Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Bạn cùng phòng của thần tượng học đường - Emery Li

[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Bạn cùng phòng của thần tượng học đường - Emery Li

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 110: Đồi (2)
Editor: trucxinh0505

Aki gần như tóm lấy Liam, chỉ dừng lại cách cánh tay người kia vài inch. Anh không có quyền giữ Liam bên mình cũng như không có lý do gì để ngăn cản bạn cùng phòng nói chuyện với người yêu cũ, nhưng điều đó không ngăn được cảm giác thù địch trong lòng với cô.

Zy thúc cùi chỏ vào anh, Aki phớt lờ bạn mình, không muốn nhìn thấy câu hỏi thể hiện trên mặt cậu ta. Aki lê bước về phía một chiếc ghế dài ngồi xuống, Liam đối mặt nói chuyện với Nancy, trong khi anh nhìn chằm chằm vào thị trấn bên dưới. Anh cố gắng không nghe thấy giọng nói của họ nhưng anh vẫn nghe được tiếng cười khúc khích khó chịu của cô. Sự đánh giá cao nghiêm túc của Liam đối với công việc của cô ấy cũng không giúp ích được gì.

Aki thở dốc, anh cố gắng tập trung vào khung cảnh ở phía bên dưới.

"Tớ có làm mọi chuyện giữa bạn và Liam trở nên khó xử không?"

Aki nao núng. Anh không nhận ra rằng Zy đã ngồi xuống bên cạnh anh. Lúc anh chưa trả lời, Zy cúi đầu xuống, thì thầm nói “Xin lỗi!”

Zy nhìn vào khoảng không và Aki cũng làm như vậy cho đến khi Zy nói lại “Tớ đang ngẫm nghĩ lại những lời của Drew trong đầu.”

Giọng nói Zy nghe có vẻ đau khổ -- điều mà Aki chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nghe được từ người bạn thân. Nó thôi thúc anh hỏi câu hỏi đang lởn vởn trong đầu anh. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Có lẽ tớ đã phản ứng thái quá,” Zy ngượng ngùng mỉm cười, rồi kể lại chuyện đã xảy ra.

Hai người họ đã đồng ý hẹn hò và Zy đã rất mong chờ điều đó, nhưng Drew đã hủy bỏ vào phút cuối vì anh ấy vẫn còn việc phải làm, ban đầu thì không sao vì đây không phải là lần đầu tiên Drew làm điều đó.

Vào lần thứ năm Drew hủy buổi hẹn hò của họ, Zy bỗng có thời gian rảnh nên anh nghĩ đến việc đến thăm Drew ở chỗ làm. Dù sống chung nhưng bạn trai vẫn liên tục về nhà muộn và đi sớm. Zy đến lớp của Drew sau khi họ học xong và thấy anh ấy đang đi chơi với một cô gái. Cô ấy là một học sinh lớn tuổi hơn theo như những gì Zy có thể thu thập được.

Anh không nghĩ nhiều về cô cho đến khi anh liên tục nhìn thấy họ đi cùng nhau quanh khuôn viên trường, ngay cả trong dịp hiếm hoi Zy và Drew ở cùng nhau, cô gái vẫn ghé qua và trò chuyện với Drew. Có lúc cô ấy nói điều gì đó đại loại như việc cảm ơn Drew vì bữa trưa.

Zy tiếp tục hỏi Drew về cô ấy “Tớ chỉ muốn hỏi thôi, được chứ. Không có thẩm vấn anh ta.”

Nhưng Zy là Zy, muốn biết mọi chi tiết nên anh ấy đã hỏi rất nhiều thứ, điều này có lẽ khiến Drew lo lắng. “Cho đến khi anh ấy… phát nổ,” Drew vừa nói vừa dang tay ra trước mặt “Vấn đề là em luôn nghĩ thế giới xoay quanh em! Em mong đợi mọi người làm theo ý thích bất chợt của em!”

Với sự bộc phát này, Zy cũng nổi nóng và nói rằng có lẽ Drew đang lừa dối anh, đó là lý do tại sao anh trở nên lo lắng như vậy. Họ ném cho nhau những lời lẽ tổn thương cho đến khi sự thật lộ ra.

“Anh nhờ cô ấy làm bài tập giúp vì nếu không anh sẽ phải học lại lớp này! Nếu không đậu thì anh không thể lên lớp học, như vậy sẽ không thể tốt nghiệp đúng hạn. Nếu anh không tốt nghiệp đúng hạn, khoản vay của anh sẽ bị cộng thêm! Có Chúa mới biết khi nào anh mới có thể trả hết nợ!” Drew đưa tay sờ đầu tóc mình và nhếch mép cười trước khuôn mặt bị sốc của Zy. “Tất nhiên là em không biết điều đó, em không bao giờ bận tâm. Em hỏi anh có muốn chia tay không, thì có. Hãy làm điều đó đi.”

Zy sụt sịt khi kể lại xong cuộc tranh cãi của họ. "Bạn có nghĩ là…"

Aki thở dài. Anh đoán việc phủ đường cho lời nói của mình sẽ không giúp ích được gì vào lúc này. "Thành thật? Tớ đồng ý với Drew trong chuyện này.”

Zy nhắm mắt lại và gật đầu. "Cảm ơn. Lúc này tớ cần sự trung thực.” Rồi anh quay lại đối mặt với Aki. “Tớ đoán là bạn đã chiều chuộng tớ quá nhiều rồi Aki. Cảm ơn bạn đã ủng hộ tớ.”

Aki thở một hơi dài. “Tớ cũng không phải là một người bạn tốt. Lẽ ra tớ nên cằn nhằn cho đến khi xé toạc đôi tai của bạn.”

Aki nhìn vẻ đau khổ trên khuôn mặt bạn thân và nhận ra anh hèn nhát đến nhường nào. Anh sợ Zy ghét mình nên chưa bao giờ cố gắng tranh cãi với bạn mình. Anh đã góp phần biến Zy thành thế này. Nếu Aki là một người bạn thực sự lẽ ra anh nên thành thật hơn và cho bạn mình biết mình đã sai và đừng cố gắng che chắn cho bạn mình.

Khi kén chọn Zy, Aki cũng làm tổn thương Liam, và đó là điều tồi tệ nhất anh đã làm.



====================

A/N: Tôi xin lỗi vì sự chậm trễ. :(( Có chuyện gì đó xảy ra.

Hãy đón chờ 2 chương ngày hôm nay nhé.

Chúc bạn ngày mới tốt lành!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 111: Đồi (3)
Editor:trucxinh0505

Quan cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp, nhưng Aki không thể cảm nhận được hết vẻ đẹp của nó. Anh liếc sang một bên và thấy Liam đang dạy Nancy cách chụp ảnh bằng máy ảnh của mình. Lông mày của Aki giật giật.

“Họ có vẻ thân thiết nhỉ,” Zy lưu ý.

“Đó là người yêu cũ của anh ấy.” Những lời nói phát ra đầy nọc độc hơn những gì anh dự định.

Zy gãi má. “Cậu không cần tỏ ra cay đắng như thế…”

Aki gắt gỏng. Nếu mắt anh có thể phun ra lửa thì khu vực xung quanh Nancy sẽ tràn ngập lửa. Anh thấp giọng nói: “Thật sao? Tớ--tớ yêu Liam... tớ nghĩ vậy.”

Zy mở to đôi mắt và há hốc nhìn Aki “Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng cậu lại quan tâm đến những thứ như thế này.” Khi Aki nhướng mày, Zy nói thêm, “Giống như hẹn hò, lãng mạn…”

“Và tớ cũng chưa bao giờ nghĩ cậu lại ủ rũ như thế này.” Aki trợn mắt nói khiến bạn mình càng ngạc nhiên hơn.

Zy chớp mắt nhìn Aki như thể anh mới nhìn thấy bạn mình lần đầu tiên. Khi trấn tĩnh lại, anh thì thầm hỏi, “Anh ấy có thích cậu không? Hai người giống nhau à?”

Aki lắc đầu. “Tuy nhiên, tớ không muốn nuôi hy vọng bản thân.”

Zy nhìn Aki một lúc rồi thở dài. "Ồ!"

Aki nhìn anh đầy thắc mắc, nhưng trông Zy còn kinh hoàng hơn.

"Ồ! Ồ không…tớ rất xin lỗi. Tớ nghĩ mình cũng nợ Liam một lời xin lỗi”. Zy lại gục đầu xuống “Hóa ra Drew đã đúng. Tớ không bao giờ nhìn xung quanh mình. Tớ chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác.”

Aki cười khúc khích, cảm thấy như thể nút chai của mình đã lỏng ra và mọi thứ bên trong anh đều tuôn ra hết. “Cậu thường xuyên là một người vô cảm, thậm chí còn không biết tớ đã từng yêu cậu đấy.”

Vẻ bàng hoàng trên mặt Zy trông buồn cười đến mức Aki không thể nhịn cười cho đến khi trong lòng đau nhói. Ôi, niềm vui. Nói ra những điều trước đây anh chưa bao giờ dám nói là sự tự do.

“Cậu sẽ không bao giờ đoán được phải không?” Aki cười toe toét. Bây giờ thật dễ dàng để thừa nhận. Có phải vì quá chán nản nên anh chỉ muốn trút bỏ mọi thứ một cách công khai?

Khi ánh mắt hướng về phía Liam anh ngừng cười, người kia vẫn đang bận chụp ảnh và xem lại chúng. Giá như anh ấy có thể luôn thoải mái như thế này…

Zy đưa tay lên mặt vài lần rồi quay nhìn Aki vẫn còn bàng hoàng. Zy mở và đóng miệng, cố gắng nói thành lời. “Tớ--ồ không. Tớ--"

Aki xua tay và cố tình trợn mắt trêu chọc bạn mình. “Đừng trở thành nữ hoàng phim truyền hình như thế, và đừng để điều này xảy ra trong đầu bạn vì bây giờ tớ không yêu bạn.

“Đúng vậy,” Zy gật đầu. “Tuy nhiên, tớ vẫn ngạc nhiên! Tớ chưa bao giờ biết… Nhưng ôi trời, tơ đã làm gì thế này?”

“Tất cả đã là quá khứ rồi,” Aki vừa nói vừa vỗ vai bạn mình. Điều này mang lại cho anh một nụ cười từ người kia.

“Bên kia vẫn còn hăng say lắm,” Zy hất cằm về phía bên kia.

Aki quay lại trong một giây, anh bắt gặp ánh mắt của Liam. Có cảm giác như đã rất lâu rồi kể từ lần cuối họ nhìn nhau, ít nói chuyện với nhau hơn.

Liam nhìn đi chỗ khác và thu dọn đồ đạc của mình. “Trễ rồi. Chúng ta nên quay lại.”

Niềm hạnh phúc thoáng qua trong Aki khi anh đi theo Liam. Nhưng không được bao lâu thì anh nhận thấy Nancy đang theo sau họ.

“Bạn có phiền không nếu tớ mang đồ đạc về nhà trước khi ăn tối cùng bạn?”

“Được,” Liam nói và Nancy bỏ đi ngay lập tức.

Cô biến mất vào một trong những ngôi nhà xung quanh ngọn đồi nên ba người họ đợi ở bên đường.

"Bữa tối?" Aki hỏi Liam.

Liam nhún vai. “Bà nội bảo tớ mời bà ăn tối với chúng ta.”

"Ồ."

Nancy quay lại, chạy bộ đến ngay bên cạnh Liam. Aki và Zy đi phía sau họ. Aki trừng mắt nhìn vào lưng cô. Cô đã thu hút sự chú ý của Liam gần như cả ngày, khi bạn cùng phòng của anh gần như không bao giờ liếc nhìn anh lấy một cái, ngoại trừ khoảnh khắc đó ở trên đồi. Aki tặc lưỡi khó chịu.

"Ghen tị?" Zy lẩm bẩm bên cạnh anh.

Aki trừng mắt nhìn bạn mình. Nhưng Zy chỉ cười khúc khích.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 112: Chỉ là bạn cùng phòng mà thôi
Editor: trucxinh0505

Nhờ sự nỗ lực của Nancy và Zy, bữa tối của họ thật sôi động. Hai người đó có sở trường trò chuyện vì dường như họ không bao giờ hết câu chuyện để kể, giúp bà luôn giải trí. Cả hai chăm chỉ gây chú ý với bà cụ trong khi Liam và Aki đóng vai khán giả. Họ đưa ra phản ứng và đặt câu hỏi.

Aki đoán rằng Nancy có thể đang cố gắng hết sức để có được mặt tốt của Bà nhằm lấy lại sự ưu ái của Liam. Tuy nhiên, cô không cần phải làm việc chăm chỉ như vậy. Cô ấy đã được bà nội nhận vào, điều đó không có gì đáng ngạc nhiên. Ngoài việc quen biết bà đã lâu, trước đó Nancy còn giúp đỡ bà. Tất nhiên, bà nội sẽ cảm thấy mắc nợ.

Khi bữa tối tiếp tục, thỉnh thoảng chủ đề của cuộc thảo luận thay đổi, nhưng Aki đã từ bỏ việc cố gắng theo kịp. Anh tập trung sự chú ý vào thức ăn của mình và thỉnh thoảng gật đầu. Có chút bướng bỉnh, ánh mắt cứ dõi theo Liam, người vẫn lạnh lùng với anh suốt cả ngày.

Thức ăn hoàn hảo như mọi khi. Mặc dù anh có ý kiến cá nhân về Nancy, nhưng vẫn rất vui vẻ và thú vị. Tuy Aki không thể thưởng thức bữa ăn được thoải mái, có điều gì đó khác đè nặng lên anh.

Sau bữa tối, Liam đưa Nancy về nhà trong khi Aki và Zy xung phong giúp bà nội dọn dẹp.

“Nancy có đến đây thường xuyên không bà?” Zy ngây thơ hỏi.

Aki bắt gặp ánh mắt của Zy và cau mày với bạn mình. Zy rõ ràng đang tìm kiếm thông tin.

“Ừ, hai người đó là bạn thuở nhỏ. Liam thầm yêu con bé nên đứa trẻ đó luôn mời Nancy và bạn bè của nó đến chơi,” Bà cười nhẹ khi nhớ lại thời thơ ấu của Liam.

Aki im lặng khi Zy và bà nội tiếp tục nói chuyện. Cuộc trò chuyện của họ dường như còn khiến anh kiệt sức hơn nữa.

Sau khi dọn dẹp xong, Zy và bà nội đi nghỉ trước. Aki ra ngoài võng đợi Liam. Đã gần mười giờ tối, người đàn ông mà anh đợi đã quay trở lại. Liam có vẻ ngạc nhiên khi thấy Aki ở ngoài nhà.

Trong khi chờ đợi, Aki ôn và luyện tập những điều muốn nói với bạn cùng phòng. Anh nghĩ nói chuyện với Liam sẽ rất dễ dàng. Họ rất hợp nhau, phải không?

Nhưng bây giờ, đứng trước mặt Liam, Aki lại có suy nghĩ thứ hai. Những lời anh muốn nói dường như bị mắc kẹt trong cổ họng. Dù anh có nuốt bao nhiêu đi chăng nữa, chúng cũng không thoát ra được.

Liam đứng đó chờ đợi. Aki không còn cách nào khác ngoài cắn chặt răng, mỉm cười nhẹ với người bạn cùng phòng để che giấu sự lo lắng của mình “Cảm ơn bạn đã đưa chúng tớ đến đây. Và cho tớ xin lỗi. Tớ biết tớ đã--,” Aki thừa nhận.

Không đợi Aki nói xong, Liam chỉ gật đầu rồi đi về phía nhà. Aki điên cuồng nắm lấy cánh tay của người kia.

"Chờ đã!"

Liam chờ đợi và lạnh lùng nhìn Aki, ánh mắt đó xuyên thấu trái tim Aki cả ngày hôm nay.

"Tại sao cậu lại tức giận như vậy?!" Aki hỏi. “Có phải vì tớ mang Zy đi cùng không? Nếu nó không ổn thì bạn nên nói ra. Tớ sẽ hiểu."

"Cậu nghĩ tớ tức giận khi cậu đưa Zy đi cùng chúng tớ?" Liam nở một nụ cười mỉa mai.

Khi Aki không trả lời, Liam mím môi thành một đường mỏng như thể đang kiềm chế cơn nóng giận, nhưng những cơ bắp cứng ngắc trên khuôn mặt anh nói với Aki rằng nỗ lực của Liam đã không thành công. “Hãy nói cho tớ biết,” anh ấy thì thầm, “Cho đến khi nào cậu sẽ trở thành một người tử vì đạo?”

Aki chớp mắt. "Tớ không! Tớ chỉ muốn giúp đỡ Zy với tư cách một người bạn thôi!

Nhưng Liam chỉ khịt mũi. “Lúc này, cậu nghĩ thuyết phục được tớ bằng điều đó à? Cậu phải cố gắng hơn nữa đó Aki.”

"Ý cậu là gì? Cậu muốn tớ làm gì?"

“Cậu đã theo đuổi cậu ta từ rất lâu rồi. Bây giờ cậu ta cần cậu nhất. Thế nhưng, cậu nói với tớ rằng cậu chỉ giúp đỡ với tư cách một người bạn thôi sao?!”

Aki vẫn nhìn chằm chằm vào anh chàng kia, không biết phải nói gì.

Liam hít vào và thở ra vài lần trước khi nói tiếp. Nhưng khi làm vậy, anh nói với vẻ đau đớn đến mức Aki nghĩ anh có thể khóc “Nhưng tớ cầu xin cậu. Hãy trân trọng bản thân nhiều hơn. Hãy ưu tiên bản thân trước Zy ”.

Aki mở miệng định nói, nhưng Liam dường như không đợi câu trả lời và tiếp tục, “À đúng rồi. Tại sao cậu lại lắng nghe tớ chứ? Tớ chỉ là bạn cùng phòng thôi. Chẳng là ai so với Zy cả.”

Sau đó Liam biến mất vào nhà, để lại Aki một mình trong bóng tối.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 113: Nước mắt cho một ai đó
Editor: trucxinh0505

Cái lạnh lan tỏa khắp cơ thể anh, Aki không thể biết là do làn gió đêm lạnh lẽo hay từ khoảng trống trống rỗng trong lồng ngực mình.

Anh cố gắng lê chân vào trong nhà, đi vào căn phòng anh ở chung với Zy. Vì Zy đã dọn giường nên Aki đi thẳng đến chỗ của mình trên sàn. Anh thậm chí còn không để ý xem bạn mình có ngủ hay không. Có thể thế giới sẽ dừng lại ở thời điểm này, anh sẽ không nhận thức được, cũng không quan tâm đến vấn đề đó.

Bất chấp cảm giác chung quanh tĩnh lặng, tâm trí anh vẫn quay cuồng với cuộc trò chuyện vừa rồi với Liam. Những lời nói của người bạn cùng phòng dường như cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh.

“Hãy nói cho tớ biết,” Liam thì thầm, “Cho đến khi nào bạn sẽ trở thành một kẻ tử vì đạo?”

'Tớ không. Tớ thật sự không. Tớ chỉ muốn giúp đỡ. Tại sao bạn không tin tớ chứ?'

“Cậu đã theo đuổi cậu ta rất lâu rồi, bây giờ người ta cần cậu nhất. Thế nhưng, cậu nói với tớ rằng chỉ giúp đỡ với tư cách một người bạn thôi sao?!”

'Cậu nghĩ rằng tớ lợi dụng cái tình hình này mà cướp bạn ấy sao? Đó có phải là điều cậu nghĩ về tớ hay không?”

“Nhưng tớ cầu xin bạn. Hãy trân trọng bản thân nhiều hơn. Hãy ưu tiên bản thân trước Zy ”.

Aki cười khúc khích khi một giọt nước mắt chảy xuống má anh. 'Bạn đang giận tôi? Bạn vẫn lo lắng trong khi tức giận.'

“À đúng rồi. Tại sao bạn lại lắng nghe tớ? Tớ chỉ là bạn cùng phòng thôi. Chẳng là ai so với Zy.”

'Dĩ nhiên là không. Bạn không chỉ là một ai đó. Bạn còn hơn thế nữa. Hơn cả một người bạn cùng phòng.”

Nước mắt lần lượt rơi xuống nhiều hơn, anh ghét việc bản thân không thể trả lời lúc ở đó. Anh ghét câu trả lời của mình đến hơi muộn một chút, đã quá muộn.

Nỗi đau trong giọng nói của Liam nghe rất rõ ràng đến nỗi Aki cảm thấy như có ai đó cứa vào tim mình. Tất cả những gì anh muốn là đập cửa phòng Liam và giải thích, hy vọng mọi chuyện sẽ ổn trở lại.

“Aki?” Zy hỏi.

Aki quay mặt vào giường, nhưng Zy lại quay mặt sang phía bên kia, "Tớ tưởng bạn đang ngủ."

“Tớ đang nghĩ đến việc quay về vào ngày mai.”

Aki vẫn im lặng.

“Tớ muốn nói chuyện với Drew. Và có lẽ-- có thể thử lại với anh ấy.” Có một khoảnh khắc im lặng trước khi Zy thì thầm chúc ngủ ngon.

Vâng, ngày mai nhé. Ngày mai anh cũng sẽ nói chuyện với Liam.

***

Nhưng ngày mai đến sớm hơn anh mong muốn.

Aki ngủ thiếp đi sau nhiều lần trằn trọc, nhưng có cảm giác như anh chỉ ngủ được một giờ thì âm thanh bên ngoài ồn ào đã đánh thức anh. Anh mò mẫm tìm chiếc điện thoại của mình, 6 giờ sáng.

Ai lại đến thăm vào lúc sáu giờ sáng vậy?!

Anh ngồi dậy, mắt mờ đi. Anh quá buồn ngủ và quá khó chịu, cũng quá kiệt sức để di chuyển. Anh liếc nhìn phía giường và thấy Zy cũng đang ngồi dậy, vẻ mặt cậu ta cũng không khác gì Aki.

Như thể đang chế nhạo họ, một tràng cười khác vang lên, khiến Aki căng thẳng, có vẻ như có một vài du khách đến vào sáng sớm.

“Ồ, những người dân quê và những buổi sáng sớm của họ,” Zy càu nhàu.

Aki rên rỉ khi nhận ra điều đó. Phải. Mọi việc mọi người làm quanh đây đều rất sớm. Không có gì ngạc nhiên khi Liam lại là người dậy sớm như vậy.

“Chúng ta nên đi xem có chuyện gì nhỉ,” Zy nói.

Mọi cơ bắp trên cơ thể Aki đều nổi loạn trước ý tưởng di chuyển. Kiểu di chuyển được chào đón duy nhất là quay trở lại giường. Rõ ràng, đó không phải là một lựa chọn.

"Khỏe chứ."

Anh đứng dậy và đi theo tiếng động phát ra từ ngoài vườn. Có một số người ở bên ngoài, một trong số họ ngừng cười giữa chừng và quay sang hai người bọn họ.

=======================

A/N: Chào mọi người! Cảm ơn bạn đã đọc chương này!

Tôi nghĩ tôi nên cho bạn biết rằng TSIR sắp kết thúc.

Nhưng! Lông tơ sẽ đến. Đừng lo lắng. :)
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 114: Cái tốt thứ hai của anh
Editor: trucxinh0505

Liam đang có tâm trạng tồi tệ.

Anh đi thẳng vào phòng để lại Aki ở bên ngoài. Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, sắp xếp những suy nghĩ rất lộn xộn của mình. Anh khó chịu với Zy, với Aki và với chính mình.

Thật tệ khi anh hành động tham lam như vậy, ghen tị kể từ khi Zy đến. Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn khi anh phải xem Aki và Zy tương tác với nhau. Anh như chết lặng khi thấy Aki quan tâm đến bạn anh ta như vậy.

Đòn cuối cùng là khi họ ở trên đồi, cách Aki và Zy nói chuyện, họ đùa giỡn với nhau chẳng khác nào mũi kim đâm vào trái tim anh. Họ trò chuyện rất thoải mái và gần gũi - điều mà Liam ghen tị từ rất lâu rồi.

Nhìn Aki và Zy bên nhau là điều mà Liam đã làm rất nhiều lần trước đây, chủ yếu là ở quán bar. Mỗi lần nhìn thấy họ, Aki đều rạng ngời tự như cả thế giới đều xoay quanh người bạn của mình. Aki không thể nhìn thấy anh, chỉ có Zy là trung tâm vũ trụ của mình.

Đó là vấn đề. Liam có thể nói rằng Aki yêu Zy bằng cả trái tim, nhưng anh không thể nói điều đó với Zy. Cái người đó thực gây chú ý, cho dù anh ta có thừa nhận hay không. Nhưng anh ấy đã thể hiện sự quan tâm đó với những người khác. Liam thấy rõ rằng Aki là một phần của 'tất cả những người' đó.

Chỉ có một lần Zy trông giống Aki, đó là khi họ ở cùng Drew. Mặc dù trước đây không biết tên của họ, ngoại trừ Aki, Liam biết về mối quan hệ rắc rối của họ.

Sau khi theo dõi họ đêm này qua đêm khác, tất cả những gì Liam muốn là lắc Aki và bảo anh chàng kia dừng lại. Liam hiểu biểu cảm nhận của Aki. Anh hiểu họ quá rõ. Đó là khuôn mặt của một người sẵn sàng trở thành người đứng thứ hai trong cuộc đời của người mình yêu.

Khi Nancy chọn Warren thay anh, hơn cả cảm giác bị phản bội, Liam còn thương hại chính mình. Anh sẽ không bao giờ tốt với bất cứ ai. Anh khiến bản thân tin rằng mình sẽ không bao giờ là người đặc biệt của ai đó. Anh hài lòng khi là người ủng hộ, và sự hỗ trợ là thứ anh sẵn sàng dành cho Aki.

Anh thấy ổn khi không ở bên Aki, khi trở thành người ủng hộ số một, người ở phía sau vỗ tay vui vẻ. Aki không nhất thiết phải chọn Liam miễn Aki thấy vui. Liam hài lòng đứng ở bên lề.

Cho đến khi anh biết môi của Aki có vị như thế nào. Cơ thể của Aki vặn vẹo trong vòng tay của anh như thế nào. Aki sẽ rúc vào bên Liam mỗi sáng sớm như thế nào. Mỗi ngày, có Aki bên cạnh, Liam dần trở nên tham lam, quyết tâm làm bạn bè của anh dần tan biến.

Anh ấy phải kiềm chế bản thân cả ngày, cho Aki và Zy không gian, cho tình bạn của họ và kiểm soát sự ghen tị của mình.

Muốn hơn nữa cùng bạn phòng của mình là sai sao? Anh mơ hồ có cảm giác Aki thích anh, dù chỉ một chút. Nhưng khi Liam ở bên Zy, sự tự tin của anh giảm sút. Anh được nhắc nhở về vai trò của mình là người ngoài cuộc, người xem. Người sẽ không bao giờ là lựa chọn của Aki.

Liam chộp lấy một chiếc gối và dùng hết sức lực ôm lấy nó. Anh đã làm rất tốt nhưng cái miệng của anh đã phải phá hỏng mọi thứ. Cuộc nói chuyện khủng khiếp đó nhất định phải xảy ra.

Anh đưa tay lên che mắt, lẽ ra anh không nên nói điều đó.

‘Anh thật ngu ngốc, Liam. Còn có nhiều cách hơn như vậy nữa mà.'

Anh không còn muốn nói dối bản thân hay phủ nhận những gì mình cảm thấy nữa. Anh không còn muốn trở thành người giỏi thứ hai nữa. Anh muốn trở thành người duy nhất của Aki.

Anh ôm gối lăn lộn. Anh nhớ Aki nhưng anh không biết làm thế nào để mọi việc tốt hơn. Vẻ mặt của Aki quá khó để nhìn.

'Bạn đã làm gì vậy?'
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 115: Bãi biển (1)
Editor: trucxinh0505

Khi Liam thức dậy thì trời đã sáng rồi. Anh nhìn chằm chằm ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào. Cảm giác như anh vừa chớp mắt, trời đột nhiên đã sáng.

Anh cố nhắm mắt ngủ một chút, nhưng đầu óc luôn tỉnh táo, cơ thể ngứa ngáy muốn cử động. Ngáp một cái dài, anh đi mở cửa sổ, để làn gió nhẹ thổi vào.

Anh thích buổi sáng sớm, đặc biệt buổi sáng như này, khi bạn có thể ngửi được không khí trong lành và cảm nhận được sự ấm áp của ánh nắng. Thậm chí còn có nhiều lợi ích hơn nữa khi là người dậy sớm. Một là có thể nhìn Aki ngủ. Việc đầu tiên được nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của người kia vào buổi sáng tốt hơn nhiều so với bất cứ điều gì khác. Sau đó, Liam có thể chuẩn bị bữa sáng cho Aki rồi quay lại giường.

Tuy nhiên, cũng có lúc anh không muốn rời khỏi giường và tiếp tục âu yếm Aki. Giống như lần đầu tiên họ dành cả buổi sáng cùng nhau sau khi Aki bắt đầu nụ hôn của họ, cảm giác đó như đã xảy ra từ rất lâu rồi.

'Thôi được. Đã đến lúc phải di chuyển, sau đó mình sẽ nói chuyện với Aki.'

Liam cảm thấy hài lòng với kế hoạch của mình nên vui vẻ lê thân hình mệt mỏi đi ra ngoài. Từ lúc còn nhỏ, anh đã thích tưới cây vào buổi sáng như một cách để đánh thức bản thân. Cảm giác được cây cối ở xung quanh là điều tuyệt vời nhất. Anh ngâm nga theo một giai điệu khi bắt đầu làm việc.

Hôm nay có vẻ như sẽ là một ngày tốt lành.

Anh sẽ cố gắng nói chuyện với Aki và xin lỗi. Hy vọng Aki vẫn muốn nói chuyện với anh. Anh lắc đầu như thể nó có thể xua tan những suy nghĩ tiêu cực của mình.

Những người hàng xóm xung quanh đã bắt đầu thức dậy sau giấc ngủ, Liam cảm thấy rất vui khi biết mình đã có một khởi đầu thuận lợi. Anh cố gắng tận hưởng phút im lặng cuối cùng trước khi mọi người thức dậy thì nghe thấy những giọng nói cách nhà họ không xa.

Anh nhướng mày và cố gắng phân biệt hướng phát ra giọng nói đó. Chủ nhân của giọng nói ngày càng tiến gần đến ngôi nhà của anh.

'Ôi không. Làm ơn đừng là người mà mình đang nghĩ.”

Còn quá sớm đón Chris vào nhà chơi.

Dường như không có vị thần nào nghe thấy lời cầu xin của anh khi nhìn thấy mái tóc đen nhọn của Chris hiện ra. Từng người một, anh nhận ra giọng nói của những người khác đi cùng Chris. Điều tệ hơn là anh biết họ sẽ đi đâu.

Liam xoa trán và giả vờ bận rộn với cây cối, ngay cả khi Chris dừng lại trước cổng nhà họ.

“Wow, buổi sáng thật chăm chỉ!” Giọng của Chris thật rộn ràng.

"Bạn muốn gì?" Liam hỏi mà không ngước lên.

Chris cười khúc khích. “Thật khó chịu. Bạn có thể để chúng tớ vào trước không?

"Không. Đi đi,” Liam cười toe toét với bạn mình.

"Liam, đó là cách cư xử với bạn cháu à?" Bà ngoại xuất hiện bên cạnh Liam và véo nhẹ vào cánh tay anh. Bà ra hiệu cho du mấy người kia khi mở cổng, "Vào đi các cháu."

“Cảm ơn bà và chào buổi sáng!” Các chàng trai chào hỏi. Ngoài Chris ra còn có bốn chàng trai khác. Họ đều là bạn cùng phòng của Liam.

Đến thăm anh vào sáng sớm chỉ có một ý nghĩa...

“Cuộc hội ngộ diễn ra vào bữa trưa phải không? Ở quán ăn thường lệ à?” Liam nhìn họ đầy nghi ngờ.

Các chàng trai đã ngồi ở dưới hiên, trong khi bà nội mang đồ ăn và cà phê ra. Một số người đã giúp đưa ra ngoài, trong khi Chris và Jared nhìn theo Liam. Chris dường như có điều gì muốn nói, nhưng may mắn thay, anh ấy không nói gì.

“Không,” Chris nói, “Bạn không xem cuộc trò chuyện nhóm phải không? Họ đã đổi nó thành sáng nay.”

“Sau đó chúng ta sẽ ăn trưa tại nhà hàng của gia đình Nancy,” Jared cười toe toét.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 116: Bãi biển (2)
Editor: trucxinh0505

Liam muốn xóa nụ cười toe toét đó khỏi khuôn mặt của Jared vì đã nhắc đến cái tên đó, còn có Nancy nữa. Nghe cái tên đó tâm trạng của anh lại một lần nữa giảm xuống. Kể từ khi anh trở về, cô ấy luôn ở khắp mọi nơi anh có thể nhìn thấy, thậm chí không để anh yên, luôn đeo bám theo anh.

Anh biết trò chơi cô đang chơi.

Dường như Chris cũng biết điều đó, ngay lập tức vẻ mặt anh ấy trở nên nghiêm túc “Này, các cậu đổi nó khi nào vậy?”

“Khi bạn không để ý,” John trả lời khi anh ấy bước ra khỏi bếp. “Các cô gái đang đẩy nó. Người ta nói tình yêu ngọt ngào hơn lần thứ hai.”

“Tôi cá chỉ có bạn bè của Nancy mới nói vậy thôi, nhưng nghiêm túc mà nói, hãy dừng lại đi. Nó không buồn cười chút nào,” Chris nói.

Liam rất biết ơn khi có anh chàng này ở bên cạnh. Có quá nhiều người biết về tình cảm thời thơ ấu của anh dành cho cô, nhưng chỉ một số ít người biết chuyện gì thực sự đã xảy ra giữa họ. Vì cả hai đều độc thân nên hầu hết bạn cùng phòng đều nghĩ rằng sẽ có lần thứ hai. Và việc Nancy phô trương sự “gần gũi” gần đây của họ cũng không giúp ích được gì.

“Karen đang ở chế độ vô cùng giận dữ khi trò chuyện. Tôi có thể tưởng tượng cô ấy đang bốc cháy khi gõ những câu trả lời của mình,” Jared nói.

Tất cả mọi người đều cười lớn về điều đó.

Chris cũng cười, nhưng trong mắt anh có sự dịu dàng. Chết tiệt, bạn của anh đáng yêu quá. “Cô ấy ở ngoài đời đáng sợ hơn rất nhiều. Tôi ở bên cạnh cô ấy khi cô ấy trả lời cuộc trò chuyện, cô ấy rất tức giận ”.

Điều đó tạo nên một tràng cười nữa, lúc này hai người kia mang phần còn lại của bữa sáng ra cũng hòa vào tham gia.

“Nhân tiện, Karen đâu? Cô ấy có đến không?” Liam đã tưới xong cho cây và bước vào dưới mái hiên cùng mọi người.

“Vẫn còn một số giấy tờ phải làm. Cô ấy không muốn nhìn thấy mặt Nancy”. Chris nhún vai và cắn một miếng bánh mì nướng, liếc nhìn Liam đầy ẩn ý, "Cô ấy rất ngạc nhiên khi biết bạn đến đấy."

“Tôi không đến vì cô ấy. Tình cờ gặp được trong lúc tôi đang đi nghỉ ở đây.”

Cánh cửa mở ra và tất cả mọi người quay nhìn về phía đó. Một Aki trông rất mệt mỏi nhưng vẫn rất đáng yêu bước ra, nheo mắt nhìn họ.

'Ah.'

Chắc hẳn Aki bị đánh thức bởi tiếng ồn mà họ tạo ra. Liam biết Aki thích sự im lặng, đặc biệt là vào buổi sáng. Bạn cùng phòng của anh ấy giống như một cỗ máy cần được khởi động trước khi bắt đầu.

Aki cố nén một cái ngáp khi nhìn những người trước mặt. Trông anh giống như một người sẵn sàng nghiền nát bất cứ ai dám vượt qua con đường của mình.

Phía sau anh, Zy cũng loạng choạng bước ra.

“Aki! Rất vui được gặp các bạn ở đây!" Chris nói rồi mỉm cười. “Chúng tôi có làm phiền giấc ngủ của bạn không? Thực lấy làm tiếc."

Liam đá bạn mình dưới gầm bàn. Anh biết Chris không có ý xin lỗi, nhưng trêu chọc Aki vào lúc này chẳng có tác dụng gì.

Aki chỉ gắt gỏng với Chris và mỉm cười nhẹ với bà. Anh cũng nở một nụ cười ngập ngừng với cả nhóm, ánh mắt anh liếc nhìn Liam một chút.

Ah. Liam nhớ Aki biết bao.

Chris cười toe toét với Liam trước khi nói với Aki, “Nhìn này, sáng nay chúng tôi đã đổi “cuộc hội ngộ” thành bãi biển. Aki cũng đi cùng với bạn của cậu chứ.”

“Nhưng đây là cuộc hội ngộ của cậu mà?” Aki hỏi với vẻ hoài nghi.

Jared nhún vai. “Đó không phải một cuộc tụ họp chính thức. Bất cứ ai cũng được chào đón. Ngoài ra, bạn nên đến xem bãi biển của chúng tôi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 117: Bãi biển (3)
Editor: trucxinh0505

Aki không có tâm trạng tỏ ra vui vẻ và hòa nhập với người lạ. Nếu người yêu cũ của Liam cũng ở đó càng có lý do để anh không đi. Anh liếc nhìn Zy, theo lời khen của họ, Zy cũng có vẻ do dự.

Nhưng Chris và những người khác đã dành tặng những lời khen ngợi cho quê của họ khiến cho Aki nghĩ rằng sẽ thật lãng phí nếu bỏ lỡ chuyến đi này. Hơn nữa, có thể sẽ có cơ hội được ở một mình với Liam, nghĩ đến đây, anh hưng phấn lên chút.

Sau bữa sáng, mọi người cùng lên đường. Khi cả nhóm đi về phía bãi biển, mọi người thành lập một nhóm nhỏ thành hai hoặc ba người, tất cả đều bận rộn nói chuyện với nhau. Zy không gặp vấn đề gì khi bắt chuyện với Jared và cả hai trông như thể họ đã là bạn thân từ lâu rồi. Điều đó khiến Aki phải ở một mình, đó chính là điều mà anh đang hướng tới. Anh hy vọng có được khoảnh khắc với Liam nên đã cố gắng lùi lại ở cuối hàng.

Aki đã nhìn vào mắt Liam vài lần và hy vọng bạn cùng phòng sẽ hiểu được ý định của mình. Anh muốn nói chuyện với Liam. Ngay cả một cuộc nói chuyện nhỏ cũng có thể, hoặc bất kỳ sự tương tác nào miễn bằng cách nào đó nó xoa dịu tâm trạng giữa bọn họ.

Nhưng mỗi khi Liam cố gắng thay đổi tốc độ của mình để phù hợp với Aki, một trong những người bạn của anh ấy lại nảy ra một chủ đề và khiến Liam tránh xa Aki.

Họ đến bãi biển mà không nói với nhau một lời nào. Aki cảm thấy được an ủi khi biết Liam cũng muốn nói chuyện với mình, đó đã là một dấu hiệu tốt rồi.

Những người bạn cùng nhóm của Liam đã có mặt ở bãi biển và bắt đầu sắp xếp. Aki đếm nhanh số người, còn khoảng mười lăm người nữa. Họ gọi đây là một cuộc hội ngộ nhỏ, nhưng đối với Aki, đây đã là một điều gì đó lớn lao rồi.

Aki tinh tế nhất có thể, quan sát các khuôn mặt một lần nữa và thở phào nhẹ nhõm khi không thấy Nancy trong số đó.

Sau phần giới thiệu, mọi người được tự do lựa chọn hoạt động mình thích. Một số chơi bóng chuyền ở bãi biển, những người khác đã đi bơi, với sự thúc giục của Jared, Zy cũng tham gia cùng họ. Zy chỉ mất vài giây liền dễ dàng hòa nhập cùng mọi người.

Aki quyết định tỏ ra bản thân hữu ích bằng cách giúp phân phát đồ ăn nhẹ và đồ uống. Anh không muốn ai nghĩ rằng Liam dẫn theo một vị khách ăn bám.

"Tại sao bạn bận rộn như vậy?" Giọng của Chris vang lên từ phía sau lưng Aki. Anh ta vừa bơi lội và chơi các trò chơi ngoài biển trở về “Bạn là khách của chúng tôi, bạn nên vui vẻ. Nào, chúng ta cùng đi bơi nhé. Hay chờ đã, bạn có bơi không?”

Aki đang cân nhắc xem mình có nên nói dối hay không. Nhưng sự tạm dừng của anh khiến Chris nghi ngờ và liền nhìn ra mưu mẹo của anh.

Aki nhún vai, “Được rồi.” Không có hại gì khi tham gia cùng họ, và có thể, việc di chuyển cơ thể sẽ giúp đầu óc anh tỉnh táo hơn.

“Thật tốt là bạn biết đấy. Liam sẽ tra tấn tôi nếu có chuyện gì xảy ra với bạn.

Zy cười toe toét với anh khi nhìn thấy anh ra chơi cùng họ, đúng lúc này có ai đó tạt nước vào người anh ta. Zy trả đũa, và toàn bộ sự việc này trở thành một trò chơi.

Aki lắc đầu và cười khúc khích. Anh tham gia một vài trò chơi và chạy đua với các bạn. Khi cảm thấy mình đã làm mọi thứ có thể để làm hài lòng Chris rồi, anh quay trở lại bờ biển.

“Cầm lấy,” Liam nhìn thấy Aki và đưa chiếc khăn tắm anh cầm trên tay.

Aki cảm ơn người bạn cùng phòng, khi nhìn thấy mẫu thêu trên khăn, anh hỏi “Cái này có được tùy ý lấy không?”

"Không sao. Một món quà lưu niệm của ban tổ chức chuẩn bị cho mọi người. Những người tổ chức là Chris, Jared mà cậu đã gặp sáng nay, và một số cô gái, tớ quên mất là ai. Nhóm chúng tớ thích đi chơi ở đây nên họ nghĩ nó sẽ có ích vì vậy nên đổi lịch hẹn.” Cuối cùng Liam cũng thở được sau khi nói xong và nhặt thứ gì đó từ tủ lạnh. “Dù sao đây là đồ uống của bạn và – một ít bánh mì nướng.”

Aki chớp mắt, ngơ ngác nhìn Liam. Tâm trí anh vẫn còn bế tắc khi nhận ra rằng Liam đang nói lan man vì lo lắng, không biết vì sao mà Aki lại thấy điều đó thật đáng yêu. Khi nhìn đồ ăn trong tay mình, anh cắn môi để ngăn mình mỉm cười như một kẻ ngốc. Tất nhiên là đồ ăn, sứ mệnh cuộc đời của Liam là nuôi Aki. Anh liếc nhìn lại Liam, anh ấy chỉ nhún vai một cái.

“Tớ đã lấy một ít trên bàn của bà trước khi chúng ta rời đi. Tớ tưởng bạn thích chúng hơn đồ ăn nhẹ họ mang đến. Tớ không nói đồ ăn ở đây không ngon! Nhưng--” Liam vặn vẹo tay khi cố gắng giải thích.

Aki cắn môi dưới chặt hơn, cố gắng hết sức để kìm nén nụ cười. Một phần trong anh muốn trở thành một con người tử tế và chỉ nói lời cảm ơn. Nhưng một phần khác trong anh, một phần thực sự lớn, muốn vứt bỏ lẽ thường tình và ôm Liam thật chặt, vòng tay thật chặt quanh người kia và không bao giờ buông ra.

“Cậu đang cười nhạo tớ đó à.” Liam giả vờ bị xúc phạm, nhưng khóe miệng lại cong lên.

Aki mở to mắt khi bị bắt gặp và lắc đầu, đồng thời giữ vẻ mặt trung lập, “Tớ không! Tất nhiên, điều này là tốt hơn. Giống như công thức nấu ăn của bạn luôn ngon.”

Liam cười khúc khích và Aki cũng tham gia cùng anh ấy. Ánh mắt họ chạm nhau khi vẻ mặt của Liam trở nên nghiêm túc. “Aki—”

“Ồ tốt, Liam, bạn đến rồi,” Nancy gọi từ phía sau họ.


==========

A/N: Một cuộc trò chuyện tử tế, dù nhỏ,! Tôi nghĩ đó là một sự tiến bộ khá lớn so với sự tương tác của họ trong vài chương trước.

Có một ngày cuối tuần tuyệt vời phía trước!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 118: Bãi biển (4)
Editor: trucxinh0505

Liam nhắm mắt lại thở dài một cái, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh. Khi mở mắt ra lần nữa, anh thấy Aki đang mở to mắt nhìn anh. Vẻ mặt của Aki thoáng qua vừa thất vọng cùng khó chịu. Liam mở miệng định nói chuyện với bạn cùng phòng thì một bàn tay vòng qua cánh tay anh.

“Chào Aki! Bạn không phiền nếu tôi mượn Liam một lúc chứ?” Nancy nói với nụ cười ngọt ngào đến phát bệnh.

Aki có vẻ bị xúc phạm. “Tôi có thể cự tuyệt sao —”

“Nancy! Chúng ta sắp hết đồ uống rồi!” Một trong số các cô gái gọi.

Nancy tỏ vẻ buồn buồn nói ‘xin lỗi’ với Aki. Liam cố thoát khỏi vòng tay của cô ta nhưng cô ta lại bám vào cánh tay anh một lần nữa, kéo anh ra khỏi Aki.

"Nhanh lên! Sao hai người lại chậm như vậy?” Bạn của Nancy hét vào mặt họ.

Có người nắm lấy cánh tay còn lại của Liam khiến anh phải quay lại. Nhìn thấy chính là khuôn mặt của Aki ở gần mình, Liam kìm nén ham muốn hôn chàng trai kia ngay lúc này.

"Chúng ta có thể nói chuyện không? Lát nữa? Khi cậu làm xong tất cả những điều này?” Aki nhìn Liam một cách kiên định.

“Được,” Liam nói, trút hết sự háo hức và cảm xúc của mình chỉ bằng một từ.

Aki mỉm cười và đỏ mặt, điều đó khiến cho Liam cũng mỉm cười theo. Anh cười như một kẻ ngốc đang yêu. Anh cảm thấy như mình có thể đứng đó và nhìn chằm chằm vào mặt Aki cả ngày.

Một lực kéo mạnh vào cánh tay khiến anh trở về thực tại. Mắt anh chạm mắt Aki và anh nói, "Vậy lát sau nhé."

Nhà hàng gia đình của Nancy nằm cạnh bãi biển. Khi họ đến, Liam lấy chiếc thùng lạnh, Nancy đứng ở phía sau bảo anh lấy.

“Có những chàng trai khác có thể làm được điều này. Bạn có thể yêu cầu John hoặc Jared,” Liam càu nhàu.

Nancy nhìn anh mỉm cười. “Không ai có thể làm được, chỉ có bạn thôi."

Giọng nói của cô khiến Liam khựng lại. Có cảm giác như họ không phải nói về chuyện chuyển thùng nước mát nữa. Liam quan sát cô. Nancy vẫn giống như lần đầu anh gặp cô - nhỏ nhắn với mái tóc dài gợn sóng, chỉ có thay đổi duy nhất, mái tóc đen thành mái tóc vàng.

Vẻ ngoài quyến rũ của cô ấy vẫn vậy sau ngần ấy năm. Chính cái nhìn đó đã thu hút Liam và những chàng trai khác cùng tuổi với họ. Cô ấy giống một công chúa và mọi người đều mơ ước trở thành hiệp sĩ của cô ấy.

Dù có vẻ ngoài mong manh nhưng trong mắt cô luôn có điều gì đó trưởng thành. Liam luôn cảm thấy cô ấy khôn ngoan so với lứa tuổi của mình, đó là lý do tại sao ý kiến của cô luôn quan trọng đối với anh.

Nhưng bây giờ, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy đằng sau đôi mắt đó là một bộ óc ranh mãnh, luôn tính toán, luôn tìm cách lợi dụng tình cảm của anh.

Tại sao anh lại yêu loại người này?

“Được rồi! Dừng lại đi, Nancy. Chúng ta sẽ không bao giờ quay lại với nhau,” Liam nghiêm khắc nói.

Những giọt nước mắt cá sấu lớn chực trào ra khỏi mắt cô, Liam chỉ nhướn mày trước điều đó.

Anh chế giễu. "Sao? Bây giờ Warren đã bỏ rơi bạn, bạn nghĩ bạn có thể bò về phía tôi sao?

“Cậu đang nói một điều kinh khủng đấy, Liam!” Khi một giọt nước mắt rơi xuống, trên khuôn mặt cô hiện rõ bị sốc. “Cậu – cậu đã từng yêu tớ đến nhường nào. Tớ biết, tớ đã sai khi bị Warren lay chuyển khi chúng ta hẹn hò nhưng—”

“Lay chuyển?!” Liam cười khô khốc. “Đó là cách cậu gọi nó à. Đó có phải là những gì bạn đã nói với bạn bè của mình không? Những người có mắt đều biết rằng bạn đã phải lòng người bạn thân nhất của tôi từ khi chúng ta còn nhỏ. Tớ thật ngu ngốc khi không nhận ra điều đó trước đây.”

"Dĩ nhiên là không! Tớ luôn thích bạn! Dù sao thì tớ cũng còn trẻ. Tớ đã làm những điều ngu ngốc!”

“Và bạn vẫn đang làm chúng.” Liam khịt mũi. “Bạn thích tớ vì tớ dễ bị bắt hơn, và bạn nghĩ, bạn đi chơi với Warren khi còn ở bên tớ, kín đáo một chút sẽ không có ai nghi ngờ.”

Nancy không nói nên lời. Khi thu mình lại, cô thô bạo lau những giọt nước mắt trên mặt “Tại sao bạn lại khó khăn như vậy?!”

Liam chỉ nhìn chằm chằm vào cô như thể tấm màn che được vén lên khỏi mắt mình. Đây là Nancy, công chúa của mọi người. Cô ấy giàu có, xinh đẹp và tài năng. Người lớn lên được nuông chiều, được mọi người nói với cô rằng, cô là con người xinh đẹp nhất từng được yêu thích trên trái đất. Rằng người dân ở vùng quê nhỏ bé này thật may mắn khi được hít thở bầu không khí giống như cô. Mọi thứ và mọi người đều nằm trong lòng bàn tay của cô.

Nhưng Liam chỉ muốn tránh xa móng vuốt của cô.

“Đừng tự lừa dối mình nữa, Nancy."

"Tớ đã cứu bà của bạn!"

“Ồ ồ, cậu đang dùng thứ đó để áp đặt tớ à? Tớ biết ơn vì những gì bạn đã làm, nhưng chỉ vậy thôi. Bạn không thể bắt tớ làm mọi việc vì bạn muốn. Tớ không phải con rối của bạn.”

Sau đó Liam rời đi, để lại Nancy phía sau tái mặt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,811
Điểm cảm xúc
5,493
Điểm
113
Trung Thu
Chương 119: Bãi biển (5)
Editor: trucxinh0505

Khi quay trở lại, việc đầu tiên Liam làm là đi tìm Aki. Nhưng dù đi đâu tìm cũng không thấy bóng dáng bạn cùng phòng của mình.

Những người bơi dưới biển đã quay lại, Liam bắt gặp Zy đang thơ thẩn xung quanh. Anh cân nhắc xem liệu mình có muốn nói chuyện với anh chàng này và hỏi thăm về Aki không. Anh có cảm xúc lẫn lộn về Zy. Liam không thích việc Zy vô tình trong vòng tay Aki và việc người này coi bạn mình là điều hiển nhiên đến mức nào.

Trên hết, anh ghét việc Zy lại là tình yêu đầu của bạn cùng phòng mình.

Nói chuyện với Nancy đã tiêu hao năng lượng của Liam. Đối mặt với một người khác khiến mình khó chịu càng khiến anh kiệt sức hơn. Người duy nhất anh muốn nói chuyện lúc này là Aki.

Nhưng Aki đang ở đâu?

Liam tặc lưỡi nghĩ, khi bắt gặp ánh mắt của người cuối cùng mà anh muốn nói chuyện. Zy ngượng ngùng mỉm cười và sải bước về phía anh.

‘Điều này không tuyệt vời sao?’ Liam thở dài. Có vẻ như không thể trốn tránh người này được nữa.

“Này,” Zy nói.

Liam hất cằm đáp lại và đi thẳng vào vấn đề. “Cậu có thấy Aki không?”

“Ừ, trông cậu ấy không được khỏe nên tớ bảo cậu ấy về nghỉ ngơi rồi.”

"Cái gì?" Liam nhíu mày. Có chuyện gì đã xảy ra khi anh đi vắng à? “Lúc trước trông cậu ấy vẫn ổn mà.”

“Aki có vẻ bị đau đầu, nhìn cậu ấy cũng xanh xao có vẻ như cần được nghỉ ngơi.”

Liam ậm ừ. "Được rồi, cảm ơn." Anh quay người định bỏ đi nhưng Zy đã gọi anh lại. Anh đối mặt với Zy, nhướng mày.

Zy bồn chồn trước cái nhìn chằm chằm của Liam. “Cảm ơn vì— vì tất cả mọi thứ. Và tôi xin lỗi vì đã xen vào chuyến đi của bạn.”

"Tốt rồi. Nếu bạn không đến, Aki sẽ lo lắng và sẽ không tận hưởng được kỳ nghỉ đâu, thậm chí cậu ấy có thể quay lại an ủi bạn ”.

Liam không có cố tỏ ra mỉa mai. Anh chỉ đang nói lên sự thật.

...hoặc được thôi, có lẽ chỉ là một chút mỉa mai thôi.

Zy đỏ mặt. “Ừ, tớ cũng thấy tiếc cho Aki.”

Liam đã hết kiên nhẫn. Mục đích của Zy khi nói với anh ấy tất cả những điều này là gì? "Nếu bạn thấy có lỗi, thì bạn có ngừng trói buộc cậu ấy không?"

Zy nhìn lên, bối rối.

“Ồ, làm ơn,” Liam nói, đảo mắt, “Aki đã hy sinh rất nhiều thứ cho bạn. Cậu ấy đứng đầu lớp trước khi bị bạn kéo đến câu lạc bộ hàng đêm của bạn. Cậu ấy bỏ lỡ mọi thứ mỗi khi bạn gọi cho cậu ấy. Về cơ bản, cậu ấy luôn sẵn sàng phục vụ bạn.”

Có lẽ là do cuộc nói chuyện của anh với Nancy mà mọi oán giận trong anh lần lượt tuôn ra. Mặc dù, anh cảm thấy việc kể tất cả những điều này với Zy sẽ chẳng mang lại ích lợi gì, nhưng anh quá mệt mỏi với việc mọi người can thiệp và lôi kéo họ vào vấn đề của họ.

Zy há hốc mồm. “Tớ không biết điều đó,” anh thì thầm. “Tớ nghĩ tớ phải suy ngẫm rất nhiều. Tớ đã xin lỗi Aki nhưng cũng cần xin lỗi bạn. Dù sao thì bây giờ tôi sẽ tránh đường cho anh.”

Liam cau mày nhìn người kia. "Ý bạn là gì?"

“Tối nay tớ sẽ quay lại thành phố.”

Một cảm giác lo sợ ập đến với Liam. “Aki có biết không?” ‘Làm ơn nói với tôi là cậu ấy sẽ không đi.’

“Ừ, tối qua tớ đã nói với cậu ấy rồi.”

"Và? Mà — liệu cậu ấy có quay lại với bạn không?” Làm ơn làm ơn làm ơn.

Zy nghiêng đầu sang một bên như đang suy nghĩ. "KHÔNG? Tớ không nghĩ vậy?”

Liam gật đầu, nhưng anh không thấy thoải mái.
 
Top