Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1050: Nhìn Phong tứ ăn đập (7)
Sau khi kết thúc ca phẫu thuật, Sở Ninh Dực để An Phong Dương về trước, dẫu sao thì Mân Hinh vẫn còn đang trong giai đoạn ở cữ.

“Không cần đâu, có mẹ tôi ở đó mà.” An Phong Dương vừa nói vừa nằm lên giường dành cho người nhà bệnh nhân.

“Nói rồi à?” Sở Ninh Dực nhướng mày.

“Không nói mà được chắc? Mẹ tôi đánh giết tới tận cửa rồi, nếu không phải sợ cháu gái của mình thành đứa nhỏ mồ côi ba thì chắc mẹ tôi giết tôi luôn rồi ấy!” An Phong Dương chậc lưỡi nói: “Cậu nói xem, nói thế nào thì tôi cũng là con trai ruột, thế mà còn chẳng bằng cháu gái là thế nào?”

“Cũng như nhau thôi, hôm đó tôi về nhà, mẹ tôi còn chẳng thèm hỏi tôi bị thương thế nào mà chỉ một lòng muốn ôm con trai tôi đi.” Hơn nửa đêm, hai người đàn ông bắt đầu ngồi so xem ai thảm hơn ai.

Mà lúc bọn họ còn đang so xem ai thê thảm hơn thì dư luận đã sớm bùng nổ.

[Sao giữa đêm hôm, Thái tử gia và Vương gia lại hẹn gặp riêng nhau tại quán bar?

Ảnh đế mua say bị người ta đánh, Thái Tử và Vương gia khoanh tay đứng nhìn!

Hôn nhân có biến! Thái tử phi chỉ là bình phong, người mà Thái tử yêu thật lòng vẫn là Vương gia.

Đã giành được quyền nuôi dưỡng Tiểu Thái tử, Thái tử và Vương gia lại tay trong tay hạnh phúc.]

Sáng sớm Thủy An Lạc vừa tỉnh lại đã bị những tin tức này đập cho choáng váng cả đầu óc.

Độ hot của cái tin này phải ngang ngửa với tin tức anh Sở come-out nửa năm trước luôn ấy.

Đã qua hơn nửa năm rồi tại sao lại bị móc ra nữa vậy?

Lại còn cái gì mà đã giành được quyền nuôi dưỡng Tiểu Thái tử, đám người này sao không đi làm biên kịch rồi quay phim luôn đi?

Thủy An Lạc kéo xuống xem tiếp thì thấy có cả hình ảnh chụp ở quán bar. Cô nhìn hai người trên hình, trong đó có một tấm An Phong Dương đang chống cằm tỏ ra đáng yêu, còn Sở Ninh Dực thì lạnh lùng đứng cạnh anh.

Vừa nhìn một cái đã thấy hai người này còn xứng đôi vừa lứa còn hơn cả mình!

Mà kéo xuống dưới nữa thì còn thấy cả ảnh tối qua hai người bọn họ cùng vào bệnh viện, đã thế còn ở lại cả đêm không ra nữa.

Thủy An Lạc cười muốn đứt cả ruột, có ai đi ăn vụng mà vào bệnh viện không hả?

Đám người này suy nghĩ kiểu gì vậy?

Buổi sáng, Sở Ninh Dực vừa về đến nhà đã thấy bà xã nhà mình đang cười như điên, còn con trai nhà mình thì đang trợn tròn đôi mắt vô tội nhìn mẹ.

Tiểu Bảo Bối: Người phụ nữ dở hơi này là ai thế? Bảo bảo không quen!

Sở Ninh Dực: Chắc con nhỏ này không phải vợ anh đâu? Mới có một đêm không về mà đã phát điên thế này là sao?

Thủy An Lạc cười chảy cả nước mắt. Sở Ninh Dực đi tới bế cậu con trai đáng thương của mình lên, xem chừng nhóc bị bà mẹ này của mình dọa sợ rồi.

“Phát điên cái gì thế?” Sở Ninh Dực nhìn bà xã cười đến thắt ruột nhà mình rồi hỏi.

Thủy An Lạc cố nhịn cười rồi đưa di động cho Sở Ninh Dực nhìn: “Anh coi nè, lại có thuyết âm mưu mới nữa nè. Bọn họ đều đang đánh cuộc xem bao lâu nữa anh sẽ thủ tiêu em rồi đưa Anh Xinh Trai của em lên chức đấy.”

Sở Ninh Dực cau mày, đối với những tin tức thế này anh hoàn toàn không có chút hứng thú nào. Hôm nay vợ của An Phong Dương sẽ xuất hiện, nên những người khác cũng sẽ không còn cơ hội mà nhàm chán như thế được nữa đâu.

“Này, hai người bọn anh hôm qua ngủ chung à?” Thủy An Lạc hóng hớt hỏi.

Sở Ninh Dực lạnh lùng lườm bà xã mình một cái, sau đó ôm con trai bỏ đi.

Thủy An Lạc vội trèo xuống giường đuổi theo: “Này, mau nói cho em nghe đi mà, để em đăng weibo, biết đâu lên top lại được thưởng gì đấy thì sao.”

Thủy An Lạc đuổi theo tới cửa thì Sở Ninh Dực bất thình lình quay đầu lại, một tay ôm Tiểu Bảo Bối còn một tay dồn tường Thủy An Lạc: “Định đăng cái gì? Không bằng đăng nhật ký hằng ngày của Sở tổng và bà xã ngốc nghếch của mình đi?”

Thủy An Lạc: “...”

Sở Ninh Dực cong môi rồi cúi đầu hôn chóc một cái lên môi của cô: “Đi rửa mặt đi, lát nữa là phải đi rồi đấy.”

Thủy An Lạc bĩu môi rồi bay vèo vào phòng tắm. Nhưng vào tới nơi rồi cô lại ngoảnh lại: “Anh nói xem, viết cái đó có kiếm được tiền không?”

Bước chân của Sở Ninh Dực hơi khựng lại, trọng điểm của anh là đang chê cô ngốc đấy được không hả?

Mà thôi kệ đi, sao anh lại có thể trông mong được vào việc bà xã ngốc nghếch của mình nắm được trọng điểm cơ chứ?

“Kiếm được!” Sở Ninh Dực quẳng lại một câu rồi quay người đi thẳng xuống lầu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1051: Sinh nhật tròn một tuổi của tiểu bảo bối (1)
Thủy An Lạc rửa mặt rồi xuống dưới lầu ăn sáng, ăn xong lại ôm Tiểu Bảo Bối về phòng để thay đồ cho nhóc. Cục cưng của cô hôm nay định mặc gì đây?

Tiểu Bảo Bối hoàn toàn không biết ngày hôm nay là ngày gì. Nhóc chỉ biết hôm nay mami nhà mình lại muốn ăn diện cho mình thôi.

Thủy An Lạc lấy hết đồ ra rồi đặt lên giường để Tiểu Bảo Bối tự chọn.

Sở Ninh Dực thay quần áo xong đi ra thì thấy hai mẹ con vẫn còn đang tranh cãi với nhau.

Tiểu Bảo Bối nhất quyết muốn mặc đồ ong mật, nhưng bộ đồ đấy không thích hợp lắm, không nói đến chuyện màu sắc không được tươi vui mà quan trọng nhất là bộ đồ ấy là đồ mặc mùa thu.

Sở Ninh Dực liếc vợ mình một cái, không muốn con trai mặc bộ đó thì còn lấy ra cho thằng bé xem làm gì?

Tiểu Bảo Bối ôm chặt bộ ong mật không chịu buông, rõ ràng đã dùng hành động nói cho mẹ mình biết rằng: Con sẽ mặc cái này, con sẽ mặc cái này!

Thủy An Lạc chọn một bộ đồ thần tài màu đỏ rồi đặt trước mặt nhóc dụ dỗ: “Mình mặc bộ này có được không, cái này đẹp hơn này.”

Tiểu Bảo Bối: “...”

Ánh mắt kia của nhóc rõ ràng đang nói: Mẹ thật quá tầm thường!

“Bạ bạ, bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối vừa trông thấy daddy đẹp trai nhà mình lập tức ôm bộ ong mật bò qua, thôi bỏ đi, gu thẩm mỹ của mẹ có vấn đề rồi, tốt nhất nên hỏi ý kiến của ba thì hơn.

Tiểu Bảo Bối vừa mới bò đến mép giường đã được Sở Ninh Dực đỡ lấy. Anh sợ con trai bò quá đà rồi lại rơi xuống đất mất.

Cuối cùng Sở Ninh Dực mặc bộ đồ ong mật vào cho con trai, hôm nay sinh nhật thằng bé, thằng bé là to nhất, nên tất nhiên là phải nghe lời nó rồi.

Thủy An Lạc giận lẫy hừ một tiếng, sau đó cũng bỏ đi thay quần áo luôn.

***

Mà cái người lúc này đáng lẽ phải có mặt ở trung tâm thương mại để chọn quà cho Tiểu Bảo Bối thì lại đang đứng ngoài phòng bệnh của Phong Phong.

Người nhà của Phong Phong đều không ở thành phố A. Nếu không tối qua An Phong Dương và Sở Ninh Dực cũng không cần túc trực ở bệnh viện như vậy. Nhưng hôm nay bọn họ bận nên đành tìm y tá tới chăm sóc cho người anh em của mình.

Kiều Nhã Nguyễn đứng ngoài phòng bệnh, ánh mắt nheo lại nhìn vào bên trong.

Người đang nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, ngay cả khóe môi cũng khô khốc nứt nẻ.

Tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Kiều Nhã Nguyễn khẽ giật mình rồi vội vàng cất bước rời đi. Người đang chạy tới đây chính là trợ lý của Phong Phong.

Kiều Nhã Nguyễn chạy trốn quá vội vàng, cho nên không hề biết rằng cô đã bị mẹ mình bắt gặp.

Mẹ Kiều gọi hai tiếng, đáng tiếc con gái bà cũng không phản ứng gì. Thấy vậy mẹ Kiều lại càng cảm thấy tò mò, chuyện gì thế? Chẳng phải đã đi từ sớm rồi sao?

Mẹ Kiều còn đang tự hỏi thì đột nhiên phát hiện trong bệnh viện có rất nhiều phóng viên. Bà nghe loáng thoáng hình như bọn họ đang nhắc về chuyện Phong Phong phải nhập viện.

Phong Phong?

Sắc mặt của mẹ Kiều khẽ biến, hoàn toàn không hề vui vẻ gì. Dù trong thâm tâm bà thật sự rất cảm kích Phong Phong nhưng bà cũng chẳng có chút hảo cảm nào với chàng trai này cả.

Mẹ Kiều nghĩ một hồi rồi quay đầu lại nhìn người phóng viên mới đi qua, trong lòng thầm cân nhắc.

***

Bữa tiệc sinh nhật tròn một tuổi của Tiểu Bảo Bối được tổ chức ở nhà chính của Sở gia.

An Phong Dương chỉ lộ mặt một chút để tặng quà và bao lì xì cho Tiểu Bảo Bối rồi phải đi ngay.

An Phong Dương nhanh chóng rời khỏi, trước khi đi còn nhìn Thủy An Lạc với ánh mắt táo bón. Những chuyện này lại một lần nữa trở thành tin tức để người ta bàn tán.

An Phong Dương vội vã rời đi với vẻ ảm đạm mất hồn.

Lúc Thủy An Lạc đi vào phòng vệ sinh lại lướt tin xem một lúc. Anh Xinh Trai nhà cô khi về rõ ràng còn cười toét cả miệng ra cơ mà, sao lên đây lại thành ảm đạm mất hồn rồi?

Thế nên mới nói khả năng tưởng tượng của đám người ưa hóng hót đó đúng là thần sầu mà.

Lúc Thủy An Lạc ra khỏi nhà vệ sinh liền để điện thoại lên bàn cạnh đầu giường. Phòng của Sở Ninh Dực đã được mẹ chồng cô sắp xếp lại. Căn phòng vốn trống trơn mà giờ đã có thêm cả tủ quần áo và bàn trang điểm. Thủy An Lạc bĩu môi, xem ra mẹ chồng cô đang định chơi trò kháng chiến lâu dài với họ đây mà.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1052: Sinh nhật tròn một tuổi của tiểu bảo bối (2)
Thủy An Lạc nhìn chính mình trong gương, cô chỉnh lại quần áo một chút rồi đi ra ngoài.

“Không ngờ Ninh Dực nhà cô cuối cùng vẫn quay lại với cái cô gái nhà Thủy gia kia?”

“Lạc Lạc rất tốt.”

Thủy An Lạc vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy âm thanh từ phòng bên cạnh truyền vào.

Là giọng của cô hai.

“Nhưng ba con bé đó có phải người tử tế gì đâu, nhà cô không để ý chút nào về chuyện này sao?”

Thủy An Lạc vừa nghe thấy người kia nói vậy, sắc mặt liền thay đổi.

“Triệu Lâm, em không thể nói như vậy được. Thủy Mặc Vân thế nào là chuyện của Thủy Mặc Vân, còn về Lạc Lạc, cô thấy con bé rất tốt.”

“Cô không thấy người ta có câu thượng bất chính hạ tắc loạn* đấy sao ạ?”

*Thượng bất chính hạ tắc loạn: Ý chỉ bề trên không ra gì, không chăm lo dạy bảo được bề dưới thì ắt bề dưới cũng chẳng ra sao.

“Triệu Lâm, sao cô thấy em đi lính nhiều năm như vạy rồi mà vẫn không bỏ được cái tật xấu này vậy.”

Rõ ràng lúc này cô hai cũng đã có chút giận dữ.

Triệu Lâm?

Thủy An Lạc nhỡ ký cái tên này. Cô sẽ cho bà ta biết thế nào là thượng bất chính hạ tắc loạn.

Lúc Thủy An Lạc quay lại, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Tiểu Bảo Bối đang được bà nội bế đi khoe với đám bạn bè. Tiểu Bảo Bối vốn đã đáng yêu nên nhất thời nhận được rất nhiều lời khen tặng của mọi người.

Bữa tiệc tổ chức ở đại sảnh, bên dưới có rất nhiều người. Lúc này Sở Ninh Dực đang đứng ở lầu hai nói chuyện dự án mới với Khải Văn. Anh ngẩng lên thì trông thấy ai kia đang rầu rĩ không vui đi xuống cầu thang. Sau khi hơi khựng lại một chút, anh nói: “Đi nói chuyện với người khác nữa đi. Lần này ba tôi mời không ít bạn làm ăn tới, cậu nói chuyện với họ nhiều một chút cũng sẽ có lợi cho cậu hơn.”

Khải Văn hiểu ý gật đầu, cũng không thể hiện rõ thái độ ra bên ngoài.

Sau khi Khải Văn đi khỏi, Sở Ninh Dực đứng dậy đi về phía Thủy An Lạc.

“Sao thế?"" Sở Ninh Dực chống một tay lên lan can, sau khi Thủy An Lạc quay lại anh cũng vịn nốt tay còn lại vào lan can, như vậy vừa hay có thể dồn lan can cô, lại có thể ôm trọn được cô vào lòng.

Thủy An Lạc dựa lưng vào lan can: “Anh có biết Triệu Lâm không?”

“Triệu Lâm?” Sở Ninh Dực lặp lại cái tên này một lần: “Có biết, sao thế?”

Quen biết thì có nhưng quan hệ cũng không được tốt đẹp gì cho lắm.

Thủy An Lạc đưa tay lên ôm lấy cổ anh rồi nói: “Cô ta có quan hệ gì với cô hai vậy?”

“Cô hai?” Chân mày của Sở Ninh Dực nhíu lại: “Cô hai từng là cô giáo thời cấp ba của cô ta, hơn nữa quan hệ giữa hai người bọn họ cũng khá tốt!”

Anh cảm thấy rất hài lòng với hành động mang tính tự giác này của bà xã nhà mình, thế nên liền hôn một cái lên môi cô làm phần thưởng.

“Còn anh thì sao?”

Sở Ninh Dực nhíu mày: “Anh cái gì?”

“Quan hệ giữa anh với cô ta thế nào?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.

Sở Ninh Dực ra điều suy nghĩ một lúc, sau đó mới đáp lại: “Cũng không được tốt lắm. Cô ta giỏi nhất là chuyện ghen ăn tức ở với người khác. Sau này em tránh xa cô ta ra một chút. Nghe nói hồi xưa cô ta từng tỏ tình với ba em nhưng bị từ chối đấy.”

Thủy An Lạc: “...”

Tỏ tình với ba cô?

Thủy An Lạc nghe vậy bỗng có chút cảm thông, thảo nào mà cô ta lại nói ba cô như vậy, hóa ra là bị từ chối cho nên với ôm hận trong lòng.

Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc xoay xoay một hồi rồi cô lại dựa gần vào Sở Ninh Dực: “Thế nếu lát nữa em có làm gì thì anh có thể bao che cho em được không?”

Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn Thủy An Lạc đang cười tít mắt trông như con hồ ly nhỏ đang cười trộm trong lòng mình.

“Em muốn làm gì?”

Thủy An Lạc tức giận nói: “Ban nãy cô ta vừa mới nói em là thượng bất chính hạ tắc loạn xong đấy. Có mà cô ta mới loạn, cả nhà cô ta loạn thì có!”

Sở Ninh Dực xoa xoa bà xã đang tức giận của mình, vợ anh bị chọc tức rồi, bé gái đáng thương của anh.

“Cô ta là kiểu người có thù tất báo. Em coi chừng bị cô ta để mắt tới đấy.” Sở Ninh Dực lên tiếng nhắc nhở: “Hơn nữa gần đây cô ta cũng coi như mới lập được công nên đang được nghỉ phép, có dư thời gian để chơi với em.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1053: Sinh nhật tròn một tuổi của tiểu bảo bối (3)
Lập công?

Thủy An Lạc càng cảm thấy tò mò hơn.

Sở Ninh Dực nhìn khuôn mặt đang toàn dấu chấm hỏi của cô đành nói thẳng: “Mấy hôm trước chính cô ta là người đóng giả Mân Hinh để Viên Hải mang đi, sau đó truyền tín hiệu cho bọn anh. Đây cũng coi như là lập được công lớn rồi.”

Thủy An Lạc bĩu môi nhưng không nói gì nữa.

Sở Ninh Dực vẫn mặc vest như bình thường. Thủy An Lạc mặc một bộ lễ phục màu đỏ rực như ngọn lửa đang bùng cháy.

Ban sáng, lúc Sở Ninh Dực thấy cô thay bộ đồ này thì khóe mắt khẽ giật một cái.

Thủy An Lạc văn vẻ nói: Em thấy hôm đó anh với Anh Xinh Trai mặc cái bộ đồ đỏ chóe đó đứng cạnh nhau hợp lắm!

Sở Ninh Dực lập tức quay người bỏ đi, nếu không... anh sợ nhất thời sẽ sểnh tay đập chết cô vợ vất vả lắm mới cưới được về này mất.

Sau đó, An Phong Dương cũng không ngoại lệ nhận được một cái tin nhắn nói rằng, sau này không bao giờ được mặc đồ màu đỏ nữa!

Chuyện này làm cho An vương gia của chúng ta cảm thấy rất đau trứng, giờ Thái tử gia còn muốn can thiệp cả vào chuyện ăn mặc của Vương gia đây nữa đấy à?

An Phong Dương tỏ ra vô tội trả lời tin nhắn: Tại sao?

Thái tử gia phất tay, hào sảng đáp lại: Quá lẳng lơ, vợ tôi không thích!

Sau khi đọc được tin nhắn này, An Phong Dương nhất thời cảm thấy muốn chửi thề một vạn lần.

Vợ nhà cậu không thích thì liên quan quái gì đến tôi hả?

Vợ cậu thích thì cậu mới phải lo chứ!

Quả nhiên, đàn ông mà dính vào tình yêu thì chỉ số IQ về không hết, anh phải thông cảm, phải thông cảm.

Đây cũng chính là lý do mà tại sao trước khi đi An Phong Dương lại nhìn Thủy An Lạc bằng ánh mắt kỳ quái như thế.

Tiểu Bảo Bối được bà nội bế đi quanh quanh một vòng, lấy được một đống tiền lì xì, nhưng Tiểu Bảo Bối chỉ giữ khư khư cái bao lì xì của chú ba không chịu buông, còn đâu đều nhờ bà nội cầm hộ hết.

Lý do là vì bao lì xì của chú ba dày nhất chứ sao, Tiểu Bảo Bối vẫn biết thế nào là nhiều, thế nào là ít đấy nhé.

“Thằng bé đáng yêu quá, sau này lớn lên nhất định là sẽ giỏi hơn cả ba nó.”

“Đúng thế, đúng thế...”

Thủy An Lạc đứng sau im lặng nghe, cô chỉ muốn hỏi một câu: Ngoại hình đáng yêu với giỏi giang thì có liên quan gì đến nhau hả?

Mặt Sở Ninh Dực vẫn lạnh tanh, nhưng dựa vào lòng bàn tay đang bị ai kia nắm lấy, Thủy An Lạc liền biết được lúc này cô với anh Sở đang đứng chung một chiến tuyến với nhau. Hơn nữa, trên cơ bản thì hôm nay hai người cũng chẳng có đất diễn, vì Tiểu Thái tử kia mới là nhân vật chính kìa.

“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối thu đủ tiền lì xì rồi quay lại, hai con mắt vừa nhìn thấy mẹ mình lập tức bừng sáng rồi gọi một tiếng giòn tan.

Có lẽ là vì Tiểu Bảo Bối chưa hề lên tiếng cho nên mọi người cứ tưởng là nhóc vẫn chưa biết nói, dù sao mới có một tuổi thôi mà. Nhưng một tiếng gọi mẹ này của Tiểu Bảo Bối lại phát âm hết sức rõ ràng, nhất thời tiếng khen ngợi lại ồ ạt vang lên.

“Bé thế mà đã biết nói rồi cơ à? Bé con nhà tôi phải tới một tuổi rưỡi mới biết nói đấy.”

“Biết nói rồi, nhưng mà vẫn còn ngọng lắm.” Hà Tiêu Nhiên hờ hững đáp.

Thủy An Lạc đón lấy Tiểu Bảo Bối rồi khẽ gật đầu với đám người kia coi như chào hỏi.

“Cho, cho~” Tiểu Bảo Bối xòe tay ra đưa bao lì xì dày khự cho mẹ, con cố tình giữ lại cho mẹ đấy.

“Ôi, thằng bé này đúng là thần giữ của của mẹ nó mà.” Vừa nãy họ có trêu Tiểu Bảo Bối rằng muốn lấy tiền lì xì của nhóc, nhưng Tiểu Bảo Bối lại liều chết không cho, hóa ra là giữ lại cho mẹ.

Thủy An Lạc hôn một cái lên đầu Tiểu Bảo Bối rồi khẽ nói: “Mẹ, con đưa thằng bé lên nhà ăn chút gì đã nhé.”

“Đi đi.” Hà Tiêu Nhiên nói, bế cháu trai đi hết một vòng, bà cũng không còn gì để khoe nữa rồi.

Sở Ninh Dực cùng Thủy An Lạc bế con trai lên nhà. Phía sau, mấy vị phu nhân có quan hệ tốt với Hà Tiêu Nhiên lại không nhịn được thì thầm với nhau: “Họ đều nói cái con bé Thủy An Lạc này không đơn giản đâu ấy.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1054: Sinh nhật tròn một tuổi của tiểu bảo bối (4)
Hà Tiêu Nhiên hơi nhíu mày nhìn bà bạn thân.

Cô con dâu này của bà ta đúng là không đơn giản thật, nhưng đôi khi bà lại rất thích tính cách này của Thủy An Lạc, không có chuyện gì thì cứ ngẫn ngờ, nhưng khi có chuyện rồi thì tuyệt đối không ngốc chút nào.

Bà bạn thân thấy thái độ của Hà Tiêu Nhiên khác lạ, lập tức cười gượng không nói tiếp nữa.

“Phu nhân, ngài Thủy tới rồi.”

Người giúp việc trong nhà đi tới nói nhỏ với Hà Tiêu Nhiên, gọi là ngài Thủy mà không gọi là ông thông gia vì bản thân cô ta cũng không biết có nên nói như vậy hay không.

Tuy thanh âm của người giúp việc không lớn, nhưng mà vẫn đủ để Thủy An Lạc vừa mới định bước lên lầu nghe thấy.

Ba đến rồi?

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, sau cái hôm xảy ra chuyện của Viên Hải, cô chưa gặp lại Thủy Mặc Vân lần nào, Sở Ninh Dực bảo ông cần đi xử lý vài chuyện.

Sở Ninh Dực ngoảnh lại liền nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đang đứng ngoài cửa.

Ba vợ của anh đúng là trâu thật, vết thương trên đùi nặng như thế mà chỉ nghỉ ngơi có vài hôm rồi lại vẫn xông pha hết mặt trận ngay được.

Việc Thủy Mặc Vân tới đây khiến không ít người sợ ngây người.

Thủy An Lạc đứng trên bậc thang nhìn xuống, trong nháy mắt cô có cảm thấy như đã thấu hiểu cảm giác “Tôi và đồng bọn của tôi sợ hết cả hồn rồi“.

“Ba...” Thủy An Lạc gọi một tiếng rồi lập tức ôm Tiểu Bảo Bối chạy tới.

Cô biết, nhận thức của những người ở đây về ba cô chỉ dừng lại ở bữa tiệc sinh nhật nửa năm trước. Họ chỉ biết một Thủy Mặc Vân bỏ vợ bỏ con mình.

Hà Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày nhưng không lên tiếng.

Sở Mặc Bạch từ đầu tới cuối không hề lên tiếng thế nhưng lúc này lại bước nhanh tới: “Vẫn đang chờ ông đến đây.”

“Tôi bận chút việc nên tới muộn.” Thủy Mặc Vân khẽ xoa đầu con gái rồi gật đầu với Sở Mặc Bạch.

“Vẫn chưa muộn mà, mọi người vẫn chưa ngồi vào bàn. Lão phu nhân vẫn đang chờ ông đấy.” Sở Mặc bạch nói rồi cùng Thủy Mặc Vân đi vào bên trong.

Thủy An Lạc: “...”

Cô đang bị gạt qua một bên đấy hả?

Ba cô chỉ xoa đầu cô một cái rồi quăng cô luôn ngoài cửa thế này à?

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối. Tiểu Bảo Bối cũng chớp mắt nhìn mẹ mình như thể đang nói: Sao ông ngoại lại đi với ông nội thế? Hai người họ nhiệt tình chào hỏi như vậy có phải là tốt không ạ?

Sở Ninh Dực nhìn hai mẹ con ngẩn người đứng đó không nhịn được bật cười, sau đó liền đi tới dắt hai con dê con đang ngáo ngơ kia về.

Thủy An Lạc thấy ba mình và ba chồng cùng ngồi vào chỗ, không nhịn được mà cúi đầu lẩm bẩm: “Quan hệ tốt thế cơ à?” Thậm chí còn chẳng thèm đoái hoài gì đến cô nữa chứ?

Sở Ninh Dực xoa đầu an ủi bà xã nhà mình.

Phòng khách của Sở gia khá lớn, số bàn cơm đã lên tới mười lăm bàn, ba bàn đầu là dành cho người thân và bạn bè, nhưng bàn phía sau là dành cho bạn bè làm ăn.

Thủy An Lạc lên lầu lấy bình sữa cho Tiểu Bảo Bối. Đợi đến khi hai người vào bàn rồi, cô bỗng cảm thấy nếu mà ăn bữa cơm này chắc cô sẽ bị đau dạ dày mất.

Bởi vì ngồi cùng bàn với ba cô và Sở Ninh Dực còn có cô hai của Sở Ninh Dực, và người ngồi cạnh cô hai chính là... Triệu Lâm!

Bên cạnh Triệu Lâm vẫn còn một vị trí trống.

Thủy An Lạc nhỏ giọng nói thầm bên tai Sở Ninh Dực: “Chẳng phải cô hai chỉ ở nhà thôi sao?”

“Đó là chuyện sau khi có em họ anh.” Giọng của Sở Ninh Dực cũng không lớn, chỉ vừa đủ để hai người họ cùng nghe thấy.

Tiểu Bảo Bối ngồi trên đùi mẹ, sung sướng ôm bình sữa tu, cái chân nhỏ còn đạp đạp.

Cô hai trêu chọc để nhóc nói chuyện, những câu nào nghe hiểu được, nhóc đều vui vẻ đáp lại.

“Tiểu Bảo Bối được nhiều tiền lì xì quá, cho bà có được không?” Cô hai cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, yêu thương đong đầy.

Tiểu Bảo Bối nghe không hiểu, chớp đôi mắt đen nháy nhìn mami nhà mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1055: Sinh nhật tròn một tuổi của tiểu bảo bối (5)
Thủy An Lạc đặt đũa xuống rồi cầm bao lì xì lên làm bộ đưa cho cô hai: “Con cho bà trẻ cái này được không?”

“Ma ma, ma ma...” Tiểu Bảo Bối cuống cuồng kêu lên, sữa cũng không thèm uống nữa, với tay giật luôn cái bao lì xì rồi thả vào lòng mẹ mình, cái miệng bé xinh vẫn cứ lặp đi lặp lại: “Cho ma ma, cho ma ma~”

Cái này là để cho mẹ, cái này đừng ai hòng lấy được...

Hành động của Tiểu Bảo Bối khiến mọi ngời bật cười. Tiểu Bảo Bối đâu thèm quan tâm mọi người cười cái gì. Nhóc chỉ thấy chạnh lòng vì bà mẹ ngốc nghếch của mình thôi, sao mẹ không biết giữ tiền thế chứ?

Quả nhiên vào lúc then chốt thì vẫn cần trông cậy vào mình mà.

Sở Ninh Dực xoa xoa đầu con trai mình, cái đồ hám tiền này.

Đôi mắt to của Tiểu Bảo Bối đảo một vòng nhìn những người xung quanh một cách đề phòng, như đang rà quét đối tượng nguy hiểm.

Em dâu họ của Sở Ninh Dực, lúc này đang có thai sinh đôi không nhịn được bật cười: “Bà ngoại, bà nhìn thằng bé này, thông minh lanh lợi thích quá đi mất.”

Kiều Tuệ Hòa mỉm cười, so với trước đây thì giờ sắc mặt của bà tốt hơn nhiều rồi.

Sở Mặc Bạch cứ nói chuyện với Thủy Mặc Vân suốt, nghe thấy vậy thì liền ngẩng lên nhìn. Có vẻ như Tiểu Bảo Bối đã quét xong và không thấy đối tượng nào nguy hiểm cả, nhóc liền nhét bao lì xì vào túi áo của ba rồi lại hài lòng bú sữa tiếp.

“Còn thông minh hơn cả Ninh Dực hồi còn bé nữa. Hồi còn nhỏ, Ninh Dực nó còn chẳng thèm bao lì xì, ai thích lấy thì lấy thôi.” Sở Mặc Bạch không nhịn được cười nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Đây là ba ruột của anh đấy, vì muốn khen cháu trai thông minh mà không ngại lôi cả con trai mình xuống nước luôn.

“Lúc Lạc Lạc một tuổi còn chưa biết nói, mãi đến hai tuổi rồi mới biết gọi mẹ. Hồi đó con bé còn chẳng thèm chịu tập đi, đi đâu cũng đòi bế cho bằng được.” Thủy Mặc Vân cũng nhàn nhạt lên tiếng bồi thêm một câu.

Thủy An Lạc: “...”

Đây là ba ruột của cô đấy, có ông bố nào mà lại nói con gái mình như thế không hả?

Vì khen cháu trai mà ba mẹ của nó đã không còn giá trị gì nữa rồi.

“Thủy tổng vẫn còn nhớ được cả chuyện của Thủy tiểu thư hồi còn nhỏ cơ à, đúng là bất ngờ thật đấy?”

Triệu Lâm vừa lên tiếng, nhất thời khiến cả bàn ăn đột nhiên yên tĩnh lại.

Triệu Lâm vốn không có quyền ngồi ở đây, nhưng chỉ vì cô ta có quan hệ tốt với cô hai nên mới được tăng thêm một thân phận, thế nên mới ngồi được vào chỗ này.

Nhưng cách cô ta nói chuyện lại chẳng biết điều chút nào.

Sắc mặt Kiều Tuệ Hòa thoáng thay đổi nhưng cũng không nói gì.

Hà Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn cô hai. Lúc này cô hai cũng đã bắt đầu thấy khó xử, bà liền kéo tay Triệu Lâm.

Nói thế nào đi chăng nữa thì ở nơi đây Triệu Lâm cũng chỉ là người ngoài.

Thủy An Lạc không biết Triệu Lâm này ngốc thật hay đang giả vờ ngốc, nhưng ngồi ở đây mà lại nói ra mấy câu như vậy thì cô cũng chẳng thấy cô ta thông minh gì cho cam.

Sở Ninh Dực nắm lấy tay Thủy An Lạc rồi khinh khỉnh nói: “Đội trưởng Triệu, có muốn làm gì thì cũng phải nhìn rõ xem bản thân mình là ai.”

Giọng của Sở Ninh Dực không nhẹ không nặng nhưng lại tát thẳng vào mặt không biết trời cao đất rộng của Triệu Lâm, điều này cũng khiến cô anh cảm thấy khó xử.

Cô hai vốn rất thích cô học trò giỏi giang này, nhưng bà không ngờ lại xảy ra chuyện xấu hổ thế này.

Triệu Lâm sau khi suy tính một hồi cũng biết bản thân vừa rồi có chút quá đáng nên cũng không lên tiếng nữa.

“Xin lỗi, máy bay bị delay nên cháu tới muộn.”

Giữa lúc không khí đang căng thẳng thì một giọng nói lanh lảnh vang lên.

Thủy An Lạc ngẩng lên liền thấy một cô gái tới bên cạnh Triệu Lâm.

Cô gái kia có vẻ ngang tuổi với Thủy An Lạc, mái tóc xõa ngang vai, đôi mắt to tròn nhìn ra vừa trẻ trung lại rực rỡ, đôi môi anh đào cùng sống mũi cao kết hợp lại thành một gương mặt xinh đẹp.

Thủy An Lạc quay ra nhìn Sở Ninh Dực, lúc này anh đang gắp thức ăn cho cô nên cũng không ngẩng lên nhìn cô gái kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1056: Sinh nhật tròn một tuổi của tiểu bảo bối (6)
Sở Ninh Dực cảm nhận được ánh mắt của Thủy An Lạc đang nhìn mình. Anh nhướng mày: Gì thế?

Thủy An Lạc: Anh là đồ đào hoa.

Sở Ninh Dực: Nói bậy sẽ bị phạt đấy.

Thủy An Lạc:...

Cô gái kia ngồi xuống cạnh Triệu Lâm, mồm miệng ngon ngọt chào hỏi từng người một.

“Anh Ninh Dực, lâu rồi không gặp, em chào chị dâu.”

Cô gái kia là cháu gái của Triệu Lâm, là du học sinh thủ khoa có thành tích xuất sắc mới trở về - Triệu Miểu.

Một tiếng chị dâu này gọi mới ngọt làm sao.

Tiếc là Thủy An Lạc lại không thích giọng trẻ con cho lắm.

Sở Ninh Dực hời hợt gật đầu một cái, không lộ ra bất cứ cảm xúc gì.

Có vẻ như Triệu Miểu cũng không để ý gì đến điều đó mà tiếp tục nói chuyện với người khác.

Dường như là để làm dịu xuống sự xấu hổ vừa rồi.

Thủy An Lạc im lặng ăn đồ ăn mà Sở Ninh Dực gắp cho, bên tai là cái giọng trẻ con líu ríu của Triệu Miểu, cô gái này giỏi nói chuyện thật đấy.

“Tiểu Bảo Bối đáng yêu quá. Biết hôm nay là sinh nhật của Tiểu Bảo Bối nên lúc cô về có mua cho Tiểu Bảo Bối một món đồ chơi này.” Triệu Miểu vừa nói vừa lấy một hộp quà từ trong túi ra. Cô ta cười tít mắt nhìn Thủy An Lạc: “Chị dâu, đây mà mẫu người máy mới nhất, chị xem liệu Tiểu Bảo Bối có thích không?”

Thủy An Lạc lịch sự nhận lấy. Tiểu Bảo Bối biếng nhác dựa vào lòng mẹ, bình sữa trong tay đã được đổi thành khẩu súng nhỏ yêu thích của nhóc, còn quà của người khác tặng nhóc cũng chỉ liếc mắt nhìn qua một cái chứ cũng không ham hố gì, nhóc vẫn thích súng đồ chơi của mình hơn. Thật ra Tiểu Bảo Bối thích khẩu súng mà chú ba tặng nhóc hơn, khẩu đó dài hơn khẩu của nhóc, nhưng lại bị daddy tịch thu mất rồi.

“Con nói cảm ơn cô đi.” Thủy An Lạc cúi đầu rồi dịu dàng nói với Tiểu Bảo Bối.

Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu nhìn mẹ mình, cái miệng nhỏ khẽ động nhưng không lên tiếng mà lại cúi đầu chơi súng của mình tiếp.

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, rõ ràng con trai cô cố tình không nói thôi chứ thằng bé vẫn có thể học nói ra chữ cảm ơn này được.

“Thật ngại quá, thằng bé còn nhỏ nên không biết nói chuyện nhiều.” Thủy An Lạc hời hợt nói.

Tiểu Bảo Bối bĩu môi. Nhóc không thèm nói cảm ơn cái con vẹt kia thì có, quà kia nhóc cũng chẳng thích, quả nhiên người hiểu nhóc cũng chỉ có chú ba thôi.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu con trai một cái, sau đó nhận lấy người máy trong tay Thủy An Lạc đưa cho người giúp việc đằng sau, có điều chắc món quà này xem ra chỉ có thể vứt một góc mà thôi, vì rõ ràng là Tiểu Bảo Bối không thích rồi.

“Lần này Triệu Miểu về rồi có định đi nữa không?” Lão phu nhân đột nhiên lên tiếng.

Tim Thủy An Lạc lại đập thịch một tiếng. Cô lại bắt đầu hoài nghi về mắt nhìn người của bà nội, chắc không phải bà cũng thích cái con bé lắm lời kia đấy chứ?

“Lần này về rồi cháu không đi nữa bà ạ. Ông nội cháu có nói, con gái không thể cứ lêu lổng mãi ở ngoài như thế được.” Triệu Miểu cười híp mắt nói.

Vẻ mặt Sở Mặc Bạch không thay đổi. Thủy Mặc Vân cũng vẫn bình tĩnh ăn cơm.

Cô hai cũng không lên tiếng, em họ và em dâu cũng im lặng như không tồn tại.

Chỉ có Triệu Miểu với Kiều Tuệ Hòa nói chuyện với nhau.

Thủy An Lạc yên lặng quan sát một hồi liền cảm thấy tò mò, sau đó cô quay lại nhìn Sở Ninh Dực.

Cô cảm thấy bữa cơm này thật là khó nuốt quá đi mất.

Tiểu Bảo Bối đang nằm trong lòng mẹ cũng ngáp một cái. Thủy An Lạc như tìm được một cái cớ nên vội vàng nói: “Tiểu Bảo Bối mệt rồi, để con đưa cháu đi nghỉ.”

Thủy An Lạc nói xong liền đứng dậy, nhưng lúc cúi đầu lại thấy một chân của Triệu Lâm hơi chìa ra bên ngoài. Cô tỉnh rụi bế Tiểu Bảo Bối rời đi, nhưng lúc đi ngang qua chỗ Triệu Lâm thì khẽ vấp một cái rồi ngã nhào trên đất, đầu gối bị đập xuống đất đau nhói.

“Lạc Lạc...” Sở Ninh Dực còn chưa đứng dậy thì đã xảy ra chuyện này.

Những người đang ngồi trên bàn cũng lo lắng đứng dậy theo vì Thủy An Lạc còn đang bế Tiểu Bảo Bối trong lòng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1057: Sinh nhật tròn một tuổi của tiểu bảo bối (7)
Tiểu Bảo Bối được Thủy An Lạc bảo vệ, nhưng cũng bị giật mình nên oa oa khóc toáng lên.

Triệu Lâm khinh bỉ: “Có đi thôi mà cũng không...”

“Đội trưởng Triệu, sao chân cô lại chìa ra như thế? Tôi bế con tôi cô thò chân ra như vậy là có ý gì hả?” Thủy An Lạc tức giận ngẩng lên nhìn Triệu Lâm.

Nếu là bình thường, trong trường hợp như thế này bề dưới thường làm thế nào, họ sẽ nuốt cục tức xuống để giữ mặt mũi cho người lớn, cũng là để giữ lại mặt mũi cho người nhà.

Nếu trước đó Thủy An Lạc không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ thì cô cũng sẽ nể mặt Triệu Lâm mà bước vòng qua chân cô ta.

Nhưng mà Triệu Lâm lại nhục mạ ba cô trước, thế nên cô không thể nuốt trôi cục tức này được.

Thủy An Lạc nói xong thì ngay cả những người ở đằng xa cũng im lặng hóng chuyện bên này.

Triệu Lâm hoàn toàn không ngờ Thủy An Lạc lại thẳng thắn chất vấn như vậy.

Sở Ninh Dực bước tới đỡ Thủy An Lạc đứng dậy rồi đón lấy Tiểu Bảo Bối, sắc mặt của anh cực kỳ khó coi.

Sắc mặt của cô hai cũng rất khó coi, nhưng cũng chỉ có thể nói: “Chắc là do vô tình thôi, Triệu Lâm không cố ý đâu.”

“Cô hai nhìn cho kỹ đi, cô ta ngồi đó mà chân còn rướn được ra tận chỗ này ạ?” Sở Ninh Dực lạnh giọng nói.

Bầu không khí bỗng trở nên thật gượng gạo. Lúc này tiếng khóc của Tiểu Bảo Bối cũng đã nhỏ dần.

Kiều Tuệ Hòa hơi nheo mắt lại: “Có cái việc đặt chân thôi mà cũng không biết à? Lỡ chắt của tôi ngã sấp ra đấy thì ai đền nổi hả?” Kiều Tuệ Hòa vừa nói vừa vỗ một cái lên bàn, rõ ràng là đã giận thật rồi.

Thủy An Lạc ngạc nhiên ngẩng lên, dù gì thì trước đó cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị mọi người nói là không hiểu chuyện, nhưng không ngờ bà nội lại đứng ra nói giúp cho cô như vậy.

Được rồi, đa phần cũng vẫn là vì chắt trai bảo bối của bà.

“Lạc Lạc, con không sao chứ?” Cô hai vội vàng đi tới bên cạnh Thủy An Lạc, đỡ lấy cánh tay cô, sau đó thấp giọng nói: “Con có bị thương chỗ nào không?”

Thủy An Lạc cũng không bị thương ở đâu, trước khi ngã tất nhiên cô đã có chuẩn bị rồi nên cũng không để đầu gối đập quá mạnh xuống đất, thế nên đầu gối chỉ đau có xíu xiu thôi.

Thủy An Lạc lắc đầu: “Cô hai, con không sao, chỉ là Tiểu Bảo Bối nó bị giật mình thôi.”

Triệu Lâm nheo mắt nhìn Thủy An Lạc. Thủy An Lạc cũng ngẩng lên nhìn cô ta với ánh mắt trào phúng, nhưng ánh mắt đó cũng nhanh chóng biến mất.

Tất nhiên là cô có cách để biến cô ta thành đối tượng bị mọi người chỉ trích rồi.

“Bà nội, ba mẹ, bọn con xin phép lên lầu trước.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đỡ Thủy An Lạc lên nhà: “Còn nữa, cô hai, nhà mình có lớn có nhỏ, có vài người tốt nhất đừng tự tiện đưa về nhà làm gì.”

Sắc mặt của cô hai lại càng khó coi hơn.

Triệu Lâm nheo mắt. Triệu Miểu thấy tình hình không ổn nên vội vàng đi tới kéo tay Kiều Tuệ Hòa: “Bà ơi, đây chắc chắn là hiểu lầm. Có thể do chân của cô con hơi mỏi nên mới duỗi ra một chút thôi. Cô của con không thấy chị dâu đi qua, nếu không thì cô con cũng không làm như vậy đâu.”

“Đội trưởng Triệu, giữa chúng ta có ân oán, cô cứ nhằm vào tôi là được, giờ cô lại đi làm con gái và cháu tôi bị thương là có ý gì chứ?” Thủy Mặc Vân đột nhiên lên tiếng khiến tất cả mọi người đều phải nín thở.

Sở Mặc Bạch kéo vợ mình ngồi xuống, rồi lại từ tốn dùng cơm.

Thủy An Lạc chớp mắt, ba cũng ra tay rồi.

“Con gái và cháu ngoại?” Triệu Lâm không hề bỏ qua ánh mắt chế giễu của Thủy An Lạc, vậy nên cô ta biết cô cố tình. Giờ lại thấy Thủy Mặc Vân nói vậy, cô ta lại càng nổi điên hơn: “Thủy Mặc Vân, đây là đứa con gái bị anh đuổi ra khỏi nhà đấy, đừng làm bộ như mình là người ba hiền từ như thế, chẳng phải cũng chỉ là loại ăn trong bát nhòm trong mâm như nhau sao.”

“Triệu...”

Thủy An Lạc còn chưa lên tiếng, Sở Ninh Dực đã kéo cổ tay của cô lại: “Đội trưởng Triệu, cô có biết tại sao người ta chỉ mất có mười năm đã có đạt được thành tích chói lọi còn cô phải mất tới hai mươi năm mới đạt được không? Vì nhân phẩm của cô quá kém.” Sở Ninh Dực nói xong liền kéo Thủy An Lạc đi thẳng lên nhà, nhưng vẫn không quên bồi thêm một câu: “Sau này gắn biển ngoài cửa, cấm thả chó vào cắn người.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1058: Sinh nhật tròn một tuổi của tiểu bảo bối (8)
Thủy An Lạc: “...”

Sở độc miệng một khi đã online thì quả nhiên là không ai có thể địch nổi!

Không khí ngày càng trở nên gượng gạo hơn, thế là bữa tiệc đang vui vẻ tự dưng lại bị hủy mất.

“Anh Ninh Dực! Sao anh có thể nói như vậy được, cô em cũng đâu có cố ý đâu!” Triệu Miểu lớn tiếng nói về phía Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực quay đầu lại liếc mắt nhìn Triệu Miểu một cái nhưng không nói gì mà chỉ xoay người đi lên lầu.

Nhưng Thủy An Lạc đi được mấy bước lại quay lại nhìn Triệu Lâm: “Đội trưởng Triệu, lần sau bớt nói xấu sau lưng người khác đi. Ba tôi làm người thế nào tôi rõ hơn ai hết. Cô nói tôi thượng bất chính hạ tắc loạn thì sau này cô cẩn thận lại dạy hư con cháu mình đấy.”

“Bà xã, cô ta đến đàn ông còn chẳng có thì lấy đâu ra con.”

“Ối ~ Thật đáng thương quá đi!”

...

Tiếng nói chuyện của hai vợ chồng ngày càng xa, nhưng sắc mặt của những người ở dưới lại tái mét hết cả.

Thủy Mặc Vân nhìn Triệu Lâm, cuối cùng cười khẩy một cái: “Đội trưởng Triệu, nói tôi ăn trong bát nhòm trong mâm, nhưng năm đó là ai đã biết tôi đã có vợ có con mà vẫn bám lấy tôi không chịu buông? Loại phụ nữ như thế, ngoài việc khiến người ta chán ghét thì cũng chẳng có tác dụng gì nữa đâu.” Thủy Mặc Vân nói rồi dứt khoát xoay người bỏ đi.

“Mặc Vân.” Sở Mặc Bạch kêu lên rồi đứng dậy đuổi theo.

Kiều Tuệ Hòa vỗ mạnh lên bàn một cái: “Cút, mau cút hết cho tôi, chạy đến nhà tôi còn mắng chửi người nhà tôi, ba cô dạy cô như thế đấy hả?”

Cô hai thấy Thủy An Lạc nói vậy liền biết cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của họ.

Nhất thời, bà không biết phải phản ứng sao nữa mà ngồi bệt xuống ghế.

Người của Sở gia nổi tiếng bao che, nhưng mà Triệu Lâm lại do bà đưa tới.

“Triệu Lâm, em đi về trước đi.” Cô hai vừa bóp trán vừa nói rồi ngẩng đầu nhìn mẹ mình: “Mẹ, là con không suy nghĩ chu đáo.”

Kiều Tuệ Hòa tức giận quay đi. Hà Tiêu Nhiên cũng vội vàng đứng dậy đỡ bà lên lầu.

Còn về phần Triệu Lâm, trong nháy mắt cô ta liền trở thành đối tượng để tất cả mọi người chỉ trích, tất cả mọi người ở đây đều đang chỉ trỏ về phía cô ta.

Chưa kể còn liên quan đến người nhiều tai tiếng như Thủy Mặc Vân.

Sở Mặc Bạch đuổi theo, Thủy Mặc Vân vừa mới mở cửa xe ra định bước vào.

“Mặc Vân, ông đừng để bụng chuyện hôm nay nhé, là do chúng tôi không suy nghĩ chu đáo.” Sở Mặc Bạch trầm giọng nói.

Thủy Mặc Vân quay lại, khóe miệng khẽ cong lên: “Là do Lạc Lạc nói quậy phá thôi. Nhưng mà thấy nhà ông bao che con bé làm bậy như thế thì tôi cũng yên tâm được rồi.”

“Do con bé nó thương ông quá đấy. Tôi thật không ngờ, nhiều năm như thế rồi mà Triệu Lâm vẫn không bỏ được cái tính đấy.”

Thủy Mạc Vân cười nhạt: “Tôi đi đây, sau khi Fool qua đời, tôi còn nhiều chuyện phải giải quyết lắm.”

Sở Mặc Bạch gật đầu một cái. Thật ra thì ông không biết gì về chuyện bên quân đội cả, lý do tại sao ông biết Thủy Mặc Vân là vì lần trước ra nước ngoài gặp chuyện không may thì được Thủy Mặc Vân cứu, giữa hai người họ cũng coi như là có chút quen biết.

Sau khi Thủy An Lạc về phòng liền trông thấy hai người đàn ông đang nói chuyện ngoài cửa sổ: “Ba anh với ba em thân nhau lắm à?”

“Ai mà biết được.” Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối xuống. Bây giờ Tiểu Bảo Bối làm gì còn có bộ dạng khóc lóc lúc nãy nữa. Cu cậu đang cười toét miệng đến là vui vẻ kia kìa.

“Triệu gia cũng được coi là nhà danh giá, làm loạn một trận như vậy, anh đoán chắc giờ Triệu gia sẽ chỉ còn tiếng xấu trong giới thôi.” Sở Ninh Dực hời hợt nói.

Thủy An Lạc bĩu môi, ai bảo cô ta mắng ba cô cơ chứ.

“Sao cháu gái của Triệu Lâm cũng tới đây vậy?” Thủy An Lạc quay lại tò mò hỏi.

Cháu gái của Triệu Lâm lại liên quan đến một chuyện khác nữa.

Sở Ninh Dực ngoắc ngoắc Thủy An Lạc, sau đó anh kéo cô ngồi xuống đùi của mình rồi thấp giọng nói một câu bên tai của cô.

Cặp mắt xinh đẹp của Thủy An Lạc lập tức trợn tròn, vẻ mặt bàng hoàng không tin nổi mà nói: “Không thể nào?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1059: Sinh nhật tròn một tuổi của tiểu bảo bối (9)
Ba của Triệu Lâm là tình đầu của Kiều Tuệ Hòa, cho nên hai nhà vẫn thường xuyên qua lại với nhau.

Mối quan hệ này...

Đúng là quá máu chó rồi!

“Thế sao hai nhà không định hôn cho con cái luôn đi?” Thủy An Lạc vừa nghĩ đến con nhỏ õng ẹo Triệu Miểu kia liền không nhịn được hừ một tiếng.

Sở Ninh Dực véo mũi vợ một cái, ban nãy thấy cái liếc của cô đã có gì đấy không ổn rồi, quả nhiên là đang nghĩ xấu trong lòng.

“Ba của Triệu Miểu cũng được xem là người có hiểu biết nên bà còn có chút thiện cảm, chứ còn cô cháu gái này của Triệu gia bà cũng chẳng ưa gì đâu. Những người khác nhà họ Triệu bà cũng chẳng có thiện cảm. Còn ông Triệu thì càng không phải nói.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

“Tại sao, có thù gì với nhau hả?” Thủy An Lạc chớp chớp mắt hóng chuyện hỏi dò.

“Cũng không đến nỗi là có thù oán gì, chỉ là ông Triệu kia cứ mãi không buông cái chuyện bà nội bỏ ông ta thôi. Cái lão già kia nhỏ mọn lắm, em cứ chờ mà xem, sớm muộn gì cũng tìm tới nhà mình cho mà xem.”

Hôm nay Thủy An Lạc cho Triệu Lâm một đòn, khiến Triệu gia bị cả giới thượng lưu của thành phố A chỉ trỏ, kiểu gì người đứng đầu của Triệu gia cũng không chịu yên đâu.

Thủy An Lạc: “...”

“Thế ra em gây họa cho bà nội rồi à?” Thủy An Lạc không nhịn được rụt cổ lại khẽ nói.

Tiểu Bảo Bối không hiểu ba mẹ đang nói chuyện gì. Nhóc trèo lên người ba đòi súng, nhóc muốn đòi lại khẩu súng mà chú ba tặng cho nhóc.

Nhóc ê a mãi nhưng vì không biết nói chữ “súng” nên nói mãi Sở Ninh Dực vẫn không nắm được trọng điểm. Anh không khỏi phải quay ra nhìn bà xã nhà mình: “Nó đang nói cái gì vậy?”

Thủy An Lạc thấy Tiểu Bảo Bối ê a một hồi thì bóng đèn trong đầu chợt lóe. Cô lấy bao lì xì trong túi Sở Ninh Dực ra rồi đưa cho con trai: “Đang đòi cái này hả cái thằng mê tiền này.”

Tiểu Bảo Bối cúi đầu nhìn bao lì xì, không phải cái này!

Tiểu Bảo Bối nhìn rồi đưa tay cầm lấy, sau đó lại ném qua một bên rồi lại tiếp tục ê a, nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng, đó là tiền của nhóc cơ mà!

Tiểu Bảo Bối nghĩ một hồi rồi xoay người bò đi nhặt bao lì xì lên.

Thủy An Lạc đứng dậy rời khỏi người Sở Ninh Dực, giật giật khóe miệng nhìn hành động con trai mình, gì thế này hả?

Thế là có cần tiền hay không đây?

Tiểu Bảo Bối cầm tiền rồi bò lại, sau đó lại ê a đưa cho ba mình, trên trán lúc này đã toát hết cả mồ hôi.

“Úng... úng...”

“Úng cái gì?” Thủy An Lạc cảm thấy con trai nói chuyện khó hiểu quá đi mất.

“Úng... úng...”

Tiểu Bảo Bối kêu một tiếng rồi lại đá đá cái chân nhỏ, hai cái người này làm nhóc sầu muốn chết mất.

Thấy ba mẹ không hiểu ý của mình, Tiểu Bảo Bối cuống lên, cuối cùng nằm vật ra giường khóc lóc ầm ĩ.

Sở Ninh Dực: “...”

Thế rốt cuộc là muốn nói cái gì?

“À, con muốn súng mà chú ba tặng con có phải không?” Thủy An Lạc đột nhiên nghĩ tới rồi hỏi.

Tiểu Bảo Bối ngừng khóc rồi lật người lại. Nhóc ngước đôi mắt đẫm nước nhìn mẹ mình.

Sở Ninh Dực ôm con trai vào lòng lau nước mắt cho con, rồi mới nói: “Quà tặng ba đã cho người mang về nhà rồi, lúc nào về nhà rồi chơi.”

“Nhà~ nhà~” Tiểu Bảo Bối vội vàng kêu lên, có thể thấy cu cậu thích món đồ chơi kia đến mức nào.

“Cốc cốc cốc...” Cửa phòng bị gõ, Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đang sắp khóc lên nhìn Sở Ninh Dực.

“Vào đi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Là cô hai.

Tiểu Bảo Bối đang đòi về nhà, nhưng khi thấy có người đi vào thì dứt khoát vùi luôn đầu vào ngực mẹ.

“Tiểu Bảo Bối vẫn đang khóc à?” Cô hai áy náy nói.
 
Top