Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1070: Chú Hạng kỳ quái (2)
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi rồi vội kéo chú Hạng ra ngoài, sau đó nhìn một vòng xung quanh ông dưới ánh mặt trời chói chang. Tốt quá, chú Hạng vẫn không sao, đây là người, đây là người.

Sau khi xác nhận được rằng chú Hạng là người, cô mới kéo ông về ăn cơm tiếp.

Chú Hạng cười nói: “Chú thích tính cách của nhóc con nhà cháu rồi đấy, bảo sao mà bà nội cháu lại giao cháu cho chú.”

“Bà nội?”

“Đúng vậy, chính là viện trường Kiều của các cháu đấy. Bà già đó đúng là người cố chấp, hơn hai mươi năm nay đây là lần đầu tiên bà ấy tới tìm chú đấy.” Chú Hạng cười ha hả.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật: “Vậy ra chú chính là giáo viên thứ năm sắp bị triệt hạ của cháu đấy hả?”

Dáng ăn của chú Hạng rất phóng túng, ông còn gác một chân lên ghế nữa. Thủy An Lạc thấy vậy thì cũng học theo ông gác chân lên, dù sao thì bên cạnh hai người họ cũng đâu có ai ngồi vì dù gì hai người họ cũng là hai người trông coi nhà xác mà.

Chú Hạng thấy Thủy An Lạc làm như vậy thì lại càng cảm thấy thích Thủy An Lạc hơn.

Trong bệnh viện lại bắt đầu có tin đồn, lão già điên canh nhà xác trong bệnh viện gần đây mới thu nhận một kẻ điên khác. Mà người đó chính là Sát Thủ của cái bệnh viện này.

Chú Hạng ăn rồi định cho Thủy An Lạc ăn gan lợn, nhưng Thủy An Lạc cương quyết từ chối, vẫn chỉ ăn đồ chay của mình.

“Cái việc trông coi xác chết này nói chung vẫn tốt hơn là làm bác sĩ! Trông xác có nghĩa là cháu đang bảo vệ người chết, nhưng còn bác sĩ thì chính là kẻ giết người.” Chú Hạng lạnh lùng nói một câu.

Thủy An Lạc rụt cổ một cái rồi lên tiếng phản bác: “Bác sĩ là để cứu người, có điều họ cũng đâu phải là thần đâu.”

Chú Hạng lại cười ha hả: “Ăn đi ăn đi, ăn xong chú Hạng đưa cháu vào xem.”

“Cháu không đi đâu!” Thủy An Lạc quả quyết từ chối.

“Nhóc con, cháu làm nghề gì thì sẽ yêu nghề đấy, đó đều là người thân của cháu đấy!” Chú Hạng thở dài nói.

Khóe Miệng Thủy An Lạc giật giật, cô không muốn có nhiều người thân như vậy đâu.

Trong giờ nghỉ trưa, chú Hạng nằm trên cái giường nhỏ trong phòng làm việc cầm một cái quạt phe phẩy ngủ. Thủy An Lạc ngồi trên bàn làm việc bĩu môi nhìn ông: “Chú Hạng, chú không lạnh à?”

Giữa mùa đông mà còn cầm quạt, chú Hạng đúng là còn làm màu hơn cả anh Sở nhà cô.

“Ở đây đương nhiên là phải lạnh rồi, toàn âm khí mà!” Chú Hạng cười ha hả nói.

Cả người Thủy An Lạc run lên. Lần này bà nội tìm cho cô một người giỏi lắm, cô cảm thấy nếu lần này cô không khừ được ông, thì có khả năng sẽ bị ông khừ chết luôn đấy.

“Cháu đi vệ sinh cái đã.”

“Đi đi, đi đi, hai giờ chiều vào làm đấy.”

Thủy An Lạc cầm di động của mình lên rồi chạy ra ngoài, chắc chắn chú Sở biết cô đi gọi điện thoại rồi, nếu không ai lại đi vệ sinh tới hai tiếng đồng hồ đâu cơ chứ, có phải là bị táo bón đâu?

Thủy An Lạc chạy đến nhà vệ sinh rồi gọi điện ngay cho Sở Ninh Dực. Lúc này Sở Ninh Dực vừa mới được nghỉ, anh đang định gọi cơm trưa.

“Sao thế?” Sở Ninh Dực báo cho chú Sở biết bữa trưa ăn gì rồi nhận điện thoại cười hỏi.

“Sợ chết đi được!” Thủy An Lạc bĩu môi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

“Chú Hạng là ai thế? Chú ấy bảo là bà nội tìm chú ấy.” Thủy An Lạc tò mò hỏi.

“Không biết, nhưng xem ra không phải là nhân vật tầm thường đâu, chắc là còn lợi hại hơn cả Lý Tử và bà nội nữa đấy. Nếu không thì bà không thể tới tìm ông ấy nhờ nhận em được.” Sở Ninh Dực phân tích một cách lý trí rồi bắt đầu cầm đũa lên ăn cơm.

Thủy An Lạc cũng nghĩ như vậy. Lý Tử cũng coi như là một nhân tài nhưng đã bị cô cho rơi rồi. Nói cách khác thì ông chú này còn lợi hại hơn cả bà nội cô nữa sao?

“Em ăn cơm chưa?” Sở Ninh Dực lên tiếng hỏi.

“Em ăn rồi.” Thủy An Lạc có chút buồn bực nói: “Anh đi ăn cơm đi.” Vừa nghĩ đến bữa trưa Thủy An Lạc đã thấy đau hết cả lòng mề.

“Ngốc ạ, người chết không đáng sợ như em nghĩ đâu. Năm mười sáu tuổi anh đã phải ngủ một mình ở bãi tha ma suốt một tuần trời đấy.” Sở Ninh Dực lên tiếng.

“Tạm biệt!” Thủy An Lạc nghe anh nói như vậy thì lập tức dập thẳng máy luôn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1071: Chú Hạng kỳ quái (3)
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn di động trong tay mình, hình như anh vừa chọc giận cô nhóc này rồi.

Thủy An Lạc ngồi trong phòng vệ sinh một lúc rồi mới ra ngoài.

Cô rửa tay sạch sẽ rồi quay trở lại phòng làm việc, con đường này rất sạch sẽ, cũng chẳng nghe thấy ai phàn nàn gì cô cả.

Thủy An Lạc về tới phòng, trên bàn có thêm một quyển sổ ghi chép, trông nó khá là cũ kỹ, bìa sổ như thể bị dán lại lại nhiều lần, thấy vậy cô quay ra nhìn chú Hạng với vẻ khó hiểu.

“Xem qua đi, đấy là bảo bối nhét dưới đáy hòm của chú. Trước đây bà nội cháu muốn mà chú còn không cho đâu đấy!” Chú Hạng thần bí nói.

Thủy An Lạc bĩu môi rồi cúi đầu nhìn, trong đó có một số ghi chép.

“Thế tại sao lại cho cháu? Chẳng lẽ vì cháu có cốt cách thần kỳ à? Chú đang muốn luyện võ kỳ tài cho cháu sao?” Thủy An Lạc bĩu bĩu môi nói.

“Ha ha, đám người đó quá cứng nhắc, bọn họ có ai gác chân lên ghế canteen ăn cơm cùng chú như cháu đâu.” Chú Hạng nghiêm túc nói.

Thủy An Lạc gật gật đầu. Cô đây ngổ ngáo một lần mà kiếm được cả đại lục mới luôn à?

Thủy An Lạc ôm quyển sổ qua ngồi xuống cạnh chú Hạng: “Nào nào, chú còn có bảo bối gì thì mau lấy ra đây cho cháu nhìn một chút xem nào.”

“Hừ, con bé này, rắn mà đòi nuốt voi, tham nó vừa thôi. Lúc nào đọc xong quyển này, nuốt hết xuống rồi, học được rồi chú sẽ cho cháu quyển mới!” Chú Sở vừa nói vừa gõ lên đầu cô một cái.

Thủy An Lạc cười hì hì rồi quay lại bàn của mình xem quyển sổ kia.

“Nhóc con, có thấy ngoài hành lang rất yên tĩnh không?”

Thủy An Lạc không chớp mắt nhìn quyển sổ ghi chép trên bàn, nhìn bề ngoài thì chẳng có gì nhưng mà bên trong càng xem lại càng khiến người ta giật mình.

“Ừm, yên tĩnh như thể chỉ có cháu với chú là hai người sống.”

Chú Hạng cười ha hả rồi không nói gì nữa, ông lại từ từ chìm vào giấc ngủ.

Bản ghi chép của chú Hạng chỉ toàn những thông tin về thi thể, nhưng mà lại không chỉ đơn thuần là về những thi thể mà còn cả thời gian chết, nguyên nhân chết, các phương pháp cấp cứu và những chú giải về những phương pháp đó. Điều kinh khủng nhất là bên dưới những lời nhận xét đó còn xác định được bệnh nhân đó là thật sự không cứu được hay là do tay nghề của bác sĩ quá thối nát nên mới mất mạng.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn chú Hạng với ánh mắt không thể tin nổi. Lúc này ông đang đang đắp quạt lên mặt, tiếng ngáy rung trời rõ ràng là đang ngủ say.

Thủy An Lạc quay lại nhẹ tay lật sách, dường như cô sợ tiếng lật sách quá lớn sẽ khiến chú Hạng tỉnh dậy.

Bên ngoài rất yên tĩnh, trong phòng chỉ có tiếng ngáy của chú Hạng, và tiếng lật sách loạt xoạt.

Thật sự rất yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức trừ tiếng thở của họ ra thì không còn thứ âm thanh nào khác nữa cả.

Buổi chiều, chú Hạng kéo tay Thủy An Lạc đi vào nhà xác. Thủy An Lạc lập tức điên cuồng chạy mất, văn vẻ nói: “Cháu đi mua đồ ăn ngon cho chú nha!”

Chú Hạng lắc đầu: “Cái con bé này.”

Thủy An Lạc chạy ra khỏi nhà xác rồi đến phòng bệnh của Phong Phong. Quả nhiên trên đường đi cô nghe thấy không ít chuyện bàn tán về lão điên và đứa điên mới là cô, còn có người tổng kết lại chuyện của Thái từ và Vương gia, nói cô bị Thái tử đầy tới đây.

Đám người này không đi làm nhà văn thật đúng là phí của trời.

Quả nhiên con đường kia vẫn yên tĩnh hơn nhiều.

Lúc cô tới thăm Phong Phong, anh ta vẫn chưa tỉnh lại nên cô cũng chỉ đứng một lúc rồi cũng đi ra, trước khi đi thì còn quăng lại hai chữ: Đáng đời!

Trước khi tan làm, Thủy An Lạc muốn cầm quyển sổ ghi chép đi nhưng mà chú Hạng không cho, nếu để người ngoài biết được cái này thì sẽ lớn chuyện mất.

Dẫu sao trong đó cũng có bằng chứng về việc bác sĩ y thuật không tốt dẫn đến mất mạng, mấy cái này mà để ai biết được thì hậu quả sẽ khôn lường đấy.

“Nhóc con, về rồi nhớ nghĩ thật kỹ những lời mà chú nói với cháu nghe chưa!” Chú Hạng nhìn Thủy An Lạc thu dọn đồ đạc rồi lên tiếng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1072: Chú Hạng kỳ quái (4)
Chú Hạng ở luôn đây nên tối cũng không đi đâu.

Thủy An Lạc nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hôm nay hai người bọn họ nói rất nhiều chuyện với nhau mà.

Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ ra ông đang muốn nhắc cô nhớ tới chuyện gì thì Sở Ninh Dực đã tới đón cô rồi.

“Chú Hạng, cháu về đây, mai cháu sẽ mang đồ ăn ngon cho chú nhé.” Thủy An Lạc nói rồi vội vàng giục Sở Ninh Dực đi về.

Ra khỏi bệnh viện, lên tới xe rồi Thủy An Lạc mới cảm thấy hoàn toàn yên tâm.

“Em học được gì mà vui thế?” Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng khác hẳn lúc sáng của Thủy An Lạc liền không nén nổi tò mò mà hỏi ra miệng.

Thủy An Lạc chống cằm, suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Em phát hiện em chính là nhân vật chính trong tiểu thuyết kiếm hiệp đấy, chẳng may ngã vào sơn cốc rồi được một ông lão kỳ quái phát hiện ra có tố chất đặc biệt, ha ha ha ha ha, vừa nãy em còn lấy được cả bí tịch võ công luôn đấy.”

Sở Ninh Dực: “...”

Cái quái gì thế này?

Cô nhóc này nhà anh bị điên rồi à?

Sở Ninh Dực áp tay lên trán cô, không nóng mà nhỉ?

“Sợ đến mức thần kinh luôn rồi à?” Sở Ninh Dực có chút lo lắng nói.

Thủy An Lạc hất tay của anh ra: “Có anh mới bị điên ấy? Có ai nói vợ mình như thế không hả?”

“Xem ra là không sợ rồi.” Sở Ninh Dực yên tâm.

Sợ thì vẫn sợ, nhất là khi ông chú kia tự dưng bảo cô ăn gan lợn gì gì đó.

Trước sáu rưỡi sẽ về, đó là thời gian cô đã hẹn với con trai, lúc này Thủy An Lạc cũng đã về đến nơi.

Lúc về đến nhà Tiểu Bảo Bối còn đang ôm lấy đồng hồ báo thức rồi nhìn chằm chằm vào đó, dường như nhóc ta đang nghĩ rằng tại sao cái thứ này còn chưa kêu lên, kêu lên là mẹ có thể về nhà rồi.

Nhóc vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì cái đồng hồ trong tay cũng vang lên inh ỏi, Tiểu Bảo Bối lập tức vứt lại cái đồng hồ hưng phấn bò đi tìm mẹ mình.

“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối cười tít mắt cất tiếng gọi. Quả nhiên mẹ không lừa nhóc, đồng hồ báo thức vừa kêu là mẹ sẽ về.

Thủy An Lạc ôm con trai lên hôn một cái. Tiểu Bảo Bối cũng cười híp mắt hôn lại mẹ mình.

Thím Vu bưng cơm nước đi ra. Bà bảo hai người đi rửa tay rồi vào ăn cơm. Lúc thím Vu quay lại thì dường như vừa nghĩ đến chuyện gì đó nên quay lại nhìn Sở Ninh Dực nói: “Hôn nay tiểu thư nhà họ Triệu đến đây, bảo là đến xin lỗi thiếu phu nhân.”

Tiểu thư nhà họ Triệu?

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực, xin lỗi gì cô chứ?

“Triệu Miểu!” Sở Ninh Dực lên tiếng nhắc một câu rồi đi vào phòng tắm.

Triệu Miểu?

Cũng chính là cháu gái của Triệu Lâm.

Giữa cô ta và Thủy An Lạc có gì để mà xin lỗi?

Thủy An Lạc cười khẩy một tiếng rồi không thèm để tâm đến nữa.

“Mẹ con mình đi rửa tay rồi ăn cơm nào.” Thủy An Lạc nói rồi ôm Tiểu Bảo Bối vào phòng tắm rửa tay.

Lúc ăn cơm, Thủy An Lạc vẫn lảm nhà lảm nhảm nói về chuyện nhà xác kinh khủng đến cỡ nào. Tiểu Bảo Bối ngồi trong ghế trẻ em ăn tối, vừa ăn cháo được ba đút cho vừa nhìn mẹ lên cơn dở hơi. Nhóc nghệt ra như muốn nói: Mẹ đang nói gì thế ạ?

Sở Ninh Dực vẫn tốt tính ngồi nghe cô kể chuyện.

Vốn Sở Ninh Dực đâu thích có người cứ líu ríu bên tai mình, nhưng nếu người đó là Thủy An Lạc thì anh hoàn toàn chẳng thấy phiền chút nào.

Thủy An Lạc nói xong hết rồi mới chịu cắm mặt ăn cơm.

Sở Ninh Dực lạnh lùng nói một tiếng: “Thế em đã vào đấy chưa?”

Thủy An Lạc: “...”

Đệ nhất thiên hạ chém người là Sở tổng anh có đúng không, đúng không, có đúng thế không!!!

Thủy An Lạc tức giận cúi đầu ăn cơm, và được hai đũa lại ngẩng đầu lên: “Cái con bé Triệu Miểu kia muốn xin lỗi gì em nhỉ?”

“Có khi xin lỗi chỉ là một chiêu trò của cô ta thôi.”

“Sao, muốn làm vợ hai của anh nên tới để thăm hỏi bà vợ cả này trước à?”

Sở Ninh Dực: “...”

Nếu đây mà không phải là cô vợ đã danh chính ngôn thuận của anh thì chắc chắn anh sẽ lôi ra ngoài trảm chết luôn.

“Chắc vì cô ta sắp vào công ty làm, sợ anh trả thù cô ta đấy.” Sở Ninh Dực thờ ơ nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1073: Chú Hạng kỳ quái (5)
“Vào công ty anh làm á?” Thủy An Lạc cảm thấy đây là cái tin còn đáng sợ hơn cả tin cô phải làm việc ở nhà xác!

Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng khiếp sợ của cô thì gật đầu một cái xác thực.

“Định làm vợ hai của anh thật đấy à?” Thủy An Lạc thật muốn khóc, làm việc chung với nhau thì chuyện này chẳng phải cũng sẽ mau tới thôi sao?

“Còn nói linh tinh nữa là anh ném em vào nhà xác đấy!” Sở Ninh Dực lên tiếng uy hiếp: “Đó là di nguyện, vì ông nội cướp mất bạn gái của ông Triệu nên Triệu gia có 3% cổ phần ở công ty mình.”

Thủy An Lạc bỗng cảm thấy thấp thỏm trong lòng, đây đúng là một lý do hay ho mà.

“Nhà bọn họ không có công ty à?” Thủy An Lạc xoắn xuýt nói.

“Nói văn vẻ thì là tìm đại một công ty nào đó để thực tập, tích lũy được càng nhiều kinh nghiệm càng tốt.” Cô có thể nghe ra ý cười nhạo của anh trong câu nói này, tất nhiên chẳng đáng tin chút nào.

“Trên thực tế thì vẫn là nhằm vào anh thôi!” Thủy An Lạc tức giận nói.

“Ăn nhiều dấm là ê răng đấy. Anh với cô ta chẳng có quan hệ gì với nhau hết.” Sở Ninh Dực bình thản nói.

Thủy An Lạc bĩu môi, nhưng nghĩ kỹ lại thì hôm đấy em cũng chẳng thấy con gái nhà người ta có ý gì với anh hết thật.

Sau bữa cơm tối, Tiểu Bảo Bối quấn lấy mẹ chơi đùa một hồi lâu rồi mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ.

Nhưng lúc Sở Ninh Dực định ôm bà xã nhà mình đi ngủ thì bị đạp bay xuống giường: “Người từng ngủ ở bãi tha ma thì đừng có ngủ cạnh em.”

Sở Ninh Dực: “...”

Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi mạnh mẽ lấy chăn quấn mình lại, sau đó nhắm mắt đi ngủ.

“Hôm nay em đi thăm Phong điên, nhưng anh ta vẫn chưa có tỉnh lại, mặt thì vàng như nến, xương gò má cũng sắp lồi ra rồi. Cơ mà đáng đời anh ta lắm!” Thủy An Lạc nhắm mắt rồi nhưng vẫn nói.

Đây là lý do mà cô vẫn chưa nói chuyện này với Kiều Nhã Nguyễn, ai bảo anh ta làm bạn thân của cô tổn thương đến thế chứ.

Sở Ninh Dực ngồi xuống cạnh giường. Thủy An Lạc lập tức mở mắt ra rồi nhìn anh với ánh mắt phòng bị.

“Người chết không đáng sợ như em nghĩ đâu! Em phải biết rằng trước giờ chỉ có người sống hại người, người chết chưa bao giờ hại ai cả.”

“Nói vớ vẩn, thầy anh chết rồi vẫn đi hại người đấy còn gì!” Thủy An Lạc gân cổ lên cãi lại.

Sở Ninh Dực đập một phát lên cái gáy của cô, nhưng anh cũng không đập mạnh.

“Đấy là giả chết, không phải chết thật!”

Thủy An Lạc bĩu môi rồi gạt tay anh ra.

“Em không thích ai của Triệu gia cả, đừng có để cô ta tới xin lỗi em.” Thủy An Lạc cứ nghĩ đến Triệu Lâm lại thấy phản cảm.

Sở Ninh Dực cười nhẹ rồi kề sát lấy trán của cô: “Anh hùng sở kiến lược đồng*!”

*Anh hùng sở kiến lược đồng: ý là những người tài thường có suy nghĩ giống nhau.

Sở Ninh Dực cũng không thích Triệu gia, ngay từ khi còn nhỏ anh đã không thích nhà bên đó rồi.

“Thế tại sao anh vẫn đồng ý cho con nhỏ đó đến công ty thực tập?”

“Giao hảo giữa hai nhà, mình vẫn phải giữ mặt mũi cho bà nội nữa.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.

Chỉ nói vài câu Thủy An Lạc đã quên béng cả chuyện không cho ai đó lên giường đi ngủ cùng, thế cho nên lúc cô còn đang mơ mơ màng màng thì đã bị ai kia ăn sạch sẽ.

Trước khi đi ngủ, bầu ngực của Thủy An Lạc hơi nóng lên, cô còn làu bàu không cho Sở Ninh Dực chạm vào ngực mình.

Sở Ninh Dực hơi giật mình, hai tay của anh vẫn còn vòng bên hông của cô, sao mà chạm vào ngực cô được?

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn giữa bầu ngực trắng nõn của cô phát ra ánh sáng tím của miếng ngọc, anh nhịn không được mà đưa tay sờ một cái, đó là nhiệt độ cơ thể của Thủy An Lạc nhưng không có cảm giác nóng.

Sở Ninh Dực hôn chóc một cái lên môi của cô, chắc lại ngủ mê rồi.

***

Hôm sau, do Thủy An Lạc vẫn còn nghĩ về chuyện quyển sổ ghi chép kia cho nên mới bảo Sở Ninh Dực đưa mình đi sớm.

“Sao tới nhà xác mà cứ hăm hở như được về nhà thế?” Sở Ninh Dực chậc chậc lên tiếng!

Về nhà?

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, anh Sở, anh ngưng ngay cái kiểu so sánh này đi nhé.

Nhưng Thủy An Lạc không ngờ vừa tới viện, cô lại trông thấy một người mà mình không muốn gặp chút nào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1074: Chú Hạng kỳ quái (6)
Triệu Miểu đang đứng ở hành lang ngoài nhà xác. Cô ta mặc một chiếc áo dạ dài màu nâu, phía dưới mặc một chiếc quần legging màu đen cùng với một đôi boot lông, nhìn trông rất trẻ trung.

Mà đúng là cô ta vẫn trẻ con thật, vì cô ta cũng chỉ lớn hơn Thủy An Lạc có một tuổi thôi.

Triệu Miểu vừa nhìn thấy Thủy An Lạc liền mỉm cười đi tới.

“Tôi hỏi mọi người, họ nói có thể chờ cô ở đây."" Triệu Miểu mỉm cười nói.

Thủy An Lạc lịch sự cười một tiếng: “Cô Triệu có chuyện gì sao?

“Hôm qua tôi có đến nhà cô...”

“Tôi biết, cô Triệu có chuyện gì không?” Rõ ràng là Thủy An Lạc không muốn phí lời với cô ta thêm nữa.

Triệu Miểu hơi bất ngờ, nhưng có vẻ như cô ta cũng hiểu tại sao cô lại có thái độ như vậy.

“Thật ngại quá, hình như tôi lại nhiều lời rồi.” Triệu Miểu có chút áy náy nói: “Hôm nay tôi tới đây, trước là để nói xin lỗi cô chuyện cô tôi lần trước.”

“Người phải xin lỗi là cô của cô chứ không phải là cô!” Thủy An Lạc nói thẳng.

Triệu Miểu: “...”

Triệu Miểu hơi xấu hổ nên dùng tay vén tóc mình lên, sau đó ngừng một chút mới nói tiếp: “Nói chung thì chuyện kia cũng là do chúng tôi không đúng, xin lỗi cô.”

Triểu Miểu khẽ gật đầu một cái rồi rời đi.

Thủy An Lạc nhìn bóng lưng ngày càng xa dần của cô ta, đi nhanh thật đấy, chuyện còn chưa nói hết cơ mà đúng không?

“Âm khí quá nặng, âm khí quá nặng!” Chú Hạng đi lấy nước về, chậc lưỡi nói.

Thủy An Lạc nghe vậy khóe miệng hơi giật giật, sao cô cứ cảm thấy chú Hạng này cứ như một đạo sĩ giang hồ thế nhỉ.

“Ở cái đất này mà chú còn mong có dương khí sao? Sinh vật có thể hít vào thở ra cũng chỉ có mình chú với cháu thôi đấy!” Thủy An Lạc nói rồi liền cầm cái ấm nước hộ ông.

“Cô gái vừa rồi là ai thế?" Chú Hạng nhàn nhã đi bên cạnh Thủy An Lạc lên tiếng hỏi.

“Chú có biết Triệu gia không?” Thủy An Lạc quay đầu hỏi ngược lại.

“Cháu đang nói đến Triệu gia ở Thành Đông ấy hả? Nhà đó cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Chỉ có bà nội của cháu là ngốc thôi, không hiểu sao còn chăm sóc gia đình bên đó bao nhiêu năm nay!” Chú Hạng chậc lưỡi nói rồi tiếp tục về phòng nằm nghỉ.

Chẳng phải thứ tốt đẹp gì!

Đây đã là người thứ ba đánh giá như vậy rồi đấy, có thể thấy Triệu gia kia quả thực không được hay ho gì cho cam.

Thủy An Lạc đặt ấm nước xuống rồi rót một chén nước cho ông: “Người vừa rồi chính là cháu gái của Triệu gia đấy chú! Hôm trước cô của cô ta đắc tội với cháu nên hôm nay cô ta tới đây để xin lỗi hộ!”

Chú Hạng hơi nheo mắt lại nhưng cũng không lên tiếng.

Sáng hôm nay không có ai tới nhận xác cả nhưng lại có ba xác chết được đưa vào, được tuyên bố vừa mới chết sáng nay.

Nhân viên công tác chuyển ba cỗ thi thể vào rồi ghi chép lại với chú Hạng, sau đó thì lập tức rời đi.

“Nơi này yên tĩnh nhỉ?” Chú Hạng đột nhiên quay đầu lại hỏi.

Thủy An Lạc ghi chép xong xuôi lại quay ra nhìn ông: “Chú sao thế, có mỗi hai chú cháu mình sao có thể không yên tĩnh cho được?”

“Đi thôi, vào với chú đi!” Chú Hạng nói rồi rút một cái hộp từ dưới giường ra, nói.

“Vào... vào trong đó á?” Thủy An Lạc lập tức run bắn lên.

“Nhóc con, cháu biết cái cháu sợ là cái gì không?” Chú Hạng nói.

“Là chính cháu!”

“Cũng tự biết mình đấy.” Chú Hạng khẽ cười: “Đi nào, bà nội cháu nói với chú là cháu có hứng thú với các bệnh về tim, một trong hai người kia mắc bệnh này đấy.”

Thủy An Lạc đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, đây chính là lâm sàng thực tiễn đó, chỉ có điều lần thực tiễn này lại ở trong nhà xác cho nên...

Chú Hạng vào được cả một lúc lâu rồi mà Thủy An Lạc vẫn còn đang bần thần ở bên ngoài.

Trước giờ cô đều không tin có ma quỷ, nhưng nỗi sợ hãi này trời sinh đã có rồi cô không biết phải làm sao nữa cả.

“Nhóc con, cháu còn đứng ngoài đó nữa là không còn cơ hội nữa đâu!” Chú Hạng nói vọng từ bên trong ra.

Từng tiếng vang cứ thế va đập trong không gian, rồi dội lại từng tiếng một.

Thủy An Lạc mím chặt môi, có vẻ như nội tâm đang đấu tranh kịch liệt lắm.

Cuối cùng cô vẫn nhắm mắt nhắm mũi mà run rẩy bước vào.

Vì đây là phòng giữ xác nên nhiệt độ rất thấp, Thủy An Lạc vừa bước vào đã lạnh run lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1075: Chú Hạng kỳ quái (7)
Nơi này không giống những nơi khác, có từng ô vuông xếp chồng lên nhau, đương nhiên Thủy An Lạc biết trong đó có gì.

Ba thi thể vừa mới được đưa tới còn chưa được chuyển vào ô của họ, đây là việc mà chú Hạng phải làm.

Thủy An Lạc bước qua nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên tấm phản trắng như tuyết, có vẻ như người này sau khi chết chưa được trang điểm, nhưng chắc là chết trong lúc làm phẫu thuật, vì sắc mặt của người này nhìn rất bình thản.

Thủy An Lạc chắp tay lại vái vái về phía người đàn ông đó. Cô mang theo cái sống lưng đã lạnh toát trốn ra phía sau chú Hạng.

“Chú... chú Hạng!” Thủy An Lạc run rẩy gọi một tiếng, ánh mắt đảo một vòng xung quanh, kiểu gì thì kiểu vẫn thấy thật kinh khủng.

“Cháu từng vào phòng phẫu thuật bao giờ chưa?"" Chú Hạng lên tiếng hỏi.

“Cháu từng xem viện trưởng Kiều phẫu thuật.” Thủy An Lạc thấp giọng trả lời.

“Vậy thì nhìn cho kỹ vào nhé.” Nói rồi ông phía trước cỗ thi thể kiểm tra vị trí mà người kia vừa phẫu thuật.

Thủy An Lạc cẩn thận nhìn vào, nhưng vừa nhìn thấy tim liền không thấy sợ như trước nữa.

“Đây là bị vỡ thành động mạch do nhồi máu cơ tim ạ?” Thủy An Lạc tò mỏ hỏi.

Chú Hạng không lên tiếng trả lời. Thủy An Lạc cũng không dám hỏi lại mà chỉ cẩn thận xem xét.

Trong nhà xác rất yên tĩnh, Thủy An Lạc theo chú Hạng xem xét nguyên nhân dẫn đến cái chết của ba cỗ thi thể, con tim nhỏ bé của cô lúc này cũng không đập nhanh như trước nữa.

Chú Hạng kiểm tra xong, Thủy An Lạc lễ phép chắp hai tay rồi hành lễ với ba cỗ thi thể, sau đó mới đắp vải trắng lên, chờ người thân của cỗ thi thể này đến nhận về mang đi hỏa thiêu.

Thủy An Lạc đờ đẫn đi theo chú Hạng ra ngoài. Ông nghỉ một lúc rồi mới bắt đầu ghi chép. Thủy An Lạc cũng ngoan ngoãn không quấy rầy ông nữa mà ra ngoài mua cơm.

Xem ra mọi chuyện cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của cô.

Thủy An Lạc nghĩ thế rồi tâm tình cũng ổn định lại, cô vui vẻ đi tới canteen mua cơm nội tạng.

Tiếng gọi món của Thủy An Lạc khá lớn, cái gì mà gan lợn, ruột già, phổi lợn chấm nước sốt. Giọng nói lanh lảnh của Thủy An Lạc vang lên khiến tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cô.

Vợ tổng giám đốc bị điên rồi à!

Quả nhiên đây mới là mục đích của tổng giám đốc nhà bọn họ!

Xem ra Vương gia vẫn còn hy vọng lên ngôi rồi!

Người của phòng nhân sự cũng phát hiện ra vấn đề này nên lập tức gọi điện báo ngay cho Sở Ninh Dực.

Sau khi dập máy, mãi Sở Ninh Dực cũng không thể bình tĩnh nổi.

Vì anh không thể tưởng tượng ra nổi cái bộ dạng của Thủy An Lạc lúc đứng giữa canteen gọi cơm nội tạng nó như thế nào.

Có người nói, nếu có vợ làm phẫu thuật thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý một ngày nào đó cô ấy hứng lên sẽ lôi hết cả tim gan phèo phổi của bạn ra. Có vợ làm bác sĩ thì bạn đừng mong cô ấy sẽ sợ hãi khi nhìn thấy mấy thứ tim phổi này nọ, vì có khi nhìn thấy mấy thứ ấy cô ấy còn vui sướng hơn cả khi trông thấy bạn nữa!

Một tương lai như vậy...

Sợ Ninh Dực không khỏi rét run lên một cái.

Thủy An Lạc mua bữa trưa về, dọc đường rất yên tĩnh, may quá không ai nhảy ra làm phiền cô hết!

Đây chính là con đường dẫn tới cái chết!

Sở Ninh Dực từng nói: Chỉ có người sống mới hại em chứ người chết thì tuyệt đối không hại ai cả!

Người chết không đáng sợ, người sống mới đáng sợ.

Nhưng mà con người ta lại hết lần này đến lần khác đi nhầm hướng, sợ người chết mà buông lỏng cảnh giác với người sống.

Chẳng trách ông chú kia cứ hỏi cô rằng nơi này có yên tĩnh không?

Không có thị phi, không có những lục đục đấu đá với nhau thì đương nhiên là yên tĩnh rồi.

Vậy tại sao lại không có?

Vì người chết sẽ không làm ra những chuyện như vậy.

“Chú ơi, cháu hiểu rồi!” Thủy An Lạc đẩy cửa bước vào rồi lớn tiếng hô lên.

“Con nhóc nhày, giật cả mình, cháu làm chú quên mất là đang viết dở cái gì rồi đây này.”

Thủy An Lạc cười hì hì rồi đặp cặp lồng lên trên bàn: “Ăn xong rồi viết tiếp cũng được ạ, dù sao cũng sắp cho cháu rồi mà!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1076: Chú Hạng kỳ quái (8)
“Ối, con bé không biết xấu hổ này, sao lại là của cháu chứ?”

“Dám ăn mấy thứ này với chú chắc chỉ có cháu thôi. Chú à, chú nói xem, có thế nào cháu cũng là đệ tử nhập môn của chú mà nhỉ?” Thủy An Lạc tiếp tục nghênh ngang nói.

“Ha ha... chú thấy cô nhóc cháu cũng được lắm đó!” Chú Hạng cười ha hả nói, “Bà nội cháu đúng là lo thừa rồi. Cháu ấy à, có vứt vào bãi tha ma chắc cũng khóc lóc rồi chạy được ra ngoài thôi.”

Thủy An Lạc bĩu môi: “Cháu có điên đâu mà tự dưng chạy đến bãi tha ma làm gì ạ?”

Cô cũng có phải là cái tên biến thái Sở Ninh Dực kia đâu!

Tới chiều, Thủy An Lạc lại can đảm theo chú Hạng vào nhà xác lần nữa. Nhưng thử mấy lần cô cũng không dám nhấc xác lên cùng với chú Hạng.

Chú Hạng cũng không làm khó cô, dám bước vào đã là tiến bộ lớn rồi.

Thủy An Lạc bám vào cánh cửa nhìn người đeo găng tay đang bận rộn trong phòng: “Chú không sợ thật à?”

“Không có gì đáng sợ hết. Cháu chưa từng nghe câu "không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ ma gõ cửa" à?”

Thủy An Lạc hơi hơi cúi đầu rồi lại lẩm bẩm câu gì đó.

Thủy An Lạc làm việc ở nhà xác đến tận trước Giao thừa, mà trong khoảng thời gian này Phong Phong cũng đã xuất viện, nhưng Thủy An Lạc không gặp anh ta.

Thủy An Lạc được nghỉ trước Giao thừa hai ngày, còn chú Hạng thì vẫn ở lại trông nhà xác.

Lúc Thủy An Lạc thu dọn đồ đạc lại cảm thấy hơi tò mò nên hỏi ông: “Chú Hạng, chú không đón Tết à?”

“Tối ba mươi chú về, hôm đấy chúng nó mới về!” Chú Hạng cười ha hả, gần đây ông chú này rất hay cười.

Thủy An Lạc nghĩ “chúng nó” mà ông nói chắc là con trai và con dâu ông rồi.

Cô chúc Tết ông sớm trước rồi mới xách đồ đi về.

Bởi vì hôm nay cô được về sớm nên Sở Ninh Dực vẫn chưa tan làm, lúc này cũng mới ba giờ chiều.

Thủy An Lạc khoác balo đứng ngoài nghĩ một hồi, quyết định tới công ty xem anh Sở nhà cô đang làm gì.

***

Sở Ninh Dực với An Phong Dương đang đấu thầu quyền sử dụng của một mảnh đất. Lúc nhận được điện thoại của Thủy An Lạc, anh hơi bất ngờ.

“Em đang ở dưới công ty à?”

“Vâng, hôm nay em được tan làm sớm, bất ngờ chưa! Mau xuống đây đón em đi!” Giọng nói hưng phấn của Thủy An Lạc vọng từ điện thoại ra.

Sở Ninh Dực: “...”

Cô vợ ngốc nhà anh lại lên cơn đấy à!

Thấy Sở Ninh Dực nhíu mày, An Phong Dương ngồi bên cạnh khẽ hỏi: “Làm sao thế?”

“Nhỏ ngốc kia chạy tới công ty rồi, tôi xuống xem thử xem sao.” Sở Ninh Dực nói xong liền đứng dậy.

“Này, sắp bắt đầu rồi, cậu định bỏ miếng đất đó à?” An Phong Dương kéo tay Sở Ninh Dực lại rồi thấp giọng nói.

Sở Ninh Dực khựng lại một chút rồi cúi đầu nhìn đồng hồ: “Đồ ngốc kia mỗi lần gây chuyện còn đắt giá hơn cả mảnh đất này đấy.” Thế nên anh vẫn quyết định sẽ xuống đón cô.

An Phong Dương hơi giật mình, nhưng vẫn buông anh ra.

“Có quay lại nữa không?”

“Để xem xem thế nào, chắc là không quay lại đâu.” Sở Ninh Dực nói rồi cầm lấy áo khoác của mình đi luôn.

Sở Ninh Dực vừa mới rời khỏi thì tất cả liền nhốn nháo cả lên, có vẻ như đang nghĩ xem không hiểu sao anh lại đi đột ngột như vậy.

Anh đi rồi vậy có phải là mọi người vẫn còn khả năng giành được mảnh đất đó không?

Nghĩ tới đây, mọi người liền kích động y như được tiêm thuốc kích thích.

***

Thủy An Lạc cúp máy xong liền đứng cạnh bồn hoa bên ngoài công ty chờ Sở Ninh Dực chứ không đi vào, vì cô không muốn bị người ta nhìn như khỉ đâu.

“Sao chị dâu lại ở đây thế này?”

Thanh âm mang theo tiếng cười vang lên, động tác định nhảy xuống bồn hoa của Thủy An Lạc lập tức ngừng lại. Cô ngẩng đầu nhìn cô gái đang đi từ trong công ty ra.

Triệu Miểu?

Thủy An Lạc sực nhớ, suýt thì cô quên mất việc giờ Triệu Miểu đang thực tập ở công ty của Sở Ninh Dực.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1077: Chú Hạng kỳ quái (9)
Hôm nay Triệu Miểu vẫn mặc chiếc áo khoác kia.

Trong trí nhớ của Thủy An Lạc, hình như cô ta rất thích mặc áo khoác kiểu này.

“Chị dâu, anh Ninh Dực không ở công ty, chị không biết sao?” Triệu Miểu mỉm cười nói.

Thủy An Lạc nhảy từ trên bục xuống, đứng vững rồi thì mới nói: “Anh ấy đang trên đường về.”

“Về?” Triệu Miểu ngạc nhiên kêu lên: “Còn mấy phút nữa là bắt đầu đấu thầu rồi, sao anh Ninh Dực có thể về được ạ?”

Giọng nói của cô ta hơi lớn khiến Thủy An Lạc tự động lùi lại một bước.

“Đấu thầu cái gì?” Thủy An Lạc tò mò hỏi. Sở Ninh Dực chỉ nói anh và Anh Xinh Trai đang ra ngoài có việc, cô cũng nghe thấy tiếng của Anh Xinh Trai rồi nhưng mà đâu có thấy bảo đấu thầu gì đâu?

“Chị dâu không biết à? Ngày hôm nay chính là buổi đấu thầu mảnh đất ngay bên cạnh công ty chúng ta đấy. Anh Ninh Dực muốn lấy nó để mở rộng công ty.” Triệu Miểu tỏ vẻ bất đắc dĩ giải thích.

Thủy An Lạc: “...”

Trong giọng nói của Triệu Miểu chỉ có sự tiếc nuối chứ không có ý trách cứ Thủy An Lạc.

Nhưng càng như vậy thì Thủy An Lạc lại càng có cảm giác mình vừa mới gây họa hơn.

“Anh ấy không nói gì với tôi cả.” Thủy An Lạc hơi nhíu mày lại. Sở Ninh Dực chỉ bảo cô chờ ở đây chứ hoàn toàn không hề nhắc tới chuyện đấu thầu nào cả.

“Chị dâu, em chỉ là người ngoài, theo lý mà nói thì em cũng không có quyền gì mà can thiệp vào chuyện của hai người cả, nhưng chị không cảm thấy chị làm như vậy là có chút không hiểu chuyện sao?” Triệu Miểu thấp giọng nói.

Thủy An Lạc mím chặt môi, ngẩng lên nhìn Triệu Miểu.

Triệu Miểu lập tức áy náy cười: “Chỉ là em ở công ty có nghe thấy mọi người nói qua nói lại, bảo gần đây anh Ninh Dực thường không đến công ty. Chị dâu, một người phụ nữ không thể giúp được người đàn ông của mình thì thôi, nhưng ít nhất cũng đừng kéo chân anh ấy như vậy chứ phải không ạ?”

Triệu Miểu nói một câu lại tiếp một câu, Thủy An Lạc không biết là ai đã cho cô ta tư cách nói ra những lời như vậy nữa.

Là vì có giao hảo với Sở gia sao?

Nhưng hình như không phải như thế thật.

Là vì thích Sở Ninh Dực sao?

Nhưng cô ta với Sở Ninh Dực cũng không giống yêu.

Thủy An Lạc hít sâu một hơi rồi nhìn chằm chằm vào Triệu Miểu.

Cô ta khẽ gật đầu một cái: “Xin lỗi, em lại quá lời rồi! Chị dâu có muốn vào trong đợi không?”

Thủy An Lạc vẫn đứng bất động ở đó, nhìn con nhỏ lật mặt nhanh như chớp này.

Cô ta biết cách nói thế nào để người ta không thể cãi lại, lại càng biết nên nói tới đâu thì dừng.

“Nghe nói trước kia cô Triệu từng sống ở Paris hả?” Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Chỉ là để đi học thôi.” Triệu Miểu mỉm cười: “Ngoài này lạnh lắm, mình vẫn nên vào trong đi thì hơn.”

“Không cần đâu.” Thủy An Lạc lạnh nhạt trả lời: “Nếu tôi đã thành yêu cơ khiến đế vương không thiết đi tảo triều thì giờ đi vào khác nào để mời người ta mắng? Hay cô Triệu đây muốn thấy được cảnh này?”

Giọng của Thủy An Lạc lạnh tanh, cô thản nhiên nhìn thẳng vào Triệu Miểu.

Triệu Miểu khẽ nhíu mày: “Sao chị dâu lại nói như thế? Nếu em đã nói điều gì khiến chị dâu không vui thì chị cứ coi như chưa nghe thấy đi!” Triệu Miểu ra vẻ tức giận rồi đi thẳng vào công ty.

Thủy An Lạc nhìn con nhỏ đang bước đi trên đôi giày cao gót kia, ánh mắt sầm xuống.

“Tít, tít...”

Lúc Thủy An Lạc còn đang ngẩn người thì sau lưng vang lên tiếng còi xe ô tô.

Thủy An Lạc quay lại thì thấy Sở Ninh Dực đã kéo cửa kính xe xuống: “Làm gì thế?”

Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, cuối cùng đưa tay lên chỉ thẳng vào mảnh đất cạnh công ty.

Sở Ninh Dực nhìn theo tay của cô, sau đó mở cửa xe bước xuống: “Bị người ta nói rồi à?”

“Bị người ta chỉ thẳng mặt chửi luôn đấy!” Thủy An Lạc thở dài: “Nhưng em lại chẳng có cách nào để cãi lại được cả.”

Đây mới là điều đáng ghét nhất này!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1078: Chú Hạng kỳ quái (10)
Sở Ninh Dực nhướng mày, thấy vậy liền nhéo mũi cô một cái: “Đứa nào to gan thế, dám chỉ thẳng mặt vợ anh mắng cơ à?

“Sao anh đang đấu thầu mà không nói với em một tiếng? Hại em biến thành yêu nữ hại nước hại dân rồi!” Thủy An Lạc tức giận nói.

“Chuyện này cũng có gì to tát đâu, mảnh đất kia An Tam cũng muốn, anh mà không rời khỏi đó thì làm sao cậu ấy ra tay được.” Sở Ninh Dực nói rồi kéo cô lên xe.

“Ố ồ, hóa ra là lấy em làm cái cớ để tặng quà cho bạn trai cũ hả!” Sau khi lên xe Thủy An Lạc bĩu môi nói.

Sở Ninh Dực nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lát sau mới trả lời: “Em có thể coi cái đó là sính lễ!”

Thủy An Lạc: “...”

Sở tổng, anh nghĩ xa quá rồi đấy, sao giờ mà đã đưa sính lễ rồi.

“Vừa rồi có chuyện gì thế?” Sở Ninh Dực lại hướng sự chú ý lên Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc hơi cúi đầu: “Em gặp Triệu Miểu.”

Sở Ninh Dực hơi sững ra, lại không thể tin nổi mà nói: “Em thua con nhỏ đó?”

Thủy An Lạc ngẩng lên, nhất thời cảm thấy không vui vì ánh mắt khinh bỉ của Sở Ninh Dực.

“Người ta có lý do cao cả như thế thì em chửi lại kiểu gì được?"" Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Ở cạnh đám người sống như anh không bằng ở chung chỗ với đám thi thể trong nhà xác kia còn hơn.”

“Ở cạnh đám người sống như anh?”

Sở Ninh Dực nghĩ rồi lặp lại lời vừa rồi của cô.

Đám người sống như anh, như anh!

“Em không sợ nữa rồi à?” Sở Ninh Dực nhướng mày hỏi lại.

Sợ thì đương nhiên vẫn sợ, chỉ là không sợ như trước nữa thôi.

Nhất là giờ, so với đám người chỉ biết khiêu khích người ta như thế này, cô thích ở trong nhà xác trông coi thi thể với chú Hạng hơn.

“Rõ ràng là Triệu Miểu đang cố tình chống đối em, nhưng tại sao chứ?"" Thủy An Lạc ngẩng đầu lên nói: “Vì hôm đó em khiến cô của cô ta xấu mặt sao?”

Sự công kích của Triệu Miểu nhằm vào cô không rõ ràng lắm, nhưng lại rất chân thực.

Không phải vì đố kỵ, không phải vì hận, mà giống như chỉ đơn thuần là nhằm vào cô mà thôi.

“Ừ, cô ta ghen ghét em đẹp hơn cô ta đấy.” Sở Ninh Dực tỏ vẻ đương nhiên nói.

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở à, anh nói như thế sẽ bị ăn đập đấy!

Tuy là cô cũng thích nghe câu này!

“Lần sau mà cô ta còn nói em hại nước hại dân thì em cứ nói với cô ta, cô ta có giỏi thì cũng đi hại nước hại dân đi, liệu cô ta có cái bản lĩnh đó không?” Sở Ninh Dực ôm bà xã nhà mình, không biết xấu hổ nói.

Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu một cái, chủ yếu là do lần này bị Triệu Miểu chém trước một câu khiến cô bối rối, sau đó cô chưa kịp phản bác lại thì người ta đã thu binh rồi.

Bình thường thì Tiểu Bảo Bối sẽ chơi đùa với Hắc Long đến sáu giờ, nhìn thấy kim ngắn chạy đến số sáu thì sẽ bắt đầu ôm đồng hồ báo thức chờ mẹ về.

Nhưng hôm nay nhóc còn chưa kịp đợi thì mẹ đã về rồi. Tiểu Bảo Bối hơi ngẩn ra, như thể không thể tin nổi điều mình đang nhìn thấy.

Thủy An Lạc trông thấy dáng vẻ ngơ ngác của con trai thì lập tức bị sự đáng yêu ấy làm cho nhũn cả tim. Cô lao tới ôm Tiểu Bảo Bối hôn chụt lấy một cái.

Lúc này Tiểu Bảo Bối cũng tỉnh táo lại. Nhóc chỉ ngón tay vào cái đồng hồ đặt trên bàn: “A?”

Ý là sao đồng hồ chưa kêu mà mẹ đã về rồi thế?

Thủy An Lạc rũ mắt nhìn con trai mình, con đang chê mẹ về sớm đấy hả?

Tiểu Bảo Bối cũng không cần nhận được đáp án mà vui sướng ôm chầm lấy mẹ hôn một cái.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân, hôm nay phu nhân có gọi điện đến bảo là thiếu phu nhân được nghỉ rồi thì từ mai bắt đầu qua bên nhà chính ở luôn đi đấy ạ.” Thím Vu bỗng lên tiếng.

Thủy An Lạc: “...”

Sở Ninh Dực: “...”

Hai người liếc nhau một cái, đây là cái gọi là tránh kiểu gì cũng không thoát có đúng không?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1079: Đánh người không nên đánh (1)
Tết phải về nhà, chuyện này cũng không có gì là lạ cả.

Nhưng vấn đề ở đây là, Hà Tiêu Nhiên vẫn luôn muốn họ về ở nhà chính, như vậy thì lần này trở về không chỉ đơn giản là về để ăn một cái Tết mừng năm mới nữa rồi.

Thủy An Lạc hết cách cũng chỉ có thể dọn đồ rồi mang con và Hắc Long qua đó.

Lần trước Hắc Long bị thương ở chân, nhưng vết thương do đạn gây ra nên sau khi khỏi rồi, chân phải của nó vẫn bị khập khiễng.

Hà Tiêu Nhiên không thích nuôi động vật trong nhà. Nhưng mà thân phận của Hắc Long có chút đặc biệt cho nên lúc Thủy An Lạc mang nó đến nhà chính thì Hà Tiêu Nhiên chỉ liếc qua một cái rồi cũng không nói gì nữa.

Tiểu Bảo Bối được bà nội bế đi chơi. Thím Vu thu dọn đồ đạc của Tiểu Bảo Bối rồi để vào phòng của Sở Ninh Dực.

Lúc Thủy An Lạc kéo Hắc Long lên sân thượng mới phát hiện mẹ chồng cô đã sai người làm cho nó một cái ổ mới rồi.

Thủy An Lạc ngồi xổm xuống xoa đầu Hắc Long: “Tạm thời mày ở đây nghỉ ngơi nhé.”

Thật ra sân thượng ở đây tốt hơn ban công ở chung cư, vì nơi này ngập tràn ánh nắng.

Hắc Long khẽ kêu lên một tiếng rồi hài lòng nằm trong cái ổ ấm áp.

Thủy An Lạc đứng dậy, đúng lúc thím Vu đi tới đưa điện thoại cho cô.

“Hình như là cô Kiều gọi.” Thím Vu nói.

Thủy An Lạc thấy thím Vu nói như vậy liền vội vàng cầm lấy di động, cảm ơn bà một tiếng rồi nhận cuộc gọi: “Lão Phật Gia, mày phỏng vấn xong rồi à?”

Hôm nay là ngày Kiều Nhã Nguyễn đi phỏng vấn để thi nghiên cứu sinh.

“Tất nhiên, ai gia đây giải quyết quá đơn giản luôn, ra ngoài đi dạo đi, trông nhiều người chết như thế rồi, ai gia đây đưa mày đi cảm nhận không khí của loài người.” Kiều Nhã Nguyễn vui vẻ nói.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, cô thật muốn nói, người chết tốt hơn người sống nhiều lắm.

“Mẹ, Nhã Nguyễn gọi điện tới rủ con đi dạo phố.” Thủy An Lạc khẽ nói, tỏ ý muốn xin ý kiến của bà.

“Đi đi, năm mới cũng nên mua cho bản thân vài bộ đồ.” Hà Tiêu Nhiên không phản đối, chỉ cần đừng mang cả cháu nội của bà ra ngoài là được.

Thủy An Lạc xoay người nói: “Thế lát nữa mày tới đón tao nhé.”

“Chậc chậc, ra ngoài chơi thôi mà cũng phải báo cáo à? Nếu chẳng may mẹ chồng của mày không đồng ý thì mày cũng không ra ngoài được nữa hả?” Kiều Nhã Nguyễn ra khỏi trường học rồi trèo lên xe.

“Cái này gọi là lễ phép.” Thủy An Lạc lên lầu lấy túi của mình.

“Được rồi, ở đó chờ ai gia đi, nửa tiếng sau sẽ tới.”

“Ừ, không đúng không đúng, tao không ở nhà bên kia, tao đang ở chỗ mẹ chồng cơ, mày biết địa chỉ không?” Trước khi Kiều Nhã Nguyễn kịp cúp máy, Thủy An Lạc vội vàng kêu lên.

“Chỗ mẹ chồng của mày à, đưa địa chỉ đây, ai gia tìm đường qua đó.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi mở định vị trên di động, chờ Thủy An Lạc nói xong liền nhập địa chỉ vào, sau đó mới nói: “Xong, đồng hồ báo một tiếng hai mươi phút, mày chờ đó.”

Thủy An Lạc nhìn di động đã tắt ngúm liền vào phòng ngủ lấy túi, trong có một chút đồ dùng hằng ngày, và một cái ví tiền. Thủy An Lạc mở ví ra, nhìn cái ví trống rỗng nhịn không được mà thở dài, thực tập cả năm trời vậy mà chẳng có được một xu nào.

Trong túi xách vẫn còn thẻ ngân hàng, vẫn là cái thẻ lúc trước, nhưng chẳng lẽ đi mua quần áo cho năm mới mà cũng dùng tiền của Sở Ninh Dực sao?

Thủy An Lạc còn đang suy nghĩ thì di động đột nhiên vang lên một tiếng báo có tin nhắn đến. Cô tò mò mở ra xem sao thì lại thấy tin nhắn báo tài khoản có thêm tiền.

Số tiền cũng không nhiều lắm, có mấy nghìn thôi.

Đây là cái gì?

Thủy An Lạc sủng sốt, chẳng lẽ mẹ cô biết cô nghèo nên cho cô tiền à?

Nhưng mà mẹ cô chưa bao giờ gửi tiền vào cái thẻ này cả.

Thủy An Lạc nghĩ ngợi một hồi rồi lại nhận được một cái tin nhắn khác, là bệnh viện gửi tin nhắn chúc Tết đến cho nhân viên.

Thưởng cuối năm!

Mắt Thủy An Lạc lập tức sáng rực. Ôi má ơi, cô đi làm buổi đực buổi cái như thế mà cũng được tiền thưởng cuối năm kìa.
 
Top