Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1030: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Bắt ba ba trong rọ (7)
Thủy Mặc Vân khẽ gật đầu, khập khiễng đứng dậy.

Fool nhìn ông bỏ đi, quân cờ trong tay bỗng hạ xuống bàn cờ, tay bỗng run không sao tả nổi.

Cả đời này của ông ta, giám sát không biết bao nhiêu người, thu lưới bảy mươi tư người, nhưng cũng hại chết vô số người, ông ta nghĩ, như vậy cũng đủ rồi.

“Thủ trưởng.” Viên cảnh vệ phía sau vội chạy tới đỡ lấy ông ta.

Fool muốn phất tay, nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào nữa cả.

“Cậu nói xem, có phải tôi không hiểu tình người mà kéo luôn báo con vào chuyện này rồi không.” Giọng Fool khàn khàn, nhưng lại như không cần đáp án mà nằm bò ra bàn cờ, nặng nề thiếp đi.

***

Tờ mờ sáng trời còn lạnh, trên núi lại càng lạnh thấu xương.

Gió lạnh thổi xen qua cỏ cây, phát ra những tiếng xào xạc.

Viên Hải giờ đã là nỏ mạnh hết đà, mười người của ông ta giờ đang cảnh giác nhìn người trước mặt.

Họng súng của Sở Ninh Dực và An Phong Dương đang chĩa thẳng về phía Viên Hải, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bóp cò.

“Tôi thua rồi.” Viên Hải khẽ cười, mặt mũi dữ tợn, nhưng lại đứng thẳng người như tư thế của một quân nhân.

“Thầy thua rồi.” Sở Ninh Dực cười lạnh, “Thầy không thấy nơi này rất quen sao?”

“Chắc thầy không ngờ được rằng con thú bị thầy nhốt thừa sống thiếu chết khi ấy lại được người ta cứu ra đâu nhỉ?” An Phong Dương nhếch mép trào phúng nói.

Mắt Viên Hải nheo lại, hai tay bắt chéo sau lưng siết chặt.

“Nhưng đây không phải là cái mà tôi đã dạy các cậu.” Tương kế tựu kế, bắt ba ba trong rọ, hai người đã sử dụng rất tốt, nhưng đây không phải điều mà ông ta đã dạy.

“Không phải thầy đã dùng sự thật để dạy chúng em đấy sao?” Sở Ninh Dực nói, ngón tay khẽ động: “Thầy, thầy có nghĩ là em sẽ bắn không?”

Sở Ninh Dực vừa dứt lời, người bên cạnh Viên Hải đã đề cao cảnh giác hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng về phía Sở Ninh Dực và An Phong Dương.

Người phía sau Sở Ninh Dực cũng đề phòng nhìn bọn họ, chuyện thắng thua lúc này chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được.

Cơn gió lạnh thổi phất tà áo của Viên Hải, ông ta đứng đó nhưng không có chút sợ hãi nào.

“Không đâu, vì tôi hiểu cậu, cậu sẽ không giết tôi đơn giản như thế.” Viên Hải nhếch môi, “Cậu và tôi đều xấu xa như nhau.”

Ông ta nói rất khẽ nhưng lời nói lại như được gió thổi vào tai mọi người.

Sở Ninh Dực lại không giận vì câu nói của ông ta, anh chỉ từ từ thu súng lại, như thể thừa nhận lời ông ta vừa nói.

“Tiểu Dương Tử, cậu bảo vệ cô gái đó tốt như vậy, sao lại chắc chắn tôi làm vậy vì cô ta?” Viên Hải không hiểu, nên mới hỏi.

An Phong Dương cũng thu súng lại, nếu nói Sở Ninh Dực không phải là người tốt thì anh cũng chẳng phải người tử tế gì, vì cách nghĩ của anh và Sở Ninh Dực giống nhau.

“Thầy à, người của thầy tới bệnh viện giết Em Đẹp Gái của em chắc không chỉ đơn giản là để uy hiếp Thủy Mặc Vân thôi đúng không? Chuyện thầy làm trước giờ chưa bao giờ đơn giản như vậy cả, không phải chỉ vì thầy tò mò về vợ em mà tiện đường tới nhìn một cái sao?”

An Phong Dương nói rất tự nhiên, nhưng những lời anh nói ra đều là sự thật.

Tâm trạng của Viên Hải đã có chút dao động, hai tay sau lưng đã siết chặt lại, nhưng động tác này khiến cả người của ông ta trở nên căng cứng hơn.

“Có vẻ như thầy không hiểu chúng em như thầy vẫn tưởng thì phải?” Sở Ninh Dực nói rồi lại hơi hất cằm, ra hiệu cho Viên Hải nhìn ra sau.

Dưới ánh mặt trời là chiếc lồng sắt bị vứt bỏ năm ấy, trên đó vẫn còn vết máu, có vết đã khô lại, còn có vết lại như mới.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1031: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Bắt ba ba trong rọ (8)
Viên Hải ngoảnh lại nhìn cái lồng sắt chỉ còn cỏ khô, đôi mắt ông ta càng trở nên âm độc.

Hai con thú con này muốn nhốt ông ta vào đây.

Muốn ông ta tự mình vào đó.

Bọn chúng, tuyệt đối không phải hai con thú con do chính tay ông ta nuôi dạy năm đó.

Bởi vì hai người bọn họ còn độc ác hơn.

Bị bắt là vì thực lực không đủ, bị ép tự mình bước vào chính là đã thay đổi nguyên tắc đầu hàng của bản thân.

Mà Sở Ninh Dực và An Phong Dương rõ ràng muốn cho ông ta thấy rằng, ông ta chính là kẻ phải đầu hàng.

“Thầy, xin mời.” An Phong Dương mỉm cười, bả vai của anh truyền đến cảm giác đau đớn do vết thương mới kia, nhưng anh cũng chẳng để tâm tới chuyện đó.

Viên Hải nhìn hai đồ đệ của ông ta đang cười như ác ma trước mặt. Ông ta nghĩ, so về độ ngoan độc thì ông ta đã thua hai đồ đệ này của mình rồi.

Thủy Mặc Vân là chính, ông ta là tà.

Thủy Mặc Vân bị những quy tắc ràng buộc.

Còn hai người này lại là kẻ lúc chính lúc tà, không hề bị bất cứ quy tắc nào trói buộc cả, vậy nên bọn họ mới có thể làm rất nhiều việc.

Mà người đã phá giải thứ gông xiềng tên luật lệ của hai người họ lại chính là ông ta.

Viên Hải đột nhiên cười lớn, thì ra chính ông ta đã từng bước từng bước đẩy bản thân mình vào con đường này.

Sở Ninh Dực và An Phong Dương nhìn nhau, người đàn ông này điên rồi sao?

An Phong Dương tựa đầu lên vai Sở Ninh Dực, dường như làm như vậy có thể giảm bớt cơn đau buốt trên vai mình: “Thầy à, em nói thật thầy đừng cười nữa, làm xấu cả bộ mặt thành phố rồi đấy.”

An Phong Dương cười nhẹ nhàng như ánh nắng mặt trời lúc bình minh, một bên là Sở Ninh Dực lạnh lùng như bị ánh trăng trắng bạc ôm lấy. Cảnh tượng này giống hệt như hai cậu thiếu niên năm đó mang theo tình cảm vừa cao thượng vừa sâu đậm lần đầu tiên đứng trong sân tập quân đội, lần đầu tiếp nhận cuộc khảo nghiệm của tiền bối.

Mà lúc này hai cậu thiếu niên đó đã thoát khỏi toàn bộ những gông xiềng trói buộc, trở lại là chính mình.

Viên Hải cười xong lại nhìn hai người đang đứng trước mặt mình: “Một núi không thể chứa hai hổ, sớm muộn gì các cậu cũng sẽ phản bội nhau thôi.”

“Ui chà, ông đây đếch có gì muốn giành lấy, thì sao phải phản bội chứ?” An Phong Dương mỉm cười nói.

Sở Ninh Dực cao hơn An Phong Dương một chút, cho nên hơi híp mắt cúi cũng nhìn người bên cạnh, có điều ánh mắt này lại có gì đó khác thường.

An Phong Dương khẽ cong môi rồi từ từ lên tiếng: “Tay tôi đau quá, tôi dựa nhờ một chút.”

Nhưng mà trong lòng An Phong Dương không nhịn được mà chửi ầm một trận: Đệch, có vợ mới nên quên luôn bạn trai cũ rồi đúng không, dựa có tí mà cũng không cho à?

Sở Ninh Dực hừ nhẹ một tiếng rồi tự nhiên thả lỏng vai một chút để An Phong Dương dựa vào cho thoải mái hơn.

“Thủ trưởng...”

Người phía sau đột nhiên kêu lên.

An Phong Dương nghe thấy lại gắt lên: “Má, chính nghĩa cao thượng lại tới rồi.”

Nhưng lời này không nhẹ không nặng, lại vừa vặn bị Thủy Mặc Vân nghe thấy.

Thủy Mặc Vân khẽ liếc anh một cái.

Dưới cái liếc thoáng qua đó, An Phong Dương lập tức đứng thẳng người lên.

Cái ông già này, anh sợ rồi đấy được chưa?

Thủy Mặc Vân chậm rãi nói: “Tôi chỉ muốn hỏi vài chuyện thôi.”

Ông nói thản nhiên, An Phong Dương lập tức quay đầu lại, ý của câu này là hỏi xong rồi sẽ giao người cho hai bọn họ xử lý đúng không?

Là ý này đúng không?!

Là ý này đúng không!!!

An Phong Dương nhìn Sở Ninh Dực, thấy Sở Ninh Dực gật đầu rồi mới thấy vui vẻ, nếu không xử lý được cái tên thối tha này thì cả đời này anh cũng không qua được khúc mắc trong lòng mình mất.

Trên đùi Thủy Mặc Vân có vết thương, bước đi của ông cũng hơi khập khiễng nhưng mà lúc đứng yên thì cũng cơ thể vẫn thẳng tắp.

“Tôi đã nói rồi, người làm, trời nhìn, gieo nhân nào gặt quả nấy, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.” Thủy Mặc Vân vừa nhìn người đàn ông đối diện vừa nói.

“Hủy hoại cả cuộc đời mình chỉ vì muốn đấu với tôi, có đáng không?” Viên Hải vừa nói vừa dứt khoát ném đi khẩu súng đang cầm trong tay, dường như ông ta biết rằng nếu tiếp tục làm con chó cùng đường rứt giậu thì chỉ càng khiến bọn họ chê cười mà thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1032: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Bắt ba ba trong rọ (9)
Thanh âm khàn khàn của Viên Hải vang vọng trong không gian một lúc lâu cũng không lấy được câu trả lời.

Thủy Mặc Vân đứng thẳng tắp đối điện với Viên Hải.

Sở Ninh Dực cau mày, đây đúng là một câu hỏi hay.

“Lão Thủy, chúng ta đánh một trận đi, tôi nhớ là hình như từ trước tới giờ tôi với ông chưa từng thật sự đánh nhau lần nào thì phải.” Viên Hải đột nhiên lên tiếng.

Mà tất nhiên là Viên Hải cố ý nói vậy bởi vì ông ta biết trên đùi Thủy Mặc Vân đang bị thương.

An Phong Dương lại thầm xác nhận lại được một lần nữa về độ vô liêm sỉ của thầy mình, làm người ta bị thương còn đòi đấu với người ta là sao.

“Để em.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.

“Cậu?” Viên Hải giễu cợt.

Sở Ninh Dực nhét khẩu súng đang cầm trong tay vào tay của An Phong Dương, sau đó từ từ cởi áo khoác ra, dáng vẻ của anh giống như đang tham dự một buổi tiệc sang trọng nào đó, mọi hành động đều cực kỳ nhã nhặn.

“Hình như thầy trò mình cũng chưa bao giờ có trận một chọi một phân cao thấp nào cả.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa ném áo khoác cho An Phong Dương, sau đó cởi khuy cổ tay áo sơ mi.

Viên Hải muốn tranh thủ lúc đánh nhau với Thủy Mặc Vân để tìm cơ hội thoát thân, sao Sở Ninh Dực có thể để ông ta được như ý chứ.

“Thầy à, Sở Đại hoàn toàn có khả năng đánh với thầy mà, người ta ra trận thay cho ba vợ của mình cũng không được sao?” An Phong Dương mỉm cười nói, chỉ có điều nụ cười này lại xấu xa như một ác ma.

Sở Ninh Dực chính là đồ đệ của Viên Hải.

Cho nên mọi chiêu thức của Viên Hải như thế nào anh đều biết.

Vậy nên lúc đầu Sở Ninh Dực hơi bị ở thế hạ phong.

Thủy Mặc vân cau mày nhìn hai bóng người trong gió, ông bỗng lên tiếng: “Viên Hải, Viên Giai Di đang ở đâu?”

Viên Hải cười nhạt một tiếng nhưng không hề phân tâm: “Đoán xem.”

Một câu nói đi kèm một chiếu móc hàm, Sở Ninh Dực nhanh nhẹn ngả đầu về phía sau tránh đi, sau đó cơ thể hạ xuống ra một chiêu quét chân đánh vào nửa người dưới của Viên Hải, đáng tiếc ông ta lại tránh kịp.

“Thủy Mặc Vân, ông đuổi theo tôi suốt một đời người, tôi thật muốn nhìn xem lúc ông không thể khống chế được mọi thứ thì ông còn làm gì được nữa?” Viên Hải vừa nói vừa nhấc chân hung hăng đạp vào ngực Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực bị đạp lui về phía sau một bước. Anh giơ tay ôm lấy lồng ngực cơ hồ bị đá rách của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang cong môi cười đứng trước mặt mình.

Đúng là... xấu không thể chấp nhận được!

Chân mày của Thủy Mặc Vân càng nhíu chặt lại, Viên Giai Di, chính là nhân tố mà ông không thể khống chế được. Viên Hải thả Viên Giai Di đi chẳng khác gì đã thả một con sói con, mà trước mắt bọn họ vẫn chưa bắt được con sói con đó.

“Ninh Dực, con là đồ đệ của ông ta, những chiêu thức của con đều do ông ta dạy.” Thủy Mặc Vân lạnh nhạt nói.

Sở Ninh Dực hơi híp mắt, nói như vậy có nghĩa là Viên Hải cũng rõ cách đánh của anh.

Sở Ninh Dực siết chặt hai nắm tay của mình lại, khớp xương vang lên những tiếng kêu răng rắc, sau đó anh dùng nắm đấm lau vết máu trên khóe miệng rồi tấn công Viên Hải một lần nữa.

Nhưng lần này anh đã biến hóa chiêu thức của mình nên cũng chiếm được lợi thế mấy lần.

Nhưng bản thân Sở Ninh Dực cũng chẳng khá hơn chỗ nào, mấy lần bị Viên Hải nắm lấy mạch sống.

Ngay lúc bọn họ đang liều chết vật lộn thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng súng, nhưng họ cũng chẳng thèm để ý đến.

Sở Ninh Dực bị Viên Hải dùng cùi chỏ khóa cổ, khóe miệng của hai người đều có vết máu, khỏi cần nói cũng thấy được chật vật đến mức nào.

“Sở Đại!” An Phong Dương kêu lên nhưng không thể đi qua, bởi vì người của Viên Hải đã chặn lại con đường phía trước. An Phong Dương nhất thời phát điên, nổ súng thẳng về phía người đang nấp sau cây.

“Thú con, mày không được rồi.” Viên Hải dùng hết sức để siết chặt cùi chỏ. Ông ta muốn bóp chết người đang nằm trong tay ông ta.

Hai tay của Sở Ninh Dực đang đỡ lấy cánh tay của Viên Hải, sắc mặt của anh dần dần tím ngắt nhưng khóe miệng lại cong lên: “Thầy, thầy có nhớ đã từng dạy em rằng một khi kẻ thù bóp cổ mình thì đồng nghĩa với việc gã đã nộp cổ của gã cho chân mình không.” Sở Ninh Dực nói rồi đột nhiên giơ chân mạnh mẽ đá vào đầu của Viên Hải.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1033: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Bắt ba ba trong rọ (10)
Viên Hải bị đau nên chỉ có thể buông tay ra rồi lùi về sau một bước. Ông ta lắc cái đầu đang choáng váng của mình.

Cú đá kia do Sở Ninh Dực dùng toàn lực mà đá, vậy nên khi Viên Hải đứng dậy anh cũng nhanh chóng bật người dậy, đưa tay xoa nhẹ cổ của mình rồi không dùng quá nhiều thời gian suy nghĩ mà nắm chặt cánh tay của Viên Hải trước khi ông ta kịp phản ứng, sau đó trượt đến cổ tay của ông ta.

“Rắc...”

Âm thanh xương cốt bị bẻ gãy bất thình lình vang lên

“A...”

Ngay sau đó là tiếng gào rú đầy đau đớn của Viên Hải.

Sở Ninh Dực bẻ gãy tay của ông ta rồi lập tức nhấc chân chặn lại cú đá của Viên Hải, mặt khác dùng một chân đá thẳng vào bụng của ông ta rồi buông tay ra, kết quả là Viên Hải bị đạp thẳng vào cái lồng sắt.

“Cạch...”

Cửa sắt hạ xuống, con số điện tử màu đỏ trên mặt đồng hồ điện tử lập tức biến đổi, cuối cùng dừng lại.

Sở Ninh Dực quá đau đớn nên khụy một chân quỳ xuống đất, một tay ôm lấy ngực nhìn gã đàn ông tựa như con ác thú đang bị nhốt trong lồng.

“Thầy, hôm nay em chỉ bẻ gãy tay thầy thôi, nhưng lẽ trời còn đó, không bằng thầy cứ ở trong đó mà ngẫm lại cuộc đời của mình đi.” Sở Ninh Dực nói rồi khóe miệng có một dòng máu chảy ra.

Nói sao thì Viên Hải vẫn là thầy của anh, cho nên một trận vừa rồi anh cũng chẳng có chỗ nào được yên cả.

Khuôn mặt của ông ta áp sát lên cửa lồng sắt, hai tay của ông ta đau nhức lại thêm một cú đạp cuối cùng của Sở Ninh Dực khiến bụng dưới của ông ta đau thắt lại. Ông ta cố thử mấy lần cuối cùng cũng chỉ có thể chật vật quỳ rạp xuống đất.

Viên Hải ngẩng đầu lên, khuôn mặt loang lổ vết máu trông càng thêm dữ tợn, giọng điệu âm ngoan của ông ta vang lên: “Mày nghĩ thế này đã là kết thúc rồi sao? Sở Ninh Dực, mày mơ đẹp quá rồi đấy.”

“Đối với tôi mà nói, ông đi vào đây tức là mọi việc đã kết thúc rồi.” Sở Ninh Dực thở dốc kịch liệt, dường như có thế nào cũng không thể dịu bớt được cơn đau trên người.

Tiếng súng phía sau chấm dứt, cơ thể căng chặt của Sở Ninh Dực nhất thời thả lỏng, một chân đang quỳ nghiêng xuống tạo thành tư thế ngồi.

Sau đó là tiếng bước chân vội vàng vang lên.

An Phong Dương quăng khẩu súng trong tay ra chạy tới đỡ lấy vai Sở Ninh Dực: “Cậu không sao chứ?”

Sở Ninh Dực lắc đầu, sau đó bám vào cánh tay của An Phong Dương mượn lực đứng lên. Anh nhìn gã đàn ông đang chật vật trong lồng: “Thầy, em không làm thầy thất vọng đấy chứ.”

“Ha ha ha ha ha ha ha...”

Viên Hải đột nhiên cười tướng lên: “Giỏi, giỏi, giỏi lắm...”

Nói rồi ông ta cũng chẳng buồn vùng vẫy, suy sụp rạp xuống đất.

Sở Ninh Dực dựa vào vai An Phong Dương nhìn người thầy xấu xí của mình, kỳ thực anh vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi, ví dụ như tại sao ông ta lại muốn làm như vậy?

Nhưng mà anh không hỏi, có lẽ bây giờ có hỏi cũng chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì nữa rồi.

“Vì chính mình hay vì cái gọi là lý tưởng, các người cảm thấy làm như vậy có đáng giá không? Trên thế giới này có vô số những cách kiếm tiền nhiều gấp bội cái lũ đi làm chín giờ về nhà năm giờ như các người đấy.” Viên Hải đột nhiên nói.

Sở Ninh Dực cười nhạt: “Thầy, em là Sở Ninh Dực, em chưa bao giờ thiếu tiền cả, tiền có thể là của em thì em lấy, có vậy mới thanh thản.”

An Phong Dương nhìn bộ dạng của ông ta liền bật cười thành tiếng: “Thầy cứ tận hưởng đi, cái ổ khóa này là em nghiên cứu dành riêng cho thầy đấy, dẫn sét!”

Tuy rằng trời mùa đông cũng chẳng có mấy tia sét cơ mà ai biết được chứ, nhỡ đâu ông trời lại muốn thu phục người này mà đánh xuống một tia thì sao?

Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên, đúng là đau chết đi được.

An Phong Dương đỡ Sở Ninh Dực rời đi.

“Mọi chuyện không đơn giản như bọn mày nghĩ đâu, chắc chắn không.” Viên Hải đột nhiên nói một cách sâu xa.

An Phong Dương và Sở Ninh Dực đồng thời quay đầu lại, ánh mặt trời lúc sáng sớm chiếu thẳng vào mặt Viên Hải khiến nụ cười không rõ ý của ông ta trông càng đáng sợ hơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1034: Kẻ địch lớn nhất là mẹ (1)
Trên đường về, Sở Ninh Dực luôn tựa lưng vào thành ghế.

An Phong Dương ngồi bên cạnh vẫn luôn chăm chú quan sát sắc mặt của anh.

“Cần đến bệnh viện không?” Xem chừng Sở Ninh Dực bị thương không nhẹ.

Sở Ninh Dực lắc đầu: “Về nhà trước, Lạc Lạc còn đang chờ. Cậu xuống xe trước đi, chắc hẳn Mân Hinh cũng đang sợ hãi lắm.”

Anh nói nhưng không hề mở mắt, lời cuối của Viên Hải khiến anh cảm thấy bất an.

An Phong Dương nghĩ đến vợ mình rồi cũng không phản đối nữa.

“Kết thúc rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi, cơn ác mộng suốt sáu năm trời.” An Phong Dương nói rồi cũng dựa lưng vào ghế. Anh nhắm mắt lại rồi khẽ bóp huyện thái dương của mình.

Sở Ninh Dực từ từ mở mắt ra: “Có chút vấn đề tôi không hỏi ông ta.”

“Vấn đề gì? Mọi chuyện đều đã qua cả rồi, mấy vấn đề kia có hỏi cũng có làm gì nữa đâu?” An Phong Dương nói rồi mở mắt ra nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Chúng ta bị gài bẫy à?”

Sở Ninh Dực không trả lời mà chỉ cười khẩy một tiếng.

Đúng vậy, bị gài triệt để, có lẽ một thời gian nữa bọn họ phải đi thăm hỏi cái người gài bẫy bọn họ kia mới được.

Đến ngã tư đường phía trước, An Phong Dương xuống xe, đi bộ tầm mười phút nữa là về đến nhà anh rồi.

Sau khi An Phong Dương xuống xe, Sư Hạ Dương im lặng suốt dọc đường bỗng lên tiếng: “Fool muốn gặp cậu.”

“Thực tế là tôi không muốn nhìn thấy ông ta.” Sở Ninh Dực cười khẩy một tiếng rồi trả lời.

“Fool đang ở trong bệnh viện.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.

“Đúng thế, quả nhiên là lẽ trời còn đó.” Sở Ninh Dực vẫn giữ yên nụ cười khẩy ấy.

“Bác sĩ đã thông báo bệnh tình đang trong giai đoạn nguy kịch.” Sư Hạ Dương chậm rãi nói.

Đầu ngón tay của Sở Ninh Dực hơi cứng lại một chút, anh không lên tiếng.

Mà lúc này Thủy An Lạc đang chờ Sở Ninh Dực đến sắp phát điên luôn rồi.

Trời đã sáng nhưng vẫn không có bất cứ tin tức gì của Sở Ninh Dực cả.

Tiểu Bảo Bối ngồi ở trên giường chơi súng với bác mình, cái miệng nhỏ cười toe toét, khuôn mặt bánh bao cười tít cả mắt thế này chẳng khác nào một pho tượng phật Di Lặc cả, hoàn toàn không có dấu vết bị chuyện hôm qua dọa sợ.

“Để bác nói con nghe, súng này phải chơi thế này cơ, đặt ở đây này, sau đó, đoàng, bác ngỏm rồi!” Lạc Hiên nói rồi còn cố ý nằm sải lải trên giường giả chết.

“Ha ha ha~” Tiểu Bảo Bối cười khanh khách, cái móng vuốt ngẳn ngủn toàn thịt còn học theo động tác của Lạc Hiên, miệng thì gào thét: “Bác ngỏm, bác ngỏm~”

“Anh đừng để nó nghịch súng nữa, em đang run hết cả gan lên đây.” Thủy An Lạc nói rồi lấy luôn khẩu súng trong tay Tiểu Bảo Bối đi, sau đó đem con gấu bông màu tím đên giường ném cho con trai: “Tiểu Bảo Bối chơi cái này đi.”

Tiểu Bảo Bối chớp chớp mắt nhìn gấu con trong tay, sau đó lại ê a kêu lên muốn lấy lại súng của nhóc: “Ma ma~” Tiểu Bảo Bối giơ tay đòi lại súng lục của mình.

Thủy An Lạc không đưa, cô quyết định sau này tuyệt đối không cho con trai đi làm lính, trái tim nhỏ bé của cô không chịu nổi kích động thế này đâu.

Chồng cô rồi ba của cô thì cũng thôi đi, nếu con trai mà còn muốn đi lính nữa thì cô sẽ nhảy lầu cho biết mặt.

“Không thể chơi cái này được, con chơi gấu con đi.” Thủy An Lạc cứng rắn nói.

“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối nóng nảy trèo lên người mẹ mình, cái tay nhỏ cứ kéo lấy cánh tay đang với cao của mami nhà mình.

Lạc Hiên nhướng mày nhìn hai mẹ con họ. Thằng nhóc này anh coi trọng đấy, có lẽ nhóc chính là người thừa kế kia, nhưng đáng tiếc, tiếc là ông trời đã định cả đời này của em gái anh không được yên rồi.

“Ma ma đưa~ ma ma đưa~” Tiểu Bảo Bối kêu lên, chân nhỏ vẫn đá đá trên người mẹ mình, cuống đến mức đỏ gay hết cả mặt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1035: Kẻ địch lớn nhất là mẹ (2)
Rõ ràng Thủy An Lạc sẽ không đưa cho con trai mà dứt khoát quẳng khẩu súng sang một bên.

“Oa...!!!!” Tiểu Bảo Bối thấy súng lục yêu quý của mình bị quăng đi liền khóc ầm lên, cái tay ngắn ngủn lập tức bỏ tay mẹ mình ra rồi định bò xuống giường.

Bộ dạng Tiểu Bảo Bối vừa khóc vừa bò thật đáng thương.

Tiểu Bảo Bối bò đến cạnh giường liền bị mẹ mình giữ lại. Tiểu Bảo Bối lại tiếp tục khóc, khóc mãi đến mức lạc cả giọng.

Thủy An Lạc nghe tiếng khóc rất đau lòng, cúi đầu nhìn con trai lại không nỡ giận cho nên cuối cùng vẫn đặt nhóc xuống thảm: “Cầm cầm cầm, con cầm luôn đi!” Thủy An Lạc nói xong, chóp mũi lại thấy cay cay.

Rất ít khi Thủy An Lạc giận dỗi với con trai mình, hầu như lúc nào cô cũng cưng nựng thằng bé cho nên có thể thấy được bây giờ cô thật sự bị kích động.

Tiểu Bảo Bối được buông ra, xem chừng nhóc cảm thấy bò sẽ nhanh hơn cho nên không thèm đứng dậy mà dứt khoát dùng cả tay lẫn chân bò qua nhặt súng lục của mình lên, khuôn mặt vẫn còn dính nước mắt cuối cùng cũng cũng lộ ra nụ cười toe toét.

Lạc Hiên bất đắc dĩ nhìn cảnh này, anh biết Thủy An Lạc đang nghĩ cái gì, nhưng có một số việc không thể chỉ dựa vào bọn họ mà đã có thể quyết định được.

Một người con gái có ba người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời, hai trong số đó đều làm cái nghề ấy, tuy một người đã giải ngũ nhưng sự nguy hiểm kia vẫn sẽ đeo bám cả đời.

Tiểu Bảo Bối yêu thương ôm lấy khẩu súng lục nhỏ của mình, bàn tay ú nần còn học động tác bóp cò súng do bác vừa mới dạy rồi đưa về phía mẹ mình, nhưng lúc nhóc ta thấy mẹ liền chìa cái mỏ ra.

Hình như mẹ tức giận mất rồi.

Trẻ con càng nhỏ thì lại càng nhạy cảm với những cảm xúc của người lớn, chỉ là tụi nhỏ không biết nói mà thôi.

Tiểu Bảo Bối cầm súng lục của mình bò tới, móng vuốt nhỏ kéo kéo chân mẹ mình rồi ngẩng đầu nhìn mẹ, giọng điệu nói lanh lảnh đặc trưng của trẻ con vang lên: “Ma ma~ ma ma~”

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn khuôn mặt bánh bao tròn xoe phúng phính của con trai rồi cúi người bế nhóc lên.

Lạc Hiên nhận một cuộc điện thoại, sau khi nói với người bên kia vài câu liền cúp máy.

“Không sao rồi, An Phong Dương đã về đến nhà.” Lạc Hiên nói.

An Phong Dương đã về đến nhà?

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy: “Vậy còn Sở Ninh Dực đâu?” Thủy An Lạc vội vàng lên tiếng hỏi.

Lạc hiên hơi nhún vai, nói: “Chắc là cũng sắp về tới nơi rồi!” Bởi vì người của anh cũng chỉ nói mọi chuyện đã kết thúc rồi thôi.

Tảng đá lo lắng trong lòng Thủy An Lạc rốt cuộc cũng được hạ xuống. Cô cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt phúng phính của con trai.

“Vậy còn Viên Hải thì sao?” Thủy An Lạc ngẩng đầu hỏi.

Lạc Hiên nghĩ một hồi, cuối cùng đem những gì mình nghe được nói hết cho cô biết.

Sau khi Thủy An Lạc nghe xong không nhịn được mà cười lạnh một tiếng: “Cái loại người như vậy nên để sét đánh...”

“Đoàng đoàng...”

Tiếng sấm bất thình lình vang lên khiến Tiểu Bảo Bối giật nảy mình.

Đó là sấm sét giữa mùa đông!

Thủy An Lạc với Lạc Hiên đồng thời quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Tiểu Bảo Bối chôn đầu vào lòng mẹ, đó là cái quỷ gì thế? Dọa bảo bảo sợ chết khiếp rồi nè.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, cái này không có liên quan gì đến cô à nha, cô chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà.

Lạc Hiên ho nhẹ một tiếng, sấm sét giữa ban ngày thế này đoán chừng thời tiết sắp có sự thay đổi lớn rồi đây.

Lần này Tiểu Bảo Bối không bị dọa sợ mà khóc lên nữa, bởi vì nhóc còn chưa dỗ mẹ mình vui lại đây này. Vậy nên sau khi sấm sét qua đi cu cậu lập tức ngẩng đầu cười tít mắt nhìn mẹ mình, khuôn mặt bánh bao nhăn nhăn làm mặt xấu để dỗ mẹ mau cười.

***

Trong bệnh viện, Sở Ninh Dực nhìn ông lão đang nằm trên giường bệnh rồi lại ngẩng đầu nhìn sấm sét bên ngoài trời, sau đó chậm rãi nói: “Ngài cũng được tính là một đời oanh liệt đấy.”

Fool cười ha hả, nhưng lại ẩn chứa vẻ lực bất tòng tâm.

“Sở Ninh Dực, câu có nghĩ là...”

“Tôi không muốn mới sáu mươi tuổi mà trông như lão già tám mươi như ngài đâu.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng cắt lời Fool: “Lão gia tử, ngài vì quá thông minh nên mới lão hóa trước tuổi đấy.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1036: Kẻ địch lớn nhất là mẹ (3)
Sau khi Sở Ninh Dực xử lý vết thương ở viện xong, ngoại trừ ngực còn đau ra thì những chỗ khác đều là vết thương ngoài da. Từ trước đến giờ anh chẳng hề để tâm mấy vết thương kiểu đó chút nào.

Lạc Hiên sau khi biết mọi chuyện đã được giải quyết liền quay về, anh còn phải xử lý chuyện của Cố Thanh Trần.

Ánh nắng hắt qua tấm thủy tinh khiến người ta cảm thấy bình yên, lúc này không khí trong phòng cũng đã ấm áp trở lại, thím Vu vẫn đang dọn dẹp nhà cửa, có thể thấy bà còn chưa khôi phục lại được từ cú sốc ngày hôm qua.

Thủy An Lạc xem tin tức, chuyên gia dự báo, Tây Tạng sẽ có tuyết lở, vùng mây mang theo sấm sét sẽ di chuyển về hướng Tây tạo ra sự va chạm. Ngoài chuyện đó ra, Thủy An Lạc còn xem được một tin tức khác, vùng núi xảy ra hỏa hoạn, nghe nói là bởi vì sấm sét, ngọn lửa đã nằm ngoại tầm khống chế, mà ở trên núi đã phát hiện ra một chiếc lồng sắt, bên trong là một cái xác.

Thủy An Lạc nghĩ, Viên Hải có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, cuối cùng ông ta vẫn chết trong biển lửa, có điều chỉ là trễ hơn mười năm mà thôi.

Sấm sét đánh xuống, như một sự phán xét của ông trời.

Giống như cái chết của Lâm Thiến Thần, cô không thấy thương xót cho Viên Hải một chút nào.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối vẫn đang ê a trong lòng mình, tắt ti vi, tin tức này xem mà khiến cô phiền lòng.

Sao Sở Ninh Dực vẫn chưa quay về nhỉ?

Thủy An Lạc thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa rồi lại nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ rồi, An Phong Dương về cũng gần ba tiếng rồi mà sao anh ấy vẫn chưa về?

“Đúng rồi thím Vu à, chuyện hôm qua thím đừng nói cho mẹ chồng cháu nhé, nếu không...”

“Kính coong...”

Thủy An Lạc còn chưa dứt lời đã thấy sắc mặt thím Vu thay đổi, cùng lúc đó, tiếng chuông cửa cũng vang lên.

Cô rút lại câu còn lại, trong lòng có hàng nghìn con lạc đà chạy qua. Mẹ chồng chắc đã biết cháu trai của bà hôm qua đã trải qua chuyện gì, chắc đứa con dâu là cô đây sẽ bị kéo đi phê bình mất.

Nhưng thím Vu à, sao thím lại nhanh mồm nhanh miệng như thế chứ?

Nếu thím Vu không nói gì, mẹ chồng cô làm sao biết được. Dù sao chuyện này cũng không có ai dám đưa tin cả. Cho dù là tiếng súng cũng sẽ bị quân đội lấy lý do áp chế. Sao thím ấy lại thiếu tin cậy như vậy?

Thím Vu cười lúng túng, vội vàng buông khăn lau đi mở cửa.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai đang cười tít mắt: Đừng cười nữa, mẹ con đang muốn khóc đây!

Hà Tiêu Nhiên bước vào như một cơn gió, lần này phía sau còn có cả vị bố chồng kim bài của cô. Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy, có vẻ như to chuyện thật rồi.

Tiểu Bảo Bối chớp mắt, nhìn người vừa tiến vào, cười tít mắt mở miệng kêu: “Ung ung, ung, ung~”

Ừm~ ông đã cho nhóc bảo bối nên nhóc thích ông lắm.

Thủy An Lạc vỗ vỗ cái mông nhỏ của con trai. Con trai à, trọng điểm của con phải là bà nội con ấy. Con có nịnh bợ ông nội cũng vô dụng, ông nội con cũng nghe lời bà nội con thôi!

Quả nhiên, vừa nghe thấy cháu trai gọi tiếng ông đầu tiên, sắc mặt Hà Tiêu Nhiên đã thay đổi.

Tiểu Bảo Bối vươn đôi tay nhỏ xíu để ông nội bế lấy, không hề để ý đến việc mình lại phạm sai lầm.

Bởi vì nhóc đâu biết phụ nữ nhỏ mọn hơn đàn ông đến thế đâu!

“Ba, mẹ...” Thủy An Lạc thấp giọng gọi, cô nâng Tiểu Bảo Bối lên cho ông nội bế.

Sắc mặt Hà Tiêu Nhiên trầm xuống, Thủy An Lạc sợ hãi biến sắc.

Sở Mặc Bạch đón lấy cháu trai, từ ái nhìn Thủy An Lạc: “Sao rồi, hôm qua con không bị kinh hãi quá đấy chứ?”

Thủy An Lạc lắc đầu. Cô có sợ thật thì cũng đâu dám nói đâu, nhìn ánh mắt còn kinh khủng hơn Viên Hải của mẹ chồng, cô còn dám nói sợ nữa không?

“Em thấy lá gan của nó còn lớn lắm.” Hà Tiêu Nhiên hừ một tiếng.

Trái tim Thủy An Lạc đập thịch một cái, vội vàng mời hai người ngồi, sau đó chui vào bếp rót nước.

Anh Sở còn chưa về, cô còn chưa bị chuyện ngày hôm qua hù chết thì đã bị mẹ chồng dọa cho mất hồn mất vía rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1037: Kẻ địch lớn nhất là mẹ (4)
Thủy An Lạc rót nước đặt xuống trước mặt hai người, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Hà Tiêu Nhiên.

Bà ngẩng lên nhìn cô, chuyện ngày hôm qua có cái miệng rộng của thím Vu, đương nhiên là bà biết hết.

Bà không hiểu, con bé ở trước mặt người ta nhìn có vẻ lanh lợi mạnh mẽ như thế mà sao đứng trước mặt mình lại có cảm giác nhút nhát thế này?

“Ngồi đi.” Hà Tiêu Nhiên thản nhiên nói.

Thủy An Lạc đáp lời, ngồi cách bà không xa.

Xem đi, cái vẻ bảo gì nghe nấy này, bà nhìn mà thấy khó chịu hết cả người.

“Xảy ra chuyển lớn như vậy sao có thể để cả thằng bé mạo hiểm theo thế hả?” Hà Tiêu Nhiên bắt đầu mắng mỏ.

Thủy An Lạc rất biết nghe lời: “Lúc nguy hiểm nên tập trung lại, sẽ dễ bảo vệ hơn, với lại anh Ninh Dực không muốn ba mẹ cũng bị vướng vào chuyện này.” Cô nhỏ giọng nói.

Sở Mặc Bạch nhìn cô con dâu này, trong lòng không kìm được thoáng kinh ngạc, con bé này thông minh đấy, cứ không nóng không lạnh như vậy đã đuổi được người ta rồi.

Một câu vừa nói rõ ràng giữ lại thằng bé là để tập trung nhân lực bảo vệ bọn họ, lại nói rõ bọn nó có lòng nghĩ đến ba mẹ, không muốn liên lụy đến hai người.

Sở Mặc Bạch ôm cháu trai, vươn tay vỗ vỗ tay vợ mình, hạ giọng nói: “Được rồi, con bé nói cũng không sai. Đưa Tiểu Bảo Bối đến chỗ chúng ta lại phải phái một nhóm người qua bên đó bảo vệ, chẳng bằng tập trung nhân lực bảo vệ một nơi thật an toàn cho rồi.”

“Nhưng thằng bé mới lớn ngần này, nhỡ đâu gặp chuyện không may thì làm sao? Hừ, nó mà bị dọa sợ thì anh có chịu trách nhiệm không? Anh nói xem sao anh lại rộng lượng như thế hả?”

Thủy An Lạc lẳng lặng liếc cậu con trai đang cười khanh khách một cái.

Hừm, nó có bị hoảng sợ lắm đâu ạ, ngủ còn say hơn bình thường, tỉnh dậy cười còn toe toét hơn thường ngày, nó có làm sao đâu mà.

Nhưng bà nội thương cháu thì đâu có cần lý lẽ gì.

“Mẹ nghĩ, hai đứa không coi con cái ra gì nữa rồi, để mẹ đưa thằng bé đi thì hơn. Con không biết hôm qua bà nội đã sợ đến thế nào đâu, nhỡ đâu chắt đích tôn xảy ra chuyện gì không may, hai đứa cứ lấy cái chết ra mà tạ tội.” Hà Tiêu Nhiên vẫn bám riết lấy chuyện cháu trai.

Đưa đi?

Thủy An Lạc hơi sửng sốt, chớp mắt nhìn mẹ chồng, ý của bà ấy không phải như những gì cô nghe được đấy chứ!

“Mẹ, đây là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa giờ con không đi làm, có thể chăm sóc tiểu Bảo Bối.” Thủy An Lạc vội vàng mở miệng nói.

“Con sắp tốt nghiệp rồi đúng không, đã viết luận văn tốt nghiệp chưa? Đã chuẩn bị bảo vệ chưa? Nghĩ cách thi nghiên cứu sinh chưa?”

Thủy An Lạc: “...”

Cô hoàn toàn không phải là đối thủ của mẹ chồng.

“Nếu chưa làm gì cả thì bắt đầu chuẩn bị cho tử tế đi, ba mẹ sẽ trông cháu cho các con.” Hà Tiêu Nhiên thản nhiên nói.

Thủy An Lạc cúi đầu, từ khi Tiểu Bảo Bối sinh ra, cô cũng chỉ rời xa con đúng một tuần thi cử mà thôi, nếu để thằng bé bị mẹ chồng đưa đi, cô sẽ phát điên mất.

“Mẹ, Tiểu Bảo Bối...”

Thủy An Lạc đang định nói gì đó, cửa nhà đột nhiên bật mở. Sở Ninh Dực vốn đang vừa nắn cổ của mình vừa bước vào, nhưng vừa mở cửa ra liền thấy không bình thường, anh thoáng sững ra.

Thủy An Lạc thở hắt ra một hơi trong lòng, cuối cùng anh Sở cũng về rồi.

“Chắc là đi nhầm cửa rồi.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói rồi xoay người định bỏ đi, anh có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ định nói gì, cho nên lát nữa quay lại thì hơn.

Khóe miệng đang thả lỏng của Thủy An Lạc nháy mắt trở nên co quắp, tổ sư anh, anh dám đi thử xem!

“Con đứng lại đó cho mẹ!” Thủy An Lạc còn chưa đứng dậy mở miệng, Hà Tiêu Nhiên đã lên tiếng trước.

Thủy An Lạc im luôn, anh chạy đi, giỏi thì chạy đi!

Sở Ninh Dực vươn tay sờ sờ chóp mũi, trên người vẫn còn mùi máu tanh và thuốc súng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1038: Kẻ địch lớn nhất là mẹ (5)
Tuy rằng Sở Ninh Dực bề ngoài nhìn không thấy vết thương, thế nhưng sắc mặt anh cũng không được bình thường lắm, hơn nữa quần cũng không phẳng phiu như lúc đi mà là đầy nếp nhăn do lăn lộn dưới đất mà ra.

Thủy An Lạc vẫn đang quan sát anh, giống như muốn từ vẻ ngoài nhìn xem vết thương của anh nặng đến thế nào.

Sở Ninh Dực xoay người, lại không đi ra ngoài.

Anh vào cửa quên thăm dò tình hình quân địch, sức chiến đấu của mẫu thân đại nhân nhà anh, đến mười Viên Hải cũng không sánh bằng.

Sở Ninh Dực hơi vuốt chóp mũi của mình, đóng cửa lại xoay người bước tới, mỉm cười mở miệng: “Mẹ, trùng hợp thế!”

Thủy An Lạc: “...”

Khóe miệng Thủy An Lạc tiếp tục co giật, anh cứ giả vờ giả vịt tiếp đi, dù sao thì anh làm bộ làm tịch cũng không sợ bị sét đánh, nếu không sáng nay sao sét không bổ xuống đầu anh luôn đi?

Đây là nhà anh, anh nói coi sao lại trùng hợp như vậy!

Sở Ninh Dực nhìn ánh mắt của vợ mình là biết cô đang nghĩ gì, muốn ôm cô dỗ dành một chút, đáng tiếc ba mẹ đang ở đây, cho nên việc dỗ dành chỉ có thể để sau.

“Mẹ vừa nói với Lạc Lạc, ba mẹ sẽ mang Tiểu Bảo Bối đi, ba mẹ sẽ trông thằng bé.” Hà Tiêu Nhiên mở miệng nói.

Sở Ninh Dực bỗng cảm thấy thật đau lòng.

“Mẹ, con là con trai của mẹ đúng không? Mẹ có nghĩ là nên quan tâm xem con trai của mẹ có bị thương hay không trước không? Còn chưa quan tâm đã định bế con trai con đi rồi?” Sở Ninh Dực nói, bước qua ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc, vươn tay ôm lấy bả vai cô.

Thủy An Lạc run lên một cái, ngửi được thứ mùi không mấy dễ chịu trên người anh, không hiểu sao lại thấy an tâm.

Cô cúi đầu, tựa trán vào vai anh, không hề ngẩng lên.

Hà Tiêu Nhiên lườm con trai mình một cái: “Mẹ thấy con vẫn còn khỏe lắm.”

Sở Ninh Dực nhếch miệng, đương nhiên anh sẽ không nói với mẹ rằng mình đã trải qua mấy lần sinh tử rồi.

“Chuyện này ba cũng ủng hộ mẹ con, để ba mẹ chăm sóc cho thằng bé một thời gian, các con ấy hả, nên dưỡng thương thì dưỡng thương, nên học tập thì học tập đi.” Sở Mặc Bạch lên tiếng.

Bàn tay nhỏ bé của Thủy An Lạc túm chặt lấy áo của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực tiếp tục vỗ về bả vai của cô, nhìn ba mình, “Không phải, mẹ con nói thế nào con cũng nghe, nhưng con con mà xa mẹ nó là tối nó không ngủ được đâu.”

“Mẹ cũng đâu có thấy con không xa nổi mẹ đâu!” Hà Tiêu Nhiên giận dữ mở miệng.

Sở Ninh Dực: “...”

Cuối cùng anh cũng nhận ra, hai cụ hôm nay rõ ràng là đến để đòi cháu.

Nhưng hôm nay nếu anh để hai ông bà ôm con đi thật, bà xã anh kiểu gì cũng sẽ trở mặt với anh.

“Mẹ, chúng ta nói lý một chút đi, trước năm mười tuổi con cũng đâu có rời xa mẹ đâu mà.” Sở Ninh Dực nghĩ, anh phải nói phải trái với mẹ mình mới được.

“Nếu Tiểu Bảo Bối không xa mẹ được, thì hai đứa phải dọn về nhà ở, như vậy chúng ta vừa trông được cháu, hai đứa vẫn có thể ở cùng nó.” Hà Tiêu Nhiên lại nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực đột nhiên cảm thấy đau cả đầu, đây là kẻ địch còn khó đối phó hơn cả Viên Hải.

Hai ông bà hôm nay là mang theo tất cả quyết tâm mà tới, nhất quyết muốn đưa Tiểu Bảo Bối đi, hoặc là kéo tất cả bọn họ đi.

Mà Sở Ninh Dực không phải không muốn ở cùng ba mẹ, có điều ở lâu, vấn đề mẹ chồng nàng dâu sớm muộn gì cũng xảy ra. Anh không muốn gieo rắc một tai họa ngầm như thế cho bản thân mình.

Mà chuyện ngày hôm qua, chính là vũ khí tốt nhất của họ.

Sở Ninh Dực quay đầu lại, lạnh lùng nhìn thím Vu.

Thím Vu tâm tiếp tục run rẩy, vội vàng chạy vào bếp nấu cơm.

“Không phải, mẹ.” Sở Ninh Dực quay đầu lại, định tiếp tục thương lượng với kẻ địch.

“Cái gì mà không phải, mẹ chỉ hỏi một câu, hai đứa và Tiểu Bảo Bối cùng nhau theo mẹ về, hay là để mẹ đưa Tiểu Bảo Bối đi?” Hà Tiêu Nhiên cứng rắn nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1039: Kẻ địch lớn nhất là mẹ (6)
Sở Ninh Dực khẽ nhún vai, mẹ anh thế này rõ ràng là đang nói chuyện ngang ngược mà.

“Được rồi, đưa đi, đưa đi, ba mẹ đưa nó đi đi” Sở Ninh Dực trực tiếp phất tay.

Thủy An Lạc bỗng ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Sở Ninh Dực, anh sao lại đồng ý chứ!

“Không...”

Thủy An Lạc còn chưa mở miệng, Sở Ninh Dực đã trực tiếp ấn tay cô lại, ngẩng đầu nhìn ba mẹ mình, “Nếu ba mẹ trông được thì cứ trông, không được thì đưa về sớm cho bọn con.”

Đừng thấy Tiểu Bảo Bối bình thường chơi đùa rất hoạt bát như vậy mà coi thường, đến khi ngủ thằng bé nhất định phải nghe thấy tiếng của mẹ. Trước kia lúc họ chưa về đến nhà, tối nào Thủy An Lạc cũng phải gọi điện về cho Tiểu Bảo Bối nếu không thằng bé sẽ không ngủ.

Nó còn ầm ĩ, khóc quấy, đến mức khiến người ta sốt cả ruột.

Hơn nữa, cho dù có khóc khản cả tiếng, khóc mệt mỏi, nó cũng sẽ không dừng lại, lại càng không chịu ngủ.

Hà Tiêu Nhiên nhìn con mình, bà đã nuôi con trai khôn lớn, bà không tin lại không trông được cháu mình.

Tiểu Bảo Bối vốn đang chơi với ông nội, không ngờ lại bị bế lên, nhóc thoáng sững ra, vươn bàn tay nhỏ bé muốn tìm mẹ, ông phải về rồi à?

Thủy An Lạc định vươn tay, nhưng lại bị Sở Ninh Dực kéo lại.

Tiểu Bảo Bối chớp mắt sửng sốt, xảy ra chuyện gì vậy?

“Vậy ba mẹ sẽ đưa thằng bé đi đây.” Hà Tiêu Nhiên nói rồi vươn tay ôm lấy Tiểu Bảo Bối, xoay người đi thẳng.

“Ơ...” Thủy An Lạc vươn tay, nhưng Sở Ninh Dực lại ghì chặt cô lại, quả nhiên, mới ra đến cửa, Tiểu Bảo Bối đã phát hiện có gì đó không ổn, liền khóc toáng lên.

“Anh làm gì thế hả.” Thủy An Lạc nói, định đi ra ngoài tìm con.

Sở Ninh Dực lại ngồi xuống, vươn tay day trán mình: “Yên tâm, chưa đi đến cổng lớn bà ấy sẽ trả nó về, với kẻ địch như mẹ anh, em phải để bà ấy tận mắt nhìn thấy bà ấy không phải vạn năng.”

Thủy An Lạc quay lại, đứng trước mặt anh cúi đầu nhìn: “Hôm qua nó đã khản cả giọng rồi.”

Lại khóc như vậy cả một quãng đường nữa, cô sợ con trai sẽ bị tắt giọng luôn quá.

Sở Ninh Dực mở mắt nhìn cô: “Chồng em đang bị tàn phế đây này, em quan tâm đến ông xã của em một chút trước đi.”

Ặc...

Thủy An Lạc vội vàng ngồi xuống nhìn anh: “Anh không sao chứ, nghe nói Viên Hải bị sét đánh.”

Sở Ninh Dực vươn tay xoa đầu cô: “Không sao, anh đi tắm đã, em chờ đi, chưa được vài tiếng là họ sẽ trả con trai em lại ngay thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi đứng dậy muốn lên lầu, nhưng cả người bỗng nghiêng một cái.

Thủy An Lạc vội vàng đưa tay ra đỡ lấy anh, dìu anh lên lầu: “Thực sự không sao đấy chứ? Em phải kiểm tra.”

“Định sàm sỡ anh à?” Sở Ninh Dực thấp giọng ghé sát bên tai cô nói, nắm tay cô đặt lên ngực mình.

“Anh đứng đắn chút đi.” Thủy An Lạc nói, vung tay vỗ lên ngực anh.

Sắc mặt Sở Ninh Dực thoáng thay đổi, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào, tiện đà ôm cô lên lầu: “Vậy thì tắm cùng anh, thân mình trắng trẻo ngon lành này của anh đây mặc cho em xử, thế nào?” Sở Ninh Dực vẫn bỉ ổi mở miệng nói.

Vợ anh da mặt mỏng, nói như vậy nhất định có thể khiến cô xấu hổ chạy mất dép.

Vết thương trên người anh, làm sao có thể để cô thấy được?

Thủy An Lạc nhìn anh từ trên xuống dưới, sắc mặt quả nhiên đã thay đổi, “Được!”

Sở Ninh Dực hơi khựng lại, đây không phải là phản ứng của bà xã nhà anh!

“Bà xã à, em thực sự muốn ăn đậu hũ của bản thiếu gia đến thế cơ à?” Sở Ninh Dực chậc lưỡi, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của cô, “Được rồi, đừng giận, hôm nay bản thiếu gia không còn sức thỏa mãn em đâu.”
 
Top