Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1170: Lại là Sư Hạ Dương (2)
Hôn lễ bình thường?

Thủy An Lạc nắm lấy tay Sở Ninh Dực: “Anh Sở, anh quyết định, cái gì cũng do anh quyết định hết!”

Sở Ninh Dực: “...”

Vợ à, não là một thứ rất tốt, hy vọng em có một cái.

Tiểu Bảo Bối: “...”

Mẹ à, liêm sỉ là thứ tốt, hy vọng mẹ có một cái.

Cần đầu óc thì đã có chồng rồi, liêm sỉ thì chẳng thể ăn được.

Vậy nên cô không cần mấy cái đó.

“Kỳ thực em cảm thấy chẳng cần thiết phải tổ chức hôn lễ đâu, chẳng phải trước đây cũng từng tổ chức rồi đấy sao?” Thủy An Lạc vừa kì cọ cho Tiểu Bảo Bối vừa nói.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, lần đó sắc mặt của anh cực kỳ khó coi, nửa đường chạy trốn, đêm động phòng hoa chúc cũng chỉ làm qua loa cho xong thì sao có thể tính là một hôn lễ chứ?

“Em ngoan ngoãn chờ làm cô dâu đi, moi đâu ra lắm vấn đề thế chứ!” Sở Ninh Dực nói rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Thủy An Lạc.

“Vậy anh nói chuyện Lão Phật Gia với Phong Phong không thể thành là thật sao?” Thủy An Lạc đổi sang chuyện khác.

Sở Ninh Dực hơi ngừng lại một chút để nghĩ về chuyện của Phong Phong.

“Hai người bọn họ bây giờ chẳng khác gì hai con ốc sên, cả hai đều tự chui vào cái vỏ ốc của mình. Mỗi lần ló được đầu ra thì cái mà bọn họ thấy được không phải là đối phương, mà là Kỳ Nhu đứng giữa, vậy nên sẽ lại lui vào vỏ ốc của mình thôi.” Sở Ninh Dực cố gắng dùng ví dụ đơn giản nhất để nói cho vợ mình hiểu.

“Chị Kỳ Nhu không thể rời đi được sao?”

“Có một ngôi mộ cản đường đi của em, vậy em sẽ tự mình đi vòng qua nó hay chờ nó đi vòng qua em?”

Ây da...

Cái ví dụ này... cô đúng là không còn gì để nói nữa rồi.

“Chẳng lẽ không còn nào cứu được nữa à.” Thủy An Lạc bất đắc dĩ nói.

“Vậy phải xem ai là người không sợ đau mà bất chấp mở một đường vòng đi qua Kỳ Như đã. Em đừng quên, cái chết của Kỳ Nhu là do cả hai bọn họ “liên thủ” gây ra, đây là điểm tối kỵ.” Sở Ninh Dực nghiêm túc nói.

Anh chưa bao giờ nghiêm túc phân tích tình cảm của người khác cả, nhưng Kiều Nhã Nguyễn lại là trường hợp đặc biệt, vì cô là người bạn thân nhất của Thủy An Lạc, Phong Phong cũng đặc biệt, cậu ta là anh em của anh.

Thủy An Lạc càng nghe thì càng cảm thấy trái tim lạnh lẽo, nói như vậy thì thật sự hết cách rồi.

Mặc dù chị Kỳ Như không còn nữa, nhưng cô ấy vẫn y như một cái cửa sổ giấy mà bất cứ ai cũng không dám đụng vào.

Nói chuyện với Sở Ninh Dực xong Thủy An Lạc vẫn cảm thấy nặng nề trong lòng, thỉnh thoảng cô lại tự hỏi một câu: Thật sự hết cửa rồi sao?

Thấy Sở Ninh Dực gật đầu, cô lại tiếp tục đau lòng.

“Chẳng phải anh là anh lớn của Phong Phong sao? Anh không thể giúp bọn họ một chút được à?” Thủy An Lạc dỗ Tiểu Bảo Bối đi ngủ rồi tiếp tục nói.

Sở Ninh Dực lắc đầu.

“Bọn mình còn có thể gương vỡ lại lành được cơ mà.” Thủy An Lạc lại nói.

“Bởi vì giữa anh và em có con trai làm điều kiện tiên quyết. Bởi vì con trai nên chúng ta mới có thời gian ở bên cạnh nhau! Mà ở bên nhau chính là biện pháp tốt nhất để hóa giải mẫu thuẫn giữa hai người. Còn bọn họ lại chẳng có lý do gì để ở bên nhau cả.”

Sở Ninh Dực phân tích một cách lý trí.

Thế nên tâm trạng của Thủy An Lạc trở nên rất nặng nề. Cô kéo mạnh chăn lên để che kín cả người mình: “Em mà điên lên em sẽ chuốc thuốc bọn họ.”

Sở Ninh Dực: “...”

“Có chuốc thuốc cũng chưa chắc có thể thành công.” Sở Ninh Dực vẫn giữ lý trí lên tiếng.

“Vậy em chuốc mười lần luôn, nhìn Kiều Nhã Nguyễn như vậy khiến em thấy khó chịu lắm!” Thủy An Lạc nói rồi quay lưng lại với Sở Ninh Dực, ngủ luôn.

Lần này thì Sở Ninh Dực không còn gì để nói nữa rồi.

***

Cùng lúc đó, Kiều Nhã Nguyễn vẫn đang bị đau bụng mà nằm trên giường ở An gia. Cô không dám sờ tới điện thoại di động, bởi vì cứ lần nào mở ra cũng sẽ thấy tin tức của ai kia, sau đó ngực sẽ lại đau đớn không nguôi.

Hiện tại cô chịu đủ cái cảm giác đau đớn này rồi, vậy nên có lẽ không nhìn thấy sẽ không thấy đau nữa!

“Ngủ rồi, không sao đâu, con cứ chăm sóc cho Mân Hinh và con gái con cho tốt đi là được.” Tiếng của mẹ nuôi ở ngoài cửa vang lên.

Bây giờ, người quan tâm đến cô, ngoại trừ Thủy An Lạc chắc cũng chỉ còn người nhà họ An mà thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1171: Lại là Sư Hạ Dương (3)
Lúc nhà nhà tắt đèn thì trong căn hộ của An Phong Dương đèn đuốc vẫn sáng trưng.

An Phong Dương cúp điện thoại rồi nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình.

“Nếu đã lo lắng thì tại sao phải chạy trốn?” An Phong Dương nói một cách khinh bỉ.

Biết được Kiều Nhã Nguyễn không sao nữa rồi, Phong Phong cũng đứng dậy rời đi: “Tôi đi đây.”

“Ha, cậu đang lợi dụng anh ba của cậu đấy à?” An Phong Dương cười mắng một tiếng rồi nhìn Phong Phong đứng dậy.

Phong Phong liếc anh một cái rồi chỉ hờ hững cất lời: “Cảm ơn.” Sau đó đi thẳng về phía cửa.

An Phong Dương hơi khựng lại, hình như đây là lần đầu tiên Phong Phong nói cảm ơn anh.

Vậy nên anh nghĩ có lẽ em gái của anh đã thua Kiều Nhã Nguyễn mất rồi.

Cơ mà như vậy cũng tốt, yêu một người sống thì ít nhất vẫn hơn yêu một kỷ niệm, không phải sao?

Phong Phong đi tới cửa, không biết nghĩ tới chuyện gì anh ta quay đầu lại nhìn An Phong Dương: “Bạch Dạ Hàn về chưa?”

An Phong Dương đang định tiễn người đi thì nghe thấy câu hỏi của Phong Phong, anh hơi ngẩn ra.

“Hình như vừa về đợt rồi, sao thế?” An Phong Dương hỏi.

Phong Phong định nói là mình thấy Bạch Dạ Hàn ở gần Long gia, nhưng đó chỉ là một bóng lưng thôi nên anh ta nghĩ nghĩ một chút, nếu không chắc chắn mà nói ra thì có khi sẽ đánh mất cả tình cảm anh em, như vậy không có lợi.

“Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Phong Phong trả lời rồi mở cửa rời đi.

Cửa nhà đóng lại, cánh cửa phòng ngủ lại được mở ra.

Mân Hinh khoác áo ngủ đi ra nhìn An Phong Dương: “Anh ấy có ổn không vậy?”

“Không có việc gì đâu, chỉ là cậu ta không tự bò ra được khỏi cái hố của mình thôi.” An Phong Dương nói rồi thở dài một cách bất đắc dĩ, sau đó lại quay lại nhìn vợ mình: “Sao em còn chưa ngủ thế?”

Mân Hinh mỉm cười không nói, tất nhiên là vì cô đang chờ anh rồi.

Phong Phong ra khỏi nhà An Phong Dương, ra khỏi khu căn hộ rồi anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, mưa vẫn rơi nặng hạt, nhưng có lẽ ngày mai trời sẽ nắng lên thôi.

“Phong Phong, mẹ cậu gọi tới này.”

“Không tiếp, về nhà.” Phong Phong nói rồi ngồi luôn vào trong xe.

George bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại di động, sớm biết chuyện sẽ thành như bây giờ thì tại sao lúc trước còn làm như thế chứ?

Thủy An Lạc trằn trọc cả đêm không ngủ được. Lúc Sở Ninh Dực thức dậy cô cũng biết, chỉ là không phản ứng mà thôi.

Sở Ninh Dực rời giường. Tiểu Bảo Bối lăn một vòng rồi đột nhiên nhấc người lên, hai cánh tay ú nần đang chống xuống giường ngẩng đầu lên nhìn ba mình.

Sở Ninh Dực hơi giật mình, nhưng vẫn bế nhóc lên: “Con không ngủ à?”

Tiểu Bảo Bối ngơ ngơ ngác ngác nhìn ông bô nhà mình, có vẻ như nhóc còn chưa tỉnh ngủ.

Ở đây không có phòng riêng cho Tiểu Bảo Bối, cho nên khi ngủ cùng ba mẹ thì điều làm nhóc vui nhất chính là ngủ dậy mở mắt ra là được trông thấy ba mẹ.

Nhưng mà lúc này thì nhóc là ai? Nhóc đang ở đâu đây?

Cặp mắt to tròn của Tiểu Bảo Bối chớp chớp, sau đó cái đầu nhỏ đột nhiên nghiêng một cái, ngủ tiếp.

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực bật cười thành tiếng, con trai nhà anh đáng yêu quá, khiến anh không nhịn được.

Sở Ninh Dực hôn hôn lên khuôn mặt bánh bao phúng phính của con trai, sau đó nhẹ nhàng đặt nhóc xuống.

Lúc Sở Ninh Dực làm vệ sinh cá nhân xong rồi xuống lầu thì phát hiện trong nhà có khách. Người này anh cũng coi như là có biết, xem ra chuyện của vợ ngốc nhà mình đã kinh động lên đến cả thiên đình luôn rồi.

“Cục trưởng Hồ, lâu rồi không gặp.” Sở Ninh Dực nói rồi đi tới ngồi xuống đối điện ông ta, rõ ràng anh biết ông ta đến đây làm gì nhưng lại tỏ vẻ như không hề hay biết.

Người được gọi là Cục trưởng Hồ này chính là Cục trưởng Cục trị an của thành phố A.

“Ninh Dực, chú vừa mới nói chuyện với ba cháu xong, chuyện lần này thật sự đã gây ra ảnh hưởng quá lớn, hai người xem xem có thể đứng ra thanh minh một chút được không?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1172: Lại là Sư Hạ Dương (4)
Sở Ninh Dực ngồi xuống, ngón tay khẽ gõ lên đầu gối của mình.

Sở Mặc Bạch thấy con trai đã xuống rồi thì để cho hai người họ trò chuyện, còn ông thì đi lên lầu.

Sở Ninh Dực thấy vậy thì chỉ yên lặng cảm khái trong lòng, bao giờ Tiểu Bảo Bối nhà anh mới lớn lên đây, như thế thì anh cũng coi như trút bỏ được gánh nặng rồi.

“Hung thủ gây chuyện vẫn còn chưa bắt được, vậy nên bây giờ chúng ta có nói gì cũng chỉ là già mồm cãi láo thôi mà đúng không.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói: “Cục trưởng Hồ, lần trước vợ cháu vừa mới ra ngoài đã bị người ta làm trán bị thương, cháu không muốn chuyện này xảy ra lần thứ hai đâu.”

“Nhưng không có chút tung tích nào về hung thủ lần trước cả.” Cục trưởng Hồ cẩn thận lên tiếng.

Ngón tay đang gõ đầu gối của Sở Ninh Dực hơi khựng lại, anh khoanh hai tay trước ngực: “Cục trưởng hồ nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ chú cho rằng vợ cháu làm yêu pháp ăn thịt hết bọn họ rồi sao?”

“Ninh Dực, cháu biết chú không có ý này mà, chỉ là bây giờ...”

“Cục trưởng Hồ, thân là bề dưới, cháu sẽ giữ chút ân tình cho chú. Mmấy thi thể mất tích hiện đều ở trong bệnh viện, không bằng chú bảo bọn họ thử tìm kỹ xem, trong phòng giữ xác đâu phải chỉ có thể để xác vào ngăn tủ thôi đâu.” Lúc Sở Ninh Dực nói câu này lại không tạo ra bất cứ cảm giác đang ban ơn hay lấy lòng nào.

Cục trưởng Hồ hơi ngừng lại một chút, cuối cùng ông ta đứng dậy: “Chú biết rồi, nhưng chuyện này cháu phải giải quyết nhanh lên đấy. Chuyện này rất bất lợi đối với việc trị an của thành phố A.”

Sở Ninh Dực gật đầu: “Thím Vu, tiễn Cục trưởng Hồ đi về.”

Thím Vu đáp lại một tiếng rồi lập tức dừng việc đang làm dở lại, sau đó đưa người ra ngoài.

Sở Ninh Dực bóp bóp huyệt thái dương của mình, không ngờ lúc anh ngẩng lên lại thấy Thủy An Lạc đang đứng trên cầu thang.

Thủy An Lạc đi chân trần, mặc đồ ngủ đứng đó, miệng hơi hé.

Trong đôi mắt của cô ánh lên màu tím nhạt, anh nhìn nó rồi đếm thầm trong lòng.

Mãi tới khi đếm tới con số một trăm linh ba thì màu tím nhạt đó mới từ từ biến mất, hồi mới đầu chỉ lóe lên một cái rồi thôi, cho đến bây giờ thì đã kéo dài đến mấy phút rồi.

Sở Ninh Dực lại day day trán mình, anh quả thật không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Thủy An Lạc bước từng bước xuống cầu thang, sau đó đứng ở sau sofa vòng tay ôm lấy cổ anh: “Lớn chuyện rồi hả?”

Sở Ninh Dực nắm lấy tay của cô: “Xem ra đến lúc buông tay mà đánh một trận rồi.”

“Việc dẫn xà xuất động này em làm rất khá đấy.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

“Em câm miệng cho anh!” Sở Ninh Dực dứt khoát lên tiếng phản bác.

“Người họ muốn giết là em đấy.” Thủy An Lạc âm thầm trợn mắt một cái sau lưng anh.

“Lại nói linh tinh lần nữa thử xem, anh cho em câm luôn đó!” Sở Ninh Dực hừ lạnh.

“Ma ma... ma ma...”

Thủy An Lạc còn chưa kịp nói gì thì tiếng gọi như sư tử hống của con trai đã bất ngờ vang lên.

Cô gục đầu vào lưng của Sở Ninh Dực một cái, sau đó đứng dậy: “Sao mà phổi của nó to thế cơ chứ.”

“Ma ma...”

“Đến đây, thưa tổ tông!” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhanh chân chạy lên lầu.

“Tổ tông...” Khóe miệng của Sở Ninh Dực hơi cong lên, đó chính là tổ tông của nhà anh.

Nhưng mà...

Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ rồi đột nhiên sửng sốt.

[Ôi trời ơi, tổ tông của tôi ơi, lại làm sao thế này?]

[Tổn thọ mất thôi, Tiểu tổ tông nhà tôi, sao lại bị thương thế này?]

[Tổ tông ơi là tổ tông, mau dừng lại đi mà!]

Sở Ninh Dực đang mải nghĩ thì đúng lúc thím Vu cũng đi ngang qua sau lưng anh: “Thím Vu...” Sở Ninh Dực đột nhiên gọi một tiếng.

[Cảm ơn trời đất, cuối cùng mọi người cũng về rồi.]

Đây chính là câu mà thím Vu nói hôm đó!

Bước chân của thím Vu hơi khựng lại, bà quay đầu sang nhìn Sở Ninh Dực: “Thiếu gia, có chuyện gì vậy?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1173: Lại là Sư Hạ Dương (5)
Sở Ninh Dực quay lại nhìn bà, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là lâu rồi không thấy thím cầm điện thoại nên thấy hơi lạ thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi đứng dậy đi lên lầu.

Thím Vu hơi nheo mắt lại, như thể cảm thấy câu nói của anh rất kỳ lạ.

Điện thoại di động?

Sở Ninh Dực quay trở lại phòng ngủ, Tiểu Bảo Bối đang lăn lộn trên giường, đây là kỹ năng mới mà nhóc học được gần đây, lăn trước lăn sau lăn phải lăn trái, lăn vui đến quên cả trời đất.

“Ha ha ha...” Tiểu Bảo Bối vừa lăn lộn vừa cười, cái tay nhỏ bé còn không ngừng trêu chọc mẹ mình.

“Gần đây con chẳng quan tâm đến bà Vu, giờ cũng không có nhiều ảnh của con nữa rồi này.” Thủy An Lạc ôm con trai đứng dậy rồi thở dài.

“Không, không...” Tiểu Bảo Bối vung cái tay ngắn ngủn bày tỏ kháng nghi, nhóc không muốn bà, tuyệt đối không muốn.

Phần lớn thời gian đều là thím Vu trông nom Tiểu Bảo Bối, theo lý thuyết mà nói thì nhóc ta phải thân với thím Vu nhất mới đúng, nhưng mà bây giờ nhóc còn chẳng thèm để ý gì đến thím Vu.

Sở Ninh Dực ngồi xuống bên giường. Tiểu Bảo Bối lập tức bò qua. Nhóc dùng cả tay lẫn chân để leo lên người ba mình, cái tay nhỏ còn định túm lấy mặt ba.

Sở Ninh Dực nắm chặt tay của Tiểu Bảo Bối, tay của nhóc nhỏ nhỏ lại còn toàn là thịt, khiến người ta chỉ muốn cắn cho một miếng.

“Lát nữa anh phải đi ra ngoài một chuyến.” Sở Ninh Dực vừa ôm Tiểu Bảo Bối vừa nói.

“Cứ đi đi, anh nói cứ như kiểu từ trước giờ anh không phải đi bao giờ không bằng.” Thủy An Lạc bĩu môi rồi bắt đầu thu dọn giường chiếu.

“Ôi, sao tự dưng hôm nay lại cáu giận thế, bản thiếu gia làm gì em à?” Sở Ninh Dực vươn tay nắm lấy cổ tay của cô rồi trầm giọng nói.

“Bà dì em sắp tới, mong anh thứ lỗi.” Thủy An Lạc cười tủm tủm nói.

Sở Ninh Dực dứt khoát buông tay luôn, khi con gái có thân thích tới thăm thì không thể bị tổn thương được.

Thủy An Lạc chỉnh lại giường xong liền quay sang nhìn Sở Ninh Dực: “Có loại bút nào mà gặp nước không bị nhòe không?”

Cô không muốn sau này viết cái gì rồi bị dính nước lại bị hỏng, lúc đấy thì cô sẽ hối hận chết mất, vậy nên cách tốt nhất là kiếm được loại bút nào mà dính nước không nhòe.

“Khắc lên.” Sở Ninh Dực nhướng mày.

Thủy An Lạc: “...”

Cô không nói chuyện với người này nữa.

Sở Ninh Dực khẽ cười một tiếng sau đó cùng Thủy An Lạc đưa con trai xuống ăn sáng, ăn xong Sở Ninh Dực mới ra khỏi nhà.

Tiểu Bảo Bối ngồi trong phòng khách chơi đồ chơi. Thủy An Lạc ngồi cạnh con trai gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn, nhưng không có ai bắt máy cả.

“Vẫn chưa ngủ dậy sao?” Thủy An Lạc lẩm bẩm tự hỏi, sau đó lại cúi đầu nhìn con trai. Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu lên rồi cong miệng cười toe toét với mẹ mình.

Thủy An Lạc vừa mới đặt điện thoại xuống thì Kiều Nhã Nguyễn liền gọi lại.

“Vừa rồi tao đi thay quần áo để ra ngoài một lát, mày sao thế?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa mở cửa.

“Mày đi ra ngoài á? Trời đang mưa mà mày vẫn còn đang đau bụng đấy, mày chán sống rồi à?” Thủy An Lạc khẽ kêu lên một tiếng.

“Chị hai à, không nghiêm trọng như vậy đâu, ra ngay ngoài cửa thôi mà, Sư Hạ Dương có chuyện tìm tao.” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói xong thì đã thấy xe của Sư Hạ Dương.

“Lại là Sư Hạ Dương, được rồi, mày cứ nói chuyện với anh ta đi! Lát nữa tao nói chuyện với mày sau.” Thủy An Lạc nói rồi cúp máy luôn.

“Sư Hạ Dương?” Thủy An Lạc nhắc lại cái tên này một lần nữa, càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ.

Kiều Nhã Nguyễn cúp máy rồi bật ô bước tới, Sư Hạ Dương mở cửa xe giúp cô.

“Làm phiền cô phải ra ngoài một chuyến thế này thật ngại quá.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.

Kiều Nhã Nguyễn bĩu môi tỏ vẻ chẳng để tâm.

Có điều hôm nay trông Sư Hạ Dương có vẻ tiều tụy hơn lần trước hai người gặp nhau.

Sư Hạ Dương lấy ra một bản báo cáo từ trong túi da ra rồi đưa cho Kiều Nhã Nguyễn: “Tôi được biết cô Kiều học y, tôi đã đi tìm quân y rồi nhưng tôi vẫn muốn gặp cô Kiều để xác nhận lại một lần nữa.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1174: Lại là Sư Hạ Dương (6)
Giọng điệu anh ta khàn khàn, dường như còn có chút run rẩy.

Tim Kiều Nhã Nguyễn đập thịch một cái rồi lặng yên cầm lấy bản báo cáo.

Cô gái kia có vấn đề gì thật sao?

Kiều Nhã Nguyễn nhìn anh ta một cái, sau đó lại cúi đầu mở bản báo cáo kia ra, càng xem thì càng cảm thấy đau lòng.

Thảo nào mới qua có một ngày mà trông anh ta đã tiều tụy như vậy.

Kiều Nhã Nguyễn yên lặng trả lại bản báo cáo cho anh ta.

“Đội trưởng Sư, tôi nghĩ những gì mà quân y đã nói chắc là những điều mà tôi sắp nói đây.”

Ung thư giai đoạn cuối, đó chính là căn bệnh mà kể cả thần tiên cũng không cứu được, hơn nữa dù bây giờ có bỏ đứa bé thì cô ấy cũng không thể chịu đựng nổi việc trị liệu hóa chất.

Thảo nào cô gái kia lại nói muốn tiết kiệm đủ tiền để sinh đứa bé ra.

Sư Hạ Dương ôm lấy đầu mình rồi chôn đầu vào giữa hai đầu gối, trông anh ta cực kỳ đau đớn.

Kiều Nhã Nguyễn hơi duỗi tay ra như định an ủi anh ta, nhưng cuối cùng lại cảm thấy thân phận của mình không phù hợp.

Cho nên vẫn là thôi đi.

Mà đằng xa xa, Phong Phong khẽ nhắm mắt lại, hai bàn tay đặt lên đầu gối cũng siết chặt lại.

“Đi thôi.”

George cũng hết cách nên chỉ có thể khởi động xe rời đi.

Kiều Nhã Nguyễn ngồi trong xe cũng thấy có chút khó xử. Cô vô tình nghiêng đầu đi thì bất ngờ thấy được người đang ngồi trong chiếc xe vừa lướt qua.

Đó là...

Phong Phong!

Kiều Nhã Nguyễn lập tức cả kinh, tay của cô định đẩy cửa xe chạy ra nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Có khi anh ta chỉ vô tình đi ngang qua thôi!

Đúng vậy, chỉ là vô tình đi ngang qua mà thôi!

“Thật ngại quá, làm phiền cô Kiều rồi.” Sư Hạ Dương bình tĩnh thả lỏng tâm trạng của mình rồi nghèn nghẹn nói.

Kiều Nhã Nguyễn khẽ gật đầu: “Xin lỗi, tôi không giúp được gì cho anh.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đẩy cửa xe ra, bước xuống.

Sau khi Kiều Nhã Nguyễn xuống xe, cô đứng nhìn xe của Sư Hạ Dương rời đi, trong lòng có chút thương cảm cho người đàn ông này. Đoán chừng người phụ nữ kia vẫn đang cố gắng, gắng đến lúc sinh đứa bé ra thì thực sự không cứu được nữa.

Kiều Nhã Nguyễn thở dài một cái rồi xoay người lại, lúc vào nhà thì bị mẹ muôi lèm bèm vài câu nhưng cô cũng chỉ cười rồi đi lên lầu.

Thủy An Lạc nghe được chuyện Kiều Nhã Nguyễn kể lại cũng ngừng lại một chút.

“Đáng thương thật đấy.” Thủy An Lạc vịn một tay lên người con trai mình đang bò xung quanh rồi nói: “Ung thư gan di căn rồi sao?”

“Di căn đến toàn thân rồi, tao nghĩ chắc cô ấy đang cố gắng chống đỡ đến khi cái thai được bảy tháng, sau đó mổ để sinh đứa bé ra.” Kiều Nhã Nguyễn thổn thức nói: “Quả nhiên, tình thương của mẹ là vĩ đại nhất.”

Thủy An Lạc nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Bảo Bối, sau đó cô khom lưng nằm xuống để Tiểu Bảo Bối có thể bò lên lưng của cô.

“Được rồi, chuyện này anh ta đáng thương thật, lại càng thương đứa bé vừa sinh ra đã không có mẹ hơn.” Thủy An Lạc cảm thán nói.

“Chuyện của mày thế nào rồi?” Kiều Nhã Nguyễn có chút không yên lòng hỏi han.

“Anh Sở sắp thu lưới rồi, chắc là đã tìm được tung tích của Lan Hinh rồi.” Thủy An Lạc nói rồi cõng Tiểu Bảo Bối đứng dậy, một tay đỡ nhóc đi tới đi lui trong phòng khách.

Thím Vu đứng trong phòng bếp nhìn một hồi, sau đó mới bưng bát đi ra ngoài: “Thiếu phu nhân, nước đây.” Thím Vu để nước lên bàn rồi ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc.

“Vâng, cảm ơn thím.” Thủy An Lạc mỉm cười nói cảm ơn rồi tiếp tục vừa cõng Tiểu Bảo Bối vừa buôn điện thoại: “Anh ấy chẳng chịu để tao dính vào, thay vì chọc giận anh ấy rồi khiến tao bị ăn hành thì thà tao ở nhà trông con còn hơn.”

“Ma ma, đi... đi...” Cánh tay nhỏ bé của Tiểu Bảo Bối ôm chặt lấy cổ của cô, thúc giục.

Thím Vu đang bước chân vào bếp lại hơi khựng lại, sau đó mới nhanh chóng đi vào.

“Được rồi, mày có một anh Sở dũng mãnh vô địch rồi thì còn cần lo lắng gì nữa, cứ thoái mái mà làm chức phu nhân của mày đi.” Kiều Nhã Nguyễn thở dài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1175: Lại là Sư Hạ Dương (7)
Thủy An Lạc xì một cái đầy khinh miệt, mày mà muốn thì mày còn có một Ảnh đế không gì là không thể kia kìa.

“Chờ chị đây hầu hạ bà dì xong xuôi thì chị sẽ qua chơi với mày nhé.” Kiều Nhã Nguyễn nằm nhoài lên giường: “Hôm nay tao lại trông thấy anh ta đấy.”

Anh ta?

Tim Thủy An Lạc đập thịch một cái, gặp Phong Phong á?

“Lão Phật Gia, tao cảm thấy mày thế này là không được rồi, hay bọn mình...” Cứ đâm thủng tờ giấy kia rồi tính tiếp vậy.

“Đúng vậy, không được, phải nghĩ cách mới được.” Kiều Nhã Nguyễn chậm rãi nói, phải nghĩ xem có cách nào để không nhìn thấy anh ta nữa, phải khiến bản thân bận rộn đến tối tăm mặt mũi mới được.

Thủy An Lạc còn chưa nói xong đã bị chặn nghẹn họng.

Thủy An Lạc đang mải nghĩ ngợi thì tiếng mưa rơi bên ngoài bỗng dịu bớt xuống. Cô quay đầu lại thì thấy trời gần như sắp tạnh hẳn, ánh mặt trời rải rác xuyên qua màn mây rồi chạm xuống mặt đất.

“Cuối cùng thì cơn mưa này cũng ngừng rồi.” Thủy An Lạc thấp giọng nói.

Kiều Nhã Nguyễn có chút cảm thương cho Thủy An Lạc. Nếu cơn mưa này mà còn tiếp tục thì phỏng chừng Thủy An Lạc sẽ chết chìm trong nước bọt của người dân thành phố A này mất.

Cơn mưa tạnh không bao lâu, Sở Ninh Dực trở về.

Lúc này Tiểu Bảo Bối đang dựa đầu vào vai mẹ ngủ say tít, muốn đặt nhóc xuống cũng không được.

Sở Ninh Dực đưa tay đón lấy con trai. Tiểu Bảo Bối tựa vào lòng ba, cái mũi của nhóc hơi nhăn lại nhưng vẫn ngủ ngon lành.

Thủy An Lạc vỗ vỗ mấy cái lên bả vai của mình. Tiểu Bảo Bối càng ngày càng nặng, cô cõng thằng bé suốt cả buổi sáng cho nên giờ cả người đã mỏi nhừ.

“Anh cho mưa dừng đấy à?” Thủy An Lạc khẽ lên tiếng.

Sở Ninh Dực vòng tay ôm lấy eo của cô rồi kéo cô đi lên lầu.

“Thiếu gia, sắp có cơm trưa rồi.” Thím Vu lên tiếng.

“Ừm.” Sở Ninh Dực đáp lại nhưng vẫn kéo Thủy An Lạc lên lầu.

Về đến phòng ngủ, Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối xuống rồi quay sang nhìn Thủy An Lạc: “Em vẫn luôn muốn tới thôn Long Gia đúng không? Anh bảo người đưa em đi nhé.”

Thủy An Lạc nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt xen lẫn sự dè chừng: “Anh muốn đuổi em đi đấy à?”

Mặc dù là câu hỏi nhưng Thủy An Lạc cũng đã xác định được là anh có ý này.

Sở Ninh Dực nắm lấy cánh tay của cô rồi nói: “Không phải đuổi em đi, mà là vì nếu em ở lại thì chuyện này sẽ càng trở nên phức tạp hơn.”

“Vậy có khác nào đuổi em đi đâu!” Thủy An Lạc giằng tay ra rồi đứng phắt dậy, cố áp chế sự tức giận đang muốn bùng nổ trong lồng ngực.

Nhưng mà cô phải nhịn, bởi vì dù thế nào thì mọi điều mà Sở Ninh Dực làm cũng chỉ vì muốn tốt cho cô. Vậy nên cô không thể tức giận với Sở Ninh Dực được, càng không thể để người khác đắc ý.

Thân thể của Thủy An Lạc căng cứng, một mực cố gằng an ủi chính mình.

“Lý do là gì?” Thủy An Lạc hỏi, có lẽ là do đang kìm nén cho nên giọng nói cũng run lên.

Sở Ninh Dực lại đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, sau đó thấp giọng nói: “Em có mắt tím! Long Nhược Sơ sẽ không bỏ qua cho em. Bà ta cũng sẽ không cho em thời gian để sinh một đứa con gái nữa đâu!”

Mắt tím?

Thủy An Lạc ngẩng phắt đầu dậy, cô nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không thể tin nổi: “Anh điên rồi à?”

Làm sao mà mắt cô có thể có màu tím được, một ngày cô soi gương tận mấy lần, làm gì có chuyện cô không biết mình có mắt tím hay không.

“Sở Ninh Dực! Nếu như lý do của anh là cái này thì anh hoàn toàn không thuyết phục được em, chuyện này...” Thủy An Lạc đang phản bác thì đột nhiên Sở Ninh Dực giơ di động lên trước mặt cô, trên màn hình đen nhánh của điện thoại là hình ảnh phản chiếu cô lúc này.

Nhất thời, giọng nói của cô như lạc đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào di động trong tay anh.

Hình ảnh hiện lên trong đó là đôi mắt của Thủy An Lạc đã biến thành một màu tím đậm. Cô nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, màu mắt lại khôi phục bình thường, cứ như thể cảnh tượng vừa rồi không hề tồn tại.

Thủy An Lạc bàng hoàng ngã ngồi xuống giường, sao lại có thể như vậy được?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1176: Lại là Sư Hạ Dương (8)
Mắt tím?

Cô có mắt tím!

Thân thể của Thủy An Lạc run rẩy không ngừng, cô liên tục nuốt nước bọt.

Sở Ninh Dực để điện thoại di động xuống rồi kéo cô ôm vào lòng, sau đó nhẹ nhàng an ủi: “Vậy nên em phải rời đi trước khi Long Nhược Sơ tới đây!”

Đối mặt với người đàn bà như Long Nhược Sơ thì anh thừa nhận cách xử lý của Long Man Ngân chính là phương pháp tốt nhất, đó là phải trốn đi!

Thủy An Lạc duỗi tay nắm lấy góc áo của Sở Ninh Dực, từng đốt ngón tay trắng bệch, có thể thấy rõ ràng rằng cô dùng sức đến mức nào.

“Thủy An Lạc! Đời này anh chưa bao giờ trốn tránh bất cứ việc gì, nhưng đến lúc này đây anh nguyện ý vì em mà chạy trốn một lần.” Sở Ninh Dực thấp giọng thủ thỉ bên tai cô.

Những cái có thể cho và những cái không thể cho, cả đời này anh đã dâng hết cho người con gái trước mắt này rồi.

Giọng nói của Sở Ninh Dực trầm thấp, ấm áp, cũng như chính con người của anh vậy.

Hai tay Thủy An Lạc siết chặt lại, nhưng trong lòng lại hiểu rõ rằng bọn họ không thể đấu lại Long Nhược Sơ. Ít nhất là hiện tại không thắng được, vậy nên chỉ có thể chạy trốn.

“Lần này trốn, vậy lần sau thì sao?” Rốt cuộc Thủy An Lạc cũng lên tiếng, lúc này cô lại càng căm hận hai mắt của mình hơn.

Sở Ninh Dực mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng, lần này trốn vậy lần sau thì sao?

Lần này trốn được vậy lần sau thì thế nào?

“Anh sẽ bảo Phong Tứ đưa em đi. Cậu ta có thể bảo vệ được em.” Sở Ninh Dực không trả lời vấn đề đó mà đổi thành một câu khác.

Thủy An Lạc không phản bác, vì cô cũng chẳng còn gì để phản bác lại được nữa rồi.

“Vậy Tiểu Bảo Bối phải làm thế nào bây giờ?” Thủy An Lạc có chút không yên lòng quay đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, gần đây thằng bé chẳng chịu theo ai cả.

Sở Ninh Dực quay đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, dường như anh đang suy nghĩ xem có nên để cô mang cả con trai đi hay không.

Chuyện Thủy An Lạc phải rời đi không một ai được biết, ngoại trừ Phong Phong là người dẫn cô đi.

***

Một hồi mây mưa qua đi, cả căn phòng vẫn ngập tràn hơi thở ám muội.

Thủy An Lạc dựa vào lồng ngực Sở Ninh Dực khẽ nói: “Anh xong việc thì phải tới tìm em đấy. Em còn muốn lên núi Châu tìm cỏ Long Lân, anh phải đuổi rắn giúp em nữa.” Thủy An Lạc buồn bực nằm trong lòng anh nói.

Bàn tay to của Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên lưng cô: “Được, anh đi tìm em rồi cùng nhau tìm cỏ Long Lân, cùng nhau đi bắt rắn.”

Nếu còn cách nào khác thì làm sao anh cam chịu để cô rời xa mình cơ chứ.

Tình yêu không biết nảy mầm từ lúc nào mà giờ đã sâu nặng đến kỳ lạ.

Cô gái này đã trở thành kiếp nạn trong lòng anh, khiến anh không bao giờ có thể vượt qua được.

Vậy nên anh phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa, ít nhất lúc Long Nhược Sơ xuất hiện thì anh không thể chỉ biết trốn tránh như lúc này.

“Còn nữa, mỗi ngày anh phải cố gắng ở trong nhà đấy. Tiểu Bảo Bối khóc nhiều quá không tốt đâu, còn nữa nhà bên kia sửa xong thì phải nhớ nói cho em biết đấy, còn nữa...”

Sở Ninh Dực đột nhiên lật người lại đặt cô dưới thân mình: “Mấy ngày thôi, anh sẽ giải quyết nhanh chóng!”

Cách cô dặn dò cứ như thể sinh ly tử biệt, khiến cho lòng anh rất bất an.

Thủy An Lạc nhìn anh, cuối cùng nghiêm túc gật đầu, mấy ngày thôi mà, chỉ có mấy ngày thôi mà.

“Em muốn đi cùng Lão Phật Gia.” Thủy An Lạc nói.

“Tạm thời cô ấy không đi được.” Sở Ninh Dực nói rồi thấp giọng thì thầm bên tai cô một câu gì đó.

Thủy An Lạc hơi dừng lại một chút, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu: “Vậy anh phải hứa bảo vệ nó thật tốt đấy nhé.”

Thủy An Lạc thở hắt ra, trong lòng vẫn thầm tự nhủ, mấy ngày thôi, chỉ mấy ngày mà thôi.

Chỉ có như vậy thì cô mới có thể xua đi cảm giác bất an trong lòng mình.

Mấy ngày thôi mà.

Sở Ninh Dực ôm chặt lấy Thủy An Lạc rồi đặt một nụ hôn lên trán cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ngủ đi.”

Lần này anh muốn ngả bài với Long Nhược Sơ, vấn đề trước đây anh đã trả lời bà ta, vậy lần này anh cũng vẫn giữ nguyên câu trả lời như vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1177: Lại là Sư Hạ Dương (9)
Trước khi Thủy An Lạc rời đi, Sở Ninh Dực cho cô một cây bút. Anh bảo cô cái bút này viết ra gặp nước sẽ không bị nhòe, như vậy thì cô không cần phải lo lắng nữa.

Thủy An Lạc cất cẩn thận rồi nhìn con trai đang ngủ say tít. Cô cúi xuống hôn lên khuôn mặt bánh bao của nhóc: “Mẹ đi rồi vài ngày rồi sẽ về, con phải ngoan đấy biết chưa?”

Tiểu Bảo Bối mấp máy cái miệng nhỏ, có vẻ như đang mơ là ăn cái gì đó.

Thủy An Lạc vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của con trai, bên tai nghe được tiếng xe ô tô đang lái vào nhà.

“Đi thôi.” Sở Ninh Dực đưa tay giữ lại bả vai của cô.

Ngay lúc trời còn đang mờ tối thì cô và Phong Phong đã rời đi.

Mà Kiều Nhã Nguyễn vừa mới tới lại vừa hay cũng lướt qua Phong Phong.

Mặc dù Kiều Nhã Nguyễn cao hơn Thủy An Lạc một chút, nhưng nếu không so sánh kỹ thì cũng khó mà nhận ra được, chỉ cần Kiều Nhã Nguyễn giảm bớt hoạt động hằng ngày, mấy thói quen của Thủy An Lạc cô đều nắm rõ cho nên sẽ khó bị lộ ra.

Thủy An Lạc ôm chặt lấy Sở Ninh Dực, miệng liên tục nói rằng khi anh làm xong việc thì nhất định phải đi tìm cô.

Còn Tiểu Bảo Bối, cô không ở đây nên lại càng không thể để Tiểu Bảo Bối nhận ra Kiều Nhã Nguyễn, bằng không nhất định sẽ khóc mãi không thôi.

Thủy An Lạc theo Phong Phong lên xe, mắt vẫn trông theo bóng dáng người bên ngoài.

“Được rồi, có mấy ngày thôi mà đừng có làm như thể là sinh ly tử biệt như thế chứ, Phong Tứ tôi đây lần đầu tiên phải làm tài xế cho con gái đấy.”

“Nói bậy, chẳng phải anh từng cho Lão Phật Gia lên xe rồi đấy sao?”

Thủy An Lạc tức giận nói. Cô muốn dịu bớt tâm trạng đang xao động của mình xuống.

Cô vừa mới dứt lời thì trong xe lập tức yên tĩnh lại. Thủy An Lạc quyết định im lặng, hình như cô lại giẫm phải mìn rồi.

Thủy An Lạc chống má nhìn màn đêm đen bên ngoài rồi âm thầm ảo não, sao cái mồm của cô lại không biết ý tứ như vậy chứ.

Thủy An Lạc nói câu đó xong thì Phong Phong cũng trở nên lạnh lùng hơn.

Bởi vì sợ bị tra được tung tích cho nên Phong Phong mới dùng một cái bằng giả rồi tự lái xe đi.

“Này, anh Tứ, đưa tôi đến nơi rồi thì anh có thể về đúng không?” Thủy An Lạc dựa vào ghế nhìn Phong Phong đang một mình lái xe với bộ dạng vừa lạnh lùng vừa cô đơn.

Chắc một câu anh Tứ này khiến tâm trạng của Phong Phong cũng dịu đi được một chút, cho nên anh ta hờ hững nói: “Cô nghĩ ông đây muốn đeo cái gánh nặng là cô lắm chắc, ngồi máy bay sẽ bị phát hiện, đi bằng trực thăng cũng sẽ bị phát hiện, cho nên cứ lấy bằng lái giả tự mình lái xe đi là an toàn nhất.”

Thủy An Lạc bĩu môi, được rồi, cái cách này đúng là an toàn nhất, cũng không dễ bị bắt.

“Tắt nguồn di động của cô đi, bất cứ thiết bị điện tử nào dùng để liên lạc cũng không được mang theo. Cô mà bị bắt thì bao nhiêu công sức của Sở Đại coi như đổ sông đổ biển hết đấy.” Phong Phong nghiêm túc nói.

Thủy An Lạc đáp lại một tiếng rồi vội vàng tắt hết mấy thiết bị điện tử của mình đi: “Nhưng mà nếu tôi bị bắt thì chẳng phải là lỗi của anh sao?”

Phong Phong: “...”

“Sở Đại không bóp chết cô quả là kỳ tích!” Phong Phong nghiến răng nghiến lợi trả lời.

Thủy An Lạc lè lưỡi làm một cái mặt quỷ đằng sau anh ta rồi nói: “Vậy tôi có thể sử dụng một cái di động không nối mạng để quay phim được không?”

“Di động cũng không được dùng, mà chồng cô sợ cô buồn chán nên đã chuẩn bị sẵn cho cô một cái camera rồi, dùng nó để quay đi.” Phong Phong nói rồi liền hất cằm chỉ về phía ghế phó lái.

Thủy An Lạc lập tức cầm lấy rồi sung sướng nhìn nó, quả nhiên người hiểu cô nhất vẫn là ông xã nhà cô mà.

“Này nhóc, cô không thấy đau lòng à?” Phong Phong càng nhìn càng cảm thấy phản ứng của cô ngốc này không được bình thường cho lắm.

“Tại sao tôi phải đau lòng chứ? Anh Sở nói mấy ngày nữa bọn tôi lại gặp nhau rồi mà.” Thủy An Lạc tỏ vẻ đương nhiên nói: “Tuy là mấy ngày này sẽ có chút khó khăn đây.” Lời này cũng là lời nói thật.

Phong Phong: “...”

Lẽ nào cái cô ngốc này không biết rằng trên đời này có một cái gọi là “ngoài ý muốn” sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1178: Lại là Sư Hạ Dương (10)
Chuyện thứ nhất là những thi thể bị nghi là biến mất ở bệnh viện đã được tìm thấy trong những kẽ hở ở trong nhà giữ xác. Sau khi chuyện này được giải quyết, không đợi Sở Ninh Dực kịp phát tán tin tức mà Cục trị an đã giành trước một bước.

Kế tiếp là vấn đề rồng tím, Sở Ninh Dực để Mân Hinh sử dụng con chip kia để dựng lên một video đuôi rồng rồi phát tán trên mạng, tất nhiên là có trải qua chỉnh sửa một chút, kết quả cuối cùng là khiến mọi người thấy được hình ảnh đuôi rồng xuất hiện trong nhà xác.

Cục trị an vẫn giành đăng tin trước.

Cục trưởng Hồ không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng thì thằng nhóc kia cũng chịu ra tay rồi.”

Nếu không cứ tiếp tục như vậy thì người làm Cục trưởng Cục trị an như ông ta chắc phải xin từ chức mất.

Mấy ngày gần đây đài báo đều đưa tin về chuyện này, so với những chuyện lần trước thì chuyện lần này còn nóng hổi hơn.

Sở Ninh Dực cho Tiểu Bảo Bối cùng ngồi xem tivi với Sở Mặc Bạch và Hà Tiêu Nhiên trong phòng khách.

“Lạc Lạc đâu rồi?” Hà Tiêu Nhiên lên tiếng hỏi: “Cả ngày hôm nay chẳng thấy con bé đâu cả.”

“Khó chịu, vẫn đang nằm trên giường.” Sở Ninh Dực nói rồi cúi đầu nhìn con trai đang rầu rĩ không vui trong lòng, chuyện khiến anh thấy bất ngờ nhất chính là lần này con trai anh không hề khóc lóc gì cả.

“Con bé không sao chứ, khó chịu mà sao không đi bệnh viện?” Hà Tiêu Nhiên nói rồi định đứng dậy.

Sở Ninh Dực dường như đang chờ đợi cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không đợi được mà nói: “Không sao đâu. Thím Vu, thím giúp tôi pha ly nước đường đỏ rồi đưa lên trước đi, một lát nữa tôi sẽ lên sau.”

Thấy Sở Ninh Dực nói vậy Hà Tiêu Nhiên liền hiểu ra ngay.

Thím Vu đáp lại một câu rồi xoay người vào phòng bếp, sau khi pha nước đường đỏ xong liền bưng lên lầu.

Thím Vu vừa mới đi khỏi, di động đang đặt trên bàn của Sở Ninh Dực đột nhiên vang lên. Anh vội vàng vươn tay cầm lấy, bấm nhận rồi hỏi: “Tìm được chưa?”

Lúc này An Phong Dương đang đi ra khỏi bệnh viện: “Tìm được rồi, thím Vu bị người đánh ngất rồi nhốt trong gara ngầm ở nhà Lâm Thiến Thần, tôi đã đưa người đến bệnh viện rồi.”

“Vậy thì tốt, chúng ta có thể hành động được rồi.” Sở Ninh Dực nói rồi khóe miệng của anh lạnh lùng nhếch lên.

“Đúng vậy, tôi qua tòa án trước đã nhé, tối nay chúng ta sẽ hành động.” An Phong Dương nói rồi mở cửa bước lên xe.

Có điều anh còn chưa kịp cho xe rời đi thì đã trông thấy một chiếc xe khác qua kính chiếu hậu, có thể mơ hồ nhìn ra một bóng người trên đó: “Long Nhược Sơ tới rồi.”

“Trong dự tính cả thôi, nhưng mà lần này bà ta phải thất vọng rồi.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Sở Ninh Dực dập điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn Hà Tiêu Nhiên và Sở Mặc Bạch: “Ba mẹ, con lên xem cô ấy một chút xem thế nào.”

Trong phòng ngủ, người đang nằm trên giường cuốn chăn kín mít.

Thím Vu đặt cái chén lên bàn khẽ nói: “Thiếu phu nhân, uống chút nước đường đỏ đi.”

“Thím cứ ra ngoài trước đi! Cháu đau bụng, thím cứ để cháu nằm một lúc là được rồi.” Trong chăn truyền ra tiếng nói nho nhỏ.

“Thím Vu” đứng thẳng nhìn người trong chăn. Cô ta siết chặt hai tay. Cô ta không ngờ Sở Ninh Dực vẫn luôn ôn hòa lại đột nhiên phản kích khiến cô ta trở tay không kịp thế này. Vậy nên cô ta không thể chờ tiếp được nữa rồi.

“Thủy An Lạc, lần này tao sẽ không nương tay mới mày nữa. Lần trước mày hại tao thê thảm như vậy cho nên lần này mày nên...”

“Ma ma...”

Tiếng gọi của Tiểu Bảo Bối cắt đứt lời lẩm bẩm đầy căm hận của cô ta.

“Thím Vu, thím ra ngoài trước đi!” Sở Ninh Dực nói rồi bế Tiểu Bảo Bối đi tới. Tiểu Bảo Bối vừa được đặt lên giường thì lập tức chui vào chăn của mẹ.

“Thím Vu” khẽ gật đầu rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Sở Ninh Dực bảo “thím Vu” đi ra ngoài rồi lập tức khóa cửa lại.

Kiều Nhã Nguyễn vội chui từ trong chăn ra, ngột ngạt chết mất thôi.

“Nghe ý của cô ta thì hẳn là tối nay định hành động rồi?” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1179: Quay đầu (1)
“Vừa hay, tốc chiến tốc thắng.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói. Vợ ngốc nhà mình vừa mới đi mà anh đã thấy nhớ nhung thế này rồi.

Tiểu Bảo Bối cũng quen với Kiều Nhã Nguyễn cho nên bây giờ đang bò trên người cô.

Kiều Nhã Nguyễn bế nhóc lên: “Mẹ con còn lo là con sẽ khóc, mẹ nuôi thấy con rất bình thường mà nhỉ.”

Tiểu Bảo Bối ê a nói, cái tay toàn thịt vuốt lên mặt Kiều Nhã Nguyễn.

Hình như nhóc đang nói đây là mẹ nuôi, không phải mẹ của nhóc.

Thủy An Lạc ngồi trên xe quay rất nhiền video. Buổi trưa họ đỗ xe lại ven đường nghỉ ngơi chừng hai tiếng. Phong Phong ngủ ở băng ghế sau. Thủy An Lạc tự mình xuống xe. Cô chẳng biết đây là chỗ nào, nhưng may mà phong cảnh cũng đẹp.

“Sở Ninh Dực, anh xem, chỗ này đẹp quá! Phong điên ngủ rồi nên đuổi em xuống xe. Nhưng mà như vậy cũng tốt, em quay phong cảnh cho anh xem.” Thủy An Lạc nói với camera sau đó lia ống kính một vòng quanh nói: “Anh xem cái này nè, em chẳng biết nó là cái gì, còn núi bên kia nữa, nhìn có giống con voi không?”

Thủy An Lạc kích động quay video. Phong Phong tỉnh lại thì thấy một cô ngốc đang tự nói tự chơi tự quay video, không nhịn được mà lắc đầu: “Ngốc nghếch.”

Phong Phong mở cửa xe bước xuống rồi nhìn Thủy An Lạc ở phía xa: “Đi thôi.”

“Hứ...” Thủy An Lạc quay lại đáp một tiếng rồi lại tiếp tục nói với cái camera: “Tứ gia nghỉ ngơi đủ rồi, bọn em lại phải lên đường tiếp đây.”

Thủy An Lạc nói xong liền ôm camera quay về.

“Tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?” Sau khi lên xe thì Thủy An Lạc hỏi.

“Tối nay không nghỉ ngơi, đi không có kế hoạch sẽ càng khó bị phát hiện.” Phong Phong quay đầu lại liếc mắt nhìn Thủy An Lạc, sau đó khởi động xe.

Thủy An Lạc bĩu môi, nằm ra ghế sau rồi ôm camera cảm khái nói: “Tứ gia hung dữ với em. Anh Sở, khi nào em về anh nhớ phải tẩn anh ta cho em đấy nhé.” Thủy An Lạc nói rồi ôm camera nằm ngủ.

Phong Phong quay đầu nhìn Thủy An Lạc một cái rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước, có điều đi chẳng được bao xa thì phát hiện phía sau có xe bám theo.

Phong Phong với tay đeo tai nghe bluetooth lên, sau đó nhấn xuống một dãy số rồi nói: “Biển số xe 33XX6, ngăn lại cho tôi.” Phong Phong nói rồi tăng nhanh tốc độ nhằm bỏ rơi chiếc xe đằng sau. Mà ngay khi chiếc xe đó định tăng tốc bám theo thì lại bị một chiếc xe khác vượt lên chặn lại, thậm chí còn không cho chiếc xe đó cả khả năng vượt lên.

Thủy An Lạc bị tốc độ thay đổi đột ngột làm giật mình, sau khi tỉnh lại đang định ngẩng lên hỏi Phong Phong xem có chuyện gì xảy ra thì bị anh ta quát lớn: “Đừng ngẩng đầu lên.”

Thủy An Lạc hoảng sợ rồi lại nằm thụp xuống.

“Bị, bị theo dõi sao?” Thủy An Lạc thấp giọng nói.

“Không sao, cắt đuôi rồi.” Phong Phong hiếm khi nói được một câu an ủi cô.

Thủy An Lạc ôm chặt cái camera trong tay rồi cúi đầu không nói gì.

Đèn đường bật sáng cũng là lúc người người nhà nhà lên đèn.

Tiểu Bảo Bối đi ngủ rất sớm, có vẻ ngoan ngoãn hơn ngày thường.

Kiều Nhã Nguyễn đặt nhóc xuống giường rồi vỗ nhẹ lên người nhóc, sau đó quay sang nhìn người đàn ông đang đứng bên cửa sổ.

“Tôi nghĩ Lan Hinh sẽ hành động ngay khi anh rời khỏi. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần bắt cô ta lại là mọi chuyện có thể kết thúc rồi!”

Ngón tay của Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vẽ lên khung của sổ, trong lòng anh vẫn đang suy nghĩ xem hai người kia đã đi đến đâu rồi?

Liệu có khi nào anh giải quyết xong hết rồi chạy tới bọn họ vẫn còn chưa tới nơi không nhỉ?

Nếu như anh tới đó trước thì chắc chắn cô ngốc kia sẽ vui mừng lắm đây.

“Tôi đi gặp Long Nhược Sơ, cô cẩn thận chút nhé.” Sở Ninh Dực quay đầu lại nói, rõ ràng là không hề để ý đến câu Kiều Nhã Nguyễn vừa hỏi.
 
Top