Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1190: Anh Sở dạy em (2)
Thủy An Lạc móc một cái bọc nhỏ ra, sau đó lại cẩn thận nhìn ngó canh chừng bên ngoài.

“Đừng nhìn nữa, bà ngoại em không có ở đây.” Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu vợ ngốc nhà mình.

Không ở đây?

Thủy An Lạc tò mò quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực, dường như đang hỏi: Thế bà ta đi đâu rồi?

Sở Ninh Dực nhắm hai mắt lại không trả lời.

Lý do để Long Nhược Sơ phải tới đây có lẽ là vì bệnh của bà ta đã không còn thuốc nào có thể chữa được nữa, vậy nên mới đến đây nhờ cậy vào y học truyền thống Tây Tạng.

Nếu như bà ngoại không ở đây thì đám người đó cũng không dám bước vào.

Thủy An Lạc thấy vậy liền thoải mái đem đống thuốc mình mang tới ra.

“Mẹ nói anh tự bắn mình, sao anh không lên trời luôn đi hả?” Thủy An Lạc tức giận nói.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu Thủy An Lạc, khi đó anh chỉ có thể làm như vậy thì ba mẹ của anh mới có thể thoát được.

Thủy An Lạc nương theo ánh trăng nhìn mảng quần nhuộm máu đỏ của Sở Ninh Dực, miệng vết thương đã bắt đầu mưng mủ, nhìn bề ngoài trông vô cùng kinh khủng.

Hai tay Thủy An Lạc không kìm được mà run rẩy. Sở Ninh Dực thấy vậy liền nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay cô.

“Để em sơ cứu qua cho anh một chút, nhưng mà viên đạn phải nhanh chóng lấy ra ngay!” Thủy An Lạc ấm ách nói: “Thuốc em lấy trộm trong phòng làm việc của anh, cuối cùng lại để cho anh dùng.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói.

Sở Ninh Dực duỗi tay nắm lấy cổ tay của Thủy An Lạc: “Trước hết xử lý mấy vết thương của em đã.”

“Bị thương ngoài da thôi, anh đừng có cử động.” Thủy An Lạc nóng nảy nên gạt phăng tay của anh ra. Có lẽ do ánh trăng là nguồn sáng duy nhất cho nên cô chỉ có thể dựa sát vào đùi của anh mới tìm được chỗ bôi thuốc.

“Sở tổng đúng là lợi hại, thế mà tránh hết được chỗ nguy hiểm.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, nhưng nếu cô chậm trễ không tới nữa thì cái chân này của anh cũng coi như xong rồi.

Sở Ninh Dực biết lời này của vợ không phải khen ngợi mà là đang trách cứ anh.

“Anh ở nhà còn vợ trẻ con thơ. Anh không thể vì tụi em mà yêu quý bản thân hơn một chút được à?” Thủy An Lạc buồn bực nói.

Sở Ninh Dực dịu dàng xoa đầu Thủy An Lạc rồi nhẹ nhàng nói: “Bà xã ngốc, ứng phó tạm thời thôi mà.”

“Có ý gì hả?” Thủy An Lạc rầu rĩ nhìn anh.

Sở Ninh Dực nhìn ra bên ngoài, cuối cùng nhỏ giọng câu gì đó với Thủy An Lạc, tuy cô nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi nhưng anh vẫn nói tiếp: “Tuy không thể xác định chính xác, nhưng về cơ bản thì không sai.”

“Thế nên bà ta không còn sống được bao lâu nữa à?"" Thủy An Lạc có chút không chắc chắn mà hỏi lại.

Sở Ninh Dực gật đầu: “Nếu không thì tại sao bà ta lại phải dùng cách cực đoan như vậy để đưa em về.”

Cho nên dù cô có muốn giằng co với bà ta thì cũng chẳng cần phải giằng co quá lâu có đúng không?

Thủy An Lạc nghĩ, thầm hạ quyết tâm trong lòng.

Sở Ninh Dực nhíu mày: “Em đang nghĩ gì thế?”

“Không có, không có.” Thủy An Lạc vội vàng chối bay chối biến, nhưng mà cái bộ dạng cười tít mắt của cô lại chứng tỏ vừa rồi rõ ràng trong cái đầu toàn nước cất này lại tính toán cái gì đó rồi.

Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn cô nhưng cũng không lên tiếng vạch trần.

“Vấn đề Lan Hinh thế nào rồi?” Thủy An Lạc giúp anh sơ cứu qua miệng vết thương rồi lên tiếng hỏi.

“Đám An Tam sẽ giải quyết.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Vậy bây giờ chỉ cần đưa anh về được là tốt rồi.” Thủy An Lạc khẽ lên tiếng, chỉ có nhanh chóng đưa Sở Ninh Dực về thì mới có thể lập tức lấy được viên đạn trong miệng vết thương ra, nếu không thì cái chân này của anh coi như xong rồi.

Sở Ninh Dực rũ mắt nhìn cô gái bé nhỏ trước mặt mình. Cô định làm gì đương nhiên anh biết rõ, nhưng đó lại không phải là điều mà anh mong muốn.

Một mình cô ở lại sao có thể đối phó được với loại phụ nữ như Long Nhược Sơ kia?

Thủy An Lạc yên lặng cúi đầu tính toán, chậm nhất là đến ngày mai cô nhất định phải đưa được Sở Ninh Dực rời khỏi đây.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1191: Anh Sở dạy em (3)
Buối tối Long Nhược Sơ thật sự không tới. Thủy An Lạc dùng áo lông của mình đắp cho cả hai người, như vậy mới có thể thấy ấm áp hơn một chút.

“Này, chúng ta thế này có tính là cặp vợ chồng cùng chung hoạn nạn không?” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

“Ừ, sắp mỗi người tự bay một nơi rồi.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Thủy An Lạc: “...”

“Anh Sở, anh chắc chắn là người không biết nói chuyện phiếm.” Thủy An Lạc trợn trắng mắt nhưng vẫn ôm chặt Sở Ninh Dực không hề buông lỏng.

Sở Ninh Dực khẽ cười, hơi thở ấm áp phả lên cổ của cô.

Nếu là lúc trước chỉ sợ Thủy An Lạc đã sớm xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng mà hôm nay nó lại khiến cô cảm thấy lo lắng.

Anh Sở bị nhiễm trùng dẫn đến phát sốt rồi sao?

Thủy An Lạc giơ tay lên định áp vào trán của Sở Ninh Dực nhưng lại bị anh cản lại: “Anh không sao đâu, ngủ đi, có khi chúng ta còn phải ở đây mấy ngày nữa mới có thể đi được đấy.”

“Anh bị sốt rồi à?” Thủy An Lạc hỏi.

Sở Ninh Dực khẽ nhướng mày. Kỳ thực từ lúc xế chiều người anh đã bắt đầu hơi nóng lên, có điều anh vẫn cố chịu đựng. Còn lúc này thì đầu anh đã bắt đầu choáng váng rồi.

Sở Ninh Dực cúi đầu rồi khẽ thì thầm vào tai Thủy An Lạc: “Phát sốt? Là cái kia nóng lên sao?”

Lời này cực kỳ ám muội và nóng bỏng.

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên dứt khoát cắn lên môi Sở Ninh Dực một cái, vừa coi như câu trả lời cũng coi như là đáp trả sự đùa giỡn của anh.

Sở Ninh Dực hơi ngẩn ra. Anh định tránh đi nhưng Thủy An Lạc lại vươn tay ra ôm lấy đầu của anh đế tiếp tục sự nghiệp cưỡng hôn của mình.

Cánh cửa của căn phòng rách nát bất thình lình bị mở ra, suýt nữa thì Thủy An Lạc giật mình mà cắn hỏng luôn cả môi của Sở tổng.

Má, tại sao lần này cũng bị bắt quả tang chứ?

Long Nhược Sơ đứng ở cửa nheo mắt nhìn người bên trong.

“Tình cảm tốt thật đấy, sao lại không thấy đứa bé nào được sinh ra chứ?” Long Nhược Sơ không nhịn được mà nghĩ thầm trong lòng.

Không thể nghi ngờ, Sở Ninh Dực chính là người mà bà ta xem trọng nhất để trở thành ba của đứa trẻ kế nghiệp.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn người đứng ngoài rồi tức giận nói: “Không biết cái gì là lịch sự sao?”

Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên con sư tử nhỏ đang xù lông của nhà mình. Anh ngẩng đầu nhìn người phụ nữ kia thì thấy sắc mặt của bà ta cũng không tốt, có thể thấy được chuyến đi lần này đáng giá.

“Nhóc con, lửa giận không tốt cho gan đâu!” Long Nhược Sơ nhàn nhạt trả lời.

“Bà còn chẳng phải là...”

“Khụ...”

Thủy An Lạc còn chưa nói hết câu, Sở Ninh Dực đã ho khan một tiếng.

Thủy An Lạc vội vàng quay lại vuốt lưng cho anh. Khi cô liếc thấy ánh mắt của Sở Ninh Dực thì lập tức nhận ra rằng suýt nữa cái mồm lanh lợi của mình lại làm hỏng chuyện.

Thủy An Lạc lại quay ra nhìn Long Nhược Sơ đang đứng trước của. Cô cười gằn một tiếng rồi nói: “Bà chẳng phải cũng là kiểu tính khí không tốt đó sao, người tính khí tốt mà lại đi làm những việc thế này à?”

Long Nhược Sơ nheo mắt nhìn hai người họ: “Theo bà quay về Long gia, bà sẽ cho người giúp cậu ta lấy viên đạn đó ra, thế nào?”

“Chỉ lấy viên đạn ra thôi? Bà thả người rồi tôi đi với bà thì sao?”

“Thủy An Lạc!”

Lời này không phải do Long Nhược Sơ nói mà là do Sở Ninh Dực đang nhíu mày dùng cái giọng trầm khàn gằn ra tiếng.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt tủi thân: “Anh mắng cái gì mà mắng. Anh tưởng bà ta sẽ thả anh đi thật chắc?""

Sở Ninh Dực: “...”

Anh có mắng câu nào đâu?

Chỉ là nói to hơn một chút xíu thôi mà, vợ nhà mình đúng là càng ngày càng thích làm bộ làm tịch.

“Xem ra bản thân cháu cũng biết thân biết phận đấy! Điều bà có thể làm chỉ là giúp cậu ta lấy viên đạn ra thôi, chắc hẳn cháu cũng đâu muốn chân của cậu ta cứ thế mà bị phế luôn, đúng chứ?!” Long Nhược Sơ nhàn nhạt nói: “Nếu cháu đồng ý thì ngay bây giờ bà có thể sắp xếp người.”

“Người mà bà sắp xếp thì làm sao tôi biết được là bà có muốn lừa tôi hay không. Lúc làm phẫu thuật tôi cũng phải có mặt.” Thủy An Lạc cứng rắn đưa ra yêu cầu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1192: Anh Sở dạy em (4)
Long Nhược Sơ nheo mắt lại.

Sở Ninh Dực tựa lưng vào vách tường nhìn vợ mình đang xù lông.

“Cháu sợ bà sẽ động tay động chân gì với cậu ta sao?” Thanh âm của Long Nhược Sơ dần trở nên lạnh như băng.

“Tất nhiên, nhỡ đâu bà táy máy tay chân thì tôi phải làm thế nào đây? Chỗ mà bà chuẩn bị tôi cũng phải tự mình xem xét.” Thủy An Lạc suy nghĩ một hồi, nói mà chẳng hề sợ sẽ khiến bà ngoại mình tức chết.

Long Nhược Sơ quả thật là bị chọc tức, đôi mắt tím của bà ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc nghĩ, quả nhiên là chú Hạng đã có tiên đoán mà để cô học phẫu thuật mấy thú cưng kia, không thì lúc này cô hoàn toàn mù tịt khi phải làm phẫu thuật cho anh Sở rồi.

Thủy An Lạc không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt Long Nhược Sơ, dường như cô đã hạ quyết tâm cuộc tiểu phẫu lần này phải do chính tay cô làm.

“Được hay không thì nói thẳng một câu đi!” Thủy An Lạc có chút nóng nảy.

Sở Ninh Dực bất đắc dĩ lắc đầu. Cô ngốc này chắc chắn không hiểu rằng nóng nảy chính là thứ tối kỵ trong binh gia.

“Long phu nhân đang sợ hãi điều gì thế? Kể cả tôi có muốn rời khỏi đây thì cũng đâu để một mình cô ấy ở lại chỗ này, nhưng nếu chân của tôi thật sự xong đời thì bà hoàn toàn không còn nào giữ cô lấy lại được nữa đâu!” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, tuy thanh âm có chút khàn khàn nhưng hoàn toàn không thấy chút chập chờn tình cảm nào trong đó.

Long Nhược Sơ hơi nheo mắt lại. Thủy An Lạc đã bắt đầu thấy sốt ruột. Nếu bà ta vẫn tiếp tục bàn điều kiện thì có lẽ bà ta sẽ thu được nhiều lợi ích hơn nữa. Nhưng mà Sở Ninh Dực vẫn còn đang ở đây, anh sẽ đè lại sự xung động của Thủy An Lạc.

“Được.” Long Nhược Sơ gật đầu: “Bà sẽ ở lại đây trong ba ngày, hai đứa đừng có nghĩ đến chuyện bỏ trốn, việc đó cũng chẳng có lợi gì cho hai đứa đâu.” Long Nhược Sơ nói xong rồi dứt khoát xoay người đi.

“Này, phẫu thuật...”

“Đừng gọi nữa.” Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc lại: “Trước khi anh hôn mê thì bà ta sẽ không đưa cho em bất cứ dụng cụ gì đâu! Lạc Lạc, em phải nhớ cho kỹ, mặc kệ kẻ địch có kích thích em đến mức nào đi chăng nữa thì em đều không được nóng vội! Em không vội thì kẻ địch sẽ nghĩ em không hề sợ hãi!”

Thủy An Lạc hơi mím môi lại, vừa nãy cô đã nóng nảy rồi.

“Vậy anh phải làm sao bây giờ? Bắt đầu sốt rồi kìa!” Thủy An Lạc thấp giọng nói.

“Sáng mai bà ta sẽ sắp xếp mọi thứ cho em thôi, nhưng em phải nhỡ kỹ rằng trừ những thuốc mà em mang đến thì tuyệt đối không được dùng bất cứ loại thuốc nào bà ngoại em đưa cho.” Sở Ninh Dực khẽ dặn dò bên tai cô.

“Nhưng mà số thuốc em mang theo không đủ.” Thủy An Lạc ảo não nói.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô rồi kéo cô vào lòng: “Ngủ đi, rồi sẽ có cách cả thôi.”

Thủy An Lạc tựa vào lòng Sở Ninh Dực nhưng trong đầu vẫn chỉ văng vẳng câu nói “phải làm thế nào bây giờ“.

Cỏ Long Lân, nếu như cô có thể tìm được cỏ Long Lân thì liệu có phải là anh được cứu rồi không?

Thủy An Lạc nghĩ ngợi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Nửa đêm cô lại bị nhiệt độ nóng rực bên cạnh đánh thức. Thủy An Lạc lập tức phản ứng lại mà ngồi phắt dậy. Cô cúi đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Sở Ninh Dực! Sở Ninh Dực!”

“Gọi người đi, nhớ kỹ những lời mà anh dặn.” Sở Ninh Dực mơ màng nói nhưng cô vẫn nghe rõ được.

Thủy An Lạc hít sâu một hơi, cô vẫn đang nắm chặt lấy tay của Sở Ninh Dực, bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Thủy An Lạc một mực nhủ thầm trong lòng, từ trước tới giờ khi ở bên cạnh Sở Ninh Dực cô đều có thể không tim không phổi, nhưng mà lần này thì không được.

Thủy An Lạc lảo đảo đứng dậy đi ra cửa, hai tay cô chắp đằng sau lưng đang siết chặt lấy mép áo, nhưng khi bước tới lại có vẻ vô cùng bình tĩnh: “Tôi muốn gặp tông chủ của mấy người, ngay bây giờ!”

Thủy An Lạc vừa mới dứt lời Long Nhược Sơ đã đi tới.

“Tính thời gian thì cũng khác biệt lắm.” Long Nhược Sơ cười khẽ một tiếng: “Giờ chúng ta lại nói chuyện tiếp, nhé?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1193: Anh Sở dạy em (5)
“Cũng được, nhưng tôi phải nói rõ điều này, nếu như Sở Ninh Dực gặp chuyện không may gì đó thì tôi muốn chết cũng có trăm ngàn cách.” Thủy An Lạc mỉm cười rồi trả lời bà ngoại một cách bình tĩnh.

Long Nhược Sơ hơi nheo mắt lại.

Trong lòng của Thủy An Lạc rất sốt ruột nhưng cô không dám thể hiện ra bên ngoài.

Long Nhược Sơ đứng ở cửa một lúc rồi mới quay qua nói với người đi theo bên cạnh: “Đưa cậu ta đến gian phòng bên cạnh.”

Thủy An Lạc nhìn Long Nhược Sơ rời đi, không kìm được nữa phải thở ra một hơi. Cô vội vàng quay người lại đỡ Sở Ninh Dực đứng dậy.

Sở Ninh Dực nắm lấy tay của Thủy An Lạc, lúc không có anh làm hậu thuẫn cô vẫn luôn làm rất tốt.

Căn phòng này cũng không được coi là tốt lành gì cho cam, nhưng chung quy cũng khá hơn cái nhà nát kia nhiều lắm.

Ít nhất là nhiệt độ trong phòng cao hơn, cũng sạch sẽ hơn.

Long Nhược Sơ chuẩn bị cho cô nước nóng và những dụng cụ phẫu thuật cần thiết cũng như thuốc thang, nhưng lại hoàn toàn không chuẩn bị người cho cô.

“Trái lại bà có cho cháu người thì cháu cũng đâu có dùng đâu đúng không?” Long Nhược Sơ đứng trước cửa lạnh lùng nói.

Thủy An Lạc quay đầu lại tức giận mà trợn mắt nhìn bà ta, cô vẫn chưa học được cách bình tĩnh như Sở tổng đâu.

Thủy An Lạc bước ra rồi đóng mạnh cửa lại, đồng thời lớn tiếng nói: “Bà không yên tâm thì cứ cho người đứng canh giữ ngoài này đi!”

Thủy An Lạc nói xong liền quay lại, dụng cụ phẫu thuật nhìn thì mới nhưng cô cũng không dám cứ thế mà trực tiếp dùng luôn, cô cẩn thận tiệt trùng hai lần với nước sôi và hơ lửa.

Long Nhược Sơ không chuẩn bị thuốc tê, Thủy An Lạc nghĩ bà ta cố tình nhưng hiện tại bọn họ đang ở thế yếu cho nên cũng không có quyền yêu cầu quá nhiều.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Không có thuốc tê, sẽ đau lắm đấy.”

Sở Ninh Dực duỗi tay nắm chặt lấy tay của cô nói: “Đừng sợ, em cứ làm đi.”

Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, sao mà cô không sợ được chứ, cô sợ anh bị đau.

Long Nhược Sơ đứng ngoài sân ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, rõ ràng mặt trăng rất tròn đầy nhưng dưới cái nhìn của bà ta thì lại hơi khuyết.

Thời gian của bà ta đã không còn nhiều nữa rồi, nhưng bà ta nhất định phải tìm cho bằng được một người nối nghiệp. Con gái của Thủy An Lạc là hy vọng duy nhất của bà ta, có đứa bé kia thì bà ta mới có thể chống đỡ thêm được một thời gian nữa.

“Tông chủ, điện thoại của cậu Bạch.” Vệ sĩ bước tới gần rồi đưa một chiếc di động cho Long Nhược Sơ.

Cậu Bạch?

Thủy An Lạc hơi sửng sốt, là Bạch Dạ Hàn sao?

Sở Ninh Dực nắm chặt lấy cánh tay của Thủy An Lạc khiến cô giật mình tỉnh táo lại rồi tiếp tục tập trung giúp anh lấy viên đạn ra.

Sở Ninh Dực ướt đẫm mồ hôi nằm trên giường, đó là vì đau.

Thủy An Lạc cũng toát đầm đìa mồ hôi, cũng là vì đau, nhưng là đau lòng.

Thủy An Lạc tay chân lanh lẹ giúp anh thoa thuốc rồi băng bó lại cẩn thận: “Có phải anh đau lắm không?”

Sở Ninh Dực nghe thấy giọng của cô run rẩy, nhưng anh cũng chẳng còn sức giơ tay lên lau nước mắt cho cô nữa.

“Em đừng khóc.” Vì kiềm chế lại cảm giác đau đớn của mình mà giọng của Sở Ninh Dực bây giờ đã khàn đến mức nghe không rõ chữ.

“Thuốc tiêu viêm cũng không có nhiều.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói rồi giúp anh tránh cái chân phải ra đắp chăn lên: “Trước hết anh cứ ngủ một giấc đi đã, em sẽ nghĩ cách.”

Sở Ninh Dực nhắm hai mắt lại, đầu của anh đã đau đến không thể chịu nổi nữa rồi: “Để lại một bao thuốc chữa thương.” Sở Ninh Dực khẽ nói, anh quả thật cần ngủ một giấc, như vậy mới có thể bảo vệ cô được tốt hơn.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn cái chậu máu đỏ, rồi lại nhìn Sở Ninh Dực đã chầm chậm rơi vào giấc ngủ nhưng lại không được yên ổn. Trong đầu cô vẫn còn vang lên câu nói “cậu Bạch” vừa rồi, đó là Bạch Dạ Hàn sao?

Bạch Dạ Hàn lại là người của bà ngoại?

Hơn nữa, tại sao anh ta lại gọi điện cho bà ngoại vào cái lúc này?

Chẳng lẽ anh ta muốn làm luật sư bào chữ cho Lan Hinh sao?

Nếu quả thật là như thế thì cô thật sự cảm thấy chua xót thay cho Sở Ninh Dực và An Phong Dương.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1194: Anh Sở dạy em (6)
Tại thành phố A, Sở gia.

Thủy An Lạc đi rồi, Tiểu Bảo Bối chỉ khóc lóc một ngày rồi sau đó không hề khóc tiếp nữa, chỉ có điều ngày nào bé con cũng ngồi ôm cây súng nhỏ của mình ngóng ra ngoài cửa, dường như đang đợi ba và mẹ quay về.

Kiều Nhã Nguyễn một mực đợi ở Sở gia chờ tin tức. An Phong Dương và Phong phong thì tập trung xử lý chuyện kiện tụng với Lan Hinh.

Vậy nên thời gian mà Phong Phong gặp mặt Kiều Nhã Nguyễn cứ thế nhiều lên một cách tự nhiên.

Mặc dù hai người vẫn chẳng ai nói với ai lời nào.

Người do Sở Mặc Bạch phái đi vẫn không có tin tức gì. Người ở bên Rome cũng báo rằng Long Nhược Sơ vẫn chưa quay về, cho nên không một ai biết hiện giờ bọn họ đang ở đâu.

Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu nhìn mẹ nuôi đang ôm mình, đôi mắt to vẫn cứ đảo quanh.

“Tiểu Bảo Bối có đói không? Chúng ta cùng đi ăn cơm có được không nào?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy đi đến phòng ăn.

“Cơm cơm, ma ma...”

“Đúng rồi, con trai cùng đi ăn cơm với mẹ nuôi nhé.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đặt Tiểu Bảo Bối xuống cái ghế ăn của nhóc. Cô đang định vào nhà bếp bưng cơm trưa của nhóc con ra thì không ngờ có người lại nhanh hơn cô một bước.

Kiều Nhã Nguyễn hơi khựng lại, không bước tiếp nữa.

Phong Phong để bát nhỏ lên bàn, đôi mắt của anh ta nhìn chăm chú vào Kiều Nhã Nguyễn như thể đang cố gắng lấy hết dũng cảm để mở lời.

Cuối cùng, nửa ngày sau đôi môi của anh ta mới hơi chuyển động: “Ngày mai anh muốn đi cùng An Tam để tìm Sở Đại.”

Kiều Nhã Nguyễn cầm bát nhỏ lên rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bảo Bối, bón cơm cho nhóc.

Không biết đã bao lâu rồi bọn họ mới nói với nhau được một câu đầu tiên.

Lần trước khi cô bị đưa đến bệnh viện, thậm chí cô còn chẳng nhìn thấy mặt anh ta.

Lần trước khi anh ta đi ngang qua An gia thì cái mà cô nhìn thấy cũng chỉ mà một bóng lưng.

Kiều Nhã Nguyễn cho rằng giữa bọn họ cũng chỉ còn như vậy mà thôi, không ngờ ngày hôm nay Phong Phong lại chủ động mở lời với mình.

Phong Phong nói xong nhưng dường như anh ta cũng không hy vọng Kiều Nhã Nguyễn sẽ nói gì đó với mình, vậy nên vừa dứt lời anh ta đã xoay người bước đi.

Tiểu Bảo Bối chớp chớp mắt vừa ăn vừa nhìn, chú Tứ lại lên cơn rồi à?

Hà Tiêu Nhiên bước từ trên lầu xuống rồi đi thẳng đến bên cạnh cháu nội, sau đó bà ngồi xuống nhìn cháu trai ăn cơm.

“Đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.” Hà Tiêu Nhiên thở dài nói.

“Bác gái, không có việc gì đâu, bác cứ yên tâm đi.” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng an ủi.

“Trên đùi Ninh Dực còn bị thương nữa.Lạc Lạc đi ra ngoài hai ngày rồi vẫn chưa có tin tức gì, làm sao mà không lo lắng được đây?” Hà Tiêu Nhiên vừa nói vừa lấy tay bóp bóp cái trán mình.

Tiểu Bảo Bối nhìn bà nội rồi cái tay ngắn ngủn cứ thế vung vung, mãi cho đến khi được bà nội tóm lấy mới thôi.

“Chuyện kiện tụng thế nào rồi?” Hà Tiêu Nhiên không nói về chuyện kia nữa mà đổi sang chuyện khác.

“Bọn anh trai cháu vừa mới về, chắc bác trai vẫn còn đang trên tòa án đợi tuyên án cuối cùng.” Kiều Nhã Nguyễn trả lời.

Hà Tiêu Nhiên khẽ gật đầu: “Cái con nhỏ Lan Hinh này, cũng chẳng biết là chúng ta có thù oán gì với cô ta nữa.”

“Bác gái, cháu thực sự cảm thấy bác không cần phải lo lắng quá đâu, người ta thường nói con cái và ba mẹ có tâm linh tương thông còn gì! Bác gái xem mấy ngày nay Tiểu Bảo Bối chẳng phải cũng khá hơn đó sao? Khóc cũng không còn khóc nữa, thậm chí còn chủ động đòi cơm rồi!” Kiều Nhã Nguyễn vội vàng lên tiếng an ủi.

“Đúng vậy, con cái và ba mẹ có tâm linh tương thông. Ninh Dực chắc chắn không có việc gì.” Hà Tiêu Nhiên nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt bánh bao của cháu trai nói.

***

Ở núi Châu, đã hai ngày rồi Thủy An Lạc không trông thấy Long Nhược Sơ, hầu như ngày nào cô cũng đi ra đi vào.

Sở Ninh Dực đã từ từ hạ sốt, nhưng mà vẫn chưa khỏe hẳn lên.

“Long Nhược Sơ lợi hại như thế mà còn không xem được bệnh cho mình cơ à?” Thủy An Lạc lượn từ cửa sổ đến giường rồi vòng lại, vừa lượn vừa tò mò hỏi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1195: Anh Sở dạy em (7)
Sở Ninh Dực tựa trên đầu giường nhìn cái chăn hoa hòe, lông mày không biết đã kẹp chết mấy con ruồi.

Thủy An Lạc thấy anh ghét bỏ lại cố tình kéo chăn lên cao một chút cho anh: “Em thấy nó đẹp mà, ấm nữa.”

Sở Ninh Dực quăng cho cô một ánh mắt lạnh như băng, về nhà mà cô dám dùng loại chăn này thì anh cam đoan anh sẽ là người đầu tiên đạp cô xuống giường.

Thủy An Lạc cười cười rồi nằm bò ra bên cạnh Sở Ninh Dực: “Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, anh nói xem bà ta có thể tìm được thần y kia không?”

“Không thể!” Sở Ninh Dực lạnh nhạt nói.

“Em thật tò mò không biết bệnh của bà ta là bệnh gì.” Thủy An Lạc vuốt ve ngón tay của Sở Ninh Dực: “Chân của anh đến giờ vẫn chưa thể di chuyển được, nếu không thì tối mai có thể tìm thử một cơ hội chạy thoát coi sao.”

Sở Ninh Dực lật tay lại nắm lấy tay của cô: “Hội An Tam nhất định đã cho người phong tỏa sân bay rồi. Bà ta muốn rời đi cũng chỉ có thể đi ngang qua núi Châu này, lúc đó chính là cơ hội tốt nhất để chúng ta trốn thoát.” Sở Ninh Dực kề sát tai cô, khẽ nói.

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài một chút, sau đó dứt khoát nằm sấp xuống người anh luôn: “Vậy nếu như có thể chạy được thì anh đừng có lo cho em được không? Bà ta cũng đâu dám làm gì em đâu.”

“Chó cùng rứt giậu, nhỡ đâu bà ta lại muốn đem vợ của anh chôn cùng thì em phải đền một người vợ cho anh thế nào đây?” Sở Ninh Dực nhướng mày nói rồi dùng tay đè cái eo của cô lại: “Yên tâm, thiếu gia nhà em có thể mang theo cục nợ như em chạy đi.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.

“Em nói là nhỡ đâu cơ mà!” Thủy An Lạc buồn bực nói rồi há miệng cắn môi anh một cái.

“Sao, dạy anh một "bất trắc" rồi, bây giờ còn muốn dạy anh cái gì là "nhỡ đâu" nữa à?” Sở Ninh Dực nhướng mày trêu cô.

Ớ...

Thủy An Lạc nhớ lại cảnh tượng năm đó khi cô dạy cho Sở tổng cái gì gọi là “bất trắc”, phải nói là kinh thiên động địa, anh Sở chỉ còn kém mỗi nước bóp chết cô nữa thôi.

“"Bất trắc" và "nhỡ đâu", đều tồn tại cả đấy thưa Sở tổng vĩ đại!” Giọng điệu của Thủy An Lạc y như mấy ông giáo sư già.

Sở Ninh Dực cũng giả vờ đạo mạo mà nghiêm túc gật đầu một cái, thế nhưng cái tay lại học hư mà bắt đầu chui vào quần áo của Thủy An Lạc.

“Này anh zai, chúng ta đang bị bắt cóc đấy, anh không thể đàng hoàng một chút được à!” Thủy An Lạc đầu đầy vạch đen. Trước khi bàn tay của anh kịp chạm tới cái mông của cô thì Thủy An Lạc mạnh mẽ kéo ra rồi giữ lại trước ngực mình.

Sở Ninh Dực trở tay một cái thì vừa vặn túm được hai cái bánh bao ít thịt nhiều lá của cô, mặc dù là cách một lớp quần áo.

Thủy An Lạc: “...”

Sở Ninh Dực tỏ ra vô cùng vô tội: “Bà xã à, đây là tự em đặt vào đấy nhé.” Hoàn toàn không có liên quan gì đến anh hết!

Thủy An Lạc cảm thấy anh Sở hoàn toàn chẳng thèm quan tâm chuyện mình đang bị bắt cóc, người ta còn đang hưởng thụ nữa kìa, nếu đã như vậy thì sao cô lại không thoải mái một chút chứ?

“Hôm đó lúc em đang lấy đạn cho anh thì nghe thấy bên ngoài có người nhắc tới “cậu Bạch”, liệu có phải là Bạch Dạ Hàn hay không?” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

Bạch Dạ Hàn?

Chân mày của Sở Ninh Dực cau lại, rõ ràng anh đã có đáp án rồi.

Thủy An Lạc hơi bĩu mối: “Thì ra anh cũng có lúc nhìn lầm người cơ à?”

“Đương nhiên, không nhìn lầm người thì sao lại yêu em được?” Sở Ninh Dực nhướng mày rồi đẩy cô một cái: “Mau xuống đi, bệnh còn chưa có khỏi đâu.”

“Em là Tiểu Kim Cương Vô Địch*, còn lâu em mới bị cảm!” Thủy An Lạc nói rồi ôm chặt Sở Ninh Dực không chịu buông.

Vô Địch Tiểu Kim Cương?

*Tiểu Kim Cương Vô Địch: Nhân vật trong bộ phim hoạt hình bảy anh em nhà Hồ Lô của Trung Quốc.

Trong đầu Sở Ninh Dực lập tức xuất hiện hình ảnh cô ngốc nào đó vì muốn lừa anh ăn cay mà khiến chính bản thân mình bị đau dạ dày cấp tính.

Ớ...

Rõ ràng là Thủy An Lạc cũng nghĩ tới chuyện này, vậy nên mới có chút lúng túng!

“Anh đừng có hòng đẩy được em ra!” Nếu phân rõ trái phải không được thì Thủy An Lạc liền chơi chiêu ngang ngược không biết nói lý.

Sở Ninh Dực bất đắc dĩ đè lồng ngực của mình xuống. Bà xã nhà anh đang tính đè chết anh đúng không?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1196: Anh Sở dạy em (8)
Thủy An Lạc giơ tay áp lên trán của Sở Ninh Dực: “Vẫn còn nóng, nhưng mà thuốc em mang theo cũng hết rồi.”

“Nghe nói có một loại vận động có thể giúp hết sốt đấy.” Sở Ninh Dực thấp giọng thủ thỉ bên tai cô.

Thủy An Lạc:“...”

Sở tổng, anh không sợ bệnh tình nặng thêm sao?

Thật sự không sợ sao?

Ở thời điểm này mà vẫn còn nhớ tới chuyện đùa giỡn cô nữa cơ đấy.

“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em!” Thủy An Lạc vội vàng đánh trống lảng sang truyện khác, tránh việc anh thật sự không thèm quan tâm đến vết thương của mình mà đi đùa giỡn lưu manh.

“Chắc là cậu ta!” Sở Ninh Dực hời hợt trả lời.

“Sao anh lại phản ứng bình thản như thế hả? Đó chẳng phải là anh em của anh sao?” Thủy An Lạc bĩu môi tỏ thái độ không hài lòng.

“Vậy anh đây phải phản ứng thế nào? Xin vợ chỉ giáo một chút!” Sở Ninh Dực cười khẽ một cái rồi nói, sau đó anh giật tay mình khỏi tay của cô rồi tìm một vị trí thoải mái sau lưng Thủy An Lạc.

“Vừa nhìn đã thấy không phải là người thành phố!” Thủy An Lạc khinh bỉ nói.

“Cậu ta là người thành phố A thuần chủng đấy.” Sở Ninh Dực nhẹ nhàng nói: “Có thể là mấy năm nay ở nước ngoài đã có chuyện gì xảy ra với cậu ta.”

Cơ mà rốt cuộc chuyện đó là gì thì tạm thời Sở Ninh Dực vẫn chưa nghĩ ra.

“Còn nói cái gì mà quay về giúp đỡ em chứ, đúng là đồ lửa đảo!” Thủy An Lạc bĩu môi.

Sở Ninh Dực nhè nhẹ vỗ lên lưng của cô, tai lại lắng nghe tiếng bước chân ngoài cửa: “Cậu ta tới, em không muốn gặp cậu ta thì nằm ngủ đi!”

Sở Ninh Dực vừa mới dứt lời thì Thủy An Lạc đã lăn vào bên trong. Cô đâu chỉ không muốn gặp anh ta mà thậm chí còn không muốn nghe bất cứ một thanh âm nào của Bạch Dạ Hàn luôn nữa ấy!

Cửa phòng bị mở ra khiến cơn gió lạnh ùa vào.

Sở Ninh Dực cẩn thận kéo chăn cho Thủy An Lạc nhưng không quay đầu nhìn người đang bước vào.

Bạch Dạ Hàn vào trong rồi thì đóng cửa lại ngăn những con gió lạnh ở bên ngoài.

Sở Ninh Dực chậm rãi ngẩng đầu lên rồi hời hợt nói: “Đã lâu không gặp.”

“Sở Đại...”

“Tiếng Sở Đại này cậu đừng gọi nữa, luật sư Bạch.” Thanh âm của Sở Ninh Dực vẫn bình thản như trước.

Trong lòng càng cảm thấy đau thì ngoài mặt càng thêm bình tĩnh.

Bạch Dạ Hàn nghe Sở Ninh Dực nói như vậy thì dưới chân không nhịn được mà hẫng một cái, nhưng cũng không đến mức khiến người khác nhìn ra.

“Tôi đã nói từ trước, cậu và cô ta không hợp!” Bạch Dạ Hàn nói, trong giọng điệu còn mang theo cả sự bất đắc dĩ.

“Nếu như đây là những gì cậu muốn nói thì hoàn toàn không cần thiết đâu, tôi làm tù nhân ở cái chốn này nên cũng không có gì chiêu đãi được cậu, không giữ cậu nữa.” Sở Ninh Dực vừa lạnh nhạt nới vùa duy trì tư thế ngẩng đầu nhìn Bạch Dạ Hàn,

“Sở đại, những gì tôi đã nói ngày hôm đó đến hôm nay tôi vẫn nói lại. Cậu không hợp với cô ấy. Chỉ cần cậu chịu buông Thủy An Lạc thì bất cứ lúc nào cậu cũng có thể rời khỏi đây được hết.” Bạch Dạ Hàn trầm giọng nói.

“Buông tay cô ấy rồi thì sao nữa? Sẽ như cậu mong muốn sao?”

Lời mà Sở Ninh Dực nói chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng vào mặt Bạch Dạ Hàn.

Thủy An Lạc nằm trong chăn lặng lẽ suy nghĩ, ước nguyện của anh ta là có ý gì?

Chẳng lẽ Bạch Dạ Hàn mới là người cha mà bà ngoại tìm cho con cô sao?

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi cả người không kìm được là lạnh toát, nếu là như thế thật thì cô sẽ chết mất.

Cô dù có chết cô tuyệt đối cũng không muốn một người đàn ông như vậy đâu.

Bạch Dạ Hàn hơi cúi đầu rồi khẽ nói: “Mười hai giờ đêm nay, sẽ có máy bay trực thăng tới đường biên núi Châu để tiếp ứng Long Nhược Sơ. Nếu hai người muốn đi thì tốt nhất phải bỏ chạy trước lúc đó.” Bạch Dạ Hàn nói xong lập tức rời khỏi đây.

Thủy An Lạc thấy Bạch Dạ Hàn đi rồi mới thò đầu ra, thấy cửa đóng lại mới tò mò nói: “Sao anh ta lại giúp chúng ta?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1197: Anh Sở dạy em (9)
“Anh còn tưởng em sẽ hỏi ước nguyện của cậu ta là gì cơ?” Sở Ninh Dực nhướng mày nói.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt, đây là vấn đề mà cô muốn hỏi mà, không phải là đang định hỏi xong việc này rồi hỏi đó sao?

Thủy An Lạc leo cả tay cả chân lên người Sở Ninh Dực nhưng vẫn tránh cái chân của anh ra.

Sở Ninh Dực đỡ lấy cô rồi tiện tay kéo chăn đắp cho Thủy An Lạc, ra ra vào vào một hồi khiến không khí trong phòng lạnh hơn không ít.

“Sao mà cứ y như con trai thế hả?” Động một tí là bò về phía anh, ngay cả cái cách bò cũng giống nhau y như đúc.

Thủy An Lạc leo lên rồi ngồi trên hông của anh, sau đó duỗi tay ôm lấy cổ anh: “Anh mau nói thật, có phải anh ta có ý gì với anh đúng không? Anh ấy mà trai gái ăn sạch hết, chẳng phải quá kinh khủng rồi sao?”

Thủy An Lạc chăm chú nhìn Sở Ninh Dực, thế mà anh không hề nhíu mày!

Trước đây mỗi lần cô đoán sai thì anh luôn dùng biểu cảm nhíu mày để khinh bỉ sự thông minh của cô.

“Này chẳng lẽ, chẳng lẽ là thật sao? Anh ta thật sự thích anh sao?” Thủy An Lạc không nhịn được mà run một cái. Đây không phải là JQ như giữa Sở Ninh Dực và Anh Xinh Trai, mà đây là chân chính JQ* đó.

*JQ: chỉ tình cảm đồng tính.

“Cũng không phải.”

“Cái gì mà không phải, anh đâu có nhíu mày đâu hả? Sao em lại xui xẻo như vậy chứ? Đề phòng con gái thì thôi đi thế mà bây giờ còn phải đề phòng cả đàn ông nữa là sao!” Thủy An Lạc tức giận nói.

“Không nhíu mày?” Đây là cái tín hiệu quái quỷ gì hả?

“Đúng vậy, anh cũng đâu có biết, mỗi lần em nói gì sai anh đều nhíu mày để khinh bỉ chỉ số IQ của em!” Thủy An Lạc tức giận nói.

Sở Ninh Dực tóm lấy cằm của cô rồi hôn lên đôi môi anh đào một cái: “Vậy thì anh sẽ phải nhíu đến thành nếp nhăn như ông già sao?!”

Dù sao chỉ số thông minh của bà xã nhà anh quả thực khiến người ta cảm thấy lo lắng.

Thủy An Lạc: “...”

Đúng là không thể cùng người này chơi đùa vui vẻ một lần mà.

“Tuyệt giao! Em muốn tuyệt giao!” Thủy An Lạc nói rồi muốn leo xuống khỏi người anh.

Sở Ninh Dực dứt khoát xoay người đem ai kia đè xuống, cái chân bị thương của anh gác thẳng lên người Thủy An Lạc, lông mày thì khẽ nhếch lên rồi nói: “Tuyệt giao là tư thế gì, chúng ta có thể thử xem.”

Phụt...

Thủy An Lạc thật muốn hộc hết đống máu bà dì ra để dìm chết cái tên đàn ông này!

“Sở tổng, sự lạnh lùng vô tình của anh đâu rồi?”

“Sợ đông cứng em nên thu lại rồi!” Sở Ninh Dực trả lời lưu loát.

Thủy An Lạc: “...”

“Anh Sở, chẳng lẽ tình này anh không thu tiền sao?”

“Không cần, tặng luôn cho em, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!”

Thủy An Lạc muốn bò xuống khỏi người Sở Ninh Dực, cơ mà phải bó tay vì ai kia đè quá chặt: “Anh Sở, anh bị cái gì nhập vào người rồi sao?”

Sở Ninh Dực đưa tay kéo căng hai cái má phúng phính của cô.

“Đau...” Thủy An Lạc ghét bỏ gạt tay anh ra.

Sở Ninh Dực cũng không bỏ ra mà một tay chống đầu của mình còn một tay vuốt ve gò má của cô: “Cậu ta có tình cảm gì không bình thường với anh cũng được, có tình cảm gì giằng co với em cũng chẳng sao, sau lần này thì không còn bất kỳ quan hệ gì nữa cả.”

“Chờ đã, anh đừng có mà cắt lời, cái gì mà gọi là tình cảm không bình thường chứ hả! Mời Sở tổng mau giải thích bốn chữ đó cái đi!” Thủy An Lạc cảm thấy tim gan phổi phèo của mình đều đau, nguyên nhân khiến Bạch Dạ Hàn hận cô như thế hóa ra là vì cái này hả.

“Bốn chữ? Mời bà xã thử cho một ví dụ xem nào?"" Sở Ninh Dực ra vẻ học trò ngoan đang cầu học hỏi.

Thủy An Lạc tức giận đẩy người ra rồi dùng đầu ngón tay của mình tập đếm cho anh xem: “Anh ta thích anh rồi!”

Sở Ninh Dực nghe cô nói như vậy thì cúi đầu nhìn bốn ngón tay đang chỉa ra của cô: Anh, ta, thích, anh, rồi thì ra đây chính là bốn chữ đấy hả.

Bốn chữ?

Bốn chữ đây á?

Bốn?

Sở Ninh Dực đột nhiên cảm thấy chỉ số IQ vợ mình lại không online rồi, hoặc căn bản là nó vốn không tồn tại?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1198: Anh Sở dạy em (10)
Thủy An Lạc đếm xong rồi thì thấy Sở Ninh Dực vẫn nhìn chằm chằm ngón tay của cô, vì thế Thủy An Lạc đành cúi đầu nhìn lại, đúng là bốn ngón tay mà?

Sau đó cô lập tức chột dạ mà âm thầm đếm lại trong lòng...

...

Đó là năm chữ!

Thủy An Lạc lập tức rút tay của mình về, thật là mất mặt quá đi!

“Không phải, đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là có một người đàn ông thực sự thích anh!” Thủy An Lạc lập tức nhấn mạnh mà nói, hoàn toàn không cho Sở Ninh Dực cơ hội cười nhạo sự mất mặt của cô.

“Nhưng mà hiện tại người cậu ta thích đâu phải là anh, em có thể vĩ đại mà đem tình địch của em biến thành fan hâm mộ của em thế cơ mà.” Sở Ninh Dực bình tĩnh mở miệng giải thích: “Đến, chúng ta nói chuyện một chút về vấn đề đào hoa của em!”

Ớ...

Hình như tình tiết không đúng lắm.

“Tối hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, em đi ngủ trước đây, ngủ một lát đã!” Thủy An Lạc cười ha ha rồi lập tức nhắm mắt đi ngủ, nếu không chỉ sợ tối không có sức mà chạy trốn mất.

Sở Ninh Dực nhướng mày, cái cô ngốc gan bé xíu này, sao nhanh thế đã trốn rồi?

Cơ mà quả thật là tối nay bọn họ có chuyện quan trọng phải làm, vậy nên anh không chấp nhặt với cô nữa.

Sở Ninh Dực lắng nghe tiếng những cơn gió rít gào bên ngoài của sổ, người mà Long Nhược Sơ muốn tìm rốt cuộc là ai?

Tầm mười giờ tối, Thủy An Lạc bị những tiếng động bên ngoài đánh thức. Sở Ninh Dực thấy cô đã tỉnh thì đỡ cô đứng lên: “Em thu dọn một chút đi, chúng ta cần phải đi.”

Thủy An Lạc lập tức tỉnh táo bật dậy, sau đó bò qua Sở Ninh Dực xuống giường.

Nhưng khi Thủy An Lạc vừa mới trèo xuống thì lại thấy Sở Ninh Dực dùng một tay chộp vào vết thương của mình, cô lập tức quay đầu lại rồi kinh hãi hô lên một tiếng: “Anh làm cái gì thế hả?”

Sở Ninh Dực đưa tay bịt miệng cô lại, trong lòng bàn tay còn mang theo mùi máu tanh nồng.

Sở Ninh Dực ý bảo cô không cần lên tiếng, khóe mắt của anh liếc qua cánh cửa phòng bị người khác bật mở rồi buông Thủy An Lạc ra mà đổi thành bám lấy bả vai của cô, lúc đứng dậy thì lại khụy xuống quỳ một gối trên đất vì vết thương quá đau.

“Sở Ninh Dực!” Thủy An Lạc khẽ hô lên một tiếng rồi vội vàng ngồi xổm người xuống đỡ lấy cánh tay của anh. Cô nhìn bắp đùi lại ứa máu thì đôi mắt trở nên hồng hồng: “Lại vỡ ra rồi!"

Sở Ninh Dực nắm lấy cổ tay của Thủy An Lạc rồi ngẩng đầu nhìn người đang đứng ở cửa: “Long phu nhân đã xong việc rồi sao?”

Phía sau lưng Thủy An Lạc lập tức cảm thấy rét run, là do gió lạnh thổi vào từ cửa.

“Chẳng phải đã bôi thuốc rồi sao? Tại sao miệng vết thương mãi không đỡ thế này?” Thủy An Lạc sốt ruột nói.

Long Nhược Sơ nheo mắt nhìn hai người bọn họ, dường như bà ta đang quan sát xem bọn họ có đang diễn trò hay không.

“Không sao cả, em đừng khóc!” Sở Ninh Dực dịu dàng an ủi.

“Thu dọn một chút đi, cần phải đi ngay đấy!” Long Nhược Sơ xác định không thấy có sơ hở gì, lại nghĩ rằng Thủy An Lạc đúng là dùng thuốc mà bà ta đưa. Như vậy thì vết thương của Sở Ninh Dực chỉ ngày càng nghiêm trọng hơn chứ chẳng có cách nào khép lại.

Sở Ninh Dực thấy Long Nhược Sơ đã rời khỏi mới đỡ Thủy An Lạc đứng dậy: “Túi thuốc cuối cùng đâu rồi?”

“Ở chỗ này!” Thủy An Lạc nói rồi vội vàng lật áo của mình ra, sau đó lấy một bao thuốc giấu trong áo ngực của mình: “Bao cuối rồi đó!”

“Đồ ngốc, giữ lại là để dùng lúc này đấy!” Sở Ninh Dực nói rồi nhận lấy, sau đó rắc lên vết thương trên đùi mình, ít nhất là nó có thể cầm cự được khoảng ba tiếng, đủ để anh mang theo Thủy An Lạc chạy trốn.

“Nhưng mà sao em cứ cảm thấy là lạ. Tại sao bà ngoại lại có thể dễ dàng để hai chúng ta ở cùng một chỗ như vậy chứ? Bà ta hẳn là người không bất cẩn như vậy mới đúng!” Thủy An Lạc có chút bất an nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1199: Từng bước đi của anh Sở thật kinh động lòng người (1)
Sở Ninh Dực vỗ vỗ đầu của cô nhưng không nói gì mà để cô đỡ mình bước đi.

“Còn không về nữa thì mắt em sẽ mù mất, đeo cái này thật khó chịu.” Lâu rồi không thay lens nên lúc này Thủy An Lạc cảm thấy mắt khô đến cùng cực.

Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, anh cũng biết là cô mang cái này sẽ khó chịu nhưng cũng chẳng dám tháo ra, bởi vì bọn họ hoàn toàn không biết Long Nhược Sơ sẽ bất thình lình xuất hiện bên hai người họ lúc nào.

“Em ráng nhịn chút nữa đi, qua tối nay là được rồi!” Hiện tại Long Nhược Sơ còn không biết chuyện về mắt của Thủy An Lạc, nếu như để bà ta biết thì chỉ e bọn họ sẽ hết đường chạy trốn mất.

Thủy An Lạc gật đầu, giờ cũng chỉ biết vậy thôi chứ làm sao bây giờ.

Bên ngoài gió thổi rất to, một cái áo lông căn bản là chẳng đủ ấm chút nào. Thủy An Lạc lại còn mất sức đỡ Sở Ninh Dực. Lúc này cô chỉ hận sao không thể chui tọt vào lồng ngực của anh.

Bạch Dạ Hàn cầm một cái áo khoác màu đen bước đến trước mặt bọn họ: “Mặc cái này vào đi! Phải đi xe đến sườn núi nữa, quãng đường còn xa lắm.”

Thủy An Lạc cúi đầu không muốn để ý đến anh ta.

Thân thể của Sở Ninh Dực hơi nghiêng, dường như là do vết thương trên đùi nên anh không thể đứng thẳng nổi. Sở Ninh Dực đưa tay nhận lấy cái áo khoác, đồng thời còn nhận cả khẩu súng lục mà Bạch Dạ Hàn giấu dưới áo khoác.

“Cảm ơn!” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

“Cảm ơn anh ta cái gì chứ hả?” Thủy An Lạc tiếp lời.

Sở Ninh Dực khoác thêm áo khoác rồi kéo Thủy An Lạc vào lồng ngực, tiện đường còn đặt luôn khẩu súng vào lòng bàn tay của cô: “Cất đi, đồ cứu mạng em đấy!”

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên rồi lại liếc Bạch Dạ Hàn một cái, được rồi, coi như là người này vẫn còn chút lương tâm.

Lần này Long Nhược Sơ vì muốn tóm Thủy An Lạc nên mang theo không ít người, đoàn xe trước sau cũng có đến hơn mười chiếc.

Thủy An Lạc vừa định lên xe thì bị đám người của Long Nhược Sơ kéo đi, bất kể cô có giãy giụa kiểu gì đi chăng nữa cũng không có cách nào thoát được, mãi cho đến khi bị đẩy lên xe của Long Nhược Sơ.

Cô biết ngay là Long Nhược Sơ sẽ không đơn giản để bọn họ ở chung với nhau mà.

Có điều trước khi bị kéo đi thì Sở Ninh Dực có nói nhỏ một câu bên tai cô, “làm bà ta tức giận“.

Bà ta?

Là chỉ Long Nhược Sơ sao?

Tại sao lại phải chọc giận Long Nhược Sơ chứ?

“Bà muốn làm gì?” Thủy An Lạc đề phòng nói, cả người cô dựa sát lên cánh cửa xe, dường như chỉ cần nó hơi mở ra là cô đã có thể ngã xuống.

Long Nhược Sơ ra lệnh khởi hành, đoàn xe nối đuôi nhau xuất phát rời khỏi đây.

“Cháu sợ bà?” Long Nhược Sơ hời hợt nói.

“Ai mà thèm sợ bà chứ, tôi chỉ không muốn tiếp xúc với bà thôi!” Thủy An Lạc nói rồi lại quay đầu nhìn về phía sau.

“Yên tâm, bà không làm cũng như không có khả năng giết chết cậu ta trên đường đi đâu.” Long Nhược Sơ nói rồi nhìn thẳng vào Thủy An Lạc: “Cháu và mẹ cháu rất giống nhau nhưng cũng lại rất khác nhau.”

“Tôi không muốn ôn chuyện xưa với bà!” Thủy An Lạc nói rồi lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

“Bà là bà ngoại của cháu!” Long Nhược Sơ trầm giọng nói.

“Vậy thì đấy chính là bi kịch của tôi!” Thủy An Lạc cưởi khẩy một tiếng, nhưng có lẽ vì trên người cô còn có súng lục cho nên cũng căng thẳng hơn vài phần.

“Cháu hận bà đến vậy sao?” Chân mày của Long Nhược Sơ càng thêm nhíu chặt.

Thủy An Lạc nghe vậy thì cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn bà ta: “Bà hại tôi thành cái bộ dạng như thế này, bà cảm thấy tôi có thể bỏ qua hết mọi chuyện mà gọi bà một tiếng bà ngoại sao?”

Thanh âm của Thủy An Lạc nhẹ tênh nhưng lại có mùi vị giễu cợt.

“Cháu là con gái của Long gia.”

“Bà lầm rồi, tôi là con gái của Thủy gia. Ba của tôi là Thủy Mặc Vân!” Thủy An Lạc nhìn chằm chằm Long Nhược Sơ: “Nếu muốn nói chuyện thì tôi có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi bà, bà đang canh giữ cái gì?”

“Long gia.”

“Lại một kẻ dối trá...”

“Chát...”

Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì bàn tay của Long Nhược Sơ lập tức quất tới.
 
Top