[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,846
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 1190: Anh Sở dạy em (2)
Thủy An Lạc móc một cái bọc nhỏ ra, sau đó lại cẩn thận nhìn ngó canh chừng bên ngoài.
“Đừng nhìn nữa, bà ngoại em không có ở đây.” Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu vợ ngốc nhà mình.
Không ở đây?
Thủy An Lạc tò mò quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực, dường như đang hỏi: Thế bà ta đi đâu rồi?
Sở Ninh Dực nhắm hai mắt lại không trả lời.
Lý do để Long Nhược Sơ phải tới đây có lẽ là vì bệnh của bà ta đã không còn thuốc nào có thể chữa được nữa, vậy nên mới đến đây nhờ cậy vào y học truyền thống Tây Tạng.
Nếu như bà ngoại không ở đây thì đám người đó cũng không dám bước vào.
Thủy An Lạc thấy vậy liền thoải mái đem đống thuốc mình mang tới ra.
“Mẹ nói anh tự bắn mình, sao anh không lên trời luôn đi hả?” Thủy An Lạc tức giận nói.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu Thủy An Lạc, khi đó anh chỉ có thể làm như vậy thì ba mẹ của anh mới có thể thoát được.
Thủy An Lạc nương theo ánh trăng nhìn mảng quần nhuộm máu đỏ của Sở Ninh Dực, miệng vết thương đã bắt đầu mưng mủ, nhìn bề ngoài trông vô cùng kinh khủng.
Hai tay Thủy An Lạc không kìm được mà run rẩy. Sở Ninh Dực thấy vậy liền nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay cô.
“Để em sơ cứu qua cho anh một chút, nhưng mà viên đạn phải nhanh chóng lấy ra ngay!” Thủy An Lạc ấm ách nói: “Thuốc em lấy trộm trong phòng làm việc của anh, cuối cùng lại để cho anh dùng.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói.
Sở Ninh Dực duỗi tay nắm lấy cổ tay của Thủy An Lạc: “Trước hết xử lý mấy vết thương của em đã.”
“Bị thương ngoài da thôi, anh đừng có cử động.” Thủy An Lạc nóng nảy nên gạt phăng tay của anh ra. Có lẽ do ánh trăng là nguồn sáng duy nhất cho nên cô chỉ có thể dựa sát vào đùi của anh mới tìm được chỗ bôi thuốc.
“Sở tổng đúng là lợi hại, thế mà tránh hết được chỗ nguy hiểm.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, nhưng nếu cô chậm trễ không tới nữa thì cái chân này của anh cũng coi như xong rồi.
Sở Ninh Dực biết lời này của vợ không phải khen ngợi mà là đang trách cứ anh.
“Anh ở nhà còn vợ trẻ con thơ. Anh không thể vì tụi em mà yêu quý bản thân hơn một chút được à?” Thủy An Lạc buồn bực nói.
Sở Ninh Dực dịu dàng xoa đầu Thủy An Lạc rồi nhẹ nhàng nói: “Bà xã ngốc, ứng phó tạm thời thôi mà.”
“Có ý gì hả?” Thủy An Lạc rầu rĩ nhìn anh.
Sở Ninh Dực nhìn ra bên ngoài, cuối cùng nhỏ giọng câu gì đó với Thủy An Lạc, tuy cô nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi nhưng anh vẫn nói tiếp: “Tuy không thể xác định chính xác, nhưng về cơ bản thì không sai.”
“Thế nên bà ta không còn sống được bao lâu nữa à?"" Thủy An Lạc có chút không chắc chắn mà hỏi lại.
Sở Ninh Dực gật đầu: “Nếu không thì tại sao bà ta lại phải dùng cách cực đoan như vậy để đưa em về.”
Cho nên dù cô có muốn giằng co với bà ta thì cũng chẳng cần phải giằng co quá lâu có đúng không?
Thủy An Lạc nghĩ, thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Sở Ninh Dực nhíu mày: “Em đang nghĩ gì thế?”
“Không có, không có.” Thủy An Lạc vội vàng chối bay chối biến, nhưng mà cái bộ dạng cười tít mắt của cô lại chứng tỏ vừa rồi rõ ràng trong cái đầu toàn nước cất này lại tính toán cái gì đó rồi.
Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn cô nhưng cũng không lên tiếng vạch trần.
“Vấn đề Lan Hinh thế nào rồi?” Thủy An Lạc giúp anh sơ cứu qua miệng vết thương rồi lên tiếng hỏi.
“Đám An Tam sẽ giải quyết.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Vậy bây giờ chỉ cần đưa anh về được là tốt rồi.” Thủy An Lạc khẽ lên tiếng, chỉ có nhanh chóng đưa Sở Ninh Dực về thì mới có thể lập tức lấy được viên đạn trong miệng vết thương ra, nếu không thì cái chân này của anh coi như xong rồi.
Sở Ninh Dực rũ mắt nhìn cô gái bé nhỏ trước mặt mình. Cô định làm gì đương nhiên anh biết rõ, nhưng đó lại không phải là điều mà anh mong muốn.
Một mình cô ở lại sao có thể đối phó được với loại phụ nữ như Long Nhược Sơ kia?
Thủy An Lạc yên lặng cúi đầu tính toán, chậm nhất là đến ngày mai cô nhất định phải đưa được Sở Ninh Dực rời khỏi đây.
“Đừng nhìn nữa, bà ngoại em không có ở đây.” Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu vợ ngốc nhà mình.
Không ở đây?
Thủy An Lạc tò mò quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực, dường như đang hỏi: Thế bà ta đi đâu rồi?
Sở Ninh Dực nhắm hai mắt lại không trả lời.
Lý do để Long Nhược Sơ phải tới đây có lẽ là vì bệnh của bà ta đã không còn thuốc nào có thể chữa được nữa, vậy nên mới đến đây nhờ cậy vào y học truyền thống Tây Tạng.
Nếu như bà ngoại không ở đây thì đám người đó cũng không dám bước vào.
Thủy An Lạc thấy vậy liền thoải mái đem đống thuốc mình mang tới ra.
“Mẹ nói anh tự bắn mình, sao anh không lên trời luôn đi hả?” Thủy An Lạc tức giận nói.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu Thủy An Lạc, khi đó anh chỉ có thể làm như vậy thì ba mẹ của anh mới có thể thoát được.
Thủy An Lạc nương theo ánh trăng nhìn mảng quần nhuộm máu đỏ của Sở Ninh Dực, miệng vết thương đã bắt đầu mưng mủ, nhìn bề ngoài trông vô cùng kinh khủng.
Hai tay Thủy An Lạc không kìm được mà run rẩy. Sở Ninh Dực thấy vậy liền nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay cô.
“Để em sơ cứu qua cho anh một chút, nhưng mà viên đạn phải nhanh chóng lấy ra ngay!” Thủy An Lạc ấm ách nói: “Thuốc em lấy trộm trong phòng làm việc của anh, cuối cùng lại để cho anh dùng.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói.
Sở Ninh Dực duỗi tay nắm lấy cổ tay của Thủy An Lạc: “Trước hết xử lý mấy vết thương của em đã.”
“Bị thương ngoài da thôi, anh đừng có cử động.” Thủy An Lạc nóng nảy nên gạt phăng tay của anh ra. Có lẽ do ánh trăng là nguồn sáng duy nhất cho nên cô chỉ có thể dựa sát vào đùi của anh mới tìm được chỗ bôi thuốc.
“Sở tổng đúng là lợi hại, thế mà tránh hết được chỗ nguy hiểm.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, nhưng nếu cô chậm trễ không tới nữa thì cái chân này của anh cũng coi như xong rồi.
Sở Ninh Dực biết lời này của vợ không phải khen ngợi mà là đang trách cứ anh.
“Anh ở nhà còn vợ trẻ con thơ. Anh không thể vì tụi em mà yêu quý bản thân hơn một chút được à?” Thủy An Lạc buồn bực nói.
Sở Ninh Dực dịu dàng xoa đầu Thủy An Lạc rồi nhẹ nhàng nói: “Bà xã ngốc, ứng phó tạm thời thôi mà.”
“Có ý gì hả?” Thủy An Lạc rầu rĩ nhìn anh.
Sở Ninh Dực nhìn ra bên ngoài, cuối cùng nhỏ giọng câu gì đó với Thủy An Lạc, tuy cô nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi nhưng anh vẫn nói tiếp: “Tuy không thể xác định chính xác, nhưng về cơ bản thì không sai.”
“Thế nên bà ta không còn sống được bao lâu nữa à?"" Thủy An Lạc có chút không chắc chắn mà hỏi lại.
Sở Ninh Dực gật đầu: “Nếu không thì tại sao bà ta lại phải dùng cách cực đoan như vậy để đưa em về.”
Cho nên dù cô có muốn giằng co với bà ta thì cũng chẳng cần phải giằng co quá lâu có đúng không?
Thủy An Lạc nghĩ, thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Sở Ninh Dực nhíu mày: “Em đang nghĩ gì thế?”
“Không có, không có.” Thủy An Lạc vội vàng chối bay chối biến, nhưng mà cái bộ dạng cười tít mắt của cô lại chứng tỏ vừa rồi rõ ràng trong cái đầu toàn nước cất này lại tính toán cái gì đó rồi.
Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn cô nhưng cũng không lên tiếng vạch trần.
“Vấn đề Lan Hinh thế nào rồi?” Thủy An Lạc giúp anh sơ cứu qua miệng vết thương rồi lên tiếng hỏi.
“Đám An Tam sẽ giải quyết.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Vậy bây giờ chỉ cần đưa anh về được là tốt rồi.” Thủy An Lạc khẽ lên tiếng, chỉ có nhanh chóng đưa Sở Ninh Dực về thì mới có thể lập tức lấy được viên đạn trong miệng vết thương ra, nếu không thì cái chân này của anh coi như xong rồi.
Sở Ninh Dực rũ mắt nhìn cô gái bé nhỏ trước mặt mình. Cô định làm gì đương nhiên anh biết rõ, nhưng đó lại không phải là điều mà anh mong muốn.
Một mình cô ở lại sao có thể đối phó được với loại phụ nữ như Long Nhược Sơ kia?
Thủy An Lạc yên lặng cúi đầu tính toán, chậm nhất là đến ngày mai cô nhất định phải đưa được Sở Ninh Dực rời khỏi đây.