Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1180: Quay đầu (2)
Quả nhiên không phải ai cũng như Thủy An Lạc có thể có được sự chú ý của Sở tổng.

“Được.” Kiều Nhã Nguyễn khẽ trả lời rồi cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối. Nhóc đang ngủ nhưng chân mày vẫn nhíu lại, dường như đang mơ thấy chuyện gì đó không tốt.

Sở Ninh Dực khom người bế Tiểu Bảo Bối vào lòng, cu cậu hít hít cái mũi. Sau khi được ba ôm vào lòng ngực thì lập tức dán sát người vào.

“Tôi đi đây, chú ý an toàn.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Yên tâm, tôi đâu phải bánh bao rau nhà anh đâu chứ.” Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Kỳ thực bánh bao rau nhà anh cũng lợi hại lắm đấy nhé, chỉ là đôi lúc đầu óc không dùng được mà thôi.

Sở Ninh Dực mang bánh bao thịt nhà mình đi, hoàn toàn không bị người giúp việc trong nhà phát hiện. Bánh bao thịt còn khá hơn cả bánh bao rau mẹ nó, người ta còn chẳng thèm khóc lấy một tiếng.

Sở Ninh Dực đi ra ngoài, chú Sở đã chờ sẵn.

Sau khi Sở Ninh Dực lên xe liền thả Tiểu Bảo Bối trong lòng ra. Bánh bao nhỏ từ từ mở mắt, thấy ba mình liền quyết định nhắm mắt ngủ tiếp.

Đứa bé có ba là đứa bé hạnh phúc, quan trọng là người ba này là một người ba cuồng con.

Từ trước đến giờ Sở Ninh Dực không bao giờ hung dữ với con trai. Anh cũng không hề lạnh lùng đông lạnh nhóc. Trong mắt Tiểu Bảo Bối thì anh chính là người cha hai mươi tư chữ hiếu đấy.

“Long phu nhân đang đợi cậu.” Chú Sở nói rồi khởi động xe.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai mình, lần này bất kể có thế nào anh cũng phải làm rõ ràng với Long Nhược Sơ, chắc chắn anh sẽ không cho phép bà ta mang Thủy An Lạc đi.

Trong bóng đêm mờ mịt, nhiệt độ trong xe có hơi lạnh.

Thủy An Lạc nhỏm dậy nhìn khung cảnh bên ngoài, đây là một trạm xăng.

Bên trên có chữ Tây Tạng, Thủy An Lạc khẽ nói: “Chúng ta đã đến Tây Tạng rồi à?”

Phong Phong gật đầu: “Nhưng mà vẫn phải đi xe một ngày đường nữa mới tới nơi.”

Thủy An Lạc ừ một tiếng, đưa tay xoa xoa cái bụng mình rồi tự cổ vũ bản thân. Phong Phong đóng cửa sổ lại rồi tiếp tục chạy xe.

Lúc này Thủy An Lạc không ngủ được nữa nên ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời: “Không thể đọc tin sao?” Cứ như này thì cô cũng không biết được tình hình bên kia như thế nào.

Phong Phong ném một cái di động cho cô: “Có thể đọc tin nhưng đừng có sử dụng mấy phần mềm cần dùng tài khoản của cô.”

“Hiểu rồi, cảm ơn anh Tứ.” Thủy An Lạc kích động nói rồi mở tin tức ra.

Tin tức mới nhất là tin tức về những thi thể bị mất tích đã được tìm thấy, sau đó là video tái hiện lại rồng tím, tiếp đó là Sở thị công bố video trước đây Sở Ninh Dực cầu hôn Thủy An Lạc, trong đó sử dụng video trong suốt, bị ánh sáng tím bắn ngược thì người đụng vào cũng sẽ bị chạm phải.

Thủy An Lạc nghĩ chắc lần này có người ở phía trên bỏ sức rồi, cho nên mấy bình luận mắng chửi cô đều bị xóa sạch, hình tượng xem như cũng tốt lên.

“Cục Trị an kia để làm gì thế?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.

“Trị cô.” Phong Phong hờ hững nói.

Thủy An Lạc: “...”

Cô quyết định không nói chuyện với cái người này nữa, nếu không cô sợ mình sẽ tức chết mất.

“Vậy bây giờ chúng ta có thể quay xe về rồi sao?” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

Sở Ninh Dực làm như thế này thì đơn giản chính là muốn ném hết lựu đạn vào chăn của Lan Hinh trong ngày hôm nay, không thể có chuyện cô ta không bị nổ chui đầu ra được.

Phong Phong quay đầu lại rồi ném cho cô một ánh mắt như thể đang nhìn một con ngớ ngẩn.

Thủy An Lạc bĩu môi, lần nào cũng dùng mắt để khinh bỉ cô, thảo nào mà còn chưa kiếm được vợ.

Nhưng mà Thủy An Lạc đâu dám nói lời này ra miệng, chỉ dám lẳng lặng nghĩ thế thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1181: Quay đầu (3)
“Tạm thời vẫn chưa thể về được, Lan Hinh không phải là vấn đề mà vấn đề chính là bà ngoại biến thái của cô đấy!” Phong Phong ăn ngay nói thật trả lời.

“Bà ngoại tới rồi à?”

“Bà ta làm nhiều việc ép cô rời đi như vậy cơ mà, giờ sao có thể không đến được?” Phong Phong trầm giọng nói.

Thủy An Lạc tựa vào lưng ghế ngồi rồi rút miếng ngọc đeo trên cổ mình ra, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy trong lòng bàn tay của mình.

Bà ngoại tới là chuyện ngoài dự đoán của cô.

Thủy An Lạc nghĩ rằng Long Nhược Sơ sẽ không xuất đầu lộ diện nhanh như vậy, nhưng không ngờ được lời hẹn một năm còn chưa đến mà bà ấy đã tới rồi.

“Anh Tứ, ngay từ đầu anh đã không thích tôi vì anh cho rằng tôi sẽ liên lụy đến Sở Ninh Dực đúng không?"" Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng hỏi.

Phong Phong hơi ngừng lại một chút: “Nhóc con, chuyện xưa như Trái Đất rồi, bây giờ nói cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa cả!”

“Nếu như tôi thật sự là yêu quái thì liệu các người có giống người khác không?” Thủy An Lạc cúi đầu nói.

Phong Phong cười nhạo: “Người hay yêu? Nếu như cô là yêu nhưng ít nhất cô không hại người. Lan Hinh là người, Lâm Thiến Thần là người, Viên Giai Di cũng là người, nhưng những người đó đã làm những gì đây?”

“Chúng ta quay về đi thôi.” Thủy An Lạc bỗng lên tiếng.

“Đừng quậy nữa.” Phong Phong nhíu mày.

“Long Nhược Sơ không gặp được tôi sẽ không bỏ qua đâu. Thành phố A là địa bàn của Sở Ninh Dực nhưng Long Nhược Sơ quá nham hiểm so với anh ấy!” Thủy An Lạc nghiêm túc nói: “Anh Tứ, chúng ta quay về đi.”

Người dám nói bà ngoại mình đến mức độ như thế này e là chỉ có mỗi mình Thủy An Lạc.

Phong Phong vẫn không dừng xe lại.

“Tôi đã hứa với Sở Đại là sẽ đưa cô đến thôn Long Gia rồi.”

“Anh Tứ!” Thủy An Lạc chống hai tay lên ghế dựa: “Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đến thôn Long gia, nhưng mà lần này tôi phải trở về!”

“Lạc Lạc, đừng làm loạn nữa!” Phong Phong nhíu mày nói.

“Anh mà không dừng xe lại có tin tôi sẽ nhảy xuống khỏi xe không?” Thủy An Lạc nói rồi nhanh chóng mở cửa xe ra trước khi Phong Phong kịp bấm nút chốt lại.

“Thủy An Lạc! Cô điên đấy à, đây là đường cao tốc đấy!” Phong Phong tức giận quát lên, Sở Đại nhà mình cưới vợ kiểu khỉ gió gì thế này hả?

“Anh mau đưa tôi quay lại đi!” Thủy An Lạc kiên quyết nói.

Phong Phong đột ngột đạp chân phanh dừng xe lại, sau đó anh ta quay đầu nhìn chằm chằm Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc vì cú dừng xe bất ngờ này mà bị lực quán tính đẩy cho đập luôn đầu vào ghế đằng trước.

“Thủy An Lạc, cô nhất định phải quay lại sao?”

Thủy An Lạc ngồi dậy xoa xoa cái trán bị đập đau điếng của mình, chờ cho cơn choáng váng qua đi rồi dứt khoát tựa vào lưng ghế phía sau.

“Không có ai hiểu Long gia hơn tôi cả! Long Nhược Sơ không bắt được tôi sẽ không từ bỏ ý định của mình đâu!” Thủy An Lạc nói.

“Thủy An Lạc...!” Phong Phong nhíu màu.

“Quay đầu đi anh Tứ!” Thủy An Lạc nói xong, cặp mắt hơi khép lại rồi lại mở ra.

Giây phút Phong Phong quay đầu lại thì đập vào mắt anh ta chính là đôi mắt màu tím đậm của Thủy An Lạc.

“Cô...” Phong Phong khiếp sợ. Anh ta tự nhận rằng đời này mình gặp không ít sóng to gió lớn nhưng đến bây giờ vẫn bị Thủy An Lạc dọa sợ.

“Đáng sợ nhỉ! Con mắt của tôi ấy!” Thủy An Lạc tự giễu nói.

Kỳ thực đôi mắt màu tím này không hề đáng sợ, thậm chí so với con mắt bình thường nó còn mang theo một vẻ đẹp khiến người ta say mê hơn, giống như Lạc Hiên vậy.

Nhưng đối với Thủy An Lạc mà nói thì đây chỉ là một bi kịch.

“Lạc Lạc, cô phải nghĩ cho kỹ! Bây giờ chúng ta tiếp tục đi về phía trước thì cô còn có hy vọng rời đi! Thế nhưng một khi đã quay đầu thì cái cô phải đối mặt chính là Long gia!”

“Tôi không quay về thì Ninh Dực phải làm sao bây giờ? Con của tôi phải làm sao đây? Còn Sở gia phải làm thế nào?” Thủy An Lạc vừa nói vừa siết chặt miếng ngọc trong lòng bàn tay: “Mẹ tôi không quay về có lẽ là vì bà ấy sợ Long Nhược Sơ. Anh trai của tôi giao ngọc bội cho tôi cũng vì anh ấy sợ Long Nhược Sơ! Nhưng còn tôi thì phải sao đây?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1182: Quay đầu (4)
Phong Phong nhìn Thủy An Lạc, có chút đau lòng.

“Chẳng lẽ tôi cũng phủi tay mặc kệ sao? Nhưng tôi phải phủi nó cho ai đây? Con trai của tôi à? Hay là lại ném qua cho Sở Ninh Dực?” Thủy An Lạc vừa nghe tin Long Nhược Sơ đã tới thì ngay lúc đó cô đã biết mình không thể đi tiếp được nữa rồi.

Thủy An Lạc nắm chặt miếng ngọc, nhiệt độ của nó như muốn đốt cháy bàn tay cô.

“Đưa di động cho tôi, rồi quay xe lại đến sân bay gần nhất đi!” Thủy An Lạc nói.

Phong phong từ từ hạ tay xuống rồi cầm lấy di động trong cốp trước của xe đưa cho cô.

Có vẻ như anh ta đã luôn nhìn lầm cô nhóc này rồi.

“Giờ mà chúng ta quay đầu lại là cô thực sự hết đường hối hận đấy!” Phong Phong nhắc nhở một lần nữa.

“Tôi họ Thủy, tôi có con mắt của rồng, rồng gặp nước sẽ hóa thần! Ngay từ đầu Long Nhược Sơ đã không có ý định buông tha cho tôi rồi! Là đôi mắt của tôi đã cứu tôi, nhưng mà bây giờ chẳng còn cái gì cứu được tôi nữa rồi, chỉ có một mình tôi thôi!” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhận lấy di động khởi động máy.

Phong Phong gật đầu, cuối cùng vẫn là nổ máy đến đoạn quay xe phía trước liền cho xe vòng lại.

Ảnh khởi động máy là ảnh của Tiểu Bảo Bối.

Thủy An Lạc không hiểu, tại sao một gia tộc chỉ vì một lời đồn đại mà đi chôn vùi biết bao thế hệ.

Long Nhược Sơ, nếu bà đã muốn tôi quay về thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần rằng tôi sẽ phá hủy những dự định quan trọng nhất của bà.

Thủy An Lạc thầm tự nhủ trong lòng, đến khi điện thoại khởi động xong cô lập tức gọi điện thoại cho Long Man Ngân.

“Alo...”

“Mẹ!” Thủy An Lạc cố nén sự run rẩy trong lòng, khẽ gọi một tiếng.

“Lạc Lạc! Ninh Dực nói con đi rồi đúng không?" Long Man Ngân vội vàng nói.

“Không ạ, con đang trên đường quay về!” Thủy An Lạc mỉm cười trả lời.

Người ở đầu bên kia hơi khựng lại, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.

“Mẹ, con muốn biết một điều, ngày sinh của con là do mẹ đổi đúng không?” Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng hỏi.

Long Man Ngân nghe thấy Thủy An Lạc hỏi như vậy liền ngã ngồi xuống băng ghế, sau đó khẽ nhắm hai mắt lại.

“Lạc Lạc, con chờ mẹ, giờ mẹ sẽ quay về thành phố A ngay!” Long Man Ngân vội lên tiếng.

“Không cần đâu.” Thủy An Lạc từ chối: “Mẹ đã bảo vệ con nhiều năm như vậy rồi, lần này để con tự mình đối mặt đi!”

“Lạc Lạc, con muốn làm gì?” Long Man Ngân đứng phắt dậy, lòng bà lập tức dâng lên cảm giác bất an.

Khóe miệng Thủy An Lạc khẽ cong lên, dưới ánh trăng lộ ra vẻ lạnh lùng: “Phá hủy Long gia!” Thủy An Lạc gằn từng chữ thốt ra khỏi miệng.

Phong Phong liếc qua kính chiếu hậu nhìn người ở đằng sau, giờ Thủy An Lạc đã bị dồn đến đường cùng rồi.

Long Man Ngân nghe Thủy An Lạc nói như vậy thì trước mắt bà liền hiện lên hình ảnh cậu thiếu niên quật cường lại kiêu ngạo năm nào.

Quả nhiên con bé đúng là con gái của Thủy Mặc Vân.

Thủy An Lạc và Phong Phong lái xe đến sân bay. Phong Phong giúp cô đi mua một đôi lens.

Thủy An Lạc có chút bất đắc dĩ: “Không có cách nào để nó trở lại bình thường được đúng không?” Từ lúc Long Nhược Sơ tới đây thì đôi mắt tím của Thủy An Lạc đã không có cách nào khôi phục lại màu sắc lúc trước nữa.

Phong Phong hơi khựng lại một chút, vấn đề về gien không hề đơn giản, cho nên anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ đau lòng nói: “Cứ đeo cái này vào trước đi, phòng trường hợp bất trắc!”

Thủy An Lạc nhận lấy rồi ngẩng đầu nhìn sắc mặt nghiêm túc của Phong Phong, thấy vậy lại bật cười: “Tứ gia à, anh Tứ à! Anh như thế này làm tôi cảm thấy tôi đang đi chịu chết đấy, yên tâm đi, Long Nhược Sơ không phải kẻ ngu mà đi giết tôi đâu!”

“Cô nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ đang nghĩ không biết nên báo cáo lại với Sở Đại thế nào thôi.”

“Ha, cái này là chuyện của anh!” Thủy An Lạc cười híp tịt đôi mắt xinh đẹp của mình lại, sau đó tìm cửa lên máy bay.

Cái đồ... đồ ngứa đòn này!

Phong Phong bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lại cúi nhìn chiếc bút ghi âm trong tay mình: “Lại phải nhờ vào mày vậy.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1183: Quay đầu (5)
Lúc Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối vào đến Thủy gia thì Long Nhược Sơ đã ngồi đợi sẵn trong phòng khách.

Đèn đuốc trong phòng khách của Thủy gia sáng trưng, cả phòng khách to đùng lại chỉ có một mình Long Nhược Sơ đang ngồi đó.

Cửa sổ đang mở cho nên nhiệt độ trong phòng cũng không cao.

Tiểu Bảo Bối bị ôm vào thì không nhịn được run lên một cái, thân thể bé nhỏ lại chui tọt vào trong lòng ba mình.

Sở Ninh Dực tự nhiên bước tới đóng cửa sổ lại, nhưng không qua chỗ bà nữa mà dứt khoát đứng bên cạnh cửa sổ nơi có hệ thống sưởi ấm.

Long Nhược Sơ ngồi trên ghế, sợi tràng hạt trong tay chậm rãi chuyển động.

“Cậu không sợ con bé là rồng thật sao?” Long Nhược Sơ ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực.

Khóe môi của Sở Ninh Dực khẽ nhếch lên: “Hôm nay tôi tới đây không phải để thảo luận vấn đề này với Long phu nhân, mà tôi có đôi lời muốn nói cho bà biết! Long phu nhân, mặc kệ ở Rome thế lực của bà có lớn đến đâu, nhưng ở cái thành phố A này thì mọi chuyện đều do tôi - Sở Ninh Dực này định đoạt! Không một ai có thể đưa người phụ nữ của Sở Ninh Dực này đi hết!”

Trước đây anh đã nói những lời này, Long phu nhân bảo một năm sau mà anh vẫn dám nói như vậy thì đó mới là lời chân thật, vậy thì để anh cho bà ta biết rằng anh vẫn dám nói thế đấy.

Long Nhược Sơ ngẩng đầu, con mắt hơi nheo lại.

Cuối cùng bà ta nhoẻn cười.

“Vài chục năm trước tôi cũng từng trải qua chuyện như thế này, thế nhưng con của tôi bị người ta quăng chết, chồng của tôi cùng với anh em của ông ta chung tay quẳng tôi vào trong nước, muốn dìm tôi chết đuối!”

“Vậy nên bà giết hết những người ở nơi đó, kết quả thành câu chuyện lưu truyền rằng rồng vừa chết, cây cỏ khô héo, người sống chôn cùng sao.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt tiếp lời.

“Đúng vậy, tôi đã giết hết những người đó rồi rời đi, về tới Long gia thì tôi liền nhận ra rằng chuyện ái tình trên đời này chỉ toàn là thứ gạt người!” Long Nhược Sơ cười: “Cho nên tôi không hiểu tại sao biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra như vậy mà cậu vẫn lựa chọn tin tưởng con bé như thế?”

“Vậy tôi chỉ có thể nói là cô ấy gặp may mắn hơn bà thôi. Cô ấy gặp được một người đàn ông yêu mình thật lòng!” Sở Ninh Dực nói khoác không biết ngượng mồm.

Chuỗi hạt trong tay Long Nhược Sơ bỗng đứt phựt, bà ta lập tức ngẩng đầu lên: “Cậu đã làm cái gì?”

“Xử lý một người, người mà vốn nên xử lý từ lâu rồi!” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Nhiệt độ trong phòng dần cao lên, Sở Ninh Dực rút cái điều khiển từ xa trong túi quần ra, sau đó đem tivi trong suốt ra: “Cái này tôi nghĩ chắc Long phu nhân cũng không thấy xa lạ gì đâu nhỉ!”

Đôi mắt của Long Nhược Sơ khẽ nheo lại, bà ta nhìn những hình ảnh đang chiếu trên đó.

Trong đó là cảnh trong phòng ngủ của Sở Ninh Dực, trên giường có một người đang nằm, mà người đang đứng ở cửa chính là Lan Hinh đang mặc một bộ đồ hầu gái.

Tay cô ta cầm lăm lăm một khẩu súng, bước cẩn thận từng bước tới bên giường.

“Thủy An Lạc! Bất ngờ không, tao đã trở lại rồi đây!” Giọng Lan Hinh lạnh như băng.

Trong chăn, Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy vậy, không nhịn được muốn nhổ nước bọt, bộ cô ta là Sói xám chắc?

Nhưng tiếng bước chân của Lan Hinh ngày càng tới gần. Kiều Nhã Nguyễn vẫn mải nghĩ trong đầu, ả điên này hận Thủy An Lạc đến vậy sao không đập chết luôn đi còn bày đặt thông báo làm gì?

Mà lúc này Thủy An Lạc ngồi trên máy bay quay về thành phố A đang liên tục cúi đầu nhìn thời gian.

“Giờ cô có lo lắng thế hay lo lắng nữa cũng chẳng có tác dụng gì đâu!” Phong Phong thấy Thủy An Lạc như vậy chỉ có thể an ủi một câu.

“Anh không lo lắng cho Lão Phật Gia à! Là Lan Hinh đó, nhỡ đâu...” Thủy An Lạc còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy sắc mặt của Phong Phong thay đổi.

Cô im lặng quay đầu đi rồi lặng lẽ vả một cái lên miệng mình: “Sao mà mày lắm mồm thếhả?” Thủy An Lạc thầm nói, đúng là muốn bóp chết bản thân luôn đi cho rồi.

Lúc Thủy An Lạc quay lại nhìn Phong Phong thì thấy anh ta đã nhắm mắt nghỉ ngơi rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1184: Quay đầu (6)
Lan Hinh nhìn thấy người trong chăn hơi cử động liền siết chặt khẩu súng trong tay hơn.

“Thủy An Lạc! Qua ngày hôm nay, trên thế giới này sẽ không còn mày nữa rồi, lần này dù có là Sở Ninh Dực cũng chẳng thể cứu được mày nữa đâu!”

Lan Hinh nói rồi lập tức muốn bóp cò súng.

“Viu...”

Một viên đá bay từ cửa tới đập vào tay cô ta. Lan Hinh bất ngờ bị đau, đánh rơi luôn khẩu súng.

Kiều Nhã Nguyễn vén chăn ngồi dậy, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Bác sĩ Lan, lâu rồi không gặp!”

Kiều Nhã Nguyễn trưng ra vẻ ngả ngớn, tựa như đang chờ để xem trò hay.

Lan Hinh kinh hãi, đôi mắt cô ta trố lồi ra nhìn chằm chằm vào Kiều Nhã Nguyễn với vẻ không thể tin nổi. Cô ta lại xoay người lại nhìn An Phong Dương đang đứng ngoài cửa.

“Là cô, tại sao lại là cô?” Lan Hinh bàng hoàng nói.

Cùng lúc đó ở Thủy gia cũng có người đang tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Sao lại như vậy được?” Long Nhược Sơ nhíu mày, nhưng rõ ràng bà ta không kích động như Lan Hinh.

Sở Ninh Dực vẫn tựa người vào bên cạnh hệ thống sưởi, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Bảo Bối đang ngủ say.

“Long phu nhân, xem trộm được thiên cơ cũng chưa chắc mọi chuyện được như ý đâu!” Sở Ninh Dực lạnh nhạt trả lời.

“Lạc Lạc đâu rồi?” Long Nhược Sơ nói.

“Lúc này thì chắc hẳn đã rời khỏi thành phố A từ lâu rồi. Cô ấy đến nơi mà bà không dám đặt chân đến.” Sở Ninh Dực trả lời rồi vuốt ve bàn tay ấm áp của Tiểu Bảo Bối, cuối cùng anh cũng chịu rời khỏi vị trí đó mà đi tới ngồi xuống chiếc ghế cạnh Long Nhược Sơ.

“Nơi mà tôi không dám đặt chân đến?” Long Nhược Sơ cười khẩy: “Trên đời này làm gì có chỗ nào mà tôi không dám đặt chân đến!”

“Thật sao, vậy thì tiếc quá, thế thì bà không thể biết được cô ấy đi đâu mất rồi.” Sở Ninh Dực cười rồi lại nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Bảo Bối.

Long Nhược Sơ hơi nheo mắt lại rồi nhìn chằm chằm vào Sở Ninh Dực: “Cậu thật sự bình tĩnh như những gì cậu biểu hiện ra sao?”

“Có khi còn bình tĩnh hơn ấy chứ!” Sở Ninh Dực tức chết người không đền mạng mà nói, rồi ngẩng đầu nhìn Long Nhược Sơ.

Sở Ninh Dực dám ôm con trai tới thì đã chứng tỏ rằng anh không hề sợ Long Nhược Sơ rồi.

Khóe miệng của bà ta khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười băng giá: “Chàng trai trẻ, tự đại không phải là thói quen tốt đâu!”

“Tôi cũng đâu có tự đại, tôi chỉ tự tin thôi!” Sở Ninh Dực nói: “Nhưng còn bà, đã bao giờ bà nghĩ tới mục đích của ả đàn bà muốn liên thủ cùng bà đẩy Thủy An Lạc ra khỏi thành phố A này là gì chưa? Suýt chút nữa có khi chính bà đã “giải quyết” Thủy An Lạc rồi đấy!” Sở Ninh Dực nói câu này xong thì sắc mặt trở nên nghiên túc một cách dị thường.

Tâm tình của Long Nhược Sơ đã có chút xao động, bà ta nhìn về phía video.

Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười bước xuống giường. Cô đứng nhìn người phụ nữ đang cố ôm lấy cánh tay mình nhưng vẫn không ngăn được dòng máu chảy dọc xuống: “Không ngờ lại là tôi đúng không! Chẳng phải cô muốn dồn Thủy An Lạc vào chỗ chết sao!”

“Sao nào, con khốn đó chỉ là con rùa đen rụt đầu thôi à?” Lan Hinh cắn răng nhịn đau nói.

“Lan Hinh! Thủy An Lạc chỉ sợ nhìn thấy cô rồi bẩn mắt thôi. Nó đã bỏ qua cho cô một lần nhưng tại sao cô lại đần độn không biết đủ như vậy chứ?” Kiều Nhã Nguyễn bất đắc dĩ nói: “Đi nửa năm rồi mà lúc quay về vẫn quên đem theo não sao? Sao lại đi dùng cái cách thiểu năng như thế này hả?”

Lan Hinh bị lời nói của Kiều Nhã Nguyễn chọc tức: “Thủy An Lạc đâu? Con khốn Thủy An Lạc đâu rồi?”

“Này, này, hai ta đến đây tâm sự trước cái đã!” Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống giường rồi nhìn Lan Hinh: “Rốt cuộc là Thủy An Lạc chọc giận gì cô, mà cô lại hận nó đến thế hả?”

“Trên đời này, có nó sẽ không có tao!”

“Ha, thế thì trời đã định là không có cô rồi!” Kiều Nhã Nguyễn tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Cô thích Mặc Lộ Túc, nhưng anh ấy cũng đâu làm gì được, nếu được chắc anh ấy đã vả cho cô một cái rồi. Mà như vậy, Mặc Lộ Túc thích Lạc Lạc thì cũng là lỗi của Lạc Lạc sao? Logic của cô lôi từ sao hỏa xuống hả?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1185: Quay đầu (7)
“Nếu không có nó thì Mặc Lộ Túc sẽ yêu tao! Không có con khốn đấy thì tao cũng không thành bộ dạng như bây giờ. Tao sẽ không bị nhốt trong cái nhà kia, mất hết tự do như thế này!” Lan Hinh tức giận gào thét.

Kiều Nhã Nguyễn trợn trắng mắt, cô chỉ muốn nói một câu: Đồ điên, bệnh của mày không nhẹ đâu. Đây là bệnh, cần phải điều trị!

“Vậy nên lần này cô liên thủ với Long Nhược Sơ là vì muốn cái mạng của Thủy An Lạc sao, nhưng lời đồn kia đều do cô tung ra, đều do cô dựng nên hết thảy.”

“Nó vốn đã là ác long, đáng ra phải chết đi từ lâu rồi mới phải!” Lan Hinh nghiến răng nghiến lợi nói.

Kiều Nhã Nguyễn chậc chậc mấy cái, quả thật không thể không công nhận rằng người phụ nữ này điên thật rồi.

Lúc này Long Nhược Sơ đã lộ ra vẻ cáu giận trên gương mặt mình, so với lúc nãy thì vẻ bình tĩnh của bà ta đã hoàn toàn biến mất.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai đang ngủ say trong lòng, hôm nay nhóc con ngày ngủ khá ngoan, ngày mai là có thể đưa con trai đi tìm mẹ nó rồi.

“Long phu nhân, không ngờ được bà lại tàn ác như vậy, gì thì gì, sao bà lại muốn giết chết cả cháu ruột của mình như thế chứ?” Sở Ninh Dực lên tiếng.

Long Nhược Sơ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?”

“Không muốn gì cả, chỉ hy vọng bà có thể ngừng trò hề này tại đây thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy.

Bên ngoài từng cơn gió lớn thổi vù vù, cánh cửa sổ bị sức gió đập vào phát ra những tiếng động rầm rầm.

“Sau khi kiện, giao con nhỏ này lại cho tôi!” Long Nhược Sơ trầm giọng nói.

“Tất nhiên, cái tôi muốn chỉ là trả lại sự trong sạch cho Thủy An Lạc, còn sau đó thế nào thì tùy ý của bà.” Sở Ninh Dực nói rồi cất bước định rời đi.

“Để tòa án xử lý, người thì do tôi giết! Sở Ninh Dực, cậu đây là mượn tay tôi giết người!” Long Nhược Sơ lạnh lùng nói.

Sở Ninh Dực dừng bước chân rồi quay đầu nhìn Long Nhược Sơ cũng đã đứng dậy: “Long phu nhân, đây là phiền phức do bà gây ra thì tất nhiên bà phải giải quyết nó!” Sở Ninh Dực nói rồi nhanh chóng ôm Tiểu Bảo Bối rời khỏi nơi này.

“Sở Ninh Dực, cậu cảm thấy cậu đến đây rồi còn có thể rời đi được sao? Đến cuối cùng cậu vẫn quá mức tự cao tự đại như vậy!” Long Nhược Sơ lạnh giọng nói, sau đó cánh cửa lập tức có người chặn lại.

Sở Ninh Dực dừng chân lại, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Bảo Bối bị giật mình do tiếng gió to. Anh quay sang nhìn người phụ nữ trong tay vẫn còn nắm vòng ngọc đã đứt.

“Long phu nhân, tôi nghĩ lưỡng bại câu thương không phải là kết quả mà bà muốn thấy đúng không?!” Cách nói chuyện của anh không giận mà có uy.

Có điều Sở Ninh Dực vừa mới dứt lời, ngẩng đầu lên đã trông thấy cặp vợ chồng đang bị đẩy bước xuống cầu thang, anh lập tức hiểu ngay ra sự việc.

“Long phu nhân, bà lắm thủ đoạn thật đấy!” Sở Ninh Dực nói, trong mắt anh lúc này đã ánh lên vẻ ngoan độc.

“Đấu với cậu thì sao tôi dám không để lại một đường lui cho mình chứ!” Long Nhược Sơ lạnh lùng nói, sau đó bà ta vẫy tay để người của mình đẩy Sở Mặc Bạch và Hà Tiêu Nhiên tới.

“Ninh Dực! Mau bế Tiểu Bảo Bối đi đi!” Hà Tiêu Nhiên lớn tiếng nói.

Máy bay cất cánh, sự bất an trong lòng Thủy An Lạc càng trở nên mãnh liệt, cô vẫn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay của mình: “Sao mãi chưa về thế! Sao mãi chưa về đến nơi thế!”

“Cô làm sao đấy?” Phong Phong cũng rất lo lắng nhưng không đến mức bồn chồn bất an như Thủy An Lạc.

“Tôi cũng không biết, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi!” Thủy An Lạc lo lắng trả lời lại, cảm giác bức bối trong lòng dường như khiến cô hít thở cũng khó khăn.

Phong Phong đặt một tay lên vai cô: “Sắp tới rồi, đừng nóng vội!”

Thủy An Lạc gật đầu, sau đó lại ngẩng lên nhìn trần máy bay nhằm giảm bớt cảm giác bất an đang dâng lên lúc này.

***

Tại căn biệt thự của Thủy gia, bầu không khí đã trở nên vô cùng gượng gạo.

Sở Ninh Dực muốn rời đi thì rất dễ, nhưng ba mẹ của anh phải làm thế nào đây?

“Sở Ninh Dực, đây là một bài thi trắc nghiệm rất hay đúng không?” Long Nhược Sơ khẽ nhếch khóe môi lên, độ cong đó mang theo cả sự tà mị không diễn tả được bằng lời.

“Oa...” Tiểu Bảo Bối đột nhiên khóc thét lên, có vẻ như cu cậu bị tiếng gió bên ngoài làm cho giật mình tỉnh dậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1186: Quay đầu (8)
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối rồi lại ngẩng đầu nhìn ba mẹ mình.

“Để ba mẹ tôi đưa con trai tôi đi! Tôi đi với bà!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Ninh Dực, Ninh Dực...” Hà Tiêu Nhiên lập tức lắc đầu nói, những giọt lệ cứ thế chảy xuống.

“Để họ đi cũng được thôi, thế nhưng cả cậu và tôi đều biết rằng ở đây chẳng có mấy người có thể làm đối thủ của cậu.” Long Nhược Sơ nói.

Sở Ninh Dực khẽ nhếch môi, cơ thể anh nhanh như cắt xoay mình một cái thì súng trong tay của kẻ đứng đằng sau anh đã rơi vào lòng bàn tay của Sở Ninh Dực, sau đó dứt khoát nhắm thẳng vào bắp đùi của mình mà bóp cò súng.

Máu đỏ ồ ạt tuôn ra.

“Ninh Dực...!!!!” Hà Tiêu Nhiên hét lên một tiếng sợ hãi, hai mắt của bà nhìn chăm chăm vào Sở Ninh Dực vẫn đứng thẳng sống lưng.

“Như vậy thì đã đủ để bà yên tâm chưa?”

“Được lắm, rất quyết đoán!” Long Nhược Sơ nói rồi khẽ ngẩng đầu lên: “Tiễn ngài Sở và Sở phu nhân trở về đi.”

Sở Mặc Bạch nhìn con trai, lần đầu tiên ông thấy tức giận vì bản thân mình chỉ là một người trí thức như thế này.

Hà Tiêu Nhiên không muốn đi nhưng Sở Ninh Dực nắm chặt lấy bàn tay của bà. Tiểu Bảo Bối vẫn khóc thét không ngừng, bà có ở lại đây cũng không có gì lợi cả.

Máy bay hạ cánh, Thủy An Lạc bắt xe về thẳng trước cửa nhà, sau khi xuống xe cô lảo đảo lao về phía nhà mình.

Trong nhà đèn đuốc vấn sáng trưng, Thủy An Lạc vì quá gấp gáp chạy lên trên lầu mà bước hụt khiến đầu gối bị đụng vào bậc thang.

“Cẩn thận!” Phong Phong còn chưa kịp bước qua đỡ người dậy thì Thủy An Lạc đã mặc kệ cảm giác đau đớn trên đầu gối mà tiếp tục lao lên.

“Sở Ninh Dực!!!” Thủy An Lạc đẩy cửa vào rồi lớn tiếng gọi.

Trong phòng khách chỉ có tiếng khóc thét đến đau lòng của Tiểu Bảo Bối, còn có ba mẹ chồng đang đứng dậy khi thấy cô trở về. Kiều Nhã Nguyễn và An Phong Dương cũng đang ở đây nhưng lại không thấy Sở Ninh Dực đâu cả.

Thủy An Lạc chống tay lên tường, cô có vẻ hơi bất ngờ một chút rồi mới đi vào: “Sở Ninh Dực đâu rồi? Sở Ninh Dực đâu?”

Hà Tiêu Nhiên nghe thấy giọng nói của Thủy An Lạc thì không nhịn được che miệng khóc rấm rứt.

“Để con đi tìm anh ấy, con đi tìm anh ấy!” Những người có mặt ở đây không lên tiếng, nhưng Thủy An Lạc cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

“Lạc Lạc! Chẳng phải Ninh Dực đã bảo con đi rồi sao?” Hà Tiêu Nhiên đột nhiên lớn tiếng nói.

Bước chân của Thủy An Lạc hơi khựng lại.

“Lạc Lạc! Tiểu Bảo Bối đã khóc lâu lắm rồi, khóc tiếp chắc nó sẽ bệnh mất. Vì Tiểu Bảo Bối nên mày không thể đi được!” Kiều Nhã Nguyễn vội vàng lấy Tiểu Bảo Bối ra làm cái cớ mà nói.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn con trai đang khóc đến thảm thiết.

Cô tựa lưng trên vách tường lặng lẽ nhìn Kiều Nhã Nguyễn bế Tiểu Bảo Bối bước đến gần mình, nhưng giờ cô không biết Sở Ninh Dực đang ở đâu cả.

“Lạc Lạc.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng gọi một tiếng.

Thủy An Lạc hơi duỗi tay ra nhưng không hề đón lấy Tiểu Bảo Bối.

Lúc này Tiểu Bảo Bối đã khóc đến khàn cả giọng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cu cậu đỏ bừng, nhìn thôi cũng thấy đau lòng rồi.

“Tiểu Bảo Bối, con để mẹ đi tìm ba con có được không? Con ngoan ngoãn ở nhà với mẹ nuôi chờ mẹ về nhé!” Thủy An Lạc thấp giọng thủ thỉ rồi nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt của Tiểu Bảo Bối.

Tiểu Bảo Bối vẫn khóc rất đáng thương. Thủy An Lạc mạnh mẽ dằn sự không nỡ trong lòng xuống mà xoay người rời đi.

“Lạc Lạc!!!” Kiều Nhã Nguyễn vội vàng lớn tiếng gọi lại, nhưng trả lời lại cô vẫn chỉ là một bóng lưng lảo đảo.

“Để cô ấy đi đi, nếu không cô ấy đã không quay về làm gì rồi.” Phong Phong trầm giọng nói. Anh ta nhìn chằm chằm vào Kiều Nhã Nguyễn không chớp mắt. Dáng vẻ của cô lúc ôm thằng bé thế này thật sự rất đẹp.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1187: Quay đầu (9)
Lúc Thủy An Lạc chạy tới Thủy gia thì chỉ còn lại vết máu trên sàn nhà, hoàn toàn không còn bất kỳ bóng người nào.

“Sở Ninh Dực! Sở Ninh Dực!!!” Thủy An Lạc gọi một hồi, sau đó lại xoay người chạy ra ngoài.

“Lạc Lạc! Em đừng đuổi theo! Bà ta đang chờ em đến đấy!” Lạc Hiên đột nhiên xuất hiện. Anh vươn tay túm chặt lấy cổ tay của cô: “Em không đi thì Sở Ninh Dực cũng không sao đâu!”

“Không sao, nhưng sẽ bị giam cầm suốt đời đúng không?” Thủy An Lạc đột nhiên lớn tiếng hét lên, cô giằng mạnh tay ra khỏi tay của Lạc Hiên.

Giam cầm mới là sự tra tấn kinh khủng nhất đối với Sở Ninh Dực.

“Lạc Hiên! Anh đưa em đi tìm anh ấy đi, em sẽ xóa sạch ân oán giữa chúng ta!” Thủy An Lạc lật tay nắm lấy cánh tay của Lạc Hiên rồi trầm giọng nói.

“Chẳng lẽ em muốn vào cái ngục giam kia cả đời sao?”

“Vậy em để anh ấy ở đó cả đời thì được à?” Thủy An Lạc lớn tiếng phản bác: “Lạc Hiên! Em thành như bây giờ đều là do anh làm hại, đều do anh làm hại!”

Lạc Hiên ngẩng đầu, anh để mặc Thủy An Lạc bấu chặt lấy cánh tay của mình.

Chính mắt anh đã nhìn thấy mẹ mình lúc còn sống như thế nào cho nên mới sợ hãi nơi đó đến vậy. Thế nên anh chắc chắn sẽ không để cho đứa con của mình có bất cứ nguy hiểm nào. Thế nên anh mới lựa chọn Thủy An Lạc.

“Anh dẫn em đi đi, anh dẫn em đi đi mà.” Thủy An Lạc đau đớn nói, những giọt nước mắt của cô đã thấm đẫm ống tay áo của anh.

“Lạc Lạc, sự phản kháng của em chỉ đổi lại cả cuộc đời em sẽ bị giam cầm mà thôi!” Lạc Hiên ấm ức nói.

“Em quyết sống mái với bà ta. Em trẻ tuổi hơn bà ta. Em không phá hủy được Long gia thì cũng phải ám bà ta đến chết. Bà ta chết rồi nhưng Long gia không có người nối nghiệp thì cũng giống như bị phá hủy!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ nói, rõ ràng cô đã hạ quyết tâm được ăn cả ngã về không.

Nếu như thật sự phải bị nhốt thì người bị nhốt cũng phải là cô, Sở Ninh Dực vô tội.

Lạc Hiên cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, trong lòng càng thấy hổ thẹn hơn.

“Được, để anh dẫn em đi.” Cuối cùng Lạc Hiên vẫn thỏa hiệp.

Long Nhược Sơ không đưa Sở Ninh Dực quay về Rome mà đi thẳng đến núi Châu.

Núi Châu?

Từ lúc Sở Ninh Dực bị đưa tới một căn nhà nhỏ cũ nát để giam giữ, anh vẫn luôn nhìn ngó xung quanh.

Long Nhược Sơ nhìn Sở Ninh Dực đang ngồi trên cái chiếu rách nát, bà ta chậm rãi nói: “Cậu còn một cơ hội để lấy Lạc Lạc đổi tự do cho mình đấy.”

“Tôi nghĩ lần này bà dùng biện pháp vội vàng như vậy để xử lý chuyện này là bởi vì bà đang rất cần một người để nối nghiệp đúng không?!” Sở Ninh Dực dựa người vào vách tường, viên đạn vẫn còn ở trong đùi anh khiến vết thương đau đến chết lặng. Anh biết, nếu vẫn còn để viên đạn như vậy thì chân của anh rất có thể sẽ phải đối diện với nguy cơ bị cắt bỏ.

Nhưng Sở Ninh Dực lại càng hiểu rõ rằng, Long Nhược Sơ không kịp chờ ngược lại còn vội vàng tìm người nối nghiệp là bởi vì thời gian của bà ta đã không còn nhiều nữa rồi.

Long Nhược Sơ nghe vậy thì lập tức biến sắc, hai bàn tay đang buông thõng bên người lập tức siết lại. Bà ta từ từ đến gần Sở Ninh Dực: “Nhóc con, kẻ quá thông minh thì đều không có kết quả gì tốt đâu.”

“Vậy thì hay quá, bà thông minh hơn tôi mà!” Sắc mặt của Sở Ninh Dực tái nhợt, nhưng giọng nói của anh vẫn xen lẫn ý cười.

Long Nhược Sơ đứng dậy rồi cúi đầu nhìn Sở Ninh Dực, có vẻ như đang tự nói với chính mình: “Nếu như cậu và Lạc Lạc có một đứa con có mắt tím thì tốt quá.”

“Sẽ có, thế nhưng chắc chắn nó sẽ được sinh ra sau khi bà chết.” Giọng nói của Sở Ninh Dực vẫn bình thản không chút gợn sóng như trước nhưng bàn chân của Long Nhược Sơ đang nghiến lên vết thương của anh khiến cho cả người anh cứng ngắc. Thế nhưng anh vẫn không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.

“Đúng là xương cậu cứng rắn thật. Sở Ninh Dực, vì Lạc Lạc mà cậu thực sự nguyện ý làm như vậy sao, thậm chí còn không tiếc mất đi hai chân mình?” Long Nhược Sơ trầm giọng hỏi.

Trong khi đó, hai ông chồng của bà ta đều là những kẻ bạc tình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1188: Quay đầu (10)
Sở Ninh Dực chịu đau những vẫn giữ được dáng vẻ tao nhã của mình, nhưng những giọt mồ hôi đầm đìa trên trán cùng hai bàn tay đang siết chặt đã bán đứng tâm trạng của anh.

“Đời này có cô ấy đã là đủ rồi, còn hai chân này nếu bà thích lấy thì cứ lấy đi.” Sở Ninh Dực khẽ nói.

“Được, nói hay lắm, hy vọng tình cảm của con bé dành cho cậu cũng có thể sâu đậm như vậy.” Long Nhược Sơ nói rồi dứt khoát xoay người bỏ đi.

Căn nhà nhỏ lập tức yên tĩnh trở lại.

Sở Ninh Dực hít sâu cố gắng nhịn xuống cảm giác đau đớn trên đùi.

Lần đầu tiên trong đời anh hy vọng Thủy An Lạc không yêu mình, như vậy cô sẽ không quay về.

“Thình thịch...”

Cánh cửa phòng đột nhiên bị người đạp bay, gương mặt bình tĩnh của Sở Ninh Dực cuối cùng cũng có chút cảm xúc khác thường.

“Ai cho em tới đây?” Sở Ninh Dực tức giận nói.

Lúc này anh thật sự nổi giận, so với lúc trước khi Thủy An Lạc vừa mới quay về bên anh còn tức giận hơn thế nữa.

Thủy An Lạc không thèm để ý đến lửa giận của ai kia mà dứt khoát lao tới quỳ xuống mặt đất ôm chặt lấy cổ Sở Ninh Dực: “Anh đã nói là anh sẽ đi tìm em mà, rõ ràng anh đã nói thế, anh là đồ nói dối!” Thủy An Lạc lớn tiếng khóc lên, một tay ra sức đánh vào lồng ngực của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực lập tức đẩy người ra: “Thủy An Lạc, cút!!!”

Thủy An Lạc bị quăng ra cũng không để tâm, hai bàn tay chống trên sàn xi măng đã đau rát. Cô cúi đầu nhìn, trên mặt đất đã thấm máu: “Sở Ninh Dực, em đau...”

Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực rồi chìa tay ra cho anh xem, lòng bàn tay đã bị máu thấm ướt, hai bàn tay run lên nhè nhè, rõ ràng là rất đau.

Sở Ninh Dực nắm chặt hai bàn tay của mình lại, cố gắng không để bản thân mình nhìn đến.

“Cút!!!” Nhanh lên, trước khi Long Nhược Sơ đến.

Thủy An Lạc quỳ gối bò về phía trước rồi lại duỗi tay ra ngay trước mặt Sở Ninh Dực mà làm bộ đáng thương nói: “Em đau thật mà!”

Giọng nói có chút run rẩy của Thủy An Lạc đánh từng chữ vào màng nhĩ của anh. Sở Ninh Dực vẫn siết chặt hai bàn tay của mình. Trước khi anh kịp giơ tay ra thì Thủy An Lạc đột nhiên ôm chầm lấy cánh tay của anh: “Đừng đẩy em ra mà, Sở Ninh Dực, anh đừng đẩy em ra nữa mà! Vì đi đoạn đường này mà em ngã nhiều lắm rồi, trên người em bây giờ đau lắm, anh đừng đẩy em ra nữa!” Thủy An Lạc vừa khóc vừa nói. Cô ôm lấy cánh tay của anh thật chặt rồi khóc nức nở đến mức không thở được chỉ vì để Sở Ninh Dực không đẩy mình ra nữa.

Sở Ninh Dực nhắm hai mắt, một tay còn lại của anh mạnh mẽ đem ai kia dán chặt vào lòng mình: “Đồ ngốc này, việc gì phải thế chứ?”

“Là em làm liên lụy đến anh!” Thủy An Lạc nép vào trong lòng anh, càng khóc nức nở hơn.

Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên cơ thể đang run rẩy kịch liệt của Thủy An Lạc, để mặc cô khóc thoải mái.

May người mà cô làm liên lụy là anh, chứ không phải người khác.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong lòng cảm thấy rõ ràng hơn rất nhiều.

Lạc Lạc, cảm ơn kiếp này em đã liên lụy đến anh.

Kiếp sau cũng chỉ mong em tiếp tục làm anh liên lụy thế này, được không?

Chưa bao giờ Sở Ninh Dực cảm nhận được rằng bị người khác liên lụy cũng là một loại hạnh phúc thế này.

Thủy An Lạc khóc đến nghẹt cả mũi. Căng thẳng cả đêm cuối cùng Thủy An Lạc cũng không chống cự nổi mà tựa đầu vào lòng anh ngủ thiếp đi.

Sở Ninh Dực cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

“Lạc Lạc, em có biết rằng chuyện khiến anh hạnh phúc nhất trên đời này không phải là được em yêu, mà là bị em liên lụy không!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa ôm chặt lấy người trong lòng mình hơn nữa.

Lạc Hiên đứng ngoài cửa nhìn vào, cảnh tượng này khiến trái tim của anh ta đau đến nỗi như vừa bị ai đó hung hăng quất một roi, anh đã làm cái gì đây?

“Tiểu thiếu gia, Tông chủ yêu cầu cậu quá đó!” Vệ sĩ đứng bên cạnh Lạc Hiên nói.

Lạc Hiên gật đầu.

“Lạc Hiên...” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng gọi Lạc Hiên lại, đôi mắt âm trầm của anh nhìn thẳng vào anh ta.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1189: Anh Sở dạy em (1)
Lạc Hiên quay lại, đối diện với ánh mắt của Sở Ninh Dực.

Anh ta không lên tiếng trả lời mà lập tức quay người rời đi.

Thủy An Lạc khóc mệt rồi ngủ. Sở Ninh Dực vẫn cứ ôm cô trong lòng. Cô gái này gây chuyện với anh đã đành, đã thế còn trưng ra cái dáng vẻ đáng thương đó khiến anh đau lòng không thể nói ra lời cự tuyệt được.

Hai lòng bàn tay của cô đầy rẫy những vết thương, vết sau lại khinh khủng hơn vết trước.

Sở Ninh Dực cúi đầu rồi nhíu mày nhìn, trong lòng thấy thương xót vô hạn.

Chắc chắn Long Nhược Sơ sẽ không cho anh bất cứ thuốc men gì, vậy nên anh chỉ có thể chờ Thủy An Lạc tỉnh lại rồi nhờ cô tự băng bó vết thương của mình thôi.

Lạc Hiên đi đến một căn nhà khác, so với cái căn nhà nhỏ rách nát kia thì tốt hơn một chút.

Long Nhược Sơ đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bà ta nhàn nhạt nói: “Bà còn tưởng cháu luôn đối nghịch với bà chứ?”

Lạc Hiên đứng lại cách đó không xa rồi chậm rãi trả lời: “Cho đến tận bây giờ cháu vẫn không hề tán thành cách làm của bà.”

“Nhưng cháu lại đưa con bé đến đây?” Long Nhược Sơ mỉm cười: “Cháu và mẹ cháu rất giống nhau, đều hiểu được cái gì gọi là nhân bất vi kỷ*.”

* Nhân bất vi kỷ: Nửa vế của câu “Người không vì mình trời tru đất diệt“.

Hai bàn tay của Lạc Hiên siết chặt lại, lời này của Long Nhược Sơ giống như một cái tát đánh thẳng vào mặt anh. “Nhân bất vi kỷ”, câu này giống như một lần nữa nhắc lại tất cả những việc mà anh ta đã làm trước giờ.

“Cháu nghĩ là bà nhầm rồi, là do Lạc Lạc tự mình muốn tới, chứ cháu không hề cố ý đưa con bé tới đây.” Lạc Hiên nhàn nhạt nói.

“Con bé tự đến sao?” Long Nhược Sơ hơi bất ngờ nhìn về phía căn nhà rách nát kia. Người đàn ông đó thật sự quan trọng với Thủy An Lạc đến vậy sao?

“Đúng, là tự con bé muốn tới.” Lạc Hiên nói: “Bà ngoại, cháu nghĩ chuyện bà muốn chọn con bé làm người kế nghiệp có lẽ sẽ không thành công đâu. Hơn nữa Lạc Lạc cũng không phải người có mắt tím.”

Hai bàn tay của Long Nhược Sơ khẽ nắm chặt, một lát sau mới nói: “Tất nhiên là bà tự có biện pháp riêng của mình. Nếu không còn việc gì nữa thì cháu có thể đi được rồi.”

Lạc Hiên cũng không nói gì thêm nữa mà dứt khoát xoay người rời khỏi đây.

Những gì mà anh có thể giúp Thủy An Lạc cũng chỉ đến thế này được nữa thôi.

Còn Thủy An Lạc được ngủ một giấc đã ngủ thẳng đến lúc trời tối đen.

Căn nhà nát bị gió thốc vào, tuy Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực che chắn cẩn thận những vẫn bị lạnh quá mà tỉnh.

Sau khi Thủy An Lạc tỉnh lại thì tiếp tục chui vào lòng Sở Ninh Dực, sau đó hít hít cái mũi chảy nước: “Ngay cả cái đèn không không cho, đúng là ki bo kiệt xỉ!” Thủy An Lạc làu bàu nói.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô nhóc đang giận dỗi trong lòng mình. Cô ngốc này cũng yêu cầu cao thật đấy.

“Ngoan, biết điều làm phạm nhân đi.” Sở Ninh Dực nói rồi đưa tay xoa đầu Thủy An Lạc: “Em về đi, ở đây lạnh thế này, em không chịu được đâu.""

“Anh lại đuổi em?” Thủy An Lạc ngẩng đầu lên rồi hung hăng trợn mắt trừng anh: “Nếu như anh mà còn đuổi em nữa thì em sẽ trở về đem con trai anh đi lập gia đình mới. Em sẽ để người ta xxx với vợ anh rồi lại để người ta đánh con trai anh. Thậm chí còn treo ảnh của anh lên đầu giường để anh ngày ngày trông thấy!”

Sở Ninh Dực: “...”

Cô ngốc chết tiệt này, đúng là cái gì cũng dám nói.

Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên môi cô, rồi lại khẽ cắn lên môi cô một cái: “Em dám!”

Thủy An Lạc kiêu căng hừ một cái, anh cứ thử đi rồi xem cô có dám hay không.

Thủy An Lạc hung hăng với anh một hồi, cuối cùng cô cúi đầu nhìn vết thương trên đùi anh, sau đó kéo khóa áo lông ra.

“Gì đây? Còn chưa tới ba mươi mà đã như lang như hổ thế này là sao?” Sở Ninh Dực tựa lưng lên tường, giọng nói có chút ý cười.

Thủy An Lạc quay đầu lại đánh lên hai cái mu bàn tay hư hỏng của Sở Ninh Dực, sau đó lại tiếp tục quay ra ngoài tìm đồ, vừa tìm vừa cẩn thận nhìn ngó bên ngooài.

Sở Ninh Dực càng cảm thấy kỳ quái, cô ngốc này cứ làm như mình là đặc vụ không bằng, nhìn cái gì vậy chứ?
 
Top