Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1320: Sở Ninh Dực với Bạch Dạ Hàn (5)
Mất mặt, thật quá là mất mặt.

Vậy nên cả đoạn đường kế tiếp Tiểu Bảo Bối liền đàng hoàng lại, bởi vì nhóc không muốn bị lây bệnh ngốc của mẹ.

Kiều Nhã Nguyễn cũng im lặng, bởi vì cô sợ mình vừa mở miệng sẽ lại bị đả kích vì chỉ số IQ của Thủy An Lạc.

Cho tới tận khi về đến nhà lớn, Tiểu Bảo Bối vẫn ngoan ngoãn ngồi trên đùi mẹ.

Bên nhà lớn đã chuẩn bị xong bữa trưa từ lâu, chỉ chờ Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối đến thôi.

Sau khi vào nhà, Tiểu Bảo Bối ngọt miệng gọi một tiếng bà nội, thế là được Hà Tiêu Nhiên đón ngay lấy.

“Ăn cơm đi đã, nấu xong từ sớm rồi đấy.” Hà Tiêu Nhiên nói rồi lập tức ôm cháu trai đi vào.

Kiều Nhã Nguyễn và Thủy An Lạc đi theo phía sau, trong tay còn cầm thực đơn.

Bên này không có ghế trẻ em của Tiểu Bảo Bối. Có vẻ như cũng chẳng cần dùng tới, vì Hà Tiêu Nhiên vẫn một mực ôm cháu trai trong lòng để bón cơm.

Lúc ăn cơm Tiểu Bảo Bối rất ngoan ngoan. Nhóc không khóc cũng sẽ không chạy loạn khắp nơi.

“Điểm này giống y hệt ba nó hồi nhỏ, từ nhỏ đã biết phải làm gì vào lúc nào rồi.” Hà Tiêu Nhiên nhìn cháu trai đang cười híp mắt ngồi trên đùi mình thì lại càng thấy yêu thương hơn.

Thủy An Lạc cười ha hả trong lòng, cái mặt tươi cười này của Tiểu Bảo Bối chỉ thấy được những lúc thằng bé ninh bợ người khác thôi. Nếu là anh Sở thì nhóc ta sẽ đá cái chân nhỏ ngay lập tức để tỏ ý bất mãn đấy ạ.

Quan hệ của Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn rất tốt. Điều này Hà Tiêu Nhiên đã biết từ lâu, cho nên khi cô nói Kiều Nhã Nguyễn cũng đi cùng, bà cũng không hề phản đối.

“Về sau Nhã Nguyễn cũng có thể vào bệnh viện làm việc, Lạc Lạc đôi khi không cẩn thận, cháu tới thì có thể giúp đỡ con bé một chút.” Kiều Tuệ Hòa vừa ăn cơm vừa nói.

Kiều Nhã Nguyễn hơi khựng lại một chút rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên: “Viện trưởng Kiều, cháu cũng muốn thế, nhưng mà năm nhất thạc sĩ phải học ở trường. Thế nên Lạc Lạc chỉ có thể xem vào vận mệnh của mình thôi ạ.”

Thủy An Lạc bĩu môi, cái gì mà để cô tự xem vận mệnh chứ, nói cứ như thể cô sẽ hại người ta không bằng.

“Bà nội, Nhã Nguyễn còn muốn học thạc sĩ, bận lắm ạ.” Thủy An Lạc dứt khoát nói. Cô cũng chưa từng có suy nghĩ rằng sẽ để Kiều Nhã Nguyễn vì cô mà phải từ bỏ cuộc sống của chính mình.

“Lạc Lạc không muốn học thạc sĩ à?” Hà Tiêu Nhiên đột nhiên nói.

Ể...

Thủy An Lạc hơi bất ngờ, cô vừa tự đào hố cho mình nhảy vào đấy à?

“Được rồi, hiện tại Lạc Lạc làm ở bệnh viện cũng rất tốt mà.” Sở Mặc Bạch lên tiếng, cũng xem như ông giúp Thủy An Lạc giải vây một trận.

Thủy An Lạc cười ha ha nhìn ba chồng của mình, cái việc học thạc sĩ này quả thật cô chưa từng nghĩ tới.

“Mỗi người đều có chí hướng khác nhau.” Kiều Tuệ Hòa nhàn nhạt nói.

Hà Tiêu Nhiên cũng không lên tiếng nói thêm nữa, mặc dù bà muốn có một cô con dâu có trình độ học vấn cao, thế nhưng nhìn Thủy An Lạc thế này thì bà cũng không ép buộc gì cô cả.

“Ninh Dực vẫn đang ở công ty à?” Hà Tiêu Nhiên đổi trọng tâm câu chuyện.

“Vâng, anh ấy bảo hôm nay có việc.” Thủy An Lạc ngoan ngoãn trả lời.

“Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối biết tên của ba mình, cho nên sau khi nghe thấy thì đôi mắt to lập tức nhìn về phía cửa như thể đang dò xem ba ở chỗ nào.

Hà Tiêu Nhiên quay sang nhìn Tiểu Bảo Bối, phần lớn ánh mắt của mọi người cũng tập trung hết về phía Tiểu Bảo Bối, thế nên cũng quên không nói đến chuyện của Thủy An Lạc nữa.

Mà Thủy An Lạc đang ăn cơm, sau khi nhìn thấy di động kêu lên liền nheo mắt lại, ấn vào nút chuyển cuộc gọi rồi đặt điện thoại xuống.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn Thủy An Lạc, lại nhìn di động của cô, “Bạch Dạ Hàn à?”

“Ừ.” Thủy An Lạc nhàn nhạt trả lời.

Kiều Nhã Nguyễn cũng không nói gì nữa, mặc dù bây giờ cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Ví dụ như, tại sao mày lại ném tình địch của mình qua cho chồng mày thế?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1321: Sở Ninh Dực với Bạch Dạ Hàn (6)
Lúc Sở Ninh Dực nhận được cuộc gọi chuyển tiếp của Thủy An Lạc, anh đang ăn cơm trưa.

Bữa trưa là chú Sở mua về cho anh.

Sở Ninh Dực buông đôi đũa trong tay, bấm nhận điện thoại.

Điện thoại được kết nối, anh không nói gì mà chờ người bên kia lên tiếng trước.

Bên kia vẫn không nói gì một lúc lâu, giữa bọn họ như có một cuộc giằng co, chỉ chờ xem ai sẽ là người mở lời trước.

Điện thoại của Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc thông với nhau cho nên dù cuộc gọi của Thủy An Lạc có bị chuyển tiếp, Bạch Dạ Hàn cũng sẽ không biết.

Thế nhưng, một lúc lâu sau, anh ta vẫn mở miệng.

“Sở Đại.” Bạch Dạ Hàn thấp giọng nói, giọng nói hơi khàn khàn.

Sở Ninh Dực tựa trên ghế sofa, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu gối mình, dường như chẳng hề thấy lạ khi anh ta biết người nhấc máy là mình.

“Hôm nay cậu còn gọi tôi một tiếng Sở Đại, nhưng việc cậu làm lại không giống việc một người anh em nên làm.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, dường như không có chút cảm xúc nào.

“Sở Đại, nếu có thời gian, chúng ta gặp mặt đi.” Bạch Dạ Hàn đột nhiên nói.

Ngón tay đang gõ lên đầu gối của Sở Ninh Dực hơi dừng lại một chút. Anh cũng đang muốn gặp cậu ta, không ngờ cậu ta lại tự nói ra trước.

“Lúc nào?” Sở Ninh Dực không hề cự tuyệt, mà mở miệng hỏi.

“Chiều hôm nay, ba giờ, chỗ cũ.” Bạch Dạ Hàn nói xong địa điểm liền cúp điện thoại.

Sở Ninh Dực nhìn điện thoại di động của mình, dừng một lúc mới buông di động xuống, đứng dậy bước đến trước cửa sổ.

***

Lúc Thủy An Lạc ăn cơm trưa xong, Sở Mặc Bạch đưa cháu trai đi chơi. Thủy An Lạc và Hà Tiêu Nhiên xem thực đơn. Nhưng Thủy An Lạc cứ chốc chốc lại nhìn vào điện thoại của mình.

“Con đang đợi điện thoại của ai à?” Hà Tiêu Nhiên đột nhiên nói.

Lúc này, Kiều Nhã Nguyễn về nhà, vì Sở Ninh Dực nói tan tầm sẽ tới đón họ nên đương nhiên không cần đến Kiều Nhã Nguyễn làm tài xế nữa.

“Không ạ.” Thủy An Lạc vội nói.

Cô chỉ tò mò không biết Sở Ninh Dực và Bạch Dạ Hàn nói gì trong điện thoại thôi.

“Giờ chắc Ninh Dực nó đang bận, có chuyện gì chờ lát nữa nó về rồi nói.”

Thủy An Lạc ngẩng đầu, không ngờ mẹ chồng cô lại không nói, nó đang bận, cô đừng có quấy rầy nó!

“Bạ bạ, bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối kêu lên, còn vươn bàn tay nhỏ xíu cầm lấy chiếc di động trên bàn, sau đó quay lại đưa cho ông nội, “Gọi, gọi~ Bạ bạ~”

Tiểu Bảo Bối đang bảo ông nội giúp nhóc gọi điện cho ba đây mà.

“Ha ha, cháu thông minh hơn cả ba mình rồi đấy.” Sở Mặc Bạch cười nói. Ông bế Tiểu Bảo Bối ngồi lên đùi mình, sau đó nói: “Được rồi, gọi điện cho ba nhé.”

“Dạ dạ~” Tiểu Bảo Bối nghiêm túc gật đầu, nhìn ông mình, muốn ông nội nhanh nhanh gọi cho ba. Bé muốn nói chuyện với ba lắm rồi.

“Hồi Ninh Dực còn nhỏ, mỗi lần mở mắt ra mà phát hiện không thấy mẹ đâu, tí tuổi đầu đã cuộn người nằm trên giường dỗi. Ba mới nói, hay là ba gọi điện cho mẹ nhé. Người ta không cần, lạnh lùng đến mức ba cũng nghĩ là người ta còn không cần luôn cả ông ba này nữa đấy.” Sở Mặc Bạch cười nói.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối. Tiểu Bảo Bối vẫn đang cầm di động chờ ông nội gọi điện thoại.

Tiểu Bảo Bối vốn rất thân thiết với daddy nhà mình, hơn nữa cũng không kiêu ngạo, lạnh lùng như anh, cho nên phần lớn thời gian đều rất quấn quít với họ.

Thế nên Thủy An Lạc vẫn cảm thấy rất vui vì chuyện này.

Trong lúc Sở Ninh Dực đang suy nghĩ, điện thoại tiếp tục vang lên, nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, anh hơi nhếch môi. Anh cứ tưởng một lát nữa cô mới gọi điện thoại cho mình cơ.

“Alô...” Sở Ninh Dực nhận điện thoại, khẽ cười nói.

“Bạ bạ~ Bạ bạ~” Sở Ninh Dực không nghe được giọng của vợ, mà lại nghe thấy giọng nói non nớt của cậu quý tử nhà mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1322: Sở Ninh Dực với Bạch Dạ Hàn (7)
Sở Ninh Dực không ngờ sau khi bắt máy giọng nói non nớt của Tiểu Bảo Bối lại truyền tới.

Nhưng nghĩ đến chuyện hai mẹ con giờ đang ở nhà lớn, Sở Ninh Dực lại nhịn không được mà lắc đầu thở dài. Nhóc con này, lần nào cũng chỉ biết hại anh.

Hiện giờ, việc mẹ anh thích nhất chính là lôi chuyện anh khi còn nhỏ ra để so sánh với thằng nhóc này. Hiềm nỗi anh là kiểu lạnh lùng, mà thằng nhóc này thì là kiểu gặp người gặp quỷ đều cười cho được. Cho nên, hiện giờ trong lòng mẹ mình, anh không có lấy một ưu điểm nào cả.

“Ừm~” Sở Ninh Dực nhàn nhạt đáp, hoàn toàn khác với cái câu “alo” ban nãy.

Tiểu Bảo Bối vẫn hưng phấn kêu: “Bạ bạ, nhà, nhà~”

“Ba đang đi làm, tan làm sẽ về.” Sở Ninh Dực day trán mình, không biết Tiểu Bảo Bối nghe có hiểu không, nhưng vẫn phải nói.

Tiểu Bảo Bối có chút hoang mang, quay đầu lại nhìn ông nội, “Không, không nàm~”

Tiểu Bảo Bối đang muốn nói với ông nội, không cho ba đi làm nữa, bảo ba về nhà đi.

Sở Mặc Bạch cười vuốt cái đầu nhỏ của cháu trai, thằng nhóc này đang xót ba kìa.

“Ba không đi làm thì ông nội sẽ phải đi làm. Tiểu Bảo Bối để ông nội đi làm hay là để ba đi làm?” Sở Mặc Bạch nói rất chậm, chỉ sợ bé nghe không hiểu.

Tiểu Bảo Bối nhìn di động trong tay ông nội, hình như đang phân vân, nửa ngày mới lảnh lót nói: “Em trai~”

Để em trai đi làm là được rồi, ý tưởng này rất hay.

“Ha ha...” Thủy An Lạc vốn là đang nhìn con trai, nghe được câu này, đột nhiên bật cười.

Sở Ninh Dực cũng sửng sốt một chút, đột nhiên có chút thương hại cho cậu con trai út còn chưa đến báo danh của mình.

Còn chưa sinh ra đã bị anh mình gài bẫy.

Hà Tiêu Nhiên nghe thấy Tiểu Bảo Bối nói vậy liền nhìn về phía Thủy An Lạc: “Có rồi?”

Thủy An Lạc vội vàng lắc đầu, mặt hơi đỏ lên: “Không phải đâu ạ, Ninh Dực dạo này cứ bắt nó chọn em trai hay em gái, cho nên thằng bé mới nhớ kỹ như vậy.”

“Em trai, em trai!” Tiểu Bảo Bối lại nghe thấy từ em gái nên cuống lên phản bác lại mẹ, sao có thể là em gái được. Em gái thì nhóc bắt nạt thế nào được chứ?

Hà Tiêu Nhiên bỏ thực đơn xuống, định kéo Tiểu Bảo Bối đang vịn lấy đùi ông nội sang bên cạnh. Tiểu Bảo Bối vội vàng chỉ vào di động giậm chân: “Bạ bạ, bạ bạ...”

Ý là, bà nội đừng kéo cháu, cháu đang nói chuyện với ba.

“Được rồi được rồi, con nói chuyện với ba đi, bà nội không chạm vào con nữa.” Hà Tiêu Nhiên vội nói, sợ cháu trai sẽ nổi nóng.

Sở Ninh Dực nghe giọng điệu nóng nảy của con trai, lại cúi đầu nhìn đồng hồ, “Bảo bối, đưa điện thoại cho mẹ, ba có chuyện muốn nói với mẹ con.”

Tiểu Bảo Bối nghe thấy ba nói vậy, thò cái đầu nhỏ ra nhìn mẹ, sau đó cầm lấy chiếc di động trong tay ông nội, thân mình nhỏ loạng choạng đi tới, “Ma ma~”

Thủy An Lạc đón lấy Tiểu Bảo Bối, tay kia cầm lấy di động, sau đó ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy, không có ý gọi điện thoại ngay trước mặt ba mẹ chồng.

Thủy An Lạc lên lầu, sau khi vào phòng mới nói: “Anh nghe máy rồi à?”

“Ừ, sao lại không nghe?” Sở Ninh Dực tựa lưng vào ghế, nhìn kim đồng hồ từ từ chỉ vào số hai, hai giờ anh phải phải lên đường.

“Không muốn nghe anh ta nói chuyện.” Thủy An Lạc ăn ngay nói thật.

Sở Ninh Dực càng vui vẻ hơn, không muốn nghe anh ta nói chuyện, đáp án này anh rất hài lòng.

Chỉ là không biết, Bạch Dạ Hàn nghe được câu trả lời này, sẽ thế nào đây?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1323: Sở Ninh Dực với Bạch Dạ Hàn (8)
“Buổi chiều chắc khoảng hơn năm giờ anh sẽ qua đón hai mẹ con. “ Sở Ninh Dực vừa nói vừa cầm áo khoác của mình lên đứng dậy đi ra ngoài.

“Sớm vậy? Anh lại về sớm à?” Thủy An Lạc ngạc nhiên kêu lên một tiếng.

Lại?

Chữ này dùng hay lắm.

“Đi gặp Bạch Dạ Hàn, đại khái khoảng năm giờ sẽ xong, đến lúc đó sẽ qua đón em.” Sở Ninh Dực thành thật nói, không hề cảm thấy chuyện mình đi gặp Bạch Dạ Hàn cần giấu giếm cô.

Gặp Bạch Dạ Hàn?

Thủy An Lạc khẽ thở dài một cái, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được rồi, em cho Tiểu Bảo Bối đi ngủ một lúc vậy.”

Sở Ninh Dực “ừ” một tiếng rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

Anh bảo chú Sở đưa chìa khóa xe cho mình rồi bảo ông về nhà trước, hôm nay không cần phải lái xe cho anh.

Gặp Bạch Dạ Hàn, anh đi một mình là được rồi.

Thủy An Lạc cúp điện thoại rồi cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang chớp cặp mắt to nhìn mình. Cô ôm cậu nhóc lên cởi bộ đồ con gà ra, “Ngủ nào, một lát nữa ba sẽ tới đón mẹ con mình.”

“Bạ bạ~ Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối vẫn gọi.

“Ba bây giờ không có ở đây, con đi ngủ đi đã.” Thủy An Lạc nói rồi kéo chăn đắp cho cu cậu.

“Ngủ ngủ~” Tiểu Bảo Bối cất giọng non nớt nói, bàn tay nhỏ bé còn ngoan ngoãn cho vào trong chăn.

“Đúng rồi, ngủ một giấc, sau đó ba sẽ trở lại.” Thủy An Lạc dịu dàng nói.

Thủy An Lạc vỗ nhẹ thân thể Tiểu Bảo Bối. Cái miệng nhỏ của nhóc lại bi bô nói mấy chữ. Thủy An Lạc cũng không nghe rõ. Tiểu Bảo Bối chẳng làm khó cô, xem ra là nói linh tinh, cho nên nhóc nhanh chóng nhắm hai mắt lại đi ngủ.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai, muốn ngủ mà mãi không ngủ được. Sở Ninh Dực đi gặp Bạch Dạ Hàn, Bạch Dạ Hàn đấy!

Mà nơi được gọi là chỗ cũ của Sở Ninh Dực và Bạch Dạ, đó là quán bar.

Ban ngày quán bar không đông đúc bằng buổi tối, cho nên khá là yên tĩnh.

Bọn họ có phòng riêng ở chỗ này. Trước đây đều là bốn người cùng đến đây, nhưng lần này cũng chỉ có hai người bọn họ.

Khi Sở Ninh Dực đến nơi, trước mặt Bạch Dạ Hàn đã có mấy chai rượu không. Có thể nhìn ra anh ta sau khi kết thúc cuộc gọi với Sở Ninh Dực liền tới đây luôn.

Nói đến chỗ này, đây là nơi Sở Ninh Dực lần đầu tiên giới thiệu Bạch Dạ Hàn cho An Phong Dương và Phong Phong. Khi đó, bọn họ vẫn còn rất trẻ.

Chớp mắt một cái mà hơn mười năm đã trôi qua.

Bạch Dạ Hàn uống hơi nhiều, dưới men say ánh mắt anh ta có vài phần mê ly.

“Sở Đại, cậu đến rồi đấy à.” Anh ta nói, nhẹ nhàng nâng chén rượu trong tay mình lên một chút.

Sở Ninh Dực nhíu mày, ngồi xuống đối diện với anh ta.

“Còn nhớ, khi đó, chính cậu đã dẫn tôi tới nơi này, tôi mới là...”

“Bạch Dạ Hàn, chuyện lần đó cũng do chính cậu sắp xếp đúng không, để tiếp cận tôi.” Sở Ninh Dực đột nhiên ngắt lời Bạch Dạ Hàn, rõ ràng nói thẳng cho anh ta biết: Tôi không phải đến để ôn chuyện cũ với cậu!

Bàn tay đang nâng lên của Bạch Dạ Hàn khựng lại giữa không trung... vì câu nói đó của anh.

Được một lát, Bạch Dạ Hàn cuối cùng cũng rụt tay lại.

“Đúng vậy, tất cả mọi chuyện, đều có mục đích, đều có mục đích cả.” Bạch Dạ Hàn nói, cười càng mơ màng hơn.

Sở Ninh Dực khoanh hai tay trước ngực, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn người đàn ông đã uống đến mơ hồ.

“Rốt cuộc cậu là ai? Bạch Dạ Hàn thật là ai?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.

“Bạch Dạ Hàn thật, không phải là tôi à?” Bạch Dạ Hàn nói, cũng dựa vào trên lưng ghế, từ từ lắc ly rượu đỏ trong tay, dưới ánh đèn thở ra một hơi thở quyến rũ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1324: Sở Ninh Dực với Bạch Dạ Hàn (9)
Hai hàng lông mày của Sở Ninh Dực càng nhíu chặt lại.

“Tôi không có hứng thú tiếp tục chơi ú tim với cậu, rốt cuộc cậu là ai?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Sở Ninh Dực, cậu có biết vì sao tôi muốn ngăn cản cậu với Thủy An Lạc không? Bởi vì cậu không thể có nhược điểm, tuyệt đối không thể!” Bạch Dạ Hàn mang theo vài phần kiên quyết nói, “Sở Ninh Dực là chiến thần, người như cậu sao có thể có nhược điểm được?” Bạch Dạ Hàn nói, chén rượu trong tay bị bóp đến vỡ vụn.

Sở Ninh Dực hơi rũ mắt, nhìn vào bàn tay đang chảy máu của anh ta.

“Rốt cuộc cậu là ai?” Sở Ninh Dực vẫn kiên trì với câu hỏi trước đó, “Tôi không tra được. Có lẽ thực sự đúng như lời Lạc Lạc nói, cậu là một kẻ giả chết.”

“Sao cậu cứ phải ôm lấy vấn đề này mãi thế? Tôi chỉ muốn nói, có Thủy An Lạc bên cạnh, cuộc sống của cậu sẽ nhanh chóng không còn bình yên như trước nữa. Khoan hãy nói đến thân phận của Thủy An Lạc, cô ấy nhất định sẽ trở lại Long gia, chỉ nói đại...”

“Đoàng đoàng...”

Bạch Dạ Hàn còn chưa nói xong, tiếng súng đột nhiên vang lên. Bạch Dạ Hàn nhanh chóng núp sau sofa, tránh thoát viên đạn tập kích.

Sở Ninh Dực cũng nhanh chóng đứng dậy, chờ đến khi anh đuổi ra đến cửa, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Bạch Dạ Hàn đâu.

Đại?

Đại cái gì?

Sở Ninh Dực nhìn căn phòng trống trải, trên mặt đất còn sót lại mảnh vỡ của ly rượu và vết máu, thế nhưng Bạch Dạ Hàn lại không thấy đâu nữa cả.

“Sở Đại?” Vào lúc Sở Ninh Dực đang nhíu mày, cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra, hẳn là nghe được tiếng súng nên có người đã đi ra xem. Mà người đó, không ai khác, chính là Phong Phong.

Sở Ninh Dực thu hồi lại biểu cảm trên mặt mình, chỉnh lại ống tay áo, “Sao cậu lại ở đây?”

Phong Phong hơi nhún vai, quay đầu lại nhìn vào phòng: “Kiều Trì nói muốn gặp một đạo diễn, có quỷ mới biết tại sao lại ở chỗ này?”

Sở Ninh Dực nhìn thoáng vào bên trong, “Đạo diễn nào?”

“Là đạo diễn Amir người Pháp lần trước.” Phong Phong rõ ràng không có hứng thú gì lắm.

“Nếu là công việc thì ứng đối cho tử tế, cậu với Kiều Nhã Nguyễn làm sao thế?” Sở Ninh Dực ít khi để tâm đến vấn đề tình cảm của anh em mình, có điều lần này liên quan đến bạn tốt của vợ anh, cho nên tiện thể anh vẫn hỏi một câu.

“Nói sau đi.” Phong Phong rõ ràng có chút phiền muộn, giờ anh ta chẳng có cách nào để đối diện với Kiều Nhã Nguyễn được cả. Hai người bọn họ, gặp mặt ngoại trừ tan rã trong không vui ra thì không có kết cục gì khác.

Sở Ninh Dực hơi hé miệng, lại không nói gì thêm nữa.

Nói gì thì nói, Kiều Nhã Nguyễn cũng sắp đi mất rồi.

Sở Ninh Dực vỗ vỗ lên vai Phong Phong, sau đó mới xoay người rời khỏi chỗ này.

Lần này đổi thành Phong Phong nhíu mày. Sở Đại bắt đầu quan tâm đến đời sống tình cảm của anh ta từ khi nào vậy?

“Xem ra, ảnh hưởng của Thủy An Lạc đối với cậu đúng là lớn đấy.” Phong Phong nói rồi, lại đi vào phòng, nhìn Kiều Trì tiếp tục nói chuyện phiếm với đạo diễn kia. Anh ta thấy thật nhàm chán, còn không bằng chơi game bị Kiều Nhã Nguyễn chém chơi.

Tài khoản là acc QQ phụ của Kiều Nhã Nguyễn, mật mã anh ta biết, là sinh nhật và tên họ của cô viết thường, đây là thói quen của cô ấy.

Phong Phong lên trò chơi, tên của Kiều Nhã Nguyễn không online, vừa hay anh ta có thể nhân cơ hội này đi luyện acc phụ một chút, như vậy có bị cô ấy chém cũng tương đối có cảm giác thành tựu.

Một Ảnh Đế không gì không làm được như anh ta, hiện giờ lại vì một cô gái mà cố ý đi luyện acc phụ, chỉ để cho cô chém chơi.

Chỉ có thể nói, Kiều Nhã Nguyễn, chính là độc dược của anh ta. Thứ độc dược không cách nào giải được.

Thế nhưng, anh ta lại cảm thấy rất ngọt ngào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1325: Lễ phục phù dâu (1)
Lúc Sở Ninh Dực trở về, sớm hơn anh nói cả tiếng đồng hồ. Nên lúc anh về, hai mẹ con vẫn còn đang ngủ, ba anh đang luyện thư pháp, mẹ thì đang xem tivi, âm thanh rất bé, chắc là sợ quấy rầy ba anh.

Sở Ninh Dực vào cửa thay giày, đưa áo khoác cho người giúp việc.

“Mẹ, Lạc Lạc đâu rồi ạ?” Sở Ninh Dực đi vào, trực tiếp mở miệng hỏi.

Hà Tiêu Nhiên quay đầu lại liếc nhìn con trai một cái, lại ngẩng đầu nhìn trên lầu: “Ngủ rồi, vẫn chưa dậy.”

Quả nhiên, có vợ liền quên mẹ, câu này là hợp với con trai bà nhất đấy.

Sở Ninh Dực nhìn thoáng qua lầu trên, lại nhìn mẹ mình. Anh không đi lên luôn, mà bước tới sofa, ngồi xuống cạnh mẹ mình. Dạo này anh bị thằng con mình hại thảm quá, khiến mỗi lần mẹ nhìn thấy anh là như nhìn thấy kẻ thù vậy.

“Mẹ, dạo này mẹ không xem catwalk, lại thích xem phim truyền hình nhiều tập à?” Sở Ninh Dực hiếm khi tán dóc với mẹ mình.

“Catwalk có gì hay, nếu nói là Viên Giai Di còn có điểm hay, có điều cũng chỉ tốt được đến thế thôi.” Hà Tiêu Nhiên thản nhiên nói.

“Sao tự nhiên mẹ lại nhắc tới Viên Giai Di?” Sở Ninh Dực tựa vào sofa, khẽ day trán mình.

“Không có gì, không lên lầu à?” Giọng nói của Hà Tiêu Nhiên vẫn không mảy may một gợn sóng.

Nhưng Sở Ninh Dực là ai kia chứ, sao có thể không biết đây là dấu hiệu tức giận của mẹ mình cho được?

“Mẹ, thời gian này Sở Thị có ký hợp đồng với vài người mới, ngoại hình cũng không tồi, nếu mẹ thích kiểu phim truyền hình này thì có thể bảo họ nhận thử một bộ xem.” Sở Ninh Dực lấy lòng nói.

Hà Tiêu Nhiên buông điều khiển từ xa ra, quay đầu lại nhìn con mình, “Dạo này con làm sao thế, tự nhiên lại tốt với bà già này?”

“Không phải con sợ lòng dạ mẹ đều bị thằng ranh kia...”

“Bảo ai là thằng ranh đấy?”

Sở Ninh Dực còn chưa nói xong, đã bị mẹ mình hung hăng ngắt lời.

Xem đi, trong lòng mẹ anh, giờ thằng nhóc kia còn quan trọng hơn cả người con trai như anh rồi đây này.

“Con nói con.” Sở Ninh Dực vội nói, không thể chọc giận Lão Phật Gia nhà anh được.

“Được rồi, con đấy, đang ở doanh Tào nhưng lòng lại tại Hán*, đi lên lầu đi, đừng quấy rầy mẹ xem tivi.” Hà Tiêu Nhiên lầu bầu nói, giục con trai đi.

*Đang ở doanh Tào nhưng lòng lại tại Hán: Ý nói ở cạnh bà nhưng trong lòng thì đang hướng tới người khác.

Sở Ninh Dực mỉm cười, đứng dậy đi lên lầu.

Thủy An Lạc lúc này đang chơi cùng bé con vừa mới tỉnh dậy. Tiểu Bảo Bối loạng choạng đi tới đi lui trên giường, chắc mẩm là sẽ không ngã.

“Ha ha...” Tiểu Bảo Bối trêu mẹ mình một chút rồi bỏ chạy, chơi hơn mười lần vẫn không biết mệt.

Lúc Sở Ninh Dực mở cửa đi vào. Tiểu Bảo Bối đang trêu mẹ, cho nên cũng không chú ý tới.

Thủy An Lạc ngẩng đầu. Sở Ninh Dực ra hiệu cho cô đừng lên tiếng, từ từ đi đến bên giường.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc. Tiểu Bảo Bối bi bô một tiếng, lăn người định thoát khỏi bàn tay ma quỷ của mẹ.

Có điều cậu nhóc lăn quá nhanh, thiếu chút nữa là lăn xuống đất, may là được Sở Ninh Dực một tay túm lấy bộ đồ con gà, nhấc cả người lên.

Ái~

Tiểu Bảo Bối cựa cựa tay chân, giống như con rùa đen nhỏ ở trong nước vậy.

Chuyện gì xảy ra thế?

Thủy An Lạc khẽ cười, bước từ giường xuống.

Tiểu Bảo Bối quay đầu lại, thấy ba, cái miệng nhỏ hé ra, lập tức bật cười: “Bạ bạ~”

Sở Ninh Dực túm lấy cu cậu, bỗng ném nhóc lên.

“Anh làm gì thế?” Thủy An Lạc kinh hãi kêu lên một tiếng, lại thấy Sở Ninh Dực vững vàng ôm Tiểu Bảo Bối vào trong lòng, còn Tiểu Bảo Bối vẫn đang cười khanh khách.

Hai ba con này...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1326: Lễ phục phù dâu (2)
Tuy Sở Ninh Dực rất có thành kiến với thằng quỷ này nhà mình, nhưng dù sao thì đó vẫn là thằng quỷ của anh, vậy nên anh thật sự vẫn luôn yêu thương Tiểu Bảo Bối. Chỉ cần nhìn sự thân thiết giữa Tiểu Bảo Bối với anh là có thể thấy được điều đó.

“Anh làm gì thế, lỡ mà không đỡ được, thằng bé ngã thì làm thế nào?” Thủy An Lạc nói rồi liền lôi Tiểu Bảo Bối lại.

“Bạ bạ~ bạ bạ~ cao~” Tiểu Bảo Bối vẫn sung sướng gọi.

Sở Ninh Dực nhướng mày.

Thủy An Lạc: “...”

Được rồi, cô với hai ba con nhà này không phải là người cùng một thế giới. Cô hoàn toàn không thể hiểu nổi thế giới của ba con nhà họ.

Sở Ninh Dực lại ném Tiểu Bảo Bối thêm hai lần nữa, nhưng vì bị Thủy An Lạc nhìn với ánh mắt ai oán, anh đành phải dừng lại. Vợ anh không tin anh đến thế sao.

“Bạ bạ, cao~”

“Cao cái gì mà cao.” Thủy An Lạc nói rồi lại đón lấy Tiểu Bảo Bối, “Sao anh về sớm thế, Bạch Dạ Hàn nói gì rồi?”

“Những gì không nên nói đều nói cả rồi, còn những chuyện nên nói thì vẫn chưa kịp nói.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt đáp.

“Chưa kịp? Bị giết rồi à?” Thủy An Lạc nghĩ tới những kẻ muốn chết mà không chết được, nhưng mỗi khi chưa kịp nói câu cuối cùng thì đã ngỏm mất rồi.

Sở Ninh Dực xoa xoa đầu cô, thờ ơ nói: “Ít xem mấy cái thứ linh tinh đi, không sao, chỉ là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn thôi.”

Thủy An Lạc bĩu môi, sao cô lại xem linh tinh được chứ.

“Thu dọn một chút đi, mình về thôi.” Sở Ninh Dực nói xong lại bế Tiểu Bảo Bối lên.

Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn nhìn bình sữa đã cất sẵn trên bàn, cũng chẳng có gì khác nữa.

Lúc Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối xuống nhà. Hà Tiêu Nhiên cũng đã xem phim xong, còn đặt một cái túi bên cạnh.

“Lần trước mẹ ra ngoài có mua cho Tiểu Bảo Bối hai bộ quần áo, các con mang về đi.” Hà Tiêu Nhiên nhàn nhạt nói.

Thủy An Lạc vội cầm lên.

Sở Ninh Dực và Tiểu Bảo Bối đồng loạt nhìn sang. Một là vì không muốn mặc bộ đồ này chút nào. Hai là vì, vợ (mẹ) à, em (mẹ) đang làm cái gì vậy hả!

Thủy An Lạc tránh đi ánh mắt của hai người.

Sở Ninh Dực mỉm cười, Tiểu Bảo Bối cũng bĩu môi cười.

Tất nhiên là Hà Tiêu Nhiên biết được suy nghĩ của con trai và cháu mình, chỉ là bà không thèm để tâm mà thôi.

Sở Ninh Dực đưa hai mẹ con về. Vì anh phải lái xe nên Tiểu Bảo Bối buộc phải ngồi trong ghế trẻ em. Nói trắng ra, Sở Ninh Dực không tin vợ mình, trừ khi để anh bế thì anh mới yên tâm.

Vì có daddy ở đây nên Tiểu Bảo Bối cũng không dám quấn mẹ, đành ngoan ngoãn ngồi trong xe.

Thủy An Lạc dựa vào nhóc, véo véo cái mặt bé xinh: “Con chuyên gia bắt nạt mẹ đấy nhé.”

Tiểu Bảo Bối bĩu môi, hầm hừ quay đi, con cứ bắt nạt mẹ đấy thì sao?

Sở Ninh Dực nhìn hai mẹ con qua gương chiếu hậu, nụ cười vẫn đọng trên khóe môi.

Thủy An Lạc thấy Tiểu Bảo Bối hừ một tiếng cũng hừ theo, “Để mẹ giúp con xem bà nội mua quần áo gì cho con nhé.” Thủy An Lạc nói xong đã với tay lấy cái túi quần áo tới.

Vẫn là màu vàng.

Là màu mà Tiểu Bảo Bối ghét nhất.

Ha ha ha, lần này là một bộ minion và một bộ cá ngựa. Bộ nào trông cũng đáng yêu, đã thế đều là màu vàng hết.

Thủy An Lạc cười sặc sụa. Cô cầm bộ quần áo lên cho Tiểu Bảo Bối xem, “Chậc chậc, mắt nhìn đồ của bà nội được phết, sau này mình sẽ mặc bộ này nhé.”

Sở Ninh Dực: “...”

Mắt nhìn đồ của mẹ anh càng ngày càng khiến anh không dám khen nữa rồi.

Bộ này nhìn thì cũng đáng yêu thật, nhưng bà đâu cần lúc nào cũng phải mua loại này cơ chứ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1327: Lễ phục phù dâu (3)
Tiểu Bảo Bối hầm hừ mấy tiếng rồi lại quay phắt mặt đi, có đánh chết nhóc cũng không mặc, vàng như “cức” thế ai thèm mặc chứ.

Thủy An Lạc hưng phấn ngắm nghía bộ đồ, “Hồi còn nhỏ mẹ con cũng không có những bộ quần áo đáng yêu thế này đâu đấy.” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói.

Tiểu Bảo Bối: “...”

Mẹ thích thì mẹ đi mà mặc, mẹ mặc đi, mẹ mặc đi!

Tiếc là nhóc không biết nói.

Sở Ninh Dực khẽ bật cười, hoàn toàn có thể nắm bắt được suy nghĩ của con trai mình.

“Hôn lễ được chốt vào ngày mười lăm tháng sau, em nói với mẹ trước nhé, còn ba em chắc phải chờ ông hết bận thì mới có thể nhận tin của em được.” Nói rồi cô liền cầm điện thoại tìm số điện thoại của Long Man Ngân.

Sau khi tìm thấy số, Thủy An Lạc không gọi đi luôn, “Sao mẹ em lại mang họ Long nhỉ?” Theo lý mà nói, không phải con sinh ra đều theo họ ba sao?

Sở Ninh Dực nghĩ tới việc Long Nhược Sơ nói bị hai người đàn ông phụ tình, chắc vì thế nên bà không muốn con gái mình theo họ của người đàn ông đó.

Nghĩ thì cũng thấy tội Long Nhược Sơ, chỉ vì một đôi mắt tím mà bị giết mất con trai, rồi lại bị đuổi đi. Sau đó vì con gái có mắt tím nên lại bị người ta xem như yêu quái. Có lẽ hai lần đó Long Nhược Sơ cũng thật sự muốn sống như một người bình thường. Tiếc là, bà ta lại không gặp được người tử tế, khiến bà ta không thể tin việc trên đời này sẽ có người chịu chấp nhận đôi mắt tím của mình mà đứng ra bảo vệ họ nữa.

Mắt tím, không giống như mắt xanh bình thường. Nó cao quý xen lẫn chút huyền bí, cũng chính là mắt rồng trong truyền thuyết, thế nên cũng không có nhiều người có thể chấp nhận được chuyện đó.

“Chắc vì gã đàn ông kia không đáng để bà ta cho con gái mình đặt họ theo.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

“Sở Ninh Dực, anh nói thật đi, có phải đôi mắt này của em đáng sợ lắm có đúng không.” Thủy An Lạc thỏ thẻ nói.

“Nói linh tinh cái gì thế?” Sở Ninh Dực nhíu mày, anh cũng đâu phải là hai gã đàn ông mà Long Nhược Sơ để ý tới đâu, “Mắt em đẹp hơn Long Nhược Sơ nhiều.”

“Hừ, là ba mẹ em có mắt nhìn người thôi. Nếu không phải kỳ nghỉ hè năm nhất ba mẹ em đưa em tới gặp anh, nói không chừng chắc em đã thật sự thích đàn anh rồi.” Thủy An Lạc thở dài nói.

“Anh phát hiện, càng ngày em càng chán sống rồi thì phải.”

Ặc...

Lúc Thủy An Lạc kịp ý thức được lời mình vừa nói vội sửa miệng, “Nói nhầm, nói nhầm, anh phải tin là em nói nhầm chứ.”

Sao tự dưng lại nhắc tới đàn anh làm gì vậy trời!

Đây là chuyện mà Sở tổng nhỏ mọn chấp nhặt nhất đấy.

Xe vừa về đến, Sở Ninh Dực đỗ xe lại nhìn Tiểu Bảo Bối đang buồn ngủ ngồi trong ghế trẻ em, anh mỉm cười xuống xe rồi bế con ra.

Tiểu Bảo Bối vươn tay ôm lấy cổ ba, rúc trong lòng ba một lúc rồi cũng tỉnh táo lại.

Thủy An Lạc xách túi quần áo và balo đựng đồ của Tiểu Bảo Bối lên nhà.

Lúc đang chờ thang máy, Sở Ninh Dực quay lại nhìn Thủy An Lạc một cái: “Không phải là muốn gọi điện thoại sao?”

Thủy An Lạc: “...”

Hình như là thế, sao cô lại quên được nhỉ?

“Người ta nói một lần mang thai ngớ ngẩn ba năm. Ba năm ngáo ngơ của em hình như vẫn chưa hết thì phải.” Sở Ninh Dực cười nói.

Thủy An Lạc bĩu môi, không thèm đáp lại.

Lúc hai người về đến nhà thì không thấy thím Vu đâu cả, chắc giờ đang ra ngoài đi chợ.

Thủy An Lạc đặt đồ xuống. Sở Ninh Dực cũng thả Tiểu Bảo Bối xuống. Tiểu Bảo Bối loạng choạng đi tìm đồ chơi của mình, cũng không quấy đòi ba mẹ chơi cùng nữa.

“Vẫn không gọi à?” Sở Ninh Dực quay lại nhìn Thủy An Lạc, hỏi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1328: Lễ phục phù dâu (4)
Thủy An Lạc ngẩn ra, vội cầm điện thoại lên, sao cô lại quên nữa rồi.

Sở Ninh Dực khẽ lắc đầu đi lên lầu. Đi được vài bước anh quay lại nhìn Thủy An Lạc: “Chuyện mắt em chuyển màu tím, tạm thời đừng nói với mẹ em.”

“Hả?” Thủy An Lạc ngẩn ra, “Nhưng anh em biết mất rồi.”

“Cứ nghe theo anh là được.” Nói rồi anh lại đi lên nhà.

Thủy An Lạc càng thấy thắc mắc tợn, nhưng cô cũng lười nghĩ nhiều, dù sao cô cũng là Thủy An Lạc - một con người lười biếng mà.

Sở Ninh Dực lên nhà xong liền vào nhà tắm rửa tay, hôm nay Bạch Dạ Hàn nói tới “đại” rốt cuộc là “đại” gì đây?

Trừ Long Nhược Sơ ra, suy cho cùng còn ai muốn đối phó với anh nữa?

Thủy An Lạc gọi điện xong lại gọi cho Thủy Mặc Vân, tiếc là một nhân viên canh gác của Thủy Mặc Vân nghe máy, nói ông không ở đây.

“Thế ba tôi có nói bao giờ thì về không?” Thủy An Lạc khẽ hỏi.

“Thủ trưởng đang đi tuyển binh, chắc chiều mai là về thôi, hay chiều mai cô gọi lại đi. Chờ Thủ trưởng về tôi sẽ báo lại với ông ấy.”

“Vậy được, làm phiền cậu rồi.” Thủy An Lạc thở dài nói.

“Ha ha, không sao, còn một chuyện nữa không biết có nên nói với cô không?”

“Chuyện của ba tôi à, vậy cậu cứ nói đi.” Thủy An Lạc gọi tới hai lần đều là người này nhấc máy nên cô cũng không thấy lạ nữa.

“Cấp trên có giới thiệu đối tượng cho Thủ trưởng, nhưng Thủ trưởng cứ không đồng ý. Tối qua tôi còn thấy ông ấy đập bàn trước mặt cấp trên nữa cơ. Tôi sợ cứ thế này, Thủ trưởng sẽ gây hấn với cấp trên mất.”

Thủy An Lạc dựa vào sofa day trán, “Ba tôi mới ly hôn còn chưa được hai năm mà, sao cấp trên của các anh sốt sắng quá vậy?”

“Chẳng phải vì con gái của một Thủ trưởng khác để ý tới Thủ trưởng sao, thế nên mới...”

Thủy An Lạc chậc lưỡi, ông ba nhà cô vẫn có sức hút ghê nhỉ.

Có điều nghĩ cũng phải, đặt ba cô chung với đám người đó, chắc chắn sẽ là người sáng chói nhất.

“Tiểu Mã, thế con gái của vị Thủ trưởng kia có đẹp không?” Thủy An Lạc hiếm lắm mới được hóng hớt chuyện ba mình.

“Không đẹp, cũng là người của doanh trại chúng tôi. Dù sao tôi cũng cảm thấy không đẹp bằng người trong ví của Thủ trưởng.”

Trong ví ba, đó chẳng phải là ảnh của mẹ cô sao?

Thế gian này, có mấy ai bì được với mẹ cô chứ. Nếu lấy mẹ ra để làm tiêu chuẩn đánh giá mỹ nhân, e là không được mấy người thật.

“Được rồi, để mai tôi hỏi ba tôi xem thế nào.” Thủy An Lạc nói rồi dập điện thoại. Tiểu Bảo Bối chạy tới bên cạnh cô, kéo chân cô đòi cô chơi với cu cậu.

Thủy An Lạc cầm điện thoại chọc chọc cằm mình, lại nhìn Tiểu Bảo Bối đang đứng cạnh chân. Có người muốn tìm vợ cho ba cô, thế là đang tìm mẹ kế cho cô à, vậy mà không hỏi cô một tiếng sao?

Thủy An Lạc bỏ điện thoại xuống, khẽ nói: “Đây, mẹ chơi với con.” Nói rồi cô bế nhóc lên: “Con muốn chơi gì?”

“Bạ bạ~”

“Ba con không phải là thứ để con chơi được đâu.” Thủy An Lạc nói rồi đi vào bếp.

Sở Ninh Dực xuống lầu nhìn theo bóng lưng đang đi vào bếp, lại nhìn chiếc điện thoại đang được đặt trên bàn, thế là gọi rồi đấy à?

“Mai em đi xem đồ phù dâu với Lão Phật Gia.” Thủy An Lạc nói rồi lại quay đầu nhìn Sở Ninh Dực đang bước tới.

Sở Ninh Dực cầm lấy cốc nước cô đưa cho, “Vừa hay, em đưa Phong Tứ đi theo chọn đồ phù rể luôn đi.”

Thủy An Lạc nghe anh nói vậy xong, hai mắt trợn tròn: “Anh đây là sợ hai người họ không đánh nhau đấy hả?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1329: Lễ phục phù dâu (5)
“Nếu em muốn thấy bọn họ đánh nhau, chắc phải gọi thêm cả Sư Hạ Dương theo nữa.” Sở Ninh Dực nói xong đi thẳng vào bếp.

Sư Hạ Dương?

Gọi anh ta để cô bực bội thêm sao?

“Haiz.” Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối ra, “Tiểu Mã nói, lãnh đạo của ba em giới thiệu đối tượng cho ông, có phải người trong quân đội các anh đều thích cái trò này không vậy?”

“Trước hết, anh đã giải ngũ lâu rồi, thế nên không thể gọi là quân đội của bọn anh được. Thứ hai, chuyện trong quân đội giới thiệu đối tượng có thì có, nhưng cũng không phải là thích. Có điều, nếu cấp trên muốn giới thiệu đối tượng cho ba em, vậy chứng tỏ là ông ấy xem trọng ba em đấy.”

“Thế cũng phải xem ba em có đồng ý không chứ. Em hỏi Tiểu Mã rồi, nghe nói mẹ kế tương lai của em không đẹp chút nào.” Thủy An Lạc tỏ ra chê bai, cô là người cuồng sắc đẹp nha.

“Nếu em muốn so với mẹ em, thế thì ba em không cần phải tìm mẹ kế cho em nữa đâu.” Sở Ninh Dực ăn ngay nói thật.

Dù sao thì trên đời này có mấy ai được như Long Man Ngân đâu cơ chứ?

Không bì nổi sắc đẹp của bà, còn không thể bì được khí chất cao quý bẩm sinh của bà nữa.

Nhưng lại nhìn vợ anh mà xem, trên người ngoài khí chất lười biếng ra, anh không tìm thấy khí chất gì khác cả.

“Không bì được thì không tìm nữa, dù sao để ba em sống một mình cũng thoải mái mà, trừ khi người tốt hơn mẹ em xuất hiện.” Thủy An Lạc kiêu ngạo nói.

Sở Ninh Dực lại nghẹn họng, cô nhóc này rõ ràng đang có ý muốn ba mình cả đời này không lấy vợ nữa chứ gì?

“Em đã nói với Kiều Nhã Nguyễn chưa?” Sở Ninh Dực định đổi chủ đề.

“Em bảo rồi, lúc ăn trưa xong vừa nói với nó xong, hẹn trưa mai đi.” Nói xong Thủy An Lạc lại tiếp lời, “Mai em phải tới viện thăm cô ngôi sao nhỏ của anh.”

“Ngôi sao nhỏ gì?” Sở Ninh Dực nhíu mày hỏi.

“Là cái cô tên Văn Nghiên Thi, vừa ký hợp đồng với công ty anh đấy. Người ta không xuất viện để chờ tình cờ gặp gỡ được anh trong viện.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, rõ ràng không vui chút nào.

Lần này Sở Ninh Dực bị oan thật, liên quan gì đến anh chứ, anh cũng đâu có biết sự tồn tại của cái người đó đâu.

“Em có chắc là ở công ty anh không?” Thế thì anh có thể xem xét tới việc hủy hợp đồng, dù sao thì anh cũng không thể đắc tội với vợ của mình được.

“Phải, người ta nói mà, nói là ký hợp đồng mới với Sở Thị, còn đòi làm Ảnh hậu nữa cơ.” Nói rồi cô bế Tiểu Bảo Bối ngồi vào khu đồ chơi của nhóc, sau đó lấy súng nhỏ của nhóc ra.

Sở Ninh Dực với lấy cái điện thoại trên bàn.

“Anh làm gì thế?”

“Hỏi xem ai ký để hủy hợp đồng. Nếu không em mà lên cơn ghen thì anh lại vô tội dính chưởng.” Sở Ninh Dực nói còn chưa xong đã gọi điện thoại đi.

“Anh Sở, anh Sở, anh bình tĩnh lại cho em.” Thủy An Lạc vội giật lấy điện thoại của anh, “Em đùa với anh thôi mà, cô ta có tiền, thích ở viện thì cứ để cô ta ở đi.”

Sở Ninh Dực mặc kệ để cô cướp điện thoại đi, lại ôm lấy cổ cô: “Có thật là em nghĩ thế không? Nhưng sao trên mặt em lại viết một chữ, lật đi lật lại kiểu gì đọc cũng ra chữ “dấm”* thế.”

*Dấm chua = ghen.

Thủy An Lạc: “...”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy An Lạc có chút dữ tợn. Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, “Anh thấy tự hào lắm hả?”

“Nói thật nhé, tự hào lắm.” Anh vừa nói xong liền bị Thủy An Lạc dùng khuỷu tay chọc cho một phát. Đúng lúc này thím Vu về đến nhà.

Thím Vu vừa vào đến cửa liền ngẩn ra, rồi mới nhìn hai người: “Có phải thím về không đúng lúc rồi không?”

“Há há...” Tiểu Bảo Bối cười ầm lên. Vì cười ngặt nghẽo nên cả người lộn nhào như rùa bị lật mai, lật lại kiểu gì cũng không được.
 
Top