Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1310: Đều tại điện thoại di động gây họa (5)
“Em xin lỗi.” Thủy An Lạc thủ thỉ xin lỗi, trong giọng điệu còn có chút run rẩy.

Sở Ninh Dực lại cúi đầu hôn lên môi cô một cái, khẽ nói: “Là do anh đã đánh giá cao sức chịu đựng của em.”

“Không đúng, không đúng!” Thủy An Lạc vội vàng kêu lên, sau đó ôm lấy mặt anh, nôn nóng giải thích: “Sức chịu đựng của em rất cao mà, anh xem anh nói em thành cái loại đần độn thiểu năng trí tuệ như vậy rồi mà em có nổi nóng với anh đâu! Về sau anh có tâm tình gì thì cứ phát ra với em, em cam đoan về sau sẽ không như vậy nữa!”

Thủy An Lạc nói xong câu cuối cùng, xen lẫn trong lời nói ấy còn có chút nịnh nọt.

Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng cuống cuồng của cô, tâm trạng cũng thoải mái hơn.

“Không nổi nóng với anh, là vì anh nói thật hả?” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.

Thủy An Lạc: “...”

Cái người này chẳng lúc nào quên đả kích cô cả.

“Em...”

Thủy An Lạc đang định nói gì nữa thì đột nhiên chuông cửa kèm theo tiếng đập cửa vang lên.

Sở Ninh Dực hơi hơi nhíu mày, anh buông Thủy An Lạc ra rồi đi mở cửa.

“Sở Đại, là tôi đây!” Người bên ngoài trầm giọng kêu lên, cánh tay vẫn đập cửa như trước: “Nhanh mở cửa!”

Sở Ninh Dực nhận ra tiếng gọi là của An Phong Dương nên vội vàng chạy ra mở cửa.

Thủy An Lạc cũng đứng dậy theo ra, cô tò mò hỏi: “Anh Xinh Trai?”

“Di động của Lạc Lạc đâu rồi?” An Phong Dương đột nhiên hỏi.

Điện thoại di động?

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, hiện tại cô không muốn nhắc đến điện thoại di động chút nào, đó chính là ngọn nguồn chiến tranh giữa hai người bọn họ.

“Làm sao thế?”

“Hinh Nhi vừa mới kiểm tra được, vừa rồi di động của Bạch Dạ Hàn có gọi một cú điện thoại ra ngoài, số gọi đi là của Em Đẹp Gái, nhưng không có ai bắt máy cả.” Vậy cho nên anh mới tò mò, tại sao một cuộc điện thoại quan trọng như vậy mà Thủy An Lạc lại không nhận?

“Di động của em đang ở bên chỗ Lão Phật Gia!” Thủy An Lạc nói xong lại nhìn Sở Ninh Dực.

Quả nhiên, di động không có bên cạnh là sẽ xảy ra chuyện, loại cảm giác này rất chính xác.

Nhưng Bạch Dạ Hàn gọi điện cho cô làm gì?

“Nhã Nguyễn?” An Phong Dương hơi nhíu mày: “Tại sao di động của em lại chạy đến chỗ của Nhã Nguyễn được?”

“Di động của nó bị Phong điên phá hỏng, cho nên lúc đi mới cầm điện thoại của em chơi, lúc về quên trả.” Thủy An Lạc lập tức giải thích.

Quả nhiên, ngọn nguồn lại là do Phong điên, cứ dính tới anh ta là y như rằng chẳng có chuyện gì tốt lành cả.

“Hay là để em gọi điện cho Lão Phật Gia nhé, bảo nó mang điện thoại tới đây?” Thủy An Lạc nghi ngờ hỏi lại.

“Không cần đầu, một lần không gọi được thì cậu ta sẽ không gọi nữa.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói: “Em đi lên nghỉ ngơi đi. Anh với An Tam có chuyện cần nói.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa vỗ lên vai Thủy An Lạc.

Mặc dù Thủy An Lạc thấy rất tò mò, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đi lên phòng ngủ.

Sở Ninh Dực và An Phong Dương đi vào phòng làm việc. Sở Ninh Dực đứng bên cửa sổ nhìn một vòng phía dưới, sau đó mới kéo kín rèm cửa lại.

An Phong Dương tựa người vào cạnh bàn, chọc chọc cằm của mình.

“Toàn bộ những chuyện đã làm trước đây đều vô ích?”

“Không chắc chắn, như thế cũng tốt, cảm tình của chúng ta với Phong Tứ nhiều năm như vậy không có khả năng chỉ vì một vụ việc ở quán bar mà chấm dứt được! Cho nên việc cậu ta bị thương rồi chúng ta đến bệnh viện thăm cũng là chuyện bình thường.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Thế nhưng tôi không hiểu, rốt cuộc Bạch Dạ Hàn muốn làm gì?”

An Phong Dương tiếp tục chọc chọc cằm: “Cậu ta với Long Nhược Sơ quen nhau thế nào? Vì sao trước đó chúng ta không hề biết chuyện này?”

“Tôi đã cho người điều tra, thế nhưng không có bất cứ kết quả nào cả.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, sau đó ngồi xuống cái ghế phía sau bàn làm việc.

Thủy An Lạc đứng ở cửa nghe cuộc đối thoại của hai người họ, tay cô bất giác siết chặt vạt áo của mình lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1311: Đều tại điện thoại di động gây họa (6)
Lúc Sở Ninh Dực quay về phòng, thấy Thủy An Lạc đang ôm gối đầu ngồi đờ ra.

“Vẫn chưa ngủ à?” Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ, đã mười rưỡi tối rồi. Anh nghĩ xem mọi khi lúc này cô đang làm gì, được rồi, đúng là vẫn chưa phải giờ ngủ.

Thủy An Lạc đương nhiên sẽ có mấy thói quen không tốt của lứa tuổi này, một là xem di động là vật bất ly thân, hai là ngủ muộn. Nếu không phải do cô đã quá mệt mỏi, thì thường thường sẽ ôm điện thoại chơi đến hơn mười hai giờ mới chịu ngủ.

Thủy An Lạc chống một tay xuống cằm hỏi: “Hay là em đi lấy điện thoại về nhé! Nhỡ đâu anh ta lại gọi đến thì sao?”

Sở Ninh Dực đi tới, ngồi xuống cạnh cô.

Thủy An Lạc thầm nghĩ, hôm nay cô không có di động bên cạnh, mà trùng hợp làm sao Bạch Dạ Hàn lại gọi điện vào đúng lúc này.

“Không cần, nếu cậu ta đã muốn gọi điện thoại cho em thì chắc chắn sẽ lại tìm em, không cần phải đi lấy điện thoại làm gì.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đưa tay lên xoa đầu cô.

Thủy An Lạc hơi bĩu môi, rồi lại cúi đầu.

Mục đích của cô chỉ là muốn cầm điện thoại về thôi.

Sở Ninh Dực đang vuốt vuốt, bỗng lại chuyển sang vỗ một cái.

Đầu của Thủy An Lạc tự dưng bị đánh, cô lập tức nổi giận: “Sao anh đánh em?”

“Không có điện thoại thì đi ngủ!” Sở Ninh Dực sao có thể không hiểu mấy cái ý đồ nhỏ bé này của cô được chứ. Cái tật xấu ôm khư khư di động này của cô ấy mà, anh không tin là anh không ép cô cai được.

Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực cưỡng ép nằm xuống, anh thuận tay tắt đèn luôn.

Thủy An Lạc nằm trong bóng tối chớp chớp đôi mắt to của mình, cực nhớ nhung cái điện thoại di động.

“Sở Ninh Dực, anh đưa di động của anh cho em chơi một tí đi!” Thủy An Lạc thực sự không ngủ được, nên chỉ có thể bò dậy nhìn Sở Ninh Dực đang nhắm mắt.

Sở Ninh Dực nghe cô nói vậy thì chậm rãi mở ra đôi mắt lạnh lùng của mình ra.

“Không ngủ được? Anh giúp em nhé?” Sở Ninh Dực vừa nói xong đã dứt khoát xoay người đè Thủy An Lạc dưới thân.

Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc lập tức trợn trừng, trong bóng tối lóe lên những tia sáng màu tím.

“Không, không cần, em ngủ rồi!” Thủy An Lạc vội vàng đẩy người ra, sau đó xoay người đi ngủ ngay tắp lự.

Vất vả lắm mới được một hôm anh Sở không động tay động chân, cô không muốn phải lăn lộn một đêm nữa đâu. Nếu không ngày mai lại phải vất vả lắm mới bò dậy đi làm được.

Sở Ninh Dực khẽ cười, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, sau đó hôn vài cái lên cổ của Thủy An Lạc.

“Tuần sau họ hàng của em lại tới thăm đúng không?” Sở Ninh Dực đột nhiên nói.

Hở?

Thủy An Lạc bẻ đầu ngón tay của mình tính tính nửa ngày, sau đó quay đầu nhìn Sở Ninh Dực bằng ánh mắt cực kỳ vô tội: “Em không biết.”

Sở Ninh Dực: “...”

Thủy An Lạc tiếp tục quay đầu đi nhắm mắt cố ngủ, thảo nào cái người này hôm nay lại đàng hoàng như vậy, hóa ra là đang ngóng chờ kết quả cuối tuần.

“Vừa nãy nghe được những gì rồi?” Sở Ninh Dực lại lên tiếng lần nữa, thanh âm của anh vẫn bình thản như thể đang hỏi cô về một vấn đề chẳng quan trọng gì.

Thủy An Lạc cười xấu hổ. Cô cứ tưởng mình nghe lén rất cẩn thận rồi chứ, ai dè vẫn bị chộp được.

“Em nhớ điện thoại di động của em.” Thủy An Lạc quay đầu lại dùng đôi mắt đáng thương nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực cúi đầu cắn lên môi của cô: “Xem ra em muốn bổn thiếu gia làm cái gì đó để giúp em quên đi chuyện điện thoại đúng không?”

“Khoan đã, anh không sợ trong bụng em có em bé rồi sao?” Thủy An Lạc đột nhiên đẩy anh ra rồi cười híp mắt nói.

Cái khiên này đúng là dùng tốt thật đó.

Sở Ninh Dực: “...”

Hình như anh đã tự đào một cái hố, rồi lại tự mình nhảy vào.

“Anh mệt thì anh cứ ngủ đi, đưa điện thoại của anh cho em để em chơi một lúc!” Thủy An Lạc cầu xin.

“Có thai thì lại càng không thể chơi điện thoại được, đi ngủ.” Sở Ninh Dực hờ hững đáp.

Thủy An Lạc: “...”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1312: Đều tại điện thoại di động gây họa (7)
Thế hóa ra cô cũng bẫy luôn cả chính mình rồi à?

“Em không ngủ được.” Thủy An Lạc kêu lên.

Sở Ninh Dực nhướng mày rồi cúi đầu nhìn cô gái không chịu yên trong lòng mình, sau đó anh vươn tay túm chặt lấy tay cô: “Nếu em không ngủ được, vậy có thể làm chút việc đến khi em buồn ngủ.”

“Này, anh đã nói anh không động vào em rồi cơ mà!” Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên.

“Không động vào em, nhưng để em động vào anh.” Sở Ninh Dực mập mờ thủ thỉ bên tai cô, sau đó nắm đôi tay nhỏ nhắn của cô trượt xuống chỗ nào đó.

Lúc này hai bên tai Thủy An Lạc đều đỏ hết cả lên. Cái tên háo sắc Sở Ninh Dực này, lúc nào cũng nghĩ xem phải làm sao để đùa giỡn cô.

Ánh trăng bị chiếc rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng chắn lại, căn phòng yên lặng dần bị những tiếng thở dốc và rên rỉ nhè nhẹ thay thế.

Một đêm lấy cãi nhau để bắt đầu rồi kết thúc bằng một cảnh ướt át. Đến tột cùng Thủy An Lạc của chúng ta có bị ai kia ăn sạch sẽ hay không thì cứ nhìn tư thế đi của cô ngày hôm sau là biết được kết quả.

Hai chân của Thủy An Lạc run lẩy bà lẩy bẩy. Cô cố chịu cái cảm giác sưng sưng ê ẩm ở cái chỗ khó nói nào đó.

Đêm qua mười hai giờ hơn cô mới đi ngủ, đó là do bị Sở tổng giày vò chơi đùa từ tận mười giờ rưỡi. Đến phút cuối cô còn mơ hồ nghe được cả tiếng gà gáy.

Thủy An Lạc đứng bên giường, vất vả lắm cô mới đứng thẳng lên được. Cô quay đầu nhìn cái người nào đó đang cười đến thô bỉ trên giường. Đều là do người này hại cả, thế nhưng anh cứ tỏ vẻ như chẳng liên quan gì đến anh hết, thật sự là cần cho ăn đòn lắm rồi.

Sở Ninh Dực vén chăn bước xuống giường, bế bổng Thủy An Lạc lên: “Vợ à, cái này em không thể trách anh được, là do em dụ dỗ anh mà!” Quả thật lúc đầu anh chỉ muốn mượn tay của cô một chút thôi, đáng tiếc sau đó anh vẫn không nhịn được.

Lý do chỉ là vì sức hấp dẫn của Thủy An Lạc đối với anh thật sự quá lớn.

Thủy An Lạc cùng với Sở Ninh Dực đánh răng rửa mặt. Thím Vu cũng chuẩn bị xong đồ ăn sáng, bà đang chờ bọn họ xuống dùng bữa.

Thím Vu thấy hai người đã làm lành, sự thấp thỏm trong lòng bà cũng buông xuống, niệm A Di Đà Phật vài tiếng rồi xoay người đi vào bếp.

Lúc ăn cơm, Sở Ninh Dực đưa cho Thủy An Lạc mấy cuốn sách, đều là sách Y cả.

“Cái gì thế?” Thủy An Lạc tò mò hỏi, tai vẫn chăm chú lắng nghe tiếng động trên lầu sợ Tiểu Bảo Bối tỉnh dậy.

“Hai tháng sau có một giải đấu Y học được tổ chức ở Washington, trước mắt người giữ kỷ lục vẫn là Lan Hinh.” Sở Ninh Dực thản nhiên trả lời.

Thủy An Lạc lật quyển sách, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Anh thật sự sẽ không động đến Lan Hinh?”

“Chờ em chơi chán rồi tính!” Giọng điệu của Sở Ninh Dực càng lạnh lùng hơn.

Tim Thủy An Lạc khẽ run lên, anh Sở giữ lại mạng Lan Hinh là để cô có thể trả thù.

Thủy An Lạc ôm con tim nhỏ bé của mình tiếp tục mỉm cười lật sách: “Bệnh tâm lý, một người có bệnh tâm lý vì sao còn có thể phá được kỷ lục nhỉ?”

“Bởi vì cô ta có bệnh cho nên mới hiểu rõ hơn người khác.”

Anh Sở giải thích như vậy?

Thủy An Lạc cho điểm tuyệt đối.

“Em biết rồi, em sẽ cố gắng.” Cô nhất định sẽ cố gắng phá vỡ mọi kỷ lục của cô ta, sau đó sẽ đích thân đi nói cho Lan Hinh biết.

Sở Ninh Dực khẽ ngẩng đầu lên, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện của Lương Khiêm là một ví dụ rất tốt, lúc em trình bày có thể dùng cái này để làm ví dụ liên quan.”

“Lương Khiêm à.” Thủy An Lạc khẽ thở dài. Đứa bé chết trong tay chính ba mẹ đẻ của mình, quả thật có liên quan rất lớn tới tâm lý.

Nhưng chuyện của thằng bé cũng liên quan cả tới cô nữa. Khi đó nếu không phải do cô thì có khi thằng bé sẽ không chết trong tay ba mẹ của nó như vậy.

Thủy An Lạc đang định nói tiếp gì đó thì trên lầu truyện xuống tiếng gọi của Tiểu Bảo Bối, con trai cô tỉnh ngủ rồi.

Thủy An Lạc vội vàng đặt đũa xuống, vịn bàn đứng dậy, sau đó cắn răng cố bước đôi chân run rẩy lên lầu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1313: Đều tại điện thoại di động gây họa (8)
Tiểu Bảo Bối tỉnh ngủ cũng không khóc, cu cậu chỉ tự dụi dụi mắt rồi ngồi trên giường gọi mẹ thôi.

Thủy An Lạc đẩy cửa đi vào bế con trai lên, sau đó hôn lên khuôn mặt phúng phính của nhóc một cái: “Bảo Bối ngoan quá.”

Con trai cô rất ngoan, ngoan tới mức khiến cô hoài nghi không biết con trai có phải là người xuyên không tới hay không nữa.

Chưa bao giờ Tiểu Bảo Bối khóc quấy lúc tỉnh ngủ cả, cũng chưa bao giờ khóc vì bất cứ việc nhỏ nhặt nào.

Tiểu Bảo Bối cười khanh khách hôn lại mẹ mình một cái, sau đó để mẹ ôm vào phòng tắm, trước là xuỵt xuỵt, sau là lau sạch sẽ gương mặt đẹp trai này rồi mới xuống lầu.

Lúc Thủy An Lạc chạy lên lầu thì thím Vu đã pha sẵn sữa bột cho Tiểu Bảo Bối, nhiệt độ của vừa đủ.

Thủy An Lạc ôm con trai xuống, đặt nhóc vào ghế ăn cơm chuyện dụng cho trẻ em, cô thử nhiệt độ của sữa sau đó mới đặt bình sữa lên bàn ăn của nhóc để nhóc tự uống.

“Bạ bạ, trứng trứng~” Tiểu Bảo Bối vươn tay muốn tóm lấy bát canh trứng gà trên bàn.

Sở Ninh Dực nhướng mày đặt đôi đũa trong tay xuống, múc canh trứng gà cho con trai ăn. Con trai nhà anh chính là một tổ tông, cái chuyện bắt ba mình phải làm cái này cái nọ cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.

Từ sau khi Sở Ninh Dực tiếp nhận đại nghiệp bón cơm cho con trai thì Thủy An Lạc chẳng còn việc gì để làm nữa.

Tiểu Bảo Bối chỉ ăn đồ do ba bón.

Mới đầu Sở Ninh Dực còn chưa quen, thế nhưng bây giờ đã thuần thục vượt tiêu chuẩn, thậm chí chẳng cần nhìn cũng có thể đưa thìa vào miệng con trai một cách chính xác. Tiểu Bảo Bối cười híp mắt, vừa ôm bình sữa uống sữa, vừa canh đúng lúc Sở Ninh Dực đưa thìa tới thì buông bình sữa mà há miệng ăn canh.

Thím Vu nghiền hoa quả, đặt bên cạnh Thủy An Lạc, đây là đồ tráng miệng của Tiểu Bảo Bối sau khi ăn xong.

“Một lát nữa anh đưa em tới bệnh viện, buổi trưa anh sẽ bảo chú Sở tới đón, rồi đưa em về nhà lớn.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Không cần đâu, Lão Phật Gia sẽ qua đưa điện thoại cho em. Em bảo nó lái xe đưa em đi là được rồi.” Thủy An Lạc nói một cách tự nhiên.

Sở Ninh Dực nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Hay là em học lái xe đi.”

“Để rồi làm sát thủ xa lộ à?”

Sở Ninh Dực: “...”

Có giác ngộ như vậy là rất tốt.

Nếu đã có Kiều Nhã Nguyễn, anh cũng không ép buộc cô nữa.

“Nếu Bạch Dạ Hàn có đến tìm em, thì cố gắng đừng để ý đến cậu ta, ít nhất không được một thân một mình gặp mặt cậu ta.” Sở Ninh Dực lại trầm giọng nói.

Thủy An Lạc vội vàng nuốt miếng cháo đang ngậm trong miệng xuống, hơi cuống lên: “Em đang muốn nói với anh đây, anh không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái sao? Cả anh và chị Mân Hinh đều không điều tra ra được gì, liệu có lẽ nào anh ta cũng là một người giả chết không?”

“Người giả chết?” Sở Ninh Dực nhướng mày.

“Đúng vậy, chẳng phải trước đây Viên Hải cũng giả chết còn gì? Vậy nên bọn anh mới không điều tra được tin tức của ông ta. Nếu thân phận hiện tại của Bạch Dạ Hàn cũng là giả, vậy chẳng phải rõ ràng anh ta cũng là một người giả chết sao?”

Dù sao, trên đời này cũng chẳng có mấy người trốn thoát được hệ thống tình báo của chị Mân Hinh và Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực tiếp tục đút cho Tiểu Bảo Bối ăn, nhưng lần này thìa để hơi xa cho nên nhóc không với tới được.

“Bạ bạ!” Tiểu Bảo Bối tức giận đá cái chân nhỏ của mình.

Sở Ninh Dực giật mình một cái rồi vội vàng đưa cái thìa tới gần hơn một chút, nếu không thì tổ tông nhà anh sẽ nổi đóa lên mất.

Thủy An Lạc vẫn còn đang suy nghĩ: “Đây là khả năng lớn nhất mà em có thể nghĩ được.” Thủy An Lạc biết bọn họ cũng có thể nghĩ tới điều này.

Sở Ninh Dực đút con trai ăn xong thì lấy khăn mặt lau miệng cho Tiểu Bảo Bối, nói: “Nếu như là người giả chết thì Bạch Dạ Hàn thật sự có lẽ đã chết rồi.”

Bởi vì tư liệu về Bạch Dạ Hàn rất hoàn chỉnh, cũng có nghĩa là thật sự có một người tên Bạch Dạ Hàn tồn tại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1314: Đều tại điện thoại di động gây họa (9)
Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu: “Anh với anh ta quen nhau thế nào vậy, đừng nói em nghĩ ác, cơ mà em cảm thấy mọi người quen nhau rất kỳ lạ. Có khi ngay từ lúc đó anh đã bị nhắm vào rồi không?”

Thủy An Lạc đang nói nói thì đột nhiên bừng tỉnh: “Ôi chao, nói cách khác thì căn bản đây đâu phải do anh bị em liên lụy đâu, người ta vốn đã nhắm vào anh tức trước rồi kìa.”

Sở Ninh Dực: “...”

Cái điệu bộ đắc ý của vợ ngốc nhà mình, thật sự muốn đập ngay cho một phát, cái đồ ngớ ngẩn này.

Có điều cô nói như vậy lại gợi ý cho anh nhớ ra một chuyện.

Anh với Bạch Dạ Hàn quen nhau như thế nào?

Điều này đúng là anh phải ngẫm lại cho kỹ thật.

Sau khi Thủy An Lạc nghĩ thông suốt thì tâm trạng rất sung sướng: “Có khi ngay từ đầu người ta đã liên thủ với Long Nhược Sơ để đối phó với anh rồi không chừng?”

“Ngu ngốc, em ngậm miệng vào được rồi đấy!” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

“Sau đó lúc đang đối phó với anh thì lại bất ngờ bị anh hấp dẫn, từ từ chuyển qua yêu anh, cho nên bây giờ người ta không cách nào ra tay với anh nữa, vì thế mục tiêu lại chuyển sang em. Ai da, sao anh lại đánh em hả?” Thủy An Lạc còn chưa nói hết đã bị Sở Ninh Dực hung hăng gõ một cái lên đầu.

“Vỗ vỗ nước, lắc một cái, phải đem mấy cái thứ lung ta lung tung trong đầu em lắc cho ra hết!” Sở Ninh Dực nói rồi đứng dậy, bế Tiểu Bảo Bối ra khỏi ghế ăn trẻ em.

Tiểu Bảo Bối vẫn cười khanh khách. Nhóc quay sang nhìn mẹ mình rồi nói giòn giã: “Lắc, lắc~”

Thủy An Lạc ngồi bên bàn trợn trắng mắt, sau đó bưng hoa quả nghiền đi qua: “Còn chưa ăn cái này đâu.”

Tiểu Bảo Bối quay đầu lại nhìn thấy đống quả nghiền, sau đó nhìn ba mình như đang tỏ ý chỉ trích: Con còn chưa ăn xong mà, chạy cái gì mà chạy? Kể cả vợ của ba có ngốc cỡ nào thì ba cũng không thể khấu trừ khẩu phần lương thực của con như thế được.

Thủy An Lạc bưng hoa quả nghiền ra rồi ngồi xuống sofa, tay cầm cái thìa nhỏ bón cho con trai ăn.

“Tuy là hơi máu chó, nhưng anh không thể phủ nhận là không có khả năng này! Bạch Dạ Hàn là người kiêu ngạo thế nào chứ, cũng đâu thấy anh ta bán mạng cho Long Nhược Sơ đâu đúng không?!” Thủy An Lạc nói.

Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối, một tay của anh xoa cái đầu nhỏ của con trai: “Nói ba lăng nhăng mấy thứ nhảm nhí nhiều như vậy, rốt cuộc chỉ có một câu này hữu dụng.”

“Ai nói nhảm nhí chứ.” Thủy An Lạc lập tức phản bác.

Sở Ninh Dực thò tay qua xoa đầu cô một cái, động tác y hệt như vừa rồi xoa đầu con trai.

“Giao cho thím Vu đi, chúng ta cần phải đi rồi.” Sở Ninh Dực không định tiếp tục thảo luận với vợ về một vấn đề cần đến trí thông minh như này nữa.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn bát nhỏ trong tay: “Còn có hai miếng nữa, anh vội vã như thế làm gì.” Thủy An Lạc vừa nói vừa tăng nhanh tốc độ bón cho con trai ăn.

Tiểu Bảo Bối ai oán quay đầu nhìn ba mình: Sao ba lại có thể vội vàng như thế, không thấy là bản Thái tử còn chưa ăn sáng xong sao?

Sở Ninh Dực nhướng mày: Tổ tông, thể diện của con cũng lớn nhỉ?

Tiểu Bảo Bối hừ hừ: Biết là tốt rồi, đợi bản Thái tử ăn xong thì các người thích đi đâu thì đi.

Thủy An Lạc đút Tiểu Bảo Bối ăn hết rồi mới giao nhóc cho thím Vu. Tiểu Bảo Bối cũng dần dần hiểu được cái từ đi làm này nghĩa là gì. Đại khái là ban ngày mẹ không thể chơi cùng với nhóc, tới khi chuông báo thức vang lên thì mẹ mới về. Mấy lần trước nhóc chưa hiểu nên còn khóc toáng lên, cơ mà bây giờ đã biết vung vung tay để bai bai mẹ rồi.

Thủy An Lạc theo Sở Ninh Dực đi vào thang máy: “Con cái nhà người ta chẳng bao giờ muốn rời mẹ cơ mà, nhất định là Tiểu Bảo Bối không thương em rồi.”

“Có di động yêu em là đủ rồi còn gì?” Sở Ninh Dực lạnh lùng đáp lại.

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở, anh cứ thích nói như vậy rõ ràng là muốn ăn đòn đúng không? Hôm qua cô đã bán mình chuộc tội rồi còn gì nữa hả!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1315: Đều tại điện thoại di động gây họa (10)
Có điều anh Sở hẹp hòi như vậy cũng đáng yêu quá đi.

“Này, em thật sự tò mò lắm ấy, bình thường anh không chơi điện thoại thì anh làm những gì?”

“Làm việc.”

Ý anh Sở muốn bóng gió là: Em nghĩ ai cũng rảnh rỗi giống em chắc!

Cô cũng không hề rảnh rỗi đâu nhé!

“Thế những lúc anh không phải làm việc thì anh làm gì chứ!” Thủy An Lạc hừ một tiếng.

Vấn đề này đúng là phải suy nghĩ kỹ một chút.

Thang máy đi xuống lầu, Sở Ninh Dực đưa cô ra khỏi thang máy, nhìn thấy chú Sở đã đỗ xe ở bên ngoài. Có điều, trước khi lên xe thì Sở Ninh Dực đột nhiên thả nhẹ hai chữ vào tai cô.

Sau đó... Thủy An Lạc ngây cả người!

Thủy An Lạc ngơ ngơ ngác ngác bị đẩy lên xe một hồi lâu mới phản ứng lại được anh vừa mới nói cái gì: Làm - em!

_)$*%&#@%&#*@&%

Thủy An Lạc lập tức chửi anh Sở nhà mình một chập trong lòng, cái tên này quá đáng lắm rồi đấy nhé!

Lúc không làm việc thì làm cái gì?

Làm - em.

Thủy An Lạc hộc máu, câu trả lời này cô cho điểm tuyệt đối.

Thủy An Lạc lạnh lùng nhìn Sở Ninh Dực, kỳ thực cái người trong đầu toàn phế liệu phải là anh ấy mới đúng!

Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc đến bệnh viện, thấy Kiều Nhã Nguyễn còn chưa dậy, nên cô cũng không dám chọc vào, vì thế ngoan ngoãn đi ghi chép lại với giáo viên hướng dẫn.

“Bệnh nhân ở phòng bệnh số ba mươi bảy sẽ do em kiểm tra.” Lúc cô hướng dẫn đi đến phòng làm việc thì lên tiếng.

“Em? Một mình em ạ?” Thủy An Lạc vốn đang cúi đầu, thế nhưng vừa nghe thấy vậy thì cô lập tức ngẩng đầu nhìn cô hướng dẫn của mình.

Chủ nhiệm khoa ngoại mỉm cười, nói: “Cô ở ngay bên cạnh em mà, không sao đâu.”

Thủy An Lạc đã từng làm phẫu thuật cho các động vật nhỏ, cũng có lý luận tri thức, thế nhưng thật sự đụng đến bệnh án thì đây là lần đầu tiên.

“Nghe nói em là người Viện trưởng Kiều dìu dắt mà, sao lại không có lòng tin thế?” Chủ nhiệm khoa ngoại tiếp tục cười cô.

Thủy An Lạc cố gắng nín lại không trợn mắt thở dài. Lúc cô còn theo Kiều Tuệ Hòa thì hầu hết đều tốn thời gian đi đấu với người khác, nếu nói người thật sự dạy cho cô được thứ gì đó trong khoảng thời gian ở bệnh viện này, vậy cũng chỉ có Lý Tử và chú Hạng thôi.

Bệnh nhân phòng số ba mươi bảy là một ngôi sao. Lúc Thủy An Lạc xem tin tức thì từng trông thấy cô ta.

Rõ ràng chỉ là một ngôi sao nhỏ, nhưng mà bảo vệ quanh cô ta cứ y như ngôi sao nổi tiếng vậy. Thủy An Lạc nghĩ thảo nào cô ta không lên được địa vị nổi tiếng, vì tất cả tâm huyết đều dồn vào việc tô đẹp cái mã ngoài rồi.

Ngôi sao này nhập viện vì bị viêm phổi, lúc này trông yếu ớt nhìn cũng thấy thương, thế nhưng trên người cô ta lại toát ra cảm giác khiến Thủy An Lạc không ưa nổi.

“Cô Văn, trong lúc bị ốm đừng nên trang điểm thì hơn, chưa kể việc chơi điện thoại cũng không thích hợp lắm đâu.” Thủy An Lạc lên tiếng đề nghị.

Cô nàng ngôi sao kia nghe vậy liền ngẩng đầu lên. Cô ta thấy người đến là Thủy An Lạc thì hơi nheo mắt lại.

Hừ hừ, cô còn thấy được cả vết chân chim nơi khóe mắt của cô ta kìa!

Thủy An Lạc im lặng cúi đầu nhìn ca bệnh số hai mươi mốt. Cô quay đầu nhìn về phía cô hướng dẫn của mình. Thấy chủ nhiệm khoa ngoại đang nhịn cười thì Thủy An Lạc cũng biết rõ cô ấy nhìn ra rồi.

“Cô là ai?” Cô ngôi sao kia ngạo mạn hỏi: “Có phải tôi đã từng gặp cô ở đâu đó rồi không?”

“Tôi là bác sĩ thực tập Thủy An.” Thủy An Lạc hờ hững trả lời cô ta, cái tên Thủy An Lạc quá mức nổi tiếng cho nên cô vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.

“Bác sĩ thực tập, các người dám để bác sĩ thực tập khám cho tôi sao?” Cô gái kia đột nhiên lớn tiếng hét lên.

“Cô Văn, hôm nay chỉ là kiểm tra lại thôi, hơn nữa tôi vẫn luôn ở đây, cô cứ yên tâm.” Chủ nhiệm khoa ngoại vẫn mỉm cười nói.

“Như vậy cũng không thể để một bác sĩ thực tập khám cho tôi như thế chứ? Các người có biết tôi là ai không? Tôi chính là người ký hợp đồng với bên điện ảnh và truyền hình của Sở Thị, là người sắp thành Ảnh hậu đấy!” Ngôi sao nhỏ kia tiếp tục la hét chói tai.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật. Cô rất muốn mở miệng nói một câu: Cái người trong đầu toàn phế liệu kia, anh nhìn xem anh ký cái hợp đồng quỷ quái gì đây.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1316: Sở Ninh Dực với Bạch Dạ Hàn (1)
“Cô Văn, kể cả cô có ký hợp đồng với Hollywood thì cô cũng phải khỏe mạnh trước đã, phải không nào?” Thủy An Lạc khinh bỉ Sở Ninh Dực xong lại tiếp tục công việc của mình.

Đại khái cô ngôi sao nhỏ kia cũng cảm thấy Thủy An Lạc nói có lý, cho nên cũng không trách cứ cô nữa.

“Đây là bệnh viện của Sở Thị, cô đã từng gặp Sở Ninh Dực chưa?” Cô ngôi sao kia đột nhiên hỏi. Cô ta đã đi tới tất cả những nơi có liên quan tới Sở Ninh Dực, chỉ để có cơ hội gặp mặt anh.

Thủy An Lạc đang cầm ống nghe chẩn đoán trình trạng của cô ta, thế nhưng nghe được những lời này xong thì nhịn không được mà phỉ nhổ nước bọt trong lòng: Không chỉ ngày nào cũng gặp mà mỗi tối còn ôm đi ngủ đấy, ý kiến gì không?!

“Chưa gặp bao giờ.” Thủy An Lạc nói dối không chớp mắt.

“Sao tôi cứ thấy mặt cô quen quen thế nhỉ?” Ngôi sao nhỏ kia nhìn Thủy An Lạc, sau đó lại nheo mắt lại.

“Khuôn mặt của tôi rất phổ biến, nên cô Văn thấy quen cũng là bình thường. Dù sao đâu phải ai cũng đẹp lông lẫy như cô Văn đây được.”

Thủy An Lạc cảm thấy công sức mỗi ngày dối lòng mà nịnh bợ Sở Ninh Dực cũng đã có tác dụng rồi. Nhìn đi, bây giờ cô có thể mặt không đỏ tim không đổi nhịp mà nói láo đó.

Chỉ là không biết rửa ba tầng bột mì này đi thì mặt thật sẽ thế nào nhỉ.

Thủy An Lạc suy nghĩ rồi lại đột nhiên nhớ đến Tiểu Bảo Bối nhà mình. Có một lần cô ra ngoài về có trang điểm nhạt, thế nhưng Tiểu Bảo Bối cũng ghét bỏ không cho cô ôm nguyên một ngày trời.

Vậy nên Tiểu Bảo Bối với ba nó giống nhau, đều không thích những người trang điểm.

Chỉ bằng một điểm này thôi thì ngôi sao nhỏ này cũng đã bị out rồi.

“Cô Văn phục hồi rất tốt, đại khái trong hôm nay là có thể xuất viện được rồi, cô thấy sao?” Thủy An Lạc nói xong còn cố ý nhìn chủ nhiệm khoa ngoại của mình một cái.

“Sở Ninh Dực còn chưa đến thăm tôi, sao tôi có thể khỏe lại được chứ!” Ngôi sao nhỏ kia bỗng hét lên.

Sở Ninh Dực tới... thăm cô ta?

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, con nhỏ này bị điên hả!

Thủy An Lạc nghĩ, kể cả cô có bệnh đến chết thì chắc chắn Sở Ninh Dực cũng không thèm tới đâu!

Thủy An Lạc lại quay đầu nhìn cô hướng dẫn: Có phải cô ta vào nhầm phòng bệnh rồi không? Không phải nên đi khoa tâm thần sao ạ?

Chủ nhiệm khoa ngoại cúi đầu cười, lúc này bà ấy đang nghĩ gì cô cũng không biết được.

“Tất nhiên, nếu cô Văn vẫn muốn tiếp tục nằm viện thì chúng tôi cũng không có ý kiến gì.” Thủy An Lạc tốt tính nói.

“Cô đang cười nhạo tôi!” Ngôi sao nhỏ kia lại thét lên, chói hết cả tai.

Thế mà cũng nghe ra được cơ à, xem ra cũng không ngu lắm đâu.

Thủy An Lạc khép bệnh án lại, cười nói: “Sao có thể như thế được chứ? Chỉ là ở bệnh viện có rất nhiều virut, tôi chỉ sợ sẽ bất lợi đối với việc bình phục của cô Văn mà thôi.”

“Không cần cô quan tâm, cô là ai chứ hả?” Ngôi sao nhỏ kia lại hét lên lần nữa.

Thủy An Lạc nghĩ, ngay cả Viên Giai Di có cái mác người mẫu quốc tế to như vậy cô còn chẳng sợ, chả lẽ phải sợ ngôi sao nhỏ hạng ba như cô ta sao?

“Người sáng suốt đều nhìn ra được hai ta là chung một dạng, à không, phải nói là sinh vật mới đúng.” Thủy An Lạc hời hợt trả lời, rồi quay đầu nhìn cô hướng dẫn của mình: “Cô, hôm nay có lẽ không cần thêm thuốc nữa nữa đâu ạ.”

Chủ nhiệm khoa ngoại khẽ gật đầu, nhìn về phía ngôi sao nhỏ đang xù lông ngồi trên giường: “Cô Văn, phòng bệnh trong bệnh viện có hạn, cho nên mong cô Văn...”

“Tôi trả tiền, tôi muốn ở bao lâu thì sẽ ở bấy lâu!” Ngôi sao nhỏ kia hung hăng nói, cứ như thể ai dám bảo cô ta đi thì cô ta sẽ liều mạng với người đó vậy.

Thủy An Lạc cũng lười tính toán với cô ta thêm nữa, nếu đã có tiền thì thích ở cứ ở.

“Này, tôi hỏi cô, cô có biết trong bệnh viện của các cô có bác sĩ nào tên là Thủy An Lạc không?”

Lúc Thủy An Lạc đang định đi khỏi thì cô nàng ngôi sao kia đột nhiên hỏi.

Có điều cái giọng điệu của cô ta khiến Thủy An Lạc chẳng thể thích nổi.

Chủ nhiệm khoa ngoại đứng phía sau cúi đầu cười thầm, nhưng không nói gì cả.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1317: Sở Ninh Dực với Bạch Dạ Hàn (2)
Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn cô nàng ngôi sao nhỏ đầy vênh váo hống hách trên giường.

“Không biết!”

“Sao mà cô không biết được chứ, cô ta chẳng phải là...” Cô ta đang nói dở bỗng khựng lại, dường như cô ta cũng không muốn thừa nhận thân phận của Thủy An Lạc, cho nên nín nửa ngày cũng không ra nổi một chữ.

Chậc chậc chậc, chắc cô ta phải hận Thủy An Lạc nhiều lắm đây, đến nỗi ngay cả cái tên một người cũng không nói ra được.

“Thật ngại quá, tôi mới tới đây cho nên cũng không biết.” Thủy An Lạc nhàn nhạt trả lời.

“Vậy còn bà?” Cô ta đưa mắt nhìn sang chủ nhiệm khoa ngoại.

“Bây giờ bác sĩ Thủy đang rất bận, nếu cô Văn muốn gặp cô ấy, tôi cũng có thể chuyển lời giúp cô.” Chủ nhiệm khoa ngoại mỉm cười nói.

Cô nàng ngôi sao nhỏ kia nghe vậy thì dường như có chút bất mãn.

Thủy An Lạc bĩu môi, sau đó rời đi cùng với cô hướng dẫn của mình.

Tên vệ sĩ cao lớn thô kệch đứng ngoài cửa. Thủy An Lạc đóng cửa lại rồi mới khẽ hừ một tiếng.

“Tôi cứ tưởng em sẽ nói thẳng cho cô ta biết, em chính là phu nhân của ông chủ chúng ta nưa cơ?” Chủ nhiệm khoa ngoại cười nói.

“Em sợ đả kích cô ta.” Thủy An Lạc thở dài: “Cô nói xem, Sở Ninh Dực cũng chỉ có thế, sao lại khiến mấy cô nhóc kia mê mệt quá vậy?”

“Phụt...” Chủ nhiệm khoa ngoại bật cười thành tiếng: “Nếu những người khác nghe được câu này, thì e là sẽ lấy đá đập em đấy.”

Sở Ninh Dực, đây chính là bạch mã hoàng tử trong mắt toàn bộ con gái ở cái thành phố A này, thế nhưng trong mắt Thủy An Lạc lại trở thành “chỉ có thế”, quả nhiên, có những người ngứa đòn đến mức nhìn mà khó chịu.

Thủy An Lạc quay về chỉnh lại bệnh án, chủ nhiệm khoa ngoại chữa lại mấy chỗ sai rồi mới giao lại cho Thủy An Lạc: “Về cơ bản thì tốt rồi, có mấy loại thuốc đổi sang dùng loại khác sẽ có hiệu quả hơn. Sáng nay hết việc rồi, em sửa ghi chép xong có thể tan làm được rồi.”

Thủy An Lạc ôm bệnh án nói cảm ơn, sau đó mới sung sướng chạy về phòng làm việc của mình, chắc di động của cô đã đến rồi!

Quả nhiên sau khi Thủy An Lạc trở về thì Kiều Nhã Nguyễn đã tới, lúc này đang ôm máy tính của cô chơi game, lại tiếp tục sự nghiệp chém Phong Ảnh đế của mình.

“Này, di động của mày này.” Kiều Nhã Nguyễn cũng không ngẩng lên mà tiếp tục nói: “Bên trên có một cuộc gọi nhỡ đấy, là của Bạch Dạ Hàn.”

Thủy An Lạc đã từng lưu số của Bạch Dạ Hàn, nếu không thì anh ta cũng chẳng gọi tới được, mà sẽ bị chuyển cuộc gọi qua di động của Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc biết về cuộc gọi này. Hôm qua Anh Xinh Trai còn đặc biệt chạy đến báo cho cô nữa mà.

“Bạch Dạ Hàn gọi điện cho mày làm gì thế? Anh ta còn dám vác mặt về nữa cơ à?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa dùng một đao chém chết acc phụ.

“Tao không biết, chẳng phải tao nói với mày rồi đó sao? Bạch Dạ Hàn thích Sở Ninh Dực.” Thủy An Lạc cầm lấy điện thoại di động của mình, nhớ quá đi mất!

Kiều Nhã Nguyễn trượt tay một cái, thế là bấm nhầm vào nút tự sát!

“Bạch Dạ Hàn thích Sở Ninh Dực?” Kiều Nhã Nguyễn bất chấp nhân vật của mình đã lăn ra chết, kinh hoàng nhắc lại.

Thủy An Lạc gật đầu: “Lần này bọn tao có thể chạy thoát được, kỳ thật là do Bạch Dạ Hàn đã giúp một tay. Anh ta không muốn Sở Ninh Dực chết vì tao, hơn nữa chắc chắn anh ta thích Sở Ninh Dực.”

Kiều Nhã Nguyễn đưa tay bóp trán, cô cảm thấy cô đã nghe được chuyện gì đó rất kinh khủng.

Cho nên Kiều Nhã Nguyễn hoàn toàn không chú ý tới nhân vật nhỏ của cô ngã xuống bên cạnh nhân vật có tên Phong Ảnh đế, rồi lại được người khác hồi sinh cho. Mà người hồi sinh lại chính là acc phụ Phong Ảnh đế mà cô chặt chém suốt nãy giờ.

Tin tức này quá khủng bố, Kiều Nhã Nguyễn cần có thời gian tiêu hóa.

“Mà chân của mày làm sao thế? Vừa nãy bước đi nhìn cứ là lạ.” Kiều Nhã Nguyễn hơi cúi đầu nhìn đôi chân còn đang run run của Thủy An Lạc, cuối cùng tò mò hỏi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1318: Sở Ninh Dực với Bạch Dạ Hàn (3)
Kiều Nhã Nguyễn nói xong thì Thủy An Lạc lập tức liếc mắt nhìn một cái.

Trách ai?

Còn không phải là do Kiều Nhã Nguyễn cầm di động của cô, cho nên đêm qua cô mới phải bán mình cầu tha thứ đó sao.

Dù sao Kiều Nhã Nguyễn cũng là người thông minh, trong nháy mắt đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Cô ôm miệng cười trộm, nhìn Thủy An Lạc cứ như một con mèo trộm được cá.

Thủy An Lạc cúi đầu bấm điện thoại của mình rồi hỏi: “Hôm qua mày với Phong điên thế nào rồi?”

“Còn có thể thế nào nữa, trời thì phải mưa, gái lớn thì phải gả chồng, đâu có liên quan tới ai. Tao có thể mặc kệ không thèm để ý chuyện của chị Kỳ Nhu. Thế nhưng chắc chắn tao sẽ không ở cùng một đứa con trai ngoan của mẹ đâu.”

Cái gì cũng phải nghe mẹ, cái loại đàn ông như vậy, cô có lấy về cũng chẳng được ích lợi gì.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Kiều Nhã Nguyễn liền hiểu, lúc này cô có nói gì thì cô bạn thân cũng chẳng thể nghe vào tai được.

Trừ khi Phong Phong có thể thay đổi.

“Mày biết không? Tao vừa mới đi kiểm tra cho một cô nàng nghệ sĩ nhỏ bị viêm phổi. Bây giờ bệnh đã khỏi rồi nhưng cô ta nhất quyết không chịu xuất viện, cứ ở lì đây để gặp Sở tổng cho bằng được đây.” Thủy An Lạc chậc chậc nói.

“Ôi chao, quả nhiên là sức quyến rũ của Sở tổng không ai có thể sánh bằng, có vợ có con đàng hoàng rồi mà vẫn khiến các em gái mơ mộng cơ đấy.” Kiều Nhã Nguyễn nói, quay đầu nhìn nhân vật của mình đã được hồi sinh.

Nhân vật của cô học kỹ năng tự hồi sinh lúc nào vậy, sao cô không biết.

“Em gái cái quái gì, đã hai mươi mốt rồi, tao còn thấy được cả vết chân chim ở khóe mắt cô ta đấy!” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói: “Buổi trưa tan tầm, mày đi với tao qua chỗ mẹ chồng tao đi, để bà ấy chọn thực đơn.”

“Muốn ai gia làm tài xế cho nhà ngươi thì cứ nói thẳng.” Kiều Nhã Nguyễn trợn trắng mắt nói.

“Tiện đường qua nhà tao đón Tiểu Bảo Bối luôn nhé, mẹ chồng tao bảo nhớ cháu.” Thủy An Lạc đặt di động xuống, đem bệnh án lưu vào trong máy tính xách tay của mình.

“Trước mẹ chồng sau mẹ chồng, sao tao lại muốn đánh mày thế nhỉ?” Kiều Nhã Nguyễn chống cằm chuyển qua acc phụ của mình, nhưng lại phát hiện bị đá ra.

“What? Thằng nào trộm acc của ông đấy? Nó bị tao chém đến nát bươm rồi mà vẫn còn đi trộm?” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.

“Trộm thôi mà, mày quan tâm đó là ai làm cái gì, mày cứ thấy cái tên Phong Ảnh đế là nhào lên chém chẳng phải được rồi sao. Có người không công luyện cấp cho mày chém, mày còn không bằng lòng cái gì nữa?”

Thủy An Lạc viết xong bệnh án thì xem lại hộp thư một lần nữa, xét thấy không có vấn đề gì liền tắt máy mính, rồi đi cùng Kiều Nhã Nguyễn về nhà đón Tiểu Bảo Bối, sau đó cả ba cũng về nhà ba mẹ.

Đối với việc mẹ đột nhiên xuất hiện ở nhà vào ban ngày, Tiểu Bảo Bối rất vui vẻ, cho nên nhóc để mẹ tùy ý mặc cho nhóc một bộ đồ mà nhóc không thích, nghe nói là do bà nội mua cho nhóc.

Haizz, Tiểu Bảo Bối rất đau lòng, rõ ràng bà nội là một người tao nhã như vậy mà tại sao bộ đồ nào bà nội chọn cũng không hợp ý nhóc thế chứ.

Cái bộ đồ gà con màu vàng tươi này tuy là rất đáng yêu, thế nhưng đây không phải là phong cách của nhóc đâu.

Có điều, lần nào mẹ mặc cho nhóc bộ này thì y như rằng sẽ phải đi qua chỗ bà nội. Người mẹ ngốc của nhóc ít nhất vẫn có chút thông minh, lần nào cũng lợi dụng nhóc để lấy lòng bà nội.

Tiểu Bảo Bối được mẹ ôm xuống lầu liền trông thấy cả mẹ nuôi. Nhóc lập tức cười tít mắt, ôm cổ của mẹ nuôi rồi hôn một cái thật kêu.

“Quả nhiên con trai của mẹ là tốt nhất!” Kiều Nhã Nguyễn tấm tắc nói rồi khom lưng hôn lên má của Tiểu Bảo Bối: “Đi thôi, đi lúc này còn ăn ké được bữa trưa.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi mở cửa xe để hai mẹ con Thủy An Lạc bước lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1319: Sở Ninh Dực với Bạch Dạ Hàn (4)
Đi qua ăn chùa không phải là ý của cô, mà là do mẹ chồng nói thẳng. Nếu muốn qua thì qua ăn chung bữa cơm trưa luôn, đồng thời cũng để Tiểu Bảo Bối chơi ở bên kia lâu hơn một chút, chắc cụ nội đã nhớ chắt trai lắm rồi.

“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối trong tạo hình gà con lông vàng lại đi một đôi giày màu vàng cùng tông đang nhảy tới nhảy lui bên mẹ mình, có thể thấy nhóc đang rất hưng phấn.

Thủy An Lạc giơ hai tay đỡ lấy hai cánh tay ú nần của con trai rồi đặt nhóc vào trong ghế trẻ em. Thế nhưng Tiểu Bảo Bối lại nhất quyết không chịu ngồi vào. Mẹ chỉ cần buông tay ra là nhóc lập tức dùng móng vuốt của mình giãy ra.

“Mày bế đi! Tao cho xe chạy chậm chút.”

“Chị hai, chủ yếu là tao mệt!” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt mà nói.

“Bế, bế~” Tiểu Bảo Bối dùng chính chân nhỏ của mình phản kháng, nhất quyết phải để mẹ ôm nhóc.

Tiểu Bảo Bối đã hơn một tuổi rồi, không phải bé con như lúc trước nữa. Ôm một lúc thì còn được, chứ ôm suốt dọc đường thì tay của cô cũng coi như bỏ luôn.

“Ma ma, bế bế~” Tiểu Bảo Bối vẫn giùng giằng.

Thủy An Lạc bất đắc dĩ đành ôm con trai đặt lên đùi của mình.

“Bế~” Tiểu Bảo Bối lắc lắc người đứng lên, không phải ngồi, mà là ôm, mẹ lại lừa bé.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai: Cũng có khác gì nhau đâu.

Tiểu Bảo Bối: Mẹ mau bế đi.

Cuối cùng Thủy An Lạc bại trận, nên chỉ có thể bế con trai bảo bối nhà mình vào lòng, hai tay cô đỡ tay của Tiểu Bảo Bối để nhóc đứng trên đùi mình chơi đùa.

Kiều Nhã Nguyễn chậc chậc lưỡi nói: “Bị Sở tổng bắt nạt thì cũng thôi đi, không ngờ ngay cả con trai mình mà mày cũng không giải quyết được.”

“Trước đây lúc ngồi trên xe toàn do Sở Ninh Dực bế nó cả, đều do anh ấy dạy hư hết!” Thủy An Lạc bất mãn nói.

“Bạ bạ tốt, bạ bạ tốt~” Tiểu Bảo Bối vội vàng lên tiếng phản bác.

“Ha, đừng có mà vuốt mông ba con nịnh bợ. Ba con không có ở đây đâu.” Thủy An Lạc nói rồi dùng một tay ôm lấy con trai, tay kia thì với lấy bình nước thím Vu đã chuẩn bị sẵn cho Tiểu Bảo Bối.

“Bạ bạ tốt~” Tiểu Bảo Bối kiên quyết giữ vững quan điểm của mình, nhóc còn lâu mới nịnh bợ.

“Vậy con thích ba hay là thích mẹ?” Thủy An Lạc ôm con trai đặt lên đùi, chặn lại không cho nhóc giãy giụa nữa, sau đó mới đặt bình nước vào tay con trai: “Con mau uống nước đi.”

“Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối bẹp miệng đầy tủi thân. Ba cũng không bắt nhóc ngồi xuống đâu, nhóc không muốn ngồi xuống mà.

Tiểu Bảo Bối vừa mới dứt lời thì trái tim thủy tinh của Thủy An Lạc lập tức vỡ vụn.

Con trai do chính cô sinh ra rồi nuôi nấng thế mà lại thích ba nó nhất.

“Không cho con uống nước nữa!” Mẹ mà đã tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng đấy.

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

“Thủy An Lạc, mày đủ chưa hả, mày làm mẹ rồi đấy nhé!” Thế mà còn làm ba cái chuyện ấu trĩ như thế.

Tiểu Bảo Bối chớp đôi mắt to tròn của mình nhìn hai tay trống rỗng, nhóc muốn nói: Mẹ à, mẹ thật sự không biết xấu hổ mà làm mấy chuyện này sao?

“Ma ma...” Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu, đôi mắt to tròn xoe rưng rưng nước mắt: “Ma ma... êu, êu...” Tiểu Bảo Bối nói còn không rõ ràng lắm, nhưng có thể đại khái hiểu được Tiểu Bảo Bối đang nói là, yêu mẹ.

Thủy An Lạc lập tức hài lòng, cuối cùng cầm bình nước đưa cho Tiểu Bảo Bối: “Uống đi.”

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Không hiểu sao đột nhiên cô có chút đồng cảm với Sở tổng.

Tiểu Bảo Bối: “...”

Ba, Tiểu Bảo Bối thật sự rất đồng cảm với ba.

Hơn nữa, mẹ có phải bị ngốc thật không, nhóc đâu có nói là nhất định phải uống nước, mẹ lại còn có cảm giác nhóc vì muốn uống nước mà phải thỏa hiệp, quả nhiên mẹ ngốc thật đấy.
 
Top