[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,846
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 1310: Đều tại điện thoại di động gây họa (5)
“Em xin lỗi.” Thủy An Lạc thủ thỉ xin lỗi, trong giọng điệu còn có chút run rẩy.
Sở Ninh Dực lại cúi đầu hôn lên môi cô một cái, khẽ nói: “Là do anh đã đánh giá cao sức chịu đựng của em.”
“Không đúng, không đúng!” Thủy An Lạc vội vàng kêu lên, sau đó ôm lấy mặt anh, nôn nóng giải thích: “Sức chịu đựng của em rất cao mà, anh xem anh nói em thành cái loại đần độn thiểu năng trí tuệ như vậy rồi mà em có nổi nóng với anh đâu! Về sau anh có tâm tình gì thì cứ phát ra với em, em cam đoan về sau sẽ không như vậy nữa!”
Thủy An Lạc nói xong câu cuối cùng, xen lẫn trong lời nói ấy còn có chút nịnh nọt.
Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng cuống cuồng của cô, tâm trạng cũng thoải mái hơn.
“Không nổi nóng với anh, là vì anh nói thật hả?” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.
Thủy An Lạc: “...”
Cái người này chẳng lúc nào quên đả kích cô cả.
“Em...”
Thủy An Lạc đang định nói gì nữa thì đột nhiên chuông cửa kèm theo tiếng đập cửa vang lên.
Sở Ninh Dực hơi hơi nhíu mày, anh buông Thủy An Lạc ra rồi đi mở cửa.
“Sở Đại, là tôi đây!” Người bên ngoài trầm giọng kêu lên, cánh tay vẫn đập cửa như trước: “Nhanh mở cửa!”
Sở Ninh Dực nhận ra tiếng gọi là của An Phong Dương nên vội vàng chạy ra mở cửa.
Thủy An Lạc cũng đứng dậy theo ra, cô tò mò hỏi: “Anh Xinh Trai?”
“Di động của Lạc Lạc đâu rồi?” An Phong Dương đột nhiên hỏi.
Điện thoại di động?
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, hiện tại cô không muốn nhắc đến điện thoại di động chút nào, đó chính là ngọn nguồn chiến tranh giữa hai người bọn họ.
“Làm sao thế?”
“Hinh Nhi vừa mới kiểm tra được, vừa rồi di động của Bạch Dạ Hàn có gọi một cú điện thoại ra ngoài, số gọi đi là của Em Đẹp Gái, nhưng không có ai bắt máy cả.” Vậy cho nên anh mới tò mò, tại sao một cuộc điện thoại quan trọng như vậy mà Thủy An Lạc lại không nhận?
“Di động của em đang ở bên chỗ Lão Phật Gia!” Thủy An Lạc nói xong lại nhìn Sở Ninh Dực.
Quả nhiên, di động không có bên cạnh là sẽ xảy ra chuyện, loại cảm giác này rất chính xác.
Nhưng Bạch Dạ Hàn gọi điện cho cô làm gì?
“Nhã Nguyễn?” An Phong Dương hơi nhíu mày: “Tại sao di động của em lại chạy đến chỗ của Nhã Nguyễn được?”
“Di động của nó bị Phong điên phá hỏng, cho nên lúc đi mới cầm điện thoại của em chơi, lúc về quên trả.” Thủy An Lạc lập tức giải thích.
Quả nhiên, ngọn nguồn lại là do Phong điên, cứ dính tới anh ta là y như rằng chẳng có chuyện gì tốt lành cả.
“Hay là để em gọi điện cho Lão Phật Gia nhé, bảo nó mang điện thoại tới đây?” Thủy An Lạc nghi ngờ hỏi lại.
“Không cần đầu, một lần không gọi được thì cậu ta sẽ không gọi nữa.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói: “Em đi lên nghỉ ngơi đi. Anh với An Tam có chuyện cần nói.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa vỗ lên vai Thủy An Lạc.
Mặc dù Thủy An Lạc thấy rất tò mò, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đi lên phòng ngủ.
Sở Ninh Dực và An Phong Dương đi vào phòng làm việc. Sở Ninh Dực đứng bên cửa sổ nhìn một vòng phía dưới, sau đó mới kéo kín rèm cửa lại.
An Phong Dương tựa người vào cạnh bàn, chọc chọc cằm của mình.
“Toàn bộ những chuyện đã làm trước đây đều vô ích?”
“Không chắc chắn, như thế cũng tốt, cảm tình của chúng ta với Phong Tứ nhiều năm như vậy không có khả năng chỉ vì một vụ việc ở quán bar mà chấm dứt được! Cho nên việc cậu ta bị thương rồi chúng ta đến bệnh viện thăm cũng là chuyện bình thường.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Thế nhưng tôi không hiểu, rốt cuộc Bạch Dạ Hàn muốn làm gì?”
An Phong Dương tiếp tục chọc chọc cằm: “Cậu ta với Long Nhược Sơ quen nhau thế nào? Vì sao trước đó chúng ta không hề biết chuyện này?”
“Tôi đã cho người điều tra, thế nhưng không có bất cứ kết quả nào cả.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, sau đó ngồi xuống cái ghế phía sau bàn làm việc.
Thủy An Lạc đứng ở cửa nghe cuộc đối thoại của hai người họ, tay cô bất giác siết chặt vạt áo của mình lại.
Sở Ninh Dực lại cúi đầu hôn lên môi cô một cái, khẽ nói: “Là do anh đã đánh giá cao sức chịu đựng của em.”
“Không đúng, không đúng!” Thủy An Lạc vội vàng kêu lên, sau đó ôm lấy mặt anh, nôn nóng giải thích: “Sức chịu đựng của em rất cao mà, anh xem anh nói em thành cái loại đần độn thiểu năng trí tuệ như vậy rồi mà em có nổi nóng với anh đâu! Về sau anh có tâm tình gì thì cứ phát ra với em, em cam đoan về sau sẽ không như vậy nữa!”
Thủy An Lạc nói xong câu cuối cùng, xen lẫn trong lời nói ấy còn có chút nịnh nọt.
Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng cuống cuồng của cô, tâm trạng cũng thoải mái hơn.
“Không nổi nóng với anh, là vì anh nói thật hả?” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.
Thủy An Lạc: “...”
Cái người này chẳng lúc nào quên đả kích cô cả.
“Em...”
Thủy An Lạc đang định nói gì nữa thì đột nhiên chuông cửa kèm theo tiếng đập cửa vang lên.
Sở Ninh Dực hơi hơi nhíu mày, anh buông Thủy An Lạc ra rồi đi mở cửa.
“Sở Đại, là tôi đây!” Người bên ngoài trầm giọng kêu lên, cánh tay vẫn đập cửa như trước: “Nhanh mở cửa!”
Sở Ninh Dực nhận ra tiếng gọi là của An Phong Dương nên vội vàng chạy ra mở cửa.
Thủy An Lạc cũng đứng dậy theo ra, cô tò mò hỏi: “Anh Xinh Trai?”
“Di động của Lạc Lạc đâu rồi?” An Phong Dương đột nhiên hỏi.
Điện thoại di động?
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, hiện tại cô không muốn nhắc đến điện thoại di động chút nào, đó chính là ngọn nguồn chiến tranh giữa hai người bọn họ.
“Làm sao thế?”
“Hinh Nhi vừa mới kiểm tra được, vừa rồi di động của Bạch Dạ Hàn có gọi một cú điện thoại ra ngoài, số gọi đi là của Em Đẹp Gái, nhưng không có ai bắt máy cả.” Vậy cho nên anh mới tò mò, tại sao một cuộc điện thoại quan trọng như vậy mà Thủy An Lạc lại không nhận?
“Di động của em đang ở bên chỗ Lão Phật Gia!” Thủy An Lạc nói xong lại nhìn Sở Ninh Dực.
Quả nhiên, di động không có bên cạnh là sẽ xảy ra chuyện, loại cảm giác này rất chính xác.
Nhưng Bạch Dạ Hàn gọi điện cho cô làm gì?
“Nhã Nguyễn?” An Phong Dương hơi nhíu mày: “Tại sao di động của em lại chạy đến chỗ của Nhã Nguyễn được?”
“Di động của nó bị Phong điên phá hỏng, cho nên lúc đi mới cầm điện thoại của em chơi, lúc về quên trả.” Thủy An Lạc lập tức giải thích.
Quả nhiên, ngọn nguồn lại là do Phong điên, cứ dính tới anh ta là y như rằng chẳng có chuyện gì tốt lành cả.
“Hay là để em gọi điện cho Lão Phật Gia nhé, bảo nó mang điện thoại tới đây?” Thủy An Lạc nghi ngờ hỏi lại.
“Không cần đầu, một lần không gọi được thì cậu ta sẽ không gọi nữa.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói: “Em đi lên nghỉ ngơi đi. Anh với An Tam có chuyện cần nói.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa vỗ lên vai Thủy An Lạc.
Mặc dù Thủy An Lạc thấy rất tò mò, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đi lên phòng ngủ.
Sở Ninh Dực và An Phong Dương đi vào phòng làm việc. Sở Ninh Dực đứng bên cửa sổ nhìn một vòng phía dưới, sau đó mới kéo kín rèm cửa lại.
An Phong Dương tựa người vào cạnh bàn, chọc chọc cằm của mình.
“Toàn bộ những chuyện đã làm trước đây đều vô ích?”
“Không chắc chắn, như thế cũng tốt, cảm tình của chúng ta với Phong Tứ nhiều năm như vậy không có khả năng chỉ vì một vụ việc ở quán bar mà chấm dứt được! Cho nên việc cậu ta bị thương rồi chúng ta đến bệnh viện thăm cũng là chuyện bình thường.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Thế nhưng tôi không hiểu, rốt cuộc Bạch Dạ Hàn muốn làm gì?”
An Phong Dương tiếp tục chọc chọc cằm: “Cậu ta với Long Nhược Sơ quen nhau thế nào? Vì sao trước đó chúng ta không hề biết chuyện này?”
“Tôi đã cho người điều tra, thế nhưng không có bất cứ kết quả nào cả.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, sau đó ngồi xuống cái ghế phía sau bàn làm việc.
Thủy An Lạc đứng ở cửa nghe cuộc đối thoại của hai người họ, tay cô bất giác siết chặt vạt áo của mình lại.