Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1300: Anh bị bệnh, em có thuốc (5)
Sở Ninh Dực: “...”

Quả nhiên, Ảnh đế trong truyền thuyết chỉ cần nghe đến ba chữ Kiều Nhã Nguyễn thì lập tức biến thành người khác ngay.

Sở Ninh Dực cũng chẳng phải kiểu người lắm chuyện, cho nên mặc dù hiện giờ anh biết Kiều Nhã Nguyễn hận Phong Phong đến mức nào thì anh cũng không nói toạc ra. Dù sao đây cũng là việc của người khác, còn người mà anh quan tâm thì chỉ có một mình Thủy An Lạc mà thôi.

Sáu giờ chiều, Sở Ninh Dực gọi điện nói anh đang ở ngoài bệnh viện chờ hai người.

Thủy An Lạc thu dọn đồ đạc rồi nhìn ai kia vẫn cắm đầu chơi game: “Mày chém cái acc cấp mười đó cả buổi chiều rồi đấy, mày không thấy chán sao?”

Kiều Nhã Nguyễn đăng xuất rồi tắt máy, sau đó hừ hừ một tiếng.

Thủy An Lạc quyết định im miệng, chỉ cần người Kiều Nhã Nguyễn chém không phải là cô, còn muốn chém ai cứ việc chém.

“Tao bảo này, mày với mẹ chồng mày cãi nhau thì Sở Ninh Dực bênh ai?”

“Bênh tao.” Thủy An Lạc chớp chớp mắt: “Nhưng mà tao với mẹ chồng tao không cãi nhau, mà là mẹ chồng tao sẽ trực tiếp dùng ánh mắt giết chết tao trong vòng một giây.” Câu thứ hai của Thủy An Lạc càng thực tế hơn.

Cho nên, anh Sở giúp cô là vì thương hại cô quá nhỏ và quá yếu thôi.

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Cô đã quên mất cái thuộc tính thiếu ngược này của Thủy An Lạc, đáng ra cô không nên hỏi câu này mới phải.

“Mày coi bà ta thành mẹ chồng mà xử lý sao? Xem ra Phong điên cũng không hẳn hết hy vọng nhỉ?” Thủy An Lạc cười tít mắt nói, lúc đi tới bên cạnh xe thì cửa xe tự động mở cửa băng ghế sau.

Kiều Nhã Nguyễn cũng tự giác, cô biết Sở tổng sẽ ngồi băng ghế sau, cho nên cô cũng không ngốc đến mức đi làm kỳ đà.

“Má, từ khi anh ta đứng nhìn tao với mẹ anh ta cãi nhau mà chẳng nói một câu nào, thì anh ta đã bị đá ra khỏi cuộc đời của tao luôn rồi!” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa mở cửa ngồi lên xe, sau đó cúi đầu cài dây an toàn.

Thủy An Lạc ngẩng đầu định nói gì đó. Thế nhưng vừa ngẩng đầu thì cô lập tức ngây cả người. Cô nhìn thấy cái gì thế này?

Người đang ngồi ở ghế lái không phải là chú Sở.

“Còn nữa, không nói đến chuyện khác, chỉ là anh ta...” Kiều Nhã Nguyễn đang định quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc, thế nhưng vừa mới nghiêng một cái đã thấy cái người đang ngồi ở ghế lái.

Người đàn ông mặc bộ vest bó sát người kia, trên trán quấn kín băng vải, trong xe còn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, gương mặt đẹp trai dù hơi tát nhợt, nhưng vẫn không khiến hào quang của anh ta giảm bớt, mười ngón tay thon dài gác trên vô lăng, trên mu bàn tay trắng nõn hơi hơi gợn lên gân xanh.

Chú Sở đi phẫu thuật thẩm mỹ từ bao giờ thế?

Thủy An Lạc cúi đầu sờ sờ mũi mình. Trời đất chứng giám, cô thật sự không hề biết Phong Phong sẽ đến, vừa rồi cô cũng tưởng chú Sở lái xe.

Sở Ninh Dực bình tĩnh cầm danh sách thực đơn trong tay xem xét, cái này là bản khách sạn gửi đến cho anh xem trước.

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại rồi dùng ánh mắt căm hận trừng Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc vội làm một động tác khóa miệng của mình lại, cái đầu thì lắc lắc tỏ ý mình hoàn toàn vô tội.

“Là anh ta cái gì?” Phong Phong đột nhiên nói.

Những lời mà Kiều Nhã Nguyễn nói vừa rồi anh đều nghe thấy cả, cái gì gọi là bị đá khỏi cuộc đời của cô?

Cô nghĩ cũng hay quá rồi đấy.

Thủy An Lạc âm thầm nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực bình thản lật thực đơn rồi hờ hững ném một câu: “Lái xe đi! Thời gian hẹn là bảy giờ, đến muộn không tốt.”

Quả nhiên, luận về bình tĩnh thì người bình thường tuyệt đối không phải đối thủ của anh Sở, nhìn người ta mà xem, hoàn toàn không coi việc này là gì.

Lại còn đến muộn không tốt?

Ai dám nói anh đến muộn không tốt, mà kể cả anh có đến muộn thật thì người ta cũng chỉ dám nói: Thật ngại quá, chúng tôi tới sớm thôi!

“Em nhìn anh làm gì?” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.

Thủy An Lạc: “...”

Hỏi trực tiếp như vậy khiến cô lúng túng quá rồi đấy!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1301: Anh bị bệnh, em có thuốc (6)
Phong Phong khởi động xe.

Ngay trước khi Kiều Nhã Nguyễn định xuống.

Thủy An Lạc ngồi phía sau âm thầm trốn vào lòng Sở Ninh Dực cùng nhìn thực đơn với anh, ánh mắt thì lại nhìn chăm chú hai người ngồi phía trước.

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu ôm điện thoại di động chơi game, lại tiếp tục chém cái acc phụ có tên người nào đó.

Thủy An Lạc nghĩ, người yêu tiền như Lão Phật Gia cũng bắt đầu sử dụng mạng 3g để chơi game rồi, quả nhiên sức ảnh hưởng của ai kia đối với Lão Phật Gia là rất lớn.

“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Phong Phong lên tiếng một lần nữa, đồng thời cũng đánh vỡ bầu không khí đầy gượng gạo trong xe.

Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục cắm đầu chơi game. Cô không nghe thấy gì hết, cũng không thèm quan tâm.

Sao giờ lắm lời thế, lúc mẹ anh mắng tôi sao anh không nhiều lời như thế đi?

Hiện tại lại muốn cô nói chuyện sao, còn lâu đi.

Thủy An Lạc xoa cằm mình nhìn hai người chơi trò hục hặc, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía cái người đang xem thực đơn rất nghiêm túc kia.

“Sao Phong điên lại bị thương thế?” Thủy An Lạc nhỏ giọng hỏi.

“Bị người của Bạch Nhị đánh.” Sở Ninh Dực cũng không giấu giếm, hơn nữa giọng cũng không nhỏ như Thủy An Lạc, cho nên bàn tay đang chơi game của Kiều Nhã Nguyễn hơi run lên một cái.

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn cái trán băng kín vải xô của ai kia, hóa ra là vì như vậy.

Thủy An Lạc sửng sốt: “Anh ta thật sự về tới thành phố A rồi à?” Tuy rằng lần trước Bạch Dạ Hàn có giúp đỡ bọn họ, thế nhưng đối với một người đàn ông mơ tưởng tới chồng mình thì Thủy An Lạc không có chút thiện cảm nào hết.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, cuối cùng anh cũng bỏ qua thực đơn mà nhìn cô.

“Không có gì đâu, sẽ không ảnh hưởng đến hôn lễ của chúng ta.”

Thủy An Lạc: “...”

Ai đi để ý cái này hả?

Cô chỉ là lo lắng chuyện Bạch Dạ Hàn đi đến đâu là chỗ đó sẽ không có chuyện tốt thôi, biết không hả?

Phong Phong không bỏ lỡ ánh mắt Kiều Nhã Nguyễn nhìn cái trán của mình, cho nên, cô cũng không phải là không nghĩ đến anh ta, đúng không?

Ít nhất, Phong Phong biết rằng Kiều Nhã Nguyễn vẫn có chút quan tâm đến mình.

“Nhưng mà anh ta dánh Phong Phong làm gì?” Thủy An Lạc lại càng thấy kỳ lạ, cho dù muốn đánh, thì khả năng cô bị đánh vẫn phải lớn hơn chứ nhỉ.

“Chỉ để nghiệm chứng một vài việc thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi cúi đầu nhìn cô gái đang dựa vào vai mình: “Trong này không có mấy món mà em thích ăn, đến đó chúng ta đưa ra một thực đơn khác cho bọn họ.”

“Đó cũng đâu phải cơm mà ba em làm cho em đâu.” Thủy An Lạc thở dài. Ba của cô rời đi đã nửa năm rồi. Nhớ năm đó khi kết hôn, là ba cô nắm tay cô giao cho Sở Ninh Dực, nhưng xem chừng lần này cô phải tự mình đi rồi.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, hiện tại Thủy Mặc Vân đang phụ trách việc xây dựng quân đoàn mới, nên nhất thời không có khả năng quay về.

Nhưng mà Kiều Nhã Nguyễn sắp đi rồi. Nếu chờ đến lúc Thủy Mặc Vân quay về mới tổ chức hôn lễ, thì có lẽ Kiều Nhã Nguyễn đã đi mất, đến lúc đó cô cũng vẫn thất vọng mà thôi.

Bàn tay chơi game của Kiều Nhã Nguyễn hơi khựng lại, nhân vật của cô nhanh chóng bị người ta chém chết.

“Cứ để Lão Phật Gia quyết định đi, nếu không cô ấy lại bảo mất trắng tiền mừng mà chẳng được miếng nào.” Thủy An Lạc cũng không cảm thấy có vấn đề gì, dường như cô đã chấp nhận việc ba cô không thể quay về rồi.

“Heo.” Phong Phong thấp giọng nói một câu.

“Anh nói ai đấy hả?” Kiều Nhã Nguyễn vốn đang sợ hãi, thế nhưng Phong Phong vừa mở miệng lại run rủi thế nào chọc đúng chỗ ngứa, thế là Kiều Nhã Nguyễn lập tức phản bác lại.

Thủy An Lạc hơi giật mình, xù lông rồi hả?

Cô nghĩ, Phong điên đúng là đồ thiểu năng trí tuệ, là đồ đần độn, biết lúc này Kiều Nhã Nguyễn đang chán ghét mình mà anh ta còn đi trêu chọc người ta.

Nhất định là có bệnh!

Phong Phong hơi nheo mắt lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang xù lông: “Trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi trước đi đã.”

“Tôi có quen anh à?” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh một tiếng, rồi lại cúi đầu hồi sinh nhân vật của mình, sau đó tiếp tục đi đánh quái. Mỗi một con quái đều có cái tên: Phong Phong.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1302: Anh bị bệnh, em có thuốc (7)
Trong xe lại một lần nữa rơi vào bầu không khí gượng gạo.

Thủy An Lạc nghĩ muốn ở cùng hai người này nhất định phải có tố chất tâm lý cực mạnh.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng móng vuốt của Thủy An Lạc lẳng lặng móc một gói kẹo trong túi lưới sau lưng ghế trước ra, rồi lại lẳng lặng ngồi ăn.

Sở Ninh Dực: “...”

Lộ trình một tiếng này có chút gian nan.

Thủy An Lạc ngồi ăn kẹo, Sở Ninh Dực ngồi xem tài liệu.

Ăn hết một gói kẹo, Thủy An Lạc lại yên lặng móc tiếp một gói đậu phộng ra ăn.

Sở Ninh Dực: “...”

Khách sạn cách đó không xa.

Nhưng cái mùi gia vị cay nồng nặc bay trong xe khiến tất cả mọi người đều khó mà bình tĩnh được.

“Em lấy đâu ra mấy thứ này vậy?” Sở Ninh Dực nhíu mày nói, tiện tay còn kéo cái túi lưới ra xem, cuối cùng...

Sở tổng đen mặt.

Mấy thứ này bỏ vào lúc nào mà anh hoàn toàn không hề hay biết thế hả.

Thủy An Lạc cười ngây ngốc, đương nhiên là lén lút bỏ vào rồi. Mỗi lần cùng về nhà, anh đều ngồi một bên xem tài liệu, một mình cô ngồi quá buồn chán, cơ mà có ăn rồi sẽ hết chán.

Kiều Nhã Nguyễn cởi đai an toàn ra rồi mạnh mẽ xoay người móc móc cái túi lưới phía sau: “Chậc chậc, đây là trụ sở bí mật của mày đấy à?”

“Mày đừng lấy nhiều thế chứ, cho mày cái này!” Thủy An Lạc vừa nói vừa đưa mấy thanh cay mà cô đang ăn cho cô bạn: “Ăn cái này thôi.”

Sở Ninh Dực: “...”

Cuối cùng Sở Ninh Dực hạ cửa xe xuống, một tay day day trán của mình nhìn cảnh vật bên ngoài, nhưng trong lòng thì đang củng cố tâm lý: Đây là vợ anh, đây là bà xã của anh, đây là mẹ của con anh.

Nếu không anh sợ sẽ thẳng chân đạp cái người này ra khỏi xe mất.

Phong Phong cũng không ưa gì cái mùi này, cho nên tự nhiên sẽ hạ tất cả cửa kính xe xuống, tiện thể còn chẳng chút khách khí mà quẳng cho Thủy An Lạc bốn chữ: “Thực phẩm rác rưởi!”

“Cái này nổi tiếng toàn cầu rồi đấy nhé! Còn nổi tiếng hơn cả cái chức Phong Ảnh đế của anh đấy!” Thủy An Lạc tức giận nói.

Chiếc xe nhanh chóng lái tới cửa khách sạn. Đây là khách sạn của Sở thị. Khách sạn này cách nhà mẹ không xa, cũng là để thuận tiện cho bà nội đi về.

Lúc bọn họ xuống xe, quản lý khách sạn đã chờ sẵn ở cửa.

Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc đi vào. Phong Phong duỗi tay định nắm chặt lấy tay của Kiều Nhã Nguyễn, thế nhưng lại bị Kiều Nhã Nguyễn hất ra.

Phong Phong đứng ở cửa nhìn Kiều Nhã Nguyễn đi vào, cuối cùng thở dài một hơi.

Hôn lễ dự định tổ chức ở tầng hai mươi hai, bởi vì đó là số may mắn của Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc có chút mờ mịt: “Vì sao số hai mươi hai lại là số may mắn của em?”

“Bởi vì mày ngốc*.” Kiều Nhã Nguyễn dựa lựng vào thành thang máy rồi nói thẳng, cô quá hiểu Sở Tổng mà.

*Ở Trung Quốc, số hai cũng để ẩn ý chỉ những người ngốc nghếch.

Thủy An Lạc: “...”

Hôn lễ tổ chức ở lầu hai mươi hai là bởi vì cô ngốc!

Chuyện này thật quá đáng!

“Em không muốn làm ở tầng hai mươi hai!” Thủy An Lạc tức giận nói.

Quản lý hơi sửng sốt, bọn họ đã sắp đặt đầy đủ các thiết bị ở tầng hai mươi hai rồi, tại sao lại không tổ chức ở đó chứ?

Sở Ninh Dực ôm lấy Thủy An Lạc rồi cúi đầu thủ thỉ bên tai cô: “Năm nay em hai mươi hai tuổi, thời gian chúng ta ly dị cũng sắp được hai năm.

Cho nên vẫn là hai.

Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, vì sao cả đời này cô cứ phải dính đến cái số hai này chứ.

“Em không phải ngốc mà!” Thủy An Lạc tức giận nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1303: Anh bị bệnh, em có thuốc (8)
“Người mà có thể nói ra câu này, còn không ngốc hả?” Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát chém thêm một dao.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa xoa đầu cô, tựa như là an ủi nhưng thực chất lại chẳng thèm để tâm.

Thang máy nhanh chóng đi đến lầu hai mươi hai, việc lắp đặt thiết bị vẫn đang được tiếp tục nên hiện trường có chút hỗn độn, vẫn chưa nhìn được ra bộ dạng gì.

“Chậc chậc chậc, chỉ vì một buổi lễ kết hôn, mà Sở tổng sửa lại cả phong cách thiết kế của khách sạn, đúng là đầu tư lớn thật đó!” Kiều Nhã Nguyễn nhìn quanh hiện trường thi công, nhìn ra được thiết kế cũ bị thay đổi khá nhiều.

Sở Ninh Dực quay đầu lại hờ hững liếc Kiều Nhã Nguyễn một cái, không đáp lại.

“Sở tổng, mời ngài đi bên này.” Giám đốc khách sạn nói rồi dẫn đường đi trước.

Kiều Nhã Nguyễn đi theo phía sau bọn họ, vừa đi vừa nhìn, lẽ nào Sở tổng định làm suối phun ở chỗ này sao?

Thủy An Lạc thích suối phun à?

Sao cô không biết nhỉ.

Thế nhưng cái người kia vẫn theo đằng sau cô là có ý gì?

“Tôi nói này Phong Ảnh đế, anh ăn no rửng mỡ không có việc gì làm nữa hả? Anh cứ đi theo tôi làm cái gì vậy?” Kiều Nhã Nguyễn đanh mặt nhìn anh ta.

Nếu là lúc trước, Phong Phong sẽ chẳng ngần ngại mà đáp lại một câu: Con mắt nào của cô thấy tôi đi theo cô?

Nhưng mà bây giờ anh ta không dám!

Phong Phong chỉ dùng ánh mắt thâm trầm mà nhìn cô, không lên tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn bị sự tủi thân trong mắt của anh làm cho phiền lòng, cô vung tay lên: “Anh bị bệnh đấy à, đừng có đi theo tôi.”

Thế nhưng cô vừa mới quơ tay lên thì đột nhiên bị một người khác nắm lấy.

Trong công trường có rất nhiều âm thanh ồn ào gai người, đó chính là tiếng gạch men bị người ta dùng máy cắt ra.

Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đi tới phòng thay đồ, hai người vừa quay đầu lại thì thấy một màn như vậy.

Cô gái kia phất tay dường như đang muốn xua đi thứ gì rất chán ghét. Một người đàn ông cao lớn duỗi tay nắm lấy tay của cô gái ấy, những tình cảm trong mắt anh ta dường như có thể hóa thành dòng nước mà tràn ra.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực lại vỗ lên đầu cô một cái rồi kéo cô đi vào.

Kiều Nhã Nguyễn quá mạnh mẽ, hy vọng quân đội có thể mài giũa tính tình của cô. Phong Phong nhìn thì có vẻ áp đảo, thế nhưng khi đối mặt với chuyện tình cảm lại quá mức nhu nhược, anh ta cần thời gian dạy dỗ một phen.

Vậy nên, quyết định đi lần này của Kiều Nhã Nguyễn, là bắt buộc.

Bất kể giờ Phong Phong có làm gì thì cũng không thể giữ lại cô được nữa rồi.

Sở Ninh Dực thấy rõ nhưng lại không vạch trần ra, chỉ có điều không biết sau này anh phải khai báo với vợ mình thế nào đây.

Dù sao khoảng thời gian hai năm nói dài cũng không dài, nhưng nói ngắn cũng không hề ngắn.

“Anh bị bệnh, em có thuốc.” Phong Phong khẽ nói bên tai Kiều Nhã Nguyễn.

Kiều Nhã Nguyễn nhất thời ngẩn ra, những thanh âm ồn ào ở công trường dường như biến mất, chỉ còn lại mỗi câu nói vừa rồi của Phong Phong: Anh bị bệnh, em có thuốc!

Có cái em gái anh~

Kiều Nhã Nguyễn hoàn hồn rồi lập tức gạt tay của Phong Phong ra, sau đó xoay người đi vào căn phòng mà Thủy An Lạc vừa bước vào.

Phong Phong nhìn bàn tay trống rỗng của mình. Dường như anh ta vẫn có thể cảm nhận được mùi hương dễ chịu của Kiều Nhã Nguyễn đang bay thoang thoảng trong không khí, rất thơm nhưng cũng rất nguy hiểm.

Lúc Kiều Nhã Nguyễn đi vào, Thủy An Lạc đang thử đồ ăn. Sở Ninh Dực đang nhìn bản đồ thiết kế.

Thủy An Lạc ngoắc ngoắc tay gọi Kiều Nhã Nguyễn đi qua: “Mày thử cái này xem, ngon lắm.”

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, đi tới nhận lấy đôi đũa Thủy An Lạc đưa cho.

Phong Phong đi thẳng vào tìm Sở Ninh Dực: “Cậu muốn thay đổi lớn thật à?”

Sở Ninh Dực ngoảnh lại liếc Phong Phong một cái, sau đó lại thay đổi một chút trên bản đồ thiết kế: “Nếu đã tổ chức hôn lễ thì phải làm sao cho cô ấy thích, hủy mấy chi tiết kia, cũng chưa phải cái tôi muốn.”

Phong Phong quay đầu nhìn hai cô gái đang ngồi cạnh bàn ăn. Kiều Nhã Nguyễn rõ ràng tỏ thái độ ghét bỏ, cô vẫn luôn kén ăn như vậy.

Thế nhưng đến lúc nào thì anh mới có thể cùng cô có hôn lễ của riêng mình?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1304: Anh bị bệnh, em có thuốc (9)
Hơn một trăm món ăn, Thủy An Lạc ăn được một nửa thì không ăn tiếp được nữa, thế nhưng cũng chẳng chọn được mấy món.

Kiều Nhã Nguyễn là người kén ăn, hơn năm mươi món cũng chỉ chọn được có năm món. Thủy An Lạc thì nhiều hơn một chút, vậy nên tổng cộng lại mới được mười hai món, còn thiếu nhiều lắm.

Sở Ninh Dực chỉnh sửa bản thiết kế xong, lúc quay đầu lại, thấy Thủy An Lạc đang ngồi cạnh bàn xoa bụng thì biết cô ăn hết nổi rồi.

Khóe miệng của anh khẽ cong lên, sau đó anh đưa bản thiết kế cho giám đốc khách sạn rồi đi tới.

Một tay Sở Ninh Dực chống lên bàn, một tay thì chống lên lưng ghế: “Làm sao thế?”

“Em no quá.” Lúc ở trên xe cô đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt rồi.

Sở Ninh Dực khẽ cười một tiếng, cưng chiều hôn lên trán cô một cái.

Kiều Nhã Nguyễn dựa vào bên kêu than, hai cái người này lúc nào cũng ngược chó độc thân hết.

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới: “Tổng giám đốc, phu nhân chỉ mới chọn ra được có mười hai món, còn thiếu hai mươi tư món nữa.” Hôn lễ của Sở Ninh Dực áp dụng đúng quy cách tiệc rượu ba mươi sáu món.

“Món khác thì chọn đại đi! Mấy thứ này cũng đủ cho em với Lão Phật Gia ăn rồi!” Thủy An Lạc nắm lấy cổ tay của Sở Ninh Dực nói.

Sở Ninh Dực nhíu mày, hôn lễ của anh sao có thể tùy tiện như thế được?

“Á, em nghĩ ra rồi, chiều nay em rảnh, để em đưa thực đơn đến chỗ ba mẹ rồi để mọi người chọn thêm nhé!” Thủy An Lạc bỗng lên tiếng. Tiệc cưới lần trước là do mẹ chồng và mẹ cô một tay chuẩn bị, còn cô thì chẳng biết gì. Thế nhưng lần này Sở Ninh Dực đích thân muốn chuẩn bị mọi thứ nên kéo luôn cả cô vào.

Sở Ninh Dực gật đầu đồng ý với ý kiến của cô.

“Không có việc gì thì tao đi đây, bị hai người đả kích thế này tao chết mất.” Kiều Nhã Nguyễn phẫn hận nói, để chọn được đồ ăn mình thích, tưởng cô dễ sống lắm chắc?

“Tôi đưa em đi.” Phong Phong nói.

“Không cần!” Kiều Nhã Nguyễn lại hất người ra, sau đó lướt qua Phong Phong bỏ đi.

Phong Phong đuổi theo, bỏ lại Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc bốn mắt nhìn nhau.

“Không ngờ cũng có lúc Phong điên thức thời thế này.” Thủy An Lạc khẽ xoa cằm mình, nói: “Đúng rồi.” Thủy An Lạc nghĩ nghĩ, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài, đuổi theo Phong Phong còn chưa kịp vào thang máy. Cô thấp giọng thì thầm vào tai Phong Phong câu gì đó.

“Thật sao?” Phong Phong bán tín bán nghi hỏi lại.

“Hừ, không tin thì thôi! Tôi nói cho anh biết, thần trợ công như tôi không có nhiều lắm đâu, phải biết quý trọng!” Thủy An Lạc thờ ơ nói.

Thang máy khác vừa tới, Phong Phong liếc mắt nhìn Thủy An Lạc rồi bước vào trong đó.

“Em nói cái gì đấy? Lại còn đứng sát cậu ta như thế nữa?” Anh Sở mà đã ghen thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

“Anh có biết sự khác biệt lớn nhất giữa Phong Phong và Bạch Dạ Hàn là gì không?” Thủy An Lạc tựa vào lồng ngực của Sở Ninh Dực, nhìn cánh cửa thang máy đã đóng lại.

Sở Ninh Dực nhướng mày, bọn họ đành phải chờ một thang máy khác chạy lên.

“Điểm khác nhau lớn nhất là mặc kệ Phong Phong có làm cái gì thì em cũng sẽ tha thứ cho anh ta. Thế nhưng với Bạch Dạ Hàn, dù anh ta chẳng làm gì em cũng không bao giờ tha thứ.” Thủy An Lạc trầm giọng nói.

“Nói như vậy là sao?” Sở Ninh Dực thấy thang máy đã tới liền ôm Thủy An Lạc bước vào, cũng bảo giám đốc khách sạn ở lại không cần đi theo.

“Mặc dù Phong Phong ghét em, nhưng lúc em gặp chuyện thật thì anh ta lại là người có thể liều mạng giúp đỡ em! Giống như lần trước anh ta đưa em chạy trốn khỏi bà ngoại ấy! Thế nhưng Bạch Dạ Hàn lại không như vậy. Sự chán ghét của anh ta đối với em là từ trong xương tủy của anh ta rồi. Tiềm thức của anh ta lại luôn cho rằng em sẽ hại anh, cho nên không thể để em sống được.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

Đều là anh em với Sở Ninh Dực, Anh Xinh Trai thì khỏi phải nói, anh ấy vẫn là người anh trai lớn luôn thương yêu cô nhất. Phong Phong tuy bề ngoài có vẻ ghét bỏ cô, thế nhưng lúc cô gặp nguy hiểm thì chẳng nói hai lời liền lao vào giúp đỡ. Duy chỉ có một mình Bạch Dạ Hàn là hận cô thật sự.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1305: Anh bị bệnh, em có thuốc (10)
Sở Ninh Dực nghe Thủy An Lạc nói vậy liền đưa tay xoa đầu cô một cái, kỳ thực cô nhóc này luôn nhìn rõ rất cả mọi điều.

“Đều tại anh cả, tại anh mà tình địch của em chẳng phân nam nữ gì hết!” Thủy An Lạc giơ tay đánh một cái lên lồng ngực của anh, trách mắng.

“Ừ, là lỗi của anh.” Sở Ninh Dực tốt tính nói: “Thế nhưng em nghĩ sai một việc rồi, đó chính là Bạch Dạ Hàn không muốn lấy mạng của em.”

“Hửm?” Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, nhìn Sở Ninh Dực đầy khó hiểu.

Sở Ninh Dực đưa tay vuốt mái tóc của cô, thấp giọng nói: “Không có gì.”

Thủy An Lạc lại càng thấy thắc mắc tợn, thế nhưng Sở Ninh Dực lại không định nói cho cô biết.

***

Sau khi Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong xuống lầu, Kiều Nhã Nguyễn lập tức gọi xe.

Cô vừa lên xe thì Phong Phong cũng lên theo.

Nhã Nguyễn quay đầu lại, trong mắt rõ ràng tỏ ý không vui.

Nhưng mà cô lại không thể tranh cãi với Phong Phong trong xe được.

Lúc này Phong Phong đeo kính râm, người bên ngoài không nhận ra anh ta.

“Điện thoại di động của em ở đâu ra?” Nếu Phong Phong nhớ không nhầm thì di động của cô đã bị chính tay anh ta ném mất rồi mà.

Hử?

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn điện thoại trong tay mình, hình như từ lúc ra khỏi bệnh viện cô đã cầm của Thủy An Lạc rồi.

“Liên quan gì tới anh?” Kiều Nhã Nguyễn dựa người vào cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài. Cô cũng chỉ nói với anh ta mỗi một câu như vậy thôi.

***

Mà ở một nơi khác, Thủy An Lạc đang buồn chán nhìn Sở Ninh Dực lái xe, đột nhiên nghĩ đến một việc.

“Di động của em đâu rồi?” Thủy An Lạc nghĩ một hồi rồi mò đi tìm di động của mình, thế nhưng trong túi xách của cô lại rỗng tuếch.

Không có?

Thủy An Lạc vỗ trán mình một cái: “Em cứ thắc mắc tại sao nó lại hào phóng đốt tiền mạng chơi game như vậy, hóa ra đó là di động của em!” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt.

Sở Ninh Dực: “...”

Lấy một cô vợ đần thế này quả nhiên cuộc sống được trải nghiệm rất nhiều chuyện hài hước.

Ngay cả di động của mình mà cũng không nhận ra sao?

“Ngày mai đi lấy cũng không muộn.” Sở Ninh Dực nói rồi xoa xoa đầu vợ ngốc nhà mình. Anh cũng chẳng thiếu tiền không mua nổi cho cô cái di động khác.

Thủy An Lạc đau lòng, nên lại mò qua túi lưới sau lưng ghế tìm đồ ăn vặt.

Sở Ninh Dực: “...”

“Chẳng phải em đã ăn no lắm rồi sao?” Sao giờ lại ăn được tiếp?

“Em đau lòng.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, tại sao cô lại không nhận ra đó là di động của mình chứ?

Thủy An Lạc nghĩ một hồi rồi cầm lấy di động của Sở Ninh Dực, sau đó gọi qua di động của mình.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách...”

Thủy An Lạc thổ huyết, cô biết ngay là kết quả sẽ thế này mà.

Cô cầm di động của Sở Ninh Dực nạp tiền sang, sau đó thì mới gọi được.

“Mày cầm di động của tao đi à!” Thủy An Lạc hỏi thẳng.

“Có phải mày lại lên cơn đần không thế? Tao không cầm máy của mày thì tao bắt máy làm sao được?” Kiều Nhã Nguyễn chậc lưỡi nói.

Thủy An Lạc: “...”

Sở Ninh Dực đồng tình nhìn vợ ngốc nhà mình, cuối cùng lại xoa đầu an ủi cô.

“Thế mai mày mang tới viện cho tao nhé.” Thủy An Lạc nội thương không ngừng, rốt cuộc chỉ có thể buồn bực nói mỗi câu như thế.

“Cái điệu bộ này của mày sẽ làm tao cảm thấy, để di động mày ở chỗ của tao thì mày rất bất an ấy.” Kiều Nhã Nguyễn chậc lưỡi nói.

“Nói nhảm, mày không biết bệnh nghiện điện thoại di động sao? Anh Sở không ở bên cạnh tao cũng chẳng bất an như thế đâu, thế nhưng mà điện thoại di động là...”

“Anh còn không sánh bằng một cái điện thoại di động?”

Âm thanh lanh lùng đột nhiên vang lên.

Thủy An Lạc không nhịn được mà run lên một cái.

Ôi chao, hù chết cô rồi.

Kiều Nhã Nguyễn đang cầm máy di động trong tay thì cười muốn rút ruột. Cái đồ ngu ngốc này, vậy mà dám nói câu như thế ngay trước mặt Sở tổng, mày ngứa đòn rồi hả?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1306: Đều tại điện thoại di động gây họa (1)
Sắc mặt của Thủy An Lạc lập tức thay đổi, sau đó cô yên lặng cúp điện thoại.

Kiều Nhã Nguyễn ôm di động cười đến gập cả người. Phong Phong ngồi bên cạnh vẫn chỉ chăm chăm nhìn cô cười.

Khi Kiều Nhã Nguyễn nhận ra bên cạnh mình còn có một người nữa, liền lập tức dừng lại, sau đó ngồi ngay ngắn lên.

Phong Phong nhìn một chuỗi hành động của cô, khẽ thở dài, sau đó lại nói: “Răng Mềm,

tôi...”

“Bác tài, dừng xe ở phía trước ạ!” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên lên tiếng, sau đó cô quay lại nhìn Phong Phong rồi nói: “Tôi và anh chẳng có chuyện gì để nói hết.”

Trong xe yên tĩnh trở lại. Sự yên tĩnh này có chút dọa người.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại, Kiều Nhã Nguyễn mở cửa xuống xe nhưng lại bị Phong Phong kéo lại.

“Bà ấy là mẹ của anh.” Một lúc lâu sau Phong Phong mới lên tiếng, thế nhưng trong giọng nói lại có một chút cầu xin cùng bất đắc dĩ.

Kiều Nhã Nguyễn đứng bên cạnh cửa xe nhìn anh ta: “Vậy thì sao? Tôi chẳng có bất cứ yêu cầu gì đối với anh cả! Phong Phong, anh đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi! Phiền anh từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, bởi vì tôi không phải là thuốc của anh!” Kiều Nhã Nguyễn giằng ra khỏi tay của Phong Phong, xoay người đi vào khu nhà mình.

Cánh tay của Phong Phong dừng lại giữa không trung, mãi chẳng động đậy gì được.

Anh vì cô mà “đổ bệnh”, thế nhưng cô lại nói cô không phải là thuốc của anh.

“Cậu ơi, bây giờ đi đâu tiếp?” Tài xế hỏi.

Phong Phong đóng cửa xe lại, tựa lưng vào ghế, nhắm chặt hai mắt nói ra địa chỉ nhà mình.

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại nhìn chiếc xe đang xa dần.

Người đàn ông này không bao giờ chịu bước tới, vậy cô còn hy vọng gì được nữa đây?

Sở Ninh Dực lái xe vào gara. Thủy An Lạc vẫn ngoan ngoãn đóng vai người vợ nhỏ đi sau lưng anh. Từ sau khi nói câu đó thì anh Sở không nói gì khác nữa, nhưng như vậy lại khiến lá gan của cô càng run rẩy hơn.

Thủy An Lạc mở cửa bước vào nhà liền thấy Tiểu Bảo Bối đang chơi đùa với Hắc Long, chẳng biết chơi cái gì mà gào thét chói tai.

Nhóc vừa nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức xoay cái thân thể mũm mĩm của mình ngó xem. Thấy mẹ về, Tiểu Bảo Bối quả quyết buông hai cái tay đang ôm Hắc Long ra, sau đó xiêu vẹo đi về phía mẹ mình.

“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối cười tít mắt gọi một tiếng rồi nhào thẳng vào chân mami nhà mình.

“Hắc Long, qua đây!” Sở Ninh Dực cởi áo khoác ra rồi ném lên sofa, sau đó kéo Hắc Long vào phòng tắm. Chắc là anh định tắm cho nó.

Tim gan của Thủy An Lạc đều run lẩy bẩy, phản ứng này của Sở tổng đáng sợ quá đi.

“Thiếu phu nhân ăn cơm rồi à?” Thím Vu hỏi.

“Cháu ăn rồi, nhưng mà Ninh Dực vẫn chưa ăn. Thím chuẩn bị cho anh ấy một chút đồ ăn nhé!” Thủy An Lạc vừa nói vừa liếc liếc về phía phòng tắm.

Anh Sở tức giận như vậy làm cô thấy rất sợ hãi đó.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi vào phòng tắm, thấy Sở Ninh Dực đang tắm cho Hắc Long.

Hắc Long cũng coi như anh em vào sinh ra tử với Sở Ninh Dực, đồng thời cũng là ân nhân cứu mạng của Tiểu Bảo Bối, cho nên Thủy An Lạc đối xử với nó rất tốt.

Hắc Long đang ghé đầu vào thành bồn tắm, để mặc Sở Ninh Dực muốn chà xát trên người nó thế nào thì làm.

Bồn tắm cho chó này là do Thủy An Lạc mua về. Lúc đầu Hắc Long cực kỳ không muốn bước vào, tỏ ra khinh bỉ cái bồn tắm tròn tròn màu hồng nhạt này. Thế nhưng đứng trước Sở Ninh Dực thì sự phản đối của nó vô hiệu.

Hiện tại Hắc Long đã áp dụng hoàn toàn thái độ ứng phó tiêu cực.

“Anh Sở, hay là để em làm cho, anh đi ăn cơm đi.” Thủy An Lạc lấy lòng nói.

Mấu chốt là anh Sở vốn thuộc kiểu người kiêu ngạo, lạnh lùng, từ trước tới nay đều rất ít khi tức giận với cô, nên lần này đột nhiên tức giận như thế, khiến cô thấy rất sợ hãi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1307: Đều tại điện thoại di động gây họa (2)
Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên lạnh lùng liếc Thủy An Lạc một cái, sau đó lại cúi đầu tắm cho Hắc Long.

Thủy An Lạc mím môi, cái này không dễ làm nha.

“Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối ôm chân Sở Ninh Dực, một tay nhỏ còn với ra định giúp Hắc Long tắm.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai đang cười híp mắt, cúi đầu hôn lên cái đầu nhỏ của nhóc một cái.

Thủy An Lạc bĩu môi, rồi như có như không giúp Hắc Long tắm rửa.

Thím Vu vừa ôm điện thoại đứng ở cửa chụp ảnh vừa cười tít mắt.

“Bảo Bảo tắm, Bảo Bảo tắm~” Tiểu Bảo Bối đẩy tay Sở Ninh Dực ra, giọng thì bé cơ mà cũng ghê tớm lắm.

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn Tiểu Bảo Bối dùng móng vuốt nhỏ tạt nước, tạt một hồi cũng chẳng tạt được bao nhiêu.

Hắc Long đột nhiên lắc người, khiến cho bọt nước văng tung tóe. Sở Ninh Dực nhíu mày kéo hai mẹ con vào lòng mình. Tiểu Bảo Bối thấy vậy vẫn cười khanh khách.

Thím Vu chụp ảnh xong, ngắm nhìn một nhà đang đùa giỡn vui vẻ với nhau, cuối cùng lắc lắc đầu đi vào bếp: “Khó khăn lắm mới có được hạnh phúc, hy vọng không xảy ra chuyện gì nữa.”

Thủy An Lạc nịnh bợ Sở tổng từ trong phòng tắm cho tới tận lúc ăn cơm tối xong. Khi Sở tổng đi tắm, cô tranh thủ dỗ Tiểu Bảo Bối đi ngủ. Cu cậu cảm thấy rất tủi thân vì cu cậu đã buồn ngủ đâu.

Thủy An Lạc dỗ con trai ngủ say, rồi quay trở lại phòng. Sở Ninh Dực đã tắm xong, giờ đang nằm trên giường.

Thủy An Lạc dựa cửa nhìn vào, sao vẫn còn giận thế chứ, chẳng phải cô chỉ nói một câu di động quan trọng hơn anh thôi sao? Thế mà cũng tức lâu như vậy cơ à?

Thủy An Lạc càng nghĩ càng thấy đau lòng, rốt cuộc chỉ có thể ủ rũ đi tắm.

Nhưng mà di động không có bên cạnh khiến cô cảm thấy bất an thật. Mặc dù cô biết sẽ không có ai gọi điện cho mình nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm.

Vậy nên lúc Thủy An Lạc tắm xong đi ra, bĩu môi nhìn người đang nằm trên giường, sau đó cô lau qua mái tóc một chút rồi vén chăn lên chui vào.

Thủy An Lạc quay lưng về phía Sở Ninh Dực rồi nhỏ giọng nói: “Em nhỏ tuổi hơn anh mà.”

Trong câu nói này còn nghe ra được cả sự tủi thân của cô.

Cô nhỏ hơn Sở Ninh Dực gần mười tuổi, vậy nên với mấy người tầm tuổi 9x như cô thì điện thoại chính là vật bất ly thân.

Còn đối với Sở Ninh Dực lại khác, di động đối với anh chỉ là một công cụ dùng để liên lạc mà thôi.

Có thì làm việc dễ dàng hơn; không có thì càng tốt, càng nhẹ đầu.

Sở Ninh Dực từ từ mở mắt ra nhìn cô gái đang quay lưng về phía mình. Vợ ngốc nhà anh giận rồi sao?

Sở Ninh Dực cũng cảm thấy bản thân thật nhảm nhí, chỉ vì một cái điện thoại di động mà tức giận với cô như vậy.

Có điều ngẫm lại, quả thật những người ngang tuổi Thủy An Lạc đều không thể sống xa điện thoại. Cô sinh năm 1995, cách anh gần mười tuổi nên sự khác biệt đâu chỉ có vài ba thứ.

Sở Ninh Dực nghĩ rồi đặt tay lên vai cô.

Thủy An Lạc khẽ nhúc nhích, tránh khỏi tay anh.

Sở Ninh Dực cũng không ép buộc. Anh nằm thẳng người nhìn trần nhà trong bóng tối.

“Sở Ninh Dực, em nhỏ tuổi hơn anh, hoàn cảnh sống của em cũng khác với anh, quan điểm sống của em cũng khác biệt rất lớn với anh! Thế nhưng anh không thể chỉ vì cái lý do này mà tức giận với em, rồi lại không để ý đến em!” Thủy An Lạc nói rồi xoay người ngồi dậy. Cô dùng ánh mắt tức giận mà nhìn chằm chằm người còn lại đang nằm trên giường, đôi mắt màu tím trong ánh sáng yếu ớt, ánh lên một màu sắc khác lạ.

Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc sắp khóc, trong mắt cô đã ngập nước nhưng vẫn bướng bỉnh không cho nó chảy xuống.

Đây coi như là lần đầu tiên sau khi kết hôn, bọn họ vì quan điểm sống khác nhau mà cãi nhau sao?

Thủy An Lạc vẫn nhìn chằm chằm Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực cũng nhìn cô, nhưng anh không có ý định lên tiếng.

Thủy An Lạc không nhịn nổi nữa, nước mắt của cô cứ thế mà rơi xuống tí tách.

Mắng không lại anh, ẫm ĩ cũng không lại anh, ngay cả trừng mắt cũng không lại anh nữa, trái tim thật là đau quá đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1308: Đều tại điện thoại di động gây họa (3)
Sở Ninh Dực thấy cô khóc thì vội vàng ngồi dậy.

Thế nhưng lúc này Thủy An Lạc giận rồi, thế nên cô gạt phắt tay anh ra, xuống giường rồi chạy ra khỏi phòng.

Sở Ninh Dực hơi cúi đầu nhìn cái tay bị gạt ra của mình, đờ người ra đó.

Sao thế này?

Thủy An Lạc vừa khóc vừa chạy xuống lầu. Thím Vu nghe thấy tiếng động, lập tức rời giường.

“Có chuyện gì thế?” Thím Vu vừa mở cửa vừa hỏi. Bà vừa đi ra lại thấy Thủy An Lạc đang ôm mặt ngồi trên sofa khóc.

Thím Vu ngẩng đầu nhìn lên, rồi lại nhìn Thủy An Lạc đang khóc nức nở.

Lại cãi nhau rồi à?

Kỳ thực hai người họ cãi nhau cũng không ít, nhưng đây là lần đầu tiên bà thấy Thủy An Lạc khóc đến mức này.

Thím Vu nắm chặt cái áo đang khoác trên vai mình, từ từ đi tới.

“Lại sao nữa thế?” Thím Vu dịu dàng hỏi han, thế nhưng Thủy An Lạc vẫn khóc nức nở.

Thím Vu ngồi xuống ghế sofa, vỗ lên vai cô: “Đừng khóc nữa, thím Vu thấy thiếu phu nhân khóc cũng đau lòng lắm.”

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lo lắng của thím Vu, cuối cùng cô lại khóc nấc lên, rồi ôm lấy thím Vu thật chặt.

Thím Vu nhẹ nhàng vỗ sau lưng rồi nói: “Hai tổ tông của thân già này lại làm sao nữa vậy?”

Sở Ninh Dực đứng trên cầu thang nhìn cô gái đang khóc đến váng trời dưới lầu, chân mày của anh hơi nhíu lại, ngay cả bàn tay đang nắm lấy tay vịn cầu thang cũng siết chặt vài phần.

Thủy An Lạc khóc đã đời xong thì nghẹn ngào kể lại mọi chuyện cho thím Vu nghe.

Thím Vu bỗng hiểu ra, thảo nào lúc ăn cơm tối nay cứ thấy hai người lạ lạ, hóa ra là vì lý do này.

Kỳ thực thím Vu cũng muốn hỏi một câu, cái thứ gọi là di động kia tốt đến thế cơ à?

Thế nhưng thím Vu thấy mấy đứa trẻ bây giờ đều muốn ôm điện thoại sống đến cuối đời luôn, cho nên hiểu được di động quan trọng đối với họ như thế nào.

“Đây chẳng phải là thiếu gia quan tâm thiếu phu nhân sao? Nếu không thì người kiêu ngạo như cậu ấy sao có thể nổi cơn ghen với một cái điện thoại di động được chứ?” Thím Vu dịu dàng an ủi.

“Cháu biết, cơ mà anh ấy không thèm nói chuyện với cháu, cháu thấy sợ lắm.” Thủy An Lạc thút thít nói.

Thím Vu nghe Thủy An Lạc nói như vậy, không nhịn được mà bật cười, đúng là trẻ con.

“Hai người sống chung với nhau, khó tránh khỏi những lúc răng đụng phải môi thế này, chỉ là một đêm không nói chuyện với cháu mà cháu đã khóc thành thế này rồi sao! Thời gian về sau còn dài, nhỡ có đánh nhau thật thì cháu lại muốn ly hôn với thiếu gia à?” Thím Vu cười nói.

Đánh nhau sao?

Thủy An Lạc vừa nghe đã cảm thấy thật kinh khủng.

“Thiếu gia lớn tuổi hơn cháu, thế nhưng cũng là một người đàn ông, nên chuyện ghen tuông cũng là bình thường, có điều không để ý tới cháu cũng là lỗi của thiếu gia. Khóc một lúc tâm trạng cũng tốt lên rồi đúng không.” Thím Vu vừa nói vừa đứng dậy đi vào phòng bếp để lấy nước cho cô.

Thủy An Lạc nằm bò ra ghế sofa nhìn thím Vu đi vào lại đi ra, giọng vẫn nghèn nghẹn do khóc nhiều quá: “Vì sao đến giờ thím Vu vẫn chưa kết hôn thế ạ?”

Thím Vu hơi khựng lại rồi đặt cốc nước vào trong tay cô: “Ngoan nào, uống đi rồi lên đi ngủ.”

Thủy An Lạc gật đầu một cái rồi ôm cái cốc nhìn thím Vu quay về phòng của mình.

Sau khi thím Vu rời đi, Sở Ninh Dực từ từ bước xuống. Thủy An Lạc ngẩng đầu thấy anh cho nên lập tức quay đi, không thèm nhìn anh nữa.

Chân mày của Sở Ninh Dực càng nhíu chặt lại. Anh đi tới ngồi xuống cạnh Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc thấy thế liền đứng dậy, đặt cái cốc xuống, định bỏ lên lầu.

“Ngồi xuống!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Thủy An Lạc hơi run. Cô vốn định kiêu ngạo rời đi, thế nhưng làm kiểu gì hai cái chân cũng không nhúc nhích được.

Sở Ninh Dực vỗ tay xuống vị trí bên cạnh mình: “Em qua đây, ngồi xuống.”

Hai người họ cần phải nói chuyện.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1309: Đều tại điện thoại di động gây họa (4)
Dưới chân Thủy An Lạc giật giật, cô vẫn không muốn bước qua.

Sở Ninh Dực đứng dậy, đi tới, nắm lấy cổ tay của cô.

Thủy An Lạc quay đầu lại, vẫn trưng ra cái thái độ không tình nguyện.

Sở Ninh Dực kéo cô ngồi xuống, còn anh thì ngồi lên cái ghế đối diện bàn trà, để hai người có thể nhìn thẳng vào nhau.

Thủy An Lạc cúi đầu, túm lấy cái gối ôm bên cạnh ôm vào lòng, như thể chỉ có làm như vậy thì cô mới có thể khiến bản thân không còn run rẩy nữa.

Hai tay của Sở Ninh Dực đặt lên vai cô, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh.

Thủy An Lạc chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt được nước mắt rửa qua một lần nên lại càng trong suốt. Một đôi mắt tím biếc khiến người ta như chìm sâu vào trong đó.

Sở Ninh Dực hơi hơi tỉnh táo lại, mắt rồng có thể hút linh hồn người khác cũng chẳng phải lời đồn suông.

“Em nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, chúng ta có rất nhiều quan điểm bất đồng, thế nhưng đây không phải là nguyên nhân nhận định tình cảm của chúng ta!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Hơn nữa em cũng không phải trẻ con. Có một số việc anh mong em vĩnh viễn không cần hiểu, nhưng đôi khi anh cũng muốn em dùng cách nghĩ của người trưởng thành để nghĩ.”

Thủy An Lạc hơi nghiêng mặt, cô muốn tránh đi ánh mắt của anh.

Sở Ninh Dực ôm chặt lấy khuôn mặt của cô, lại ép cô nhìn thẳng anh một lần nữa.

“Lạc Lạc, anh là người đàn ông của em! Thế nhưng trong lòng em mà anh lại chẳng bằng một cái điện thoại di động, nếu vậy mà anh còn không tức giận thì em đề cao anh quá rồi, đồng thời cũng tự xem thường chính mình nữa!” Cái trán của Sở Ninh Dực kề sát trán của cô, giọng nói của anh trầm thấp khiến lòng người xao động.

Thủy An Lạc rất thích nghe giọng nói của anh. Từng từ từng chữ chui vào trong tai cô, nó cứ như một chùm pháo hoa nổ tung một cách mỹ lệ sau đó lại biến mất, khiến cô trong lúc nhất thời không thể hiểu ra anh muốn nói cái gì?

“Coi thường bản thân em?" Thủy An Lạc thấp giọng nói.

“Coi thường sự ảnh hưởng của em đối với anh, còn đề cao sự tự kiềm chế của anh đối với em.” Cái trán của Sở Ninh Dực khẽ cọ cọ vào trán của cô, thanh âm và hơi thở mập mờ cứ thế phả lên chóp mũi của Thủy An Lạc.

“Lạc Lạc, trong bất cứ chuyện gì em đều có thể giống như một đứa trẻ, anh có thể bảo vệ em cả đời. Thế nhưng khi đối mặt với chuyện liên quan đến mối quan hệ giữa hai chúng ta, anh hy vọng em có thể là một người lớn. Cái anh muốn là tình yêu, chứ không phải tình cảm giữa ba và con gái.”

Tình cảm giữa ba và con gái?

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật.

Cô có coi Sở Ninh Dực thành ba lúc nào sao?

“Em không có...” Thủy An Lạc vội lên tiếng phản bác.

Sở Ninh Dực bỗng cúi đầu hôn lên môi của cô, cắt đứt lời phản biện cô định nói ra.

Thủy An Lạc hơi bất ngờ, nhưng Sở Ninh Dực lại lợi dụng cơ hội này để khiến nụ hôn sâu hơn.

Thủy An Lạc trợn mắt, có vẻ như vẫn đang khiếp sợ. Sở Ninh Dực lại đưa tay che đôi mắt của cô lại. Một đôi mắt tím cứ trợn trừng trừng như vậy quá là đáng sợ.

Thủy An Lạc vươn đôi tay đang đặt trên đầu gối lên, nhẹ nhàng vòng qua cổ anh để đáp lại nụ hôn sâu ấy.

Cuối cùng, trước khi Thủy An Lạc bị tắc thở vì nụ hôn này, Sở Ninh Dực liền dừng lại, trán của anh vẫn kề sát trán của cô, hai tay để sau lưng của Thủy An Lạc.

“Lạc Lạc, chúng ta không phải chỉ những lúc làm mấy chuyện thế này mới là quan hệ vợ chồng.” Sở Ninh Dực nói, có chút bất đắc dĩ.

Hai má của Thủy An Lạc dần đỏ ửng lên.

Sở Ninh Dực lại cọ cọ lên trán của cô, nói: “Anh sẽ tức giận, cũng sẽ nổi cơn ghen, thế nhưng anh không muốn giấu giếm chúng trước mặt em.”

Cuộc đời này anh đã sống quá mệt mỏi rồi, nếu như có một người có thể để anh là chính mình một cách chân chính nhất thì chỉ có thể là Thủy An Lạc.

Trái tim của Thủy An Lạc vào lúc này giống như bị người ta bóp chặt lấy.

Thủy An Lạc ôm chặt lấy Sở Ninh Dực, trước mặt cô anh đã ném đi lớp ngụy trang để là chính mình, thế nhưng cô vẫn cảm thấy hơi tủi thân.

Người không biết đủ chính là cô!
 
Top