Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,840
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 180: Tâm cơ
Cả người Thủy An Lạc run bắn lên, nhìn người phụ nữ vì bị đẩy mà ngã sõng soài trên phiến đá ở bồn hoa.

Sở Ninh Dực bước nhanh tới, thấy Lâm Thiến Thần đã ngã nhào trên đất, cả bàn tay đang chảy máu vì đập vào tảng đá kia thì lông mày càng nhíu chặt hơn.

Thủy An Lạc hơi lùi lại phía sau, mím môi nhìn Sở Ninh Dực đỡ Lâm Thiến Thần dậy và bàn tay đang bị chảy máu của cô ta.

"Tôi..." Thủy An Lạc nhìn Lâm Thiến Thần đang giả bộ ấm ức với một đôi mắt đầy thù hằn.

"Không sao, Lạc Lạc không phải cố ý đâu, có lẽ là tại mình nói mấy ngày nay em ấy không theo kịp tiến độ học tập, con trai lại ốm đau nên tâm trạng của em ấy mới không tốt thôi." Lâm Thiến Thần khéo léo mở miệng.

Thủy An Lạc càng trừng mắt nhìn cô ta dữ tợn hơn: "Lâm Thiến Thần, con mẹ nó, cô đừng có giả bộ làm người tốt nữa."

"Em im miệng." Sở Ninh Dực nhíu mày cảnh cáo Thủy An Lạc, sau đó đỡ Lâm Thiến Thần đi vào, "Để mình đưa cậu đi xử lý vết thương trước đã." Nói xong, anh lại ngẩng đầu nhìn về phía Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc không chút sợ hãi trừng mắt nhìn lại anh, dù sao người làm sai cũng không phải là cô.

Thấy Sở Ninh Dực đỡ Lâm Thiến Thần đi vào, Thủy An Lạc lại càng thấy tủi thân muốn khóc, nhưng cô vẫn cố nén lại. Cuối cùng thực sự không nhịn được đành gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn.

Sở Ninh Dực đưa Lâm Thiến Thần đi xử lý vết thương, nhưng hai đầu lông mày vẫn nhíu chặt.

"Mình thay mặt Lạc Lạc xin lỗi cậu." Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn vết thương trên tay cô ta, nhíu mày nói.

Cơ thể Lâm Thiến Thần thoáng cứng lại, anh ấy xin lỗi thay Thủy An Lạc? Với thân phận gì? Chồng trước? Cha của đứa bé? Hay với thân phận là một người sắp trở thành chồng một lần nữa?

"Không sao, Lạc Lạc còn nhỏ, cũng không phải cố ý đẩy mình, không phải lỗi của con bé, chắc tại mình dùng từ ngữ không thích hợp, nói nó gần đây không bắt kịp tiến độ thực tập. Cậu cũng biết thành tích của con bé rồi, mình chỉ sợ cuối cùng không thể giúp con bé kết thúc kỳ thực tập này một cách bình thường được mất." Lâm Thiến Thần thở dài buồn bã, trong giọng nói tràn ngập sự quan tâm đối với Thủy An Lạc.

"Bác sĩ Lâm, không phải ngày mai chị còn một cuộc giải phẫu à? Tay bị thương thế này, mai phải làm thế nào?" Y tá xử lý vết thương cho cô ta không kìm được lên tiếng.

Lâm Thiến Thần nhíu mày, ra hiệu không cho cô ta nói tiếp.

"Sao thế, Thiến Thần bị thương à?" Một giáo sư bước từ ngoài vào, quan tâm hỏi han.

"Không sao đâu ạ, không cẩn thận bị ngã nên tay bị thương thôi." Lâm Thiến Thần mỉm cười nói.

"Rõ ràng là bác sĩ Thủy cố tình đẩy mà." Y tá kia hơi bĩu môi, nhỏ giọng nói.

Sở Ninh Dực liếc mắt nhìn cô ta một cái, khiến cô ta lập tức im bặt lại.

Giáo sư kia nghe thấy vậy liền nhíu mày nhìn Sở Ninh Dực, "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bà ơi, con không sao, chả là con có nói Lạc Lạc mấy câu, chắc tại con nói hơi khó nghe nên Lạc Lạc mới đẩy con một cái, không nghiêm trọng đâu." Lâm Thiến Thần vội vàng biện minh cho Thủy An Lạc.

Vị giáo sư kia chính là Kiều Tuệ Hòa, là bà nội của Sở Ninh Dực, cũng là “viện trưởng trên danh nghĩa” của bệnh viện này.

Sắc mặt của Kiều Tuệ Hòa càng thêm khó coi, bà vốn đã chẳng có hảo cảm gì với Thủy An Lạc, lúc này thành ra phản cảm luôn, "Cô ta không biết đối với bác sĩ bàn tay quan trọng thế nào à? Thủy An Lạc đâu, bảo cô ta tới gặp tôi."

Sở Ninh Dực đứng cạnh Lâm Thiến Thần đứng im không nhúc nhích, "Bà nội, bà đừng làm loạn thêm nữa. Thiến Thần cũng đã nói Lạc Lạc không cố tình rồi mà."

"Không cố tình à, chuyện lần trước Thiến Thần đã phải chịu tiếng xấu cho nó một lần rồi, lần này lại nói không phải cố tình. Ninh Dực, hôm nay cháu phải gọi nó tới cho bà, bà phải nói chuyện đàng hoàng với nó." Kiều Tuệ Hòa tức giận nói.

Lâm Thiến Thần hơi cúi đầu, giấu đi vẻ đắc ý vừa lóe lên trong đáy mắt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,840
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 181: Mày đã thích anh ta rồi
Sở Ninh Dực tiếp tục nhíu mày, rõ ràng anh không hề có ý định đáp lại lời bà nội mình.

"Cậu xử lý vết thương đi, mình về trước đây. Lạc Ninh phải có người để ý." Sở Ninh Dực nói rồi quay người đi.

"Sở Ninh Dực!!!" Kiều Tuệ Hòa tức giận quát.

Sở Ninh Dực quay lại nhìn bà nội mình, "Bà nội, Lạc Lạc còn nhỏ, bà đừng gặp cô ấy làm gì, không có chuyện gì quan trọng thì đừng dọa cô ấy. Lạc Ninh đang bệnh, cháu không có thời gian để chăm sóc hai người bệnh cùng một lúc đâu." Sở Ninh Dực nói xong rồi xoay người đi thẳng, bỏ lại bà nội mình đang nổi đóa phía sau.

"Bà ơi, bà đừng giận, không tốt cho sức khỏe đâu." Lâm Thiến Thần khéo léo mở miệng nói: "Đúng là Lạc Lạc vẫn còn nhỏ, hơn nữa... dù sao thì con bé cũng là mẹ của Lạc Ninh. Nếu bà mắng mỏ con bé chẳng phải lại thành cháu có lỗi hay sao?"

"Nếu không phải vì đứa bé đó thì liệu bà có thể để Ninh Dực làm loạn thế không?" Kiều Tuệ Hòa khó chịu nói.

"Phải rồi, bà ơi, đợt rồi con có viết một bản báo cáo về các vấn đề liên quan đến tim, hay là bà xem giúp con nhé, chúng ta đừng nghĩ đến chuyện này nữa, dù sao con cũng chỉ bị thương nhẹ thôi mà." Lâm Thiến Thần vẫn mỉm cười nói.

"Ừm, cũng chỉ có con là biết cầu tiến, chẳng hiểu cái thằng Ninh Dực này có phải mù rồi hay không. Lúc trước nó thích con bé Viên Giai Di kia bà đã thấy không ổn rồi, giờ lại đến con bé Thủy An Lạc như trẻ con này." Kiều Tuệ Hòa nhìn Lâm Thiến Thần, vô cùng tiếc nuối vì cô ta không thể thành cháu dâu của mình.

Mà lúc này Thủy An Lạc cũng đang gọi điện kể lại chuyện vừa rồi cho Kiều Nhã Nguyễn, khiến cho cô nàng cáu tiết mắng một thôi một hồi.

"Ôi đệch, con mụ đó có thể bỉ ổi hơn được nữa không? Bảo mẹ đó bạch liên hoa hai mặt là chuẩn luôn đấy. Cả mày nữa, không phải cứ thế mà thua trước cô ta đấy chứ?"

"Sao tao biết được, cái tên ngốc Sở Ninh Dực kia còn tin lời cô ta, nghĩ là tao cố tình đẩy cô ta nữa chứ." Thủy An Lạc bất bình nói.

"Aiz, chị bảo cưng này, mày rất chi là để ý chuyện Sở Ninh Dực tin lời mụ kia đúng không, nghe như kiểu oan ức và mất mát lắm ấy. Mày thừa nhận đi, mày thích Sở Ninh Dực rồi đúng không."

"Tao thích anh ta á, mày đừng đùa nữa. Bạn gái cũ của người ta đã về rồi, bên cạnh còn có một con mụ hồng nhan tri kỷ hai mặt lại còn biết giả nai nữa. Tao thích ăn hành lắm hay sao mà lại đi thích anh ta?" Thủy An Lạc lớn tiếng phản bác.

"Có lý thì không cần phải cao giọng. Thủy An Lạc, đừng chối nữa, mày thích anh ta rồi. Dù sao người ta cũng đẹp trai, có tiền lại còn bản lĩnh, quá phù hợp với tiêu chuẩn của mày còn gì." Kiều Nhã Nguyễn tặc lưỡi nói.

"Tao nhổ vào, tao đã quyết định rồi, chờ cục cưng hết bệnh, tao sẽ theo mẹ rời khỏi chỗ này. Cùng lắm thì tao làm một đứa con gái riêng được ba dượng nuôi. Viễn Tường tao dâng tặng anh ta luôn là được chứ gì." Thủy An Lạc tức giận nói.

Kiều Nhã Nguyễn thở dài, cô biết Thủy An Lạc lúc này đã bị chọc tức đến phát điên rồi, bị người mình để ý không tin tưởng đúng là chuyện khiến người ta tổn thương mà.

"Thôi được rồi, mong là quyết định này của mày sẽ không chọc giận ba của con mày." Kiều Nhã Nguyễn thấy Sở Ninh Dực tức giận là chuyện đương nhiên, "Hơn nữa, làm sao mày biết là ba dượng mày không có con riêng, lỡ mày tới nhà người ta rồi lại bị ghét thêm thì sao. Đến lúc đó mày sẽ thành cô bé lọ lem ăn nhờ ở đậu, lại còn vác theo một cục nợ bé xíu nữa chứ."

Kiều Nhã Nguyễn nói xong, Thủy An Lạc không kìm được mà rùng mình một cái, hình như đúng là cô chẳng biết gì về người ba dượng phong độ kia cả, chỉ biết mỗi việc ổng đẹp trai phong độ thôi.

Thủy An Lạc cúi đầu ủ rũ, "Vậy phải làm sao bây giờ? Giờ Sở Ninh Dực coi thường tao rồi, chê thành tích của tao không tốt, còn không cho tao đi thực tập nữa luôn."

"Thế thì có làm sao, không phải còn có anh ta nuôi mày à? Người khác cầu còn chẳng được đâu đấy." Kiều Nhã Nguyễn cất giọng lanh lảnh, "Thủy An Lạc, mày đúng là sướng mà không biết đường hưởng, đáng bị ăn đòn."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,840
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 182: Bạch liên hoa hai mặt
Thủy An Lạc cúi đầu, một tay vò vò góc áo của mình.

"Chắc tao phải rời đi cùng mẹ tao thôi, tao nói thật đấy. Thực ra Lâm Thiến Thần nói không sai, Sở Ninh Dực đã làm bao nhiêu chuyện vì Viên Giai Di như thế, cho dù tao có thừa nhận hay không thì tao cũng chỉ là một công cụ để anh ta chứng minh sự nghe lời của mình với ba mẹ anh ta mà thôi."

Thủy An Lạc nói rất thản nhiên, nhưng Kiều Nhã Nguyễn nghe lại thấy đau lòng. Tuy đôi lúc Thủy An Lạc trước mặt người khác cứ xù lông y như một con nhím, tính tình nóng nảy lúc nào cũng nổi điên được, nhưng cô trở nên như vậy, phần lớn là vì tự ti. Bởi vì không tự tin, bị cha mình ruồng bỏ, bị chồng mình bỏ rơi, cho nên cô mới thay đổi, biến thành một con nhím nhỏ hễ ai động vào là xù lông thế này.

"Lạc Lạc, trước tiên mày đừng nghĩ nhiều nữa, chờ cục cưng khỏe lại đã, chẳng phải mẹ mày cũng bảo chờ thằng bé hết bệnh rồi mới đi hay sao?" Hiếm lắm mới thấy Kiều Nhã Nguyễn nghiêm túc an ủi cô.

"Óc chó ~" Bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn bỗng vang lên tiếng cười lạnh của một người đàn ông.

Kiều Nhã Nguyễn lập tức túm lấy gối ôm quăng ra, "Biến!!!"

"Ai đang ở cạnh mày đấy?" Thủy An Lạc nhíu mày mở miệng hỏi.

"Một thằng điên, tao cúp đã nhé, chuyện này mày cứ nghĩ cho kỹ đi, vẫn còn thời gian mà." Kiều Nhã Nguyễn cúp điện thoại xong, ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn ở lỳ đấy không chịu đi, còn nói cái gì mà cô sẽ phải chịu trách nhiệm với anh ta vì đã làm anh ta bị thương, "Phong đại gia à, vết thương của anh lành rồi chứ, có phải nên cút đi rồi không?"

Phong Phong đang cầm một cái cốc trong tay. Anh ta từ từ tiến gần tới chỗ Kiều Nhã Nguyễn, cuối cùng ám muội hãm cô lại trong không gian sofa chật hẹp, "Lành hay chưa không thử thì sao mà biết được, cô có muốn kiểm tra qua không?"

Kiểm tra?

Kiểm tra chỗ nào?

Kiều Nhã Nguyễn ra sức đẩy anh ta ra để thoát khỏi tư thế mập mờ này, sau đó nhảy sang cái ghế đơn bên cạnh: "Cút, đồ dê xồm." Kiều Nhã Nguyễn bực tức nói, "Lũ đàn ông các anh chẳng có thằng nào tốt cả."

Phong Phong nhìn gương mặt hơi ửng đỏ của cô, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt, nhưng trong lòng anh ta lại là một khoảng lạnh lẽo. Cô ta còn có thể ở đây mà quan tâm đến chị em tốt của mình, còn người anh ta yêu thì mãi mãi không thể trở lại nữa rồi.

"Hừ ~ bớt xen vào chuyện của họ đi, Thủy An Lạc là đồ bại não cô không thấy à, nếu không thì cô nghĩ lấy đâu ra mấy cái bằng chứng kia để kiện An Giai Tuệ? Chỉ bằng việc cô ta chịu ăn hai cái tát thôi á? Đừng có đùa, đều là do Sở Đại sai người đi tìm chứng cứ hết, cô nghĩ Bạch Nhị sẽ đồng ý nhận một vụ kiện vớ vẩn như vậy thế này à? Nếu không vì Sở Đại, còn lâu cậu ta mới ra mặt." Phong Phong khinh bỉ lên tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn hơi nhíu mày, sau đó xoa xoa cằm mình nói: "Mấy cái đó không phải là An Phong Dương tìm sao?"

Phong Phong lại quăng thêm một cái nhìn nữa về phía cô, ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ đần độn, sau đó xoay người bước vào bếp.

"Này, rốt cuộc thì bao giờ anh mới chịu đi?" Kiều Nhã Nguyễn nhìn theo bóng lưng anh ta, lớn tiếng hỏi.

"Chờ đến lúc nào cô tự mình kiểm tra vết thương đã." Phong Phong vẫn cợt nhả đùa bỡn như trước, cô nàng này húc chân cũng ác lắm, làm chỗ kia của anh ta đau tới hai ngày trời mới đỡ.

Kiều Nhã Nguyễn phẫn nộ nhìn theo bóng lưng của anh ta. Nhà của Thủy An Lạc vốn đã nhỏ, thằng cha này lại còn ngày nào cũng đùa bỡn cô. Nếu không phải định lực của cô tốt thì đã cho anh ta đo sàn từ lâu rồi.

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn di động trong tay. Chuyện ở bệnh viện là Sở Ninh Dực giúp Thủy An Lạc. Ngay cả chuyện An Giai Tuệ bị kiện cũng là do Sở Ninh Dực nhúng tay, nhưng anh ta lại chẳng hề nhắc đến một câu nào. Nếu Thủy An Lạc thực sự bỏ đi, cô ấy sẽ hối hận cả đời mất thôi. Thế nên, cô tuyệt đối không thể để cho Thủy An Lạc cứ thế mà đi được, lại còn là bị con mụ bạch liên hoa hai mặt kia chọc tức bỏ đi nữa chứ.

Bên cạnh vườn hoa bệnh viện, Thủy An Lạc vẫn cúi đầu ngồi ủ rũ một mình. Sở Ninh Dực đứng cách đó không xa nhìn cô, nhưng lại chẳng hề bước tới.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,840
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 183: Buồn chết bà già này mất thôi
Sau một hồi quằn quại, Thủy An Lạc ra sức vỗ vỗ mặt mình, vừa ngẩng đầu lên trước mặt đã xuất hiện một hộp sữa tươi, Thủy An Lạc nhìn người đưa sữa cho mình, sau đó kiêu ngạo quay ngoắt sang một bên.

Sở Ninh Dực ngồi xuống cạnh Thủy An Lạc, dúi hộp sữa vào trong tay cô.

"Tủi thân à?"

Thủy An Lạc tiếp tục ngoảnh đầu không nhìn đến anh, cuối cùng định đứng dậy rời đi, nhưng Sở Ninh Dực đã vươn tay kéo cô lại, không cho cô đi đâu cả.

"Thủy An Lạc, dù vì lý do gì thì đẩy người ta cũng là em không đúng rồi." Sở Ninh Dực nhíu mày nói, nhất là khi đối phương là bác sĩ, còn là bác sĩ sắp tiến hành phẫu thuật.

"Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì anh cũng chỉ biết trách móc tôi thôi." Thủy An Lạc cười lạnh cúi xuống nhìn anh, cố nén sự chua xót trong lòng lại, chuyện thành tích cũng thế, đến cả chuyện vừa xảy ra cũng vậy.

"Người ngoài thì tôi có cần phải trách móc không?" Sở Ninh Dực bỗng mở lời.

Thủy An Lạc thoáng sững sờ, như thể không hiểu anh nói vậy là có ý gì.

Sở Ninh Dực đứng đậy, có chút bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô, sau đó quay người đi vào bệnh viện.

Thủy An Lạc đứng ngây ra đó nhìn theo bóng lưng anh, cô nắm chặt hộp sữa ấm trong tay mà không biết trên đó là nhiệt độ nó hay là của anh nữa?

Người ngoài thì tôi có cần phải trách móc không?

Câu này có ý gì? Đối với anh mà nói cô không phải là người ngoài ư? Nhưng anh lại chẳng nói rõ ràng gì cả. Sở Ninh Dực lúc nào cũng thế, thích để cô tự đoán. Nhưng cô đoán không nổi, cũng không dám suy nghĩ nhiều, bởi vì kỳ vọng nhiều quá sẽ càng dễ tổn thương.

Lúc Thủy An Lạc quay lại, Tiểu Bảo Bối cũng đã tỉnh, đang khóc quấy loạn lên, còn Sở tổng vĩ đại đang luống cuống tay chân bế tiểu Thái tử nhà mình dỗ dành.

Tiểu Bảo Bối khi khỏe mạnh thì rất nể mặt ba mình, chỉ cần ôm một cái là ngừng khóc, cho nên Thủy An Lạc rất thích ném thằng bé cho anh, còn mình cứ đứng chỉ tay năm ngón là được. Nhưng giờ Tiểu Bảo Bối bị ốm rồi, ngay cả ba mình cũng không thèm nể mặt nữa, chỉ cần khó chịu là bé con sẽ khóc nhặng xị cả lên.

Sở Ninh Dực đang không ngừng nhắc nhở bản thân hàng trăm lần đây là con trai anh, là con ruột của anh ở trong lòng nên mới có thể nhẫn nhịn không quăng thằng bé đi.

Thím Vu cố gắng nhịn cười, chưa bao giờ thấy mặt thiếu gia đen sì mà vẫn còn cố gắng nhẫn nhịn như vậy. Tiểu thiếu gia quả nhiên là khắc tinh của thiếu gia mà.

Sở Ninh Dực hai tay ôm con, cả người cứng đơ.

"Đứng đấy làm gì, lại đây." Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc thì cơn điên bị cậu con trai khơi mào bỗng có nơi để trút giận, giọng nói lạnh lùng chỉ hận không thể cắn chết người.

"Gọi cái gì mà gọi, nó không phải con trai anh à?" Thủy An Lạc trợn mắt đi vào, vươn tay đón lấy Tiểu Bảo Bối. Cô có thể cảm thấy rõ ràng là Sở Ninh Dực vừa thở phào một hơi.

Tiểu Bảo Bối dụi vào vai mẹ tiếp tục khóc, giọng sắp khản đặc mà cũng không ngăn cản được cậu nhóc tiếp tục thút thít.

Thủy An Lạc ôm cục cưng đi quanh giường, nhỏ giọng hát cho cậu nhóc nghe, cuối cùng Sở Ninh Dực không chịu nổi nữa lại bế lấy thằng bé.

"Được rồi, đừng dùng cái giọng ếch ộp đó để tra tấn con tôi nữa." Sở Ninh Dực nhíu mày, câu này hoàn toàn không phải là để đả kích cô, mà sự thật là Thủy An Lạc hát chẳng ra làm sao cả.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, nhìn Sở Ninh Dực ôm con trai ngồi xuống: "Có giỏi thì anh hát đi, nói tôi làm gì?"

Sở Ninh Dực ngẩng đầu ném cho cô một ánh mắt khinh thường, sau đó cúi đầu nhìn con trai đang quấy khóc, thấp giọng cất lời: "Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng sâu thẳm, có một chú lính đầu to...."

"Anh kể chuyện chắc nó nghe..." Thủy An Lạc còn chưa nói hết câu, Tiểu Bảo Bối đã "tát" vào mặt mẹ mình một cái. Bé con không khóc nữa, lại còn chớp chớp đôi mắt ngấn lệ nhìn ba mình.

Thím Vu cười rinh rích cầm di động nhìn một nhà ba người kia, rõ ràng là ở cùng nhau hòa thuận như vậy, sao lại không nhìn thấu tấm lòng của đối phương chứ? Aiz, buồn chết bà già này mất thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,840
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 184: Không phải trình báo gì với tôi hết
Sở Ninh Dực vứt cho cô một ánh mắt lạnh như băng, sau đó tiếp tục cúi đầu kể chuyện cổ tích về anh lính đầu to cho con trai nghe.

Thủy An Lạc nhìn con trai mình trừng trừng. Cô quyết định rồi, phải tuyệt giao với thằng nhóc này ba phút.

Ban đầu, Thủy An Lạc nghĩ Sở Ninh Dực chỉ ở lại với Tiểu Bảo Bối hai ngày, không ngờ anh ta thực sự trông nom cục cưng đến tận khi xuất viện, từ làm việc đến ăn uống đều ở bệnh viện hết. Chắc nhờ ba mẹ quan tâm chăm chút nên Tiểu Bảo Bối chỉ sốt cao bốn ngày rồi khỏi hẳn, đã có thể về nhà được.

Tiểu Bảo Bối hết bệnh, được mẹ bế cái liền cười tít mắt, thím Vu còn cầm đồ chơi trêu cậu nhóc.

Sở Ninh Dực lái xe tới, mở cửa xuống xe. Tiểu Bảo Bối vừa thấy ba mình, hai mắt liền sáng như sao.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn cậu con trai đang cười toe toét của mình, trong lòng càng bất mãn. Thằng bé này đúng đồ ăn cháo đá bát. Một nguyên nhân quan trọng hơn mà Sở Ninh Dực phải ở lại chính là vì Tiểu Bảo Bối chỉ cần không thấy ba đâu là cái đầu nhỏ sẽ đảo như ra-đa dò tín hiệu, khi ra-đa không tìm thấy được mục tiêu, cái miệng nhỏ sẽ trề ra và cho bạn một trận khóc thế kỷ.

Cho nên, Thủy An Lạc nghĩ, phần lớn nguyên nhân khiến Sở Ninh Dực phải ở lại đó là vì không muốn có một đứa con bị câm, chứ nếu không nhỡ Tiểu Bảo Bối khóc đến tắt tiếng luôn thì làm sao?

Sở Ninh Dực vươn tay xoa lên gương mặt bầu bĩnh của bé con, sau đó nói: "Tôi bảo người đưa mọi người về trước. Giai Di về rồi, tôi phải ra sân bay đón cô ấy."

Thủy An Lạc hơi khựng lại một chút, không kìm được mà nghiến răng, anh đi đón bạn gái trước của mình thì đón, có cần phải nói thẳng ra vậy không?

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, nhìn vẻ giận dữ của Thủy An Lạc, sau đó cúi đầu chậm rãi ghé lại gần bên tai cô nói: "Hay là em muốn đi cùng tôi?" Anh nói ra, chỉ vì không muốn xảy ra những chuyện ngoài ý muốn. Dù sao chuyện anh đi đón Viên Giai Di nhất định sẽ có người biết. Mà Viên Giai Di lại về nước trong thời điểm tâm trạng tồi tệ như vậy, là bạn bè, anh không thể không tới đón cô ấy được.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn dáng vẻ tự tin đến mức đáng đánh đòn của Sở Ninh Dực, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, "Sở tổng nghĩ nhiều quá rồi, anh muốn làm gì thì cũng có liên quan gì đến tôi đâu, không cần phải trình báo với tôi làm gì." Thủy An Lạc nói xong, lướt qua anh bước đến bên đường đón xe.

Thủy An Lạc hít một hơi thật sâu, cự tuyệt thừa nhận câu nói của Kiều Nhã Nguyễn. Cô không thích Sở Ninh Dực, tuyệt đối không!

Vào trong xe, Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang tiếp tục khởi động trạng thái ra-đa tìm ba thì chóp mũi cay cay, lại cố chịu đựng không cho mình khóc, "Đừng nhìn nữa, ba con không ở đây đâu."

Tiểu Bảo Bối kết thúc cuộc dò tìm lập tức trề cái miệng ra, trông thế này là sắp khóc đến nơi rồi.

Thủy An Lạc cũng đã chuẩn bị tinh thần, không có ba nó ở đây thì kiểu gì nó cũng khóc thôi.

Nhưng mà, cậu nhóc chỉ mếu máo một lúc, cuối cùng ấm ức dụi đầu vào lòng mẹ ngủ thiếp đi, chắc bé cũng biết tâm trạng mẹ mình lúc này đang không tốt nên cũng không quấy mẹ nữa.

Thím Vu bất đắc dĩ nhìn Sở Ninh Dực đang đứng cạnh xe, có lúc bà cũng không hiểu thiếu gia thông minh thật hay là ngu ngốc nữa. Những chuyện thế này sao cậu ấy có thể thản nhiên nói với tiểu thư như thế chứ, đổi lại là người khác xem có ai mà không tức không.

Sở Ninh Dực nhíu mày, nhìn chiếc xe taxi lăn bánh xa dần, anh vẫn cảm thấy mình chẳng nói sai gì cả.

Thủy An Lạc ngồi trên xe gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn, nói với cô nàng là cô muốn đi theo mẹ.

"Mày điên à, không phải đã nói là suy nghĩ thêm đi rồi cơ mà?" Kiều Nhã Nguyễn nghe vậy kêu ầm lên, lúc này cô đang bị người nào đó kè kè sát bên đi shopping, không hiểu sao một thằng đàn ông lớn thế này rồi mà đi shopping còn giỏi hơn cả cô nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,840
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 185: Con - Heo - Vênh - Váo
Thủy An Lạc ra sức khịt mũi, sau đó nói: "Bởi vì tao không muốn bị anh ta vứt bỏ lần nữa. Lão Phật Gia, mày có biết Viên Giai Di có ý nghĩa như thế nào đối với anh ta không?"

"Chẳng phải chỉ là bạn gái cũ thôi sao? Thời buổi này ai chẳng có vài cô bạn gái cũ chứ?" Kiều Nhã Nguyễn ngồi trên ghế nghỉ vừa đấm chân vừa nói.

"Nhưng cô ta là bạn gái cũ "duy nhất" của Sở Ninh Dực và còn đang bị thương nữa." Thủy An Lạc nhấn mạnh từ duy nhất, nếu như anh ta có nhiều bạn gái cũ thì cô đã chẳng phải suy nghĩ như vậy, nhưng cho đến tận bây giờ, người mà Sở Ninh Dực từng yêu cũng chỉ có mình Viên Giai Di, đó là sự thật.

"Thì mày còn là vợ cũ duy nhất của anh ta đấy thôi. Dĩ nhiên là lúc đó anh ta hình như không yêu mày." Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền tự vả vào miệng mình, chờ đến khi cơn nhức mỏi trên chân dịu bớt mới nói tiếp, "Tiểu Lạc Tử, thực ra tao thấy hiện giờ Sở tổng đối với mày rất tốt."

"Đó là vì Tiểu Bảo Bối thôi." Thủy An Lạc cắn răng lên tiếng phản bác.

Kiều Nhã Nguyễn lần thứ hai nghẹn lời, "Vậy mày đã nói với mẹ mày chưa?"

"Lát nữa tao về nhà thu dọn đồ đạc trước đã rồi nói với mẹ tao sau." Thủy An Lạc khản giọng nói.

Kiều Nhã Nguyễn cũng không khuyên bảo Thủy An Lạc nữa. Cô ngẩng đầu nhìn cái gã bảnh chọe trước mặt, không kìm được mà phải trợn trắng mắt lên, sau đó nói vào điện thoại: "Thế chốc nữa tao đến chỗ mày nhé."

"Ừ." Thủy An Lạc cúp máy, sau đó cúi đầu nhìn bé con trong lòng.

"Tôi đã bảo cô bớt xen vào chuyện của họ đi rồi cơ mà. Cô coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai thế à?" Phong Phong kéo cặp mắt kính to tổ chảng xuống, bất mãn nói, "Cái tính tình này của Thủy An Lạc, vừa yếu đuối lại còn nhát gan, đi càng tốt."

"Anh nói cái gì thế?" Kiều Nhã Nguyễn đứng phắt dậy, nện hết đống túi mua sắm trên tay lên người anh ta, mỉa mai nói: "Anh thử từ một đại thiếu gia biến thành một kẻ bị chính cha ruột mình vứt bỏ, xong còn bị chồng ruồng rẫy xem anh có phách lối được như hôm nay nữa không?"

"Nghiêm túc mà nói thì... tôi không có chồng." Phong Phong giương đôi mắt coi thường nhìn Kiều Nhã Nguyễn, "Không có cha, không có chồng thì chẳng lẽ không thể đứng dậy được chắc, hay là chỉ cần rời khỏi đàn ông là cô ta không sống nổi?" Phong Phong nhìn mấy thứ bị quăng xuống dưới chân mình, sắc mặt càng thêm khó coi.

Kiều Nhã Nguyễn "hơ" một tiếng đầy mỉa mai nhìn anh ta, "Không hiểu gì về người khác thì đừng nói lung tung, nếu không phải trong lòng Lạc Lạc còn có Sở Ninh Dực, cô ấy còn lâu mới tỏ ra yếu đuối trước mặt anh ta." Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền quay người đi thẳng.

"Đi đâu?" Phong Phong vươn tay túm lấy tay Kiều Nhã Nguyễn, nhíu mày hỏi.

"Thà tôi đi hít bụi ngoài đường còn hơn là ở chung một chỗ với một con heo vênh váo như anh." Kiều Nhã Nguyễn ra sức hất tay Phong Phong ra, nhưng vừa xoay người thì đã bị Phong Phong kéo tuột vào phòng thay quần áo, "Này..."

"Nói lại lần nữa xem." Phong Phong cắn răng mở miệng, cô nàng này được anh chiều quen thói nên lá gan ngày càng lớn rồi.

Kiều Nhã Nguyễn không chút sợ hãi lặp lại từng chữ một: "Con --- heo --- vênh--- váo."

Phong Phong vươn tay túm lấy cổ cô, chậm rãi ép lại gần, "Kiều Nhã Nguyễn, đây là thủ đoạn để cô tiếp cận tôi à?"

Cổ của Kiều Nhã Nguyễn đã phát đau, nhưng vẫn bật cười thành tiếng: "Này, nhìn cho rõ, người cứ quấn lấy tôi chính là anh. Lẽ nào đây chính là thủ đoạn mà anh dùng để tiếp cận tôi?"

Ánh mắt Phong Phong nhìn cô càng thêm thâm trầm, nụ cười mỉa mai nơi khóe miệng của cô càng làm anh ta thấy gai mắt hơn.

Phong Phong đột nhiên lao đến mút lấy khóe miệng đang cười mỉa của Kiều Nhã Nguyễn, ra sức gặm nhấm, tựa như muốn nuốt sạch sự khinh miệt của cô. Chỉ bởi vì cô đã nói trúng tâm tư của anh ta, anh ta tiếp cận cô là có mục đích riêng của mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,840
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 186: Lạc Lạc sắp đi theo mẹ cô ấy rồi
Khóe môi Kiều Nhã Nguyễn đau rát, không kìm được mà hít một hơi lạnh, sau đó bắt đầu ra sức giãy giụa. Cô định thúc đầu gối lên, nhưng không ngờ lại bị Phong Phong đoán trước, một tay khống chế cô ấn lên tường.

"Sao? Một cách còn định dùng đến hai lần à?" Cặp mắt Phong Phong đỏ hằn lên, hiển nhiên là đã bị chọc giận.

Dù miệng đang đau nhưng Kiều Nhã Nguyễn không hề chịu thua: "Sao nào? Bị người ta nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận hả?"

"Kiều Nhã Nguyễn, cô đúng là khiến người ta phải nhìn cô với cặp mắt khác rồi đấy." Phong Phong dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô.

"Nếu người đó là anh, thì đúng là nỗi bất hạnh của tôi." Kiều Nhã Nguyễn cười một cách châm chọc.

Phong Phong chậm rãi thả cô ra, vẻ tức giận hoàn toàn biến mất.

Kiều Nhã Nguyễn lùi lại một bước, đưa tay quệt quệt môi mình mấy phát, lại âm thầm chửi Phong Phong một trận trong lòng, chắc chắn là thằng cha này cố ý.

Thủy An Lạc về đến nơi Tiểu Bảo Bối vẫn còn đang ngủ. Cô cẩn thận đặt thằng bé xuống rồi quay về phòng mình thu dọn đồ đạc.

"Thủy An Lạc, đừng có ngu ngốc nữa, có một Lâm Thiến Thần chưa đủ, giờ lại thêm một Viên Giai Di, người đàn ông như vậy, mày không yêu nổi đâu." Thủy An Lạc một lần nữa nói với chính mình, may mà đồ đạc của cô cũng không nhiều, chỉ cần thu dọn một chốc là đã ổn thỏa. Cô kéo cái hộp của Tiểu Bảo Bối từ dưới giường ra, bên trong vẫn còn số tiền mua sữa dư lần trước.

Thủy An Lạc ngồi dưới đất, nhìn xập tiền bên trong, nhờ có Tiểu Bảo Bối mà lần đầu tiên cô biết được thì ra Sở tổng toàn năng cũng có chuyện không biết, ví dụ như anh không biết mua sữa bột, ví dụ như anh không biết thay tã, ví dụ như anh không biết tại sao trẻ con lại khóc... Một Sở Ninh Dực như vậy khiến cho cô cảm thấy thực chân thật, chứ không như hình tượng vị Tổng giám đốc xa vời kia.

Khi Sở Ninh Dực đến sân bay, vừa đúng lúc chú Sở đưa Viên Giai Di ra.

Có điều, khi Sở Ninh Dực vừa định cất bước đi đến đón thì di động đột nhiên vang lên. Anh dừng lại lấy di động ra, nhìn màn hình hiển thị là cuộc gọi từ Phong Phong thì thoáng nhíu mày lại.

"Alo..."

"Kiều Nhã Nguyễn có chuyện muốn nói với cậu." Phong Phong hậm hực mở miệng nói, không đợi Sở Ninh Dực kịp phản ứng lại, bên kia đang vang lên giọng nói giống như đang chất vấn của Kiều Nhã Nguyễn, "Sở tổng, rốt cuộc anh định thế nào hả? Lạc Lạc sắp đi theo mẹ nó rồi đấy."

Lạc Lạc sắp đi theo mẹ cô ấy rồi!

Sở Ninh Dực vừa nhấc chân lên đã khựng lại, "Cô có ý gì?"

"Chính là cái ý mà anh nghe được đấy, Lạc Lạc muốn đi theo mẹ nó, giờ đã về nhà thu dọn đồ đạc rồi. Nếu anh còn định không nói gì thì tôi cũng chỉ có thể chúc anh may mắn nữa thôi." Kiều Nhã Nguyễn cười khẩy.

Thái độ của Kiều Nhã Nguyễn khiến Sở Ninh Dực khó chịu, nhưng giờ không phải là lúc để tâm đến điều này, anh mới từ bệnh viện rời đi nhưng lúc đó Thủy An Lạc cũng đâu nói là sẽ đi đâu.

"Tôi biết rồi." Sở Ninh Dực nói xong, quay người rời khỏi sân bay.

Cô ấy muốn đi? Nhưng anh đã đồng ý đâu?

Viên Giai Di đang đi từ cổng an ninh ra, vừa hay thấy Sở Ninh Dực quay người bỏ đi, không kìm được mà mở miệng gọi: "Ninh Dực?"

Đáng tiếc, Sở Ninh Dực không hề nghe thấy tiếng gọi của cô ta và nhanh chóng biến mất ở cửa.

"Ninh Dực sao vậy?" Viên Giai Di khó hiểu ngẩng lên nhìn chú Sở.

Chú Sở khẽ cười: "Chắc là thiếu gia bỗng có chuyện đột xuất, để tôi đưa cô về trước vậy."

Viên Giai Di mím môi, trong lòng có chút khó chịu, còn có chuyện gì quan trọng hơn đón cô ta sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,840
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 187: Tôi muốn đi đâu còn phải chờ anh đồng ý sao?
Sở Ninh Dực nhanh chóng lái xe về đến nhà. Tiểu Bảo Bối vẫn nằm ngủ ngon lành trong giường nôi, còn thím Vu đang lẩm bẩm gì đó nấu cơm trong bếp.

"Thủy An Lạc đâu rồi?" Sở Ninh Dực vứt chìa khóa xe xuống rồi đi thẳng lên tầng.

Thím Vu vội vàng cầm dao đi ra khỏi bếp nhưng chỉ thấy được bóng lưng của thiếu gia nhà mình. Bà bước tới bên cạnh chiếc giường nôi của Tiểu Bảo Bối, thấy cậu nhóc vừa ngủ vừa chảy nước miếng liền cầm lấy cái khăn bông ướt lau sạch sẽ, sau đó lại lẩm bẩm quay về phòng bếp: "Ba mẹ con ấy, đúng là sống yên ổn quá nên suốt ngày kiếm chuyện với nhau mà."

Thủy An Lạc vừa thu dọn xong đồ đạc, giờ đang gọi điện cho mẹ để hẹn thời gian đến đón mình.

"Thủy An Lạc!"

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra kèm theo tiếng quát giận dữ khiến Thủy An Lạc không kìm được mà run bắn lên một cái.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn vali hành lý dưới đất, đó chính là cái vali mà cô xách đến trước kia, cho nên chuyện cô muốn rời đi là thật.

"Thủy An Lạc!!!" Sở Ninh Dực gắt lên, vươn tay đóng sầm cửa lại, khiến cho người ở dưới tầng giật mình phải nhìn lên.

Thím Vu vội vàng bế Tiểu Bảo Bối vừa bị đánh thức lên, sau đó với tay cầm lấy cái áo khoác nhỏ của cậu nhóc đi ra ngoài, "Ôi, bà đưa con ra ngoài chơi nhé, chúng mình không khóc nữa nào."

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực đang hầm hè đứng trước cửa, trong lòng không khỏi lấy làm khó hiểu, chẳng phải anh ta đi đón Viên Giai Di rồi hay sao?

"Thủy An Lạc, em đang làm gì vậy?" Sở Ninh Dực chậm rãi cất bước tiến lại gần.

Thủy An Lạc hít thật sâu một hơi cố dồn nén tâm trạng khác thường của mình lại rồi thản nhiên nói: "Thu dọn đồ đạc thôi, Tiểu Bảo Bối đã khỏe rồi, tôi muốn theo mẹ rời đi."

"Ai cho em đi?" Sở Ninh Dực từ trên cao nhìn xuống gương mặt trắng nõn của Thủy An Lạc, cố gắng đè nén cơn xúc động muốn bóp chết cô trong lòng lại. Cô nàng này bị ngớ ngẩn hay sao? Anh đã nói là bắt đầu lại từ đầu rồi, không liên quan gì đến cái thỏa thuận ly hôn kia nữa, nhưng cô vẫn muốn làm loạn lên là sao. Lẽ nào đây chính là sự cách biệt của người không cùng một thế hệ trong truyền thuyết? Vì dù sao anh cũng lớn hơn Thủy An Lạc gần mười tuổi mà.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn hai tròng đang mắt bốc lửa của Sở Ninh Dực, "Tôi đi đâu còn phải chờ anh đồng ý chắc?"

Cô không kìm được mà hầm hè trong lòng, trái một cô bạn gái cũ, phải một cô hồng nhan tri kỷ, thế cô là cái gì, lốp dự phòng trong lốp dự phòng à, để thành nơi cho anh ta trút giận những lúc lên cơn điên chắc? Cô có bị bại não đâu! Thủy An Lạc thầm nghĩ, xem chừng ba dượng của cô khẳng định là lợi hại hơn ba ruột của con cô rồi. Nếu cô muốn chạy, ông ấy nhất định có thể đưa cô đi.

Đáng tiếc là cô ngốc này không nghĩ đến chuyện ba dượng mình chỉ ước có một thế giới hai người với mẹ ruột cô thôi, sao có thể mang cô đi được?

"Thủy An Lạc, những gì tôi nói em không hề bỏ vào tai đúng không?" Sở Ninh Dực tiếp tục bị thái độ cứng đầu này của Thủy An Lạc làm cho phát điên, vươn tay siết chặt lấy cổ tay cô.

"Ai da, đau..." Thủy An Lạc khẽ kêu một tiếng rồi trừng mắt với anh, "Tôi muốn đi thì đi, không đi tôi cũng sẽ đi tìm đàn anh của tôi. Anh mau biến đi cùng với cô bạn gái cũ và hồng nhan tri kỷ của anh đi!!!" Thủy An Lạc gào ầm lên, như thể tâm trạng bị đè nén đến cực điểm cuối cùng không thể chịu được nữa mà xả ra.

Tìm đàn anh?

Một câu nói này thôi đã chặt đứt toàn bộ dây thần kinh bình tĩnh của Sở Ninh Dực, cô ấy luôn nghĩ đến chuyện sẽ đi tìm Mặc Lộ Túc sao.

"Vậy còn phải xem Mặc Lộ Túc kia có dám chạm đến người đàn bà của Sở Ninh Dực này không đã!" Sở Ninh Dực nói xong lập tức dùng hai tay ghì lấy eo cô, sau đó dùng sức quăng cô lên giường.

Thủy An Lạc bị quăng đến choáng váng, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị cái người nặng trịch kia đè lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,840
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 188: Bị anh ăn rồi
Trái tim Thủy An Lạc rung lên một nhịp, ký ức trên xe lần trước một lần nữa ùa tới, khiến cho cô không thể ngừng giãy giụa.

"Buông ra, Sở Ninh Dực, anh thả tôi ra." Thủy An Lạc gào lên, hai tay hai chân ra sức vùng vẫy.

Hai tay Sở Ninh Dực thì đè chặt cổ tay Thủy An Lạc, còn hai chân thì chặn lấy đôi chân đang giãy giụa, ánh mắt anh nhìn cô có vài phần quyết liệt: "Thủy An Lạc, có một số chuyện tôi đã cho em cơ hội, cũng đã cho em thời gian, nhưng chính em lại không biết quý trọng. Như vậy, không bằng giờ tôi sẽ lấy lại hết tất cả những thời gian và cơ hội đó."

Thủy An Lạc nghe xong hơi ngẩn ra, thân thể lập tức bị anh khống chế, hoàn toàn không thể nhúc nhích nổi.

Cơ hội? Cơ hội gì?

Thời gian? Thế là thế nào?

Không đợi cô nghĩ thông, người đàn ông phía bên trên đã cúi xuống hôn lấy cổ cô, dẫn tới một trận tê dại khó nói thành lời. Thủy An Lạc càng giãy giụa, cảm giác ấy lại càng mãnh liệt. Nhưng cô không hề biết rằng, cô càng vùng vẫy, Sở Ninh Dực lại càng thêm hưng phấn và càng mất lý trí hơn.

"Rẹttttttt!!!!"

Tiếng vải bị xé vụn vang lên khiến Thủy An Lạc cảm thấy sợ hãi trong lòng. Nhưng Sở Ninh Dực dường như không hề cảm nhận được sự run rẩy từ cơ thể cô. Anh chỉ tập trung vào việc của mình, tâm trí của anh hoàn toàn bị mất khống chế chỉ vì ba từ "tìm đàn anh" kia.

Chỉ cần cô ấy đi, cô ấy sẽ tìm Mạc Lộ Túc, sao anh có thể cho phép chuyện này xảy ra được! Cô là mẹ của con anh, hơn nữa cô lại là người phụ nữ của anh.

Thủy An Lạc mày sắp bị anh ta ăn rồi, bị anh ta ăn rồi, bị anh ta ăn rồi!!!

Trong đầu Thủy An Lạc giờ chỉ còn văng vẳng mỗi câu này. Trước kia kết hôn ứ ứ hự hự không có tình cảm gì cả nhưng hiện giờ không có kết hôn mà ứ ứ hự hự thế này thì gọi là tình cảm mãnh liệt à?

Lần đầu tiên ứ hự là vào đêm tân hôn, cô kích động đến đỏ bừng cả mặt, còn anh thì uống say như chết. Cô hụt hẫng đến tận nửa đêm, sau đó lại bị anh chộp tới. Đêm đó anh vô cùng kích động như ăn phải thứ gì vậy, còn cô chịu đau đớn suốt khoảng thời gian còn lại. Sáng hôm sau người ta lại quần áo là lượt bay thẳng sang Mỹ để công tác.

Cảm giác khi ấy đối với Thủy An Lạc mà nói, nào có thể chỉ hình dung bằng ba chữ "đệt mẹ nó" thôi đâu. Nhưng hôm sau, khi đối diện với mẹ chồng tới tận cửa, nàng dâu nhỏ như cô vẫn phải nhịn lại.

Lần thứ hai, là khi anh từ Mỹ về, đúng vào ngày nghỉ cuối tuần đầu tiên của cô. Đêm hôm đang nằm ngủ ngon lành lại bị người ta đè ra ăn sạch, đau thì vẫn đau nhưng chí ít là không đau như trước, chỉ là xong việc cô chỉ biết nhìn người đàn ông đang ngủ say kia mà đếm hàng vạn chữ "đệt mẹ nó" chạy qua thế giới nội tâm của mình.

Lần thứ ba là hôm về nhà bố mẹ chồng ăn cơm, mẹ chồng nhắc đến chuyện con cái, lúc đó hình như Sở Ninh Dực cảm thấy rất phiền. Sau khi về cô cứ nghĩ là Sở Ninh Dực không thích trẻ con, mà thật ra thì cô cũng chưa muốn có, dù sao cô cũng chỉ mới học xong năm nhất. Cho nên sau khi về đến nhà, cô đã vô cùng khéo léo bày tỏ ý kiến rằng cô cũng chưa muốn có con, anh đừng lo lắng. Sau đó... bi kịch thay cô lại bị ăn sạch lần nữa.

Nghĩ lại thì, mẹ nó, bọn họ kết hôn được một năm, cô bị ăn ba lần, mà lần nào cũng là lúc anh không vui.

Thủy An Lạc tức điên lên, trong lúc Sở Ninh Dực đang biến cô thành một con cá trần trùi trụi thì cô đột nhiên xoay hẳn người lại, đè anh xuống dưới.

Bộ ngực không có gì che chắn lành lạnh, còn mang theo cả ánh mắt cháy bỏng của anh.

"Sở Ninh Dực, lần này lại là vì chuyện gì hả? Không uống rượu, không có ai ép anh có con, cho dù là không vui thì cũng đừng lôi tôi ra làm nơi để trút giận chứ. Anh coi tôi là búp bê tình dục của anh chắc?" Thủy An Lạc nghiến răng nói.

Hai người lúc này gần như đã trần trụi, Thủy An Lạc hít thở đã có chút không thông, khiến cả cơ thể đều trở nên run rẩy. Cho nên bất kể là thị giác hay xúc giác, đối với Sở Ninh Dực mà nói đều là một sự khảo nghiệm, mà anh lại càng chẳng ngờ tới phút trót Thủy An Lạc đột nhiên lại trở mình thế này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,840
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 189: Sấp mặt
Sở Ninh Dực khẽ co hai chân lại, đầu gối hơi dùng sức khiến cô ngã nhào vào lòng mình, cảm giác này như bức anh phát điên lên nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng mà đưa hai tay vòng qua lưng cô, sau đó đột nhiên dùng lực và lại đè cô dưới người mình lần nữa.

Bởi vì vừa nãy để đè lên người Sở Ninh Dực nên hai chân của Thủy An Lạc phải đặt lên hai bên hông anh, thế là khi Sở Ninh Dực xoay người lại, động tác này rất giống với đang quấn lấy hông anh.

"Búp bê tình dục thì chưa thử qua cho nên không biết, nhưng em thì tôi đã từng thử rồi, cảm giác cũng không tệ lắm." Sở Ninh Dực thầm giọng nói một câu đầy mờ ám bên tai Thủy An Lạc.

Từng thử... em!

Từng thử!

Trong đầu Thủy An Lạc lại có trăm nghìn chữ "đệt mẹ nó" lướt qua, cô cắn răng trừng mắt nhìn Sở Ninh Dực.

Vừa bị Thủy An Lạc áp đảo xong nên tâm trạng đang bùng nổ của Sở Ninh Dực hơi dịu lại. Anh nhìn gương mặt đầy tức giận của Thủy An Lạc rồi khẽ đặt một nụ hôn lên tai cô, không khí mờ ám chậm rãi dâng lên: "Vậy ra, em đang ghen à."

Bạn gái cũ, hồng nhan tri kỷ, hai loại xưng hô này không phải ghen thì là gì?

Thân thể Thủy An Lạc bỗng run lên một cái, không kìm được mà nuốt nước bọt. Cô muốn thoát khỏi sự chế ngự của anh nhưng lại như đang kéo gần khoảng cách tiếp xúc của hai người hơn.

"Thủy An Lạc, em nghe cho rõ và nhớ kỹ lấy, không có sự cho phép của Sở Ninh Dực này, em chỉ có thể là người phụ nữ của tôi thôi." Sở Ninh Dực nói xong thì chậm rãi cắn nuốt môi cô, hành động này không hề cho cô chút cơ hội phản bác nào.

"Ưm..."

Thủy An Lạc bị đau, dùng sức cắn lại môi anh, nhưng thân thể lại nóng bừng hết lên, tựa như chẳng thuộc về mình. Sở Ninh Dực không hề cho cô chút thời gian thích ứng nào, mà kéo cô cùng trầm luân trong vòng xoáy mà anh tạo ra.

Cái "vật nhỏ" thi thoảng lại cắn anh một cái này sao có thể để cho kẻ khác dắt đi được, đó là mẹ của con anh và cũng chính anh là người dạy dỗ cô "trưởng thành", sao anh có thể để người ta lừa đi mất chứ. Đây là cô nhóc của anh, chỉ có thể là của riêng anh thôi.

Thủy An Lạc không biết mình đã thiếp đi như thế nào, chỉ biết lúc tỉnh dậy thì vẫn y như trước đây, bên cạnh cô vẫn không thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu cả.

Thủy An Lạc khẽ nhếch miệng, có chút tự giễu trong lòng.

Cô vén chăn ra, nhìn thân thể thê thảm của mình cũng đủ biết tên kia ra tay ác đến thế nào. Đến giờ trên bắp đùi vẫn còn rõ vết cấu, bên hông thì bị hai tay anh ta siết cho xanh tím, chưa kể đến cơn đau truyền tới ở hông đã không còn ngôn từ nào có thể miêu tả nổi nữa.

Thủy An Lạc vươn tay cầm lấy cái áo ngủ Sở Ninh Dực đặt ở đầu giường, run rẩy mặc vào, đây tuyệt đối là hậu quả của việc cô bị bạo hành, không biết đi kiểm tra thương tích có thể kiện anh ta được không đây.

Thủy An Lạc run rẩy hai chân bước xuống giường, chỉ cần nhích chân một chút thôi cũng đủ để hít một hơi lạnh, thật sự muốn đâm chết tên nào đó ở trong lòng quá.

"Làm gì thế?"

"Ối!!!"

Giọng nói của Sở Ninh Dực đột nhiên vang lên. Thủy An Lạc không để ý nên bị giật mình ngã sõng soài ra đất. Dùng từ "sõng soài" để hình dung là vô cùng chính xác, không sai tí nào.

Nếu mặt mà cũng cắm xuống đất nữa, chắc chắn cô sẽ thành nàng tiên nữ hạ mặt xuống đất mất.

Sở Ninh Dực không khỏi hết hồn vì động tác này của cô, vẻ mặt luôn trấn tĩnh cũng vì thế mà biến đổi, "Thủy An Lạc, đây là tư thế không còn mặt mũi nào đi gặp người khác mới nhất của em đấy à?" Sở Ninh Dực tuy miệng thì nói vậy nhưng vẫn đi qua định bế cô dậy.

"Đừng động vào tôi..." Thủy An Lạc không buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục dán mặt vào mặt đất lạnh lẽo. Cô bây giờ đúng là không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa, nếu chỉ quỳ xuống thôi thì tốt quá, đây lại ngã sấp mặt xuống đất như vậy, xuống thẳng mặt đất luôn đó!
 
Top