Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 200: Chẳng trách đến giờ vẫn không giữ được vợ
Sở Ninh Dực nghe thấy An Phong Dương nói vậy, cuối cùng cũng chịu thu khẩu súng trong tay lại rồi quay người bắn liền tù tì mười phát súng trong nháy mắt.

An Phong Dương lại xách mông chạy qua đó ngó, kết quả vẫn là thành tích cầm thú - 100 điểm!

Sau khi An Phong Dương quay lại thì Sở Ninh Dực cũng đã thu súng về.

"Vậy phải làm sao? Năm ấy chú Viên vì cứu chúng ta mà chết, thím Viên sau đó cũng ra đi theo. Về chuyện công, Viên Giai Di thành cô nhi như bây giờ là vì chúng ta. Về chuyện tư, năm ấy tôi đã hứa với chú Viên sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, nhưng tôi lại không ngăn cản cô ấy theo nghiệp người mẫu, giờ cô ấy không đứng dậy được nữa, đó cũng là lỗi của tôi." Sở Ninh Dực cúi đầu nói.

"Đưa Viên Giai Di qua chỗ mình đi, mình không tin Viên Giai Di không có ý gì với cậu đâu? Còn cậu thì sao, giờ cảm giác của cậu đối với cô ta là ân tình hay cảm tình?" An Phong Dương đè lên bàn tập huấn nhìn anh hỏi.

"Nói linh tinh gì thế." Sở Ninh Dực tháo bao tay xuống cau mày nói, "Giờ thứ duy nhất tôi có với cô ấy chỉ là lời hứa với chú Viên mà thôi."

"Cái chết của chú Viên không phải là trách nhiệm của một mình cậu, chuyện này cũng liên quan đến mình nữa, kể cả lời hứa với chú Viên, đó cũng là chuyện của cả hai chúng ta. Lạc Lạc chỉ là một đứa bé ngốc nghếch. Lúc con bé xảy ra chuyện cậu lại ở bên Viên Giai Di, cậu bảo nó phải nghĩ sao đây?"

Sở Ninh Dực cau mày càng chặt: "Mình đã nắm chắc khả năng có thể giải quyết được chuyện của cô ấy."

An Phong Dương ngẩng đầu nhìn trời, lại một lần nữa anh bị chỉ số EQ của Sở Ninh Dực đánh gục.

"Chẳng trách đến giờ vẫn không giữ nổi vợ" An Phong Dương khinh bỉ lên tiếng, "Cho dù cậu có vì nó mà hái sao trên trời nhưng cậu không đưa tận tay cho nó thì nói gì cũng vô ích thôi."

Sở Ninh Dực cau mày, anh thấy con gái thật phiền toái.

"Vậy cậu thử nói xem, nếu cậu cảm thấy việc bầu bạn ở cạnh nhau là vô ích, cứ im lặng làm mọi chuyện cho con bé là được rồi, vậy thì cậu để ý chuyện Mặc Lộ Túc dính lấy Lạc Lạc làm cái gì?" An Phong Dương tiếp tục nói, "Nếu cậu cảm thấy dính lấy nhau chẳng ích lợi gì, vậy tại sao cậu lại cứ phải ở bên cạnh Viên Giải Di như thế?"

Mặc Lộ Túc, hiện tại Sở Ninh Dực hoàn toàn không muốn nghe thấy cái tên này.

"Tự mình suy nghĩ cho kỹ đi, xem rốt cuộc đây là lỗi của ai." An Phong Dương nói dứt lời liền xoay người đi thẳng, nhưng bước được vài bước lại ngoảnh lại chêm thêm một câu, "Cơ mà giờ cậu có nghĩ thông thì cũng vậy thôi, dù gì Lạc Lạc cũng đi mất rồi còn đâu."

Sở Ninh Dực nghe thấy câu nói thiếu đòn kia xong, sắc mặt lại càng khó coi hơn.

Thủy An Lạc đã đi rồi, đã đi thật rồi.

Đây đúng là một tin xấu.

Trên đường về, Sở Ninh Dực gọi điện cho Thủy An Lạc mà cô vẫn tắt máy. Anh buồn bực nhét di động vào cạnh ghế lái rồi tăng tốc phóng đi.

Nếu cậu cảm thấy việc bầu bạn ở cạnh nhau là vô ích, cứ im lặng làm mọi chuyện cho con bé là được rồi, vậy thì cậu để ý chuyện Mặc Lộ Túc dính lấy Lạc Lạc làm cái gì?

Nếu cảm thấy ở cạnh nhau là vô ích! Ở cạnh nhau là vô ích! Ở cạnh nhau là vô ích!

Sở Ninh Dực phóng thẳng về nhà, lúc này cả khu nhà đã chẳng còn nhà ai sáng đèn nữa. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, lúc này đã hai giờ sáng rồi.

Sở Ninh Dực ngồi trong xe bần thần một lúc rồi mới mở cửa xuống xe, điện thoại vẫn trong chế độ tắt máy, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày lại có người mà anh không thể tìm được.

Sở Ninh Dực về đến nhà, hôm nay thím Vu không để đèn cho anh, mà anh cũng lười bật, nên anh bước trong bóng tối đi thẳng lên lầu luôn.

Mỗi bước chân của anh đều vô cùng nặng nề.

Nếu như ở bên cạnh nhau là vô ích?

Thì anh cần gì phải ở bên cạnh Viên Giai Di?

Thế hóa ra vẫn là anh sai sao?

Sở Ninh Dực bước từng bước về phía trước, trong bóng tối dần xuất hiện một vệt sáng nhu hòa, dường như anh còn nghe thấy cả tiếng thở phì phò của Tiểu Bảo Bối. Sở Ninh Dực bỗng ngẩng phắt đầu lên, đập vào mắt anh là một khe cửa hé mở, bên trong lộ ra từng chùm ánh sáng dịu dàng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 201: Bắt đầu từ thử yêu nhau
Thủy An Lạc đang ngồi trên thảm cạnh giường hết nhìn cái đèn bàn, rồi lại nhìn con trai đang nằm trên giường, trong tay cầm bản báo cáo đã viết xong từ lần trước. Nếu cô đã chọn ở lại, vậy cô buộc phải đối mặt với những vấn đề mà Kiều Nhã Nguyễn đã nói, thế nên bản báo cáo này vô cùng quan trọng.

"Bảo Bối, mẹ xin con đấy, ngủ đi được không, để mẹ sửa lại cái này một chút nào, được không?" Thủy An Lạc thật muốn quỳ lạy luôn với cậu con trai của mình. Nhưng mà Tiểu Bảo Bối vẫn cứ nằm đó rì rầm gì đó, bỉm thì vừa mới thay, sữa cũng vừa mới uống, cũng không sốt nữa, nhưng hai mắt cu cậu cứ thao láo, sau khi quét ra-đa thất bại thì lại hầm hè.

"Daddy không có nhà, mẹ con mình đừng tìm nữa được không?" Thủy An Lạc gục đầu xuống giường đập đập mấy phát liền. Cô sắp chết đến nơi rồi, từ lúc về nhà đến giờ Tiểu Bảo Bối ngủ thẳng tới nửa đêm, xong giờ thì tỉnh không chịu ngủ tiếp nữa.

Sở Ninh Dực nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn cô gái đang nằm bò ra giường dưới ngọn đèn nhu hòa, trên giường còn cả cậu con trai đang đá đá chân kháng nghị của anh nữa.

"Mẹ xin con, xin con, mẹ xin con đấy..." Thủy An Lạc cứ lẩm bẩm cầu xin nhóc con nhà mình, nhưng mà cu cậu lại chẳng thèm nể mặt mẹ gì cả, cu cậu không khóc nhưng cứ rì rầm gì đó suốt.

Sở Ninh Dực bước chân thật khẽ, từ từ đi tới bế Tiểu Bảo Bối lên.

Tiểu Bảo Bối trông thấy ba mình hai mắt bỗng sáng rực, bởi vì cu cậu đã quét thấy mục tiêu của mình rồi.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn báo cáo trong tay Thủy An Lạc, hai đầu lông mày hơi nhíu lại: "Đây là cái gì?" Anh nhìn qua một lượt, thật hiếm mới thấy khi cô nghiêm túc viết gì đó liên quan tới thuật ngữ chuyên ngành thế này.

"Ôi má ơi!!!" Thủy An Lạc giật mình nhảy bắn lên, hết hồn nhìn Sở Ninh Dực không biết đã xuất hiện từ lúc nào.

Sở Ninh Dực nhìn thẳng vào gương mặt của Thủy An Lạc, khóe miệng khẽ cong lên, chỉ trong một buổi chiều thôi mà anh đã bị cô xoay vòng vòng đến chóng cả mặt.

"Anh, sao anh lại..." Sao lại về nhanh thế?

Theo như bình thường thì lúc này tâm trạng không tốt, chẳng phải anh sẽ đi uống rượu suốt đêm sao? Nhưng sao trên người anh lại chẳng thấy tí mùi rượu nào vậy?

Thủy An Lạc nhịn không được bĩu môi, quả nhiên cô vẫn chẳng đủ tư cách khiến anh phải đi chuốc say bản thân vì mình.

"Không phải là đã đi rồi à?" Sở Ninh Dực một tay đỡ con, Tiểu Bảo Bối lúc này đang khẽ nhoài người lên vai ba rồi dần chìm vào giấc ngủ, âm thanh Sở Ninh Dực lúc này lộ ra chút dịu dàng mà ngay cả bản thân anh cũng không phát giác.

Thủy An Lạc đang bực tức, tất nhiên cũng không nghe ra sự dịu dàng đó.

"Anh muốn tôi đi để giữ chỗ cho Viên Giai Di chứ gì? Tôi nói cho anh biết, tôi không đi đấy." Thủy An Lạc nói rồi, ngạo nghễ ngẩng đầu lên nhìn Sở Ninh Dực, có lẽ cô sợ anh sẽ nói ra điều gì đó khó nghe nên mới giành thế chủ động trước.

Thấy Thủy An Lạc lại xù lông lên như con nhím nhỏ, trong ánh mắt ngạo nghễ kia lại còn mang theo chút dè chừng thì Sở Ninh Dực thừa nhận, lần này anh thua thật rồi, thua trong tay cô nhóc này.

Thủy An Lạc thấy anh vẫn mãi chẳng chịu mở miệng, chỉ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình. Cô không nhịn được rùng mình một cái, cô đã mặt dày quay về thế này rồi, chắc Sở Ninh Dực sẽ không thật sự lại đuổi cô đi nữa chứ.

"Thủy An Lạc, chúng ta thử đi, bắt đầu từ... thử yêu nhau ấy." Sở Ninh Dực mở miệng nói.

Thủy An Lạc hơn chấn động, thị lực của cô trong bóng tối không tốt bằng Sở Ninh Dực, thế nên lúc này cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh được, nhưng chỉ một câu nói kia thôi cũng đủ để khiến cô kinh hãi rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 202: Thủy An Lạc, em có nghiêm túc hơn một chút không hả
Thủy An Lạc nuốt nước bọt đánh ực một cái, có vẻ rất bất ngờ với những gì mình vừa mới nghe được.

Bắt đầu từ yêu nhau?

Yêu đương với Sở Ninh Dực á?

Thủy An Lạc có cảm giác là mình đang nghe nhầm, sao cô có thể nghe thấy Sở Ninh Dực nói ra câu đó được nhỉ?

Sở Ninh Dực vẫn bình tĩnh chờ câu trả lời từ cô, đây có thể xem như lần đầu tiên anh tỏ tình, dù sao thì lần trước người bày tỏ trước cũng là Viên Giai Di.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt mấy lần liền, phát hiện người đứng trước mắt mình vẫn tồn tại. Đây là chồng trước của cô, là ba của con cô, là người đàn ông lúc ban ngày vừa mới ứ ứ hự hự với cô, lúc này lại đang nói với cô rằng, họ có thể bắt đầu từ tình yêu được không. Sao cô có thể không hãi hồn khi nghe thấy điều này được cơ chứ? Hơn nữa, cô rất hiểu Sở Ninh Dực, anh là người theo chủ nghĩa đàn ông, lòng tự tôn rất lớn nên sẽ không bao giờ cho phép bản thân nói ra những lời như vậy, cùng lắm thì chỉ là: Thủy An Lạc, tái hôn đi. Nếu không thì sẽ là: Thủy An Lạc, phiên phiến là được rồi. Nếu không nữa thì, cô sẽ bị kéo thẳng đến Cục dân chính, vì dù sao cô cũng làm gì có sức mà phản kháng lại anh. Nhưng Sở Ninh Dực lại muốn nói chuyện yêu đương với cô, cô cảm thấy chuyện này còn khó tin hơn cả siêu trăng lớn nhất thế kỷ đêm nay nữa ấy.

Cuối cùng, với tinh thần của lần đầu tỏ tình Sở tổng vẫn không chống đỡ nổi, cô ngốc này có ý gì đây, sao chỉ ngớ ra nhìn anh như vậy.

"Thủy An Lạc, nói gì đi chứ." Sở Ninh Dực nổi giận, khuôn mặt cũng xụ dần lại, nhưng cô nhóc của anh thì vẫn cứ ngồi ngẩn ra đó.

Thủy An Lạc đột nhiên bị quát, rốt cuộc cũng hoàn hồn, cô chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực với vẻ vô tội: "Sở tổng, có phải vừa rồi anh bị cái thứ gì đó không sạch sẽ nhập vào người không, yên tâm yên tâm, tôi không nghe thấy gì hết đâu."

Thủy An Lạc cúi đầu thầm nghĩ, chắc chắc là cô có máu M rồi mới thấy Sở tổng ưa quát tháo mới là một Sở tổng bình thường.

Đầu Sở Ninh Dực lập tức đầy vạch đen, thứ không sạch sẽ nhập vào người, cô nàng này là người được ông trời cử xuống để trị anh đấy hả?

"Thủy An Lạc, thái độ có thể nghiêm túc một chút được không hả?" Hiếm lắm mới thấy Sở Ninh Dực nhìn cô bằng cái điệu bộ của người nhà binh thế kia, hoàn toàn quên mất việc mình mới chính là người vừa mới tỏ tình ban nãy.

Thủy An Lạc lập tức đứng nghiêm lại rồi nhìn sang phải, tiếc là bên phải của cô chẳng có ai cả*.

*Thủy An Lạc tưởng nhầm Sở Ninh Dực hô đứng nghiêm gióng hàng như trong quân đội.

Thủy An Lạc đứng lên xong mới phát hiện bất thường, Sở Ninh Dực bảo cô "nghiêm túc", ý là bảo cô "nghiêm túc" với câu nói ban nãy của anh chứ không phải đứng nghiêm. Cô lập tức xì một tiếng, tỏ tình mà cũng chảnh, đã thế còn mắng người được tỏ tình nữa là sao?

"Anh bảo ai đứng nghiêm?" Thủy An Lạc kiêu ngạo hất mặt lên nhưng lại chỉ nhận lại được ánh mắt cười như không từ người đàn ông trước mặt, cuối cùng Thủy An Lạc quyết định làm con rùa chui tọt luôn vào chăn: "Trông con đi, tôi ngủ đây." Nói xong liền tắt đèn bụp một cái.

Tia sáng nhu hòa cuối cùng biến mất, cả căn phòng lập tức lại rơi vào bóng tối.

Thủy An Lạc vùi cả người vào chăn trốn tránh, nhưng lại không cách nào che giấu được con tim đang đập rộn ràng của mình. Sở Ninh Dực nói muốn yêu cô, cô có nên đồng ý không? Đồng ý không? Liệu có nên đồng ý không đây?

[Tiểu Thiên Sứ: Sao lại không đồng ý, Sở tổng người ta đã nhún nhường thế rồi còn gì.]

[Tiểu Ác Ma: Tôi nhổ vào, nhìn cái vẻ kênh kiệu của anh ta xem, cô mà đồng ý thì cô đúng là đồ ngu.]

[Tiểu Thiên Sứ: Kênh kiệu là bản chất của Sở tổng, người ta đẹp trai, có tiền, là tổng tài cool ngầu đấy.]

[Tiểu Ác Ma: Đó là vì cô nông cạn, cô muốn ở bên anh ta chứ gì, nghĩ tới bạn gái trước của anh ta mà xem, nghĩ tới hồng nhan tri kỉ của anh ta mà xem, nghĩ tới...]

[Tiểu Thiên Sứ: Kể cả có bọn họ thì cũng đã sao? Giờ người mà Sở tổng tỏ tình là Lạc Lạc, Lạc Lạc, Lạc Lạc đấy biết không hả...]

[Tiểu Ác Ma: Tỏ tình có ăn được không?]

"A!!!!!" Thủy An Lạc gào ầm lên rồi lật chăn ra, cô sắp bị hai cái đứa này làm cho phát điên mất rồi, nhưng vừa mới ngoảnh lại đã thấy cái bóng đang in trước cửa, cô lại kinh hoàng hét lên tiếng nữa: "A!!!!"

Chắc chắn tiếng hét này là do bị dọa sợ, sợ đến nỗi hét tận trời xanh luôn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 203: Không đóng cửa bảo nhau là không được đâu
Thủy An Lạc nuốt nước bọt đánh ực một cái, có vẻ rất bất ngờ với những gì mình vừa mới nghe được.

Bắt đầu từ yêu nhau?

Yêu đương với Sở Ninh Dực á?

Thủy An Lạc có cảm giác là mình đang nghe nhầm, sao cô có thể nghe thấy Sở Ninh Dực nói ra câu đó được nhỉ?

Sở Ninh Dực vẫn bình tĩnh chờ câu trả lời từ cô, đây có thể xem như lần đầu tiên anh tỏ tình, dù sao thì lần trước người bày tỏ trước cũng là Viên Giai Di.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt mấy lần liền, phát hiện người đứng trước mắt mình vẫn tồn tại. Đây là chồng trước của cô, là ba của con cô, là người đàn ông lúc ban ngày vừa mới ứ ứ hự hự với cô, lúc này lại đang nói với cô rằng, họ có thể bắt đầu từ tình yêu được không. Sao cô có thể không hãi hồn khi nghe thấy điều này được cơ chứ? Hơn nữa, cô rất hiểu Sở Ninh Dực, anh là người theo chủ nghĩa đàn ông, lòng tự tôn rất lớn nên sẽ không bao giờ cho phép bản thân nói ra những lời như vậy, cùng lắm thì chỉ là: Thủy An Lạc, tái hôn đi. Nếu không thì sẽ là: Thủy An Lạc, phiên phiến là được rồi. Nếu không nữa thì, cô sẽ bị kéo thẳng đến Cục dân chính, vì dù sao cô cũng làm gì có sức mà phản kháng lại anh. Nhưng Sở Ninh Dực lại muốn nói chuyện yêu đương với cô, cô cảm thấy chuyện này còn khó tin hơn cả siêu trăng lớn nhất thế kỷ đêm nay nữa ấy.

Cuối cùng, với tinh thần của lần đầu tỏ tình Sở tổng vẫn không chống đỡ nổi, cô ngốc này có ý gì đây, sao chỉ ngớ ra nhìn anh như vậy.

"Thủy An Lạc, nói gì đi chứ." Sở Ninh Dực nổi giận, khuôn mặt cũng xụ dần lại, nhưng cô nhóc của anh thì vẫn cứ ngồi ngẩn ra đó.

Thủy An Lạc đột nhiên bị quát, rốt cuộc cũng hoàn hồn, cô chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực với vẻ vô tội: "Sở tổng, có phải vừa rồi anh bị cái thứ gì đó không sạch sẽ nhập vào người không, yên tâm yên tâm, tôi không nghe thấy gì hết đâu."

Thủy An Lạc cúi đầu thầm nghĩ, chắc chắc là cô có máu M rồi mới thấy Sở tổng ưa quát tháo mới là một Sở tổng bình thường.

Đầu Sở Ninh Dực lập tức đầy vạch đen, thứ không sạch sẽ nhập vào người, cô nàng này là người được ông trời cử xuống để trị anh đấy hả?

"Thủy An Lạc, thái độ có thể nghiêm túc một chút được không hả?" Hiếm lắm mới thấy Sở Ninh Dực nhìn cô bằng cái điệu bộ của người nhà binh thế kia, hoàn toàn quên mất việc mình mới chính là người vừa mới tỏ tình ban nãy.

Thủy An Lạc lập tức đứng nghiêm lại rồi nhìn sang phải, tiếc là bên phải của cô chẳng có ai cả*.

*Thủy An Lạc tưởng nhầm Sở Ninh Dực hô đứng nghiêm gióng hàng như trong quân đội.

Thủy An Lạc đứng lên xong mới phát hiện bất thường, Sở Ninh Dực bảo cô "nghiêm túc", ý là bảo cô "nghiêm túc" với câu nói ban nãy của anh chứ không phải đứng nghiêm. Cô lập tức xì một tiếng, tỏ tình mà cũng chảnh, đã thế còn mắng người được tỏ tình nữa là sao?

"Anh bảo ai đứng nghiêm?" Thủy An Lạc kiêu ngạo hất mặt lên nhưng lại chỉ nhận lại được ánh mắt cười như không từ người đàn ông trước mặt, cuối cùng Thủy An Lạc quyết định làm con rùa chui tọt luôn vào chăn: "Trông con đi, tôi ngủ đây." Nói xong liền tắt đèn bụp một cái.

Tia sáng nhu hòa cuối cùng biến mất, cả căn phòng lập tức lại rơi vào bóng tối.

Thủy An Lạc vùi cả người vào chăn trốn tránh, nhưng lại không cách nào che giấu được con tim đang đập rộn ràng của mình. Sở Ninh Dực nói muốn yêu cô, cô có nên đồng ý không? Đồng ý không? Liệu có nên đồng ý không đây?

[Tiểu Thiên Sứ: Sao lại không đồng ý, Sở tổng người ta đã nhún nhường thế rồi còn gì.]

[Tiểu Ác Ma: Tôi nhổ vào, nhìn cái vẻ kênh kiệu của anh ta xem, cô mà đồng ý thì cô đúng là đồ ngu.]

[Tiểu Thiên Sứ: Kênh kiệu là bản chất của Sở tổng, người ta đẹp trai, có tiền, là tổng tài cool ngầu đấy.]

[Tiểu Ác Ma: Đó là vì cô nông cạn, cô muốn ở bên anh ta chứ gì, nghĩ tới bạn gái trước của anh ta mà xem, nghĩ tới hồng nhan tri kỉ của anh ta mà xem, nghĩ tới...]

[Tiểu Thiên Sứ: Kể cả có bọn họ thì cũng đã sao? Giờ người mà Sở tổng tỏ tình là Lạc Lạc, Lạc Lạc, Lạc Lạc đấy biết không hả...]

[Tiểu Ác Ma: Tỏ tình có ăn được không?]

"A!!!!!" Thủy An Lạc gào ầm lên rồi lật chăn ra, cô sắp bị hai cái đứa này làm cho phát điên mất rồi, nhưng vừa mới ngoảnh lại đã thấy cái bóng đang in trước cửa, cô lại kinh hoàng hét lên tiếng nữa: "A!!!!"

Chắc chắn tiếng hét này là do bị dọa sợ, sợ đến nỗi hét tận trời xanh luôn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 204: Anh lớn quá!
An Phong Dương nhìn điện thoại bị dập ngang hông, chậc lưỡi nói: "Một đứa nóng nảy như em ở lại chỗ anh ăn cám chắc?" An Phong Dương nói rồi chậc chậc hai tiếng nữa, sau đó lại quay lại phòng ngủ tiếp.

Mân Hinh bị làm phiền nên tỉnh giấc: "Dù sao con bé cũng gọi anh một tiếng "anh" rồi, anh làm thế có thật sự là tốt không?"

An Phong Dương vén chăn nằm xuống cạnh Mân Hinh, vòng tay qua ôm lấy bụng cô, "Sở Đại mà biết con bé ở chỗ anh chắc chắn cậu ấy sẽ cầm súng chạy tới bắn thủng người anh ra mất. Hơn nữa, vấn đề của hai người đó chính là vì quá ít khi nói chuyện, tương tác với nhau, giờ cứ thử nhốt chung một phòng, rồi ném lên chung một cái giường xem, chẳng sớm thì muộn vấn đề cũng sẽ được giải quyết thôi." An Phong Dương ngáp một cái rồi vươn tay tắt đèn. Đây chính cái gọi là "người ngoài cuộc thì tỏ", thế nên anh biết mình nên làm gì vào lúc này.

Mân Hinh biết tình cảm giữa An Phong Dương và hai người kia, cũng biết anh sẽ không thể không quan tâm tới chuyện của họ, cho nên cũng không lo lắng nữa.

Thủy An Lạc đi tới bên giường nhặt đống giấy tờ vừa bị rơi xuống đất vì chuyện vừa rồi lên, trên đó là bản báo cáo cô còn chưa sửa xong, nhưng giờ cô hoàn toàn không nghiên cứu nổi nữa rồi, tâm trí cô lúc này chỉ toàn là câu nói của anh thôi.

"Thủy An Lạc, chúng ta thử đi, bắt đầu từ... thử yêu nhau ấy.

Anh hứa với em, sau này nếu không phải vì chuyện vạn bất đắc dĩ, anh sẽ không gặp Lâm Thiến Thần và Viên Giai Di nữa."


Hai câu nói này, bất kể là câu nào, đối với cô mà nói đều có tác động như hàng trăm tấn thuốc nổ vậy.

Thủy An Lạc trằn trọc cả đêm không ngủ nổi, báo cáo hầu như chẳng sửa được gì cả, vẫn y nguyên bản cũ. Lúc cô ra khỏi phòng, Sở Ninh Dực đang ở dưới lầu ăn sáng, Tiểu Bảo Bối được anh đỡ đứng chơi trên đùi mình, mồm thì cứ ya ya không biết đang nói ngôn ngữ của nước nào.

Sở Ninh Dực bỗng ngẩng lên, lập tức đối diện với đôi mắt đỏ lừ của Thủy An Lạc.

Chân của Thủy An Lạc bước hụt một bước, suýt nữa thì ngã khỏi cầu thang. Cô nhanh chóng cúi đầu dời đi tầm mắt của mình rồi thầm mắng bản thân: Thủy An Lạc ơi là Thủy An Lạc, tiết tháo của mày đi đâu cả rồi?

Thủy An Lạc càng nghĩ lại càng cố đứng thẳng lưng lên, dựa vào cái gì mà đều do Sở Ninh Dực quyết định chứ?

Giờ mới nói muốn yêu đương á?

Muộn rồi!

Bà cô đây không vui nên đếch thèm nhé!

Thủy An Lạc càng nghĩ càng cảm thấy đắc ý trong lòng, nên cô điềm nhiên đi tới ngồi xuống chỗ đối diện với Sở Ninh Dực.

Thím Vu dọn bữa sáng ra cho cô rồi cười tít mắt nhìn một nhà ba người họ một lượt, sau đó mới hài lòng quay lại bếp.

"Khụ..." Thủy An Lạc hắng giọng một tiếng rồi ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, "Tôi đã nghĩ về những chuyện tối qua anh nói rồi."

Sở Ninh Dực đặt con trai vẫn đang đứng đá đá cái chân nhỏ ngồi xuống đùi mình, sau đó mới ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc thấy anh chẳng hề tỏ ra căng thẳng chút nào thì thầm cắn răng, người ta thế này rõ ràng là đang ám chỉ: Thật ra thì em không cần phải nói đáp án nữa đâu, bổn thiếu gia đây đã tỏ tình như thế rồi, em còn có thể từ chối được sao?

Thủy An Lạc đanh mặt lại nhìn anh, khóe miệng cong lên, cười tít mắt nói: "Tôi đã nghĩ cả rồi, anh lớn quá, chúng ta không hợp nhau đâu."

Vẻ mặt bình tĩnh của Sở Ninh Dực dần sầm xuống, cô nàng này đang nói gì cơ?

Anh lớn quá!

Lớn quá... á!

Trái tim nhỏ bé của Thủy An Lạc không nhịn được đập mạnh lên vài cái vì sắc mặt đen như đít nồi của Sở Ninh Dực, nhưng nghĩ tới chuyện trước kia, cô vẫn cố gắng gân cổ lên nhìn thẳng.

Ánh mắt Sở Ninh Dực lạnh như băng, như thể bất cứ lúc nào anh cũng có thể đứng lên bóp chết Thủy An Lạc vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 205: Như thế em mới thỏa mãn không phải sao?
Con tim yếu đuối của Thủy An Lạc tiếp tục run lên, cuối cùng vẫn phải thừa nhận là mình đang hoảng sợ nên đành cúi gằm mặt xuống ăn sáng.

"A pu~" Tiểu Bảo Bối vung cái tay nhỏ, toe toét cái miệng nhìn ba mình.

Sở Ninh Dực cúi đầu, đối diện với gương mặt nhỏ nhắn tươi tắn của con trai, sự băng giá kia dần thu lại, vẻ mặt đen thui kia cũng dần biết mất.

Đó là vợ anh, là mẹ của con anh, do chính anh lựa chọn!

Giữa suy nghĩ muốn bóp chết cô hay làm mình tức chết, quả nhiên anh vẫn lựa chọn phương án sau.

Khóe miệng Sở Ninh Dực khẽ kéo lên rồi nhẹ nhàng nói, "Lớn thì em mới thoải mái chứ, không phải thế sao?"

"Phụt!!!"

Thủy An Lạc phụt hết cả cơm ra, đôi mắt kinh hãi mở to nhìn người đàn ông đang ung dung ngồi trước mặt. Cô nuốt nước bọt đánh ực một cái, hận không thể dùng nước bọt của mình mà phun chết Sở Ninh Dực luôn cho xong.

Anh zai à, cái tôi nói là tuổi tác, tuổi tác đó hiểu không hả, ai nói tới cái đó của anh chứ?

Lại nói, thoải mái cái mông, làm cô đau chết đi được.

Nhưng Sở tổng vĩ đại à, anh ngồi bế con nghiêm túc như thế mà lại đi nói ra cái câu tục như vậy liệu có thật sự tốt không?

Nhìn dáng vẻ kinh hãi như thế của Thủy An Lạc khóe môi Sở tổng khẽ cong lên. Hồi còn tham gia quân ngũ, anh từng sống trong ký túc xá tập thể. Ở cái nơi toàn đàn ông như thế thì câu thô tục nào mà chẳng mở mồm ra nói được.

Nhưng hồi đó, Sở tổng lạnh lùng của chúng ta hầu như chỉ nghe thôi chứ chưa từng nói bao giờ. Còn cái hồi quen với Viên Giai Di, trong tiềm thức của anh, anh luôn nghĩ rằng nói những điều như vậy thì thật không hay chút nào. Nhưng giờ, khi đối diện với Thủy An Lạc, anh cứ buột miệng mà nói thôi, hoặc trong tiềm thức của anh, anh đã chấp nhận Thủy An Lạc là vợ mình rồi. Vợ chồng với nhau kể cả có "trắng trợn" một chút thì ngược lại anh vẫn cảm thấy đấy là một thú vui, đặc biệt là khi trông thấy dáng vẻ kinh hoàng đỏ mặt này của cô.

Thủy An Lạc cảm thấy mình đang bị "tấn công" tinh thần, cô cần phải bình tĩnh. Cô không phải là đối thủ của Sở tổng, vì Sở tổng căn bản không bao giờ theo đúng kịch bản cả. Những lúc thế này không phải anh sẽ nổi giận sao? Sao lại đi trêu trọc ngược lại cô thế này?

"Cái tôi nói là tuổi của anh, là tuổi của anh ấy." Thủy An Lạc cắn răng nói, cố gắng kéo cái chủ đề đi lệch này về quỹ đạo của nó.

"Bủm~"

Sở Ninh Dực còn chưa nói gì, trong bỉm của Tiểu Bảo Bối đã truyền tới tiếng đánh rắm rõ ràng, sau đó một mùi lạ liền bốc lên.

Thủy An Lạc sững người, lúc cô định đưa tay ra bế Tiểu Bảo Bối liền thấy cái mặt của Sở Ninh Dực biến thành đen sì. Lúc đó, một tay của anh còn đang đỡ dưới mông của bé con, thế nên là, nếu mà không có bỉm thì tay Sở tổng chắc chắn đã "trúng thưởng" rồi.

"Oa~"

Tiểu Bảo Bối chán ghét cái mông bẩn của mình nên khóc toáng cả lên.

Sở Ninh Dực lập tức đưa luôn Tiểu Bảo Bối cho Thủy An Lạc, nhưng cô lại đảo mắt một vòng rồi đứng dậy lùi lại phía sau một bước, "Con anh, dựa vào cái gì nó ị đùn mà lại bắt tôi xử lý?"

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc với ánh mắt nguy hiểm, ý của cô là muốn bảo anh tự đi rửa mông cho thằng bé sao?

Nghĩ đến cảnh lần trước chính mắt anh trông thấy cảnh Thủy An Lạc rửa mông cho con trai, sắc mặt của Sở Ninh Dực lúc này còn thối hơn cả Tiểu Bảo Bối đang ị đùn kia vài phần.

"Em xử lý đi!" Sở Ninh Dực lạnh lùng nói, bình thường anh có thể trông Tiểu Bảo Bối, nhưng còn chuyện này thì từ tận sâu thẳm trong nội tâm của Sở tổng vĩ đại vẫn không thể chấp nhận nổi.

"Dựa vào cái gì, anh là ba của nó mà." Thủy An Lạc như đang cố tình muốn chọc anh, hơn nữa cô còn ác ý muốn xem cảnh Sở Ninh Dực lau rồi rửa mông cho con trông như thế nào nữa.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cậu con trai đang khóc nhèo nhẽo trong lòng mình, cái mùi kia thì càng lúc càng nồng, hai đầu lông mày của anh nhíu lại như cái bánh quẩy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 206: Đồ cáo già
"Anh mau lên đi, để thằng bé khóc thêm lúc nữa là khản hết cả họng bây giờ." Thủy An Lạc giậm chân nói.

Cơ mà, cô lại bị Sở Ninh Dực kéo lên lầu cùng luôn, sau khi vào phòng, anh đặt Tiểu Bảo Bối vào tay cô, "Cái này anh không biết."

Thủy An Lạc thầm khinh bỉ, không biết mà anh còn ăn nói hùng hồn thế à.

"Em dạy anh đi." Lúc Thủy An Lạc định mở miệng phải bác thì Sở Ninh Dực lại thốt ra bốn từ, mà bốn từ này đủ khiến Thủy An Lạc sững cả người. Anh không hề nói cô tự đi mà làm, mà là... “em dạy anh đi”!

"Em mau lên đi, không lát nữa là con khóc khàn cả cổ bây giờ." Sở Ninh Dực vứt trả lại cô câu ban nãy.

Thủy An Lạc khinh bỉ nhìn anh một cái, một tay ôm lấy con, một tay mở nước ấm, vừa mở nước vừa cởi quần cho con trai, sau đó dùng giấy ướt lau sạch mông cho thằng bé trước rồi mới đặt bé vào nước ấm để rửa mông.

Sở Ninh Dực đứng cách đó không xa nhíu mày nhìn, đôi mắt nheo nheo khiến người ta không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì trong đầu.

Thủy An Lạc thay bỉm mới cho Tiểu Bảo Bối. Bé con được rửa sạch sẽ rồi liền cười tít mắt nhìn mẹ mình. Cô cụng trán vào cái đầu nhỏ xinh của con trai trêu chọc thằng bé một hồi.

Sở Ninh Dực đứng dựa một bên quan sát, ánh mắt đầy chán ghét nhìn về cái thứ bị nhét vào thùng rác kia.

"Nhìn rõ chưa? Lần sau tới lượt anh đấy." Thủy An Lạc bế con trai lên, hừ một tiếng.

"Chưa rõ." Sở Ninh Dực quăng lại một câu rồi xoay người đi luôn ra ngoài.

Thủy An Lạc không thể tin nổi mà nhìn người đàn ông vừa mới ra ngoài, cơn giận trong người lập tức bốc lên tận đỉnh đầu. Trong đầu cô lúc này chỉ có một câu duy nhất chính là --- đồ giảo hoạt!

"A~" Tiểu Bảo Bối khua cái tay nhỏ sờ sờ lên gương mặt tức giận của mẹ.

Lúc Thủy An Lạc đùng đùng bế Tiểu Bảo Bối đi xuống, Sở Ninh Dực đã thay quần áo xong, đang chỉnh cúc áo ở cổ tay, "Chuẩn bị xong chưa, anh đưa em đi làm."

Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, cô lập tức đặt Tiểu Bảo Bối vào nôi rồi chạy ù lên lầu lấy sổ sách và bản báo cáo đã chỉnh sửa chạy xuống. Cô còn tưởng Sở Ninh Dực sẽ không cho cô tới viện nữa cơ, thế nên một chuỗi hành động này của cô có thể thấy rõ lúc này cô đang kích động đến thế nào.

Sở Ninh Dực chỉnh đốn quần áo xong, nhìn Thủy An Lạc chạy xuống, không nhịn được hừ một tiếng, "Sao chuyện khác không thấy em tích cực như vậy nhỉ."

Thủy An Lạc thầm mắng Sở Ninh Dực trong lòng một tiếng, sau đó chào thím Vu và hôn tạm biệt con trai: "Mẹ đi làm, tối lại về chơi với con nhé."

Tiểu Bảo Bối ê a đáp lại một tiếng. Cu cậu còn chưa biết xảy ra chuyện gì, nhưng Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực vừa ra khỏi cửa. Bên trong đã truyền tới tiếng khóc và cả tiếng dỗ của thím Vu.

Thủy An Lạc vội vàng chạy vào theo Sở Ninh Dực tiến vào thang máy.

"Hôm nay anh sẽ nói với Viện trưởng để đổi giáo viên hướng dẫn cho em, còn sai sót đợt đầu kia, em cũng không phải là bị oan." Sở Ninh Dực nói rồi nhìn Thủy An Lạc đang cúi gằm nhìn đất, anh bèn đặt một tay lên vai cô, Thủy An Lạc hiếu kỳ ngẩng đầu lên thì bị anh khều lấy cằm: "Thủy An Lạc, anh cho em một cơ hội nữa, bắt đầu từ yêu nhau, thế nào?"

Trong thang máy lúc này chỉ có hai người bọn họ, Sở Ninh Dực một tay đè vai cô, một tay khều cằm cô, rõ ràng là đang muốn trêu chọc cô đây mà. Một giây trước còn là giọng điệu người giám hộ, giờ lại nói muốn yêu đương với cô!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 207: Hôm qua tôi không khiến em hài lòng à?
Thủy An Lạc bị ép nhìn thẳng vào mắt Sở Ninh Dực thì thầm nổi giận, đây là trưng cầu ý kiến của cô sao? Rõ ràng là đang ép buộc cô thì có.

Thang máy xuống được hai tầng thì có người bước vào. Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc đứng dẹp vào góc thang máy, dồn cô vào góc trong, chắn đi tầm mắt của người khác.

Cự ly sát sàn sạt thế này khiến trái tim Thủy An Lạc lại đập loạn hết cả lên.

Cô bèn ngẩng đầu, cong môi vươn tay ôm lấy cổ anh thì thầm: "Chú ơi, chú già quá rồi."

Thủy An Lạc vừa dứt lời, cái eo nhỏ của cô lập tức bị người ta siết chặt lấy, khiến cô không khỏi khẽ hô lên một tiếng. Sở Ninh Dực càng áp sát lại phía cô, "Già à? Có phải em thấy hôm qua tôi vẫn chưa khiến em thỏa mãn?"

Hơi thở nóng rực, mờ ám mang theo thứ tình cảm khiến con người ta run rẩy lọt vào tai Thủy An Lạc. Hai chân cô lúc này vẫn mỏi nhừ, cô có thể không thỏa mãn sao? Đến mức phải vịn tường mà đi rồi đấy biết không hả?

Ting!

Thang máy tới tầng một, Sở Ninh Dực liền kéo Thủy An Lạc ra ngoài, đột nhiên bị kéo nên cô hơi loạng choạng bước chân khiến cho một quyển sổ đang cầm trên tay rơi xuống mà không hề hay biết.

Thang máy đóng lại, quyển sổ kia cũng nằm lại trong thang máy luôn.

Lúc này, chú Sở đã lái xe đợi sẵn ở cửa. Thấy hai người ra, ông liền xuống xe mở cửa cho họ.

Sở Ninh Dực dẹp bỏ cái dáng vẻ lưu manh ban nãy của mình đi, đợi Thủy An Lạc lên xe xong mới đi sang phía bên kia để lên xe, "Chú Sở, đưa Lạc Lạc tới viện trước."

Sở Ninh Dực nghiêng đầu qua nhìn Thủy An Lạc nói: "Còn hai tháng nữa mới tới lần đánh giá tiếp theo. Nếu lần này đổi giáo viên hướng dẫn rồi mà em vẫn bị đánh giá kém thì em buộc phải về ở lại trường học thêm một năm nữa đấy.”

Thủy An Lạc rất hiếu kỳ sao mà Sở Ninh Dực có thể đổi vai trò giữa "người giám hộ" và "tên lưu manh" nhanh đến như vậy.

"Tôi không đổi bác sĩ hướng dẫn đâu, trước đây tôi chẳng làm gì sai cả, nếu giờ mà đổi người thì sẽ bị người ta nói là tôi đi cửa sau." Thủy An Lạc buồn bực nói.

Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn cô, "Chẳng lẽ em không đi cửa sau sao?"

Thủy An Lạc tức khắc nghẹn họng, cô tức giận trừng mắt nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực đưa tay ra xoa đầu cô: "Không sao, có cửa sau để mà đi cũng là một loại năng lực mà, những người nói em chẳng qua là họ không có nên mới đố kỵ với em thôi."

Độ tự luyến của Sở tổng thật sự đến mức quỷ thần cũng phải cùng phẫn nộ rồi. Nhưng mà... cô lại thích kiểu nói chuyện này của anh!

"Sở tổng này, anh đang đề xướng chuyện đi cửa sau đấy à?" Thủy An Lạc cười tít mắt hỏi.

"Bậy nào, Sở tổng chỉ muốn nói cho em biết là Sở tổng mở cửa sau cho em là vì nể tình mọi người đố kỵem mà thôi. Nhớ kỹ phải cảm ơn đó, đây tất cả đều là Sở tổng cho em."

Thủy An Lạc nghe nói xong, chỉ có cảm giác muốn nôn ọe luôn lên người anh cho rồi. Cô thật sự muốn hỏi: Sở tổng, mặt của anh đâu rồi? Mặt mũi đâu hết cả rồi?

Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Sở Ninh Dực nói: "Em có chắc là không muốn đổi chứ? Cửa sau của Sở tổng chỉ mở một lần này thôi đấy."

Thủy An Lạc đứng cạnh cửa xe, nhìn người đàn ông đang ngồi bên trong, hai đầu lông mày hơi cau lại, như đang suy ngẫm về vấn đề này, cuối cùng cô lại nhìn lên bản báo cáo trên tay mình. Nếu hôm nay cô giao được cái này cho vị giáo sư kia chắc có lẽ bà cũng sẽ thay đổi chút cách nhìn về cô, vậy nên cô liền cắn răng hạ quyết tâm nói: "Không đổi."

Chỉ vì chuyện trước đó mà cô đã bị người ta coi thường rồi, nếu lại đi cửa sau nữa, tuy nói cảm giác được người ta ghen tị cũng rất sướng nhưng bị người ta coi thường cũng chẳng phải là chuyện dễ chịu gì.

Sở Ninh Dực gật đầu. Nhưng chờ Thủy An Lạc đi vào trong anh mới nói: "Chú Sở, sắp xếp thêm một giáo viên hướng dẫn nữa."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 208: Đừng như con nhím như thế
Lúc Thủy An Lạc tới, Kiều Nhã Nguyễn còn chưa tới, gọi điện hỏi thì bảo xin nghỉ rồi, chiều mới đến nên cô cũng chẳng biết là vì sao. Thay đồ xong, Thủy An Lạc bắt đầu tìm báo cáo lần trước mà cô viết để ở trên bàn, tìm khắp mọi nơi nhưng vẫn không thấy đâu cả. Cô đập mạnh lên đầu mình một cái, đúng là "chửa một lần ngớ ngẩn đến ba năm" mà. Từ sau khi có Tiểu Bảo Bối, trí nhớ của cô thật sự rất kém. Cô nhớ lần trước lúc đưa cho Lâm Thiến Thần, Lâm Thiến Thần nói giáo sư đi công tác rồi, mà giờ cô không nhớ rõ lúc đấy rốt cuộc cô có đưa báo cáo cho Lâm Thiến Thần không nữa?

"Bác sĩ Thủy, đi họp thôi." Một bác sĩ ở ngoài gõ cửa một tiếng gọi với vào.

Thủy An Lạc cúi đầu nói cảm ơn rồi cầm kẹp tài liệu lên, kẹp báo báo trong tay mình vào đó, sau đó đi theo bác sĩ kia ra ngoài.

"Nghe nói lần trước bác sĩ Lâm có đưa cho Viện trưởng Kiều một bản báo cáo, Viện trưởng thích lắm, cho nên lần này mới tập hợp toàn bộ bác sĩ khoa ngoại tới để nghiên cứu về bản báo cáo kia."

Thủy An Lạc vừa nghe người bên cạnh nói vừa đi tới phòng họp, lúc tới nơi, cô thấy vị giáo sư kia đang ngồi trên ghế chủ tọa, Lâm Thiến Thần thì ngồi cạnh bà, không biết hai người đang nói gì với nhau nhưng trông vị giáo sư kia có vẻ vui vẻ lắm.

Vì Thủy An Lạc chỉ là bác sĩ thực tập nên chỉ có thể ngồi ở băng ghế phía sau, gần sát với cửa ra vào.

Lâm Thiến Thần thấy Thủy An Lạc ngồi xuống thì khóe miệng nhếch lên vài phần đắc ý, "Viện trưởng, Lạc Lạc tới rồi, để con đưa con bé qua đây."

Kiều Tuệ Hòa nhíu mày, nhưng nghĩ đến việc cô là sinh viên thực tập do Lâm Thiến Thần dẫn dắt nên vẫn gật đầu.

Lâm Thiến Thần đứng dậy đi về phía Thủy An Lạc. Thủy An Lạc đang cúi đầu nhìn báo cáo trong tay mình, cô định lát nữa sẽ giao cho vị giáo sư kia.

"Lạc Lạc..."

Thủy An Lạc ngẩng lên, thấy người đứng trước mặt mình là Lâm Thiến Thần.

"Lạc Lạc, chốc nữa em lên phía trên ngồi đi. Chị nghĩ bài báo cáo hôm nay nhất định sẽ có tác dụng lớn với em đấy." Lâm Thiến Thần cúi người, khẽ nói vào tai cô.

Nghe câu nói này, không hiểu sao Thủy An Lạc lại thấy lạnh cả người, "Khỏi cần, tôi ngồi đây cũng nghe rõ rồi." Thủy An Lạc thờ ơ nói, tiếp tục sắp xếp lại tài liệu đang cầm trên tay.

Lâm Thiến Thần thấy tên bản báo cáo của Thủy An Lạc thì nụ cười trên môi càng thêm sâu. Cô ta cố tình nói lớn: "Lạc Lạc, tí nữa em còn phải viết bản tổng kết về báo cáo của chị nữa đấy, hơn nữa Viện trưởng cũng đồng ý cho em ngồi ở phía trước nghe rồi, ngồi đây không ổn đâu."Tiếng của Lâm Thiến Thần không nhỏ, đủ để tất cả mọi người đang ngồi trong phòng họp đều nghe thấy.

Kiều Tuệ Hòa không vui nhìn qua, Thủy An Lạc gập bụp tài liệu trong tay mình lại, nhìn thẳng vào ánh mắt chứa đầy thâm ý của Lâm Thiến Thần, cô bình thản đứng dậy nói: "Được thôi." Thủy An Lạc nói rồi liền lướt thẳng qua người cô ta.

"Thủy An Lạc, cô có thái độ gì đấy hả, Thiền Thần là giáo viên hướng dẫn của cô đấy." Kiều Tuệ Hòa tức giận quát lên.

"Viện trưởng, không sao đâu, tính của Lạc Lạc nó vậy, cũng không phải đang muốn chống đối em đâu ạ." Lâm Thiến Thần vội nói.

Thủy An Lạc hít sâu một hơi, cố gắng áp chế cơn tức của mình xuống. Sở Ninh Dực thường nói, những cái gai này sớm muộn cũng sẽ làm tổn thương chính bản thân cô, nên cô buộc phải thu nó lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 209: Báo cáo
Nếu không phải Sở Ninh Dực bảo cô nhịn lại thì chắc vừa rồi, có lẽ cô đã quăng luôn cái câu "Tôi cố tình chống đối cô đấy" vào mặt Lâm Thiến Thần luôn rồi.

Kiều Tuệ Hòa nhìn Thủy An Lạc với vẻ mặt u ám, vì lần trước cô đẩy Lâm Thiến Thần khiến tay cô ta bị thương nên Kiều Tuệ Hòa vẫn luôn cảm thấy có thành kiến đối với cô. Hôm nay tận mắt chứng kiến cô có thái độ thế này nên bà càng thấy khó chịu hơn.

"Thủy An Lạc, xin lỗi giáo viên của cô ngay." Kiều Tuệ Hòa nghiêm khắc nói.

Thủy An Lạc lại hít sâu một hơi nữa rồi ngẩng lên nhìn Lâm Thiến Thần, nở một nụ cười hòa nhã: "Dạ, xin lỗi cô Lâm ạ."

"Thôi bỏ đi." Lâm Thiên Thần mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh Kiều Tuệ Hòa.

Thủy An Lạc ngồi xuống, bấu chặt lấy kẹp tài liệu trong tay. Cô rất ghét cái việc phải giả đò trước mặt người khác thế này, không hiểu sao Lâm Thiến Thần lại có thể làm vẻ tự nhiên như thế được, quả nhiên đúng là cùng một loại người với dì cô ta mà!

"Lần này, gọi mọi người tới đây chủ yếu là vì muốn để mọi người nghiên cứu một chút bản báo cáo về tim mới nhất của Thiến Thần, tôi thấy rất đáng để học hỏi." Kiều Tuệ Hòa nói rồi bảo người phát bản photo xuống cho mọi người.

Nghe thấy chữ "tim" nên Thủy An Lạc rất là hiếu kỳ, sau khi thấy tập tài liệu được chuyển đến chỗ mình, cô liền đặt tài liệu của mình xuống và mở ra xem trước khi Lâm Thiến Thần mở slide lên.

Nhưng chỉ ngay một giây sau đó, Thủy An Lạc liền bóp chặt bản báo cáo trong tay lại, nhìn những phân đoạn quen thuộc kia, tim cô như bị ai cầm búa nện mạnh một cái.

Đây rõ ràng là bản báo cáo của cô!

Thủy An Lạc ngẩng phắt lên, không thể tin nổi mà nhìn bản slide được trình chiếu trên màn hình, còn Lâm Thiến Thần thì đang mỉm cười nhìn cô. Cô nhìn ra được, đó là một nụ cười chế giễu, nụ cười mà cô đã từng thấy rất nhiều lần trên gương mặt của An Giai Tuệ.

Nghe Lâm Thiến Thần giảng giải về báo cáo, bàn tay đang để trên đùi của Thủy An Lạc cứ thế siết chặt lại, cả người cô căng cứng hết lên, tất cả âm thanh ở xung quanh như đang xa dần, chỉ còn tồn tại những từ ngữ quen thuộc, những thứ quen thuộc buột ra từ miệng của một kẻ gian dối, xảo trá.

Hai tay Thủy An Lạc siết chặt hết cỡ, thế rồi bắt đầu run lên.

Không thể chịu nổi nữa, cảm giác như bị ai đó giáng cho một cái tát thật mạnh và mọi thứ cứ thế bốc hết lên đỉnh đầu cô.

Kiều Tuệ Hòa ngồi cạnh Thủy An Lạc nên tất nhiên sẽ thấy được phản ứng khác thường của cô, bà vốn đang hài lòng nhìn Lâm Thiến Thần nhưng lúc quay sang nhìn cô thì lại tỏ ra khó chịu, "Thủy An Lạc, cô đang làm gì thế?"

Bộp!!!

Dây thần kinh đã căng lên của Thủy An Lạc như thể vì chính câu nói này mà đứt phựt. Cô lập tức đứng phắt dậy, khiến tất cả bác sĩ đang có mặt phải giật mình nhìn về phía cô.

"Thủy An Lạc, cô làm cái gì thế hả?" Sắc mặt Kiều Tuệ Hòa càng trở nên khó coi hơn.

Thủy An Lạc dường như không nghe thấy lời Kiều Tuệ Hòa nói, mà chỉ nhìn thẳng vào Lâm Thiến Thần. Những con chữ phát ra từ máy chiếu phát ra chiếu lên người cô ta, tiếp tới là chạy lên màn hình ở phía sau, mang theo chút cảm giác không chân thực. Thủy An Lạc nắm chặt lấy kẹp tài liệu của mình, tức giận nói: "Lâm Thiến Thần, đó là bản báo cáo của tôi!" Cô nói rồi cầm tài liệu trong tay mình vứt lên bàn.

Thủy An Lạc vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức im bặt.

Lâm Thiến Thần cúi đầu nhìn tài liệu vừa được quăng tới, trong đó có kẹp một bản báo cáo liên quan tới bệnh tim. Khóe miệng Lâm Thiến Thần khẽ nhếch lên, cô ta nhanh chóng rũ mắt xuống che dấu vài tia đắc ý trong mắt rồi ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc với ánh khó hiểu: "Lạc Lạc, em đang nói gì vậy?"
 
Top