Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 190: Mất mặt quá
Sở Ninh Dực đang muốn vươn tay ôm lấy cô nhưng nghe thấy cô nói thế lại từ từ thu tay lại, giờ đang là mùa hè, mặt đất tuy lạnh nhưng cũng không đến mức hại đến thân thể, nên nếu cô thích nằm bò ra đó thì anh cũng không có ý kiến gì.

"Anh đi ra ngoài." Hai chân Thủy An Lạc hơi run lên, côn không kìm được phẫn uất nói.

Sở Ninh Dực khẽ nhíu mày lại, sau đó ngồi xổm xuống nhìn cô.

"Thủy An Lạc này, có cần tôi tìm cho em một cái vỏ không?" Rõ ràng là biết cô đang trốn tránh điều gì, nhưng Sở Ninh Dực vẫn thích thú và cố tình trêu chọc cô. Chuyện này giống như mình lấy lại được chén sủi cảo mà mới đầu mình không thích cho lắm, nhưng mà lại thích đồ ăn kèm của nó. Chỉ là ngày nào cũng nhìn chén sủi cảo ấy, dần dần lại có cảm giác muốn ăn, nhưng mà chén sủi cảo đó lại không vui. Anh muốn ăn nhưng tôi không cho anh ăn đấy, tôi muốn đi tìm người khác ăn tôi. Cho nên, trong cơn tức giận anh đã ăn sạch chén sủi cảo đó. Mà mùi vị này, tuyệt vời hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.

"Đứng dậy đi, để anh xem có bị thương không nào. Vốn đã xấu rồi, ngã sấp mặt thế nhỡ hủy dung luôn thì làm sao?" Sở Ninh Dực nói xong, vươn tay xốc người cô dậy sau đó bồng lên.

Thủy An Lạc vùi mặt vào lồng ngực anh, nhất quyết không chịu ngẩng đầu lên. Mất mặt quá, mất mặt quá đi thôi, chuyện này còn mất mặt hơn là bị ứ ứ hự hự ấy chứ.

Nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, khóe miệng Sở Ninh Dực hơi cong lên, dường như cơn giận dữ kia đã trôi sạch. Chí ít, trước kia cô thuộc về anh và hiện giờ vẫn là của anh.

Sở Ninh Dực vừa đặt Thủy An Lạc lên giường thì cô tựa như một con cá trạch, "soạt" một cái dùng chăn quấn kín mít như một con nhộng từ đầu đến chân.

Sở Ninh Dực nhìn một loạt động tác trôi chảy này của cô, lần đầu tiên anh phát hiện hóa ra cô nàng này cũng có lúc nhanh nhẹn như thế.

"Anh ra ngoài đi." Cái giọng bí bách của Thủy An Lạc cất lên từ trong chăn, đây là lần đầu tiên sau khi xong việc mà lại gặp anh ngay thế này, cho nên Thủy An Lạc mới xấu hổ như vậy.

"Em chắc chứ?" Sở Ninh Dực nhướng mày nói, "Viên Giai Di còn ở bên dưới kia kìa. Em có chắc là giờ muốn anh xuống đó không?

Viên Giai Di?

Thủy An Lạc trốn trong chăn ngẩn người ra, không ngờ cô ta lại tới đây? Nhưng mà Viên Giai Di đã tới rồi, anh ta còn chạy lên trên này làm gì? Không ở dưới đó tâm sự với bạn gái cũ sao?

Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc vẫn bất động bèn vươn tay vỗ vỗ nhẹ lên "con nhộng" kia, về phần vì sao lại lên đây, anh cũng không rõ lắm, chỉ là nghĩ chắc hẳn cô đã dậy cho nên muốn lên xem, không ngờ lại thấy được một màn đặc sắc thế này.

"Vậy em nghỉ ngơi đi, lát nữa anh bảo thím Vu mang cơm tối lên cho." Sở Ninh Dực nghĩ cô chắc mệt thật rồi, vì dù sao vừa rồi anh cũng đã thấy, cô đúng là đứng không nổi.

Thủy An Lạc nghe tiếng bước chân nhỏ dần thì càng thêm buồn bực, cặp mắt to của cô không kìm được mà đảo vài vòng, sau đó bất thình lình xốc chăn lên, ngạt chết cô rồi.

Viên Giai Di tới à?

Không phải cô ta đã què rồi hay sao, không dưỡng bệnh cho tử tế đi lại chạy đến đây làm gì?

"Đại Vương bảo ta đi tuần núi...."

Tiếng nhạc sôi động vang lên, Thủy An Lạc vội vàng nghe máy, "Lão Phật Gia, sao thế?"

"Gái à, nghe nói gái không đi nữa hả? Sao thế, làm lành với Sở tổng vĩ đại rồi à?" Kiều Nhã Nguyễn cười tít mắt nói, cái giọng kia nghe kiểu gì cũng giống như một má mì lầu xanh.

"Lão Phật Gia, cái giọng này của mày khiến tao có cảm giác như mày đã từ Kim Loan Điện vĩ đại nháy mắt chuyển đến Di Hồng Viện luôn rồi đấy biết không hả?" Thủy An Lạc không nhịn được mà trừng mắt nói, nhưng cũng lại đang tính toán gì đó trong lòng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 191: Ối chà chà, bình giấm đổ rồi à?
Kiều Nhã Nguyễn xì một tiếng: "Lão Phật Gia của mày đang ở Từ Ninh Cung, Kim Loan điện là chỗ ở của hoàng đế cơ má". Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục khinh bỉ, "Tao nói chứ chắc Sở tổng đã nói hết mọi chuyện cho mày rồi chứ gì, kích động lắm chứ gì, cảm động rồi chứ gì, hiến thân rồi chứ gì."

Năm chữ "hiến thân rồi chứ gì" vừa thốt ra đã khiến Thủy An Lạc không nhịn được mà run bắn lên, nhưng... có phải cô hiến thân đâu, cô bị ăn mà.

"Mày nói cái gì thế?" Hình như Sở Ninh Dực có nói gì với cô đâu, chẳng qua chỉ tỏ vẻ ngầu rồi nói cái gì mà là của anh ta, là của anh ta thôi mà.

Kiều Nhã Nguyễn sửng sốt, nhưng một lát sau mới hiểu ra, hóa ra Sở tổng vĩ đại vẫn bưng kín miệng không chịu nói gì hết. Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy hơi khó chịu, chẳng lẽ nguyên nhân khiến chỉ số IQ của Sở tổng cao như vậy là do chỉ số EQ quá thấp à?

"Không có gì, chẳng qua đột nhiên có cảm giác đau trứng thôi." Kiều Nhã Nguyễn nghiến răng nói.

"Mày mà cũng có trứng cơ á?" Thủy An Lạc chậc chậc lưỡi nói.

"Mặt của Ai gia đây tròn như trứng không được hả?" Kiều Nhã Nguyễn phản bác lại.

Thủy An Lạc bĩu môi thò tay xoa xoa cái phần chân đau của mình: "Được, được, được rồi, Lão Phật Gia nói gì cũng được hết."

"Đừng có mà đánh trống lảng, tao có chuyện cần nói với mày đây." Kiều Nhã Nguyễn không đùa cợt nữa mà nói vào chuyện chính: "Lần trước, lão già kia có nói mấy chuyện trong group nhưng tao nghĩ là mày không thấy nên không biết. Trong cuộc họp phản ánh của bệnh viện lần này con khốn Lâm Thiến Thần kia phê bình mày, trong ba người mà lão già kia điểm tên góp ý cũng có mày đấy."

Thủy An Lạc nghe vậy tim liền đập thịch một tiếng, "lão già kia" mà Kiều Nhã Nguyễn nhắc đến là giáo viên của bọn họ, cũng là người bảo thủ, lúc nào cũng lấy chuyện thành tích ra để nói cả.

"Mày cũng biết nếu như trong kỳ thực tập mày mà bị ba lần phê bình kém thì không xong đâu, có khi phải học lại một năm đấy." Kiều Nhã Nguyễn buồn bực lên tiếng, trong giọng nói đó còn kèm theo cả sự khinh bỉ với Lâm Thiến Thần: "Hay là mày nói với Sở Ninh Dực xem sao, bảo anh ta đổi bác sĩ hướng dẫn cho mày! Đổi sang ai cũng tốt hơn chạy lò dò theo cái mụ bạch liên hoa Lâm Thiến Thần kia."

"Sở Ninh Dực đang không muốn cho tao đi thực tập nữa đây này. Mày nghĩ tao xin được chắc?" Thủy An Lạc cũng đau đầu nói, "Hơn nữa bây giờ anh ta còn đang bận ngồi ôn lại tình cũ với người yêu cũ ở dưới nhà kia kìa."

"Ối chà chà, bình dấm đổ rồi hả?" Kiều Nhã Nguyễn chậc lưỡi nói: "Mày còn già mồm cãi láo gì nữa, rõ ràng là thích "ấy" người ta rồi còn chối."

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, với nhiều năm kinh nghiệm chơi với cô nàng hủ nữ này, cô đã có thể tự động dịch cái câu "thích ấy người ta" thành động từ*, nhưng cô mới là người bị "ấy ấy" đây này.

*Trong tiếng Trung, trợ từ đi kèm từ "thích" có thể lái sang làm động từ diễn tả hành động "ấy ấy".

"Đúng rồi, chẳng phải lần trước có vị giáo sư nào đó bảo mày viết báo cáo sao? Mày viết cho tử tế vào, đợi khi nào bà ấy về rồi thì nộp, nếu viết tốt có khi người ta lại đánh giá cao mày thật đấy."

"Cái đó tao đưa cho bạch liên hoa rồi cơ mà nhỉ? Cô ta bảo giáo sư đi công tác chưa về." Thủy An Lạc thở dài nói, "Nói cách khác thì tao còn hai lần cơ hội nữa hả?" Bị phê bình một lần rồi, giờ mà dính thêm hai phát nữa chắc cô lưu ban thật quá.

"Trời ạ, cái này còn khó hơn cả đi tìm kho báu nữa." Thủy An Lạc không nhịn được thấp giọng than thở.

"Nói thế cũng đúng! Mỗi tháng có một lần đánh giá, nếu như mày cứ theo bạch liên hoa thì tao thấy lần sau mày có thể về trường học lại luôn được rồi đó."

"Aaaaaaa... biết thế hôm đó tao đẩy cô ta tàn tật luôn cho rồi!" Thủy An Lạc cắn răng ngã xuống giường gào tướng lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 192: Có muốn bảo vệ lãnh thổ không?
"Nói chứ cô ta không sợ làm như vậy thì Sở Ninh Dực sẽ có ý kiến với cô ta à?" Kiều Nhã Nguyễn tò mò hỏi.

"Không đâu, trước khi mày đến thì quả thật tao có viết sai số liệu mấy lần, hơn nữa lại còn dính vụ để lộ tin tức nữa. Có nói thế nào thì tao cũng phải có trách nhiệm về việc này! Cô ta cũng không nói điêu. Sở Ninh Dực lại là người công chính liêm minh nên sẽ không có ý kiến gì đâu." Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói. Cô biết Lâm Thiến Thần bắt được nhược điểm này nên mới dám nói với giáo viên khuyết điểm của cô.

"Vậy mày tính thế nào? Học lại à?" Kiều Nhã Nguyễn không vui nói: "Hay là qua chỗ đàn anh đi?"

"Đừng nhắc đàn anh với tao nữa." Thủy An Lạc xoay người nằm sấp ra giường, sau đó lấy cái gối bịt đầu mình lại. Cũng chỉ vì lúc nãy cãi bướng với Sở Ninh Dực, trót nhắc tới đàn anh nên mới bị anh ta đè ra ăn sạch, ăn xong rồi vẫn tiếp tục đè ra nên đến giờ chân cô vẫn còn bủn rủn đây này.

Kiều Nhã Nguyễn hơi sững sờ: "Sao thế?"

Thủy An Lạc nín nhịn nửa ngày, nhưng đến cuối vẫn không nói cho Kiều Nhã Nguyễn biết chuyện mình đã bị thịt, bằng không với cái miệng rộng của cô nàng thì cả thế giới này sẽ biết mất.

"Không có gì đâu, chỉ là tao cảm thấy chuyện Sở Ninh Dực ở dưới nhà trò chuyện với bạn gái cũ, còn thốn hơn cả chuyện Donal Trump lên làm Tổng thống Mỹ thôi." Thủy An Lạc nghiến răng nói.

"Xí, Donal Trump lên làm Tổng thống thì sao chứ, người ta có tiền mà." Kiều An Nguyễn chậc lưỡi nói: "Thế cuối cùng là mày cũng muốn bảo vệ lãnh thổ của mình rồi đấy à?"

Thủy An Lạc bò dậy: "Lão Phật Gia à, mày có thấy Sở Ninh Dực thích tao chút nào không?" Thủy An Lạc hỏi một cách nghiêm túc, hơn nữa rất ít khi cô nghiêm túc hỏi Kiều Nhã Nguyễn như vậy.

Kiều Nhã Nguyễn hơi ngẩn ra, một lát sau mới mở miệng hỏi: "Mày cảm thấy Sở Ninh Dực không thích mày à?"

Thủy An Lạc cúi đầu, cô biết Kiều Nhã Nguyễn không nhìn thấy nhưng vẫn lắc lắc cái đầu: "Tao hỏi anh ta rồi, nhưng mà anh ta cứ trả lời cái gì ý, tao nghe chẳng hiểu gì cả."

"Mày không hiểu là do mày bị ngu!" Kiều Nhã Nguyễn chậc chậc lên tiếng: "Sao nào, nếu anh ta thích mày thì mày định làm Vương Bảo Xuyến* để bảo vệ tình yêu của mình chắc?"

"Đệt, Vương Bảo Xuyến làm gì có kết cục tốt đâu! Tao chỉ không thích đồ của tao bị kẻ khác dòm ngó thôi." Thủy An Lạc hừ một tiếng.

*Vương Bảo Xuyến: Một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử TQ về cuộc đời đau khổ, lâm ly, bi đát. Từ bỏ cuộc sống giàu sang lấy một kẻ nghèo hèn. Sau 18 năm đằng đẵng chờ chồng thì hay tin chồng đã lấy công chúa nước người. Cuối cùng, sau khi trải qua bao nhiêu đau khổ tủi hờn, được đoàn tụ với chồng thì 18 ngày sau đó nàng phát bệnh nặng mà qua đời...

"Thế mày cứ yên tâm đi! Sở tổng nhà mày nhất định là có thích mày, nói thế nào thì mày cũng là mẹ của con anh ta mà!" Kiều Nhã Nguyễn lớn tiếng nói, vừa cướp cái điện thoại của ai đó để gửi tin nhắn cho Sở Ninh Dực.

Phong Phong cau mày nhìn người vừa cướp di động của mình, nhưng hiếm khi lại thấy anh ta không phản đối.

Lúc này, Sở Ninh Dực đang ôm cậu con trai hưng phấn ê a này ê a nọ ngồi trên sofa trong phòng khách nói chuyện với Viên Giai Di. Đôi mắt to tròn của Tiểu Bảo Bối đảo quanh, cậu nhóc cứ đứng trên đùi ba mình rồi đá đá cái chân nhỏ.

"Không ngờ anh lại có kiên nhẫn với trẻ con như thế." Viên Giai Di ngồi trên xe lăn mỉm cười nói.

Sở Ninh Dực hơi cau mày: "Con trai mình mà không kiên nhẫn thì chả lẽ lại bóp chết à." Anh vừa nói vừa để Tiểu Bảo Bối ngồi xuống đùi, không cho nhóc nhảy nhót nữa.

Trong mắt Viên Giai Di xẹt qua một tia mất mát, nhưng ánh mắt đó cũng nhanh chóng biến mất.

Sở Ninh Dực để con trai ngồi trên đùi rồi đưa tay cầm lấy di động trên bàn lên, vừa thấy tin nhắn gửi tới thì đã biết người gửi là ai, cái loại như Phong Phong thì quá lười để có thể gõ chữ.

[Tôi nói này Sở tổng vĩ đại, rốt cuộc anh có ý gì với Tiểu Lạc Tử nhà tôi thế hả, nói một câu cho rõ luôn đi.]

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, anh dùng một tay soạn tin nhắn.

[Có ý gì?]

[Tiểu Lạc Tử ngu si nhà tôi không hiểu ý của anh, đang xoắn xuýt lên không biết có nên bảo vệ lãnh thổ của mình không kia kìa.]
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 193: Kịch bản không phải như vậy?
Sở Ninh Dực nhíu mày, nhưng tâm trạng rõ ràng đã tốt hơn nhiều. Dẫu sao thì sau chuyện kia anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, chờ cô tỉnh lại thì nhất định phải nói rõ ràng với cô, Sở thiếu phu nhân tương lai chỉ có một mình cô mà thôi. Nhưng, nếu cô ngốc kia muốn bảo vệ lãnh thổ của mình mà anh lại không cho cô một cơ hội thể hiện thì liệu có phải có lỗi với cô quá không?

[Sở tổng, tiện thì hỏi thêm một câu nữa. Bạn gái cũ với cô bạn hồng nhan tri kỷ kia của anh là thế nào vậy hả?]

[Chỉ là bạn bè thôi.]

Nhìn mấy chữ Sở Ninh Dực nhắn lại thì Kiều Nhã Nguyễn mới chịu yên tâm được một chút. Cô vừa định nói tiếp gì đó nữa nhưng di động lại bị Phong Phong cướp lại.

"Đừng có làm quá rồi phản tác dụng, tình yêu không phải là tất cả đối với một người đâu. Hơn nữa đừng có nói mấy cái câu thừa thãi như kiểu không nên có bạn bè khác giới. Lúc Sở Ninh Dực quen với Viên Giai Di, Thủy An Lạc còn chưa sinh ra đâu. Chẳng lẽ cậu ấy phải vì một Thủy An Lạc mà bỏ rơi hết bạn bè của mình à?" Phong Phong cười nhạt nói.

Lúc này Kiều Nhã Nguyễn cũng đã cúp máy không nói chuyện với Thủy An Lạc nữa, thấy Phong Phong mỉa mai như thế, cô lại dùng giọng điệu mỉa hơn để đốp lại: "Phong Ảnh đế đang đắc ý gì thế? Anh biết tôi muốn nói cái gì à?"

Phong Phong nghiến răng nhìn theo bóng Kiều Nhã Nguyễn đi về phòng ngủ, sao anh ta cứ dung túng cho con nhóc này thế nhỉ?

Viên Giai Di thấy Sở Ninh Dực mỉm cười, trong lòng liền có chút bất an. Cô ta không nhịn được hỏi: "Ai gửi tin nhắn thế?"

"Không có gì, một người bạn thôi." Sở Ninh Dực vừa nói vừa đặt di động lên bàn: "Chuyện bảo em tới phòng thiết kế làm việc, anh đã bảo A Thành sắp xếp hết rồi, tới lúc đó em có thể làm việc ở nhà luôn cũng được, không nhất thiết phải tới công ty đâu."

Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Hai chân như sắp tàn của Thủy An Lạc run lên, nhưng cô vẫn lết xuống nhà.

"A phù~" Tiểu Bảo Bối đã nguyên một ngày không thấy mẹ đâu, giờ liền kích động khua khoắng tay loạn cả lên.

Có lẽ vì tin nhắn của Kiều Nhã Nguyễn mà ánh mắt Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc lúc này có thêm mấy phần cưng chiều. Không phải anh không nghĩ tới trường hợp Thủy An Lạc sẽ hận anh sau chuyện kia, nhưng quả thực lại không hề nghĩ tới việc Thủy An Lạc sẽ lại muốn bảo vệ "lãnh thổ" của cô ấy.

Cảm giác được làm "lãnh thổ" của Thủy An Lạc thật ra... cũng không tệ lắm.

Viên Giai Di ngẩng lên nhìn, đây là lần đầu tiên cô ta tận mắt trông thấy Thủy An Lạc. Người thì không cao, mặt thì nhỏ nhắn tròn tròn, hoàn toàn không hợp với thẩm mỹ của cô ta và càng không hề hợp với gu thẩm mỹ của Sở Ninh Dực. Lần đầu tiên hai người ở bên nhau là vì gia tộc, còn lần thứ chắc là vì đứa trẻ kia.

Thím Vu núp trong bếp nghe được tiếng chuông cũng không bước ra. Bà cũng đã từng gặp qua Viên Giai Di nhưng mà không thích. Có thể nói không một ai trong Sở gia thích cô ta cả. Lão phu nhân không thích cô ta, phu nhân với lão gia cũng không thích, bởi vì trên người cô ta toát ra một cảm giác gì đó không an ổn.

Thủy An Lạc run lẩy bẩy đi xuống, chẳng thèm liếc Sở Ninh Dực lấy một cái, sau đó cô vươn tay bế Tiểu Bảo Bối lên rồi xoay người muốn rời khỏi đây.

Sở Ninh Dực liền nhíu mày lại, hình như không giống với kịch bản mà Kiều Nhã Nguyễn đưa cho anh thì phải. Sở Ninh Dực nhanh chóng đứng dậy kéo lấy cánh tay Thủy An Lạc rồi trầm giọng nói: "Em đi đâu đấy?"

Thủy An Lạc chỉ lạnh lùng nhìn anh: "Về nhà, không dám làm phiền Sở tổng và cô Viên đây nữa."

Về nhà?

Sở Ninh Dực càng nhíu chặt lông mày hơn, kịch bản đâu phải như vậy đâu.

Thủy An Lạc cười nhạt, cô biết thừa là Kiều Nhã Nguyễn cùng một giuộc với anh nên mới cố tình nói như vậy.

"Chắc cô Thủy hiểu nhầm rồi, tôi với Ninh Dực chỉ là bạn thôi." Viên Giai Di mỉm cười, ra vẻ vừa khéo léo lại vừa phóng khoáng nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 194: Chàng trai trẻ, suy nghĩ cho kỹ vào
Thủy An Lạc nhếch môi hời hợt nói: "Không đâu, là cô Viên hiểu lầm rồi! Tôi với Sở tổng chỉ có quan hệ là ba và mẹ của đứa bé này thôi."

Mày Sở Ninh Dực lại cau thêm sâu, chuyện này không giống với những gì mà Kiều Nhã Nguyễn đã nói. Cô nàng nói Thủy An Lạc muốn bảo vệ lãnh thổ nhưng sao giờ Thủy An Lại lại muốn đi thế này.

Tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa, sự bất an trong lòng Sở Ninh Dực cũng dâng lên.

Thủy An Lạc hất tay Sở Ninh Dực ra để đi mở cửa. Người đứng trước cửa không phải Long Man Ngân với Lạc Vân thì là ai vào đây được nữa?

Cuối cùng, Sở Ninh Dực cũng biết là mình bị cô lừa, lúc anh với Kiều Nhã Nguyễn nhắn tin với nhau thì cô cũng đã gọi cho mẹ mình xong rồi.

Long Man Ngân bước vào, vừa vào đã thấy Viên Giai Di đang ngồi trên xe lăn, cô ta lễ phép gật đầu một cái. Long Man Ngân gật đầu đáp lại rồi nhìn về phía Thủy An Lạc: "Đã sắp xếp đồ xong hết cả chưa?"

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối buồn bực nói: "Không mang theo nữa."

Sở Ninh Dực vẫn cau mày đứng đó, ánh mắt thâm trầm chiếu thẳng vào Thủy An Lạc.

Long Man Ngân gật đầu, sau đó lại nhìn Sở Ninh Dực: "Nếu Lạc Lạc đã muốn đi cùng tôi vậy khoảng thời gian này đã làm phiền cậu rồi. Lạc Lạc bảo tên của Tiểu Bảo Bối cậu đã đặt rồi nên cứ lấy tên cậu đặt là được."

Long Man Ngân nói như vậy không phải để Sở Ninh Dực yên tâm, mà là đang muốn nói cho anh biết rằng dù Thủy An Lạc có mang Tiểu Bảo Bối đi thì cũng không thay đổi được sự thật thằng bé là con trai của anh.

Sở Ninh Dực vẫn nhìn chằm chằm Thủy An Lạc làm cô cứ đứng ngồi không yên. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Sở tổng, tôi không cản trở anh với cô Viên đây đoàn tụ nữa."

Lạc Vân chỉ đứng dựa vào cạnh cửa chứ không hề bước vào. Ông lạnh lùng quan sát hết thảy mọi chuyện.

Thủy An Lạc bế con trai ra ngoài, Long Man Ngân khẽ gật đầu rồi cũng đi theo ra.

Sở Ninh Dực định chạy theo nhưng Lạc Vân đã ngăn anh lại. Ông cau mày nói: "Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không giữ được, chẳng hiểu tiếng tăm mấy năm nay của cậu lấy từ đâu ra?"

Nghĩ kỹ câu nói của Lạc Vân thì sẽ thấy ông đang oán trách anh. Dù sao thì người phụ nữ mà ông theo đuổi mãi mới mới chịu về bên ông, tất nhiên là ông muốn có thế giới riêng của hai người hơn rồi, chứ đâu phải là đeo thêm một cái bóng đèn lớn và một cái bóng đèn nhỏ thế kia. Giờ ông cũng đã thăng chức làm ông ngoại rồi đấy.

"Nếu Lạc tổng trông coi kỹ người phụ nữ của mình thì chẳng phải sẽ không có chuyện này rồi sao?"

"Chàng trai trẻ à, suy nghĩ cho kỹ vào! Đời người chẳng có mấy cái ba mươi để mà lỡ làng đâu." Ba mươi năm mà ông nói chính là quá khứ của ông và Long Man Ngân.

Sở Ninh Dực nhìn cửa thang máy đang dần đóng lại, đôi tay buông bên người siết chặt lại.

Cửa nhà vừa khép lại, Viên Giai Di liền áy náy nói: "Có phải cô Thủy hiểu nhầm gì đó rồi không?"

"Không sao, em mau về đi." Sở Ninh Dực vừa nói vừa gọi chú Sở đưa Viên Giai Di về, nhưng chính anh lại là người ra khỏi nhà trước.

Thủy An Lạc bế con trai ngồi lên xe, Tiểu Bảo Bối ngồi một lúc thì ra-da tìm ba lại bắt đầu hoạt động, ba đâu rồi? Ba của bé đâu rồi?

Quét, quét, quét mãi mà vẫn không thấy.

"Oa..." Tiểu Bảo Bối ngoạc mồm khóc toáng lên.

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng nhìn con trai, mẹ con mới là người muốn khóc đây này.

Long Man Ngân đưa tay đón lấy Tiểu Bảo Bối rồi ôm vào lòng dỗ dành: "Sao thế này?

"Mẹ không thấy nó đang quét ra-da đấy à? Không quét được mục tiêu, nên tín hiệu trả về thất bại." Thủy An Lạc căm phẫn nói. Lúc cô không có mặt sao không thấy Tiểu Bảo Bối quét tìm mình chứ.

Thủy An Lạc vừa dứt lời thì dường như Tiểu Bảo Bối cảm nhận được oán khí dày đặc tỏa ra từ mẹ mình nên nấc một cái rồi... ngừng khóc luôn.

Thủy An Lạc nghiêng đầu nhìn ra ngoài, vừa hay lại trông thấy Sở Ninh Dực chạy ra. Chiếc xe lướt qua, cô lặng lẽ thu ánh mắt của mình lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 195: Dùng sai cách
Long Man Ngân vỗ nhẹ Tiểu Bảo Bối để dỗ cậu nhóc đang thút thít đi ngủ.

"Con muốn đi cùng mẹ thật, hay chỉ muốn làm cậu ta tức thôi?" Long Man Ngân ngẩng lên nhìn con gái mình.

Thủy An Lạc thu tầm mắt lại rồi cúi đầu chọt chọt ngón tay mình, trên tay cô chẳng có gì cả, thậm chí ngay đến cả nhẫn cưới cô cũng chỉ đeo có một ngày.

"Anh ta không cho con nhắc đến đàn anh, nhưng mà bên cạnh anh ta chẳng phải luôn có Lâm Thiến Thần với Viên Giai Di đấy sao. Lão Phật Gia nói con thích anh ta rồi nên mới để ý như vậy." Thủy An Lạc buồn bực nói.

"Thế theo con thấy thì cậu ta có đối xử tốt với con không?" Thấy cháu trai từ từ nhắm mắt lại, Long Man Ngân liền giảm tốc độ và lực vỗ ở tay xuống rồi dịu dàng hỏi con gái mình.

Thủy An Lạc tựa lưng vào ghế, ngẫm nghĩ về chuyện mẹ mình vừa hỏi.

Sở Ninh Dực đối xử với cô có tốt không à? Thật ra thì hầu hết đều tốt, chỉ là thỉnh thoảng thích bắt nạt cô thôi.

"Nhưng mà mẹ ơi, trước kia ba đối xử với mẹ cũng rất tốt mà, vậy tại sao đến cuối cùng ba mẹ lại rơi vào bước đường này chứ?" Thủy An Lạc vừa dứt lời liền cảm thấy cái người đang ngồi ở ghế lái xe kia toả ra khí lạnh, cô bĩu môi nói tiếp: "Mẹ, ba dượng trừng con. Sau này ông ấy nhất định sẽ ăn hiếp con."

Lạc Vân đang định nổi giận, nhưng lại bị một tiếng "ba dượng" này của Thủy An Lạc làm cho "hạ hỏa".

Long Man Ngân đưa mắt nhìn Lạc Vân, ông liền tự giác nhìn thẳng về phía trước.

Nhất thời, Thủy An Lạc cảm thấy mẹ mình cừ quá đi. Cô mà dám nhìn Sở Ninh Dực như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ bắt lấy cô rồi trị cho một trận.

"Lạc Lạc, con biết trong chuyện tình cảm thì cái gì là đáng sợ nhất không?"

Thủy An Lạc ngờ nghệch nhìn người mẹ hiền dịu của mình, sau đó lắc đầu.

"Ba con ấy à, ông ấy không hẳn là yêu An Giai Tuệ nhưng mà ông ấy lại không có niềm tin vào tình cảm mà mẹ dành cho ông ấy. Ông ấy cảm thấy mẹ không yêu ông ấy, cảm thấy tình cảm mà mẹ đối với ông ấy có lẽ không phải là tình yêu, thế nên mới chọn cách sai lầm nhất để mẹ ghen vì ông ấy. Lạc Lạc, con người ta ở bên nhau, nếu ngay đến tin tưởng cơ bản còn không có, thì dù cho có quyết định thế nào cũng sẽ đều là sai lầm cả." Long Man Ngân nói một cách sâu xa, bà hy vọng con gái bà có thể hiểu được điều này.

Thủy An Lạc mím chặt môi nhìn sân bay đang ngày càng sát gần, càng đi xa thì khoảng trống trong cô càng lớn dần.

"Nếu giờ tạm thời rời khỏi đây có thể khiến con nghĩ thông suốt bản thân mình muốn gì thì con hãy đi cùng mẹ. Nhưng nếu sau khi nghĩ thông rồi quay về, có lẽ bên cạnh nó đã có người khác, vậy đến lúc ấy con buộc phải chấp nhận sự thực thôi." Long Man Ngân nắm chặt lấy tay con gái mình, giọng nói ngày một nghiêm túc.

Bên cạnh anh ấy đã có người khác.

Chỉ một câu nói này thôi cũng đủ để bóp chặt lấy con tim Thủy An Lạc, khiến cô không thể thở nổi.

Chiếc xe nhanh chóng vào khu vực đậu xe của sân bay. Thủy An Lạc bước xuống theo mẹ, còn Tiểu Bảo Bối thì ngủ đến mức không biết trời đất là gì nữa rồi.

Người của Lạc Vân đã chuẩn bị xong vé máy bay từ trước, đúng lúc này cũng tới nơi để đưa vé cho họ. Thủy An Lạc cúi đầu nhìn ba tấm vé trong tay ông, trong đó có một vé là của mình.

"Nhóc con, qua mười tám tuổi đã là trưởng thành rồi, làm gì cũng phải cân nhắc rõ ràng. Mẹ cháu đâu thể theo cháu cả đời được." Lạc Vân ôm lấy bả vai của Long Man Ngân rồi nói.

Thấy ông nói vậy, Thủy An Lạc có thể nghe ra được sự quan tâm trong lời nói của ông. Cô lại không hề biết rằng, Lạc Vân là một người ngay đến con trai của mình còn chẳng thèm quan tâm, vậy mà ông lại quan tâm đến cô, chỉ vì cô là con gái của Long Man Ngân, đơn giản thế thôi.

“Mẹ, con…”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 196: Con bé này bị bỏ đói đến mức nào vậy
Lúc Sở Ninh Dực chạy đến sân bay thì máy bay đi Paris đã sớm cất cánh. Anh gọi cho Thủy An Lạc nhưng điện thoại di động cô đã trong chế độ tắt máy. Sở Ninh Dực rủa thầm một tiếng rồi ném thẳng cái di động xuống đất.

Anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ bị ai đó đùa cợt, đã thế đây còn là một cô nhóc nữa. Ngoài mặt thì tỏ vẻ khuất phục, nhưng chỉ cần thấy yên tâm mà quay đi một cái là cô đã ra đi chẳng thèm lưu luyến gì rồi.

Tám rưỡi tối, Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đứng ngoài chung cư của An Phong Dương, bộ dạng đáng thương chờ được mở cửa.

Như mẹ nói, cô ra đi có lẽ sẽ khiến bản thân bình tĩnh lại được một chút, nhưng khi cô về cũng không thể trông thấy Sở Ninh Dực còn ở một mình nữa. Cô không thể chối bỏ sự thật là cô đã thích Sở Ninh Dực, nhưng mà cô lại không thể xác định được trái tim anh hướng về ai, đây cũng là sự thật mà cô phải đối mặt. Vậy nên chuyện duy nhất mà cô có thể làm lúc này chính là trong lúc anh còn chưa bị người khác cướp mất, cô phải xác định lại xem anh có thích mình hay không.

An Phong Dương mặc bộ đồ ở nhà loẹt quẹt đôi dép lê rẻ tiền mà đời này anh ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xỏ chân vào ra mở cửa.

"Lạc Lạc?" An Phong Dương kinh ngạc thốt lên, sau đó vội vội vàng vàng mở cửa cho cô vào nhà.

Thủy An Lạc ôm con trai đang mở to mắt nhìn quanh đi vào, căn nhà dược dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, đây là điều mà người giúp việc không thể làm được.

Mân Hinh đứng dậy từ bàn ăn, cô đã mang thai được bốn tháng nên bụng hơi nhô lên, thấy Thủy An Lạc cô liền mỉm cười nói: "Lạc Lạc đã ăn tối chưa?"

Thủy An Lạc lắc đầu, Tiểu Bảo Bối chớp mắt, trông hai mẹ con hiệt như chú cún nhỏ bị người ta quăng ra đường, lúc này đang giương đôi mắt đáng thương lên nhìn họ.

Mân Hình kéo Thủy An Lạc ngồi xuống bàn ăn. An Phong Dương thì quay người vào bếp lấy bát đũa rồi xới cơm đặt trước mặt Thủy An Lạc.

"Sao thế, cãi nhau với Sở Đại à?" An Phong Dương ngồi xuống rồi cầm đũa lên hỏi Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc đặt con trai ngồi lên đùi rồi cầm đũa cắm mặt vào ăn cơm, từ sáng đến giờ cô chưa có cái gì bỏ bụng cả, Tiểu Bảo Bối cũng chỉ mới uống chút sữa ấm mà cô mua cho lúc ở sân bay thôi.

Mân Hinh đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng Thủy An Lạc, An Phong Dương vừa gắp thức ăn vừa mở miệng hỏi: "Ăn từ từ thôi, em bị ma đói đầu thai vào hay sao thế? Sở Đại không cho em ăn cơm à?"

Thủy An Lạc ăn xong mới ngẩng đầu lên nhìn An Phong Dương: "Anh, em không có chỗ nào để đi nữa cả, anh thu nhận em đi."

"Sao thế, bị Sở Đại đuổi ra khỏi cửa à? Hay là em mang con bỏ trốn?" An Phong Dương múc canh rồi đặt vào tay Thủy An Lạc.

"Anh chờ Lạc Lạc ăn xong rồi hỏi không được à?" Mân Hinh trừng mắt với An Phong Dương để anh im miệng.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn không khí giữa hai người và cảm thấy mình thật thất bại, nhìn địa vị của phụ nữ trong nhà người ta rồi lại nhìn mình mà xem, rõ ràng là bị lép vế mà. Thế nên, lần này có nói gì cô cũng nhất định sẽ không chịu khuất phục Sở Ninh Dực, còn về phần tại sao không đi tìm đàn anh thì là cô đâu có ngu đâu, cô còn lâu mới để Sở Ninh Dực bắt được thóp để sau này tiện đường kiếm chuyện với cô.

Một mình Thủy An Lạc ăn hết mâm cơm cho hai người, ngay cả một người vốn luôn điềm đạm như Mân Hinh cũng phải bất ngờ mà tự hỏi trong lòng, con bé này bị bỏ đói đến mức nào vậy?

Cơm nước xong xuôi, Thủy An Lạc không thể tin nổi vì được chứng kiến cảnh An đại thiếu gia tự giác đi rửa bát. Cô không kiềm chế được nuốt nước bọt rồi quay qua nhìn Mân Hinh: "Chị dâu, chị làm thế nào mà hay thế? Trước giờ anh em ghê lắm không bao giờ chịu làm mấy việc thế này đâu.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 197: Cụp đuôi chạy
"Làm gì có cái gì gọi là không làm được! Hai người sống với nhau luôn phải có một người nấu cơm, một người rửa bát chứ. Mà cơm do anh em nấu, chị thật sự không thể nuốt nổi!" Mân Hinh cười khẽ nói.

Thủy An Lạc ngưỡng mộ nhìn Mân Hinh. Trước kia An Phong Dương là người ngạo mạn thế nào cô hiểu rõ hơn ai hết, nhưng hiện giờ người đàn ông ấy lại đang ở trong bếp vừa hát líu lo vừa rửa bát, tất cả những gì anh ấy làm đều là vì cô gái đang ngồi trước mắt cô lúc này.

"Lạc Lạc, em với Sở tổng sao thế?" Mân Hinh lo lắng hỏi.

Thủy An Lạc lắc đầu rồi lí nhí nói: "Nếu em làm phiền hai người thì em có thể đi ngay bây giờ."

"Không phải đâu Lạc Lạc, chị không phải là có ý này, nếu em không muốn thì không nói cũng được." Mân Hinh cuống lên nói.

"Con bé xấu xa này, vợ anh nhát gan lắm, đừng có dọa cô ấy!" An Phong Dương đi ra cốc một cái lên đầu Thủy An Lạc, sau đó ngồi xuống cạnh Mân Hinh, "Lạc Lạc đang trêu em đó, nó chẳng biết tự giác thế đâu. Từ bé đến lớn lúc nào cũng lấy việc lòe anh ra làm sứ mệnh cả đời của nó đấy."

Thủy An Lạc giận dữ nhe răng trừng An Phong Dương.

"Nói đi, hai người lại làm chuyện gì xấu rồi?" An Phong Dương ôm vợ tựa vào sofa nhìn Thủy An Lạc, đúng là chẳng nghe ra được chút quan tâm nào tới tình anh em cả.

"Viên Giai Di về rồi thì em đi thôi."

"Chậc chậc chậc, chả có tiền đồ gì cả, người ta vừa mới về, còn chưa làm gì mà em đã vứt mũ áo, cụp đuôi chạy thế à? À không nhầm, là ôm con chạy."

Thủy An Lạc túm cái gối ôm ném qua: "Cái gì là cụp đuôi chạy hả, rõ ràng là em vênh mặt mà rời đi nhé." Thủy An Lạc hừ hừ nói, lúc cô đi Sở Ninh Dực còn định mắng cô cơ, nhất định là lúc đó anh ta đang chờ cô tự động dâng mình đến cửa đây mà, nhưng không ngờ cô lại chọn đi với mẹ.

"Ha ha, vênh kiểu gì mà bây giờ còn chẳng có nhà để về thế?" An Phong Dương giễu cợt nói, sau đó túm lấy gối ôm chèn lưng cho vợ mình.

"Em..." Thủy An Lạc muốn phản bác lại rằng cô có thể về nhà mình, nhưng mà Kiều Nhã Nguyễn đang ở đấy. Quan trọng là nếu Kiều Nhã Nguyễn biết mình bị lợi dụng thì chắc chắn sẽ chuẩn bị đủ loại hành hình để chờ cô, nào là kẹp ngón này, cho ăn vả này... Tuy Kiều Nhã Nguyễn là học bá nhưng coi không ít mấy cái phim hậu cung tranh đấu đâu, thế nên mấy cái loại tra tấn này cô nàng biết rõ lắm ấy.

Nghĩ tới đây Thủy An Lạc không nhịn được rùng mình một cái.

"Dù sao... dù sao thì em sẽ ở lại đây. Anh không được nói cho Sở Ninh Dực biết đâu đấy!" Thủy An Lạc ngang bướng nói.

An Phong Dương nhìn cô như nhìn con ngớ ngẩn rồi lại cúi đầu nhìn Mân Hinh: "Em đi vào nghỉ trước đi, đừng để cái đứa ngu ngốc này lây bệnh cho con gái chúng ta."

Mân Hinh trách cứ nhìn anh một cái rồi đứng dậy: "Lạc Lạc, chị đi nghỉ trước đây, anh em có nói gì thì em chọn lấy cái hay mà nghe, cơ mà chị nghĩ cái miệng ngão này của anh ấy thì chắc cũng chẳng nói được cái gì dễ nghe cả."

"Bà xã à, sao em lại có thể nói ông xã đẹp trai phong độ của em như vậy chứ." An Phong Dương chĩa cái mặt yêu nghiệt của mình ra làm bộ dễ thương.

Thủy An Lạc ôm con trai làm ra hành động nôn mửa, Mân Hinh đứng dậy đi vào trong.

An Phong Dương đưa Mân Hinh vào nghỉ ngơi rồi mới đi ra ngoài. Anh đưa tay bế lấy Tiểu bảo Bối. Cơ mà cu cậu ê a một tiếng rồi làm chảnh không cho ông cậu kiêm chức chú Ba của mình bế, cái chân nhỏ còn đá đá tỏ vẻ không đồng ý thậm chí còn ngoảnh lại làm vẻ tủi thân nhìn mẹ.

"Hớ, thằng nhóc thối này còn đá anh nữa này."

Thủy An Lạc vội đón con lại, nhìn An Phong Dương hừ một tiếng, "Con trai em thơm lắm đấy."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 198: Tên khốn nạn nhất thành phố
Tiểu Bảo Bối về lại vòng tay của mẹ lập tức rúc đầu vào lòng Thủy An Lạc, như thể sợ sẽ bị bế đi lần nữa.

"Thắng nhóc này đúng là ngứa đòn, y như ba mẹ nó vậy." An Phong Dương nhìn bộ dạng trốn tránh của Tiểu Bảo Bối thì hừ hừ hai tiếng.

Thủy An Lạc cũng hầm hừ hai tiếng đáp trả lại.

An Phong Dương đá chân quăng đôi dép giá 5 đồng mua ở chợ xuống đất, sau đó gác chân lên bàn trà rồi hời hợt nói: "Nói đi, bị Sở Đại đuổi hay là tự chạy đi?"

"Em đã bảo là em tự đi rồi mà, là em tự đi đấy." Thủy An Lạc trợn trắng mắt cãi lại.

Để đảm bảo mình là đồng minh đáng tin, Thủy An Lạc liền dùng tốc độ sét đánh kể lại hết mọi chuyện cho An Phong Dương nghe, sau đó bưng cốc nước lên uống.

"Ý của em là, em không xác định được là Sở Đại có thích em hay không, nhưng lại không có ý định nhường cậu ấy cho người khắc cho nên mới khiến cậu ấy nghĩ là em đi, nhưng thật ra là em không đi đâu à." An Phong Dương tóm tắt lại câu chuyện một lần nữa.

"Đúng, chính nó!"

"Đúng cái gì mà đúng! Thủy An Lạc, em nói xem trông em thông minh như thế, mà sao lại làm ra cái chuyện đem não cất vào két sắt thế này hả." An Phong Dượng hận rèn sắt không thành thép mà nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc tự dưng bị An Phong Dương mắng dồn cho một trận thì ngẩn cả ra.

"Ya ~ ya ~" Tiểu Bảo Bối quơ cái tay bé xíu như thể muốn đánh An Phong Dương, ai cho chú quát mẹ con hả.

"Não anh mới nhét két ấy, thậm chí còn mất cả chìa khóa nữa." Thủy An Lạc phản bác lại.

An Phong Dương đưa tay vuốt mặt mình một cái rồi mới nói: "Lạc Lạc, em nghe anh nói một câu này, giờ em về ngay cho anh. Anh đảm bảo với em sau này cậu ấy sẽ thương em, chiều theo em, đối xử với em còn tốt hơn là với con trai cậu ấy nữa đấy."

"Em không tin, từ nhỏ đến lớn anh toàn lừa em." Thủy An Lạc khinh bỉ nhìn anh ta.

"Em gái à, em nói xem, mấy chuyện lớn anh đây đã từng lừa em bao giờ chưa?" An Phong Dương vô cùng chân thành nói.

Thủy An Lạc cúi đầu nghĩ nghĩ một hồi, hình như là không có thật. Lúc Thủy An Lạc còn đang xoắn xuýt thì di động của An Phong Dương đột nhiên vang lên, An Phong Dương chậc lưỡi một cái rồi mở miệng nói: "Này, chồng em gọi."

"Không được nói với anh ấy là em ở đây, nếu không em sẽ tuyệt giao với anh!" Thủy An Lạc lớn tiếng nói.

An Phong Dương à à một tiếng rồi bắt máy.

"Chỗ cũ."

An Phong Dương nhìn di động chưa gì đã tắt ngúm lại tặc lưỡi nói: "Quả nhiên em chẳng hiểu chồng em chút nào. Với cái tính chết cũng không sợ sét đánh kia của cậu ta thì sao có thể cho người ta cơ hội để mở miệng được."

Chết cũng không sợ sét đánh, Anh Xinh Trai, câu ví von này của anh quá được đấy!

Thủy An Lạc cực ít khi gọi điện thoại cho Sở Ninh Dực cho nên cô cũng chẳng biết Sở Ninh Dực có cái tật xấu thích cúp máy nhanh như vậy.

"Được rồi, anh đi giúp chồng em giải sầu đây. Em mau nhân dịp này mà chạy về nhà đi! Anh đảm bảo cậu ta thấy em rồi nhất định sẽ... trời quang mây tạnh." An Phong Dương vừa nói vừa kéo Thủy An Lạc đứng dậy.

Chỗ cũ mà Sở Ninh Dực nói có đi ngang qua nhà Sở Ninh Dực, vậy nên An Phong Dương tiện đường đưa Thủy An Lạc về luôn.

"Ngoan, chuyện lớn thì phải nghe anh." Hiếm khi mới thấy An Phong Dương dịu dàng được một lần, khiến cho Thủy An Lạc cứ ngây người lắc lư đi theo ra ngoài.

Thủy An Lạc lắc lư nguyên một đường tới về tận nhà, lại nghĩ đến chuyện mình mới đi chưa được sáu tiếng đã bị tống lại về nhà thế này, bỗng cảm thấy mất mặt không chịu nổi, không thể lên trên nhà được.

"Không lên thì anh gọi điện cho chồng em về nhé." An Phong Dương hầm hè uy hiếp rồi đẩy Thủy An Lạc vào thang máy.

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, tên khốn nạn nhất thành phố này chắc chắn là Anh Xinh Trai nhà cô không lệch đi đâu được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 199: Đừng nhắc đến cô ấy, bực bội lắm
Đưa Thủy An Lạc về rồi An Phong Dương mới đến chỗ hẹn với Sở Ninh Dực.

Thấy Thủy An Lạc về thì người vui nhất chính là thím Vu đang ngồi ở phòng khách thở dài não ruột. Trông thấy cô, bà như con mèo trông thấy chuột, đứng soạt dậy rồi lập tức chạy ngay tới trước mặt Thủy An Lạc.

"Ôi giời, tiểu tổ tông của tôi ơi, cuối cùng cô cũng chịu về rồi." Thím Vu nói rồi hai vành mắt đỏ lên.

Thủy An Lạc có chút xúc động, thời gian này thím Vu quả thật đối xử với cô rất tốt.

"Thím Vu, thím giúp cháu chuẩn bị sữa cho Tiểu Bảo Bối với, một lát nữa là thằng bé phải ngủ rồi." Trước khi thím Vu kịp khóc lên thì Thủy An Lạc nói nhanh.

Thím Vu nghe vậy liền quay người xuống bếp. Thủy An Lạc khẽ thở phào, đứng ở đây cô vẫn có thể nghe được âm thanh càm ràm vọng lại của thím Vu, "Sao đi được chứ, không được đi, trẻ con thì làm sao mà không có cha có mẹ ở bên được chứ?"

Thủy An Lạc nhìn con trai đang chớp mắt bling bling nhìn mình, thực sự thì cô không muốn một cuộc hôn nhân không có tình cảm. Hơn nữa nếu người cha không có tình cảm thì cũng chưa chắc đã đem lại được hạnh phúc cho đứa trẻ. Thế nên nếu Sở Ninh Dực không thích cô, cô vẫn sẽ đưa Tiểu Bảo Bối rời khỏi đây.

Cơn gió mùa hè mang theo chút oi bức thổi tới. Chỗ cũ mà Sở Ninh Dực nói chính là sân huấn luyện của Học viện chỉ huy Không quân ở ngoại ô phía Nam thành phố, đó từng là trường cũ của họ.

Lúc An Phong Dương tới thì thấy có mấy học viên đang tập bắn súng với Sở Ninh Dực. Thấy An Phong Dương tới thì mọi người đi tới vỗ vai anh một cái rồi rời khỏi đó. An Phong Dương đi qua nhận lấy vị trí bắn ngay bên cạnh Sở Ninh Dực, thay đạn xong thì chẳng cần ngắm mà giơ súng bắn luôn.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!...

Sau mười tiếng súng vang lên liên tục An Phong Dương mới buông khẩu súng trong tay xuống: "Sở Đại, cậu lại làm sao thế?" An Phong Dương giả bộ không biết gì lên tiếng hỏi.

"99 điểm, một phát lệch khỏi tâm." Sở Ninh Dực cúi đầu tiếp tục thêm đạn.

An Phong Dương nghe vậy cấp tốc chạy tới nhìn một cái rồi lại thầm chửi một tiếng, cái tên này dẫu rời khỏi quân đội bao lâu thì cũng chẳng ai tranh được chức "thần xạ" của cậu ta cả.

Anh ta quay lại nhìn Sở Ninh Dực: "Tôi nói này Sở Đại gia, chắc cũng phải tới năm năm rồi cậu không đụng đến súng ấy nhỉ. Sao thế, bị em gái tôi chọc điên lên à?"

"Đừng nhắc tới cô ấy nữa, bực bội lắm." Sở Ninh Dực nói rồi nheo mắt tiếp tục nổ súng về cái bia phía bên kia.

Lần này Thủy An Lạc gài anh một bẫy lớn, không thể không nói cô ngốc kia thông minh hơn so với anh nghĩ. Sau khi xong chuyện kia, cô chỉ làm ra một bộ anh đi ra đi, tôi sẽ không đi đâu, sau đó lại gọi cho Kiều Nhã Nguyễn vờ vịt quyết tâm sẽ ở lại, để cô nàng kia hấp tấp tới báo tin cho anh. Trong lúc anh đang hài lòng về cách làm của cô thì cô đã liên hệ với mẹ mình để sẵn sàng ra đi rồi. Anh đã bị một cô nhóc nhìn cực kỳ vô hại gài bẫy. Quan trọng nhất là, cô đã hoàn toàn bắt được nội tâm của anh. Dù không nói ra nhưng có trời mới biết một khắc ấy anh hưng phấn cỡ nào.

An Phong Dương đứng dựa người vào một bên nhìn Sở Ninh Dực, coi như thời gian đêm nay anh phải hy sinh cho hai vợ chồng nhà này rồi.

"Cũng phải, người cũng đi rồi, nhắc tới cũng có tác dụng gì đâu." An Phong Dương chậc lưỡi lên tiếng, anh ta vừa mới dứt lời thì nòng súng của Sở Ninh Dực hướng thẳng về phía anh ta.

An Phong Dương vội vàng đưa hai tay chắn trước mặt mình: "Này này này, có gì thì từ từ nói, từ từ nói, đừng có kích động nha, kích động như thế sao lúc đầu còn chọc cho người ta tức phải bỏ đi làm gì?"

Sở Ninh Dực lên cò, An Phong Dương né vội.

"Vậy cậu nói đi, Viên Giai Di trở về, không đâu cậu lại đi sắp xếp cho cô ta vào công ty cậu làm gì?" An Phong Dương lớn tiếng hỏi.
 
Top