Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2170: Chiến đấu trước ba giờ chiều (18)
Có điều, Thủy An Lạc vừa mới lấy được bản danh sách được cất giấu bốn năm trời ra, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Cô quay đầu lại nhìn, đóng cửa lại, sau đó chạy đến cửa sổ nhìn xuống dưới. Tuy rằng phòng tài liệu ở lầu ba, đối với Sở Ninh Dực chỉ như giẫm trên đất bằng, nhưng đối với Thủy An Lạc chính là độ cao mười mét, độ cao chết người.

Tiếng bước chân bên ngoài mỗi lúc một gần, Thủy An Lạc suy nghĩ một chút, nhét danh sách vào trong ngực, cắn răng nhìn xuống dưới, “Chết thì chết.” Thủy An Lạc nói rồi liền mở cửa sổ ra.

Thân thể cô run lên, cao quá đi mất~

Sở tổng làm sao có thể đi xuống từ tầng hai mươi hai được nhỉ?

Hơi thở của cô ngày càng dồn dập, cẩn thận bò lên trên bệ cửa sổ, sau đó đạp lên gờ tường đọng tuyết bên ngoài. Cuối cùng cô cũng hiểu, thế nào gọi là nhà dột còn gặp mưa, ông trời muốn lấy mạng cô đây mà.

“Két...”

Tiếng phanh xe chói tai đột ngột vang lên, Thủy An Lạc nhìn xuống dưới, Sở Ninh Dực đã vọt ra từ trong xe. Vào lúc Thủy An Lạc còn chưa nhìn rõ, Sở Ninh Dực đã leo lên lầu ba, một tay ôm lấy eo cô, theo đường ống nước tụt xuống dưới.

Hai chân Thủy An Lạc chạm đất, sau lưng đã đầy mồ hôi lạnh. Bống có tiếng cửa phòng đã bị đẩy ra, Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc lên xe, nhanh chóng khởi động xe. Trước khi đám người kia nhảy xuống anh đã phóng ra khỏi bệnh viện.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn đám người vẫn đuổi theo sau, vươn tay vỗ vỗ lồng ngực mình, sợ chết mất.

Kinh hãi xong, Thủy An Lạc đang định nói gì đó, Sở Ninh Dực chỉ ném cho cô một ánh mắt lạnh như băng, “Trước khi anh bóp chết em, em nên nghĩ xem nên viết bản kiểm điểm thế nào đi.”

Thủy An Lạc: “...”

Chẳng lẽ không phải lúc này anh nên ôm lấy cô an ủi hay sao?

Tại sao Sở tổng luôn muốn dạy dỗ cô vào những lúc như thế này vậy?

Tại sao???

“Em lấy được danh sách rồi.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói, muống tranh thủ sự khoan hồng.

“Chụp cho An Tam, chuyện sau đó cậu ta tự xử lý.” Giọng nói của Sở Ninh Dực vẫn lạnh lùng như trước, có thể ngang với khí trời bên ngoài.

Đám người kia vẫn đang truy đuổi phía sau, Sở Ninh Dực vừa phóng ra khỏi bệnh viện liền lao thẳng lên đường cao tốc.

Thủy An Lạc thầm nghĩ, rõ ràng đã lập công, giờ còn bị đối xử như phạm nhân, tại sao cô lại xui xẻo như vậy chứ?

Thủy An Lạc rút tờ danh sách ra. Khóe mắt Sở Ninh Dực giật giật, đúng là chỗ tốt!

Thủy An Lạc chụp ảnh, mã hóa rồi gửi cho An Phong Dương, sau đó ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Sở Ninh Dực, âm thầm xoa cái eo của mình, anh Sở rất tức giận, xem ra cô sắp nguy rồi.

“Xong rồi.” Cô dè dặt nói.

Sở Ninh Dực không nói gì, chỉ lái xe nhanh hơn.

Thủy An Lạc cắn ngón tay, nghĩ dù sao cũng phải phản bác cho bản thân một chút.

“Thời gian không còn nhiều, lúc đó em không thể bảo anh chạy đến bệnh viện được. Anh cũng đã nói, cho dù là anh cũng không hoàn toàn biết rõ phạm vi thế lực của căn cứ. Nếu như bọn chúng biết trong két sắt không có gì thì sẽ nhanh chóng quét qua tất cả những nơi Triệu Dương Dương đã từng xuất hiện khi còn sống, bệnh viện cũng không ngoại lệ, cho nên...”

“Cho nên em coi lời anh nói như gió thoảng bên tai?” Sở Ninh Dực nói tiếp, không to tiếng, nhưng khiến người nghe có chút hoảng hốt, chột dạ và sợ hãi.

Thủy An Lạc cúi đầu vặn ngón tay mình, Sở Ninh Dực nói gì đương nhiên là cô nhớ, bất cứ lúc nào cũng phải đặt an toàn của mình lên hàng đầu. Vừa nãy nếu không phải anh tới đúng lúc, có lẽ cái mạng nhỏ của cô đã tiêu tùng rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2171: Chiến đấu trước ba giờ chiều (19)
Sở Ninh Dực không nhìn cô, gọi một cuộc điện thoại rồi đi thẳng ra ngoài, những chiếc xe đằng sau nhanh chóng bị chiếc xe vừa xuất hiện phân luồng tách ra.

Sở Ninh Dực càng không nói gì, Thủy An Lạc lại càng đứng ngồi không yên.

“Lúc đó em không nghĩ được nhiều như vậy.”

Thủy An Lạc nói xong.

Gay rồi!

“Hơn nữa lúc ấy không còn đến nửa tiếng đồng hồ nữa.”

Thủy An Lạc nói xong.

Gay thật rồi!

Cuối cùng Thủy An Lạc cũng lười không muốn nói nữa mà tựa luôn vào cửa sổ nhìn tuyết bay đầy trời bên ngoài.

Tay Sở Ninh Dực nắm chặt vô lăng, trên tay đã nổi đầy gân xanh.

Nếu vừa rồi anh không tới kịp, cô không bị ngã chết thì cũng bị người ta đánh chết rồi. Cái cô gái ngứa đòn này, đúng là điển hình của dạng người không sợ chết.

Anh lái thẳng xe ra khỏi thành phố A, cuối cùng Thủy An Lạc cũng hoàn hồn lại, quay ra nhìn Sở Ninh Dực: “Đi đâu thế?”

“Nhốt em lại an toàn hơn.” Sở Ninh Dực nghiến răng nghiến lợi nói.

Thủy An Lạc thế này khiến anh không thể nào mà yên tâm cho được.

Thật ra lúc này đang là lúc ngày một nguy hiểm rồi.

Thủy An Lạc đờ ra, hiểu được lời anh nói liền không bình tĩnh nổi nữa.

“Sở Ninh Dực, anh không thể làm như thế được. Sở Ninh Dực, anh dừng xe lại cho em.” Thủy An Lạc quát lên, cô nắm chặt cổ tay anh, môi mím chặt.

Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc cô một cái, ánh mắt đó rõ ràng là đang nói: Sao lại không được?

Thủy An Lạc thấy hai người càng ngày càng xa khỏi thành phố liền gắt lên: “Sở Ninh Dực, anh dừng xe lại, anh mau dừng xe lại đi, em không đi.”

Bảo một mình cô nhìn họ trong vòng nguy hiểm, cô không làm được.

Sở Ninh Dực không thèm để ý tới cô, vẫn tiếp tục lái xe.

“Sở Ninh Dực, nếu anh dám để em đi, em sẽ khiến anh cả đời này không tìm được em nữa, em nói được là làm được, anh cũng biết là em sẽ làm được mà.” Thủy An Lạc lắc mạnh cánh tay của anh, hung hăng uy hiếp.

Ác long xuất hiện, có nghĩa là tai ương ngập máu sắp ập tới.

Cô biết rõ như vậy thì sao có thể đi được đây?

“Két...”

Xe phanh gấp lại, Thủy An Lạc bị lao về phía trước theo quán tính, lúc đầu óc đang choáng váng cô lại bị anh kéo lại. Thủy An Lạc bị chuỗi hành động này làm cho váng vất mặt mày, cô bị Sở Ninh Dực ôm vào lòng, mạnh bạo hôn xuống.

Thủy An Lạc khẽ rên lên một tiếng, người đàn ông này cắn vào môi cô rồi, đau quá.

Sở Ninh Dực gặm cắn môi cô trong cơn hoảng loạn. Vào những thời khắc nguy hiểm thế này, cô gái này luôn dùng sự thật để khiến anh hiểu được thế nào gọi là đau đớn tan nát con tim.

Khi Thủy An Lạc đang mặc niệm cho cái eo thắt đáy lưng ong của mình. Cuộc chiến căn cứ ở thành phố A đã được kéo màn, Tuyết Long đưa người đi phá hủy căn cứ bồi dưỡng Con Mắt, người của An Phong Dương thì xử sạch đống Con Mắt còn chưa kịp rút lui.

Lúc Cố Minh Hạo trở về thì mọi chuyện đã không còn kịp nữa rồi.

Trong cuộc chiến với Con Mắt, Sở Ninh Dực đã nắm quyền chủ động, điều đó có nghĩa là, sau này nếu căn cứ muốn làm gì ở thành phố A này thì cũng đều sẽ không tiện nữa.

Trận chiến này, Sở Ninh Dực thắng một bàn đẹp, nhưng cũng lại gặp nguy hiểm.

Lúc Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong trông thấy Hạ Lăng ở trong nhà, Hạ Lăng đang ngồi ngoài ban công ngắm tuyết.

Hạ Lăng thế này trông hoàn toàn giống với dáng vẻ của An Kỳ Nhu.

Đều là hình bóng của An Kỳ Nhu hết.

Phong Phong nhìn, có khoảnh khắc anh gần như đã nhận nhầm người.

Kiều Nhã Nguyễn dựa bên cửa, giây phút này Hạ Lăng lại giống hệt với An Kỳ Như đã ôm lấy cô trên xe bus, dịu dàng nói với cô rằng “đừng sợ” năm đó.

Hạ Lăng ôm lấy đầu gối, nhẹ nhàng cất tiếng: “Hai người tới rồi. “

Giọng nói này cũng cực giống với Kỳ Nhu, giọng điệu ấy, sự dịu dàng trong đó cứ như thể Kỳ Nhu đã trở lại vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2172: Chiến đấu trước ba giờ chiều (20)
“Phong Phong, tuyết rơi rồi, anh nói anh sẽ đưa em ra sau núi ngắm tuyết vào sinh nhật hai mươi tuổi của em mà.” Hạ Lăng nhìn ra ngoài, thỏ thẻ nói.

Hai tay Phong Phong siết chặt lại, đây chính là chuyện mà anh đã từng hứa với Kỳ Nhu, không ai biết chuyện này cả.

Hạ Lăng ngoảnh lại, nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang đứng ở cửa, “Em lớn rồi, nhưng vẫn xinh đẹp y như khi ấy.”

Cả cơ thể Kiều Nhã Nguyễn khẽ run lên, không nhịn được phải đứng thẳng người dậy.

Đáng ra người cải tạo gen không thể có ký ức của nguyên chủ mới đúng chứ, nhưng giờ Hạ Lăng lại đang nói gì đây?

Hạ Lăng ra khỏi ban công, không biết tại sao, cô ta lại phải vịn vào tường để không bị ngã xuống.

“Từ tối qua em đã biết rồi, biết sớm muộn gì hai người cũng sẽ tới.” Hạ Lăng mỉm cười lên tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong đưa mắt nhìn nhau, Hạ Lăng thế này rất là không bình thường.

Cô ta cố đứng vững lại, bước chân trần đi tới.

Chỉ có điều mỗi bước chân của cô ta lại rất ảo diệu, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đổ xuống.

“Hạ Lăng, cô lại muốn chơi trò gì nữa đây?” Phong Phong trầm giọng nói.

Hạ Lăng trông có vẻ bất đắc dĩ. Cô ta dừng bước nghiêng đầu nhìn anh: “Phong Phong, mai là sinh nhật hai mươi tuổi của em rồi, nhưng em không thể đợi tới ngày mai nữa, hôm nay anh có thể đưa em ra sau núi ngắm tuyết được không.”

Kiều Nhã Nguyễn siết chặt hai tay, nhìn Hạ Lăng đang dừng lại cách đó không xa.

Hạ Lăng vẫn nghiêng đầu đứng đó, ánh mắt trong sáng vô ngần.

“Có thể cho chị mượn anh ấy một tiếng được không?” Câu này Hạ Lăng nói với Kiều Nhã Nguyễn, lại nói với vẻ rất khiêm tốn nhún nhường.

Đầu mũi Kiều Nhã Nguyễn cay cay, trong tâm trí lại hiện lên hình ảnh người chị năm đó đã ôm chặt lấy mình rồi nói “đừng sợ“.

Hạ Lăng như thế này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ, việc bọn họ phải làm chỉ là đưa Hạ Lăng đi mà thôi.

“Không được sao?” Hạ Lăng hơi cúi đầu, giọng nói xen lẫn sự đau thương, như thể từ xa vọng tới, đè vào lòng người khiến người ta cảm thấy đau đớn.

Phong Phong đang định nói gì đó, Kiều Nhã Nguyễn đã nắm lấy cổ tay anh, khẽ nói: “Đây là chuyện anh nợ chị Kỳ Nhu, giờ không phải đã có cơ hội trả lại cho chị ấy rồi đấy sao?”

Là anh đã nợ An Kỳ Nhu, cũng là cô nợ An Kỳ Nhu.

Hạ Lăng như không thể chống đỡ được sức nặng của mình, phải dựa vào sofa, mỉm cười nhìn Kiều Nhã Nguyễn.

Lúc này dù Kiều Nhã Nguyễn đã cố hít thở sâu nhưng vẫn không thể đè nén được cảm giác nghẹt thở trong lòng mình.

“Anh đưa cô ta đi đi, em về trước.” Nói rồi, Kiều Nhã Nguyễn quay người rời đi, nhưng khi đi tới cửa, cô ngoảnh lại nhìn Hạ Lăng nhếch miệng cười, nụ cười này giống y hệt với nụ cười năm đó.

Kiều Nhã Nguyễn đóng cửa đi ra ngoài, hít sâu một hơi, dứt khoát rời đi.

Phong Phong từ đầu tới cuối vẫn đứng yên ở cửa, Hạ Lăng cũng đã ngồi trượt xuống đất rồi.

“Rốt cuộc cô là ai?” Phong Phong khàn khàn lên tiếng.

Hạ Lăng dựa vào ghế, “Em cũng muốn biết em là ai, không phải là một sinh vật, chỉ là một thứ như yêu quái, một tái thể có chết bất cứ lúc nào, hay là một... hồn ma muốn hành thành nguyện vọng cuối cùng chăng?”

Bước chân Phong Phong khẽ động, nhưng vẫn không chịu nhấc lên.

“Anh có yêu cô ấy không? Yêu như yêu em năm xưa ấy?” Giọng Hạ Lăng nhẹ như gió.

Cả người Phong Phong căng cứng như sắt đá, chỉ đứng yên đó nhìn cô ta.

“Một tiếng nữa người của căn cứ sẽ đưa em đi. Em biết hai người đã biết được thân phận của em, cái thân cũ nát này sắp bị hủy hoại rồi, họ phải đưa em về để nghiên cứu tiếp, Phong Phong, em chỉ xin anh một tiếng thôi.” Hạ Lăng nói rất khẽ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2173: Kết cục của Hạ Lăng
Phong Phong như thể đã nhẫn nhịn đến cực điểm, vội vàng đi tới đỡ cô ta dậy.

“Sao cô lại có được ký ức của Kỳ Nhu?” Phong Phong hỏi với cái giọng đã khản đặc.

“Em không biết, hoặc có lẽ, đây chính là cái được gọi là di chứng, lỗi ở đâu đó, một khi có được ký ức của nguyên chủ, những con quái vật như bọn em chắc chắn sẽ phải chết.” Hạ Lăng dựa vào vai Phong Phong, “Em biết, anh Ninh Dực và anh em có thể đối phó với bọn chúng, chuyện về người cải tạo gen họ cũng đã biết từ lâu rồi.”

“Nhu Nhu, Nhu Nhu...” Phong Phong giật mình, cô ấy nói gì cơ, đọc được ký ức của nguyên chủ?

Vậy có nghĩa là hiện tại cô ấy còn có được cả ký ức của An Kỳ Nhu!

Phong Phong ngồi dưới đất, chống đỡ người cô ta.

Khiếp sợ, sao anh có thể không khiếp sợ cho được, cô ta đang có cả phần ký ức của An Kỳ Nhu đấy!

“Lời xin lỗi anh nợ em, giờ hãy trả em đi.” Hạ Lăng mỉm cười, đưa tay vuốt ve má Phong Phong, “Con bé là một cô gái tốt, anh phải nhớ đối xử tốt với con bé nhé.”

“Nhu Nhu...” Phong Phong cúi đầu, tì trán lên trán cô ta, “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi em.”

Ngón tay lạnh ngắt của Hạ Lăng đi chuyển trên má anh. Lúc Phong Phong đang định bế cô ta lên, cô ta lại khẽ nói: “Tới bên cửa sổ đi, anh vẫn chưa ngắm tuyết cùng em.”

Phong Phong gật đầu, ôm lấy cơ thể nhẹ bẫng của cô ta, mắt đã đỏ hoe.

Tuyết ngoài trời bay phấp phới, từng bông tuyết rơi xuống bệ cửa sổ.

Hạ Lăng giơ tay vẽ lên cửa sổ gương mặt của Phong Phong, hơi thở càng lúc càng yếu dần.

“Để anh đưa em tới bệnh viện.” Phong Phong nói rồi lại nắm lấy cổ tay cô ta, nhưng chỉ ngay một giây sau đó, cả người anh đều trở nên đờ đẫn.

Không có mạch, cô ấy không có mạch đập!

Hạ Lăng mỉm cười vì biết anh đã sờ thấy được gì.

“Em vốn không phải là con người mà.” Cô ta thở dài nói.

Phong Phong khẽ run lên, ôm chặt lấy người trong lòng.

“Em biết, cái thân phận Hạ Lăng này đã mang đến cho anh rất nhiều rắc rối, nhưng anh sẽ không trách em đâu phải không?” Hạ Lăng nói rồi lại thu tay lại.

“Em bắt đầu lấy được những ký ức đó từ lúc nào?” Giọng Phong Phong lúc này đã khản đặc.

“Tối hôm qua, lúc các anh bắt đầu hành động.” Hạ Lăng nói, mí mắt đã hơi trùng xuống.

“Để anh đưa em đi.” Anh nói.

Hạ Lăng lắc đầu, “Anh đưa em đi thì người bên căn cứ sẽ biết được chuyện các anh đã biết chuyện về người cải tạo gen. Em chết rồi, chúng sẽ không biết em đã từng có được ký ức của nguyên chủ. Đây chính là một cái thóp của người cải tạo gen, các anh biết điều đó chung quy sẽ tốt hơn nhiều so với việc để bọn chúng biết được.”

“Nhưng...”

Hạ Lăng nắm lấy tay anh, “Phong Phong, đây không phải là em, đây chỉ là một con quái vật được bọn chúng tạo ra mà thôi.”

Hạ Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Có thể được nói chuyện với anh thêm lần nữa đã là kỳ tích không thể xảy ra rồi. Phong Phong, từ giờ trở đi anh không nợ em điều gì cả, từ trước đến giờ cũng vậy.” Hạ Lăng nói, tuyết ngoài trời lại càng rơi dày đặc hơn.

Có tiếng máy bay trực thăng ầm ầm truyền tới.

Tay Hạ Lăng đang nắm lấy cổ tay Phong Phong dần yếu sức. Cô ta nhắm mắt lại, như thể hòa lẫn với bông tuyết ngoài trời hóa thành một phong cảnh.

Hạ Lăng nghe thấy tiếng hít thở và nhịp tim không theo quy luật của Phong Phong, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Đừng nói chuyện này cho ba mẹ và anh trai em biết, em không muốn họ lại phải đau buồn thêm lần nữa.” Hạ Lăng khẽ nói, từng câu từng chữ như thể rút hết toàn bộ sức lực của cô ta.

Phong Phong cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán Hạ Lăng.

“Anh mau đi đi.” Nói rồi, bàn tay cô ta từ từ trượt xuống.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2174: Ba không thể để con đau lòng một chút được sao (1)
Trực thăng từ từ hạ xuống, sau đó lại bay lên, cứ như vậy khoảng một phút đồng hồ.

Phong Phong đứng trong tuyết, nhìn chiếc trực thăng ngày một xa.

Anh siết chặt hai tay, như thể hoàn toàn không thể chấp nhận nổi sự thật này.

Kiều Nhã Nguyễn đi tới bên cạnh, nắm lấy bàn tay đã lạnh cứng của anh. Tuy không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có dự cảm, chuyện xảy ra nằm ngoài nhận thức thông thường của cô.

Phong Phong cúi đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang đứng bên cạnh mình, cũng nắm lấy tay cô.

“Kết thúc rồi, đều kết thúc cả rồi.” Phong Phong bỗng lên tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn ngây ra nhìn Phong Phong.

Phong Phong nhìn cô, không nhịn được lại ôm chầm cô vào lòng, “Đi thôi.”

“Nhưng chúng ta vẫn chưa đưa được Hạ Lăng đi.” Kiều Nhã Nguyễn vẫn đang nghĩ xem phải ăn nói lại với Sở Ninh Dực thế nào.

“Như thế này tốt hơn, đi thôi.” Nói rồi, Phong Phong liền ôm cô lên xe, “Cuộc chiến của chúng ta sắp bắt đầu rồi.”

Nếu như anh đã bắt được thóp của người cải tạo gen, vậy giờ họ chỉ cần nghiên cứu ra cách làm sao để dẫn được ký ức vào người cải tạo gen, khi người cải tạo gen có được ký ức của nguyên chủ, như vậy là có thể lấy được mạng của chúng rồi.

Chỉ có điều cuộc nghiên cứu này có độ khó cao, anh cũng muốn đạt được nó.

***

Trong khách sạn suối nước nóng trên núi.

Thủy An Lạc sống dở chết dở bò vào suối nước nóng, nhìn bầu trời đã tối kịt bên ngoài.

Người đàn ông phía sau vẫn tiếp tục, ác đến mức khiến Thủy An Lạc muốn phế luôn quả chân thứ ba của anh đi.

“Em rất nghi ngờ, đây là cái cớ tục tĩu của anh.” Thủy An Lạc khàn giọng nói, may mà nước dưới suối nước nóng có thể làm giảm bớt cơn đau mỏi của cô.

Sở Ninh Dực lại “trồng” thêm vài quả dâu nữa trên bả vai đã chi chít dâu đỏ của cô, “Đây là sự trừng phạt dành cho em.”

“Em nhổ vào.” Thủy An Lạc quay lại nhìn anh, “Em nói này, đáng ra giờ anh phải bắt đầu rồi chứ, dù gì anh cũng đã chiếm được quyền chủ động, ít nhất thì ở thành phố A, đám người đó cũng không dám manh động nữa rồi mà.”

Sở Ninh Dực nhướng mày, sau cơn cuồng hoan, rõ ràng trông Sở tổng đã có vẻ thỏa mãn, liền quay người dựa vào vách bể, ôm lấy người con gái vẫn đang ở trên người mình.”

“Nói thử xem em nghĩ thế nào?”

Thủy An Lạc lườm anh, “Xem đi xem đi, em biết ngay là anh chỉ lấy cớ thôi mà, không cho em xen vào nhưng lần nào cũng hỏi suy nghĩ của em là sao.”

“Anh chỉ bảo em động...”

“Vờ vịt, anh cứ tiếp tục vờ vịt nữa đi, dù sao thì Sở tổng anh cũng tự có cột thu lôi mà, có làm màu cũng không sợ sét đánh. Em chưa trải qua những chuyện đó bao giờ, anh bảo em động não cũng vô ích thôi.” Thủy An Lạc hầm hừ, giờ IQ của cô đang online đấy, bớt gạt cô đi.

Sở Ninh Dực: “...”

Quả nhiên, IQ của cô nhóc này mà online một cái là không dễ đối phó chút nào.

Sở Ninh Dực khẽ cúi đầu, tì trán lên trán cô, khẽ thủ thỉ vào tai cô câu gì đó.

Mắt Thủy An Lạc liền mở lớn. Cô nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi, anh ấy vừa nói gì cơ?

Không phải cột thu lôi giờ đang ở chỗ em sao? Giờ rất dễ bị sét đánh đấy.

Ở chỗ cô?

Cột thu lôi ở chỗ cô!

Ở! Chỗ! Cô!

Cảm giác ở nơi nào đó lại càng mạnh mẽ hơn khiến Thủy An Lạc nhất thời cảm thấy như bị năm tia chớp đánh thẳng vào đầu vậy.

“Anh Sở, mặt là thứ tốt, chúng ta cần phải có.” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt nói.

Anh Sở có thể “lái xe” bất cứ lúc nào và ở đâu, Thủy An Lạc có muốn phòng bị anh cũng không có tác dụng gì cả.

Thế nên khi Thủy An Lạc lại được trở về với đất mẹ cũng đã là nửa đêm rồi.

Thủy An Lạc mở mắt nhìn căn phòng quen thuộc, thế là họ về rồi đấy hả.

Nếu còn chưa về, chắc cô sẽ bị Sở Ninh Dực phế luôn ở đó mất.

Phòng rất sáng vì vẫn đang mở đèn.

Thủy An Lạc hơi nghiêng đâu, há miệng ăn cháo bát bảo Sở Ninh Dực bón cho.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2175: Ba không thể để con đau lòng một chút được sao (2)
Sở Ninh Dực nhéo nhéo mũi cô, lại đút tiếp: “Ngủ giỏi thật.”

Thủy An Lạc vùng vằng ngồi dậy, giật luôn bát cháo, ăn vài ba miếng đã hết sạch bát, “Còn không? Còn không? Em đói chết đi được rồi, làm gì có ai như anh, ăn người ta mà cũng không thèm cho người ta ăn cơm nữa.”

Sở Ninh Dực quay lại, cầm cả bát cháo to lại cho cô.

Thủy An Lạc cười tít mắt nhận lấy, ôm luôn cả bát ăn, ăn được một nửa lại bị Sở Ninh Dực giành lại, “Được rồi, ăn nhiều quá lát ngủ lại khó chịu.”

Thủy An Lạc sờ sờ bụng mình, tuy đúng là vẫn hơi đói nhưng cũng đỡ hơn nhiều rồi.

Anh đặt bát xuống rồi lại cúi nhìn đồng hồ, “Dậy đi lại một lúc đi rồi hãy ngủ tiếp.”

Thủy An Lạc không chịu, nằm bò luôn ra, “Em không muốn, mệt lắm.”

Sở Ninh Dực kéo lấy hông cô, bế cô dậy, hai chân Thủy An Lạc kẹp chặt hông anh, tay thì ôm lấy cổ Sở Ninh Dực, “Anh đi hộ em đi.”

Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc vợ mình, nhưng lại vẫn ôm cô đi lại trong phòng ngủ, xem như giúp cô tiêu thực.

Thủy An Lạc dựa vào vai anh, lại mơ màng muốn ngủ.

“Hạ Lăng chết rồi.” Sở Ninh Dực bỗng nói.

Thủy An Lạc bỗng tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Hả? Anh giết à?”

Sở Ninh Dực đập một cái lên đầu cô, “Ông xã em là người tùy tiện giết người thế sao?”

“Anh còn có thể khiến người ta tức chết cơ mà.” Thủy An Lạc thành thật nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Cái chết của Triệu Phi Phi xem ra đã bị Thủy An Lạc ghim trong lòng rồi.

Sở Ninh Dực cũng không thèm chấp nhặt với cô, anh nói: “Tối qua Hạ Lăng đột nhiên đọc được ký ức của nguyên chủ, dẫn đến việc cơ thể bị suy yếu.”

Thủy An Lạc nhất thời tỏ ra không thể tưởng tượng nổi.

Cô ngẩn ra chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực, như thể đang tiêu hóa xem câu vừa rồi của anh là có ý gì.

“Đọc được ký ức của nguyên chủ, cũng có nghĩa là, Hạ Lăng trở thành chị Kỳ Nhu á?” Thủy An Lạc thốt lên.

“Trọng điểm là ở câu cuối cùng.” Sở Ninh Dực đen mặt nói.

Thủy An Lạc: “...”

“Em xin lỗi, lại đi, lại đi.” Thủy An Lạc cười ha hả, câu cuối cùng là gì ấy nhỉ?

“Thế nên vì Hạ Lăng đọc được ký ức của chị Kỳ Nhu, cho nên mới mất mạng sao, đây là cái lý gì vậy?” Thủy An Lạc gãi đầu, cô bỗng không thể nói rõ được đây là chuyện gì.

Câu hỏi này Sở Ninh Dực cũng không thể trả lời cô được. Dù cho anh có thông minh đến đâu cũng không thể đáp lại vấn đề này. Anh nghĩ, kể cả là những chuyên gia nghiên cứu về người cải tạo gen kia cũng chẳng trả lời được đâu, vì bọn họ căn bản vẫn còn chưa biết.

Thủy An Lạc vỗ vỗ vai Sở Ninh Dực, sau đó nhảy xuống khỏi người anh, lấy cái hộp dưới giường ra, trong đó có toàn bộ các bản ghi chép mà trước đây chú Hạng đã để lại cho cô.

Sở Ninh Dực ngồi bên mép giường nhìn cô ngồi bệt xuống đất tìm đồ, “Tìm gì thế?”

“Em nhớ trước đây sư phụ có ghi lại, tế bào trí nhớ của con người sau khi chết vẫn có thể sống được một thời gian, em nghĩ có lẽ có thể tìm được chút gì đó khác.”

Nói xong Thủy An Lạc lại tiếp tục lật xem bản ghi chép, “Hình như có một người bệnh sau khi được tuyên bố đã chết, một ngày sau, cũng không còn hiện tượng có sự sống, nhưng khi được đưa vào nhà xác, chú Hạng kiểm tra lại lần nữa thì phát hiện tế bào trí nhớ trong trong cơ thể người đó vẫn còn sống.”

Sở Ninh Dực nhíu mày, nhưng cũng không làm phiền cô tìm tài liệu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2176: Ba không thể để con đau lòng một chút được sao (3)
Thủy An Lạc lục tìm từng quyển một, Sở Ninh Dực liền đứng dậy đi ra ngoài rót nước cho cô.

Sau khi Thủy An Lạc tìm được bản báo cáo kia, cô liền lấy ra xem kỹ lại một lượt, nhưng cũng không tìm ra được manh mối nào.

“Em luôn nghĩ rằng về mặt y học, chúng ta không thể điều tra cặn kẽ được cơ, con người thật sự là một sinh vật thần kỳ.” Thủy An Lạc thở dài nói.

Sở Ninh Dực đưa nước cho cô, “Mai em đưa cho Phong Tứ xem thử xem, dạo gần đây cậu ta đang nghiên cứu về vấn đề trí nhớ vụn vỡ.”

Thủy An Lạc nhún vai, đặt quyển ghi chép lên bàn, dù sao cô cũng không tra ra cái gì cả.

“Thế nên lần này anh đã tranh thủ được thời gian cho mình rồi à, nhưng em thấy Cố Minh Hạo sẽ không từ bỏ ý đồ dễ dàng thế đâu.” Thủy An Lạc cầm cốc nước nói, “Anh chơi hắn hai lần, không sợ hắn điên lên cắn lại anh một phát hả?”

Sở Ninh Dực nhíu mày, anh còn đang sợ hắn không cắn mình nữa kìa.

Thủy An Lạc uống nước xong lại nghĩ đến vấn đề mà trước đó Sở Ninh Dực đã hỏi cô.

“Thật ra em cảm thấy lần này bọn chúng bị tổn hại nghiêm trọng ở thành phố A, tạm thời chắc cũng không vùng lên được đâu.” Thủy An Lạc quay lại nhìn Bánh Bao Đậu đang ngủ yên, thấy con gái đạp chăn ra cô liền với chăn đắp lại cho cô bé.

“Người cải tạo gen xuất hiện vấn đề lớn, hiện tại chắc bọn chúng đang bận xử lý vấn đề của người cải tạo gen rồi, có lẽ sẽ không xuất hiện thật.” Sở Ninh Dực nói xong cầm lấy chiếc cốc Thủy An Lạc đặt lên bàn.

“Giờ đánh thẳng vào căn cứ là thời cơ tốt nhất, nhưng nếu ra tay lúc này sợ là sẽ không thể diệt trừ được tận gốc rễ.”

Thủy An Lạc nghe anh nói chuyện, hiếm lắm mới thấy Sở tổng tình nguyện nói những chuyện thế này vơi cô, nhưng cô có một nghi vấn: “Không thể diệt trừ tận gốc, sau đó thì sao?”

“Sau đó mười hai mươi năm sau, chúng lại vùng lên, tới lúc đó, chắc anh cũng nghỉ hưu rồi.”

“Vậy thì có liên quan gì đến anh nữa đâu.”

“Chắc Bảo Bối sẽ là người tiếp theo thay thế, dù sao thì...”

“Anh Sở, anh Sở.” Thủy An Lạc bỗng giật mạnh tay anh, nghiêm túc nói: “Diệt trừ tận gốc đi, không thì sau này lại rắc rối nữa đúng không nào. Chuyện này chúng ta không gấp, khi nào có thể hạ hết tất cả lũ người đó thì chúng ta sẽ ra tay.”

Sở Ninh Dực nhìn cái vẻ chân chó của vợ mình, bỗng muốn bóp chết cô luôn cho rồi.

“Em không thương chồng em à?” Sở Ninh Dực hung hăng nói.

Thủy An Lạc gãi đầu, chồng nào có quan trọng bằng con trai cơ chứ.

Nhưng cô không thể nói ra câu này được. Cô mà nói ra chắc chắn Sở Ninh Dực sẽ liều mạng với cô, không thì sẽ chơi trò yêu tinh đánh nhau mất.

Sở Ninh Dực kéo người dậy, quăng ra khỏi phòng ngủ, “Đi viết bản kiểm điểm đi, không viết xong thì đừng có quay lại đây.”

Thủy An Lạc vạch đen đầy đầu nhìn cánh cửa phòng ngủ đã bị đóng lại trước mặt.

Ơ kìa?

Sở tổng, anh đang làm nũng đấy à?

Trước giờ chỉ có đàn ông bị đuổi ra khỏi phòng ngủ, tại sao cô lại bị đuổi ra ngoài thế này? Tại sao chứ?

Thủy An Lạc gãi gãi đầu, cảm thấy Sở tổng nhà cô đúng là mắc bệnh công chúa, còn là bệnh công chúa nặng nữa chứ.

Viết bản kiểm điểm?

Đùa chắc, cô đã bị lật như lật trứng rồi ăn sạch, sao có chuyện phải đi viết bản kiểm điểm được.

Nhưng không quay lại phòng ngủ được, Thủy An Lạc liền vào phòng làm việc bật máy tính lên chơi game, dù sao thì giờ cô cũng hết buồn ngủ rồi.

Cô đang chơi thì nhận được một cái mail của Janis. Thủy An Lạc tiện tay mở ra xem, liếc qua tin nhắn trên đó, nhếch miệng cười trào phúng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2177: Ba không thể để con đau lòng một chút được sao (4)
Xin lỗi?

Giờ giả mù sa mưa tới xin lỗi, chị đây kiêu không thèm nhận nhé.

Thủy An Lạc tắt mail đi rồi lại chơi game tiếp.

Không lâu sau lại có một tin nhắn nữa được gửi đến, Thủy An Lạc nhíu mày liếc qua, vẫn là mail của Janis.

[An, chuyện trước đây thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, tại sao không thể cho tôi một cơ hội để giải thích chứ?]

[An, nếu như cô đã xem thư rồi, tại sao không chịu trả lời tôi?]

[An, cô biết là tôi sẽ không hại cô mà, dù sao thì giữa hai chúng ta vẫn còn có quan hệ qua lại.]

Thủy An Lạc nhìn tin nhắn cuối cùng bỗng nổi giận, gõ cạch cạch cạch lên bàn phím.

[Thủy An Lạc trả lời Janis: Giữa hai chúng ta có quan hệ gì? Janis, anh đừng có nhận xằng. Chuyện lúc trước có phải hiểu lầm hay không anh rõ hơn tôi nhiều.]

Gửi xong, Thủy An Lạc tức giận tắt mail, chơi game tiếp.

“Tích tích”

Lại có mail tới, Thủy An Lạc mở ra nhìn tin nhắn trong đó.

[Janis trả lời Thủy An Lạc: An, chẳng lẽ cô chưa từng gạt tôi sao?]

Thủy An Lạc hít thở sâu, nhìn câu nói trên màn hình.

Nghĩ một hồi, cô bắt đầu trả lời lại.

[Thủy An Lạc trả lời Janis: Đúng là nực cười thật, tôi gạt anh cái gì? Tôi từng nói bí mật gì với anh sao hả?]

Thủy An Lạc tức tối, chụp luôn lại màn hình, cạch cạch cạch quăng cho Sở Ninh Dực.

Quả nhiên, một lát sau, cửa phòng làm việc mở ra.

Sở Ninh Dực sải bước đi tới bên bàn, cúi nhìn Thủy An Lạc đang tức tối thở phì phò, “Bảo em viết bản kiềm điểm, em lại làm cái gì đấy?”

Thủy An Lạc ném luôn chuột đi, hung hăng nói, “Ai cũng đều là Ảnh đế hết, sao không đi quay phim điện ảnh luôn đi, Oscar nợ các người một pho tượng vàng nhỏ đấy, thật muốn quăng cho hắn một câu, mình làm gì thì tự biết, đừng có tỏ vẻ là người tốt.”

Sở Ninh Dực xoa xoa đầu cô để an ủi tâm trạng kích động của vợ mình.

“Tích tích”

Lại có tin nhắn tới, Sở Ninh Dực mở ra đọc luôn.

[Janis trả lời Thủy An Lạc: An, tôi biết cô đang giận, nhưng chuyện cô gạt tôi cũng là thật, giữa hai chúng ta có quan hệ gì, tôi nghĩ chắc bác gái sẽ nói cho cô biết.]

Sở Ninh Dực nhìn thấy câu này, hai mắt nheo lại, thế này là đang muốn đào góc tường nhà anh đấy hả?

Thủy An Lạc thở hắt ra, thổi tung tóc mái của mình lên, “Mẹ nó, ông đây với hắn có quan hệ gì cứ?”

Sở Ninh Dực vỗ vỗ vai cô, sau đó tắt mail, không trả lời lại nữa.

Vợ anh lúc này chửi bậy vẫn đáng yêu ghê.

“Viết bản kiểm điểm cho tử tế đi, lần này thêm một tội nữa, có trúc mã thì thôi đi, giờ lại mọc đâu ra một vị hôn phu nữa là sao hả?” Sở Ninh Dực đanh mặt nói.

Thủy An Lạc chớp mắt, nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt vô tội.

“Anh nói cũng kỳ, làm sao em biết được?” Thủy An Lạc đốp lại, đứng dậy nhìn Sở Ninh Dực, bình tĩnh tặng lại anh ba chữ: “Em không viết!”

Sở Ninh Dực nhướng mày, chặn cô lại ôm chặt lấy, “Thế là em muốn bù đắp bằng thân thể hả?”

Trên đầu Thủy An Lạc có đàn quạ đen bay qua kêu “quạ quạ”. Cô nhìn Sở Ninh Dực.

“Sở tổng à, anh không sợ thận hỏng hả?” Thủy An Lạc vừa dứt lời đã bị ai kia nhéo một cái vào eo, khiến cô phải kêu “ai ui” một tiếng.

“Hỏng hay không không phải em thử là biết ngay sao?” Nói rồi, Sở Ninh Dực bế thốc cô lên đẩy máy tính trên bàn ra.

Thủy An Lạc: “...”

Má, Sở tổng à, anh đừng cứ động tí lại “lái xe” vậy chứ, như thế không tốt đâu, thật sự không tốt đâu!

“Chờ chút!” Vào lúc Sở tổng chuẩn bị “lái xe”, Thủy An Lạc bỗng thốt lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2178: Ba không thể để con đau lòng một chút được sao (5)
Sở Ninh Dực cau mày, lúc này mà bị làm phiền thì đúng là không vui chút nào.

Thủy An Lạc chớp mắt, nhìn người đàn ông mặt đen xì kia, “Triệu Uyển Uyển ổn rồi chứ?”

Mặt Sở Ninh Dực càng khó coi hơn. Cô gái này bảo anh dừng lại chỉ để hỏi câu này thôi sao?

Thủy An Lạc cười khanh khách ôm lấy cổ anh làm nũng: “Em thật sự mệt lắm rồi, giờ vẫn còn đau đấy.”

Thủy An Lạc vừa mới nói vậy, Sở Ninh Dực lại càng muốn “thương” cô hơn, anh định thò tay vào váy ngủ của Thủy An Lạc, lại bị cô chặn lại.

Sở Ninh Dực nhướng mày, Thủy An Lạc liền rưng rưng nước mắt nhìn Sở Ninh Dực, rõ ràng là đang nói: Tha cho em đi mà.

Sở Ninh Dực nhớ trước đây cô thường hay gửi cho anh mấy tấm ảnh meme, giờ trông cô chẳng khác gì con cún con trong mấy cái meme đó cả.

Sở Ninh Dực bế ngang cô lên, đi thẳng ra ngoài.

Thủy An Lạc kêu lên một tiếng, ôm lấy cổ anh, “Trẻ con ở cô nhi viện đều họ Triệu, em đang nghĩ, liệu Z có phải chữ cái đầu tiên của chữ Triệu không?”

(Trong tiếng Trung, họ Triệu đọc lại zhào)

Sở Ninh Dực nghe cô nói vậy, cúi xuống nhìn cô gái đang cau mày lại kia.

“Janis cũng là Z.” Sở Ninh Dực nhắc nhở

(Trong tiếng Trung, Janis đọc là zhān ní sī)

“Nhưng anh cũng nói rồi mà, Janis không thể là Boss cuối cùng được, thế thì Z là ai đây?” Thủy An Lạc lắc lắc chân, trong đầu bắt đầu thu thập những người có họ Triệu.

Nhưng bên cạnh họ thật ra không có nhiều người họ Triệu lắm, ngoài Triệu Dương Dương với Triệu Uyển Uyển ra, hình như hết rồi.

Sỏ Ninh Dực đặt Thủy An Lạc lên giường, đắp chăn lại cho cô, “Còn một khả năng nữa, Z không phải là trên người, mà là chữ đầu của một chữ tiếng Anh nào đó, hoặc chỉ là một biệt hiệu đơn thuần thôi.”

“Thế nên anh nói muốn diệt cỏ tận gốc là muốn tìm thấy người này sao?” Trong chuyện lần này, tuy đã nhổ hết tất cả Con Mắt của căn cứ ở thành phố A, nhưng cái chữ Z kia vẫn không có chút manh mối nào.

Sở Ninh Dực đi vòng qua bên kia giường, vén chăn chui vào, Bánh Bao Đậu nằm giữa cứ vặn vẹo người, cuối cùng chui vào lòng mẹ ngủ mất.

Thủy An Lạc vỗ nhẹ lên người con gái, chống một tay xuống đầu nhìn Sở Ninh Dực nằm xuống, “Không có manh mối gì sao?”

“Cũng không phải là không có, trừ việc triệt hạ được hết Con Mắt ra, chẳng lẽ em không nhìn ra à? Cố Minh Hạo và Janis không hợp nhau.”

“Hửm?” Thủy An Lạc nghĩ lại mọi chuyện, “Bọn họ từng xuất hiện chung với nhau hả?”

“Đây không phải là vấn đề có cùng ở một chỗ hay không, rõ ràng là Janis biết chúng ta rời khỏi Provence nhưng lại không hề báo cho Cố Minh Hạo biết. Nếu như hắn sớm nói với Cố Minh Hạo, vậy chắc hôm nay chúng ta không thể thành công rồi. Để đề phòng chúng ta, Cố Minh Hạo cũng đã gài trước người ở tất cả những nơi mà anh có thể thể xuất hiện. Nhưng hắn không biết chuyện anh trở về, cho nên chỉ có thể đề phòng Phong Phong thôi.”

Sở Ninh Dực nhìn trần nhà, nhàn nhạt nói.

Thủy An Lạc ngẫm lại, hình như đúng là như thế thật.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực nhắm mắt. Bánh Bao Đậu hơi tỉnh lại, lăn một vòng bò dậy, mơ màng nhìn mẹ rồi lại nhìn ba, cuối cùng chui vào lòng ba ngủ tiếp.

Lần đầu tiên Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc được làm cha mẹ, nửa đêm mỗi lần Tiểu Bảo Bối tỉnh lại là họ đều rất căng thẳng, nhưng giờ thì hoàn toàn không còn cảm giác đó nữa rồi. Trẻ con rất ít khi ngủ trọn một đêm, nửa đêm tỉnh lại là chuyện bình thường, có tỉnh cũng cứ kệ nó, một lúc là sẽ tự ngủ tiếp.

Sở Ninh Dực một tay ôm con gái, tay còn với lên đầu giường tắt đèn, “Ngủ đi, mai lại nói tiếp.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2179: Ba không thể để con đau lòng một chút được sao (6)
“Anh tính để hai người họ đấu với nhau à?” Thủy An Lạc suy đoán hỏi, nguyên nhân lớn nhất để Sở Ninh Dực và An Phong Dương luôn có thể dẹp loạn khắp nơi đó là vì họ chưa bao giờ đấu với nhau, thậm chí, không ai có thể gây xích mích ly gián họ.

Sở Ninh Dực ôm con gái không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận.

Nội chiến với họ chính là tốt nhất, một khi đã xảy ra nội chiến, thì họ sẽ là ngư ông đắc lợi. Điều quan trọng là làm sao tạo ra bất hòa trong đám người kia.

Thủy An Lạc từ từ nhắm mắt lại. Cô bắt đầu buồn ngủ rồi, vì chuyện nên nghĩ kỹ thì cô đã hiểu rồi, còn chuyện gì không hiểu thì chắc Sở Ninh Dực cũng chẳng hiểu được.

Và Sở Ninh Dực đoán không sai, Cố Minh Hạo và Janis đúng là không hợp với nhau thật, chuyện này đã bị bên chỉ huy cao nhất biết rồi.

Trong cuộc họp trực tuyến, mỗi quốc gia ít hay nhiều cũng đều bị phá hoại ở một mức độ nhất định, chỉ có thành phố A là nghiêm trọng nhất.

“Anh Cố chủ động xin cứu thành phố A, chẳng lẽ chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?” Trong màn hình, Janis đang cười lạnh.

Cố Minh Hạo siết chặt tay, trợn mắt nhìn Janis, “Chuyện Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc về thành phố A rõ ràng anh biết rõ, tại sao lại không nói cho tôi biết.” Cố Minh Hạo lạnh lùng nói.

“Tôi không có nghĩa vụ phải nói với anh chuyện đó.” Janis cười lạnh nói, “Hạ Lăng chết, tới giờ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân khiến người cải tạo gen chết sớm, tôi đề nghị tạm dừng kế hoạch.”

“Tạm dừng?” Cố Minh Hạo phụt cười, “Sở Ninh Dực sẽ không tạm thời dừng việc thay thế vị trí của lão già Tần kia để nhân nhượng anh đâu.”

“Vậy anh nói cho tôi biết, tại sao bỗng dưng Hạ Lăng lại chết?” Sắc mặt Janis bắt đầu trở nên khó đăm đăm, “Rốt cuộc thì thành phố A có gì khiến cô ta nhanh gục đến vậy, thậm chí chỉ trong một ngày đã chết được rồi?”

“Hừ, có sương mù, anh có tới không?” Cố Minh Hạo điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhưng lúc này vẫn nói chuyện với giọng điệu mỉa mai.

“Đủ rồi!”

Một âm thanh già nua bỗng vang lên giữa cuộc hội thoại, giọng ông ta khàn như tiếng chuông cổ, lúc nói ra thậm chí còn có thể nghe thấy cả tiếng vọng lại.

Cố Minh Hạo khẽ cúi đầu, không lên tiếng nữa.

Janis cũng im bặt, lúc này cả thế giới như yên tĩnh lại.

Trên đời này, luôn có một người như vậy, chỉ cần người đó mở miệng ra, không cần phải hạ lệnh gì cũng sẽ khiến người ta bất giác phải câm nín.

“Trận chiến với Sở Ninh Dực đã khiến chúng ta bị tổn hại nặng nề, hai trăm Con Mắt ở thành phố A đã bị loại trừ hết.” Người đàn ông kia lên tiếng, giọng nói không gợn chút sóng nào, nhưng lại nhiến người ta phải tự động hít thở nhẹ xuống.

“Triệu Dương Dương.” Lão bật cười thành tiếng, “Bao nhiêu tinh anh tự xưng như thế lại bị một con nhóc con lừa, các người thật khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác rồi đấy.” Lão nói rồi trong video truyền ra tiếng cốc bị đập vỡ.

Nhất thời, ngay cả tiếng thở cũng không nghe thấy đâu nữa.

Tất cả mọi người đều cúi đầu im lặng, không ai dám ho he câu nào.

“Sắp tới đừng gây ra động tĩnh gì ở thành phố A nữa, Sở Ninh Dực là một con báo ngủ đông, ép hắn là không ai được yên đâu.”

Cố Minh Hạo cúi đầu nghịch điện thoại, ánh mắt trở nên u ám hơn.

“Báo Tuyết bỗng xuất hiện ở thành phố A, giờ đã có tin tức gì chưa?” Lão lại lên tiếng hỏi.

Cuối cùng Cố Minh Hạo cũng ngẩng lên, bỏ đoạn ghi âm trong điện thoại sang một bên, sau đó mới nói: “Sau đó Báo Tuyết không hề xuất hiện thêm lần nào nữa. Sau khi Báo Tuyết tới tra hỏi Triệu Phi Phi, Sở Ninh Dực liền biết được chuyện bản danh sách, có lẽ bọn chúng đã bắt tay với nhau.” Cố Minh Hạo phỏng đoán.
 
Top