Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2180: Ba không thể để con đau lòng một chút được sao (7)
“Trước giờ Báo Tuyết chưa từng tham gia vào các cuộc chiến giữa các đảng phái, càng không bắt tay với bất cứ ai, nghĩ cách tìm cho bằng được Báo Tuyết đi.” Lão nói xong, màn hình đen kịt lại, có thể thấy người bên kia đã không còn ở đó nữa.

Cố Minh Hạo lại nghe bản thu âm lại một lần, muốn tìm ra điều gì đó bên trong, nhưng hoàn toàn không có chút manh mối nào.

Cố Minh Hạo ngẩng lên nhìn trần nhà, hoặc nói là đang nhìn xuyên qua trần nhà để nhìn người trên lầu.

Tuyết rơi một ngày một đêm, cuối cùng hôm sau tuyết ngừng rơi, bầu trời cũng quang đãng trở lại.

Sau khi thím Vu trở về, Thủy An Lạc chính là người hạnh phúc nhất, ngày nào cũng ngủ chán chê rồi mới tỉnh.

Nhưng hôm nay mấy đứa trẻ con nháo lên đòi xuống nhà nghịch tuyết, Tiểu Bảo Bối và Tiểu Miên Miên đi học rồi, trong nhà chỉ còn lại ba đứa.

Bánh Bao Đậu là người đầu tiên đưa ra ý kiến. Tiểu Bất Điểm lập tức hùa theo. Bánh Bao Rau chán nản nhìn hai đứa, rõ ràng là không có chút hứng thú nào.

Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, nhưng Thủy An Lạc cũng không từ chối yêu cầu của chúng, không thể vì thời tiết không tốt mà không cho lũ trẻ con ra ngoài chơi được. Như Sở Ninh Dực nói thì năm sau họ phải chuyển tới Thấm Tâm Viên rồi, tới lúc đó, chắc bên dưới cũng chẳng có nhiều trẻ con để chơi cùng thế này nữa.

“Anh ơi đi thôi.” Bánh Bao Đậu kéo Bánh Bao Rau, cứ bắt anh trai phải đi cùng bằng được.

“Bao Đậu, mặc kệ cậu ta, suốt ngày cứ õng à õng ẹo, lỡ người ta bị đông cứng thì sao?” Tiểu Bất Điểm hầm hè nói.

Thủy An Lạc: “...”

Ai ya, con trai cô bị chê rồi đấy à?

“Cậu nói ai õng ẹo đấy hả?” Bánh Bao Rau lạnh lùng chất vấn.

“Ai đáp thì là người đó, lêu lêu lêu...” Tiểu Bất Điểm làm mặt quỷ với Bánh Bao Rau rồi chạy ra ngoài với chiếc áo lông của mình.

Bánh Bao Đậu cười khanh khách chạy theo, quả nhiên một khi Tiểu Bất Điểm mà xuất chiêu, anh trai cũng chỉ có nước thua thảm hại thôi.

Bánh Bao Rau càng nhíu chặt hai hàng lông mày của mình. Thủy An Lạc vẫn còn cầm áo lông của Bánh Bao Rau. Bánh Bao Rau hừ một tiếng, bảo mẹ mặc áo cho mình, nhóc còn lâu mới õng ẹo nhé.

Tiếc là, Thủy An Lạc nghĩ lầm rồi.

Trời sau khi tuyết rơi, dưới nhà thật sự không có nhiều trẻ con ra ngoài, vì hầu hết cha mẹ đều sợ con cái bị lạnh nên không cho chúng ra ngoài chơi, nhưng may trẻ con nhà cô nhiều, cũng không sợ cô đơn, ba đứa cũng có thể chơi vui rồi.

Sở Ninh Dực ngồi trên xe lăn nhìn Thủy An Lạc và lũ trẻ đang đắp người tuyết.

Tiểu Bất Điểm vẫn kiên trì chê bai Bánh Bao Rau N lần.

“Ai ya, cậu bị ngốc hả? Mắt người tuyết sao lại to nhỏ khác nhau thế này, không biết tìm hai hòn đá to bằng nhau à?”

“Mũi của người tuyết nhọn cơ mà, cậu nhìn xem cậu ấn lõm xuống rồi kìa.”

“Rốt cuộc thì cậu có biết đắp người tuyết không hả, cậu xem đi...”

“Cậu im đi.” Bánh Bao Rau nhịn mãi, cuối cùng không chịu nổi nữa nổi quạu lên, “Sao cậu lắm lời thế?”

Thủy An Lạc: “...”

Thật ra thì cô cũng cảm thấy Tiểu Bất Điểm nói hơi nhiều, nhưng Tiểu Bất Điểm như vậy rất đáng yêu, xem đi, con trai cô cũng bị chọc điên lên rồi kìa.

Tiểu Bất Điểm đưa tay lên sờ mũi, hai bàn tay nhỏ lúc này đã đỏ ửng lên, sờ vào thấy hơi nóng, “Làm sai còn không cho người khác nói à, tôi đã bảo là người tuyết không phải làm như thế rồi cơ mà.”

Bánh Bao Đậu lẳng lặng ở một bên làm người tuyết tí hon của bé, chơi với hai người này nguy hiểm quá, bé tự đắp người tuyết lấy vẫn an toàn hơn.

“Cậu biết thì cậu làm đi, ở đó mà quơ tay múa chân cái gì.” Bánh Bao Rau hừ một tiếng, lại tìm một miếng gỗ nhỏ làm miệng cho người tuyết.

Tiểu Bất Điểm hừ lạnh, tự chạy đi làm người tuyết riêng không đoái hoài đến nhóc nữa.

Thủy An Lạc lẳng lặng quay về chỗ Sở Ninh Dực, “Kịch liệt quá, em đang nghi chờ đến cái ngày chúng nó có thể chung sống hòa bình với nhau liệu có phải đợi đến khi đất tận trời tàn luôn không?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2181: Ba không thể để con đau lòng một chút được sao (8)
Sở Ninh Dực nhướng mày, duỗi tay nắm lấy tay của Thủy An Lạc, tuy rằng vừa mới chơi tuyết xong nhưng tay cô vẫn ấm áp.

“Chơi một lát thôi, lạnh rồi.” Sở Ninh Dực nói.

Thủy An Lạc tỏ ý bảo anh nhìn chiếc xe vừa mới tới cách đó không xa. Sở Ninh Dực lập tức ngẩng đầu cũng đúng lúc chiếc xe đó đã ngừng lại trước mặt anh.

Cố Minh Hạo tắt máy, mở cửa bước xuống xe.

“Thật trùng hợp quá.” Cố Minh Hạo mỉm cười nói.

Sở Ninh Dực khẽ gật đầu: “Mới sáng sớm mà anh Cố đã ra ngoài rồi sao?”

“Đúng vậy, bên đồn cảnh sát nói vụ án của ba tôi có tiến triển, cho nên tôi qua đó xem sao.” Cố Minh Hạo nói rồi cúi đầu nhìn chân của Sở Ninh Dực, rồi nhanh chóng nhìn về mấy đứa nhỏ phía xa: “Sao mà thoải mái được như Sở tổng lúc này được.”

“Chuyện của ba anh thế nào rồi?” Thủy An Lạc lên tiếng hỏi.

“Thời gian qua lâu quá rồi, hơn nữa lại chẳng có chứng cứ gì cho nên hiện giờ bọn họ cũng hết cách, chỉ có thể tuyên bố đây là một bản án vô danh.” Cố Minh Hạo bất đắc dĩ nói.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu cũng không nói gì nữa.

Cố Minh Hạo mỉm cười, nói: “Vậy mọi người chơi tiếp đi! Tôi đi trước.”

Thủy An Lạc quay đầu nhìn hắn đi khuất dần. Cô lại cúi nhìn Sở Ninh Dực: “Làm biên kịch để làm gì chứ, thà cứ đi làm diễn viên luôn đi có phải tốt hơn không?”

Sở Ninh Dực khẽ cười không lên tiếng, mắt vẫn nhìn ba đứa nhỏ ở phía xa xa.

Lúc Thủy An Lạc mang mấy đứa nhỏ về nhà thì đã là giữa trưa. Thím Vu đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, Thủy An Lạc qua nhà đối diện một chuyến. Kiều Nhã Nguyễn đã quay về quân bộ cho nên lúc này chỉ có mình Phong Phong đang ở nhà.

Lúc Thủy An Lạc bước vào, trong phòng khách nhà Phong Phong chất đầy tài liệu. Thủy An Lạc nhảy nhảy đi vào rồi nhìn Phong Phong đang úp sách lên mặt.

“Anh ổn không đó?” Thủy An Lạc nhịn không được, hỏi.

“Cách cái chết không xa.” Phong Phong nói rồi kéo quyển sách đang che mặt mình xuống: “Cô có nghiên cứu gì về vấn đề thần kinh không?”

“Thần kinh ở tim có tính không?”

“Biến, biến, biến, đừng quấy rầy ông đây, thời gian này gửi Tiểu Bất Điểm qua đó nhờ các người nuôi hộ!” Phong Phong nói rồi lại dùng sách che lên mặt mình.

Thủy An Lạc bĩu môi rồi ném sổ ghi chép của mình cho Phong Phong: “Đây, cái này là trước đây sư phụ để lại cho tôi, anh xem thử xem có giúp gì được cho anh không. Trong này có ghi chép về vùng hồi cá ngựa* với mấy khu lưu trữ ký ức khác.”

* Hồi cá ngựa: Hồi hải mã hay hồi cá ngựa (hippocampus) là một phần của não trước, là một cấu trúc nằm bên trong thùy thái dương. Nó tạo thành một phần của hệ thống Limbic và có liên quan đến hoạt động lưu giữ thông tin và hình thành ký ức trong trí nhớ dài hạn và khả năng định hướng trong không gian. Con người và các loài động vật có vú khác có hai hồi hải mã, mỗi cái ở một bán cầu não.

Phong Phong kéo sách che mặt xuống, sau đó lấy cái quyển ghi chép qua nhìn thử, thế nhưng anh ta vừa mới nhìn thấy chữ viết tay trên đó liền ngồi phắt dậy: “Sư phụ của cô chính là chú Hạng trông nhà xác đó sao?”

“Đúng thế, trông nhà xác thì sao? Bàn về thực lực thì anh không phải đối thủ của của ông ấy đâu!” Thủy An Lạc nói rồi giơ giơ tay mình lên: “Tự anh đi mà xem, đằng nào tôi cũng chẳng giúp gì được ở phương diện này.”

Phong Phong vẫy vẫy tay để cô mau đi đi rồi tiếp tục xem ghi chép.

Thủy An Lạc về nhà. Sở Ninh Dực còn đang ở trong phòng làm việc giải quyết chuyện của công ty. Nghe nói bố chồng của cô vừa biết con trai mình về rồi liền không nói hai lời mà chạy thẳng về nhà.

Vậy nên Sở tổng lại đau khổ tiếp nhận việc xử lý công việc trong công ty.

Thủy An Lạc đi vào, đứng phía sau xoa bóp hai bả vai cho anh rồi cười híp mắt nói: “Sở tổng vất vả rồi, còn phải kiếm tiền nuôi gia đình nữa.”

Đối với hành vi chân chó của vợ ngốc nhà mình thì Sở tổng dành cho cô một thái độ khinh bỉ, nhưng đồng thời cũng khá là hài lòng.

“Đưa sổ ghi chép cho cậu ta rồi à?” Sở Ninh Dực ký tên vào một bản tài liệu, lại hỏi.

Thủy An Lạc gật đầu, cười tủm tỉm đáp: “Em mà đã làm việc thì anh cứ yên tâm đi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2182: Ba không thể để con đau lòng một chút được sao (9)
Sở tổng lại cảm thấy rất nghi ngờ câu nói này, nhưng mà xét đến nhiệm vụ này chỉ là đưa một quyển sổ nên anh cũng không nghi ngờ nữa.

Sở Ninh Dực khép tài liệu lại sau đó kéo Thủy An Lạc ngồi xuống đùi mình: “Anh định đem Viễn Tường đặt dưới danh nghĩa của Tiểu Bảo Bối.”

“Nó còn quá nhỏ!” Thủy An Lạc khiếp sợ nói.

Sở Ninh Dực nhướng mày: “Anh không bảo bây giờ thằng bé phải làm việc luôn. Sở Thị vẫn sẽ tiếp tục quản lý, chỉ là trên danh nghĩa nó không còn thuộc về Sở Thị nữa thôi.”

“Tại sao?” Thủy An Lạc khó hiểu.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa mũi của cô: “Viễn Tường là do ông của em sáng lập, thế nhưng đến khi vào tay ba của em thì lại trở thành một tấm bình phong. Mấy năm nay Viễn Tường nằm dưới trướng của Sở Thị cũng đã đi vào quy luật rồi! Trong tương lai, chắc chắn phải để Sở Thị lại cho Bánh Bao Rau, vậy nên chẳng thà để Viễn Tường đặt dưới danh nghĩa của Tiểu Bảo Bối ngay từ bây giờ!”

“Anh sợ hai anh em chúng nó tranh đoạt gia sản sao?” Thủy An Lạc giật giật khóe miệng.

“Nói đùa, con của bản thiếu gia đây sao có thể làm mấy trò đó được? Công ty khoa học kỹ thuật Viễn Tường để lại cho Tiểu Bảo Bối, sớm muộn gì thằng bé cũng phải dùng đến thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi trừng phạt cô bằng cách nhéo mũi.

Thủy An Lạc giùng giằng cắn anh một cái, lại đẩy tay anh ra: “Biết rồi, biết rồi, cái gì tốt nhất cũng phải để lại cho đứa con lớn nhất của anh, cái sản nghiệp này anh cũng chẳng ham hố gì.”

“Lại nói vớ vẩn.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đẩy cô đứng dậy.

Thủy An Lạc đứng lên rồi quay đầu nhìn Sở Ninh Dực cũng đã đứng dậy theo: “Em bảo này, cái chân này của anh mà giả vờ tiếp thì giả tạo quá, động tĩnh ngày hôm qua lớn như thế, anh nghĩ ai cũng là kẻ ngu chắc?”

Khóe miệng của Sở Ninh Dực khẽ cong lên: “Đến thời điểm phải đứng lên rồi, nhưng vẫn còn thiếu một cơ hội.”

“Hửm?” Thủy An Lạc khó hiểu, cái này còn cần cơ hội gì nữa?

Sở Ninh Dực không trả lời cô mà chỉ kéo cô đi ra ngoài.

***

Bệnh viện.

Sau khi Triệu Uyển Uyển được cứu về thì không nói chuyện nhiều.

Tiểu Sư Niệm được Sư Hạ Dương đưa đến bệnh viện nhưng anh ta lại không hề tới lần nào.

Tiểu Sư Niệm rất lo lắng cho sức khỏe của Triệu Uyển Uyển, luôn miệng hỏi cô cảm thấy thế nào.

Triệu Uyển Uyển tựa lưng vào giường nhìn cô bé con lo lắng cho mình đang đứng bên giường. Thảo nào lần đầu tiên trông thấy đứa bé này cô đã thấy thích, bởi vì đây chính là đứa con do chị của cô sinh ra, là đứa con do người chị ruột thịt của cô sinh ra.

“Cô ơi, cô có khỏe không? Mấy hôm trước ba con nói cô không thể gặp người khác, vậy nên ba con cũng không cho con tới thăm cô!” Tiểu Sư niệm cẩn thận nắm tay Triệu Uyển Uyển khẽ hỏi han.

Triệu Uyển Uyển dùng tay kia vuốt ve đầu của Tiểu Sư Niệm: “Cô không sao, con cho cô ôm con một cái có được không?” Triệu Uyển Uyển nói rồi cố gắng nhịn xuống cảm giác cay xè nơi sống mũi.

Tiểu Sư Niệm nhanh tay nhanh chân bò lên giường rồi cẩn thận ôm lấy Triệu Uyển Uyển.

Triệu Uyển Uyển cúi đầu hôn lên cái đầu nhỏ của cô bé rồi ôm bé thật chặt.

Lúc cô bị lạc thì không nhớ được bất cứ điều gì. Chị của cô tìm cô suốt nhiều năm như vậy, chịu tội nhiều như thế mà cô chẳng hề biết cái gì.

Mà người mà cô yêu lại là anh rể của mình, thật là đáng buồn!

“Cô ơi, có phải vết thương của cô lại đau rồi không?” Tiểu Sư Niệm muốn đứng dậy nhưng lại bị Triệu Uyển Uyển ôm ghì lấy thật chặt.

“Cô không sao cả, cô chỉ muốn ôm con một cái thôi!” Triệu Uyển Uyển nói rồi cúi đầu hôn lên trán cô bé.

Bàn tay nho nhỏ của Tiểu Sư Niệm nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Uyển Uyển, cẩn thận dựa vào lòng cô: “Cô ơi, có phải cô thấy ba con không đến thăm cô nên cô cảm thấy tủi thân không ạ?”

Triệu Uyển Uyển sửng sốt một chút rồi cúi đầu nhìn Tiểu Sư Niệm, cuối cùng cô đỡ bé con ngồi dậy rồi tự tay chỉnh trang lại mái tóc cho bé con: “Niệm Niệm à, kể cả cô và ba con không có quan hệ gì thì cô vẫn mãi là cô của con, điều này mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi được!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2183: Ba không thể để con đau lòng một chút được sao (10)
Tiểu Sư Niệm nghe Triệu Uyển Uyển nói vậy thì có chút không vui.

“Có phải cô không còn thích ba con nữa rồi đúng không?” Tiểu Sư Niệm buồn bực nói.

Triệu Uyển Uyển lại kéo bé con dựa vào vai của mình: “Niệm Niệm à, cô mãi mãi là cô của con mà, chuyện này không liên quan gì tới ba con hết.”

“Đó là cô không thích ba con nữa rồi!” Tiểu Sư Niệm rầu rĩ đáp lại.

Triệu Uyển Uyển thở dài, không phải cô không thích mà là không thể thích.

Cô không thể thích anh rể của mình, tuyệt đối không thể.

Triệu Uyển Uyển nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Tiểu Sư Niệm, đồng thời cũng hôn lên đầu nhỏ của cô bé: “Niệm Niệm à, cô sẽ yêu con mãi mãi mà!” Yêu con cả phần của mẹ con nữa.

Tiểu Sư Niệm buồn buồn, dựa vào lòng Triệu Uyển Uyển không lên tiếng.

Vất vả lắm mới tìm được một người thích ba bé mà bé cũng thích, thế nhưng bây giờ người ta không thích ba bé nữa rồi, nhất định là vì cảm thấy ba bé không thú vị.

Thật phiền phức quá đi!

Buổi chiều Sư Hạ Dương tới đón Tiểu Sư Niệm, anh ta vẫn không vào thăm Triệu Uyển Uyển. Tiểu Sư Niệm cõng cặp sách nhỏ của mình bò bò vào xe rồi tức giận hầm hầm, nói: “Tránh cái gì mà tránh, cô Uyển Uyển không còn thích ba nữa rồi!” Tiểu Sư Niệm rất tức giận, cực kỳ tức giận.

Sư Hạ Dương khựng lại một chút rồi cho xe chạy. Anh nhìn Tiểu Sư Niệm đang nằm sấp ở băng ghế sau mà bả vai vẫn còn run rẩy nhè nhẹ, trái tim bỗng dưng đau thắt lại.

Con bé này muốn một người mẹ, nhưng ai cũng có thể chỉ trừ Triệu Uyển Uyển là không được.

“Niệm Niệm, cô ấy với ba không có quan hệ gì thì cô ấy vẫn là cô của con.” Sư Hạ Dương khuyên lơn.

“Cả hai người đều y như nhau, cô Uyển Uyển cũng nói y hệt như ba vậy, người lớn đều như thế cả!” Tiểu Sư Niệm òa khóc, lớn tiếng trách mắng.

Sư Hạ Dương nhìn con gái khóc nấc lên. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy con gái mình khóc đến như vậy. Trước đây cho dù có bị bạn nhỏ khác bắt nạt Tiểu Sư Niệm cũng sẽ nhào tới đánh lại chứ không hề khóc.

Sư Hạ Dương dừng xe lại bên đường rồi ôm lấy Tiểu Sư Niệm từ ghế sau, đặt bé lên đùi mình: “Niệm Niệm, có một số việc cho dù bây giờ ba có giải thích cho con thì con cũng không hiểu được. Cô Uyển Uyển là cô của con, cả đời này cũng không thay đổi được!”

“Người lớn đều nói như vậy cả, đều nói bọn con chẳng hiểu gì.” Tiểu Sư Niệm vừa khịt mũi vừa lớn giọng nói.

“Cô Uyển Uyển là dì ruột của con, là em gái ruột của mẹ con!” Sư Hạ Dương nhìn con gái của mình rồi nói một cách nghiêm túc.

Nước mắt của Tiểu Sư Niệm lập tức ngừng lại, ánh mắt bàng hoàng không tin nổi chiếu thẳng vào ba mình.

Sư Hạ Dương đưa tay xoa đầu con gái, chờ bé con phản ứng lại.

“Ba lừa con, tại sao trước đây ba không nói?” Tiểu Sư Niệm tỉnh táo lại rồi lập tức lớn tiếng nói.

“Ba cũng chỉ vừa mới biết thôi. Niệm Niệm, con không thể làm như vậy, chuyện này cũng không hề công bằng đối với mẹ của con!” Sư Hạ Dương nghiêm túc nói.

Tiểu Sư Niệm hơi trề môi ra rồi tự mình bò ra băng ghế sau. Lượng tin tức này hơi lớn, để bé yên lặng tiêu hóa một cái đã.

Cô Uyển Uyển là dì ruột của bé, là em gái của mẹ bé, vậy nên mới không thể ở bên ba bé được.

Sư Hạ Dương nhìn con gái nằm sấp ở băng ghế sau đang nhỏ giọng khóc thầm liền thở dài một cái, sau đó mới cho xe rời đi.

Tiểu Sư Niệm cứ nằm sấp như thế cho đến tận cửa quân bộ thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn Sư Hạ Dương: “Con muốn tới chỗ Ba Đẹp Trai và Tiểu Bất Điểm ở một thời gian ngắn!”

Sư Hạ Dương khựng lại một chút rồi dừng xe, anh ta quay đầu nhìn đôi mắt đỏ bừng của con gái mình.

“Niệm Niệm...”

“Con đã mất đi một người mẹ rồi, ba không thể để con đau lòng một chút được sao?” Tiểu Sư Niệm lớn tiếng nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2184: Nếu như chúng ta là thanh mai trúc mã (1)
Tiểu Sư Niệm gào lên khiến Sư Hạ Dương sửng sốt. Anh ta nhận ra lần này con gái mình thực sự thất vọng rồi.

Yêu cầu của nhóc con này rất cao, trước đây chỉ thích mỗi Kiều Nhã Nguyễn, hiện tại vất vả lắm mới thích được Triệu Uyển Uyển. Đáng tiếc, hai người họ hữu duyên nhưng vô phận.

Sư Hạ Dương lùi xe ra khỏi cổng lớn, định đưa con gái đi.

Tiểu Sư Niệm tiếp tục buồn thỉu buồn thỉu nằm sấp phía sau. Người mẹ kế bé cực thích đột nhiên biến thành dì ruột, tại sao bé lại xui xẻo như vậy chứ hả?

Phong Phong nhận được điện thoại của Tiểu Sư Niệm liền buông tài liệu xuống, khoác bừa áo lên rồi chạy vội ra ngoài.

Phong Phong vừa mới mở cửa thang máy, Tiểu Sư Niệm lập tức nhào tới ôm lấy bắp đùi của anh: “Ba Đẹp Trai.”

Phong Phong nhìn đôi mắt đỏ ửng của bé con. Anh ta cúi người bế cô bé vào lòng rồi lại nhìn Sư Hạ Dương đang cầm balo đứng một bên, sau đó nhàn nhạt nói: “Gửi nuôi?”

Sư Hạ Dương: “...”

Sư thúc, vì cớ gì mà anh còn sống được đến giờ vậy?

“Niệm Niệm nhớ Tiểu Bất Điểm nên qua đây ở vài ngày.” Sư Hạ Dương lên tiếng giải thích.

Phong Phong bày tỏ còn lâu anh mới tin cái lý do này. Anh cúi đầu nhìn Tiểu Sư Niệm nhưng vẫn dùng một tay nhận lấy cặp sách của bé con.

Tiểu Sư Niệm tức giận quay đầu đi không thèm nhìn ba mình, bây giờ bé đang rất đau lòng đây.

Phong Phong lập tức hiểu rõ, xem ra nhóc con này đang có xích mích với ba của mình rồi.

“Được rồi, không còn việc gì nữa thì về đi, tạm thời cứ để con bé ở lại chỗ tôi vài ngày.” Phong Phong nói dứt lời liền ôm Tiểu Sư Niệm xoay người, bước vào thang máy.

Tiểu Sư Niệm dựa vào vai của Phong Phong, nhìn dáng vẻ cô đơn trong gió của ba mình.

Aiz, tại sao lại là dì ruột chứ?

Chạnh lòng quá đi mất thôi!

Vào trong thang máy, Phong Phong liền vỗ vỗ lên mông Tiểu Sử Niệm: “Có chuyện gì xảy ra thế? Mau nói thật cho Ba Đẹp Trai nghe nào.”

Tiểu Sư Niệm thở dài nói: “Ba con với cô Uyển Uyển xong đời rồi. Cô Uyên Uyển chính là dì ruột của con, aizz...” Tiểu Sư Niệm tiếp tục thở dài: “Cho nên con rất chạnh lòng, con không muốn nhìn thấy ba con chút nào hết!”

“Mới tí tuổi đầu mà đã biết chạnh lòng rồi sao?” Phong Phong cười nói, nhưng mà chuyện của Sư Hạ Dương với Triệu Uyển Uyển cũng không phải chuyện đùa, như vậy thì chẳng phải vợ của anh lại nguy hiểm rồi sao?

Như vậy không được! Tuyệt đối không được!

Thang máy đi đến tầng hai mươi hai, Phong Phong ôm Tiểu Sư Niệm đi tới nhà đối diện: “Gần đây Ba Đẹp Trai của con cũng có chuyện bận rộn nên con với Tiểu Bất Điểm tạm thời chơi ở nhà sư phụ của ba con chơi nhé.”

Tiểu Sư Niệm “vâng” một tiếng, rất nghe lời không hề quấy rầy Phong Phong làm việc.

Tiểu Bất Điểm thấy Tiểu Sư Niệm thì vui muốn điên luôn. Bé con hét lên một tiếng thế rồi hai nhúm thịt mềm mềm ôm chầm lấy nhau cũng thành một cảnh tượng hay ho.

Bánh Bao Đậu cũng chạy tới: “Chị Niệm Niệm!”

Sở Ninh Dực vốn đang đọc sách trên sofa, lại ngẩng đầu nhìn Phong Phong: “Coi đây là cái nhà trẻ đấy à?”

“Con gái bảo bối của học trò nhà cậu đấy, đem qua cho cậu trông thì có vấn đề gì?” Phong Phong nói một cách đương nhiên.

Tiểu Sư Niệm ngoan ngoãn gọi một tiếng sư công đã thành công đem tất cả những lời Sở Ninh Dực định nói chặn lại.

Thủy An Lạc lấy bánh kem và đồ ăn vặt cho Tiểu Sư Niệm. Bé con cũng ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.

Bây giờ là giờ cơm tối, Phong Phong cũng không định rời đi cho nên dứt khoát ngồi xuống đối diện Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục xem sách: “Vẫn không có tiến triển gì à? Bên Thấm Tâm Viên có một phòng thí nghiệm, chờ khi nào chuyển qua đó rồi cũng sẽ tiện cho cậu nghiên cứu hơn.”

“Tôi đã nghe nói tới trang thiết bị cao cấp bên Thấm Tâm Viên đó từ lâu rồi, thế nào, tôi còn tưởng rằng phòng thí nghiệm phải để lại cho vợ của anh chứ?” Phong Phong cười tít mắt nói.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, dùng khuôn mặt lạnh te nhìn Phong Phong rồi nói: “Chỉ là tạm thời cho cậu dùng để nghiên cứu thôi, đằng nào thì một mình cậu cô đơn trong phòng thí nghiệm cũng chẳng sao.”

Phong Phong: “...”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2185: Nếu như chúng ta là thanh mai trúc mã (2)
Nếu lúc này không phải đang ăn trực cơm nhà người ta thì Phong Phong thật sự muốn bùng nổ, cậu như vậy không sợ bị đánh sao hả Sở tổng?

Tiểu Sư Niệm đến khiến chiến tranh giữa Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Rau giảm đi không ít, bởi vì phần lớn thời gian Tiểu Bất Điểm đều chơi đùa cùng với Tiểu Sư Niệm.

Bánh Bao Rau ôm sách của mình, thi thoảng lại liếc mắt nhìn ba bé gái chơi trò gia đình vui đến quên trời kia một cái, chân mày nho nhỏ khẽ cau lại.

Tiểu Sư Niệm đang chơi thì đột nhiên nhịn không nổi phải liếc về phía sau. Thế nhưng khi nhìn lại thì chỉ thấy mỗi Bánh Bao Rau đang đọc sách, bé con gãi gãi đầu, sao tự dưng thấy có sát khí thế nhỉ?

“Chị Niệm Niệm, em dẫn chị đi xem rắn nhỏ của em nhé!” Tiểu Bất Điểm không muốn chơi trò gia đình nữa liền kéo Tiểu Sư Niệm đứng lên đi về nhà mình.

Bánh Bao Rau nghe vậy thì lại nhíu mày lần nữa. Nhóc ngẩng đầu thấy bé con nào đó chuẩn bị chạy đi thì dứt khoát nhảy xuống khỏi sofa, sau đó ôm sách của mình đi lên lầu: “Về trễ thì đừng có ngủ nữa.”

“Phụt...” Thủy An Lạc đang vừa uống nước vừa nhìn con trai đang tính về phòng, nghe thấy con trai nói vậy cô liền phun thẳng luôn!

Con trai, con muốn làm gì chứ?

Gần đây Bánh Bao Đậu toàn ngủ cùng ba mẹ cho nên giường của Bánh Bao Đậu nhường lại cho Tiểu Bất Điểm, nhưng mà Tiểu Bất Điểm vẫn còn quá nhỏ cho nên đa phần đều ngủ cùng Bánh Bao Rau, vậy nên Bánh Bao Rau nói vậy cũng đâu có sai!

Tiểu Bảo Bối đang ngồi một bên giúp Tiểu Miên Miên làm bài tập cũng không nhịn được phải ngẩng lên nhìn, cuối cùng nhóc thấy vẻ mặt “em nói sai gì sao?” của em trai mình thì chỉ đành cúi đầu nhịn cười.

Được, không sai.

Không hề sai!

Một câu nói tuyên bố trước bàn dân thiên hạ của Bánh Bao Rau hoàn toàn là lời của một ông chồng đang oán giận vì bị vợ mình bỏ quên!

Bánh Bao Rau kiêu ngạo lên lầu.

Tiểu Bất Điểm nhíu chân mày: “Đừng để ý đến cậu ta, cậu có có bệnh đó, chúng ta đi thôi.”

Bánh Bao Đậu hú lên một tiếng rồi vẫn quyết định đi cùng Tiểu Bất Điểm. Dù sao thì bây giờ anh trai cũng chẳng chịu chơi với bé đâu mà.

Thủy An Lạc trở vê phòng ngủ chính, ngã xuống giường cười như rút gân. Con trai nhỏ nhà cô đáng yêu đến không thể đáng yêu hơn được nữa rồi!

Sở Ninh Dực tắm rửa xong đi ra, thấy bộ dạng đang cười như dở người của vợ mình, vừa lau tóc vừa ngồi xuống giường.

Thủy An Lạc lồm cồm bò dậy, sau đó ngồi quỳ bên cạnh anh, nhận lấy cái khăn mặt rồi giúp anh lau tóc: “Em cảm thấy nhà mình lắp cái camera theo dõi đi, quá trình lớn lên của con trai anh chính là một bộ phim thần tượng đó! Vừa rồi anh không thấy đâu, chỉ vì Tiểu Bất Điểm mang Tiểu Niệm Niệm đi xem rắn nhỏ mà thằng bé trông y như ông chồng giận hờn luôn ấy!”

“Chẳng lẽ không đúng là giận hờn một đêm rồi à?” Sở Ninh Dực bình tĩnh nói.

Thủy An Lạc:“...”

Vẫn là Sở tổng anh minh!

Sở Ninh Dực bình tĩnh hừ một cái, ý tứ rõ ràng là một người chưa từng va chạm xã hội như cô thì đừng nên ra ngoài cho thêm mất mặt.

Chín giờ, Tiểu Bất Điểm đưa Tiểu Sư Niệm quay về. Thủy An Lạc căn cứ vào nguyên tắc tự lập của trẻ con cho nên giúp Tiểu Sư Niệm dọn một phòng. Tiểu Sư Niệm cũng là một đứa bé hiểu chuyện cho nên bé tự tắm, ngay cả thay quần áo cũng có thể tự mặc.

Thủy An Lạc giúp bé con đắp kín chăn. Tiểu Sư Niệm cười toét miệng nói cảm ơn: “Con cảm ơn cô ạ!”

Thủy An Lạc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cái gì mà sư bà bà gì gì đó cô thật sự không thể chịu được, gọi là cô thật tốt.

Cô rời khỏi gian phòng của Tiểu Sư Niệm, đang định đi xem con trai nhỏ nhà mình thế nào thì nghe được đoạn đối thoại khiến cô cười sặc sụa.

“Cậu cút qua một bên mà ngủ.” Đó là thanh âm ghét bỏ của Bánh Bao Rau.

“Sao cậu lắm chuyện thế hả? Tôi không chịu!” Tiểu Bất Điểm vừa nói vừa chui vào chăn của Bánh Bao Rau.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2186: Nếu như chúng ta là thanh mai trúc mã (3)
Bánh Bao Rau trừng mắt nhìn cô bé: “Cậu cút qua phòng bên với chị Niệm Niệm của cậu ấy!” Bánh Bao Rau vừa nói vừa ôm gối đầu của mình chạy qua giường của Bánh Bao Đậu.

Tiểu Bất Điểm tự lăn một vòng trên giường, có vẻ bé cảm thấy rất vui khi chiếm được giường này: “Chị Niệm Niệm thích ngủ một mình có được không hả!”

Ý nói bóng gió là, nếu không phải như vậy thì tôi còn lâu mới thèm qua đây!

Bánh Bao Rau: “...”

Cái đồ sói mắt trắng này, buổi tối có sợ chết cũng không thèm quan tâm tới cậu ta nữa. Ngủ, nếu không chỉ sợ nhóc sẽ bị đồ sói mắt trắng này làm cho tức chết mất!

Thủy An Lạc vịn tường đi xuống, ham muốn lắp camera an ninh của cô lại càng mãnh liệt hơn. Con trai kiêu ngạo của cô nổi cơn ghen cũng ghen một cách kỳ cục như vậy ấy hả.

Sở Ninh Dực nhìn vợ ngốc vừa cười đến co giật vừa quay lại liền dứt khoát đứng dậy. Thủy An Lạc thoáng sững ra: “Anh làm gì thế?”

“Đi lắp camera cho em.” Sở Ninh Dực quăng cho cô một câu.

“Được, được!” Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc lập tức tỏa sáng nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực: “...”

Con trai, ba mặc niệm cho con!

Chuyện lắp camera là chuyện không thể. Sở tổng không có sở thích nặng đô là đi quan sát sinh hoạt của con trai với con dâu nhà mình, cho nên sự thực chỉ là anh đứng dậy đi vệ sinh mà thôi.

Thủy An Lạc cười hí hửng đi theo, Sở Ninh Dực đi tới cửa thì quay đầu nhìn cô: “Anh đi vệ sinh.”

Thủy An Lạc chớp chớp mắt, dáng vẻ kia rõ ràng là đang nói: Em biết thừa!

“Cũng đâu phải em chưa từng nhìn thấy, còn từng cầm nữa đấy nhé!” Thủy An Lạc hừ hừ!

Sở Ninh Dực: “...”

Quãng thời gian anh không đi được kia quả thực đều do cô đỡ anh đi toilet cả.

Sở Ninh Dực vòng tay ôm lấy cổ của Thủy An Lạc: “Muốn đi chung không?”

Thủy An Lạc dứt khoát hất tay của anh ra, nhìn anh một cách phòng bị.

Sở Ninh Dực bật cười một tiếng, sau đó xoay người đi vào.

“Ài, bây giờ em thật sự ước mình có thanh mai trúc mã, nhìn Bánh Bao Rau mà cảm thấy... này, anh làm cái gì thế?”

Thủy An Lạc còn chưa nói hết câu đã bị Sở Ninh Dực kéo vào phòng tắm.

Thanh mai trúc mã, anh còn chưa quên dưới tầng còn có một vị thanh mai trúc mã của cô đâu đấy!

“Thanh mai trúc mã?” Sở Ninh Dực dồn cô vào tường, đanh giọng nói.

Ây cha~~~

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn trần nhà, đôi mắt to đảo hai vòng rồi lập tức chân chó nói: “Kể cả có thanh mai trúc mã thì cũng phải là anh Sở, người khác không tính!”

Sở Ninh Dực không nóng không lạnh hừ một tiếng. Anh vẫn đè nặng cô không chịu buông ra: “Lúc em ra đời thì anh đã tám tuổi, sắp học xong tiểu học đến nơi rồi!”

Thủy An Lạc: “...”

“Đừng hòng lừa em, học xong tiểu học là phải mười hai tuổi mới đúng!” Thủy An Lạc hầm hừ, nhưng mà cô liếc thấy ánh mắt của anh Sở thì lập tức nhận ra cô thua rồi, anh Sở là dân nhảy lớp, nhảy lớp đó.

Thủy An Lạc âm thầm nhìn ra phía đằng sau, ý tứ là, anh trai à chẳng phải anh bảo cần đi vệ sinh đấy sao?

Sở Ninh Dực buông người ra, sau đó quay lại bắt đầu lấy cái gì gì đó ra. Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên rồi vội vàng mở cửa phi ra ngoài.

Sở Ninh Dực cười mắng cô một tiếng nhát gan, rồi tiếp tục giải quyết vấn đề của mình.

Sau khi Thủy An Lạc đi ra ngoài còn đang nghĩ: Giá như cô với anh Sở là thanh mai trúc mã nhỉ?

Tính tình của anh Sở giống Bánh Bao Rau y như đúc, cho nên lúc anh ấy nổi máu ghen thì chắc chắn cũng đáng yêu y như vậy!

Lúc Thủy An Lạc âm thầm ngẫm nghĩ, Sở Ninh Dực đã giải quyết xong rồi.

Anh ngồi bên giường nhìn cô con gái đang tự chơi với chân mình trên giường liền vỗ vỗ đầu bé con: “Con còn chưa ngủ sao?”

Bánh Bao Đậu cười khanh khách, vẫn ngồi nghịch chân.

“Mẹ cười trông thật bỉ ổi!” Bánh Bao Đậu bĩu môi, chậc chậc nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2187: Nếu như chúng ta là thanh mai trúc mã (4)
Thủy An Lạc: “...”

Sở Ninh Dực liếc nhìn vợ mình bằng ánh mắt không rõ thâm ý, sau đó vén chăn ngồi xuống bên cạnh con gái: “Con mau ngủ đi, các anh của con đều ngủ cả rồi.”

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con gái mình, sao con bé này không sốt ruột nhỉ? Các anh trai đều chọn được vợ của mình rồi mà riêng một mình cô nhóc này vẫn tự do tự tại, chẳng lẽ giáo dục của cô thất bại rồi hả?

Bánh Bao Đậu nghịch chân của mình một lúc liền ngà ngà ngủ.

Thủy An Lạc cẩn thận lấy bỏ chân đang bị bé nắm ra, chỉnh lại tư thế nằm cho Bánh Bao Đậu rồi quay sang nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhướng mày: “Nhìn cái gì?”

“Anh nói xem, nếu như chúng ta thật sự là thanh mai trúc mã thì sẽ như thế nào nhỉ?” Thủy An Lạc có chút mông lung hỏi.

“Anh sẽ chết trẻ!”

Lời này chắc chắn là do Sở Ninh Dực không thèm nghĩ gì mà bật thốt ra!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy An Lạc lập tức thay đổi.

“Anh đã nghe thấy chưa?” Thủy An Lạc đen mặt hỏi.

Sở Ninh Dực đưa tay tắt đèn, vô cùng phối hợp hỏi lại một câu: “Nghe thấy cái gì?”

“Tiếng trái tim thiếu nữ của em vỡ vụn!” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

Quả nhiên, không thể trông chờ vào việc một người như Sở Ninh Dực sẽ biết cái gì gọi là lãng mạn, anh chỉ có sóng, lại còn là sóng lớn, có thể đập chết tươi mấy cái thứ kia.

Thủy An Lạc nằm phịch xuống, thế nhưng vì nằm nhanh quá nên cái đầu đập thằng vào thành giường.

“A...!!!” Thủy An Lạc đau đến chảy cả nước mắt, thảm thương ôm đầu nằm trên giường, đau chết cô mất.

Sở Ninh Dực vội vàng mở đèn lên, vòng qua con gái đến bên cạnh cô: “Ngủ một giấc thôi mà cũng không nên hồn nữa!” Sở Ninh Dực trách mắng nhưng động tác trên tay lại vô cùng dịu dàng.

“Đều tại anh hết!”

Thủy An Lạc run lẩy bẩy hô lên. Nếu không phải do Sở Ninh Dực làm tan nát trái tim thiếu nữ của cô thì sao cô có thể bị kích động đến như vậy chứ!

Sở Ninh Dực không đế ý tới việc cô cố tình gây sự. Anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô rồi bế cô xuống giường: “Ôm lấy.”

Thủy An Lạc đau đến mức kêu ầm lên. Sở Ninh Dực kéo cô ngồi xuống sofa rồi lấy rượu thuốc giúp cô xoa bóp chỗ vừa bị đập vào.

“Làm sao thế?” Thím Vu khoác áo đi ra. Bà thấy Thủy An Lạc lại bị thương thì lại thấy đau lòng!

Thủy An Lạc thấy thím Vu xuất hiện thì bĩu môi, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống lã chã: “Anh ấy bắt nạt cháu!”

Sở Ninh Dực: “...”

Không phải là cô tự đập đầu vào giường sao? Thế quái nào lại thành anh bắt nạt cô rồi?

Thím Vu hô lên một tiếng, hoàn toàn chẳng thèm chú ý đến việc trước giờ Sở Ninh Dực thương yêu Thủy An Lạc cỡ nào mà mạnh mẽ đẩy anh ra: “Con gái là để yêu thương, sao thiếu gia lại có thể nhẫn tâm ra tay như vậy chứ?”

Rõ ràng thím Vu cho rằng Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực đánh.

Thủy An Lạc không hề giải thích, trái lại còn gật đầu.

Sở Ninh Dực đứng một bên, quăng cho cô một ánh mắt cảnh cáo. Thủy An Lạc âm thầm làm một cái mặt quỷ với anh.

“Đúng thế, anh ấy còn nói nếu như anh ấy với cháu mà là thanh mai trúc mã thì anh ấy đã chết sớm rồi. Thím Vu, cháu kém cỏi như vậy sao?” Thủy An Lạc tỏ ra đáng thương nói.

Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn cô: Đùa vừa phải thôi, vui thôi đừng vui quá.

Thủy An Lạc tiếp tục nhăn mặt: Không chịu đấy!

“Đâu có đâu! Thiếu phu nhân đáng yêu như vậy thì chắc chắn lúc còn bé còn dễ thương hơn nữa kìa!” Thím Vu lập tức nói: “Nếu thật sự là thanh mai chúc mã thì thiếu gia thương cô còn không kịp nữa là.”

Thím Vu giúp Thủy An Lạc bôi thuốc rồi lại trấn an Thủy An Lạc vài câu, sau đó mới chịu quay về phòng mình dưới sự yêu cầu của Sở Ninh Dực.

Thím Vu vừa mới rời khỏi, Thủy An Lạc đã lập tức hô một tiếng rồi nhảy dựng lên chạy về phòng, nếu không chắc chắn Sở Ninh Dực sẽ trừng trị cô mất.

Sở Ninh Dực không nhanh không chậm vẫn bước theo sau cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2188: Nếu như chúng ta là thanh mai trúc mã (5)
Đằng nào thì cô cũng chạy không thoát, sớm muộn gì cũng bị anh bắt lại.

Thủy An Lạc vừa chạy về phòng là lập tức chui vào chăn. Cô đang nghĩ xem có nên đem con gái ra làm tấm chắn gì gì đó hay không.

Sở Ninh Dực bước vào, anh không hề đi về phía giường của mình mà đi về bên Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc kéo chăn, bao kín cả người lại rồi buồn bực nói: “Em muốn đi ngủ rồi!”

Sở Ninh Dực ngồi xuống cạng gường, kéo lấy cái chăn của cô, thế nhưng cô cuộn thật sự rất chặt.

“Đang định nói với ai đó chuyện thanh mai trúc mã, nhưng nếu không muốn nghe thì thôi quên đi vậy.” Sở Ninh Dực giả đò nói, sau đó đứng dậy định bỏ đi.

Thủy An Lạc đột nhiên thò tay ra, kéo lấy cổ tay của Sở Ninh Dực. Anh quay đầu lại thì thấy nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn chôn ở trong chăn, lộ ra đôi mắt to tròn, lấp lánh nhìn anh.

Trong nháy mắt, nhịp tim của Sở Ninh Dực như đã đánh rơi mất một nhịp, cứ nhìn cô như vậy.

Kết hôn đã nhiều năm nhưng sức ảnh hưởng của cô với anh vẫn tồn tại như trước, thậm chí chỉ có tăng chứ không hề giảm.

Sở Ninh Dực quay lại ngồi xuống giường rồi mạnh mẽ kéo cô vào lòng mình. Anh hôn lên đôi mắt của cô, chính đôi mắt này đã khiến anh bại trận hoàn toàn.

Thủy An Lạc hơi giật mình, cảm nhận đôi môi của anh từ trên mi mắt dần dần trượt xuống phía dưới, sống mũi, chóp mũi, rồi rơi xuống môi của mình.

Đôi môi của anh hơi mỏng, ấn lên môi cô cứ có cảm giác mát lạnh, rất thoái mái!

Có người nói người môi mỏng thì tình cảm bạc bẽo là vì tình cảm cả một đời của họ chỉ dành cho đúng một người.

Sở Ninh Dực kề sát vào trán cô, tự tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy An Lạc: “Nếu như em ở bên cạnh anh từ hồi còn bé thì tới năm mười tám tuổi em vẫn sẽ gả cho anh.”

“Vì sao chứ?” Thủy An Lạc chớp chớp mắt, không phục nói.

Sở Ninh Dực nhéo nhéo hai má phúng phính của cô, nụ cười dịu dàng xem lẫn sự tà mị chết người: “Bởi vì em là đồ mê trai, người nào năm mười tám tuổi vừa gặp anh đã yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi hả?”

Thủy An Lạc: “...”

“Mê trai là một đức tính tốt đó, anh thì biết cái gì?” Thủy An Lạc hầm hè nói: “Anh đừng có nhảy vọt thẳng đến năm mười tám tuổi có được không? Trước đó thì sao, trước đó thì sao?”

“Trước đó?” Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ rồi đẩy Thủy An Lạc vào trong một cái, sau đó nhìn một cô gái nhỏ đang chen vào lòng mình, anh duỗi tay, ôm trọn cô vào lồng ngực.

“Chắc là ngay từ lúc em biết đi đã lẽo đẽo sau lưng anh làm cái đuôi nhỏ rồi.” Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ, một đứa nhóc mười tuổi sau đuôi là một cô bé con mới hai tuổi lẽo đẽo chạy theo, cảm giác này dường như cũng không tệ.

“Em không theo sau anh đâu!” Thủy An Lạc hừ một tiếng, sau đó bắt đầu đếm ngón tay: “Khi đó em nhất định là đứa bé đáng yêu nhất trong khu, rất nhiều người muốn chơi với em, sau đó anh sẽ ngang ngược đuổi hết bọn họ đi.”

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực đầu đầy vạch đen nhìn vợ ngốc nhà mình, như đang nói: Em cảm thấy cái chuyện đó có khả năng xảy ra sao?

Thủy An Lạc hiểu được hàm ý trong ánh mắt của anh liền buồn bực vỗ anh một cái: “Đừng có cắt lời em, em đã nói xong đâu!”

Sở Ninh Dực ho nhẹ một tiếng, ý bảo cô tiếp tục.

“Khi đó chắc chắn anh vẫn học nhảy lớp, lúc mới đầu, không đúng, lúc anh mới đi học em còn chưa sinh ra đâu, không được không được, khi đó anh còn chưa nhảy lớp!” Thủy An Lạc kích động nói: “Chờ em vào nhà trẻ là anh vào tiểu học rồi, lúc đó anh muốn mang em đi học, em muốn theo anh đi học.” Thủy An Lạc tiếp tục ảo tưởng.

Sở Ninh Dực: “...”

Quả nhiên, những lúc thế này phải giữ yên lặng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2189: Nếu như chúng ta là thanh mai trúc mã (6)
Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên trán của cô một cái, tiếp tục nghe những ảo tưởng của cô từ thời nhà trẻ cho tới tận khi học đại học, thật ra nếu nghĩ lại thì như vậy cũng không sai, từ lúc cô còn nhỏ cho đến lúc nắm tay cô đi vào nhà thờ, sau đó từ từ cùng nhau già đi.

“Đến khi em mười tuổi, em muốn tuyên bố trước mặt mọi người rằng anh là của em!” Thủy An Lạc bá đạo nói.

“Mười tuổi?” Rốt cuộc Sở Ninh Dực cũng hỏi một câu.

“Đúng vậy! Năm đó anh quen biết với Viên Giai Di!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Cái bình dấm muốn khô quắt queo này còn định ăn bao nhiêu năm nữa đây.

“Anh với Viên Giai Di chưa bao giờ thực sự yêu đương cả!” Sở Ninh Dực nhíu mày nói: “Mọi người nói như vậy thì cứ như vậy thôi.”

“Im ngay, im ngay, em vẫn còn muốn nói tiếp!” Thủy An Lạc tự nhắc đến rồi lại tự không muốn nghe, cho nên cô quả quyết cắt lời của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực để tùy cô nói tiếp.

Thủy An Lạc tiếp tục biên diễn từ năm mười tuổi cho đến năm mười hai tuổi, nụ hồn đầu đời lúc mười hai tuổi cô cũng muốn tặng cho Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhướng mi: “Mười hai tuổi?”

“Con trai anh mới hai tuổi đã hôn người ta rồi đó!” Thủy An Lạc phản bác lại, như đang nói “Anh có thể làm gì đây?”

Sở Ninh Dực lại im lặng, quả nhiên là anh quá cổ hủ rồi, nhưng mà cái chuyện nụ hôn đầu tiên này thì vẫn có thể tạm chấp nhận được.

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi: “Anh chờ em đến năm mười tám tuổi mới được ăn em, lúc đó anh đã hai mươi sáu rồi. Anh nói xem, trước đó anh có ấy ấy với một cô gái nào khác không?”

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn bộ dạng hung hăng của Thủy An Lạc. Auả nhiên, một khi đã lôi chuyện cũ ra thì có thể hóa thân thành cọp cái chỉ trong nửa phút.

“Nói như thế thì đúng là có chút thiệt thòi thật, anh phải chờ em đến tận năm hai mươi sáu tuổi, mấy thằng khác đến năm mười tám tuổi đã được khai trai rồi! Ít nhất em nợ anh tám năm, như thế thì em làm gì bù đắp cho anh đây?” Sở Ninh Dực đưa tay nâng cằm cô lên rồi hôn xuống.

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc hất tay anh ra: “Anh đứng đắn chút đi, đừng có hở tí là đòi "lái xe".”

Sở Ninh Dực rất vô tội: “Anh xác nhận là em "lái xe" trước.”

Thủy An Lạc tự động quên luôn sự thật này, cô nói: “Sau đó liệu chúng ta có thể nào cũng sẽ ly hôn không?”

Sở Ninh Dực ôm lấy cô thật chặt, hôn lên trán cô rồi nói: “Không đâu, đại khái anh sẽ bảo vệ em thật rốt, để em thành một Sở phu nhân mà ai ai cũng hâm mộ, để em tránh khỏi tất cả những phiền phức trên đời.”

“Cứ y như là chim hoàng yến ấy.” Thủy An Lạc bĩu môi, bày tỏ sự không hài lòng với thân phận như vậy.

Sở Ninh Dực gật đầu: “Không có một năm trưởng thành ấy, anh tình nguyện bảo vệ em cả đời, sẽ không để em có cơ hội tiếp xúc với bất cứ thứ gì hiện tại.”

Thủy An Lạc vỗ vỗ lồng ngực của mình: “May quá, may mà không quay ngược thời gian được, em vẫn thích cuộc sống bây giờ hơn!”

Được cùng anh cùng hội cùng thuyền.

Sở Ninh Dực đưa tay vò đầu cô: “Đồ ngốc, vốn dĩ đã không thể quay về quá khứ rồi!”

Ảo tưởng kết thúc, Thủy An Lạc đưa ra kết luận là, trải qua tất cả những chuyện đó nhưng cô không hề hối hận. Nếu như tất cả là để đạt được giờ phút hiện tại thì cô không cần thanh mai trúc mã nữa, nhưng nhất định phải cùng anh cùng hội cùng thuyền, vinh nhục cùng hưởng.

Thủy An Lạc tựa vào lòng anh rồi từ từ nhắm mắt lại. Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ về cô, một lát sau đã trầm trầm ngủ.

Sau khi Thủy An Lạc ngủ say, Sở Ninh Dực cẩn thận đứng dậy, đi vào phòng làm việc.

Giữa đêm khuya trong phòng làm việc vắng vẻ không một tiếng động.

Sở Ninh Dực ngồi trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm màn hình màu đen, trên màn hình không có bất cứ cái gì cho nên có thể nhận thấy rằng anh chỉ đang ngẩn người ra đó.

Z, một chữ này có quá nhiều ý nghĩa.

Đáng tiếc, anh không hề lấy được bất cứ đầu mối nào về chữ cái này.
 
Top