Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2190: Nếu như chúng ta là thanh mai trúc mã (7)
“Tích tích...” Máy tính xách tay đột nhiên vang lên âm báo có tin nhắn đến. Sở Ninh Dực hoàn hồn lại rồi mở màn hình máy tính lên, nhìn tin nhắn vừa mới được gửi tới đang hiện trên đó.

[Báo Tuyết, có người muốn gặp anh.]

Sở Ninh Dực nhìn tin nhắn này, không trả lời lại.

Anh ngồi nửa tiếng rồi tự tay cầm lấy di động trên bàn, sau đó đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ: “A Sơ, là tôi.”

Đầu bên kia có chút ầm ĩ, Sở Ninh Dực đợi một lát mới yên tĩnh lại, sau đó là thanh âm trầm thấp của A Sơ vang lên: “Làm sao thế?”

“Giúp tôi đi gặp một người.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa nhìn đèn đường bên ngoài cửa sổ. Chúng đứng đó một cách ngay ngắn, chiếu sáng màn đêm của cả một thành phố.

Thủy An Lạc đã từng nói đùa với anh rằng, ban đêm vốn là đen tối, vì sao lại phải cần đèn đường rọi sáng làm gì?

Lúc đó cô chỉ hỏi vui một chút chứ không hề nghĩ muốn một câu trả lời, mà bản thân Sở Ninh Dực cũng không nghĩ được cho cô một đáp án nào, đó là một câu hỏi rất khá, ít nhất anh không biết được đáp án.

A Sơ ở đầu bên kia dừng một chút.

“Gần đây anh gặp phải phiền phức gì sao?” A Sơ bắt đầu suy đoán, nhưng cũng khá là rõ ràng.

Sở Ninh Dực cười nhẹ một tiếng, coi như thừa nhận lời anh ta vừa nói.

Đầu bên kia yên tĩnh một hồi rồi mới lên tiếng: “Được, địa điểm, thời gian, người tôi cần gặp là ai.”

“Tôi sẽ cho người liên hệ với cậu.” Sở Ninh Dực nói rồi đưa tay kéo rèm cửa lại.

A Sơ đột nhiên nói: “Nhưng tại sao lại là tôi?”

“Vì sao không phải là cậu?” Trên con đường này, người duy nhất mà anh tin tưởng chỉ sợ cũng chỉ có mình A Sơ. Mà A Sơ đi đại điện cho Báo Tuyết là bởi vì anh ta có đủ tư cách.

A Sơ không thèm nhắc lại nữa mà cúp máy, những lời này của Sở Ninh Dực là sự tin tưởng tuyệt đối đối với anh ta.

Trên con đường này quả thật không có cái gì gọi là bạn bè, thế nhưng Sở Ninh Dực lại là ngoại lệ. Anh ta có được ngày hôm nay là do Sở Ninh Dực đã giúp anh ta, là Báo Tuyết đã giúp anh ta.

Sở Ninh Dực cúp máy rồi quăng di động lên bàn. Anh cúi đầu nhìn chân của mình. Anh quên mất vấn đề với cái chân này, anh phải tìm một cơ hội để bản thân có thể đứng lên.

Trời ngày càng lạnh, đêm cũng đã khuya.

Sở Ninh Dực lên lầu xem tụi nhỏ, Tiểu Bảo Bối vẫn ngủ nghiêm chỉnh hơn cả sách giáo khoa. Bánh Bao Rau cũng vậy, chỉ có điều lúc này có thêm một Tiểu Bất Điểm đang giang tay giang chân nằm ở bên cạnh Bánh Bao Rau. Ấy vậy mà Bánh Bao Rau không hề tỉnh lại.

Sở Ninh Dực nhìn con trai, nếu như anh với Thủy An Lạc mà là thanh mai trúc mã thì rất có thể anh sẽ giống như Bánh Bao Rau lúc này, thế nhưng Thủy An Lạc ước chừng phải thay đổi thành dáng vẻ giống như Tiểu Miên Miên, đáng giá khiến người ta thương yêu, cũng chỉ có thể khiến người ta thương yêu.

Sở Ninh Dực giúp Tiểu Bất Điểm đắp kín chăn, sau đó đứng dậy đi xuống lầu.

Sáng sớm hôm sau, người đầu tiên tỉnh lại vẫn là thím Vu. Bà phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà.

Lúc Sở Ninh Dực đi ra, thím Vu đã chuẩn bị xong xuôi, bà chào hỏi anh rồi báo đã có thể dùng bữa.

Sở Ninh Dực gật đầu. Anh nhìn Tiểu Bảo Bối đang ngáp ngắn ngáp dài đi tới liền vẫy vẫy tay gọi nhóc con lại.

Tiểu Bảo Bối ngáp liên tục, đi tới bên cạnh Sở Ninh Dực rồi ôm lấy chân của anh: “Ba.”

Sở Ninh Dực sờ sờ cái đầu nhỏ của con trai rồi đưa nhóc về phía bàn ăn: “Mấy ngày nữa là nghỉ rồi.”

“Đúng vậy, mầy ngày nay toàn phải làm mấy bài kiểm tra nhàm chán.” Tiểu Bảo Bối đang làm đồ trang trí trên chân của ba mình, bị ba kéo đến cạnh bàn ăn thì mới chịu ngồi xuống vị trí của mình rồi bắt đầu dùng bữa.

Kỳ thi đối với Tiểu Bảo Bối mà nói thì quá đơn giản, nếu như không phải nhóc còn ngại mẹ mình thì nhóc thực sự muốn nhảy thẳng lên đến lớp năm luôn rồi.

“Ba, lần này ba có đi họp phụ huynh không?” Tiểu Bảo Bối vừa húp cháo vừa hỏi, nhóc rất hy vọng ba mình có thể tới dự.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2191: Nếu như chúng ta là thanh mai trúc mã (8)
Họp phụ huynh?

Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ một chút, hai lần trước lịch họp trùng với lịch anh ra nước ngoài cho nên đều do Thủy An Lạc đến dự. Thủy An Lạc cũng rất vui vẻ đi dự họp phụ huynh cho con. Dù sao thì con trai cô học giỏi, đi cũng chỉ nhận được lời khen.

“Lúc nào?” Sở Ninh Dực gắp trứng gà cho Tiểu Bảo Bối, hỏi.

Tiểu Bảo Bối nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Hình như là vào thứ bảy tuần sau, sau khi có kết quả của kỳ kiểm tra ạ.”

Sở Ninh Dực tính toán thời gian một chút rồi cuối cùng gật đầu.

“Oh yeah!” Tiểu Bảo Bối vui vẻ, để ba đi họp phụ huynh là tốt nhất.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu nhóc: “Cẩn thận không mẹ con lại nói con ghét bỏ mẹ con đấy.”

“Không phải là con chê mẹ, nhưng mà lần nào mẹ đi thì đám người đó cứ vây quanh lấy mẹ, mấu chốt là mẹ còn không từ chối mấy người họ, đã đứng là đứng tận một hai giờ liền, phiền lắm.” Tiểu Bảo Bối bất đắc dĩ nói, đám người đó không những muốn nịnh hót ba nhóc mà còn khen nhóc tới tấp. Đáng tiếc, lần nào mẹ nhóc cũng cười híp tịt mắt nghe từ đầu đến cuối.

Sở Ninh Dực đại khái cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng đó.

“Được rồi, lần tới ba sẽ đi.” Sở Ninh Dực trấn an tâm hồn đang bị tổn thương của con trai mình.

Tiểu Bảo Bối sung sướng nên bữa sáng cũng ăn nhiều hơn mọi khi. Ăn được một nửa thì Tiểu Sư Niệm đi xuống lầu, bé con cũng phải đi học.

“Chào buổi sáng sư công, chào buổi sáng anh Bảo Bối.” Tiểu Sư Niệm vừa nói vừa dụi mắt.

Tiểu Sư Niệm học ở vườn trẻ trong quân bộ, cho nên không học cùng đám Tiểu Bảo Bối. An Phong Dương đưa Tiểu Bảo Bối và Tiểu Miên Miên đi học xong còn phải đưa thêm một đứa nữa.

Thủy An Lạc với Bánh Bao Đậu tỉnh lại cùng lúc. Hai mẹ con ngồi trên giường, vẻ mặt ngơ ngác y như nhau: Tôi là ai, đây là đâu?

Thủy An Lạc vuốt vuốt mặt mình rồi ôm Bánh Bao Đậu đi đánh răng rửa mặt.

Lúc hai người họ đi ra thì Bánh Bao Rau với Tiểu Bất Điểm đã đang ăn sáng, không thấy Sở Ninh Dực đâu, có lẽ là đang họp trong phòng làm việc rồi.

Phong Phong cũng có mặt, nhưng mà đang ở trong phòng khách, trên bàn có mấy tập tài liệu. Thủy An Lạc liếc mắt một cái thấy trên đó ghi một vài phương pháp liền bĩu môi đi ăn cơm sáng.

“Một lát nữa cô thử xem cái này xem, tôi cảm thấy có tác dụng đấy, trưa nay tôi phải đến đoàn làm phim một chuyến.” Phong Phong nói rồi vạch ra những chỗ cần xem cho cô.

Thủy An Lạc đáp lại rồi tiếp tục ăn sáng.

Phong Phong xử lý xong xuôi rồi mới ra khỏi nhà, chắc là vì đoàn làm phim có việc thực sự quan trọng chứ nếu với cái tính có thể nằm thì nhất quyết không đứng của anh chắc còn lâu anh mới chịu đến đó.

Sau khi Phong Phong đi rồi, Thủy An Lạc ăn vài miếng cháo rồi đi cầm tài liệu xem, trên đó đa phần là số liệu về thần kinh trong não bộ, còn có vài tài liệu phiên dịch.

Thủy An Lạc ngậm đũa ngẫm nghĩ, đây có lẽ là sự khác biệt giữa thiên tài và đồ ngốc rồi, mấy cái này cô nhìn kiểu gì cũng không hiểu vậy mà Phong Phong lại hiểu được.

Thủy An Lạc đang nhìn nhìn thì di động của cô để trong phòng ngủ vang lên. Bánh Bao Đậu lập tức chủ động giúp mẹ chạy đi lấy di động, thực ra chỉ là do bé không thích cứ ngồi mãi một chỗ trên bàn ăn thôi.

Thủy An Lạc nhận di động do Bánh Bao Đậu đưa cho, thấy số gọi đến hiện trên màn hình thì hơi sửng sốt một chút, sau đó mới bấm nhận: “Alo...”

“An, tôi cứ nghĩ cô sẽ không nghe điện thoại của tôi cơ.” Janis bất đắc dĩ nói, còn có chút tủi thân.

Thủy An Lạc ngồi xuống ghế, lật lật mấy bản vẽ trên tài liệu: “Nếu đã nghĩ như vậy thì tại sao còn muốn gọi điện cho tôi làm gì?”

“An, chuyện lần này tôi thật sự xin lỗi!” Janis chân thành nói lời tạ lỗi.

“Nếu như anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh làm như vậy thì có lẽ tôi sẽ tha thứ cho anh.” Giọng điệu của Thủy An Lạc vẫn nhàn nhạt như trước, không nghe ra vui giận.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2192: Nếu như chúng ta là thanh mai trúc mã (9)
Đầu bên kia im lặng, một lát sau mới lên tiếng: “Tôi cho rằng sức chịu đựng của Sở Ninh Dực rất tốt, cho nên mới nói như vậy với bạn của tôi, chắc là anh ta đã hiểu lầm ý tôi.”

Thủy An Lạc nghĩ cái lý do này đúng là hay thật, nếu như không phải cô biết tỏng mục đích của hắn thì có khi cô đã tin rồi.

“Thật sao.” Thanh âm của Thủy An Lạc nhàn nhạt. Cô ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp lời: “Nếu là như thế thì coi như tôi đã hiểu lầm anh đi. Thế nhưng cho dù là như vậy thì tôi cũng không cho phép bất cứ kẻ nào làm những chuyện tổn thương đến chồng của tôi!”

Thủy An Lạc nói bằng giọng điệu nghiêm túc, tựa như cô rất để ý chuyện Sở Ninh Dực có bị ức hiếp hay không.

Janis cười cay đắng, nói: “Tôi chỉ muốn nói rõ với cô thôi. Tôi chẳng có lý do gì mà phải đối đầu với anh ta cả, không phải sao?”

“Tôi cũng chỉ nói rõ ràng cho anh biết thôi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhìn Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng làm việc, cô lại nói tiếp: “Vậy nên Janis này, chúng ta không cần làm bạn nữa đâu.”

“Chỉ vì chuyện này thôi sao?” Janis có chút sốt ruột.

“Chuyện này còn chưa đủ sao?” Thủy An Lạc hỏi ngược lại gã một câu: “Janis, có mấy lời tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cũng không muốn nói đến lần thứ hai, anh có hiểu không?”

Đầu bên kia truyền đến một tiếng thở dài, Janis bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Thủy An Lạc tắt mắt điện thoại rồi nhìn Sở Ninh Dực đang đi tới.

Sở Ninh Dực ngồi xuống bên cạnh cô. Thủy An Lạc chớp chớp mắt: “Em không làm sai chứ?!”

“Nếu như anh nói em làm sai rồi, chẳng lẽ em sẽ gọi điện lại cho Janis rồi nói, Janis chúng ta làm bạn đi hay sao?!” Sở Ninh Dực nói.

Thủy An Lạc: “...”

Cứ cho là cô chưa từng hỏi câu đó đi, cô còn phải tiếp tục ăn sáng nữa.

Sở Ninh Dực tựa người vào ghế nhìn Thủy An Lạc: “Làm như vậy cũng tốt, Janis trời sinh có tính đa nghi, em làm như vậy mới giống phản ứng của một cô gái bình thường.”

Thủy An Lạc làm một cái mặt quỷ với anh: “Em vốn là một cô gái bình thường có được không hả?”

Sở Ninh Dực yên lặng nhìn thoáng qua con gái của mình, ý tứ rõ ràng muốn nói cho Thủy An Lạc biết rằng: Mẹ lũ nhỏ à, em tự giác chút đi!

“Được rồi, cuối tuần anh với em sẽ cùng đi họp phụ huynh cho Tiểu Bảo Bối.” Sở Ninh Dực tuyên bố quyết định của chính mình.

“Hả?” Thủy An Lạc sửng sốt. Cô quay đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Chẳng phải anh không thích đi dự họp phụ huynh à, sao thế? Thật tình em hoàn toàn có thể làm thay anh mà.”

Có một đứa con trai học cực giỏi cũng là vinh quang của cô đấy.

Sở Ninh Dực cười không rõ ý, thuận tay lật tài liệu ra xem: “Phong Tứ đâu rồi?”

“Đến đoàn làm phim rồi, nói là có việc.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng mình: “Phim mới còn chưa quay, sức khỏe của Triệu Uyển Uyển còn chưa hồi phục mà sao anh ta bận rộn thế nhỉ?”

Sở Ninh Dực nhướng mày rồi đặt mấy cái thứ gì gì đó anh xem không hiểu này xuống bàn: “Có lẽ là chuyện của Cố Minh Hạo, sau chuyện lần đó thì địa vị của hắn ở thành phố A đã không còn vững chắc nữa rồi. Quả không ngoài dự liệu, Janis sẽ tới thành phố A nhanh thôi, đến lúc đó địa vị của hai tên đó ngang nhau mới là điều có lợi nhất cho chúng ta.”

Thủy An Lạc vừa đứng dậy vừa xoa xoa chóp mũi của mình: “Boss lớn phía sau màn không nhìn thấu điểm này sao? Hắn ta không sợ nội chiến à?”

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đi tới cạnh mình, ngón tay của anh gõ lên mặt bàn một cái: “Nhưng mà hắn ta càng lo lắng việc sẽ hỏng chuyện, như vậy kế hoạch suốt mấy chục năm của hắn sẽ có thể bị phá hủy lần thứ hai.”

Thủy An Lạc chống tay lên cằm, nghiêm túc nghĩ thì thấy quả đúng như lời anh nói, muốn nghiên cứu một người cải tạo gen phải tốn mười mấy hai mươi năm. Hiện tại thời gian đã quá gấp, nếu bị thất bại lần nữa thì coi như tâm huyết cả đời của hắn sẽ bị hủy hoại hoàn toàn luôn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2193: Nếu như chúng ta là thanh mai trúc mã (10)
“Vậy nên chuyện này cho anh một lỗ hổng à?” Thủy An Lạc nói rồi khom lưng cầm tài liệu lên, sau đó ngồi xuống thảm trải sàn, bắt đầu chỉnh lý số liệu.

Sở Ninh Dực không phủ nhận, vấn đề bây giờ là anh phải lợi dụng sơ hở này như thế nào. Hiện tại quyền chủ động đã nằm trong tay anh. Kế hoạch người cải tạo gen và đám người kia nằm trong tối, căn cứ ở ngoài sáng, chắc chắn đây là điều có lợi với bọn họ.

***

Khách sạn, đoàn làm phim.

Lúc Phong Phong tới nơi thì đạo diễn và những người khác đều đã có mặt, nhiệm vụ chủ yếu lần này là chọn diễn viên phụ, đáng lẽ không cần Phong Phong phải ra mặt nhưng Cố Minh Hạo lại nói tốt nhất vẫn nên để Phong Phong xuất hiện, đỡ cho đến lúc đó anh lại không ưng.

Tâm tình của Cố Minh Hạo thế nào thì ai ai cũng có thể nhìn ra được.

Tất nhiên Phong Phong cũng không phải ngoại lệ, có điều anh cũng đâu có thèm để ý chút nào, ngược lại còn rất vui vẻ nữa. Dù sao thì có thể chọc tức người ta cũng là một loại năng lực mà.

Người đầu tiên được chọn vào vai nữa thứ - vai bạn thân của nữ chính, một cô gái rất có tâm cơ nhưng lại hiền lành.

Cố Minh Hạo chọn một cô gái có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt xinh xắn.

Phong Phong vừa sờ sờ chóp mũi của mình vừa nhìn cô bé vẫn luôn phóng điện với mình từ nãy đến giờ kia, cuối cùng nhàn nhạt lên tiếng: “Rốt cuộc là tôi yêu đương với nữ chính hay là với nữ phụ thế, cô gái này mà cũng được sao?”

Cố Minh Hạo nhìn về phía Phong Phong đang trưng ra cái dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Tôi mới là biên kịch, tôi hiểu rõ hình tượng nhân vật của tôi hơn anh.”

“Anh hiểu được nhân vật, nhưng anh không hiểu được người ta!” Phong Phong đổi chân gác trên bàn: “Anh Cố muốn tôi đến đây chẳng phải là vì để trưng cầu ý kiến của tôi sao? Đã bảo tôi tới nhưng lại không cho tôi phản bác là có ý gì?”

“Anh Phong đang có thành kiến với tôi đúng không?” Cố Minh Hạo hỏi trắng ra.

“Là thành kiến lớn.” Phong Phong nói rồi đứng dậy, nhìn Cố Minh Hạo: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hợp đồng anh ký với Sở Thị đã ghi rõ rằng Sở thị có toàn quyền phụ trách việc chọn diễn viên, đáng lẽ anh Cố không nên tự mình tới chọn vai phụ nhưng anh lại tới là để làm gì vậy? Muốn đưa ai đó vào sao?”

Cố Minh Hạo ngẩng đầu, nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình: “Anh đang nói cái gì thế?”

Phong Phong thuận tay lật lật kịch bản: “Tôi đang nói cái gì thì hẳn anh rõ ràng hơn tôi mới đúng chứ, thay vì lãng phí thời gian ở đây để cài người vào bên cạnh tôi thì chẳng thà nghĩ cách để sửa kịch bản cho tốt hơn đi, như vậy mới có thể kiếm được nhiều tiền, hay là mục đích chính của anh Cố đây không phải là để kiếm tiền?”

Phong Phong gằn từng chữ một mà nói.

Sắc mặt của Cố Minh Hạo cũng thay đổi theo từng câu từng chữ ấy, không biết lời này của Phong Phong là thật hay là giả.

Hắn có cảm giác Phong Phong đã biết cái gì đó, thế những cũng cảm thấy anh chẳng biết cái gì cả.

“Anh Phong bị mắc chứng hoang tưởng bị hại đấy hả? Vì sao tôi phải cài người vào bên cạnh anh chứ?” Cố Minh Hạo hừ lạnh một tiếng.

“Ồ, vậy chẳng lẽ lúc tôi tới đây tôi đã nhìn nhầm rồi sao?” Phong Phong nói rồi đem di động của mình quăng lên bàn: “Anh Cố với cô gái này không quen biết nhau sao?! Tính tình của tôi không được tốt cho lắm đâu, tôi ghét nhất chính là ba cái chuyện đi cửa sau đấy!”

Cố Minh Hạo cúi đầu nhìn tấm ảnh cô gái kia tới gặp hắn lúc trước, thế rồi hắn lập tức ngẩng đầu nhìn Phong Phong, vậy hóa ra Phong Phong nói như vậy chỉ là vì chuyện này sao?

Hiện tại Cố Minh Hạo cũng không dám xác định.

Hắn đã bị Sở Ninh Dực chơi hai lần, cho nên lần này tuyệt đối không thể lơ là nữa.

Hắn muốn cài một người của mình vào bên cạnh Phong Phong, nhưng không ngờ lại bị Phong Phong bắt quả tang thế này.

Cố Minh Hạo nghĩ nghĩ, nếu cứ tiếp tục chỉ e rằng hắn cũng chẳng được lợi, thậm chí có khi sẽ tự bán đứng chính mình, vậy nên hắn vỗ kịch bản đang cầm trên tay xuống nói: “Nếu như vậy thì tôi khỏi tới nữa là được, nếu đã bán cho Sở Thị thì cũng chẳng còn quan hệ gì với tôi nữa hết!”

Phong Phong nhìn gã đàn ông đang tức giận bỏ đi. Anh ngồi xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, muốn đấu với anh sao, còn lâu mới đủ trình.

Phong Phong đang mải nghĩ thì đột nhiên di động vang lên. Anh cúi đầu nhìn rồi kinh ngạc khi nhìn thấy tên người gọi tới, sau đó vội vàng cầm di động đứng lên, cung kính tiếp chuyện.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2194: Thế giới nợ tôi một tượng vàng tí hon (1)
Thái độ của Phong Phong xoay chuyển một trăm tám mươi độ, anh vội vàng chạy ra ngoài rồi cung kính nhận điện thoại.

“Cháu chào cô!” Phải biết rằng đây chính là lần đầu tiên mẹ Kiều Nhã Nguyễn gọi điện thoại cho anh.

“Nhã Nhã phải quay về quân doanh rồi, cậu cũng bận rộn không có thời gian nên để chúng tôi chăm sóc cho Tiểu Bất Điểm đi!” Mẹ Kiều nói thẳng vào vấn đề, thật ra thì là do bà nhớ cô cháu gái của mình quá thôi.

Tim Phong Phong lập tức đập thịch một tiếng, gần đây bận bịu quá nên quên luôn cả việc mang con đi tranh thủ tình cảm của mẹ vợ rồi.

“Cô à, gần đây cháu có một số việc bận cho nên chưa kịp mang Tiểu Bất Điểm qua thăm cô! Để ngày mai đi! Sáng sớm mai cháu sẽ đưa Tiểu Bất Điểm tới.”

Phong Phong đã nói như vậy thì mẹ Kiều cũng không nói gì nữa, hiển nhiên là bà đã đồng ý với lời của Phong Phong rằng ngày mai sẽ đưa Tiểu Bất Điểm qua thăm họ.

Phong Phong nhìn di động tắt ngúm thì không nhịn được phải âm thầm hít một hơi. Mẹ vợ đích thân gọi điện tới chẳng phải muốn cái mạng nhỏ này của anh sao?

“Thì ra cũng có người khiến Phong Ảnh đế phải sợ cơ đấy?” Đạo diễn cười ha hả bước ra.

Phong Phong lập tức biến sắc, rồi lại đanh mặt nhìn đạo diễn đi vào phòng.

Việc chọn diễn viên vẫn đang được tiếp tục, thế nhưng Cố Minh Hạo đã tức giận bỏ đi rồi thì anh cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa.

Vậy nên Phong Phong chỉ nhìn qua loa một hồi rồi nói với George một tiếng, sau đó rời khỏi khách sạn.

Sau khi Phong Phong rời khỏi khách sạn liền gọi điện cho Sở Ninh Dực trước báo về chuyện bên này.

Sở Ninh Dực nghe xong chỉ dừng một chút, không nói gì thêm.

Cố Minh Hạo bị ép thì đối với bọn họ lúc này cũng không có gì bất lợi cả. Sở Ninh Dực ngồi đằng sau bàn làm việc, ngón tay khẽ vuốt ve chiếc di động vẫn đang mở họp video, những hoạt động của Sở Thị gần đây vẫn luôn ổn định cho nên rất ít khi Sở Ninh Dực lên tiếng.

Lúc này Thủy An Lạc đang ngồi ở bàn trà trong phòng làm việc xem mấy bản biểu đồ. Ngoài phòng khách có ba đứa nhóc nô đùa đến mức muốn lật cả trời thì cô còn ngồi đâu được nữa, chẳng thà ngồi trong này cho nó yên tĩnh.

Sở Ninh Dực mang tai nghe điện thoại cho nên dù anh đang mở họp video thì Thủy An Lạc cũng không nghe thấy gì cả, mà bản thân Sở Ninh Dực cũng chẳng nói lời nào.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn cô gái đang quay bút, ghé người vào bàn chẳng biết nghĩ cái gì, chắc là có gì đó làm khó cô rồi.

Cảnh này như quay về khi còn ở bệnh viện, lúc bà nội muốn làm giáo sư hướng dẫn của cô trông cô cũng có bộ dạng như nước đến chân mới nhảy thế này.

“Làm sao thế?” Sở Ninh Dực tắt video đi, hai mắt nhìn thằng vào Thủy An Lạc rồi trầm giọng nói: “Không làm được thì cứ quên đi, chờ cậu ta về rồi để cậu ta tự làm.”

Sở Ninh Dực luôn bật trạng thái bảo vệ đối với vợ mình, vợ đã không hiểu thì không làm là xong.

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, cắn bút nhìn Sở Ninh Dực: “Em cảm thấy hình như em không hề học ngành y.”

Mấy thứ này cô nhìn chẳng hiểu cái gì cả.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô một cái: “Em không phải người chuyên về mảng thần kình, xem không hiểu cũng là điều bình thường thôi.”

Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu ra điều suy nghĩ gì đó: “Em nhớ trong sổ ghi chép của sư phụ về vùng hồi hải mã đâu phải như thế này, tại sao Phong Phong không làm giống thế chứ?”

Mấy lời này cũng chỉ là Thủy An Lạc muốn than thở với Sở Ninh Dực một chút mà thôi, dù sao Sở Ninh Dực cũng chỉ là người ngoài ngành, anh cũng không hiểu gì hết.

Thủy An Lạc nói xong lại tiếp tục cúi đầu nhìn những số liệu kia: “Nếu cứ như vậy mà muốn tìm được cách để có thể cấy ghép ký ức thì em cảm thấy khó chết đi được!”

“Cấy ghép ký ức?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa như thể nghĩ tớ cái gì.

“Không phải là cấy ghép đơn thuần đâu, nếu chỉ là cấy ghép bình thường thì còn phải có được ký ức ban đầu, khi ấy...” Thủy An Lạc đang nói dở, Sở Ninh Dực lại như nghĩ tới chuyện gì đó bỗng đứng phắt dậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2195: Thế giới nợ tôi một tượng vàng tí hon (2)
Thủy An Lạc chớp mắt nhìn anh đi tới bàn làm việc, sau đó lấy tài liệu trong ngăn kéo ra.

Sở Ninh Dực quay lại bên cạnh Thủy An Lạc rồi đưa nó cho cô: “Em còn nhớ cái này không? Trước đây Tôm Lớn từng muốn dùng phương pháp ghi lại ký ức để lấy đi cái gì đó trong đầu của Mân Hinh!”

Thủy An Lạc sững người rồi nhận lấy bản tài liệu kia mở ra xem, trong đó ghi chép về những chuyện khi Tôm Lớn còn chưa bị bắt, cũng là vụ án mà bọn họ đã giải quyết.

Thủy An Lạc lật được hai trang rồi đột nhiên nhớ ra: “Em nghĩ ra rồi, lúc đó hình như là có người thế thân cho chị Mân Hinh cho nên việc ghi lại ký ức thất bại, hoặc nói đúng hơn là ký ức có thể được ghi lại được!”

Thủy An Lạc vừa nói vừa có chút kích động, như vậy thì ít nhất ở phương diện này đã có một phương hướng nhất định rồi.

Người khác có thể ghi lại ký ức thì bọn họ cũng có thể.

Chỉ cần đem những ký ức đã được ghi lại này “rót” vào cơ thể tái chế thì, bùm, vật dẫn sẽ nổ tung.

Thủy An Lạc nghĩ vậy nhưng không kích động.

“Đáng tiếc, chị Kỳ Nhu vì chúng ta mà ngay cả di thể cũng không tìm được.” Thủy An Lạc cúi đầu thở dài.

Sở Ninh Dực đưa tay kéo cô vào lòng: “Kết quả như vậy mới là tốt nhất, thứ kia không phải là thân xác của Kỳ Nhu. Kỳ Nhu có thể sống được một ngày đã là chuyện không thể xảy ra rồi.” Sở Ninh Dực lên tiếng khuyên cô.

Thủy An Lạc gật đầu, chuyện này đương nhiên là cô hiểu nhưng vẫn có chút khó chịu.

Thủy An Lạc sầu não xong liền đặt sổ ghi chép xuống bên cạnh.

“Nhưng năm đó Tôm Lớn đã chết rồi, những kỹ thuật này chúng ta cũng không biết đang ở chỗ nào?” Thủy An Lạc vừa viết viết vừa hỏi một câu hỏi rất đúng vấn đề.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, đó quả thật là một vấn đề nan giải, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được kỹ thuật xử lý ký ức này.

Thủy An Lạc thở dài, ý kiến thì hay đó nhưng muốn áp dụng lại có chút phiền phức.

“Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, em đừng suy nghĩ nhiều quá!” Sở Ninh Dực nói rồi cúi đầu nhìn đồng hồ: “Buổi chiều hẹn Viện trưởng Lưu tới nhà đi.”

Thủy An Lạc à một tiếng rồi thu đồ lại: “Anh gọi Viện trưởng Lưu làm cái gì?"

Sở Ninh Dực tiếp tục vò đầu của cô: “Kiểu gì vẫn phải tìm một cái cớ chứ, không phải sao?”

Thủy An Lạc bĩu môi, lầm bầm khẽ nói: “Sao em lại thấy không tin anh thế nhỉ?”

Cách làm việc của Sở Ninh Dực là để cho người ta thấy một mục đích, thế nhưng chắc chắn vẫn còn mục đích khác mà người ta không thể nhìn thấy được.

Sở Ninh Dực đánh bộp một cái lên đầu của cô, nghe thì to nhưng chả dùng bao nhiêu sức, được cái tiếng vang lớn thôi: “Người đàn ông của em thiếu tin cậy đến thế cơ à?”

“Chậc, chậc, chậc, anh Sở à, anh có thể đừng lôi ba cái chữ độ tin cậy kia ra dọa người ta có được không hả?" Thủy An Lạc nói rồi đứng dậy giãn gân cốt của mình, sau đó nói: “Em đi gọi điện cho Viện trưởng Lưu, tiện đường coi thử xem mấy giờ chiều Cố Minh Hạo trở về, trùng hợp gặp nhau mới là tốt nhất!” Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực bằng cái dáng vẻ em đều hiểu hết mà.

Sở Ninh Dực tựa lưng vào sofa nhìn cô vợ ngốc đang ngúng nguẩy đi ra ngoài nhà mình, khóe miệng của anh khẽ cong lên.

Quả nhiên, trong số bốn đứa bé mà anh nuôi trong nhà thì đứa trẻ này là nhỏ nhất.

Sở Ninh Dực ngồi một lát rồi đứng dậy định đi ra ngoài, đáng tiếc, máy tính của anh lại vang lên âm báo có tin nhắn tới. Sở Ninh Dực đành phải đi qua xem, đây là tin do Tuyết Long gửi tới, nói A Sơ đã bắt đầu xuất phát rồi, chắc khoảng ngày mai là có thể tới gặp người kia.

Sở Ninh Dực đọc tin nhắn xong, hai hàng lông mày anh tuấn cau lại, cuối cùng giãn ra. Anh tắt máy tính đi ra ngoài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2196: Thế giới nợ tôi một tượng vàng tí hon (3)
Lúc này Thủy An Lạc đang gọi điện cho Viện trường Lưu, hẹn ba giờ chiều sẽ cho tài xế qua đón Viện trưởng.

Thủy An Lạc cúp máy xong liền chống điện thoại xuống cằm, sau đó quay sang nhìn Sở Ninh Dực: “Làm thế nào để Cố Minh Hạo gặp được bây giờ nhỉ?”

Sở Ninh Dực: “...”

“Nếu cố ý quá thì sẽ khiến người ta hoài nghi, cứ thuận theo tự nhiên rồi cũng sẽ gặp mặt thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi ngẩng lên nhìn đồng hồ: “Em quên mất định luật ba trùng hợp mà anh nói với em lúc trước rồi à? Em hiểu Cố Minh Hạo mà.”

Được rồi, Thủy An Lạc lựa chọn buông tha chuyện vô tình đụng mặt này.

“Ba giờ chiều Viện trưởng Lưu sẽ đến, nhưng mà anh định giấu giếm cô ấy thế nào đây?” Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu ra điều suy nghĩ.

Sở Ninh Dực bước qua, ngay lúc Bánh Bao Đậu lao tới thì ôm lấy bé rồi mới nói: “Chuyện này tới lúc đó rồi tính, anh thật sự không đứng lên nổi thì cô ấy cũng không thể nói gì được.”

Bánh Bao Đậu chỉ chỉ về phía sân thượng, ý bảo ba mau bế bé qua đó.

Sở Ninh Dực nhìn con gái, không hiểu con gái lại muốn làm gì nữa, thế nhưng anh cũng không phản đối quyết định của con gái nên bế bé đi ra.

Thủy An Lạc ngồi xuống trong phòng khách, bật tivi, không khéo ở chỗ lúc này tivi đang phát tin tức về Phong Phong. Buổi tuyển chọn diễn viên phụ ngày hôm nay bị người ta quay lại sau đó tung lên, trong đoạn video đó là cảnh Phong Phong với Cố Minh Hạo đối chọi gay gắt.

Thủy An Lạc tựa vào sofa xem, cuối cùng vẫn là Cố Minh Hạo chịu lép vế.

Dư luận có hướng nghiêng về một phía, đều cho rằng hợp đồng của Sở Thị quá ngang ngược, dù sao thì biên kịch vẫn có quyền tuyển chọn diễn viên, hơn nữa biên kịch mới đúng là người thích hợp để chọn diễn viên vì dẫu sao kịch bản cũng là do họ viết.

“Sở Thị bị bôi đen này.” Thủy An Lạc nói với người đàn ông đang cùng với con gái mình chơi đùa với Hắc Long ngoài ban công. Sở Ninh Dực không nói gì. Thủy An Lạc nói tiếp: “Truyền thông đều nói phòng điện ảnh và truyền hình của Sở Thị đưa ra bản hợp đồng với điều khoản là quá quắt.”

“Bình thường.” Sở Ninh Dực chảng thèm để tâm: “Có giỏi thì bọn họ cũng thử quá quắt thế đi.”

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở à, lời này của anh đáng bị sét đánh lắm đó.

“Mà ngay từ đầu hợp đồng là do chính tay Cố Minh Hạo ký, bây giờ lại nói như vậy thì có khác nào trở mặt.” Sở Ninh Dực càng nói với vẻ đương nhiên hơn.

“Thế nên?” Thủy An Lạc vừa nói vừa bò ra lưng ghế nhìn ra ngoài ban công: “Tin tức này là do Cố Minh Hạo tung ra, lợi dụng truyền thông để chèn ép phòng phim ảnh của Sở Thị sao?”

Sở Ninh Dực đứng lên nhìn Bánh Bao Đậu đang dựa vào người Hắc Long, sau đó cười khẩy một tiếng: “Kể cả không phải là hắn thì cũng là do hắn chỉ đạo.”

Thủy An Lạc ngẫm thấy cũng phải, thế rồi lại xem bản tin tiếp: “Em nghĩ hắn giờ là kiểu có bệnh vái tứ phương ấy, nhớ lại trước đây truyền thông xào xáo em cỡ nào chứ, mà hiện giờ chẳng phải em vẫn sống rất tốt đó sao? Sở Thị không phải là đối tượng mà truyền thông có thể gây sự mãi được đâu!” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói, xem ra Cố Minh Hạo thật sự đã bị ép tới đường cùng rồi nên mới dùng cách ngu xuẩn này.

Sở Ninh Dực cười không nói, vẫn chơi chung với con gái.

Thủy An Lạc xem tivi một lát rồi cầm di động của mình lên, sau đó tìm những tin tức liên quan đến Sở Thị. Phía Sở Thị chưa đưa ra bất cứ lời giải thích nào thế nhưng bên dưới bài post về bộ phim mới kia lại có không ít bình luận mới, đa phần nếu nói Sở thị quá quắt.

Thủy An Lạc lại mò đi xem weibo của Cố Minh Hạo, bên dưới là một đống bình luận nào là đại thần vất vả rồi, đại thần chịu ấm ức rồi, bala~

Thủy An Lạc bĩu môi, ấm ức cái lông ấy!

Thủy An Lạc nghĩ một hồi liền đổi sang weibo phụ của mình để qua weibo của Cố Minh Hạo bình luận.

[Bé là nhóc bán báo: Video quay rõ thật, là ai quay vậy?]
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2197: Thế giới nợ tôi một tượng vàng tí hon (4)
Bình luận của Thủy An Lạc nhanh chóng bị chìm trong biển bình luận, sau đó cô lại chạy đi tìm video gốc, đây chắc chắn là phiên bản chất lượng cao, ngay cả cái lỗ chân lông cũng rõ nét.

Thủy An Lạc nghĩ cái này chắc chắn là do Cố Minh Hạo tự mình tung ra.

Thủy An Lạc nghĩ như vậy liền mở wechat ra, sau đó tìm đến tên của Cố Minh Hạo.

[Thủy An Lạc: Có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi đọc tin tức thấy nói hợp đồng anh ký với Sở Thị toàn những điều khoản quá quắt hả?]

[Cố Minh Hạo: Không có gì, trước đây là do tự tôi bản ký hợp đồng ấy, không trách được người khác.]

Thủy An Lạc nhìn cái giọng điệu tỏ ra ta là người bị hại này liền bĩu môi một cái. Anh tỏ ra ấm ức cái lông ấy. Giờ bắt đầu mở rộng chính sức lôi kéo lòng thương hại đấy hả?

[Thủy An Lạc: Việc này tôi thực sự không biết, để tôi hỏi thử anh Sở hộ anh xem nhé, nếu thật sự là như vậy thì chắc chắn anh ấy sẽ cho anh một câu trả lời.]

[Cố Minh Hạo: Không cần đâu, hợp đồng đã ký cả rồi, bây giờ tôi cũng chẳng có tiền để trả được phí vi phạm hợp đồng.]

Thủy An Lạc thấy hắn trả lời như vậy liền nói toáng lên về phía ban công: “Cố Minh Hạo nói anh gài bẫy hắn, người ta không trả nổi phí vi phạm hợp đồng kìa!”

Sở Ninh Dực quay lại nhìn Thủy An Lạc đang ôm di động: “Em đang nói cho anh biết rằng hiện tại em đang nói chuyện riêng với hắn đấy hả?”

Thủy An Lạc: “...”

Anh zai à, đó đâu phải là trong điểm, đó hoàn toàn không phải trọng điểm đâu!

Trọng điểm là Cố Minh Hạo đang tỏ ra mình đáng thương. Cố Minh Hạo đang muốn đi theo con đường lôi kéo kìa!

“Nếu đã như vậy thì buổi trưa mời hắn tới nhà dùng bữa đi, để anh hỏi hắn chuyện này.” Sở Ninh Dực nói.

“Được rồi.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói rồi bắt đầu gõ chữ.

“Không phải chứ, anh nói này gái ơi, anh mời hắn ăn cơm mà sao em vui quá vậy hả?” Mặt Sở Ninh Dực đầy vạch đen.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt, trưng ra cái vẻ “anh nghĩ oan cho em rồi” mà nhìn Sở Ninh Dực: “Rõ ràng là em đang cảm thấy phấn khích vì anh sắp chơi đấu trí với người ta đấy chứ?”

Mặc dù cái cớ này có hơi sứt sẹo nhưng mà Sở tổng lại thấy rất hài lòng, tâm tình của cô chỉ được phép thay đổi vì anh mà thôi.

[Thủy An Lạc: Anh về chưa? Sở Ninh Dực nói buổi trưa mời anh qua dùng bữa, muốn hỏi xem chuyện buổi trưa là thế nào?]

[Cố Minh Hạo: Sở Ninh Dực nói thế à? Nếu như tôi nhớ không lầm thì người quyết định điều khoản hợp đồng chính là anh ta mà.]

Chậc, chậc, chậc, cách một cái màn hình rồi vẫn có thể ngửi được mùi thuốc súng đây này.

[Thủy An Lạc: Anh ấy?]

[Thủy An Lạc: Sao tôi lại không biết nhỉ? Sao anh ấy có thể làm như vậy được? Vừa rồi tôi có hỏi, anh ấy còn nói là không biết mà.]

[Thủy An Lạc: Tức chết tôi rồi.]

Thủy An Lạc đùng đùng gửi đi ba tin nhắn như thế, sau đó đưa tay xoa xoa cái cằm của mình.

Người bên kia im lặng một hồi rồi trên màn hình mới hiện lên dòng “đang gõ“.

[Cố Minh Hạo: Sở Ninh Dực không nói gì với cậu sao?]

[Cố Minh Hạo: Vậy cậu cứ coi như là không biết là được rồi, có thể là Sở Ninh Dực sợ làm ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.]

[Thủy An Lạc: Kể cả như vậy thì anh ấy cũng không thể làm như thế được, nói thế nào thì anh cũng là bạn học của tôi, sao anh ấy có thể chơi anh một vố như vậy được chứ?]

[Cố Minh Hạo: Ha ha, thật ra trước đây lúc ký hợp đồng thì cũng không hẳn là do anh ta nể mặt của cậu nên mới ký với tôi đúng không?]

Thủy An Lạc quay đầu nhìn Sở Ninh Dực, nói: “Em cảm thấy sau chuyện này thì Cố Minh Hạo như biến thành một người hoàn toàn khác trước đây rồi, lúc trước hắn là một người cao ngạo cỡ nào chứ, bây giờ thì từng câu từng chữ đều tỏ ra đáng thương hết.”

Sở Ninh Dực quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái. Ánh mắt này... lạnh ghê~

Có điều da mặt Thủy An Lạc cũng dày, cóc thèm sợ.

Thủy An Lạc đang định gõ chữ thì thấy một tin nhắn gửi đến.

[Cố Minh Hạo: Có điều thấy cậu đứng về phía tôi thế này tôi cũng thấy vui lắm rồi. Không sao, Sở Thị cũng có người có thực lực, có thể chọn được diễn viên tốt, nếu không thì sẽ đập vỡ “biển hiệu” của chính họ thôi. Bữa trưa tôi không qua đâu.]
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2198: Thế giới nợ tôi một tượng vàng tí hon (5)
Mấy câu mà Thủy An Lạc đang định nói liền bay hết ra khỏi đầu, thậm chí còn chẳng nhớ rõ mình đang định nói cái gì nữa.

“Hắn ta không tới dùng cơm đâu.” Thủy An Lạc nói.

Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ, thấy Bánh Bao Đậu đang ôm chân của mình bò lên liền bế con gái vào lòng rồi lại ra ban công.

“Nói cho hắn biết, em có thể giúp hắn thay đổi hợp đồng.” Sở Ninh Dực quăng mồi.

Thủy An Lạc bắt đầu gõ chữ.

[Thủy An Lạc: Sao có thể mặc kệ như thế được, việc này tôi phải tìm anh ấy hỏi cho rõ mới được, để hỏi lại xem hợp đồng giữa hai người có thể thay đổi hoặc có thể ký lại không nhé?]

[Cố Minh Hạo: Có thể, nhưng như vậy thì phiền phức lắm.]

[Thủy An Lạc: Tôi sẽ nghĩ cách! Hiện tại dư luận đang gây sức ép với Sở Thị, tôi nói với anh ấy một tiếng chắc là có hy vọng thôi. việc này là anh ấy lừa tôi, anh ấy có lỗi trước.]

[Cố Minh Hạo: Nhóc con, cảm ơn cậu đã giúp tôi nhiều như vậy.]

Thủy An Lạc đọc được những lời này, lại ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Cảm giác cứ như em đang lừa gạt thiếu niên ngu ngốc ấy!”

“Nếu hắn mà ngu ngốc thì em là thiểu năng.”

“Đủ rồi đấy, anh đừng có hơi tí là lại công kích em như thế có được không hả?” Thủy An Lạc trợn trắng mắt nói: “Anh nghĩ xem giờ Cố Minh Hạo có tin em không?”

“Tên đó không tin em, nhưng mà hắn không còn lựa chọn nào khác! Con Mắt của hắn trong cả thành phố A này đều đã bị triệt tiêu hết rồi, giờ hắn đang muốn cài tai mắt của mình bên cạnh chúng ta gấp. Vậy nên hắn phải nghĩ mọi cách để sửa lại hợp đồng, dư luận cũng chỉ là một thủ đoạn của hắn thôi.” Sở Ninh Dực giải thích.

Thủy An Lạc chống cằm của mình: “Vậy nên việc anh triệt hạ Con Mắt đã khiến trận địa của Boss lớn rối loạn, đồng thời cũng khiến Cố Minh Hạo bí quá hóa liều à.” Đôi mắt của Thủy An Lạc lấp lánh nhìn ông chồng nhà mình. Cô vẫn cảm thấy nhìn kiểu gì thì kiểu anh vẫn ngầu chết đi được.

Sở Ninh Dực nhướng mày, không phản bác lại lời của cô, đây đúng là điểm tốt khi thực hiện hành động loại bỏ Con Mắt.

“Em không thể quá nhiệt tình được, nếu em nhiệt tình quá thì Cố Minh Hạo cũng không tin.” Thủy An Lạc vừa nói vừa chọn lời để nhắn lại.

Sở Ninh Dực giao lại cho cô việc này để cô toàn quyền phát huy, thế nhưng vẫn có một yêu cầu: “Đừng có mà ve vãn tán tỉnh nhau ở đó đấy.”

Thủy An Lạc: “...”

Móa móa móa, con mắt nào của anh trông thấy em ve vãn tán tỉnh hắn vậy hả?

Rõ ràng là cô đang đối phó với Cố Minh Hạo đấy nhé!

[Thủy An Lạc: Cũng không phải là tôi giúp anh mà tôi ghét cảm giác bị lừa. Anh ấy cũng từng nói rằng sẽ không gạt tôi nên anh ấy làm như vậy là hơi quá đáng rồi. Anh biết từ nhỏ tôi đã ghét bị lừa gạt rồi mà.]

Thủy An Lạc gửi tin nhắn này đi, nghĩ nghĩ một hồi lại nhắn thêm một câu.

[Thủy An Lạc: Nếu anh không muốn gặp Sở Ninh Dực thì chúng ta đi ra ngoài ăn trưa, anh nói với tôi trước, để tôi nghĩ xem nên nói với anh ấy thế nào.]

Sở Ninh Dực nghiêng qua liếc một cái, nhìn Thủy An Lạc rồi hừ một tiếng.

Thủy An Lạc lặng lẽ ôm di động trong tay mình, tránh khỏi tầm mắt của Sở Ninh Dực rồi tiếp tục nhắn tin.

[Cố Minh Hạo: Nhưng mà cậu đi được không? Một mình Sở Ninh Dực ở nhà chắc sẽ không tiện đâu?]

Thủy An Lạc ui chao một tiếng, đợi chính là mấy câu này đây.

[Thủy An Lạc: Không có việc gì, chúng ta nói chuyện cũng không bao lâu, về trước ba giờ là được rồi. Hôm nay tôi có hẹn một bác sĩ tới cho anh ấy, chiều ba giờ là người ta tới.]

Thủy An Lạc gõ xong liền đắc ý giơ di động trước mặt Sở Ninh Dực: “Anh thấy chưa, cái này gọi là không để lại dấu vết đấy.”

Sở Ninh Dực nhướng mày, cứ như thế thuận theo thì quả thực sẽ không khiến người khác hoài nghi.

“Thế nên em đang nói cho anh biết rằng, em muốn xuống dưới lầu dùng bữa cùng tên đó?” Sở Ninh Dực cười lạnh.

“Ở ngay dưới lầu chứ có đi đâu khác đâu. Hơn nữa em cũng muốn để hắn ta tin tưởng em càng nhiều càng tốt mà!” Thủy An Lạc nói rồi cất di động đi: “Với cả anh vừa mới chơi hắn một vố lớn như vậy thì chắc sắp tới hắn cũng không dám manh động đâu. Anh không phải lo, em có thể ứng phó được.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2199: Thế giới nợ tôi một tượng vàng tí hon (6)
Sở Ninh Dực nhíu mày.

“Em biết anh không thích...”

“Em biết, em biết!” Thủy An Lạc nhảy qua ôm lấy Sở Ninh Dực rồi cười nói: “Em biết anh không muốn em đi mạo hiểm, nhưng mà em cũng không muốn để anh phải mạo hiểm. Đôi ta không phải những con chim trong rừng, hoạn nạn đến thì mối người một nơi.” Thủy An Lạc lấy lòng nói: “Hơn nữa em tin chắc rằng hiện tại hắn sẽ không ra tay đâu, dù sao quan hệ của hắn với chúng ta càng tốt không phải vị trí hiện tại của hắn càng được bảo đảm sao?”

Sở Ninh Dực thâm trầm nhìn Thủy An Lạc rồi vòng tay ôm lấy eo của cô: “Ba giờ phải quay về, nếu không... anh sẽ gọi điện thoại cho em.”

Thủy An Lạc đảo mắt rồi lại thì thầm vào tai Sở Ninh Dực câu gì đó, anh nghe xong liền nhíu mày: “Ở đâu ra mà lắm chủ ý xấu xa thế hả?”

“Anh quan tâm nó xấu xa hay không làm gì, có tác dụng là được!” Thủy An Lạc nói rồi hôn lên má Sở Ninh Dực một cái, sau đó chạy về phòng thay quần áo.

Bánh Bao Đậu vẫn đứng dưới chân hai người. Hai vị phụ huynh thể hiện tình cảm nồng nàn không thể nghĩ tới cảm nhận của mấy đứa nhóc như bé hay sao hả?

Lúc Bánh Bao Rau đang xem sách, không chịu nổi ngẩng đầu nhìn họ. Mặc dù bây giờ mỗi ngày cả ba lẫn mẹ đều ở nhà, thế nhưng chung quy Bánh Bao Rau vẫn cảm thầy tình hình như này không được ổn cho lắm.

Tiểu Bất Điểm đang dựa vào người Bánh Bao Rau ngủ, nếu không thì không thể yên tĩnh như vậy được.

Thủy An Lạc thay đồ đi ra ngoài, chân mày của Sở Ninh Dực vẫn nhíu chặt không buông.

Sau khi Thủy An Lạc rời đi, Sở Ninh Dực lập tức xoay người vào phòng làm việc rồi liên lạc với người của mình, yêu cầu bọn họ bảo vệ Thủy An Lạc. Dù anh biết tại thời điểm này Cố Minh Hạo sẽ không dám làm gì nhưng anh vẫn cảm thấy lo lắng. Đáng tiếc, trong thời gian này anh lại chẳng thể làm được điều gì cả, chỉ có thể để Thủy An Lạc đứng ra.

Lúc Thủy An Lạc xuống dưới lầu thì thấy Cố Minh Hạo đã chờ sẵn. Cô chạy tới, hít hít cái mũi của mình: “Anh chờ lâu lắm rồi à?”

Mắt Thủy An Lạc hơi đỏ, đây là thành quả của việc cô đứng dụi lấy dụi để trong thang máy.

Thế nhưng trong mắt của Cố Minh Hạo lại không phải như thế. Hắn nhíu mày nhìn Thủy An Lạc rồi chỉ chỉ mắt của cô: “Khóc đấy à?”

“Không có việc gì đâu, tôi với Sở Ninh Dực ầm ĩ một trận thôi! Chúng ta đến chỗ gần đây ăn đi, một lát nữa tôi còn phải về.” Thủy An Lạc nói rồi hít mũi thêm cái nữa, tựa như vẫn còn đang ấm ức chưa nguôi.

Cố Minh Hạo hơi dừng một chút: “Vì tôi sao?”

“Không phải, chủ yếu là anh ấy gạt tôi thôi!” Thủy An Lạc nói rồi bước đi trước: “Tôi biết một quán ăn được lắm, đi khoảng năm phút đồng hồ là tới nơi rồi.”

Cố Minh Hạo đi theo bên cạnh Thủy An Lạc, mặt mũi lại trở nên u ám.

“Anh nói tôi nghe chuyện hợp đồng xem nào. Chuyện này tôi thật sự không biết. Khi ấy tôi đề nghị anh ấy ký hợp đồng nhưng không ngờ anh ấy lại bẫy anh thế này.” Thủy An Lạc nghiêm mặt nói điêu.

“Cũng không tính là bị bẫy.” Hai tay Cố Minh Hạo nhét trong túi quần của mình, hắn nghĩ một hồi rồi lại lên tiếng: “Thực ra là do tự tôi đồng ý ngay từ đầu mà, chỉ là không biết ai đăng đoạn video đó lên thôi, thật rảnh rỗi quá.”

Trong tâm Thủy An Lạc thầm chửi một câu, thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bất đắc dĩ: “Nhưng mà một biên kịch còn chẳng có quyền chọn diễn viên thì còn gọi gì là biên kịch chứ?”

Cố Minh Hạo cúi đầu bật cười: “Cậu có thể nói như vậy là tôi đã vui lắm rồi, đừng vì tôi mà cãi nhau với Sở tổng.”

Thủy An Lạc phất phất tay của mình, ý bảo hắn đừng nói mấy lời như vậy, cô không làm vậy là vì hắn đâu.

“Về chuyện tin tức lần này, tôi sẽ đăng một weibo để làm sáng tỏ.” Cố Minh Hạo tỏ ra bất đắc dĩ nói.

Thủy An Lạc âm thầm phỉ nhổ trong lòng: Anh mà cũng nghĩ tới việc làm sáng tỏ nữa cơ à?
 
Top