Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2430: Bà Sở nói, cái này là hỗ trợ có hiểu không? (2)
“Ngày mai là Tết ông Công ông Táo, hôm nay về nhớ về sớm, còn phải chuẩn bị đồ cúng nữa đấy!” Mẹ Tân ở đằng sau nhắc nhở.

Tân Nhạc phất tay tỏ ý đã biết, sau đó thay giày rồi theo Thương Huy ra ngoài.

Hai người vào thang máy, Thương Huy bấm nút chọn tầng rồi mới nói: “Không ngờ anh chàng họ Mặc kia lại cố chấp tới vậy, lúc tôi tới, anh ta vẫn còn ở dưới lầu đó!”

Tân Nhạc liếc Thương Huy một cái rồi mỉm cười không rõ ý: “Cậu cũng thật cố chấp.”

Thương Huy nhướng mày: “Theo đuổi bà xã nhà mình không cố chấp mà được sao?”

Tân Nhạc: “...”

Thang máy đi xuống lầu một, Thương Huy đi ra ngoài nhưng Tân Nhạc lại vẫn đứng ở bên trong.

Thương Huy quay đầu, phát hiện Tân Nhạc vẫn đang nhìn mình chằm chằm liền bật cười một tiếng: “Cậu nghĩ cái gì thế? Tôi chỉ đùa cậu thôi, nếu như tôi mà thích cậu thật thì cần gì phải lãng phí nhiều năm như vậy?”

Tân Nhạc ngẫm nghĩ lại thì thấy nói như vậy cũng có lý, thế nên cô bước ra khỏi thang máy.

“Cậu đừng nói mấy câu kiểu như vậy, nhỡ đâu có ngày tôi tưởng thật thì xem cậu làm thế nào?” Tân Nhạc hừ một tiếng, cố gắng để bản thân mình không chú ý đến một chiếc xe khác đang đậu trong khu nhà.

Thương Huy cười, mở cửa xe cho cô: “Tưởng thật thì phải làm thế nào đây? Cưới cậu à?”

“Ha, đừng có mà mơ, bà đây không có gả đi đâu!” Tân Nhạc cười mắng một tiếng rồi khom người chui vào xe: “Họp lớp ở đâu thế?”

“Đức Mãn Lâu.”

Tân Nhạc sửng sốt nhìn Thương Huy khởi động xe: “Cậu mời hả? Thánh học Thương lợi hại thật, dám mời mọi người họp lớp ở chỗ như vậy luôn!”

“Là lớp trưởng.” Thương Huy mở miệng trả lời một câu, nhưng mà tâm tình có vẻ không tốt lắm.

Tân Nhạc ây da một tiếng rồi nhịn không được phải sờ sờ mũi của mình: “Nhà của lớp trưởng có tiền, có tiền.”

Thương Huy không lên tiếng mà dứt khoát lái xe rời đi.

Tân Nhạc cũng không nói gì, vậy nên trong xe nhất thời rơi vào yên tĩnh, ánh mắt của Tân Nhạc không tự chủ rơi vào chiếc xe phía sau.

Lẽ nào hôm qua cô còn chưa nói đủ rõ ràng?

Vì sao người đàn ông kia vẫn không chịu hiểu?

Mặc Lộ Túc yêu rồi quả thực khiến người ta cảm thấy khó hiểu hơn cả mặt trời mọc đằng Tây, vậy nên Tân Nhạc cố gắng ép buộc bản thân phải thu lại ánh mắt của mình, trong những ngày kế tiếp Tân Nhạc chỉ thầm nghĩ muốn sống cuộc sống của chính mình, không hơn cũng không kém.

Đức Mãn Lâu là nhà hàng ngon nhất ở thành phố S, giá tiền một bàn ăn ở đây chắc chắn không dưới năm con số, lại càng đừng nhắc tới việc bao trọn năm bàn.

Lúc Tân Nhạc và Thương Huy đi vào thì đại đa số mọi người đều đã đến cả.

“Ha, cặp đôi thánh học của chúng ta tới rồi này.” Có người thấy bọn họ thì đột nhiên lớn tiếng nói.

“Chậc chậc chậc, cặp đôi thánh học sao lại tới cùng nhau thế này, đi họp lớp mà cũng phải tính thời gian nữa hả? Sao thế, kết quả tính toán của hai người ra giống nhau à?” Một người khác nói.

Tân Nhạc liếc mắt nhìn Thương Huy, anh ta dứt khoát ôm eo Tân Nhạc đi vào.

Chỉ có điều động tác này của Thương Huy khiến tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.

Chuyện gì thế này?

Thật ra Lí Tử là học sinh của lớp khác, thế nhưng cô ấy đã kết hôn với lớp trưởng, trở thành người nhà cho nên cô cũng có mặt ở đây. Lúc Lí Tử nhìn hai người họ bước vào, nhất là khi nhìn thấy cánh tay của Thương Huy thì nhịn không được phải cúi đầu, dấu đi tâm tình kỳ lạ trong mắt mình.

“Chẳng qua là tôi qua nhà đón thánh học Tân của chúng ta thôi mà? Sao thế, câm hết rồi à?” Thương Huy cười mắng, sau đó kéo Tân Nhạc đi tới vị trí của bọn họ, bên cạnh lớp trưởng.

Sắc mặt của mọi người có chút khác thường, tình hình hiện giờ bọn họ còn chưa hiểu ra làm sao nhưng chỉ cảm thấy sắp có chuyện đến nơi rồi!

Vậy nên giờ còn ai dám hé răng nói gì nữa.

“Không có, không có gì, hiếm khi mới có dịp thánh học Tân của chúng ta quay về, đây còn là lần họp lớp đầu tiên sau khi tốt nghiệp nữa chứ! Phải phạt mấy chén!” Lớp phó lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2431: Bà Sở nói, cái này là hỗ trợ có hiểu không? (3)
Tân Nhạc cười, đưa tay đánh lớp phó một cái: “Nói cái gì đó, được rồi, tôi tự phạt vậy! Tân Nhạc bưng ly rượu đứng lên nhìn các thành viên đã đến đầy đủ của lớp bọn họ. Có lẽ mấy năm nay mọi người vẫn giữ liên lạc với nhau, chỉ có mình cô là cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.

Thương Huy lập tức nắm lấy cổ tay của Tân Nhạc rồi cầm lấy ly rượu trên tay cô, nói: “Sức khỏe của Tân Nhạc không được tốt, rượu này để tôi uống thay cô ấy.”

Thương Huy nói rồi dứt khoát ngửa đầu uống cạn chén rượu.

Lý Tử gắt gao nắm chặt khăn trải bàn, không lên tiếng.

Lớp trưởng vẫn mập mạp như năm đó, lúc anh ta cười rộ lên trông giống y như Phật Di Lạc, lúc này anh ta cũng đang nhìn Tân Nhạc.

“Học bá đến Đế Đô rồi quên luôn cả chúng ta. Nào nào, để tôi giới thiệu vợ của tôi cho cậu nào, cậu có nhớ không? Đây là học bá của lớp cạnh chúng ta khi đó đấy.” Lớp trưởng cười híp mắt rồi lôi kéo Lý Tử đứng dậy.

Tân Nhạc bật cười. Đương nhiên là nhớ kỹ rồi, lần đầu tiên vợ anh phá thai còn do tôi đưa đến bệnh viện đấy, còn có thể không biết được sao? Nhưng mà nói mấy câu này ra thì chẳng khác gì tát thẳng vào mặt của lớp trưởng.

“Đương nhiên là tôi nhớ rồi, ngày hôm qua vừa mới gặp nhau xong.” Tân Nhạc khẽ gật đầu với Lý Tử.

Thương Huy uống xong, đặt ly rượu lên mặt bàn rồi kéo Tân Nhạc ngồi xuống.

Lớp trường thấy người đến đã đông đủ thì gọi nhân viên phục vụ bê đồ ăn lên.

Tân Nhạc ngồi cạnh lớp trưởng, kẹp giữa Lý Tử và Thương Huy, cảm giác này đúng là rất quái dị.

Tốt nghiệp đã tám năm, bọn họ có quá nhiều điều muốn nói.

“Thương Huy mới về nước đã làm quản lý cấp cao của ngân hàng, thật khiến bọn tôi hâm mộ chết đi được! Mấy trước tôi hỏi cậu ta có đi họp lớp hay không thì cậu ta còn làm bộ làm tịch đưa đẩy nữa! Chậc chậc, chẳng phải hôm nay vẫn tới đó thôi?” Lớp phó ngồi bên cạnh Thương Huy đang làm ông chủ của một công ty thương mại, làm người cũng rất trơn tru.

Tân Nhạc sửng sốt quay sang nhìn Thương Huy, anh ta đã sớm biết chuyện họp lớp rồi sao?

Thương Huy lơ đi, tiếp tục vuốt vuốt cái ly: “Lúc trước bận quá nên sợ không có thời gian, lại sợ khiến mọi người thất vọng cho nên mới nói như vậy.”

“Học bá Thương này, chắc không phải vì học bá Tân tới họp lớp cho nên cậu mới tới chứ gì! Nói đi, hai người hiện tại có quan hệ thế nào vậy?” Lớp phó văn nghệ là một cô gái xinh xắn, cho dù đã trôi qua tám năm nhưng vẻ ngoài của cô vẫn trông y như một học sinh cấp ba và cũng thích hóng hớt như xưa.

Lớp phó văn nghệ nói xong thì tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.

“Đúng vậy, hai người các cậu hiện tại có quan hệ thế nào vậy? Trước đây, vì một cái danh đệ đứng nhất lớp mà đấu nhau đến anh chết tôi sống, qua tám năm liền cọ ra lửa tình yêu rồi à?”

Một người nói gian tình, lập tức khiến tất cả mọi người đều ồn ào theo.

Đúng lúc này, lớp trưởng đột nhiên kéo áo của Tân Nhạc. Cô quay sang nhìn thì thấy ánh mắt của anh ta có chút phức tạp. Trong nháy mắt, Tân Nhạc liền hiểu ra. Cô nhìn thoáng qua Lý Tử - vẫn một mực cúi đầu từ nãy tới giờ, lại nhìn Thương Huy cũng đang cúi đầu cười ưu nhã. Trước khi lớp trưởng kịp nói cái gì thì cô lặng lẽ khom người, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao cậu lại kết hôn với Lý Tử, cậu không biết cô ấy là ai sao?”

Lớp trưởng cũng hơi cúi đầu xuống, cùng Tân Nhạc tránh né tầm mắt của mọi người: “Việc này, một hai lời không thể nói rõ được, đợi lát nữa kết thúc rồi tôi sẽ tìm cậu nói chuyện.”

“Ố ồ ồ, nhìn lớp trưởng với học bá kìa, hai người đang làm cái gì thế hả? Bạn trai với bà xã đều đang ngồi sờ sờ ra đó, hai người thì thầm to nhỏ cái gì thế!” Lớp phó lớn tiếng kêu lên.

Tân Nhạc lập tức ngồi thẳng người lên, trừng mắt nhìn lớp phó: “Mã Nham, mắt cậu có vấn đề rồi hả? Chúng tôi thì thầm to nhỏ lúc nào chứ, chỉ đang nói chuyện thôi mà!”

“Mau khai đi nào, cậu với học bá Thương có quan hệ thế nào, mọi người còn đang chờ đáp án của cậu đó!” Mã Nham cười nói.

Quan hệ thế nào?

Tân Nhạc nhìn sang Thương Huy, là quan hệ lợi dụng cùng bị lợi dụng sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2432: Bà Sở nói, cái này là hỗ trợ có hiểu không? (4)
Thương Huy mỉm cười nhìn cô rồi dịu dàng nói: “Em nói hay là để anh nói?”

Lớp trưởng liền kéo kéo áo của Tân Nhạc, Tân Nhạc nhìn anh ta tỏ ý đã hiểu.

Lúc này lớp trưởng mới yên tâm, sau đó cầm đũa lên nói: “Ăn, ăn nào, vừa ăn vừa nghe nào! Dù sao thì đây cũng là tin tức trọng đại của hai học bá lớp chúng ta đó!”

Mọi người bật cười rồi cùng nhau cầm đũa lên.

Thương Huy nhìn lớp trưởng đưa đũa cho Lý Tử, thấy cô ấy mỉm cười thì bàn tay khẽ siết chặt lại, một lúc sau mới mở miệng: “Hôm nay, tôi tới đây cũng là vì có chuyện muốn thông báo với mọi người, đó là...”

“Thiếu phu nhân, canh gà ác này là do thiếu gia phân phó nhà bếp nấu! Thiếu gia có nói, đồ ăn đưa lên trước chủ yếu là các loại đồ ăn nguội nên thiếu phu nhân ăn ít một chút.” Quản lý đột nhiên xuất hiện rồi để nhân viên phục vụ đặt canh gà ở trước mặt Tân Nhạc, rồi khom lưng dẫn người rời đi.

Thế nhưng, sự xuất hiện đột ngột của quản lý khiến cả căn phòng rơi vào bầu không khí xấu hổ.

Thiếu... phu nhân?

Đức Mãn Lâu là nhà hàng lớn nhất ở thành phố S, nghe nói là một hệ thống nhà hàng với trụ sở chính đặt ở thành phố A.

Mà Tân Nhạc lại công tác ở thành phố A, một tiếng thiếu phu nhân này đúng là lúng túng đến cực điểm.

Tân Nhạc híp mắt nhìn bát canh gà trước mặt mình. Bàn tay đang nắm chặt của Thương Huy bất giác siết chặt hơn.

“Tân Nhạc, chuyện này...” Lớp phó học tập ngồi cách cô không xa lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này, “Cậu đã kết hôn rồi à?”

Tân Nhạc hít một hơi thật sâu rồi đẩy canh gà sang một bên: “Có khả năng là đưa nhầm rồi.”

Tân Nhạc nói xong, mọi người lập tức cười lúng túng rồi tiếp tục bàn tiếp câu chuyện vừa rồi.

Mà ở ngay phòng bên cạnh, Mặc Lộ Túc đang ngồi gõ nhẹ lên mặt bàn.

Quản lý cung kính đứng bên cạnh anh: “Thiếu gia đột nhiên tới thành phố S, không báo trước cho nên chúng tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả.”

Mặc Lộ Túc theo ngành y đã nhiều năm, chưa từng can thiệp vào chuyện làm ăn của công ty, thế nhưng anh ta vẫn biết sản nghiệp của mình có những cái gì.

Chỉ là không ngờ, đám bạn học của cô lại tổ chức họp lớp ở chỗ này.

“Không cần chuẩn bị gì cả, một lát nữa ghi hóa đơn của phòng bên kia cho tôi là được rồi.” Mặc Lộ Túc nói, ngón tay vẫn nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn.

Quản lí gật đầu, sau đó ngập ngừng nói: “Hiện giờ chủ tịch đang ở thành phố S, thiếu gia có muốn qua xem thử hay không?”

Ngón tay đang gõ trên mặt bàn của Mặc Lộ Túc dừng lại, anh quay đầu nhìn quản lý: “Ba tôi đến đây từ lúc nào?”

“Đại khái là ba ngày trước, hôm qua chủ tịch có đến thị sát nhà hàng, nghe trợ lý nói chủ tịch sẽ ở lại thành phố S từ ba đến năm ngày.”

Mặc Lộ Túc không nói gì, mấy năm này ba anh hầu như ở lại nước ngoài, ông ấy làm như vậy là để thành toàn ước nguyện của mẹ anh. Nghĩ lại thì lần cuối cùng hai người họ gặp nhau là trước Tết Âm Lịch, có gọi videocall một lần.

Khi đó ba anh đang ở cao nguyên, nên tín hiệu không tốt lắm. Sau khi ông nói với anh rằng không biết mẹ anh có thích nơi đó không thì đầu bên kia mất tín hiệu, từ sau đó bọn họ cũng không gặp nhau.

“Tôi biết rồi, ông đi làm việc đi!” Mặc Lộ Túc nói rồi giơ tay lên, ý bảo quản lý rời đi.

Sau khi quản lý đi ra ngoài, thì Mặc Lộ Túc có thể loáng thoáng nghe được những âm thanh ồn ào của phòng bên cạnh, còn có giọng nói hưng phấn của cô nữa.

Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn điện thoại đang đặt trên bàn, sau đó bấm gọi cho ba mình.

Ở căn phòng bên cạnh, mọi người hoàn toàn không bị bát canh gà kia làm ảnh hưởng, cũng không ai nói đến câu chuyện lúc ban đầu. Tân Nhạc với lớp trưởng nói nhiều nhất, còn Lý Tử vẫn giữ yên lặng. Thương Huy thì chỉ tập trung chăm sóc cho Tân Nhạc, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2433: Bà Sở nói, cái này là hỗ trợ có hiểu không? (5)
Đang ăn dở, Tân Nhạc đột nhiên đứng dậy nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát!”

Cô nói rồi thò chân đá lớp trưởng một cái, sau đó mới nhích người đi ra ngoài.

Lớp trưởng tiếp tục cười ha hả trò chuyện với mọi người, dường như không để ý chuyện Tân Nhạc vừa rời đi.

Sau khi ra ngoài, Tân Nhạc lập tức đi vào nhà vệ sinh, không ngờ lúc bước ra lại trông thấy Mặc Lộ Túc.

Mặc Lộ Túc đứng tựa lưng vào tường. Hôm nay anh đã thay một chiếc áo khoác dài khác nhưng vẫn là màu đen. Quần áo của anh trước giờ vẫn là một màu đen như vậy, rất âm trầm, giống như chính con người của anh.

Tân Nhạc không để ý chuyện vì sao anh lại xuất hiện ở chỗ này, cô chỉ lướt qua anh rồi rời đi.

Mặc Lộ Túc lập tức nắm chặt lấy cổ tay của cô: “Em còn chưa nhìn thấy rõ ràng sao? Người kia chỉ đang lợi dụng em mà thôi!” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.

Tân Nhạc quay đầu, dùng ánh mắt lạnh như băng chiếu thẳng vào anh: “Vậy thì thế nào? Tôi muốn để người ta lợi dụng tôi cũng không được sao?”

Tân Nhạc vừa nói vừa giật mạnh tay, cứ như muốn rút tay của mình ra. Đáng tiếc, Mặc Lộ Túc lại nắm rất chặt.

“Muốn để người ta lợi dụng?” Sắc mặt của Mặc Lộ Túc càng âm trầm hơn.

“Nhưng mà... không bao gồm anh!” Tân Nhạc nói gằn từng chữ một. Đối với việc Thương Huy lợi dụng mình thì cô cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt, thậm chí còn chẳng buồn tức giận. Có lẽ là vì, bản thân cô không hề để tâm đến chuyện đó.

Lúc này lớp trưởng bước ra, Tân Nhạc vừa mới định kêu lên thì đã bị Mặc Lộ Túc kéo tuột vào phòng vệ sinh nữ.

“Buông ra! Anh... buông...”

Tân Nhạc vừa kêu lên liền bị ai đó bịt miệng lại, sau đó người kia tìm một toilet không có người rồi đẩy cô vào.

Tân Nhạc: “...”

Hừm! Cái tên này lại tính làm trò gì đây?

Tân Nhạc căm phẫn trợn mắt nhìn người đàn ông chỉ cách mình trong gang tấc, nắp bồn cầu đã bị anh gạt xuống từ lúc nào. Lúc này, Tân Nhạc đang ngồi trên bồn cầu còn phía trước mặt cô là một người đàn ông đang áp sát.

Một tay của Mặc Lộ Túc chống lên bức tường sau lưng cô, một tay thì che kín miệng của cô. Đôi mắt sâu hút của anh nhìn thẳng vào cô.

Hai phòng toilet bên cạnh đều có người, thậm chí cô còn nghe được cả âm thanh giải quyết nỗi buồn của người ta nữa.

Tân Nhạc cảm thấy xấu hổ hơn bao giờ hết.

Cái tên biến thái này!

Mà về phần Mặc Lộ Túc, anh cũng chẳng tốt hơn được chỗ nào. Cả đời này anh chưa bao giờ làm chuyện gì mất mặt đến vậy, cho nên lúc này anh cũng hơi hơi đỏ mặt.

Hai người ở phòng bên chẳng biết đã uống bao nhiêu nước mà đến lúc này còn chưa kết thúc. Tân Nhạc hung hăng trừng Mặc Lộ Túc, muốn để anh ta buông tay ra.

Mặc Lộ Túc híp mắt nhìn cô, tựa như đang nói: Nếu như anh buông tay ra thì em không được phép kêu lên.

Tân Nhạc gật đầu, cô có bị điên mới có thể hô lên vào cái lúc này.

Người mất mặt là cô đấy, có được không?

Mặc Lộ Túc nửa tin nửa ngờ buông cô ra. Anh cũng không nghĩ tới mình sẽ bị ép làm đến mức này, chỉ là, anh thấy có người đang tìm cô cho nên mới máu nóng lên não mà làm ra chuyện như vậy.

Tân Nhạc được buông ra liền mạnh mẽ xoa chùi môi của mình. Hai người ở phòng bên dường như cũng đã giải quyết xong cho nên đi ra ngoài.

Tân Nhạc thấp giọng nói: “Anh ở đây chờ tôi, tôi đi ra ngoài xem thử.”

“Này...” Mặc Lộ Túc lập tức nắm chặt lấy cổ tay cô, cứ như đang sợ cô chạy mất.

Tân Nhạc tức giận nhìn anh ta: “Anh muốn ở chỗ này bao lâu hả, hay là anh thích nghe tiếng mấy phụ nữ...”

Sắc mặt của Mặc Lộ Túc lại càng đen hơn, đây chính là ngày mất mặt nhất trong cuộc đời của anh, không có ngày nào hơn thế, tuyệt đối không!

Hai người họ chỉ có thể nói với nhau bằng khẩu hình miệng. Đột nhiên, phòng phía bên phải lại có người vào, sau đó một mùi hương kinh dị tỏa ra. Tân Nhạc nhìn vẻ mặt táo bón của người trước mặt, đột nhiên cảm thấy sảng khoái đến kỳ lạ!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2434: Bà Sở nói, cái này là hỗ trợ có hiểu không? (6)
Sắc mặt của Mặc Lộ Túc đen như nắm than.

Tân Nhạc che mũi của mình lại rồi chỉ chỉ bên ngoài, dùng ánh mắt nói với anh: Tôi đi ra ngoài xem trước một chút.

Mặc Lộ Túc khẽ nhích người để nhường đường cho cô.

Căn phòng vệ sinh này khá nhỏ, vậy nên bây giờ Tân Nhạc muốn đi ra thì khó tránh khỏi việc phải đụng chạm thân thể với Mặc Lộ Túc. Mặc Lộ Túc cúi đầu, ánh mắt vừa vặn rơi vào ngực của Tân Nhạc.

Làn da trắng nõn đến mức hơi gai mắt.

Đột nhiên, Mặc Lộ Túc dùng tay giữ eo của cô lại. Tân Nhạc giật mình ngẩng đầu lên thì bất ngờ bị nụ hôn Mặc Lộ Túc tấn công.

Tân Nhạc: “...”

Má nó chứ!

Bác sĩ Mặc! Anh có cần phải có khẩu vị nặng như vậy không, lẽ nào anh không cảm thấy cái địa điểm có cái mùi khủng khiếp này rất quái dị sao?

Lẽ nào, anh không cảm thấy những âm thanh vang lên bên tai vô cùng... thốn?

Hiển nhiên là, người đàn ông nào đó hoàn toàn không cảm thấy những điều này.

Tân Nhạc không dám giãy giụa, sợ làm những người bên ngoài nghi ngờ, vậy nên cô chỉ có thể hung hăng véo mạnh vào eo anh.

Mặc Lộ Túc ăn đau rốt cuộc cũng ngừng lại, chỉ là cái trán của anh kề sát vào trán cô.

Hình như, đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn môi Tân Nhạc mà không phải làm cái việc đó. Mà, hương vị của cô vẫn tốt lành như những gì mà anh ta tưởng tượng.

Tân Nhạc hung hăng nhìn Mặc Lộ Túc rồi khẽ đẩy anh, ý bảo anh chờ một lát. Sau đó cô chỉnh lại quần áo của mình rồi mới cẩn thận mở cửa đi ra ngoài.

Bây giờ đang là thời gian dùng bữa trưa, cho nên phòng vệ sinh nữ của nhà hàng vẫn giữ vững nhịp điệu của một nhà vệ sinh. Ví dụ như rạp chiếu phim, nhà hàng, nhà vệ sinh công cộng, phòng vệ sinh nữ cũng giống như bệnh viện, không bao giờ thiếu người.

Sau khi Tân Nhạc ra ngoài thì thấy có người đi qua, cô vội vàng đóng cửa lại rồi mỉm cười nói: “Hình như cái buồng này bị hư rồi, không thể nào xả nước được. Tôi vừa mới bị tiêu chảy xong... nên có lẽ tạm thời không dùng được đâu!”

Tân Nhạc nói đến đây thì cô gái kia lập tức tỏ vẻ ghét bỏ lui về sau hai bước, chờ những người ở phòng khác đi ra.

Tân Nhạc vỗ vỗ lồng ngực của mình rồi lễ phép mượn một tờ giấy, viết chữ “đã hỏng” dán lên cánh cửa. Sau đó, nói là đi ra ngoài tìm nhân viên quản lý.

Tân Nhạc đang vừa đi vừa nghĩ nếu như nhà hàng này là sản nghiệp của Mặc Lộ Túc thì bảo nhân viên giải tán đám người trong nhà vệ sinh cũng không quá đáng, thì đột nhiên lớp trưởng tìm tới.

Anh ta kéo cổ tay của Tân Nhạc nói: “Tôi đi tìm cậu lâu lắm rồi đấy, câu đi đâu thế?”

Tân Nhạc sửng sốt quay đầu chỉ vào toilet, thế nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị lớp trưởng kéo sang một bên.

“Từ từ đã! Lớp trưởng! Tôi còn có...”

“Tân Nhạc! Rốt cuộc cậu với Thương Huy là có chuyện gì?” Lớp trưởng hấp tấp hỏi.

Tân Nhạc sửng sốt: “Không có gì, trước đây tôi đi xem mắt, không khéo người mà dượng tôi chọn lại là cậu ta! Như vậy đấy, bọn tôi không có gì cả, muốn có cái gì thì cũng là hai đường thẳng song song!” Tân Nhạc và lớp trưởng dừng lại ở một đoạn hành lang nói chuyện.

“Tôi đã nói rồi mà, hai người các cậu làm sao mà có thể chứ!” Lớp trưởng dường như có chút yên tâm.

Tân Nhạc nhíu mày nhìn lớp trưởng: “Chuyện gì đây? Sao cậu lại kết hôn với Lý Tử? Cậu không biết cô ấy là ai sao?”

Lúc này Tân Nhạc có vẻ đã hoàn toàn quên mất trong toilet còn có một người nào đó đang cố chịu mùi hương kinh khủng kia, chỉ một lòng muốn hỏi rõ chuyện của lớp trưởng nhà mình.

Mà về phần Mặc Lộ Túc, vẫn đang chờ người trong nhà vệ sinh, hai người ở hai phòng bên cạnh vẫn chưa xong chuyện.

Mặc Lộ Túc tức giận chửi thầm, sao cái chỗ này lại lắm con gái đi vệ sinh như vậy. Anh chưa bao giờ gặp tình trạng như vậy ở phòng vệ sinh nam cả.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2435: Bà Sở nói, cái này là hỗ trợ có hiểu không? (7)
Mặc Lộ Túc sờ sờ túi tiền thì mới phát hiện di động vẫn còn để ở gian phòng vừa rồi, không có cầm theo.

Mà lúc này, Tân Nhạc vẫn còn đang nói chuyện với lớp trưởng.

Lớp trưởng ngồi trên bệ cửa sổ, thân thể mập mạp của anh ta vừa ngồi xuống là có thể nhìn thấy ngấn bụng mỡ màng. Ngoại hình của lớp trưởng cũng không phải kiểu dáng hèn mọn thường thấy, mà trông có vẻ khá đáng yêu.

“Tình hình gia đình của Lý Tử không tốt lắm, cậu có biết không?” Lớp trưởng nói.

Tân Nhạc gật đầu: “Tôi biết, năm đó chẳng phải cô ấy vẫn luôn kiếm học bổng sao? Nhưng mà, con người cô ấy rất kiêu ngạo không chịu thừa nhận, cho nên thầy giáo từng nói không ai có thể nhìn ra hành vi của cô ấy mà.”

“Cậu có biết sau khi Lý Tử với Thương Huy chia tay thì vào Nam Khai không? Cô ấy học cùng trường với tôi. Tuy tôi từng theo đuổi Lý Tử, nhưng mà tôi cũng biết mấy năm nay Lý Tử chưa từng quên Thương Huy. Mặc dù lúc học cấp ba Thương Huy không phải người tốt đẹp gì nhưng mà Lý Tử lại yêu cậu ta!”

“Tôi nhớ lúc đó Thương Huy với Lý Tử chia tay chẳng phải là vì Lý Tử ngoại tình sao? Nói, cô ấy lúc quen Thương Huy còn có rất nhiều bạn trai khác nữa.”

“Má nó! Cái gì chứ, cái đó toàn là do mẹ của Thương Huy đi lan truyền bậy bạ trong trường! Ba mẹ của Thương Huy làm trong ngân hàng nên họ vẫn luôn coi thường Lý Tử!” Lớp trưởng tức giận nói.

Tân Nhạc ồ lên một tiếng: “Hóa ra lại là mấy chiêu trò của mấy bà nhà giàu! Tôi hiểu tôi hiểu.”

Lớp trưởng lại thở dài: “Gần đây, Lý Tử có liên lạc lại với Thương Huy, hình như hai người họ lại tốt rồi, ngay cả việc lần này Thương Huy về nước cũng là vì Lý Tử.”

“Hả?” Tân Nhạc chớp mắt, “Vậy cậu chia rẽ đôi lứa người ta à?”

“Hừm! Lớp trưởng của cậu là loại người như vậy sao? Ông đây không phải là mẹ của Thương Huy có được không? Lúc trước, Lý Tử vay tiền ngân hàng chữa bệnh cho ba mình, mẹ của Thương Huy lợi dụng chức vị để ép cô ấy, nếu không trả lại tiền thì phải rời khỏi Thương Huy! Lý Tử bị bà ta ép đến chết luôn, nếu không phải do tôi gặp được cô ấy... thì có khi cô ấy đã chết thật rồi!” Lớp trưởng thở dài nói.

“Thương Huy không biết mấy việc này sao?” Tân Nhạc hỏi.

“Cậu cảm thấy Lý Tử sẽ nói với Thương Huy sao?”

Tân Nhạc tựa vào thành cửa sổ suy nghĩ một chút, chắc là sẽ không nói.

“Việc đó với việc cậu với Lý Tử kết hôn thì có quan hệ gì?” Tân Nhạc nhất thời nhớ tới trọng điểm.

“Cậu nghĩ tôi muốn thế chắc? Cô ấy không thích tôi! Tuy ngoại hình tôi đây có chút xấu xí, nhưng mà tôi cũng có tôn nghiêm của một thằng đàn ông có được không hả?” Lớp trưởng lớn tiếng phản bác.

Tân Nhạc đưa tay trấn an lớp trưởng đang xù lông: “Không phải, không phải! Ý tôi không phải như vậy! Lớp trưởng không xấu xí đâu, cậu đáng yêu lắm đó!”

“Lý Tử muốn chia tay với Thương Huy, nhưng mà Thương Huy lại không đồng ý! Cậu ta hỏi Lý Tử lý do thì cô ấy lại nói là lúc ở Nam Khai đã qua lại với ông đây! Mẹ nó chứ, ông đây theo đuổi cô ấy suốt bốn năm trời, ra khỏi trường thì cũng hết hy vọng luôn rồi có được không?” Lớp trưởng tức giận nói.

“Nhưng mà, Lý Tử khóc lóc cầu xin tôi, nếu cô ấy không chia tay Thương Huy thì mẹ của cậu ta sẽ không buông tha cho cô ấy. Nghe cô ấy nói vậy, tôi đây lại mềm lòng. Cô ấy kết hôn rồi thì Thương Huy mới chết tâm được!”

Tân Nhạc nhìn lớp trưởng đáng thương của mình, rồi vỗ vai anh ta một cái: “Vậy hai người có gì gì đó không?”

“Nói cái gì vậy hả? Ông đây là loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?” Lớp trưởng kêu to.

“Không mà, không mà!” Tân Nhạc lại một lần nữa phủ định, “Nhưng mà cậu làm thế này là có ý gì, muốn đem việc này nói cho Thương Huy biết sao?”

Lớp trưởng gật đầu: “Đúng là ý của tôi là như vậy! Thương Huy có quyền được biết. Đến lúc đó nếu như Thương Huy không thể giải quyết được chuyện này thì tôi sẽ theo đuổi Lý Tử một lần nữa! Như vậy cũng coi như không có lỗi với anh em.”

Tân Nhạc vỗ vỗ vai lớp trưởng: “Lớp trưởng, cậu vẫn trượng nghĩa như trước đây, chỉ biết nghĩ cho người khác, hy vọng là Thương Huy...” Tân Nhạc đang nói thì đột nhiên sợ hãi hô lên: “Ôi mẹ ơi! Tôi quên mất một việc!”

Mặc Lộ Túc vẫn còn đang bị nhốt trong toilet! Bị nhốt đó! Đang bị nhốt đó!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2436: Bà Sở nói, cái này là hỗ trợ có hiểu không? (8)
Hiện giờ Tân Nhạc cũng có thể tưởng tượng ra được sắc mặt của Mặc Lộ Túc bây giờ là cái dạng gì. Cho nên lúc này, cô đang trốn sau lưng lớp trưởng của mình, đứng đực ở nhà vệ sinh nữ, không biết làm thế nào để đi vào.

Lớp trưởng nhìn cô: “Nhà vệ sinh nữ bị hỏng thì cậu đi tìm nhân viên công tác chứ, tìm tôi làm cái gì?”

Tân Nhạc chắp hai tay: “Cậu giúp tôi một lần đi, giúp tôi một lần đi mà!” Tân Nhạc nói rồi rì rầm gì đó vào tai của lớp trưởng.

Khuôn mặt mũm mĩm của lớp trưởng run lên, nhìn bóng Tân Nhạc đang bỏ chạy nhanh như thỏ.

Nói đùa à, hiện giờ không chạy thì chẳng lẽ chờ Mặc Lộ Túc ra rồi bóp chết cô?

Cô thế mà lại bỏ quên Mặc Lộ Túc trong nhà vệ sinh nữ tròn nửa tiếng đồng hồ.

Vậy nên, cô chỉ có thể để lớp trưởng dùng thân phận thợ sửa chữa cho mấy cô gái kia tản đi cứu Mặc Lộ Túc ra. Lúc ấy mặt của Mặc Lộ Túc đen đến nhường nào thì cô cũng có thể tưởng tượng ra được.

Lớp trưởng vừa thấy Mặc Lộ Túc thì đôi mắt một mí hết chớp rồi lại chớp, hừm, cái mặt này còn đẹp hơn cả thằng nhóc Thương Huy kia có được hay không?

“Cô ấy đâu rồi?” Mặc Lộ Túc nói, thanh âm có áp suất rất thấp.

Lớp trưởng sửng sốt, không biết anh nhắc đến ai.

“Tân Nhạc đâu?”

“Anh tìm Tân Nhạc hả? Đi lâu rồi, nhưng mà làm sao anh lại bị nhốt trong nhà vệ sinh nữ thế? Dù sao đó cũng là...” Lớp trưởng còn chưa nói hết thì Mặc Lộ Túc đã lướt qua anh ta đi ra ngoài. Lớp trưởng không nhịn được phải lầm bà lầm bầm: “Thật chẳng lễ phép gì cả!”

Tân Nhạc nói một tiếng với đám bạn học của mình rồi phi về nhà nhanh như có hổ đuổi sau mông.

Nhưng mà lần này, Thương Huy không đưa cô về, cho nên cô tự đón xe.

Mãi cho đến khi ngồi lên xe rồi, Tân Nhạc vẫn còn đang vỗ lấy vỗ để lồng ngực của mình, dọa chết cô rồi.

Tân Nhạc lấy di động ra, thấy Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn đang nói chuyện thì nghĩ nghĩ một chút. Sau đó, đem chuyện vừa rồi kể cho hai người bọn họ.

Nhóm chat yên tĩnh chừng ba phút, ngay lúc Tân Nhạc cho rằng hai người kia không online thì rốt cuộc cũng có động tĩnh.

[Thủy An Lạc: Ha ha ha ha ha ha ha, cười chết tôi mất thôi! Đàn anh bị nhốt trong nhà vệ sinh nữ suốt nửa giờ?]

[Kiều Nhã Nguyễn: Con bà nó chứ! Hình tượng nam thần của tôi! Ha ha ha ha ha ha, nhưng mà cái này không trở ngại việc tôi phải cười đau cả bụng!]

[Tân Nhạc: Tôi thật sự quên mất mà, hơn nữa ai bảo tự dưng anh ta kéo tôi đi vào trong đó chứ.]

[Thủy An Lạc: Ngửi được mấy mùi đặc biệt à! Mấy anh tổng giám đốc nhiều năm trước cũng rất thích chiêu này đấy, kéo tình nhân của mình vào phòng vệ sinh rồi tháo từng lớp một.]

[Kiều Nhã Nguyễn: Quá chí lý, đây chính là tình tiết kinh điển đó nha.]

Tân Nhạc:...

[Tân Nhạc:... Mấy người hay lắm!]

[Thủy An Lạc: Ha ha ha ha ha ha...]

Tại Thấm Tâm Viên, thành phố A.

Thủy An Lạc ôm điện thoại vừa xem tivi vừa đăm chiêu chuyện hai người Tân Nhạc. Trước mắt thì cô thấy... nếu như đàn anh lần này thật lòng và Tân Nhạc cũng chưa có ý định buông tay thì bỏ lỡ chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao?

Thế nên cô nhất định phải tới thành phố A.

Thủy An Lạc quyết định xong liền đi lên lầu thu dọn đồ đạc. Thủy công thần sắp login rồi, nếu không thành công thì cô sẽ không trở lại.

Về phần Tân Nhạc, sau khi về nhà thì mẹ Tân có hỏi vì sao cô lại về sớm như vậy, Tân Nhạc chỉ nói mọi người ăn cơm xong thì còn chuyện phải làm. Bởi vì, hôm nay không phải là ngày nghỉ cho nên mẹ Tân cũng không hoài nghi.

Tân Nhạc quay về phòng mình rồi nằm lăn ra giường, hy vọng hôm nay ai kia không tìm tới cửa.

Mà đúng lúc, Mặc Lộ Túc đang muốn tìm tới tận cửa nhà Tân Nhạc tính sổ, thì ba của anh lại tìm đến.

Mặc Doãn vừa mới đến gian phòng đối diện chờ Mặc Lộ Túc thì thấy con trai đang phừng phừng tức giận xông vào, ông không nhịn được nhíu mày: “Đi làm cái gì thế?”

Thời gian trôi qua không làm Mặc Doãn thay đổi gì, trái lại vì mấy năm nay đi du lịch liên tục cho nên nhìn ông lại càng thêm tinh thần.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2437: Bà Sở nói, cái này là hỗ trợ có hiểu không? (9)
Mặc Lộ Túc cầm di động lên, ngẫm lại mới nhớ ra anh không có phương thức liên lạc với Tân Nhạc nên lại càng thấy phiền muộn hơn.

“Không có gì, ra ngoài thôi, sao ba lại tới đây?” Mặc Lộ Túc nhàn nhạt trả lời.

Mặc Doãn thấy Mặc Lộ Túc đứng lên thì hơi nheo mắt lại: “Ngày mai đi cùng ba để gặp một người.”

“Gặp ai?” Mặc Lộ Túc bài xích theo bản năng.

“Một ông bạn cũ của ba, con gái của ông ấy vừa mới từ Mỹ về, năm sau sẽ đến thành phố A làm việc! Con đã qua ba mươi tuổi rồi, chuyện cá nhân không thể tiếp tục kéo dài nữa, nếu không thì sau này ba không biết phải ăn nói với mẹ con như thế nào.” Mặc Doãn nói.

Cũng giống như Tân Nhạc từng nói, chuyện bọn họ kết hôn có rất ít người biết, ít đến đáng thương, thậm chí cả người nhà của Mặc Lộ Túc cũng không hề hay biết.

Mặc Lộ Túc nắm chặt di động trong tay mình rồi nói: “Chuyện của con sẽ do chính con giải quyết, không cần ba phải quan tâm.”

“Lộ Túc, con nói vậy là sao?” Mặc Doãn trầm giọng nói: “Con thử nhìn xem giờ con đã bao nhiêu tuổi rồi, lúc Sở Ninh Dực bằng tuổi con thì đã có con đầu lòng rồi đấy! Hiện tại đã là ba của ba đứa trẻ rồi, con thử nhìn lại con xem!”

“Ba! Chuyện của con...”

“Đừng có nói với ba rằng con sẽ tự làm chủ nữa, mấy năm nay ba không cho con thời gian sao?” Mặc Doãn trầm giọng nói: “Dù thế nào đi chăng nữa thì Thủy An Lạc cũng là chị dâu của con, con mau dẹp cái suy nghĩ đó đi! Trưa ngày mai, địa điểm ở đây!” Mặc Doãn nói rồi dứt khoát xoay người rời đi.

Mặc Lộ Túc muốn nói gì đó nhưng Mặc Doãn đã đi mất rồi.

Mặc Lộ Túc hít sâu một hơi rồi đấm một đấm vào không khí, ba anh ở đây thì chẳng thà không ở đây còn hơn.

Sau khi Mặc Doãn đi khỏi, Mặc Lộ Túc mới rời đi.

Lúc này tuyết đọng trên đường đã được dọn sạch, Mặc Lộ Túc lái xe đến dưới nhà Tân Nhạc, thế nhưng anh còn chưa kịp xuống xe thì đã thấy người đang đứng đằng xa.

Tân Nhạc đang đứng trên bồn hoa, bên cạnh cô là Thương Huy đang đứng đó.

Cánh tay của Mặc Lộ Túc hơi cứng lại, chẳng phải người đàn ông này đang lợi dụng cô thôi sao?

Tân Nhạc đứng thẳng người của mình, nhìn Thương Huy: “Tại sao cậu về sớm thế? Bọn họ tan rồi à?”

“Cậu cũng đi rồi thì tôi còn ở đó làm gì nữa?” Thương Huy nhún nún vai, chỉ có điều ánh mắt của anh ta lại dâng lên một cảm xúc khác, dường giữa giữa hai hàng lông mày của anh ta đang ẩn chứa cả sự đau thương.

“Lí Tử ở đó còn gì, đã bao lâu hai người chưa gặp nhau rồi?” Tân Nhạc cố ý hỏi.

“Tôi với cô ấy thì có quan hệ gì chứ? Hơn nữa người ta cũng đã kết hôn rồi?” Thương Huy cười lạnh, nói: “Lớp trưởng theo đuổi cô ấy nhiều năm như vậy hẳn là cô ấy sẽ cảm động thôi.”

Tân Nhạc đặt một bàn tay lên vai anh ta. Mặc Lộ Túc ngồi trong xe cũng siết chặt bàn tay đang nắm lấy vô lăng của mình.

“Lí Tử có nói gì với cậu không?” Tân Nhạc hỏi.

“Nói cái gì được? Mà cậu còn chưa nói rõ lý do vì sao lại bỏ về nhanh như thế đấy?” Thương Huy buồn bực nói.

Tân Nhạc nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng là không thể buông tay người con gái ấy được, nhưng lại càng không thể bỏ cái thể diện của mình đi được.

“Tôi nghe một câu chuyện xưa rồi quay về, thế nhưng câu chuyện này tôi không thể kể cho cậu nghe được!” Tân Nhạc cười tít mắt nói. Cô định bám vào vai Thương Huy để nhảy xuống nhưng do mặt đất có tuyết nên cô bị trượt một cái.

“Cẩn thận!” Thương Huy phản xạ có điều kiện vòng tay ôm lấy eo của Tân Nhạc, tránh cho cô bị ngã, thế nhưng ngay một giây sau đó thì anh ta đã bị đẩy sang một bên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2438: Bà Sở nói, cái này là hỗ trợ có hiểu không? (10)
Tân Nhạc hét lên một tiếng sợ hãi. Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì cả người đã bị ai đó lôi đi.

Thương Huy đứng vững lại rồi nhìn bóng lưng phía xa xa, khóe miệng của anh ta khẽ giật một cái, người đàn ông kia cũng không đến mức vô tình như Tân Nhạc đã nói nhỉ.

“Mặc Lộ Túc! Anh làm cái gì vậy? Mau buông tôi ra!” Tân Nhạc cố sức giằng tay của mình ra nhưng lại bị Mặc Lộ Túc đè lên xe.

Tân Nhạc hít vào một hơi lạnh, phía sau lưng cô là cửa xe lạnh lẽo như băng.

“Có nhiều lời để nói với cậu ta đến thế sao?” Nhất là khi cô còn cười ngọt ngào như vậy. Cô chưa bao giờ cười như thế trước mặt anh cả.

Nghĩ tới đây thì sự tức giận trong lòng ngực Mặc Lộ Túc càng dâng cao.

Tân Nhạc cố nhịn xuống cảm giác đau đớn. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang áp sát mình, vốn là cô đang cảm thấy tội lỗi vì chuyện ở nhà vệ sinh nhưng khi nhìn thấy thái độ này của anh thì Tân Nhạc chỉ cảm thấy nực cười.

Anh đang chất vấn cô đó sao?

Nhưng mà anh dựa vào đâu để làm thế?

“Anh ấy là bạn trai của tôi, tương lai có thể là chồng tôi! Tôi với anh ấy có chuyện để nói cũng là bình thường không phải sao? Dù sao thì tôi không muốn trải qua một cuộc hôn nhân một người thêm một lần nào nữa đâu!” Tân Nhạc gằn từng nói.

Đối với sự chất vấn của Mặc Lộ Túc, Tân Nhạc chỉ cảm thấy vô cùng nực cười.

“Bạn trai?” Mặc Lộ Túc cười nhạt: “Cậu ta đang lợi dụng em!”

“Vậy thì sao chứ? Ít nhất người anh ta thích đã kết hôn rồi, anh ta sẽ không ảo tưởng đi cướp lấy thứ không phải là của mình đúng không?” Tân Nhạc đanh giọng phản bác: “Ít nhất anh ta sẽ không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, lúc người khác bị thương thì nghĩ cách cướp lấy vợ người ta! Nhất là khi người đó lại còn là anh họ của anh ta!” Tân Nhạc nói rồi mạnh mẽ đẩy người ra: “Mặc Lộ Túc! Anh tự giữ lại chút mặt mũi cho mình đi! Đừng làm những chuyện như hôm nay nữa!”

Dưới chân Mặc Lộ Túc như nhũn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tân Nhạc đang đi về phía Thương Huy.

Cô nói: Dù sao cô cũng không muốn trải qua cuộc hôn nhân một người thêm một lần nào nữa.

Cô nói: Ít nhất anh ta sẽ không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, lúc người khác bị thương thì nghĩ cách cướp lấy vợ người ta! Nhất là khi người đó lại còn là anh họ của anh ta.

Ai nói cô gái này dịu dàng chứ, cô gái này rất ác, từng câu từng chữ của cô cứ như đâm vào tim gan anh.

Hôn nhân một người, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, người kia là anh họ.

Từng câu bóp nghẹt, từng chữ găm thẳng vào trái tim.

Cô gái này sao mà ác đến thế.

Mặc Lộ Túc dùng tay ôm lấy ngực trái của mình, ánh mắt hướng về phía người kia đang cầm lấy cổ tay của Tân Nhạc, nhưng lần này anh lại chẳng dám đi qua đó.

Thấy Tân Nhạc đi tới, Thương Huy liền nắm lấy cổ tay của cô rồi lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”

Tân Nhạc khẽ lắc đầu, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho người phía sau, trái lại cô tự mình khoác tay lên cánh tay của Thương Huy rồi cùng anh ta đi về phía nhà mình. Lúc đi qua Mặc Lộ Túc, Tân Nhạc cố ý nói một câu: “Đi thôi, mẹ em biết anh qua nhà nên cố tình mua đồ ăn đấy, bảo anh tối nay ở lại dùng cơm.”

Thân thể của Mặc Lộ Túc khẽ run lên.

Thương Huy hơi nhướng mày, thoáng liếc qua Mặc Lộ Túc rồi mới lên tiếng trả lời: “Anh cũng nghĩ như vậy, chuyện của chúng ta anh cũng đã nói với mẹ anh rồi, mẹ anh vẫn còn nhớ rõ em đấy, hay là để ngày mai anh dẫn em qua gặp mẹ anh nhé.”

“Được thôi.” Tân Nhạc nói.

Một câu nói nhẹ bẫng vang lên trong không gian, nhắm thẳng vào màng nhĩ của Mặc Lộ Túc.

Gặp ba mẹ?

Bọn họ đã muốn gặp ba mẹ hai bên rồi.

Vậy thì bước tiếp theo thì sao?

Kết hôn?

Cho tới bây giờ anh chưa có một lần đưa cô đi gặp ba mẹ mình, thậm chí bây giờ ba của Mặc Lộ Túc còn chưa hề hay biết chuyện hai người họ đã từng kết hôn.

Thế nhưng người đàn ông này lại muốn dẫn cô đi gặp gia đình.

Mặc Lộ Túc siết chặt tay của mình lại, giống như nếu làm như vậy thì anh có có thể khiến mình không còn cảm thấy cái cảm giác đau đớn không nói nên lời này nữa, đau đến không thể hít thở nổi.

Mặc Lộ Túc nhìn bóng lưng của hai người họ dần biến mất trong tầm nhìn, một bàn tay của anh chống lên cửa xe, hơi lạnh từ mặt kim loại bắt đầu từ lòng bàn tay rồi lan ra cả người có lẽ sẽ giúp nỗi đau này bớt đi một chút.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2439: Ngài Sở nói, bà Sở được thần thi cử nhập là vô địch đấy (1)
Sau khi Tân Nhạc trở về thì tâm trạng cũng hơi bất ổn. Thương Huy nhận ra nhưng không nói gì mà chỉ vui vẻ nói chuyện phiếm với mẹ Tân.

Nhà của Tân Nhạc dù không phải quá giàu có thế nhưng nhà của Tân Nhạc lại có hai đứa con học đều học giỏi cả, cho nên đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà mẹ của Thương Huy không phản đối họ.

Tân Nhạc là sinh viên trường đại đứng nhất nhì của của nước. Em trai của Tân Nhạc cũng là học sinh giỏi cỡ máy bay chiến đấu, đỗ vào đại học Thanh Hoa cũng không nói chơi, bất cứ ai cũng không ghét bỏ việc trở thành thông gia với gia đình như vậy.

Cho nên học hành giỏi giang thì cuộc sống trong tương lai vẫn dễ dàng hơn.

***

Tại Thấm Tâm Viên, thành phố A.

Trước khi Sở Ninh Dực tan tầm thì đến bệnh viện trước, Kiều Tuệ Hòa khôi phục rất tốt. Thế nhưng sau khi trở về nhà, Sở Ninh Dực thấy vợ mình đang gom toàn bộ đồ dùng cần thiết của hai cái bánh bao nhỏ gói lại, hơn nữa cũng không thấy bóng dáng con trai lớn đâu.

Sở Ninh Dực treo cà vạt lên giá áo, chỉnh ống tay áo của áo sơ mi rồi quay đầu nhìn Thủy An Lạc đang xếp hành lý vào vali.

“Bảo Bối đâu rồi?”

“Em bảo Tiểu Mã đón thằng bé đến chỗ của ba em rồi.” Thủy An Lạc vừa xếp đồ vừa nói.

Sở Ninh Dực đi qua rồi ngồi xuống bên giường, nhìn Thủy An Lạc đã đặt vali xuống dưới: “Em bỏ nhà ra đi à?”

Thủy An Lạc trợn trắng mắt: “Ngày mai em mang hai bánh bao đi làm công thần! Nghe nói em trai của Tân Nhạc cũng là học sinh xuất sắc, nhà bọn họ toàn sinh ra con cái giỏi giang, cho nên để hai đứa thần đồng của anh đi gặp người ta đi.”

Sở Ninh Dực quay đầu nhìn Bánh Bao Đậu đang cưỡi xe phi vào, trong lòng anh có chút hoài nghi, con gái của anh vẫn luôn không nóng không lạnh, con trai thì đúng là thần đồng rồi, điều đã được xác nhận. Nhưng mà với con gái thì anh hoàn toàn bó tay, dù sao thì bé con kia cả ngày chỉ biết cưỡi xe phi tới phi lui, y chang như mẹ nó.

Ai mà biết liệu có phải có thuộc tính học dốt không chứ!

Bánh Bao Đậu cưỡi xe đến bên cạnh ba mình, sau đó nhảy xuống rồi nhào vào lòng Sở Ninh Dực: “Mẹ nói ngày mai dẫn bọn con đi máy bay đó, sắc mặt của anh trai rất khó coi.”

Sở Ninh Dực nhướng mày, đây cũng là điều trong dự liệu, dù sao thì ngay cả xe người khác lái mà con trai anh còn không chịu ngồi thì nói gì đến máy bay.

“Ui chao, em đã nói với thằng bé rồi, cả đường em sẽ ôm nó cho nên không có việc gì đâu.” Thủy An Lạc tỏ vẻ đương nhiên, nói.

Bánh Bao Đậu dùng ánh mắt khác thường nhìn mẹ mình: Mẹ à, mẹ thật sự cảm thấy không có chuyện gì sao? Thật sự không có chuyện gì à? Đến bây giờ mặt của anh trai vẫn đen xì đấy!

Sở Ninh Dực ôm con gái, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai để anh lái xe đi.” Anh cũng khống muốn làm khó dễ con trai.

Thủy An Lạc “í” một tiếng, sau đó cười tít mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Chẳng phải anh đã nói là không đi rồi sao?”

“Người ta toàn là người giỏi cả, anh sợ em tự ti.” Sở Ninh Dực nói thẳng.

Thủy An Lạc: “...”

Lời này không có chút nể mặt nào luôn.

“Học giỏi thì có gì mà đặc biệt hơn người chứ!” Thủy An Lạc trợn trắng mắt nói.

Sở Ninh Dực cười dịu dàng: “Chỗ giỏi nhất của thánh học là lúc em vừa ra đời thì anh tám tuổi đã xong tiểu học! Em vừa bước chân vào tiểu học thì mười lăm tuổi anh đã vào quân đội! Năm lớp hai khi em quen biết trúc mã của em thì lúc đó anh đã tốt nghiệp đại học rồi! Trước khi tốt nghiệp còn lật tung hang ổ của quân địch đấy! Lúc em học cấp hai thì anh đã đi dạy rồi! Em vào cấp ba thì anh đã ở Harvard học quản lý kinh tế và có bằng thạc sĩ quản lý quân sự rồi! Em chưa tốt nghiệp cấp ba thì anh đã lấy được bằng tiến sĩ và quay về nước! Lúc em còn đang học đại học thì có thế đó chính là năm anh buồn khổ nhất, anh cưới em!”

Thủy An Lạc hoàn toàn ngây ngẩn, cô có thể coi như không nghe thấy tất cả những điều vừa rồi được không.
 
Top