Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2420: Đừng lãng phí công sức nữa (2)
Thương Huy không nói gì chỉ cả mà lái thẳng xe tới rạp chiếu phim, sau đó mua vé một bộ phim dài hai tiếng.

Tân Nhạc nhìn anh ta với vẻ khó hiểu. Thương Huy đẩy cô lên tầng bảy, rạp chiếu phim ở tầng tám, tầng bảy là tầng ẩm thực, khắp nơi đều bán đồ ăn.

“Đưa cậu đi ăn trước, cô nói cậu về từ đêm qua vẫn chưa ăn gì hả.” Thương Huy lên tiếng.

Tân Nhạc hơi nhướng mày, “Thánh học Thương sao lại trở nên dịu dàng thế này, đúng là hơi bất ngờ đấy.”

“Chuyện, tất nhiên là phải đối xử dịu dàng với thành học cùng bàn của mình rồi.”

“Tôi nhổ vào, ngồi cùng nhau ba năm trời sự dịu dàng cậu dành cho tôi chính là bắt tôi làm lá chắn cho cậu, cái gì mà muốn làm bạn gái tôi thì cũng được thôi, thi qua được Tân Nhạc đi rồi nói. Tân Nhạc à, bạn gái tôi mang thai rồi, cậu xem...”

“Này, này, này, đã là chuyện cảu mấy trăm năm trước rồi sao cậu lại kéo về nói thế, ăn gì nào ăn gì nào.” Thương Huy cắt ngang lời, kéo cô vào một quán ăn Hồng Kông, hỏi Tân Nhạc xem cô muốn ăn gì.

Tân Nhạc giành lấy thực đơn, “Cậu mời mà ôm thực đơn làm gì hả, sợ tôi gọi đồ đắt tiền à?”

“Chứ còn gì nữa, dù gì cũng là người từng ở thành phố lớn, ai biết tiêu tiền có thoáng tay không chứ.” Thương Huy nói với vẻ hiển nhiên.

Tân Nhạc hung hăng nhìn anh ta, “Cậu đợi đó, chị đây sẽ gọi các món đắt nhất ở đây cho xem.”

Thương Huy: “...”

“Tôi nói này cô gái, trước đây chồng cậu không đưa cậu đi ăn bao giờ à? Sao cứ như lần đầu tiên đi ăn cơm hàng vậy?” Thương Huy khinh bỉ nói.

Tân Nhạc thoáng khựng lại, nhưng không lên tiếng.

Thương Huy im lặng, không thể không nói gã đàn ông đó cũng kỳ lạ thật.

Còn Mặc Lộ Túc vừa bước vào liền nghe thấy câu nói này.

Anh bình tĩnh tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó lập tức có nhân viên tới tiếp đón.

Mặc Lộ Túc cảm thấy thật nực cười, bắt đầu từ khi nào anh cũng làm ra những chuyện thế này rồi?

Tân Nhạc gọi vài món cô thích ăn, giờ cô học được rồi, nếu không yêu lấy chính mình thì sẽ chẳng có ai yêu cô cả. Cô thích ăn khoai tây, nhưng vì Mặc Lộ Túc không thích ăn nên trên mâm cơm của họ chưa bao giờ có những thứ như khoai tây. Cô thích ăn thịt gà xào trước khi xào phải lăn dầu một lượt, nhưng Mặc Lộ Túc nói nhiều dầu quá, thế nên cô không dùng dầu nữa.

Giờ nghĩ lại, Tân Nhạc của những năm tháng ấy thật sự đúng là ngu dốt đến cực điểm.

Thương Huy cầm lấy thực đơn, “Khoai tây tẩm đường, khoai tây chua cay, thịt gà cay giòn, chậc chậc chậc, cậu vẫn cuồng khoai tây như này nào, hồi học trung học, trưa hôm nào cũng ăn khoai tây mà vẫn không thấy ngán hả?”

“Tôi thích, tôi đang tiết kiệm tiền cho cậu đấy, đừng có mà không biết ơn như thế.” Tân Nhạc ghét bỏ nói.

Còn Mặc Lộ Túc đang cách một bức vách phía sau lại hơi khựng lại, ngón tay đang cầm thực đơn bỗng đau buốt.

[”Sau này em đừng mua khoai tây nữa, trông xấu lắm.”

“Ờ, em biết rồi.”]

Đó là buổi tối đầu tiên sau khi kết hôn cô tự mình đi chợ, lúc về liền bị anh nói một câu như vậy.

Kể từ đó trở đi, hình như trên bàn ăn của họ không còn có khoai tây nữa.

Còn người đàn ông này là ai?

Trung học?

Bạn học sao?

Cơn tức giận trong lòng Mặc Lộ Túc lúc này bỗng từ từ chuyển dần sang cảm giác bất an.

“Cẩn thận ăn nhiều quá là biến thành khoai tây luôn đấy.” Thương Huy nói rồi lại gọi thêm vài món, sau đó mới bảo phục vụ lên món.

Tân Nhạc lườm anh ta một cái, “Cậu đang đố kỵ với thánh học đây ăn mãi không béo chứ gì.” Tân Nhạc đắc ý cười, như thể không hề để ý tới ánh mắt quái lạ của Thương Huy.

Tân Nhạc đang cười, lại vỗ vỗ người ngồi đối diện, “Haiz, đoán xem tôi thấy ai kìa?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2421: Đừng lãng phí công sức nữa (3)
Lúc này Thương Huy đang rót nước cho Tân Nhạc, vừa trông thấy vẻ mặt táo bón của cô, anh ta liền quăng luôn một câu: “Sao thế, chồng cũ của cậu à?”

Tân Nhạc trợn trắng mắt, ý bảo anh ta quay đầu lại: “Không phải là chồng cũ của tôi, là mẹ của con cậu đấy!”

Thương Huy thoáng khựng lại, sau đó quay đầu liền thấy người phụ nữ vừa mới tới.

Người phụ nữ này mặc một bộ đồng phục màu đen, mái tóc được búi gọn sau gáy. Cô ấy đang nhìn chằm chằm Tân Nhạc chứ không hề nhìn thấy Thương Huy.

“Tân Nhạc! Là cậu thật hả?” Lí Tử vui sướng nói, thế nhưng lúc cô nhìn thấy Thương Huy thì lập tức ngây ra, vẻ mặt cũng hơi đặc sắc.

“Là tôi đây, lâu rồi không gặp!” Tân Nhạc mỉm cười đáp lại.

Lúc này Thương Huy đang nhìn cô, mắt hơi nheo lại nhưng không nói gì cả.

Lí Tử vẫn xinh đẹp như trước đây, vóc người cũng y hệt năm đó, hấp dẫn đến mức khiến người ta phải phun máu mũi. Nhìn thẻ công tác trên ngực cô thì có lẽ cô đang làm việc ở đây, chắc giờ tới đây để ăn cơm.

“Thương Huy, lâu rồi không gặp!” Lí Tử khôi phục rất nhanh, sau đó nhìn về phía người đàn ông đang ngồi rồi khẽ cười và gật đầu một cái.

Tân Nhạc ngồi dịch người vào trong một chút: “Ăn chung đi! Hôm nay Thương Huy mời khách đấy.”

Lí Tử gật đầu rồi phóng khoáng ngồi xuống bên cạnh Tân Nhạc: “Lâu lắm rồi không gặp cậu, tôi còn chưa nói lời cảm ơn cậu về chuyện năm đó đâu đấy.”

“Tôi vừa mới về tối qua, cảm ơn gì mà cảm ơn chứ, tiền là của người ta đưa đấy, tôi còn cầm tiền hoa hồng đây này! Cái này gọi là cầm tiền của người ta rồi giúp người ta giải quyết hậu quả!” Tân Nhạc cười híp mắt vừa nói vừa nhìn Thương Huy đang ngồi đối diện, sao tự dưng anh ta thành người câm rồi: “Cậu làm việc ở đây à?” Tân Nhạc hỏi.

Lí Tử gật đầu: “Ở tầng sáu, tôi mở cửa hàng ở tầng sáu.”

“Ui chao, làm bà chủ rồi kìa!” Tân Nhạc cười tít mắt nói.

Lí Tử nhịn không được phải lắc đầu: “Cậu ở thủ đô mấy năm nay đúng là đã thay đổi không ít, nói cũng nói nhiều hơn rồi!”

Sau khi cơm nước được dọn ra, Tân Nhạc lấy đũa cho Lí Tử rồi nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện: “Sao thế? Hai người cũng lâu lắm rồi không gặp nhau à?”

“Sau khi tốt nghiệp thì chưa gặp lại lần nào! Thánh học Thương ra nước ngoài còn tôi vào Nam đại, hình như là từ lúc đó tới giờ không gặp!” Lí Tử nói rất tự nhiên.

“Đúng thế, tám năm rồi chưa từng gặp lại.” Cuối cùng tới tận lúc này Thương Huy mới bình thường trở lại.

Tân Nhạc cúi đầu cắn đũa, sao cô lại có cảm giác mình trở thành cái bóng đèn thế nhỉ?

“Sao thế? Hai người thế này là sao đây?” Lí Tử cười cười nhìn hai người họ: “Trước đây chẳng phải hai người vì danh hiệu đứng đầu mà đấu đến nỗi ngươi chết ta sống đấy sao?”

“Ôi, hai bọn tôi... Úi...” Tân Nhạc còn chưa nói hết đã bị ai đó ngồi đối diện đạp cho một đạp khiến cô phải trợn mắt nhìn sang.

Thương Huy thản nhiên ăn cơm, nhàn nhạt trả lời: “Hôm nay chúng tôi xem mắt, sau đó thì thành công rồi.”

Sắc mặt của Lí Tử thoáng thay đổi, cuối cùng cúi đầu ăn rồi khẽ nói: “Tốt lắm, tốt lắm!”

Tân Nhạc trợn mắt nhìn Thương Huy với ánh mắt đầy vẻ giận dữ: Cậu làm cái quái gì đấy?

Thương Huy bình tĩnh cười: Tôi giúp cô, bây giờ cô giúp lại tôi, giao dịch công bằng đấy.

Tân Nhạc: Công bằng cái đầu cậu ý.

Thương Huy: Cậu đừng quên chúng ta đã thỏa thuận những gì.

Tân Nhạc:...

Má nó, sao cô lại đi đàm phán với một người học kinh tế cơ chứ.

Không khí của bữa cơm này có chút gượng gạo, mãi tới khi Lí Tử phải về làm việc thì Tân Nhạc mới nghe thấy cô lên tiếng: “Tân Nhạc! Tôi đã kết hôn rồi, có thời gian thì để tôi dẫn anh ấy đến mời cậu bữa cơm nhé.”

Tân Nhạc: “...”

Tân Nhạc cười xấu hổ, cô chỉ cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu, tại sao cứ có cảm giác hôm nay mình là một pháo hôi thế nhỉ?

“Được, được!” Tân Nhạc nói rồi nhìn Lí Tử rời đi, sau đó đạp mạnh Thương Huy lại một cái: “Cô ấy kết hôn rồi?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2422: Đừng lãng phí công sức nữa (4)
Lúc này Thương Huy đang bưng bát nhìn cô, sau đó nhàn nhạt nói: “Cậu điếc hả?”

“Điếc cái đầu cậu ấy! Mà cũng đúng thôi, gả cho người cặn bã như cậu thì chẳng thà gả cho người khác còn hơn!” Tân Nhạc cười khẩy.

“Này, đừng có công kích nhau nha!” Thương Huy nói rồi nhìn đồng hồ: “Cậu cũng biết chồng của cô ấy đấy, là lớp trưởng của lớp chúng ta!”

Tân Nhạc: “...”

“Sau lần trở về này thì tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ cuộc đời rồi đấy!” Tân Nhạc nói rồi cầm túi xách của mình đứng dậy. Cô vừa mới đứng dậy lại bất ngờ thấy Mặc Lộ Túc đang ngồi cách vách.

Tân Nhạc hơi cứng người lại một chút, tại sao anh ấy lại ở đây?

Thế có nghĩa là những gì bọn họ nói từ nãy tới giờ anh ấy đều đã nghe thấy hết rồi à?

Tân Nhạc nhớ lại một chút thấy có vẻ cô cũng không nói sai cái gì, nghĩ như vậy nên cô cũng chẳng tiếp tục lo lắng nữa mà lôi kéo Thương Huy đứng dậy: “Đi, đi xem phim nào, lâu lắm rồi tôi chưa được xem phim ở rạp rồi đấy.”

“Ôi trời ơi, bé gái này đáng thương quá đi, đã không được đi ăn hàng rồi còn không được đi xem phim luôn hả, chậc chậc chậc...” Giọng của Thương Huy rất lớn, dường như đang cố ý nói cho người khác nghe.

Tân Nhạc giơ tay muốn đánh anh ta. Thương Huy lập tức ôm đầu chạy trước, nhìn kiểu gì cũng thấy giống một đôi yêu nhau đang đùa giỡn.

Mặc Lộ Túc siết chặt hai nắm tay của mình, bên tai anh vẫn vang vọng tiếng nói của cô, tiếng cười duyên dáng của cô.

Trước khi chiếu phim, Tân Nhạc ngồi chờ bên ngoài liền đá Thương Huy một cái: “Đi mua bỏng đi, cỡ lớn, mua cả coca nữa, cốc to có đá!”

Thương Huy đứng dậy rồi dùng tay đè đầu của cô xuống: “Cũng chỉ có cậu mới dám bắt thánh học tôi đây làm mấy việc đó thôi!”

Thương Huy đưa vé xem phim cho cô rồi đi qua một bên mua bỏng và coca.

Chỉ có điều Thương Huy vừa mới đi không được bao lâu thì Mặc Lộ Túc đã tới, tay anh ta cầm một ly nước rồi đưa nó cho Tân Nhạc.

Tân Nhạc hơi dừng lại một chút rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

“Sức khỏe của em không tốt, không được uống lạnh!” Mặc Lộ Túc nói, cánh tay vẫn đưa ra chờ cô nhận lấy.

Thế nhưng Tân Nhạc lại không cầm, chỉ đơn giản nhìn anh ta như vậy.

Anh đang làm gì đây?

Đúng là một đứa cháu ngoan, vì bà ngoại của mình là không tiếc bất cứ giá nào để lấy lòng cô.

“Bác sĩ Mặc, trên đời này có rất nhiều con gái, bà ngoại anh cũng chẳng yêu thích gì tôi cho nên anh không cần phải làm như vậy đâu!” Tân Nhạc lý trí nói, cô thực sự không muốn tiếp tục dây dưa cùng người đàn ông này nữa.

Thương Huy ôm bỏng và một ly trà sữa, thấy hai người họ thì bước tới: “Bỏng của em này, coca quá lạnh mà cô cũng nói em mới mất một đứa bé cho nên sức khỏe không tốt, thế nên uống ít đồ lạnh thôi, anh mua trà sữa cho em này, vào thôi.”

Tân Nhạc gật đầu rồi đứng dậy đi vào cùng với Thương Huy, coi như không hề trông thấy người đàn ông đứng sau vẫn đứng đờ ra đó.

Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn ly nước trong tay mình, anh đã cố tình chạy đi mua, còn cố giữ ấm. Bản thận Mặc Lộ Túc cũng không biết tại sao mình phải làm chuyện như vậy, thế nhưng anh đã làm.

Nhưng người phụ nữ kia cũng chẳng cần anh làm như vậy.

Còn ba phút nữa là bộ phim bắt đầu, trong phòng chiếu phim hơi tối.

Tân Nhạc ôm ly trà sữa ngồi xuống, ly nước thì ấm nhưng trái tim cô lại lạnh lẽo.

Biết rõ rằng cô không thể quên anh được, vậy tại sao anh lại còn đối xử với cô như vậy?

Thương Huy thấy Tân Nhạc ngồi ngẩn ra lại quay lại nhìn Mặc Lộ Túc đang ngồi ở hàng ghế sau cùng, “Anh ta cũng đang ở đây.”

“Có liên quan gì đến tôi đâu chứ?” Tân Nhạc cười lạnh một tiếng rồi đeo kính 3D lên dù cho bộ phim còn chưa bắt đầu. Cô đeo nó lên để che đi viền mắt đang đỏ lên của mình.

Thương Huy nhìn động tác của cô thì chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở một câu: “Đây là phim 2D, không cần đeo kính đâu.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2423: Đừng lãng phí công sức nữa (5)
Tân Nhạc đeo kính 3D quay sang nhìn Thương Huy.

Thương Huy mỉm cười gật đầu ý bảo cô cứ tiếp tục đeo đi, anh ta chỉ phát biểu ý kiến thôi.

Bộ phim mà bọn họ xem là một bộ phim nổi tiếng của Mỹ dạo gần đây, là phim hành động nhưng vẫn có những tình tiết tình cảm mà con gái thích đan xen trong đó, vậy nên tổng thể mà nói thì đây là một bộ phim không tệ.

Thế nhưng rốt cuộc bộ phim đó có nội dung thế nào thì Tân Nhạc không hề biết, trong đầu cô chỉ nghĩ về người đàn ông đang ngồi cách mình không xa.

Tuy rằng trong bóng tối nào có thể nhìn rõ được người nào với người nào, thế nhưng cô vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt gắt gao bám sau lưng mình.

Sắc bén lại lạnh lùng.

Xem xong phim thì cũng đã tối muộn.

Mùa đông trời tối rất nhanh, lúc bọn họ ra ngoài trời đã đổ tuyết, thậm chí trên mặt đường còn tích được một tầng tuyết rất dày, rõ ràng tuyết đã rơi từ lâu lắm rồi.

Tân Dương gọi điện thoại hỏi xem chị mình mấy giờ về. Tân Nhạc vừa nhìn Thương Huy đang đánh xe tới, vừa nắm chặt quần áo trên người mình: “Bây giờ chuẩn bị về đây, muốn mua gì không để chị mang về cho.”

Tân Nhạc vừa mới dứt lời thì đột nhiên cảm giác bả vai mình được ai đó khoác thêm một lớp áo, bàn tay đang cầm di động của cô khẽ cứng lại, quay đầu thì liền trông thấy người đàn ông đứng sau lưng mình.

Trên vai cô là áo khoác của anh, nó vẫn còn mang theo hơi ấm của người ấy.

Tân Nhạc không phản ứng lại tiếng gọi của em trai mình. Cô cất di động rồi cởi bỏ áo khoác đang được phủ lên vai mình, sau đó đưa nó lại cho Mặc Lộ Túc: “Bác sĩ Mặc, anh thật sự không cần lãng phí công sức với tôi nữa đâu, hơn nữa anh thế này chẳng giống anh chút nào, dù sao thì bác sĩ Mặc cũng ghét nhất mấy chuyện phiền phức thế này mà!” Tân Nhạc nói, vừa lúc Thương Huy cũng đánh xe qua đây. Cô thấy Mặc Lộ Túc không chịu cầm lấy áo khoác liền dứt khoát nhét nó vào tay anh.

Thương Huy xuống xe rồi đi tới, mở cửa xe cho cô: “Có lạnh không? Vào xe nhanh đi.”

Tân Nhạc gật đầu rồi khom người chui vào xe.

Thương Huy đóng cửa xe lại rồi quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc: “Anh Mặc đây đã đi theo chúng tôi cả một buổi chiều rồi, không biết anh có hài lòng với biểu hiện của tôi không?”

Mặc Lộ Túc hơi nheo mắt lại, trong đó lộ ra sự tức giận.

Hài lòng không?

Làm sao mà không hài lòng được?

Tất cả những việc mà anh chưa từng làm với Tân Nhạc thì người đàn ông này lại dẫn cô đi làm cả rồi.

Những gì anh không biết thì Thương Huy đều biết cả.

Nếu như nói Mặc Lộ Túc đuổi theo chỉ vì hổ thẹn vậy thì lúc này Mặc Lộ Túc hẳn là nên yên tâm mới phải, vì dù sao người đàn ông này rất thấu hiểu Tân Nhạc, đối xử với cô cũng rất tốt.

Nhưng mà anh lại lo lắng, hoàn toàn chẳng có chút cảm giác yên tâm nào!

Người đàn ông này đối xử tốt với cô khiến anh cảm thấy lo sợ.

“...”

Mặc Lộ Túc hơi hé miệng, thế nhưng chẳng thể thốt lên nổi một từ, bởi vì anh hoàn toàn chẳng hiểu Tân Nhạc một chút nào cả, cho nên ngay cả một lý do để đả kích người đàn ông này anh cũng chẳng có.

“Anh Mặc, đã ly hôn rồi thì chẳng thà mỗi người đều có niềm vui mới của mình, tôi nghĩ hẳn đây cũng là lý do để trước đây anh Mặc quyết định li dị!” Thương Huy vừa nói vừa nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện mình: “Hơn nữa điều kiện của anh Mặc quả thật quá cao so với Nhạc Nhạc nhà chúng tôi, cảm ơn anh Mặc đã giơ cao đánh khẽ, cho tôi một cơ hội, tạm biệt!” Thương Huy nói rồi khẽ mỉm cười, sau đó vòng qua lái xe rời đi.

Mặc Lộ Túc đứng ở đầu gió, áo khoác vẫn đang treo trên cánh tay của mình.

Mỗi người có một niềm vui mới?

Niềm vui mới chết tiệt!

Vui vẻ cũng chỉ có một mình cô mà thôi.

Thương Huy lái xe đưa Tân Nhạc về nhà, trên đường vẫn không quên đả kích cô.

“Nhìn coi cậu coi trọng loại đàn ông thế nào kìa? Chậc chậc chậc, sau khi kết hôn chắc hẳn cậu phải làm một cô vợ nhỏ đáng thương phải không hả?!”

“Cậu tập trung lái xe đi, lắm mồm như thế để làm gì hả?” Tân Nhạc lườm anh ta một cái rồi tiếp tục nhìn cảnh vật bên ngoài, trong kính chiếu hậu vẫn có thể lờ mờ thấy được bóng hình của người kia.

“Biết chành chọe với tôi thế quái nào lúc gặp anh ta lại biến thành cừu non thế chứ?” Thương Huy cũng chẳng tức giận, thế nhưng ngay sau đó anh ta lại trở nên nghiêm túc: “Tân Nhạc, tôi đang nói chuyện với cậu đấy!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2424: Đừng lãng phí công sức nữa (6)
Tân Nhạc nghe anh ta nói vậy không nhịn được lại phải quay lại nhìn anh ta: “Tự dưng cậu nghiêm túc như vậy làm gì? Muốn tỏ tình hả?”

“Má, cậu không thử nhìn lại mình xem cậu có xứng với thánh học tôi đây không hả?” Thương Huy cười khẩy.

“Hừ.” Tân Nhạc trợn trắng mắt rồi tiếp tục nhìn cảnh vật bên ngoài: “Đúng thế, hoa khôi giảng đường xứng với cậu đã gả cho lớp trưởng rồi, thật là đáng tiếc quá đi!" Tân Nhạc vừa nói vừa cố ý liếc mắt nhìn Thương Huy một cái.

Nếu như không phải lúc này đang lái xe thì có lẽ Thương Huy đã ngay lập tức đập chết cô chỉ bẳng một cái bạt tai.

“Tân Nhạc! Tôi nói thật với cậu nhé, trong tình yêu có những người vì yêu mà chấp nhận thay đổi cả tính cách của mình, người như vậy đã được định trước là kẻ thua cuộc rồi!” Thương Huy nhìn Tân Nhạc rồi nghiêm túc nói: “Giống như cậu đấy.”

Lần này Tân Nhạc không phản bác lại nữa mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một người vì tình yêu mà chấp nhận thay đổi cả tính tình của mình thì cô đã được định trước là kẻ thua cuộc.

Vậy nên cô mới thua đến thảm hại như vậy.

Cô lấy Mặc Lộ Túc, cô chăm chỉ làm nội trợ, mỗi ngày đều đúng giờ tan làm về nhà, đi siêu thị, mua thức ăn, nấu cơm, khi Mặc Lộ Túc mệt mỏi thì cô lặng lẽ ở bên cạnh anh, anh đọc sách thì cô yên lặng giúp anh bưng trà rót nước.

Cô thay đổi tính cách của mình, không hề sống cẩu thả mất trật tự, không hề bắng nha bắng nhắng tung tẩy khắp nơi, chỉ cố gắng tỏ vẻ dịu dàng nhã nhặn trước mặt anh.

Bây giờ ngẫm lại mới thấy quãng thời gian một năm kết hôn đó chính là quãng thời gian đau khổ nhất của cô.

May mà cô đã rời khỏi nó, dùng một cái giá cực lớn để rời đi.

“Hay cho một câu tình yêu, đúng thế! Là tự tôi đơn phương yêu người đó mà thôi, chứ người ta đâu có chút tình cảm nào với tôi đâu!” Tân Nhạc tự giễu nói, sau đó dựa lưng vào ghế rồi nhìn Thương Huy: “Cậu đã bao giờ yêu từ cái nhìn đầu tiên chưa?”

“Tôi tin tưởng một kiếm giết chết tình yêu hơn! Một kiếm giết chết tình yêu mới là sự thực!” Thương Huy hừ lạnh.

“Chậc, vừa nhìn đã biết cậu là người không có tình cảm gì rồi, không biết mấy cô gái sao lại đi để mắt tới cậu cơ chứ!” Tân Nhạc khinh bỉ nói.

Thương Huy vẫn thản nhiên không thèm để ý, thấy đèn đỏ anh ta dừng xe lại rồi quay ra nhìn Tân Nhạc: “Thế nào, cậu yêu gã kia từ cái nhìn đầu tiên đấy hả?”

Tân Nhạc nghĩ ngợi: “Coi như là vậy mà cũng không hẳn là vậy.”

“Còn có cách nói này nữa hả?”

“Anh ấy là đàn anh của tôi, trước đây chỉ nhìn anh ấy từ phía xa trong trường học, lần thật sự gặp mặt nhau là sau khi tôi bị bệnh viện đuổi việc, có người muốn vào vị trí của tôi nên bệnh viện ép tôi phải nghỉ việc ngay trong ngày hôm đó.”

“Hừ, xã hội vốn là như thế, người so với người chỉ ở vận may của ai hơn thôi!” Thương Huy thản nhiên nói.

Tân Nhạc trừng mắt nhìn trận tuyết to bên ngoài: “Hôm đó trời mưa rất to, tôi không có chỗ nào để đi cả, khi đó quan hệ của tôi với bạn cùng phòng còn chưa tốt như bây giờ, vậy nên một mình tôi kéo hành lý đi trong mưa suốt hai tiếng cũng không tìm được một cái khách sạn nào cả!”

“Sau đó anh ta nhặt cậu về, cậu cứ thế không cần mặt mũi mà yêu đơn phương người ta!” Thương Huy tiếp lời cô để kể câu chuyện tiếp theo.

“Đúng vậy, máu chó đến mức tôi cũng muốn tự đập chết mình luôn đấy, thế nhưng sự xuất hiện của anh ấy vào lúc đó với tôi cứ như siêu nhân vậy! Dường như có anh ấy ở đó thì cuộc đời tôi sẽ không còn khổ sở như vậy nữa!” Tân Nhạc nói, nhìn Thương Huy nổ máy lúc đèn giao thông chuyển sang màu xanh: “Sự thực chứng minh, lúc trời mưa thì đừng có mù quáng rung động, đa số toàn là nước vào não cả!”

Thương Huy có chút nóng giận, anh ta liếc qua kính chiếu hậu nhìn chiếc xe đằng sau rồi nhàn nhạt nói: “Tổng kết rất đúng chỗ, hiện tại trong đầu cậu liệu có còn chỗ trống để thêm nước vào nữa không?”

Tân Nhạc: “...”

“Thảo nào đến bây giờ cậu vẫn không tìm được vợ, đáng đời!” Tân Nhạc nói một cách cực kỳ ghét bỏ, sau đó dứt khoát lôi di động ra chơi game.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2425: Đừng lãng phí công sức nữa (7)
Tân Nhạc tìm liên lạc của Thủy An Lạc rồi hỏi cô xem cậu con trai tên Bí thư Đạt Khang của cô có ở nhà không, sao lại bán đứng cô nữa rồi?

[Thủy An Lạc: Ông đây không có!!!]

[Tân Nhạc: Ui chao, bà kích động như thế làm gì? Lại còn thêm nhiều dấu chấm than như vậy nữa chứ, bà còn chưa nói làm sao mà tên đó tìm được tôi đấy?]

[Thủy An Lạc: Trách tôi sao? Trách tôi sao? Ai bảo bà đi khai thật thông tin cá nhân của mình trong hồ sơ nhân viên ở bệnh viện hả?]

[Tân Nhạc:..].

[Tân Nhạc: Còn có thể nói được như vậy cơ à? Chẳng lẽ thông tin của bà không phải thông tin thật?]

[Thủy An Lạc: Thật, nhưng mà tôi đã chuyển nhà đến hai lần rồi.]

[Tân Nhạc:...]

[Thủy An Lạc: Nhưng mà tôi cảm thấy lần này đàn anh làm thế không phải chỉ vì chuyện của bà ngoại đâu, có khi anh ấy thật sự có tình cảm gì khác với bà thì sao?]

[Tân Nhạc: Tôi thà tin chuyện anh Sở nhà bà ngoại tình còn hơn.]

[Thủy An Lạc: Ha, bà nghĩ nhiều rồi, anh Sở nhà tôi chỉ biết chim chuột với Anh Xinh Trai nhà tôi thôi, không tồn tại trường hợp quá trớn như vậy đâu.]

Tân Nhạc đang nói chuyện với Thủy An Lạc thì xe đã về đến nhà mình. Cô cất di động vào trong túi rồi nhìn ra bên ngoài một cái: “Tôi đi trước đây, muộn rồi nên không giữ cậu lại nữa đâu.”

Thương Huy gật đầu rồi nhìn Tân Nhạc xuống xe.

“Tân Nhạc...” Thương Huy đột nhiên gọi giật cô lại.

Tân Nhạc quay đầu nhìn Thương Huy đang ngồi trong xe: “Có chuyện gì thế?”

“Không có việc gì đâu, đi đi.” Thương Huy nói rồi phất phất tay với cô, để cô đi lên lầu.

Tân Nhạc liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó cũng vẫy vẫy tay chào rồi đi vào cửa.

Thương Huy nheo mắt nhìn chiếc xe cũng đang tiến vào khu chung cư, khóe miệng của anh ta khẽ nhếch một cái rồi cho xe rời đi.

Tân Nhạc về đến nơi, người đầu tiên ra đón cô chính là mẹ của cô.

“Thế nào, thế nào, con bé này sao trước giờ con không nói cho mẹ biết cậu ta là bạn học của con chứ hả?” Mẹ Tân hưng phấn nói.

Tân Nhạc thay giày rồi đi thẳng vào chỗ sofa ngả người ra: “Nói cái gì chứ, bọn con đã bảy tám năm không liên lạc gì với nhau rồi.” Tân Nhạc vừa nói vừa cướp lấy bánh quy của em trai.

Lúc này mẹ cô đang xem phim bộ truyền hình lúc tám giờ, cũng chính là bộ phim có Phong Phong đóng vai chính.

Mẹ cô còn đang định nói gì đó thì Tân Nhạc đột nhiên lên tiếng: “Bộ phim này là bộ phim gì vậy, nam chính đẹp trai thật đấy.”

Mẹ cô vừa nghe vậy thì lập tức bị đánh lạc hướng: “Đúng thế đúng thế, mẹ cũng bảo là đẹp trai mà ba con cứ kêu người ta ẻo lả như đàn bà! Con nhìn xem, anh chàng này đẹp trai ghê chứ!”

Tân Dương đang định nói gì lại bị chị mình đá cho một cái. Tân Nhạc cười híp mắt nhìn mẹ mình: “Đúng ạ, đẹp trai lắm, cực kỳ đẹp trai luôn!” Tưởng cô tìm được một đề tài để đánh lạc hướng dễ lắm sao?

“Cô gái đóng vai Vương phi này cũng xinh nhỉ, mẹ có xem báo thì thấy bảo sau khi diễn bộ phim này xong thì hai người đó lại cùng diễn chung một bộ phim khác, nhìn cứ như Kim Đồng Ngọc Nữ ấy!”

Tân Nhạc cười nói với mẹ mình, còn tay vẫn ôm khư khư điện thoại.

[Tân Nhạc: Mẹ tôi đang xem “Vương Phi” này, bà ấy nói Ảnh đế nhà bà với Triệu Uyển Uyển rất xứng đôi, nhìn giống Kim Đồng Ngọc Nữ đấy.]

Lúc này Kiều Nhã Nguyễn vẫn chưa ngủ đang ngồi xem tin nhắn. Phong Phong đang hỗ trợ cô con gái rượu của mình nổi điên. Tiểu Bất Điểm ngồi trên bụng Phong Phong, hai tay nhéo nhéo cái tai của ba mình chơi đùa.

Vậy nên Kiều Nhã Nguyễn nghe âm báo của điện thoại di động liền cầm lấy xem.

[Kiều Nhã Nguyễn: Mắt nhìn của mẹ bà tốt lắm.]

[Tân Nhạc: Chậc chậc chậc, Ảnh đế nhà bà không có nhà hay sao mà lời này cũng dám nói thế hả.]

[Thủy An Lạc: Ảnh đế có ở nhà thì nó cũng dám nói thôi.]

[Tân Nhạc: Ha ha ha ha, Phong Ảnh đế thật đáng thương, trước tôi có nói với em trai của tôi là tôi có quen vợ của Phong Ảnh đế, lúc đó em tôi còn khinh bỉ tôi cơ.]

[Thủy An Lạc: Bà cứ nói thẳng với em trai bà là, anh họ của chồng cũ của bà là ông chủ của Phong Ảnh đế luôn đi.]

[Tân Nhạc:...]

[Tân Nhạc: Bà thực sự chẳng biết tán phét gì cả, sao cứ thích nhắc tới anh ấy thế hả?]

[Kiều Nhã Nguyễn: Có người nói đàn anh đuổi tới tận thành phố S rồi, nhớ năm đó ông đây yêu thầm anh ấy nhưng mà theo đuổi một hồi thì người ta lại chạy mất! Má nó, bà giỏi lắm, giờ để anh ấy theo đuổi bà đến mức bà chạy luôn rồi.]

[Tân Nhạc:...]
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2426: Đừng lãng phí công sức nữa (8)
Kiều Nhã Nguyễn từng yêu thầm Mặc Lộ Túc, chuyện này Tân Nhạc có biết.

Phòng ký túc xá ba người của họ có một người yêu thầm Mặc Lộ Túc, một người Mặc Lộ Túc thầm mến, một người kết hôn rồi lại ly hôn với anh ấy. Mặc Lộ Túc quả thật đúng là sát thủ của phòng ký túc xá bọn họ.

“Đừng nghịch điện thoại di động nữa, về đến nhà rồi mà vẫn không chịu buông di động ra, con không thấy phiền à, mau nói cho mẹ biết hai đứa đã làm gì rồi?” Mẹ Tân vừa ngồi xem tivi vừa nói.

Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn mẹ của mình, thế rồi đột nhiên lên tiếng: “Mẹ, con nó mẹ nghe này, diễn viên mà mẹ thích là một người đàn ông nội trợ đấy, con có video của anh ta này mẹ có xem không?”

“Video của cậu ta nhiều lắm, mẹ con muốn xem thì tự tìm là được.”

“Mẹ, là hàng kín đó, ở ngoài không có đâu!” Trong nháy mắt, Tân Nhạc cảm thấy cô đã nợ Phong Ảnh đế một nhân tình, hiệu quả đánh lạc hướng của việc này phải nói là lần nào cũng hiệu quả cả.

Mẹ Tân bán tín bán nghi nhìn con gái mình. Tân Nhạc hỏi Kiều Nhã Nguyễn một câu xem có thể cho mẹ cô xem video của Phong Phong được không? Kiều Nhã Nguyễn lại hỏi Phong Phong, Phong Phong bảo chỉ cần không tung ra ngoài thì không sao cả, cho nên Kiều Nhã Nguyễn rất hào phóng trả lời.

[Kiều Nhã Nguyễn: Phong Ảnh đế nói cứ xem đi, không để dì ấy tung ra ngoài là được, nhưng tôi sẽ quay thêm cho bà một ít nữa, lúc này anh ấy đang làm ngựa cho con gái cưỡi đấy, ha ha ha...]

Tân Nhạc: “...”

Không hiểu sao cô lại thấy thương Phong Ảnh đế vậy chứ.

Tân Nhạc tìm được đoạn video kia rồi mở cho mẹ mình xem: “Mẹ nhìn xem nè, xem có phải là nam thần của mẹ hay không.”

Mẹ Tân nheo mắt nhìn vào màn hình di động của Tân Nhạc, bà hét lên một tiếng rồi lập tức quên cái người tên Thương Huy kia là ai luôn.

“Đúng là cậu ta này, vừa nhìn đã biết là người đàn ông của gia đình rồi!” Mẹ Tân rất hài lòng: “Nhạc Nhạc này, về sau con tìm chồng cũng phải tìm người như vậy nhé. Mẹ cảm thấy Thương Huy được lắm, đối xử với ai cũng rất dịu dàng!”

Tân Nhạc vỗ một cái vào gáy của mình, tại sao lại vòng về đường cũ thế này hả?

“Chị! Chị lấy đâu ra đoạn video này thế? Vừa nhìn đã biết là hàng kín rồi!” Tân Dương nhìn thoáng qua rồi không nhịn được phải nói: “Có thể cho em với được không? Con gái lớp em có nhiều đứa thích anh ấy lắm!”

“Tránh ra, tránh ra, em cũng nói là hàng kín rồi mà, không thể cho lung tung được!” Tân Nhạc đẩy em trai ra rồi nói chuyện với mẹ mình: “Mẹ, đàn ông tốt...”

Tân Nhạc còn chưa nói hết thì chuông cửa đã vang lên, cô lập tức đá Tân Dương đang nhất quyết bám lấy mình không rời đi: “Ra mở cửa đi!”

Tân Dương có chút không tình nguyện đứng dậy: “Vậy lát nữa chị lại cho em xem video nhá.”

“Đi nhanh đi.” Tân Nhạc lại đá thêm một cái nữa.

Tân Dương vì muốn được xem video nên lập tức phi đi mở cửa luôn, tốc độ nhanh hơn bình thường gấp mấy lần. Sau khi cậu mở cửa ra, thấy người đứng bên ngoài thì lại có chút ngây ngẩn, người đàn ông này không hề kém Phong Phong một chút nào.

Xét về chiều cao thì người đàn ông này rất cao, ít nhất cũng phải một mét tám mươi lăm. Anh ta khoác trên người một chiếc áo khoác dài màu đen. Tân Dương cũng có chút hiểu biết về nhãn hiệu thời trang cho nên cậu nhận ra được đây chính là nhãn hiệu cao cấp thế giới: Burberry! Một chiếc áo thôi cũng là giá trên trời rồi, người đàn ông mặc chiếc quần tây cùng màu, Tân Dương không nhận ra nhãn hiệu nhưng đôi giày mà anh ta đi lại là thứ Tân Dương nhận ra, kiểu mẫu mới nhất của mùa đông năm nay, giá niêm yết: Năm mươi bảy vạn.

Tân Dương nhìn Mặc Lộ Túc từ trên xuống dưới, má nó, một bộ đồ và phụ kiện này tính ra cũng đủ để mua cả cái nhà của bọn họ rồi đó.

“Anh là ai?” Tân Dương nhìn hộp quà trong tay của Mặc Lộ Túc thì có chút ngớ người. Người đàn ông này đi nhầm nhà à? Nhà bọn họ đâu có bạn bè hay thân thích nào giàu có như vậy đâu chứ.

“Bảo em ra mở cửa thôi mà đi sang tận Malaysia luôn đấy hả?” Tân Nhạc đi từ trong nhà ra, vừa đi vừa lớn tiếng kêu, thế nhưng khi vừa nhìn thấy người đang đứng trước cửa thì tất cả âm thanh đều bị cô nuốt ngược xuống họng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2427: Đừng lãng phí công sức nữa (8)
Tân Nhạc đã cởi áo khoác, lúc này cô đang mặc chiếc áo len lông cừu màu hồng phớt, quần dạ màu trắng, có lẽ là do ở nhà nên mái tóc của cô chỉ được búi vội trên đỉnh đầu, mấy lọn tóc không vào nếp rơi xuống hai bên mặt.

Mặc Lộ Túc chưa bao giờ nhìn ngắm người phụ nữ này một cách nghiêm túc, mặc dù cô không xinh đẹp lộng lẫy như Kiều Nhã Nguyễn hay Thủy An Lạc, nhưng cô cũng không hề xấu chút nào.

Tân Nhạc thấy người đến là Mặc Lộ Túc thì chẳng kịp nghĩ nhiều. Cô dứt khoát đi tới đẩy anh ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại, ngăn cách bọn họ với những người trong nhà.

“Mặc Lộ Túc! Rốt cuộc là anh muốn làm gì hả?” Tân Nhạc tức điên lên, anh đã theo cô cả một buổi chiều rồi mà còn thấy chưa đủ sao?

Tốt lắm, cuối cùng thì cô cũng không gọi anh là “bác sĩ Mặc” nữa rồi.

Mặc Lộ Túc đưa hộp quà trong tay ra: “Mua ít thuốc bổ cho em, và cả ba em...”

Tân Nhạc gạt tay anh ra, Mặc Lộ Túc không để ý khiến những hộp quà rơi xuống đất, phát ra những âm thanh chói tai.

Thế nhưng Tân Nhạc đâu thèm để ý đến chuyện đó, cô chỉ nhìn anh: “Mặc Lộ Túc, anh có ý gì đây? Chúng ta kết hôn lâu như vậy mà anh đã nói với tôi được bao nhiêu câu? Một ngày hai câu à? Hay là một câu? Có lẽ một câu cũng chẳng có đâu nhỉ?” Tân Nhạc vừa nói vừa đưa tay sờ sờ chóp mũi của mình: “Chúng ta kết hôn một năm bốn tháng, gần năm trăm ngày, thế nhưng số câu của anh nói với tôi không đến năm trăm câu! Nhiều nhất là "anh mệt mỏi cần nghỉ ngơi", nếu không thì là "đưa cho anh bệnh án của bệnh nhân"! Mặc Lộ Túc, tôi là vợ anh chứ không phải người hầu, càng không phải là trợ lý của anh!”

Mặc Lộ Túc hơi hơi hé miệng định nói gì đó nhưng lại bị Tân Nhạc cắt lời.

“Tôi biết, không phải anh không muốn nói chuyện mà là vì khi đó anh kết hôn với tôi là do Lạc Lạc!” Tân Nhạc nói: “Anh có biết ngày mà tôi biết mình mang thai, khi mà tôi nhận được kết quả xét nghiệm, tôi đã hạnh phúc đến cỡ nào không? Buổi chiều hôm đó tôi đặc biệt xin nghỉ để đi mua đồ ăn, bận rộn suốt một buổi chiều muốn cho anh một điều bất ngờ, nhưng kết quả thì sao?” Tân Nhạc cười tự giễu: “Kết quả là anh trở về, sau đó chẳng nói nhiều lấy một từ, anh chỉ nói “ờ”, một chữ “ờ” đó đã dập tắt hết mọi sự hưng phấn của tôi.” Tân Nhạc nói rồi đưa tay xoa mũi rồi cúi đầu nhìn thuốc bổ đổ nát dưới đất: “Cái này tôi không cần, vào cái lúc đứa bé kia mất đi thì cả anh và đứa vé kia đã hoàn toàn biến mất trong cuộc đời của tôi rồi, vậy nên anh không cần ở đây giả mù sa mưa làm gì nữa đâu.”

Tân Nhạc nói xong rồi xoay người quay về.

Mặc Lộ Túc đưa tay túm chặt lấy cổ tay của cô: “Em nói nhiều như vậy rồi liệu có thể nghe anh nói vài câu hay không?

Mặc Lộ Túc đi tới phía trước mặt Tân Nhạc rồi cúi đầu nhìn viền mắt đỏ ửng của cô: “Anh thừa nhận, chuyện anh kết hôn với em là vì Lạc Lạc, anh cũng thừa nhận đáng ra anh phải chịu trách nhiệm chuyện đứa bé, thế nhưng chuyện của bà ngoại lần này...”

“Nói cho cùng thì vẫn là vì bà ngoại của anh phải không?” Tân Nhạc đột nhiên hất mạnh tay của anh ra, rồi quay đầu nhìn: “Mặc Lộ Túc! Anh có thể đối xử với tôi theo cách nào nhẫn tâm hơn thế không? Đối với anh mà nói thì tôi chỉ là một công cụ có thể cầm lên lúc cần lợi dụng, lại còn dùng rất tiện tay như vậy thôi hả!” Tân Nhạc gằn từng chữ nói: “Ở trong lòng anh có phải tôi là kẻ hèn hạ tới mức này chỉ cần anh muốn thì tôi có thể vứt bỏ cả tự tôn của mình để đâm đầu cho anh lợi dụng không?”

Giọng của Tân Nhạc không lớn, nhưng từng câu từng chữ cứ đâm thẳng vào trái tim.

Chỉ là không biết trái tim bị đâm cho nát bấy này là của ai?

Mặc Lộ Túc nhìn cô, trong mắt dần dâng lên một cảm xúc không vui.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2428: Đừng lãng phí công sức nữa (9)
Trong lòng cô hóa ra anh là người như vậy sao?

Tân Nhạc hít thật sâu để đè nén mọi cảm xúc của mình xuống, sau đó mới nhìn anh: “Mặc Lộ Túc, anh tha cho tôi đi! Con gái muốn làm vợ của Mặc gia cũng không ít hơn số con gái muốn làm vợ của Sở gia bao nhiêu đâu! Thế nên muốn tìm một người mà bà ngoại anh thích rất đơn giản thôi!” Tân Nhạc mệt mỏi nói, cô thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với người đàn ông này nữa.

Mặc Lộ Túc nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô thì đột nhiên có cảm giác không thốt nên lời.

Hình như cô thật sự chán ghét anh mất rồi.

Hai chân của Mặc Lộ Túc như nhũn ra, từ từ lui lại.

Cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, Tân Nhạc ngẩng đầu cố nén để những giọt nước mắt của mình không rơi xuống.

Còn thuốc bổ rơi xuống sàn bị vỡ ra khiến chất lỏng bên trong đó thấm ướt hộp quà tặng.

Cánh cửa nhà hé mở, Tân Dương ló đầu nhìn Tân Nhạc đang đứng bên ngoài: “Chị à, chị không sao chứ?”

Tân Nhạc khẽ lắc đầu rồi khom lưng, nhặt những hộp quà kia lên sau đó ném vào một góc, sáng mai sẽ có người đến thu dọn.

Tân Dương mở rộng cửa cho cô đi vào, mẹ Tân đang xem tivi thấy vậy thì hỏi: “Nhạc Nhạc, bạn học nào của con mà lại tới tìm muộn vậy?”

Tân Nhạc thoáng liếc qua Tân Dương thì thấy Tân Dương hơi nhún vai. Tân Nhạc cảm kích vỗ vỗ vai em trai mình rồi hít một hơi thật sâu, nói: “Vâng là bạn học Cao, cậu ấy ở cùng khu với nhà mình nên đến hỏi xem ngày mai con có rảnh không, hẹn gặp nhau một buổi ấy mà.”

“Ồ vậy hả, vậy con đi ngủ sớm đi để mai còn đi ra ngoài, gặp mặt bạn học Cao kia nhiều một chút cũng có ích cho công việc sau này.” Mẹ Tân nói.

Tân Nhạc đáp lời rồi đi vào phòng riêng.

Tân Dương vội vàng đuổi theo, cuối cùng nhìn chị gái của mình, nói: “Chị, người đàn ông đó là ai thế? Em nói chứ, đồ trên người anh ta cộng lại còn đáng giá hơn cả cái nhà của chúng ta đấy, cái khác không nói, riêng cái đồng hồ trên cổ tay anh ta đã có giá hơn năm trăm vạn rồi, lại còn là hàng giới hạn nữa!”

“Bắt đầu từ khi nào mà em coi trọng tiền bạc vậy hả?” Tân Nhạc nheo mắt nhìn em trai.

“Đây không phải là em coi trong đồng tiền mà là em đọc tạp chí nó có gi đó! Cái này gọi là hiểu biết, em đâu có định mua nó đâu mà có muốn thì cũng đâu thể mua được!” Tân Dương nằm xuống giường của chị mình.

“Sắp thi tốt nghiệp cấp ba đến nơi rồi đó, em không lo lắng gì à?” Tân Nhạc nhíu mày nhìn em trai.

“Em thì có gì mà phải lo lắng.” Tân Dương vừa nói vừa ghé vào giường nhìn Tân Nhạc đang ngồi: “Anh ta là chồng trước của chị đó à?”

“Tân Dương!”

“Được, được, được, không nói nữa là được chứ gì, em không nói nữa!” Tân Dương giơ hai tay đầu hàng, nhưng thấy bộ dạng muốn khóc của chị gái thì lại vội vàng nói: “Chẳng phải em đã bảo em không nói nữa rồi còn gì?”

“Mấy người đàn ông có tiền đều chẳng đáng tin cậy gì cả! Em cảm thấy cái anh Thương Huy kia cũng tốt lắm!” Tân Dương mở miệng nói.

“Trẻ con thì biết cái gì mà nói hả? Mau đi ngủ đi, chị buồn ngủ rồi!” Tân Nhạc nói rồi đẩy Tân Dương đi ra ngoài.

“Chị! Em đang muốn tốt cho chị mà!” Tân Dương nhíu mày nói.

“Nếu em thực sự muốn tốt cho chị thì để chị ngủ đi có được không?” Tân Nhạc đẩy em trai ra đến cửa rồi khẽ cong môi, nói: “Ngủ ngon!”

Tân Dương nhún vai: “Được rồi, em cũng đi ngủ vậy.”

Cuối cùng Tân Nhạc đứng tựa lưng vào cánh cửa phòng rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà, sau lần này anh ấy có tới nữa không?

Dù sao thì Mặc Lộ Túc cũng là một người kiêu ngạo, bị cô đối xử như vậy thì sao mà anh có thể mò đến được nữa!

Kết thúc rồi, hoàn toàn kết thúc rồi.

Tân Nhạc lắc lắc đầu của mình rồi đi tắm, chuẩn bị đi ngủ.

Dưới lầu, Mặc Lộ Túc đang ngồi trong xe của mình, tay vẫn nắm chặt lấy điện thoại di động, màn hình của di động vẫn đang sáng nhưng ánh mắt của anh lại không chú ý vào đó, mà anh chỉ ngẩng đầu nhìn lên phòng của Tân Nhạc!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2429: Bà Sở nói, cái này là hỗ trợ có hiểu không? (1)
Lúc Thủy An Lạc biết được chuyện Mặc Lộ Túc bị đuổi ra khỏi cửa liền cuống đến mức đi vòng vòng trong nhà.

Sở Ninh Dực bị bóng hình qua lại của cô làm cho chóng mặt nên nhịn không được phải ngẩng đầu lên khỏi tài liệu, nói: “Không ngủ đi còn làm cái gì thế hả?”

Thủy An Lạc quay sang nhìn Sở Ninh Dực, sau đó sà tới rồi túm chặt lấy cánh tay của anh: “Em muốn đến thành phố S!”

“Lại lên cơn thần kinh cái gì thế?” Mấy hôm nay Sở Ninh Dực mới hiếm khi có cơ hội được ở nhà nghỉ ngơi, ấy vậy mà vợ ngốc còn muốn quậy như vậy nữa nên Sở tổng bày tỏ, cô nhóc này thật sự cần ăn đòn.

Thủy An Lạc đẩy Sở Ninh Dực một cái rồi dứt khoát ngồi xuống cạnh anh: “Em họ của anh đã bị đuổi ra ngoài rồi đó! Đuổi ra ngoài rồi!”

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn vợ ngốc đang kích động của mình: “Chẳng phải chỉ là bị đuổi ra ngoài thôi sao, em kích động cái gì?”

Thủy An Lạc trợn trắng mắt rồi hơi nghiêng nghiêng đầu của mình, sau khi cô nghĩ nghĩ một chút liền nói: “Em cảm thấy có lẽ lần này đàn anh là thật lòng đấy, nếu không thì sao anh ấy có thể làm chuyện như vậy được, bị người ta đuổi mà vẫn còn lưu luyến, có khi bây giờ đang đáng thương ngồi dưới lầu ấy chứ.”

“Cái đó gọi là đáng đời.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, rồi nhìn vợ mình đang nhấp nhổm không yên: “Không vui sao?”

Thủy An Lạc: “...”

Trước đây khi anh Sở nói mấy câu như vậy thì đều sắp có chuyện nguy hiểm xảy ra, vì thế Thủy An Lạc lập tức đứng dậy khỏi giường: “Em đi tắm!”

Sở Ninh Dực cười mắng một câu nhát gan rồi tiếp tục xem tài liệu.

Thủy An Lạc mà đã có tư tưởng muốn đến thành phố S thì ai cũng đừng hòng ngăn được, vậy nên sau khi Sở Ninh Dực đi làm, Thủy An Lạc lập tức đem con trai lớn của mình quăng đến quân doanh, sau đó cúi đầu nhìn hai đứa bé song sinh.

Bánh Bao Đậu cùng Bánh Bao Rau kề vai đứng nhìn người mẹ đang đi tới đi lui của mình, Bánh Bao Đậu hơi run run ôm lấy cánh tay của anh trai: “Mẹ thật là đáng sợ quá đi.”

Bánh Bao Rau nhìn em gái rồi lại ngẩng đầu nhìn mẹ mình. Nhóc bày tỏ nhóc cũng cảm thấy như vậy, chỉ có điều là thái độ của bạn học Bánh Bao Rau lúc này vẫn rất là bình tĩnh.

“Mẹ, mẹ muốn làm gì thì mẹ cứ nói đi, mẹ như vậy đáng sợ lắm!” Bánh Bao Rau quyết định nói thẳng.

Thủy An Lạc ngồi xổm xuống rồi nhéo nhéo hai khuôn mặt nhỏ nhắn kia: “Con nói xem, tại sao hai đứa lại đáng yêu như vậy chứ. Chú của các con có thể cướp được bà xã về tay hay không đành phải nhờ đến các con rồi!”

Hai cái bánh bao quay sang nhìn nhau, mẹ lại lên cơn dở hơi gì rồi?

Con trai và con gái của cô đáng yêu như vậy cho nên Thủy An Lạc không tin rằng không thể giải quyết được chuyện ba mẹ của Tân Nhạc, một khi đã bắt được ba mẹ của Tân Nhạc thì cái gì cũng đều dễ nói.

Vậy nên Thủy An Lạc không chỉ đơn giản là muốn tới đó mà là muốn mang cả hai đứa con theo cùng.

Ngày mai là thứ bảy, lại vừa đúng là Tết ông Công ông Táo, chung quy cũng là một lý do tốt cho nên Thủy An Lạc quyết định sáng mai sẽ bay qua thành phố S.

Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau xác nhận một lần nữa là mẹ điên thật rồi, hy vọng ba có thể tan tầm nhanh nhanh một chút, nếu không... mẹ như thế này thật khủng khiếp quá đi mất.

***

Tại thành phố S xa xôi, Tân Nhạc vẫn chưa rời giường, lại càng không biết cô bạn của mình đã nhanh chóng quyết định muốn hóng hớt nhiều chuyện.

Sáng sớm Thương Huy đã gọi điện đến cho Tân Nhạc, nói cho cô biết anh ta sẽ đến đón cô đi họp lớp.

Tân Nhạc vẫn còn đang ngủ, nghe Thương Huy nói chuyện cũng chỉ ậm ừ vài câu rồi ngủ tiếp, mãi cho đến khi Thương Huy đến tận nơi đón người thì mới thực sự tỉnh lại.

Chuyện họp lớp là thật, chỉ là không có bạn học nào tới thông báo cho cô mà thôi. Bọn họ nhắn cho cô trên Wechat, vậy nên Tân Nhạc cũng không tính là lừa mẹ của mình.

Thương Huy tới đón Tân Nhạc, người vui vẻ nhất không ai khác chính là mẹ Tân. Bà cực kì thỏa mãn với anh chàng Thương Huy này.

Đến lúc Tân Nhạc chuẩn bị xong xuôi thì dường như mẹ Tân đã xem Thương Huy như con trai ruột của mình. Cô nhịn không được phải trợn mắt rồi nói một câu với mẹ mình, sau đó rời đi.
 
Top