Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2440: Ngài Sở nói, bà Sở được thần thi cử nhập là vô địch đấy (2)
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc yên lặng xoay người, đem toàn bộ quần áo đã sắp xếp xong xuôi treo lại vào tủ quần áo.

“Anh cứ nghĩ mãi, với thành tích của em thì em qua được kỳ thi ở trường em kiểu gì vậy?” Có lẽ Sở Ninh Dực cảm thấy đả kích còn chưa đủ lớn cho nên tiếp tục nói.

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc nắm lấy quần áo rồi quay phắt người lại, ném chúng vào người Sở Ninh Dực: “Kể cả học dốt thì đến lúc kiểm tra vẫn có có thần nhập xác có được không hả?”

Giống như cô đã triệt phá toàn bộ ánh mắt của người khác mà vào được trường đại học vậy.

Giống như thầy giáo của cô từng nói, cô không thi nổi vào đại học hạng hai nhưng mà hết lần này đến lần khác Thủy An Lạc lại thi được điểm cao ngất ngưởng, thế rồi thẳng tiến vào đại học hàng đầu cả nước.

“Vậy em phải bị bao nhiêu thần nhập xác mới đạt được hiệu quả như vậy?”

Thủy An Lạc: “...”

Tuyệt giao! Không thể nào nói chuyện vui vẻ được với anh nữa rồi!

Sở Ninh Dực khẽ bật cười rồi ôm con gái đứng dậy, một tay cầm lấy xe đẩy của bé con: “Em dọn nhanh lên một chút còn xuống ăn cơm.”

Thủy An Lạc lầm bà lầm bầm thu dọn xong xuôi, sau đó xuống lầu dùng bữa.

Lúc Bánh Bao Rau biết ba sẽ lái xe thì khẽ thở hắt ra một hơi, thế này thì tốt rồi.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu con trai, đứa bé đáng thương cả ngày cứ bị mẹ mình dọa đến khóc thét này.

Thủy An Lạc vừa ăn cơm vừa nhìn con trai: “Con trai à, con không thể như vậy được, sau này ba của con phải làm sao bây giờ? Giả sử phái qua Mỹ công tác thì con cũng định lái xe đi à?"

Sở Ninh Dực: “...”

Bánh Bao Rau: “...”

Đến Mỹ bằng cách lái xe?

Má!

Thủy An Lạc hoàn toàn không hề cảm thấy mình nói gì sai cả, đây là ví dụ rất đơn giản, giả dụ như đến mấy nước kiểu quốc đảo như Nhật Bản thì chẳng lẽ phải bơi qua biển sao.

Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn con trai mình, đây đúng là một vấn đề lớn, hy vọng con trai lớn thêm một chút sẽ học được cách tin tưởng một vài ngời.

Sau bữa cơm tối, Thủy An Lạc đặc biệt chạy qua nhà Kiều Nhã Nguyễn ở sát vách, mở ngăn kéo ở tủ tivi để tìm một vài đĩa phim của Phong Phong, sau đó bắt được Phong Phong.

Lúc này Phong Phong đang bưng nước uống. Anh cúi đầu nhìn đĩa DVD mà Thủy An Lạc đang chìa ra, nói: “Làm gì thế, đột nhiên cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của tôi quá thần sầu nên muốn xem lại phim của tôi à?”

Thủy An Lạc trợn mắt rồi lườm anh ta một cái: “Má, mau ký tên vào đi, tôi muốn đi hối lộ!”

Phong Phong nhíu mày rồi đặt ly nước xuống, ký tên cho Thủy An Lạc: “Biết một chữ ký của tôi đáng giá bao nhiêu không?”

“Có đáng giá bằng anh Sở nhà tôi không?” Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi nhìn Phong Phong ký tên, sau đó quay đầu nhìn phòng khách: “Lão Phật Gia với Tiểu Bất Điểm đâu rồi?”

“Đang thu dọn đồ đạc trên lầu, mai phải đến quân doanh rồi.” Phong Phong nói rồi đặt bút xuống, nhìn Thủy An Lạc thu dọn đống đĩa: “Hối lộ ai thế? Anh Sở nhà cô ký tên một cái là giá trị đến mấy triệu đó, sao cô không tìm anh Sở nhà cô mà xin chữ ký?”

Thủy An Lạc đếm đếm, không nhiều không ít, vừa vặn mười bản: “Được rồi, nhà anh có poster của “Vương Phi” không? Cũng ký cho tôi một tấm đi.”

Phong Phong chỉ chỉ vào một cái xó nào đó: “Lần trước George có để ở đó một xấp, cô tìm thử xem.”

Thủy An Lạc đặt đĩa xuống rồi chạy tới cái thùng sau cửa tìm đồ, lôi một đống poster của “Vương Phi” ra, vừa lôi còn vừa nói: “Mẹ của Tân Nhạc thích anh nên tôi phải cầm đi đút lót cho người ta chứ.”

“Gái à, ba cái trò ký tên này cái giá trị gì đâu, cô lấy nhiều như vậy để làm gì?” Phong Phong trợn trắng mắt nói: “Bắt được một Ảnh đế nhưng lại chỉ muốn ký tên, cô đúng là ngu ngốc.”

Thủy An Lạc dừng một chút, hoàn toàn không để ý việc Phong Phong đang nói cô ngốc mà quay đầu nhìn anh: “Đúng nhỉ! Không thể tặng nhiều! Tặng nhiều không thể hiện được việc tôi phải mất công mất sức mới có được!”

Phong Phong: “...”

Cô tốn công tốn sức cái quái gì vậy?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2441: Ngài Sở nói, bà Sở được thần thi cử nhập là vô địch đấy (3)
Cuối cùng, Thủy An Lạc cầm đĩa CD và poster, tính mang CD đi lấy lòng em trai của Tân Nhạc, còn poster và goods thì mang đi lấy lòng mẹ của Tân Nhạc.

Thủy An Lạc dọn dẹp xong tất cả, khi đi ra cửa lại bị Phong Phong gọi lại.

“Tôi nói này cô ngốc kia, cô sống thế này có mệt không hả?” Phong Phong đứng dựa vào cửa, cầm cốc nước, nhìn Thủy An Lạc vừa bước ra cửa đã đội mũ lên.

Thủy An Lạc ngưng lại, đứng nơi đầu gió, quay đầu nhìn về phía Phong Phong, “Mệt chứ, nhưng nếu không làm như vậy, tim tôi còn mệt hơn.” Thủy An Lạc nói xong, vừa ôm những thứ trong lòng vừa vẫy vẫy tay với Phong Phong, sau đó quay người chạy về nhà mình.

Thấm Tâm Viên vào mùa đông rất đẹp, nhất là những ngày đông sau khi tuyết rơi, một màu trắng bao phủ, tuy rằng rất lạnh, nhưng khiến tâm tình của mọi người tốt hơn.

Thủy An Lạc ôm CD, poster và goods trong tay, bước trên nền tuyết, ánh đèn đường mờ mờ tối chiếu lên cơ thể cô, trông có vẻ hơi cô độc.

Cô không thể không thấy áy náy với Tân Nhạc.

Cho dù chuyện này không phải cô chủ động, nhưng dù là bị động, Tân Nhạc cũng vì cô nên mới bị tổn thương.

Cho nên, làm sao có thể không để tâm cho được.

Chuyện Thủy An Lạc đi không được báo cho Tân Nhạc, cho nên Tân Nhạc không hề biết.

Sau khi trời sáng, Tân Nhạc tỉnh dậy, nhìn xuống chiếc xe đang đỗ dưới nhà. Cô thấy Mặc Lộ Túc đứng bên cạnh xe, không rõ đang nhìn thứ gì.

Tân Nhạc buông rèm cửa xuống, cảm thấy rất bực bội, không thèm để ý tới nữa.

Dưới chân Mặc Lộ Túc đầy những đầu lọc thuốc lá đã hút. Anh rất ít khi hút thuốc, nhưng lần này, anh gần như đã hút hết tất cả số điếu thuốc anh có thể hút trong đời.

Hút xong điếu cuối cùng, Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn căn phòng của Tân Nhạc. Đây là ngày thứ ba anh đến đây, cũng là đêm thứ ba anh ngủ lại trong xe. Anh thậm chí không biết từ bao giờ mà mình có thể kiên nhẫn đến thế?

Mặc Lộ Túc ném đầu lọc xuống đất, chiếc điện thoại đặt trong xe sáng lên. Anh mở cửa xe, lấy điện thoại ra, nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, ngưng lại một lúc rồi mới bắt máy, “Ba.”

“Chuyện trưa nay ba nói với con đừng có quên đấy, nhớ qua đây sớm.”

“Ba, hôm nay con có việc.” Mặc Lộ Túc trầm giọng đáp lời.

Mặc Lộ Túc vừa dứt lời đã thấy xe của Thương Huy dừng lại trước cổng chung cư cách đó không xa.

Thương Huy xuống xe, tay vẫn còn cầm điện thoại, “Đúng vậy, ba mẹ tôi muốn gặp cậu, thuận tiện gặp chú và dì luôn, ở ngay Phúc Mãn Lâu ngày hôm qua thôi, họ đặt phòng riêng rồi.”

Mặc Lộ Túc hơi ngừng lại, dường như không chú ý tới việc ba anh đang nói gì ở bên kia nữa mà nói luôn, “Con biết rồi, trưa con sẽ qua.”

Mặc Lộ Túc ngắt điện thoại, nhìn Thương Huy bước vào cổng khu nhà, hơi nheo mắt lại.

Gặp ba mẹ à?

Trùng hợp lắm!

Ba anh cũng ở đây.

Sau khi Thương Huy lên lầu, chưa kịp nói rõ mục đích đến đây với ba mẹ Tân Nhạc đã bị Tân Nhạc kéo vào phòng riêng, “Cậu điên rồi à? Bây giờ là lúc nào mà cậu đòi cha mẹ hai bên gặp nhau?”

“Kết hôn đó.” Thương Huy nói rất hiển nhiên.

Tân Nhạc dựa vào bàn, nhìn Thương Huy rất nghiêm túc, hóa ra thiên tài cũng có lúc thiếu lý trí.

Vì hôm qua nhìn thấy Lí Tử và lớp trưởng bên nhau nên cậu ta mới vội vàng tìm người để kết hôn.

Muốn chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ rằng không có Lí Tử cậu ta vẫn sống rất tốt à?

Hay là muốn chứng tỏ Lí Tử cũng không phải tất cả mọi thứ trong cuộc đời cậu ta.

Lần này Tân Nhạc không tức giận, chỉ thấy Thương Huy đáng thương.

Cô cũng từng làm những chuyện lừa mình dối người như thế này.

“Thương Huy, cậu có đọc tiểu thuyết tình cảm không? Dạng như tổng giám đốc nhắm trúng tôi ấy.” Tân Nhạc đột nhiên hỏi, hơn nữa còn hỏi rất nghiêm túc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2442: Ngài Sở nói, bà Sở được thần thi cử nhập là vô địch đấy (4)
Thương Huy nhíu mày, nhìn Tân Nhạc như nhìn quái vật.

“Tôi mà xem loại truyện đó sao?” Thương Huy tỏ ý rằng Tân Nhạc rất khó hiểu.

Tân Nhạc nhún vai, cậu không đọc nhưng cuộc đời của cậu là một điển hình của kiểu mẹ chồng ác độc ra tay trong các xê-ri tổng tài nhắm trúng tôi đấy.

“Tân Nhạc, hay là cậu vẫn chưa hết hy vọng với người đang đứng dưới lầu.” Thương Huy nói.

Tân Nhạc sững lại rồi xua xua tay, “Không liên quan gì tới anh ấy, thôi bỏ đi, cậu nói thế nào thì là thế ấy vậy, tôi thay đồ đã, cậu ra ngoài trước đi.”

Thương Huy gật đầu, bước ra ngoài.

Tân Nhạc đi tới bên giường ngủ, cầm lấy điện thoại, tìm số điện thoại của lớp trưởng mà cô mới lưu hôm qua rồi gọi đi. Lớp trưởng nghe máy hơi lâu, giọng cũng rầu rầu.

“Cuối tuần người ta phải nghỉ ngơi, biết không hả? Ai đấy?” Giọng nói rầu rầu của lớp trưởng có phần tủi thân, người đàn ông như thế này không bao giờ biết nổi nóng.

“Lớp trưởng, đừng ngủ nữa, xảy ra chuyện lớn rồi, Thương Huy bị chuyện ngày hôm qua kích thích, hôm nay đòi ba mẹ tôi và ba mẹ cậu ta gặp nhau, phải làm sao đây?”

Tân Nhạc nghe thấy một tiếng “huỵch”, có lẽ là lớp trưởng vừa bật dậy, còn có tiếng dép quèn quẹt lê trên sàn, tiếng Lí Tử gọi cậu ta vào ăn sáng.

“Cậu đi gặp hả?” Lớp trưởng thì thầm hỏi.

Tân Nhạc nghĩ, bây giờ có lẽ lớp trưởng đang trốn trong nhà vệ sinh.

“Nếu không thì phải làm sao giờ? Hay là cậu đưa cả Lí Tử đi theo đi, chúng ta nói có khi Thương Huy cũng không tin, chi bằng để Lí Tử đối chất với mẹ của cậu ta, như thế chúng ta không cần phải nói gì nữa.” Tân Nhạc nói.

“Cũng phải, hai người hẹn ở đâu, lát nữa tôi đưa Lí Tử qua đó. Hay là đưa cả mẹ tôi theo luôn nhỉ? Tôi sợ mẹ Thương Huy bắt nạt người ta, mẹ tôi tốt với Lí Tử lắm.”

Tân Nhạc nghe vậy, ngưng lại trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy có lẽ Lí Tử và lớp trưởng ở bên nhau sẽ hạnh phúc hơn nhỉ?

Lớp trưởng rất tốt, không khí gia đình cậu ấy cũng tốt.

“Lớp trưởng, cậu không nghĩ đến chuyện lâu ngày nảy sinh tình cảm nhỉ? Biết đâu thời gian qua đi, Lí Tử sẽ thực sự thích cậu thì sao.” Tân Nhạc dè dặt hỏi.

“Cậu dẹp cái suy nghĩ đó đi, trông tôi như thế này, người ta là hoa khôi, chịu theo tôi đã là thiệt thòi cho người ta lắm rồi. Mẹ của Thương Huy thì không được, nhưng Thương Huy cũng không tồi. Nếu như lần này cậu ta có thể bảo vệ Lí Tử, sau này Lí Tử đi theo cậu ta cũng có thể hạnh phúc.”

Tân Nhạc thở dài, lớp trưởng ngốc mà, chỉ vì mập mạp mà không có một chút tự tin nào.

Người bên đó cười cười, nói một câu vô cùng ngốc như thế này, “Tân Nhạc, cậu đừng nghĩ tôi ngốc nữa, thật ra tôi cảm thấy, chuyện tình cảm đôi khi là chuyện của một người, chỉ cần người tôi thích được hạnh phúc, tôi đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Nếu như hạnh phúc đó do chính tay tôi giúp cô ấy giành lấy, tôi sẽ càng thấy hạnh phúc hơn.”

Tân Nhạc không biết nói gì hơn, trên phương diện tình cảm, hành động của lớp trưởng là thứ mà họ không làm được.

Tình yêu thực sự là nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc, cố gắng hết sức đấu tranh cho hạnh phúc của cô ấy.

Trong nhận thức của Tân Nhạc, Thủy An Lạc rất hạnh phúc, bởi vì Sở Ninh Dực dành cho cô ấy thứ tình yêu mà gần như tất cả phụ nữ trên thế giới này phải ngưỡng mộ. Kiều Nhã Nguyễn cũng hạnh phúc, bởi vì Phong Phong cho cô ấy thấy một Phong Phong mà không ai thấy được.

Điều khiến họ hạnh phúc nhất, đó là người mà họ yêu cũng yêu họ.

Nhưng so với tình yêu của lớp trưởng, tình yêu của cô được coi như tình yêu sao?

Lớp trưởng vì tình yêu mà lựa chọn buông tay, thậm chí chủ động tác hợp cho người mình yêu.

Cô lại vì tình yêu mà đánh mất chính mình, thay đổi bản thân hoàn toàn.

Có lẽ, cô nên học theo lớp trưởng, học cách buông tay.

“Lớp trưởng, vẫn ở khách sạn ngày hôm qua, đặt được gian rồi tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu nhé, đến lúc đó chúng ta cùng nghĩ cách.” Tân Nhạc mở lời.

Lớp trưởng đồng ý, sau đó ngắt máy trong tiếng gọi của mẹ ở bên ngoài.

Tân Nhạc nhìn điện thoại trong tay mình, lần này, cô giúp Thương Huy một lần, không nên bỏ lỡ tình yêu thật sự của đời mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2443: Ngài Sở nói, bà Sở được thần thi cử nhập là vô địch đấy (5)
Cho nên, Thủy An Lạc dậy từ rất sớm đến chạy tới thành phố S. Khi đến dưới khu nhà Tân Nhạc đã là mười một rưỡi, cô gọi điện thoại cho Tân Nhạc, cô ấy nói trong nhà không có ai cả!

Không có ai cả!

Thủy An Lạc đứng chống nạnh dưới nhà.

“Gái à, chị đây bất chấp ánh mắt kỳ thị của anh Sở chạy đến nhà gái, gái còn dám nói với chị là nhà gái không có ai ở nhà hả?”

Tân Nhạc trốn ở bên ngoài gian phòng ăn đặt riêng, nghe tiếng sư tử gầm trong điện thoại, nhỏ nhẹ bảo, “Chị, dì.”

“Gọi ai là dì thế hả?” Thủy An Lạc cười cười mắng cho một tiếng.

Tân Nhạc trả lời, “Chị đâu có nói trước với em là chị sẽ đến đâu. Nếu không thì chị qua khách sạn đi, em nói chị nghe, hôm nay có kịch hay, đúng thể loại hào môn đấu trí mẹ chồng cay nghiệt luôn.”

Thủy An Lạc chớp mắt, “Sao thế, mẹ của đối tượng xem mắt không vừa ý với gái à?”

“Nói bậy bạ gì thế, chị đây là thánh học người gặp người yêu đấy nhé! Để tôi gửi cho bà địa chỉ, bà qua đây tôi kể cho nghe, đảm bảo trăm phần trăm là một vở hoành tráng luôn.” Tân Nhạc nói xong, nhìn ngó xung quanh rồi cúp điện thoại, gửi một tin nhắn cho Thủy An Lạc.

Chỉ có điều khi cô ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy Mặc Lộ Túc cách đó không xa cũng đang nhìn cô.

Đúng là dai như đỉa!

Bây giờ Tân Nhạc chỉ nghĩ tới ba chữ này, người này đúng là sự tồn tại ngang hàng với con đỉa luôn.

“Lộ Túc.”

Khi Mặc Lộ Túc vừa nhấc chân lên, một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện sau lưng anh, ngón tay thon thon trắng nõn đặt lên bả vai anh, “Sao anh lại ở đây? Bác trai còn đang đợi anh đấy.”

Tân Nhạc: “...”

Tân Nhạc quay phắt đầu lại, đi thẳng vào phòng.

Cho nên, hóa ra anh ta tới đây để xem mắt?

Người phụ nữ đó cao hơn cô, gầy hơn cô, lại còn... đẹp hơn cô!

Hơn nữa, trông cũng giống dạng phụ nữ mạnh mẽ tự chủ nhiều tiền hơn cô.

Phụ nữ kiểu mạnh mẽ đó!

Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc đi vào, nhíu mày, cô gái này phản ứng kiểu gì thế?

Người phụ nữ kia nhìn theo ánh mắt của anh nhưng không thấy gì cả, “Lộ Túc, anh đang nhìn gì vậy?”

“Không có gì.” Mặc Lộ Túc nói xong, quay lưng đi thẳng, ít nhất đã biết được cô ấy ở gian nào, như thế là được rồi.

Tân Nhạc quay về gian phòng của mình. Lúc này ba mẹ của Thương Huy và ba mẹ của cô đang nói chuyện với nhau rất hòa hợp, có thể thấy họ rất hài lòng về đối phương.

Mẹ Tân Nhạc thấy cô quay lại sắc mặt có vẻ không ổn lắm cho nên hỏi lại, “Điện thoại của ai thế?”

“À, bạn cùng phòng ở ký túc xá đại học của con tới đây, nhà mình không có ai cả, lát nữa sẽ người ta sẽ qua đây.” Tân Nhạc trả lời.

“Bạn cùng phòng ở đại học?” Mẹ Tân Nhạc ngưng lại, “Sao bạn bè tới mà con không nói trước, để người ta đi lại mất công.”

“Không sao, con nói với cô ấy rồi, bảo cô ấy qua đây cũng được.” Tân Nhạc nói xong, đưa mắt nhìn Thương Huy, biểu cảm trên mặt Thương Huy lúc này trông có vẻ rất vui, thực sự trông rất ổn.

“Nhạc Nhạc xinh xắn, trông cũng hiếu thuận, hai người thật có phúc.” Mẹ Thương Huy mỉm cười nói.

Tân Nhạc vẫn điềm nhiên, cô không có ấn tượng gì tốt với mẹ của Thương Huy, dù sao bà ấy đã làm gì, tự bà ấy cũng biết.

“Chỉ có điều quanh năm không ở bên cạnh chúng tôi, haizz, nếu như nó thành đôi với Tiểu Thương thì tốt quá rồi, ở lại thành phố S, cũng có thể ở bên cạnh chúng tôi.” Mẹ Tân Nhạc vỗ vỗ lên tay con gái.

“Chị ở lại thành phố A, sau này con cũng đến thành phố A học, bố mẹ cũng có thể chuyển tới thành phố A mà.” Tân Dương đột nhiên nói vậy, vừa nói xong đã bị mẹ đạp vào chân.

Tân Dương bĩu môi, cậu chỉ cảm thấy chị mình và anh rể trước sẽ không rã đám nhanh như vậy, dù sao anh rể trước cũng đuổi theo tới tận đây rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2444: Ngài Sở nói, bà Sở được thần thi cử nhập là vô địch đấy (6)
Khi Thủy An Lạc đến khách sạn, cô ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, “Ở đây hả anh?”

“Sản nghiệp của nhà họ Mặc.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, anh còn đang ôm theo con gái nhỏ không chịu đi bộ của mình.

Bánh Bao Rau được mẹ dắt tay, vươn tay ra giật giật cái mũ trên đầu, khuôn mặt nhỏ có vẻ bực bội, “Mẹ, cởi mũ.”

Thủy An Lạc dẫn thằng bé vào, đến sảnh của khách sạn mới cởi mũ ra. Lúc này, sắc mặt của Bánh Bao Rau mới tốt hơn.

“Xin chào quý khách.” Nhân viên phục vụ cười ngọt ngào với Sở Ninh Dực, “Quý khách đi mấy người ạ?”

“Tìm người.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, không có biểu cảm gì đặc biệt, khiến cho người ta có cảm giác anh rất kiêu ngạo lãnh đạm.

Thủy An Lạc ôm con trai lên bằng một tay, ngay sau đó đã thấy Sở Ninh Dực đón lấy thằng bé.

Thủy An Lạc cười híp cả mắt gọi điện thoại cho Tân Nhạc, hỏi xem cô ấy ở đâu, họ đã tới rồi.

Tân Nhạc nói cô đợi một lát rồi ngắt điện thoại.

Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó cô mới nói, “Tân Nhạc đang xuống rồi.”

Sở Ninh Dực khẽ gật đầu. Nhân viên phục vụ lập tức đi tới rót nước, chỉ hận không thể phóng điện giật chết Sở Ninh Dực luôn, còn thêm cả hai em bé đáng yêu này nữa, đúng là quá hút mắt, chỉ có vị mẹ này là không ai nhìn thấy!

Đúng vậy, không ai nhìn thấy!

Thủy An Lạc, “...”

Ôi, cái thời đại coi trọng nhan sắc này.

Khi Thủy An Lạc còn đang lẩm nhẩm, Tân Nhạc đã chạy xuống, nhìn thấy Sở Ninh Dực mà không khỏi khựng lại, lập tức thu gọn bước chân hơi quá đà của mình, cô lí nhí chào hỏi, “Sở tổng cũng đến à.”

Sở Ninh Dực vẫn không có biểu cảm gì.

“Cô Nhạc.” Bánh Bao Đậu vươn tay ra đòi bế, giọng nói ngọt ơi là ngọt.

Tân Nhạc đưa tay ra bế con bé lên, chạm nhẹ lên gương mặt bầu bĩnh của bé, sau rồi mới nhìn Thủy An Lạc, “Lên tầng thôi, để tôi kể chuyện đó cho bà nghe.”

Thủy An Lạc gật đầu, quay đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, lúc này anh đang cầm điện thoại nhắn tin, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thủy An Lạc, đáp lời cô, “Chú với Mặc Lộ Túc đang ở đây, anh đưa Bánh Bao Rau qua đó.”

“Cũng được.” Thủy An Lạc nhún vai, cô dẫn theo Bánh Bao Đậu đi cùng Tân Nhạc, trên đường đi, Tân Nhạc nói với Thủy An Lạc mọi chuyện đang diễn ra ở bên này.

Sở Ninh Dực cất điện thoại. Anh ôm Bánh Bao Rau dậy, đi vào gian phòng của Mặc Lộ Túc.

Đi đến bên ngoài phòng, Thủy An Lạc chửi thề một tiếng, “Như vậy cũng được nữa hả? Phiên bản hiện thực của mẹ chồng độc ác ép cô bé Lọ Lem bỏ đi à? Đối tượng xem mắt của cậu không biết tí gì sao? Không phải cậu ta học giỏi lắm sao?”

“Lí Tử cũng giỏi lắm, đây là trận đấu trí giữa hai thần đồng mà.” Tân Nhạc trả lời.

“Tôi cảm thấy lớp trưởng lớp bà khá tốt đấy, ở bên cạnh người đàn ông như vậy mới hạnh phúc được.” Thủy An Lạc nghiêm túc mở lời.

Tân Nhạc vươn tay ôm lấy Thủy An Lạc, “Hầy, hết cách rồi, tình yêu của lớp trưởng lớp tôi thuần khiết đến nỗi khiến người ta nghẹn họng, không biết phải khuyên bảo thế nào, dù sao chúng ta có trách nhiệm giúp Thương Huy biết được sự thật này, kết quả tồi tệ nhất là Thương Huy không có động thái gì, lớp trưởng phải chính thức ra tay, hơn nữa cho dù tôi có muốn tìm một người đàn ông dự phòng thì với dạng mẹ chồng như này, tôi cũng không ưa nổi.”

Thủy An Lạc gật đầu, đây là cách nhìn nhận đúng đắn.

Tân Nhạc mở cửa gian phòng, nói với người bên trong, “Ba, mẹ, đây là bạn cùng học với con, tên là Thủy An Lạc.”

Thủy An Lạc nhìn người bên trong, nhận ra ngay bố mẹ của Tân Nhạc, quá đơn giản, Tân Nhạc rất giống bố mẹ cô ấy. Cô lễ phép chào hỏi, “Chào chú, chào dì, con có làm phiền mọi người không ạ?”

Sắc mặt của mẹ Thương Huy không tốt lắm, nhưng sắc mặt của ba mẹ Tân Nhạc rất tốt, “Ai da, không đâu không đâu, con tới đây mà chúng ta không ở nhà, ngại quá, ngại quá.”

Đôi mắt to tròn của Bánh Bao Đậu đảo một vòng, sau đó con bé mở miệng gọi rất tự nhiên, “Con chào ông bà, chúc ông bà Tết ông Công ông Táo vui vẻ.”

Một câu nói của Bánh Bao Đậu khiến ba mẹ Tân Nhạc như gục ngã, cô bé này đáng yêu quá, đáng yêu quá đi thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2445: Ngài Sở nói, bà Sở được thần thi cử nhập là vô địch đấy (7)
“Ai chà, đứa bé này đáng yêu quá.” Mẹ Tân Nhạc nắm lấy bàn tay nhỏ của Bánh Bao Đậu, “Con mấy tuổi rồi?”

“Bà ơi, con gần ba tuổi rồi.” Bánh Bao Đậu lại trả lời giòn tan, bé con rất thức thời nên không để lộ tên ở nhà của mình.

Tân Nhạc nhìn Thủy An Lạc, dùng ánh mắt nói với cô: Con gái bà sắp thành thần rồi đấy.

Thủy An Lạc đáp trả: Biết làm sao giờ, ba nó là thần thật mà.

Chỉ có điều sắc mặt của mẹ Thương Huy hơi khó coi, bà nói nhỏ với chồng mình, “Sao lại đưa cả người ngoài tới vậy?”

Giọng nói của mẹ Thương Huy không quá lớn, nhưng không quá nhỏ, cho nên về cơ bản tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.

Thủy An Lạc nhìn Tân Nhạc, Tân Nhạc nhìn cô. Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, chỉ có họ hiểu được.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn mẹ của Thương Huy, “Con không báo trước đã tới đây đúng là không phải, nếu như mọi người thấy không tiện, vậy con xin phép về trước.”

Thủy An Lạc nói câu này rất đúng mực.

Chỉ có điều câu nói này được nói ra sau khi mẹ Thương Huy nói vậy, cho nên nó giống như đánh thẳng vào mặt mẹ Thương Huy vậy.

Nếu như là người khác, chắc sẽ thấy ngượng ngùng mà cúi đầu không nói gì nữa.

Nhưng Thủy An Lạc không giống vậy, vấn đề của bà nhiều như vậy, tôi sẽ chỉ thẳng ra, dù sao tôi cũng nói đúng sự thật, nếu bà cảm thấy tôi ngáng chân, vậy thì tôi sẽ đi, nhưng bà cũng không khá hơn là bao đâu, khách của người ta, bà lấy tư cách gì mà đuổi đi?

Thương Huy nhờ phục vụ lấy thêm bát đũa, điềm đạm trả lời, “Cô là bạn của Nhạc Nhạc, tất nhiên cũng là bạn của tôi, có gì mà tiện với không tiện chứ.”

“Nhưng bà vừa bảo chúng con là người ngoài.” Bánh Bao Đậu mếu máo chỉ tay vào mẹ Thương Huy, dáng vẻ đáng thương ấy khiến người ta vô cùng đau lòng, “Dì Nhạc và mẹ quan hệ tốt thế, trời vừa sáng mẹ con đã dậy đi siêu thị mua quà cho ông bà, tại sao lại nói con và mẹ là người ngoài?”

Sắc mặt của mẹ Thương Huy đã biến thành một màu xanh lét, ánh mắt bà nhìn con trai cũng có vẻ không vui.

Mẹ Tân Nhạc khựng lại, nụ cười trên môi bà cũng trở nên lúng túng. Bà nhìn Thủy An Lạc, “Đến thì đến thôi, còn quà cáp làm gì?”

Thủy An Lạc làm như không có chuyện ban nãy xảy ra, đưa tay lấy túi xách của mình, sau đó lấy từ bên trong ra một vài chiếc đĩa CD và hàng tặng kèm không phát hành của “Vương Phi”, đưa đĩa CD cho Tân Dương, quà thì đưa cho mẹ Tân Nhạc, sau đó mới nói, “Trước kia Tân Nhạc có nói dì đang thích phim “Vương Phi”, vừa đúng lúc con nhận được ít đồ từ một người bạn. Dì xem xem nếu thích thì cứ nhận, bên trên có chữ ký của Phong Phong đấy ạ.”

“Ôi chao, thật sao, con bé này có lòng quá.” Mẹ Tân Nhạc hưng phấn nhận lấy món đồ.

“Ôi má ơi, tất cả CD phim của Phong Phong, bản nào cũng có chữ ký của anh ấy, bây giờ có tiền cũng không mua được đâu, tuyệt quá đi.” Tân Dương xem từng chiếc đĩa một, càng xem càng hưng phấn.

Thủy An Lạc cười dịu dàng đáp lại.

Tân Nhạc đưa tay kéo Thủy An Lạc, thì thầm vào tai cô, “Tình huống gì đây?”

“Tối qua tôi chạy qua nhà Phong Điên vơ vét đấy, vốn còn định vơ thêm ít nữa, thế nhưng anh ấy bảo nhiều quá thì không quý nữa, cho nên chỉ lấy chừng này thôi, sao nào, đủ để thu phục mẹ và em trai bà rồi chứ.” Thủy An Lạc híp mắt trả lời, ánh mắt hướng về phía Thương Huy, cô khẽ gật đầu với anh, coi như chào hỏi.

Thương Huy cũng đang nhìn cô, chỉ có điều Thủy An Lạc không hề thích nụ cười đó của anh ta chút nào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2446: Ngài Sở nói, bà Sở được thần thi cử nhập là vô địch đấy (8)
Tân Nhạc bật ngón cái cho cô một like, “Cái này được đấy, có điều bà nịnh cả mẹ tôi làm gì? Ngang với nhà tôi nịnh anh Sở của bà rồi đấy.”

Thủy An Lạc đảo mắt, ừm một tiếng, đáp lời cô, “Em không hiểu đâu.”

Không nịnh mẹ em, làm sao mà nói lời hay ý đẹp đỡ cho sư huynh được, không nói được lời hay ý tốt thì hai người coi như hết phim rồi còn gì!

Nhưng những điều này, Thủy An Lạc không thể nói với Tân Nhạc, cho nên điều này khiến người ta rất phiền lòng.

Ba Tân Nhạc huých mẹ Tân Nhạc một cái, mở lời, “Chúng ta ăn thôi, ăn thôi, cất đồ đi, lát nữa về nhà rồi xem. Hôm nay là Tết ông Táo, hiếm khi ba mẹ Tiểu Thương có thời gian ăn cơm cùng chúng ta.”

Sắc mặt của mẹ Thương Huy đã khó coi lắm rồi, dường như không có nổi tâm tình miễn cưỡng diễn trò nữa.

Ngẫm lại thì, gia đình họ làm trong ngành ngân hàng, coi trọng gia đình Tân Nhạc cũng vì gia đình Tân Nhạc có hai thiên tài, nhưng bây giờ thì sao, đã bị nhà người ta ngó lơ, người ta còn đưa người ngoài tới, cho nên mẹ Thương Huy rất phật lòng.

“Tôi vào nhà vệ sinh một lát.” Mẹ Thương Huy lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy rời đi.

Sắc mặt của cha Thương Huy cũng có vẻ khó chịu, nhưng ông vẫn giữ thái độ lịch thiệp đúng mực.

Tân Nhạc nhận được tin nhắn của lớp trưởng, báo rằng người đã đến cả rồi. Tân Nhạc vội vàng nhắn lại rằng mẹ Thương Huy vừa vào nhà vệ sinh rồi. Tân Nhạc nhìn dòng tin nhắn OK mà lớp trưởng vừa nhắn lại, sau đó nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc nói nhỏ gì đó vào tai Tân Nhạc. Tân Nhạc gật đầu, nhắn lại một câu cho lớp trưởng, sau đó cô cất điện thoại đi, quay người lại, đối mặt với Thương Huy, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, có vài chuyện tôi muốn nói với cậu.”

Thương Huy vẫn luôn quan sát những động thái giữa hai người. Lúc này anh ta cũng như đang xem kịch, liền gật đầu với Tân Nhạc rồi đi ra ngoài.

Ba Thương Huy nhíu mày, Thủy An Lạc vội vàng nói, “Bác Thương làm ở ngân hàng ạ? Nhà cháu cũng liên quan đến lĩnh vực này đó ạ.”

Ba Thương Huy miễn cưỡng gật đầu với Thủy An Lạc.

Bánh Bao Đậu đùa cho ba mẹ Tân Nhạc cười hết cỡ. Tân Dương đang mải mê ôm chỗ CD mà thưởng thức, cho nên Thủy An Lạc đứng dậy rất tự nhiên, bước ra ngoài.

Lúc này Lí Tử và lớp trưởng cũng vừa đến tầng năm. Lớp trường muốn vào phòng vệ sinh, đưa túi cho Lí Tử giữ hộ, “Em ở ngoài đợi anh một lát, anh đi một lát rồi về ngay.”

Lí Tử gật đầu, không khỏi hỏi lại, “Có phải ăn phải cái gì hỏng rồi không? Mà sao hôm nay lại tới đây?”

“Có lẽ thế, anh không nhịn nổi nữa, anh vào trước đây, em mệt thì cứ ngồi bên kia đợi anh nhé.” Lớp trưởng nói xong, lê cái thân mập mạp của mình vào phòng vệ sinh.

Nhà vệ sinh nam và nữ ở đây chỉ cách một bức tường, lối đi ở bên ngoài giống hệt nhau.

Lí Tử ngồi xuống băng ghế dài ở một bên, chỉnh lại quần áo của lớp trưởng, vắt trên cánh tay mình.

Lớp trưởng thò đầu ra nhìn Lí Tử đang ngồi ở bên ngoài, sau đó cầm điện thoại nhắn tin cho Tân Nhạc.

[Lí Tử đang ở trước cửa phòng vệ sinh, cậu ở đâu rồi, mau đưa Thương Huy tới đây đi.]

Tân Nhạc nhận được tin nhắn, cúi đầu xem, sau đó ngẩng lên nhìn Thương Huy đang đứng trước mặt cô, “Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.”

“Bên đó là phòng vệ sinh mà.” Thương Huy nhắc nhở cô.

“Vừa hay, chưa biết chừng nói chuyện xong tôi muốn vào phòng vệ sinh thì sao?” Tân Nhạc có vẻ rất thản nhiên, nhưng có trời mới biết cô không muốn qua đó tới chừng nào.

“Tân Nhạc, rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Thương Huy đứng nguyên tại chỗ, nhưng ánh mắt thâm trầm vẫn hướng về cô.

Tân Nhạc như vậy rõ ràng là cố ý.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2447: Ngài Sở nói, bà Sở được thần thi cử nhập là vô địch đấy (9)
Tân Nhạc hơi nhíu mày, “Không phải tới đó là biết ngay sao?”

Tân Nhạc nói xong, không cần biết anh ta có đi theo hay không, bước thẳng về phía đó.

Lúc này Lí Tử đang cúi đầu chơi điện thoại. Cô không muốn đến nơi này cho lắm, dù sao hôm qua cũng vừa gặp Thương Huy ở đây.

Nhưng lớp trưởng nói hôm nay có hẹn với một khách hàng lớn, sức khỏe bố chồng gần đây không tốt, cô chỉ có thể đi theo.

Mẹ Thương Huy vừa ra ngoài đã nhìn thấy Lí Tử đang ngồi nghịch điện thoại. Bà vốn dĩ đã không vui, lúc này lửa giận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt.

“Sao cô lại ở đây?” Giọng nói của mẹ Thương Huy có vẻ bén nhọn hơn nhiều.

Thương Huy đang định đi qua đó, Tân Nhạc đã đưa tay kéo lại, “Đừng nóng vội, cứ nghe đi, biết đâu sẽ có thu hoạch gì ngoài ý muốn thì sao.”

“Cậu có ý gì?” Thương Huy càng ngày càng tỏ rõ thái độ bực bội của mình.

Tân Nhạc nhún vai, không trả lời lại cậu ta.

Lí Tử ngẩng đầu lên. Nhìn thấy mẹ Thương Huy, cô kinh ngạc vội vàng đứng dậy, không khỏi nắm chặt lấy quần áo trong tay.

“Bà Thương.” Lí Tử điềm tĩnh chào hỏi.

Mẹ Thương Huy vốn đã bực bội trong lòng, nhìn thấy Lí Tử càng muốn xông lên đánh người, nhưng cổ tay bà đã bị lớp trưởng nắm lấy.

Lớp trưởng kéo Lí Tử ra sau lưng, khuôn mặt mũm mĩm của anh ta hiện rõ vẻ không vui, “Bà Thương đang muốn làm gì vậy?”

“Ôi, đây không phải là con trai nhà họ Chu đấy sao, suýt quên mất hai người đã kết hôn, một tên xấu xí với một bông hoa tàn tạ, đúng là xứng đôi vừa lứa.” Mẹ Thương Huy cay nghiệt nói.

“Bà nói ai là bông hoa tàn tạ?” Lớp trưởng phẫn nộ hỏi lại.

“Thứ đàn bà mà con trai tôi chơi thừa chỉ có người xấu xí như cậu mới cần thôi.” Mẹ Thương Huy càng nói càng khó nghe.

Thân thể Thương Huy đột nhiên căng cứng, nhưng lúc muốn bước qua đó cứ bị Tân Nhạc sống chết túm về, bởi vì trọng điểm còn chưa nói ra cơ mà.

Nhưng lớp trưởng bị bà ta nói như vậy, cô cũng rất tức giận.

Thủy An Lạc theo hai người ra ngoài bỗng đi tới vỗ lên vai cô, sau đó cất bước về bên đó.

Hơi thở của Thương Huy càng nặng nề hơn, dường như muốn chạy qua đó ngay lập tức, nhưng nhìn sự bảo vệ mà lớp trưởng dành cho Lí Tử, lửa giận trong lòng càng ngùn ngụt, người phụ nữ này không cần sự bảo vệ của cậu ta.

“Cậu yên lặng tí đi, nếu không phần dạo đầu chọc giận mẹ cậu ban nãy sẽ uổng phí hết, xem cho kỹ nhé.” Tân Nhạc nhỏ giọng nói, trong giọng cô nói thể hiện rõ sự ghét bỏ.

“Bà Thương, mong bà nói năng tôn trọng người khác một chút, chồng tôi không xấu, cho dù xấu cũng đẹp hơn tấm lòng xấu xa của ai đó nhiều.” Lí Tử mím chặt môi, nắm lấy cánh tay của lớp trưởng, trầm giọng đáp trả.

“Con khốn này mày nói gì đấy hả? Mày dám mắng tao cơ à?” Mặt bà Thương hiện rõ sự giận dữ của mình.

“Ôi chao ôi, bà Thương, bà đi vệ sinh thôi mà làm sao lại đánh nhau với người ta thế này?” Thủy An Lạc bước tới, nheo mắt nói.

Bà Thương nhìn thấy Thủy An Lạc, sắc mặt cũng không đỡ hơn tí nào, “Lại là cô?”

“Đúng là trùng hợp, ban nãy uống hơi nhiều nước, bà Thương làm việc trong ngành ngân hàng nhỉ, nghe nói còn tốt nghiệp đại học Harvard cơ mà, sao nói năng lại không chú ý thế. Những lời như xấu xí, tàn hoa dập liễu bà nói ra không sợ hạ thấp thân phận của mình hay sao?” Giọng của Thủy An Lạc nhẹ như không, quay đầu nhìn lớp trưởng bên cạnh, ừm, tuy hơi béo, nhưng rất đáng yêu mà, xấu chỗ nào chứ?

“Cô là cái thá gì chứ?”

“So với bà Thương đây, có lẽ tôi không là cái thá gì thật, dù sao thì tôi cũng chỉ là người thôi.” Thủy An Lạc vẫn mỉm cười như trước.

“Chuyện này liên quan gì tới cô, lẽ nào tôi có quan hệ với con khốn này? Đúng là cá mè một lứa.” Bà Thương cười lạnh.

“Bà Thương, mong bà nói năng chú ý một chút, đừng làm tổn thương người vô can, tôi và con trai bà đã không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi.” Lí Tử nghiến răng nghiến lợi nói. “Cho nên bà Thương đây không có quyền đối xử với những người bên cạnh tôi như vậy.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2448: Ngài Sở nói, bà Sở được thần thi cử nhập là vô địch đấy (10)
Sắc mặt Thương Huy càng lúc càng khó coi, cơ thể vốn đang căng cứng cũng từ từ lạnh như băng.

Cô ấy nói: tôi và con trai bà đã không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi, cho nên bà Thương đây không có quyền đối xử với những người bên cạnh tôi như vậy.

Cô ấy có ý gì?

“Không có quan hệ gì, tám năm trước con khốn như mày cũng nói một câu y hệt, tám năm sau vẫn quấn lấy con trai tao đấy thôi?” Bà Thương tức giận hùng hổ nói.

“Bà Thương, bà đừng chèn ép người khác quá đáng, tám năm trước chính bà nói nhăng nói cuội ở trường mới khiến cho Lí Tử thân bại danh liệt.” Lớp trưởng tức giận đáp trả.

“Hừ, tao đã cảnh cáo nó tránh xa con trai tao ra rồi, không thử nhìn xem, nó có xứng với con trai tao không? Tự nó không nghe lời, ai bảo nó không biết điều như thế, lại còn quyến rũ con trai tao. Nếu để tao phát hiện ra thêm lần nữa, cho dù mày có trả hết tiền nợ trong ngân hàng, tao cũng có cách để không ai trị bệnh cho ba mày.” Bà Thương uy hiếp.

“Ôi ôi ôi, đúng là bổ sung thêm kiến thức cho tôi rồi, một người làm việc trong ngân hàng thôi mà, lại cứ tưởng mình là gia đình quyền thế thật hả?” Thủy An Lạc bật cười chế giễu, nhìn bà Thương một lượt từ đầu xuống chân rồi nói tiếp, “Bà Thương, tôi luôn cảm thấy có một câu rất hợp với bà, ấy là, người làm, trời xanh nhìn. Lẽ trời luôn có luân hồi, ông trời chưa từng bỏ qua cho bất kỳ ai, trời tạo nghiệt có thể tránh, chứ người tạo nghiệt không sống được đâu.”

Bà Thương nghe Thủy An Lạc nói vậy, tức giận đến mức run rẩy, giơ ngón tay chỉ về phía cô, “Mày là cái thứ gì chứ?”

“Cô ấy là gì, chưa đến lượt bà chen miệng vào.”

Bà Thương vừa dứt lời, giọng nói lạnh như băng của Sở Ninh Dực đã vang lên.

Thủy An Lạc không khỏi thấp thỏm, trời đất, người đàn ông này sao lại xuất hiện ở đây?

Sở Ninh Dực mang theo đứa nhỏ, sắc mặt đen sì, anh đi tới bên cạnh Thủy An Lạc.

Lớp trưởng sững sờ, vội vàng lôi điện thoại ra, người đàn ông này trông quen quá.

Lí Tử nhìn Sở Ninh Dực đột nhiên xuất hiện cũng khựng lại, người đàn ông này... khí chất quá áp đảo.

Thương Huy đã đẹp trai lắm rồi, nhưng nếu người đàn ông này đứng bên cạnh Thương Huy, e rằng Thương Huy cũng sẽ rất mờ nhạt.

“Mẹ.” Bánh Bao Rau vươn tay ôm lấy chân Thủy An Lạc, ngẩng đầu nhìn bà Thương. Lúc này sắc mặt bà ta vô cùng tệ, “Bà mới là cái thá gì đấy, thứ gì lòng dạ hiểm ác độc địa cay nghiệt!”

Giọng nói của Bánh Bao Rau còn non nớt, nhưng lời nhóc nói ra, đúng là quá độc miệng!

Thủy An Lạc điềm tĩnh đưa tay xoa đầu con trai nhỏ, mắng hay lắm con.

“Mấy người là ai?”

“Sở, Sở...” Lớp trưởng ôm điện thoại, nhìn Sở Ninh Dực, lại nhìn xuống bản tin tài chính mà mình tìm được, đối chứng mấy lần mới dám nói, “Anh là Sở Ninh Dực phải không? Lúc học đại học giáo viên của em có giảng về trường hợp của anh, anh, anh chính là thần tượng của em, thật đấy, thật đấy.” Lớp trưởng kích động nói một tràng.

Thủy An Lạc, “...”

Đệch, Sở tổng à, người ta là sinh viên của Nam Khai đó, lẽ nào anh là ví dụ điển hình trong giáo trình kinh tế học toàn quốc luôn sao?

“Trước kia tôi còn sưu tầm được một quyển sách viết rõ toàn bộ các vụ án của anh, không ngờ rằng hôm nay, hôm nay...”

Thủy An Lạc rất muốn nói rằng, lớp trưởng, đừng kích động, bình tĩnh, bình tĩnh nào, vì anh tốt tính nên lát nữa tôi sẽ bảo anh ấy ký tên cho.

Bà Thương rõ ràng cũng đã nghe tới ba chữ Sở Ninh Dực, làm trong ngành ngân hàng mà, thành phố S và thành phố A cách nhau không xa lắm, lái xe chỉ mất chừng năm, sáu giờ đồng hồ, kinh tế liên thông với nhau, cho nên bà ta cũng hiểu rằng ba chữ này có ý nghĩa gì.

Nhưng chưa đợi bà Thương nói gì, điều làm cho bà sợ nhất đã xảy ra, bà ta nhìn thấy con trai mình đang bước từng bước qua đây.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2449: Không đuổi đi, giữ lại ăn tết à? (1)
Lí Tử nhìn thấy ánh mắt của Bà Thương, đột ngột quay đầu lại, ánh mắt chạm phải người đàn ông đang đi tới từ sau lưng mình.

Thương Huy đi rất chậm, mỗi bước anh ta đi không chỉ đơn giản là giẫm trên trái tim của Lí Tử, mà còn là đạp trên trái tim của bà Thương.

Thủy An Lạc lặng lẽ kêu ôi chao, mục đích của vở kịch này đã đạt được rồi.

Thương Huy đi tới, Thủy An Lạc tự động đưa con trai mình tránh qua một bên, nhường đường.

Lí Tử vô thức lùi về sau, nắm chặt lấy cánh tay của lớp trưởng.

Khóe miệng lớp trưởng co giật. Anh hơi nghiêng người né tránh, giữ một khoảng cách nhất định, như vậy vừa vặn để cho Lí Tử xuất hiện hoàn toàn trước mặt Thương Huy.

“Con trai, con trai, nghe mẹ nói...” Bà Thương run rẩy hai tay muốn nắm lấy tay con trai mình.

Ánh mắt của Thương Huy trở nên lạnh lẽo, là sự lạnh lẽo dành cho người mẹ của mình, anh ta nắm lấy cổ tay Lí Tử, “Mẹ cần phải giải thích, nhưng không phải bây giờ.”

Bây giờ thứ anh ta cần là lời giải thích của Lí Tử.

Thương Huy kéo Lí Tử đi. Thủy An Lạc kêu “ối chà” một tiếng, sau đó ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của Sở tổng. Thủy An Lạc tự động tắt đài, được rồi, hình như ban nãy cô bị người ta mắng là cái thá gì.

Tân Nhạc đi tới, bà Thương chỉ tay vào Tân Nhạc, “Là cô, tất cả mọi thứ do cô làm, đúng không?”

Tân Nhạc vươn tay ôm vai Thủy An Lạc, điềm tĩnh trả lời, “Bà Thương, gia cảnh nhà bà tốt hơn người khác một chút thôi, nếu so với gia đình quyền thế, bà chưa đến mức độ đó đâu, vậy mà đã bắt đầu diễn vở mẹ chồng ác độc của gia đình giàu có rồi à?”

“Cô!!!” Bà Thương tức đến mức toàn thân run rẩy, ngón tay cứ chỉ thẳng vào Tân Nhạc.

“Bà là ai?” Hiển nhiên, một khi người im lặng từ đầu đến cuối như Sở tổng lên tiếng thì chuyện này chưa kết thúc.

“Tôi biết, tôi biết.” Lớp trưởng vội vàng trả lời, “Bà ấy là quản lý cao cấp ở ngân hàng XX, là ngân hàng của chú Tân Nhạc ấy.”

Sở Ninh Dực nhìn Tân Nhạc. Tân Nhạc không dám nhiều lời, vội vã tìm số điện thoại chú, e dè đưa cho Sở Ninh Dực, “Ngân hàng mà chú tôi làm việc là ngân hàng tư nhân, cũng khá là to, ông chủ lớn là ai thì tôi không biết.”

Sở Ninh Dực đưa tay nhận lấy, chưa kịp gọi đi thì giọng nói của Mặc Lộ Túc đã vang lên, “Của nhà họ Mặc.”

Tân Nhạc khựng lại, vô thức muốn bỏ đi.

Sở Ninh Dực nhìn người đang bước tới, ném trả điện thoại cho Tân Nhạc, đanh giọng hỏi, “Từ khi nào mà nhà họ Mặc tuyển người không biết giới hạn như vậy?”

Mặc Lộ Túc: “...”

Anh à, một người làm sai không nhất thiết phải liên hệ tới phạm vi quản lý của toàn bộ Mặc thị chứ?

“Tôi sẽ xử lý.” Mặc Lộ Túc nói nhỏ.

“Bây giờ không xử lý thì còn đợi giữ lại để ăn Tết nữa à?” Sắc mặt Sở Ninh Dực trông vẫn tệ như trước.

Thủy An Lạc: “...”

Sở tổng, tính cách của ngài thật là.

Mặc Lộ Túc cầm điện thoại, tìm thư ký của ba mình, hỏi số điện thoại của người quản lý bên ngân hàng, sau đó gọi thẳng qua.

Thái độ của Sở Ninh Dực rất cứng rắn. Không cần nói tới việc Mặc Lộ Túc không biết chuyện Thủy An Lạc bị mắng, chỉ cần dựa vào thái độ ban nãy của người phụ nữ này với Tân Nhạc, Mặc Lộ Túc đã không thể nào buông tha cho bà ta rồi.

Người ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng của Mặc Lộ Túc, bỗng chốc cung kính hẳn lên.

Mặc Lộ Túc thẳng thừng, ba người nhà họ Thương, đuổi hết cho anh.

Tân Nhạc ngẩng đầu, hai mắt trừng trừng nhìn Mặc Lộ Túc, chuyện này liên quan gì tới Thương Huy?

Nhưng ánh mắt này của Tân Nhạc khiến cho Mặc Lộ Túc tức đến nghẹn ứ trong lồng ngực, ánh mắt của cô ấy có ý gì? Sợ anh đuổi người đàn ông của cô đến thế sao?

“Ba người nhà họ đuổi cổ hết cho tôi, nghe không hiểu tiếng người hả?” Mặc Lộ Túc tức giận quát lên, ánh mắt vẫn găm chặt trên người Tân Nhạc.
 
Top