Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2510: Anh đẹp trai giờ trách em chắc (3)
Trời sáng. Ba mẹ Tân Nhạc liền xách theo đồ ăn sáng tới bệnh viện.

Mặc Lộ Túc trả bát đũa đã được rửa sạch sẽ lại cho Tân Nhạc.

Tân Dương đã hạ sốt. Tân Nhạc không nói với ba mẹ mình chuyện Tân Dương bị sốt cả đêm qua. Hôm nay mẹ Tân Nhạc cũng yên tĩnh hơn rất nhiều, ít nhất bà cũng không vội vàng đi tìm Mặc Lộ Túc nữa.

Nhưng mà càng như thế thì Tân Nhạc lại càng cảm thấy khó chịu.

“Mẹ, Viện trưởng Mặc nói đồ ăn khuya mẹ làm rất ngon, anh ấy ăn hết sạch đấy.” Tân Nhạc cố gắng mở lời trước.

Mẹ Tân rõ ràng rất vui vẻ, chỉ là lần này bà không thể hiện quá nhiều mà chỉ nói một câu: “Thích là tốt rồi.”

Tân Nhạc: “...”

“Nhạc Nhạc, con về nghỉ ngơi đi, con đã không ngủ cả đêm rồi.” Ba Tân Nhạc vỗ vỗ lên vai con gái của mình, ý bảo cô mau về nghỉ đi.

Tân Nhạc đáp lại một câu, có chút mất mát cầm hộp đựng đồ ăn khuya hôm qua lên.

“Được rồi được rồi, con cứ để đó đi! Tối ba với mẹ sẽ mang nó về cho con đi về nghỉ ngơi đi!” Ba Tân Nhạc nói rồi đẩy đẩy Tân Nhạc đi ra ngoài.

Sau khi Tân Nhạc đi ra rồi, mẹ Tân Nhạc mới lên tiếng: “Quên đi, tôi sẽ không xen vào chuyện của con bé nữa, nó muốn ở bên ai thì ở. Tôi không biết gã đàn ông đó có gì tốt mà để nó mê mẩn đến không biết trời đất là gì như thế nữa.”

Tân Dương vừa mới tỉnh lại liền nghe thấy mẹ nói vậy, cậu thầm nghĩ, chẳng phải anh ta cũng khiến mẹ u mê lạc lối đấy sao?

Thế nhưng nếu chị đã không nói, vậy cậu cũng không dám nói cho bố mẹ biết chuyện ấy.

Sáng sớm mùng ba, đường phố bắt đầu có nhiều người hơn.

Tân Nhạc kéo chặt quần áo của mình, rồi lại trông thấy xe của Mặc Lộ Túc.

Chiếc xe chậm rãi chạy đến rồi dừng lại bên cạnh cô. Tân Nhạc mở cửa xe rồi ngồi lên.

Mặc Lộ Túc liếc nhìn Tân Nhạc ngồi ở băng ghế sau qua kính chiếu hậu, anh không nói gì mà yên lặng lái xe.

Tân Nhạc lên xe rồi mới phát hiện bên phía tay phải của mình đang đặt một phần đồ ăn sáng, là sữa đậu nành và bánh rán.

Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe. Mặc Lộ Túc chỉ nhàn nhạt nói: “Vừa nãy đi lấy xe có đi qua một hàng bán đồ ăn sáng, anh nghĩ chắc em còn chưa ăn gì nên mua, ăn rồi ngủ một chút đi! Điểm đến có hơi xa!”

Tân Nhạc chạm đầu ngón tay vào sữa đậu nành, nóng đến bỏng tay.

Điểm đến mà Mặc Lộ Túc nói quả thật rất xa, lái xe từ sáu giờ sáng mà tới tận mười rưỡi mới đến nơi.

Tân Nhạc ngủ được một giấc trên xe, đến lúc cô tỉnh lại thì xe đã dừng bánh.

Cô nhìn cảnh vật bên ngoài, nơi đây là nghĩa trang lớn nhất ở thành phố A.

Mặc Lộ Túc thấy cô tỉnh lại rồi mới đứng dậy, xuống xe: “Đi thôi.”

Tân Nhạc nhìn xung quanh một vòng rồi bước theo Mặc Lộ Túc.

Gió thổi trên núi lạnh hơn dưới chân núi rất nhiều, vậy nên dù Tân Nhạc đã mặc áo khoác rất dày nhưng vẫn không nhịn được phải run rẩy một cái.

Mặc Lộ Túc đi đằng trước dường như cũng cảm nhận được nên anh cởi áo khoác của mình rồi khoác lên vai cô.

“Tôi không cần...”

“Khoác vào! Gió núi rất có hại cho sức khỏe!” Mặc Lộ Túc nói rồi lại bước về phía trước.

Bên trong Mặc Lộ Túc chỉ mặc một chiếc áo len lông cừu màu trắng, đơn bạc đến mức dường như bất cứ lúc nào anh cũng có thể bị gió thổi bay.

Cũng may đi đến giữa sườn núi thì Mặc Lộ Túc dừng lại. Đầu tiên Tân Nhạc nhìn thấy một người phụ nữ rất đẹp, đường nét có chút giống với Mặc Lộ Túc, Sở An Tâm, đây là...

Tân Nhạc nghĩ nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc, đây chính là mẹ ruột của Mặc Lộ Túc!

Bia mộ bên phải bia mộ của Sở An Tâm thì Tân Nhạc có nhận ra, đó là Kiều Tuệ Hòa.

Còn bia mộ bên trái không có ảnh chụp, nhưng nó có tên, Mặc Thiên Tâm, đây là...

Mặc Lộ Túc ngồi xổm xuống, đào lớp tuyết dày chắn ngang bia mộ ra khiến những con chữ trên tấm bia đá hiện ra càng rõ ràng hơn, trên đó có khắc: Ba: Mặc Lộ Túc, Mẹ: Tân Nhạc, còn có cả ngày tháng năm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2511: Anh đẹp trai giờ trách em chắc (4)
Tân Nhạc đứng ở đầu gió, từng cơn gió lạnh buốt đánh vào mặt đau đến thấu xương.

Cô từ từ ngồi xuống rồi cẩn thận chạm vào bia mộ kia.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bia mộ của đứa bé đáng thương ấy sau khi nó qua đời. Ở bệnh viện những đứa bé như này sẽ được xử lý đặc biệt, vậy nên cô chưa bao giờ nghĩ Mặc Lộ Túc sẽ lập một cái bia mộ cho đứa nhỏ cả.

Tân Nhạc bật khóc, lần đầu tiên cô khóc sau khi đứa con đáng thương của cô mất, thậm chí lúc biết tin đứa bé nằm bên ngoài tử cung, cô cũng không khóc đến mức này.

Mặc Lộ Túc ngồi xổm cạnh cô, nhìn cô gái đang ôm chầm lấy bia mộ rồi từ từ ôm lấy bả vai của cô.

Vị trí bên trái mẹ của anh vốn giữ lại cho Mặc Doãn, thế như khi ấy anh đã cứng rắn giật lấy mảnh đất này lại từ ba mình, chỉ vì muốn đứa bé này có thể ở bên mẹ anh.

Tân Nhạc khóc rất lâu, khóc đến mức gần như ngất đi.

Mặc Lộ Túc không nói lời nào với cô, chỉ ở bên cạnh nhìn cô khóc, cùng cô khóc thương cho đứa bé còn chẳng có cơ hội cất tiếng khóc đầu tiên trong đời.

Lúc hai người họ quay về xe đã là giữa trưa. Tân Nhạc tựa vào ghế ngồi, cả người thất thần như linh hồn đã bay mất chỉ còn một môi mắt sưng đỏ.

Mặc Lộ Túc nắm lấy tay lái rồi khẽ liếc nhìn Tân Nhạc đang ngồi đằng sau qua kính chiếu hậu.

“Sao không nói cho tôi biết?” Tân Nhạc đột nhiên lên tiếng, thanh âm của cô nhẹ bẫng như nó bay tới từ một nơi xa xôi, còn mang theo một chút khàn khàn.

Ngón tay của Mặc Lộ Túc siết chặt lại: “Sau khi rời khỏi anh, em sống rất tốt, anh nghĩ không nên tiếp tục quấy rầy em nữa.”

Tân Nhạc khẽ nhắm mắt lại, những giọt nước mắt lại men theo khóe mắt trượt xuống, thế nhưng cô không nhịn được lại muốn cười. Nếu đã không muốn quầy rầy cô thì tại sao ngày Tết âm lịch hôm đó anh ta còn đến tìm cô?

“Tân Nhạc, anh...”

“Có lẽ tôi thực sự đã sai rồi.” Tân Nhạc mệt mỏi bật thốt ra một câu, sau đó nằm xuống băng ghế, co người lại.

Mặc Lộ Túc muốn nói gì đó, thế nhưng hé miệng một hồi cuối cùng vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nào, sau đó anh liền nổ máy rời đi.

***

Quân đội, thiên đường của những đứa nhỏ.

Không ít người vợ lính mang theo con cái về nhà ông bà mừng năm mới, cho nên những đứa trẻ ở lại có thể vui chơi thỏa thích như trong sân chơi của tụi nhỏ.

Thủy An Lạc ghét thời tiết quá lạnh cho nên trốn ở nhà xem tivi với Kiều Nhã Nguyễn. Phong Phong với Sở Ninh Dực thì ở dưới lầu trông nom lũ nhỏ chơi đùa.

Đám trẻ con đang chơi đắp người tuyết. Thủy An Lạc ngồi ở tầng năm vẫn có thể nghe tiếng kêu đầy hưng phấn của con gái nhà mình cùng Tiểu Bất Điểm, cũng chẳng biết đang chơi cái gì mà điên cuồng được đến mức đó.

Tiểu Bảo Bối với Bánh Bao Rau đang hợp sức làm một người tuyết cực to. Bánh Bao Rau cự tuyệt cho hai bé gái đến gần sản phẩm của mình, nếu không thì chắc chắn sẽ hủy diệt toàn bộ công sức của nhóc mất.

Tiểu Bảo Bối cưới lớn chạy đi tìm cành cây, thậm chí còn chạy về nhà tìm mẹ đòi một củ cà rốt, và một quả ớt đo đỏ.

Thủy An Lạc tiện tay ném cho con trai thêm hai quả nho. Tiểu Bảo Bối hưng phấn nhận lấy rồi lại lạch bạch chạy xuống lầu.

Sau khi xuống tới nơi Tiểu Bảo Bối lục túi quần của mình rồi đem cà rốt với ớt giao cho Bánh Bao Rau, sau đó lại cầm nho đi làm mắt cho người tuyết.

Đợi tới khi người tuyết hoàn thành thì hai anh em liền sung sướng đập tay với nhau.

“Chát!”

Hai anh em vừa mới đập tay vào nhau thì đầu của người tuyết bất ngờ rơi bộp xuống đất. Chẳng biết Tiểu Bất Điểm đã chạy tới phía sau người tuyết từ lúc nào đang vung cái tay nhỏ bé đầy tà ác của mình. Bé con cười híp mắt nhìn hai anh em họ.

Tiểu Bảo Bối: “...”

Không hiểu sao tự dưng muốn bóp chết bé con này thế nhỉ, không nhịn được sức mạnh hồng hoang trong lòng mình thì sao.

“Này mập! Cậu làm cái gì thế hả?” Bánh Bao Rau không phải anh trai của mình, đối với Tiểu Bất Điểm thì đừng nói sức mạnh hồng hoang mà ngay cả thần lực Bàn Cổ khai thiên lập địa lưu lại nhóc cũng không kiềm chế nổi đâu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2512: Anh đẹp trai giờ trách em chắc (5)
Tiểu Bất Điểm làm mặt quỷ với Bánh Bao Rau, thẳng lưng nói cực kỳ chính đáng: “Ai bảo cậu không chơi với bọn tôi chứ! Đáng đời!!!”

Tiểu Bảo Bối vỗ một cái vào gáy mình, nếu không nhóc sợ mình sẽ không nhịn được mà một đập này sẽ đập thẳng vào người Tiểu Bất Điểm mất.

Chủ yếu là đằng sau còn có chú Tư đang đứng sờ sờ ở đó, cái này không ổn, không ổn.

Bánh Bao Rau hơi híp mắt nhìn cô bé, tâm tình nhóc khó chịu lắm rồi nên xông lên muốn bắt cô bé lại.

Tiểu Bất Điểm linh hoạt tránh thoát, tiện đường còn đạp nát cả cái đầu người tuyết của người ta luôn.

Tiểu Bảo Bối: “...”

Nhóc quay đầu, nhìn ba mình một cách chăm chú: “Vì sao ngay cả người tuyết của con nằm không cũng trúng đạn?”

Sở Ninh Dực cảm thấy câu hỏi này là một câu hỏi rất hay, chính bản thân con trai anh nằm không cũng đính đạn thì cũng thôi đi, nhưng mà ngay cả người tuyết con trai làm cũng dính đạn thì đây lại là vấn đề đấy.

Sở Ninh Dực hơi xót xa xoa đầu con trai: “Ngoan, về rồi sẽ có Miên Miên chơi với con.”

Tiểu Bảo Bối nghĩ, đúng thế, nhóc còn có Tiểu Miên Miên mà, vậy nên cứ tránh cái đồ ngốc này càng xa càng tốt đi vậy.

Bánh Bao Đậu đứng một bên cười đến nghiêng ngả, không hiểu sao bé thấy thương anh trai quá, lần nào cũng trúng đạn.

Tiểu Bất Điểm với Bánh Bao Rau chạy tới chạy lui trong tuyết, tuy rằng chân của Tiểu Bất Điểm có hơi ngắn một chút, nhưng nói thế nào thì cũng là đứa trẻ chạy khắp núi đồi mà lớn lên cho nên một chốc lát Bánh Bao Rau cũng không thể đuổi theo được.

“Sở Đại, muốn nói gì thì anh cứ nói đi.” Phong Phong nhìn con gái đang chạy tới chạy lui, nói.

Sở Ninh Dực ôm lấy Tiểu Bảo Bối đang ôm chân mình nhìn hai đứa em đùa giỡn với nhau, sau đó đẩy nhóc một cái: “Đi xem em gái của con đi.”

Tiểu Bảo Bối chạy đi, sau đó Sở Ninh Dực mới nhìn về phía Phong Phong: “Việc di quân đã được chuyển đến tầng chỉ huy cao nhất của quân đội rồi.”

“Giải trừ quân bộ? Chẳng phải đã nói là cần đến mấy năm sao?” Phong Phong nói.

“Không phải, là di quân.” Sở Ninh Dực cũng không có ý định quanh co với Phong Phong: “Về sau khoảng thời gian di quân sẽ được rút ngắn, Kiều Nhã Nguyễn sẽ không rời khỏi quân đội, ý tôi tức là rất có thể hai người sẽ phải mỗi người một nơi.”

Phong Phong dừng một chút, nhìn về phía Sở Ninh Dực.

“Tình hình chung là phải như thế, đối với một người thì có lẽ là tồi tệ, nhưng với đại cục mà nói thì lại là tốt.” Sở Ninh Dực đứng ở vị trí chính phủ mà nói.

Phong Phong hơi nghiêng đầu liếc nhìn Sở Ninh Dực: “Cho nên ý của cậu là muốn tôi phối hợp?”

“Đương nhiên, tôi cảm thấy cậu không phải là kiểu người làm loạn đến mức cả nước đều biết đến.” Sở Ninh Dực nói một cách đương nhiên.

Phong Phong: “...”

“Lúc nào thì di quân? Đổi đến chỗ nào?”

“Vào tháng sáu, địa điểm cụ thể còn chưa xác định.” Sở Ninh Dực nói: “Nhưng mà đại khái là ở mấy tỉnh xung quanh đây, không tính là quá xa.”

“Lão Thủ trưởng bảo cậu đi làm thuyết khách đó hả?” Phong Phong nhướng mi hỏi.

Sở Ninh Dực nhún nhún vai, biết rồi sao còn hỏi làm cái gì?

Phía xa hai đứa bé vẫn còng đang chơi đùa. Phong Phong nheo mắt nhìn như đang tính toán gì đó.

Giữa trưa, Tiểu Sư Niệm về quê đã quay lại, cũng gia nhập với mấy đứa bé còn lại.

Phong Phong với Sư Hạ Dương vốn không hợp nhau cho nên còn chẳng thèm chào hỏi.

Sư Hạ Dương cũng biết nên cũng không thèm để ý. Chẳng qua anh ta cảm thấy sư thúc này của mình quá khó ở, rõ ràng đã biết anh ta với Kiều Nhã Nguyễn chẳng có quan hệ gì mà vẫn nhất quyết chán ghét anh ta mới chịu.

“Niệm Niệm, chơi một lát rồi về nhà nhé.” Sư Hạ Dương nói vọng về phía ba cô nhóc.

“Vâng ạ!” Tiểu Sư Niệm cười híp mắt quay lại đáp lời.

Sư Hạ Dương nhíu mày nhìn con gái tháo mũ xuống, sau đó mới nói với Sở Ninh Dực: “Trưa đến nghĩa trang có gặp được Mặc Lộ Túc và Tân Nhạc.”

Sở Ninh Dực ừ một tiếng: “Hai người?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2513: Anh đẹp trai giờ trách em chắc (6)
Thấy Sư Hạ Dương gật đầu, Sở Ninh Dực lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn, lúc này mà hai người đó đến nghĩa trang làm gì?

Sư Hạ Dương lên lầu không bao lâu thì Sở Ninh Dực cũng đi lên, để một mình Phong Phong ở dưới trông lũ trẻ.

Cửa nhà vừa mới được mở ra, Thủy An Lạc đã quay đầu nhìn sang: “Sao anh đã về rồi? Tụi nhỏ đâu?”

“Hai đứa đánh nhau, còn lại đang xem trò vui.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn liếc nhìn nhau một cái, đại khái là có thể đoán ra hai đứa đánh nhau là hai đứa nào.

Đúng là oan gia.

Kiều Nhã Nguyễn thấy Sở Ninh Dực đi tới liền tự động nhường chỗ, sau đó đi xuống dưới lầu trông trẻ, dù sao thì trên mặt Sở tổng cũng đã viết ra ba chữ: Mau đi đi!

Vậy nên Kiều Nhã Nguyễn vẫn rất có mắt đấy nhé.

Sau khi Kiều Nhã Nguyễn rời đi, Sở Ninh Dực đẩy Thủy An Lạc một cái để cô ngồi vào chỗ vừa rồi của Kiều Nhã Nguyễn, còn anh thì ngồi vào chỗ của cô. Thủy An Lạc nhịn không được phải trợn trắng mắt, chẳng qua người khác ngồi vào một chút thôi mà, Sở tổng! Ngài có cần phải làm như vậy không?

Sau khi Sở Ninh Dực ngồi xuống, Thủy An Lạc liền nằm thẳng ra chân anh, cầm điều khiển từ xa: “Bộ phim "Trúc Mã" đã bắt đầu được chiếu rồi, hiệu quả tốt lắm.”

Đáng tiếc, Cố Minh Hạo không được nhìn thấy tác phẩm của mình trên màn hình tivi như thế nào.

Rõ ràng Sở Ninh Dực không có hứng thú gì với mấy cái này, làm một doanh nhân anh chỉ chứ trọng vấn đề lợi nhuận thôi.

Tất nhiên, tiền lãi của bộ phim này cũng rất khả quan.

Bàn tay to lớn của Sở Ninh Dực đặt trên cánh tay của Thủy An Lạc, ánh mắt nhìn vào tivi nhưng không có tiêu cự.

“Tối hôm qua Tân Nhạc nói gì với em?” Sở Ninh Dực vừa chọc cánh tay của cô, vừa hỏi.

Thủy An Lạc ôm lấy một cánh tay khác của anh, rồi vừa xem tivi vừa nói: “Không có gì cả, chỉ là nửa đêm canh ba cảm khái rằng đột nhiên cảm thấy tình cảm giữa cô ấy và đàn anh có lẽ không phải là tình yêu.”

Sở Ninh Dực: “...”

Thủy An Lạc thấy anh không nói gì thì ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lại cười cười nói: “Thật đó, hôm qua Tân Nhạc nói với em như thế đấy! Tuy rằng em cũng hiểu được loại suy nghĩ này của cô ấy thật chẳng logic gì cả.”

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực dùng ánh mắt nói cho Thủy An Lạc biết hóa ra em cũng biết có loại suy nghĩ ấy là không logic cơ đấy, đương nhiên vợ ngốc nhà anh cũng chẳng có cái suy nghĩ gì được gọi là logic cả.

“Vì sao? Xa nhau rồi khiến cô ấy thấy rõ mọi chuyện à?” Sở Ninh Dực nói.

Cuối cùng Thủy An Lạc đang xem chăm chú xem tivi cũng dừng lại. Cô năm thẳng người nhìn Sở Ninh Dực: “Có lẽ lúc đầu tình cảm của Tân Nhạc với đàn anh chỉ là sùng bái, cũng giống như em đối với anh...”

“Khoan đã, em xác định ngay từ lúc đầu tình cảm của em đối với anh không phải là mê trai sao?” Sở Ninh Dực chặn lời Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở à, nói chuyện kiểu này chẳng thú vị chút nào đâu.

“E... Chuyện đó em...”

Sở Ninh Dực nhìn cô, gương mặt đẹp trai đang viết rõ rành rành: Là cái gì? Em nói đi nào, em mà nói đúng thì anh thưởng cho em tràng pháo tay ngay.

Một câu của Thủy An Lạc bị gương mặt này chặn lại, cô quả quyết đem lời đã ra đến khóe miệng đảo một vòng rồi đổi thành câu khác: “Em mê trai đấy thì làm sao hả? Ai bảo anh đẹp trai, giờ lại còn muốn trách em chắc?”

Sở Ninh Dực rất hài lòng với câu trả lời này: “Trách anh, như vậy chứng tỏ em rất tinh mắt.”

Thủy An Lạc quẳng cho Sở Ninh Dực một ánh mắt. Giải thích ý tứ bao hàm trong ánh mắt này thì đại khái là: Đồ thiểu năng!

Sở Ninh Dực chẳng thèm để ý ánh mắt của vợ ngốc nhà mình, trái lại còn dùng ánh mắt yêu đương của kẻ thiểu năng nhìn Thủy An Lạc: “Em có chắc là Tân Nhạc cũng giống em? Khi đó em là mê trai, ừm, tạm thời cho rằng em sùng bái anh đi! Nhưng mà Tân Nhạc thì không giống vậy, cô ấy là cảm kích!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2514: Anh đẹp trai giờ trách em chắc (7)
Thủy An Lạc nghe Sở Ninh Dực nói như vậy thì cũng nghiêm túc suy nghĩ lại một chút, có vẻ như nói vậy không sai.

Quả thật Tân Nhạc cảm kích đàn anh. Khi mà ngay vào lúc cô bất lực nhất thì Mặc Lộ Túc đã giúp đỡ cô. Vậy nên tình cảm của Tân Nhạc với đàn anh nói chính xác ra thì là sự cảm kích.

Cái này khác với cảm giác yêu mến cùng sùng bái mà cô dành cho Sở Ninh Dực lúc đầu.

Thủy An Lạc tiếp tục vuốt vuốt ngón tay của anh: “Nhưng mà giữa hai người bọn họ cũng đâu thấy là không có tình cảm gì! Ở chung với nhau lâu như vậy cơ mà!"

Ngón tay của Sở Ninh Dực nhẹ nhàng ma sát trên cánh tay của cô, tiện đà còn cúi đầu nhìn Thủy An Lạc: “Sự thực chứng minh, con gái không cần quá thông minh, cứ ngốc ngốc như em là tốt nhất.”

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc đen mặt dùng gối ôm trùm lên đầu của anh: “Anh cố ý! Anh cố ý dìm em xuống đúng không hả?!” Thủy An Lạc hừ hừ nói.

Sở Ninh Dực sờ đầu Thủy An Lạc như đang sờ đầu một con cún con cần an ủi, mỉm cười nói: “Nhận ra được cái này cơ mà, không tệ, không tệ!”

Meo~

Cười đẹp trai như vậy là phạm pháp đó có biết không hả?

Khiến cô ngay cả sức để tức giận cũng không có nổi đây này.

Sở Ninh Dực cười rồi cúi đầu hôn lên trán cô một cái: “Ngày mai quay về đi, bắt đầu đi làm từ ngày kia.”

“Ngày kia?” Thủy An Lạc trợn mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Anh nghĩ rằng em không biết đếm đó hả? Ngày kia mới là mùng năm, đến mùng tám mới phải đi làm!”

Sở Ninh Dực nhướng mi: “Người ta còn đi làm từ mùng một kia kìa, em cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc một chút đi rồi biến về làm đi!”

Thủy An Lạc hét lên một tiếng rồi ôm cứng cánh tay của Sở Ninh Dực không chịu buông, giả vờ đáng thương nói: “Anh nói đi, anh nói đi, có phải anh ghét bỏ em rồi đúng không> Anh muốn tìm một em gái trẻ tuổi xinh đẹp rồi đúng không?. Này... anh đừng có đi! Em ngã xuống bây giờ!” Thủy An Lạc kêu oai oái, Sở Ninh Dực thì đứng dậy muốn bước đi.

Thủy An Lạc vất vả lắm mới đứng vững lại được. Cô nhìn chằm chằm bóng lưng đang xa dần của ai đó rồi tức giận nói: “Sở Ninh Dực! Anh làm vợ anh ngã chết thì anh không có vợ nữa đâu đấy!”

Sở Ninh Dực chẳng buồn quay đầu lại mà đi thẳng về phía phòng ngủ, nhàn nhạt nói: “Yên tâm đi! Ở độ cao đó mà lỡ mặt có hướng xuống đất thì cùng lắm cũng chỉ hỏng mặt thôi!”

“Em biết rồi! Anh đang chờ em xấu xí chứ gì, sau đó tìm một em gái mới...”

“Ầm ĩ ồn ào cái gì thế hả? Trong hành lang cũng nghe tiếng cái tiếng nhao nhao của con đấy, em gái mới cái gì?” Thủy Mặc Vân đẩy cửa bước vào, nói.

Sở Ninh Dực ngoảnh lại cười dịu dàng nhìn cô.

Thủy An Lạc trợn mắt giận dữ nhìn Sở Ninh Dực, cái người này chắc chắn là cố ý.

“Không có gì, cô ấy vừa mới...”

“Cái kia... ba! Ba! Không có việc gì...” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhảy tới bên cạnh Sở Ninh Dực, đẩy Sở Ninh Dực đi về phía phòng ngủ.

Thủy An Lạc hung hăng đóng cửa phòng lại, sau đó hằm hằm hè hè nhìn Sở Ninh Dực rồi lên án anh: “Anh cố ý!”

Sở Ninh Dực hơi nhướng lông mày, sau đó khom lưng xuống hôn lên đầu ngón tay của Thủy An Lạc rồi nói một cách nghiêm túc: “Đúng thế thì thế nào?” Sở Ninh Dực nói rồi đột nhiên vươn tay ra, bắt lấy hông của cô rồi kéo vào lòng mình, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô: “Sẽ thế nào hả?”

Thủy An Lạc nhìn người đàn ông cách mình chỉ trong gang tấc, hung hăng nói: “Đẩy ngã anh! Ăn anh!”

“Ý kiến hay đó! Biến thành hành động đi!” Sở Ninh Dực tán thưởng gật đầu.

Thủy An Lạc vươn tay ôm lấy cổ anh, sau đó nhún hai chân một cái rồi nhảy thẳng lên người Sở Ninh Dực. Hai chân cô kẹp lấy thắt lưng mạnh mẽ của anh rồi cúi đầu, cắn lên cổ anh một cái.

Sở Ninh Dực: “...”

Ăn...

Cái này có tính là ăn không?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2515: Anh đẹp trai giờ trách em chắc (8)
Sở Ninh Dực tét vào cái mông của cô một cái, thanh âm không lớn đến mức khiến người bên ngoài có thể nghe được.

Thủy An Lạc lại cắn thêm một cái, sau đó mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Ninh Dực: “Anh vừa mới nói vậy là có ý gì hả? Cảm kích với sùng bái chẳng phải cũng chẳng khác nhau lắm đó sao? Đều là nhận sai tình cảm cả!”

“Đồ ngốc, cái này không giống nhau! Cảm kích với sùng bái không hề giống nhau. Nếu như Tân Nhạc chỉ là cảm kích Mặc Lộ Túc vậy túc là cô ấy đã đi lầm đường. Tân Nhạc không có khả năng thật sự yêu Mặc Lộ Túc! Còn nếu như đó là sùng bái thì tình huống cũng giống như em, thật ra đó cũng là một loại thích!”

Thủy An Lạc: “...”

“Ai chứ? Ai thích chứ hả?” Thủy An Lạc cứng miệng phản bác: “Hồi đó trẻ trâu nông nổi thôi!”

Sở Ninh Dực lười để ý đến cô, cho nên dứt khoát quẳng người lên giường rồi đi vào nhà vệ sinh: “Em cũng có thời trẻ trâu cơ à, chẳng phải vẫn đang ở tuổi nhi đồng sao?”

Thủy An Lạc lăn xuống giường, nói: “Ngay cả một đứa con nít mà anh cũng không buông tha, chẳng lẽ anh là cầm thú hả?”

Thủy An Lạc nói xong mới sực nhớ ra bọn họ đang ở trong quân bộ, chỉ có một nhà vệ sinh ở bên ngoài thì lập tức a một tiếng rồi bật dậy, đúng lúc thấy Thủy Mặc Vân đang đứng trước cửa.

Thủy An Lạc cười xấu hổ, Sở Ninh Dực đang bước ra khỏi nhà vệ sinh thì cười tao nhã.

Thủy Mặc Vân nheo mắt nhìn con gái nhà mình. Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn trời, cô vừa mới nói gì ấy nhỉ?

Không có, cô chẳng nói cái gì cả!

“Ninh Dực, con nuông chiều con bé ít thôi! Đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi còn chẳng nghe lời bằng Bánh Bao Đậu!” Thủy Mặc Vân nói rồi xoay người đi vào phòng làm việc.

Thủy An Lạc nhảy xuống khỏi giường rồi chạy qua bóp cổ Sở Ninh Dực: “Anh hãm hại em!”

Sở Ninh Dực nắm lấy cái eo của cô, ôm cô đứng lên chân của mình rồi bước từng bước về phòng ngủ: “Lại không chịu xỏ dép vào?” Trong nhà rất ấm áp thì cô muốn chạy chân trần thế nào cũng được, thế nhưng ở chỗ này ngay cả hệ thống sưởi hơi cũng phải đợi đến lúc nấu cơm chiều mới cung cấp, xét ra thì vẫn hơi lạnh.

Thủy An Lạc ôm lấy cổ Sở Ninh Dực: “Anh nói cho em biết hai bọn họ có triển vọng không đi? Nếu không thì trong lòng em vẫn thấy bức bối lắm!”

Sở Ninh Dực mang cô quay về giường, đè cô nằm xuống rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà của cô: “Nhìn lên trời mà hỏi.”

“Anh chẳng phải là trời đó sao? Sở thần tiên!” Thủy An Lạc quyết tâm bám lấy, nói: “Thật ra em cảm thấy trong lòng Tân Nhạc vẫn có đàn anh. Nếu không thì vì sao sau khi bà nội qua đời, cô ấy vẫn không rời khỏi thành phố A chứ?”

Đối với câu nói đầu tiên của Thủy An Lạc thì Sở Ninh Dực vẫn rất tiếp thu. Thế nhưng đến câu thứ hai thì đó lại là một vấn đề. Tân Nhạc đang nghĩ cái gì, kỳ thực Sở Ninh Dực cũng không đoán được, dù sao thì người nhà họ Tân cũng không dễ đoán chút nào.

“Trời không phải là anh, trời là Lộ Túc! Nếu cậu ta không buông bỏ được chuyện của cô, không vượt qua được sự sợ hãi đối với tình yêu mà chỉ biết cẩn thận từng ly từng tí khi đối mặt với Tân Nhạc thì còn lâu mới có bước tiến! Thậm chí còn có khả năng cậu ta sẽ lui lại bởi vì sự mờ ám đó.” Sở Ninh Dực nói thẳng, tuy anh không đoán được Tân Nhạc nhưng đối với Mặc Lộ Túc thì anh có thể đoán được chính xác.

“Mờ ám? Ví dụ như?” Thủy An Lạc hỏi tiếp.

“Ví dụ như một câu nói của Tân Nhạc, một hành động của Tân Nhạc cũng có thể khiến cho tên ngu ngốc kia thụt lùi lại!” Sở Ninh Dực nói thẳng: “Nhưng mà em cảm thấy việc em thảo luận vấn đề này với chồng em thật sự là tốt sao? Em đang suy nghĩ cho một người đàn ông khác đấy!”

Thủy An Lạc chớp chớp mắt: “Anh nên nghĩ là em đang suy nghĩ cho Tân Nhạc! Đó là chị em của em đấy.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.

“Em cảm thấy em chỉ cần đổi cách gọi là xong à?” Sở Ninh Dực nắm lấy cằm của cô, sau đó cắn một cái.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2516: Anh đẹp trai giờ trách em chắc (9)
Bánh Bao Đậu cười khanh khách chạy về nhà. Vừa chạy về tới cửa thì cô bé nhìn thấy ba mẹ đang ở bên trong, cái tay bé xíu lập tức che mặt lại rồi hô lên: “Ôi mẹ ơi!”

Thủy An Lạc chớp chớp mắt rồi vội vàng đứng dậy, đẩy người phía trên mình ra.

Đôi tay nhỏ xíu xiu của Bánh Bao Đậu còn đang ôm mặt, nhưng đôi mắt to lại nhìn hết từ bên này qua bên khác, miệng còn cười khanh khách nhìn ba mẹ của mình.

Thủy An Lạc đen mặt, cái này là học từ ai thế hả?

Bánh Bao Rau về rồi dứt khoát ngồi bịch xuống ghế, đuổi theo nhóc mập kia suốt một hồi lâu như vậy khiến nhóc sắp mệt chết được rồi, nhìn thì mập mà chạy thì rõ là nhanh.

Tiểu Bảo Bối nằm sải lải trên ghế, cái chân nhỏ rũ xuống, rõ ràng là nhóc cũng mệt lắm rồi.

Thủy An Lạc xỏ dép đi ra ngoài rồi giúp mấy đứa nhỏ cởi áo khoác. Tuyết dính trên áo đã tan hết khiến áo toàn nước là nước.

Thủy An Lạc nhíu mày rồi ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy, tay phải thì ôm lấy Bánh Bao Rau rồi hỏi: “Có bị lạnh không?”

Bánh Bao Rau bị mẹ mình xách đi như xách một con rùa thì vung tay muốn nhảy xuống dưới, mãi đến khi nhóc bị mẹ ném lên giường rồi mới lồm cồm bò dậy sau đó xoa xoa cái mũi của mình.

Thủy An Lạc đi tới vali để lấy quần áo khô thay cho mấy nhóc. Bánh Bao Đậu muốn chạy tiếp nhưng bị ba mình túm về, sau đó dứt khoát tụt cái quần nhỏ của bé ra. Sở Ninh Dực đưa tay sờ cái chân bụ bẫm của Bánh Bao Đậu thì thấy trên đó toàn là mồ hôi.

Bánh Bao Đậu cười khanh khách lăn vào ổ chăn. Bé vẫn chưa muốn thay quần áo mà.

“Mẹ! Không ngờ anh trai lại không đuổi kịp Tiểu Bất Điểm! Thật là ngốc!” Bánh Bao Đậu chui vào chăn cười khanh khách.

Bánh Bao Rau lập tức quăng một ánh mắt tới, ai mà biết nhóc mập kia lại chạy nhanh như thế chứ.

Thủy An Lạc bắt Bánh Bao Đậu lại rồi thay một cái quần khác cho bé: “Tiểu Bất Điểm lớn lên trên núi, chạy nhanh cũng là chuyện bình thường! Đường núi đâu có giống như chạy trên mặt đất bằng chứ huống hồ còn là chỗ này! Anh trai con không đuổi kịp cũng là chuyện dễ hiểu.”

“Sớm muộn gì con cũng sẽ đuổi kịp!” Bánh Bao Rau thầm hạ quyết tâm.

“Đuổi kịp thì làm gì? Đuổi kịp là phải cưới về nhà đấy!” Sở Ninh Dực vừa thay quần áo cho con trai lớn vừa nói.

Thủy An Lạc: “...”

“Cưới cậu ta? Con có bị bệnh đâu!” Bánh Bao Rau kêu thành tiếng, rõ ràng là đang phản bác lại lời của ba mình.

Thủy An Lạc nghĩ, con trai à, quả thật là con có bệnh đấy, hơn nữa bệnh còn không nhẹ nữa kìa.

Bánh Bao Rau thầm nghĩ, cái loại tính khí như nhóc mập kia thì cả đời cũng chẳng có ai thèm lấy đâu!

“Mẹ muốn nói cho hai đứa một chuyện, qua nửa năm nữa mẹ muốn đưa các con đi học nhà trẻ, các con phải làm quen trước từ bây giờ.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

Bánh Bao Đậu đã thay đồ xong bắt đầu lăn lộn trên giường: “Nhà trẻ là cái gì ạ?”

“Bánh Bao Đậu ngốc, đó là nơi có rất rất nhiều các bạn nhỏ khác!” Bánh Bao Rau ghét bỏ nói.

“Không được nói em ngốc!” Bánh Bao Đậu đá một cái vào lưng Bánh Bao Rau.

Bánh Bao Rau lại càng tỏ ra ghét bỏ em gái hơn: “Mẹ! Con không muốn học chung với em gái đâu!”

“Em là em gái của anh! Sao anh có thể chê em như thế chứ?” Bánh Bao Đậu đứng lên, hai tay chống vào cái eo nhỏ của mình rồi nói: “Mẹ ngốc như thế mà ba có ghét bỏ mẹ đâu! Sao anh có thể ghét bỏ em hả?”

Thủy An Lạc: “...”

Này, này, này... hai đứa cãi nhau thì có thể đừng kéo mẹ vào có được không, sao tự dưng mẹ lại nằm không trúng đạn thế này?

Thủy An Lạc hung hăng nhéo lấy cái lỗ tai thỏ trên áo của Bánh Bao Đậu: “Con thử nói lại lần nữa xem!”

“Ba ơi cứu mạng! Mẹ không cho con nói thật!” Bánh Bao Đậu vung tay cầu cứu ba mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2517: Anh đẹp trai giờ trách em chắc (10)
Sở Ninh Dực đón lấy con gái, sao anh nỡ để con gái mình bị ngược đãi được.

Tiểu Bảo Bối cười lăn lộn trên giường. Nhưng mà nhóc chợt nhớ ra chuyện này có gì đó không đúng lắm vì thế nhanh chóng bò dậy đến ôm cổ mẹ, nhìn em gái của mình rồi nói: “Mẹ chính là người quyết định bữa trưa trong hộp cơm đi nhà trẻ của em có món gì đấy!”

Bánh Bao Đậu gào lên một tiếng rồi lập tức bò khỏi lòng ba mình, nhào vào lòng Thủy An Lạc rồi nũng nịu nói: “Mẹ là tốt nhất trên đời, mẹ thông minh nhất trên đời!”

Sở Ninh Dực: “...”

Cái kiểu gió chiều nào xoay chiều đấy của quỷ nịnh bợ này giống mẹ y như đúc.

Tiểu Bảo Bối đắc ý nhìn em gái mình, thật là, không có việc gì thì đừng có mà bắt nạt mẹ chứ, không biết là mẹ còn chưa tốt nghiệp mẫu giáo hả? Kể có có biết là mẹ ngốc thì cũng tự biết trong lòng thôi chứ nói ra làm gì.

Thủy An Lạc nhìn đứa con lớn của mình đầy vẻ hài lòng, hoàn toàn không biết trong lòng đứa con trai lớn này đang nghĩ cái gì. Cô chỉ cảm thấy quả nhiên vẫn chỉ có Tiểu Bảo Bối yêu thương cô mà thôi.

Bánh Bao Rau lại càng bày tỏ sự khinh bỉ đối với em gái mình, thật là không có chút liêm sỉ nào cả.

“Mẹ, Tiểu Bất Điểm cũng phải đến trường sao?” Bánh Bao Rau đột nhiên hỏi, nếu như mấy người họ đều đi mà Tiểu Bất Điểm không đi thì nhóc mập đó sẽ buồn chán lắm nhỉ!

“Tiểu Bất Điểm?” Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Đến tháng chín thì Tiểu Bất Điểm vẫn chưa được ba tuổi!”

Sở Ninh Dực cũng không để ý vấn đề này cho lắm: “Trường tư nhân đều dễ nói cả, đến lúc đó cứ đưa đến đó hết là được.”

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một chút thấy cũng đúng, mấy người này đều là người có tiền, nhét thêm một đứa bé vào cũng vẫn được.

Vấn đề cứ thế được giải quyết, mấy đứa nhỏ của cô chưa bao giờ có chuyện nên đến trường hay không cho nên Thủy An Lạc chẳng có một chút cảm giác thành tựu của người làm mẹ gì cả.

“Lạc Lạc...”

“Dạ...!!” Thủy An Lạc nghe tiếng Thủy Mặc Vân gọi mình thì đáp một tiếng, sau đó đặt Bánh Bao Đậu lên giường rồi mới xoay người chạy ra ngoài: “Ba có chuyện gì vậy?”

Thủy Mặc Vân ngoắc tay gọi cô tới gần: “Ngày mai ba có việc phải đến thành phố Z, tháng sau mới về.”

“Sao tự dưng lại đột xuất qua bên đó thế? Chẳng phải ba vẫn đang trong kỳ nghỉ sao?” Thủy An Lạc nhíu mày hỏi.

“Nghỉ đông chỉ tới hôm nay thôi, có một hội nghị nghiên cứu quân sự nên ba cần qua bên đó chừng một tháng. Con với Ninh Dực muốn ở thêm mấy ngày hay là mai cũng về luôn?” Thủy Mặc Vân nói.

Thủy An Lạc thở dài: “Con hoài nghi không biết có phải ba với Ninh Dực thông đồng với nhau hay không, anh Sở vùa mới bảo con ngày mai về nhà xong.”

Thủy Mặc Vân cười to: “Còn có một việc, lần này ba trở về hẳn là lệnh sẽ được phê xuống, con có thời gian thì qua nhìn căn biệt thự trống của bộ tư lệnh xem có cần lắp đặt thiết bị gì gì đó không.”

Thủy An Lạc gật đầu, ba của cô sắp được thăng chức lên làm Tham mưu rồi, chắc chắn không thể ở lại nơi này được nữa.

“Được rồi, bên bộ tư lệnh có nhà họ Miêu, nếu như bọn họ có nói cái gì khó nghe thì con không cần để ý đến đám người đó. Lúc con đến đó thì bảo Sở Ninh Dực đưa con đi.” Thủy Mặc Vân nhắc nhở một câu, sắc mặt có chút khó coi.

“Miêu?” Thủy An Lạc sửng sốt: “Là đối địch với ba sao?”

Thủy Mặc Vân vỗ vỗ vai cô rồi không trả lời. Ông quay về gian phòng của mình. Thủy An Lạc ôm nỗi tò mò quay về phòng ngủ, họ Miêu sao?

Thủy An Lạc mới vừa đặt chân vào phòng thì Sở Ninh Dực đã nói với cô: “Tân Nhạc vừa mới gọi điện thoại cho em.”

“Ờ.” Thủy An Lạc quẳng cái họ Miêu kia qua sau đầu rồi cầm di động gọi lại: “Tân Nhạc, bà tìm tôi à?”

“An Lạc à, bà đi uống vài chén với tôi đi! Tôi ở quán đồ nướng trước cổng trường học chờ bà nhé!” Tân Nhạc nói xong liền cúp máy.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt, giọng của Tân Nhạc thật kỳ lạ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2518: Bà Sở mượn rượu làm càn (1)
Dù cho đã bị ông xã nhà mình trừng mắt cảnh báo nhưng Thủy An Lạc vẫn quyết định chạy đi.

Trường học trong Tết im ắng như sân trường lúc nửa đêm. Thủy An Lạc nhảy xuống hỏi xe taxi lại chẳng thấy có người nào, kỳ lạ là lúc này quán vẫn còn đang mở cửa.

Thủy An Lạc đi vào, đặt túi xuống ghế rồi cởi bớt áo khoác ra. Cô nhìn đi nhìn lại chỉ thấy có đúng một bàn là bọn họ, ông chủ còn đang gật gù sau quầy.

“Sao tự dưng bà lại chạy tới đây thế? Tân Dương thế nào rồi?" Thủy An Lạc nhận lấy bia mà Tân Nhạc đưa cho rồi để lên bàn.

Nếu như cô mà dám uống rượu thì dám chắc anh Sở nhà cô sẽ quẳng cô xuống sông Hoàng Phố bất chấp cả trời đông giá rét mất.

“Ba mẹ tôi đang ở bệnh viện, An Lạc! Tôi gặp được đứa bé kia rồi.” Rõ ràng Tân Nhạc đã uống không ít cho nên đầu óc lúc này đã có chút mê man.

Thủy An Lạc sửng sốt, không phản ứng kịp xem đứa bé mà Tân Nhạc nói là có ý gì.

“Tôi đã gặp được đứa bé còn chưa ra đời kia rồi, tên nó là Mặc Thiên Tâm! Mặc Thiên Tâm! Ha ha...” Sau khi đứa bé kia qua đời cô không khóc cũng không nháo, khiến Thủy An Lạc nghĩ Tân Nhạc thực sự không quan tâm đến.

Thế nhưng hiện tại Thủy An Lạc nghe như vậy thì bàn tay đang cầm đũa khẽ khựng lại, không ăn nổi.

Dường như Tân Nhạc cũng không hy vọng sẽ nghe được câu trả lời của Thủy An Lạc, một mình Tân Nhạc ghé vào bàn vừa uống rượu vừa ăn đồ nướng, miệng vẫn không ngừng lảm nhảm.

Thủy An Lạc cảm thấy tim mình đau khi thấy Tân Nhạc thế này. Tuy Tân Nhạc không nói gì nhưng hóa ra trong lòng lại để ý đến vậy.

Đứa bé đã qua đời kia cũng một cây gai trong lòng Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc cầm lấy ly bia vừa nãy cô đặt xuống, sau đó ngửa cổ uống một hớp: “Tân Nhạc, tôi vẫn chưa nói với bà câu này, xin lỗi bà! Thật sự đấy!”

Tân Nhạc chống một tay lên bàn, vất vả ngồi thẳng lại rồi lại ngả ra đằng sau, tựa lưng vào ghế nhìn Thủy An Lạc bằng ánh mắt mơ hồ: “Hức...” Tân Nhạc nấc một tiếng rồi chỉ tay vào Thủy An Lạc: “Bà biết không? Khi đó người mà tôi hận nhất chính là bà đấy! Vì sao trong đầu anh ấy, trong trái tim anh ấy chỉ có một mình bà như thế! Khoảng thời gian đó tâm tình của tôi rất gay go, thậm chí còn rượu chè ăn uống quá độ, có khi vài ngày không ăn cơm! Vậy nên báo ứng mới dồn xuống đứa bé của tôi! Là tôi đã tạo nghiệt a ha ha ha ha ha...” Tân Nhạc đang nói thì cười giống như phát điên, sau đó cô lại mở một chai rượu rồi tu hết nửa chai.

Thủy An Lạc uống hết chai đầu tiên lại mở tiếp chai thứ hai, chỉ là Tân Nhạc say còn cô thì không.

Thủy An Lạc vừa uống vừa nhìn. Cô nghĩ xem nên nói như thế nào, chuyện đàn anh nghĩ về cô chỉ là cái cớ để trốn tránh Tân Nhạc.

Nhưng bây giờ nói mấy câu này thì còn có ý nghĩa gì nữa, đứa bé ấy đã không thể trở về được nữa rồi.

“Nhưng mà sau đó tôi lại nghĩ thông suốt rồi! Việc này đâu có liên quan gì đến bà đâu! Từ đâu tới cuối bà không hề cho anh ấy chút hy vọng nào cả!” Tân Nhạc vừa nói vừa cười tự giễu: “An Lạc! Cảm ơn bà với Kiều Nhã Nguyễn chưa bao giờ bỏ rơi tôi!”

Thủy An Lạc nhìn Tân Nhạc giơ chai rượu lên thì cũng giơ tay lên cụng chai với cô: “Tân Nhạc, biết được mọi chuyện là tốt rồi, đứa bé rồi sẽ trở lại thôi!”

“Nhưng có lại một lần nữa thì cũng không phải đứa bé kia nữa rồi!” Tân Nhạc bật cười rồi tiếp tục uống rượu: “Là do tôi tạo nghiệt nhưng lại báo ứng vào đứa con của tôi, như vậy thì tôi còn tư cách gì để tiếp tục làm mẹ nữa đây?”

Thủy An Lạc cũng dựa vào lưng ghế nhìn Tân Nhạc, ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào khuôn mặt của cô lộ ra một vẻ mơ hồ, mộng ảo.

Tân Nhạc đang cười, thế nhưng mắt lại ngập nước mắt.

“Tân Nhạc, nếu đã ở lại thì vì sao không bước lên phía trước chứ?” Thủy An Lạc hỏi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2519: Bà Sở mượn rượu làm càn (2)
Tân Nhạc nghe Thủy An Lạc nói vậy thì bật cười ha hả, cuối cùng thì cười thật to, cười đến nằm dài ra bàn.

Ông chủ giật mình, vội vàng chạy tới, Thủy An Lạc lắc đầu với ông chủ một cái rồi ông ta hơi thở dài, nói: “Người trẻ tuổi bây giờ chẳng có việc gì cũng mượn rượu giải sầu, trên đời này có thứ gì lừa người hơn rượu chứ? Tỉnh hay say chẳng phải là vẫn giống nhau đó sao.”

Thủy An Lạc nhìn bóng lưng của ông chủ rồi lại nhìn Tân Nhạc đang ghé vào bàn.

Mãi đến khi Tân Nhạc cười xong rồi, khóc xong rồi thì lấy tay giật giật tóc, chống cằm xuống mặt mặt bàn. Đôi mắt to khóc quá lâu nên bây giờ có chút sưng đỏ: “Bà có biết không An Lạc? Chuyện mà tôi hối hận nhất cuộc đời này có lẽ là việc tôi tới nơi này! Bởi vì anh ta không đáng, không đáng một chút nào hết! Anh ta còn nhẫn tâm hơn cả những gì bà nghĩ, không đúng! Anh ta vốn đâu có trái tim đâu! Không hề có trái tim!”

Thủy An Lạc hơi cúi người xuống, đè lại bàn tay đang định lấy rượu của Tân Nhạc: “Bà say rồi.”

“Tôi không say! Tôi không uống say! Anh ta không thương tôi sao ngày Tết hôm đó còn đến tìm tôi? Nếu anh ta không thương tôi thì sao còn muốn ngủ với tôi? Làm xong còn nói xin lỗi! Ai là người bị tổn thương? Anh ta có trái tim sao? Có trái tim sao?”

Tân Nhạc lớn tiếng vừa khóc vừa nói, giọng của người say vốn là kiểu lè nhè nhưng Thủy An Lạc vẫn nghe được rõ ràng.

Ngày Tết hôm đó?

Xin lỗi?

Thủy An Lạc nhìn người đã dựa vào bàn ngủ say nhưng vẫn đang lầm bà lầm bầm.

Thủy An Lạc nhíu mày nhìn, không biết có phải vì mới uống chút cồn vào hay không mà lúc này Thủy An Lạc cảm thấy chỗ ngực nghèn nghẹn.

Thật ra Tân Nhạc rất để ý đến đàn anh! Nếu không thì vì sao phải để ý việc anh ấy nói gì chứ.

Thế nhưng chính là vì rất để ý cho nên một câu xin lỗi của Mặc Lộ Túc mới có thể khiến Tân Nhạc tổn thương như vậy.

Một tiếng xin lỗi này giống như đang nói rằng tất cả mọi chuyện đã xảy ra chỉ là hiểu lầm.

Thủy An Lạc dựa lưng vào ghế, tiếp tục uống nốt chai rượu. Cô ngồi rất lâu, nhìn Tân Nhạc vừa ngủ vừa khóc cũng lâu như vậy.

Mãi cho đến khi mặt trời hoàn toàn biến mất Sở Ninh Dực gọi điện đến, Thủy An Lạc hơi giật mình một chút rồi bấm nhận điện thoại: “Alo...”

“Sao còn chưa về?” Sở Ninh Dực lập tức nói thẳng vào vấn đề.

Thủy An Lạc nhìn Tân Nhạc rồi thấp giọng nói: “Sở Ninh Dực, anh có yêu em không?”

Sở Ninh Dực nhíu mày: “Em uống rượu à? Lại phát điên cái gì thế?

“Vì sao anh cứ luôn mắng mỏ em thế, em đần như thế, ngu như thế thì anh còn tìm em làm cái gì?” Thủy An Lạc đột nhiên lớn tiếng nói, có vẻ như cô cũng uống say mất rồi.

Lúc này Sở Ninh Dực đang đứng trong hành lang, anh nghe tiếng Thủy An Lạc la lối om sòm thì chân mày lại nhíu chặt lại: “Thủy An Lạc! Đừng có mượn rượu giả điên nữa, chờ đấy, anh qua đón em!"

“Không cần anh đón! Đàn ông các anh chẳng có một ai là người tốt cả! Anh cũng thế, Mặc Lộ Túc cũng vậy! Chẳng có ai tốt hết!” Thủy An Lạc tiếp tục gào thét.

Lúc này Sở Ninh Dực đang đi xuống lầu, nghe được tiếng mắng người của cô, anh thầm ghi món nợ này cho Mặc Lộ Túc, được lắm, vì thằng em họ này mà anh cũng bị liên lụy rồi!

“Đừng có cúp máy, có gì bất mãn thì nhân dịp uống say này mau nói ra đi!” Sở Ninh Dực hừ lạnh, chỉ là ý tứ uy hiếp trong câu nói này thì người say nghe đâu có hiểu.

Đợi đến lúc cô tỉnh thì anh sẽ trừng trị cô, đúng là càng ngày càng ngứa da rồi.

“Chuyện không hài lòng thì nhiều lắm! Anh ngang ngược, anh phách lối, anh còn độc mồm độc miệng nữa! Trước đây em làm một cô bé mặt mỏng đến thế nào chứ, nhưng từ khi quen anh rồi thì chẳng ngu ngốc cũng sẽ đần độn! Sao em lại ngu ngốc được hả? À, đúng rồi, anh còn nói không giữ lời nữa! Anh còn hứa suông, anh còn...”

“Thủy An Lạc...!!!”

“Anh xem, anh xem đi! Anh còn uy hiếp em đây này!” Thủy An Lạc khóc, đúng chuẩn gào khóc.

Sở Ninh Dực: “...”

Thần kinh à, anh đã làm gì sao?
 
Top