[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,845
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 2520: Bà Sở mượn rượu làm càn (3)
Sở Ninh Dực quyết định im lặng nghe cô lải nhải, lầm bầm, phê phán anh.
Sở Ninh Dực vừa lái xe vừa bóp trán vừa tính hết món nợ này đến món nợ khác cho Mặc Lộ Túc.
Thủy An Lạc mắng đến khi mệt nhoài mới bò ra bàn mà ngủ.
Chủ quán đi tới, thấy điện thoại hiển thị vẫn đang trong thời gian đàm thoại đành phải nói vài câu với người ở đầu dây bên kia, sau đó nhìn hai cô gái mà lắc đầu. Tết nhất mà hai vợ chồng cãi nhau không phải chuyện gì hiếm, nhưng hai cặp vợ chồng của hai chị em này cùng cãi nhau thì đúng là mới thấy lần đầu.
Sở Ninh Dực đến rất nhanh, thấy hai người phụ nữ gục trên bàn, anh trả tiền rồi cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, “Lạc Lạc, Lạc Lạc...”
“Đừng đụng vào tôi, anh Sở là tên khốn kiếp.” Thủy An Lạc vung tay, hất Sở Ninh Dực ra nhưng vẫn chưa hề tỉnh lại.
Sở Ninh Dực cũng không đi nữa. Anh ngồi xuống vị trí đối diện với hai người, nhìn hai người uống say bí tỉ vẫn đang lầm bầm kia.
Tám giờ mười lăm phút, ông chủ sắp đóng cửa, Mặc Lộ Túc mới chạy tới nơi.
Ánh mắt Sở Ninh Dực nhìn Mặc Lộ Túc cũng đủ lăng trì anh vài lần rồi.
Mặc Lộ Túc nhìn người phụ nữ say bét nhè ở phía đối diện. Anh nhíu mày trình bày, “Buổi chiều có ca phẫu thuật, vừa mới kết thúc.” Cho nên không phải anh không nghe điện thoại.
Sở Ninh Dực đi tới đá cho Thủy An Lạc một cái. Thủy An Lạc mơ màng mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mặt sắt đen sì trước mặt mình, “Làm gì đấy, anh là ai hả, có biết người đàn ông của tôi là ai không?” Thủy An Lạc lớn tiếng quát mắng.
Sở Ninh Dực vẫn lạnh lùng như cũ, kéo cánh tay của Thủy An Lạc lên, “Đứng dậy, theo người đàn ông của em về nhà.”
“Đừng có chạm vào tôi, mẹ kiếp chứ anh là ai thế hả, anh tưởng rằng học được chiêu mặt lạnh là... là thành chồng tôi chắc? Anh ấy lạnh hơn anh nhiều, anh, anh có biết không hả?” Thủy An Lạc nói rồi liền đẩy Sở Ninh Dực ra, còn mình thì ngồi về chỗ, thậm chí còn gần như nằm thẳng cẳng luôn ra đó.
Mặc Lộ Túc: “...”
Sở Ninh Dực: “...”
Đệch, người phụ nữ này học được kiểu say rượu làm càn này từ bao giờ thế.
Mặc Lộ Túc đi tới đỡ Tân Nhạc cứ uống say là ngủ khò dậy, nhỏ nhẹ nó với cô, “Tân Nhạc, em say rồi, về nhà thôi.”
Tân Nhạc hé mắt, nhìn thấy Mặc Lộ Túc, lập tức bật cười ha ha, vươn tay ôm cổ Mặc Lộ Túc, “Giống anh ấy thật đấy, ha ha ha...”
Mặc Lộ Túc cảm thấy hơi khó thở, lồng ngực như tê tái. Anh bế thẳng Tân Nhạc lên theo kiểu bế công chúa.
Rõ ràng đang là mùa đông, lượng quần áo phải mặc rất nhiều, nhưng cô ấy vẫn nhẹ đến mức phát sợ. Sau khi mất đứa trẻ, cân nặng của cô giảm không phanh được, cơ thể ấy có nuôi thế nào cũng không trở lại ban đầu được nữa.
“Chuyện tình cảm không phải chuyện một người, đừng có đoán bừa nghĩ bậy. Đến lúc đó tổn thương chính mình cũng không quan trọng bằng việc tổn thương người khác đâu.” Sở Ninh Dực nói.
Bước chân của Mặc Lộ Túc hơi dừng lại, anh không nói gì mà bế Tân Nhạc đi thẳng.
Thủy An Lạc men theo mép bàn mà đứng dậy, nhìn chỗ ngồi trống không trước mặt, dụi mắt, “Tân Nhạc đâu? Tân Nhạc đâu rồi?”
Sở Ninh Dực nhìn người phụ nữ đang mơ màng này, vác thẳng cô lên vai để đưa về nhà.
“Bỏ tôi ra, anh là ai, bỏ tôi ra.” Thủy An Lạc gào ầm lên, bị Sở Ninh Dực vác thẳng đi.
Sở Ninh Dực cột chặt Thủy An Lạc vào ghế phó lái, anh không về quân doanh nữa mà gọi điện thoại qua cho Thủy Mặc Vân. Thủy Mặc Vân nghe thấy giọng nói trong điện thoại là biết ngay đã xảy ra chuyện gì.
“À ờm, Ninh Dực à, Lạc Lạc uống say chắc sẽ không được yên cho lắm, con nhịn nó chút nhé.” Thủy Mặc Vân e dè dặn dò. Lần trước con gái ông uống say bí tỉ là khi đầy tháng Tiểu Bảo Bối, trước đó cô đã chịu đựng quá nhiều ấm ức, thậm chí không buồn để tâm tới thời gian ở cữ nữa. Mà ngày hôm đó, ông đứng dưới nhà Long Man Ngân, con gái ông ở trên lầu mượn rượu làm càn phát điên cả một đêm, ông biết rất rõ.
Sở Ninh Dực vừa lái xe vừa bóp trán vừa tính hết món nợ này đến món nợ khác cho Mặc Lộ Túc.
Thủy An Lạc mắng đến khi mệt nhoài mới bò ra bàn mà ngủ.
Chủ quán đi tới, thấy điện thoại hiển thị vẫn đang trong thời gian đàm thoại đành phải nói vài câu với người ở đầu dây bên kia, sau đó nhìn hai cô gái mà lắc đầu. Tết nhất mà hai vợ chồng cãi nhau không phải chuyện gì hiếm, nhưng hai cặp vợ chồng của hai chị em này cùng cãi nhau thì đúng là mới thấy lần đầu.
Sở Ninh Dực đến rất nhanh, thấy hai người phụ nữ gục trên bàn, anh trả tiền rồi cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, “Lạc Lạc, Lạc Lạc...”
“Đừng đụng vào tôi, anh Sở là tên khốn kiếp.” Thủy An Lạc vung tay, hất Sở Ninh Dực ra nhưng vẫn chưa hề tỉnh lại.
Sở Ninh Dực cũng không đi nữa. Anh ngồi xuống vị trí đối diện với hai người, nhìn hai người uống say bí tỉ vẫn đang lầm bầm kia.
Tám giờ mười lăm phút, ông chủ sắp đóng cửa, Mặc Lộ Túc mới chạy tới nơi.
Ánh mắt Sở Ninh Dực nhìn Mặc Lộ Túc cũng đủ lăng trì anh vài lần rồi.
Mặc Lộ Túc nhìn người phụ nữ say bét nhè ở phía đối diện. Anh nhíu mày trình bày, “Buổi chiều có ca phẫu thuật, vừa mới kết thúc.” Cho nên không phải anh không nghe điện thoại.
Sở Ninh Dực đi tới đá cho Thủy An Lạc một cái. Thủy An Lạc mơ màng mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mặt sắt đen sì trước mặt mình, “Làm gì đấy, anh là ai hả, có biết người đàn ông của tôi là ai không?” Thủy An Lạc lớn tiếng quát mắng.
Sở Ninh Dực vẫn lạnh lùng như cũ, kéo cánh tay của Thủy An Lạc lên, “Đứng dậy, theo người đàn ông của em về nhà.”
“Đừng có chạm vào tôi, mẹ kiếp chứ anh là ai thế hả, anh tưởng rằng học được chiêu mặt lạnh là... là thành chồng tôi chắc? Anh ấy lạnh hơn anh nhiều, anh, anh có biết không hả?” Thủy An Lạc nói rồi liền đẩy Sở Ninh Dực ra, còn mình thì ngồi về chỗ, thậm chí còn gần như nằm thẳng cẳng luôn ra đó.
Mặc Lộ Túc: “...”
Sở Ninh Dực: “...”
Đệch, người phụ nữ này học được kiểu say rượu làm càn này từ bao giờ thế.
Mặc Lộ Túc đi tới đỡ Tân Nhạc cứ uống say là ngủ khò dậy, nhỏ nhẹ nó với cô, “Tân Nhạc, em say rồi, về nhà thôi.”
Tân Nhạc hé mắt, nhìn thấy Mặc Lộ Túc, lập tức bật cười ha ha, vươn tay ôm cổ Mặc Lộ Túc, “Giống anh ấy thật đấy, ha ha ha...”
Mặc Lộ Túc cảm thấy hơi khó thở, lồng ngực như tê tái. Anh bế thẳng Tân Nhạc lên theo kiểu bế công chúa.
Rõ ràng đang là mùa đông, lượng quần áo phải mặc rất nhiều, nhưng cô ấy vẫn nhẹ đến mức phát sợ. Sau khi mất đứa trẻ, cân nặng của cô giảm không phanh được, cơ thể ấy có nuôi thế nào cũng không trở lại ban đầu được nữa.
“Chuyện tình cảm không phải chuyện một người, đừng có đoán bừa nghĩ bậy. Đến lúc đó tổn thương chính mình cũng không quan trọng bằng việc tổn thương người khác đâu.” Sở Ninh Dực nói.
Bước chân của Mặc Lộ Túc hơi dừng lại, anh không nói gì mà bế Tân Nhạc đi thẳng.
Thủy An Lạc men theo mép bàn mà đứng dậy, nhìn chỗ ngồi trống không trước mặt, dụi mắt, “Tân Nhạc đâu? Tân Nhạc đâu rồi?”
Sở Ninh Dực nhìn người phụ nữ đang mơ màng này, vác thẳng cô lên vai để đưa về nhà.
“Bỏ tôi ra, anh là ai, bỏ tôi ra.” Thủy An Lạc gào ầm lên, bị Sở Ninh Dực vác thẳng đi.
Sở Ninh Dực cột chặt Thủy An Lạc vào ghế phó lái, anh không về quân doanh nữa mà gọi điện thoại qua cho Thủy Mặc Vân. Thủy Mặc Vân nghe thấy giọng nói trong điện thoại là biết ngay đã xảy ra chuyện gì.
“À ờm, Ninh Dực à, Lạc Lạc uống say chắc sẽ không được yên cho lắm, con nhịn nó chút nhé.” Thủy Mặc Vân e dè dặn dò. Lần trước con gái ông uống say bí tỉ là khi đầy tháng Tiểu Bảo Bối, trước đó cô đã chịu đựng quá nhiều ấm ức, thậm chí không buồn để tâm tới thời gian ở cữ nữa. Mà ngày hôm đó, ông đứng dưới nhà Long Man Ngân, con gái ông ở trên lầu mượn rượu làm càn phát điên cả một đêm, ông biết rất rõ.