Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2520: Bà Sở mượn rượu làm càn (3)
Sở Ninh Dực quyết định im lặng nghe cô lải nhải, lầm bầm, phê phán anh.

Sở Ninh Dực vừa lái xe vừa bóp trán vừa tính hết món nợ này đến món nợ khác cho Mặc Lộ Túc.

Thủy An Lạc mắng đến khi mệt nhoài mới bò ra bàn mà ngủ.

Chủ quán đi tới, thấy điện thoại hiển thị vẫn đang trong thời gian đàm thoại đành phải nói vài câu với người ở đầu dây bên kia, sau đó nhìn hai cô gái mà lắc đầu. Tết nhất mà hai vợ chồng cãi nhau không phải chuyện gì hiếm, nhưng hai cặp vợ chồng của hai chị em này cùng cãi nhau thì đúng là mới thấy lần đầu.

Sở Ninh Dực đến rất nhanh, thấy hai người phụ nữ gục trên bàn, anh trả tiền rồi cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, “Lạc Lạc, Lạc Lạc...”

“Đừng đụng vào tôi, anh Sở là tên khốn kiếp.” Thủy An Lạc vung tay, hất Sở Ninh Dực ra nhưng vẫn chưa hề tỉnh lại.

Sở Ninh Dực cũng không đi nữa. Anh ngồi xuống vị trí đối diện với hai người, nhìn hai người uống say bí tỉ vẫn đang lầm bầm kia.

Tám giờ mười lăm phút, ông chủ sắp đóng cửa, Mặc Lộ Túc mới chạy tới nơi.

Ánh mắt Sở Ninh Dực nhìn Mặc Lộ Túc cũng đủ lăng trì anh vài lần rồi.

Mặc Lộ Túc nhìn người phụ nữ say bét nhè ở phía đối diện. Anh nhíu mày trình bày, “Buổi chiều có ca phẫu thuật, vừa mới kết thúc.” Cho nên không phải anh không nghe điện thoại.

Sở Ninh Dực đi tới đá cho Thủy An Lạc một cái. Thủy An Lạc mơ màng mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mặt sắt đen sì trước mặt mình, “Làm gì đấy, anh là ai hả, có biết người đàn ông của tôi là ai không?” Thủy An Lạc lớn tiếng quát mắng.

Sở Ninh Dực vẫn lạnh lùng như cũ, kéo cánh tay của Thủy An Lạc lên, “Đứng dậy, theo người đàn ông của em về nhà.”

“Đừng có chạm vào tôi, mẹ kiếp chứ anh là ai thế hả, anh tưởng rằng học được chiêu mặt lạnh là... là thành chồng tôi chắc? Anh ấy lạnh hơn anh nhiều, anh, anh có biết không hả?” Thủy An Lạc nói rồi liền đẩy Sở Ninh Dực ra, còn mình thì ngồi về chỗ, thậm chí còn gần như nằm thẳng cẳng luôn ra đó.

Mặc Lộ Túc: “...”

Sở Ninh Dực: “...”

Đệch, người phụ nữ này học được kiểu say rượu làm càn này từ bao giờ thế.

Mặc Lộ Túc đi tới đỡ Tân Nhạc cứ uống say là ngủ khò dậy, nhỏ nhẹ nó với cô, “Tân Nhạc, em say rồi, về nhà thôi.”

Tân Nhạc hé mắt, nhìn thấy Mặc Lộ Túc, lập tức bật cười ha ha, vươn tay ôm cổ Mặc Lộ Túc, “Giống anh ấy thật đấy, ha ha ha...”

Mặc Lộ Túc cảm thấy hơi khó thở, lồng ngực như tê tái. Anh bế thẳng Tân Nhạc lên theo kiểu bế công chúa.

Rõ ràng đang là mùa đông, lượng quần áo phải mặc rất nhiều, nhưng cô ấy vẫn nhẹ đến mức phát sợ. Sau khi mất đứa trẻ, cân nặng của cô giảm không phanh được, cơ thể ấy có nuôi thế nào cũng không trở lại ban đầu được nữa.

“Chuyện tình cảm không phải chuyện một người, đừng có đoán bừa nghĩ bậy. Đến lúc đó tổn thương chính mình cũng không quan trọng bằng việc tổn thương người khác đâu.” Sở Ninh Dực nói.

Bước chân của Mặc Lộ Túc hơi dừng lại, anh không nói gì mà bế Tân Nhạc đi thẳng.

Thủy An Lạc men theo mép bàn mà đứng dậy, nhìn chỗ ngồi trống không trước mặt, dụi mắt, “Tân Nhạc đâu? Tân Nhạc đâu rồi?”

Sở Ninh Dực nhìn người phụ nữ đang mơ màng này, vác thẳng cô lên vai để đưa về nhà.

“Bỏ tôi ra, anh là ai, bỏ tôi ra.” Thủy An Lạc gào ầm lên, bị Sở Ninh Dực vác thẳng đi.

Sở Ninh Dực cột chặt Thủy An Lạc vào ghế phó lái, anh không về quân doanh nữa mà gọi điện thoại qua cho Thủy Mặc Vân. Thủy Mặc Vân nghe thấy giọng nói trong điện thoại là biết ngay đã xảy ra chuyện gì.

“À ờm, Ninh Dực à, Lạc Lạc uống say chắc sẽ không được yên cho lắm, con nhịn nó chút nhé.” Thủy Mặc Vân e dè dặn dò. Lần trước con gái ông uống say bí tỉ là khi đầy tháng Tiểu Bảo Bối, trước đó cô đã chịu đựng quá nhiều ấm ức, thậm chí không buồn để tâm tới thời gian ở cữ nữa. Mà ngày hôm đó, ông đứng dưới nhà Long Man Ngân, con gái ông ở trên lầu mượn rượu làm càn phát điên cả một đêm, ông biết rất rõ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2521: Bà Sở mượn rượu làm càn (4)
Sở Ninh Dực nhìn người phụ nữ nào đó, rất muốn nói là anh đã biết là cô ồn ào đến mức nào rồi.

“Ba, không sao, tối nay phiền ba lại phải trông ba đứa nhỏ rồi. Ngày mai con qua đón chúng về.” Sở Ninh Dực nói xong, Thủy An Lạc đã đạp chân vào người anh gây gổ. Anh thò tay ra nắm lấy cổ chân cô, không nói thêm gì với ba vợ nữa, cúp thẳng điện thoại, nhìn Thủy An Lạc đã thắt dây an toàn rồi mà vẫn không chịu thôi.

Sở Ninh Dực ném điện thoại ra một chỗ, lấy áo khoác lông của Thủy An Lạc buộc chân của cô lại, lấy áo khoác của mình trói hai tay cô lại, sau đó ngồi nhìn người phụ nữ bị quấn chặt như con tằm mà vẫn còn giãy giụa kia.

“Lần sau mà còn dám uống nữa là anh vứt em xuống sông Hoàng Phố cho chết chìm luôn đấy.” Sở Ninh Dực cáu giận mắng một câu, sau đó mới khởi động xe.

Trên đường đi, Thủy An Lạc vặn qua vẹo lại, không chịu yên, Sở Ninh Dực cứ thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô, nhưng mỗi lần nhìn thấy là một lần cau mày, tửu lượng kiểu gì thế này?

Chật vật lắm mới về đến Thấm Tâm Viên. Nhà cửa mấy ngày không ai ở có vẻ vắng lặng. Sở Ninh Dực bế cô lên tầng, bế thẳng vào phòng tắm, mở nước cho cô.

“Hôm nay là một ngày tốt lành, chú ong mật nhỏ mau bay đi, bay đi nào...”

Thủy An Lạc nhảy tới nhảy lui. Sở Ninh Dực một tay túm lấy cánh tay cô một tay mở van nước, “Yên nào.”

Thủy An Lạc khựng lại, hai mắt mơ màng nhìn Sở Ninh Dực đang ngồi xổm trên nền đất, “Cáu với em á? Anh dám cáu với em à? Anh dựa vào cái gì mà dám gắt lên với em hả...” Thủy An Lạc nói xong bật khóc, một tay vung lên đánh bôm bốp vào đầu Sở Ninh Dực.

“Thủy An Lạc, em đừng có lên cơn nữa.” Sở Ninh Dực mặt mũi khó ở, đứng bật dậy, giữ chặt cô trong lòng. Anh rất muốn hỏi một câu: Ba vợ yêu quý, ba có chắc là cô ấy chỉ “không chịu yên cho lắm” không?

Rõ ràng là vô cùng, cực kỳ, không hề biết điều chút nào hết!

“Ai lên cơn chứ, anh mới lên cơn ấy, anh là thằng điên, ha ha, thằng điên...” Thủy An Lạc nói xong, lách người thoát ra khỏi vòng tay của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực, “...”

Nếu không vì thương cô, không cần nghi ngờ gì đâu, anh sẽ thẳng tay bạt tai cho cô một cái, không hề khách sáo, không nể nang chút nào hết~

“Nóng... nóng quá...” Thủy An Lạc nhíu mày, bắt đầu đưa tay cởi quần áo ra.

Sở Ninh Dực hơi cúi người xuống, đưa tay thử nhiệt độ nước, sau đó tắt vòi hoa sen đi, cởi bộ đồ đã bị cô kéo đến biến hình ra, “Uống đi, uống nữa đi, để anh xem lần sau em còn uống rượu nữa không.”

“Không được uống rượu, không được uống rượu, mẹ nói uống rượu sẽ không phải bé ngoan.” Thủy An Lạc cười đến híp cả mắt lại, nhìn Sở Ninh Dực với vẻ ngây thơ.

Sở Ninh Dực dùng hết sức ba bò chín trâu mới cởi được quần áo của cô ra. Nhưng khi anh ném nó đi, trong túi áo của Thủy An Lạc đột nhiên có thứ gì đó rơi ra. Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn, Thủy An Lạc mặc mỗi quần chip bắt đầu nhảy loạn xạ.

Sở Ninh Dực kêu lên, đưa tay giữ cổ tay Thủy An Lạc lại, “Đừng có ngọ nguậy nữa.”

“Đừng chạm vào tôi, người xấu đừng chạm vào tôi.” Thủy An Lạc gào lên, bởi vì chân đứng không vững, cô ngã thẳng vào bồn tắm.

Sở Ninh Dực nhắm mắt lại. Nhìn người phụ nữ rơi xuống bồn tắm mà không buồn la hét gì còn trèo lên cười một cách rất ngớ ngẩn với mình, Sở Ninh Dực muốn nói: Quá nhức mắt!

Sở Ninh Dực cúi người nhặt món đồ trông giống một chiếc hộp vuông màu đỏ lên, còn chưa kịp tìm hiểu xem nó là cái đã thấy Thủy An Lạc định uống nước trong bồn tắm.

“Ôi, tổ tông của tôi ơi, em ngoan một chút đi.” Sở Ninh Dực vội vàng bỏ thứ kia vào túi, bước tới vớt đầu Thủy An Lạc lên.

“Khát, khát quá...” Thủy An Lạc đập tay xuống mặt nước, gào ầm lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2522: Bà Sở mượn rượu làm càn (5)
Cái đồ hề này.

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, chỉ tiếc không thể ấn cô xuống bồn tắm cho chết luôn đi cho rồi.

“Vợ yêu, vợ yêu, đây là vợ yêu của mày, vợ yêu do mày tự chọn.” Sở Ninh Dực tự ám thị với chính mình, lôi người cô ra, sau đó lấy khăn tắm quấn lại, ôm cô xuống dưới nhà uống nước. Nếu anh cứ để cô ở đó, chắc chắn lúc quay lại cô cũng uống cạn luôn cả bồn nước luôn mất.

Sở Ninh Dực ôm cô xuống dưới nhà, đặt cô lên sofa, ấn cô ngồi xuống, “Ngoan ngoãn đợi ở đây, anh đi rót nước cho em.”

Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu, ngồi ngoan như một học sinh tốt, đôi mắt to long lanh nước như đang nói rằng, anh đi đi, em chờ nè.

Sở Ninh Dực nhìn cô với vẻ bán tín bán nghi, nhanh chóng đi vào bếp rót nước, nhưng anh chỉ vừa mới đến cửa bếp đã nghe thấy tiếng hát cao vút phía sau.

Sở Ninh Dực quay đầu lại, trượt chân, suýt nữa ngã ụp xuống.

Cô vợ thiểu năng nhà anh đang đứng trên sofa, cầm khăn tắm trong tay, múa may quay cuồng, hát rống lên rằng trang nam tử hán phi ngựa à chàng đúng là uy phong và mạnh mẽ...

Mặc đồ lót ướt sũng sượt, vẫy chiếc khăn tắm vừa to vừa dày, vừa hát vừa nhảy.

Sở Ninh Dực phát hiện ra, đây là lần đầu tiên anh không hề có “hứng” thú gì với cơ thể của vợ mình, bởi vì trong đầu anh chỉ còn lại bốn chữ: Cái đồ thiểu năng!

Sở Ninh Dực rót nước đi ra, ấn cô ngồi xuống, khống chế cơ thể không chịu yên của cô, đặt ly nước tới bên môi cô, “Uống nước đi.”

Có lẽ Thủy An Lạc khát thật, cho nên không cần Sở Ninh Dực phải dỗ dành, cô ôm lấy cốc nước tu ừng ực.

Sở Ninh Dực nhìn vợ mình đang uống nước, anh còn phải nghĩ xem có nên đánh cho cô ngất luôn không, bởi vì vợ anh thế này thật sự quá thử thách tính kiên nhẫn của anh.

Thủy An Lạc uống xong, cầm cái cốc rỗng không đưa cho Sở Ninh Dực, trông rất đáng thương, “Hết rồi.”

Sở Ninh Dực chỉ ừm, nhận lấy cái cốc nên muốn buông cô ra, ai ngờ Thủy An Lạc đột nhiên ôm lấy cổ anh, cưỡi lên người anh, chớp chớp mắt nhìn đôi môi anh, “Chỗ này còn nước nè.”

Sở Ninh Dực chưa kịp phản ứng gì đã thấy môi mình bị cắn.

Cái đồ... cầm thú này!

Thủy An Lạc cắn môi anh, cơ thể không an phận cọ qua cọ lại trên người anh.

Sở Ninh Dực nghĩ, ngoài việc rất biết cách giày vò anh, Thủy An Lạc khi say rượu vẫn còn một số điểm tốt, bởi lúc không say rượu cô chưa từng chủ động, cho nên xét thấy người nào đó đang cưỡng chế và tấn công để tìm nước uống, người nào đó đạt được mục tiêu rồi, thành công khơi gợi cho người nào đó thực hiện các động tác không thể miêu tả khác.

Còn về phần Thủy An Lạc, cô thực sự đã hoạt động ở chỗ nào đó một thời gian khá dài, cuối cùng ngủ thẳng cẳng trong lòng ai đó luôn.

Sở Ninh Dực nhìn người phụ nữ đang nằm nhoài trên ngực mình mà ngủ, quần áo trên người anh vẫn còn chỉnh tề, chỉ bị mồ hôi thấm ướt. Sở Ninh Dực thở dốc, ổn định lại cảm xúc, đây có thể coi là lần đầu tiên mà chỉ một mình Thủy An Lạc chuyển động từ đầu đến cuối. Sở Ninh Dực muốn để cho cô chuyển động, như vậy khi xong xuôi cô mới chịu yên tĩnh lại.

Cho đến khi Sở Ninh Dực hoàn toàn bình tâm trở lại, anh mới khẽ khàng ôm Thủy An Lạc xuống khỏi người mình, cầm khăn tắm thu dọn tàn cuộc, sau đó xốc quần tử tế rồi bế cô lên tầng.

Thế nhưng, Sở Ninh Dực đã đánh giá quá thấp sức chiến đấu của vợ mình khi say xỉn, người phụ nữ vừa mới tắm xong, chưa kịp lăn lên giường đã tiếp tục bộc phát cơn điên khi say rượu.

Sở Ninh Dực dựa người vào giường, nhìn vợ mình mặc mỗi áo tắm dùng gối làm micro vừa hát vừa nhảy trong phòng, anh không khỏi đưa tay bóp trán.

Cô vợ này, anh muốn bán tống bán tháo đi, năm tệ một cân thịt hơi, ai muốn mua không? Phát hàng tới tận nơi, không chấp nhận đổi trả hay hoàn tiền.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2523: Bà Sở mượn rượu làm càn (6)
Thủy An Lạc điên điên khùng khùng một hồi rồi đột nhiên ném gối đi, bước tới ôm lấy Sở Ninh Dực, nhìn anh chăm chú nói, “Em muốn ăn bánh bao, bánh bao, bánh bao...”

Sở Ninh Dực, “...”

“Em muốn ăn bánh bao, bánh bao, bánh bao, bánh bao đậu, bánh bao rau. Ấy, Bánh Bao Đậu của em đâu, Bánh Bao Rau của em đâu?” Thủy An Lạc nói xong, ngoảnh đầu nhìn lại, buông cổ Sở Ninh Dực ra, bắt đầu đi khắp phòng tìm bánh bao của cô.

Sở Ninh Dực nằm vật ra giường, lấy gối úp lên mặt.

Một cô vợ não tàn, cô đang muốn lấy mạng anh sao?

Sở Ninh Dực vẫn đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy huỵch một tiếng. Anh vội vàng bỏ cái gối đang úp trên mặt ra, nhìn thấy Thủy An Lạc ngã từ trên ghế xuống, vội vàng đi tới đỡ cô lên, “Làm gì thế? Em vẫn chưa chịu thôi hả?”

“Bánh bao, bánh bao của em.” Thủy An Lạc có lẽ bị ngã đau, cứ nhíu mày suốt, ngón tay cô chỉ vào tấm ảnh đặt trên bàn.

Sở Ninh Dực nghĩ, cũng tạm, vẫn biết đấy là ảnh của con mình.

Nhưng ngay sau đó, Sở Ninh Dực lại thấy mình chắc chắn bị điên rồi. Thủy An Lạc cầm khung ảnh lên muốn nhét vào miệng, còn kêu muốn ăn bánh bao.

“Này, bỏ xuống, bỏ xuống, bỏ xuống ngay cho anh.” Sở Ninh Dực vội vàng đưa tay cướp lấy khung ảnh, cũng may đám trẻ không có nhà, nếu không chắc bây giờ cô ấy ăn luôn chúng mất.

Thủy An Lạc bị cướp mất khung ảnh, không hài lòng, khóc lóc lăn lộn la lối om sòm đòi ăn bánh bao.

Sở Ninh Dực ngồi trên sàn nhà nhìn vợ mình vẫn đang bày trò. Anh cứ phải hít thở sâu, muốn đạp cho cô một cái quá.

Sở Ninh Dực bế cô lên, dồn sức kìm hãm cơ thể cô, “Em mau ngủ đi, đừng lên cơn điên nữa.”

“Lên cơn điên? Ai lên cơn điên?” Thủy An Lạc lại hét ầm lên.

“Anh, anh, anh, anh, là anh...” Sở Ninh Dực nói xong, đặt cô lên giường, kéo chăn bọc người cô lại, anh đúng là điên rồi mới để cho cô đi uống rượu mà.

Thủy An Lạc bị quấn chăn, không thoải mái, cứ uốn éo như con nhộng, “Tên xấu xa muốn bắt tôi, tên xấu xa muốn bắt tôi, hu hu...”

Thủy An Lạc bật khóc rồi, khóc thật luôn.

Sở Ninh Dực sợ hết hồn, vội vàng bung chăn ra cho cô. Thủy An Lạc được trả tự do, lại nhảy xuống giường, miệng vẫn không ngừng lải nhải.

Sở Ninh Dực, “....”

Mẹ kiếp, không cần năm tệ một cân thịt hơi nữa, cho không luôn, nếu không thì biếu thêm tiền cũng được, ai đưa thứ thiểu năng này đi giùm anh cái đi!

Sở Ninh Dực bỏ cuộc, mặc cho cô phát điên, chỉ cần cô không làm mình bị thương là được, anh không quan tâm nữa.

Cứ thế Thủy An Lạc quằn quại từ tối đến khi trời sáng, ngã sấp mặt mười mấy lần, trèo lên bàn sáu lần, nhảy từ trên giường xuống năm lần để nhảy điệu yêu ma quỷ quái mau cút đi. Sở Ninh Dực từ đầu đến cuối chỉ đứng dựa vào cửa, cầm điện thoại, quan sát.

Khi trời sáng, sau khi múa xong điệu múa nữ thần cuối cùng cô mới chịu bò ra giường, yên tĩnh hẳn, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Sở Ninh Dực nén lửa giận suốt một đêm, nếu đây không phải vợ anh, anh đã cho vài cái bạt tai từ lâu rồi.

Phòng ngủ yên tĩnh trở lại, Sở Ninh Dực xoay người xuống dưới nhà, vài phút sau bưng một cốc nước ấm pha mật ong lên phòng, ngồi xuống bên cạnh giường, ôm cô vào lòng, “Hò hét cả một đêm mà không sợ hỏng giọng hả, uống đã rồi hẵng ngủ.” Sở Ninh Dực ngoài miệng gì độc địa nhưng động tác vẫn nhẹ nhàng dịu dàng như thường.

Thủy An Lạc thật sự rất khát, cho nên cô mơ mơ màng màng ôm lấy cốc nước uống sạch. Sở Ninh Dực xoay người lấy khăn giấy lau miệng cho cô. Thủy An Lạc lắc lắc đầu, vươn tay ôm eo Sở Ninh Dực, ngoan không tưởng nổi. Cô của bây giờ với cô của ngày hôm qua đúng là hai thế giới khác biệt.

“Ngủ cho hẳn hoi đi.” Sở Ninh Dực nói xong, đặt cô ngay ngắn trên giường.

“Ông xã, ông xã, em yêu anh lắm.” Thủy An Lạc lẩm bẩm.

Sở Ninh Dực đang định kéo tay cô ra liền khựng lại. Anh thầm mắng mình không có tiền đồ. Lửa giận cháy phừng phừng cả một đêm, cô ấy chỉ nói một câu đã dập cho tắt hoàn toàn rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2524: Bà Sở mượn rượu làm càn (7)
Thế nên mới nói, không ai có được khả năng này, trừ cô vợ như cục nợ bảo bối nhà anh ra.

Sở Ninh Dực dỗ cô vợ như cục nợ bảo bối nhà mình ngủ say, sau đó mới đi ra ngoài. Nhưng anh vừa cất bước, tiếng chuông điện thoại đã vang lên. Sở Ninh Dực đưa tay mò lấy điện thoại, nhìn cuộc gọi hiển thị trên màn hình, hơi nhíu mày, ba vợ anh tính giờ giỏi quá đấy.

Sở Ninh Dực vừa nhận cuộc gọi vừa đi ra ngoài.

“Chắc cũng ngủ rồi nhỉ.”

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực ngoảnh đầu nhìn cô vợ đang ngủ say như chết của mình. Anh thật sự rất muốn nói, ba vợ à ba tính toán giỏi thật đấy.

“Vừa ngủ rồi ạ, lát nữa thím Vu sẽ qua đây. Khi nào thím Vu đến con sẽ qua đón bọn trẻ. Bao giờ ba đi?” Nếu như không có con trai út của anh ở đó, có lẽ anh sẽ nhờ ba vợ mình đưa chúng về luôn, tiếc rằng con trai anh đến xe của ông ngoại cũng không chịu ngồi.

“Chiều nay, cũng không gấp, chắc tối qua nó quậy con thảm hại lắm hả?” Thủy Mặc Vân lại hỏi.

Sở Ninh Dực sờ trán, đâu chỉ thảm hại, phải nói là khủng bố mới đúng, “Cô ấy, trước kia cũng quậy như vậy sao ạ?”

“Ba và mẹ nó căn bản không cho nó uống rượu. Lần trước nó uống say sau khi đầy tháng Tiểu Bảo Bối, điên điên khùng khùng cả một đêm, ngủ suốt ba ngày.” Thủy Mặc Vân thở dài, “Hồi nhỏ nó uống trộm rượu của ông nội, uống đúng một hớp mà phá ba và mẹ nó suốt một đêm, có điều nó ngủ dậy thì không sao hết, chẳng nhớ gì nữa cả.”

Tửu lượng cái kiểu này chắc là không ai giống nổi.

Sở Ninh Dực nói thêm vài câu với ba vợ, sau đó ngắt điện thoại, nấu một nồi cháo chờ thím Vu qua. Ban nãy anh cho cô uống nước, chứng tỏ rằng cô vẫn uống được, cho nên ngủ ba ngày thì cũng được, nhưng tuyệt đối không thể không ăn.

***

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu khắp căn phòng.

Tân Nhạc tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Cô đưa tay vỗ đầu vài cái, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng ngay sau đó, tất cả động tác liền dừng lại.

Đây là...

Nhà của Mặc Lộ Túc?

Tân Nhạc hơi quay đầu sang, trên bàn đặt tấm ảnh của cô. Nhìn xung quanh, cả căn phòng vẫn còn nguyên dáng vẻ khi cô đi. Tân Nhạc vô thức quay ngoảnh đầu lại, tấm ảnh duy nhất chụp khi kết hôn vẫn treo trên đầu giường, như thể cô chưa từng rời đi, nơi này vẫn là nhà của cô.

Tân Nhạc lắc lắc đầu, sao đến bây giờ cô vẫn còn vọng tưởng.

“Ai da, con nhỏ này đã lén uống rượu thì chớ, đến bây giờ vẫn chưa chịu dậy, để cô vào xem sao.”

...

Mẹ?

Tân Nhạc nhanh chóng tỉnh táo lại. Cô quay đầu nhìn căn phòng đầy dấu tích của mình. Không cần nghĩ gì thêm, trước khi mẹ cô vào, cô để chân trần nhảy xuống đất, nhanh chóng mở cửa phòng, chui ra rồi đóng sập lại.

Tân Nhạc mặc một bộ đồ ngủ hình con gấu, đây là bộ đồ cô mua sau khi kết hôn với Mặc Lộ Túc, cho nên khi rời đi cô không mang nó theo.

Nhưng mà, ai đã thay đồ ngủ cho cô?

Mặc... Lộ Túc sao?

Tân Nhạc bối rối tựa vào cửa. Mặc Lộ Túc đang rót nước cho ba mẹ Tân Nhạc quay đầu nhìn Tân Nhạc chốt chặt cửa không chịu cho mẹ Tân Nhạc đi vào, trong ánh mắt không giấu được vài phần hụt hẫng. Anh đoán chắc cô sợ để mẹ nhìn thấy tấm ảnh.

“Cô chú uống chút nước đi ạ.” Mặc Lộ Túc mở lời.

Mẹ Tân Nhạc nhìn chằm chằm vào con gái, “Bảo con về nhà nghỉ ngơi, ai bảo con đi uống rượu hả, không biết em trai con đang nằm viện à? Nếu không có Viện trưởng Mặc đi ngang qua chắc giờ này con bị quét vào thùng rác rồi đấy.” Mẹ Tân nhạc nói rồi kéo tai con gái đi ra phòng khách.

Ba Tân Nhạc hơi nheo mắt lại, ánh mắt ông đặt trên bộ đồ con gái đang mặc, lại vô thức hướng về giá để giày ngoài cửa, trên đó rõ ràng có đôi giày của phụ nữ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2525: Bà Sở mượn rượu làm càn (8)
Mặc Lộ Túc tự giác bước ra ngoài cửa cầm một đôi dép đi trong nhà tới, đặt dưới chân Tân Nhạc, “Tuy sàn nhà có hệ thống sưởi, nhưng tốt nhất không nên đi chân trần.”

Tân Nhạc không trả lời, xỏ chân vào đôi dép, vẫn là đôi dép của cô.

“Viện trưởng Mặc chu đáo quá.” Mẹ Tân Nhạc cười ha ha. Bà càng nhìn càng cảm thấy, tại sao con gái bà không gặp được người đàn ông tốt như vậy chứ.

Mặc Lộ Túc tự động ngồi xuống ghế sofa ở phía đối diện, nhưng nhìn thấy ánh mắt của ba Tân Nhạc, vội vàng giải thích, “Quần áo này do vợ cũ của cháu để lại. Tối qua cô hàng xóm ở phía đối diện sang thay cho cô ấy, xin cô chú cứ yên tâm ạ.”

“Yên tâm, yên tâm chứ, chúng tôi tin vào nhân cách của Viện trưởng Mặc.” Mẹ Tân Nhạc cười tới híp cả mắt vào, rõ ràng bà muốn nói, cậu thay cho nó mới tốt.

Tân Nhạc chỉ biết cúi gằm đầu. Nhà đối diện chỉ có một cậu trai thôi mà người ta còn gay nữa, làm gì có cô gái nào.

Ba Tân Nhạc hơi khựng lại, ông mở lời, “Viện trưởng Mặc nói gì vậy, có điều tôi thấy bài trí trong nhà Viện trưởng Mặc khá giống nhà tôi. Nếu Viện trưởng Mặc có thời gian có thể tới thành phố S thì qua nhà tôi chơi nhé.”

Tân Nhạc bỗng thấy căng thẳng, câu này của ba cô có ý gì?

Căn nhà này căn bản do cô chịu trách nhiệm trang trí lắp đặt, phong cách của nó tất nhiên sẽ khá tương đồng với nhà cô, chủ yếu là vì Mặc Lộ Túc không để tâm gì đến vấn đề này, giao hết cho một mình cô.

Mặc Lộ Túc hơi cụp mắt, anh từng đến rồi, nhưng đến cửa nhà cũng không có tư cách bước qua.

“Vâng ạ, có thời gian nhất định cháu sẽ tới tận nơi thăm cô chú.” Mặc Lộ Túc ngẩng đầu, nói năng rất lễ phép, “Chú với cô chưa ăn sáng đúng không ạ? Cháu vừa nấu chút cháo, nếu cô chú không chê thì ăn cùng cháu đi ạ, trông cả một đêm cũng mệt rồi.”

“Không cần, không cần đâu.” Tân Nhạc vội vàng nói, “Tôi đưa ba mẹ về tiện thể ăn trên đường luôn cũng được, không cần làm phiền Viện trưởng Mặc đâu.”

“Đúng vậy, không thể làm phiền Viện trưởng Mặc quá được.” Mẹ Tân Nhạc cũng nói theo, “Tối qua Viện trưởng Mặc đã đưa cục nợ phiền phức nhà chúng tôi về, lại báo lại với chúng tôi để chúng tôi yên tâm. Chúng tôi đã rất biết ơn Viện trưởng Mặc rồi.”

Tân Nhạc thở phào một hơi, chỉ sợ mẹ mình cứ đòi ở lại.

“Nếu đã như vậy, để cháu tiễn cô chú.” Mặc Lộ Túc không cưỡng ép, hoàn toàn giữ thái độ lễ phép và lịch sự.

Tân Nhạc không thể nói được cảm giác trong lòng mình là gì, không biết là vui hay không vui nữa.

“Bác sĩ Mặc, quần áo của tôi đâu?” Tân Nhạc định về phòng thay quần áo, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay người hỏi lại.

Ba Tân Nhạc nheo mắt nhìn, không nói gì.

Mặc Lộ Túc xoay người bước ra ban công, lấy quần áo của cô phơi trên ban công, rõ ràng đã giặt qua, đưa cho Tân Nhạc.

Tân Nhạc nhận lấy, nhưng lại cảm thấy bộ quần áo thơm mùi xà phòng này sao mà nóng bỏng tay.

Hồi mới đầu, cô thích dùng bột giặt, nhưng Mặc Lộ Túc nói rằng dùng thứ ấy không tốt, cho nên cơ bản họ luôn dùng xà phòng hoặc nước giặt để giặt đồ.

Tân Nhạc nhận lấy quần áo, cố quên đi hồi ức trong đầu, xoay người vào phòng ngủ, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Mẹ Tân Nhạc cũng không phải ngốc. Bà nhận ra bộ đồ đó đã được giặt, lại thấy tiếc rằng con gái mình không có phúc, người đàn ông này tốt đến mức không có gì để soi mói cả.

Tân Nhạc thay đồ xong bước ra. Mặc Lộ Túc cầm chìa khóa xe mở cửa mời ba mẹ Tân Nhạc ra ngoài trước, Tân Nhạc theo sau.

“Ô, hiếm lắm mới thấy nhà bác sĩ Mặc có khách, sao gần đây không thấy cô Mặc đâu nhỉ?” Chàng thanh niên ở phía đối diện mở cửa ra, nhìn thấy Mặc Lộ Túc và ba mẹ Tân Nhạc nên buột miệng nói vậy.

Tân Nhạc chưa ra nên vội vã trốn vào sau cửa. Nhóc Tóc Vàng này biết cô, bây giờ đi ra, cậu ta mà gọi cô là cô Mặc thì cô có thể rửa cổ cho mẹ cô chém được luôn đấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2526: Bà Sở mượn rượu làm càn (9)
Mặc Lộ Túc vô thức chặn lại trước cửa, vẫn giữ nguyên phong độ của anh, “Cậu Trình ra ngoài bây giờ à?”

“Ai da...” Tân Nhạc đột nhiên ôm mũi kêu ai da một tiếng. Mẹ Tân Nhạc vội vàng quay đầu lại nhìn Tân Nhạc đang ngồi bệt sau cánh cửa.

“Nhạc...”

“Bị đau dạ dày à?” Trước khi mẹ Tân Nhạc kịp nói gì, Mặc Lộ Túc đã nói trước, sau đó xoay người bước vào cửa, đỡ Tân Nhạc vào trong nhà.

Tân Nhạc ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh. Ánh mắt Mặc Lộ Túc như sâu thêm, nghe tiếng bước chân theo sau là biết ba mẹ Tân Nhạc cũng đã theo vào nhà.

Tóc Vàng ở ngoài cửa không khỏi gãi gãi đầu rời đi, “Cô Mặc lại làm gì thế nhỉ?”

Mẹ Tân Nhạc cuống quýt nhìn con gái, “Có phải đau dạ dày không? Ai bảo con uống nhiều thế làm gì, bây giờ biết khổ chưa.”

Ngón tay nóng ấm của Mặc Lộ Túc đặt trên cổ tay Tân Nhạc. Tân Nhạc không khỏi muốn rụt tay về, nhưng lại bị bàn tay kia của anh giữ lại.

“Không có vấn đề gì nghiêm trọng, vừa uống rượu vừa ăn đồ cay nên tổn thương dạ dày.” Mặc Lộ Túc nói xong, buông tay Tân Nhạc ra. Anh vô thức sờ lên cổ tay mình, như có điều gì đó không chắc chắn lắm.

Mẹ Tân Nhạc chỉ tay vào trán cô mà mắng cho một trận. Tân Nhạc cứ kêu ai da mà trốn tránh, tiếc rằng bây giờ đau dạ dày thật rồi.

“Hay là ăn chút gì đó rồi hẵng đi, ăn chút gì đó rồi dạ dày cũng dễ chịu hơn.”

“Không...”

“Không cái gì mà không.” Mẹ Tân Nhạc hung dữ mắng cô, lại nhìn Mặc Lộ Túc cười tủm tỉm, “Làm phiền Viện trưởng Mặc quá.”

“Có gì phiền đâu ạ, cứ coi như cô chú ăn giúp cháu, cháu nấu nhiều cháo quá.” Mặc Lộ Túc nói xong liền đi vào bếp.

“Con nhìn Viện trưởng Mặc đi, người ta hơn con có mấy tuổi, không chỉ giỏi hơn con, mà làm việc gì cũng chu toàn hơn con cả trăm lần.”

Tân Nhạc không khỏi trợn mắt, “Mẹ cũng thế, sao mẹ có thể yên tâm để con ở lại nhà một người đàn ông chứ, con có phải con gái mẹ không?”

“Mẹ đang hy vọng là không đây, mà đấy, tối qua ba mẹ gọi cho con bao nhiêu cuộc con không bắt máy, cũng may có Viện trưởng Mặc gọi cho ba mẹ báo lại rằng con say bét nhè rồi.”

“Thế thì hai người phải đưa con về chứ.” Tân Nhạc khẽ gầm lên.

“Đưa về làm gì? Viện trưởng Mặc mà nhìn trúng con thì mẹ chẳng cảm ơn quá ấy chứ.” Mẹ Tân Nhạc nhìn về phía người đàn ông đang múc cháo trong bếp, càng nhìn càng thấy tiếc, “Người đàn ông tốt thế, cũng phải, làm sao mà nhìn trúng con được?”

Tân Nhạc: “...”

Tân Nhạc ngồi trên sofa, ôm lấy gối tựa, chân tay vắt vẻo.

Mẹ, mẹ nói đúng rồi đấy, người đàn ông tốt như thế, không coi trọng con gái mẹ đâu.

“Ngồi cho hẳn hoi tử tế vào. Đây là nhà người ta, sao con tùy tiện như ở nhà mình thế?” Mẹ Tân Nhạc đưa tay phát vào chân con gái, bảo cô xỏ dép vào rồi ngồi cho tử tế.

Tân Nhạc: “...”

Tân Nhạc vội vàng bỏ chân xuống, quen thói, là thói quen, cái này chắc chắn là thói quen thôi.

Mặc Lộ Túc bưng bát ra, nhìn thấy động tác của Tân Nhạc, bước chân hơi khựng lại nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, đặt bát lên bàn, “Cô chú, bữa sáng không nấu được gì, hai người không chê thì ăn nhiều một chút.”

“Không chê, không chê, Viện trưởng Mặc hiền lành quá. Cậu không biết đấy thôi, con gái tôi ở nhà chẳng chịu làm gì cả, lười chết đi được.” Mẹ Tân Nhạc kéo Tân Nhạc đứng dậy đi tới bên bàn.

Tân Nhạc đẩy cái bát tới chỗ ba cô, “Mẹ, mau ăn đi, ăn xong con còn đưa ba mẹ về rồi tới viện trông Tân Dương.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2527: Bà Sở mượn rượu làm càn (10)
“Bác sĩ Tân trông không giống người lười biếng, chắc vì ở nhà có mẹ nên mới không muốn đụng tay vào làm thôi.” Mặc Lộ Túc mỉm cười, lại bước vào phòng bếp.

Tân Nhạc không khỏi bật cười, trước kia toàn cô nấu cơm cả, tất nhiên cô không lười rồi.

Ngoài cháo ra còn có ít dưa chuột muối, do Tân Nhạc làm trước đây, có lẽ để khá lâu rồi. Mặc Lộ Túc nghiên cứu rất lâu mới biết cái này phải ăn thế nào.

Mẹ Tân Nhạc nhìn thấy dưa chuột muối, kêu lên một tiếng, “Cái này là Viện trưởng Mặc mua hả? Ba Tân Nhạc, ông nếm thử đi, mùi vị không kém gì tôi làm ở nhà đâu.”

“Khụ khụ khụ khụ...” Tân Nhạc suýt nữa bị sặc nước bọt. Tất nhiên là không kém gì rồi, lúc đầu khi con làm cái này mẹ còn hướng dẫn từng bước trong điện thoại cơ mà. Có điều, không phải Mặc Lộ Túc trước nay không ăn cái này sao?

Anh cảm thấy, thực phẩm ngâm ướp dễ gây ung thư!

Không sai, dễ gây ung thư đấy!

Nhưng ở cái đất nước rộng lớn này, ai chưa từng ăn lẩu, ai chưa từng ăn canh cay chứ, ung thư thì đã sao, ai sợ?

Ba Tân Nhạc nếm thử một miếng, cũng gật đầu, “Dưa chuột muối này ngon đấy, giúp việc làm hả?”

“Khụ khụ...” Tân Nhạc lại suýt sặc một lần nữa.

Ba ơi, con gái rượu của ba giống giúp việc chỗ nào hả?

Giống ở chỗ nào?

Được rồi, hôn nhân không có tình yêu, cô chỉ giống như một cô giúp việc chăm anh ngày ba bữa cơm thôi.

“Cô chú thích là được, không phải giúp việc làm đâu ạ, cháu rất ít khi thuê giúp việc.” Mặc Lộ Túc nói xong lại từ tốn ăn cháo.

Mẹ Tân Nhạc trợn mắt nhìn Tân Nhạc, “Ăn tí cháo mà cũng sặc được, con bao nhiêu tuổi rồi?”

Tân Nhạc ngẩng đầu, nhìn ba mẹ mình mà khóc không ra nước mắt, do hai người dọa con đấy chứ.

“Vậy là người lớn trong nhà làm hả?” Mẹ Tân Nhạc lại hỏi.

Lần này thì Tân Nhạc bình tĩnh và kiên định rồi, không bị sặc nữa.

Cô chỉ nhìn Mặc Lộ Túc với vẻ lo lắng, nhưng khi Mặc Lộ Túc nhìn qua, cô lại lặng lẽ cúi đầu ăn.

“Ngoài ba cháu ra, nhà cháu không còn người lớn nào nữa rồi ạ.” Mặc Lộ Túc trả lời, không nhìn ra chút đau lòng nào.

Mẹ Tân Nhạc ngượng ngùng, cứ xin lỗi suốt.

Mặc Lộ Túc cười cười, “Không có gì đâu ạ, chuyện quá khứ cả rồi.” Mặc Lộ Túc đáp lời rồi cúi đầu ăn tiếp.

Tân Nhạc muốn bật cười, quá khứ rồi sao?

Trong lòng anh, quá khứ không bao giờ có thể qua đi được nhỉ.

Nếu bỏ qua được, tại sao đến giờ anh vẫn không chịu buông tha cho cô.

“Nhưng mà Viện trưởng Mặc có thành tựu như thế này đã là rất giỏi rồi.” Mẹ Tân Nhạc dịu dàng mở lời.

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu lên, trong lòng ấm áp, “Cô không cần gọi cháu Viện trưởng Viện trưởng mãi thế đâu ạ, gọi cháu Lộ Túc là được rồi. Thật ra phẫu thuật của em nhà mình không phải đại phẫu gì, bác sĩ Tân cũng có thể làm được.”

“Vậy gọi cháu là Lộ Túc nhé.” Mẹ Tân Nhạc cười cười, “Cháu không thấy cô phiền nhiễu chứ.”

“Không đâu ạ, sau khi cháu và vợ ly hôn, bên cạnh rất ít khi có người nói chuyện với cháu.” Mặc Lộ Túc nói vậy, ánh mắt lướt qua Tân Nhạc, không để lại dấu vết gì.

Đúng vậy, sau khi Tân Nhạc đi, trong căn nhà này ngoài tiếng hít thở của anh, chẳng còn âm thanh nào khác nữa, yên tĩnh đến đáng sợ.

Trong phòng khách đã không còn tiếng bình luận của cô khi ngồi trên sofa xem tivi, trên bàn ăn đã không còn tiếng cô nói với anh bệnh nhân nào ở giường bao nhiêu hôm nay ra sao khi hai người ăn cơm, không có tiếng gọi anh đi nghỉ khi anh làm việc đến nửa đêm, không có...

Quá nhiều, quá nhiều thứ.

Quá nhiều, quá nhiều âm thanh mà anh tưởng rằng mình rất bài xích nhưng sau cùng không thể rời bỏ được.

“Đúng vậy, thói quen thật đáng sợ, có điều, những thói quen không bỏ được chứng tỏ cháu vẫn rất để ý tới vợ mình. Nếu đã để tâm, sao không đi tìm về? Giống như con gái ngốc nhà chúng tôi, rõ ràng người ta không cần...”

“A, mẹ...” Tân Nhạc như con mèo bị giẫm phải đuôi, bỗng kêu lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2528: Xin mời bắt đầu phần biễu diễn (1)
Mẹ Tân Nhạc trừng mắt nhìn con gái mình, nói bằng giọng không vui, “Con nhỏ này mới sáng ra đã ầm ĩ lên rồi, làm gì thế hả?”

Tân Nhạc khóc không ra nước mắt, không làm gì hết, bị mẹ dọa cho xám hồn thôi, không thể ăn uống cho tử tế được hay sao mà cứ phải nói nhiều thế làm gì?

“Không sao, đá chân vào chân ghế hơi đau thôi ạ.” Tân Nhạc nói rồi tiếp tục cúi đầu ăn.

Cũng may, mẹ cô không nói gì thêm nữa, cũng coi như giải thoát cho cô.

Sau khi bữa sáng kết thúc, mẹ Tân Nhạc bảo Tân Nhạc đi rửa bát, coi như cảm ơn bữa sáng của người ta.

Tân Nhạc cũng không phản đối. Cô đứng dậy thu dọn bát đũa đi vào bếp, vô cùng thuần thục, tìm ngay thấy dầu rửa bát và mút rửa bát, bắt đầu rửa bát.

Ba Tân Nhạc nheo mắt nhìn vị trí trong phòng bếp, nhìn Tân Nhạc làm mọi thứ bằng vẻ nhuần nhuyễn, nhìn Tân Nhạc xếp bát đũa rửa xong theo đúng vị trí, những vị trí đó, giống như không cần phải nghĩ cũng biết là đặt ở đâu vậy?

Tân Nhạc bước ra ngoài đã gặp ngay ánh mắt của ba mình, ánh mắt đó khiến cô không khỏi thấp thỏm, dường như có chút bất ngờ.

“Con... phòng bếp trong nhà Viện trưởng Mặc giống nhà mình quá.” Tân Nhạc bối rối giải thích, nhưng không dám nhìn vào mắt ba mình, sau cùng đi thẳng ra cửa đổi giày, “Ba mẹ, mau đi thôi, không nên làm phiền Viện trưởng Mặc nữa.”

Chắc không phải ba cô nhìn ra rồi chứ, ban nãy cô nên hỏi vài câu cho có lệ mới phải, đúng thật là...

Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn trời, sơ xuất quá, sơ xuất quá.

Mặc Lộ Túc tiễn họ xuống dưới nhà. Tân Nhạc từ chối để anh lái xe đưa họ đi, hơn nữa ánh mắt cô rất kiên quyết. Mặc Lộ Túc đang định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt của cô, tự động nuốt ngược những lời muốn nói trở lại.

“Cô chú đi đường cẩn thận ạ.” Mặc Lộ Túc chỉ có thể nói vậy.

Tân Nhạc đưa ba mẹ lên xe, hai bàn tay buông xuôi bên người của Mặc Lộ Túc nắm chặt lại, nhìn chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mới đi về nhà.

Anh có thể thấy rõ ràng là cô ấy luôn né tránh, không tồn tại vấn đề nghi ngờ phỏng đoán gì, cho nên tất cả không cần thiết nữa rồi.

***

Thấm Tâm Viên.

Khi Sở Ninh Dực đón ba đứa trẻ về đã là đầu chiều, thím Vu đã nấu xong bữa trưa.

Bánh Bao Đậu nhào vào lòng thím Vu, nói với thím Vu là con bé nhớ bà, ngọt như mía lùi.

“Ha ha ha, bà Vu đã làm món cánh gà chiên coca mà Bánh Bao Đậu của chúng ta thích ăn nhất rồi này, cho một mình Bánh Bao Đậu ăn thôi.” Thím Vu ôm Bánh Bao Đậu cười ha ha.

“Oh yeah, cháu yêu bà Vu nhất.” Bánh Bao Đậu cười khanh khách.

Tiểu Bảo Bối nhìn xung quanh, tò mò hỏi, “Ba, mẹ đâu rồi ạ?”

Sở Ninh Dực cởi áo khoác ngoài treo lên mắc, ngẩng đầu nhìn lên tầng, mẹ con lên cơn điên cả đêm, bây giờ đang ngủ tít rồi.

Nhưng chuyện này làm sao anh có thể nói với con trai được?

“Mẹ thấy hơi mệt nên ngủ rồi.” Sở Ninh Dực nói rồi cởi áo khoác lông ra cho con trai, nhận lấy áo khoác mà Tiểu Bảo Bối đã cởi ra treo lên mắc, “Đi rửa tay rồi ăn cơm đi.”

“Mẹ sao thế ạ? Có nghiêm trọng không ạ?” Bánh Bao Rau lo lắng hỏi.

Cực kỳ nghiêm trọng!

Sở Ninh Dực hầm hừ nghĩ vậy, quậy cả một đêm, làm sao anh có thể tha cho cô đơn giản thế được?

Có điều nghĩ tới việc đêm qua cô quậy phá, Sở Ninh Dực đột nhiên nhớ tới chiếc hộp đỏ tối qua rơi ra. Anh sờ đầu con trai nhỏ, “Không sao đâu, Bảo Bối đưa em trai đi rửa tay đi.”

“Vâng.” Tiểu Bảo Bối đáp lại, nhìn ba một cái rồi đi lên nhà.

Sở Ninh Dực đi lên tầng, tìm bộ đồ anh mặc tối qua, lấy chiếc hộp đỏ ra khỏi túi áo.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2529: Xin mời bắt đầu phần biễu diễn (2)
Chiếc hộp không to lắm, chỉ cỡ bằng lòng bàn tay. Sở Ninh Dực chắc chắn đây không phải đồ của Thủy An Lạc, bởi vì trước nay anh chưa từng thấy thứ này.

Sở Ninh Dực cầm chiếc hộp ra khỏi phòng tắm, sau đó ngồi bên bàn đọc sách, từ từ mở hộp ra xem.

Bên trong chiếc hộp có một tấm ảnh, Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn thi thể máu thịt lẫn lộn trong ảnh.

Uy hiếp?

Hay đe dọa?

Sở Ninh Dực quay đầu nhìn Thủy An Lạc đang ngủ say, thời gian này cô không đắc tội với ai mới đúng, cô luôn đi cùng anh mà.

Sở Ninh Dực lấy tấm ảnh ra, đốt bỏ.

Lúc Thủy An Lạc ra khỏi quân doanh, anh chưa hề thấy chiếc hộp này. Như thế có nghĩa là, trong thời gian cô ấy ở cửa hàng đồ nướng đã bị người ta bỏ chiếc hộp này vào túi. Nhưng người đó lại không nghĩ rằng Thủy An Lạc uống say.

Sở Ninh Dực đốt xong tấm ảnh, đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh giường. Anh sờ tay lên trán Thủy An Lạc, lại cho cô uống thêm một cốc nước.

Thủy An Lạc mơ màng mở mắt ra, nhìn anh một cái, vươn tay ôm eo anh, sau đó ngủ tiếp.

Lần này thì yên tĩnh hẳn rồi.

“Rốt cuộc là ai?” Sở Ninh Dực lẩm bẩm, nếu như chỉ đơn giản là đe dọa hay uy hiếp, đây chắc chắn không phải là lần cuối.

Một tấm ảnh đe dọa tại sao phải đặt trong một chiếc hộp đỏ mà không gửi tới điện thoại?

“Ba ơi, ăn cơm thôi.” Tiểu Bảo Bối đẩy cửa ra, gọi với vào.

“Ừ.” Sở Ninh Dực nói xong, cẩn thận bỏ tay Thủy An Lạc ra, sau đó đứng dậy đi.

Sở Ninh Dực đi ra cửa, dắt tay con trai đi xuống nhà.

Mà lúc này, Mặc Lộ Túc về nhà, vốn định đi ngủ, nhưng không hiểu sao không thể ngủ được. Anh ngồi dậy, sờ vào cổ tay mình một lần nữa.

Thực sự hơi sai sai.

Mạch đập của Tân Nhạc hơi kỳ lạ, nhưng anh không nói ra được kỳ lạ ở chỗ nào.

Mặc Lộ Túc nghĩ vậy liền xuống giường vào phòng làm việc, lấy một cuốn sách về động mạch trên giá xuống, sau đó nghiêm túc ngồi đọc sách.

Tân Nhạc đưa ba mẹ về nhà rồi mới vào bệnh viện trông Tân Dương, nhưng khi cô đi đến sảnh bệnh viện thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

“Trần Thiến Đồng?” Tân Nhạc lẩm bẩm, lại nhìn về cô gái đang nghịch điện thoại trong lúc xếp hàng chờ lấy thuốc, không khỏi tò mò mà từ từ đi về phía đó, “Trần Thiến Đồng?” Tân Nhạc lại mở miệng hỏi.

Cô gái tóc dài kia ngẩng đầu lên, cách trang điểm tỉ mỉ tinh tế, vẫn xinh đẹp như mọi khi. Tân Nhạc cúi đầu nhìn đơn thuốc trong tay cô ta, nhưng khi thấy hai loại thuốc trên đó lại khựng lại.

Đó là thuốc điều trị bệnh tâm thần.

“Ôi, Tân Nhạc, trùng hợp quá.” Trần Thiến Đồng cất điện thoại đi, cười cười, “Làm ở đây hả?”

Tân Nhạc lắc đầu, “Em trai nằm viện.”

“Ồ, tôi lấy thuốc trước đã nhé, đợi tôi một lát.” Trần Thiến Đồng mỉm cười, đi tới cửa sổ lấy thuốc.

Tân Nhạc hơi nheo mắt. Khi năm ba đại học kết thúc, Trần Thiến Đồng đắc tội với Thủy An Lạc nên bị trường đuổi, từ đó họ không hề liên lạc với nhau, không ngờ lại gặp cô ấy ở đây.

Thực ra quan hệ của cô và Trần Thiến Đồng không tốt đến mức đó, chỉ là lúc ấy không thích Thủy An Lạc, cho nên dưới cái bóng của mối quan hệ Thủy An Lạc - Kiều Nhã Nguyễn, cô cảm thấy quan hệ của cô và Trần Thiến Đồng cũng rất tốt.

Trần Thiến Đồng lấy không ít thuốc, cả một túi đầy. Cô ta nhìn Tân Nhạc, mỉm cười nói, “Lâu lắm không gặp mọi người, Kiều Nhã Nguyễn và Thủy An Lạc vẫn ổn chứ?”

Tân Nhạc bất giác run lên, sau cô vẫn gật đầu, “Vẫn ổn, Thủy An Lạc đã có ba đứa con rồi. Kiều Nhã Nguyễn cũng có một con gái rồi, cậu thì sao?”
 
Top