Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2530: Xin mời bắt đầu phần biễu diễn (3)
Trần Thiến Đồng giơ tay vuốt vuốt mái tóc dài của mình, “ờ” một tiếng, “Bọn họ vẫn hạnh phúc nhỉ, còn cậu?”

“Tôi?” Tân Nhạc thoáng sửng sốt, “Tôi vẫn thế thôi.”

Trần Thiến Đồng cười ha ha, “Tân Nhạc, trước kia tôi với cậu thân nhau nhất mà. Nhưng giờ tôi thấy quan hệ của cậu với bọn họ cũng không tệ nhỉ, có còn liên lạc với bọn họ nữa không?”

Tân Nhạc hơi nhún vai, “Cũng bình thường, dù sao cùng ở chung ký túc, sau khi tốt nghiệp cũng thân thiết hơn một chút, bây giờ tôi đang làm cùng bệnh viện với An Lạc.”

“Tốt quá, tôi còn chưa tốt nghiệp đại học.” Trần Thiến Đồng thở dài nói, giơ túi thuốc trong tay lên, “Tôi bị rối loạn lưỡng cực, mấy năm nay rồi, mọi người đều biết tôi bị bệnh tâm thần.”

Tân Nhạc nhìn túi thuốc trong tay cô ta, “Giờ trông cậu đã khá hơn nhiều rồi mà.”

“Ừ, tôi cũng thấy là đã đỡ hơn rồi, chí ít thì sẽ không cảm thấy đối địch với người khác nữa, lúc nào rảnh gọi Thủy An Lạc ra ngoài nhé, coi như để tôi nói lời xin lỗi với cô ấy.”

“Được, để tôi hỏi cô ấy.” Tân Nhạc đáp lại.

“Vậy tôi đi trước đây, ba tôi còn đang chờ ngoài xe, đúng rồi, cậu cho tôi số điện thoại đi, hoặc là wechat, QQ cũng được.” Trần Thiến Đồng rút di động của mình ra nói.

Tân Nhạc suy nghĩ một chút, đưa số di động của mình cho cô ta.

Trần Thiến Đồng lưu lại, sau đó mỉm cười rời khỏi bệnh viện.

Tân Nhạc nhìn theo bóng lưng cô ta, xem ra Trần Thiến Đồng thực sự đã đỡ hơn nhiều rồi.

Như vậy cũng tốt, chí ít sẽ không tùy tiện đối chọi với người khác nữa.

Tân Nhạc nghĩ vậy rồi đi về phía phòng bệnh.

Trần Thiến Đồng quay về xe, không có người ba nào trong xe như lời cô ta nói cả, chỉ có mình cô ta. Trên ghế phụ có ba con búp bê, bên trên lần lượt dán ba cái tên Tân Nhạc, Kiều Nhã Nguyễn, Thủy An Lạc.

“Tân Nhạc, cậu là người có quan hệ tốt nhất với tôi, tại sao cậu có thể thân thiết với chúng nó như vậy, tại sao lại thế?” Trần Thiến Đồng nói, ra sức vỗ lên vô lăng một cái.

***

Tân Nhạc đến phòng bệnh thì thấy Tân Dương đang chơi game. Cô cũng lười xía vào, rút di động ra tự chơi một mình.

“Này chị, hôm qua chị uống say bị anh rể hụt đưa về nhà hả? Sáng nay ba mẹ qua, xong đời chưa?” Tân Dương hả hê trước nỗi đau khổ của người khác mở miệng hỏi.

Tân Nhạc ném cho cậu ta một cái trừng mắt, cúi đầu gửi tin nhắn lên nhóm.

Chuyện gặp được Trần Thiến Đồng ngày hôm nay, cô phải kể cho Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn mới được.

[Tân Nhạc: Hai bà đoán thử xem tôi vừa mới gặp ai?]

[Kiều Nhã Nguyễn: Đàn anh à? Bà đừng có nhắc đến anh ấy với tôi nhé, tôi sẽ đấm bà đó.]

[Tân Nhạc: Bà tưởng tượng nhiều quá, không phải, nữ mà.]

[Kiều Nhã Nguyễn: Teo rồi, bà bị tổn thương quá nên chuyển đổi xu hướng tình dục luôn rồi hả? Tôi nói bà hay, sau này tránh xa tôi ra nhé.]

[Tân Nhạc:...]

[Tân Nhạc: Là Trần Thiến Đồng.]

[Tân Nhạc: Bà còn nhớ không?]

[Kiều Nhã Nguyễn: Tôi có bị ngu đâu?]

[Kiều Nhã Nguyễn: Sao bà lại gặp con mụ đó?]

[Tân Nhạc: Gặp ở bệnh viện, đang mua thuốc, cậu ta bị rối loạn lưỡng cực.]

[Kiều Nhã Nguyễn: Ai da, bị tâm thần à, tôi đã bảo rồi mà, năm đó cứ gặp người là cắn, thì ra là bị bệnh chó dại.]

[Tân Nhạc:...]

[Tân Nhạc: Cậu ta nói lúc nào rảnh chúng ta tụ tập.]

[Kiều Nhã Nguyễn: Ngại quá, tôi không có hứng thú với những đứa mắc bệnh dại, ai biết cô ta tiêm vắc xin phòng bệnh xong có tác dụng hay không. Tân Nhạc, tôi nói cho bà hay, chó không bao giờ bỏ được thói ăn c*t, bà tránh ra nó ra một chút thì hơn.]

[Tân Nhạc:...]

[Tân Nhạc: Bà đanh đá thật đấy!]

[Tân Nhạc: An Lạc đâu? Giờ mà còn chưa dậy hả?]

[Kiều Nhã Nguyễn: Có ma mới biết được, hôm qua không phải hai bà rủ nhau đi uống rượu à?]

[Tân Nhạc: Hình như bà ấy bị chồng lôi về.]

[Kiều Nhã Nguyễn:...]
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2531: Xin mời bắt đầu phần biễu diễn (4)
Tân Nhạc nhìn biểu tượng khinh bỉ mà Kiều Nhã Nguyễn vừa gửi qua liền tỏ ý không muốn nói chuyện với cô nữa.

Nhưng cô thấy Trần Thiến Đồng rất bình thường mà, có lẽ thực sự đã trở nên tốt hơn rồi thì sao?

***

Thấm Tâm Viên.

Người phụ nữ vốn phải ngủ ba ngày đã tương đối tự giác tỉnh lại ngay tối ngày hôm sau.

Đầu Thủy An Lạc đau như muốn nứt ra, cô mở mắt, thấy trần nhà xoay mòng mòng, cô đã làm gì vậy?

Còn nữa, sao người lại nhức thế này, tay còn đau, chân cũng đau, giống như đi Trường Thành mấy lần vậy.

“Tỉnh rồi hả?”

Một giọng nói lạnh như băng vang lên, Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy người đàn ông sắc mặt âm trầm đang ngồi bên giường.

Trái tim Thủy An Lạc giật thót một cái, chẳng lẽ hôm qua cô bị anh đánh?

“Có phải anh đánh em đúng không?” Thủy An Lạc lảo đảo đứng lên, vì đã hò hét “trang nam tử hán phi ngựa” cả đêm cho nên lúc này giọng của cô đã hơi khàn lại.

Sở Ninh Dực vẫn lạnh lùng nhìn cô, dáng vẻ như muốn nói: đánh em? Ông đây bị điên chắc?

Thủy An Lạc ngồi xuống, vươn tay ra sờ chân mình, đau vô cùng, lại còn là kiểu đau sau khi đã đi một quãng đường dài nữa.

“Có biết đêm hôm qua mình đã làm gì không?” Sở Ninh Dực mở miệng hỏi.

Thủy An Lạc hơi sững sờ, đưa tay lên gãi đầu. Hôm qua cô và Tân Nhạc đi uống rượu, cô nói không uống, nhưng sau đó lại không nhịn được, sau đó nữa thì cô không nhớ rõ nữa.

“Em uống say à?” Thủy An Lạc dè dặt hỏi, nhìn bộ dạng “em nói xem” của Sở Ninh Dực, Thủy An Lạc vươn tay vỗ vỗ ngực mình. “May quá, may quá.”

“May?” Giọng nói của Sở Ninh Dực loanh quanh trong miệng, anh muốn hỏi, may chỗ nào?

Thủy An Lạc ngẩng đầu, tỏ ra đương nhiên nhìn anh, “Đương nhiên là may rồi, anh nên tự thấy đủ đi, mẹ em đã bảo, em lúc uống say rất ngoan ngoãn, chỉ biết ngủ, đến nôn còn không nôn cơ.”

Sở Ninh Dực: “...”

Mẹ vợ à, mẹ nói lời trái lương tâm như vậy mà không thấy thẹn với lòng mình sao?

Như vậy mà là ngoan ngoãn?

Tưởng Sở Ninh Dực anh không biết thế nào là ngoan ngoãn chắc?

“Đúng là quá tổn hại sức khỏe, không phát tiết ra ngoài kìm nén mãi khiến cả người em đều khó chịu đây này.” Thủy An Lạc nói, đứng dậy định bước xuống giường.

Sở Ninh Dực: “...”

Em mà kìm nén à? Có mà tự mình chơi đùa thì có!

“Không phải chứ, ánh mắt anh như thế là sao?” Thủy An Lạc cuối cùng cũng phát hiện ra ánh mắt của Sở Ninh Dực không bình thường, hung hăng nhìn anh nói.

Sở Ninh Dực “à” một tiếng: “Không nhìn ra hả? Có cần anh phải nói lời dẫn “Xin hãy bắt đầu phần biểu diễn của em” giúp em không?”

Thủy An Lạc nheo mắt, nhìn Sở Ninh Dực từ trên xuống dưới, “Không đúng, anh Sở, có phải anh nghĩ em uống say ngoan ngoãn quá, không hề làm chuyện gì súc sinh với anh nên anh thất vọng không vậy?”

Anh nhổ vào...

Nếu không ngại vấn đề vệ sinh, chắc Sở Ninh Dực đã nhổ lên mặt vợ mình rồi.

Tiểu súc sinh này còn không biết hôm qua mình đã làm gì!

“Thất vọng, hừ...” Sở Ninh Dực hừ một tiếng, giơ chiếc di động trong tay lên.

“Gì thế?” Thủy An Lạc ngẩng đầu lên nhìn, càng thấy tò mò hơn.

“Cho em xem lúc say em ngoan ngoãn thế nào.” Sở Ninh Dực nói, nhấn nút play.

Trên video người phụ nữ đang đứng trên bàn, ôm lấy khung ảnh đang bị Sở Ninh Dực lôi ra kêu gào ăn bánh bao, vô cùng... nhức mắt!

“Á...” Thủy An Lạc đột nhiên hét lên một tiếng, vươn tay định đoạt lấy chiếc di động, lại bị Sở Ninh Dực giơ lên cao, “Đây, đây, đây là cái gì?” Người phụ nữ nào đó run rẩy nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2532: Xin mời bắt đầu phần biễu diễn (5)
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, vươn tay ôm lấy cô, giơ di động đến trước mặt cô, “Em không phải biểu diễn nữa, cho em xem có sẵn luôn.”

Người phụ nữ trên bàn gặm khung ảnh một lúc liền đòi xuống dưới, động tác ngu đần không khác gì một con gấu ngốc ngếch.

“A a a a, không muốn xem nữa.” Thủy An Lạc bị một cú sốc lớn, đây sao có thể là cô được! Sao có thể!

Sở Ninh Dực nhìn động tác che điện thoại của cô, cười lạnh thành tiếng, “Trực tiếp anh còn xem rồi, đây chỉ là quay lại cho em xem thôi, uống say và ngoan ngoãn? Hửm ~”

Thủy An Lạc lúc này đã lúng túng đến mức đầu ngón chân cũng đỏ lên.

Mẹ ơi, tại sao mẹ lại gạt con chứ, người đàn bà điên này là ai?

Thủy An Lạc đẩy Sở Ninh Dực ra nằm sấp lên giường, hận không thể khiến mình ngạt chết, mất mặt quá, quá mất mặt rồi.

“Đừng mà, còn màn nhảy shaman đặc sắc lắm đây này.” Sở Ninh Dực tiếp tục lạnh lùng nói.

“Đừng xem nữa! Tắt đi, tắt đi!” Thủy An Lạc vùi đầu vào giường, đá chân tức giận nói, bên tai vẫn tràn ngập cái giọng đầy ma tính của cô.

Cái thứ thiểu năng này làm sao vậy? Đúng là quá mất thể diện rồi!

Thảo nào cổ họng cô lại đau như vậy!

Sở Ninh Dực giống như cố ý, bước qua ghé sát lại gần cô, giơ di động gần lại bên tai cô, “Bà xã, hóa ra em còn bộ mặt như thế này, cuối cùng anh cũng được nhìn thấy, được rồi, trong này còn chưa quay được hết, ví dụ như có người đòi uống nước tắm, ví dụ như có người bị ngã chỏng vó từ trên ghế xuống, nằm dạng chân ra, ví dụ như một bé súc sinh...”

Sở Ninh Dực cố tình thì thầm bên tai Thủy An Lạc, hơi thở nóng rực hoàn toàn phả vào vành tai nhỏ nhắn của cô.

“A a a a... em không nghe, em không nghe.”

Thủy An Lạc run rẩy, cả đời này cô chưa từng mất mặt như thế bao giờ.

Sở Ninh Dực cười khẩy một tiếng, tét vào mông cô một cái, “Ngoan ngoãn thưởng thưc đi, bản thiếu gia hôm qua bị thứ ma âm này đầu độc lỗ tai, bị kỹ thuật nhảy nhức mắt này chọc mù cả mắt rồi.”

Thủy An Lạc bỗng trợn mắt, trả lời một cách dĩ nhiên: “Không phải anh đã mù từ lâu rồi à? Nếu không sao lại vừa ý em được?”

Sở Ninh Dực: “...”

“Em tự hào lắm hả?” Câu này lạnh vô cùng.

Ạch...

Hình như nói sai rồi!

Nhưng bao giờ thứ ma âm này mới được tắt đi hả!

Chỉ cần nghe thôi là đầu óc cô đã đờ đẫn ra rồi đây này!

Thủy An Lạc hơi cắn môi, tỏ ra đáng thương xoay người nhìn Sở Ninh Dực: “Xóa đi, xóa đi, anh mau xóa đi đi.”

“Thế không được, màn biểu diễn ngốc nghếch thuần tự nhiên của cô Sở thế này làm sao có thể xóa đi được?” Sở Ninh Dực vươn tay vuốt ve gò má của cô, “Còn dám mắng bản thiếu gia không?”

Thủy An Lạc lúc này đã khóc không ra nước mắt nữa rồi: “Sao em dám mắng anh được?”

“Hôm qua ai mắng anh là đồ trứng thối, ai nói anh ngang ngược phát xít, ai nói...”

“Aiz aiz aiz, nhất định không phải em, nhất định không phải em, là cô ta, cô ta...” Thủy An Lạc nói, quả quyết chỉ vào người phụ nữ vẫn còn lên cơn động kinh trên video.

Sở Ninh Dực: “...”

Vợ, đức hạnh với em chỉ là thứ dùng để ăn thôi đúng không, hơn nữa còn là thứ bao nhiêu cũng không đủ cho em ăn.

“Anh hỏi em, hôm qua trong quán nướng chỉ có hai người các em thôi hả?” Sở Ninh Dực đột nhiên mở miệng hỏi.

Thủy An Lạc còn đang thận trọng muốn vươn tay xóa bỏ video, nghe Sở Ninh Dực hỏi vậy liền dừng lại, nghiêm túc nghĩ, “Đúng thế, năm mới, nào có ai đi ăn nướng?”

“Em nghĩ cho kỹ đi, lúc em đến đó có nhìn thấy ai khác ngoài Tân Nhạc không?” Sở Ninh Dực hỏi rất nghiêm túc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2533: Xin mời bắt đầu phần biễu diễn (6)
Thủy An Lạc vươn tay kéo chiếc di động lại, tắt video đi, sau đó đang định xóa đi thì bị Sở Ninh Dực cướp lại.

Thủy An Lạc chớp mắt kêu lên một tiếng, “Anh đưa cho em, đưa cho em em sẽ nói cho anh.”

Bàn tay to của Sở Ninh Dực hơi lật lại, chiếc di động đã rơi vào trong túi, “Bỏ đi, hỏi em chẳng thà anh đi tìm camera giám sát còn hơn, định hủy diệt chứng cứ à? Nằm mơ đi.” Sở Ninh Dực nói, đứng dậy khỏi người cô, sau đó đi ra ngoài.

“Này, anh xóa cái clip đấy đi đi mà.” Thủy An Lạc đứng dậy đuổi theo, cái video đó quá mất mặt, nhỡ đâu bị người khác nhìn thấy thì làm sao?

Sở Ninh Dực mặc kệ cô, tiếp tục đi ra ngoài.

Thủy An Lạc đi theo, nhảy lên lưng anh, gằn giọng nói: “Xóa đi, xóa đi, xóa đi.”

“Năn nỉ anh đi.”

“Năn nỉ anh đấy.” Hai chân cô quấn lấy hông anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.

Sở Ninh Dực vòng tay đỡ lấy hai chân cô, cõng cô xuống lầu.

“Cho dù em đã mất hết nguyên tắc như vậy, nhưng mà năn nỉ anh cũng vô ích thôi.” Sở Ninh Dực đương nhiên nói.

Thủy An Lạc: “...”

Méo, đồ lửa đảo nhà anh!

“Xóa đi, nếu không em bóp chết anh!” Thủy An Lạc nói, hai bàn tay bám lên cổ anh, giống nhứ có thể tiện tay bóp chết anh bất cứ lúc nào.

Sở Ninh Dực vẫn không hề nhúc nhích, tiếp tục cõng cô xuống dưới nhà.

“Biết đêm qua em đã nói gì với anh không?” Sở Ninh Dực mở miệng hỏi.

Thủy An Lạc sửng sốt một chút, chớp mắt, nghĩ màn bắt nạt này không đúng nha, “Em, em, em nói cái gì?” Nghĩ đến hũ dấm to đệ nhất thiên hạ Sở Ninh Dực này, chẳng lẽ cô lại nhắc đến đàn anh?

Không đến nỗi như thế chứ.

Đàn anh đâu có quan trọng với cô đến thế.

Sở Ninh Dực nghe giọng điệu dè dặt của cô, hừ một tiếng.

Thủy An Lạc: “...”

Ai da, cái giọng này sao càng ngày nghe càng sai vậy.

Thủy An Lạc bỗng nhiên bỏ tay ra, ánh mắt bắt đầu đảo quanh, “Em, em không nói gì đúng không.”

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, cõng cô đến phòng ăn, sau đó ném xuống. Thủy An Lạc rớt xuống đất, còn anh thì đi vào phòng bếp, “Nghĩ cho kỹ đi, chuyện này liên quan đến việc lát nữa em được ăn cơm nguội hay cơm nóng đấy.”

Cặp mắt to của Thủy An Lạc đảo quanh, cô bày tỏ: Nghĩ không ra!

Thủy An Lạc nhìn người đàn ông đang tựa ở cửa phòng bếp, cặp chân mày mảnh mai cau lại, khó chịu nói: “Anh đừng gạt em, nhất định là em chưa nói gì cả.”

Sở Ninh Dực cười khẩy một tiếng, xoay người đi vào bếp, cô chưa nói, nếu đã nói rồi, lúc này chắc chắn sẽ không được đối xử như thế này.

Thủy An Lạc đi theo anh vào bếp, nhìn Sở Ninh Dực mở tủ lạnh, theo bản năng bước nhẹ chân, dù sao giờ này bọn trẻ và thím Vu cũng đã đi ngủ hết rồi.

“Chưa nói đúng không, chưa nói đúng không, trong lòng em chỉ có một mình anh Sở thôi.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói, “Em muốn ăn bò bít tết.”

“Hơn nửa đêm...”

“Anh làm ngon.” Thủy An Lạc kéo cánh tay Sở Ninh Dực, lắc lắc.

Câu này của Thủy An Lạc quả nhiên lấy lòng được Sở Ninh Dực, nhưng anh vẫn giả bộ nghiêm túc nhìn tay cô, trầm giọng nói: “Thả ra.”

“Bò bít tết.” Thủy An Lạc vẫn kiên trì.

Sở Ninh Dực nheo mắt: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn học con gái em thế hả.”

“Nó học em thì có.” Thủy An Lạc không hề cảm thấy đây là chuyện xấu hổ đến thế nào.

Sở Ninh Dực lôi tảng thịt bò trong tủ lạnh ra, Thủy An Lạc cười híp mắt buông tay, nhìn anh cầm miếng thịt đi rã đông.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2534: Xin mời bắt đầu phần biễu diễn (7)
Thủy An Lạc tựa bên tủ lạnh, nhìn Sở Ninh Dực chuẩn bị nguyên liệu, vươn tay cầm lấy nửa củ dưa chuột Sở Ninh Dực đưa tới, vừa gặm vừa mở miệng hỏi:

“Tân Nhạc với đàn anh sao rồi?”

Sở Ninh Dực nhìn cô một cái, không trả lời.

Thủy An Lạc hơi bĩu môi, không nói thì thôi, cô tự mình hỏi cũng được.

Thủy An Lạc gặm dưa chuột đi ra ngoài, tìm thấy điện thoại của mình bên dưới sofa, sau đó ngồi xuống ghế, nhìn số thông báo đỏ lè trên wechat, tò mò nhấn vào, sau đó đọc hết một loạt tin nhắn.

Sau khi xem xong, Thủy An Lạc đại khái đã hiểu.

Trần Thiến Đồng đã quay lại.

Nhắc tới Trần Thiến Đồng, Thủy An Lạc không có bất cứ hảo cảm nào với cô ta cả. Cô và cô ta bát tự không hợp cho nên ngay từ năm nhất đại học cô ta lúc nào cũng gây sự với cô, hơn nữa còn gây ra rất nhiều ảnh hưởng xấu cho cô nữa.

Cho nên khi vừa nhìn thấy cái tên này, Thủy An Lạc liền thấy phản cảm.

Thủy An Lạc xem xong tin nhắn, nhìn đồng hồ đã là hơn một giờ đêm, cô không trả lời tin nhắn mà cầm di động đi vào bếp.

Sở Ninh Dực đã bỏ thịt vào nồi, phát ra những tiếng xèo xèo.

“Anh có nhớ Trần Thiến Đồng không?” Thủy An Lạc vừa nghịch di động vừa hỏi.

“Ai?” Tiếng xèo xèo hơi lớn, Sở Ninh Dực không nghe rõ.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh, đang định nhắc lại lần nữa, nghĩ một lúc lại thấy thôi đi, chờ anh làm xong rồi nói.

Thủy An Lạc nghĩ, xoay người bước ra ngoài phòng khách tìm nến, sau đó đặt lên bàn, lại đi tắt đèn, cười tít mắt đi lấy nước trái cây và rượu vang ra, lần này đã có bài học rồi nên cô không uống rượu.

Đèn tắt, Sở Ninh Dực quay lại nhìn thoáng qua liền thấy Thủy An Lạc đang vui vẻ chuẩn bị bối cảnh.

Khóe miệng Sở Ninh Dực hới nhướng lên. Cũng tốt, năm nay anh chưa được ở riêng với cô, hôm nay coi như đón năm mới cùng cô luôn cũng được.

Năm mới của riêng hai người.

Năm mới lãng mạn mà anh còn nợ cô.

Từ lúc sinh con, đã lâu rồi anh không dẫn cô đi ăn riêng hay đưa cô đi dạo phố.

Sở Ninh Dực làm bít tết xong liền bày ra đĩa bưng ra ngoài.

Thủy An Lạc cười tươi nhìn anh. Sở Ninh Dực đặt đĩa bò bít tết trước mặt cô, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, “Bà xã, chúc mừng năm mới.”

Thủy An Lạc khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ở bên cạnh mình dưới ánh nến, hơi nhoẻn miệng cười: “Ông xã, chúc mừng năm mới.”

Sở Ninh Dực vươn tay xoa xoa đầu cô, ngồi xuống bên cạnh cô.

Ánh nến hắt lên gương mặt của hai người, luồng sáng long lanh tạo ra một sự lãng mạn khác biệt.

“Chờ mấy đứa nhóc lớn hơn, anh sẽ đưa em đi du lịch, đi đâu cũng được.” Sở Ninh Dực nói.

Thủy An Lạc cúi đầu ăn miếng bò bít tết mà Sở Ninh Dực đã xắt ra cho cô, “Không cần đâu, chăm sóc anh, trông nom bọn trẻ em cũng đủ hạnh phúc rồi.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

Sở Ninh Dực lại xoa xoa đầu cô, sau đó tiếp tục cắt thịt bò cho cô, “Em vừa nói gì với anh thế.”

“À, là Trần Thiến Đồng ấy, anh còn nhớ không?” Thủy An Lạc đột nhiên nghĩ đến, mở miệng hỏi lần nữa.

“Ai cơ?” Sở Ninh Dực bỏ mấy miếng thịt đã được xắt xong cho vào đĩa của cô, mở miệng hỏi, người này, anh thực sự không nhớ rõ.

“Chính là cái đứa ở cùng phòng với em hồi đại học, lúc nào cũng xỉa xói em ấy, sau đó không phải anh còn cho công khai chuyện của cô ta à, rồi cô ta bị đuổi học ấy.” Thủy An Lạc nhắc nhở.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu suy nghĩ một chút, “Không nhớ rõ.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2535: Xin mời bắt đầu phần biễu diễn (8)
Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc lạnh lùng nhìn người đàn ông nào đó, ghét bỏ nói: “Trí nhớ anh tốt lắm cơ mà? Hay là già rồi?”

“Trí nhớ tốt chỉ dùng để ghi nhớ từng chút từng chút về bà xã anh, sao lại phải nhớ về người phụ nữ khác?”

Thủy An Lạc thoáng chốc được tán tỉnh đến mức tim muốn bay lên trời, cô nhào qua ôm lấy cổ Sở Ninh Dực, ngồi lên chân anh, ra sức hôn một cái lên môi anh, “Câu này em thích, nói lại lần nữa đi.”

Sở Ninh Dực hưởng thụ cái ôm yêu thương của vợ, hơi nhướng mày nhìn cô, “Thế mà đã cảm động rồi à.”

“Đương nhiên.” Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu.

Sở Ninh Dực nhìn cô vợ mình đang cười tít mắt của mình, ôm lấy eo đút cho cô ăn, “Em kể về cô bạn cùng phòng kia xem nào.”

“Ô, không phải anh bảo không nhớ cơ mà?” Thủy An Lạc vừa ăn vừa tò mò hỏi.

“Không bảo không nhớ thì tán em thế nào được?” Sở Ninh Dực đương nhiên nói.

Thủy An Lạc: “..”

Quào, anh Sở, anh tán giỏi lắm, trái tim của em đã bị anh làm cho tan chảy rồi, tán giỏi lắm!

“Là Trần Thiến Đồng đó, hôm nay Tân Nhạc bắt gặp cô ta đi lấy thuốc ở bệnh viện nên nói chuyện, từ năm đó bọn em chưa gặp lại cô ta lần nào, còn tưởng cô ta đã ra nước ngoài rồi cơ, thì ra là đi chữa bệnh.” Thủy An Lạc nói xong liền há miệng ăn.

Sở Ninh Dực cầm lấy nước trái cây, chờ cô nuốt xong mới đặt chiếc ly bên môi cô, chăm sóc còn tận tình hơn cả con gái.

“Khám bệnh?”

“Ừ, bị rối loạn lưỡng cực.” Thủy An Lạc uống một hớp nước trái cây, vươn tay xoa xoa mũi, nhìn động tác nhíu mày của Sở Ninh Dực nói: “Là một dạng bệnh tâm thần, không thể khống chế được tính tình, có thể nổi giận cáu kỉnh bất cứ lúc nào.”

“Chính là bệnh tâm thần.” Sở Ninh Dực kết luận.

Thủy An Lạc hơi giơ tay lên, vốn định phản bác nhưng lại nghĩ, hình như cũng không có sai, liền gật đầu nói: “Cũng có thể nói như vậy, loại bệnh này quả thực rất tâm thần, hồi còn học đại học không rõ ràng lắm, giờ đã bắt đầu phải nhờ thuốc để khống chế, chắc là đã đến thời kỳ cuối rồi.”

Sở Ninh Dực đưa miếng thịt bò lên miệng cô, “Tân Nhạc gặp cô ta à?” Sở Ninh Dực đang nghĩ đến chiếc hộp màu đỏ đe dọa kia.

Thủy An Lạc gật đầu, “Tân Nhạc và Lão Phật Gia buổi sáng nói chuyện với nhau, cô ấy bảo Trần Thiển Đồng muốn gặp bọn em một lần, đã lâu rồi không gặp, nhưng Lão Phật Gia nói Trần Thiển Đồng là chó...” Thủy An Lạc chưa nói hết lời, cúi đầu nhìn thấy miếng thịt bò bên miệng, lập tức sửa lại cách nói, “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”

“Cũng đúng.” Sở Ninh Dực tán thành cách nói của Kiều Nhã Nguyễn, “Loại người mắc bệnh tâm thần thế này, ít gặp vẫn hơn.” Sở Ninh Dực kết luận.

Thủy An Lạc nhún vai: “Em có bệnh mới đi gặp cô ta ấy. Năm đó thiếu chút nữa em bị đuổi ra khỏi trường, đi đâu cũng có người chỉ trỏ, em đâu độ lượng đến mức biến chiến tranh thành tơ lụa với cô ta chứ.”

Sở Ninh Dực hài lòng xoa đầu cô, “Thấy em ngoan như vậy, anh sẽ tiết lộ một tin tức cho em biết, đêm qua anh phát hiện một thứ trong di động của em. Sáng mùng một đầu năm Tân Nhạc có đăng một dòng trạng thái, em nói Mặc Lộ Túc bảo em nói xin lỗi với Tân Nhạc vào lúc nào?”

“Hả?” Thủy An Lạc ngày từ đầu còn chưa kịp phản ứng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tối mùng một, cơm nước xong, lúc đi anh ấy dặn em, đúng rồi, đúng rồi.” Thủy An Lạc đẩy chiếc ly Sở Ninh Dực vừa đưa tới, “Em nói cho anh chuyện này, hôm qua em vừa mới biết được, đêm Giao thừa Tân Nhạc ở cùng với đàn anh đó, anh hiểu chứ.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2536: Xin mời bắt đầu phần biễu diễn (9)
Sở Ninh Dực một tay đặt lên mặt cô, che đi biểu cảm đê tiện kia.

“Cho nên em vẫn không hiểu?” Sở Ninh Dực hừ một tiếng.

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc gạt tay anh ra, dùng ánh mắt vô cùng chân thành tha thiết nói cho Sở Ninh Dực, cô không hiểu thật mà.

“Não tàn.” Sở Ninh Dực nói, bế cô lên, sau đó đặt sang chỗ bên cạnh, còn anh thì đứng dậy đi lên lầu.

“Này, sao anh lại như thế hả, em nghe không hiểu thật mà.” Thủy An Lạc nhỏ giọng kêu lên.

Nhưng Sở Ninh Dực chẳng định để ý đến cô vợ mình nữa.

Thủy An Lạc quay lại chọc bàn, có ý gì hả?

Tân Nhạc và đàn anh lăn lộn trên giường đến chuyện Tân Nhạc đăng dòng trạng thái, sau đó đàn anh nói xin lỗi, có liên quan gì sao?

Có liên quan à?

Thật sự có liên quan hả?

“Nè...” Thủy An Lạc tiếp tục quay lại nhìn theo bóng lưng người nào đó, “Anh thực sự không nói cho em biết à?”

“Mau lên lầu đi tắm rồi ngủ đi.” Sở Ninh Dực nói xong liền biến mất trên cầu thang.

Thủy An Lạc phẫn hận đứng dậy, sau đó thu dọn chén đũa bỏ vào bồn, căm giận nghĩ, không nói thì thôi.

Mùng bảy Tết, Thủy An Lạc bắt đầu đi làm lại, Tân Nhạc cũng đi làm.

Hai người đến bệnh viện, vành mắt đều thâm sì. Thủy An Lạc mất ngủ cả đêm vì suy nghĩ, Tân Nhạc thì mệt mỏi thức cả đêm để trông em.

“Tân Dương sao rồi?” Thủy An Lạc vừa ngáp vừa thay quần áo.

Tân Nhạc lúc này đã thay quần áo xong, “Hôm sau có thể xuất viện được rồi.”

“Bên chỗ bà có ở được không? Hay là sang nhà tôi ở đã, nhà tôi rộng rãi hơn.” Thủy An Lạc thay quần áo xong liền xoay người cài cúc, mở máy tính kiểm tra hộp thư.

“Không cần đâu, chờ nó ra viện là bố mẹ tôi đưa nó về nhà luôn.” Tân Nhạc nói, ngồi xuống phía đối diện Thủy An Lạc, bắt đầu sắp xếp lại bệnh án trên bàn.

Thủy An Lạc “ờ” một tiếng, sau đó ngồi xuống xem tài liệu, “Đúng rồi, hôm đó bà uống say xong đàn anh đưa bà đi à?”

Tân Nhạc dừng lại một chút, cũng không hề giấu giếm, “Ừ.”

Thủy An Lạc xem thư xong chống cằm, lại nhìn người phụ nữ đối diện, “Này, Tân Nhạc, rốt cuộc bà đang để ý cái gì vậy? Để ý chuyện sau khi hai người lên giường xong, anh ấy lại nói xin lỗi với bà. Bà ở lại thành phố A là bởi vì muốn quay lại bên cạnh anh ấy không phải sao?”

“Nói xin lỗi còn chưa đủ hay sao?” Tân Nhạc cười giễu cợt, “Lẽ nào tôi còn phải chờ anh ấy nói rõ ràng là, xin lỗi, người nhà tôi đều đón Giao thừa, một mình tôi cô đơn quá, cho nên tôi mới ngủ với cô hả?”

Lời của Tân Nhạc có chút quyết liệt, Thủy An Lạc nghe ra được.

“Bà áp đặt như vậy không được công bằng lắm cho anh ấy, dù sao nếu thực sự cô đơn, tìm bất cứ người phụ nữ nào chẳng được, sao còn phải lật cả thế giới lên tìm bà làm gì?”

“Có lẽ là dùng quen thì sao?” Tân Nhạc lại phản bác một lần nữa.

Thủy An Lạc: “...”

Phản bác thật là sắc bén.

“Tân Nhạc, tôi thấy bây giờ trong lòng bà đang bài xích anh ấy, chỉ bởi vì lời xin lỗi kia?” Thủy An Lạc cũng bắt đầu thẳng thừng hơn, “Bà cũng đâu hỏi vì sao anh ấy lại nói xin lỗi, đã tự mình lý giải ba chữ này.” Giọng điệu của Thủy An Lạc cũng không khá hơn Tân Nhạc chút nào, rõ ràng cũng đã bùng nổ theo.

Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía Thủy An Lạc, khóe miệng hơi nhướng lên có chút tự giễu: “Nếu sự thực là thế thì sao? Tôi đâu có một trái tim nữa cho anh ấy xé rách đâu.” Nói xong, cô chỉnh sửa lại bệnh án trên bàn, đứng dậy, “Tôi đến kho hồ sơ lưu bệnh án đây.”

Thủy An Lạc hơi nhún vai, ý bảo cô ấy có thể đi được rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2537: Xin mời bắt đầu phần biễu diễn (10)
Thủy An Lạc tựa trên ghế nhìn cô bạn mình bỏ đi, Tân Nhạc bây giờ đã đến nỗi bài xích anh ấy rồi, thậm chí người khác nói một câu thôi cũng đủ để cô ấy trở nên kích động.

Nhưng càng bài xích, càng thể hiện rằng cô ấy rất để ý, không phải sao?

Giống như sự bài xích của đàn anh dành cho cô ấy trước kia vậy.

Thủy An Lạc phiền não cầm lấy di động, gọi đến số điện thoại của Sở Ninh Dực, trong lúc chờ di động kết nối cô bò ra bàn, “Ông xã, cục cưng bị bắt nạt rồi.”

Lúc này Sở Ninh Dực đang ngồi trong phòng làm việc tại tập đoàn Sở Thị, đối diện anh chính là Mặc Lộ Túc.

Sở Ninh Dực nghe thấy Thủy An Lạc nói vậy, dựa vào ghế gác chân lên, “Ai dám bắt nạt cô Sở thế?”

“Tân Nhạc, em dâu anh ấy, giờ cô ấy đúng là một quả pháo, không đúng, là biến thành đàn anh hồi trước mới đúng. Hai người đúng là trời sinh một cặp, cô ấy vừa nổ, nổ chết em.” Thủy An Lạc thở dài.

Sở Ninh Dực đứng dậy, bảo Mặc Lộ Túc chờ, sau đó xoay người đi ra ngoài.

“Có thể nổ tức là vẫn còn hy vọng, em cũng nổ đúng không.” Sở Ninh Dực nói.

“Không phải là vì cô ấy nổ, em mới nổ theo hay sao?” Thủy An Lạc mím môi nói, đâu phải cô cố ý nổ đâu.

“Em tưởng mình đang chơi trò dò mìn đấy à?” Sở Ninh Dực bật cười một tiếng, “Được rồi, tính tình nóng nảy của em tự lo cho chính mình được rồi, Mặc Lộ Túc cứ để anh lo, buổi trưa em xem dẫn Tân Nhạc đi ăn cùng, anh sẽ kéo Mặc Lộ Túc đi.”

“Ai da, anh Sở, anh quyết định ra tay à?” Thủy An Lạc nháy mắt liền tỉnh táo lại.

“Nhìn phát phiền.” Sở Ninh Dực nói xong liền lạnh lùng cúp máy.

Thủy An Lạc xì một tiếng, quan tâm em trai mình thì nói hẳn ra, cô cũng đâu cười anh.

Nhưng chuyện Sở Ninh Dực ra mặt cơ bản đã có thể xác định kết quả. Thủy An Lạc cười híp mắt nghĩ, tâm trạng nhất thời khá hơn nhiều.

“Chủ nhiệm, sáng nay là chị trực đấy.” Y tá trẻ đứng ngoài cửa nhắc nhở.

Thủy An Lạc khẽ đáp một tiếng, vội vàng cầm lấy ống nghe và bệnh án đứng dậy, lúng túng nhìn cô y tá cười, cô quên béng mất việc này.

Sở Ninh Dực cúp điện thoại, sau đó quay người đi vào phòng làm việc vứt di động lên bàn.

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu dời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn Sở Ninh Dực ngồi xuống đối diện, “Tìm em làm gì?”

“Cậu tưởng tôi muốn tìm cậu chắc?” Sở Ninh Dực cười lạnh một tiếng, “Cậu và Tân Nhạc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chuyện có hy vọng hay không chỉ cần một câu thôi, còn định lôi thôi đến khi nào nữa?”

Mặc Lộ Túc nhíu mày: “Anh, anh bắt đầu lo chuyện bao đồng từ bao giờ thế?”

“Thiều Khanh không nhiều chuyện vớ vẩn như cậu đâu.” Sở Ninh Dực nói, giọng nói lại càng lạnh lùng hơn, “Chuyện của cô đã qua bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc đến bao giờ cậu mới thoát ra được đây?”

Tay Mặc Lộ Túc siết chặt lại, “Chuyện này chẳng liên quan gì đến Tân Nhạc cả.”

“À, không liên quan gì? Không liên quan gì cậu còn sợ hãi rụt rè cái gì?” Sở Ninh Dực tức giận nói, “Cậu nhìn bộ dạng này của cậu xem, muốn để bà nội linh thiêng trên trời không được an nghỉ à?”

“Đây là chuyện riêng của em.”

Có lẽ vì anh nhắc đến chuyện mà Mặc Lộ Túc kiêng kỵ nhất nên tâm trạng của anh có chút kích động, đứng dậy định bỏ đi.

“Cậu đứng lại đó cho tôi.” Sở Ninh Dực đứng dậy, giọng lớn đến mức thư ký bên ngoài cũng giật mình. Bọn họ lâu rồi chưa thấy Tổng giám đốc nổi giận như vậy. À, cuộc họp thường niên không lâu trước đó là ngoài ý muốn, có điều họ chưa đủ tư cách để nhìn thấy.

Bước chân Mặc Lộ Túc hơi dừng lại một chút. Sở Ninh Dực nhìn theo bóng lưng anh, trầm giọng nói: “Không chịu đi hỏi, lại tự mình định ra kết cục là chuyện ngu xuẩn nhất, cậu còn định ngu ngốc thế này đến bao giờ nữa?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2538: Xin mời bắt đầu phần biễu diễn (11)
Mặc Lộ Túc siết chặt hai tay, một lúc lâu không nói gì.

Sở Ninh Dực cũng không vội, chờ cậu em họ mình suy nghĩ cẩn thận những lời này.

Thế nhưng Sở Ninh Dực rõ ràng đã đánh giá thấp bóng ma trong lòng Mặc Lộ Túc.

“Không hỏi, không có nghĩa là em không nhìn thấy, cô ấy đã cho em đáp án, em và cô ấy đời này chỉ có thể là người lạ thôi.” Mặc Lộ Túc nói xong nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Cái thứ thiểu năng!

Sở Ninh Dực chống nạnh, nhìn người đàn ông vừa đi, tên nhóc này sao còn phiền phức hơn cả phụ nữ thế?

***

Trong bệnh viện, Thủy An Lạc đang trực khám.

Buổi sáng cũng không có mấy người đến khám, chủ yếu là tập trung ở khoa dạ dày, chí ít bên chỗ cô không có nhiều bệnh nhân lắm.

“Chủ nhiệm Thủy, đây là tư liệu của bệnh nhân tiếp theo.” Cô y tá trẻ đặt bệnh án ở bên cạnh Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu, vươn tay cầm lên, chỉ dừng một chút khi thấy hai chữ ung thư gan phía dưới, ngẩng đầu nhìn cô y tá, “Bệnh nhân bị ung thư gan?”

Cô y tá gật đầu, “Nhưng lần này cô ấy đăng ký khám ngoại khoa tim mạch.”

Thủy An Lạc tỏ ra đã hiểu, loại bệnh này có biến chứng cũng rất bình thường, chỉ có điều khi Thủy An Lạc nhìn thấy cái tên phía trên liền dừng một chút, Trần Thiến Đồng?

Rối loạn lưỡng cực, ung thư gan, bệnh tim?

Cô nàng này thật đúng là... bị báo ứng sao?

“Mời cô ấy vào đi.” Thủy An Lạc nói, khép bệnh án trước mặt lại, nhìn người phụ nữ tiến vào cửa.

Trần Thiến Đồng mặc một bộ đồ màu đỏ chói mắt, kỳ thực Thủy An Lạc rất ghét màu này. Thủy An Kiều rất thích màu đỏ, cho nên, Thủy An Kiều cũng bị bệnh tâm thần.

Nhưng sắc mặt của Trần Thiến Đồng nhìn cũng không tệ lắm, chí ít không có dáng vẻ của người đang mắc bệnh nguy kịch.

“Bạn cũ, lâu rồi không gặp.” Trần Thiến Đồng chào hỏi trước.

Thủy An Lạc hơi nhếch môi, “Đúng là đã lâu không gặp.” Không có bất kỳ tình cảm nào!

“Chủ nhiệm Thủy? Cưới được người chồng giỏi đúng là tốt thật. Tân Nhạc đến bây giờ vẫn còn là bác sĩ, đến bác sĩ mổ chính còn chưa được làm, cô đã là chủ nhiệm rồi.” Trần Thiến Đồng mở miệng cười nói.

Thủy An Lạc nhìn cô ta ngồi xuống đối diện, nghe ra sự châm chọc trong giọng nói của cô ta.

“Cô...” Cô y tá trẻ định phản bác, Chủ nhiệm Thủy là lên làm chủ nhiệm như thế nào, những y tá lâu năm như các cô đều biết rõ ràng. Những gì chủ nhiệm Thủy có được ngày hôm nay Tổng giám đốc không thể cho cô được.

Thủy An Lạc hơi giơ tay lên, “Lệ Quyên, cô đi ra ngoài trước đi.” Thủy An Lạc nói xong, nhìn Trần Thiến Đồng: “Hết cách rồi, trên đời này không phải đều liều mạng để có được những điều này thôi sao?”

Trần Thiến Đồng hơi mím môi, sắc mặt khó coi hơn mấy phần.

Thủy An Lạc xoay chiếc bút trong tay, tiếp tục lật bệnh án của cô ta, “Bệnh đúng là nặng thật đấy, Trần Thiến Đồng, cô nói xem thế này có gọi là báo ứng nhãn tiền không?”

Trần Thiến Đồng giận quá hóa cười, “Đúng vậy, báo ứng nhãn tiền, cho nên ngày hôm nay tôi mới rơi vào tay Chủ nhiệm Thủy.”

“Trần tiểu thư nói như vậy là sai rồi, chẳng lẽ không phải chính cô đăng ký tôi khám hay sao? Lẽ nào bảng điện tử ngoài sảnh không viết, hôm nay bác sĩ trực khám ở khoa Tim mạch là ba chữ Thủy An Lạc à? Hay là, cô đã quên mất tên của tôi rồi?” Thủy An Lạc mỉm cười nói, cuối cùng không tiếp tục xoay bút nữa, “Trần Thiến Đồng, đi thẳng vào vấn đề đi, chúng ta đừng thừa nước đục thả câu nữa, cô rốt cuộc muốn làm gì?”

“Sắp chết, đến gặp bạn học cũ thôi mà, nghe nói các cô ai cũng đều thăng chức rất nhanh, cô, Kiều Nhã Nguyễn, ngay cả Tân Nhạc đều giống nhau, nghe nói cô ấy còn lấy Mặc Lộ Túc, đó là nam thần của trường chúng ta trước kia mà nhỉ.” Trần Thiến Đồng cười ha hả, “Cho nên, tôi đến gặp các cô một chút. Tân Nhạc đâu, sao không thấy cô ấy?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2539: Xin mời bắt đầu phần biễu diễn (12)
Thủy An Lạc hơi nheo mắt, nhìn người phụ nữ đối diện.

“Trần Thiến Đồng, cô hận tôi thế nào cô rõ hơn bất cứ ai khác, lẽ nào đây chính là người sắp chết sẽ nói lời lương thiện à?” Thủy An Lạc cười khẩy thành tiếng.

“Có lẽ là vậy thì sao?” Trần Thiến Đồng nhìn Thủy An Lạc, hơi ngếch cằm lên, “Hay là cô sợ? Sợ tôi làm gì cô?”

Giọng nói của Trần Thiến Đồng trầm thấp như truyền tới từ địa ngục, sau một khắc Trần Thiến Đồng đứng dậy, nhìn cả phòng, “Tôi hận cô, tôi hận cô thành tích không tốt, thế nhưng người thích cô vẫn nhiều như vậy? Ngay cả đàn anh lúc nào cũng giúp đỡ cô, tôi càng hận hơn là rõ ràng cái gì cô cũng không làm được, lại lúc nào cũng mang cái vẻ thánh mẫu.” Trần Thiến Đồng cắn răng nghiến lợi nói.

Thủy An Lạc cười khẩy một tiếng, lặp lại câu nói của cô ta: “Thánh mẫu?” Thủy An Lạc dựa vào lưng ghế nhìn cô ta, “Trần Thiến Đồng, cô nên cảm thấy may mắn vì trước đây cô chưa chạm đến giới hạn của tôi, nếu không, bây giờ cô sẽ không đứng ở chỗ này được nữa rồi vì tôi không phải người tốt lành gì đâu.”

“Tôi biết, chuyện sau đó tôi đều nghe nói cả, chỉ là khi đó tôi đã ở trong bệnh viện tâm thần.” Trần Thiến Đồng thản nhiên nói, giống như không thèm để ý đến chuyện mình từng ở bệnh viện tâm thần chút nào, “Cô biết tôi hận nhất cô cái gì không? Tôi hận cô sống được cuộc sống như cô muốn, mà tôi lại không thể.” Trần Thiến Đồng tức giận nói, sắc mặt cũng dữ tợn vài phần.

Thủy An Lạc vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc đầu. Cô muốn nói, xin tiếp tục màn biểu diễn của cô đi, tôi đang cố xem tiếp đây.

“Chủ nhiệm Thủy.” Y tá bên ngoài nghe được động tĩnh bên trong, vội vàng chạy vào, chỉ sợ bệnh nhân này đột nhiên nổi điên, dù sao thì chuyện này cũng thường xảy ra ở bệnh viện.

“Không sao cả đâu.” Thủy An Lạc nói, nhìn Trần Thiến Đồng đang cố gắng bình tĩnh lại, “Cho nên, cô đến đây làm gì? Trả thù tôi? Vậy cô có mang theo theo axít sulfuric không? Có mang theo dao không?”

“A...” Trần Thiến Đồng cười nhạo, “Đúng là tôi muốn trả thù cô, nhưng tôi có cách tốt hơn.” Trần Thiến Đồng nói, hơi nhếch miệng đi ra ngoài.

“An Lạc, có một ca nhồi máu cơ tim...” Tân Nhạc cầm bệnh án cúi đầu đi tới cửa, thấy có người từ bên trong bước ra liền ngẩng đầu lên, “Trần Thiến Đồng?”

“Tân Nhạc.” Trần Thiến Đồng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười nhìn Tân Nhạc, “Tôi vừa đăng ký Thủy An Lạc khám cho, giờ phải đi lấy thuốc, tôi đi trước đây, có thời gian tụ tập nhé.”

“Được, được.” Tân Nhạc nói, tránh đường cho Trần Thiến Đồng đi, sau đó mới bước vào phòng làm việc.

Thủy An Lạc nghe Trần Thiến Đồng giả tạo nói vậy, ngồi xuống hít sâu. Tân Nhạc còn đang quay đầu lại nhìn, “Sao Trần Thiến Đồng lại tới đây? Cô ấy đến khám ngoại khoa tim mạch à?”

“Bệnh tim, ung thư gan cộng thêm bệnh tâm thần.” Thủy An Lạc nói từng chữ một.

“Hả?” Tân Nhạc dừng một chút, vươn tay cầm lấy bệnh án trên bàn, sau khi xem xong mới nói: “Giai đoạn giữa, vẫn cứu được.”

Thủy An Lạc gật đầu, “Nhưng mà tim của cô ta mấy năm nay đã dùng quá nhiều thuốc ức chế tâm trạng, nếu giải phẫu thì nguy cơ rất cao, điểm này hẳn là cô ta biết, cho nên cô ta mới nói mình sắp chết, cô ta có rất nhiều biến chứng.”

Tân Nhạc nhìn một lần nữa, “Tim bị suy kiệt?”

Thủy An Lạc tiếp tục gật đầu, “Cô ta biết thuốc an thần mà mình uống có thành phần khiến tim của mình xảy ra vấn đề. Cô ta sử dụng thuốc an thần có tác dụng mạnh, cho nên khiến tim suy kiệt, nhưng cụ thể thế nào còn phải chờ báo cáo xét nghiệm máu đã. Tân Nhạc, tinh thần của Trần Thiến Đồng không bình thường, bà nên tránh xa cô ta ra một chút thì hơn.”

Tân Nhạc hơi dừng lại một chút, lại khẽ nói: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, trước đây tôi và cô ấy coi như có chút giao tình.”

Tân Nhạc nói, có điều giọng điệu đó, ngay cả bản thân cô cũng không dám chắc chắn.
 
Top