Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2690: Bởi vì yêu cô ấy (6)
Thủy An Lạc cười lăn lộn trên ghế sofa, cái biểu cảm “xin mời bắt đầu màn biểu diễn của bạn” mà anh Sở thích nhất được Phong Phong nói ra miệng, đúng là không phải vui bình thường đâu. Lần này chắc Sở Ninh Dực hối hận lắm, bởi vì trước nay anh luôn dùng biểu cảm của mình để thể hiện câu nói này. Chắc anh cũng không ngờ nếu nói ra sẽ có cảm giác thành tựu như thế.

Kiều Nhã Nguyễn từ đầu đến cuối giữ nguyên một trạng thái nhìn người đàn ông trên màn hình tivi. Cô hiểu Phong Phong quá rõ, cho nên cô biết những gì anh nói là thật. Jack Tông giúp đỡ anh trong công việc, cho nên anh mới chọn rời đi, chứ không phải là trở mặt với Jack Tông sau khi bị sỉ nhục.

Nhưng anh không thể nhẫn nhịn được khi Jack Tông có ý đồ với cô. Phong Phong rất tức giận nên mới chọn cách có chết thì chết cả đôi thế này.

Người đàn ông như vậy đang dùng tất cả hành động thực tế nhất để thể hiện rằng anh yêu cô!

Anh luôn nói ra miệng, nhưng Kiều Nhã Nguyễn thường dè bỉu anh. Hôm nay, Kiều Nhã Nguyễn nhìn thấy hành động của anh, nghe thấy lời tỏ tình của anh trước toàn thể thế giới.

Người đàn ông này thật là...

Kiều Nhã Nguyễn nhìn về hướng khác, không để Thủy An Lạc thấy khóe mắt đã đỏ lên của cô.

“Tuy rằng tao luôn thấy Phong Phong cà lơ phất phơ, nhưng hôm nay tao cảm thấy anh ấy quá ngầu.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói, “Mà mẹ của mày còn bài xích anh ấy nữa không? Nhìn đàn anh kia kìa, anh ấy chiếm được cảm tình của ba mẹ vợ trong phút chốc luôn đấy.”

“Nhưng anh ấy chưa hạ được Tân Nhạc!” Kiều Nhã Nguyễn phản bác.

Thủy An Lạc hậm hực thu tay về, hình như đúng là có chuyện này thật. Người nịnh được vợ thì không chiếm được cảm tình của ba mẹ vợ. Người hạ gục được ba mẹ vợ thì chưa túm được trái tim vợ.

Tại sao anh Sở làm cả hai việc này dễ như thế nhỉ?

Ba mẹ vợ căn bản không buồn để tâm anh ấy có tốt hay không!

Trọng điểm là, hình như cô cũng không kiên quyết lắm, đúng là xấu hổ!

Người trên tivi vẫn còn đối chất với nhau. Tiểu Bất Điểm nhảy tới nhảy lui trên ghế sofa, bị Bánh Bao Rau quát cho một câu, nhảy nhiều làm nhóc chóng hết cả mặt.

“Quát cái quái gì chứ? Tôi cứ nhảy đấy, không thích nhìn thì cậu đi chỗ khác đi. Tôi xem ba tôi mà, liên quan gì tới cậu?” Tiểu Bất Điểm hầm hừ.

“Ba cậu thì có gì ghê gớm hả, không có ba tôi chống lưng, ba cậu có thể đứng ở đó không?” Bánh Bao Rau cười châm chọc, quyết định không chơi game phá đảo nữa, bởi vì có người cứ nhảy tới nhảy lui.

Thủy An Lạc: “...”

Con trai, con không sợ mẹ nuôi quật cho một trận à?

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu liếc nhìn Bánh Bao Rau. Trước khi Thủy An Lạc cảm thấy cô sẽ bùng cháy, cô điềm nhiên nói, “Câu này chuẩn không cần chỉnh.”

“Mẹ, sao mẹ có thể nói như thế chứ?” Tiểu Bất Điểm đứng trên sofa giậm chân bình bịch, “Ba con cũng đỉnh lắm mà, ba con là đỉnh nhất, hơn nữa ba con còn là Ảnh đế đấy.”

“Đấy là lẳng lơ.” Bánh Bao Rau giết người trong bốn chữ.

Tiểu Bất Điểm: “...”

“Lẳng lơ thì đã sao, ba cậu muốn lẳng lơ có lẳng lơ nổi không?” Tiểu Bất Điểm nói xong, kiêu ngạo ngả vào lòng mẹ. Ai dô, cô bé nói chuẩn không thể chuẩn hơn được nữa rồi.

Bánh Bao Rau: “...”

Vâng, cậu lẳng lơ cậu giỏi lắm, tôi xin chào thua.

“Ha ha ha ha ha, sao con lại đáng yêu thế cơ chứ.” Thủy An Lạc nói xong, ôm Tiểu Bất Điểm vào lòng mình.

Bánh Bao Đậu đang ngồi ở góc khác tô màu, thấy mẹ mình bế Tiểu Bất Điểm, vội vàng đứng dậy, sải đôi chân ngắn tũn chạy tới, “Mẹ ơi, bế con. Mẹ ơi, mẹ bế con.”

Thủy An Lạc: “...”

Có thế thôi mà con cũng ghen à?

Thủy An Lạc đưa Tiểu Bất Điểm cho Kiều Nhã Nguyễn, sau đó bế Bánh Bao Đậu lên, “Tô xong rồi à?”

“Dạ chưa, mẹ chỉ được bế con thôi mẹ đã biết chưa?” Bánh Bao Đậu nghiêm túc nói, vô cùng ngang ngược, là kiểu ngang ngược y như ba bé vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2691: Bởi vì yêu cô ấy (7)
Thủy An Lạc hơi nhíu mày: “Vậy mẹ cũng có thể bế anh con mà, con như thế thật là vô lý.”

“Con trai mà còn cần mẹ bế, thật là mất mặt.” Giọng điệu của Bánh Bao Đậu càng tỏ ra đương nhiên.

Thủy An Lạc: “...”

Con giỏi lắm con gái, con không sợ đắc tội với anh trai con sao?

Bánh Bao Rau lạnh lùng nhìn cô em gái của mình không nói gì, dù sao cái chuyện đối phó với em gái như vậy thì tuyệt đối nhóc sẽ không làm, cũng không nhỏ nhen đến mức như vậy.

Dẫu sao nhóc cũng chỉ có một cô em gái thôi, phải thương yêu chứ.

Còn về cái con nhỏ Tiểu Bất Điểm kia, thôi bỏ đi, chẳng có chỗ nào đáng để người ta thương yêu cả.

Tin tức về buổi họp báo đã tiến vào giai đoạn nóng bỏng tay, Sở Ninh Dực cho người tung ra một vài đoạn video, mặc dù đã qua xử lý nhưng người xem vẫn có thể thấy rõ người bên trong là ai, trọng điểm là trong video có mặt của hai người đàn ông, hơn nữa trong mỗi đoạn video thì nhân vật nam chính đều là một người, bên cạnh đó là một nam chính khác nữa, đã thế cũng đã quen mặt trên sóng truyền hình, ví dụ như vai nam chính của một bộ phim lớn cách đây không lâu. Nghe nói là vốn bộ phim đó dự kiến để Phong Phong làm vai chính, thế nhưng nửa đường lại thay người nên người kia dựa vào bộ phim này mà lấy được giải thưởng Oscar.

Chậc chậc chậc chậc, thế cho nên...

Chuyện đến bước đường này đã xen lẫn rất nhiều điều khác trong đó nữa rồi.

Cuối cùng có phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi với Jack đang tím bầm cả mặt: “Ngài Jack Tông, xin hỏi những gì trong đoạn video đó đều là thật sao?”

Nơi này có rất nhiều nhà báo quốc tế đang truyền thông tin để chứng minh cho những ngôi sao của mình, thậm chí còn có người yêu cầu lời giải thích từ phía Sở Thị, thế nhưng không đến nửa tiếng sau thì giới truyền thông quốc tế cũng trở nên yên tĩnh, chẳng qua là đang làm ra những hình phạt tương ứng với diên viên mà thôi.

Sở Ninh Dực vắt chéo hai chân mình rồi nhìn di động đang cầm trong tay, trên đó là tin nhắn vừa mới được gửi tới, nói là chuyện đã được giải quyết xong xuôi, chắc là nói đến chuyện xử lý tin tức này.

[Lạc Hiên: Lần này cậu chơi lớn quá đấy. Sau vụ này tôi nghĩ Sở Thị có hoành hành trên trường quốc tế thì cũng chẳng ai dám nói gì đâu. Tất nhiên là có lẽ bọn họ sẽ chỉ dám âm thầm tức giận trong lòng thôi.]

Chơi lớn sao?

Nếu không phải do gã đàn ông kia tự dưng chọc phải anh thì anh cũng đâu cần phải làm lớn đến vậy.

[Lạc Hiên: Nhưng mà thật ra tôi rất tò mò. sao cậu lại nắm được thóp của nhiều người vậy? Hơn nữa còn tin chắc bọn họ sẽ vì thế mà buông tha cho cái cây lắc ra tiền này.]

[Sở Ninh Dực: Khi nào anh biết được thì anh có thể ngồi được vào vị trí của tôi rồi.]

[Lạc Hiên: Cậu đang đắc ý đấy hả?]

[Sở Ninh Dực: Anh có thể coi đây như một loại tự tin, ví dụ như tôi biết anh có một bí mật liên quan tới một cô bé ba tuổi!]

[Lạc Hiên: Chết...]

Sở Ninh Dực cất di động đi, khóe miệng của anh khẽ cong lên, một khi chuyện này được giải quyết thì chuyện của em họ anh đã không thể tiếp tục giấu Giếm nữa, sao anh cứ bận bịu thế nhỉ?

[Lạc Hiên: Tốt nhất là cậu đừng có làm cái gì hết, nếu không tôi cũng không chắc mình sẽ làm ra cái gì đâu!]

Sở Ninh Dực không trả lời mà vẫn chăm chú nhìn động tĩnh bên ngoài, xem Jack Tông đối mặt với tất cả những màn biểu diễn đặc sắc này.

Mãi cho nên khi người bên ngoài sắp bị ép đến phát điên, Sở Ninh Dực mới nhắn tin trả lời Lạc Hiên.

[Sở Ninh Dực: Trên thế giới này lúc nào cũng chỉ thiếu người dám làm thôi. Dù sao thì kẻ không dám làm vẫn còn nhiều như thế cơ mà, ví dụ như anh chẳng hạn.]

Sở Ninh Dực nói rồi đứng dậy quay đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó nói với giám đốc đang đứng bên cạnh: “Tôi đi trước, chuyện này tới đây coi như là đã xong. À phải rồi, cuối cùng đừng nên quên tấm hình tôi đưa ông, nhìn cũng không tệ lắm đâu, có lẽ ngài Lạc Vân nhìn thấy sẽ rất vui đấy.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2692: Bởi vì yêu cô ấy (8)
Giám đốc: “...”

Tại sao cảm thấy gần đây Tổng giám đốc chơi kinh khủng đến như vậy chứ?

Nhưng mà chuyện lần này thật sự khiến ông ta cảm thấy chiêu này của Tổng giám đốc nhà họ qủa là đáng sợ đến mức khiến người ta đau gan luôn.

Sự kiện lần này không chỉ làm rúng động truyền thông thành phố A mà còn gây xôn xao cả giới truyền thông quốc tế, ép Jack Tông phải thụt lùi từng bước. Bọn họ cứ cho là lần này sếp không có chủ ý gì, ai mà ngờ tuyệt chiêu lại là ở chỗ này.

Vừa coi như quảng cáo cho bộ phim Trúc Mã, lại tiện đường nâng cao danh tiếng đạo đức cho Phong Phong, quan trọng nhất là lần này đã cho lão già khốn khiếp Jack Tông này một cú đánh mạnh mẽ, nhân tiện kết thúc cuộc đời mấy Ảnh đế luôn.

Bốn giờ chiều, Tổng giám đốc tan làm quay về nhà ôm vợ, hoàn toàn không cảm thấy những chuyện sắp xảy ra ở Lạc gia có liên quan gì đến mình.

Dẫu sao hai người kia dùng dà dùng dằng quá lâu rồi, đến mức một người ngoài như anh cũng không thể nhìn nổi nữa.

Khi Sở Ninh Dực về đến nhà thì phía họp báo cũng tuyên bố kết thúc, Jack Tông được người khác đưa đi. Về phần tương lai của vị đạo diễn quốc tế này sẽ như thế nào thì chắc cũng có thể mường tượng ra được.

Bước chân của Sở Ninh Dực hơi dừng lại một chút. Anh cảm thấy đây không phải là thời điểm tốt mà mình nên bước chân vào nhà.

“Ba! Ba đang làm gì thế?” Bánh Bao Đậu chạy ra, đứng trước của nhìn ba mình đang đặt một chân lên bậc cầu thang một chân đặt bên dưới.

“Sở Ninh Dực!!!”

Tiếng thét chói tai của Thủy An Lạc đột nhiên vang lên.

Sở Ninh Dực nghĩ, xem kìa, anh đã biết ngay là sẽ như vậy mà, cái tin tức này kết thúc không đúng thời điểm lắm rồi.

Tiếng thét chói tai còn chưa dứt thì Thủy An Lạc đã nhảy vọt ra, tiếp đến là bắt lấy cánh tay của Sở Ninh Dực: “Cái tấm ảnh cuối cùng kia là cái gì? Đừng có nói với em là em nhìn lầm rồi, cô bé mà anh của em đang bế là ai?”

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đang kích động, đầu thì nhanh chóng nghĩ xem nên giải thích chuyện này như thế nào.

“Đó là...”

“Vậy ra Cố Thanh Trần nghỉ ngơi một năm không phải là để đi du lịch mà là đi sinh đứa bé đó ra đúng không? Có phải đứa bé kia là do cô ấy sinh ra hay không?”

“Chuyện đó...”

“Anh nói nhanh đi!!!”

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực tà tà liếc mắt nhìn cô vợ ngốc của mình, rốt cuộc là ai không cho anh nói chuyện đây.

Thủy An Lạc: “...”

Chẳng qua là cô quá khẩn trương thôi mà.

Nhưng cứ như thế này thì chẳng khác nào ba Lạc cũng biết sự tồn tại của đứa trẻ ấy, à không, là khắp thiên hạ này đều biết đến sự tồn tại của bé con, con gái riêng của nhà văn nổi tiếng thế giới - Lạc Hiên sao?

Không, làm sao mà Lạc Vân có thể để cháu gái mình cõng tiếng xấu là con riêng chứ, cho nên chắc chắn bước tiếp theo ba Lạc sẽ nhúng tay vào.

“Em trai em lại phải làm ông chú nhỏ nhất à?”

“Nói như vậy cũng không sai, em nên nghĩ rằng may mà hai bánh bao nhà mình chỉ lớn hơn cậu của chúng hai tuổi rưỡi, nhưng mà cô bé kia lại lớn hơn cậu của mình tận ba tuổi, đúng vậy đấy!” Sở Ninh Dực cảm thấy chỉ số thông minh của vợ mình quả thật là khiến người khác cảm động, cứ thế tự động chuyển chủ đề về hướng khác.

“Nói cũng phải.” Thủy An Lạc vừa nói vừa đưa tay xoa xoa cằm của mình.

Sở Ninh Dực âm thầm lau mồ hôi, thế nên cưới vợ thì đừng nên cưới kiểu vợ thông minh như Kiều Nhã Nguyễn, cũng không cần cưới kiểu người chỉ biết đâm đầu vào bế tắc như Tân Nhạc, cưới cô vợ như thế này là ổn nhất rồi!

“Nhưng mà tại sao anh lại biết?” Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực ôm lấy con gái của mình rồi cùng đi vào nhà với Thủy An Lạc, sau đó nói: “Bán tiên bấm đầu ngón tay tính, thế là tính ra thôi.” Sở Ninh Dực nói một cách nghiêm túc, cứ như thể thực sự đúng là như vậy!

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật: “Nếu nói như vậy thì tấm hình kia cũng do anh bấm ngón tay mà ra sao?” Lợi hại như vậy thì sao không lên trời luôn đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2693: Bởi vì yêu cô ấy (9)
Sở Ninh Dực bật cười to: “Vợ anh thông minh quá.”

Thủy An Lạc trợn trắng mắt. Cô biết Sở Ninh Dực chắc chắn không nói với mình đâu cho nên cô cũng không hỏi nữa.

“Vậy anh biến cho em mấy tờ Mao gia ra đây cho em đi nào!” Thủy An Lạc cười lạnh.

Sở Ninh Dực dứt khoát rút ví tiền của mình ra, sau đó đưa cho Thủy An Lạc: “Này...”

Thủy An Lạc: “...”

Thế này... mà cũng được?

Động tác này của anh Sở đúng là thuần thục, tốc độ biến ra cũng rất rõ ràng luôn!

“Há há há há há há...” Bánh Bao Đậu ôm lấy cổ ba mình, bị phản ứng của mẹ mình chọc cười.

Kiều Nhã Nguyễn cũng đứng dậy ôm theo Tiểu Bất Điểm. Bánh Bao Rau ngẩng đầu nhìn một cái, ánh mắt hơi nheo nheo lại: “Mẹ nuôi về rồi chắc chắn có chuyện cần nói với ông bà ngoại, không bằng mẹ nuôi để Tiểu Bất Điểm ở lại bên này đi ạ.” Con bé ngốc này cứ đi như vậy sao? Đâu thể thế được!

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu nhìn Bánh Bao Rau một cách nghiêm túc. Quả thật là cô phải đi về nói chuyện với ba mẹ của mình một chút, thế nhưng có con gái của cô theo cùng hay không cũng đâu có ảnh hưởng gì lắm, rốt cuộc thằng nhóc này có ý gì?

Đây là con gái của cô, không sai chứ?

Bánh Bao Rau nhìn vào mắt Kiều Nhã Nguyễn mấy lần, sau đó quả quyết cúi đầu.

Ánh mắt của mẹ nuôi trắng trợn quá rồi, chẳng lẽ vừa rồi nhóc nói thẳng quá rồi sao?

Kiều Nhã Nguyễn cười khẽ rồi thả Tiểu Bất Điểm đang ôm trong lòng mình xuống: “Tiểu Bất Điểm ở bên này chơi đi, buổi tối mẹ sẽ tới đón con.”

“Vâng ạ!” Tiểu Bất Điểm cười híp mắt đáp lời.

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Con gái à, sao con chẳng có một chút tiết tháo nào thế hả.

Kiều Nhã Nguyễn rời đi, Thủy An Lạc lập tức kéo Sở Ninh Dực lên lầu để hỏi thử xem chuyện của đứa bé kia bây giờ rốt cuộc là thế nào. Cô nhớ lúc ăn Tết có thấy Cố Thanh Trần chạy đến bệnh viện, sau đó anh cô cũng đến.

Cửa phòng bị đóng lại, Sở Ninh Dực quả quyết kéo ai kia vào lòng rồi hôn một cái: “Không chờ kịp như vậy sao?”

Thủy An Lạc đưa tay đẩy anh ra: “Có phải đứa bé kia có vấn đề gì hay không hả, em nhớ lúc gần Tết thì Cố Thanh Trần vẫn còn ở trong bệnh viện.”

Sở Ninh Dực khẽ nhíu mày lại một chút, sau đó xoay người, ngồi xuống mép giường: “Bị tim bẩm sinh, phải thay tim! Nhưng trước mắt con bé còn quá nhỏ cho nên phải chờ tới khi có trái tim phù hợp và đến một độ tuổi nhất định đã.”

Thủy An Lạc khựng lại, trừ cảm giác khiếp sợ ra thì trên hết vẫn là đau lòng.

Chẳng trách mấy năm gần đây hầu như Cố Thanh Trần từ bỏ tất cả các công việc, cứ như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi.

Một đứa bé mắc bệnh thì người đau khổ nhất không phải là nó, mà là ba mẹ của nó.

Chuyện này hai người bọn họ cũng đã từng trải qua rồi.

“Lúc trước Lạc Hiên từ bỏ công việc phóng viên cũng là vì đứa bé này, chưa nói tới việc rất khó tìm tim để thay, mà bản thân đứa bé này cũng có vấn đề.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Nếu không với tính cách của Cố Thanh Trần thì làm sao con bé có thể để Lạc Hiên ở lại bên cạnh, lại còn không dám nói cho dì, một mình chống đỡ đến hai năm cũng đã đến cực hạn. Dẫu sao Lạc Hiên cũng là ba của đứa nhỏ.”

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, trong mắt ánh lên sự lo âu. Lạc Hiên quen biết rất nhiều người, bác sĩ mà anh tìm cũng chắc chắn là các bác sĩ chuyên khoa tim mạch hàng đầu. Nếu tất cả mọi người đều đưa ra câu trả lời là cần thay tim thì có lẽ đã không còn cách nào khác.

Thủy An Lạc còn đang suy nghĩ thì di động của Sở Ninh Dực đột nhiên reo lên. Thủy An Lạc nhìn một cái thì thấy cái dãy số này theo trí nhớ của cô thì là số của mẹ chồng cô.

Xem ra lần này Sở Ninh Dực đã quậy đến tầng nước sâu rồi, bây giờ cả nhà họ Cố và nhà họ Hà hẳn đã loạn cào cào rồi.

Thứ nhất, bọn họ không biết con gái của bọn họ, cháu gái của bọn họ đã sinh ra một đứa bé. Thứ hai, bọn họ hoàn toàn không biết đứa bé này đã lớn đến như vậy, thậm chí trước mắt bọn họ còn không biết đứa bé này có bệnh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2694: Bởi vì yêu cô ấy (10)
Thủy An Lạc không biết tại sao Sở Ninh Dực lại làm như vậy, thế nhưng cô tin chắc Sở Ninh Dực sẽ không có ý muốn hãm hại Cố Thanh Trần, dẫu sao đó cũng là em họ của anh. Mặc dù ngoài miệng Sở Ninh Dực không nói gì nhưng chắc chắn anh vẫn luôn để tâm đến những cô, cậu em họ của mình, trước giờ anh cũng thể hiện ra rất rõ ràng.

“Đúng rồi, Tân Nhạc nói tối nay em trai của cô ấy sẽ qua chỗ chúng ta ở, chắc được chứ.” Bây giờ Thủy An Lạc mới nhớ đến việc cần hỏi Sở Ninh Dực.

Thêm một người vào ở cũng không thành vấn đề gì với Sở Ninh Dực, nhưng mà chỗ này thì không được.

“Khu chung cư bên kia vẫn còn phòng trống, có thể cho dọn qua bên đó ở, ở Thấm Tâm Viên không được tiện.” Sở Ninh Dực cau mày nói. Có quá nhiều thiết bị được lắp đặt trong Thấm Tâm Viên, người bình thường quả thật không nên ở đây.

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nói cái gì mà “em đã nói rồi sao anh còn như vậy”, cô chỉ nghĩ xem mình nên nói chuyện này với Tân Nhạc như thế nào.

“Em cảm thấy nhất định Tân Nhạc sẽ mắng em mất, không biết đàn anh có bao nhiêu tiền như vậy còn giữ lại làm gì, tại sao cứ nhất quyết phải ở trong căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách đó chứ?” Thủy An Lạc vừa nói vừa cầm điện thoại di động lên, vừa lầm bầm vừa gọi điện cho Tân Nhạc.

Tân Nhạc đang tản bộ cùng với mẹ mình cho nên điện thoại là do Mặc Lộ Túc nhận, vừa nghe được Thủy An Lạc nói thì anh dừng một chút rồi nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu, bên nhà lớn cũng có người giúp việc, anh đưa mọi người qua đó cũng thế thôi.”

“Anh không cần phải dắt díu mọi người như vậy đâu, căn hộ bên kia cách chỗ của anh cũng không xa, khoảng cách tới khách sạn cũng gần lắm, ban ngày đi lại cũng thuận tiện, lát nữa em sẽ tới đó, cứ vậy nhé.” Thủy An Lạc nói rồi cúp máy luôn.

Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn di động đã tắt ngúm thì nhịn không được lắc đầu, thật đúng là trước sau như một, rất thẳng thắn và dứt khoát.

Nhưng đằng nào cũng đã cầm di động lên rồi cho nên Mặc Lộ Túc nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng anh tìm đến số điện thoại di động của Cố Thanh Trần rồi gọi đi.

“Alo, ai đấy?” Giọng của Cố Thanh Trần có chút bực bội, có lẽ lúc này cô đã bị đám người nhà tìm đến tận cửa rồi.

“Là anh, Mặc Lộ Túc đây.” Mặc Lộ Túc vừa nói vừa xoay người đi vào phòng làm việc.

Người ở đầu bên kia dừng một chút, sau đó mới nói: “À, anh Lộ Túc.”

“Gửi bản sao bệnh án của đứa bé cho anh.” Mặc Lộ Túc dứt khoát nói thẳng vào vấn đề chính.

Cảm xúc của Cố Thanh Trần rõ ràng trầm hẳn xuống, có lẽ bởi vì Mặc Lộ Túc nhắc tới mấy chữ bệnh của đứa bé khiến cho tâm tình của cô bị ảnh hưởng.

“Anh Lộ Túc, em...”

“Trước hết cứ gửi bệnh án qua cho anh, anh biết vài chuyên gia về phương diện tim mạch, những người này chưa chắc Lạc Hiên đã có thể liên hệ được, sẽ không sao đâu.” Mặc Lộ Túc khẽ nói.

Cố Thanh Trần cảm động liền gửi bệnh án qua, dù sao không có chuyện gì quan trọng hơn là sức khỏe của con cô cả, mà quan hệ của cô với Mặc Lộ Túc đại khái cũng chỉ gói gọn trong một từ duy nhất - anh họ.

Trước hôn lễ của Phong Phong, Sở Ninh Dực dấy lên một trận sóng to gió lớn như này đã khiến rất nhiều người bận đến tối tăm mặt mũi, ví dụ như có người phải bận rộn đi lấy tin, có người bận rộn để ý đến diễn viên dưới trướng của mình mọi nơi mọi chốn, có người bận tìm cháu gái về, có người bận rộn xem bệnh cho đứa bé.

Dường như chỉ có mỗi mình anh tương đối nhàn hạ mà thôi.

Dường như không thể không nói rằng cái cảm giác này cũng không tệ lắm, thảnh thơi ôm vợ xem tivi, thi thoảng trêu chọc mấy đứa nhỏ một chút. Cuộc sống như thế khiến anh thực sự rất hài lòng.

Đồng hồ điểm tám giờ tối, tỉ lệ người xem của Trúc Mã vọt thẳng tới vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng tỉ lệ người xem dành cho phim truyền hình, từ thứ hai nhảy thẳng lên vị trí thứ nhất, thậm chí điểm số cách biệt với vị trí thứ hai gần ba mươi điểm.

Đêm nay Sở Thị lại một lần nữa trở thành người tạo nên con số kỷ lục.

Còn Thủy An Lạc thì rất muốn xem đoạn mà Phong Phong từng nói tới.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2695: Lúc cử hành hôn lễ (1)
Vậy nên sau khi ăn cơm tối xong, Thủy An Lạc quả quyết ngồi trên sofa chờ xem tivi.

Bánh Bao Rau ngoại trừ bày tỏ sự khinh bỉ đối với niềm yêu thích phim truyền hình cẩu huyết của mẹ mình thì cũng không biểu đạt được suy nghĩ nào khác, vậy nên lúc này nhóc chỉ có thể theo mẹ cùng xem phim truyền hình lúc tám giờ đầy máu chó này.

Tiểu Bất Điểm cứ luôn miệng hỏi ba tôi đẹp trai không, đẹp trai không.

Bánh Bao Rau dứt khoát đưa tay bịt kín cái miệng nhỏ nhắn của bé con lại rồi tức giận nói: “Giữ im lặng.”

Tiểu Bất Điểm giãy giụa một hồi, cuối cùng Bánh Bao Rau không chịu nổi nữa mà túm Tiểu Bất Điểm ôm vào trong lòng, khống chế tay chân nho nhỏ của bé con, nói: “Giữ im lặng!”

“Hu hu...” Tiểu Bất Điểm tiếp tục giãy dụa.

Thủy An Lạc liếc mắt nhìn sang, con trai à, ba nuôi của con mà nhìn thấy cảnh này thì có khi lại liều mạng với con đấy.

Dáng vẻ này rõ ràng là dáng đang ôm vợ nhà mình mà, chậc chậc, quả nhiên chuyện gì của con trai cô cũng không cần lo lắng. Ngay cả chuyện trọng đại như tìm vợ mà thằng bé này cũng không cần cô lo lắng cơ mà, như vậy tốt lắm, thực sự rất tốt.

Nhưng mà con trai lớn của cô lại chạy sang nhà người ta là sao đây? Thế này là muốn ở rể hay như nào?

Thủy An Lạc liếc mắt nhìn con gái mình đang quỳ rạp trên mặt đất chẳng biết đang vẽ rồng hay vẽ thỏ. Sao đứa bé này lại chẳng sốt ruột gì thế nhỉ? Hai anh trai của con đều đã tìm được chị dâu cho con rồi đấy.

Bánh Bao Đậu bị ánh mắt của mẹ mình dọa sợ đến mức phải ngẩng đầu lên, sau đó chớp chớp mắt nhìn: Mẹ nhìn gì thế?

Thủy An Lạc: Nhìn con đấy thì sao?

Bánh Bao Đậu: Được rồi, cũng chẳng sao, mẹ cứ nhìn tiếp đi!

Bánh Bao Đậu với mẹ mình mắt đối mắt một hồi rồi quyết định chịu thua, sau đó bé lại cúi đầu tiếp tục chọn xem mình muốn vẽ cái gì.

Thím Vu sắp xếp quần áo ngày mai mặc cho Bánh Bao Rau và Tiểu Bất Điểm, tổng cộng có hai đôi phù dâu phù rể nhí. Tiểu Miên Miên với Tiểu Bảo Bối là phù dâu phù rể lo chuyện chính. Tiểu Bất Điểm phụ trách phần đáng yêu. Bánh Bao Rau phụ trách việc không để vợ nhỏ nhà mình từ đáng yêu biến thành “đáng ngu“.

Tiểu Miên Miên mặc áo cưới nhỏ chạy tới. Tiểu Bảo Bối vẫn còn ở phía sau hô chạy chậm thôi, trái tim nhỏ bé của nhóc sắp nát luôn rồi.

“Cô ơi nhìn xem Miên Miên có xinh không?” Tiểu Miên Miên cười tủm tỉm khoe váy mới với Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn con trai mình. Tiểu Bảo Bối bày tỏ nhóc thật sự hết cách rồi, căn bản là đuổi theo không kịp.

Thủy An Lạc đưa tay kéo Tiểu Miên Miên ngồi xuống bên cạnh mình nhưng không ôm bé vào lòng. Cô phát hiện Bánh Bao Đậu đã dùng tốc độ tên lửa liếc mắt qua đây. Con bé này có tính chiếm hữu rất mạnh, ngay cả cô muốn ôm Tiểu Bất Điểm cũng không được.

“Miên Miên của chúng ta xinh thật đấy.” Thủy An Lạc nói rồi bới tóc của bé con lên búi thành một cái bánh bao nhỏ trên đầu. Bánh Bao Đậu quả quyết chạy lên lầu, lúc chạy xuống đã cầm theo kẹp tóc và chun buộc tóc mà Sở Ninh Dực mua cho bé.

Ngoại trừ việc nhất quyết không chịu nhường mẹ thì đối với những thứ khác bé con vẫn rất hào phòng.

Thủy An Lạc cầm cái chun hình nơ giúp Tiểu Miên Miên buộc cố định tóc lại: “Nào, nhìn thử xem Tiểu Miên Miên của chúng ta có xinh đẹp không nào?”

“Con cũng muốn, mẹ nuôi ơi con cũng muốn!” Tiểu Bất Điểm lồm cồm bò khỏi người Bánh Bao Rau rồi bò đến bên cạnh Thủy An Lạc, muốn Thủy An Lạc buộc tóc cho bé.

Thủy An Lạc: “...”

Làm gì có cái gì mà con không muốn đâu.

Bánh Bao Rau cũng không có ý kiến gì về chuyện này cả, chỉ cần không phải đối mặt với ông ba lẳng lơ kia của Tiểu Bất Điểm thì nhóc đều có thể chấp nhận được hết.

Kết quả là thời gian coi phim của Thủy An Lạc biến thành thời gian chải tóc cho đám nhỏ, đợi đến lúc chải tóc xong cho ba đứa thì bộ phim cũng đã gần đi đến hồi kết rồi.

Thế cho nên cô còn chưa kịp xem gì thì phim đã sắp hết rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2696: Lúc cử hành hôn lễ (2)
Mấy đứa bé được chải tóc xong thì chơi với nhau, Thủy An Lạc dứt khoát nằm ngay đơ trên ghế. Phim của cô, cô còn chưa kịp xem thì đã hết mất rồi là sao?

Thủy An Lạc quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi phê duyệt tài liệu cách đó không xa, sau đó bĩu môi nói: “Em muốn xem bản gốc!”

Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc liếc cô một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu xem xét tài liệu: “Có gì mà xem? Cậu ta có cầu hôn mãnh liệt thế nào thì cũng có tốt được bằng anh từng làm cho em không?”

Thủy An Lạc yên lặng quay đầu nhìn về một phía, lão đại à, ngài cảm thấy cái của ngài là hay ho lắm sao? Căn bản là tôi hoàn toàn xem không hiểu có được không? Tuy là đoạn video cảnh cầu hôn của ngài được giới toán học thậm chí còn là giới khoa học tự nhiên tôn sùng như là màn cầu hôn kinh điển, thế nhưng mà tôi không hiểu gì hết.

“Hai con trông chừng bọn họ nhé, đừng để đi ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm.” Sở Ninh Dực nói rất hay, cứ như thể ba đứa nhỏ là ba đứa ngốc không bằng.

Hai bé trai nhận nhiệm vụ đi ra ngoài, nếu không thì chúng cũng thực sự thấy lo lắng.

Thấy người đã ra ngoài rồi, Sở Ninh Dực dứt khoát đặt tài liệu trong tay xuống rồi kéo Thủy An Lạc vào lòng mình: “Nói câu gì đó dễ nghe đi, anh sẽ mang hết tất cả những đoạn có sẵn về cho em xem.”

“Lấy việc công làm việc tư đấy à?” Thủy An Lạc chớp chớp mắt nói.

Sở Ninh Dực gật đầu một cách đương nhiên: “Rất rõ ràng đây là lấy việc công làm việc tư.”

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở, vì sao công ty của anh đến giờ còn chưa đóng cửa vậy?

Tất nhiên là Sở Ninh Dực không sợ, công ty của anh sao có thể đóng cửa được chứ?

Thủy An Lạc liếc anh một cái sắc lẹm. Sở Ninh Dực lập tức đưa tay vỗ đầu cô một cái: “Ngày mai cẩn thận một chút, hôm nay lúc mẹ gọi điện cho anh, giọng điệu không được ổn lắm.”

Thủy An Lạc: “...”

“Là vì chuyện của Cố Thanh Trần sao?”

“Nếu không thì còn sao nữa, việc này mẹ đã đổ lên đầu anh rồi, chắc bên phía cô cũng ghim anh vụ này.” Sở Ninh Dực thở dài nói.

“Trách ai hả? Ai bảo anh biết mà không nói sớm?” Cho nên bây giờ khiến cô cũng bị liên lụy rồi. Chắc chắn mẹ chồng cô sẽ không mắng con trai mình cho nên người bị chửi nhất định lại cô.

Haiz...

“Việc này không thể nói rõ ràng trong một chốc một lát được.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói: “Anh hiểu rõ con người của Lạc Vân hơn em. Một khi ông ấy đã biết việc này thì chắc chắc Thanh Trần sẽ bị đưa đi. Khúc mắc của Thanh Trần vẫn chưa được cởi bỏ cho nên anh vốn hy vọng chuyện này hai người họ có thể âm thầm giải quyết với nhau, thế nhưng đã chuyện này đã gần một năm rồi, không cần thiết phải tiếp tục nữa!”

“Cho nên anh mới dự định để ba Lạc mạnh mẽ can thiệp vào?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.

“Đúng là ý này.” Sở Ninh Dực không phủ nhận, lần trước quả thật anh đã nghĩ đến tất cả các khả năng, nhưng mà không thể nghi ngờ rằng mạnh mẽ can thiệp chính là biện pháp tốt nhất.

Thủy An Lạc hơi thở dài, cuối cùng cũng không nói gì thêm, dù sao cách mà Sở Ninh Dực nghĩ ra đã là biện pháp tốt nhất rồi.

Theo lý thuyết thì trước khi làm lễ cưới cô dâu không được ở chung với chú rể, cho nên chẳng bao lâu sau Phong Phong đã bị đuổi ra ngoài. Anh phải đi từ nhà Sở Ninh Dực về nhà mình để đón cô dâu rồi đi tới khách sạn.

Thủy An Lạc cũng thản nhiên bỏ lại Sở Ninh Dực mà đi cùng Kiều Nhã Nguyễn. Mân Hinh cũng quyết đoán nhập vào đội ngũ của Thủy An Lạc bỏ lại năm đứa trẻ cho ba người đàn ông trông coi.

Mẹ của Kiều Nhã Nguyễn cũng không ở cạnh con gái, để cho mấy cô gái bọn họ được nói chuyện với nhau.

Ba người nằm trên giường lớn, cả phòng đều dán những chữ hỷ đỏ rực, nhìn thế nào cũng thấy vui mắt.

“Này, cuối cùng mày cũng kết hôn rồi đấy. Hai người giằng co suốt bao năm như vậy cuối cùng cũng về được với nhau rồi.” Thủy An Lạc thở dài nói.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn Thủy An Lạc nằm bên phải một chút rồi lại nhìn Mân Hinh bên trái: “Tại sao chị với anh trai em không tổ chức hôn lễ đi?”

“Bọn chị đã làm rồi.” Mân Hinh trả lời, khóe miệng của cô khẽ cong lên. Đó là một hôn lễ chỉ thuộc về hai người họ, một hôn lễ trên bờ sinh tử.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2697: Lúc cử hành hôn lễ (3)
“Đã làm rối á?” Thủy An Lạc cùng Kiều Nhã Nguyễn kinh ngạc hô lên: “Sao bọn em không biết gì hết?”

Mân Hinh cười hạnh phúc nhìn hai cô gái mang vẻ mặt khiếp sợ giống y như nhau, thế rồi cô hơi nghiêng người nói: “Là hôn lễ chỉ thuộc về hai người bọn chị thôi, nhưng nó quá tanh máu cho nên không muốn nói cho mọi người biết.”

Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn liếc nhìn nhau. Thân phận của Mân Hinh rất đặc thù, nếu cô đã nói nó tanh máu thì bọn cô có thể tưởng tượng ra được. Nhưng Mân Hinh lại cười hạnh phúc đến vậy chứng tỏ An Phong Dương vô cùng quan trọng đối với cô ấy.

“Qua ngày mai, ba anh em bọn họ sẽ có thể thật sự hạnh phúc rồi.” Mân Hinh nằm xuống một lần nữa rồi ngửa đầu nhìn trần nhà.

Thủy An Lạc cũng nằm xuống rồi duỗi tay nắm lấy tay của Kiều Nhã Nguyễn: “Đúng vậy, coi như là ai cũng yên bề gia thất cả rồi.”

Kiều Nhã Nguyễn cũng nhìn trần nhà, không nói gì.

“Hôm nay chị có xem tivi, không ngờ Phong Phong lại còn có màn tỏ tình như vậy nữa.” Mân Hinh bật cười rồi nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Có phải em cảm thấy rất hạnh phúc đúng không?”

Đôi mắt to của Kiều Nhã Nguyễn khẽ xoay xoay: “Nhưng mà em vẫn cảm thấy màn cầu hôn của Sở tổng càng rung động hơn.” Tuy là nói như vậy nhưng mà nhìn biểu cảm trên mặt cô thì ai cũng nhìn ra được cô đang hạnh phúc.

Thủy An Lạc nghĩ, cái đám học giỏi này thật quá đáng ghét.

Ba cô gái trò chuyện một chút rồi ngủ. Ai ngủ trước thì không biết được.

***

Trong căn phòng sát vách, sau khi năm đứa bé đã ngủ, Sở Ninh Dực cầm một chai rượu từ tủ rượu tới, thím Vu giúp bọn họ làm một chút đồ nhắm, nhắc nhở thời gian ngày mai rồi cũng quay về phòng nghỉ ngơi.

Sở Ninh Dực rót rượu cho mọi ngườ. Phong Phong đang định đón lấy thì lại bị Sở Ninh Dực từ chối.

An Phong Dương ý bảo Phong Phong ngồi xuống đi, nhìn Sở Ninh Dực rót rượu cho bọn họ.

“Sở Đại, cậu như thế làm tôi căng thẳng quá!” Phong Phong nói thật, dù sao cái việc như là lão đại rót rượu cho bọn họ thế này quá mức huyền ảo rồi.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu rồi quăng cho Phong Phong một ánh mắt lạnh lùng.

An Phong Dương chuyển động cái chén trong tay. Phong Phong chứng kiến Sở Ninh Dực rót tiếp một chén rượu thứ tư rồi đặt bên cạnh mình, động tác nâng ly của Phong Phong hơi dừng lại một chút, nhịn không được mà siết chặt tay mình.

“Bạch Nhị, cậu ta...”

“Đây là Bạch Nhị trước khi cậu ta phân liệt, coi như cậu ta đã chết từ lúc đó rồi đi.” An Phong Dương nhàn nhạt nói. Anh hiểu Sở Ninh Dực cũng hiểu ý tứ của anh.

Phong Phong không nói tiếp mà nâng ly rượu của mình lên, nhìn thằng về phía Sở Ninh Dực cùng An Phong Dương: “Sở Đại, An Tam! Tôi không có gì để nói, thằng em này cảm ơn hai người. Tôi có thể sống ở thành phố A được đến bây giờ là nhờ hai người luôn giúp đỡ tôi! Tôi có được thành tựu như bây giờ cũng là nhờ Sở Đại âm thầm nâng đỡ, thằng em này không có gì đáng nói, xin cạn trước một chén!”

Phong Phong nói rồi ngửa đầu, dốc cạn ly rượu vào trong miệng.

Sở Ninh Dực tựa lưng vào ghế nhìn Phong Phong uống cạn rồi đặt ly xuống: “Qua hôm nay, mỗi người các cậu đều là người đã có gia đình, tôi cũng không còn gì phải lo lắng nữa cả! Chỉ là An Tam này, tôi thiếu cậu và Mân Hinh một hôn lễ.”

An Phong Dương cúi đầu chuyển động cái ly trong tay, khóe miệng khẽ cong lên: “Hôn lễ không cần phải làm hoành tráng làm gì, bọn tôi đã có rồi.”

“Đã có rồi? Sao tôi chẳng biết gì hết?” Phong Phong kinh hô thành tiếng.

An Phong Dương nâng chén lên, hướng về Sở Ninh Dực nâng ly sau đó cũng uống một hơi cạn sạch.

Sở Ninh Dực cũng nâng ly lên, nhẹ nhàng lắc lắc chất lỏng trong đó: “Thật ra chỉ cần Mân Hinh rời đi ba năm là cô ấy có thể quang minh chính đại ở bên cạnh cậu, thế nhưng cô ấy đã từ bỏ nó rồi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2698: Lúc cử hành hôn lễ (4)
“Tôi thà chịu tình huống bây giờ còn hơn, ba năm thì chẳng khác nào giết chết tôi đi.” An Phong Dương cười nhẹ nói: “Mặc kệ như thế nào thì Phong Tứ này, cậu kết hôn rồi, làm ba rồi cũng phải trưởng thành lên, con đường sau này cậu phải tự đi rồi.”

Phong Phong không có ba không có mẹ, đối với anh mà nói thì chính Sở Ninh Dực và An Phong Dương mới là người nhà của mình, là trưởng bối, là người mà có thể nói với anh những lời sâu tận đáy lòng.

Bên ngoài, ba người đàn ông đang nói chuyện.

Trong phòng, thím Vu đang cầm ảnh chụp của Công chúa Delia mà nhẹ nhàng vuốt ve. Công chúa, người có thấy không? Tiểu Hoàng tử sắp kết hôn rồi, kết hôn với cô gái cậu ấy yêu nhất, một cô gái rất tốt.

Đáng tiếc Công chúa lại không được nhìn thấy rồi.

Thím Vu ôm bức hình, ngửa đầu gạt nước mắt. Ánh trăng hôm nay rất đẹp, có lẽ nào là Công chúa trên trời có linh sao.

Ngày 28 tháng 2, ngày cuối cùng của tháng hai, nghe nói là một ngày lành một năm khó có được.

Mà thời tiết hôm nay quả thực rất tốt.

Mới sáng sớm Tân Nhạc đã được Mặc Lộ Túc đưa đến nhà của Kiều Nhã Nguyễn. Anh còn phải đưa bố mẹ vợ với câu em vợ đến khách sạn cho nên cũng không ở lại lâu.

Kiều Nhã Nguyễn đã trang điểm xong từ lâu, lúc này đang ngồi trên giường chờ người tới đón.

Lúc đầu phù dâu được xác định là Tân Nhạc, nhưng bây giờ cô đã mang thai nên không thể làm phù dâu được nữa rồi, cho nên phù dâu được chọn là em họ Kiều Nhã Nguyễn, một người nữa là chiến hữu của cô, còn một Triệu Uyển Uyển bị Kiều Nhã Nguyễn sống chết kéo tới bởi vì Tiểu Sư Niệm cũng muốn tham gia.

Vì để vợ mình được vui vẻ cho nên Phong Phong quyết định một trong những phù rể của mình là Sư Hạ Dương.

Hai người còn lại, một người là Ảnh đế cấp bậc đại thần phái thực lực, một người là trai đẹp mới nổi gần đây cũng chính là nam thứ của phim Trúc Mã lần này. Lúc đầu George cũng muốn làm phù rể nhưng đã bị Phong Phong đạp thẳng đi làm người dẫn chương trình.

Cho nên khi đoàn phù dâu phù rể này xuất hiện đã khiến nhóm phóng viên hoàn toàn phát điên, bọn họ cần suy ngẫm mối quan hệ này.

Triệu Uyển Uyển trong đội phù dâu đã từng hợp tác với ba diễn viên, trước hết phải loại bỏ chú rể, trái tim của người ta đối với cô dâu đã có thiên địa chứng giám, vậy thì thử ngó qua tổ hợp của một Ảnh đế, một trai đẹp thêm một anh lính đại tá xem. Tại sao anh lính này lại xuất hiện? Phía chính phủ cho ra đáp án là, đám cưới quân nhân, chuyện lúc trước các người chửi chúng tôi là lừa đảo thì chúng tôi cũng không ngại đâu. Nhìn đi, Thiếu úy của chúng tôi kết hôn, chúng tôi còn để đại tá của mình đi làm phù rể cơ mà. Như thế này quả thực truyền thông của chính phủ đã giúp chính phủ có thêm một lượng fan rồi.

Nhưng mà đại khái là phía chính phủ không biết rằng, vị đại tá mà mấy người nói kia cùng tiểu hoa đán bên đội phù dâu cũng có mối quan hệ không rõ ràng. Ví dụ như có người từng thấy hai người họ cùng đi họp phụ huynh cho một đứa bé. Có người từng thấy đứa bé chẳng biết có đúng là được nhận nuôi hay không của vị thủ trưởng kia thường xuyên xuất hiện bên cạnh Triệu Uyển Uyển, đóng vai con gái của Triệu Uyển Uyển.

Lại nói vị Ảnh đế kia dù không đạt được đến đẳng cấp quốc tế, nhưng trong nước cũng là một thành viên phái thực lực việc nhân đức không nhường ai. Hiện nay anh ta cũng đang điên cuồng theo đuổi Triệu Uyển Uyển. Tiếp đó lại nhìn vai nam thứ trong bộ phim Trúc Mã gần đây, nghe nói là cũng đang hừng hực theo đuổi Triệu Uyển Uyển trong phim.

Mối quan hệ này quả thực khiến quần chúng đang ăn bỏng ngô tỏ ý... đúng là trò hay lâu lắm mới được xem.

Lúc Thủy An Lạc lướt mạng vẫn đang nói chuyện này với mọi người, Mân Hinh cười nói: “Cảm giác như Triệu Uyển Uyển trở thành nhân vật chính của ngày hôm nay rồi.”

“Kết quả chúng ta mong muốn chính là như vậy mà, Uyển Uyển à, lần này nhờ cô vậy.” Kiều Nhã Nguyễn cười híp mắt nói. Cô không thích mấy chuyện rắc rối lằng nhằng, thế nhưng thân phận của Phong Phong đã được định sẵn là không thể nào tránh khỏi rắc rối được, thế cho nên bọn họ chỉ có thể nghĩ cách khác, ví dụ như dời đi lực chú ý chẳng hạn.

Triệu Uyển Uyển: “...”

Nói thật, một giây trước cô vẫn cảm thấy hơi có lỗi với Kiều Nhã Nguyễn, thế nhưng một giây sau đã cảm thấy là các cô hùa vào hại tôi rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2699: Lúc cử hành hôn lễ (5)
Em họ của Kiều Nhã Nguyễn vừa mới vào năm nhất đại học, đang bị bộ phim Trúc Mã làm cho chết mê chết mệt, gần đây toàn quấn lấy Kiều Nhã Nguyễn đòi anh rể ký tên để cầm đi bán, thế nhưng lại bị chị họ của mình, cũng chính là cô Phong danh chính ngôn thuận cho một cái tát bay về Thái Bình Dương.

Lúc này cô bé thấy Triệu Uyển Uyển lại càng kích động hơn, đòi ầm lên muốn ký tên.

“Uyển Uyển đừng để ý đến con bé đó.” Kiều Nhã Nguyễn không biết tại sao lại đi tìm một đứa ngốc thế này làm phù dâu cho mình nữa.

“Chị! Sao chị có thể như vậy chứ hả? Ở trường em không dám nói rằng anh rể của em là Phong Phong, chỉ sợ bị người ra chặn đường thôi đấy!” Cô em họ đáng thương nói.

Triệu Uyển Uyển xách túi của mình lên, rút một tấm poster bên trong ra. Cô có thói quen cất giữ poster phim điện ảnh và phim truyền hình của mình cho nên lần này lấy định đem về nhà. Triệu Uyển Uyển ký tên xong thì đưa cho em họ: “Chữ không được đẹp, em đừng chê nhé.”

“A a a a a a, còn có cả poster nữa! Chị Uyển Uyển! Chị yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ cố nhẫn nhịn không đăng lên wechat vội, chờ mọi chuyện xong xuôi thì em mới đăng cơ!” Cô em họ kích động kêu lên.

Kiều Nhã Nguyễn trợn trắng mắt: “Câu chị này gọi thân thiết quá nhỉ, người ta đã đồng ý chưa thế?”

“Chị Uyển Uyển...” Em họ tỏ vẻ đáng thương.

Thủy An Lạc với Tân Nhạc liếc nhìn nhau một cái, Tân Nhạc đặt một tay lên vai của Thủy An Lạc, nói: “Bà nói xem, tính khí như Kiều Nhã Nguyễn ấy mà, lúc đi học chỉ hận không thể cho nổ toàn trường, thế quái nào lại có một cô em họ hoạt bát như vậy nhỉ?”

“Lão Phật Gia, nói thật đi, mày là đột biến gen đúng không?!”

“Hai người cút ngay!”

Triệu Uyển Uyển khẽ cười: “Không sao đâu, tôi vốn không có nhiều bạn bè nên mọi người coi tôi như bạn bè đã khiến tôi vui lắm rồi!” Trong giới giải trí thì nào có ai dám thật lòng kết bạn với ai. Mấy người này ở nơi cao cô không với nổi, nhưng họ lại không chê cô thì làm sao cô dám ghét bỏ người ta đây.

Thủy An Lạc nhìn về phía Triệu Uyển Uyển, chợt có chút xót thương người con gái luôn cười dịu dàng này. Người thân duy nhất của cô tuy là mẹ của Tiểu Sư Niệm, nhưng đến khi tìm được thì cô ấy đã không còn nữa.

Trên thế giới này, ngoại trừ Tiểu Sư Niệm ra thì không còn bất kỳ một ai là thân nhân máu mủ với Triệu Uyển Uyển nữa cả, chỉ còn cái nhà ba mẹ nuôi giống như quỷ hút máu kia.

Chiến hữu của Kiều Nhã Nguyễn vẫn luôn nói cái gì đó với cô, hơn nữa có vẻ như vẫn luôn kìm nén sự kích động. Lần này cả phù rể lẫn chú rể đều là nam thần của cô đấy.

“Bạch Bạch, dè dặt một chút đi!” Kiều Nhã Nguyễn bất đắc dĩ nói.

Cô gái được gọi là Bạch Bạch mặc chiếc váy phù dâu màu hồng nhạt, có lẽ là vì nghề nghiệp cho nên làn da của cô đen hơn so với em họ và Triệu Uyển Uyển, thế nhưng vẫn được tính là một mỹ nhân.

“Lúc này mà không căng thẳng thì không phải là fan chân chính nữa rồi.” Bạch Bạch vẫn nhìn ra bên ngoài.

“Đồng ý, lúc này mà còn dè dặt cái gì nữa! Em nói với bạn học của em là em đi làm phù dâu cho anh chị, đám chúng nó đều nói em còn kích động hơn cả đám cưới của mình nữa! Em có thể không kích động sao? Đó là thần tượng của em đấy!”

“Sao tao cảm thấy mày không tìm phù dâu mà đang tìm người háo sắc thế hả Lão Phật Gia?” Thủy An Lạc cười nói.

“Được rồi, tôi chỉ cần một mình Uyển Uyển thôi, mấy người có thể lăn đi được rồi!” Kiều Nhã Nguyễn không nhịn được muốn đạp hết mấy người này đi.

Kiều Nhã Nguyễn vừa mới dứt lời thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Thủy An Lạc thở dài một tiếng rồi từ từ đi về phía cánh cửa: “Ai thế?”

Tân Nhạc cũng đi theo, bám vào vai của Thủy An Lạc mà hô to với người bên ngoài: “Không đưa lì xì không mở cửa, đây là quy định!”

Người bên ngoài tựa như đã chuẩn bị từ sớm, cho nên dưới cánh cửa nhanh chóng được tuồn vào sáu cái bao lì xì, nhìn độ dày cũng không tính là nhiều, bởi vì nhét nhiều hơn nữa thì không nhét qua nổi.
 
Top