Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2710: Có một thứ tình yêu là muốn tên em có trong hộ khẩu của anh (6)
Triệu Uyển Uyển nhanh chóng mang rượu tới, đưa một ly rượu cho Sư Hạ Dương.

Sư Hạ Dương đưa cô sang bàn bên cạnh, Triệu Uyển Uyển đi vài bước, bỗng kéo lấy góc áo anh, khẽ nói: “Thật ra anh không cần uống hộ tôi đâu, tôi vẫn có thể...”

“Con gái đừng uống rượu.” Sư Hạ Dương nói một câu rồi đi thẳng.

Triệu Uyển Uyển: “...”

Triệu Uyển Uyển thở dài, nhưng tiếc là anh không thể chặn rượu giúp tôi cả đời được.

Tới bàn của thủ trưởng thì mọi người đều nghiêm túc hơn nhiều, Triệu Uyển Uyển cũng không nhịn được phải nín thở.

Kiều Nhã Nguyễn cách đó không xa quay lại nhìn, “Sao cứ có cảm giác Sư Hạ Dương đưa vợ đi ra mắt trưởng bối thế nhỉ.”

Phong Phong nhướng mày, “Em nghĩ nhiều quá rồi, hai người họ không có cửa đâu.”

Kiều Nhã Nguyễn thở dài, cô cũng biết tính tình hai người này. Họ có quá nhiều gánh nặng, không ai chịu bỏ nó xuống thì sao mà ở bên nhau được.

Bên bàn thủ trưởng không biết Sư Hạ Dương nói gì, Triệu Uyển Uyển vẫn chỉ dịu dàng đứng đó, chốc chốc lại nở nụ cười.

Phong Phong khẽ đập lên đầu Kiều Nhã Nguyễn, “Kết hôn với anh em thở dài cái gì?”

“Anh đánh em, có tin giờ em không kết hôn với anh nữa không?” Kiều Nhã Nguyễn trừng anh.

Phong Phong ôm lấy eo cô tới bàn tiếp theo: “Tiếc quá, tên của em đã xuất hiện trong hộ khẩu của anh mát rồi. Vợ à, em có biết trên đời này chuyện kỳ diệu nhất là gì không?”

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng lên nhìn anh.

“Chính là tên của em xuất hiện trong hộ khẩu của anh, trong dòng quan hệ, viết chữ vợ chủ hộ đấy.” Phong Phong khẽ thì thầm vào tai cô.

Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy ngọt ngào ngây ngát, nhưng vẫn trợn mắt nhìn anh, “Đây là câu tỏ tình không lãng mạn nhất mà em từng nghe đấy.”

Nhưng lại là lời tỏ tình chân thành nhất mà cô từng nghe.

Tình yêu tuyệt vời nhất chính là tên em xuất hiện trong hộ khẩu của anh, trong dòng quan hệ, viết chữ vợ chủ hộ.

Không có gì có thể khiến người ta yên tâm hơn tình yêu này nữa.

Mà tình yêu đi đến tận cùng cũng chỉ cần anh là người khiến em thấy yên tâm nhất. Em có thể khóc có thể cười có thể làm loạn trước mặt anh.

Ba mẹ cho cô mái ấm gia đình, hàm nghĩa của gia đình chính là bến cảng dịu dàng.

Mà gia đình là nơi tập hợp tên tất cả mọi người trong hộ khẩu.

Cho nên, Phong Phong đã cho cô một lời thề gia đình.

Và cô hiểu được điều đó.

Mọi người xung quanh vẫn đang chúc rượu.

“Lữ đoàn trưởng Miêu, tôi xin phép uống thay cô ấy ly rượu này, con gái uống rượu không tốt.” Sư Hạ Dương nhàn nhạt nói, nhưng ý từ chối rất rõ ràng.

“Sao thế, từ bao giờ mà phù dâu không uống rượu thế này.”

Thủy An Lạc nghe thấy liền nheo mắt lại, vì rõ ràng người này đang trút giận ở đây, vì thành tựu của Sở Ninh Dực càng cao, ông ta càng ghét ba cô, cho nên lúc được xếp cùng bàn với ba cô mới giận như vậy, tuy ông ta có chức ngang ba cô, quân hàm lại không bằng ba cô, thế nên ông ta mới trút giận lên người khác.

Thủy An Lạc muốn đứng dậy nhưng lại bị Sở Ninh Dực cản lại, “Ngồi xuống.”

“Ông ta ức hiếp người khác quá rồi đấy.” Thủy An Lạc khẽ nói.

Bầu không khí bên kia có vẻ nặng nề, sắc mặt Triệu Uyển Uyển hơi tái đi. Cô không thể đắc tội với ai ở đây được, hơn nữa nhìn quân hàm, ít nhất cũng cao hơn Sư Hạ Dương một bậc.

“Thủ trưởng Miêu, tôi mời ngài.” Triệu Uyển Uyển cầm ly rượu, khẽ nói.

Sư Hạ Dương cau mày nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp, sự phức tạp mà Triệu Uyển Uyển không hiểu được.

Triệu Uyển Uyển mỉm cười với anh ta rồi cạn sạch chén rượu.

“Không phải là uống được đấy sao?” Thủ trưởng phụt cười.

Triệu Uyển Uyển nghe xong câu này lại có cảm giác như người ta tát thẳng vào mặt mình, đau đến tê dại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2711: Có một thứ tình yêu là muốn tên em có trong hộ khẩu của anh (7)
Cho nên, ly rượu vừa nãy cho dù cô có uống hay không cũng đều là sai.

Cho nên, ánh mắt của Sư Hạ Dương nhìn cô khi nãy mới kỳ quái như vậy.

Sư Hạ Dương vẫn là lính dưới trướng Thủy Mặc Vân, đương nhiên cũng thành đối tượng mà Lão Miêu nhắm vào.

Vậy nên, lần này có thể nói là Triệu Uyển Uyển bị liên lụy rồi.

Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy động tĩnh bên này liền mặc kệ sự ngăn cản của Phong Phong, bước tới trước, kéo Triệu Uyển Uyển ra phía sau mình, “Thủ trưởng, hôm nay là hôn lễ của tôi, phải để tôi tự mình kính rượu ngài mới đúng, dù sao nhân viên bộ Kỷ luật của ngài một năm qua cũng hao tâm tổn sức không ít vì tôi mà.”

Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền nâng chén rượu trong tay về phía ông ta, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Sắc mặt của Thủ trưởng Miêu thoáng biến đổi, nhìn về phía Thủy Mặc Vân: “Người Lữ đoàn trưởng Thủy dạy dỗ quả nhiên toàn là lính tốt.”

“Đó cũng là công lao của Lữ đoàn trương Miêu, dù sao bộ Kỷ luật của ông cũng rất nghiêm khắc, tôi chỉ có thể răn dạy bọn họ phải nghiêm khắc với bản thân hơn thôi.” Giọng nói của Thủy Mặc Vân rất thản nhiên, không có bất kỳ sự dao động nào.

“Được rồi, lão Miêu, ông làm gì thế?” Một vị thủ trưởng cấp cao hơn lên tiếng, rõ ràng không thích hành vi của Lão Miêu. Ông ta biết hai người này vẫn mỗi người một đỉnh, lại không ngờ Lão Miêu này càng ngày càng sai lệch, trước đây chỉ dám làm chút chuyện mờ ám sau lưng, giờ đến cả mặt mũi cũng bỏ hết.

“Cô Triệu đừng để ý, gần đây chỗ chúng tôi cũng xảy ra một vấn đề lớn, cô cũng biết rồi đấy, tâm trạng mọi người không được tốt cho lắm.” Sư trưởng hiền từ nói.

Triệu Uyển Uyển khẽ lắc đầu, hiển nhiên vẫn chưa kịp phản ứng lại.

“Sư trưởng...” Kiều Nhã Nguyễn bất mãn nói.

“Cô cũng bớt lời đi, vui vẻ kết hôn đi nào.” Sư trưởng thấp giọng ngắt lời Kiều Nhã Nguyễn.

Phong Phong vội vàng bước qua ôm lấy Kiều Nhã Nguyễn, mở miệng cười nói: “Các vị thủ trưởng có thể nể mặt đến tham dự hôn lễ, đó là vinh hạnh của vợ chồng tôi. Tính tình Nhã Nhã khá bộc trực, phải cảm ơn các vị đã dạy bảo và khoan dung cho cô ấy, cũng cảm ơn ý tốt của Thủ trưởng Miêu đây. Sau này mong Thủ trưởng Miêu hãy tiếp tục mời chuyên gia chú ý đến cô ấy. Ngài cũng biết đấy, Nhã Nhã nhà chúng tôi có chút quan hệ với Đội trưởng Sư, tôi sợ anh ấy lại mềm lòng không quản lý được cô ấy.”

Phong Phong cười tít mắt nói, nhưng trong lời nói lại đầy dao nhọn.

Nhất là ba chữ “mời chuyên gia” này, giống như ngang nhiên vả vào mặt Lữ đoàn trưởng Miêu, vạch trần chuyện ông ta đang nhắm vào Kiều Nhã Nguyễn, cũng nói rõ quan hệ giữa Kiều Nhã Nguyễn và Sư Hạ Dương, tiện đó làm rõ hành vi cố ý khó xử Triệu Uyển Uyển khi nãy của ông ta.

Tại sao ông lại giám thị Kiều Nhã Nguyễn sát sao như vậy, bởi vì cô ấy là lính dưới trướng Sư Hạ Dương.

Tại sao ông lại gây khó dễ cho Triệu Uyển Uyển, bởi vì vừa nãy Sư Hạ Dưng bảo vệ cô ấy.

Nhưng không khéo, Sư Hạ Dương lại là cấp dưới trực tiếp dưới quyền quản lý của Thủy Mặc Vân.

Cho nên vụ lộn xộn này liền liên quan tới luôn hai vị BOSS lớn kia.

Sư trưởng nhìn Phong Phong, khóe miệng hơi nhướng lên. Thằng nhóc này là một nhân tài, bảo sao có thể lấy được đóa hoa hồng đầy gai của sư đoàn bọn họ.

Thủy An Lạc chớp mắt: “Phong Phong vừa nói gì thế?”

Sở Ninh Dực xoa xoa đầu cô: “Ngoan, ăn đi, hôm nay em có thể ăn nhiều hơn một chút.”

Vì thế này nên vừa nãy anh mới không cho Thủy An Lạc đi qua đó, chính là muốn để cho Phong Phong lên tiếng. Trước hết, cậu ta là chủ nhân buổi lễ ngày hôm nay, người khác không thể đoạt mất tiếng nói của cậu ta được. Hai là Phong Phong cũng phải xuất hiện trước mặt đám thủ trưởng này phát huy thực lực, mới có thể khiến người ta hiểu đừng cho rằng cậu ta là người ngoài mà có thể gây khó dễ cho vợ cậu ta trong quân đội. Quan trọng hơn là, đối tượng của họ Miêu kia là Thủy Mặc Vân, lúc này Thủy An Lạc mà qua đó cũng không phải lựa chọn sáng suốt nhất.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2712: Có một thứ tình yêu là muốn tên em có trong hộ khẩu của anh (8)
“Chàng trai, cũng là nhân tài, rõ ràng có thể làm Quốc vương, sao lại đổi quốc tịch sang quốc gia của tôi?” Sư trưởng mở miệng cười, lại có thâm ý khác.

Phong Phong ôm Kiều Nhã Nguyễn: “Đâu còn cách nào khác, tình yêu của cô nhóc nhà tôi với đất nước này quá sâu đậm. Các ông lại không cho cô ấy lấy người nước ngoài, nên tôi chỉ có thể trở thành người của đất nước này thôi.”

Phong Phong trả lời rất ung dung, cũng nói cho bọn họ biết, vì người phụ nữ này, đến cả một đất nước tôi cũng có thể bỏ lại, có giỏi các người thử đối đầu với tôi xem.

“Ha ha ha, chàng trai, cần mỹ nhân không cần giang sơn à?”

“Ảnh Đế cũng là Đế, giang sơn này vẫn là của tôi.” Phong Phong tự tin nói.

Sư trưởng gật đầu, nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn: “Cô gái, mắt nhìn người không tệ.” Nói xong, ông ta liền nhìn qua lão thủ trưởng họ Miêu kia, sau đó đứng dậy: “Mất thể diện.”

Thủ trưởng tối cao đã phất tay bỏ đi, tuy rằng động tĩnh không lớn những cũng khiến cho người ta không kìm được mà run rẩy một chập.

Những vị thủ trưởng còn lại cũng đứng dậy theo, bất đắc dĩ lắc đầu bỏ đi.

Thủy Mặc Vân chậm rãi đứng dậy, sau đó giao Bánh Bao Đậu cho Thủy An Lạc, “Ba về trước đây, buổi chiều còn phải qua bên kia.”

Sắc mặt lão Miêu biến thành màu đen, lại không thể phản kích lại trước mặt mọi người. Lần này ông ta đã khiến cấp trên của mình thất vọng rồi.

“Lữ đoàn trưởng Miêu đi thong thả.” Phong Phong thấy lão đứng dậy bèn mỉm cười nói.

Lão Miêu vác khuôn mặt đen sì nhanh chóng rời khỏi đây.

“Em không vừa mắt lão này lâu rồi, ỷ trong tay có cái bộ Kỷ luật, lúc nào cũng gây khó dễ cho Lữ đoàn của bọn em.”

“Nghề nào mà chẳng có những thành phần như vậy, tỷ lệ xuất hiện trong quân đội đã rất ít rồi, có điều hôm nay coi như đã trả thù được.” Phong Phong vươn tay vỗ vỗ đầu cô, “Uyển Uyển không sao chứ.”

Triệu Uyển Uyển lắc đầu. Cô chỉ hơi bị giật mình mà thôi, lẽ nào bình thường ở quân đội bọn họ vẫn bị đối xử như vậy hay sao?

“Trước kia nếu không phải lão ta cứ cắn chặt lấy chuyện Tiểu Sư Niệm thì lão đại sao phải đến nông nỗi như bây giờ chứ?” Kiều Nhã Nguyễn vẫn không phục nói.

“Được rồi, cô cũng bớt lời đi, chuyện này chưa xong đâu. Tính tình của ông ta cô còn chưa biết hay sao. Sau này làm gì cũng cẩn thận vào, đừng để ông ta bắt được nhược điểm, cả mấy người cũng thế.” Sư Hạ Dương nói, nhìn về phía bàn đối diện.

“Rõ...” Mọi người đứng dậy, cúi chào, đẹp đến độ khiến đám con gái đổ rầm rầm cũng không nói chơi.

Kiều Nhã Nguyễn bị Phong Phong kéo đi gặp ba mẹ báo cáo không có vấn đề gì. Thủy An Lạc cũng dẫn Bánh Bao Đậu về. Triệu Uyển Uyển cúi đầu đứng bên cạnh Sự Hạ Dương, “Xin lỗi, hình như tôi lại gây phiền phức cho anh rồi.”

“Không liên quan gì đến cô. Ông ta nhắm vào tôi mà thôi, là tôi làm liên lụy đến cô.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.

Triệu Uyển Uyển nhíu mày, “Ở trong quân đội anh cũng phải chịu đựng như vậy à?”

“Không có nơi nào thực sự yên ổn cả, chẳng qua là trong quân đội nhìn có vẻ kỷ luật và rõ ràng hơn mà thôi.” Sư Hạ Dương nói, vươn tay vỗ vỗ vai cô, “Qua đây ngồi đi, không có việc gì cần chúng ta làm nữa đâu.”

Triệu Uyển Uyển âm thầm thở dài. Cô và Sư Hạ Dương không phải là người của hai thế giới, mà là người của hai dải ngân hà.

“Dì Uyển Uyển, qua đây, qua đây.” Tiểu Sư Niệm vẫy Triệu Uyển Uyển, vừa rồi bé thật thất vọng với ba, không giúp dì gì cả.

Nhưng cô bé còn nhỏ nên không hiểu, nếu lúc đó ba cô lên tiếng thì sẽ chỉ khiến Triệu Uyển Uyển càng khó khăn hơn, thậm chí còn bị sỉ nhục nghiêm trọng hơn nữa.

Sau khi Triệu Uyển Uyển ngồi xuống, người trong bàn vội vàng hỏi cô có sao không. Triệu Uyển Uyển lắc đầu, cảm động nói cảm ơn mọi người, lại nhìn về phía người đàn ông đang ngồi xuống bên phía còn lại của Tiểu Sư Niệm, ánh nhìn này lại chất chứa sự mất mát nhiều hơn cả.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2713: Có một thứ tình yêu là muốn tên em có trong hộ khẩu của anh (9)
Hôn lễ không hề bị ảnh hưởng bởi khúc nhạc dạo này. Sau bữa trưa George liền làm nóng bầu không khí. Dù sao cũng là người của giới giải trí, ai chẳng có chút tài lẻ.

Cho nên vừa hát vừa nhảy coi như cũng náo nhiệt.

Nhưng Thủy An Lạc lại phát hiện ra, Sở Ninh Dực và Sở Lăng Phong vẫn chui vào trong góc nói chuyện. Có thể thấy hai con người này hẳn là đang khinh bỉ chỉ số thông minh của đám người kia. Bánh Bao Đậu được Sở Lăng Phong bế, bộ dạng nịnh nọt vô cùng, bởi vì ba nuôi vừa mới tặng cô bé một món quà to thật to, nghe nói là một bộ dụng cụ vẽ tranh do một họa sĩ nổi tiếng thế giới tự tay chế tạo, cả thế giới chỉ có một bộ.

Theo như lời Cố Tiểu An thì khi Sở Lăng Phong biết Bánh Bao Đậu thích vẽ, hơn nữa còn rất có thiên phú liền bắt đầu tranh đoạt bộ dụng cụ này, thậm chí thiếu chút nữa liều mạng với người ta.

Công chúa nhỏ nhà cô may mắn đến thế nào mới có hai người ba yêu thương con bé đến tận xương tủy như thế chứ.

Bé Khoai Tây vẫn muốn bò lên với chị gái, nhưng lần nào cũng bị ba ruột mình đẩy xuống, sau đó lại thử leo lên, mãi mà không biết mệt.

Một tiết mục kết thúc, Phong Phong bước lên bục, kéo Kiều Nhã Nguyễn lên theo trong tiếng la ó “hôn đi, hôn đi” của mọi người. Thủy An Lạc và Cố Tiểu An quay lại nhìn, thấy Phong Phong ra hiệu cho mọi người im lặng.

“Tôi thấy, hôm nay nếu tôi không nói lời nào, mọi người chắc sẽ không bỏ qua cho tôi, nhưng mà gây khó dễ cho tôi thì được, phải nói rõ trước, đừng có làm khó dễ vợ tôi, tôi sẽ nổi giận đấy.” Phong Phong mở miệng cười nói, sau đó ho nhẹ một tiếng trước micro, đón lấy Tiểu Bất Điểm từ trong lòng Kiều Nhã Nguyễn.

“Trước đây, cuộc đời này tôi chỉ có một mình, tôi là ai, tôi đi đâu, cũng chỉ đeo cái tên Phong Phong. Bây giờ tôi không còn độc thân nữa. Hai người phụ nữ này là hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của tôi.”

“Ảnh Đế, lời hay ai chẳng nói được, anh làm cái gì khác đi, hôn đi.”

“Hôn đi, hôn đi...”

“Yên nào, yên nào.” Phong Phong cười nhạo đám người ồn ào kia nhưng vẫn vươn tay ôm chầm lấy Kiều Nhã Nguyễn, ra sức hôn lên môi cô một cái, “Bà xã, cưới được em là thành tựu lớn nhất của cuộc đời anh.”

“Em cũng thế.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng nói.

“Được rồi, biết mấy người muốn nghe tôi hát lắm đúng không? Hôm nay nể mặt bà xã tôi, tôi sẽ hát cho vợ tôi nghe, các người cứ hưởng ké đi.” Phong Phong tỏ ra đương nhiên nói, lại phất tay ra hiệu cho âm nhạc vang lên.

Một bài hát hoàn toàn mới, còn chưa xuất hiện trong các bảng xếp hạng.

Một bài hát hoàn toàn mới, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện tại bảng xếp hạng, bài hát chỉ thuộc về Kiều Nhã Nguyễn.

“Còn nhớ năm đó, ngày ấy, bóng dáng nơi hành lang kia, anh nghĩ mình như một ác ma, em lại kinh ngạc như một thiên sứ. Am không biết anh là Ảnh đế, anh lại coi em là kẻ thù. Còn nhớ lúc đó, tất cả, cái quỳ giữa trời băng lạnh giá, anh thấy anh như một kẻ điên, còn em lại khóc như một đứa trẻ. Em không biết trái tim anh đau đớn, còn anh biết tất cả đều đã kết thúc...”

Giọng anh rất nhẹ, rất mềm, một ca khúc dùng những âm điệu nhẹ nhàng nhất, hát lên tất cả những gì bọn họ đã từng trải qua.

Kiều Nhã Nguyễn thậm chí còn có thể mường tượng ra được từng cảnh tượng, lần đầu tiên gặp mặt tại bệnh viện, theo đuổi anh. Lúc ba cô sinh bệnh, để cầu xin anh chữa cho ông, cô đã quỳ xuống giữa trời đông lạnh giá. Khi đó, cô thực sự cho rằng bọn họ đã đi đến điểm cuối cùng....

Tiếng ca rất nhẹ, toàn bộ phòng khách trở nên yên tĩnh. Đám người ồn ào cũng dần hòa vào tiếng ca nhẹ nhàng của anh, gần như cảm nhận được tình yêu trắc trở lắm mới có được qua giai điệu này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2714: Có một thứ tình yêu là muốn tên em có trong hộ khẩu của anh (10)
Phong Phong vẫn nhìn Kiều Nhã Nguyễn, giống như bài hát này thực sự chỉ đang hát cho mình cô nghe.

Giai điệu kết thúc, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, Kiều Nhã Nguyễn đã nước mắt lã chã từ bao giờ. Cô quay đầu lại nhìn những màn hình dừng lại ở cảnh bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, đó là hình ảnh được cắt ra từ camera của bệnh viện, anh túm lấy cô như một kẻ điên.

“Bà xã, hôm nay là ngày thứ 1314 chúng ta quen nhau. Anh rất cảm kích mẹ vợ đã sắp xếp cho hôn lễ của chúng ta vào ngày hôm nay.” Phong Phong nói, cúi đầu hôn lên mu bàn tay Kiều Nhã Nguyễn.

1314.

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn Phong Phong, anh vẫn nhớ rõ như vậy sao.

“Con người anh kiêu căng tự đại, nếu nói Lão Đại đáng ghét, anh còn đáng ghét hơn cậu ấy nhiều. Anh biết anh có rất nhiều tật xấu, nhưng vào lúc tất cả mọi người cho rằng em sẽ rời khỏi anh, em lại nắm lấy tay anh trước.”

“Anh đừng cảm tính quá như vậy có được không? Mắt em sắp mờ rồi.” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói.

Phong Phong: “...”

“Ha ha ha ha... Kiều nữ vương nói hay lắm, cảm tính đến nỗi da gà bọn tôi rớt đầy đất rồi này.” Bên dưới lập tức có người tán thành.

“Ba, ba đang nói gì thế?” Tiểu Bất Điểm tỏ ra nghe không hiểu.

Phong Phong: “...”

Anh nghĩ, nếu bây giờ mà là đang quay chương trình thì chắc ngực của anh đã bị cắm hai thanh đao vào rồi.

Con gái à con không thể bắt nạt ba con giống mẹ con được.

“Nói tóm lại, lời anh muốn nói nhất là, cảm ơn em đã cho anh cơ hội để bù đắp lại, cũng cảm ơn em đã sinh cho anh một cô con gái đáng yêu đến thế, càng cảm ơn vì em đã chấp nhận xuất hiện trong hộ khẩu của anh. Có một thứ tình yêu là muốn tên của em xuất hiện trong hộ khẩu của anh. Bà xã, anh yêu em.”

Thủy An Lạc và Cố Tiểu An liếc nhau, trong lòng không kìm được mà thấy nhột, đúng là diễn viên, lời hay ý đẹp gì cũng biết hết, vì sao lão chồng mình lại chẳng biết thế nhỉ.

Thủy An Lạc đá Sở Ninh Dực một cước, hung tợn nói: “Anh xem người ta nói hay chưa kìa.”

“Lẽ nào em không ở trong hộ khẩu của anh à?” Sở Ninh Dực cười nhạo.

Thủy An Lạc: “...”

“Vậy sao anh không nói được mấy câu tình cảm như thế?” Thủy An Lạc vẫn chưa phục.

Sở Ninh Dực tiếp tục thờ ơ liếc cô một cái, “Hay là anh chuyển em ra ngoài rồi nói lại với em nhé?”

Thủy An Lạc chớp mắt, nghiêm túc xua tay: “Thôi đi, không có bầu thì làm gì có lý do để tái hôn, nhà anh chỉ lưu hành chuyện vợ trước có thai thôi.”

Tân Nhạc và Mặc Lộ Túc liếc mắt nhìn nhau, sao lại cảm thấy bọn họ nằm không cũng trúng đạn thế nhỉ?

Nhưng Mặc Lộ Túc không thể không nói, Phong Phong đã nói đúng một câu, đó là: Có một thứ tình yêu là muốn tên của em xuất hiện trong hộ khẩu của anh.

Cũng giống như, tên Tân Nhạc chắc cũng sắp có trong hộ khẩu của anh rồi vậy.

“Tuy anh vẫn không ưa Phong Phong, nhưng có một câu anh ta nói đúng.” Mặc Lộ Túc đột nhiên nói.

Tân Nhạc hoàn hồn, nhìn về phía Mặc Lộ Túc: “Gì kia?”

“Không có gì.” Mặc Lộ Túc nói, vươn tay cầm lấy tay Tân Nhạc, nhìn người trên sân khấu đã ôm hôn nhau.

Tân Nhạc nhìn, có chút khát khao.

Đúng vậy, còn có gì khăng khít hơn so với việc tên của hai người lấy quan hệ vợ chồng xuất hiện trên cùng một quyển sổ hộ khẩu kia chứ, đáng tiếc, tên cô vẫn nằm trong sổ hộ khẩu của ba mẹ cô.

Tân Nhạc hơi cúi đầu, che giấu sự mất mát trong mắt, sau đó nhìn lên phía trên.

“Cô dâu ném hoa cưới kìa.” Không biết ai vừa kêu lên. Những cô gái chưa chồng đều nhanh chóng chạy tới. Tân Nhạc thiếu chút nữa bị va vào, lại được Mặc Lộ Túc kéo vào trong lòng, che chở gắt gao, giống như đang ngăn không cho cô đi giành hoa cưới.

Tân Nhạc ngẩng đầu, hình như, thế này cũng rất tốt, cho dù... đây không phải là hạnh phúc mà cô muốn.

Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong quay người lại. Tiểu Bất Điểm cầm bó hoa cưới trong tay. Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong nắm lấy tay con gái, sau đó ra sức ném về phía sau.

Bó hoa cưới mang theo hương thơm vẽ ra một đường cong hoàn mỹ trên không trung, Tiểu Sư Niệm gục xuống bàn uể oải thở dài, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến ba bé hết.

Bó hoa rơi xuống, rơi vào đám người, khiến ánh mắt của mọi người đều bị thu hút.

Triệu Uyển Uyển đang định đi ra ngoài có chút luống cuống đứng đó, cô chỉ muốn đi ra ngoài, cho nên cái này...

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2715: Đừng lo lắng, có anh ở đây (1)
Triệu Uyển Uyển bắt được hoa cưới là chuyện nằm ngoài dự kiến của mọi người, nhưng tất cả đều biết, cô diễn viên mới nổi này đến bạn trai còn chưa có.

Triệu Uyển Uyển lúng túng muốn đưa bó hoa cưới tặng cho người khác, nhưng xung quanh không ai dám nhận. Người vui vẻ nhất chính là Tiểu Sư Niệm, nháy mắt từ trạng thái vô hồn chuyển sang trạng thái hăng máu, chạy tới ôm chầm lấy chân Triệu Uyển Uyển bảo cô nhanh chóng kết hôn, đừng để cho người ba không đáng tin kia của bé chút cơ hội nào.

Triệu Uyển Uyển càng xấu hổ hơn, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía Sư Hạ Dương, nhưng lúc này anh lại đang nói chuyện với Kiều Nhã Nguyễn.

Haiz...

Hôn lễ của Phong Phong kết thúc, để phòng ngừa đám biến thái kia nháo động phòng nên anh đã sớm chạy mất.

Trưởng bối các nhà đều tự đi về. Sở Ninh Dực bị mẹ mình kéo qua một bên mắng cho một trận té tát, sau đó mới ôm đầy bụng tức bỏ đi.

Thủy An Lạc bỗng thấy thương cho chồng mình, nhưng may mà người bị mắng không phải cô.

Bởi vì ba mẹ Tân Nhạc phải quay về thành phố S cho nên Phong Phong đã sớm đi tới chào hỏi với “fan” của mình, còn tốt hơn người ta đến tham dự hôn lễ của mình, đến một câu nói còn không nói rõ.

Mặc Lộ Túc không ở lại lâu, đầu tiên là đưa ba mẹ Tân Nhạc về, lại chuẩn bị một ít quà cho mẹ Tân Nhạc mang về, cố ý chuẩn bị một phần cho cô của Tân Nhạc, còn dán một chữ Hỷ to đùng bên trên.

Lúc Tân Nhạc nhìn thấy liền sửng sốt một chút, lại quay đầu lại nhìn về phía Mặc Lộ Túc, vẻ mặt anh rất thản nhiên, giống như hành vi mất mặt đấy không phải do anh làm vậy.

Mẹ của Tân Nhạc thấy vậy, thoáng chốc vui vẻ vô cùng, quả nhiên vẫn là con rể tốt hơn.

Còn Triệu Uyển Uyển thì do Sư Hạ Dương phụ trách đưa về, bởi vì Tiểu Sư Niệm nói, thời gian tới muốn ở cùng với dì.

Lại càng bởi vì thời gian tới “Trúc Mã” sẽ tiến hành quay ba tập cuối cùng, cũng là phân cảnh của Tiểu Sư Niệm.

“Đóng phim cũng được, nhưng không được gây phiền phức cho dì nhé.” Sư Hạ Dương nói.

Tiểu Sư Niệm tựa trong lòng Triệu Uyển Uyển hừ nhẹ một tiếng. Bé còn lâu mới gây phiền phức cho dì. Bé còn chăm sóc dì nữa, chí ít bé sẽ không khiến dì phải đau lòng.

“Niệm Niệm lúc nào cũng ngoan mà.” Triệu Uyển Uyển ôm cô bé, dáng ngồi vẫn rất tao nhã, “Buổi tối không qua ăn bữa cơm cũng được à?”

“Cô Lạc Lạc nói, cô dâu chú rể chạy hết rồi, chúng ta không phải đi nữa.” Tiểu Sư Niệm đương nhiên nói.

Sư Hạ Dương lái xe vào khu nhà, dừng một lúc mới nói: “Không phải đi, buổi trưa coi như đã ăn rồi, tiệc buổi tối không quan trọng.”

Sư Hạ Dương đã nói vậy, Triệu Uyển Uyển cũng không tiện nói gì mà chỉ mở cửa xuống xe.

“Niệm Niệm, nhớ phải nghe lời.” Sư Hạ Dương căn dặn.

“Con biết rồi biết rồi, ba về đi.” Tiểu Sư Niệm vung cánh tay nhỏ cầm lấy túi xách của mình kéo Triệu Uyển Uyển đi lên phòng.

Sư Hạ Dương: “...”

Anh vừa bị con gái chê bai đấy à?

Sư Hạ Dương thấy có chút ghen tỵ với Triệu Uyển Uyển. Trước kia anh là tất cả của con gái, giờ phần lớn thời gian con bé đều thích ở với dì.

Anh bận quá nên cuối cùng vẫn mắc nợ con gái rất nhiều.

Sư Hạ Dương nghĩ vậy, khởi động xe rời khỏi khu nhà.

Tiểu Sư Niệm vốn đang lên lầu, lại nhấc cặp chân ngắn tũn chạy ngược lại, nhìn chiếc xe lao đi, không nhịn được thở dài, quả nhiên là vẫn cứ đi mất.

“Niệm Niệm, nhìn gì thế, thang máy xuống rồi.” Triệu Uyển Uyển ở bên trong kêu lên.

“Dạ.” Tiểu Sư Niệm đáp lời, lạch bạch chạy vào đại sảnh.

Triệu Uyển Uyển thấy cô bé chạy vào, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, “Con sao thế?”

“Không sao ạ.” Chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2716: Đừng lo lắng, có anh ở đây (2)
Tin Triệu Uyển Uyển nhận được hoa cưới ngày hôm sau liền lên từ khóa tìm kiếm hot. Song Sở vững vàng chiếm lấy vị trí đầu tiên, sau đó là hôn lễ của Phong Phong, Triệu Uyển Uyển bắt được hoa cưới, rating của Trúc Mã.

Mà tin tức khiến cho quốc tế phải khiếp sợ là, Lạc Vân tự mình tuyên bố đã có đời thứ ba.

Những tin tức liên tục này khiến đám quần chúng cắn dưa nghĩ, đám tài khoản weibo muốn cất giấu tiết mục ngắn nhiều thật.

Tân Nhạc nhìn đống tin dồn dập này, còn chưa nhìn ra nguyên nhân gì thì di động đã bị lấy mất, nguyên nhân là cô không thể dùng di động trong thời gian dài.

Tân Nhạc: “...”

Không cho cô xem di động, không cho cô đi làm, lẽ nào mắt to trừng mắt nhỏ nhìn anh à?

“Vừa nãy An Lạc gọi điện hỏi em, có muốn đến Sở Thị làm không?” Tân Nhạc hỏi, “Nhân sự bên đó sắp điều chỉnh lại.”

Mặc Lộ Túc vứt di động của cô qua một bên, nghe Tân Nhạc nói vậy liền dừng lại một lúc, sau đó quay lại ngồi xuống bên cạnh cô, “Em nghĩ thế nào?”

“Lần đầu tiên được hai bệnh viện tranh cướp, cảm giác này cũng khá tuyệt.” Tân Nhạc nằm trên sofa nhìn lên trần nhà. Đáng tiếc, sự lựa chọn này có chút khó khăn.

Ở Sở Thị, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Thủy An Lạc sẽ ở trên cô về mọi mặt, cho nên nói thật, cô không muốn quay về Sở Thị.

Nhưng giờ quay lại Mặc Thị cũng không phải lựa chọn tốt. Dù sao với thân phận của cô hiện giờ có rất nhiều thứ có thể khiến người ta lên án, không thể nhắc đến vấn đề này trước mặt Mặc Lộ Túc được.

Nhưng nếu cô còn cãi nhau một trận với Mặc Lộ Túc về chuyện này nữa thì thực sự là không nên.

Mặc Lộ Túc nghiêng người nhìn cô, “Ừm, con đường đó cũng không dễ đi đâu.” Nói xong, dường như anh nghĩ đến điều gì, liền không mở miệng nói chuyện nữa.

Tân Nhạc cũng có chút xấu hổ, là chính cô nói ở nhà không nên nói chuyện công việc, nhưng nghề nghiệp của bọn họ tương đồng, không có khả năng không nhắc đến chuyện này. Hoặc nên nói là, trước khi đứa bé được sinh ra, có thể phần lớn câu chuyện có lẽ cũng chỉ có thể liên quan đến y học.

Mặc Lộ Túc quay đầu xem tivi. Tân Nhạc âm thầm ảo não, đây chính là tự vác đá đập vào chân mình trong truyền thuyết đúng không.

Tân Nhạc thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Mặc Lộ Túc. Anh vẫn nghiêm túc xem tivi, không sai, nghiêm túc xem tivi.

Cô cũng chẳng biết trên tivi có gì hay để mà xem, “Em mệt rồi, đi nghỉ một lát đây.” Nói xong, cô rầu rĩ đứng dậy, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ.

Mặc Lộ Túc quay đầu lại nhìn, không kìm được mà nhíu mày, sao lại tức giận rồi? Vừa nãy chẳng phải anh đã nói bớt đi rồi à?

Tân Nhạc bước vào phòng ngủ nằm trên giường, sao cô lại xoắn xuýt như thế nhỉ?

Giờ nếu cô bước ra ngoài nói, Mặc Lộ Túc, anh coi như những gì em nói trước kia đều là đánh rắm đi, không biết anh ấy có nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc không.

Chắc chắn rồi!

Tân Nhạc ôm gối đầu, hận không thể khiến mình ngạt chết.

Cửa phòng được mở ra, Tân Nhạc lại không hề bỏ gối đầu xuống, để cho cô chết một lúc thôi.

Mặc Lộ Túc bước qua đặt ly sữa lên bàn, vươn tay cầm lấy gối đầu của cô, “Không sợ bị ngạt à?”

“Không sợ.” Tân Nhạc lầu bầu nói.

Chân mày Mặc Lộ Túc càng nhíu chặt hơn, nhưng anh không tiếp tục khó xử cô mà buông tay ra.

Anh tựa ở đầu giường không hề bỏ đi, chỉ nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường.

“Tân Nhạc, nếu anh làm gì sai anh mong em có thể nói cho anh biết. Nếu không giờ anh thực sự không đoán ra nổi em đang suy nghĩ gì.” Mặc Lộ Túc thấp giọng nói, trong lời nói đầy ấm ức.

Bởi vì anh chưa từng nghĩ tới, có một ngày, anh sẽ phải phán đoán tâm trạng của một người phụ nữ qua lời nói của cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2717: Đừng lo lắng, có anh ở đây (3)
Ngón tay túm lấy gối đầu của Tân Nhạc hơi trắng bệch, nơi bị nắm cũng hiện lên vết nếp uốn.

Cô có thể nghe ra được sự bất đắc dĩ trong giọng nói của Mặc Lộ Túc, cho nên sự bất đắc dĩ này là do cô mang tới cho anh sao?

Kỳ thực suy nghĩ kỹ một chút, cho dù Sở Ninh Dực cũng chưa chắc đã hiểu được từng biểu cảm của Thủy An Lạc. Mà chuyện khiến cho cô khiếp sợ là, Mặc Lộ Túc lại có thể nói ra. Một người đàn ông cao ngạo như anh, lại có thể nói ra những lời như vậy.

Cô hẳn nên biết đủ và hài lòng rồi chứ, cho nên Tân Nhạc từ từ bỏ gối đầu, lộ ra cặp mắt nhìn về phía Mặc Lộ Túc, “Em chỉ thấy hơn bực mình, cứ cảm thấy mọi chuyện khiến cho bản thân mình rối loạn mà thôi.”

Mặc Lộ Túc nhìn cô, vươn tay cầm lấy tay cô, thấp giọng nói: “Sao em lại có cảm giác đó, không phải ai cũng có thể làm tốt mọi chuyện ngay từ đâu.”

“Nhưng em đã tốt nghiệp hơn ba năm rồi, Thủy An Lạc tuy học tập không tốt, nhưng cô ấy lại có nghiệp vụ rất tốt, còn em lại làm lung ta lung tung, đến bây giờ vẫn còn là...”

“Xin lỗi, hôm đó không phải anh đang phê phán tình trạng bây giờ của em đâu.” Mặc Lộ Túc ngắt lời cô, cho rằng cô vẫn đang tự ti vì lời nói của anh ngày hôm đó.

Tân Nhạc tự nhiên bị anh ngắt lời, mà nội dung anh nói ra lại khiến cho cô kinh hãi.

Trời ạ, rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì, cô đâu có ý trách cứ anh?

Hơn nữa anh ấy vừa nói gì?

Anh nói, không phải anh đang phê phán tình trạng hiện giờ của em.

Cho nên, bọn họ đều đang đi trật đường đấy hả?

Bọn họ vẫn thận trọng tiến về phía trước, lại đều vì một động tác của đối phương mà cảm thấy sợ hãi sao?

Đúng là một bi kịch.

Có lẽ bọn họ cần một cuộc nói chuyện tử tế hơn, nhưng lại không ai biết phải nói gì.

Mà trong lúc hai người còn đang rối rắm, em trai Tân Nhạc lại đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Bởi vì khi thi tốt nghiệp trung học sẽ phải tiến hành kiểm tra sức khỏe, còn có một vài bài khảo sát thể chất đơn giản. Trong lúc khảo sát Tân Dương và một học sinh lớp khác xảy ra một chút mâu thuẫn, khiến mâu thuẫn căng lên, thành ra ẩu đả.

Không khéo ở chỗ, phụ huynh của học sinh kia lại là thành viên ban giám đốc nhà trường. Nam sinh kia bị đánh gãy ba cái sương sườn. Mẹ Tân Nhạc khóc lóc qua điện thoại kể với cô như vậy, trường học đã quyết định đuổi Tân Dương.

Sắp thi tốt nghiệp rồi, nhà trường lại muốn đuổi học Tân Dương?

Tân Nhạc ngẩn ra không biết nên làm sao. Mặc Lộ Túc đã vào phòng thu dọn đồ đạc, thu dọn xong liền gọi điện cho tài xế, bảo tài xế lái xe qua. Bọn họ phải đến thành phố S ngay lập tức.

Dọc theo đường đi Tân Nhạc vẫn còn thấy bất an. Em trai cô rất ít khi đánh nhau, nếu không phải người khác quá đáng, em cô tuyệt đối sẽ không động tay chân.

Mặc Lộ Túc vươn tay ôm lấy cô, ấn cô tựa lên vai mình: “Không sao đâu, yên tâm đi.”

Không biết có phải do lời nói của anh có tác dụng hay không, Tân Nhạc thực sự bình tĩnh lại, chí ít là đã trấn định hơn nhiều.

“Tân Dương sẽ không vô duyên vô cớ đánh nhau, tuyệt đối không đâu.” Cô nghiêm túc nói.

Mặc Lộ Túc vỗ nhẹ lên vai cô. Anh cũng có chút hiểu biết đối với cậu em vợ nhà mình, tuy lẻo mép nhưng tuyệt đối không phải loại thích gây sự.

Nếu nói đã gẫy ba cái sương xườn mà phụ huynh vẫn còn tâm tư ở đây gây chuyện thì trường hợp này anh thấy cũng có chút cổ quái.

Lúc xe đến thành phố S đã là ba giờ chiều. Mặc Lộ Túc bảo Tân Nhạc về nhà trước, dặn ba mẹ cô đừng nóng vội. Anh đến bệnh viện xem thử, để xem cái gọi là gãy ba cái xương sườn kia là thế nào.

“Về đến nơi làm báo cáo giám định thương thế của Tân Dương, sau đó gửi qua di động cho anh.” Sau khi xuống xe, Mặc Lộ Túc cúi người giữ lấy vai Tân Nhạc, “Đừng lo, có anh ở đây rồi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2718: Đừng lo lắng, có anh ở đây (4)
Đừng lo, có anh ở đây rồi.

Một câu nói không nhiều không ít vừa vặn bảy chữ, nhưng đối với Tân Nhạc mà nói đã là những ngôn từ đẹp nhất.

Trời có sập, vẫn có người nói với cô, đừng lo, có anh ở đây.

Tân Nhạc gật đầu, vành mắt hơi đỏ lên, nhìn anh che ngực đi qua bắt xe, sau đó rời đi, thương thế của anh còn nghiêm trọng hơn so với bị gãy ba cái xương sườn, nhưng anh vẫn vì cô mà bôn ba.

Người đàn ông này, có lẽ cũng yêu cô đôi chút chăng?

Mặc Lộ Túc đến bệnh viện, đầu tiên là hỏi y tá trực ban về phòng bệnh của học sinh kia, sau đó mới bước qua.

Trong phòng bệnh, cậu trai kia đang nằm trên giường, hai chân bắt chéo ăn chuối. Mẹ cậu ta hầu hạ cậu ta như hầu hạ đại gia.

“Con trai con cứ yên tâm, lần này ba con nhất định sẽ khiến thằng ranh Tân Dương kia phải cút ra ngoài.”

“Mẹ, phải đuổi nó đi, nếu không có nó, lần này trong danh sách được cử đi học tại Thanh Hoa đã có con rồi, đều là tại thằng ẻo lả đó hết.” Cậu trai mập mạp nghiến răng nghiến lợi nói.

“Sao hả, có danh sách cử đi học rồi à?” Mẹ cậu ta kích động hỏi.

“Con nghe lén thầy giáo nói chuyện với nó đấy, trường con chỉ có một suất đi Thanh Hoa thôi, lại đi cho nó, thằng ẻo lả kia có cái gì hay? Cho dù có cho, nó cũng không lấy được.”

“Đúng rồi, con yên tâm, lần này ba con nhất định sẽ đuổi nó ra khỏi trường.”

Hai mẹ con chua ngoa y như nhau ngồi bên trong nói xấu người khác.

Mặc Lộ Túc đứng ở cửa, nghe rõ hai chuyện: Một là cậu em vợ nhà anh rất lợi hại, được cử đi học ở Thanh Hoa, hai là, thằng nhóc đang nằm bên trong kia cũng học giỏi.

Cho nên, sự thực chứng minh, cùng là học sinh giỏi, nhân phẩm lại tốt xấu lẫn lộn.

Mặc Lộ Túc không nghe tiếp nữa mà đi tìm bác sĩ chủ trị.

Anh đứng bên ngoài gõ cửa, “Vào đi.” Bác sĩ nói, ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người đàn ông bước vào liên khẽ hô lên một tiếng: “Viện trưởng Mặc, sao anh lại tới đây?”

Mặc Lộ Túc giật mình một chút, tìm kiếm trong đầu xong liền phát hiện mình không hề biết người này.

“Viện trưởng Mặc chắc không nhớ tôi đâu, tôi là sinh viên của Đại học Y thành phố A, năm trước có thực tập ở bệnh viện của anh, từng được xem anh thăm khám, tên tôi là Phương Cố.”

Mặc Lộ Túc khẽ gật đầu, tuy vẫn không có ấn tượng gì nhưng người quen thì dễ làm việc hơn.

“Bác sĩ Phương, học sinh bị gãy ba cái xương sườn kia...” Mặc Lộ Túc dò hỏi nói.

“Sao vậy, viện trưởng Mặc quen à?” Phương Cố tò mò hỏi.

“Người đánh cậu ta là em vợ tôi, đối phương nói là bị gãy ba cái xương sườn nên tôi đến xem sao.” Mặc Lộ Túc không hề giấu giếm nói, sau đó anh nhìn thấy sắc mặt của bác sĩ Phương trở nên đặc sắc vô cùng.

Mặc Lộ Túc chẳng vội chẳng gấp bước qua ngồi xuống vị trí đối diện với anh ta, không để cho người ta thấy anh có chút khó chịu nào.

“Phương Cố, khẩu hiệu của trường chúng ta là gì?”

Phương Cố dừng lại một chút, theo bản năng nói: “Hậu Đức Hoài Nhân, Bác Học Đốc Hành.”

“Đức, Nhân.” Mặc Lộ Túc nói, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn, “Cậu ở khóa mấy?”

“Mười, mười ba.” Không hiểu sao Phương Cố có chút căng thẳng.

“Vậy thì có chút xấu hổ rồi, vợ tôi là Tân Nhạc.”

“Tân Nhạc?” Phương Cố kinh ngạc kêu lên, không kìm được thầm mắng một tiếng, đó là bạn cùng lớp mà, hôm nay còn giúp người ta hại em trai cô ấy.

“Viện trưởng Mặc, chuyện này tôi thực sự không còn cách nào khác, người kia có thế lực ở chỗ chúng tôi lắm, tôi cũng bó tay. Chuyện này Tân Nhạc đã biết chưa?” Nếu biết rồi thì còn đâu thể diện của bạn học nữa, dù sao đám bạn đại học đều chung một nghành cả.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2719: Đừng lo lắng, có anh ở đây (5)
Mặc Lộ Túc nhìn người đàn ông đã toát mồ hôi giữa tiết trời đầu xuân này, thản nhiên nói: “Đưa bệnh án thật cho tôi, tôi muốn xem người đó lợi hại đến thế nào.”

Phương Cố không dám chậm trễ, vội vàng tìm bệnh án giao cho Mặc Lộ Túc: “Thật ra không có gì to tát, chỉ bị ứ máu ở ngực một chút thôi.”

Mặc Lộ Túc gật đầu, cất bệnh án đi, sau đó chậm rãi đứng dậy, “Hôm nay rảnh rỗi thì sao chép lại khẩu hiệu của trường mấy lần đi.”

Phương Cố nhìn Mặc Lộ Túc bước đi, không nhịn được vươn tay lau mồ hôi trên trán, lần này đúng là đã tự hại chết bản thân mình rồi.

Mặc Lộ Túc xử lý lại vết thương của mình trong phòng trị liệu sau đó mới ra khỏi bệnh viện. Anh không muốn sau khi về lại khiến Tân Nhạc lo lắng vì mình. Nếu đã đồng ý trở thành trụ cột cho cô, bản thân anh sao có thể gục ngã trước được?

Mặc Lộ Túc lên xe liền nhận được tin nhắn của Tân Nhạc. Quả nhiên Tân Dương bị thương khá nghiêm trọng, dây chằng cổ tay trái bị tổn thương, ngực cũng có dấu hiệu rạn xương, chỉ có điều khá hơn gãy xương một chút.

Sau khi xem xong, Mặc Lộ Túc gọi điện qua, Tân Nhạc hẳn là đang khóc, giọng nói cũng nghèn nghẹn.

“Những người đó sao có thể ra tay độc ác như vậy chứ, có phải trẻ con không thế, tay của Tân Dương sắp gãy đến nơi rồi.” Tân Nhạc khóc nói.

Mặc Lộ Túc nghe thấy tiếng khóc của cô, càng thêm đau lòng. Anh đưa tay chạm lên ngực, nơi đó mới thực sự đã từng bị gãy xương.

“Việc này em định giải quyết chung hay giải quyết riêng?” Mặc Lộ Túc nói, giống như không quan tâm đối phương là ai, bất kể là công hay tư, anh đều có thể làm được.

Tân Nhạc khựng lại một lúc, không ngờ anh lại trực tiếp bàn cách xử lý với mình như vậy.

“Thôi bỏ đi, ba của thằng nhóc kia cũng là nhân vật máu mặt ở đây, hình như cũng không kém nhà Lớp trưởng đâu, nhưng nhân phẩm thì kém xa. Rồng mạnh không át được rắn nhà, chúng ta đừng rước lấy phiền phức.” Anh có thể nghĩ đến việc muốn giải quyết giúp cô là tốt lắm rồi, thứ lưu manh địa phương này ít đắc tội đi vẫn hơn.

“Vậy giải quyết chung trước sau đó giải quyết riêng, em vẫn còn ở bệnh viện à?” Mặc Lộ Túc đã tự mình quyết định.

Tân Nhạc: “...”

Anh zai à, có phải lời em nói là vô dụng không.

“Sắp về rồi, thằng ngốc tân Dương này, tay đã sưng thành cái bánh màn thầu rồi mà ở nhà bị ba em đánh cũng không kêu tiếng nào.” Tân Nhạc nói, chưa hết giận đá Tân Dương một cái, nhiều hơn cả chính là đau lòng. Lúc cô về nhà, ba cô vẫn còn đang nổi nóng, không đánh chết Tân Dương là do thằng nhóc này mạng lớn.

“Chị, em đau.” Tân Dương oan ức nói.

“Đau chết cũng đáng đời, tự dưng đi gây gổ với loại lưu manh đấy làm gì?” Tân Nhạc lớn tiếng quát.

“Em cũng không thể đứng đó nhìn nó bắt nạt Lưu Tuyết Diên được. Một thằng đàn ông lại đẩy một cô gái ngã ra đất để bắt nạt. Bao nhiêu người đều đứng nhìn, em có thể không ra tay hay sao?”

“Lưu Tuyết Diên, Lưu Tuyết Diên, lúc nào cũng là nó. Em có vì người ta làm gì, người ta cũng không để ý đến em đâu.” Tân Nhạc tức đến độ hận không thể giơ chân lên, “Em làm chị tức chết mất, đáng nhẽ phải để ba đánh chết em đi, để xem lúc đó Lưu Tuyết Diên kia có đến thắp được cho em ba nén hương không nhé?”

Mặc Lộ Túc vươn tay day trán mình, lúc Tân Nhạc nổi giận thật ra cũng rất đáng yêu.

Ví dụ như, hiện tại...

Điện thoại đã cúp, chắc hẳn Tân Nhạc đang tức giận muốn tìm thứ gì đánh chết cậu em không khiến người ta bớt lo của nhà mình.

Nhưng, cuộc sống như vậy, rất náo nhiệt, giờ cũng đã thuộc về anh, anh muốn bảo vệ nó.

Mặc Lộ Túc nói không sai, Tân Nhạc lúc này thực sự muốn tìm thứ gì để cho cậu em mình mấy vết thương mới.

“Chị của Tân Dương.”

Vào lúc Tân Nhạc tìm được cái gậy gỗ, một giọng nữ uất ức đột nhiên vang lên.
 
Top