Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2670: Tổ hợp hai người xấu hổ (6)
Mặc Lộ Túc giận rồi, rất giận, giận cực kỳ.

Đây là vấn đề mà Tân Nhạc phát hiện ra trên đường về nhà, vì anh nhắm mắt suốt cả quãng đường, cũng không buồn nhìn cô lấy một cái.

Mãi cho đến khi về đến nhà, Mặc Lộ Túc cũng không chờ cô mà đi lên nhà trước luôn.

Tân Nhạc thay giày, đặt quà lên trên chiếc bàn ngoài cửa, sau đó nhìn cánh cửa phòng ngủ đã bị đóng lại, “Giận gì chứ?” Tân Nhạc nói rồi đã thay xong giày đi vào nhà.

Lúc này người giúp việc đang chuẩn bị bữa trưa, thấy Tân Nhạc vào liền bảo cô đợi một lát.

Tân Nhạc đáp lại một tiếng rồi ngồi xuống sofa ôm điện thoại nói chuyện với Thủy An Lạc.

[Tân Nhạc: Tò mò ghê, tại sao anh ấy lại giận nhỉ?]

[Thủy An Lạc: Hờ hờ...]

[Tân Nhạc: Hờ cái gì?]

[Thủy An Lạc: Vui thôi, cuối cùng tôi cũng có thể phản bác lại anh Sở rồi, xem đi, có người còn đầu gỗ hơn cả em nữa, anh hạnh phúc hơn Mặc Lộ Túc nhiều rồi đấy.]

[Tân Nhạc: QAQ, đừng vậy mà, tôi làm sao chứ?]

[Thủy An Lạc: Chị Hai à, chị không hiểu thật hay là giả vờ không hiểu thế?]

[Tân Nhạc: Thật thật thật sự không hiểu mà.]

[Thủy An Lạc: 囧, bỗng thấy thương đàn anh ghê, sao lại đi thích cái loại ngốc như bà cơ chứ.]

[Tân Nhạc: T-T]

[Thủy An Lạc: Có thể nói chuyện đàng hoàng được không đây?]

[Tân Nhạc: Rõ ràng là tôi đang khóc mà.]

[Thủy An Lạc: Bà đi mượn tiền người khác trước mặt người đàn ông của bà, đã thế còn là một người đàn ông giàu nứt đố đổ vách. Bà có nghĩ tới cảm nhận của anh ấy không.]

[Tân Nhạc: Không phải vẫn chưa kết hôn sao? Anh ấy là chồng cũ của tôi, hơn nữa đây cũng không phải là một khoản tiền nhỏ, tôi cũng biết ngại chứ.]

[Thủy An Lạc: Thế thì cứ tiếp tục ngại đi, chị đây phải đi ăn cơm rồi, bận suốt cả sáng, gặp phải hai bệnh nhân ầm ĩ lên, đang sắp phát điên rồi đây.]

[Tân Nhạc: Bà không sao chứ? Lại chửi bác sĩ à?]

[Thủy An Lạc: Đây vốn là một chuỗi quan hệ thần kỳ mà, trong quá trình trị bệnh cứu người và xin bác sĩ cứu lúc nào cũng tồn tại những mối quan hệ ảo diệu như vậy đấy.]

[Tân Nhạc: Bà cẩn thận nhé.]

[Thủy An Lạc: Câu này tặng lại cho bà, bà cẩn thận đấy, bỏ đi, tôi vẫn thấy thương đàn anh hơn, vợ cũ mang thai con của anh ấy mà còn không muốn tiêu tiền của anh ấy, đúng là khiến người ta thật cảm động mà.]

[Tân Nhạc: Sao cứ có cảm giác bà đang chửi tôi vậy.]

[Thủy An Lạc: Không phải cảm giác, đây là sự thật.]

Tân Nhạc nhìn câu nói của Thủy An Lạc, lại ngoảnh lại nhìn cửa phòng ngủ, chẳng lẽ cô thật sự sai rồi sao?

Nhưng dù sao thì họ cũng vẫn chưa tái hôn, nếu có điểm chung thì cũng chỉ là đứa nhỏ chưa chắc đã giữ được này mà thôi.

“Cô chủ, có thể ăn cơm được rồi.” Người giúp việc bưng đồ ăn lên vừa nói.

Cô chủ à.

Tất cả mọi người đều cho rằng chuyện họ tái hôn sẽ chỉ là chuyện sớm muộn, mà chính họ cũng nghĩ như vậy không phải sao?

Tân Nhạc cúi đầu lấy thẻ trong ví ra, chắc anh giận vì cái này hả.

Vì cô thà đi mượn tiền Thủy An Lạc cũng không chịu dùng tiền của anh

Tân Nhạc cất thẻ đi, sau đó đứng dậy đi gõ cửa phòng ngủ, bên trong không có ai đáp lại. Tân Nhạc vặn nắm cửa, không ngờ anh không khóa. Cô liền đẩy cửa ra, dựa vào cửa nhìn người đàn ông đang nằm nghỉ trên giường. Cô ngẩng lên vẫn nhìn thấy ảnh cưới của họ, như thể trước giờ hai người chưa hề ly hôn vậy.

Trên bàn trang điểm vẫn là đồ trang điểm của cô, trong tủ vẫn là quần áo của cô, mấy ngày nay cô đều ở lại đây, đây là phòng của cô.

“Anh giận rồi à?” Tân Nhạc khẽ hỏi, tiếc là người đàn ông đang giận nào đó không để ý tới cô.

Tân Nhạc lại như một đứa trẻ làm sai đứng ngoài cửa, không dám vào cũng không đi đâu cả.

Còn người đàn ông đang nằm trên giường lại như giáo viên chủ nhiệm thời còn đi học vậy.

Một học sinh bị giáo viên chủ nhiệm bắt được lỗi sai, đó là bi kịch cỡ nào chứ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2671: Tổ hợp hai người xấu hổ (7)
Tân Nhạc vẫn bám lấy cánh cửa, “Chỉ là em vẫn chưa quen thôi mà...” Vẫn chưa quen tiêu tiền của anh.

Không có câu trả lời.

“Trước kia em cũng tiêu tiền của anh rồi mà.”

“Sau đó thì chuyển khoản lại qua wechat hả?”

Khí lạnh lan tràn.

Tân Nhạc nghĩ, thà anh im lặng đi còn hơn.

“Lần trước lúc mẹ em về, em cũng quẹt thẻ của anh mà, đâu có trả tiền lại cho anh đâu.” Tân Nhạc càng nói càng ấm ức.

“Vậy không muốn chuyển khoản thì em thanh toán qua Alipay cũng được.”

Khí lạnh tiếp tục lan tràn.

Tân Nhạc nghĩ, anh nên im miệng đi.

Tân Nhạc cào cửa, tức vì Mặc Lộ Túc còn trẻ con hơn cả trẻ con, tức giận như thế để làm gì? Cứ làm như em không bằng Alipay của anh ấy, mà lại nói, anh cũng biết dùng Alipay hả?

Tuy là nghĩ như vậy nhưng có cho Tân Nhạc hai lá gan cô cũng không dám nói ra.

Cào cửa xong, Tân Nhạc lấy di động ra tìm wechat của Mặc Lộ Túc, sau đó mở ra.

[Tân Nhạc: QAQ.]

Mặc Lộ Túc nghe thấy tiếng di động kêu, vươn tay cầm lên, lúc mở ra liền thấy vài ký tự, tuy không biết có ý nghĩa gì nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy như đang biểu lộ sự ấm ức.

Mặc Lộ Túc phiền lòng, gõ gõ chữ. Tân Nhạc thoáng vui vẻ trong phút chốc, không phải anh ấy không để ý đến mình mà. Đáng tiếc cô chờ một lúc lâu cũng không thấy được tin nhắn của Mặc Lộ Túc, lẽ nào không phải lúc nãy anh ấy đang gửi tin nhắn cho mình sao?

[Đồ ngốc khiến người khác tức chết: T-T]

Vậy là, Mặc Viện trưởng đang giận dỗi nên chỉ sửa lại biệt danh của cô mà thôi, vẫn không có ý định để ý đến cô.

[Đồ ngốc khiến người khác tức chết: Ăn cơm trưa.]

Vẫn không nhúc nhích.

Tân Nhạc nghĩ, vừa rồi rốt cuộc anh đã nói chuyện với ai vậy.

[Đồ ngốc khiến người khác tức chết: Anh không ăn em cũng không ăn.]

Soạt...

Người đàn ông trên giường cuối cùng cũng ngồi dậy, bước xuống giường, trừng mắt liếc Tân Nhạc một cái, sau đó đi ra ngoài.

Tân Nhạc nghĩ, anh ấy trừng mắt cũng đẹp trai thật đấy.

Cô vui vẻ cất di động, lon ton đi theo.

Tuy Mặc Lộ Túc vẫn không nói chuyện với cô, nhưng chỉ một câu nói của cô cũng có thể khiến anh ra ngoài, chứng tỏ thật ra anh vẫn rất quan tâm đến cô nhỉ.

Cho nên, kiêu ngạo thì cứ kiêu ngạo đi.

Lúc ăn cơm Tân Nhạc nói chuyện với Mặc Lộ Túc, “Ba mẹ em chiều mai sẽ đến, vừa hay là thứ bảy, Tân Dương cũng sẽ qua. Ngày tổ chức hôn lễ là cuối tuần, buổi chiều quay về sẽ không làm lỡ chương trình học ngày thứ hai.”

Mặc Lộ Túc hơi khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn cô nàng mắt sáng lấp lánh kia, vừa mới ấm ấm ức ức, sao có thể thay đổi nhanh như vậy?

“Để anh bảo người đi đón ba mẹ.”

“Không cần không cần, ba em... được rồi, lát nữa em sẽ gọi điện cho ba em.” Tân Nhạc còn chưa nói hết lời, vừa nhìn đến ánh mắt lãnh đạm kia của Mặc Lộ Túc liền quyết đoán nói lại, anh là đại gia, anh quyết định.

Thái độ của cô khiến Mặc Lộ Túc rất hài lòng, tiếp tục cúi đầu ăn.

Tân Nhạc cúi đầu ăn cơm, sao cô lại cảm thấy mình đang biến thành Thủy An Lạc vậy nhỉ, không có tí địa vị nào trong gia đình hết?

“Ưm...” Tân Nhạc đang chọc cơm, đột nhiên vươn tay che kín miệng, thím Diêu vội vang bưng một ly nước chanh qua, đặt bên cạnh tay cô.

Tân Nhạc vươn tay cầm lấy, uống hai ngụm Mặc Lộ Túc đứng dậy bước qua vỗ vỗ lên lưng cô, nheo mắt nhìn những món ăn trên bàn, đều là những món ít dầu mỡ, hơn nữa còn làm theo khẩu vị của cô.

“Sao lại nôn nghén nặng thế này?” Chỉ mới là bữa trưa thôi, gần đây anh sớm muộn anh đều không có mặt, có thể thấy bữa sáng bữa tối của cô sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Tân Nhạc tựa vào ghế ngồi, lắc đầu, lấy tay vỗ vỗ lồng ngực mình, “Không sao đâu.”

“Chắc chắn là một đứa nhóc nghịch ngợm.” Thím Diêu cười nói, “Uống nước cho ấm bụng đi, cố gắng ăn nhiều cơm hơn một chút.”

Ánh mắt Mặc Lộ Túc càng trở nên âm trầm hơn, nhưng vẫn nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cho cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2672: Tổ hợp hai người xấu hổ (8)
Tân Nhạc đỡ rồi mới đưa tay sờ bụng mình, hy vọng là một đứa nhóc hiếu động, bởi vì trẻ con hiếu động mới đầy sức sống, sinh mệnh mới khỏe khoắn vững vàng.

“Em không sao, anh ngồi xuống ăn cơm đi.” Tân Nhạc kéo Mặc Lộ Túc ngồi xuống, sau đó tự mình cầm đũa bắt đầu ăn.

Sau đó không ai nói chuyện nữa. Tân Nhạc ăn xong liền đi ngủ trưa. Mặc Lộ Túc vẫn ngồi ngoài phòng khách.

Thế là, đầu giờ chiều Thủy An Lạc đang chuẩn bị làm việc thì nhận được một tin nhắn.

[Mặc Lộ Túc: Trước kia em bị nôn nghén có nặng không?]

Thủy An Lạc bỏ bệnh án trên tay xuống, cầm di động lên liếc một cái. Hai người này hôm nay đều rảnh rỗi lắm hả?

[Thủy An Lạc: Bình thường thôi, đây không phải chuyện rất bình thường hay sao?]

[Mặc Lộ Túc: Ừ, không có chuyện gì.]

Thủy An Lạc: “...”

Hai con người này sao ai cũng thẹn thùng như thế nhỉ, thế này thì sinh con ra chẳng phải sẽ càng bối rối đến chết sao?

Thủy An Lạc thấy không quan trọng liền cầm lấy bệnh án gọi bệnh nhân tiến vào.

Sau khi Thủy An Lạc đặt điện thoại xuống không bao lâu, Sở Ninh Dực ở công ty cũng nhận được một tin nhắn.

[Mặc Lộ Túc: Em muốn hỏi anh một chuyện.]

Sở Ninh Dực nhìn tin nhắn trên di động, lại nhìn người quản lý cấp cao đang báo cáo bên dưới, chưa nhắn lại, chờ đầu bên kia tiếp tục nhắn.

Nhưng không hiểu sao tới mười phút sau rồi người kia vẫn chưa gửi tới tin nhắn tiếp theo.

Sở Ninh Dực cũng chẳng vội, vẫn nghịch chiếc di động trong tay.

[Mặc Lộ Túc: Lúc Lạc Lạc nôn nghén thì anh làm thế nào?]

Sở Ninh Dực nhướng mày, chỉ có vài chữ này mà cậu ta suy nghĩ lâu như vậy hả?

Nói coi, đây thực sự là cậu em họ của anh sao?

Sao lại thẹn thùng đến nước này chứ?

Sở Ninh Dực rất tốt bụng gửi cho Mặc Lộ Túc một đường link sau khi họp xong.

Mặc Lộ Túc nhận được đường link, sửng sốt một lúc mới nhấp vào, phát hiện đó là một trang web danh cho mẹ và bé, Sở Ninh Dực xem trang web cho mẹ và bé?

Trong nháy mắt Mặc Lộ Túc liền cảm thấy mình bị bạo kích.

[Sở Ninh Dực: Tự xem đi.]

Mặc Lộ Túc nghĩ, vợ của mình con cũng của mình, xem cái này cũng không có gì mất mặt đúng không.

Cho nên, Mặc Lộ Túc yên lặng lưu lại.

Thế là đến khi Tân Nhạc tỉnh dậy, xỏ dép bước ra phòng khách, trên bàn đã có rất nhiều đồ ăn vặt, Tân Nhạc dừng lại một lúc, bước qua gẩy gẩy, sau đó cầm lấy một túi ô mai mở ra, “Thím Diêu, sao nhiều đồ ăn vặt thế ạ?”

“À à, cậu Mặc mua đấy, biết cô đang bị nôn nghén nặng nên cậu ấy mua không ít loại ô mai đâu.” Thím Diêu mở miệng cười nói, “Còn cả ít đồ ăn vặt nữa, cậu Mặc quan tâm đến cô thật đấy.”

Tân Nhạc thoáng chốc cảm thấy ô mai trong miệng không hề chua mà còn ngọt.

“Anh ấy đâu ạ?” Tân Nhạc mở miệng hỏi, trong giọng nói tràn đầy hạnh phúc.

Thím Diêu hất cằm chỉ về phía phòng làm việc, “Đang làm việc trong phòng.”

Tân Nhạc cầm ô mai bước vào, thân thể còn chưa khỏe hẳn đã liều mạng làm việc như thế rồi.

Lúc cô bước vào, Mặc Lộ Túc hình như đang xem trang web gì đó. Cô vừa tiến vào anh đã quyết đoán mà bình tĩnh tắt trang web đi.

“Sao không ngủ nhiều thêm một lúc nữa.” Mặc Lộ Túc nói, nhíu mày nhìn cô.

Tân Nhạc cũng không để ý rốt cuộc anh đang xem cái gì, cầm bịch ô mai bước qua, cười tít mắt nói: “Cái này, cảm ơn anh.”

Mặc Lộ Túc nhìn thoáng qua, kỳ thực vừa nãy anh cũng ăn thử một quả, đúng là chua đến mức không thể chịu được, nhưng nhìn cô ăn có vẻ ngon lành lắm.

Mặc Lộ Túc nghĩ mà thấy nhức răng.

“Anh đã gọi điện cho ba mẹ rồi, sáng thứ bảy sẽ cho người qua đón họ.” Mặc Lộ Túc nói.

Tân Nhạc gật đầu, vừa ăn ô mai vừa nhìn Mặc Lộ Túc, sau đó dè dặt mở miệng hỏi: “Anh không giận nữa à?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2673: Tổ hợp hai người xấu hổ (9)
Mặc Lộ Túc nhìn bộ dạng của Tân Nhạc, nhớ tới con chuột bạch bọn họ hay dùng để làm thí nghiệm hồi còn đi học, ôm lấy đồ gặm gặm nhấm nhấm, còn phòng bị dè dặt nhìn bọn họ chằm chằm.

Chính là dáng vẻ của Tân Nhạc lúc này.

Tân Nhạc thấy anh không nói lời nào, dè dặt nuốt nốt nửa miếng ô mai còn lại, sau đó đặt lên bàn,“Chuyện đó, chỉ là em cần một thời gian để làm quen thôi.”

“Một ngày đã đủ chưa?” Mặc Lộ Túc trả lời nhanh hơn cô nói ra rất nhiều.

Tân Nhạc: “...”

Em chỉ có lệ vậy thôi, anh đừng thẳng thừng như thế chứ.

Mặc Lộ Túc hừ một tiếng, sau đó đứng dậy.

Tân Nhạc cúi đầu cắn môi, trong lòng dâng lên một cơn tức, nhưng chỉ dám tức chứ không dám nói gì.

Nói thẳng ra thì cô vẫn hèn nhát lắm.

Tân Nhạc kể lại chuyện này lên hội chị em, đầu tiên là bị hai kẻ còn lại cười nhạo, sau đó lại bị Kiều Nhã Nguyễn mắng cho một trận, định diễn trò ân ái kích thích cô ấy hay thế nào đây?

Tân Nhạc nằm trên giường nhìn người đang ở trong phòng tắm, đến việc ra ngủ phòng khách cô cũng không dám nói, tự động leo lên giường ở phòng ngủ chính, nếu không mặt của Mặc Lộ Túc sẽ đen sì lại ngay.

[Tân Nhạc: Cười đủ chưa? Bây giờ tôi chẳng khác nào là giẫm trên băng cả đây này.]

[Thủy An Lạc: Cười chết tôi mất, không ngờ đàn anh cũng có mặt ngang ngược như vậy cơ đấy.]

[Kiều Nhã Nguyễn: Tôi bảo người nào đó này, bây giờ chắc bà đang ngấm ngầm vui vẻ chứ gì. Đàn anh rõ ràng đang quan tâm bà, đến tiền cũng cho bà giữ đấy thôi.]

[Thủy An Lạc: Đúng đó.]

[Tân Nhạc: Bà còn dám nói nữa, tôi vay tiền bà, tại sao bà lại nói với anh ấy?]

[Thủy An Lạc: Tôi nghèo mà, cho nên tôi vay anh ấy, anh ấy lại hỏi tôi định làm gì, tôi nói vợ anh tìm em vay tiền, em không có, câu này có vấn đề gì sao.]

[Kiều Nhã Nguyễn: Ha ha ha ha ha ha, rất hoàn hảo, no vấn đề.]

Tân Nhạc: “...”

Cô thế này là đang chơi nhầm với bạn xấu đấy hả?

[Thủy An Lạc: Gái à, chị bảo thật, cưng cứ ngại ngùng mãi thế này. Hai người sớm muộn cũng tan tành, đương nhiên, đàn anh cũng thế, bà nói xem cả hai cứ thẹn thùng như vậy, sau này sinh con ra xong chắc không dám ra khỏi cửa mất đấy.]

[Tân Nhạc: Bà có thể lăn đi được không?]

[Thủy An Lạc: Vậy không được rồi, hình như tôi lại gầy đi nữa rồi, giờ có bốn mươi hai cân.]

[Tân Nhạc:...]

[Kiều Nhã Nguyễn:....]

Tân Nhạc vươn tay xoa bụng mình, bị những lời Thủy An Lạc nói làm cho sợ hãi, đứa bé này sẽ không thực sự xấu hổ đến mức không dám ra khỏi nhà chứ?

Sở Ninh Dực bước từ ngoài vào liền thấy vợ mình đang cười đắc ý cầm di động tán dóc với người ta, không cần nghĩ cũng biết là ai.

“Vẫn chưa ngủ đi, ngày mai không phải còn định đi lấy áo cưới với Kiều Nhã Nguyễn hả?” Sở Ninh Dực bước qua vén chăn lên ngồi xuống bên cạnh cô.

“Tân Nhạc nói đàn anh đang giận cô ấy, không nói chuyện với cô ấy cả một ngày rồi, chỉ bởi vì buổi sáng Tân Nhạc vay tiền em mà không dùng tiền của anh ấy.” Thủy An Lạc vừa gõ chữ vừa báo cáo tình hình với Sở Ninh Dực.

“À, xế chiều Mặc Lộ Túc có hỏi anh trước kia lúc em nôn nghén thì anh làm thế nào?” Sở Ninh Dực nói, nằm xuống, hai tay kê dưới đầu.

“Anh lại nói gì thế?”

“Nói chuyện cho tử tế, học giọng Đông Bắc làm cái gì?” Sở Ninh Dực nhíu mày.

Thủy An Lạc: “...”

Cái này không thể trách cô được, phòng các cô vừa mới có một cô bé đến từ Đông Bắc tới, nói năng rất nhiệt tình nên Thủy An Lạc cũng bị nhiễm theo.

“Vậy anh nói thế nào?” Cô nôn nghén cũng bình thường, không hề giày vò Sở Ninh Dực mà nhỉ.

“Anh bảo cậu ta tự xử lý, tiện đường ném cho cậu ta một trang web mẹ và bé, có vẻ như cậu ta xem rất nghiêm túc.” Sở Ninh Dực không hề cảm thấy việc gài bẫy em họ mình có gì đáng xấu hổ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2674: Tổ hợp hai người xấu hổ (10)
Thủy An Lạc chỉ cảm thấy sét đánh cuồn cuộn, đó là em họ anh đấy, em họ ruột thịt đấy, anh làm thế có được không vậy?

“Ngủ đi.” Sở Ninh Dực đoạt lấy điện thoại của cô, kéo người nằm lên ngực mình, sau đó vươn tay tắt đèn.

“À, lúc trước Tiểu An có nói với em muốn làm lễ nhận Bao Đậu làm con gái nuôi. Em thấy không cần phải trang trọng như vậy, hai nhà ăn một bữa cơm là được rồi nhỉ.” Thủy An Lạc nhíu mày nói.

“Đấy là ý của Sở Lăng Phong, anh ta vẫn muốn có một đứa con gái, nhưng sức khỏe của Cố Tiểu An không được tốt.” Sở Ninh Dực không cần nghĩ cũng biết đây là chủ ý của Sở Lăng Phong. Anh và Sở Lăng Phong là cùng một loại người, đều thích con gái, cho nên anh hiểu Sở Lăng Phong.

“Chậc chậc chậc, xem ra con gái anh sau này tha hồ hoành hành rồi.” Thân phận của Bánh Bao Đậu có Sở Lăng Phong làm hậu thuẫn chẳng khác nào được mạ thêm một lớp vàng, năng lực hai người anh của con bé thời gian tới đều không thể khinh thường, chưa nói đến bậc cha chú.

“Con gái anh bây giờ cũng có thể hoành hành được.” Sở Ninh Dực hừ lạnh.

Thủy An Lạc: “...”

Được rồi, con gái anh bây giờ cũng hoành hành được.

Tân Nhạc thấy Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đều im lặng, nghĩ hẳn là đã ngủ hết rồi. Vậy nên cô bỏ di động lên bàn, nhìn qua phòng tắm một cái, bên trong không còn tiếng nước chảy nữa, chắc anh tắm xong rồi. Tân Nhạc xuống giường đi ra phòng khách cầm lấy hòm thuốc, anh tắm xong sẽ phải thay thuốc.

Lúc Tân Nhạc trở lại Mặc Lộ Túc đã ngồi trên giường. Cô bước qua gỡ lớp màng bảo vệ trên ngực anh xuống, may mà băng gạc bên trong vẫn chưa dính ướt, chứng tỏ vết thương không chạm đến nước.

Tân Nhạc tháo băng gạc ra, sau đó bắt đầu bôi thuốc lại cho anh.

Vết thương của Mặc Lộ Túc tuy đang khép lại rất nhanh nhưng mới nhìn vẫn thấy kinh khủng, nhất là vết thương đã được khâu lại kia.

Mặc Lộ Túc hơi cúi đầu nhìn người phụ nữ đang chăm chú bôi thuốc cho mình, từ lúc kéo cô về bên cạnh anh, cô làm gì cũng như thế này, thận trọng, giống như chỉ sợ anh xảy ra vấn đề gì vậy.

Giờ cô đã đủ năng lực đảm nhiệm chức bác sĩ trưởng rồi, nhưng bởi vì số mệnh mà lại bỏ lỡ.

“Tháng sáu có buổi hội thảo về u bướu, em đi tham gia đi. Đến lúc về làm một bản báo cáo, anh sẽ giúp em đề bạt lên làm bác sĩ trưởng.” Mặc Lộ Túc đột nhiên nói.

Tân Nhạc dừng một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Lộ Túc, “Năm nay không có cơ hội nữa mà.”

“Tháng mười có cuộc thi cho bác sĩ trung cấp.”

“Tháng mười là ngày sinh dự tính mà.” Tân Nhạc nhắc nhở.

Mặc Lộ Túc: “..”

Quên béng mất đứa nhỏ nhà anh rồi, thật không có cảm giác tồn tại.

Tân Nhạc thay thuốc xong, giúp anh thay băng gạc, sau đó thu dọn đồ đạc, đứng dậy đi ra ngoài, có điều lúc đi tới cửa cô liền quay đầu lại nhìn về phía Mặc Lộ Túc, “Việc em có lên bác sĩ trưởng hay không thật sự quan trọng như vậy à?”

Mặc Lộ Túc sững lại một lúc, Tân Nhạc đã đi ra ngoài.

Với Tân Nhạc, anh lúc nào cũng nhắc đến chuyện bác sĩ trưởng, khiến cô cảm thấy có một áp lực vô hình, như thể anh chỉ để ý cái thân phận kia thôi vậy.

Cô quay về phòng, vén chăn lên liền nằm xuống.

Mặc Lộ Túc nghiêng mặt qua nhìn cô, cô đã nằm yên nhắm hai mắt lại.

“Tân Nhạc, em đang nghĩ gì thế?” Mặc Lộ Túc đột nhiên mở miệng hỏi.

Tân Nhạc không mở miệng.

Mặc Lộ Túc vươn tay nắm lấy bả vai cô, “Tân Nhạc, em không thể lần nào cũng như vậy được. Em không nói ra thì anh vĩnh viễn cũng không biết em đang nghĩ gì cả?”

Tân Nhạc nghe thấy lời anh nói, ngồi dậy, quay lại nhìn Mặc Lộ Túc: “Có phải đối với anh, thân phận bác sĩ của em rất mất mặt đúng không? Tốt nghiệp ba năm rồi mà ngay đến cái chức bác sĩ trưởng đơn giản vậy thôi cũng không lên được hả?”

Sắc mặt của Mặc Lộ Túc trong nháy mắt bỗng trở nên rất khó coi, “Em nghĩ như vậy sao?” Anh nói, giọng nói lại lạnh như băng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2675: Con gái không quý bằng con rể (1)
Thân thể Tân Nhạc không kìm được mà run lên một cái. Cô không muốn nghĩ vậy, nhưng lại không kìm được mà nghĩ vậy.

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên có chút cứng nhắc.

Tân Nhạc không biết là bị giật mình hay làm sao, nước mắt bỗng rơi lã chã, vậy mà vẫn không chịu khóc thành tiếng.

Mặc Lộ Túc âm thầm ảo não. Anh đang làm gì thế này, không thể nói chuyện nhẹ nhàng được hay sao?

Mặc Lộ Túc vươn tay lau nước mắt cho cô, giọng nói lại không được dễ chịu cho lắm: “Em khóc gì hả, người nên khóc là anh mới đúng chứ?”

Tân Nhạc vẫn khóc, không hề ra tiếng.

Cô cũng không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng được.

“Đừng khóc nữa, em đang mang thai đấy, không tốt cho mắt em đâu.” Mặc Lộ Túc bất đắc dĩ nói, lại không dám quát cô, chỉ có thể an ủi như vậy.

“Oa... em cũng đâu muốn vậy, anh khiến cho em cảm thấy như thế mà, sao anh lại mắng em?” Tân Nhạc òa một tiếng khóc lên.

Mặc Lộ Túc đờ ra, lại nhớ lại hai câu mình vừa mới nói, câu nào là anh mắng cô chứ?

“Đừng khóc, anh đâu có mắng em.” Mặc Lộ Túc có lau làm sao cũng không hết nước mắt, sao mà khóc giỏi vậy chứ.

“Anh mắng anh còn không thừa nhận, anh vừa mới mắng em xong.” Tân Nhạc càng khóc dữ hơn.

Mặc Lộ Túc: “..”

Anh vươn tay kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lên tấm lưng đã khóc đến mức nấc lên của cô, “Đừng khóc, đừng khóc nữa.”

Mặc Lộ Túc bất đắc dĩ vô cùng, thực sự đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Tân Nhạc như vậy.

“Em không muốn làm bác sĩ trưởng thì thôi.”

“Ai không muốn làm bác sĩ trưởng chứ, đây không phải là... hức~ vẫn, vẫn bị~ hức~ chậm trễ hay sao?” Tân Nhạc phản bác, “Nhưng mà, nhưng mà sao anh cứ nói mãi thế, hu hu...”

Mặc Lộ Túc bất đắc dĩ thở dài, người phụ nữ này mà vô lý lên thì quả nhiên người bình thường khó mà chịu đựng nổi.

“Anh thở dài cái gì? Tân Nhạc khịt mũi nói, “Lỗi của em à?”

“Lỗi của anh.” Mặc Lộ Túc nhận sai.

Tân Nhạc cắn môi nhìn anh, giống như một con thỏ nhỏ lúc nào cũng có thể nổi điên lên cắn người.

Mặc Lộ Túc tiếp tục lau đi những giọt nước mắt lau mãi cũng không hết của cô, “Tân Nhạc, rốt cuộc đến bao giờ em mới chịu tin tưởng anh một chút đây?”

Mặc Lộ Túc nói những lời này đầy bất đắc dĩ.

Tân Nhạc nghe ra sự bất đắc dĩ đó, còn cả câu nói lạnh lùng khi nãy, không biết tại sao, cơn tức trong nháy mắt vọt lên.

“Em không tin tưởng anh? Anh đã bao giờ khiến em tin tưởng chưa? Anh lúc nào cũng nhắc đến chuyện bác sĩ trưởng, bác sĩ trưởng. Đối với anh mà nói, chuyện em có phải bác sĩ trưởng hay không thật sự quan trọng như vậy à?”

Mặc Lộ Túc thoáng dừng tay lại, nhìn người phụ nữ hai mắt đang nổi điên, sửng sốt một lúc mới rụt tay lại, “Anh vẫn nhắc tới chuyện này là vì anh biết em có khả năng đó, không liên quan gì đến chuyện anh có để ý em có phải bác sĩ trưởng hay không.”

Mặc Lộ Túc rõ ràng cũng phiền não, không vì chuyện gì khác mà chính là vì thái độ này của Tân Nhạc.

“Nhưng từ đầu tới cuối em vẫn không tin anh.” Mặc Lộ Túc nói, vén chăn lên bước xuống giường.

Tân Nhạc ngồi trên giường, hơi cúi đầu, nước mắt vẫn rơi tí tách. Khi Mặc Lộ Túc mở cửa định bước ra ngoài, Tân Nhạc bỗng nhiên túm lấy gối đầu ném đi, “Cuộc hôn nhân lúc trước của chúng ta cũng như thế này. Lần nào đề tài của chúng ta cũng chỉ có bệnh viện, bệnh nhân, chức vị. Em ghét phải nhắc đến mấy thứ này ở nhà với anh, nhưng anh lúc nào cũng nói, lúc nào cũng nói hết.”

Gối đầu nện vào lưng anh, không đau, bởi vì nơi đau là ở trong trái tim kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2676: Con gái không quý bằng con rể (2)
Mặc Lộ Túc đứng đó nhưng không hề nhấc chân lên nữa.

Thím Diêu nghe thấy tiếng động, vội vã chạy ra. Mặc Lộ Túc thì đã đóng cửa lại ngay lúc bà ấy bước ra ngoài. Anh không định để người ngoài nhìn thấy bọn họ cãi nhau.

Tân Nhạc ngồi trên giường, vẫn hung hăng nhìn chằm chằm người đứng ở cửa, “Anh lúc nào cũng vậy, lần này cũng như lần trước, giống như thể sự tồn tại của em chỉ vì những thứ mà anh nói vậy, ngoại trừ những thứ đó ra, chúng ta không còn đề tài nào khác để nói nữa.”

Mặc Lộ Túc khóa cửa, quay đầu lại nhìn Tân Nhạc nước mắt tùm lum, nói không đau lòng là không thể.

Mặc Lộ Túc cúi người nhặt gối đầu lên, từ từ quay trở lại bên giường.

Tân Nhạc cúi đầu, nước mắt rơi xuống từng giọt.

Mặc Lộ Túc hơi cúi người, hai tay đặt hai bên người cô, “Tân Nhạc, chúng ta hãy nói chuyện bằng lương tâm đi, nếu lần này không phải vì vụ tai nạn kia, không phải vì đứa bé này, có phải em đã đi rồi đúng không?”

Tân Nhạc vẫn túm chăn, không trả lời câu hỏi này.

Mặc Lộ Túc còn muốn nói gì đó lại bỗng nhiên không tìm được cách để biểu đạt ý tứ của mình.

Bọn họ tại sao lại đến nông nỗi này, anh nghĩ có lẽ là do cả hai đều có vấn đề.

“Em không thích nói những chuyện đó với anh.” Tân Nhạc thút thít nói, vô cùng ấm ức, bởi vì đã khóc một lúc lâu nên sự run rẩy trong giọng nói càng khiến cô trở nên đáng thương hơn.

Cô không thích, không hề thích chút nào, bởi vì đây chính là nguyên nhân thất bại chủ yếu của cuộc hôn nhân lần trước.

Sự tủi thân của cô tựa như một con dao, cứ thế bổ vào lồng ngực Mặc Lộ Túc.

Dưới tình huống này, anh còn trách cô làm sao được.

Mặc Lộ Túc ngồi xuống cạnh giường, vươn tay ôm lấy cô vào trong lòng, “Tân Nhạc, anh nói chuyện này với em là bởi vì khả năng của em đã đủ để đảm nhiệm chức vị đó. Anh không muốn sau khi anh rời bệnh viện rồi em lại bị người ta chỉ trích, bởi vì đến lúc đó, anh không thể nào bảo vệ em hai tư trên hai tư được.”

Anh rất ít khi nói ra mục đích của mình khi làm chuyện gì đó, đây cũng là lần đầu tiên anh nói ra nguyên nhân của chính mình với Tân Nhạc. Đáng tiếc, khi Mặc Lộ Túc cúi đầu mới phát hiện ra Tân Nhạc đã thiếp đi từ lúc nào.

Mặc Lộ Túc: “...”

Anh nghẹn lời, hiếm khi anh nói ra khỏi miệng, lần đầu tiên, vậy mà cô nàng vừa khóc lóc thê thảm lúc nãy mới đó đã ngủ rồi.

Mặc Lộ Túc lắc đầu dở khóc dở cười, trên mạng nói phụ nữ mang thai tính tình sẽ vô cùng thất thường, hôm nay cuối cùng anh cũng được chứng kiến rồi.

Tân Nhạc ngủ một mạch đến nửa đêm, không hiểu sao đột nhiên ngồi dậy nói muốn ăn bánh quẩy, gọi thím Diêu dậy làm bánh quẩy cho cô. Mặc Lộ Túc ngồi một bên nhìn cô mắt đỏ đỏ, đáng thương chờ bánh quẩy được vớt ra khỏi nồi.

Mặc Lộ Túc thấy cô vẫn ôm lấy cái gối ôm liền rót cho cô một ly sữa, “Uống trước đi.”

Tân Nhạc chớp mắt nhìn về phía Mặc Lộ Túc, đôi mắt mở to không biết đang suy nghĩ điều gì, được một lát mới cúi đầu nhấp từng ngụm sữa tươi, sau đó nhỏ giọng nói: “Không phải em cố ý làm dữ với anh đâu, chỉ là em không kìm được.”

Mặc Lộ Túc vươn tay xoa xoa đầu cô, “Anh hiểu mà.” Coi như cô trả lại lần trước cho anh một thể đi.

Tân Nhạc ăn xong bánh quẩy, tâm trạng cuối cùng mới tốt lên, ôm gối quay về ngủ. Mặc Lộ Túc nghĩ, ngày mai đi mua cho cô ấy một con gấu con để ôm đi, hợp với cô hơn, hoặc là mua một con khỉ con, hình như cô ấy thích khỉ con hơn.

“Cậu Mặc, phụ nữ mang thai tính tình sẽ khó chịu hơn bình thường, cậu cũng đừng chấp nhặt với cô chủ.” Thím Diêu sợ hai người cãi vã cho nên mới nói.

Mặc Lộ Túc cười khổ, “Làm phiền thím rồi.” Đây là khởi đầu, có thể nói là một sự khởi đầu mới.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2677: Con gái không quý bằng con rể (3)
Hôm sau, ba mẹ Tân Nhạc tới nên cô không đi lấy áo cưới với Kiều Nhã Nguyễn, chỉ có Thủy An Lạc đi cùng Kiều Nhã Nguyễn.

Vốn nhân viên cửa hàng nói sẽ tự đưa đến, nhưng tối hôm qua nhân viên đó mới nói là có việc không thể đưa đến được, vốn định đổi người khác, Kiều Nhã Nguyễn lại thấy dù sao cũng đang rảnh liền bảo tự đi lấy.

Phong Phong đang dở chuyện họp báo nên không có thời gian đi cùng Kiều Nhã Nguyễn, chỉ nói chờ sau khi chuyện này kết thúc sẽ qua đó đón cô.

***

Phòng truyền thông Tập đoàn Sở Thị.

Vì chuyện hôn lễ của Phong Phong nên công ty phải dời buổi họp báo lên sớm một ngày. Hôn lễ ngày mai sẽ không mời bất cứ phương tiện truyền thông nào, về phần tại sao, mọi người đều hiểu rõ trong lòng.

Sở Ninh Dực ngồi trong phòng làm việc xoay chiếc bút máy trong tay, đó là cây bút mà con trai mới mua lại cho anh.

Phong Phong ôm di động ngồi trên sofa chat với vợ mình, bộ dạng trong chốc lát khó mà rời đi được.

George gấp đến độ đi vòng vòng quanh phòng làm việc, anh ta có dự cảm, lần này, Jack sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ gây phiền phức.

“Tôi bảo này hai vị đại gia à, hai người có thể đừng bình tĩnh như thế được không? Buổi họp báo nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu rồi, đến giờ Jack muốn gì chúng ta còn chưa biết kia kìa.” Giờ George đã cuống hết lên rồi.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn về phía George, “Dạo này anh không đưa Triệu Uyển Uyển lên bảng tin à?”

George sửng sốt, anh ta muốn nói, BOSS lớn à, lúc này tôi đâu còn tâm trạng đó nữa.

“Trước đây khi ký hợp đồng Triệu Uyển Uyển đã bồi thường trước ba chục triệu, giờ lợi nhuận từ hai bộ Vương Phi và Trúc Mã trừ đi chi phí, hẳn là vẫn chưa đủ để Triệu Uyển Uyển trả nợ, tốt nhất trong năm nay anh phải giật cho cô ấy mấy giải thưởng lớn, chậm nhất là sang năm hoặc năm sau nữa, tôi muốn thấy cô ấy trở thành Ảnh hậu.”

George gật đầu, Phong Phong đã không cần anh ta lo nữa, nếu chỉ phải lo cho Triệu Uyển Uyển thì rất dễ dàng. Triệu Uyển Uyển rất chăm chỉ cầu tiến.

“Vậy còn chuyện của Jack.” George vẫn lo lắng, “Với hiểu biết của tôi về lão ta, lão nhất định sẽ gây chuyện tại buổi họp báo.”

“Gây chuyện thì tất nhiên, để xem lão ta định gây chuyện thế nào thôi.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, sau đó nhìn về phía Phong Phong đang tán dóc quên trời đất, hất cằm một cái, “Hoàng đế còn không vội, anh gấp cái gì?”

George: “...”

Không hiểu sao anh ta lại cảm thấy mình đang bị chửi.

George nhận điện thoại báo với anh phóng viên đều đã đến rồi, thời gian cũng không còn nhiều nữa.

George bước tới đằng sau Phong Phong, “Tổ tông, đừng nghịch nữa, bắt đầu rồi.”

Phong Phong ngẩng đầu nhìn George cứ đi tới đi lui, cất di động đứng dậy, chỉnh trang lại trang phục của mình một chút sau đó đi ra ngoài, có điều lúc đi tới cửa anh lại quay đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, “Sở Đại, tôi...”

“Biến đi đi.” Sở Ninh Dực phất tay, rõ ràng không muốn nghe anh nói.

Phong Phong nhún vai, chỉ có thể đi ra ngoài.

Đúng lúc này An Phong Dương cũng gọi điện tới, có điều trong giọng nói lại mang theo chút bỡn cợt, “Cả thành phố đều truyền hình trực tiếp buổi họp báo cuối cùng của Phong Ảnh đế trước khi cưới này, mà hay nhất là có người lại cảm thấy có chuyện còn quan trọng hơn cả việc đưa áo cưới cho cô dâu mới của Phong Ảnh đế.”

“Cho nên điểm mấu chốt tôi muốn đâu.”

“Sắp xếp xong xuôi rồi, lão dám xuất hiện, tôi sẽ đảm bảo cả đời lão cũng không dám lắc lư trước mặt quần chúng nữa.” An Phong Dương cười tao nhã, “Sở Đại, chủ ý này của cậu có phần hơi thất đức đấy.”

“Gậy ông đập lưng ông thôi mà.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, cúi đầu nhìn đồng hồ, “Nhà trẻ tôi bảo cậu liên hệ thế nào rồi? Mấy đứa nhóc vài tháng nữa là phải đưa đi nhà trẻ rồi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2678: Con gái không quý bằng con rể (4)
“Bao Đậu Bao Rau thì không thành vấn đề, mấu chốt là Tiểu Bất Điểm còn chưa đầy ba tuổi, thật sự muốn cho đi à?” An Phong Dương nói, mở cửa bước lên xe, “Tôi đã nói chuyện với Hiệu trưởng rồi, tập đoàn Sở Thị dự định sẽ tài trợ một khu nhà thể chất cho bọn trẻ, hiệu trưởng giờ chỉ ước gì cậu nhanh nhanh mang đám nhóc đến đó thôi.”

Sở Ninh Dực vươn tay day day trán, “Tháng sáu Kiều Nhã Nguyễn sẽ di quân.”

An Phong Dương khựng lại một chút, cuối cùng khởi động xe, “Cô nhóc nay may còn có con trai cậu chăm sóc, nếu không thực sự sẽ thành một cô bé chẳng ai dám lấy đâu.”

“Hắt xì...” Tiểu Bất Điểm đang chơi trò gia đình với Bánh Bao Đậu ở Thấm Tâm Viên không nhịn được hắt xì một cái. Ai mắng bé thế?

“Ai bảo buổi tối cứ đá chăn, đáng đời.” Bánh Bao Rau cười khẩy một tiếng.

Tiểu Bất Điểm vươn tay xoa xoa cái mũi nhỏ của mình, lại khịt khịt mũi, sau đó không hề thục nữ chút nào kéo kéo quần, “Ai đá chăn, rõ ràng là cậu cướp chăn của tôi.”

Bánh Bao Rau: “...”

Thật là muốn đạp cho con bé này một phát. Rõ ràng là nửa đêm đá chăn, lần nào cậu cũng phải đắp lại cho, có lúc còn cướp chăn của cậu, hại cậu bị lạnh cóng đến tỉnh cả ngủ nữa đấy nhé.

“Tiểu Bất Điểm, hay là em qua ngủ với chị đi.” Bánh Bao Đậu có lòng tốt đề nghị, nhưng trong giọng nói lại mang theo cảm giác xấu xa.

“Em...”

“Em cái gì mà em, muốn hại Bánh Bao Đậu bị cảm à? Sức khỏe em ấy không tốt như cậu đâu.” Bánh Bao Rau hung tợn ngắt lời Tiểu Bất Điểm.

Nói xong nhóc lại quay đầu liếc em gái một cái, giống như đang cảnh cáo điều gì đó~

Tiểu Bất Điểm quay lại, quăng một ánh mắt sắc như dao qua. Bé vừa định từ chối cơ mà.

Bánh Bao Rau hừ một tiếng, tiếp tục ôm di động chơi sudoku. Đây là trò chơi ba thiết kế cho nhóc, tổng cộng có một trăm bàn, giờ nhóc mới qua đến cửa thứ năm mươi hai, còn rất nhiều bàn nữa phải qua.

Tiểu Bất Điểm đứng dậy, bước tới bên cạnh Bánh Bao Rau, vươn tay đoạt lấy di động của cậu nhóc, “Tôi muốn đấu một chọi một với cậu.”

Bánh Bao Rau liếc xéo cô bé một cái, thản nhiên nói: “Muốn đè chết tôi hả? Cậu làm được rồi mà.”

Tiểu Bất Điểm: “...”

“Ai da mẹ ơi...” Bánh Bao Đậu cười lăn lộn trên mặt đất. Anh đang nói Tiểu Bất Điểm quá béo à? Câu “Cậu làm được rồi mà” kia quả thực là một cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà mà.

Tiểu Bất Điểm nổi giận, nhào qua đè Bánh Bao Rau lên ghế, cưỡi trên người cậu nhóc vươn nắm tay bé xíu đấm cậu, “Cậu mới béo, cậu mới béo, cả nhà cậu đều béo.”

Bánh Bao Rau nhíu mày, đứa con gái bạo lực này.

“Ai da tiểu tổ tông của tôi ơi.” Thím Vu chạy từ trong phòng ra, vội vàng bế Tiểu Bất Điểm xuống, “Không được đánh như vậy, bị thương thì làm sao?”

“Bà Vu ơi, cậu ấy nói cháu béo.” Tiểu Bất Điểm không phục mách

Bà Vu cười khanh khách ôm Tiểu Bất Điểm ngồi xuống, “Không béo, không béo, Tiểu Bất Điểm của chúng ta đâu có béo.”

“Hứ, không béo nhé.” Tiểu Bất Điểm nhận được sự tán thành liền kiêu ngạo nhìn Bánh Bao Rau đang chậm rì rì bò dậy.

Bánh Bao Rau xoa bả vai mình, chỉ muốn nói, con nhóc này béo thật đấy, đè chết nhóc rồi.

“Bà Vu, bà đã bảo trẻ con ngoan không được nói dối, người lớn cũng thế.” Bánh Bao Rau thản nhiên nói, chậm rãi chỉnh lại quần áo của mình.

Thím Vu: “...”

Bà nói dối lúc nào, Tiểu Bất Điểm thật sự đâu có béo.

“Anh, anh Hai nói, ở trường học, con trai mà thích ai thì sẽ bắt nạt người đó. Anh thích Tiểu Bất Điểm hả.” Bánh Bao Đậu đột nhiên đứng dậy nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,844
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 2679: Con gái không quý bằng con rể (5)
Bánh Bao Đậu vừa dứt lời, lập tức đã nhận được một ánh mắt lạnh như băng từ Bánh Bao Rau.

Tiểu Bất Điểm nằm trên người thím Vu giả chết, “Bị cậu ta thích, thà em chết còn hơn.”

“Làm như kiểu có người nào lại đi thích đồ vạm vỡ chân to nhà cậu ấy.” Bánh Bao Rau nói, quả quyết đứng dậy, sau đó cầm đi động đi lên tầng.

“Cậu bảo ai là đồ vạm vỡ chân to? Bánh Bao Rau cậu đứng lại đó cho tôi.” Tiểu Bất Điểm linh hoạt tuột xuống từ trên người thím Vu, theo Bánh Bao Rau đi lên lầu.

Bánh Bao Đậu chớp mắt, “Em không chơi với chị nữa à.”

“Lát nữa chơi.” Tiểu Bất Điểm nói xong liền bò lên.

Bánh Bao Đậu bĩu môi, anh trai thật nham hiểm, lần nào cũng như vậy, khiến bé phải chơi một mình dưới nhà, aiz~

***

Tại trung tâm thương mại, xét thấy tối hôm qua Tân Nhạc náo loạn cả buổi, cho nên sáng sớm nay khó mà dậy nổi.

Mặc Lộ Túc chờ ba mẹ vợ đến liền theo sự đề nghị của Tân Dương đến trung tâm thương mại mua quần áo, dù sao cũng là tham gia hôn lễ của Ảnh đế, không thể dùng hàng quá mức bình dân được không phải sao?

Đương nhiên Mặc Lộ Túc cũng tự mình đưa bọn họ đến trung tâm thương mại.

Mẹ của Tân Nhạc dọc đường vẫn liên tục á ố, chỉ bởi vì đồ ở đây quá đắt.

Tân Dương liên mồm bảo mẹ mình quá lạc. H mẹ con đấu võ mồm cả quãng đường. Mặc Lộ Túc cùng với ba của Tân Nhạc thì đi phía sau.

“Có lúc tính khí Nhạc Nhạc nó trẻ con lắm.” Ba của Tân Nhạc đột nhiên mở miệng, “Cậu bao dung cho nó một chút nhé.”

Mặc Lộ Túc hơi khựng lại một chút, trẻ con à?

“Không đâu ạ.” Anh thấp giọng nói, “Cô ấy rất tốt.”

“Nói thật, tôi vẫn không yên lòng về cậu cho lắm. Con bé Nhạc Nhạc nó rất thẳng thắn, chuyện mà nó đã quyết định rồi thì ai nói gì cũng vô dụng. Cho dù lần này hai đứa quay lại với nhau vì nguyên nhân gì, tôi chỉ mong lần này cậu thật lòng với con bé mà thôi.”

“Chú yên tâm, lần trước là lỗi của cháu, lần này cháu rất nghiêm túc.” Mặc Lộ Túc nghiêm túc nói.

“Ai da, thằng ranh này, mua đồ đắt như thế làm cái gì?” Mẹ của Tân Nhạc vươn tay đánh con trai, nhìn bộ quần áo trị giá lên tận năm con số bà đã thấy đau nhức cả người rồi.

“Mẹ, đây là hôn lễ của Phong Ảnh đế đó, mẹ nghĩ xem, người ta đều mặc hàng hiệu, mình có thể không biết xấu hổ mặc hàng vỉa hè được à?” Tân Dương bĩu môi.

“Vậy cũng không cần mua đồ đắt thế này, một bộ quần áo bằng tiền lương mấy tháng của mẹ với ba mày, thằng phá của này, sao chỉ biết học cách đua đòi với người khác thế hả?” Mẹ của Tân Nhạc tiếp tục răn dạy con trai.

Tân Dương bị đánh liền nhảy qua một bên, lớn tiếng nói: “Ai đua đòi chứ, bộ đồ này rẻ nhất ở đây rồi đó mẹ, mẹ nói con trai mẹ như vậy là không đúng.”

“Thằng chết tiệt này, thằng chết tiệt này.” Mẹ của Tân Nhạc nói, đuổi theo con trai đánh chửi.

Mặc Lộ Túc đứng đằng sau nhìn, khóe miệng hơi cong lên, sau đó anh gọi người bán hàng lại, “Đi gỡ hết mác ra.”

“Dạ?” Người bán hàng sửng sốt, “Thưa anh, chúng tôi~”

“Cậu Mặc, cậu tới rồi đấy à~” Quản lý đầu đầy mồ hôi chạy tới, có thể thấy là nhìn thấy Mặc Lộ Túc liền chạy xuống.

Chuyện Mặc Lộ Túc sắp quay về tập đoàn các cấp cao của Mặc Thị đều biết, cho nên không kẻ nào dám đắc tội với vị tổng giám đốc tương lai này.

“Gỡ hết mác của tầng này đi.” Mặc Lộ Túc một lần nữa nói. Anh hiểu, mẹ của Tân Nhạc luôn nhìn vào giá tiền, Tân Nhạc mua đồ cũng có thói quen này.

“Lộ Túc~” Ba của Tân Nhạc nhíu mày.

“Mua đồ chẳng phải nên chọn thứ mình thích hay sao ạ? Chú yên tâm, chút tiền này cháu vẫn có.”

Quản lý không nhịn được mà lau mồ hôi, cả cái trung tâm thương mại này còn là của cậu, đây đâu phải là vấn đề một chút tiền.
 
Top