Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3671: Cầu hôn theo một phong cách riêng (3)
Cái gọi là, người phụ nữ đã kết hôn, chính là củi gạo dầu muối tương dấm trà.

Sở Lạc Nhất trước kia là công chúa của Sở gia, hiện giờ cũng biến thành như vậy.

Sở Lạc Nhất mua tôm Tiểu Quỷ Quỷ, quay lại nhìn Kiều Vị Nhã còn đang trong cơn khiếp sợ.

“Ánh mắt gì thế.”

“May mà chị không trả giá, nếu không em sẽ tự chọc mù mắt mình mất.” Kiều Vi Nhã có chút rầu rĩ nói.

“Hừ.” Sở Lạc Nhất bỏ tôm vào trong xe mua hàng, sau đó tiếp tục đi chọn thứ khác, “Kỹ năng trả giá, đến giờ chị vẫn chưa học được, công chúa nhỏ chưa bao giờ trả giá.”

“Công chúa nhỏ còn chưa ra chợ mua thức ăn nữa.”

“Đó là vì cô công chúa nhỏ đó chưa gặp phải một vị phò mã có thể khiến cô ấy cam tâm tình nguyện trải nghiệm cuộc sống đó.” Sở Lạc Nhất thẳng thừng nói, “Kỳ thực trước đây chị cũng thấy kỳ, ba chị đâu có thiếu gì, vậy mà sao mẹ chị vẫn thích đi chợ tự mua thức ăn cho bọn chị chứ? Trong nhà có mấy người giúp việc, thế mà mẹ chị vẫn kéo ba đi siêu thị hoặc ra chợ mua thức ăn, nhưng giờ thì chị hiểu rồi.”

“Giác ngộ kinh khủng của mấy người phụ nữ đã lập gia đình.” Kiều Vi Nhã né ra xa.

Sở Lạc Nhất quay lại nhìn cô một cái, cười ha hả, “Chị chờ ngày ngày của em đấy.”

“Cảm ơn, không có khả năng đó đâu.” Kiều Vi Nhã giơ tay lên làm dấu X, tỏ rõ quyết tâm không muốn sa vào con đường này của cô, cô chỉ muốn làm công chúa nhỏ ưu nhã thôi.

Sở Lạc Nhất cười ha hả, mua đồ ăn vặt cho con trai.

“Nhưng em không muốn đi cũng được, bảo anh chị đi là được rồi, chị muốn Cố Tỉ Thành đi anh ấy cũng không có thời gian.” Sở Lạc Nhất thở dài nói.

Kiểu Vi Nhã cân nhắc chuyện này, ừm, yên tâm được rồi.

Mua đồ xong, bọn họ lái xe về quân doanh.

Trong lúc đó Sở Lạc Duy gọi điện tới, Kiều Vi Nhã nhìn thoáng qua, chờ chuông kêu mấy lượt mới nghe máy, “Gì thế?”

Kiều Vị Nhã nói xong, Tiểu Quỷ Quỷ đang ăn liền giật mình một cái, sao mẹ nuôi lại dữ dằn như vậy, hù chết cục cưng rồi.

“Bao giờ cậu về?” Sở Lạc Duy không hề bị cô dọa, trái lại chỉ trầm giọng hỏi.

“Lúc nào nên về thì về thôi. Sở tổng, cậu vội cái gì hả, chỉ là tôi còn chưa suy nghĩ xong chuyện giữa tôi và cậu thôi mà?” Kiều Vi Nhã ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói.

“Bác, bác.” Tiểu Quỷ Quỷ ôm đồ ăn vặt ngồi trên ghế trẻ con, vươn tay đòi di động.

“Được rồi, cháu cậu muốn nói chuyện với cậu này.” Kiều Vi Nhã, đưa di động qua.

Sở Lạc Nhất cầm lấy di động, đưa cho cậu bé.

Tiểu Quỷ Quỷ cười tít mắt gọi bác, không hề biết người bên kia chẳng thể cười nổi.


Tiểu Quỷ Quỷ bị bố nói gì đó, bọn họ nghe cũng không hiểu, có điều Sở Lạc Duy vẫn kiên nhẫn ở bên kia nghe Tiểu Quỷ Quỷ nói, thỉnh thoảng đáp lại một câu, dù sao cũng không hiểu là nói gì.

Đến khi Tiểu Quỷ Quỷ bày tỏ xong nỗi nhung nhớ với bác mình xong mới lảnh lót nói một tiếng tạm biệt, sau đó cúp máy.

Sở Lạc Duy: “...”

Sở Lạc Nhất: “...”

Con trai à, đó là bác ruột của con đó.

Kiều Vị Nhã cười phá lên, cúp hay lắm.

Tiểu Quỷ Quỷ trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn mẹ, giống như đang nói: Nói xong không phải nên cúp máy sao?

Đúng là đáng yêu muốn phạm pháp.

Sở Lạc Nhất lấy lại điện thoại bỏ vào hộc chứa đồ cạnh chỗ điều khiển cho Kiều Vị Nhã, sau đó vươn tay xoa mặt con trai, “Bác con thương con đúng là phí công.”

Bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ còn chưa biết mình đã làm sai điều gì.

Cho nên nhóc dứt khoát không để ý nữa mà tiếp tục ăn đồ ăn vặt của mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3672: Cầu hôn theo một phong cách riêng (4)
Khi Sở Lạc Nhất và những người khác về tới nơi, cảnh vệ của Cố Tỉ Thành đang vội vàng xông tới.

Sở Lạc Nhất còn chưa bước lên cầu thang, cảnh vệ đã chặn đường cô, “Chị dâu, chị dâu...”

Sở Lạc Nhất giật mình vì động tác này, chớp mắt nhìn anh cảnh vệ.

“Lữ đoàn trưởng đang nổi giận trong đó, Đoàn trưởng Tề bảo em đi tìm chị, ai... ai cũng không khuyên nổi.”

“Như thế này thì tôi cũng sợ đó.” Sở Lạc Nhất cười ngượng ngùng, cô chưa từng thấy Cố Tỉ Thành nổi giận, cô đoán cổ cũng sẽ sợ lắm, “Tại sao lại nổi giận?”

“Huấn luyện thể lực, có năm thằng nhóc không biết lấy gỗ từ đâu ra mà rút ruột, bị Lữ đoàn trưởng phát hiện, sau đó Lữ đoàn trưởng kiểm tra tất cả vũ khí dùng cho luyện tập, đa số đều có vấn đề.” Cảnh vệ vội vàng lên tiếng.

Sở Lạc Nhất: “...”

Cô vừa định nói, năm người rút ruột thì phạt năm người đó thôi, sao còn làm nghiêm trọng thế, nhưng khi nghe đến phần sau thì vấn đề này nghiêm trọng rồi.

Bây giờ cho dù cô có qua đó, chắc cũng sẽ bị giáo huấn một trận tơi bời cho mà xem.

Cho nên, Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn con trai mình, giao ngay thằng bé cho cảnh vệ, “Cậu đưa nó đi đi, có ích hơn tôi nhiều.”

“Mẹ ơi...”

“Theo chú ấy đi tìm bá bá của con đi.” Sở Lạc Nhất quả quyết.

Cảnh vệ hoảng hốt, bế Tiểu Quỷ Quỷ bé bỏng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, sức hấp dẫn của việc đi tìm bá bá với nhóc quá lớn, cho nên Tiểu Quỷ Quỷ vui vẻ đồng ý.

Cảnh vệ nghĩ, Lữ đoàn trưởng có nổi giận thế nào cũng không thể ném con trai mình đi, cho nên cắn răng bế theo quả bom di động này đi lên.

Kiều Vi Nhã một tay xách túi đồ, một tay ôm cánh tay Sở Lạc Nhất, “Chậc chậc chậc, bây giờ vấn đề lớn rồi đây, thiết bị mà tập thể dùng cho huấn luyện không thể là chuyện nhỏ được.”

Sở Lạc Nhất liếc mắt nhìn Kiều Vi Nhã, ai cũng biết đây không phải chuyện nhỏ.

***

Trong văn phòng của Lữ đoàn trưởng.

Mấy đoàn trưởng và liên trưởng bị giáo huấn đến mức không ngóc được đầu lên nổi, văn kiện rải đầy trên mặt đất.

Cảnh vệ đi tới cửa, cẩn thận thả Tiểu Quỷ Quỷ xuống, “Ba con ở bên trong đó, đi tìm ba đi.”

Tiểu Quỷ Quỷ nghe thấy giọng bá bá của mình, ồ lên một tiếng, đôi chân ngắn tũn tung tăng chạy tới.


“Hậu cần các anh ăn không ngồi rồi à? Bao nhiêu trang thiết bị huấn luyện có vấn đề như thế, các anh nói với tôi là các anh không biết. Còn các anh nữa, trong thời gian huấn luyện các anh giám sát kiểu gì, đốc thúc kiểu gì, các anh uống trà cắn hạt dưa xem kịch hết hả?” Cố Tỉ Thành nói, nhấc chân lên định đạp đám người kia một cái.

“Bá bá..”

Chân Cố Tỉ Thành còn chưa kịp đạp, giọng nói kinh sợ của Tiểu Quỷ Quỷ đã vang lên.

Cố Ti Thành vội cúi đầu xuống nhìn cơ thể bé nhỏ đang đứng bên chân mình, nếu anh đạp một phát, thằng bé chắc chắn sẽ bị đạp bắn ra ngoài.

“Triệu Tiểu Phi...” Cố Tỉ Thành quát ầm lên.

Thân thể bé nhỏ của Tiểu Quỷ Quỷ run bắn lên, đôi mắt to xen lẫn vẻ khiếp sợ nhìn bá bá của mình.

Triệu Tiểu Phi nhanh nhẹn chui vào trong, nở nụ cười ngốc nghếch, “Lữ đoàn trưởng, Lữ đoàn trưởng, Thần Thần đòi tìm anh. Chị dâu bảo em đưa thằng bé qua đây, đúng thật là, anh hỏi Tiểu Thần Thần đi.”

Mấy đoàn trưởng dùng ánh mắt “thằng nhóc này được việc” mà nhìn Triệu Tiểu Phi, lần này cậu đã cứu được họ một lần rồi.

“Bá bá...” Tiểu Quỷ Quỷ rụt rè cất tiếng gọi.

Cố Tỉ Thành hít một hơi thật sâu, cúi người bế con trai lên, “Ra ngoài, chuyện này trước tới nay phải báo cáo bằng văn kiện cho tôi, tôi cần biết rốt cuộc có bao nhiêu vũ khí gặp trục trặc, tại sao lại có vấn đề. Mấy người kia, trực tiếp đào thải.”

Những người còn lại chân tay trơn như bôi mỡ, thoáng chốc đã chạy biến.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3673: Cầu hôn theo một phong cách riêng (5)
Tiểu Quỷ Quỷ vẫn còn rụt rè e sợ, dù sao nhóc cũng chưa thấy ba mình giận như thế bao giờ.

Cho nên bạn nhỏ này đang sợ lắm.

Cố Tỉ Thành nhẹ nhàng vỗ về con trai, an ủi thằng bé.

Nhưng trong lòng anh đang nghĩ xem lô vũ khí này tại sao lại có vấn đề như vậy.

Bởi vì Tiểu Quỷ Quỷ đã đến, cảm xúc của anh được khống chế kịp thời.

“Bá bá dữ quá.” Tiểu Quỷ Quỷ mếu máo nói.

Cố Tỉ Thành nhìn con trai mình sợ hãi, cuối cùng cũng hiểu ra thế nào là một người đàn ông hung dữ tàn bạo đến mấy cũng trở nên dịu dàng khi đối mặt với con cái mình.

Đôi mắt to sáng long lanh của thằng bé đủ để dập tắt hết lửa giận trong lòng anh.

“Ba không dữ với bảo bảo.” Cố Tỉ Thành cúi đầu nói nhỏ, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ lên trán thằng bé.

Tiểu Quỷ Quỷ sau cùng cũng vui hơn, bàn tay nhỏ kéo tay ba đòi về nhà, đòi ba làm tôm cho nhóc.

Con trai anh là một đứa trẻ háu ăn.

Cố Tỉ Thành bế con trai mình, trên đường về, anh vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, ai có thể động chấn động tay, hoặc tìm con đường nào đó giải quyết chỗ vũ khí mà họ đã mua.

Quan trọng hơn, hiện tại ai có khả năng làm như thế nhất.

Vậy thì, ngoài người đó ra, đến bây giờ Cố Tỉ Thành thực sự không nghĩ ra có người nào khác sẽ làm như vậy.

Người đó, nếu không có bất ngờ gì, vậy thì là... Tổng Kha.

Tống Kha, có lẽ anh nên đi gặp người đó lần nữa, tìm một cơ hội tốt hơn chút.

Ví dụ như, lễ cầu hôn của anh.

Cố Tỉ Thành bế con trai về đến nơi, Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã vẫn đang ôm điện thoại chơi game.

Cố Tử Thanh: “...”

Hai thiếu nữ nghiện mạng xã hội này.

Sở Lạc Nhất liếc mắt nhìn một cái, tốt lắm, không còn giận nữa rồi.

Thế nên, Con trai cô luôn có bản lĩnh hơn cô nhiều.

Anh ấy dám đá mình, nhưng không dám đá con trai.

Cố Tỉ Thành đặt con trai xuống, tự giác đi vào bếp.

“Em làm giúp anh hết rồi, anh nấu một chút là xong thôi.” Sở Lạc Nhất vừa chơi game vừa nói.

Cố Tử Thanh: “...”


Bây giờ anh rất muốn bỏ Tổng Kho vào nồi mà nấu chín.

Tiểu Quỷ Quỷ theo sau bá bá của nhóc như một cái đuôi nhỏ, luôn nhìn xem bá bá đang làm gì.

Sở Lạc Nhất ôm điện thoại, đứng dậy, vừa chơi game vừa đi, tiện miệng hỏi, “Đã điều tra rõ ràng chưa? Vũ khí huấn luyện của các anh chắc rất ít người đụng tới nhỉ, sao lại xảy ra chuyện như vậy được?”

“Rất ít không có nghĩa là không có.” Cố Tỉ Thành nói, quay đầu lại nhìn Sở Lạc Nhất, “Chơi game cho tử tế đi, chuyện này em không cần lo, anh biết phải làm thế nào.”

Sở Lạc Nhất hé miệng, vốn còn định nói gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô đành gật đầu, “Được thôi.” Thực ra cố muốn nhắc tới Tống Kha. Nếu anh đã không cho cô nhắc, vậy thì cứ vậy đi, cô cũng lười nhắc tới người đó.

Sau bữa cơm tối, Cố Tỉ Thành vẫn phải đi công chuyện. Sở Lạc Nhất quả quyết ném Tiểu Quỷ Quỷ cho anh, “Anh đi xử lý công việc thôi mà, không phải đi huấn luyện, dẫn nó đi theo, dẫn nó đi theo đi.”

Cố Tử Thanh: “...”

Em sợ anh nổi giận tới mức nào hả?

Tiểu Quỷ Quỷ bị ném cho bà bá, nhóc cảm nhận được ác ý vô cùng rõ ràng từ mẹ mình.

Sở Lạc Nhất cảm thấy nếu một quả bom nhỏ di động như Tiểu Quỷ Quỷ đi theo có thể để phòng quả bom to phát nổ, bởi vì một khi quả bom to phát nổ, quả bom nhỏ cũng sẽ nổ theo.

Cho nên, quả bom to bắt buộc phải khống chế bản thân.

Cố Tỉ Thành ném cho Sở Lạc Nhất một ánh mắt “em tự hiểu đi” rồi bế con trai đi mất.

Sở Lạc Nhất tươi cười tiễn anh đi, đóng cửa lại tiếp tục chơi game.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3674: Cầu hôn theo một phong cách riêng (6)
Sáu tiếng đồng hồ sau khi chuyện vũ khí huấn luyện xảy ra, cấp trên đã biết chuyện. Cố Tỉ Thành bị giáo | huấn một trận rất nghiêm trọng. Anh gánh hết toàn bộ trách nhiệm.

“Rõ, chuyện này tôi sẽ điều tra hoàn toàn rõ ràng, tuyệt đối không phải chuyện của các học viên, là có người động tay động chân vào vũ khí huấn luyện.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói.

“Cậu bớt gánh tội hộ chúng nó đi, chuyện lớn như thế, chúng nó ngu hết chắc? Huấn luyện ở bên đấy nhẹ nhàng hơn huấn luyện ở căn cứ, chúng nó cố tình không nói, chuyện này cậu cũng phải điều tra cho rõ ràng, cấp trên rất coi trọng chi bộ này, Lão Cố à, không thể xảy ra sơ suất gì được.”

“Rõ!” Cố Tỉ Thành cúp điện thoại, cúi đầu nhìn con trai mình đang đờ đẫn.

“Lữ đoàn trưởng, tôi đã hỏi chuyện này, họ đều nói rằng, họ tưởng đây là thử thách dành cho họ nên mới không dám hỏi.”

“Đây là vấn đề dám hỏi hay không dám hỏi à?” Vì con trai vẫn còn ở đây, giọng điệu của Cố Tỉ Thành cũng nhẹ nhàng hơn.

Đoàn trưởng cúi đầu, không nói gì nữa.

“Gọi Tiền Đình vào đây.” Cố Tỉ Thành phất tay bảo Đoàn trưởng ra ngoài, sau đó đặt con trai xuống cho nhóc tự đi chơi.

“Báo cáo!” Tiền Đình đứng ở cửa, lớn tiếng hô lên.

“Vào đi.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói.

Tiền Đình đẩy cửa bước vào, nghiêm chỉnh bước tới bên cạnh Cố Tỉ Thành, “Huấn luyện viên, anh tìm tôi?”

“Cậu cảm thấy vũ khí của mình xuất hiện vấn đề từ khi nào?” Cố Tỉ Thành hỏi thẳng.

“Báo cáo, vũ khí của tôi chưa từng có vấn đề.” Tiến Đình dõng dạc đáp lại. Cố Ti Thành khẽ nheo mắt, dường như đang suy nghĩ câu trả lời của cậu ta.

“Vũ khí của mọi người đều có vấn đề, mà của cậu thì không?”

Tiền Đình hơi siết chặt tay, nhưng vẫn đứng thẳng, “Không hề!”

Cố Tỉ Thành đứng dậy, từ từ đi đến bên cạnh Tiền Đình.

Tiền Đình mím môi đứng đó, dường như đang đợi lời phán quyết từ Cố Tỉ Thành dành cho mình.

Cố Tỉ Thành nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, “Tiền Đình, cậu biết thân phận của cậu khá đặc thù.”

“Vâng.” Tiền Đình đáp lời, mặt không đổi sắc.

“Cho nên quân doanh xảy ra bất kỳ vấn đề gì, đều có khả năng là tội của cậu.” Cố Tỉ Thành thở dài.

Lần này thì cơ thể Tiền Đình khẽ run lên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại.

“Tôi nghe theo sắp xếp của tổ chức.” Tiền Đình nói, cả hai bàn tay cũng sắp siết chặt đến mức phát ra âm thanh.

“Hận tối chứ?” Cố Tỉ Thành đột nhiên hỏi.


“Hận!” Tiền Đình không hề giấu giếm.

“Cho nên mới làm như vậy?”

“Không hề!” Tiền Đình dõng dạc đáp lại.

Cố Tỉ Thành nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, không khỏi bật cười.

“Năm đó vì Khương Miêu Miêu mà liên lụy cả gia đình cậu, khiến cậu không còn tư cách đi học ở trường quân đội, phải làm từ binh sĩ bậc thấp nhất, những điều này do tôi gây nên, cậu hận tôi cũng là chuyện đương nhiên thôi.”

Cố Tỉ Thành nói rất sắc bén.

Cảm xúc của Tiền Đình rõ ràng kích động hơn, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.

“Tôi nghe theo sắp xếp của tổ chức.” Tiền Đình vẫn nói như vậy.

Cố Tỉ Thành đang định nói thêm gì đó, điện thoại đặt trên bàn đã kêu lên. Cố Tỉ Thành đưa tay cầm lên, ra hiệu cho Tiền Đình đừng nói gì cả.

“Lão Cố, trước kia tôi nghe nói, ai nhỉ, Tiền Đình đang ở bên cậu đúng không, thành phần gia đình của thằng nhóc ấy có chút vấn đề, ai đã chiêu nạp cậu ta vào thế, chuyện này...”

“Không liên quan gì đến cậu ấy.” Cố Tỉ Thành ngắt lời thủ trưởng.

Tiền Đình ngẩng phắt lên, sự căng thẳng ban nãy dường như bắt đầu biến mất từ giây phút này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3675: Cầu hôn theo một phong cách riêng (7)
Anh ấy nói, không liên quan gì đến Tiền Đình.

Nói như vậy, Cố Tỉ Thành tin tưởng cậu.

Tiền Đình mím chặt mối, nghe Cố Tỉ Thành gọi xong cuộc điện thoại.

Cổ Tĩ Thành cam đoan chuyện này với Thủ trưởng rồi cúp máy, nhìn về phía Tiền Đình.

“Ra ngoài đi, cậu chỉ cần nhớ chuyện này không liên quan tới cậu. Bất kể người khác nói gì, nhớ lấy ước nguyện ban đầu của cậu khi vào đây, thế là đủ.” Cố Tỉ Thành nói rồi phất tay bảo cậu đi ra.

Tiền Đình vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

“Huấn luyện viên, anh biết cả rồi?” Cố Tỉ Thành hờ một tiếng, đưa tay bảo cậu ra ngoài.

“Có một người tên là Tống Kha từng tới tìm tôi, đề nghị tôi trong ngoài phối hợp, nhưng tôi đã từ chối, giờ là ai thì tôi không biết.” Tiền Đình gằn giọng nói, “Đáng ra tôi nên báo cáo chuyện này từ trước, xin giáo quan hãy phạt giam tối.” Tiền Đình nói rồi, lập tức hành lễ chào kiểu quân đội.

Tống Kha.

Quả nhiên là gã.

Đối với Cố Tỉ Thành mà nói thì đáp án này chẳng có gì đáng tò mà, thế nên anh cũng chẳng thấy kinh ngạc chút nào.

“Không cần thiết phải phạt giam cậu, gã ta chẳng qua chỉ muốn lần huấn luyện của tôi thất bại thôi. Thời gian tới đây tất cả mũi dùi đều chĩa về phía cậu, Tiền Đình, cậu có thể chống đỡ được hay không, có nghĩa là có thể kéo dài thời gian cho tôi hay không.”

“Có thể!” Tiền Đình nghiêm túc nói.

Cố Tỉ Thành khẽ gật đầu, đưa tay ý bảo cậu có thể ra ngoài rồi.

Tiền Đình hít một hơi sâu, quay người đi ra.

Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn đứa con trai đang nghịch đồ chơi của mình. Gã muốn đấu, lần này anh sẽ đấu cùng gã đến cùng.

Về vấn đề về vũ khí huấn luyện lần này, trong quân doanh nhanh chóng truyền đi lời đồn về ân oán giữa Tiền Đình và Cố Tỉ Thành, cho nên, lời đồn đại khắp nơi, đa số đều cảm thấy việc này do Tiền Đình làm, bởi vì cậu ta có nguyên do để làm vậy, cho nên họ cảm thấy Tiền Đình hại họ, cố tình cô lập Tiền Đình, thậm chí còn bắt đầu nhìn cậu ta bằng ánh mắt của kẻ thù.

Khi Sở Lạc Nhất biết chuyện này, ít nhiều gì cô cũng thấy kinh ngạc, không ngờ mọi chuyện lại biến thành như thế.

Cho nên, kẻ ác trong chuyện này thực ra là Tống Kha.

Nhưng đến sau cùng Tiền Đình lại phải gánh chịu.

Cố Tỉ Thành lại cảm thấy chuyện này đã giúp cậu ta, bởi vì có như thế, anh mới có thể nhìn rõ thực lực của Tiền Đình và suy nghĩ thật sự của cậu ta, không vì ân oán của đời trước mà bỏ lỡ một nhân tài thực sự.


Mà khi chuyện này bắt đầu phát triển mạnh, Sở Lạc Nhất thấy Cố Tỉ Thành bận rộn hơn, mà cả chị em tốt của cô cũng bận hơn.

Cho nên, một buổi tối nào đó, khi Kiều Vi Nhã từ bên ngoài trở về, Sở Lạc Nhất lạnh lùng hỏi, “Em với Cố Tỉ Thành đi vụng trộm đấy à?”

Kết quả là bị Kiều Vi Nhã đánh cho một trận tơi bời khói lửa.

Mà những ngày tháng sau đó lại càng lạ hơn, bởi vì đến cả binh sĩ trong quân doanh cũng bận rộn hơn, thử hỏi có kỳ lạ không cơ chứ?

Ngày tháng càng gần đến lúc diễn tập quân sự, Sở Lạc Nhất nghĩ, ô, thì ra họ bận chuyện diễn tập quân sự.

Mà gần đây Tiền Đình vẫn bị công kích nặng nề như trước, ngoài mấy người ra, không ai muốn huấn luyện cùng cậu ta.

Đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng bàn luận của người khác.

Vì thế mà tình cảm giữa các thành viên trong tổ đội nhỏ của Tiền Đình lại càng ngày càng tốt, huấn luyện tiến bộ vượt bậc.

Cố Tỉ Thành nhìn thấy cảnh này mà rất hài lòng.

“Bây giờ tôi hiểu tại sao cậu nói vụ vũ khí này là một chuyện tốt đối với cậu rồi.” Đoàn trưởng đứng bên cửa sổ, nhìn tổ đội nhỏ huấn luyện bên ngoài, nói với vẻ hài lòng, “Cậu để họ tự chọn ra một tổ đội Sói Săn, mấy người đó liên hợp lại, có tin tưởng rồi, có đoàn kết rồi, quan trọng nhất, có cả năng lực rồi.”

“Có biết người tri thức thường khinh nhau không?” Cố Tỉ Thành quay đầu nhìn Đoàn trưởng, mỉm cười hỏi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3676: Cầu hôn theo một phong cách riêng (8)
Đoàn trưởng gật đầu như một lẽ hiển nhiên.

“Chuyện này cũng gần gần giống vậy, nếu như sở trường của hai người sống nhau, vậy thì mặc định sẽ so sánh với nhau ở trung tâm, sau đó giẫm đạp người khác dưới chân mình. Bây giờ trong quân doanh, người bị cô lập nhất là Tiền Đình, một tay súng bắn tỉa, tại sao lại thế, bởi vì khả năng bắn tỉa của Tiền Đình cao hơn bất kỳ người nào khác, cho nên bên cạnh cậu ta, những người tập hợp cùng cậu ta tuyệt đối không phải tay súng bắn tỉa, ngược lại, vô hình trung gây dựng cho cậu ta một tổ đội rất tốt.” Cố Tỉ Thành nói, “Chuyện này còn phải cảm ơn gã.”

“Gã?” Đoàn trưởng khựng lại.

“Không có gì đâu.” Cố Tỉ Thành nói, quay người, ngồi xuống, “Giao người điều tra được cho cấp trên đi, chuyện này chúng ta không nhúng tay vào.”

“Ừm, tôi cũng nghĩ như vậy, nếu không quân doanh cũ của người này còn tưởng chúng ta có thành kiến gì với người ta đấy.” Đoàn trưởng cười nói, “Cứ cảm thấy vô hình trung cậu đã đánh thắng một trận.”

“Trận đánh cuối cùng còn xa xôi lắm.” Cố Tỉ Thành khẽ nhếch môi, trước mắt có một trận chiến sắp được phát động, đó là lễ cầu hôn của anh.

Sau khi Đoàn trưởng đi rồi, Cố Tỉ Thành lấy từ trong ngăn kéo bên dưới bàn làm việc ra một chiếc nhẫn kim cương, đặt lên lòng bàn tay mà ngắm nghía.

Ngày mười một tháng mười một sắp đến rồi. Song Thập Nhất*, tuy rằng họ đã không còn độc thân nữa, nhưng chọn cầu hôn vào ngày này là một lựa chọn không tối.

* Song Thập Nhất: Ngày lễ của người độc thân Trung Quốc.

Chiếc nhẫn kim cương trong tay anh đã được đặt làm từ trước.

Cũng trong ba năm ấy, anh thiết kế được hoa văn trên nhẫn, bên trên là Lạc Thần, là Lạc Thần trong câu chuyện thần thoại, cũng là hình dáng mặt dây mà anh từng khắc cho Sở Lạc Nhất.

Viên kim cương bên trong được anh tìm về từ đáy biển sâu. Để tìm được viên kim cương này, anh đã lặn xuống khu vực nước sâu, thập tử nhất sinh mới mang về được viên kim cương Trái Tim Của Biển này.

Bây giờ, cuối cùng anh cũng có thể đeo chiếc nhẫn này lên bàn tay của cô gái anh yêu rồi.

Khi anh ngoi lên khỏi mặt biển, người bạn tốt Ellen đã hỏi anh, điều gì khiến anh không từ cả mạng sống của mình mà đi tìm bằng được Trái Tim Của Biển.

Anh nói, anh biết đại dương này không thể lấy mạng anh, nhưng anh muốn lấy được thứ tốt nhất tặng cho cô ấy.

Trái Tim Của Biển, theo truyền thuyết, ẩn chứa linh lực của rồng thần, tặng Trái Tim Của Biển cho người mình yêu, sẽ được trời cao quan tâm, đời đời kiếp kiếp mãi không xa rời.

Mà cô ấy là long nữ, cho nên khi nghe được truyền thuyết này, anh mới không sợ nguy hiểm đến tính mạng mà đi tìm viên kim cương Trái Tim Của Biển.

Cổ Tử Thành nắm chiếc nhẫn kim cương trong lòng bàn tay, bắt đầu mong chờ buổi tối ấy.

*****

Gần đây có huấn luyện tập trung trên núi, Sở Lạc Nhất muốn lên núi hái quả dại cũng không được phép nữa.


Chị dâu bảo, do phải huấn luyện nên ngọn núi này được phong tỏa rồi, bảo cổ nhẫn nhịn thêm vài ngày, qua vài hôm nữa hoa quả sẽ chín thơm hơn.

Khi Sở Lạc Nhất phàn nàn về chuyện này với Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã đang tranh cãi với Sở Lạc Duy về vấn đề bỏ nhà ra đi.

Nghe Sở Lạc Nhất nói, Kiều Vị Nhã ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, “Không ăn mấy ngày chị đói chết được à, nếu đấy là thuốc phiện chắc chị còn nghiện nữa nhỉ?”

Sở Lạc Nhất: “...”

Con bé này sao lại gay gắt thế chứ.

Tiểu Quỷ Quỷ cười khúc khích, cưỡi trên chiếc xe nhỏ đi tới đi lui, còn ngâm nga một bài hát thiếu nhi không rõ giai điệu.

Sở Lạc Nhất nằm trên sofa, thở dài, “Sắp đến lễ Song Thập Nhất rồi, một người vừa khôi phục trạng thái độc thân như em có suy nghĩ gì về ngày lễ cây gậy” này?”

* Gọi là lễ cây gậy vì nó là 11/11 toàn số 1.

Kiều Vi Nhã ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất, “Chắc hôm đó làm lành với cậu ta, hôm sau tiếp tục chia tay.”

“Ý kiến hay.” Sở Lạc Nhất gật đầu đồng ý với suy nghĩ của cô.

“Còn chị thì sao, hình như lễ này không liên quan gì tới chị hết mà nhỉ.” Kiểu Vi Nhã đột nhiên hỏi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3677: Cầu hôn theo một phong cách riêng (9)
Sở Lạc Nhất liếc mắt nhìn con trai, lễ Song Thập Nhất quả thực chẳng liên quan gì tới cô.

Nhưng không biết có nên coi chuyện này là chuyện tốt không nữa.

Mà khi diễn tập quân sự càng lúc càng đến gần, một nữ quân nhân bước xuống từ máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế thành phố J.

Nữ quân nhân mang quân hàm Thiếu tá, mặc quần trang thẳng thớm, tóc cắt ngắn ngang tai, dung mạo xinh đẹp.

“Ôi chao, Thiếu tá An, vất vả rồi vất vả rồi, đi đường vất vả rồi.” Người đến đón cô là một vị tham mưu trưởng của quân khu thành phố J, chắc khoảng hơn bốn mươi tuổi.

An Hinh Duyệt bắt tay với ông, khẽ gật đầu.

“Thiếu tá An, đi thối, đã chuẩn bị hết cho cô rồi.” Tham mưu trưởng nói, dẫn An Hinh Duyệt đi ra ngoài.

An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, cô đã về rồi đây.

Rời khỏi nơi này ba năm, cuối cùng cũng trở về rồi.

Sau khi lên xe, An Hinh Duyệt cởi mũ, nhìn tham mưu trưởng, “Tôi muốn xem tư liệu về lần diễn tập quân sự này trước, và cả tình hình luyện tập hiện tại của Lữ đoàn trưởng Cố.”

“Cô đó, vừa mới về thôi mà, chúng ta nghỉ ngơi đã.” Tham mưu trưởng cười cười nói, “Công việc không vội đến vậy.”

“Không sao, tôi cũng không có việc gì làm.” An Hinh Duyệt nói, nhận lấy tập văn kiện mà tham mưu trưởng đưa cho.

“Lần này đội quân xuất phát của đội Xanh là đội đột kích Báo Tuyết của quân khu A, đội trưởng đội đột kích này là Sở Lạc Ninh. Có lẽ cô không biết, Sở Lạc Ninh này từng tham gia nhiều cuộc thi quốc tế, giành được không ít vinh quang về cho tổ quốc, hơn nữa tuổi tác không lớn, nhưng tham gia khá nhiều nhiệm vụ, từng một mình quật cả một lữ đoàn của quân địch, không thể xem thường, chủ yếu là thằng nhóc này rất dẻo miệng, người ta gọi là khẩu Phật tâm xà, dạng giống như Cổ Tử Thành ấy.”

An Hinh Duyệt cúi đầu nhìn người trong tư liệu, bàn tay nắm lấy tập tư liệu không khỏi siết chặt vài phần.

Sở Lạc Ninh.

Người này, làm sao mà cô không biết được cơ chứ.

[”Anh đã nói rồi, em chỉ thích hợp ngoan ngoãn ở trong nhà, ngồi trong phòng làm việc của em, tiến hành nghiên cứu của em, làm một giáo viên hướng dẫn tâm lý học thôi.”

“Nhưng cơ hội lần này rất hiếm có, bên trường học đã quyết định cho em đi rồi, tại sao em lại không đi? Lẽ nào em không thể làm lính đặc chủng hay sao?”

“Em không thể.”

An Hinh Duyệt đột nhiên siết chặt tay lại, không khỏi nhắm mắt vào.

Cô muốn cho người lúc trước nói rằng cô không thể nhìn cho rõ xem cô có thể làm được hay không.

“Tôi biết.” An Hinh Duyệt cất văn kiện đi, kẹp tấm ảnh của anh vào phía dưới văn kiện.


Cô đã quay về rồi, hoàn thành tất cả phần thi ở trường học Thợ Săn, cũng hoàn thành tất cả công việc nghiên cứu. Bao nhiêu năm cô nhẫn nhịn như vậy là để cho anh biết được rằng, cô có thể làm được.

Lễ Song Thập Nhất đến sớm hơn dự tính.

Trong thời gian toàn dân điên cuồng mua sắm, Sở Lạc Nhất cũng mua cho con trai vài món đồ chơi. Tiểu Quỷ Quỷ liếc một cái, tỏ ý chán ghét, ông ngoại nhóc toàn mua phiên bản giới hạn cho nhóc thôi.

Sở Lạc Nhất: “...”

Con trai à, suy nghĩ của con không đúng đâu nhé, tuy rằng mẹ mua cho con toàn đồ rẻ tiền, nhưng ít nhất cũng xuất phát từ tấm lòng của mẹ mà.

Tiểu Quỷ Quỷ lắc lư bỏ đi, hừ, không cần để ý tới mẹ nữa.

Kiểu Vị Nhã cười đến mức lăn lộn trên sofa. Thằng nhóc này có cá tính lắm, cô thích.

Sở Lạc Nhất liếc xéo nhìn Kiều Vị Nhã. Kiều Vi Nhã quả quyết ngậm miệng, cô không cười nữa là được chứ gì.

“Trưa nay chị định ăn gì.”

“Nhà ăn.” Với hai người hôm nay đã làm tổn thương cô, cô quyết định không nấu cơm nữa.

Kiều Vị Nhã xì một tiếng, “Nghe nói huấn luyện trên núi của họ kết thúc rồi, vừa hay tối nay có thể đi hái quả, cũng đến lúc ông đây lên đường hồi phủ rồi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3678: Cầu hôn theo một phong cách riêng (10)
“Về à?” Sở Lạc Nhất khựng lại, “Hai người quyết định làm lành hôm nay luôn hả? Làm lành vào giây cuối cùng của ngày mười một, rồi một giây sau chia tay?”

“Ý kiến này cũng khá đấy.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Sở Lạc Nhất: “...”

Được rồi, còn về hoa quả trên núi, “Tại sao phải đợi tối nay mới hái? Chúng ta có thể đi ngay bây giờ, không phải đã huấn luyện xong rồi sao?”

“Chị bị ngốc hả, người ta còn chưa dọn xong đồ chị đã lên đó hái trộm quả, đẹp mặt không, chuyện như thế này phải làm vào lúc đêm khuya thanh vắng mới tốt.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc nói linh tinh.

Sở Lạc Nhất cười ha hả, sau đó quay người về phòng ngủ, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Kiều Vi Nhã không khỏi vỗ vỗ ngực mình, đúng là hết hồn chim én.

Suýt chút nữa là lộ rồi.

Cho nên, đợi khi nào Cố Thành cầu hôn xong, cô phải bảo Cố Tỉ Thành cảm tạ cho đến nơi đến chốn mới được.

Trong ngày lễ độc thân này, ban ngày vẫn rất bình thường, Cố Tỉ Thành vẫn không quay lại, nghe nói anh bận xử lý công tác sắp xếp cuối cùng của diễn tập quân sự, mà Sở Lạc Nhất biết bên đối lập lần này là anh trai cô.

Cho nên, Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Ninh, đúng là oan gia đời trước.

Sáu giờ tối, ngày tháng mười một ở thành phố J đã tối đen.

Sở Lạc Nhất tìm được chiếc đèn pin lúc trước, đang định lên núi cùng Kiều Vi Nhã.

Bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ náo loạn đòi mặc quân phục, Sở Lạc Nhất sầm mặt nhìn bé, “Đi hái hoa quả thôi mà, con mặc đồ trang trọng như thế làm gì?”

“Mặc!” Tiểu Quỷ Quỷ gân cổ cãi.

“Đi về là ngủ luôn.”

“Mặc, mặc.”

“Rồi rồi rồi, mặc mặc mặc, con là tổ tông của mẹ, được chưa?” Sở Lạc Nhất kêu lên, bế con trai đứng dậy, về phòng tìm quân phục cỡ trẻ em của nhóc, vừa thay đồ cho nhóc vừa càm ràm, “Con nói xem, sao con càng ngày càng không đáng yêu thế, mặc cái này về nhà mẹ còn phải giặt cho con.”

“Mẹ, nói nhiều...” Tiểu Quỷ Quỷ hừ một tiếng.

Sở Lạc Nhất: “...”

Kiều Vi Nhã cười đến mức ngã lăn ra giường, nhìn thằng bé bé thế thôi chứ nói câu nào chết câu đấy.

Ừm, nói nhiều thật đấy.

Sở Lạc Nhất mặc xong quần áo cho nhóc, sau đó vỗ vào mông cu cậu một cái, “Xong rồi.”


Tiểu Quỷ Quỷ thay đồ xong rất vui, lắc lư đi phía trước, nhưng vẫn không ngã được. Tuy chân người ta hơi ngắn, những người ta đi đường vững lắm nha.

Ngọn núi nằm ở phía sau khu nhà cho thân nhân, khoảng cách không xa, cho nên họ đi bộ qua đó.

Tiểu Quỷ Quỷ dọc đường không cho Sở Lạc Nhất bế. Sở Lạc Nhất cứ bế nhóc lên là nhóc lại cuống cuồng đòi tự đi, cho dù dùng cả chân cả tay cũng phải tự đi.

Kiều Vi Nhã ôm Sở Lạc Nhất đi phía sau, “Chị bị con trai chế quá nhỉ, nhìn người ta tự đi kìa.”

Sở Lạc Nhất liếc xéo cô một cái, sau đó nói, “Đợi em có con đi, em sẽ biết cảm giác bị con mình chế đấy.”

Tiểu Quỷ Quỷ hì hục trèo lên, còn quay đầu kêu mẹ đi nhanh lên, không nhanh bằng nhóc nữa.

Môi trường trên núi khá tốt, hai bên là cây quả dại, cũng là nguyên nhân chủ yếu để họ lên núi.

Sở Lạc Nhất đi đến lưng chừng núi, cảm thấy đã gần đủ rồi.

“Ở đây thôi, không cần lên trên nữa.” Sở Lạc Nhất nói, ngồi thụp xuống rút giấy ra lau tay cho Tiểu Quỷ Quỷ.

Chỉ có điều, Sở Lạc Nhất vừa nói xong, đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai của Kiều Vị Nhã. Sở Lạc Nhất vội quay đầu nhìn, đã không thấy bóng dáng Kiều Vi Nhã đầu nữa.

“Tiểu Bất Điểm, Tiểu Bất Điểm...” Sở Lạc Nhất bế Tiểu Quỷ Quỷ lên, căng thẳng nhìn xung quanh, “Tiểu Bất Điểm, em ở đâu rồi?”
Được đề xuất cho bạn
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3679: Cầu hôn theo một phong cách riêng (11)
Cái đầu nhỏ của Tiểu Quỷ Quỷ nhìn ngó bốn chung quanh, dường như đang tìm gì đó.

Sở Lạc Nhất ôm chặt con trai, khi đang muốn tiếp tục đi về phía trước, xung quanh bỗng sáng bừng lên.

Sở Lạc Nhất Vô thức muốn che mắt lại, nheo nheo nhìn những ngọn đèn treo trên cây.

“Bá bá, bá bá..” Tiểu Quỷ Quỷ đột nhiên kêu lên.

Sở Lạc Nhất khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên, thấy người đàn ông mặc quân phục thẳng thớm kia bước ra. Sở Lạc Nhất thích ứng với ánh sáng, nheo mắt nhìn anh càng bước càng gần, “Đây cũng là trêu em hả?”

Người đàn ông này có chuẩn bị trước.

Cố Tỉ Thành bước tới gần Sở Lạc Nhất. Nghe Sở Lạc Nhất nói vậy, anh vỗ một cái vào đầu cô, “Anh rảnh đến thế à?”

Sở Lạc Nhất kêu lên một tiếng, làm một động tác khoa trương cùng với lực đánh của anh.

“Anh chẳng nhạt thế còn gì.” Khoảnh khắc này. Sở Lạc Nhất đã đoán được ra anh muốn làm gì rồi, dù sao đã rõ ràng như thế, mà cô cũng không phải con ngốc, tất nhiên sẽ biết thôi.

Cố Tỉ Thành ha lên một tiếng, “Nghiêm túc nào, cầu hôn đây.”

“Thế sao không nghiêm túc một chút, ai lại cầu hôn lúc tối mịt thế này, để không nhìn thấy mặt bạn gái, tránh cho mình đỡ hối hận phải không?” Sở Lạc Nhất trực tiếp gắt lại với anh.

Ngày cầu hôn mà còn đấu võ mồm với nhau, chắc chỉ có hai vợ chồng nhà này.

“Yên tâm, mười năm trời anh không gặp em, đến cuối cùng vẫn không đá em, đủ chứng minh anh không coi trọng nhan sắc rồi.”

“Có giống tự tát vào mặt mình không.” Khóe miệng Sở Lạc Nhất co giật, lúc này Tiểu Quỷ Quỷ đã trèo vào lòng ba nhóc.

Cố Tỉ Thành cười cười, một tay bế con trai, một tay ôm Sở Lạc Nhất, “Đưa em đi xem phim, đi thôi.”

Sở Lạc Nhất đảo mắt, nhìn xung quanh, tuy có đèn, nhưng phim ở đâu ra?

Mà đang lúc Sở Lạc Nhất tò mò, trên hai cái cây bên đường bỗng xuất hiện một màn hình lớn, là màn chiếu bóng.

Trên màn hình, có một mặt biển, trên đó có một cái chai đang trôi dập dềnh.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành, Cố Tỉ Thành ra hiệu cho cô xem tiếp.

Chiếc chai đó hình như trôi trên biển rất lâu, cuối cùng, một thiếu niên xuất hiện, cậu bé nhặt cái chai lên, mở nó ra.


Đó là bắt đầu của hai người.

Chiếu bóng không ổn lắm, Sở Lạc Nhất có thể nhìn thấy người phía sau màn ảnh, là một binh sĩ.

Đối với một chiến sĩ mà nói, có thể làm đến mức này đã tốt lắm rồi, cảm động hơn những nghệ sĩ chuyên nghiệp nhiều.

“Lúc đó anh đã nghĩ, tại sao đến giờ này vẫn có người ngốc tới mức ném chai cơ chứ.” Cố Tỉ Thành lên tiếng, giọng anh trầm trầm rất dễ nghe.

Nhưng Sở Lạc Nhất vẫn ngẩng đầu lên nhìn anh, “Thế anh không chơi thì sao mà nhặt được?”

“Cho nên anh cũng ngốc, ngốc đi với ngốc mới là một đội trời sinh.” Cố Tỉ Thành nhanh nhảu đáp lại.

Ứng đối không có kẽ hở.

“Anh đang học theo ba em à? Xem từ em của quá khứ đến em của hiện tại, thậm chí còn xem đến cả tương lai của em trong không gian đa chiều?” Sở Lạc Nhất cảm thấy phương thức cầu hôn này rất quen thuộc.

“Không không, kiểu cầu hôn không giống nhân loại của ba vợ, anh trước hết không dám bình luận mẹ vợ xem xong có hiểu không, nhưng anh biết, em tuyệt đối không thể nào hiểu được.” Cố Tỉ Thành đáp trả, “Cho nên, anh không muốn những cuộc sống ngoài ý muốn ấy, cũng không muốn tưởng tượng những cuộc sống ngoài ý muốn ấy, anh chỉ muốn đi cùng em trên một con đường này thôi.”

Ở giữa gốc cây thứ hai và gốc cây thứ ba treo một bức tranh, không có người nào cả, chỉ có từng trang nhật ký trò chuyện mà có lẽ đến cả Sở Lạc Nhất cũng không giữ được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,836
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 3680: Cầu hôn theo một phong cách riêng (12)
Cái gọi là yêu đương qua mạng, đa phần thời gian dựa vào mạng xã hội.

Cái gọi là tình yêu của quân nhân, không giống với yêu đương qua mạng thông thường, họ không có những cuộc hội thoại chi chít tin nhắn, có lẽ chỉ một hai câu trong mấy ngày, mấy tháng thôi.

Ở phía sau từng trang nhật ký trò chuyện là bóng dáng một thiếu nữ ngồi trước màn hình và một chiến sĩ nằm trong ổ chăn, bóng của họ rất mờ, nhưng đủ để người ta biết họ đang dùng cách thức này để biểu đạt nỗi nhớ dành cho đối phương.

Phía sau còn được chiến sĩ của anh thêm một câu: Thủ trưởng, ít ảnh quá anh ơi...

Nhưng Sở Lạc Nhất biết, đây đã là toàn bộ đối thoại của họ rồi, đây là cách giao lưu của họ suốt những năm qua.

Tám năm yêu đương qua mạng ấy, giữa họ chỉ có chút tin nhắn như thế như vậy.

Trên màn hình treo giữa gốc cây thứ ba và gốc cây thứ tư, xuất hiện cảnh tượng khi cứu nạn lũ lụt, cô gái kia tươi cười thò đầu ra khỏi trực thăng nhìn xuống phía dưới, mà bên dưới, một chàng chiến sĩ người đầy bùn đất cũng đang nhìn chằm chằm vào cô.

Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Lần gặp đầu tiên, một cách chính thức.

Các bức họa bên dưới là đợt huấn luyện quân sự, mỗi một chuyện xảy ra, cho đến sau này, anh rời đi, con trai họ ra đời, nỗi oán hận của Sở Lạc Nhất, sau cùng cô vẫn không từ bỏ người đàn ông đã làm tổn thương cổ đến cực điểm.

Cố Ti Thành buông tay cô ra, anh bước ra phía sau.

Sở Lạc Nhất ở đằng trước nhìn anh nhận lấy con rối trên tay anh lính, bắt đầu màn biểu diễn vụng về ở bên đó.

“Bảo bối, anh biết anh không phải người đàn ông tốt nhất mà em đã gặp được trong cuộc đời.” Cố Tỉ Thành đột nhiên lên tiếng. “Nhưng, anh muốn cố gắng để trở thành người đàn ông mà em cần nhất.”

Sở Lạc Nhất nhìn anh vụng về điều khiển con rối nhỏ, rõ ràng không được bằng anh chiến sĩ ban nãy.

Nhưng cô lại cảm thấy, con rối nhỏ trên tay Cố Tỉ Thành thực ra đang nhảy nhót trên trái tim cô.

“Anh không nghĩ ra được cách cầu hôn nào quá lãng mạn, chúng ta cũng không có điều kiện lãng mạn gì, thứ anh có thể cho em được, là để em nhìn thấy hết tất cả về anh.”

Cố Ti Thành nói, trên bầu trời vang lên tiếng trực thăng.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, năm chiếc trực thăng đang dàn hàng ngang trên không trung.

“Máy bay, máy bay...” Tiểu Quỷ Quỷ kích động vươn tay muốn bắt máy bay trên trời, dáng vẻ tươi cười ấy trông giống một ông Phật Di Lặc nhỏ.

Trên bầu trời vang lên giai điệu quen thuộc, đó là bài hát “Khi mái tóc em lướt qua ngọn súng tôi.”


Bài hát này, Sở Lạc Nhất không thích.

Bởi vì kết cục của bài hát này không tốt lắm.

“Bất kể bao nhiêu chuyện đã xảy ra trong quá khứ, anh vẫn thấy rất cảm kích vì em vẫn còn đứng nguyên tại chỗ chờ anh.” Cố Tỉ Thành nói, chậm rãi bước ra từ sau tấm màn, chậm rãi tới gần Sở Lạc Nhất.

Giai điệu kia vẫn còn tiếp tục, nhưng không còn là câu hát mà Sở Lạc Nhất ghét nhất như ban nãy nữa mà là một giai điệu vang vọng cả bầu trời, “Hôm nay em sẽ gả cho anh“.

Cố Tỉ Thành bước từng bước về phía Sở Lạc Nhất, bước từng bước, đây là nơi quan trọng nhất từng tồn tại trong cuộc đời anh.

Trên thế giới này, luôn có rất nhiều người ngang qua cuộc đời anh, cho dù là đứa trẻ đang đuổi theo máy bay này, cũng chỉ nối tiếp sinh mệnh của họ ở đây, rồi sẽ rời đi.

Chỉ có cô ấy, đến với cuộc đời anh rồi, sẽ không đi đâu nữa.

Người này, là vợ.

Là người luôn vì anh mà giữ gìn gia đình này.

Cố Tỉ Thành đến trước mặt Sở Lạc Nhất, chậm rãi quỳ một gối xuống, nắm lấy bàn tay cô.
 
Top