Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,780
Điểm cảm xúc
5,478
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3651: Nhớ cho kỹ, cứng quá dễ gãy (3)
Cố Tỉ Thành đến trước cổng Thấm Tâm Viên nhưng đứng đó mãi vẫn không vào.

Sở Lạc Duy tan làm về có đi qua, thấy Cố Tỉ Thành đang đứng trước cửa thì à một tiếng, nói: “Chúc mừng nha.”

Trên đường về Sở Lạc Duy đã qua thăm hỏi đứa cháu trai của mình, may mà tinh thần của thằng bé vẫn vẻ tốt cho nên anh mới yên tâm, chứ nếu không thì đừng hòng lúc này anh có thể đứng đây nói chuyện dễ dàng với Cố Tỉ Thành như thế này.

Tuy là Sở Lạc Duy anh thật sự chưa bao giờ là người dễ nói chuyện cả.

Thế nhưng Cố Tỉ Thành phải nhịn, dù sao đây cũng là trách nhiệm của anh.

Lần đầu tiên Cố Tỉ Thành bước vào Thấm Tâm Viên bằng cách vượt qua toàn bộ các cơ quan, bẫy rập.

Cho đến khi anh trông thấy Sở Ninh Dực thì trên cánh tay và bắp đùi có không ít vết thương, máu rỉ ra từ miệng vết thương dính lên quần áo, vô cùng chói mắt.

Lúc này Sở Ninh Dực đang ngồi ở chòi nghỉ mát uống trà, sau khi Cố Tỉ Thành bước đến thì nhỏ giọng chào hỏi: “Sư phụ.”

“Có đau không?” Sở Ninh Dực nhàn nhạt hỏi một tiếng, đôi tay vẫn thong thả rót nước trà.

Cố Tỉ Thành cúi đầu im lặng.

“Có người nói thần kinh cảm giác của trẻ con mạnh hơn người trưởng thành rất nhiều, giờ chắc con trai của cậu còn thấy đau hơn cả cậu đấy.” Sở Ninh Dực nói xong, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tỉ Thành.

“Là do em sơ suất.” Cố Tỉ Thành thấp giọng nhận sai.

Tiểu Quỷ Quỷ được một tay Sở Ninh Dực nuôi lớn, đó là đứa cháu đầu tiên của Sở Ninh Dực, có cầu cách thế hệ sẽ càng yêu thương cho nên Sở Ninh Dực thương nhất chính là đứa cháu ngoại này. Lúc biết Tiểu Quỷ Quỷ bị thương, anh tức giận đến mức quăng nát cả cái chén thượng hạng đang cầm trong tay.

Mà giờ đây, anh đã qua cái tuổi nổi điên nổi đóa lên rồi.

Thế nhưng một khi Sở Ninh Dực đã nổi giận thì vẫn khiến người khác sợ hãi như thường.

“Cô gái kia thì sao?”

“Kết quả xử phạt sẽ nhanh chóng được đưa xuống.” Cố Tỉ Thành khẽ trả lời: “Sư phụ, em xin lỗi!”

“Lời xin lỗi này hẳn là cậu nên đi nói với con trai của cậu! Được rồi, đừng có đứng đờ ra đó ở chỗ tôi nữa, đi đi!” Sở Ninh Dực nói rồi khẽ phất tay một cái, bảo Cố Tỉ Thành về đi.

Cố Tỉ Thành khẽ gật đầu một cái, cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn trên người mà quay người rời đi.

“Còn nữa, nhớ thật kỹ một câu này cho tôi, ở trên đời, kẻ cứng quá thì dễ gãy, kẻ mềm dẻo mới được bền lâu!”

Cố Tỉ Thành quay lại nhìn Sở Ninh Dực, thấy sư phụ của mình vẫn đang tiếp tục pha trà, bản thân Cố Tỉ Thành cũng không biết từ lúc nào mà sư phụ của mình lại có sở thích tao nhã này.

“Em biết rồi, cảm ơn sự phụ.” Cố Tỉ Thành nói rồi bước đi.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn bóng lưng kia, nhược điểm lớn nhất của Tống Kha có lẽ chính là việc cậu ta quá cứng rắn.

Kẻ quá cứng thì lại dễ gãy.

Đáng tiếc, Tống Kha không hiểu điều này.

Nếu không thì năm đó cậu ta đã không xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Sau khi Cố Tỉ Thành đi rồi, Thủy An Lạc mới bước qua bên này rồi ngồi xuống đối diện với Sở Ninh Dực. Anh nhanh chóng đưa tách trà ngon mình vừa mới kỳ cổng pha chế cho Thủy An Lạc.

“Nếm thử đi, kỹ thuật pha trà của chồng em chắc chắn tốt hơn cái tên bác sĩ rách nát kia!”

Thủy An Lạc: “...”

Rõ ràng cổ chỉ mới nói một cầu là ở bệnh viện có một bác sĩ pha trà rất ngon, thế quái nào người này lại đúng đùng đi mua một bộ trà cụ xa hoa về, sau đó là bắt đầu luyện tập trà kỹ, quả thật không biết ngài Sở này nhỏ nhen đến mức nào nữa.

“Nếu thấy không ổn thì bảo Bánh Bao Đậu trở về đi! Đỡ hơn cứ phải theo chân quân đội như vậy!” Thủy An Lạc có chút không yên tâm nói.

“Được rồi! Hai vợ chồng chúng nó có thể ở với nhau hay không là chuyện của chúng nó, có cặp vợ chồng nào mà không tách ra rồi lại về với nhau đâu?! Em thương con thì được nhưng đừng có mà nghĩ linh tinh. Nếu bây giờ mà

với nhau không nổi thì sau này sẽ chẳng có chuyện ở riêng đầu, có mà ly dị luôn ấy chứ!” Sở Ninh Dực nói, ý bảo Thủy An Lạc mau mau uống trà đi: “Cái đầu của em cứ giữ lại để nghĩ về anh là được rồi, chuyện của chúng nó thế nào, anh hiểu rõ hơn em nhiều.”

Thủy An Lạc đen mặt nhìn Sở Ninh Dực. Người đàn ông này đã hại cổ cả đời rồi mà sao vẫn còn chưa thấy đủ vậy?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,780
Điểm cảm xúc
5,478
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3652: Nhớ cho kỹ, cứng quá dễ gãy (4)
Trước khi Cố Tỉ Thành về đến nhà, anh đã sơ cứu qua những vết thương trên người rồi.

Tiểu Quỷ Quỷ khóc mệt nên hiện giờ đã ngủ.

Sở Lạc Nhất ở cạnh chăm sóc cho con trai, ngón tay còn nhẹ nhàng xoa lên vết thương của nhóc.

Cố Tỉ Thành đẩy cửa tiến vào, Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục nhìn con trai của mình.

Cố Tỉ Thành ngồi xuống mép giường, sau đó đưa tay, xoa cái đầu nho nhỏ của Tiểu Quỷ Quỷ.

“Chuyện này anh đã nói rõ ràng rồi, lần này sẽ không để con trai chúng ta bị thương oan ức nữa.” Cố Tỉ Thành nói, âm điệu có chút khàn khàn.

Sở Lạc Nhất quay lại định nói cái gì đó, thế nhưng cô lại trông thấy vết thương trên cánh tay của Cố Tỉ Thành, vội vàng cầm lấy tay của anh, hỏi: “Ba em làm anh bị thương a?”

“Không phải!” Cố Tỉ Thành nắm lấy tay của cô.

Sở Lạc Nhất không tin liên buông tay của anh ra, sau đó vén tay áo của anh lên liền thấy được những vết thương dữ tợn chi chít trên đó. Sở Lạc Nhất lại kéo anh đứng dậy, ra ngoài tìm hòm thuốc: “Anh xông vào đó sao?”

“Ba vợ không muốn gặp anh, anh chỉ có thể làm như vậy.” Cố Tỉ Thành thở dài nói: “Nhưng mà chuyện này đúng là do trách nhiệm của anh, nếu như trước đây anh kiên quyết không cho Chầu Thiên Thiên đến thì đã không xảy ra những chuyện thế này rồi.”

Sở Lạc Nhất vừa cẩn thận bôi thuốc lên vết thương của anh, vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Rõ ràng là anh cố ý, chính vì anh biết em sẽ tỏ thái độ với anh cho nên mới nhận sai nhanh như vậy!”

“Lần này anh nói nghiêm túc đấy!” Cố Tử Thanh nói dõng dạc: “Thật mà! Bảo bối, anh không thể chỉ vì chuyện thân phận của mình mà để hai mẹ con em phải chịu thiệt thòi được! Lần này cũng không tính là chịu thiệt thòi gì, ít nhất ba vợ vẫn cho anh một câu nói!”

“Gì thế?” Sở Lạc Nhất giúp anh xử lý tốt các vết thương rồi ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tỉ Thành. “Ở trên đời, người cứng quá dễ gãy, người mềm dẻo mới bền lâu!” Cố Tỉ Thành đem những lời này nói lại cho Sở Lạc Nhất nghe: “Có lẽ Tống Kha kia giỏi hơn anh, có lẽ tâm cơ của gã sâu hơn anh! Thế nhưng gã làm người quá mức cứng ngắc cho nên chỉ cần bên ngoài tác động một chút là gã sẽ tự động gãy ngay! Năm đó gã cũng vì vậy nên mới gặp chuyện không may”

Sở Lạc Nhất vừa giúp anh xử lý vết thường vừa nói: “Hiếm lắm mới có được một lần ba em không dứt khoát đập anh một trận!”

“Cái này thì không có thật, chắc tại dạo gần đây nhạc phụ đại nhân đang nghiên cứu trà đạo cho nên chắc đang tu thần dưỡng tính ấy mà!” Cố Ti Thành rất mạnh mẽ viện một cái lý do cho ba VỢ vĩ đại của mình.

Sở Lạc Nhất lạnh lùng ngẩng lên, lườm anh một cái rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Gần đây mẹ em có khen một bác sĩ pha trà rất ngon!!!”

Cố Tử Thanh: “...”

Ba vợ à, ba vẫn cứ ngọt ngào với mẹ vợ như vậy thì tụi con biết sống làm sao đây?

“Bảo bối cứ yên tâm đi, sau này anh chắc chắn sẽ học theo nhạc phụ của anh!” Cố Tỉ Thành thề thốt nói.

“Học để hành chết em sao?”

“Sao có thể như thế được, anh không học được đến công lực của nhạc phụ đại nhân đầu!” Cố Tỉ Thành cuống quýt cam đoan, cái miệng của Sở Ninh Dực rõ là miệng bối thạch tín! Nhưng nó lại có thể vừa độc chết người ta vừa khiến người ta cảm giác đó là thính hạng nhất, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được đâu.

Sở Lạc Nhất à một tiếng rồi nhìn ba vết thương trên đùi anh: “Không gặp được thì quay về, anh làm gì mà phải bất chấp bất vào gặp ba em thế chứ?” Lúc này Sở Lạc Nhất thực sự cảm thấy rất đau lòng.

“Không có chuyện gì đâu, chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi ấy mà!” Cố Tỉ Thành nhìn vợ đang lo lắng cho mình khiến tâm tình của anh trở nên tốt hơn, quả thật mấy vết thương này chẳng là gì so với anh cả.

Sở Lạc Nhất thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.

Cố Tỉ Thành cũng đang nhìn cô, sau đó mở tivi ra, trên bản tin đang nói về sự kiện trưa nay trời tự dưng trời có sấm sét, có lẽ là trên tầng mây xảy ra vấn đề.

“Bảo bối, em đồng ý với anh một chuyện, về sau em đừng tức giận như vậy, nhỡ đầu bị người có lòng dạ không tốt nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,780
Điểm cảm xúc
5,478
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3653: Nhớ cho kỹ, cứng quá dễ gãy (5)
Sở Lạc Nhất hơi mím môi: “Vào cái lúc đó thì em làm sao có thể nhịn được, em không bóp chết cô ta ngay lập tức đã là may lắm rồi!”

Cố Tỉ Thành nhìn vẻ hung tợn của Sở Lạc Nhất liền đưa tay vỗ vỗ vai cô.

Lần này Cố Tỉ Thành quyết tâm làm đến cùng. Sau Đoàn trưởng lại có vài người chạy đến muốn khuyên anh, kết quả Cố Tỉ Thành nói một câu: “Được thôi, tôi có thể không truy cứu chuyện này, nhưng nơi này tôi cũng không dám ở lại nữa đâu, tôi mang vợ và con của tôi đi là được chứ gì?

Chính những lời này của Cố Tỉ Thành đã truyền đến thẳng tại lãnh đạo.

Thuyết khách lần này vẫn còn đang nói chuyện điện thoại trên đường quay về.

“Thủ trưởng à, cả ngài với tôi đều đã là người làm ba rồi, theo quy củ thì đúng là làm như vậy có hơi quá! Thế nhưng nếu không làm như vậy thì đám quân nhân như chúng ta làm sao có thể yên tâm đi bảo vệ tổ quốc đây?! Đây không phải lần đầu tiên Chầu Thiên Thiên phạm sai lầm mang tính kỷ luật như vậy, tôi là tối tán thành ý kiến xử lý nghiêm túc chuyện lần này! Cũng là để cảnh cáo người khác, vợ của chúng ta, con cái của chúng ta cũng quan trọng như là tổ quốc vậy!”

Sư đoàn trưởng nghe chiến hữu nói như vậy qua điện thoại thì cũng rơi vào trầm tư, nghiền ngẫm về vấn đề này.

Trước đây, quân nhân và vợ rất ít khi xảy ra xung đột gì, thế cho nên vẫn chưa định ra được cách thức xử lý cụ thể.

Nếu không thì lần trước cũng không chỉ đơn giản là điều Châu Thiên Thiên đi như vậy.

Thế nhưng rõ ràng, chuyện bị điều đi nơi khác như vậy hoàn toàn không khiến họ học được một bài học, thậm chí hành vi của bọn họ còn trở nên trầm trọng hơn, thế nên về cơ bản mà nói bọn họ sẽ cho rằng mấy chuyện xung đột nho nhỏ này sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của mọi người nên mới dám hành động như vậy.

“Chuẩn bị phê bình trước toàn quân! Lệnh cưỡng chế giải ngũ!” Sư đoàn trường trầm giọng nói.

“Chẳng phải ngài cho rằng quyết định như vậy không tốt sao?”

“Đừng có chọc gậy bánh xe, bảo thằng nhãi kia đến lấy lại quân hàm của mình đi! Lần sau nó mà còn dám uy hiếp ông đây như vậy nữa thì đừng trách ông đây thật sự thu luôn!” Sư đoàn trưởng lớn tiếng mắng mỏ.

Việc này xem như kết thúc bằng việc Châu Thiên Thiên rời đi, còn về phần Tiểu Quỷ Quỷ đáng thương, may mà vết thương không sâu nên cũng không để lại sẹo, nếu không thì coi như khuôn mặt đẹp trai của nhóc bị hủy rồi.

Tiểu Quỷ Quỷ vốn là ông hoàng trong nhà, sau lần bị thương này, nhóc lại càng được mẹ chiều chuộng hơn. Được đà Tiểu Quỷ Quỷ quậy muốn banh cả nhà.

Cố Tỉ Thành bận rộn chuyện huấn luyện, nhưng vì bị thương trên người nên anh cũng không tham gia vào cuộc tập huấn mà chỉ làm một chút công việc giấy tờ, cũng có thời gian chăm sóc con trai.

Tiện thể cũng tính kế hoạch để thu lưới Tống Kha luôn.

Mấu chốt ở chỗ, gần đây Tổng Kha lại im ắng quá mức khiến anh còn có cảm giác là gã đã thu lưới luôn rồi.

Tiểu Quỷ Quỷ leo lên người bá bá, nằm trên đùi của bá bá vểnh chân lên, trong tay nhóc còn đang ốm tập tranh của mình. Cố Tỉ Thành híp mắt nhìn con trai, hôm nay Sở Lạc Nhất đi dạy cho nên anh chỉ có thể ở nhà trông con.

Cố Tỉ Thành nhìn vòng vải xô trắng toát quấn trên đầu con trai lại đau lòng không thôi. Anh hôn một cái rồi vỗ nhè nhẹ vào người nhóc.

“Đi đón mẹ.” Tiểu Quỷ Quỷ chỉ chỉ đồng hồ, ý bảo đến giờ đi đón mẹ rồi.

Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn đồng hồ, thật ra vẫn còn sớm nhưng hôm nay anh cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì, vừa vặn đi sớm còn có thể đi mua một bó hoa để cho VỢ một bất ngờ.

“Được, đi đón mẹ con nào.” Cố Tỉ Thành nói rồi bế Tiểu Quỷ Quỷ dậy, thay quần áo cho nhóc.

Sở Lạc Nhất dạy ba tiết là xong hết tiết học ngày hôm nay.

Mà qua vụ việc lần trước, Sở Lạc Nhất cũng nghe được không ít những lời đồn đại trong trường.

Sau khi tan học, Sở Lạc Nhất định đi thẳng về nhà nhưng lại bất ngờ thấy Tống Kha đang đứng trước cổng.

Chỉ là có vẻ như lần này trong bộ dạng của Tổng Kha tiều tụy hơn lần trước một chút.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,780
Điểm cảm xúc
5,478
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3654: Nhớ cho kỹ, cứng quá dễ gãy (6)
Sở Lạc Nhất nhìn gã, Tống Kha cũng đang nhìn cô.

Lúc này ở cổng trường không có nhiều người lắm.

Sở Lạc Nhất cầm một quyển sách trên tay, đứng cách xa gã chừng một mét, thấy gã bước xuống xe.

Sau khi xuống, gã đóng cửa xe lại rồi nhìn về phía Sở Lạc Nhất: “Đúng lúc có việc đi ngang qua đây, nhớ hôm nay em có tiết cho nên thử tới xem một chút, không ngờ lại được gặp em thật.”

Sở Lạc Nhất cảm giác được lời này của gã sai quá là sai, nếu đã biết cô có tiết thì kiểu gì mà chẳng gặp được cô ở đây.

Thế nhưng Sở Lạc Nhất không muốn nói gì về vấn đề này cả.

“Anh có việc gì tìm em à?” Sở Lạc Nhất mỉm cười hỏi.

Tống Kha cong môi, nói: “Cũng không có chuyện gì lớn cả, trước đó có nghe nói con trai của em nằm viện, lúc đó anh không ở đây cho nên cũng không qua thăm được, bây giờ thế nào rồi?”

“Đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn anh!” Sở Lạc Nhất nói rồi nhìn đồng hồ: “Việc của anh ở thành phố J đã xong rồi à?”

“Cũng hòm hòm rồi, không có chuyện gì lớn cả, qua một thời gian ngắn nữa là có thể về thành phố A.” Tống Kha nói rồi xoay người, lấy một cái hộp từ trong xe ra: “Cái này anh mua cho con trai em, tuy chưa gặp nhau nhưng đây cũng coi như là quà gặp mặt cho thằng bé!”

Sở Lạc Nhất nhìn hộp quà trong tay gã, bên trong là robot biến hình mà mấy bé trai yêu nhất, Tiểu Quỷ Quỷ cũng thích, chỉ là nhóc thích súng lục hơn thôi.

Sở Lạc Nhất nhận lấy hộp quà, nói: “Thật là cảm ơn đàn anh quá.”

“Ừ.” Tống Kha nói rồi nhìn đồng hồ: “Em đang định đi về sao? Không bằng để tôi đưa em về nhé.”

“Không cần, cũng không xa, đi vài bước là đến nơi rồi.” Sở Lạc Nhất từ chối, cô nói tiếp: “Đàn anh có việc bận thì cứ làm đi, không cần phải lo cho em đâu.”

Cố Tỉ Thành bế con trai đi tới. Tiểu Quỷ Quỷ vừa thấy mẹ đằng xa thì định hồ lên, thế nhưng lại bị bá bá bịt miệng rồi kéo vào một góc khuất.

Tiểu Quỷ Quỷ mở to đôi mắt tròn xoe của mình nhìn Cố Tỉ Thành một cách khó hiểu, tại sao không cho con gọi mẹ thế?

Cố Tỉ Thành vừa dỗ dành tâm tình chẳng hiểu mô tê gì của của trai, vừa nhìn tình hình bên kia.

May mà Tống Kha cũng không nói gì nhiều với Sở Lạc Nhất, không bao lâu sau đã lái xe rời đi.

Sau khi gã đi khỏi, Sở Lạc Nhất thở hắt một hơi rồi định xoay người về nhà.

Nhưng chưa kịp bước đi thì trước mặt cô đột ngột xuất hiện một bó hoa hồng cản đường, Sở Lạc Nhất khựng lại, sau đó vươn tay nhận lấy bó hoa xinh đẹp: “Gần đây thông não rồi à, tặng hoa không lấy tiền sao?”

Tiểu Quỷ Quỷ cười khanh khách được mẹ ôm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn bị bó hoa hồng to tướng che lấp.

Cố Tỉ Thành tự động đi tới gần đường cái, bởi vì anh đang mặc quần trang cho nên cũng không ôm Sở Lạc Nhất, chỉ đơn giản nhận lấy món đồ chơi trong tay cô: “Đàn anh của em cũng có lòng ghế đấy.”

“Robot biến hình!” Tiểu Quỷ Quỷ vươn cái tay muốn ôm lấy nhưng lại bị Cố Tỉ Thành tránh đi: “Về nhà rồi mới được chơi!”

Tiểu Quỷ Quỷ bĩu cái mới, được rồi, vậy thì nhóc về nhà rồi mới chơi.

Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn món đồ chơi trong tay, thật sự mà nói thì anh không dám đưa quà Tổng Kha tặng cho con trai mình chơi lắm.

Vì Sở Lạc Nhất còn phải bế Tiểu Quỷ Quỷ cho nên Cố Tĩ Thành tự giác ôm lấy bó hoa.

Tiểu Quỷ Quỷ vươn cái tay lên đòi. Cố Tỉ Thành bẻ một bông hoa rồi đưa cho nhóc, anh nói: “Đàn anh của em tới đây làm gì thế?”

Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn thoáng qua món đồ chơi trong tay Cố Tỉ Thành, ý bảo anh tự nhìn đi.

Cố Tỉ Thành: “...”

Không hiểu sao anh lại đột nhiên cảm thấy sự thông minh của mình bị tổn thương. Rốt cuộc anh đã hỏi câu hỏi ngu ngốc gì vậy chứ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,780
Điểm cảm xúc
5,478
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3655: Nhớ cho kỹ, cứng quá dễ gãy (7)
Sau khi về đến nhà, Tiểu Quỷ Quỷ nhất quyết đòi chơi robot biến hình.

Cố Tỉ Thành xem xét thật kỹ một lần, xác định hoàn toàn không có vấn đề gì mới giao cho con trai, để nhóc cầm đi chơi.

Sở Lạc Nhất cắm hoa hồng vào bình rồi nhìn Cố Tỉ Thành đang ngồi trên thảm chơi với con trai, anh nói: “Tống Kha nói anh ta phải đi rồi.”

Cố Tỉ Thành không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục vui đùa với con trai.

“Ừ.” Cố Tỉ Thành đáp lại một tiếng: “Anh ta ở thành phố J lâu như vậy cũng cần phải đi thôi, nếu không làm sao có thể tạo ra chứng cứ vắng mặt.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Cố Tỉ Thành vỗ vỗ đầu con trai nhỏ để nhóc tự chơi đùa, sau đó anh đứng dậy, đi tới bên cạnh Sở Lạc Nhất: “Anh ta làm người lại quá tự phụ, sớm muộn gì cũng sẽ gãy bởi chính bản thân mình mà thôi.”

“Thế nhưng cướp lấy nửa số máu trong người anh cũng không thành vấn đề đâu.” Sở Lạc Nhất lên tiếng nhắc nhở.

Cố Tỉ Thành nhướng mày: “Chẳng phải gần đây gã chưa từng xuất hiện sao?”

Sở Lạc Nhất lắc đầu, từ sau lần gặp lần trước thì không hề gặp thêm lần nào nữa, lần tiếp theo chính là sáng nay, thế nhưng đối phương lại nói phải rời đi.

Cố Tỉ Thành nghĩ về con người Tống Kha, những ngày qua đủ để gã làm gì đó rồi.

Thế nhưng chẳng hề có bất cứ một dấu hiệu nào, Cố Tỉ Thành thật sự không biết nên bắt đầu suy nghĩ từ đâu.

Cho nên bọn họ chỉ có thể chờ đợi sự việc xảy ra.

Thành phố A, Thấm Tâm Viên.

Kiều Vị Nhã đem ảnh đã xử lý xong xuôi gửi cho Tiểu Mễ, sau đó nói cho cô nàng biết tên đạo diễn này mặt người dạ thú cỡ nào, nhất định phải phanh phui vụ này ra.

“Mấy ngày nay em làm sao vậy?” Tiểu Mễ lo lắng hỏi thăm.

“Không có gì, chẳng phải là đi rình rập để lật mặt cái tên mặt người dạ thú đó sao? Mấy ngày rồi vẫn chưa được nghỉ ngơi tử tế, em đang định ngủ một giấc đã đời đây!” Kiều Vi Nhã vừa ngáp vừa nói: “Gần đây tên đạo diễn này có quay một bộ phim quy mô lớn, vẫn chưa phát sóng! Nhưng mà Sở Lạc Duy nói tên này rất cặn bã, chị chờ đến khi nào dân mạng chế phim thì tung cái tin này ra nhé”

“Giúp gã tăng độ hot sao?” Tiểu Mễ khó hiểu hỏi lại.

“Nếu khống chế được thì mới là tăng độ hot, cái này gọi là để mọi người biết cái bộ phim này ra mắt thế nào?

“Hờ, em đúng là người ủy viên kỷ luật của cái giới giải trí này đó! Được, để chị đi chỉnh lý lại mấy văn bản này, em ngủ đi!” Tiểu Mễ nói rồi cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, Kiều Vị Nhã dứt khoát nằm lăn ra giường.

Phong Phong gõ cửa một cái, sau đó nói: “Ủy viên kỷ luật, nếu không ngủ thì ra đây tâm sự với ba chút đi.”

Kiều Vi Nhã xoay người nhìn về phía cửa, sau đó dùng chăn trùm kín đầu mình lại: “Con buồn ngủ! Ngủ đây!”

Phong Phong “hư” một tiếng, đi thẳng vào ngồi xuống mép giường: “Lần này thằng nhãi kia động vào cái nút nào của con mà có thế nào con cũng không chịu tha thứ cho nó thế.” Phong Phong tò mò hỏi.

Kiều Vi Nhã nhìn ba của mình, trong đầu nghĩ về chuyện này.

“Ba, ba cảm thấy con có tốt không?”

“Con gái của ba đương nhiên là tốt nhất trần đời rồi!” Phong Phong nói một cách đương nhiên.

“Nhưng mà còn chẳng tốt đâu ba ạ!” Kiều Vi Nhã đột nhiên nói: “So với người khác thì có lẽ con tốt đấy, thế nhưng khi đứng bên cạnh Sở Lạc Duy, con luôn cảm thấy con là một đứa ngốc”

Cái Kiều Vi Nhã ghét chính là cảm giác này. Sở Lạc Duy luôn tạo cho cô cảm giác anh biết tất cả mọi chuyện, lúc nào cũng chẳng có chuyện gì là không thể làm.

Còn cô chỉ biết chụp hình mấy người, làm mấy việc bóc mẽ những chuyện không thể lộ ra ánh sáng.

Cô thích báo chí, thích giới giải trí vì từ nhỏ cô đã sinh hoạt trong xã hội này, vậy nên cô có kiến thức trong cái giới này hơn những mặt khác, như vậy cô có thể kéo gần khoảng cách với Sở Lạc Duy.

Thế nhưng có vẻ như cô đã nghĩ quá nhiều rồi.

Khoảng cách giữa cô và Sở Lạc Duy lại ngày một xa hơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,780
Điểm cảm xúc
5,478
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3656: Nhớ cho kỹ, cứng quá dễ gãy (8)
Phong Phong nhìn con gái của mình, nghe những lời tự ti của cô.

“Càng để ý đến đối phương thì lại càng hà khắc với bản thân mình.” Phong Phong nói rồi vỗ lên người con gái của mình: “Chuyện này đối với ba mà nói cũng chẳng phải chuyện tốt gì.”

Kiều Vị Nhã: “...”

Phong Phong nhìn con gái của mình, lên tiếng: “Nhưng mà thằng nhãi đó khiến con cảm thấy bất an, chứng tỏ nó vẫn chưa hết lòng vì con, không bằng con thử ra ngoài một chút coi sao?” Phong phong bắt đầu giựt dây cho con gái mình trốn đi.

Kiều Vị Nhã nhìn ba mình một cách khó hiểu: “Đi?”

“Đi ra ngoài du lịch, hay là nhìn ngắm thế giới để mở rộng tầm mắt của mình, biết đâu con sẽ không còn những suy nghĩ bất an như vậy nữa.”

Kiều Vi Nhã nghiêm túc lắng nghe lời của ba mình, có vẻ như cô đang nghĩ xem rốt cuộc là chuyện này được hay không.

Phong Phong vỗ vỗ Kiều Vi Nhã, nói: “Được rồi, tự con suy nghĩ cho kỹ đi!”

Sau khi Phong Phong rời đi, căn phòng của Kiều Vi Nhã trở nên yên tĩnh lại.

Rời đi

Kiều Vị Nhã nghĩ về chuyện này, nếu cứ tiếp tục như vậy thì liệu cổ với Sở Lạc Duy có thật sự đánh nhau hay không.

Sở Lạc Duy tan làm về, theo lẽ thường lượn đến nhà họ Phong một vòng. Kiều Vi Nhã đang ngồi dưới lầu coi tivi. Lúc Sở Lạc Duy đi vào, Phong Tỉ Triệt quả quyết mở cửa, cười híp mắt nhìn anh đi vào.

Kiều Vị Nhã quay đầu nhìn ai đó rồi lại liếc mắt nhìn em trai của mình.

Bạn nhỏ Phong Tĩ Triệt cười híp mắt đi lên lầu, lúc đi tới một nửa thì quay đầu nhìn Sở Lạc Duy: “Anh rể, nhỡ kỹ mô hình mới nhất của em đó nhé, còn ba ngày nữa là mở bán rồi, cả thế giới chỉ có ba cái thôi!”

“Biết rồi!” Sở Lạc Duy nói rồi nhìn Phong Tỉ Triệt sung sướng đi lên lầu.

Kiều Vị Nhã: “...”

Trong lòng em, chị còn không quan trọng bằng một cái mô hình hay sao hả?

Sau khi Phong Tử Triệt lên lầu, Sở Lạc Duy đi tới phía sau Kiều Vi Nhã nhưng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng đó.

Kiều Vi Nhã đang bận xem phim. Sở Lạc Duy không nói lời nào nên cô cũng im lặng.

Hai người cứ đứng như vậy cho đến khi nhạc kết thúc của bộ phim vang lên.

Kiều Vi Nhã đưa tay tắt tivi, sau đó đứng dậy muốn bỏ đi thì lại bị Sở Lạc Duy nắm chặt lấy cổ tay.

Kiều Vi Nhã lạnh lùng ngẩng đầu, Sở Lạc Duy khẽ nhíu mày.

“Bất Điểm, chúng ta ngồi xuống nói chuyện có được không?”

Kiều Vị Nhã ngẩng đầu lên nhìn anh rồi cười hờ hờ: “Nói chuyện gì cơ?”

Sở Lạc Duy kéo cô đi, mãi cho đến khi ra hẳn bên ngoài thì mới thả tay của cô ra: “Thứ nhất, tôi không thích cậu ngày ngày theo đuổi cái mấy cái tin tức nhảm nhí đó! Thứ hai, tôi xin lỗi vì việc trước đó đã ngó lơ cậu, nhưng những gì tôi hứa hẹn với cậu khi đó đã được thực hiện hết cả rồi, về điểm này cậu phải thừa nhận!”

“Cậu đừng nói cái gì mà thứ nhất với thứ hai với tôi! Tôi ghét nhất cái bộ dạng này của cậu, nói cái gì cũng thứ nhất với chả thứ hai, có phải tôi cũng giống như mấy đối tác làm ăn của cậu không hả?” Kiều Vị Nhã lớn tiếng vặn lại.

Sở Lạc Duy dừng một chút, nhìn Kiểu Vi Nhã hét lên xong đang định bỏ đi, anh kéo cô lại một lần nữa rồi nhất quyết không buông ra.

“Cậu đang nói linh tinh cái gì thế? Làm sao tôi có thể nghĩ như vậy được!!!” Sở Lạc Duy trầm giọng nói: “Kiều Vi Nhã, cậu một vừa hai phải thôi! Tôi đối với cậu như thế nào cậu phải tự biết chứ!”

Cổ tay của Kiều Vị Nhã bị nắm tới đau, cô cố gắng giật khỏi tay của anh: “Đương nhiên tôi biết cậu làm gì cho tôi, nhưng cậu đã bao giờ nghĩ rằng liệu tôi có muốn cậu làm những thứ đó cho tôi hay không chưa?”

Sở Lạc Duy khựng lại, nhìn Kiểu Vi Nhã đang giãy cổ tay khỏi tay của mình.

Anh nhìn về phía Kiều Vị Nhã đang bỏ đi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác trống rỗng.

“Ba đã nói gì rồi, cứng quá thì dễ gãy, xong đời chưa!” Thanh âm lành lạnh của Sở Ninh Dực vang lên từ phía sau Sở Lạc Duy, chẳng cần nghe kỹ cũng thấy được sự khinh bỉ tột độ trong đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,780
Điểm cảm xúc
5,478
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3657: Nhớ cho kỹ, cứng quá dễ gãy (9)
Sở Lạc Duy quay đầu lại nhìn ba ruột của mình.

“Chẳng lẽ nghĩ lời này của ba là nói đùa với mấy đứa sao, đám trẻ con này không ngã một lần còn nghĩ rằng ông đây chỉ nói đùa!” Sở Ninh Dực chậc chậc lưỡi nói rồi xoay người đi về.

“Ba rảnh rỗi thế hả, không có gì làm cứ thích đi nghe trộm chuyện của con trai mình như thế sao?” Sở Lạc Duy bày tỏ lòng khinh bỉ sâu sắc với ba của mình.

“Đây là nhà của ông, la lối om sòm ngay trong nhà ông đây còn không cho ông nghe nữa chắc?” Sở Ninh Dực nói xong quay lại nhìn cậu con trai áp út của mình nói: “Biến nhanh đi, nhìn thấy mày ba lại cảm thấy việc thất bại nhất trong đời này của ba là có ba đứa bỏ đi chúng mày”

Sở Lạc Ninh không sớm không muộn vừa mới từ quân doanh quay về lại trùng hợp nghe thấy câu này.

Anh thế này là nằm không cũng trúng đạn đấy hả?

Từ nhỏ anh đã vì thằng nhóc này mà ăn đạn lạc không biết bao nhiêu lần rồi, thế mà đến bây giờ vẫn bị ăn đạn lạc là sao.

Sở Ninh Dực nghe tiếng xe dừng lại phía sau nên mới quay đầu nhìn lại, đúng lúc trông thấy Sở Lạc Ninh đang bước xuống xe.

“Được rồi, thằng bỏ đi một với thằng bỏ đi hai đều có mặt cả rồi! Hai đứa cứ cẩn thận trao đổi về chuyện sao vợ lại biến mất đi nhé! Tốt nhất là cút xa xa một chút, nhìn thấy chúng mày ông lại sôi máu!” Sở Ninh Dực nói xong liền đi thẳng về nhà.

Sở Lạc Ninh cầm mũ lính trong tay, đi đến bên cạnh em trai rồi híp mắt lại, nói: “Em lại làm cái gì đấy? Lần này còn liên lụy đến cả anh là sao?”

Sở Lạc Duy nhìn anh Cả nhà mình, sau đó hừ một tiếng rồi nói: “Rõ ràng là anh làm liên lụy đến em thì có, nghe nói chị dâu của em sắp về rồi hả?”

Nhắc tới chị dâu, rõ ràng Sở Lạc Ninh đã khựng người một cái rồi giơ tay, khóa chặt cổ của Sở Lạc Duy rồi đè em trai xuống, kéo về: “Làm mồm lắm miệng, về mau, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Em lại cãi nhau với Tiểu Bất Điểm à?”

“Lúc này có nên gọi cả đứa bỏ đi số ba đến trước mặt ông ấy, xem ông ấy có thể tự trách đến mức tự sát không không?” Sở Lạc Duy xấu xa nói, gần đây anh bị phụ thân đại nhân hành hạ đến mất niềm tin vào cuộc sống luôn rồi đây.

“Ý kiến hay!” Sở Lạc Ninh không thèm nể tình cha con mà bật cười ha hả.

Thủy An Lạc biết hôm nay Sở Lạc Ninh sẽ về cho nên cố tình tan làm sớm.

Chuyện tan làm sớm thế này, Sở tổng tuyệt đối không làm.

Thế cho nên có nhìn thế nào thì nhìn anh vẫn cảm thấy thằng con lớn nhà mình chướng mắt không phải dạng vừa.

Lúc Thủy An Lạc với người giúp việc ở dưới bếp làm cơm, Sở Lạc Ninh đang chơi cờ với ông ba ghét bỏ mình.

“Tháng sau có một một đợt diễn tập quân sự quan trọng, đại khái sẽ phải kéo dài tới tận Tết dương, coi như là phối hợp tuyển chọn với Cố Tỉ Thành!” Sở Lạc Ninh vừa chơi cờ vừa nói.

Sở Lạc Duy ngẩng đầu một cái, không lên tiếng.

Quân cờ của Sở Ninh Dực còn chưa đặt xuống, nghe thấy Sở Lạc Ninh nói vậy lại thong thả đáp: “Quyết định từ lúc nào? Địa điểm là gì?”

Sở Lạc Ninh chỉ thuận miệng nói một chút, không ngờ ba của mình lại để ý đến chuyện này: “Một tuần trước đã quyết định địa điểm diễn tập là ở biên cảnh, khu không người, ba cũng biết đó! Lần này Cố Tỉ Thành chọn lựa nghiêm khắc hơn trước đây rất nhiều, trước là tuyển chọn ba lần, thế nhưng đến lượt Cố Tỉ Thành lại biến thành đấu loại chín vòng! Tỉ lệ trước kia là một trăm lấy một, đến lượt Cố Tỉ Thành là ba trăm lấy một! Trước đó con có nói chuyện với Cố Tỉ Thành, anh ta nói cái nhóm này có thể giữ được một phần trăm đã là khá lắm rồi, Tư lệnh Cừu có nói toàn tuyến đều phối hợp với Cố Tỉ Thành.”

“Nhà binh, quốc gia chính là căn bản, lời này nói không sai!” Sở Ninh Dực hạ một nước cờ, chỉ là cái mà anh để ý cũng không phải điểm này.

“Ba, vì sao trước giờ ba đều không thèm để ý mà lần này lại có hứng thú thế?” Sở Lạc Ninh cười, hỏi.

“Bởi vì lần này đồ đệ bảo bối của ba gặp phiền phức rồi chứ sao!” Sở Lạc Duy lạnh giọng hừ hừ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,780
Điểm cảm xúc
5,478
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3658: Nhớ cho kỹ, cứng quá dễ gãy (10)
Sở Lạc Ninh quay đầu nhìn em trai của mình, dấm này chua quá rồi nha, để anh trai gọi hội ra cho em nhá.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn con trai áp út đang xem tivi. Sở Lạc Ninh quả quyết đặt quân cờ trong tay xuống rồi đứng dậy: “Mẹ đang làm gì thế, để con giúp mẹ nào!”

Quý trọng tính mạng, rời xa vùng chiến sự của ba. Sở Lạc Duy: “...”

Người nào vừa mới bảo gọi hội cho em hả?

Cho nên tình anh em là cái quái gì, tuyệt đối không thể dựa dẫm được, cứ nhìn anh ruột của anh đi, đó chính là ví dụ tốt nhất đấy.

***

Thành phố J, quân doanh.

Lúc Cố Tỉ Thành nhận được tin này thì cũng là lúc anh vừa mới kết thúc giai đoạn thứ hai của đợt huấn luyện, đang chuẩn bị bước vào kỳ chuẩn bị của giai đoạn thứ ba.

Cố Tỉ Thành biết bọn họ đã đem toàn bộ tài nguyền đều đổ cho anh, vậy nên anh nhất định phải lấy được một đội ngũ có khả năng một đầu một nghìn.

Thế nên thật ra áp lực của Cố Tỉ Thành lớn hơn bất cứ ai khác.

Nhất là lúc biết địa điểm diễn tập, anh chợt nảy ra một suy nghĩ khác.

Đợt diễn tập quân sự lần này là để cho anh chọn được nhân tài, hơn nữa lại chọn ở một chỗ không có người. Nếu như đến lúc đó có chuyện gì không may thì anh chính là người phải gánh vác trách nhiệm lớn nhất.

Thế nhưng chuyện này đã vô hình chung khiến Cố Tỉ Thành nghĩ ra một hạng mục huấn luyện mới, nếu như xử lý tốt thì coi như chính là cơ hội cho đội ngũ trải qua một lần kinh nghiệm thực chiến, còn nếu xử lý không tốt thì những cố gắng huấn luyện suốt nửa năm nay coi như uổng phí.

Sở Lạc Nhất Hỗ Tiểu Quỷ Quỷ đi ngủ, thấy đèn trong phòng làm việc vẫn sáng, đó là một gian phòng nhỏ để chứa đồ được Cố Tỉ Thành sửa lại thành phòng làm việc, tuy có hơi nhỏ những vẫn đủ cho anh dùng.

Sở Lạc Nhất đi qua rồi đứng dựa vào cửa chứ không vào: “Buổi chiều nhận điện thoại xong anh vẫn giữ cái bộ dạng này, rốt cuộc là làm sao vậy?”

“Không có gì, còn hơn một tháng nữa là đến vòng loại thứ hai, anh đang chuẩn bị chuyện huấn luyện thôi.” Cố Tỉ Thành nói rồi khép lại tập văn kiện trên tay lại, đứng dậy đi ra.

Sở Lạc Nhất gật đầu một cái rồi cũng không hỏi gì nhiều, chỉ dứt khoát đứng thẳng dậy, sau đó xoay người đi về phòng ngủ nghỉ ngơi, ngày mai cô còn có tiết phải dạy.

“Bảo bối!” Cố Tỉ Thành đột nhiên gọi người lại, sau đó nắm lấy cổ tay của cô: “Con ngủ rồi, chúng ta ra ngoài một lát đi.”

Sở Lạc Nhất nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối rồi còn muốn đi ra ngoài một lát?

Sở Lạc Nhất lại nhìn trời bên ngoài, một mảnh đen xì, ngay cả ánh trăng cũng không có mà còn muốn đi ra ngoài một lát?

Thế nhưng Cố Tĩ Thành không cho cô một cơ hội nào để phản đối, anh dứt khoát cầm lấy áo khoác cho cô rồi kéo cô đi ra ngoài.

Hai người chỉ xuống dưới lầu, bởi vì sợ con trai đột nhiên thức dậy không tìm thấy người.

Thời tiết đầu tháng mười đã không còn là mùa thu nữa, hiện đã là đầu đông rồi.

Sở Lạc Nhất vừa ngáp một cái, vừa kéo chặt quần áo trên người mình, nhiệt độ có hơi lạnh.

Cố Tỉ Thành ôm Sở Lạc Nhất vào lòng, cất tiếng: “Từ sau khi kết thúc diễn tập quân sự đợt trước vẫn chưa có cơ hội đi cùng với em như thế này.”

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu lên, đen mặt nhìn anh: “Không thể chọn hôm nào đó thời tiết tốt hơn được sao?”

“Vậy thì không có cơ hội ôm em rồi!” Cố Tỉ Thành cười nhe cả hàm răng đều tăm tắp của mình, cười thế này lại càng đẹp trai hơn.

Sở Lạc Nhất cũng cười hở một tiếng, coi như hùa theo.

Nói thật, sân ở ký túc xá quân đội chẳng có cái gì đẹp cả, chỉ là một dãy nhà thêm vài món đồ chơi cho tụi nhỏ được bày một góc sân.

Cổ Tử Thành dẫn Sở Lạc Nhất đi qua rồi để cổ ngồi lên xích đu.

“Em...”

Ngay cả con trai của cô cũng ghét bỏ cái này có được không?

Cổ Ti Thành dứt khoát bế bổng cố lên rồi đặt vào xích đu, sau đó đứng đẩy xích đu cho cô.

Sở Lạc Nhất cảm thấy vô cùng tò mò, hôm nay Cố Tỉ Thành rất lạ.

“Rốt cuộc là anh muốn làm gì thế?” Sở Lạc Nhất chống chân lên mặt đất rồi quay đầu nhìn Cố Tỉ Thành đang đứng phía sau.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,780
Điểm cảm xúc
5,478
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3659: Anh muốn cầu hôn đó à (1)
Cố Tỉ Thành dừng lại, anh để Sở Lạc Nhất ngồi cẩn thận rồi ngẩng đầu nhìn ánh trăng. “Anh muốn cầu hôn đấy à?” Sở Lạc Nhất đột nhiên nói.

Cố Tử Thanh: “...”

Nghe thấy không? Nó không phải âm thanh gì lạ lẫm đầu, đó chính là tiếng trái tim tan nát đấy.

Sở Lạc Nhất vừa nói xong liền thấy Cố Tỉ Thành dùng vẻ mặt chỉ hận không thể bóp chết cô mà nhìn mình.

Sở Lạc Nhất hét lên một tiếng: “Chắc không phải thật chứ? Cái này chẳng có chút ý nghĩa gì hết, em đoán được rồi.”

“Không phải! Anh đang mời em ngắm trăng!” Cố Tỉ Thành nghiến răng nghiến lợi nói.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như đêm ba mươi, mặt trăng vô hình này cũng đẹp qúa ha. Cô còn nhỏ lắm, đừng có mà lừa cô.

Cố Tỉ Thành vốn đã chuẩn bị cả một bụng lời tâm tình, thế nhưng còn chưa kịp nói một câu đã bị một cấu của Sở Lạc Nhất chặt nát thành cháo rồi.

Sở Lạc Nhất nhìn gương mặt của Cố Tỉ Thành thì đột nhiên thấy hơi thẹn thùng.

Cô chỉ tiện miệng nói một câu thôi, ai mà biết là anh đang đùa nhưng tính làm thật chứ.

Cơ mà bây giờ đã là nửa đêm canh ba rồi, anh zai, anh tính cầu hôn như thế đó hả?

Cố Tỉ Thành tức giận thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, cho nên anh dứt khoát kéo Sở Lạc Nhất đứng dậy: “Đi! Đi về nhà!”

“Này! Còn cầu hôn mà!” Sở Lạc Nhất kêu lên một tiếng.

Cố Tỉ Thành cười khẩy rồi bước nhanh chân đi. Sở Lạc Nhất quýnh lên liền vội vội vàng vàng đuổi theo phía sau anh, sau đó nhảy lên lưng của anh, muốn anh công.

Cố Ti Thành hơi kinh ngạc một chút liền vội vàng đỡ lấy cô, sau đó công Sở Lạc Nhất lên lầu.

“Người ta cầu hôn đều long trọng như thế, mời biết bao nhiêu người tới giúp một tay! Còn anh chỉ có mỗi một mình, thật chẳng có tâm gì cả!” Sở Lạc Nhất dựa vào lưng của anh hầm hừ nói, thể hiện có bất mãn đến mức nào.

“Có ai cầu hôn à? Gọi em ra ngắm trăng cơ mà!” Cố Tỉ Thành hừ một tiếng rồi cũng có, bước từng bước chậm rãi lên lầu.

“Em nhớ mẹ của em từng kể, năm mẹ em hai mươi hai tuổi là mẹ với ba kết hôn lần thứ hai, ba bố mẹ đi lên tầng hai mươi hai, đó chính là lời hẹn ước hai mươi hai năm!” Sở Lạc Nhất nhỏ giọng kể lại câu chuyện xưa cho Cố Tỉ Thành, hai tay ôm lấy cổ anh thật chặt.

Cố Tỉ Thành sửng sốt một chút, ngay cả bước chân cũng khựng lại một hồi, sau đó mới tiếp tục bước về phía trước.

“Ở đây không có tầng hai mươi hai, thế nhưng nếu được thì anh muốn cõng em cả đời!”

Sở Lạc Nhất vừa nghe Cố Tỉ Thành nói như vậy liền phì cười.

Rất nhanh, hai người họ đã lên đến tầng bốn.

Lúc Cố Tỉ Thành bảo Sở Lạc Nhất mở cửa, cô vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi thêm một cấu: “Thật sự không phải là cầu hôn em sao?”

“Không phải!” Cố Tỉ Thành nghiến răng nghiến lợi nói: “Mở cửa đi!”

Sở Lạc Nhất hừ một tiếng rồi nhảy xuống khỏi người anh rồi mới đi mở cửa.

Sau khi vào, Sở Lạc Nhất vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà hỏi lại lần nữa, cứ như thể cố nhất quyết phải có được một câu trả lời vậy.

“Từ nay về sau em không thèm tin anh nữa!” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng rồi đi vào nhà tắm.

Cố Tỉ Thành sờ sờ chóp mũi của mình rồi ngước nhìn đồng hồ, mười rưỡi rồi, đã nửa tiếng sau giờ tắt đèn rồi.

“Bảo bối, anh xuống dưới huấn luyện đột kích, em ngủ trước đi!”

Lúc này Sở Lạc Nhất vừa mới cởi áo khoác ra, cô nghe tiếng đóng cửa bên ngoại lại có chút cảm thương cho lính của anh.

Sở Lạc Nhất tắm rửa xong đi ra liên nghe được một tiếng còi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì đã là mười một giờ rồi, được lắm!

Sở Lạc Nhất về giường, vì tóc vẫn còn chưa khô cho nên cô đành ôm điện thoại chơi vậy.

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Đang định tìm chị đây!]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đáng sợ!]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Vì không bóp chết anh của chị!]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cực kỳ khiếp sợ!]
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,780
Điểm cảm xúc
5,478
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 3660: Anh muốn cầu hôn đó à (2)
Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Đáng sợ cái đầu chị ấy, mau dọn phòng cho em.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thật ra em có thể đến chỗ của chị Niệm Niệm tị nạn mà.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Con của chị ấy quá nhỏ, ầm ĩ lắm.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Khoan đã, ai nói với chị là em đi tị nạn?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em đây là đi du lịch!]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị còn nhỏ tuổi lắm, đừng gạt chị! Em muốn tới cái nơi khỉ ho cò gáy này mà du lịch sao?

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em nhổ vào, thành phố J là chính là một thành phố du lịch nổi tiếng, chị tưởng em ngốc chắc! Cái núi mà chồng chị đóng quân ở đó toàn các trường đại học, phong cảnh quá đẹp, đắt chết đi được!]

Sở Lạc Nhất nghiêm túc suy nghĩ một chút, hình như chỗ này đúng là tốt như vậy.

Hoàn cảnh tốt, khí hậu cũng tốt, tuy không ở khu vực thành thị nhưng được cái yên tĩnh.

[Bánh Bao Đậu là một tiến nữ: Lần này chiến tranh của hai người có vẻ nghiêm trọng nhỉ, rốt cuộc là vì lý do gì thế?)

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Nguyên tắc!]

[Bánh Bao Đậu là một tiến nữ: Còn nghiêm trọng hơn cả nguyên tắc của chị nữa á?]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em thèm vào! Chị mà có nguyên tắc ấy hả? Đừng nói đùa nữa có được không?

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tiên nữ bọn chị không biết tức giận bao giờ cả, bọn chị xinh đẹp.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương:..]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ông đây không nói chuyện với chị nữa!]

[Bánh Bao Đậu là một tiền nữ: Ha ha ha ha, lúc nào em tới đây, dạo này đồng chí Sáu Chấm có hứng thú với chuyện huấn luyện nửa đêm lắm đấy.]

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Nghĩ lại thì... hay thổi để em tới chỗ chị Niệm Niệm vậy.]

Sở Lạc Nhất dùng biểu tượng chất gửi một cái hình biểu thị câm nín hoàn toàn, sau đó tiếp tục gõ chữ.

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha, bé con mới được nửa tuổi, nửa đêm khóc ồn chết em!]

Sở Lạc Nhất nhớ đến lúc con trai chưa được một tuổi, cho dù có mẹ hỗ trợ đi chăng nữa cô cũng chưa từng được ngủ ngon một giấc, cô cảm thấy trẻ em trước khi được một tuổi có sức sát thương ngang với một quả bom nguyên tử luôn đấy!

[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Nếu chị đã thành tâm mời như vậy thì để em đây suy nghĩ lại một chút vậy!!!]

Sở Lạc Nhất: “...”

Sao cái miệng của em lại để tiện quá vậy hả?

Xét thấy việc Kiều Vi Nhã chuẩn bị tới đây nên căn phòng của Tiểu Quỷ Quỷ đành bị trưng dụng, nhóc chỉ có thể về ngủ chung với mẹ.

Tiểu Quỷ Quỷ ôm gối đầu của mình nhìn mẹ đang thu dọn đồ đạc của nhóc, còn thay cả ga chăn và gối.

“Của con mà~ “ Tiểu Quỷ Quỷ tủi thân nói.

“Ừ, mẹ nuôi của con tới đây ở vài ngày, để mẹ nuôi ngủ phòng của con còn con ngủ với mẹ nhé!” Sở Lạc Nhất vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.

Tiểu Quỷ Quỷ thở dài: “Thôi được!”

Sở Lạc Nhất quay đầu lại nhìn con trai đang thất thểu ôm gối đầu của mình, khoan đã con trai, cái vẻ không tình nguyện đó của con là có ý gì?

Lúc Kiều Vi Nhã đến thành phố J đã là chạng vạng tối. Cố Tỉ Thành lái xe đến sân bay đón cố.

“Ui chao, để đồng chí Cố đích thân đến đón thật là ngại quá đi!” Kiều Vị Nhã nói có chút xỉa xói.

Cố Tỉ Thành lạnh mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó nhấc hành lý của Kiều Vi Nhã quăng lên xe rồi mới hé miệng trả lời: “Tự biết là được rồi, nhớ cho kỹ đấy!”

Kiều Vi Nhã mở cửa lên xe, vừa thắt đai an toàn vừa nói: “Chắc chắn không phải anh tốt bụng đến mức chịu đích thân tới đón tiểu tiên nữ này đâu nhỉ. Nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì đây?”

Cổ Tĩ Thành lên xe, sau khi Kiều Vi Nhã cài chắc đai an toàn thì cho xe chạy.

“À, em biết rồi, anh muốn cầu hôn chứ gì, thế thì tìm em là đúng rồi nè!” Kiều Vi Nhã hưng phấn nói: “Thế nào thế nào, định làm theo kiểu Trung Quốc hay là làm theo kiểu Châu u? Hay làm kiểu Đông - Tây kết hợp?”

“Kiểu loài người! Bình thường!”

Kiều Vi Nhã: “Mẳng ai không phải người đấy hả?” Câu này nghe sao mà thấy ngứa đòn thế không biết!
 
Top