Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 370: Sao cô ấy lại nhiều lời với người đàn ông khác như vậy?
Sở Ninh Dực cõng Thủy An Lạc đi một đoạn, con đường này cũng rộng rãi hơn, an toàn hơn nhiều.

"Sao không xuống núi?" Thủy An Lạc tò mò hỏi.

"Tạm thời không xuống." Sở Ninh Dực vừa nói vừa đặt Thủy An Lạc xuống một tảng đá lớn. Anh nhìn xuống dưới thấy nước lũ vẫn chảy xiết, quân đội cũng vẫn đang thực hiện công tác tìm kiếm.

Thủy An Lạc nhìn nhìn hai chân của mình, giờ chân cô to có khác gì chân voi đâu, sao anh lại không xuống núi?

"Huýt huýt... huýt huýt..."

Tiếng huýt sắc bén lại vang lên lần nữa, Thủy An Lạc kinh ngạc quay lại, khoảng một phút sau lại có tiếng huýt sao như vậy vang lên nhưng ở chỗ khác.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, cuối cùng vẫn sợ quá nên vươn tay nắm lấy tay anh: "Tình nhân của anh à?"

Sở Ninh Dực đầu đầy vạch đen nhìn cô.

Thủy An Lạc hơi bĩu môi, thời đại này ám hiệu gì mà chẳng có, không phải thế sao?

Chỉ chốc lát sau, một thân hình cao lớn xuất hiện ở ngọn núi mà hai người họ đi lên. Thủy An Lạc cố gắng dòm dòm cho đến khi thấy rõ được người đến là ai mới kinh ngạc hô lên: "Anh Xinh Trai!!!”

Thủy An Lạc vừa hô lên xong lập tức liếc mắt chiu chiu về phía Sở Ninh Dực, thế mà còn chối, đây chẳng phải là vị Vương gia xứng đôi vừa lứa với anh đấy sao?

An Phong Dương hơi nhíu mày, anh nhìn Thủy An Lạc từ trên xuống dưới một lượt, sau khi chắc chắn cô không có gì nguy hiểm đến tính mạng mới mở miệng chọc ngoáy: "Ơ Em Đẹp Gái của anh đấy à? Nhìn cứ tưởng là bé tượng đất cơ ấy!”

Thủy An Lạc nghiến răng trợn mắt trừng mắt nhìn anh ta: "Anh mới là tượng đất, anh là đồ tượng đất già!"

Sở Ninh Dực liếc nhìn cô, sao cô ấy lại nhiều lời với người đàn ông khác quá vậy?

An Phong Dương mỉm cười, sau đó mới quay sang nói với Sở Ninh Dực: "Sao không xuống núi?"

Vì anh nghe thấy tiếng huýt sáo nên mới mò lên đây, còn mọi người thì vẫn đang tìm kiếm ở dưới kia.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc rồi đặt tay lên vai cô: "Lạc Lạc bị rơi xuống nước là do có người cố tình hãm hại!"

An Phong Dương thấy Sở Ninh Dực nói vậy thì sững cả người. Anh không cợt nhả nữa mà nghiêm túc nhìn hai người, “Cố tình?”

Thủy An Lạc gật đầu, hơi mím môi lại rồi mới nói: "Thật ra lúc đấy em đứng rất vững, hơn nữa mọi người đều dồn hết sự chú ý lên đứa bé kia. Lúc em định đi thì có người dùng đá bắn vào chân em, nên em mới bị ngã xuống."

An Phong Dương cúi đầu nhìn ống quần dính toàn bùn đất của cô, sau đó cau mày nhìn về phía Sở Ninh Dực lần nữa: "Dù cho chân bị đá bắn trúng thì bây giờ cũng không phân biệt nổi đâu mới là vết thương do người kia gây ra đúng không?"

An Phong Dương âm thầm suy đoán, xem ra kẻ ra tay với Thủy An Lạc cũng chẳng phải kẻ ngu.

Sở Ninh Dực gật đầu.

"Là đối phó với cậu hay đối phó với Lạc Lạc?" An Phong Dương không yên lòng hỏi.

Sở Ninh Dực lắc đầu, chuyện này anh không xác định được.

Thủy An Lạc mím môi suy nghĩ, trong lòng cô chỉ có hai đáp án, một là Viên Giai Di, hai là Lâm Thiến Thần, vì trừ hai người đàn bà hận cô thấu xương này ra cô không nghĩ được ai khác nữa cả.

Nhưng giờ Lâm Thiến Thần vẫn còn đang trong ngục, cho nên đáp án duy nhất chỉ có thể là... Viên Giai Di.

"Viên Giai Di! Chắc chắn là cô ta!" Thủy An Lạc cắn chặt môi mình, cực kỳ tức giận nói.

Sở Ninh Dực cúi đầu, đặt một tay lên vai cô, lúc này tâm trạng của anh cũng không có quá nhiều kích động.

"Tại sao?"An Phong Dương tò mò hỏi.

"Trừ cô ta ra thì giờ làm gì còn ai hận em đến thế nữa?" Thủy An Lạc cười lạnh một tiếng.

An Phong Dương gật đầu: "Cũng có khả năng này, dẫu sao..." An Phong Dương vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực hơi cau mày lại nhưng anh cũng không lên tiếng.

Thủy An Lạc siết chặt hai bàn tay, cô tuyệt đối sẽ không nương tay cho kẻ đã có ý định muốn lấy mạng cô đâu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 371: Anh không tìm cô ta gây sự là tốt lắm rồi
An Phong Dương đưa tay lên sờ cằm, có vẻ như đang suy ngẫm điều gì đó.

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, ánh mắt lóe lên một tia kiên định, cô ngẩng lên nhìn hai người, "Em biết cha Viên Giai Di có ơn với hai người, cho nên chuyện này em sẽ không phiền hai người phải nhúng tay vào, em có thể tự mình đi tìm bằng chứng. "

Thủy An Lạc biết, vụ hỏa hoạn năm đó, nếu không nhờ có cha của Viên Giai Di thì chắc hai người đã không thể sống được đến giờ, thế nên cô không muốn bắt ép hai người phải làm gì cho cô cả.

Thủy An Lạc nói rất nghiêm túc, cô cũng không hề tỏ ra khó chịu hay bực bôi gì về chuyện này.

Nhưng Sở Ninh Dực bỗng cười lạnh một tiếng, suy cho cùng thì cô vẫn là một cô gái tốt bụng hiền lành.

An Phong Dương bật cười, xoa đầu Thủy An Lạc: "Em Đẹp Gái à, nếu thật sự là cô ta thì cũng là dính líu tới tội cố ý giết người rồi, bọn anh không thể chỉ vì ân tình trong quá khứ mà dung túng cho một tội phạm giết người được."

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, anh vẫn lạnh lùng nhìn cô.

Thủy An Lạc bĩu môi, cô cũng chỉ muốn tốt cho hai người, không muốn họ phản bội lại lương tâm mình thôi mà.

An Phong Dương nhìn hai người kia, chỉ khẽ cười chứ không có ý định mở lời khuyên ngăn.

"Cậu không định xuống núi, giờ tính thế nào?" An Phong Dương hỏi.

"Cậu về truyền tin cho truyền thông, nói là tôi ra nước ngoài công tác, còn Lạc Lạc thì mãi không tìm thấy. Tôi nghĩ nếu đã có người thuê người làm chuyện này thì đợi đến khi chắc chắn không có tin gì của Lạc Lạc nữa, bọn họ nhất định sẽ giao tiền." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

An Phong Dương hiểu được ý của Sở Ninh Dực liền gật đầu.

"Có cần giám sát Viên Giai Di không?" An Phong Dương nói.

"Cả Lâm Thiến Thần, Thủy An Kiều, An Giai Tuệ đều phải giám sát hết." Sở Ninh Dực lạnh lùng vạch thên hết những người hận Thủy An Lạc ra.

An Phong Dương nghe vậy gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực. Khuôn mặt anh nghiêm nghị, nhưng vừa rồi vì phải băng qua đất đá sạt lở nên cũng bị dính bùn đất. Thủy An Lạc thầm nghĩ, chắc anh không biết đâu chứ nếu không đã lau sạch từ lâu rồi.

Sở Ninh Dực vẫn đặt tay trên vai Thủy An Lạc, nhìn mặt trời chưa xuống núi cách đó xa xa.

"Thế tôi về xử lý mọi việc trước, hai người chờ tối mới xuống núi hả? Có điều lúc tôi lên đây thì thấy Kiều Nhã Nguyễn cũng đang tìm ở dưới, không cần báo cho cô ấy biết hả?" Tuy anh trông thấy từ xa nhưng đoán chắc là Kiều Nhã Nguyễn.

"Có có chứ, nó đưa em tới đây, không nói với nó nó sẽ tự trách đến phát điên mất." Thủy An Lạc đứng dậy cuống cuồng kéo tay An Phong Dương nói.

Sở Ninh Dực kéo cô lại vòng tay của mình, cau mày bực bội: "Không nói." Anh còn chưa tính sổ với Kiều Nhã Nguyễn đâu!

Sở Ninh Dực hừ lạnh trong lòng, bình thường trông thì thông minh như thế, thế mà lại dám lôi người con gái của anh đến cái nơi chết tiệt này, suýt chút nữa là xảy ra chuyện.

"Này..." Thủy An Lạc phản bác.

Nhưng An Phong Dương hiểu ý của Sở Ninh Dực, thật ra anh cũng không định nói, dù sao so với Kiều Nhã Nguyễn thì anh thân với Thủy An Lạc hơn. Anh cũng cảm thấy nguyên nhân của chuyện này cũng từ Kiều Nhã Nguyễn mà ra cả.

Nếu không phải vì Kiều Nhã Nguyễn thì Thủy An Lạc đã chẳng xảy ra chuyện thế này.

An Phong Dương rời đi, Thủy An Lạc vẫn níu tay Sở Ninh Dực nói: "Chuyện này không liên quan gì tới Nhã Nguyễn mà, là tại em không từ chối nó thôi."

"Anh chỉ biết cô ta hại em suýt thì gặp chuyện. Thủy An Lạc, nói cho em biết, anh không gây phiền phức cho cô ta đã là tốt lắm rồi đấy." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

Tuy nghe vậy cô cũng biết là anh đang vì cô, nhưng Thủy An Lạc vẫn không muốn để Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy tự trách vì chuyện của mình.

"Sở Ninh Dực..."

"Nói thêm câu nữa có tin là ngay bây giờ anh sẽ sai người đi gây chuyện với cô ta luôn không?" Sở Ninh Dực lạnh lùng uy hiếp.

Thủy An Lạc biết anh là người nói được là làm được nên đành phải ngậm miệng lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 372: Tai ngon lắm à?
Sở Ninh Dực tìm cho Thủy An Lạc vài quả dại để ăn lót bụng, thấy cô ăn ngấu nghiến như hổ đói liền vươn tay lên xoa đầu cô: "Trời tối mình sẽ về."

Thủy An Lạc gật đầu, nhìn Sở Ninh Dực ngồi xuống bôi lên chân cô thứ thảo dược gì đó mà cô hoàn toàn không biết.

"Anh biết mấy cái này hết hả?" Thủy An Lạc kinh ngạc hỏi, bản thân là một bác sĩ nên cô cảm thấy rất tự ti.

"Thảo dược thì anh biết nhiều hơn em." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Anh nói rất bình thản, nhưng Thủy An Lạc lại từ từ để quả xuống.

"Trước đây em từng đọc một bộ tiểu thuyết hôn nhân trong quân đội, trong đó có nói binh sĩ đặc chủng đều toàn tài cả, nhưng họ học những thứ đó đều là vì muốn bảo toàn tính mạng, anh cũng thế à?" Thủy An Lạc dè dặt hỏi.

Sở Ninh Dực nhổ lá thuốc vừa nhai ra, đắp đều lên hai chân của cô rồi mới nói: "Chỉ trong tiểu thuyết mới thế thôi."

Còn hiện thực thì tàn khốc hơn tiểu thuyết vài trăm lần cơ.

Nhưng câu nói kia thì đúng, binh sĩ đặc chủng đúng là toàn năng, nhưng chính vì để bảo vệ tính mạng, cho nên trong bất cứ tình huống nào cũng có thể học cách lợi dụng bất cứ thứ gì để giữ được mạng sống của mình.

Giọng nói của anh vẫn thản nhiên như thế, như thể cuộc sống quân đội trước đây không phải là một phần trong cuộc đời của anh vậy.

Thủy An Lạc nhìn quả trong tay mình, cảm giác đau rát trên chân trở nên mát lạnh. Xử lý xong vết thương ở chân, anh bắt đầu xem xét các vết thương trên cánh tay của cô.

Trong đống đất đá lở sạt mà người đàn ông này vẫn có thể thấy rõ thấy một cái cây bị gãy, có thể kịp thời tìm thấy cô, có thể dùng con dao găm đâm chuẩn xác vào điểm yếu của con rắn độc, trong rừng sâu có thể tìm chính xác được loại thảo dược có thể trị thương được cho cô.

Ba cái chuẩn xác này, còn không đủ để chứng minh anh đã trải qua những gì trong quân ngũ sao?

Ba cái chuẩn xác này, còn không đủ để chứng minh, trái tim anh từ trước đến giờ chưa từng rời xa một Sở Ninh Dực luôn hướng về chiến trường đấy sao.

Cô nghĩ, trận hỏa hoạn đó nhất định đã khiến anh bị tổn thương rất sâu sắc.

"Sở Ninh Dực, trận hỏa hoạn đó..." Thủy An Lạc còn chưa dứt lời, Sở Ninh Dực đã ngẩng lên thản nhiên nhìn cô, nhưng ánh mắt lại sâu đến dọa người. Thủy An Lạc lập tức cúi đầu, cầm quả từ từ đưa lên miệng ăn.

Đây là điều cấm kỵ của anh, là điều cấm kỵ mà không ai có thể nhắc tới.

Sở Ninh Dực sơ cứu xong vết thương trên cánh tay phải của cô, lại đánh vào tay trái một cái bảo cô đổi sang tay kia cầm quả.

Thủy An Lạc đổi tay, Sở Ninh Dực vén tay áo của cô lên, thấy tay này còn sưng đỏ hơn cả tay kia, cái rãnh giữa trán lại sâu thêm vài phần.

Cứ để anh tóm được kẻ chủ mưu vụ này xem, anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta đâu.

Cả người Thủy An Lạc chi chít vết thương, rốt cuộc là bao nhiêu vết cô cũng không biết nữa, trong lúc đất đá sạt lở, đã có máy lần cô nghĩ rằng mình sắp chết vì bị những tảng đá kia đập trúng, đúng lúc ấy thì cái cây bị gãy kia chặn ngay giữa hạ lưu, sau đó cô lại bị dòng nước phía sau đánh dạt vào bờ. Cô đã ngất xỉu rất lâu mới tỉnh lại được.

Sau khi Sở Ninh Dực xử lý các vết thương cho cô xong, mặt trời đã xuống núi. Sở Ninh Dực đợi cô ăn quả xong mới khom người xuống bế cô lên.

Hai tay Thủy An Lạc vòng qua cổ anh: "Bọn mình về nhà à? Em nhớ Tiểu Bảo Bối quá."

"Căng sữa à?" Sở Ninh Dực nói trắng ra.

Ớ...

Thủy An Lạc nhất thời sững cả người, sau khi phản ứng lại được liền cắn vào tai Sở Ninh Dực một cái, anh có thể đừng có nói câu đó thản nhiên như thế được không hả?

Sở Ninh Dực nhíu mày, anh không thấy đau, mà thấy... thích thích!

Tiếc là cảm giác thinh thích này đến chẳng đúng lúc gì cả, giờ cả người vợ anh đều là vết thương, anh có muốn ăn thì cũng chẳng có chỗ nào mà ăn được.

"Tai ngon lắm à?" Sở Ninh Dực cố áp chế cảm xúc đặc biệt của nơi nào đó trên cơ thể, lại tự an ủi bản thân, vợ nhỏ nhà anh đúng là đồ ngốc, không biết tai là chỗ mẫn cảm của đàn ông sao.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 373: Lần cuối cùng
Thủy An Lạc hừ một tiếng, rồi lại cắn thêm cái nữa, kiêu căng nói: "Không ngon." Rồi cô còn nhổ phì phì mấy cái, toàn bùn là bùn.

Nhưng Thủy An Lạc vừa nói xong lại bị Sở Ninh Dực đang cõng phía sau chuyển qua ôm ra đằng trước, hai tay anh đỡ lấy hai đùi của cô, để chân cô kẹp vào eo mình, cúi đầu hôn mạnh lên môi cô một cái.

Thủy An Lạc còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người ta một lần nữa cướp mất toàn bộ hơi thở.

Bước đi của anh vẫn không dừng lại, nhưng cô thì từ phía sau lưng đã chuyển tới trước mặt anh.

Sao cô lại bị chuyển ra phía trước thế này?

"A..."

Sở Ninh Dực bỗng cắn lên môi cô một cái, mang theo cảm giác tê dại.

Cả người Thủy An Lạc run lên, nương vào ánh trăng để nhìn người đàn ông đang cách mình một khoảng cách nhất định này. Cô vòng hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp vào eo anh, dưới mông là cánh tay cứng như thép của anh, tư thế này giống như khi anh vừa mới cõng cô, chỉ có điều giờ đã bị đổi chỗ mà thôi.

Từ sau ra đằng trước chỉ trong đúng một giây, cô hoàn toàn không hiểu thay đổi kiểu gì mà nhanh được như vậy luôn.

"Tai ngon hay miệng ngon?" Sở Ninh Dực bế cô tiếp tục tiến về phía trước, nhưng vẫn không quên trêu ghẹo cô.

Có điều nụ hôn này không những không dập được ngọn lửa trong anh, ngược lại còn càng bừng lên mãnh liệt.

Thủy An Lạc cảm thấy từ hồi cô quay về bên anh đến giờ, mỗi lúc anh lại sáng chế ra được một kiểu mới để hành hạ cô hơn.

Đừng nói tới mấy cái dồn tường, dồn giường, dồn sofa, hay dồn gì gì đó tầm thường kia, chỉ tính cái dồn không khí của Sở tổng thôi cũng suýt chút nữa là hủy luôn cái eo của cô rồi, giờ lại chế ra nụ hôn xoay chuyển một trăm tám mươi độ thế này, Sở tổng nhà cô thật sự định khai phá ba trăm sáu mươi cách hôn đấy à?

Thủy An Lạc mím môi không nói gì. Cô dám cá chắc giờ cô có nói gì thì Sở tổng cũng sẽ có lý do để trêu cô thôi, cô đâu có ngốc như vậy chứ.

Sở Ninh Dực thấy cô im lặng, lại cắn lên môi cô một cái: "Không nếm ra à?"

Lúc anh đang nói kiểu mập mờ để trêu cô, Thủy An Lạc liền cắn lên môi anh một cái, hung hăng nói: "Chẳng ngon gì cả, toàn đất là đất."

Sở Ninh Dực khẽ cười, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, tất nhiên là anh biết giờ trên người hai người toàn là bùn đất, cơn mưa có thể gột rửa được thì tạnh mất rồi, giờ chỗ này cũng chẳng có gì để hai người rửa sạch được cả.

"Anh nhìn đường đi kìa." Thủy An Lạc sợ anh cứ đi như vậy sẽ làm mình ngã mất.

Sở Ninh Dực nhíu mày, "Không làm em ngã được đâu. Thủy An Lạc, sau này em không được phép để bất cứ tên nào cõng em nữa đâu đấy." Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Thủy An Lạc ôm cổ anh, rung rung cái chân kẹp bên hông, cô không lên tiếng, nhưng không thể giấu được nụ cười trên khóe môi.

"Vui lắm hả?"

"Cũng thường thôi, Sở tổng ghen vì em kìa." Thủy An Lạc cười tít mắt, sau đó lại tựa vào lồng ngực của anh, mắt không chịu nổi nữa liền khép lại.

Sở Ninh Dực vốn định nói gì đó, nhưng vẫn cau mày nương theo ánh trăng nhìn cô, lồng ngực anh đang được hơi thở mát lạnh của cô xâm chiếm. Sở Ninh Dực bất đắc dĩ lắc đầu, đốt lửa lên xong lại ngủ mất như thế là sao. Nhưng lại nghĩ chắc cô cũng đã phải cố gắng rất nhiều ấy nhỉ, từ tối qua đến giờ với cô mà nói quả là một cơn ác mộng.

Sở Ninh Dực cúi xuống đặt một nụ hôn trên trán cô, dịu dàng nói: "Anh hứa với em đây sẽ là lần cuối cùng, sẽ không có ai có thể làm tổn thương em được nữa."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 374: Đừng ngốc nữa
Lúc Sở Ninh Dực xuống núi liền trông thấy một bóng người cứ luẩn quẩn trong bóng tối, khóe miệng anh nhếch lên, đi đường khác để tránh khỏi bóng người kia.

Nhưng khi anh trông thấy Kiều Nhã Nguyễn vẫn cùng mọi người tìm Thủy An Lạc dưới hạ lưu, lại cúi đầu nhìn cô gái đang say giấc trong lòng mình, liền quay người rời khỏi đây luôn.

Phải dạy cho cô gái kia một bài học, nếu không sau này lại đưa đồ ngốc này nhà anh đi mạo hiểm mất.

Kiều Nhã Nguyễn không còn khóc lóc nữa, nhưng giọng nói của cô thì đã khản đặc. Cô đi dọc từ hạ lưu xuống nhưng chẳng tìm thấy gì cả, còn những người phía trước lại tìm thấy hai cậu quân nhân gặp nạn trước đó.

Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy âm thanh phía trước, vội lảo đảo chạy qua đó, khản cả cổ vẫn bảo mọi người tránh ra.

Phong Phong chỉ lẳng lặng đi theo phía sau, cau mày suốt cả quãng đường.

Lúc này Kiều Nhã Nguyễn đang vô cùng đau lòng, nhưng anh lại chẳng thấy vui vẻ gì cả, vì nỗi đau này không phải do anh ta gây nên. Sao cô ấy lại có thể đau lòng vì người khác chứ?

Kiều Nhã Nguyễn bước tới, thấy thi thể toàn bùn đất không phải là phụ nữ, lúc này mới thả lỏng được tâm trạng căng thẳng của mình. Cô ngã ngồi xuống vũng bùn, khàn giọng nói: "Không phải là nó, không phải là nó, chưa tìm thấy xác thì có nghĩa là nó vẫn còn sống, nó vẫn còn sống."

"Kiều Nhã Nguyễn, đủ rồi đấy." Thấy dáng vẻ đau thương đến tuyệt vọng của cô, Phong Phong bỗng cảm thấy buồn bực, anh ta bước tới kéo Kiều Nhã Nguyễn lên, "Cô nhìn cô xem giờ thành ra cái bộ dạng gì đây?"

"Mặc kệ tôi." Kiều Nhã Nguyễn hất anh ta ra, nhưng vì bị bật ngược lại nên cô lại ngã phệt xuống vũng bùn, nước bẩn văng hết lên mặt.

Phong Phong bị Kiều Nhã Nguyễn đẩy ra, cơn giận liền bốc lên, cô gái này điên rồi sao? Chẳng lẽ muốn lấy mạng mình đền cho Thủy An Lạc ngay ở đây luôn chắc?

Hơn nữa giờ còn chưa thấy xác của Thủy An Lạc, Sở Đại đến giờ vẫn chưa xuất hiện, cũng đã biết là chết hay chưa đâu.

Phong Phong nghĩ vậy rồi liền bước tới bế bổng Kiều Nhã Nguyễn lên, mặc kệ cô có vùng vẫy thế nào cũng đưa cô đi, dù đang rất tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế lại nói vào tai cô: "Đừng có quẫy nữa, nếu Thủy An Lạc thật sự xảy ra chuyện, cô nghĩ Sở Đại có thể im lặng được đến giờ hả?"

Kiều Nhã Nguyễn đang giãy giụa bỗng dừng lại, "Anh nói cái gì?"

Phong Phong nhanh chóng bế cô rời khỏi nơi này, "Sở Đại tới giờ vẫn chưa xuất hiện, nếu không phải đã tìm thấy Thủy An Lạc thì cũng biết Thủy An Lạc đang ở đâu. Bộ phim này cô diễn đến đây thôi là đủ rồi." Phong Phong nói rồi quăng luôn Kiều Nhã Nguyễn vào xe, trong lúc cô đang định giãy ra thì đã kịp nhét cô vào ghế phụ, thắt dây an toàn vào cho cô xong rồi, "Diễn quá là phản tác dụng đấy."

Kiều Nhã Nguyễn cố chịu đựng cơn đau buốt trong cổ họng. Cô mím chặt môi nhìn anh ta, lại không biết có nên tin lời anh ta nói hay không.

Phong Phong vươn tay ra xoa mặt cô, "Đừng ngốc nữa, nếu Sở Đại không đồng ý thì ngay cả Diêm Vương cũng không dám nhận người đâu." Phong Phong nói xong chốt chặt đai an toàn cho cô rồi đi vòng qua bên kia lên xe rời khỏi nơi này.

Tại sao lại muốn an ủi cô, Phong Phong nghĩ, chỉ có anh ta mới có thể khiến cô đau khổ, ai khác đều không có cái quyền đó, kể cả là Sở Ninh Dực cũng không được.

Rạng sáng, Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc về được đến nhà.

Thím Vu nghe thấy tiếng mở cửa chạy ra liền trông thấy cảnh này, hô lên một tiếng: "Tiểu tổ tông của tôi ơi..."

Sở Ninh Dực cau mày, ý bảo thím Vu nhỏ tiếng một chút.

Thím Vu hiểu ý anh lập tức bịt miệng mình lại.

"Thím Vu, hôm nay để Bảo Bối ngủ với thím đi, còn nữa, từ ngày mai, không được cho bất cứ ai đến nhà mình, cũng không được nói cho bất cứ ai biết chuyện chúng tôi đang ở nhà."

Thím Vu bịt miệng lại nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu, ra điều tôi tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết đâu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 375: Trả lại gấp trăm gấp vạn lần
Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc về phòng ngủ, anh đặt cô lên giường trước rồi mới vào phòng tắm mở nước.

Đến khi anh tắm với bôi thuốc xong cho cô thì trời cũng đã sáng rồi.

Sáng sớm, thím Vu có vào xem họ thế nào, có vẻ như Sở Ninh Dực cũng mệt mỏi quá rồi nên anh cũng chẳng nghe thấy tiếng thím Vu gõ cửa, càng không hề biết chuyện thím Vu vì lo cho hai người quá nên đã tự mở cửa bước vào.

Thím Vu dè dặt tiến vào, thấy hai người đang ôm nhau ngủ trên giường, nỗi lo hai đêm qua của bà cuối cùng cũng có thể buông xuống. Bà cười tít mắt lấy điện thoại trong túi ra, lén chụp một kiểu ảnh, sau đó lại bước thật khẽ ra ngoài.

Tiểu Bảo Bối sáng sớm ngủ dậy tâm tình cực kỳ tốt, không khóc lóc tìm mẹ nữa, cũng không quay cái đầu như cái ra đa của mình để tìm ba, chỉ cưỡi ngựa yêu của mình chạy như giặc trong phòng khách.

Thím Vu vỗ ngực nhìn Tiểu Bảo Bối đang ê a chạy tới chạy lui, không khỏi cảm thán: "Quả nhiên con cái là người nhạy cảm nhất, tiểu thiếu gia đúng là một điển hình mà."

Tiểu Bảo Bối bỗng quay đầu lại, chớp cặp mắt đáng yêu của mình nhìn thím Vu, hình như nhóc nghe thấy có người khen nhóc thì phải.

Đau...

Thủy An Lạc bị đau nên tỉnh lại, cơn đau đớn ập tới còn hơn cả khi cô bị cuốn trôi trong vụ sạt lở kia.

Cô tỉnh dậy, nhìn cái người đang ra sức xoa bóp chân mình, đau đến bật khóc: "Đau chết em rồi."

"Đừng nhúc nhích." Sở Ninh Dực đè cái tay đang vùng vẫy của cô lại.

Thủy An Lạc cắn môi nhìn anh, người đàn ông này có thù với cô đấy hả, cứ để nó từ từ khỏi không được sao? Làm gì mà cứ nhất định phải xoa tan máu bầm cho cô vậy.

Thủy An Lạc giận hờn nhìn anh, như một con thú nhỏ có thể lên cơn lao tới cắn chết anh bất cứ lúc nào.

Thủy An Lạc còn đang mải nghĩ xem nên dùng cách nào cắn chết anh thì tốt hơn thì di động đang đặt trên bàn của Sở Ninh Dực bỗng đổ chuông. Sở Ninh Dực lấy giấy lau sạch thuốc mỡ trên tay mình rồi mới cầm điện thoại lên.

Thủy An Lạc hít một luồng khí lạnh, cúi đầu thổi thổi vào cái chân vừa bị anh bóp đau ê ẩm kia.

Sở Ninh Dực nhận điện thoại nhưng vẫn chú ý đánh gạt tay Thủy An Lạc ra, rồi lại xoa giúp cô, nhưng lần này anh đã bóp nhẹ hơn nhiều rồi, "Chú Sở, sao rồi?"

"Thiếu gia, người kia quay lại thành phố rồi, tôi vừa mới đi theo gã tới bệnh viện, nhưng không vào." Chú Sở vẫn đang ở bên ngoài theo sát kẻ kia.

Sáng nay sau khi nhận được điện thoại của Sở Ninh Dực, chú Sở liền tìm thấy người đàn ông khả nghi trong rừng kia, sau đó vẫn bám sát theo gã tới giờ.

"Bệnh viện?" Khóe miệng Sở Ninh Dực lạnh lùng cong lên, tên này đang đi tìm người thuê mình sao?

"Viên Giai Di đang trong viện." Thủy An Lạc kêu lên một tiếng, quả nhiên là Viên Giai Di làm, cô biết Viên Giai Di hận cô, nhưng không ngờ cô ta lại dám to gan đến mức muốn giết cô thế này.

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, anh vươn tay ra xoa đầu cô, nhưng không thừa nhận cũng không phủ nhận lời cô nói.

"Tiếp tục bám sát theo, đừng để gã phát hiện." Sở Ninh Dực cười khẩy. Nếu có người đã không sợ chết mà động đến người của Sở Ninh Dực anh, vậy phải xem xem cô ta có cái bản lĩnh này không đã?

"Đích thị là cô ta." Thủy An Lạc nghiến răng nói, "Không ngờ cô ta lại hận em đến mức này."

Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, để cô ngồi yên trên giường, "Yên tâm đi, kịch hay còn chưa bắt đầu đâu."

Thủy An Lạc hơi sững sờ, tò mò nhìn Sở Ninh Dực, "Anh muốn làm gì?"

Anh dập điện thoại, nắm lấy tay cô, khẽ đặt lên đó một nụ hôn, "Em sẽ biết nhanh thôi. Kẻ khiến em bị thương thành ra thế này, anh sẽ bắt cô ta phải trả lại gấp trăm nghìn lần." Mắt anh ánh lên một tia tàn nhẫn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 376: Diễn trò là phải diễn cho tròn vai

Thủy An Lạc không hề bỏ sót ánh mắt ngoan độc đó của anh, nhưng lại không thấy sợ hãi, ngược lại ánh mắt ấy lại khiến lòng cô dâng lên một chút ấm áp.

Sự tàn nhẫn của anh đều là vì cô.

Thủy An Lạc nhìn mu bàn tay xanh tím đang được ai kia nắm lấy của mình. Tuy vừa rồi cô đau chết đi được nhưng có thể đổi lại được tấm lòng chân thật của anh thì cũng đáng thôi.

Có điều anh vẫn chưa chịu mở miệng nói yêu cô.

"Sở Ninh Dực, anh thích em phải không." Thủy An lạc dè dặt hỏi, trong giọng nói mang theo chút khấp khởi mong chờ.

Sở Ninh Dực nhíu mày, xoa nhẹ lên mu bàn tay của cô, vết thương trên đó khiến anh thấy thật bức bối.

Thủy An Lạc vẫn háo hức chờ đợi, nhưng Sở Ninh Dực vẫn chẳng chịu hé răng.

Anh từng nói rằng anh thích cô, chỉ tiếc là cô lại không nghe thấy được.

"Thiếu gia, thiếu gia, phu nhân đến." Thím Vu kích động chạy vào thông báo.

Sở Ninh Dực buông tay Thủy An Lạc ra, quay lại nhìn Thím Vu.

Thím Vu cuống lên đi vòng vòng, "Phu nhân đến tận cửa thế này rồi, tôi có nên mở cửa không đây?" Bà nhớ rõ thiếu gia đã dặn là không được nói với bất cứ ai về chuyện hai người đã trở về.

Tuy bà là người của phu nhân, nhưng giờ người bà phải nghe theo là thiếu gia.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, như thể đang đợi câu trả lời của anh. Theo cô thấy thì Hà Tiêu Nhiên là mẹ của anh, chuyện này cũng đâu nhất thiết phải giấu bà nhỉ.

"Mở cửa đi, nếu mẹ tôi muốn đưa thằng bé đi thì nhắn lại với bà ấy là tối nay tôi sẽ về, không cần đưa nó đi đâu hết." Sở Ninh Dực nhíu mày nói.

Thím Vu gật đầu chạy đi.

Sở Ninh Dực thấy thím Vu ra rồi liền đi tới khóa luôn cửa lại.

"Sao ngay cả mẹ mình mà anh cũng giấu thế?" Thủy An Lạc tò mò hỏi.

Sở Ninh Dực ngồi xuống mép giường thu dọn lại đống thuốc mỡ đã dùng hết, rồi lại véo mặt cô: "Diễn trò thì phải diễn cho tròn vai, có ai biết người cạnh mình là người hay quỷ đâu." Tất nhiên không phải Sở Ninh Dực đang phòng bị mẹ anh mà là phòng bị những kẻ xung quanh mình.

Thủy An Lạc hừ lạnh một tiếng, hất tay anh ra.

Sở Ninh Dực cũng không để bụng chuyện này, anh đứng dậy cất hộp thuốc đi.

"Cũng biết bảo vệ mặt ghê đấy." Trên người với trên tay Thủy An Lạc có rất nhiều vết thương, nhưng trên mặt lại chỉ bị bầm tím một chút.

"Phí lời, em ôm mặt em mà." Khi con người ta gặp chuyện nguy hiểm, chẳng phải đều sẽ có thói quen theo phản xạ ôm lấy đầu với mặt của mình đấy sao.

Sở Ninh Dực cất hộp thuốc xong liền đi tới cửa nghe thử động tĩnh bên ngoài. Lúc này Thím Vu đã chạy đi mở cửa.

Tiểu Bảo Bối nghe thấy tiếng mở cửa, cái tay nhỏ đang vươn vươn lấy bình sữa trên bàn liền dừng lại, quay phắt ra. Vừa thấy người mới tới cậu nhóc liền ê a hai tiếng, tay nhỏ chỉ vào bình sữa, ý bảo bà nội lấy cho con cái này đi.

Hà Tiêu Nhiên nhìn thấy Tiểu Bảo Bối liền nghĩ đến Thủy An Lạc, nhất thời cảm thấy thương Tiểu Bảo Bối vô cùng. Bé con của bà vẫn chưa biết việc mẹ nó gặp chuyện, hoặc có lẽ nó căn bản cũng chẳng hiểu thế nào là xảy ra chuyện nữa.

Hà Tiêu Nhiêu đi tới bế Tiểu Bảo Bối ra khỏi xe tập đi. Bà ngồi xuống sofa lấy bình sữa cho nhóc, nhiệt độ bình vừa phải, là sữa thím Vu vừa pha cho cu cậu.

"Thiếu gia đâu?" Hà Tiêu Nhiên nhìn thím Vu hỏi.

Tiểu Bảo Bối nằm im trong lòng bà nội, hai tay ôm lấy bình sữa của mình, vốn định học nói chút chút nhưng trời cao đất rộng, ăn mới là quan trọng nhất, cu cậu phải uống hết sữa đã rồi tính sau vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 377: Tiểu tổ tông ơi, cậu đừng cười nữa
Thím Vu vẫn thấy hơi sợ Hà Tiêu Nhiên, nên bà cảm thấy có chút áp lực khi nói dối phu nhân nhà mình thế này.

"Thiếu gia, thiếu gia cậu ấy..." Trông điệu bộ của thím Vu rõ ràng là đang trong tình trạng rất khó xử.

Hà Tiêu Nhiên nhìn thím Vũ, tim đập thịch một cái. Bà có thể nhìn ra con trai mình cũng có lòng với Thủy An Lạc, sao lại khăng khăng ra nước ngoài vào lúc này cơ chứ?

"Ra nước ngoài thật rồi à?" Hà Tiêu Nhiên hỏi, chỉ nghe vậy thì không rõ tâm trạng của bà lúc này là thế nào.

Thím Vu lau mồ hôi, Hà Tiêu Nhiên còn chưa kịp nói muốn đưa Tiểu Bảo Bối đi bà đã vội chặn họng: "Thiếu gia có việc nên đi gấp, cậu ấy không biết việc Thủy tiểu thư gặp chuyện, với cả thiếu gia có nói tối nay sẽ về rồi ạ."

Hà Tiêu Nhiên bỗng có chút cáu giận, "Chờ nó về thì muộn cả rồi! Nếu muốn con bé ở bên thì phải đối xử với nó tử tế chứ. Giờ Thủy An Lạc sống chết thế nào còn chưa rõ, nó lại chạy ra nước ngoài là sao." Hà Tiêu Nhiên nổi giận trách mắng.

Thủy An Lạc ghé vào cửa nghe thấy tiếng quát mắng của Hà Tiêu Nhiên, cô liền đứng thẳng dậy, dựa vào tường nhìn Sở Ninh Dực: "Mẹ anh không ghét em thật à?”

Vì nghe giọng của Hà Tiêu Nhiên thì rõ ràng là bà đang trút giận thay cô.

Sở Ninh Dực bóp mũi cô một cái, không đáp lại.

Anh hiểu mẹ anh hơn ai hết, nếu anh đối xử tốt với Thủy An Lạc, mẹ anh nhất định sẽ có ý kiến với những gì anh làm cho cô, nhưng chỉ cần anh không đối xử tốt với cô nữa, ngược lại chắc chắn mẹ anh sẽ trách mắng anh làm vậy là không đúng.

Thủy An Lạc bị anh bóp đến mức không thở nổi, tức giận đánh vào cánh tay anh.

"Bốp..."

Cánh cửa vẫn chưa được khóa kỹ bỗng truyền ra một tiếng bạt tay.

Thủy An Lạc quay phắt ra nhìn Sở Ninh Dực, toi rồi...

Hà Tiêu Nhiên nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên: "Tiếng gì thế?"

Thím Vu run bắn cả người, đổ càng nhiều mồ hôi hơn, bà lắp bắp nói: "À là, là, chắc đồ tôi phơi trên sân thượng bị gió thổi đổ. Mấy ngày nay gió to quá."

"Gió?" Hà Tiêu Nhiên bế Tiểu Bảo Bối đứng dậy, tò mò đi lên lầu.

Hai chân thím Vu mềm nhũn, nhưng vẫn nhanh chóng chạy theo.

Thủy An Lạc nghe tiếng bước chân ngày một gần, tim như bị ai đó bóp chặt, treo trên cuống họng.

Sở Ninh Dực nhíu mày, nắm lấy bàn tay đã toát mồ hôi của cô.

Thím Vu lảo đảo theo sau, nói lớn: "Phu nhân, chắc hộp xà phòng tôi để bên bục cửa sổ trong phòng Thủy tiểu thư bị rơi đấy, để tôi qua đấy xem xem."

Thím Vu nói xong liền mở cửa căn phòng lúc trước của Thủy An Lạc ra.

"Thím Vu, thím đang căng thẳng cái gì vậy?" Hà Tiêu Nhiên cau mày hỏi.

Bước chân của thím Vu sững lại, cả người không khống chế được mà run lên.

Hà Tiêu Nhiên càng cảm thấy kỳ lạ hơn nhưng vẫn đưa tay mở cửa phòng Sở Ninh Dực ra.

Thím Vu trông thấy tay Hà Tiêu Nhiên dần tiến lại phía nắm cửa, trong căn phòng có thể nghe rõ được tiếng tim đập của bà.

Khi người mẹ cảm nhận được điều gì đó khác thường thì điều đầu tiên nghĩ tới chính là con của mình, Hà Tiêu Nhiên cũng không phải là ngoại lệ, thế nên bà muốn xem phòng của con trai bà trước chứ không phải là phòng của Thủy An Lạc.

"Thịch... thịch..."

Tiếng tim đập và tiếng thím Vu nuốt nước bọt cùng vang lên, mồ hôi toát ra từ lòng bàn tay có thể dùng để nuôi cá được luôn.

"A pù~" Tiểu Bảo Bối chớp mắt, cười rộ lên.

Thím Vu thầm gào thét trong lòng: Tiểu tổ tông ơi cậu đừng có cười nữa mà.

Hà Tiêu Nhiên nắm lấy tay cầm, từ từ vặn mở.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 378: Con có thù với mẹ đó hả?
"Rầm..."

Lúc cánh cửa bật mở, rèm cửa phòng Sở Ninh Dực bỗng bị ai đó kéo xuống, đè thẳng xuống bóng người đen xì phía dưới.

"Á..." Hà Tiêu Nhiên bế cháu nội theo phản xạ lùi lại một bước, "Ai?"

Thím Vu cũng run bắn lên, người kia bị rèm cửa che kín nửa người nên hoàn toàn không thấy rõ là ai cả.

"Thúy Liên, cái rèm cửa sổ này khó sửa lắm." Người ở phía dưới rèm cửa có vẻ như đang muốn vùng vẫy thoát ra, giọng lại nghe như một ông lão tuổi già sức yếu.

Còn "Thúy Liên" thì chính là tên của thím Vu.

Thím Vu bỗng ngẩn ra, như thể không hiểu đang xảy ra chuyện gì. Nhưng khi bà trông thấy Thủy An Lạc đang trốn bên kia mép giường, thấy cô đang cuống cuồng ra dấu thì bỗng hiểu ra ngay vấn đề.

Lúc này thím Vu cũng không thấy hoảng nữa, hết cả run. Bà vội chạy tới đứng trước mặt Hà Tiêu Nhiên, chắn không cho phu nhân nhìn về phía bên kia, "Phu nhân à, chuyện là thế này, rèm cửa trong phòng thiếu gia mấy hôm rồi không được chắc, tôi tranh thủ lúc thiếu gia không có nhà nên bảo người tới sửa ấy mà? Phu nhân cũng biết đấy, người kia tôi quen chẳng phải rất có tay nghề đấy sao, thế nên..." Thím Vu nói rồi cúi đầu, có chút xấu hổ khiến gười ta không thể nghi ngờ lời mà bà nói.

Thủy An Lạc ghé sát vào mép giường nhịn thở đến nội thương, thím Vu chắc chắn là nhân tài. Cô chỉ bảo thím Vu lấy lý do sửa gì đó để dụ Hà Tiêu Nhiên ra ngoài thôi, không ngờ bà lại có thể bịa ra hẳn một câu chuyện như vậy.

Hà Tiêu Nhiên cau mày, nhìn người vẫn đang vùng vẫy trong mớ rèm kia, xoay người đi luôn: "Sau này trong nhà có gì hỏng thì báo về phía nhà lớn, bên đó sẽ sai người đến sửa."

"Vâng, vâng..." Thím Vu gật đầu lia lịa, cũng đi ra theo Hà Tiêu Nhiên.

Thủy An Lạc khẽ thở hắt ra, vừa định ngẩng lên liền bắt gặp ngay ánh mắt Tiểu Bảo Bối đang nhìn mình. Cô giật mình, muốn đứng dậy nhưng lại ngã bộp xuống đất.

"Ya~" Tiểu Bảo Bối trông thấy mẹ liền kích động vỗ tay, nhìn mẹ ê a gọi miết.

"Ma~ Ma~"

Thủy An Lạc lại bị ngã, cả người đau nhức, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy con trai gọi mẹ, Thủy An Lạc nằm phục dưới đất nghĩ, con trai ơi là con trai, con có thù với mẹ đấy hả?

Một tiếng mẹ này gọi đến mức cô nghe mà đau hết cả trứng, vừa muốn ôm con hôn một cái, lại vừa mong con mau đi đi đừng gọi nữa.

Thím Vu giật mình. Lúc Hà Tiêu Nhiên quay lại, bà vội chắn ngay tầm nhìn phía Thủy An Lạc, cười gượng, "Tiểu thiếu gia bắt đầu học nói rồi, gần đây thích nhất là gọi mẹ, chỉ tiếc là..." Trong giọng nói của thím Vu có chút thương tiếc.

Hà Tiêu Nhiên có thể nghe ra sự tiếc nuối của bà, lại cảm thấy thoải mái hơn chút, bà nhìn người đang ở cạnh cửa sổ kia, nhàn nhạt nói: "Không sửa được thì bảo ông ấy về nghỉ sớm đi, mai tôi bảo người tới. Còn nữa, Thúy Liên, bà ly hôn nhiều năm như vậy rồi, giờ nghĩ cho mình cũng là chuyện tốt thôi."

Thím Vu gật đầu đáp ứng, đi theo sau Hà Tiêu Nhiên ra ngoài, đóng sầm cửa lại rồi mới thở phào một cái.

Thủy An Lạc khẽ rên lên một tiếng, chống hông đứng dậy, cú ngã vừa rồi suýt thì giết cô luôn rồi, quan trọng là, cô nghe thấy con trai gọi mẹ rồi, đã thế còn gọi rất rõ ràng nữa.

Sở Ninh Dực hất cái rèm trong tay ra, hung hăng trừng mắt với Thủy An Lạc. Anh đang muốn hỏi cô đây là cái ý kiến quỷ quái gì đây, dám bảo anh giả giọng nói chuyện của mấy lão già thô tục mới sợ chứ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 379: Chua rồi
Thủy An Lạc đứng dậy xoa hông ngồi xuống giường, vừa ngẩng lên liền trông thấy cái mặt đen sì của Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc cười gượng, cũng tại cô hết cách rồi mà?

Sở Ninh Dực hất đồ trên người mình ra, trừng mắt với Thủy An Lạc rồi từ từ đi về phía cửa, mở ra một khe nhỏ, thấy Hà Tiêu Nhiên đặt thằng bé xuống rồi xách túi ra khỏi nhà.

"Nếu tối nay Ninh Dực nó về rồi thì tôi không đưa thằng bé đi nữa, còn chuyện của Lạc Lạc thì nhớ phải bảo nó đi tìm đấy, nghe rõ chưa?"

"Vâng, vâng..." Thím Vu cười ha hả đồng ý.

Tiểu Bảo Bối được thả lại vào xe liền chạy như bay về phía cầu thang, nhóc vừa thấy mẹ xong, nhóc phải đi tìm mẹ, tiếc là cái xe tập đi này của nhóc không leo thang được.

"Ư ~ ư ~"

Tiểu Bảo Bối vươn tay đòi lên, nhưng xe lại bị kẹt lại ở bậc cầu thang, không thể nhúc nhích được nữa.

Thím Vu và Hà Tiêu Nhiên quay lại nhìn Tiểu Bảo Bối. Thím Vu thấy hơi lo, nhưng Hà Tiêu Nhiên lại nói: "Chắc nó buồn ngủ rồi, bà đưa nó đi nghỉ đi, tôi về trước đây."

Sau khi đóng cửa lại, thím Vu vỗ bụp lên ngực mình một cái, hai chân mềm oặt dựa vào cánh cửa.

Thấy thím Vu đóng cửa lại rồi Sở Ninh Dực mới mở cửa ra.

Tiểu Bảo Bối ngẩng phắt lên, trông thấy daddy của mình một cái liền cười toét miệng, cái tay nhỏ với với đòi bế.

Lúc Sở Ninh Dực bước xuống, thím Vu vẫn đang vỗ thùm thụp lên ngực nhìn Sở Ninh Dực, hoảng sợ kêu lên: "Trời đất ơi, dọa chết bà già này rồi."

Sở Ninh Dực tóm con trai ra khỏi xe tập đi, Tiểu Bảo Bối lập tức ôm lấy cổ ba, tay còn lại chỉ lên lầu, "A~ a~ Ma~"

"Thím Vu, không còn chuyện gì nữa rồi, thím đi nghỉ đi." Sở Ninh Dực nói rồi liền bế Tiểu Bảo Bối lên lầu.

Tím Vu đứng thẳng dậy, nhìn bóng lưng Sở Ninh Dực muốn nói gì lại thôi.

Sở Ninh Dực đi được vài bước, lại ngoảnh lại nhìn bà, "Không sao, mấy ngày nữa là có thể giải quyết được chuyện này rồi."

Thím Vu liền bước tới, "Không phải, ý tôi là, thiếu gia à, sao bỗng nhiên thiếu phu nhân lại xảy ra chuyện vậy?"

Ngay đến thím Vu cũng thấy nghi ngờ gì đó, chắc không ít người của cái thành phố A này cũng đều đang hoài nghi, còn cái anh cần chính là sự nghi ngờ này.

"Chỉ là một vài kẻ không biết tự lượng sức mình thôi." Sở Ninh Dực nói xong liền bế Tiểu Bảo Bối quay đi.

"Thiếu gia, chốc nữa còn ăn cơm đấy nhé." Thím Vu gọi anh một tiếng.

Sở Ninh Dực gật đầu, nhưng không quay lại mà bế Tiểu Bảo Bối về phòng.

Tiểu Bảo Bối trông thấy mami của mình lập tức kích động vươn tay đòi mẹ, lâu lắm rồi nhóc không gặp mẹ đấy.

Thủy An Lạc vội vàng đưa tay đón lấy con, nhưng Sở Ninh Dực không giao thằng bé cho cô, mà chỉ lườm cô một cái, sau đó anh đặt Tiểu Bảo Bối lên giường. Bé con ê a một tiếng, cái tay nhỏ đặt xuống giường, chớp mắt bò về phía mẹ, không ai có thể cản được tâm trí muốn bò tới chỗ mami của nhóc đâu.

Tay của Thủy An Lạc đang bị thương nên tất nhiên là anh sẽ không cho cô bế thằng bé rồi.

Tiểu Bảo Bối bò lên người mẹ, bàn tay tí hon tóm tóm lấy "bát cơm nhỏ" của mình, tuy vừa mới bú sữa rồi nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn muốn ăn nữa.

Thủy An Lạc tóm cái tay nghịch ngợm của con trai lại, khẽ nhíu mày, trước đó cô có vắt sữa ra một lần, nhưng sau lần đó đến giờ chắc sữa cũng bị chua mất rồi, không thể cho thằng bé ăn được.

"Không ăn được, chua lắm, đau bụng đấy." Thủy An lạc cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ của con trai, dịu dàng nói.

Nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn cương quyết muốn bú cho bằng được, cái tay nhỏ khua khua không cho mami giữ nữa.

Sở Ninh Dực nhíu mày, chua rồi?

Ý là sao cơ?
 
Top