Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 380: Daddy uống hết của cậu rồi
"A~ a~" Tiểu Bảo Bối bực bội, tay khua khoắng càng mạnh hơn.

Sở Ninh Dực nhìn cậu con trai đang nổi cáu liền tóm nhóc dậy, sau đó bế lên giữa không trung.

Í?

Chuyện gì zợ?

Tiểu Bảo Bối như một chú rùa bị tóm vào mai, tay chân khua khoắng loạn xạ, nhưng lại không có chút sức lực nào cả.

Thủy An Lạc vội quỳ nửa người dậy, nắm lấy cái tay bé xinh của nhóc, cuống lên nói: "Anh mau thả nó xuống đi, đừng làm rơi nó."

Tiểu Bảo Bối vung tay, nhưng hình như tìm được quy luật, bỗng bật cười khanh khách, cái chân ngắn cũn đá đá, chắc cu cậu đang nghĩ ba đang chơi với mình đây mà.

Sở Ninh Dực không thèm để ý tới cậu con trai nghịch ngợm nhà mình, anh nhíu mày nhìn Thủy An Lạc đang quỳ trên giường muốn đỡ lấy Tiểu Bảo Bối, khàn giọng hỏi: "Cái gì chua cơ?"

Hả?

Thủy An Lạc đang nghĩ xem nên cứu con trai mình kiểu gì, không ngờ lại nghe thấy Sở Ninh Dực hỏi như vậy.

Cái gì chua cơ?

Liệu cô có thể nói là sữa bị chua rồi không?

Thủy An Lạc thầm trợn trắng mắt, "Không có gì?"

"Không bóp ra nên bị chua à?" Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn xuống ngực cô, nói chuyện không đứng đắn gì cả.

Thử hỏi, nếu một ngày có một người đàn ông nhìn vào ngực bạn, dùng thái độ nghiêm túc rồi hỏi một câu nghe rất khoa học rằng: Không vắt ra, nên bị chua à? Thì đây là một cảm giác đau trứng đến thế nào hả!

Thủy An Lạc muốn bế Tiểu Bảo Bối, nhưng tay phải của Sở Ninh Dực lại chuyển hướng, Tiểu Bảo Bối được chuyển qua bên kia khiến Thủy An Lạc bị hẫng tay.

"Này, anh..." Thủy An Lạc còn chưa dứt lời, cả người đã như bị sét đánh quỳ ngay ở đó.

Anh, anh, anh, anh ấy đang làm cái gì vậy?

Lúc này Sở Ninh Dực đã kéo cái áo rộng thùng thình của cô lên tới bả vai, để lộ ra bộ ngực xinh đẹp không mặc áo lót. Trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng, anh liền cúi xuống ngậm luôn vào.

Thủy An Lạc vẫn giữ nguyên tư thế quỳ muốn đòi lại con không nhúc nhích, một tay Sở Ninh Dực đặt trên vai cô, tay còn lại giơ Tiểu Bảo Bối lên cao. Anh quỳ một gối xuống giường, cứ như thế mà hút hết toàn bộ chỗ sữa mà được cho là đã bị chua trong ngực cô.

Tiểu Bảo Bối bị ba tóm giơ lơ lửng, ba đang làm gì thế hả?

Đó là bát cơm của con!

LÀ BÁT CƠM CỦA CON!

Tiểu Bảo Bối nhìn bát cơm nhỏ của mình cứ như vậy mà bị daddy chiếm lấy, cái thân nhỏ vặn vẹo, kêu ầm ĩ lên, tay nhỏ khua khoắng loạn xạ. Daddy xấu xa, đó là bát cơm của con cơ mà!

Tiểu Bảo Bối vì muốn bảo vệ bát cơm của mình nên vùng vẫy kịch liệt.

Sở Ninh Dực giơ nhóc bằng một tay, nhưng lại sợ nhóc vùng vẫy ghê quá sẽ bị đau vì cọ vào quần áo nên anh càng hút sữa thật nhanh. Mãi tới khi không hút ra vị chua nữa anh mới quăng Tiểu Bảo Bối vào lòng cô.

Thủy An Lạc run bắn lên, Tiểu Bảo Bối bị quăng, phản ứng đầu tiên chính là lập tức quay người ngậm lấy "bát cơm" của mình. Nhưng cu cậu hút mãi, hút mãi, hàng lông mày nhỏ liền cau lại.

Thủy An Lạc bị nhóc bú phát đau, không nhịn được hít một luồng khí lạnh. Tiểu Bảo Bối tủi thân, hết mất rồi…

Hết rồi!

Hết thật rồi!

Tiểu Bảo Bối oán giận, quăng ngay ánh mắt hờn tủi về phía ba mình, ba ti hết sữa của con rồi!

Lúc này Sở Ninh Dực cau mày còn khó coi hơn cả Tiểu Bảo Bối, trong miệng vẫn còn cảm giác chua chua, khó uống hơn cả lần trước lúc anh hút ra nữa.

Nhưng, cái thứ chua chua này cứ ở mãi trong người cô ấy lâu như vậy sao?

Sở Ninh Dực nghĩ, càng nghĩ càng thấy thương vợ nhỏ nhà mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 381: Đế thiếu cướp bát cơm của nhóc
Tiểu Bảo Bối hầm hừ, Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, cảm xúc đang dâng trào trong lòng không biết là ngượng ngùng quẫn bách hay là ấm áp nữa.

"Anh đi súc miệng đi." Thủy An Lạc khẽ nói, cô biết anh chắc chắn không thích cái vị này.

Trên ngực ngoài cái miệng nhỏ của con trai còn lưu lại cả cảm giác ấm áp của anh, cảm giác ấy quẩn quanh mãi trên ngực cô không chịu dứt.

Không phải là cảm xúc nóng bỏng kích thích như lửa, tất cả những gì anh làm lúc này thậm chí còn chẳng có lấy một chút suy nghĩ đen tối nào, nhưng chính kiểu mập mờ này mới khiến con người ta muốn chìm đắm trong đó.

Sở Ninh Dực thản nhiên ừ một tiếng, nhưng lại không chịu đi mà cúi xuống kéo áo lên cho Thủy An Lạc.

Tiểu Bảo Bối thấy daddy tiến lại gần, cái chân ngắn cũn không chút khách khí đạp anh một cái.

Dám cướp chén cơm của nhóc à, đạp cho phát!

Sở Ninh Dực lật tay túm chặt lấy cái chân ngắn đang đá lung tung của con trai nhưng không dùng sức. Thằng nhóc này có lúc thì thân thiết với anh, thỉnh thoảng lại đánh anh chẳng nương tay chút nào, tuy rằng cái tay, cái chân nhỏ này của cu cậu có đánh thì cũng chẳng xi nhê gì cho cam.

"Ư..." Cái chân nhỏ của Tiểu Bảo Bối bị túm chặt, nhóc nhíu đôi mày nhỏ lại, thở hổn hển nhưng vẫn không chịu nhả "bát cơm" của mình ra.

Chân Tiểu Bảo Bối bé xíu xiu, một bàn tay của Sở Ninh Dực là có thể tóm trọn. Anh cúi xuống nhìn bàn chân nhỏ bé trong tay mình, khóe môi khẽ cong lên, một đứa trẻ bé như thế này sẽ dần dần lớn lên, sau này có khi còn cao hơn cả anh nữa.

Chuyện này thật khó tin, mà cũng thật thần kỳ.

Sở Ninh Dực ngồi xuống giường, vẫn cầm lấy chân Tiểu Bảo Bối nghịch nghịch.

Thủy An Lạc vẫn giữ nguyên tư thế nửa ngồi nửa quỳ đó để bế con, còn anh thì cầm chân con trai nghịch. Trong một khoảnh khắc thoáng qua, Thủy An Lạc hy vọng cảnh tượng này sẽ trở thành vĩnh viễn, cô chẳng cần lấy lại cái công bằng gì kia nữa, chỉ muốn cùng anh lẳng lặng ở bên con trai họ thế này thôi.

Thím Vu vốn định lên gác gọi hai người xuống ăn cơm, nhưng nhìn thấy cảnh này bà lại không nỡ lên tiếng làm phiền, chỉ lẳng lặng rút điện thoại ra âm thầm lưu khoảnh khắc hạnh phúc này lại cho hai người.

"Thiếu phu nhân cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi." Thím Vu cất điện thoại đi, xuống nhà với niềm cảm khái vô bờ.

Thủy An Lạc vẫn cứ ngẩng nhìn anh, nhưng nhìn một hồi thì thấy mỏi hết cả cổ, cái chân của Tiểu Bảo Bối cũng mỏi nhừ, hai mẹ con ấm ức nhìn con người kia: Rốt cuộc cái gã này/ ông già nhà mình đang làm cái gì thế?

Sau Tiểu Bảo Bối không chịu nổi nữa lại phát cáu, cái chân nhỏ bất thình lình đá một cái. Sức từ cú đá này đập vào lòng bàn tay Sở Ninh Dực khiến anh sực tỉnh.

Sở Ninh Dực buông cái chân xinh xinh của Tiểu Bảo Bối ra. Tiểu Bảo Bối lập tức rụt chân lại nhét vào lòng mẹ, daddy thế này đáng sợ quá mẹ ơi ~

Sở Ninh Dực thấy động tác này của con trai, khóe miệng anh khẽ cong lên, xoa đầu Tiểu Bảo Bối một cái, rồi vươn tay lấy cái điện thoại trên bàn.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt, cô biết cái điện thoại này không phải là của Sở Ninh Dực, hơn nữa giờ điện thoại của hai người đều đang tắt máy để không ai biết chuyện họ đã trở về.

"Trước khi ăn cơm chúng ta nói chuyện về vấn đề này trước cái đã." Sở Ninh Dực nói, cúi xuống mở khóa màn hình điện thoại.

Thủy An Lạc chớp mắt nhìn anh, sao cô cảm thấy cái giọng điệu này của Sở tổng cứ sai sai thế nào ấy nhỉ?

Cái giọng này căn bản không phải là đang hỏi chuyện mà giống như đang thẩm vấn cô hơn ấy.

"Cái, cái gì?" Thủy An Lạc không kiềm được mà ôm Tiểu Bảo Bối dịch về phía sau, vì vẻ mặt này của Sở tổng kỳ quá đi.

Thủy An Lạc nói xong liền cúi xuống nhìn cái điện thoại mà Sở Ninh Dực đưa ra trước mặt cô, hình ảnh hiển thị trên màn hình khiến Thủy An Lạc kinh ngạc. Cô giật lại luôn cái điện thoại trên tay anh, vừa trông thấy hai bức ảnh đầu tiên đã quay phắt qua nhìn anh: "Cái này là..."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 382: Tâm trạng đổi như chong chóng
Bức ảnh đầu tiên, đàn anh đang đắp áo cho cô, bức thứ hai anh đang lấy áo đệm xuống dưới đầu cho cô, bức thứ ba, trong đêm mưa cô và đàn anh dìu nhau đi về phía trước, bức thứ tư, đàn anh đang cõng cô.

Ngón tay của Thủy An Lạc lướt lướt trên màn hình, bức nào cũng sặc mùi mờ ám.

Đầu ngón tay của Thủy An Lạc run run, cô ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, như kiểu muốn thông qua vẻ mặt anh để biết được thái độ của anh về chuyện này, nhưng lại cũng giống như đang nghĩ xem nên giải thích chuyện này với anh thế nào.

"Cái này...." Thủy An Lạc khẽ lắc đầu, muốn giải thích rõ ràng với anh mọi chuyện, "Sở Ninh Dực, chắc chắn là có ai đó cố tình. Cái ảnh này giữa bọn em còn có cả Lão Phật Gia cơ mà, chẳng qua người đó không chụp góc có nó thôi. Còn cái này nữa, cái này chỉ là vì đường xuống núi trơn quá, thế nên..." Thủy An Lạc vội lướt xuống tấm hình trên điện thoại, muốn giải thích rõ từng chuyện cho anh hiểu.

"Nhưng rõ ràng là anh ta dịu dàng hơn hẳn bình thường, đúng không?" Sở Ninh Dực cười khẩy, đưa tay ra lấy lại cái điện thoại trong tay Thủy An Lạc, cái nụ cười trên mặt Mặc Lộ Túc nhìn kiểu gì cũng thấy ngứa mắt.

Tất cả những lời giải thích của Thủy An Lạc đều bị một câu nói này của Sở Ninh Dực cắt ngang.

Bởi vì đàn anh thích cô!

Đây là sự thật mà cô không thể trốn tránh.

Dù điện thoại đã bị anh lấy về nhưng tay cô vẫn giữ nguyên cái tư thế cầm máy đấy.

"Sao thế, không giải thích nữa à?" Sở Ninh Dực dần tiến lại gần cô, âm thanh đã toát ra hơi lạnh.

Giải thích, còn giải thích thế nào được nữa?

Thủy An Lạc dường như bị cái giọng điệu lạnh lùng này của anh kích thích, trước vừa mới hút sữa cho mình vì sợ mình bị tức sữa, thế mà ngay sau đó đã trở mặt nói chuyện với mình bằng cái giọng lạnh lùng này luôn rồi.

Cô nghĩ, suy cho cùng thì cô vẫn không phải là đối thủ của Sở Ninh Dực, bởi vì cô không học được cái thói lật mặt gian ác của anh.

Thủy An Lạc co cánh tay lại, sau đó ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng ánh mắt của cô lại mang theo sự bướng bỉnh không chịu khuất phục, "Nếu như anh đã có sẵn đáp án trong lòng rồi thì còn hỏi em làm gì nữa?"

Trong ánh mắt bướng bỉnh đó còn chất chứa cả sự ấm ức, tủi thân vô bờ.

Sở Ninh Dực cất điện thoại đi rồi ngồi ra đằng sau lưng cô, ôm trọn cả cô và con vào lòng.

Thủy An Lạc hơi run lên, có vẻ như bị hành động này của anh làm cho giật mình.

Ôm kiểu mờ ám thể này, lại muốn gì nữa đây?

Sở Ninh Dực ôm siết cô vào lòng, giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai cô: "Thế nên vừa rồi tại sao phải sốt sắng giải thích với anh như thế làm gì?"

Câu này không hề lạnh lùng chút nào, cảm giác như cái núi băng ban nãy vốn không hề tồn tại vậy.

Thủy An Lạc thấy anh hỏi vậy liền cứng đờ cả người, không dám lơ là cảnh giác.

Cảm giác mà Sở Ninh Dực mang đến cho cô thật quá đáng sợ. Tâm trạng của anh giống y như tâm trạng của Tiểu Bảo Bối, khiến cô không tài nào nắm bắt được. Có lẽ một phút trước còn đang cười nói vui vẻ đấy nhưng một giây sau đã khóc ầm lên được rồi.

Hay như kiểu một giây trước anh còn đang rất dịu dàng với cô nhưng sau đó liền có thể biến thành cái núi băng ngay ấy.

Sở Ninh Dực thấy cô không nói gì, giọng nói trầm khàn của anh lại một lần nữa vang lên bên tai cô, "Thủy An Lạc, phản ứng đầu tiên của em là muốn giải thích với anh chứ không phải hỏi những bức ảnh này là do ai gửi cho anh. Điều này có phải đang chứng minh rằng trong lòng em, em để tâm đến chuyện anh sẽ hiểu lầm nhiều hơn đúng không?"

Anh không vào thẳng vấn đề mà lòng vòng một hồi, nhưng Thủy An Lạc vẫn có thể hiểu được rõ ràng.

Với cô, việc giải thích với anh là chuyện quan trọng hơn hết.

Đó là bởi vì cô để tâm đến anh.

Ha ha, anh thật thông minh, có thể nhìn rõ hết thảy mọi việc.

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, khi cô mím chặt môi thì điều đó chứng tỏ là cô đang cố gắng kiềm chế lại cảm xúc thật của mình lúc này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 383: Anh thích em như thế này
Sở Ninh Dực cúi xuống đặt một nụ hôn lên vành tai cô, "Nhưng mà, anh thích em như thế này." Nói rồi Sở Ninh Dực đứng dậy đi ra ngoài.

Cái gì?

Tâm tình bị đè nén trong lòng bỗng chốc tan biến thành mây khói, cô nhìn theo bóng lưng Sở Ninh Dực đi ra ngoài, giây phút này trái tim đang đập loạn nhịp.

Anh vừa mới nói gì cơ?

Anh thích em như thế này!

Thủy An Lạc nhất thời ngây người ra đó, anh ấy vừa mới nói thích cô đấy à?

Anh ấy nói: Nhưng mà, anh thích em như thế này.

Thủy An Lạc cúi xuống nhìn con trai đang tò mò, sống mũi cô cay cay, vậy là cuộc tình này không phải chỉ có một mình cô đang cố gắng, anh ấy cũng đã đáp lại cô rồi đấy, không phải sao?

Thủy An Lạc dỗ Tiểu Bảo Bối đã bị giày vò một hồi đi ngủ xong rồi mới đi xuống nhà.

Thím Vu thấy Thủy An Lạc đi xuống vội vàng chạy đến đỡ cô, nhưng bà cũng không dùng sức mấy, "Thiếu phu nhân, cô đi chậm thôi, cái lũ trời đánh đó mà để tôi bắt được xem tôi có đạp chết chúng nó không." Thím Vu tức giận lên tiếng.

Thủy An Lạc nghe bà nói vậy liền cảm thấy ấm áp trong lòng, "Thím Vu, cháu không sao đâu, chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi, mấy hôm là khỏi ấy mà."

Thím Vu đỡ Thủy An Lạc ngồi xuống bàn ăn, nhìn những vết thương để lộ ra bên ngoài của cô, vành mắt bà lại đỏ lên, không biết còn bao nhiêu vết thương mà bà không nhìn thấy nữa.

"Thiếu phu nhân, cô ngồi xuống trước đi, để tôi đi bê thức ăn lên." Thím Vu nói rồi chạy nhanh vào bếp.

Thủy An Lạc đưa tay xoa bụng, chắc là vì bị đói quá nên giờ ngược lại cô lại chẳng thấy đói nhiều nữa,

Thủy An Lạc ngẩng lên đúng lúc trông thấy Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng làm việc, đôi mắt to tròn chuyển động liên tục, thế nên vừa rồi cũng được xem như là lời tỏ tình của anh dành cho cô đấy sao?

Sở Ninh Dực xuống gác đi đến bên cạnh Thủy An Lạc, nhìn cô nhóc đang cúi đầu cười thầm. Anh xoa đầu cô một cái rồi ngồi xuống bên cạnh, đưa ipad cho cô xem.

Thủy An Lạc thôi không cười thầm nữa ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, hỏi với giọng tò mò: "Cái gì thế?"

"Mẹ nó à, xem kỹ đi." Sở Ninh Dực thản nhiên cười rồi đưa tay nhận lấy bát cơm thím Vu vừa mới xới cho.

Mẹ nó à?

Thủy An Lạc nghe cái cách gọi buồn nôn này, bật cái máy tính bảng lên, trên màn hình hiển thị một trang báo từ hai ngày trước, cái gì mà "Vợ trước bất chấp khoảng cách gọi yêu "ba nó à"", rồi cái gì mà "Vợ trước nhận chức thái tử phi"...

"Cái, toàn cái của nợ gì thế này?" Thủy An Lạc lướt lướt một hồi, không ngờ còn có cả bài viết thương cảm cho anh xinh trai nhà cô nữa chứ.

Thủy An Lạc nói rồi lướt tiếp, tiếp đó là tin tức khi cô gặp nạn, điều khiến cô kinh ngạc chính là Sở Mặc Bạch công khai lên tiếng trước một kênh truyền thông thuộc tập đoàn Sở Thị, nhà họ Sở sẽ dốc hết sức để tìm kiếm Thủy An Lạc.

Trong ký ức của cô, chưa bao giờ cô nhìn thấy tên của ông xuất hiện trên báo đài, tin tức gì hết. Nhưng trước đó cô từng nghe một đứa bạn nói rằng, hơn ba mươi năm trước khi truyền thông mới bắt đầu trở nên thịnh hành, Sở Mặc Bạch chính là người có thể khiến cả giới truyền thông của thành phố A này biến thành cái máy giật tít. Đặc biệt là sau khi ông và người mẫu Hà Tiêu Nhiên ở bên nhau, các thể loại tin tức lá cải liên tùng tục xuất hiện nhiều như nấm sau mưa. Về sau khi Hà Tiêu Nhiên rút lui khỏi giới người mẫu, mọi người cũng không thấy Sở Mặc Bạch xuất hiện trên các mặt báo nữa. Khoảng thời gian đó giới truyền thông của cả thành phố A này đã phải trải qua một thời kỳ tuột dốc cực độ.

Thế cho nên trong ấn tượng của Thủy An Lạc, ông bố chồng trước này của cô ngầu chết đi được.

Mà càng khiến cho người ta kinh ngạc hơn là, tuy đã vắng bóng khỏi những tiêu đề báo kia hơn ba mươi năm, nhưng khi ông lại đứng ra lên tiếng thì vẫn được đẩy lên trang nhất như thường.

Có điều lần này là vì mình, Thủy An Lạc nghĩ, chuyện này cũng đáng để cô cảm thấy vui sướng đấy nhỉ.

"Đừng cười nữa, mặt vốn đã sưng tướng lên rồi." Sở Ninh Dực nhìn cái vẻ mê mẩn của cô nàng hừ lạnh một cái.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 384: Trực giác em mách bảo rằng chính là Viên Giai Di
Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật, cô quay sang nhìn Sở Ninh Dực, bố chồng trước của cô là một người trâu bò như thế tại sao lại sinh ra được một gã như cái núi băng thế này nhỉ, quái thật.

Thủy An Lạc hờn giận lườm anh một cái nhưng vẫn há miệng ăn miếng cơm mà anh đút cho, sau đó lại tiếp tục cúi đầu đọc tin tức.

Bên dưới còn mấy bài báo nói rằng Sở Ninh Dực đã ra nước ngoài công tác, thậm chí còn có người xác nhận rằng Sở Ninh Dực đang ở Pháp, bởi vì công ty chi nhánh bên đó đang xảy ra vấn đề.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, "Cái này ai xác nhận đấy, phải bại não không vậy?"

Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên nhìn cô với vẻ chẳng có ý tứ gì sâu xa, sau đó thản nhiên lên tiếng: "Anh xác nhận đấy, có vấn đề gì à?"

Thủy An Lạc còn chưa ngẩng lên đã cảm thấy một "cơn gió mát" đang không chút khách khí mà thổi vù vù phía sau lưng. Cô quyết định không ngẩng lên nhìn anh nữa mà cúi gằm mặt đọc báo tiếp.

"Uầy, toàn bảo anh là kẻ bạc tình này." Thủy An Lạc nói thế rồi ngẩng lên, vừa mới ngẩng lên liền được Sở Ninh Dực đút thêm cho miếng nữa. Cô nhai nhai mấy miếng rồi nuốt đánh ực một cái rồi mới nói, "Anh tung tin này ra là vì muốn để mọi người đều biết, không cần quá đặt nặng vấn đề tìm kiếm vì dù sao Sở Ninh Dực cũng không để tâm tới hả?"

Sở Ninh Dực thoáng nhướng mày, coi như là thừa nhận những gì cô vừa nói.

Anh làm như vậy mục đích chủ yếu chỉ để cho kẻ đằng sau chuyện này thấy, để kẻ đó nghĩ Sở Ninh Dực anh sẽ không giúp đỡ Thủy An Lạc nữa, như thế mới khiến kẻ đó lơi là cảnh giác được.

Thủy An Lạc hơi bĩu môi, lại cúi xuống đọc tiếp, tuy rằng Sở Mặc Bạch đã lên tiếng nhưng vẫn có người đoán được kết quả này, có lẽ Thủy An Lạc đã thật sự xong phim rồi.

Thậm chí có người còn nói, Sở Ninh Dực cố tình làm như vậy vì muốn giành quyền nuôi tiểu thái tư, thế nên anh chẳng hề bận tâm gì đến chuyện sống chết của Thủy An Lạc cả.

Nhắc đến chuyện này Thủy An Lạc bỗng nhớ tới bản thỏa thuận ly hôn cô để trong cái hộp dưới gầm giường, tuy là trước kia cô cũng cảm thấy Sở Ninh Dực nhắm đến quyền nuôi con, nhưng mà bây giờ Sở tổng đã nói thích cô rồi, thế nên có lẽ cái bản thỏa thuận ly hôn kia cũng đã hết hiệu lực rồi.

Thủy An Lạc nghĩ thế rồi lại nhìn Sở Ninh Dực, "Nhưng mà lần này phải mất bao lâu mới có thể tìm ra được kẻ đó?"

Sở Ninh Dực vừa ăn vừa bình thản nói, "Chỉ cần sau năm ngày tìm kiếm vẫn không thấy kết quả thì cơ bản là đã có thể chắc chắn được việc em gặp nạn rồi, đến lúc đó, kẻ được thuê ắt sẽ đến tìm người thuê mình để đòi tiền."

"Chắc chắn là Viên Giai Di." Thủy An Lạc hừ lạnh một cái.

Đôi đũa trên tay Sở Ninh Dực thoáng khựng lại, sững ra một lúc anh mới nói: "Lúc trước chú Sở có nói, đúng là tên đó có tới bệnh viện thật nhưng không vào trong.

"Đấy, thấy chưa, em biết ngay là cô ta mà." Thủy An Lạc hơi nheo mắt lại nhìn Sở Ninh Dực: "Đã bảo lại tại cái số đào hoa của anh rồi mà."

Sở Ninh Dực đập lên đầu cô một cái, "Mẹ nó à, ăn cơm của em đi."

Thủy An Lạc au ui một cái, cái kiểu xưng hô này thật là buồn nôn chết đi được ấy.

Nhưng lúc Thủy An Lạc ăn cơm thi thoảng vẫn liếc sang Sở Ninh Dực một cái, rốt cuộc anh có ý gì thế? Có tin mình hay không đây?

Hay là anh không tin kẻ đó là Viên Giai Di?

Thủy An Lạc nghĩ đến tính khả thi của cái thứ hai, buồn bực cầm cái đũa chọc chọc vào bát cơm, mất cả ngon.

"Có vấn đề gì thì hỏi thẳng, đừng có tự ý gán tội cho anh." Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, lạnh lùng nói.

"Khụ..." Thủy An Lạc suýt tí nữa thì sặc nước miếng, cô ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không thể tin nổi.

Được rồi, cô quên mất là Sở tổng nhà mình chính là tiên, không gì có thể giấu được anh hết, thế nên Thủy An Lạc cũng mặc kệ mà nói thẳng toẹt luôn: "Trực giác của em mách bảo rằng người đó chính là Viên Giai Di."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 385: Thiếu phu nhân, cô có ngốc không thế?
Sở Ninh Dực chậm rãi ăn cơm, "Rồi thì sao?"

"Ớ?" Còn rồi cái gì nữa, chuyện sau đó không phải là chuyện mà anh phải làm đấy sao?

"Chỉ vì nghĩ rằng cô ta chưa hết tình cảm với anh nên em liền nghĩ rằng người hại em chính là cô ta à?" Sở Ninh Dực bình thản lên tiếng, như thể chỉ đang thuật lại một vấn đề gì đó chứ không xen lẫn bất cứ tình cảm cá nhân nào.

Thủy An Lạc cau mày, "Chẳng lẽ mới chỉ thế còn chưa đủ sao? Anh không hiểu phụ nữ đâu, như Lâm Thiến Thần đấy, chẳng phải vì anh mà cô ta bất chấp luôn việc vu oan cho em sao chép báo cáo, thậm chí còn mua chuộc Thủy An Kiều bắt cóc em đấy còn gì?"

Sở Ninh Dực gật đầu, "Thế nên, tất cả đều là do lỗi của anh?"

"Thế chẳng lẽ lại là em?" Thủy An Lạc bướng bỉnh gân cổ lên cãi.

Sở Ninh Dực nhìn thấy cái dáng vẻ gân cổ gà lên của cô, bật cười: "Chẳng lẽ em không cảm thấy đó là vinh hạnh của em à? Xem đi, em chọn được một người đàn ông tốt đến mức nào chứ."

Thủy An Lạc tí thì sái luôn cả cổ, kinh hãi nhìn Sở Ninh Dực, rõ ràng có ý muốn nói: Sở tổng, mặt mũi của anh đâu mất rồi?

Sở Ninh Dực lại chẳng hề để tâm đến ánh mắt của cô, cúi xuống ăn cơm tiếp, nhưng trước khi cho cơm vào miệng anh liền nõi rõ: "Nếu như thật sự là cô ta, anh cũng sẽ không tha cho cô ta đâu."

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn anh, cô không bỏ sót đôi lông mày đang nhíu chặt của anh.

Thế có nghĩa là cô đang làm khó anh sao?

Chẳng phải đó là con gái của người cứu mạng anh sao?

Sở Ninh Dực quả thật đang cau mày, nhưng không phải là vì khó xử mà chỉ là anh không mong kẻ đó là Viên Giai Di thật mà thôi, dù sao thì cha cô ta cũng là liệt sĩ, anh không muốn Viên Giai Di bôi gio trát trấu lên mặt của cha mình, hay đó cũng chính là thầy của anh.

Sau bữa trưa, việc đầu tiên của Sở Ninh Dực đó là phải tịch thu điện thoại của Thủy An Lạc. Thủy An Lạc thầm nghĩ: Sở tổng có phải anh bị ngáo rồi không, điện thoại của người ta bị rơi mất trong cái trận sạt lở đó rồi còn gì?

Sở Ninh Dực đòi xong mới nhớ ra, ho khụ một cái để giấu đi sự ngượng ngùng của bản thân.

"Qua mấy hôm nữa anh bảo chú Sở đi làm lại sim với mua điện thoại mới cho em." Sở Ninh Dực nói rồi ngắt luôn cái cục wifi với dây điện thoại cố định ra.

Thủy An Lạc chớp mắt, đứng trong phòng khách thấy Sở Ninh Dực làm thế thì không thể tin nổi.

"Anh... anh làm gì thế?" Thủy An Lạc lắp bắp nói, thế này khác nào cắt đứt mọi đường lùi của cô.

"Khoảng thời gian này không được liên lạc với thế giới bên ngoài, đặc biệt là với Kiều Nhã Nguyễn và Mặc Lộ Túc." Sở Ninh Dực thản nhiên nói, sau đó quăng ra một câu nhẹ tênh trước khi Thủy An Lạc kịp há miệng ra phản bác: "Không phải nói nữa, anh đang đề phòng em đấy."

Ờ thì -- ___--

Thủy An Lạc ngậm miệng, xin hỏi cô còn có thể nói được cái gì nữa đây?

"Thế em cũng không thể xem tin tức của mấy ngày này nữa à? Em sẽ buồn chán đến chết mất, với cả anh ngắt wifi đi như thế, thím Vu không lên mạng nữa sao?" Trước khi Sở Ninh Dực quay người đi lên lầu, Thủy An Lạc đã bật lại.

Thím Vu vừa dọn dẹp xong đi ra liền nghe thấy Thủy An Lạc nói vậy, không nhịn được thầm kêu lên trong lòng: Thiếu phu nhân, cô có bị ngốc không thế, thế chẳng phải nói cho thiếu gia biết là tôi cũng có điện thoại sao?

Quả nhiên, thím Vu còn chưa kịp than xong Sở Ninh Dực đã đi qua Thủy An Lạc nhìn thím Vu nói: "Thím Vu, đưa điện thoại của thím cho tôi."

Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực đưa tay ra trước mặt thím Vu, chớp mắt một cái mới phản ứng lại kịp, không khỏi kêu lên, cô điên rồi à? Sao tự dưng lại đi nhắc Sở Ninh Dực là thím Vu cũng có điện thoại chứ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 386: Em dùng ánh mắt nhìn kẻ thứ ba nhìn ai đấy!
Thím Vu "đau trứng" đưa điện thoại cho Sở Ninh Dực, lúc nộp lên còn nói: "Thiếu gia, đưa sim cho cậu là được rồi mà, điện thoại tôi còn phải dùng nữa." Ví dụ như chụp ảnh cho cậu và thiếu phu nhân chẳng hạn.

Sở Ninh Dực thoáng nhướng mày, đương nhiên là anh biết cái tật xấu đó của thím Vu, dung túng cho thím Vu đương nhiên là anh có lý do của mình, hay phải nói là những tấm ảnh đó sẽ có lúc phải dùng đến.

Thế nên Sở Ninh Dực liền gật đầu, chỉ tịch thu sim điện thoại của thím Vu thôi.

Thủy An Lạc ôm con tim thủy tinh tan vỡ nhìn Sở Ninh Dực bước lên gác, sau đó lại quay ra nhìn thím Vu.

"Thím Vu, sao thím lại có thể..." Cứ thế mà giao sim cho anh ấy chứ?

Thím Vu cũng đành câm nín, cái này phải trách ai, còn chẳng phải vì cô nhiều lời đó sao?

Thủy An Lạc quăng cái điện thoại đã bị cắt mạng đi, ngay cả lên mạng đọc báo thôi cũng bị Sở Ninh Dực giám sát thế này, vậy nên cô căn bản là chẳng có cách nào để liên lạc với Kiều Nhã Nguyễn rồi, không biết giờ nó thế nào rồi nữa.

Thím Vu thấy Thủy An Lạc phải uống thuốc kháng sinh, không thể cho con bú nên khuyên cô tranh thủ thời gian này cho Tiểu Bảo Bối cai sữa luôn.

Thủy An Lạc cúi xuống nhìn Tiểu Bảo Bối đang hăng hái trèo lên giường cho bằng được, cũng đến lúc phải "cắt khẩu phần" của nhóc con nhà cô rồi.

Về chuyện này Sở Ninh Dực ngược lại lại cảm thấy khá vui vì anh đã sớm ngứa mắt cái cảnh thằng nhóc con này cả ngày nằm bò trên ngực mẹ đòi bú rồi.

Mỗi tối, An Phong Dương đều sẽ báo cáo tình hình tiến triển cho Sở Ninh Dực, để đề phòng Thủy An Lạc chạy ra ngoài tìm cách gọi điện, cho nên lúc bọn họ nói chuyện Thủy An Lạc cũng phải có mặt.

Thủy An Lạc dựa vào sofa nhìn hai người đàn ông nói một thôi một hồi, nhìn hai cái tên này chẳng khác quái gì một đôi gian phu dâm phụ cả, đêm nào cũng hẹn hò bí mật các thứ.

"Anh nói này Em Đẹp Gái, anh đang nói chuyện nghiêm túc với em và Sở tổng nhà em một cách quang minh chính đại đấy nhé, cái ánh mắt nhìn kẻ thứ ba đó của em là nhìn ai đấy hả?" An Phong Dương tao nhã ngồi dựa vào sofa phía đối diện Thủy An Lạc, nhìn cô cười tít mắt.

"Đêm nào cũng chạy tới đây gặp riêng nhau, không phải là kẻ thứ ba thì là cái gì?" Thủy An Lạc hứ một cái.

Sở Ninh Dực quay sang nhìn cô gái đang ngồi dựa vào sofa, anh biết cô vẫn còn đang trách anh chuyện không cho cô gọi điện thoại.

"Chậc chậc, nghe chua ngoa chưa kìa, lại nói, anh làm thế này là vì ai hả? Anh cũng tới để gặp riêng em đấy thôi." An Phong Dương cười nói.

Sở Ninh Dực cau mày, cầm cốc nước ép trên bàn đẩy sang cho anh ta.

An Phong Dương giơ tay ra nhận, cười cười đứng dậy, "Thôi, muộn rồi, anh về trước đây." An Phong Dương nói rồi đi ra ngoài, nhưng lúc đi ra đến cửa phòng làm việc thì lại ngoái lại nhìn Thủy An Lạc, "Đúng rồi, thân là một người anh, anh tặng cho em thêm một tin này nữa này, bạn thân của em đã quay về bệnh viện đi làm lại rồi, có Phong Tứ ở đó, cô ấy đã sớm biết em không có việc gì rồi."

"Thật không?" Thủy An Lạc buồn rầu cả tối cuối cùng cũng trở nên tươi tỉnh hơn. Cô chạy đến túm lấy cánh tay của An Phong Dương, "Thế anh đã gặp nó chưa?"

Thủy An Lạc vừa mới nói xong, đã bị Sở Ninh Dực kéo lại vào lòng.

An Phong Dương thấy hành động đó của Sở Ninh Dực, khẽ cười nhưng không thèm để bụng cái sự keo kiệt này của tên này.

"Nhưng Mặc Lộ Túc thì vẫn chưa về, hình như chưa từ bỏ việc tìm kiếm em đâu." An Phong Dương nói, quả nhiên là lại nhìn thấy vẻ mặt của Sở Ninh Dực thoáng thay đổi.

Thủy An Lạc ngập ngừng, đàn anh tận mắt thấy mình rơi xuống, chắc anh ấy sẽ là người cảm thấy tự trách hơn bất cứ ai.

"Cậu có thể biến đi được rồi đấy." Sở Ninh Dực cau mày nói.

An Phong Dương nhún vai, quay người đi luôn.

Thủy An Lạc vẫn cúi gằm đầu, thậm chí ngay cả lúc An Phong Dương đi về cũng không để ý.

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc vẫn còn ngẩn ngơ một cái, lướt qua cô đi mất. Giờ thì hay rồi, con đường cuối cùng của mình cũng mất luôn rồi.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 387: Cô khó chịu cũng đúng lúc thật đấy
"Sở Ninh Dực, trả điện thoại cho em." Thủy An Lạc bước nhanh tới chắn không cho Sở Ninh Dực đi, sau đó giơ tay ra đòi điện thoai, cô nhất định phải báo với đàn anh là cô vẫn còn sống.

Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn cái tay cô đang đưa ra trước mặt mình, sắc mặt lại lạnh thêm mấy phần.

"Sao nào, em lo anh ta tự trách vì chuyện của em đến thế cơ à?" Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

Thủy An Lạc hít một hơi thật sâu, bàn tay chìa ra vẫn không thu về, vẫn nhìn chằm chằm vào anh, "Đưa đây cho em!"

Sở Ninh Dực thấy cái vẻ khăng khăng này của Thủy An Lạc, quanh thân lại toát ra khí lạnh như băng.

Thủy An Lạc mím môi nhưng nhất quyết không chịu nhượng bộ, hôm nay cho dù có thế nào cô cũng nhất định phải lấy lại được điện thoại của mình.

"Thủy An Lạc, em cho anh một lý do đi." Sở Ninh Dực lên tiếng, rõ ràng đang rất kiềm chế bản thân mình.

Lý do?

Thủy An Lạc nghĩ, người như Sở Ninh Dực làm bất cứ chuyện gì đều phải cần tới lý do sao, anh luôn dùng lýtrí của mình để giải quyết mọi vấn đề mà không dây dưa tới tình cảm.

"Sở Ninh Dực, em không thể vì để đối phó với những kẻ muốn làm tổn thương em mà lại khiến những người quan tâm đến em phải tự trách, đau khổ như thế." Thủy An Lạc gằn từng câu từng chữ, mỗi lời cô nói ra đều nghiêm túc một cách kỳ lạ.

"Những người quan tâm đến em?" Sở Ninh Dực lặp lại mấy chữ đó một lần nữa, nhưng giọng điệu lại mang theo sự mỉa mai và châm chọc, "Hay phải nói là người yêu em mới đúng."

"Sở Ninh Dực!" Thủy An Lạc tức giận quát lên.

Không biết là vì bị anh nói trúng sự thật, cho nên cô mới không thể kiềm chế nổi cơn giận của mình hay là vì không thể nào hiểu nổi cái kiểu lý trí của anh nên mới không khống chế được cơn giận, tóm lại là cô phát điên lên rồi.

"Anh không chỉ không hiểu thế nào là tình cảm, mà anh chính là một con heo chẳng biết một tí gì tình cảm hết." Thủy An Lạc hét lên, đẩy anh ra rồi chạy về phòng mình.

Tình cảm của cô đối với đàn anh, đó là sự kính trọng.

Còn việc để người khác không phải lo cho mình thì đó chính là một phép lịch sự tối thiểu của một con người, nhưng anh lại không hiểu điều này.

Anh không những không hiểu, thậm chí anh còn khịt mũi coi thường phép tắc lịch sự cơ bản này nữa chứ.

Thấy Thủy An Lạc chạy ra ngoài rồi đóng sầm cửa phòng ngủ lại, bên tai Sở Ninh Dực vẳng lại câu cô vừa mới mắng mình. Dám mắng anh là heo, lá gan của cô nhóc này thật sự càng ngày càng lớn rồi đấy?

***

Lúc này dưới hạ lưu, cường độ tìm kiếm cũng ngày một ít dần, có thì cũng chỉ là những quân nhân được hạ lệnh tiếp tục tìm kiếm, ngoài ra còn có Mặc Lộ Túc vẫn chưa hề rời khỏi nơi này.

Trong bóng tối, hai tay Mặc Lộ Túc chắp sau lưng, vẫn chỉ có một hình ảnh lặp đi lặp lại trước mắt anh, đó chính là cảnh Thủy An Lạc trượt chân rơi xuống chỗ đất đá sạt lở rồi trôi đi mất.

Lan Hinh đứng cách đó không xa, hai tay cô ta siết chặt lại. Cô ta không tin, đã nhiều ngày như thế rồi, Thủy An Lạc còn có thể sống được sao? Có khi xác của cô đã bị đám đất đá kia vùi lấp rồi không chừng?

Nghĩ vậy, khóe môi cô ta lại nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Cô ta lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn gửi đi.

[Mười giờ sáng ngày mai, đến quán cafe đối diện bệnh viện.]

Gửi xong tin nhắn cô ta liền xóa đi luôn, sau đó tắt máy cất đi rồi mới bước tới.

Vừa bước tới cô ta đã nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Mặc Lộ Túc, buồn rầu nói, "Lộ Túc, đã bốn ngày trôi qua rồi, anh cũng nên bỏ cuộc đi thôi."

"Buông tôi ra." Mặc Lộ Túc lạnh lùng nói, "Lan Hinh, cô khó chịu cũng đúng lúc thật đấy." Mặc Lộ Túc nói rồi bất ngờ nhìn thẳng vào mặt cô ta, lúc này trong mắt đã dâng lên sự lạnh lẽo cực hạn.

Lan Hinh run bắn người lên một cái, trong con ngươi màu lam nhạt ánh lên vẻ đau khổ vì bị hoài nghi, "Lộ Túc, anh có ý gì thế?"

"Tôi có ý gì cô còn không hiểu sao? Sao cứ phải chọn lúc mưa to nhất rồi đòi đi đưa thuốc, sao lại cứ phải cảm thấy khó chịu vào đúng lúc đó hả?" Mặc Lộ Túc từng bước từng bước một ép cô ta lùi về phía sau, từng câu từng chữ lạnh như thể bị tẩm độc.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 388: Cuộc chất vấn không kết quả
Lan Hinh lùi từng bước về phía sau, "Lộ Túc, rốt cuộc anh đang nói gì thế, em không biết tại sao mình lại khó chịu vào lúc đó, em càng không biết sẽ xảy ra chuyện như thế này. Vì chuyện này em còn cảm thấy tự trách nhiều hơn cả anh đấy anh có biết không hả?" Lan Hinh lớn tiếng cãi lại, sau đó bỗng đẩy Mặc Lộ Túc một cái thật mạnh, "Tại sao lại nghi ngờ em như thế, tại sao em phải hại con bé cơ chứ?"

"Bởi vì tôi yêu cô ấy." Mặc Lộ Túc gắt lên, giọng nói của anh lan tỏa trong không gian, thanh âm chứa đựng cả sự phẫn nộ cùng thê lương.

Thanh âm dần loãng ra, vang vọng trong núi, nói cái gì mà "rung động cõi lòng" thì chắc cũng chỉ đến thế này là cùng.

Tiếng gió thét gào, dần dần che lấp âm thanh vẫn quanh quẩn vẳng lại trong rừng núi.

Lan Hinh sững cả người, nhìn chằm chằm vào Mặc Lộ Túc.

"Bởi vì anh yêu cô ấy, vì em yêu anh, cho nên anh liền khẳng định là em muốn hãm hại cô ấy sao?" Lan Hinh nói, nước mắt không ngừng rơi xuống, "Tại sao em lại phải làm như thế? Người cô ấy yêu là Sở Ninh Dực, em chỉ mong sao cô ấy và Sở Ninh Dực có thể ở bên nhau, vì so với việc cô ấy chết đi, chuyện cô ấy yêu người khác càng có thể khiến anh hết hy vọng nhanh hơn. Thế tại sao em lại phải hại cô ấy chứ?" Lan Hinh đáp trả lại một cách gay gắt, "Chẳng lẽ trong lòng anh, em chính là một đứa con gái lòng dạ hiểm độc như thế sao?"

Lan Hinh hét lên, cuối cùng như cạn kiệt sức lực liền ngồi bệt xuống đất.

Nước bùn lạnh trên mặt đất thấm vào quần áo, cảm giác lạnh lẽo ngấm dần vào cơ thể.

"Tại sao em lại phải hãm hại cô ấy, trên đời này không ai mong cô ấy sống sót hơn em cả, bởi vì trong cuộc đời này người mà chúng ta không bao giờ có thể đánh bại chính là người chết, em không muốn tranh giành anh với một người đã chết." Lan Hinh nói, từng giọt nước mắt tí tách tuôn rơi.

Mặc Lộ Túc cúi xuống nhìn người con gái đang ngồi bệt dưới bùn đất, nghe giọng nói thảm thiết bi thương của cô.

Từng lời từng chữ của cô đều rất hợp tình hợp lý.

Là mình đã hiểu lầm cô ấy rồi sao.

Mặc Lộ Túc khẽ thở dài, ngẩng lên nhìn bầu trời đêm. Một lúc sau anh mới khàn giọng nói, "Xin lỗi." Nói xong anh liền đi khỏi nơi này.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, trên gương mặt của Lan Hinh lúc này không còn sự vô tội và đau khổ như vừa rồi nữa, mà thay và đó là sự lạnh lùng âm hiểm.

Lan Hinh bóp chặt bùn đất trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng trên thế gian này, một khi cô ta không còn tồn tại nữa, thì anh chính là của em rồi. Thế nên cô ta vốn không nên sống để làm gì cả."

Từng câu từng chữ một đều mang theo sự hiểm ác ngấm vào bùn đất, không để cho bất kỳ ai nghe thấy.

Ánh trăng bị mây đen che khuất cũng che lấp luôn vẻ hiểm độc trên mặt Lan Hinh.

Sở Ninh Dực đứng trong phòng làm việc một hồi lâu, cuối cùng khi ánh trăng bị tối đi anh mới hoàn hồn lại, sau đó bước về phía phòng của Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc lúc này đang ôm cái gối đánh đấm liên tục, hoàn toàn coi cái gối kia thành người đàn ông "nào đó".

"Ai bảo anh không hiểu tình người, cho anh không biết cái gì là tình thân, tình bạn, tình yêu này, cái đồ EQ thấp này nữa chứ." Thủy An Lạc tức giận nói, nói một câu lại đánh một cái.

Nhưng khi nhìn sang con trai đang ngủ say sưa bên cạnh, được rồi, cô nói sai rồi, anh hiểu tình thân chứ, điều này chủ yếu thể hiện trên phương diện tình cảm của anh với con trai mình.

Thủy An Lạc đang ôm cái gối xả tức, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

"Người ta chết từ tám đời rồi, gõ cái gì mà gõ." Thủy An Lạc cố nén cơn tức xuống gào lên.

Sở Ninh Dực xem như không thấy cơn điên của cô, hơn nữa gõ cửa chẳng qua cũng chỉ là vì phép lịch sự, vì khi Thủy An Lạc nói ra câu kia thì anh đã đẩy cửa bước vào luôn rồi.

Thủy An Lạc thấy người đi vào liền quẳng luôn cái gối về phía anh.

Sở Ninh Dực đưa tay ra chộp lấy cái gối, cau mày nói: "Em quậy đủ chưa?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 389: Anh không gánh nổi
"Quậy?" Thủy An Lạc cười lạnh, cô nghiến răng gằn từng chứ nói, "Có phải đối với anh mà nói thì tất cả mọi chuyện xuất phát từ tình cảm đều là quậy phá hết không, từ trước đến giờ anh chưa từng để ý tới cảm nhận của bất cứ ai có đúng không?

Sở Ninh Dực nghe thấy những gì Thủy An Lạc nói, vốn định ném cái gối lại nhưng thấy con trai đang ngủ trên giường, anh đành thu tay lại, từ từ đặt gối ra sau lưng cô.

"Nếu như đánh rắn động cỏ đến kẻ muốn hãm hại em, vậy hậu quả..." Sở Ninh Dực nói, dần dần dựa sát vào cô, hơi thở nóng ấm của anh phả lên má cô.

"Em tự chịu lấy." Thủy An Lạc bướng bỉnh siết chặt hai tay.

"Anh không thể gánh chịu nổi." Giọng nói của Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc cùng lúc vang lên.

Thủy An Lạc hơi sững sờ, dư âm câu nói của cô vẫn vang vang bên tai mình, nhưng câu nói như sấm rền của anh cũng đã vang vọng bên tai.

Thủy An Lạc vì một câu nói này của anh mà như thể nuốt mất lưỡi, không thể thốt nổi một lời.

Cô luôn cảm thấy Sở Ninh Dực là một người vô tình, bởi từ trước đến giờ anh chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của bất kỳ ai, không để ý đến Kiều Nhã Nguyễn sẽ đau lòng hay không, không quan tâm đến việc đàn anh có tự trách hay không.

Nhưng chỉ một câu nói của anh thôi cũng luôn có thể chạm được đến nơi sâu nhất trong lòng cô.

Anh quan tâm đến cô.

Hơn nữa chỉ mình cô mà thôi.

Đối với ai anh cũng đều lạnh lùng đến cực điểm, chỉ khi đối xử với cô anh mới thâm tình tới tận máu xương.

Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc đang đờ ra đó nhìn mình chằm chằm, khóe miệng anh cong cong, anh dịu dàng vuốt ve gò má mềm mại của cô, "Sao không nói nữa, bị mèo cắn mất lưỡi rồi à?"

Thủy An Lạc bị giọng nói của anh lôi về hiện thực, không nhịn được mà trốn tránh ánh mắt của anh.

Nhưng những ngón tay thon dài của Sở Ninh Dực đã đặt trên cằm cô. Nói là đặt, không bằng nói là kiềm giữ, ngăn không cho cô quay đi.

Cái trán của Sở Ninh Dực nhẹ nhàng tì lên trán cô, cánh môi mỏng phủ xuống mát lạnh, nhưng lại rất dịu dàng.

Thủy An Lạc muốn lùi về phía sau, lại bị những ngón tay của anh giữ chặt không cho nhúc nhích.

"Em..." Thủy An Lạc mở miệng, nhưng tiếng nói không giống như bình thường vừa mới thoát khỏi đôi môi, giọng nói vụn vặt vừa mới thốt lên đã bị đôi môi của anh nuốt trọn.

Bầu không khí trở nên thật mờ ám...

Gương mặt trái xoan của Thủy An Lạc đỏ bừng, ngay đến cả nhịp tim vừa mới trở lại bình thường đã lại bắt đầu rộn lên.

"Thủy An Lạc, trên thế giới này có rất nhiều người, nhưng tình cảm của anh chỉ có bấy nhiêu thôi. Anh chỉ muốn dành tất cả sự chú ý của anh cho một người, không muốn lãng phí tình cảm của mình cho những kẻ chẳng liên quan gì đến anh. Còn em, đừng dùng thế giới quan của em áp đặt lên thái độ sống của anh, hiểu không?"

Sở Ninh Dực nói rất chậm, mỗi câu mỗi chữ dường như đều quấn quýt lấy cánh môi của cô.

Thủy An Lạc có thể cảm nhận được cơn giận của anh, nhưng lần này, sự trừng phạt của anh đối với cô lại thật giày vò.

Thủy An Lạc không chịu nổi mà tóm chặt chăn, người đàn ông kề cận trong gang tấc này khiến cô không thể nhìn rõ dung mạo của anh, nhưng lại có thể nhìn thấy vẻ không vui của anh hiện rõ trong đôi mắt sáng ngời.

Thủy An Lạc nghĩ, nếu như anh mà còn không bỏ ra, mình chắc chắn sẽ chết ngạt mất.

Nếu vậy đến lúc đưa đến bệnh viện, khám nghiệm tử thi xong tra ra chết vì lý do tim đập nhanh dẫn đến tắc thở, không biết anh có bị phán tội không nhỉ?

Trước lúc Thủy An Lạc kịp ngạt thở, cô liền rướn cổ nói với anh, "Sở tổng, nếu anh còn không chịu bỏ ra thì chuẩn bị nhặt xác em được rồi đấy."

Sở Ninh Dực nghe nghe vậy, nhíu mày rồi liền lùi lại một chút.

Thủy An Lạc thở phào ra một cái, bóp mạnh vào cái cổ mỏi nhừ của mình, tí nữa thì gãy cổ rồi.

Mãi cho đến khi cái cổ của Thủy An Lạc dịu đi một chút cô mới quay ra nhìn Sở Ninh Dực, giọng nói nhẹ nhàng chất chứa sự trông mong xen lẫn sự không dám khẳng định: "Thế nên ý của anh là, tình cảm của anh đã dành hết cho em rồi đúng không?"
 
Top