Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 390: Cuộc gọi trí mạng
Sở Ninh Dực từ trước đến giờ chưa bao giờ nói rõ tình cảm của anh đối với cô.

Nhưng kiểu tình cảm vòng vo tam quốc này của anh lại càng khiến cô cảm động hơn.

Sở Ninh Dực híp mắt nhìn cô, cuối cùng quay người... đi luôn!?

Thủy An Lạc liền ngẩn ra, thấy cửa bị đóng lại, chuyện quái gì thế này?

Sở tổng, anh kiêu ngạo như thế liệu có tốt không đây?

Tuy rằng kế hoạch dụ dỗ Sở tổng thổ lộ thất bại, nhưng Thủy An Lạc vẫn cảm thấy rất vui, vì Sở tổng đã nói, anh không có tình cảm với người khác, vì tình cảm của anh đã trao trọn hết cho cô rồi.

Thế là Thủy An Lạc được một đêm ngon giấc, ngủ thẳng một mạch cho đến sáng hôm sau luôn.

Lúc tỉnh dậy không thấy Tiểu Bảo Bối đâu nữa, chắc là được Sở Ninh Dực bế đi rồi. Cô rửa mặt xong đi ra ngoài liền nghe thấy tiếng của Sở Ninh Dực đang nghe điện thoại dưới nhà.

"Theo sát gã, có lẽ sẽ là ngày hôm nay." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

Bước chân xuống nhà của Thủy An Lạc thoáng khựng lại, một tay vịn thành cầu thang, chân bước xuống lầu còn chưa kịp hạ xuống.

Gã?

Ai cơ?

Thủy An Lạc đi từ từ xuống nhà, trong đầu còn đang nghĩ xem cái "gã" đó rốt cuộc là ai.

Nghĩ rồi, trong mắt cô hiện lên một vẻ hung ác nhưng lại nhanh chóng biến mất.

Dạo này Tiểu Bảo Bối vô cùng yêu thích con ngựa yêu của nhóc. Từ khi có nó, cu cậu không cần làm động vật bò sát nữa, cậu nhóc bắt đầu tiến hóa theo hướng nhân loại rồi, không lúc nào là không hưởng thụ cảm giác tự hào khi đi bằng hai chân.

Cho nên lúc Thủy An Lạc đi xuống nhà thì Tiểu bảo Bối đang cưỡi con ngựa yêu chạy như giặc trong nhà, ngay đến cả thím Vu cũng phải chạy đằng sau đuổi theo cu cậu.

Sở Ninh Dực dập máy rồi quẳng luôn điện thoại lên bàn, đi vào nhà vệ sinh dưới tầng một.

Thủy An Lạc từ từ đi xuống, thấy Sở Ninh Dực vào nhà vệ sinh, sau đó thấy cái điện thoại trên bàn hai mắt liền sáng rực lên, hai tròng mắt tối lại. Cô cẩn thận cầm điện thoại lên, len lén nhìn về phía phòng vệ sinh, Sở Ninh Dực vẫn đang ở trong đó chưa ra, chắc là giải quyết nỗi buồn lớn rồi.

Giờ khắc này Thủy An Lạc vô cùng hy vọng Sở tổng vĩ đại nhà mình đang bị táo bón, táo bón đi anh ơi.

"Thiếu phu nhân?" Thím Vu nhìn thấy vẻ đắc ý đó của cô, không nén nổi tò mò hỏi.

"Suỵt..." Thủy An Lạc ra hiệu cho thím Vu im lặng, chân cô lập tức bị cái tay nho nhỏ của con trai vỗ vỗ mấy cái, Thủy An Lạc cúi xuống xoa đầu cậu nhóc: "Ngoan, tự chơi đi, mami gọi điện cho mẹ nuôi con đã."

Tiểu Bảo Bối chớp mắt, mami ngó lơ nhóc thật kìa?

Cái tay nho nhỏ lại vỗ vào chân mami mấy cái nữa, "A... a..."

Thủy An Lạc ngồi xuống sofa, một tay bế Tiểu Bảo Bối lên, sau đó đặt cậu nhóc lên đùi mình, một tay khác bấm số điện thoại của Kiều Nhã Nguyễn.

Đã là ngày thứ hai Kiều Nhã Nguyễn về viện đi làm, cả người vẫn cứ như đang mất hồn, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên cô mới thất thần rút điện thoại ra, nhìn cũng không nhìn cứ thế là nghe, "Alo..."

"Lão Phật Gia, là tao, là tao nè." Thủy An Lạc kích động nói, sau bốn ngày xảy ra chuyện, cuối cùng cô cũng liên lạc được với Lão Phật Gia nhà mình rồi.

"Lạc Lạc?" Bộ dạng mất hồn của Kiều Nhã Nguyễn lập tức biến mất, cô nhỏ tiếng kêu lên, căng thẳng nhìn bốn phía, rồi mới đi nhanh ra ngoài.

Chỉ là sau khi Kiều Nhã Nguyễn đi ra ngoài rồi, từ trong góc khuất lại có một người từ từ đi ra ngoài.

Lan Hinh đút hai tay trong túi áo blouse trắng. Cô ta hơi cau mày nhìn theo hướng mà Kiều Nhã Nguyễn vừa mới đi khỏi, "Lạc Lạc" mà cô ta vừa mới nói là Thủy An Lạc ư?

Lan Hinh nghĩ, hai hàng lông mày lại nhíu chặt lại, chẳng lẽ Thủy An Lạc căn bản vẫn chưa chết?

Lan Hinh cúi xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ hôm qua đã hẹn gặp, nếu như Thủy An Lạc chưa chết, vậy thì ai đã cứu cô ta?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 391: Kế hoạch
Lan Hinh nghĩ một hồi rồi nhanh chóng quay trở lại phòng làm việc của mình.

Chạy ra tới tận vườn hoa rồi Kiều Nhã Nguyễn mới nhỏ giọng nói: "Mày không sao thật chứ, tốt quá rồi, tao còn tưởng Phong Phong lừa tao cơ?"

Thủy An Lạc nghe cái giọng nghèn nghẹn của Kiều Nhã Nguyễn thì càng cảm thấy áy náy hơn. Mấy ngày này chắc cô ấy sẽ thấy tự trách đến chết mất vì cô chưa bao giờ thấy Kiều Nhã Nguyễn khóc cả.

"Tao không sao, tại Sở Ninh Dực không cho liên lạc với mày thôi. Mày có liên lạc được với đàn anh không? Báo với anh ấy một tiếng hộ tao là tao không sao nhé, tao không nhớ số điện thoại của anh ấy." Thủy An Lạc nói rồi vẫn ngoái đầu nhìn về phía nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng giật nước vội nói: "Sở Ninh Dực ra rồi, tao dập mày trước đây." Nói rồi cô dập điện thoại rồi quăng luôn máy lên bàn, tiếp tục bế con chơi.

Sở Ninh Dực chỉnh lại tay áo của mình xong đi ra, đi tới chỗ sofa cúi xuống nhìn hai mẹ con nhà kia, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Thủy An Lạc bị anh nhìn mà không nói gì, chột dạ, thấp thỏm không yên đành mở miệng nói mà không tránh khỏi việc bị lắp bắp: "Nhìn, nhìn cái gì?"

Sở Ninh Dực hừ lạnh một tiếng, vươn tay lấy cái điện thoại trên bàn, nhưng lúc chạm lên màn hình thấy nóng nóng liền cau mày lại.

"Thủy An Lạc?" Sở Ninh Dực gọi với giọng cảnh cáo.

Thủy An Lạc sờ một tay lên đầu, nghĩ nghĩ rồi mới đáp: "Em chỉ gọi một cuộc điện thoại cho Nhã Nguyễn thôi, nói đúng một câu thôi, thật đấy!" Nói rồi cô giơ một ngón tay lên, nhìn anh với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Tiểu Bảo Bối đang ngồi trong lòng mẹ, ngẩng lên chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu nhìn ba, cái tay khua khoắng giữa không trung.

"Đa~ đa~" Tiểu Bảo Bối chắc định gọi daddy, nhưng vì phát âm vẫn chưa chuẩn nên không nghe ra ý nghĩa cụ thể nào cả.

Sở Ninh Dực càng nhíu chặt lông mày, nhưng hai mẹ con nhà kia đều trưng ra vẻ mặt vô tội mà nhìn anh, anh còn có thể nói gì được nữa đây?

Kiều Nhã Nguyễn dập điện thoại xong cầm điện thoại đập nhẹ lên cằm mấy cái, nhìn ngó xung quanh một hồi, không thấy bóng dáng ai mới yên tâm quay về viện, tâm trạng lúc này đã tốt hơn nhiều.

Lan Hinh đang đứng trong phòng làm việc của mình nhìn xuống chỗ Kiều Nhã Nguyễn dưới lầu, trên mặt lại toát lên vẻ độc ác, xem ra cô ta phải thay đổi kế hoạch một chút rồi.

***

Sở Ninh Dực ngồi xuống cắn lên môi cô một cái, "Thủy An Lạc, em có đầu óc một chút đi, giờ Kiều Nhã Nguyễn đang ở bệnh viện, nếu em liên lạc với cô ấy, hậu quả sẽ thế nào em đã nghĩ đến chưa?"

"Gì cơ?" Thủy An Lạc chớp mắt, một lúc sau mới mở miệng nói: "Ý anh là..." Thủy An Lạc đang nói, bỗng nhiên vỗ lên đầu mình một cái, nếu cô gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn bị Viên Giai Di nghe được, vậy chẳng phải sẽ đi tong mất kế hoạch của Sở Ninh Dực sao?

"Em xin lỗi." Thủy An Lạc cúi đầu nói xin lỗi, cô thực sự không nghĩ nhiều đến thế, cho nên mới làm như vậy.

Sở Ninh Dực hừ lạnh một tiếng, một tay đặt sau lưng cô, thì thầm bên tai cô: "Anh nói chứ, đầu óc em đều là hồ dán đấy à?"

Rõ ràng là một câu độc miệng, nhưng anh lại nói nghe rất mờ ám.

Thủy An Lạc hơi lùi lại phía sau, nhưng đằng sau lại là cánh tay anh, bởi vậy, cô lại bị Sở tổng tạo một cú dồn sofa ngoạn mục.

"A~" Tiểu Bảo Bối đang ngồi trên đùi Thủy An Lạc sắp bị ba mình đè chết, cho nên nhóc quyết định xuất kích, giơ cái chân nhỏ đá vào người ba mình.

Sở Ninh Dực lần thứ hai bị con trai mình đá, chỉ có thể hơi lùi lại, nhíu mày nhìn hai mẹ con, nhưng cả hai lại dùng vẻ mặt vô tội nhìn anh, anh còn có thể nói gì được nữa đây?

***

"Kiều Nhã Nguyễn."

Đứng vào lúc Kiều Nhã Nguyễn xoay người định bước vào bệnh viện, Phong Phong đột nhiên gọi tên cô.

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại nhíu mày nhìn người đàn ông vừa tháo mắt kính xuống đằng sau mình, "Anh tới đây làm gì?"

Phong Phong cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay cô, sau đó nhìn quanh bốn phía, cuối cùng kéo tay cô đi thẳng ra ngoài.

Ra đến vườn hoa, Phong Phong liền cầm lấy chiếc di động trong tay Kiều Nhã Nguyễn, lúc cô định giật lại bèn giơ lên cao, sau đó nói: "Tạm thời tôi sẽ giữ di động của cô, tôi đã nói rồi, Thủy An Lạc còn sống, cô ấy nhất định là còn sống."

Kiều Nhã Nguyễn hơi mím môi, lông mày nhíu chặt, cũng không đòi lại di động nữa.

Có điều sau khi đưa Kiều Nhã Nguyễn vào, ánh mắt lại nhìn về một phía khác, sau đó gửi đi một tin nhắn.

***

Thủy An Lạc bởi vì phạm sai lầm ban sáng nên ăn sáng xong liền ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách xem thời sự, trên ipad tất cả những phần mềm có thể liên lạc với bên ngoài Sở Ninh Dực đều gỡ hết, cho dù cô có muốn tải lại lần nữa cũng sẽ bị Sở Ninh Dực phát hiện.

Còn Sở Ninh Dực thì vẫn liên tục gọi điện cho chú Sở, hẳn là đang giám sát ai đó.

Sở Ninh Dực nhận được tin nhắn, cúi đầu nhìn lướt qua, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó vứt di động lên sofa.

Còn cô thực sự bội phục trí tưởng tượng của đám người này, cô gặp chuyện không may, Sở Ninh Dực bốn ngày không xuất hiện, thế là người ta lại huyễn hoặc ra một thuyết âm mưu rằng Sở Ninh Dực vì Vương gia mà hại chết vợ trước.

Thủy An Lạc cười tít mắt nhìn một đống bình luận bên dưới, còn kêu có lý rồi có chứng cứ các thứ, khiến Thủy An Lạc không nhịn được mà vỗ tay khen hay.

Sở Ninh Dực mở laptop đặt trên đùi, ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc cười đến co giật, nhíu mày nói: "Lại lên cơn động kinh đấy à?"

"Anh mới động kinh ấy." Thủy An Lạc nói rồi đứng dậy nhảy tới bên cạnh Sở Ninh Dực, ngồi xuống dựa vào lòng anh, "Xem cái này đi, cười chết em mất."

Sở Ninh Dực nhíu mày, nhưng không phản đối hành động này của cô, đặt laptop sang một bên rồi nhìn qua cái ipad mà cô đưa tới trước mặt.

Sở Ninh Dực rút cánh tay bị Thủy An Lạc đè lên ra, ôm luôn cô vào lòng, sau đó cầm lấy máy tính bảng, vừa nhìn tiêu đề đã nhíu mày: "Cái gì đây?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 392: Sự tồn tại của hacker truyền thuyết
Sở Ninh Dực nhìn tiêu đề, ngón tay thon dài chậm rãi lướt trên màn hình, trên đó nói Thủy An Lạc nhờ có đứa con nên mới trở về bên Sở Ninh Dực được, Vương gia đành lặng lẽ bỏ đi, Sở Ninh Dực yêu thương Vương gia, cố ý sắp xếp một vở kịch vợ trước bị hại chết, như vậy vừa có thể có được đứa con, lại có thể giữ được Vương gia lại.

Sở Ninh Dực càng xem sắc mặt càng khó coi, cuối cùng nhìn thẳng vào tên chủ thớt, xxxxx, được lắm, anh sẽ nhớ kỹ cái tên này.

Vì được Sở Ninh Dực ôm lấy nên Thủy An Lạc liền ngây cả người, chủ yếu là bởi vì động tác này của anh quá mức mờ ám.

Cô áp cả người vào ngực anh, hơi thở ấm áp vừa vặn phả vào bên tai, mang theo một cảm giác nóng rực nhẹ nhàng hâm nóng xúc giác của cô.

Tiểu Bảo Bối gào thét một hồi, cái chân ngắn cuối cùng cũng kháng nghị. Nhóc mệt rồi, muốn nghỉ ngơi nên cái đầu nhỏ bắt đầu gật gù trong chiếc xe tập đi.

Thủy An Lạc còn đang ngượng ngùng nép trong lòng Sở Ninh Dực, ngẩng lên liền thấy Tiểu Bảo Bối đang gà gật trong xe tập đi. Cô vội vàng đứng dậy bế cậu nhóc từ trong xe ra, chỉ sợ thằng bé ngủ gật lại đập phải môi.

Tiểu Bảo Bối mí mắt nặng trĩu nhìn mẹ mình, cuối cùng cái đầu nhỏ hơi ngả ra, thiếp đi.

Thủy An Lạc quay đầu lại thấy Sở Ninh Dực đã cầm laptop, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím. Thủy An Lạc tò mò ôm Tiểu Bảo Bối bước tới, "Anh làm gì thế?"

Sở Ninh Dực không ngẩng đầu, cũng không trả lời, làm xong anh đặt máy xuống đứng dậy vào bếp rót nước.

Thủy An Lạc càng tò mò tợn. Cô bế con ngồi xuống ghế, sau đó vươn tay cầm lấy ipad, có điều bài viết ban nãy đã biến mất!

Biến mất rồi!

Thủy An Lạc khó tin nhìn Sở Ninh Dực, chớp mắt nói: "Anh đã làm gì thế?"

"Một đống suy luận vớ vẩn." Sở Ninh Dực tựa vào cửa phòng bếp, vừa uống nước vừa thản nhiên nói.

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, vậy ra Sở tổng chính là hacker trong truyền thuyết đấy sao?

Cùng lúc đó, người đàn ông mà chú Sở liên tục theo dõi đã đến quán cà phê. Chú Sở đề phòng bị phát hiện nên chỉ dừng xe ở con phố đối diện, dùng ống nhòm chuyên dụng quan sát bên kia.

Gã mặc một bộ vest đen, đeo một chiếc kính râm bản to, vóc người khôi ngô, có thể thấy là kẻ từng lăn lộn trong giới.

Có vẻ như gã đang chờ ai đó nên liên tục nhìn đồng hồ đeo tay của mình.

Còn Lan Hinh lúc này vẫn đang ở trong viện, lông mày nhíu lại, Thủy An Lạc chưa chết, hơn nữa Sở Ninh Dực lại biến mất, đây mới chính là vấn đề.

Lan Hinh nghĩ rồi bật di động lên, sau đó gửi một tin nhắn, gửi xong liền xoay người rời khỏi phòng làm việc của mình đi ra ngoài.

Vừa bước ra cổng sau của bệnh viện, di động đã vang lên, cô ta nhìn ngó xung quanh một lượt rồi mới nghe điện thoại.

"Alo..."

"Cô bảo tôi đến đồn cảnh sát?" Điện thoại vọng đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.

Lan Hinh lạnh lùng nhếch môi: "Anh cần tiền thì cứ làm theo những gì tôi nói trong tin nhắn, tìm được người tên Lâm Thiến Thần kia, cô ta sẽ cho anh mật mã két sắt, tiền đều ở trong đó, ba nghìn vạn, không thiếu một xu."

Đầu dây bên kia im lặng, Lan Hinh không vội, bởi vì cô ta biết, người đàn ông này hiện giờ đang rất cần tiền, vậy nên cô ta chỉ lẳng lặng chờ câu trả lời từ gã.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 393: Vậy hôm nay có thể bắt được hung thủ rồi à?
"Được, nếu lần này cô dám lừa tôi, tôi đảm bảo cô sẽ chết không có chỗ chôn." Người đàn ông kia lạnh lùng nói rồi cúp luôn điện thoại.

Lan Hinh cười nhạt, "Thế phải xem xem anh có thể ra được khỏi đó không đã." Lan Hinh nói xong liền tắt máy, ném chiếc di động xuống hồ.

Đang định rời khỏi đó, Lan Hinh bỗng trông thấy hai bóng người cách đó không xa, là Kiều Nhã Nguyễn và Mặc Lộ Túc?

Lan Hinh tò mò, thấy họ đi tới liền nhanh chóng trốn ra sau một cái cây.

Kiều Nhã Nguyễn hai tay bắt sau lưng, sóng vai bước đi cùng Mặc Lộ Túc.

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn xa xăm, thản nhiên nói: "Vậy giờ Lạc Lạc đang ở bên Sở Ninh Dực à?"

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, có chút cay đắng nói: "Thật ra anh biết em thích anh từ lâu rồi đúng không?"

"Nhã Nguyễn..."

"Em biết anh định nói gì, hôm đó khi Phong Phong đưa em đi, thật ra anh đã thở phào nhẹ nhõm đúng không. Anh không cấm em quấn lấy anh, thực ra cũng đều vì Lạc Lạc cả." Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười, sau chuyện này mà cô còn không nhìn ra tâm tình của Mặc Lộ Túc nữa thì cô đúng là đồ ngốc mà.

Đêm hôm đó khi cô tranh chấp với Phong Phong, anh chỉ đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, tuy ngày đó mưa rơi rất lớn nhưng cô vẫn thấy rõ.

Vậy nên từ sau hôm đó cô đã tự nhủ với bản thân mình rằng, nên từ bỏ thôi.

"Nhã Nguyễn, giờ chúng ta như thế này là tốt rồi." Mặc Lộ Túc vẫn không có chút tình cảm nào mở miệng nói.

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, "Đúng vậy, rất tốt, nhiệm vụ của em cũng đã hoàn thành rồi, Lạc Lạc bảo em báo cho anh biết, không cần phải lo cho nó đâu, nó chỉ sợ anh sẽ tự trách bản thân thôi." Kiều Nhã Nguyễn nói xong, xoay người thu hết cô đơn vào đáy mắt.

Mặc Lộ Túc nhìn Kiều Nhã Nguyễn bước đi, chân mày hơi nhíu lại, vậy là lần này, anh lại thua bởi Sở Ninh Dực ư?

Hai bàn tay anh siết chặt, vì sao lần nào anh cũng thua Sở Ninh Dực, rõ ràng anh không có điểm nào không bằng anh ta, anh đối xử với Thủy An Lạc tốt hơn Sở Ninh Dực rất nhiều, nhưng trong mắt cô lại chưa từng có anh.

Cô thậm chí còn tác hợp cho anh với Kiều Nhã Nguyễn, đây mới là chuyện khiến Mặc Lộ Túc đau lòng nhất, đó cũng là nguyên nhân chính khiến anh thờ ơ khi thấy Phong Phong xuất hiện ngày hôm đó.

Cho đến khi Mặc Lộ Túc bỏ đi Lan Hinh mới từ sau cây đi ra. Thủy An Lạc lo Mặc Lộ Túc sẽ tự trách, cho nên cố ý bảo Kiều Nhã Nguyễn đến báo cho Mặc Lộ Túc. Lan Hinh cười nhạt, cô ta đúng là lo thừa quá rồi.

Lần này không giết được cô ta, xem như cô ta mạng lớn, nhưng lần sau thì khó nói lắm, Lan Hinh căm hận nghĩ, cuối cùng liền xoay người rời khỏi đó.

Trong phòng khách yên tĩnh, tiếng hít thở rõ ràng của Tiểu Bảo Bối khẽ vang lên.

Thủy An Lạc đặt Tiểu Bảo Bối vào trong nôi, kéo chăn đắp cho cậu nhóc, sau đó mới quay đầu lại nhìn về phía Sở Ninh Dực: "Bao giờ mới đưa em điện thoại mới?"

Sở Ninh Dực dời mắt từ màn hình laptop qua nhìn cô, sau đó tiếp tục cúi đầu nhìn vào màn hình: "Tối mai có buổi tiệc quyên góp ủng hộ thiên tai, em đi cùng anh."

"Lại tiệc rượu?" Thủy An Lạc nhíu mày, cô thật sự chẳng có hảo cảm gì với mấy cái thứ tiệc tùng này cả.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Bác bỏ tin đồn!"

"Bác bỏ tin đồn?" Thủy An Lạc chớp mắt, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại kịp, đây là muốn tuyên bố cho đám người thích hóng chuyện ở thành phố A này rằng, vợ trước của Thái tử đây vẫn còn sống, Thái tử không hề hãm hại vợ trước hả.

Thủy An Lạc ngồi xuống sofa, với tay lấy cái ipad đặt trên bàn, "Vậy là hôm nay có thể bắt được hung thủ rồi à?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 394: Có lẽ ngay từ đầu nên gọi cuộc điện thoại đó
Sở Ninh Dực đang định nói gì đó, di động trên bàn đột nhiên vang lên, Sở Ninh Dực ra hiệu cho cô an tâm đừng nóng vội, sau đó vươn tay lấy di động, nhìn màn hình hiển thị xong liền nghe máy.

"Thiếu gia, người đi mất rồi, không có ai từ trong viện ra cả." Chú Sở nhíu mày nói.

"Đi? Đi đâu?" Sở Ninh Dực hỏi, đặt laptop xuống bàn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

"Đi về hướng Nam, tạm thời vẫn chưa rõ là đi đâu, hình như sau khi gọi một cuộc điện thoại liền đi khỏi."

Sở Ninh Dực nghe chú Sở nói vậy, trong đầu hiện lên bản đồ của Nam thành phố, sau một lúc mở miệng nói: "Nhà tù, Lâm Thiển Thần đang ở trong nhà tù phía Nam thành phố."

Chuyển hướng kẻ khả nghi, có thể thấy rõ hung thủ thật sự vẫn đang ở trong viện, là Viên Giai Di hay --- Lan Hinh đây?

Có lẽ ngay từ đầu anh nên để Thủy An Lạc gọi cuộc điện thoại kia thì mọi chuyện đã không đến mức phải lòng vòng như vậy chăng?

Thủy An Lạc nghe Sở Ninh Dực nói chuyện, nhìn anh cúp máy đứng dậy, vội vàng đứng dậy theo, "Lâm Thiến Thần? Anh nói là Lâm Thiến Thần?"

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc đứng dậy đi theo mình, thấy cả sự bất ngờ trong mắt cô, bởi vì anh biết, Thủy An Lạc vẫn nghĩ người kia là Viên Giai Di.

"Đi thì biết." Sở Ninh Dực nói, đưa Thủy An Lạc lên lầu thay quần áo.

Lần này Sở Ninh Dực lái xe, chắc vì sợ bị người khác thấy, nên Sở Ninh Dực lái một chiếc xe chưa từng lái bao giờ ra khỏi gara. Thủy An Lạc đội mũ bước lên xe, gương mặt nhỏ nhắn vẫn đầy vẻ khó tin.

Sở Ninh Dực khởi động, trán cũng nhăn lại.

"Lâm Thiến Thần ở trong tù làm sao có thể mua chuộc được kẻ giết người? Hơn nữa, gã hung thủ kia bị úng não hay sao lại tự mình chạy đến đồn cảnh sát?" Thủy An Lạc không nhịn được liền nói ra nghi vấn của mình.

"Chắc tại không giết được em nên bị lây luôn bệnh úng não của em đấy." Sở Ninh Dực chậm rãi mở miệng, có vài phần trêu chọc.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật nhìn Sở Ninh Dực, cô đang nói chuyện nghiêm túc với anh cơ mà?

Sở Ninh Dực đương nhiên biết những kẻ như gã kia phần lớn là cần tiền nên bí quá hóa liều, hơn nữa cho dù không phải là Lâm Thiến Thần thì cũng có người muốn cô ta làm kẻ chết thay, thế có nghĩa là cô ta cũng biết kẻ đó.

Gã kia nhất định là nghĩ Thủy An Lạc đã chết rồi cho nên mới dám liều mình tới tận đồn cảnh sát lấy tiền.

Thủy An Lạc chọc chọc lên cằm mình, tựa như đang suy nghĩ một vấn đề gì đó rất nghiêm túc.

Sở Ninh Dực nhìn cô hai lần, lần nào cũng thấy cô nhíu mày, không kìm được hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

Thủy An Lạc vẫn cứ gõ gõ vào cằm, cũng không đáp lại anh ngay.

Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, nghĩ là cô đang sợ bèn mở miệng an ủi: "Đừng lo, sau này sẽ không..."

"Này, anh nói xem, mạng của em đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ?" Thủy An Lạc như thể vừa hoàn hồn lại, không nghe thấy lời anh nói nên xen ngang luôn.

Sở Ninh Dực còn chưa nói hết, nửa lời còn lại đã nghẹn lại ngang họng.

Anh hơi bất ngờ, hất tay cô ra rồi lại nắm lấy vô lăng, gân xanh nổi lên có thể thấy rõ tâm trạng anh lúc này đang tồi tệ đến thế nào.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực rút tay lại, tiếp tục chớp mắt, câu hỏi này của cô không phải rất bình thường hay sao?

"Chẳng đáng mấy đồng!" Sở Ninh Dực cắn răng tức giận nói.

"Không đáng mấy đồng gã còn tự chui đầu vào lưới, bị úng não thật đấy hả?" Thủy An Lạc chép miệng nói.

Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn cô một cái, thực sự muốn chụp hai chữ úng não lên đầu cô, nhưng xét thấy đây là mẹ của con anh, là người phụ nữ do chính anh chọn lựa, anh nhịn.

"Nhưng không hiểu sao em vẫn nghĩ là Viên Giai Di cơ, làm sao bây giờ?" Thủy An Lạc lại nói tiếp, "Thật đấy, giác quan thứ sáu của em mách bảo em thế."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 395: Thủy âm hiểm login - Ngục giam
"Ha, úng não còn có giác quan thứ sáu cơ à? Thứ nhất còn chưa mọc ra được ấy." Sở Ninh Dực hừ lạnh, rõ ràng là bị cô chọc giận thật rồi.

Sắc mặt Thủy An Lạc khẽ biến, cô nhìn Sở Ninh Dực, chỉ hận không thể nhào tới cắn rách cái miệng độc địa kia của anh, để xem anh còn nói thế nào được nữa.

"Theo em thấy thì anh nghĩ em nghi ngờ Viên Giai Di cho nên mới đau lòng chứ gì?" Thủy An Lạc nghiến răng nói.

"Đúng là đau thật."

Thủy An Lạc nghe thấy câu này, tim bỗng lạnh ngắt. Cô biết mà, biết ngay người trong lòng anh vẫn là Viên Giai Di mà.

"Đau lòng cho con trai anh có một bà mẹ não còn chưa phát triển hoàn chỉnh." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

Đau lòng cho con trai anh có một bà mẹ não còn chưa phát triển hoàn chỉnh.

Bà mẹ não còn chưa phát triển hoàn chỉnh.

Chưa phát triển hoàn chỉnh!

Sao nghe câu này như đang chửi cô vậy!

"Sở Ninh Dực..."

Thủy An Lạc tức giận gào lên.

Nhưng anh chỉ lạnh lùng liếc xéo cô một cái, quyết định tạm thời không nói chuyện với cô nhi đồng úng não này nữa, nếu không anh sợ sẽ không kiềm chế nổi mà bóp chết cô mất.

Thủy An Lạc bị ăn quả bơ to đùng. Cho dù cô có nói gì Sở Ninh Dực cũng không để ý đến cô, cho nên cô chỉ có thể tức giận một mình, suốt dọc đường không nói lấy một câu.

Khi hai người đến nơi, chú Sở đã chờ sẵn ở bên ngoài, thấy Sở Ninh Dực xuống xe liền vội vàng bước tới, "Thiếu gia, đúng là đến đây thật, giờ đang ở bên trong."

Vừa xuống xe Thủy An Lạc liền nghe thấy chú Sở nói vậy, lúc ông nhìn cô, cô hơi cúi đầu xuống tỏ ý muốn chào.

Sở Ninh Dực chỉnh lại ống tay áo, lướt qua chú Sở bước tới nắm lấy tay Thủy An Lạc, dắt cô đi vào.

Anh muốn xem xem, một bác sĩ bình thường như Lâm Thiến Thần có thể trả giá thế nào để mời được một kẻ giết người.

Mà lúc này, trong phòng thăm viếng, Lâm Thiến Thần đang nhìn gã đàn ông trước mặt, một người mà cô ta không hề quen biết.

Người đàn ông kia lạnh lùng đứng đối diện cô ta, từ khi bước vào đến giờ không nói bất cứ câu nào ngoài đòi mật mã két sắt.

"Anh đang nói gì vậy?" Lâm Thiến Thần thực sự không biết.

"Mật mã két sắt, việc cô bảo tôi làm tôi đã làm xong rồi." Gã kia đã có chút mất bình tĩnh.

"Chuyện tôi bảo anh làm?" Lâm Thiến Thần nhíu mày, cô ta không nhớ là mình đã sai ai đi làm gì cả.

Phía sau gã đàn ông kia còn có cảnh sát, cho nên gã áp hai tay lên bàn gằn giọng nói: "Chẳng lẽ không phải cô bảo tôi..."

"Cô ta bảo mày đi giết người, mày đã giết rồi đúng không?"

Gã còn chưa nói xong, trước cửa không có ai nhưng giọng nói lạnh băng của Sở Ninh Dực đã vọng vào rõ ràng.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Lâm Thiến Thần run bắn người lên, hơn thế nữa chính là vì cái tin được truyền ra từ âm thanh quen thuộc ấy.

Cô tìm người giết Thủy An Lạc?

Lâm Thiến Thần vẫn luôn ở trong tù nên không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cho nên càng không biết đến chuyện Thủy An Lạc gặp nạn.

Cô ta nhìn về phía gã đàn ông vừa đến tìm mình, trên mặt gã lộ vẻ âm ngoan, đúng lúc Sở Ninh Dực xuất hiện, bất thình lình xoay người phi qua bàn túm lấy cổ Lâm Thiến Thần, nhưng khi gã trông thấy Thủy An Lạc, ngoài trừ khiếp sợ ra, gã còn có một cảm giác khác, đó chính là bản thân đã bị đùa bỡn!

"Con kia, mày dám chơi tao à?" Gã hung tợn nói.

Lâm Thiến Thần bị bóp cổ, dây thanh đới trong nháy mắt bị chèn ép, đau đớn như bị kim châm.

Cảnh sát xung quanh đồng loạt rút súng chĩa về phía gã đàn ông đối diện, hình như chẳng ai ngờ tới đi thăm tù mà lại có cảnh tượng này. Một kẻ mang tội giết người lại tự mình chạy đến đồn cảnh sát tìm kẻ thuê mình đòi tiền ư.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 396: Thuye âm hiểm login - Cơ hội cuối cùng
Gã này đang công khai khiêu khích bọn họ đấy à?

Sở Ninh Dực đứng ở cửa phòng thăm hỏi, một tay nắm lấy tay Thủy An Lạc, một tay buông bên người, không hề có chút thương hại nào với hai kẻ đang bị kìm kẹp hai bên kia.

Lâm Thiến Thần nhìn sự lạnh lùng trong mắt Sở Ninh Dực, và cả Thủy An Lạc đang đứng bên cạnh anh, tuy vết thương trên mặt Thủy An Lạc không nhiều nhưng là một bác sĩ, Lâm Thiến Thần có thể phỏng đoán được vết thương trên người Thủy An Lạc còn nhiều hơn vết thương trên mặt cô nhiều.

Lâm Thiến Thần bị bóp cổ nhưng suy nghĩ vẫn tỉnh táo, có kẻ muốn giết Thủy An Lạc, lại còn biết cô ta, nếu vậy chỉ có một người, đó chính là Lan Hinh.

Lâm Thiến Thần cười nhạt trong lòng, không ngờ Lan Hinh lại vứt mồi lửa này lên người mình.

"Tránh ra." Gã đàn ông kia quát lên, bước từng bước về phía cửa, nhưng Sở Ninh Dực trước sau vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy.

"Tránh ra mau, nếu không tao sẽ bóp chết con đàn bà này." Gã nhìn Sở Ninh Dực, tức giận nói.

"Mày bóp chết cô ta thì có liên quan gì đến tao?" Sở Ninh Dực lạnh lùng đáp lại, không hề liếc Lâm Thiến Thần lấy một cái.

Thủy An Lạc ngẩng lên, một người đàn ông như vậy, đối với người anh để tâm thì yêu thương cưng chiều vô cùng, nhưng đối với người anh không để ý đến thì lại lạnh lùng đến thấu xương.

Lực đạo trên tay gã kia lại tăng thêm, sắc mặt Lâm Thiến Thần lập tức xuất hiện dấu hiệu xanh tím, như thể sẽ tắc thở ngay lập tức.

Thủy An Lạc siết chặt tay, lòng bàn tay đã có chút đau đớn, cô nhìn Lâm Thiến Thần nói: "Thực sự là cô?"

Khi hỏi câu này tay cô cũng đã hơi buông lỏng, tựa như đang chờ đợi một đáp án rất quan trọng đối với mình.

Lâm Thiến Thần bị gã kia siết cổ đến hít thở không thông, suy nghĩ cũng bắt đầu hỗn loạn, nhưng cô ta vẫn nghe thấy câu hỏi của Thủy An Lạc, khóe miệng thoáng nhếch lên mang theo một nụ cười lạnh: "Đáng tiếc là mày không chết!"

Giọng Lâm Thiến Thần khản đặc, tựa như ác ma đến từ địa ngục.

"Thủy An Lạc, một lần không được, còn có lần thứ hai, sớm muộn gì mày cũng sẽ chết thôi." Lâm Thiến Thần tiếp tục nói.

Tiếng thở dồn dập của Thủy An Lạc nặng dần, tựa như thất vọng đến cực hạn.

Vậy nên vào lúc gã đàn ông kia còn chưa kịp phản ứng lại, Thủy An Lạc đã lao đến tát cho cô ta một cái.

Tiếng bạt tai giòn giã vang lên trong phòng tiếp khách, Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, nhìn Thủy An Lạc toàn thân đầy vẻ tức giận, anh hiểu đó là những sợ hãi cô đã đè nén sau khi trải qua cái chết, mà hiện giờ, cô chỉ muốn trả lại tất cả những nỗi sợ đó cho kẻ đã gây ra nó.

Lâm Thiến Thần vốn bị kẻ khác bóp cổ, lại bị Thủy An Lạc tát cho một cái khiến cho cô ta lệch vị trí, cổ bị siết càng mạnh hơn, cô ta ra sức há miệng như muốn hít thở một chút không khí.

Thủy An Lạc nhìn cô ta há miệng như một con cá sắp chết nhưng không tài nào sinh lòng thương hại được.

Cái tát kia của cô rất mạnh, không hề mang theo chút thương hại nào.

"Đừng sợ, tôi không hề muốn cứu cô ta đâu." Thủy An Lạc không buồn nhìn đến gã kia, chỉ lạnh lùng nhếch miệng, cô không nhân từ đến độ đi cứu một kẻ muốn giết mình đâu.

Gã kia nheo mắt nhìn Thủy An Lạc, không tiếp tục lùi lại phía sau nữa mà nhìn hai người như đang xem kịch vui.

"Tôi biết cô hận tôi, nhưng tôi không ngờ tới cô lại gây ra chuyện này, là một bác sĩ cứu người, vốn nên bảo vệ sinh mệnh người khác mà cô lại đi làm ra cái chuyện như vậy sao." Thủy An Lạc tức giận mở miệng nói.

Lâm Thiến Thần giờ như nỏ mạnh hết đà, chỉ có thể thở hổn hển mà không thể thốt ra bất cứ lời phản bác nào.

Cảnh sát xung quanh không thể ra tay. Sở Ninh Dực càng không định hành động gì, dường như anh đang chờ, chờ kẻ đang bị bóp lấy kia không thể hít thở nổi một chút không khí nào nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 397: Thuye âm hiểm login - Ba nghìn vạn
Thủy An Lạc tát xong liền quay lại bên cạnh Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực vươn tay xoa đầu cô, cưng chiều không nói thành lời.

Lâm Thiến Thần thấy vậy, sắc mặt xanh tím như người chết, nhưng sự đố kị trong mắt cô ta thể hiện rõ rằng cô ta có chết cũng không hối cải.

Sở Ninh Dực trấn an cho Thủy An Lạc xong mới thấp giọng ghé bên tai cô nói: "Vẫn sợ à?" Nỗi sợ hãi khi đối mặt với cái chết này, cô chưa từng nhắc tới, nhưng anh biết, cô vẫn luôn kìm nén trong lòng, cần một nơi để xả ra.

Mà Lâm Thiến Thần chính là nơi đó.

Nhưng việc Lâm Thiến Thần thừa nhận chuyện này do cô ta làm nằm ngoài dự liệu của anh.

Thủy An Lạc lắc đầu, không nói gì.

Sợ ư?

Có lẽ là sợ.

Thứ cô sợ chính là bản tính của con người.

Bởi vì cô không hiểu phải đố kỵ đến mức nào mới có thể khiến một bác sĩ, một người chuyên đi cứu người như Lâm Thiến Thần lại lựa chọn chấm dứt sinh mạng của một người khác hay hợp tác với kẻ khác lấy đi mạng sống của họ, hơn nữa, chết còn không biết hối cải.

Khóe môi Sở Ninh Dực thoáng nhếch lên, tay phải đút trong túi quần, sau đó từ từ rút ra, có điều lúc bỏ tay ra trên tay anh có kẹp một hòn đá, anh ngẩng đầu nhìn gã đàn ông không thể nào thoát thân kia, "Người Sở Ninh Dực này nâng niu trong lòng bàn tay, ai cho mày dũng khí động đến cô ấy?"

Sở Ninh Dực chậm rãi mở miệng, hơi thở lạnh như băng nhanh chóng lan tràn khắp căn phòng.

Gã đàn ông kia đột nhiên ngẩng đầu, dường như không ngờ tới lại nghe thấy ba chữ Sở Ninh Dực này.

Chỉ có điều trong khoảnh khắc gã ngẩng đầu lên, cục đá trong tay Sở Ninh Dực đã bắn ra trong nháy mắt.

"Á..."

Gã rống lên một tiếng vang tận mây xanh vì đau đớn, lực đạo dưới tay cũng giảm bớt vài phần, khiến cho Lâm Thiến Thần kéo chút hơi tàn ngã phịch xuống đất, nằm im như một con chó chết.

Cảnh sát nhìn thấy cơ hội, lập tức bước lên chế trụ gã đàn ông đang đau đớn vặn vẹo kia.

Sở Ninh Dực ôm ấy Thủy An Lạc đang muốn quay đi, ấn đầu cô vào vai mình, dịu dàng nói: "Chúng ta nên đi rồi."

Thủy An Lạc không nhúc nhích, làm bác sĩ, cô có thể nghe ra được đó là âm thanh khi khớp xương bị gãy, còn là xương cẳng chân, chống đỡ trọng lượng của toàn thân, có thể nói đó là khớp xương cứng nhất trên cơ thể.

Vậy là, một viên đá của Sở Ninh Dực đã bẻ gãy chân gã.

Chân - chính là nơi cô bị viên đá bắn trúng.

Mục đích anh báo thù cho mình càng rõ ràng hơn, chỉ là mục đích của gã kia là để cô ngã xuống chỗ đất đá sạt lở chứ không phải muốn làm gãy chân cô, cho nên lực bắn cũng không đáng là bao.

Ngược lại Sở Ninh Dực lại dùng hết sức của mình để mà bắn ra viên đá đó.

Anh chẳng cần làm gì, chân của gã kia đã bị tàn phế, tiếp đó chính là việc của cảnh sát, còn chuyện này sẽ không có bất cứ kẻ nào biết được, anh nghĩ, anh đang giúp bọn họ bắt một kẻ tội phạm quốc tế, lập được công lớn, đám người này sẽ không ngốc đến độ đi công bố chuyện này đã xảy ra thế nào đâu.

Có điều, sau khi gã đàn ông kia bị chế trụ Sở Ninh Dực cũng buông tay Thủy An Lạc ra, từ từ bước qua nhìn gã đang bị ấn đầu lên bàn.

"Tao muốn biết, bao nhiêu tiền đáng để mày mạo hiểm như vậy?" Giọng nói của Sở Ninh Dực lành lạnh, tựa như chỉ đang hỏi hôm nay tiết trời có đẹp hay không.

Gã kia dường như đã biết mình không còn cơ hội để chạy nữa, người đàn ông này tãn nhẫn đến độ nào, một viên đá khiến người ta không tài nào né tránh, hủy mất một chân của gã, gã biết, mình không thể chọc đến người đàn ông này.

"Ba nghìn vạn." Gã chịu đựng cơn đau trên đùi mở miệng nói.

"Ba nghìn vạn?" Sở Ninh Dực lặp lại những từ này, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười đầy thâm ý, sau đó xoay người bước qua Lâm Thiến Thần đang nằm lay lắt trên mặt đất thở hổn hển, chẳng buồn ném cho cô ta đến một ánh mắt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 398: Thủy âm hiểm hogin - Ngốc thật hay giả
Trong con ngươi không chút sinh khí nào của Lâm Thiến Thần mang theo ý cười vụn vỡ, nhìn theo bóng lưng kia cách mình ngày một xa.

Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực ôm đi, có điều khi bước đến cửa, một giọng nói khản đặc liền vang lên.

"Thủy An Lạc, lần này mày có thể thoát được, nhưng lần sau mày sẽ chết thôi."

Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc cùng quay đầu lại, ánh mắt anh lạnh lẽo. Thủy An Lạc lại vươn tay kéo anh lại, nhìn người phụ nữ hít thở khó khăn đang nằm dưới đất.

"Chí ít, cô cũng không được nhìn thấy tôi chết." Thủy An Lạc nói từng chữ một, sau đó buông Sở Ninh Dực ra, bước tới, cúi người ghé bên tai cô ta nói, "Lâm Thiến Thần, kết cục cô chẳng qua cũng chỉ là một kẻ chết thay mà thôi, tôi thực sự thấy buồn thay cho cô đấy."

Ánh mắt mất đi tiêu cự của Lâm Thiến Thần bỗng nhiên mở to, nhìn chằm chằm Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc hơi nhếch miệng: "Lâm Thiến Thần, không phải tôi không cứu cô, mà là tôi đã cho cô cơ hội, nhưng cô không biết nhận sai. Nếu như tôi lại cứu cô thì người chết sẽ là tôi."

"Mày, mày biết..."

"Không, tôi chẳng biết gì cả, nhưng Lâm Thiến Thần, tôi không phải thánh mẫu, và tôi..." Thủy An Lạc nói, một lần nữa ghé sát lại cô ta, dùng giọng cực kỳ thấp mà thì thầm, "Muốn sống."

Thủy An Lạc nói xong liền đứng dậy, nhìn người phụ nữ hoảng sợ nằm đó, khóe miệng nhếch lên, sau đó xoay người trở về bên cạnh Sở Ninh Dực.

Lâm Thiến Thần thở hổn hển nằm dưới đất, trong cái đầu hỗn loạn toàn là những câu nói rành rọt của Thủy An Lạc, nó nói nó muốn sống, vì nó biết, mình chính là một kẻ uy hiếp tới mạng sống của nó.

Cho nên, tất cả đều do nó sắp đặt, kể cả việc mình bị lôi ra làm kẻ chết thay cũng do một tay Thủy An Lạc sắp đặt.

Người phụ nữ này, quá hiểm độc!

Cho nên cô ta thua rồi, suy cho cùng cô ta vẫn không địch lại được Thủy An Lạc!

***

Từ lúc bước ra khỏi đồn cảnh sát đến giờ Thủy An Lạc vẫn một mực cúi đầu không nói gì. Sở Ninh Dực cũng không mở miệng.

Anh quay đầu lại nhìn người của đồn cảnh sát tất bật người thì bắt người, người thì đưa người tới bệnh viện.

Ba nghìn vạn, đúng là một con số lớn.

Nhưng câu nói sau cùng của Lâm Thiến Thần rõ ràng là có hàm nghĩa khác.

Thủy An Lạc ngồi lên xe, sau đó liếc nhìn Sở Ninh Dực, tức giận nói: "Tại sao lại là cô ta chứ?"

"Em mong đó là Viên Giai Di đến thế cơ à?" Sở Ninh Dực bước lên xe nhìn Thủy An Lạc đang tức tối, nói một cách đầy thâm ý, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên vô lăng.

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, ngón tay run rẩy nhanh chóng khôi phục lại bình thường, cô ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực đầy vẻ phẫn uất: "Đúng thế, nếu vậy em cũng có thể xử lý cô ta, giờ thì hay rồi, căn bản chẳng liên quan gì đến cô ta cả."

"Xử lý?" Sở Ninh Dực nhướn mày lặp lại hai chữ này.

Ạch...

Gương mặt nhỏ nhắn của Thủy An Lạc nháy mắt trở nên mất tự nhiên lại có chút hung dữ, như thể đang buồn phiền không hiểu sao mình lại thốt ra câu đó nữa.

"Chuyện đó..."

"Thế mới nói, sự đố kỵ của phụ nữ đúng là đáng sợ thật." Sở Ninh Dực khẽ cười khởi động xe.

Thủy An Lạc cụng đầu vào cửa kính, không mở miệng phản bác nữa.

Bởi vì Sở tổng nói rất có lý, tất nhiên cô chẳng còn lời nào để bật lại được nữa cả.

Sở Ninh Dực nhất định sẽ nghiêm mặt mà mói rằng: Lời nói lỡ miệng thốt ra mới là suy nghĩ thật nhất của em.

Chiếc xe từ từ lăn bánh, Thủy An Lạc nhìn Lâm Thiến Thần bị đưa ra bên ngoài, tâm trạng có chút nặng nề: "Em không giết người, nhưng người ta lại vì em mà chết." Thủy An Lạc nói câu này có tim nhưng không phổi.

"Tự trách à?" Câu này của Sở tổng lại có phổi không có tim.

"Cũng không phải, chỉ cảm thấy cô ta nhất định sẽ chết một cách rất hối tiếc, vì em vẫn đang sống nhăn răng ra đấy thôi." Thủy An Lạc khẽ thở dài. Cô tiếc thay cho Lâm Thiến Thần, có điều câu nói này tuyệt đối là có tim nhưng không có thận.

Sở Ninh Dực lại một lần nữa quăng cho cô một ánh mắt lạnh lẽo.

"Thủy An Lạc..." Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng gọi.

Thủy An Lạc quay ra, chớp mắt nhìn anh.

Sở Ninh Dực khởi động xe xong vẫn không di chuyển, tựa như đang suy nghĩ xem mình nên hỏi thế nào, nhưng cuối cùng cũng chỉ lắc đầu, rồi mới lái xe đi: "Không có gì."

Anh muốn hỏi, Thủy An Lạc, em là ngốc thật, hay ngốc giả?

Xe của Sở Ninh Dực xa dần, trong một chiếc taxi đỗ gần đồn cảnh sát, Lan Hinh nhìn theo chiếc xe của Sở Ninh Dực, từ từ bỏ kính râm xuống, thấp giọng nói: "Lâm Thiến Thần, có trách cũng chỉ có thể trách Sở Ninh Dực quá thông minh, dù sao cô sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì, chi bằng làm kẻ chết thay cho tôi đi." Dứt lời, cô ta đeo kính lên, bảo tài xế lái xe rời đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 399: Thuye âm hiểm login - Giải thích cuối cùng
Lan Hinh nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu không phải sáng sớm hôm nay nghe thấy cuộc điện thoại của Kiều Nhã Nguyễn, có lẽ bây giờ người bị bắt chính là cô ta rồi.

Bởi vì bất luận có thế nào cô ta cũng không ngờ tới trong những ngày mà Sở Ninh Dực mất tích, anh đều đang lên kế hoạch cho chuyện này. Anh đã sớm tìm thấy Thủy An Lạc, cho nên mới không có ai tìm thấy thi thể của cô.

Bởi vì, Thủy An Lạc căn bản không hề chết.

Lan Hinh hơi cúi đầu, gương mặt dưới cặp mắt kính cau lại.

Trước kia Lâm Thiến Thần nhắc mình phải cẩn thận với Sở Ninh Dực, cô ta vốn nghĩ rằng mình không yêu Sở Ninh Dực nên sẽ không để lộ sơ hở gì, nhưng lại quên mất thực lực của Sở Ninh Dực.

Xem ra, muốn giết con bé Thủy An Lạc này cũng không đơn giản như cô ta nghĩ.

Nhưng cho dù thế nào, Thủy An Lạc cũng phải chết.

***

Chiếc xe phóng như bay trên đường, lại liên tục ba bốn lần vọng ra tiếng thở dài.

Mỗi một lần cô thở dài, Sở Ninh Dực đều liếc cô một cái, cuối cùng đến lần thứ mười Sở tổng đành lên tiếng.

"Em có tin chỉ cần em thở dài một tiếng nữa thôi là anh sẽ ném em ra ngoài luôn không?" Sở tổng hừ lạnh.

Thủy An Lạc nheo mắt nhìn anh, sau đó hơi gật đầu, "Anh nói xem Lâm Thiến Thần chết như thế, cô ta..."

"Ác giả ác báo." Sở Ninh Dực cười lạnh.

Thủy An Lạc chớp mắt, được rồi, Sở tổng lúc nào cũng gãi đúng chỗ ngứa luôn.

"Anh thực sự nghĩ là cô ta à?" Thủy An Lạc thắc mắc hỏi.

Sở Ninh Dực lại liếc nhìn cô lần nữa, chậm rãi nói: "Không thì sao, em có đối tượng nào đáng nghi hơn à, ví dụ như Viên Giai Di?"

"Viên Giai Di, đúng vậy, Viên Giai Di." Thủy An Lạc nói, gật đầu, sau đó nhìn ra bên ngoài.

Sở Ninh Dực nghiêng qua nhìn nửa mặt đang hướng ra ngoài cửa sổ của cô, nét cười nơi khóe miệng lại mang theo chút lạnh lẽo.

Trong lúc Thủy An Lạc đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ thì Sở Ninh Dực đã tiếp một cú điện thoại, bên kia không biết nói gì, Sở Ninh Dực chỉ thản nhiên trả lời: "Chị dâu cậu đang bị thương trên người, không đi đâu."

Chị dâu?

Là cô à?

Thủy An Lạc chớp đôi mắt giống như con trai bling bling nhìn anh, tựa như đang chờ anh trả lời.

Chị dâu à, tuy là mấy lão giặc kia đều lớn tuổi hơn cô, ngay cả Phong Tứ cũng lớn hơn cô đến tám tuổi, nhưng được gọi là chị dâu, cảm giác đúng là vẫn rất tuyệt.

Hơn nữa được chính Sở Ninh Dực thừa nhận việc gọi cô là chị dâu, có phải anh đã thừa nhận thân phận của cô rồi không?

Sở Ninh Dực đối diện với ánh mắt của cô, hơi nhướng mày, "Cái mặt mê trai thế kia, đang nghĩ gì thế hả?"

Một câu của Sở Ninh Dực nháy mắt xóa sạch mọi tâm tư nhỏ bé của Thủy An Lạc, cô ngẩng đầu hung hăng nhìn anh một cái, hừ một tiếng: "Anh mới mê trai, cả nhà anh mới mê trai."

"Trước mắt mà nói, nhà anh còn chưa có ai mê trai, nhưng chờ một thời gian nữa cưới em về thì có rồi." Sở Ninh Dực chậm rãi mở miệng, tỏ vẻ bất đắc dĩ phải chấp nhận.

Thủy An Lạc cụng đầu vào giá để đồ trước mặt. Cô quyết định phải tuyệt giao với Sở Ninh Dực, cô sẽ không nói chuyện với Sở Ninh Dực nữa, nếu không cô sẽ tổn thọ mấy chục năm mất.

Sở Ninh Dực thấy cô im lặng cũng không trêu cô tiếp nữa, chỉ nói: "Lão Tam nói chúc mừng em tìm được hung thủ, muốn tụ tập một bữa."

Tụ tập?

Thủy An Lạc nghĩ, Sở Ninh Dực vừa cự tuyệt rồi, vậy thì nhất định không phải chỗ gì hay ho.

Hơn nữa mấy chỗ mà bốn người này hay đến, ngoại trừ quán bar ra thì cô thực sự không nghĩ ra chỗ nào khác, cho nên Thủy An Lạc liền từ chối thẳng luôn.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, thản nhiên nói một câu đến nhà tôi xong liền dập máy.

Thủy An Lạc chớp mắt: "Có được đưa Lão Phật gia theo không?"

"Không được!"

Ách...

Thẳng thừng thế.

Thủy An Lạc vươn tay kéo góc áo của anh, chớp đôi mắt to nhìn nhìn.

Sở Ninh Dực dừng lại ở chỗ đèn xanh đèn đỏ: "Thủy An Lạc, em nợ anh một lời giải thích đấy."

Anh tựa như không muốn âm thầm chịu đựng cảm xúc kia nữa, lời nói lúc này rất nghiêm túc, lạnh lùng, thậm chí còn mang chút trào phúng.

Tay của Thủy An Lạc thoáng khựng lại, mất kiểm soát mà rụt lại, sau đó siết chặt, cho đến khi lòng bàn tay trở nên đau đớn cô vẫn không buông ra.

Lời giải thích kia, cô nên nói sao đây?

Giải thích cái chết của Lâm Thiến Thần là do cô cố tình thúc đẩy, hay là giải thích từng bước từng bước về sự lừa dối của cô?

Để anh thấy được con người lạnh lùng ác độc của cô ư?
 
Top