Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 30: Nuôi con chính là hầu hạ một vị 'Tổ Tông'
Thủy An Lạc đăng bài xong liền tắt máy đi ngủ. Cô không hề biết rằng bài của cô đăng lên chưa đến ba phút đã bay thẳng lên top. Có điều, hầu hết bình luận đều là tỏ vẻ kinh ngạc vì nghĩ cô giả mạo vợ cũ của Thái tử gia tập đoàn Sở Thị.

Lúc Sở Ninh Dực đang nằm chơi với cậu con trai tràn trề sinh lực của mình thì trông thấy tin về bài viết của cô, tất nhiên anh cũng thấy luôn cái ảnh chụp màn hình đó.

"Nhất thời bị sắc đẹp làm mê muội lí trí", từ ngữ như thế này mà cô cũng dùng cho được.

"A bu bu bu ~"

"Mẹ con đúng là ngốc thật." Sở Ninh Dực véo véo gương mặt bụ bẫm của con trai, sau đó quẳng điện thoại lên bàn.

"Phì phì..." Tiểu Bảo Bối chưa đầy bảy tháng vẫn tự phun mưa chơi một mình.

Thủy An Lạc thật sự rất ngốc, cô tưởng nếu cô dùng tên thật của mình thì người ta sẽ tin cô sao, đúng là một cô nhóc ngây thơ chưa trải đời.

"Ngủ thôi." Sở Ninh Dực một tay xách cổ áo của bé con lên đặt về giường của nó. Cậu nhóc ê a một tiếng, hình như còn chưa kịp phản ứng lại đã an toàn chạm đất rồi.

Sở Ninh Dực ngồi bên cạnh giường nhìn đôi mắt mở to của con trai, ngủ cả ngày, đến tối lại thức: "Con trai, con đang sống theo thời gian bên Mỹ đấy à? Cho dù có sinh lệch múi giờ đi chăng nữa thì bao nhiêu lâu thế rồi cũng nên điều chỉnh lại rồi chứ.”

Tiểu Bảo Bối giơ hai cánh tay như củ sen lên, ra vẻ dễ thương đòi bế, người ta vẫn chưa buồn ngủ mà.

Nhớ lại lần trước bé con cũng làm vậy nhưng anh không phản ứng gì lại khiến thằng bé khóc ầm lên, lần này Sở tổng nheo mắt suy nghĩ kỹ xem động tác này của cu cậu có ý nghĩa gì.

Bé con giơ tay ra một lúc lâu nhưng chỉ thấy daddy đẹp trai của mình đứng đó nhìn, cái miệng nhỏ méo xệch chuẩn bị gào lên bất cứ lúc nào.

Sở Ninh Dực cau mày đưa tay ra bế con lên, lúc này thằng nhóc mới lập tức thu lại cái vẻ mặt chực khóc lã chã của mình.

Cả đêm Sở tổng vĩ đại của chúng ta chỉ có một suy nghĩ, nuôi con chính là đang hầu hạ một vị "tổ tông", chí ít là tối nay anh đừng hòng ngủ được.

***

Lúc Thủy An Lạc tỉnh dậy, Tiểu Bảo Bối đang ngủ say trong cái giường cũi cạnh giường cô, chắc trước khi đi Sở Ninh Dực đã đưa thằng bé qua đây.

Tiểu Bảo Bối lúc này đang ngủ say sưa, không cần Thủy An Lạc phải chăm sóc nên cô hưng phấn lôi máy tính ra xem bài viết tối qua.

[Rep thứ N: Chủ thớt bị tâm thần à? Tự dưng đi ảo tưởng mình là vợ cũ của Thái tử gia?

[Thím lầu trên nói đúng lắm, dạo này lắm đứa điên quá, tưởng đăng mấy cái ảnh chụp màn hình lên thì chính là vợ cũ của Thái tử gia đấy à, ngây thơ vãi chưởng ạ.]

[Rep thứ M: Ai ui, cái gì thế, vợ trước xuất hiện này, hình như tôi có thấy rất nhiều QQ của vợ trước rồi thì phải, ai cần chứ.]

[Rep thứ S: Chủ thớt có bệnh thì phải trị. Tuy rằng chuyện của Thái tử gia và vợ trước là một đả kích lớn đối với chúng tôi, nhưng có nói thế nào chủ thớt cũng không thể mạo nhận mình là vợ trước của người ta được. Với cả tôi ủng hộ Thái tử gia với An vương gia nhé, đó mới đúng là một cặp trời sinh.]

[Rep thứ S+1: Ủng hộ thím lầu trên.]

[Rep thứ S+2: Ủng hộ thím lầu trên của lầu trên.]

[...]

Thủy An Lạc nước mắt đầm đìa, sao toàn comt quần què gì thế này, sao không ai chịu tin cô vậy hả?

Có điều, hình như rất nhiều người ủng hộ cặp Sở Ninh Dực và An Phong Dương, thế này thì cô cũng chẳng cần lo lắng gì nhiều nữa rồi. Thủy An Lạc nghĩ vậy tâm trạng liền tốt lên, cô đóng máy lại rồi rời giường. Tuy không biết là ai tung ảnh của cô và Sở Ninh Dực lên mạng nhưng cũng may là không có ai nhắc đến chuyện của cô cả.

"Kính coong... kính coongg..."

Thủy An Lạc đờ người ra mất một lúc, đang nghĩ xem không biết có nên mở cửa không.

"Kính coong... kính coongg..."

Không biết ai ở ngoài mà kiên trì thật đấy, Thủy An Lạc nhìn con trai đang ngủ mà đôi mày lại nhăn tít vào, đành bất lực nói: "Đến đây!"

Nói rồi, cô xỏ dép lê chạy ra ngoài mở cửa, cửa vừa mở cô liền trông thấy một người phụ nữ tao nhã đang đứng ở ngoài. Thủy An Lạc lập tức đứng sững ra đấy. Giờ cô đóng cửa lại còn kịp không nhỉ?

Nhưng dù có kịp hay không thì Hà Tiêu Nhiên cũng đã thong dong bước thẳng vào nhà mất rồi.

Lông tơ trên người Thủy An Lạc dựng đứng hết cả lên. Cô cẩn thận đóng cửa lại, sau đó mới dè dặt chào một tiếng: "Cháu chào cô."

Ngay từ đầu Hà Tiêu Nhiên đã không thích cô, nhưng hồi ấy cô vẫn là Nhị tiểu thư của nhà họ Thủy cho nên dù không thích bà ấy cũng chẳng nói gì được, có điều tình hình giờ đã khác rồi. Lúc này cô chẳng là ai cả, hoặc nếu muốn đề cập đến quan hệ gì đó chắc cô cũng chỉ là mẹ của cháu nội bà ấy thôi.

Hà Tiêu Nhiên bình thản "ừ" một tiếng, Thủy An Lạc cao 1m69 nhưng mà Hà Tiêu Nhiên lại xuất thân từ giới người mẫu, cho nên với chiều cao 1m78 của mình bà hoàn toàn có thể nhìn xuống cô mà chẳng khó khăn gì.

Hà Tiêu Nhiên nhìn Thủy An Lạc, con bé này xinh thì xinh thật nhưng tác phong cứ khúm núm, bà chẳng thích tí nào, nhưng giờ so với một thằng con trai thì con bé vẫn tốt hơn nhiều, ít nhất nó còn là con gái.

"Lạc Ninh đâu?" Hà Tiêu Nhiên nghĩ đến đứa cháu nội mình chưa gặp lần nào nên định đi xem thằng bé trước.

"Lạc Ninh?" Thủy An Lạc thoáng ngẩn ra, là ai cơ?

"Thằng bé đâu?" Hà Tiêu Nhiên lại cau mày, con bé này không chỉ khúm núm mà còn hơi đần nữa.

"Vẫn đang ngủ ạ."

Thủy An Lạc đưa tay gãi đầu, mẹ chồng trước quả nhiên vẫn uy quyền như vậy.

Hà Tiêu Nhiên nghe xong liền đi thẳng lên gác.

Thủy An Lạc đứng dưới tò mò nhìn theo, Lạc Ninh? Con trai cô có cái tên này từ lúc nào vậy?

Còn nữa, ai đặt tên mà lười thế, Sở Ninh Dực - Thủy An Lạc, mỗi người lấy một chữ... tên con trai cô cứ thế mà ra đời à?

Thủy An Lạc thầm khinh bỉ Sở Ninh Dực trong lòng, nghĩ rồi cô cũng phi thẳng lên lầu luôn, dù sao bà mẹ chồng ghét bỏ cô cũng đến rồi, có lẽ cô nên lợi dụng sự chán ghét của bà ấy khiến Sở Ninh Dực đuổi mình đi mới được. Thủy An Lạc nghĩ thế rồi cười thô bỉ một cái, à không không... không phải thô bỉ mà là cười tự hào mới đúng, Thủy An Lạc cô đây thông minh quá đi mất.

Thủy An Lạc lên đến nơi thì thấy Hà Tiêu Nhiên đang đứng bên cũi ngắm Tiểu Bảo Bối đang say giấc ngủ, bà cau mày nói: "Gầy quá, không biết nuôi rồi."

Thủy An Lạc khựng lại, sao cô lại cảm thấy con trai mình thế là vừa rồi nhỉ?

"Nuôi sữa mẹ hay sữa bột?"

"Hầu hết là sữa mẹ ạ." Thủy An Lạc dè dặt trả lời, hết cách rồi, ai bảo mẹ chồng trước của cô mạnh mẽ quá làm chi, cô nào dám khinh suất chứ.

Hà Tiêu Nhiên thấy cô đáp vậy liền ngoảnh lại nhìn cô một lượt từ trên xuống, trong mắt tràn đầy bất mãn: "Cô gầy quá."

Thủy An Lạc lại ngẩn ra lần nữa, sao cô cứ cảm thấy tình huống này nó sai sai thế nào ấy nhỉ, đáng nhẽ mẹ chồng trước của cô phải chỉ vào mũi cô nói là "Cô không xứng với con trai tôi" mới đúng chứ nhỉ? Nói vậy cô mới có lý do chính đáng để bế con cuốn gói khỏi cái nhà này. Tại sao tình tiết lại không khớp với kịch bản thế này?

"Vâng, vâng, cháu yếu lắm." Thủy An Lạc cười ha ha, cô yếu quá mà cho nên mau đuổi cô đi đi!

"Bắt đầu từ ngày mai trở đi, tôi sẽ bảo thím Vu qua đây bồi bổ cho cô." Hà Tiêu Nhiên ngạo nghễ nói tiếp.

"Không cần đâu." Thủy An Lạc hoảng sợ thốt lên khiến Hà Tiêu Nhiên quay lại nhìn cô với vẻ không vui. Thủy An Lạc ngại ngùng cười nói: "Cô à, thật ra cô không cần nói gì đâu, cháu bế Tiểu Bảo Bối đi ngay đây. Cô xem nếu được thì cho cháu đi xuống dưới nhà cùng với? Cháu không có thẻ nên không xuống được."

"Đi? Ai bảo cô đi?" Hà Tiêu Nhiên lạnh lùng lên tiếng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 31: Tìm đến cửa
Thủy An Lạc đột nhiên cảm thấy con đường phía trước thật vô vọng. Cô không có bối cảnh gì, lại thêm cái tiếng con rơi con rớt không biết cha đẻ là ai. Bà mẹ chồng luôn kiêu căng và luôn đòi hỏi một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối đáng lẽ ra nên chỉ thẳng vào mặt cô bảo cô cút ngay đi mới đúng chứ?

Hà Tiêu Nhiên ghét Thủy An Lạc rành rành ra đấy, nhưng để con trai mình không ở bên thằng con trai khác bà chỉ đành nhịn thôi.

Thủy An Lạc ôm lấy tường, nhìn Hà Tiêu Nhiên bế Tiểu Bảo Bối lên, tại sao lại không theo đúng kịch bản thế này? Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn trần nhà, đầu óc bắt đầu để trên mây, bình thường trong tình huống thế này chẳng phải đều vậy sao?

Thủy An Lạc mở cửa, Hà Tiêu Nhiên lạnh lùng, kiêu ngạo bước vào, bà còn chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ quẳng một tờ ngân phiếu vào mặt cô.

Đây là một nghìn vạn, lập tức đưa đứa bé rời khỏi con trai tôi ngay.

Một nghìn vạn đấy, nghĩ thôi đã thấy phê rồi.

"Tôi đang nói chuyện với cô đấy."

Thủy An Lạc chưa kịp nhặt tờ ngân phiếu lên đã bị Hà Tiêu Nhiên ngắt mất giấc mơ rồi. Cô liền thu lại cái dáng vẻ chảy nước dãi của mình, trong đầu giờ cô chỉ còn mỗi một câu, bà ấy vừa nói gì ấy nhỉ?

Hà Tiêu Nhiên trông cái bản mặt ngu si đó lại càng thấy chán ghét cô hơn.

"Ngày mai tôi sẽ bảo thím Vu qua đây, cô..." Hà Tiêu Nhiên nhìn cô, bà định nói gì đó nhưng sau khi quét mắt nhìn cô một lượt lại thôi: "Chỉ cần cô giữ chặt được Ninh Dực là được rồi."

Hả hả?

Tại sao cô phải giữ chặt Sở Ninh Dực, cô còn đang ước gì Sở Ninh Dực và An Phong Dương ở bên nhau luôn đây này.

"Không phải đâu cô ơi, cháu..."

"Còn nữa tôi sẽ bảo Ninh Dực kết hôn lại với cô, nên cần xưng hô thế nào thì cứ xưng hô như thế đi.”

Thủy An Lạc sắp khóc đến nơi rồi, cô ơi, bác gái ơi, nữ thần lạnh lùng cao quý ơi, cháu không muốn quay lại với con trai của cô đâu. Cháu chỉ muốn mang con trai cháu đi thôi.

Hà Tiêu Nhiên lạnh lùng bước đến thế nào thì lúc rời đi cũng lạnh lùng y như vậy.

Thủy An Lạc hoàn toàn rơi vào trạng thái ngu người toàn tập. Cô đờ đẫn khép cửa lại rồi ngẩng đầu lên nhìn… trần nhà, phải chăng ông trời đang muốn cô chết đúng không? Tia hy vọng duy nhất của cô cũng tắt phụt mất rồi.

***

Cùng lúc đó, Sở Ninh Dực đang họp ở công ty, đây là lần đầu tiên anh ngủ gật trong lúc họp.

Truy cứu nguyên nhân sâu xa thì là do thằng nhóc con nhà anh quấy anh cả đêm không ngủ được, nhưng nói đúng hơn thì gần hai ngày nay anh chẳng được ngủ tí nào rồi.

"Tổng giám đốc, về chuyện liên quan tới tin tức của tập đoàn Sở Thị, tôi nghĩ là..." Người quản lý phòng quan hệ công chúng chưa kịp nói hết, ngẩng lên đã thấy sếp mình ngủ gật mất, nhất thời không biết nên nói tiếp hay thôi.

Cô trợ lý xua tay bảo anh ta ra ngoài trước, cô cũng ra theo để Tổng giám đốc nghỉ ngơi cho tốt.

"Tổng giám đốc làm sao thế?" Quản lý phòng quan hệ công chúng chưa bao giờ thấy cảnh Sở Ninh Dực ngủ gật trong lúc làm việc cả.

"Chắc là mệt quá. Nghe nói Tổng giám đốc vừa đón vợ mình và con trai về, chiều cậu hãy quay lại báo cáo." Viên trợ lý quay lại nhìn anh ta một cái, đẩy cặp kính mắt gọng vàng của mình lên thản nhiên nói.

Trợ lý của Sở Ninh Dực là một phụ nữ tầm khoảng ba mươi tuổi. Cô mặc một bộ đồ công sở màu đen trông rất chuyên nghiệp, tất nhiên nếu cô không chuyên nghiệp thì đã chẳng làm việc bên cạnh Sở Ninh Dực được lâu như vậy.

"Thế nghĩa là tin đồn bên ngoài đều là thật cả à?" Viên quản lý phòng quan hệ công chúng hỏi lại.

"Đừng phỏng đoán suy nghĩ của Tổng giám đốc nữa, chiều cậu hẵng quay lại đây." Cô trợ lý lạnh lùng nói, sau đó liền quay trở về vị trí của mình.

Cuộc sống không có điện thoại rất nhàm chán và cuộc sống của bà mẹ bỉm sữa đã không có điện thoại lại cộng thêm con trai đang ngủ thì càng chán hơn. Vậy nên bạn trẻ Thủy An Lạc lúc này sắp chán đến mức lăn lộn dưới đất luôn rồi.

"Tao nói chứ, mày sống thế này chính là đang sống cuộc sống nhàn nhã của các phu nhân giàu có đấy?" Kiều Nhã Nguyễn nói chuyện video call với Thủy An Lạc. Cô đã bắt đầu kỳ thực tập của mình, phải đến trưa có chút thời gian rảnh cô mới gọi điện tám với Thủy An Lạc được.

"Cho xin đê, chị đây giờ chẳng khác nào đang ngồi tù cả biết không? Hơn nữa tao còn chưa giải quyết xong vụ thực tập đây này. Đã thế còn chẳng liên lạc được với mẹ nữa chứ. Ớ đúng rồi, chẳng phải mày có số điện thoại của mẹ tao còn gì? Gọi cho mẹ tao hộ tao với." Thủy An Lạc nhớ ra lập tức bò dậy khỏi sofa, "Mau gọi đi, mau gọi đi."

"Đây đây, gọi đây, mày làm cái gì mà cuống lên thế, định không cho chị ăn cơm nữa à." Kiều Nhã Nguyễn nói rồi liền tắt video call đi để tìm số Long Man Ngân gọi.

Thủy An Lạc chờ sốt cả ruột, chỉ cần tìm được mẹ, cô có thể bảo mẹ đến đón cô đi rồi. Chưa đầy một phút sau, Kiều Nhã Nguyễn lại gọi tới, Thủy An Lạc vội vàng ấn chấp nhận: "Mẹ tao có nghe điện không?"

"Dì bảo là dì đang không ở thành phố A, dì đi du lịch rồi, kêu mày ngoan ngoãn ở bên Sở Ninh Dực đi.”

"Du lịch?" Thủy An Lạc lại ngã người xuống sofa lần nữa, "Sao tao cứ có cảm giác bị mẹ bán đi rồi thế nhỉ?”

"Thái tử gia có gì không xứng với mày chứ. Mày tu tám đời mới có được cái "số cứt chó" này đấy." Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng hừ một cái.

"Xí, tao thèm vào, cho dù anh ta có là cứt chó tao cũng cóc thèm giẫm vào..."

Thủy An Lạc đang nói đột nhiên nín bặt, đôi mắt to tròn tràn đầy kinh hoàng, ngay cả động tác nuốt nước miếng cũng lộ ra rõ ràng, lọt vào tầm mắt của Kiều Nhã Nguyễn thông qua camera.

"Sao thế? Sao trông cái mặt cứ như giẫm phải cứt chó thật thế kia?" Kiều Nhã Nguyễn vừa ăn vừa nói.

"Chị hai ơi, sao chị đang ăn cơm mà còn nói ra được từ đó thế hả!!!" Thủy An Lạc nói rồi "cạch" một cái gập luôn laptop lại, nhìn Sở Ninh Dực đang đen sì mặt đứng trước cửa.

Thủy An Lạc cúi thấp đầu, trong đầu có hàng vạn chữ "Fuck your mother" chạy vòng quanh, gì thế, chẳng phải tên này đi làm rồi à? Sao giữa trưa lại về đây thế này?

Sở Ninh Dực cũng chẳng hiểu tại sao giữa trưa anh lại về nhà, còn mua cả bữa trưa cho Thủy An Lạc nữa. Nhưng, không ngờ vừa vào đến nhà đã nghe cô nàng ví mình với cứt chó, đã thế còn là bãi cứt không thèm giẫm vào nữa chứ.

Thế nên chẳng phải nói nhiều, tất nhiên là Sở tổng kiêu ngạo của chúng ta phải nổi giận rồi.

Thủy An Lạc sờ sờ cái cổ của mình, nhìn trời nhìn đất nhưng tuyệt đối không chịu nhìn Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực đen mặt bước vào nhà, đặt hộp cơm trong tay xuống bàn, sau đó lườm cô bằng một ánh mắt lạnh lùng như yêu tinh băng ngàn năm, rồi đi thẳng lên lầu nghỉ ngơi.

Thủy An Lạc dè dặt nhìn người đang bước lên gác rồi thở phào một hơi. Hừ, làm cô sợ chết khiếp rồi đây này. Cơ mà sao tự dưng Thái tử gia lại về nhà nhỉ?

Thủy An Lạc nhìn hộp cơm đặt trên bàn rồi cẩn thận mở ra, bên trong cơm và thức ăn vẫn còn nóng hổi. Đây không phải là khẩu vị yêu thích của Thái tử gia, bởi vì bên trong có khoai tây thái chỉ xào chua cay. Đây là món mà Thái tử của Sở gia không bao giờ ăn, anh ta ghét ăn khoai tây bởi vì nó xấu.

Thế cho nên hộp cơm này là anh mua cho cô à?

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn lên gác thì nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng cái "rầm", cả người không nhịn được mà run lên, chẳng lẽ anh ta cố tình mua cơm về cho cô???

Thủy An Lạc không khỏi run lên bởi cái suy nghĩ này của mình, cô nghĩ thầm trong bụng: mình nghĩ nhiều quá rồi, là mình nghĩ nhiều thôi!

Thủy An Lạc nghe thấy tiếng chuông gió truyền tới liền biết con trai đã dậy, nhưng chưa kịp lên gác đã lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Cô rối rắm một lúc rồi dứt khoát quay ngược xuống nhà mở cửa.

"Ai..." Thủy An Lạc vừa mở cửa ra, còn chưa kịp nói hết đã bị người ta đẩy cô ra tiến vào.

Thủy An Lạc bị va mạnh vào tường, không nhịn được hít một hơi, nhưng lúc vừa thấy rõ người bước vào sắc mặt cô liền thay đổi.

Thủy An Kiều kiêu ngạo khoác tay mẹ mình đi vào nhà, quay lại trông thấy Thủy An Lạc đang đứng dựa vào tường, cô ta nói: "Mẹ, chính là con hồ ly tinh kiêm tu hú chiếm tổ chim khách này đánh con."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 32: Bút ghi âm
Thủy An Lạc xoa xoa bả vai mình, trong bụng lại âm thầm cảm thấy thương xót thay cho giáo viên dạy Ngữ văn của Thủy An Kiều thêm lần nữa, tu hú chiếm tổ chim khách, con nhỏ này lại bị ngáo à?

Nó là cái thứ gì chứ, nơi này đâu có liên quan gì tới nó đâu. Nếu luận về quan hệ, ít nhất căn nhà này còn là của con trai cô, cô là mẹ thằng bé nên đến đây chắc không thành vấn đề nhỉ.

An Giai Tuệ đánh giá một lượt Thủy An Lạc. Bọn họ cố tình đến lúc này vì biết chỉ có lúc này Sở Ninh Dực mới không có ở nhà.

"Sao nào, bà mẹ đê tiện của mày biết không níu kéo được Mặc Vân nữa nên bảo đứa con đê tiện của bà ta tới đây quyến rũ Sở Ninh Dực à?" An Giai Tuệ khinh khỉnh nói.

Thủy An Lạc mím chặt môi nhưng lại không thấy dấu hiệu nổi giận trên gương mặt cô.

"Dì Hai, tôi đợi dì lâu lắm rồi đấy, còn tưởng cả đời này dì sẽ không tới gặp tôi cơ." Thủy An Lạc đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "dì hai". cô không lúc nào quên nhắc nhở bà ta, bà ta chẳng qua cũng chỉ là vợ bé mà thôi, đã thế còn là vợ bé không được bước chân vào nhà chính.

"Ồ, con tiện nhân con này cũng học được cách ăn nói sắc sảo thế rồi cơ à." Giọng nói của An Giai Tuệ hơi lạnh xuống.

"Không sắc bén thì làm sao mà bảo vệ được mình? Dù gì thủ đoạn của dì hai cũng cao quá mà. Trước tiên là mang một đứa gọi là "con gái" tới để lấy được sự đồng cảm của mẹ tôi, lợi dụng mẹ tôi để cướp chồng của bà. Dì hai, dì thật sự rất hợp với mấy vai nữ phụ ác độc trong phim truyền hình tám giờ tối đấy dì có biết không?" Thủy An Lạc nói tiếp, vì cánh tay cô đang đau nên cô vẫn tựa vào tường, tay còn lại thì đút túi quần.

"Con ranh đê tiện này, mày nói cái gì?" An Giai Tuệ vung tay lên định đánh Thủy An Lạc, nhưng cô đã kịp bắt bàn tay bà ta lại.

"Dì Hai, dì là người muốn làm chuyện lớn mà, phải bình tĩnh chứ, ngay đến báo cáo giám định DNA của tôi mà dì còn dám sửa, thế mà lại không nghe nổi chút chuyện cỏn con này à?" Thủy An Lạc vẫn tươi cười nói.

"Mày đang nói vớ vẩn cái gì thế?" An Giai Tuệ dường như có chút mất tự nhiên.

"Dì hai, ở đây chỉ có một mình tôi, dì đóng kịch cho ai xem thế. Hơn nữa dì cũng đâu phải là người dám làm không dám nhận. Ít nhất dì cũng giỏi hơn đứa con gái bị thịt của dì nhiều.”

"Thủy An Lạc mày nói cái gì? Mày có giỏi giang đến thế nào chẳng phải vẫn bị mẹ tao đuổi khỏi nhà họ Thủy đấy sao, đúng là mẹ tao sửa báo cáo giám định của mày đấy thì làm sao? Sao nào?"

"Kiều Kiều!!!"

Thủy An Kiều đang lớn giọng nói thì An Giai Tuệ đột nhiên quát to bắt cô ta câm miệng lại.

Thủy An Lạc càng vui sướng hơn, cô nhìn Thủy An Kiều như đang nhìn một con ngốc: "Ồ, quên mất không nói với hai người, Sở Ninh Dực vừa mới về đấy, các người nói to thế tôi sợ là..."

Thủy An Lạc còn chưa nói hết, Thủy An Kiều Và An Giai Tuệ đã thấy Sở Ninh Dực đang đứng trên cầu thang.

Thủy An Kiều thức thì run bắn lên, cô ta lập tức quay về với vẻ đáng thương của mình: "Anh Ninh Dực, anh nghe em giải thích, tất cả đều do nó..."

"Cút." Sở Ninh Dực từ từ bước xuống cầu thang.

"Anh Ninh Dực..."

"Thủy tiểu thư, hóa ra... sau khi diễn một vở kịch như thế rồi mà cô vẫn có thể làm được đến nước này, xem như tôi phần nào rõ thêm được khả năng của Thủy tiểu thư và Thủy phu nhân đây rồi." Sở Ninh Dực trào phúng đáp lại.

An Giai Tuệ nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh của mình. Bà ta ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực: "Sở tổng, làm người phải biết đứng đúng vị trí của bản thân, đừng để đến lúc đó lại tự hại chính mình."

"Cám ơn sự nhắc nhở của Thủy phu nhân, tôi biết vị trí của mình là ở đâu. Nếu sau này Thủy phu nhân còn đến làm phiền Lạc Lạc nữa thì xin bà hãy nhớ kỹ cho. Ai dám gây phiền phức cho cô ấy thì kẻ đó chính là kẻ thù của Sở Ninh Dực này." Sở Ninh Dực nói rồi đưa tay ra ôm lấy bả vai Thủy An Lạc, ra dáng bảo vệ cô hết mực.

Bả vai Thủy An Lạc tê rần, cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh. Giờ phút này Thủy An Lạc chỉ có một suy nghĩ: Đẹp... đẹp trai quá xá!

Sắc mặc An Giai Tuệ càng khó coi hơn: " Vậy các người cứ chống mắt lên mà xem!"

An Giai Tuệ và Thủy An Kiều tức tối bỏ đi, Thủy An Lạc hiếu kỳ nhìn cánh cửa vừa khép lại: "Bọn họ xuống kiểu gì thế?"

Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc cô một cái, anh buông vai cô ra rồi đi vào phòng khách: "Tại sao lại cố tình kích cô ta nói ra câu đó?"

Thủy An Lạc rút chiếc bút ghi âm ở trong túi ra, "hừm" một cái rồi cười nói: "Tôi đợi bà ta một năm, cái bút ghi âm này tôi cũng đã mang theo người cả năm nay rồi." Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.

Sở Ninh Dực thoáng đứng khựng lại rồi quay đầu nhìn cô: "Tôi nhớ hình như cô từng nói, nhà họ Thủy chẳng còn liên quan gì tới cô nữa mà."

"Nhưng đây là thứ mà bọn họ nợ mẹ tôi, tôi muốn đòi lại công bằng cho mẹ. Thủy Mặc Vân dựa vào cái gì mà bảo mẹ tôi ngoại tình?" Thủy An Lạc nói, cả người run lên. Cô đã đợi cả một năm ròng mới có cơ hội này, nhất định phải để Thủy Mặc Vân biết mình đã ngu xuẩn đến thế nào.

Sở Ninh Dực ngồi trên sofa nhìn Thủy An Lạc từ đầu đến chân, có vẻ như cô gái này không như những gì anh tưởng, một khi cô đã ác lên thì cũng chẳng kém anh là mấy, hơn nữa cô còn biết nhẫn nhịn đợi thời cơ.

"Vậy ra lúc ở bệnh viện là cô cố ý là như vậy à, cố ý dụ An Giai Tuệ ra?"

"Đương nhiên là không phải rồi, đánh Thủy An Kiều là do tôi không nhịn được, khi nào đánh chết mới là cố ý." Thủy An Lạc "hừ" một cái.

"Nhưng mà cũng cảm ơn anh chuyện hôm đó nhé." Thủy An Lạc thật lòng cảm ơn Sở Ninh Dực, sau đó lại cúi đầu nhìn chiếc bút ghi âm trong tay, cô phải tìm cơ hội để giao nó cho Thủy Mặc Vân mới được.

"Dù cô có gửi đoạn ghi âm đó cho cha cô thì cũng làm gì được? Cùng lắm cũng chỉ đuổi được mẹ con họ đi mà thôi. Tôi có cách khiến mẹ con cô ta thân bại danh liệt, khiến cha cô phải hối hận vì tất cả những gì mà ông ta đã làm với mẹ con cô." Sở Ninh Dực gác một tay lên lưng ghế sofa, thản nhiên nói.

Thủy An Lạc thoáng sững sờ: "Anh nói thế là có ý gì?"

"Giao cái bút ghi âm cho tôi." Sở Ninh Dực đưa tay ra muốn cô đưa cái bút ghi âm trong tay cho mình.

Thủy An Lạc đề phòng nhìn anh, lại nhìn chiếc bút trong tay mình, cuối cùng cô giấu luôn cái bút ra sau lưng: "Không đưa."

Sở Ninh Dực hơi cau mày.

"Chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết, đâu liên quan gì đến anh, tôi không cần anh giúp." Thủy An Lạc bướng bỉnh nói.

Đôi lông mày của Sở Ninh Dực cau hẳn lại, anh vẫn lẳng lặng nhìn cô.

"Thủy An Lạc, tôi phải đảm bảo sau này con trai tôi không bị kẻ khác trả thù, tôi cần phải bảo đảm An Giai Tuệ không thể ngóc đầu dậy được nữa, hiểu không?" Sở Ninh Dực nói rồi đứng dậy đi về phía Thủy An Lạc, anh chậm rãi dồn cô vào góc tường, một tay chống vào tường, tay còn lại nắm lấy vai cô, sau đó dần dần trượt xuống lòng bàn tay, cướp lấy chiếc bút ghi âm trong tay cô, "Tôi sẽ giữ cái này, những gì mẹ con họ nợ mẹ con cô, tôi hứa sẽ đòi lại cho cô gấp bội.”

Hơi thở ấm nóng của anh phả đều lên má cô, khiến cô có cảm giác nóng ran cả mặt. Tim Thủy An Lạc đập như sấm dậy, Sở Ninh Dực kề sát cô quá rồi thì phải, hoàn toàn khác xa với cách đối xử của họ với nhau một năm trước, lúc đó cô đã từng rất căng thẳng nhưng về sau lại bình tĩnh đến lạ, cảm giác chuyện đó chẳng qua cũng chỉ là một nghĩa vụ mà thôi. Nhưng mà, giờ đây chỉ cần Sở Ninh Dực kề sát cô thế này thôi cũng khiến cô hít thở khó khăn, một cảm giác không biết nên diễn tả như nào.

"Tôi chỉ cần mẹ tôi nhận được lời xin lỗi mà bà nên có thôi." Thủy An Lạc khẽ nghiêng mặt đi, cô muốn tránh khỏi hơi thở nóng rực của anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 33: Long Man Ngân cao quý
Sở Ninh Dực ngắm cô gái tuy đã làm mẹ nhưng những nét non nớt vẫn còn chưa mất hết đi ở khoảng cách thật gần, nói cho cùng cô cũng chưa tròn hai mươi mốt. Cái mà cô cần cũng không nhiều, bản thân bị bắt nạt thế nào cô đều có thể nhẫn nhịn, cô chỉ cần tìm lại sự công bằng cho mẹ mình mà thôi. Tốt bụng và ngốc nghếch như này... anh chưa từng bao giờ như vậy cả, kể cả khi còn nhỏ cũng chưa từng. Nếu đã chưa bao giờ là người như vậy thì làm sao anh có thể cho phép người của anh bị ức hiếp được.

"Tôi sẽ để mẹ cô có được sự công bằng mà bà nên có, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc. Lạc Lạc, ai nói chúng ta không có quan hệ gì, tôi là ba của con trai cô đấy." Sở Ninh Dực trầm giọng nói sát bên tai cô.

Cảm giác kỳ lạ lan toản khắp người. Tim đập thình thình như trống dồn... Nước bọt cũng… nuốt xuống rồi!!!

Thủy An Lạc không dám cử động cả đầu, để mặc cho hơi thở nóng rực của Sở Ninh Dực phả lên gương mặt nghiêng nghiêng của cô.

Tư thế này... mờ ám quá đi!

Lời lẽ kiểu này... khiến con người ta mê muội quá đi!

Thế nên Thủy An Lạc cô… đớp thính mất tiêu rồi!

Thủy An Lạc lắc mạnh đầu, thế này không đúng, kiểu tán tỉnh kabe-don này không đúng rồi, sao cô có thể bị Sở Ninh Dực quyến rũ như vậy chứ?

Thủy An Lạc nghĩ thế liền đột nhiên phản kích. Cô giơ tay đẩy ngực anh ra rồi xoay người lại trực tiếp ấn Sở Ninh Dực lên tường, học theo cái tư thế kabe-don của anh, nhưng mà bi kịch một nỗi... tay cô không đủ dài...

Không đủ dài cũng không sao, cô có thể chống tay lên cạnh tay của anh ta mà.

Một tay Thủy An Lạc đặt bên cánh tay Sở Ninh Dực, tay còn lại khẽ sờ sờ cằm mình: "Tôi nói này Sở tổng, dù thế nào thì anh cũng đừng có đùa giỡn con gái nhà lành thế nhé, không là không trả nổi nợ tình của người ta đâu." Thủy An Lạc nói rồi giả vờ to gan khều khều cằm anh một cái.

Anh bị cô...?

Sở Ninh Dực anh như thế mà lại bị đùa giỡn lưu manh vậy sao?

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, đưa tay ra tóm chặt lấy cánh tay đang định thu về của Thủy An Lạc và lật người cô lại, có điều lần này một tay anh ôm chặt lấy eo của cô.

"Con gái nhà lành?" Sở Ninh Dực khàn giọng hỏi, "Cô có chắc cô là con gái nhà lành không?"

Há há hả!!! Đùa giỡn người ta không thành công còn bị người ta trêu ngược lại, Thủy An Lạc đợi một đống "what the fuck" trong đầu biến mất rồi mới híp mắt cười hề hề với Sở Ninh Dực.

"Cô nương đây mới hai mươi cái xuân xanh thôi, không biết sao?"

"Thứ nhất, cô không phải là cô nương mà đã là mẹ của một thằng nhóc rồi. Thứ hai, cô đã hai mươi mốt rồi chứ đâu còn hai mươi nữa." Sở Ninh Dực thả cô ra rồi thản nhiên quay người đi mất.

Còn Thủy An Lạc thì hóa đá luôn trên tường, bản lĩnh đả kích người khác của Sở tổng quả là cao siêu, một phát trúng tim đen luôn. Thủy An Lạc ôm cả một bụng tức chạy đi ăn cơm, còn Sở tổng nhà chúng ta chắc lên gác ngủ thật rồi, trước đó còn nghe tiếng con trai tỉnh lại mà lại không có động tĩnh gì, chắc Sở Ninh Dực đã dỗ thằng bé ngủ tiếp rồi.

Thủy An Lạc ăn cơm xong thì chú Sở đến đưa điện thoại cho cô, là loại mới nhất, nói thẳng toẹt ra thì chính là cùng loại với điện thoại của Sở Ninh Dực.

"À chú Sở này." Lúc chú Sở chuẩn bị đi rồi, Thủy An Lạc đột nhiên gọi ông lại.

Chú Sở ngạc nhiên ngoảnh lại: "Cô còn chuyện gì sao?"

Thủy An Lạc quay đầu nhòm lên gác, xác định Sở Ninh Dực không còn ở đó nữa mới kéo chú Sở ra một góc hỏi: "Chú Sở này, thang máy ở đây không cần phải quét thẻ đúng không ạ? Nếu không tại sao An Giai Tuệ và Thủy An Kiều lại có thể lên trên này và có thể xuống được thế?"

"Đăng ký ở dưới sảnh thì có thể lên được xuống được, tất nhiên là cô phải đăng ký ở dưới sảnh thì nhân viên mới mở thang máy cho cô lên chứ." Chú Sở cười nói.

Thủy An Lạc hiểu ra liền gật đầu, cô cười khì khì nhìn chú Sở: "Không có gì đâu ạ, chú về đi, chú đi đường cẩn thận nhé!"

"Tiểu thư, ở dưới sảnh cô đã bị từ chối cấp thẻ ra vào rồi nên đừng cố gắng đấu tranh vô ích nữa." Chú Sở hơi cúi người chào cô rồi mới về.

Thủy An Lạc nhìn theo cánh cửa từ từ đóng lại, gương mặt đang tươi cười ngẩn ra rồi ngắn tũn lại, sau đó quay đầu nhìn lên gác với vẻ mặt đầy căm tức.

Thủy An Lạc cầm chiếc điện thoại còn sạch hơn cả cái mặt mình lên, trước tiên là tải một vài ứng dụng về, sau đó mới lưu một vài số điện thoại vào. Hình như cũng chẳng có mấy, số của mẹ này, số của... trong đầu cô bỗng hiện lên một người, Thủy An Lạc nhanh chóng đá văng nó ra khỏi đầu, người đó không xứng được gọi là ba cô, không đáng để cô phải nghĩ tới, còn lại là số của Kiều Nhã Nguyễn, hình như chỉ có hai người thế thôi.

Thủy An Lạc lưu xong số điện thoại, lập tức gọi điện cho mẹ mình, nhưng cô gọi rất lâu mới có người nhấc máy.

"Alo..."

Thủy An Lạc thoáng sững lại, vẫn là âm thanh tao nhã đó của mẹ nhưng trong đó lại chất chứa cảm giác… cao quý không nói được thành lời.

"Mẹ..." Thủy An Lạc khẽ gọi một tiếng.

"Lạc Lạc?" Long Man Ngân nghe giọng ở đầu dây bên kia, khẽ cười một tiếng: "Nhã Nguyễn chưa nói với con à? Mẹ đang đi du lịch, không cần lo cho mẹ đâu."

Hình như sự cao quý thoáng qua đó chỉ là ảo giác của cô thôi, còn âm thanh tao nhã mang theo ý cười lúc này mới đúng là giọng của mẹ cô.

"Mẹ, mẹ bỏ lại con một mình rồi đi du lịch sao?" Thủy An Lạc ngồi trên sofa rầu rĩ nói.

"Đúng thế, mẹ đi du lịch còn mang theo con của chồng trước làm gì, lại còn phải vác thêm con của con nữa." Long Man Ngân cười nói.

"Sở Ninh Dực đối xử với con có tốt không?"

"Anh ta đối xử với Tiểu Bảo Bối tốt lắm. Tối qua anh ta còn trông thằng bé nữa.” Thủy An Lạc quên luôn chuyện mình vừa bị đùa giỡn vừa rồi, tập trung trò chuyện tiếp với mẹ mình.

Long Man Ngân không trả lời ngay lập tức.

"Mẹ, bao giờ mẹ mới về?" Cô muốn mẹ được tận mắt nhìn thấy sự hối hận của ba mình.

"Có lẽ đợi đến khi nào mẹ con tìm được mùa xuân thứ hai?" Long Man Ngân cười ha hả nói.

"Mẹ, mẹ ghét con nên mới bỏ con lại một mình đi tìm mùa xuân thứ hai chứ gì. Con gái mẹ cũng cần phải tìm mùa xuân thứ hai đấy nhé?" Thủy An Lạc "hừ" một cái.

"Ha ha, bảo bối của mẹ, mẹ bắt đầu nhớ con rồi đấy."

"Thế gọi video call nhé, để mẹ thấy bảo bối vừa xinh đẹp vừa quyến rũ của mẹ." Thủy An Lạc nói rồi giơ điện thoại ra.

"Mấy ngày hôm nay con nhắn QQ với wechat cho mẹ nhiều lắm mà mẹ chẳng trả lời gì cả."

"Mẹ chơi vui quá nên không để ý."

"Mẹ, con chắc chắn không phải là con ruột của mẹ rồi." Thủy An Lạc rền rĩ, video call đã kết nối xong.

Qua camera Thủy An Lạc có thể thấy được vài nơi trong phòng, gam màu chủ đạo là màu trắng, ngay đến cả cái giường mẹ cô đang ngồi cũng là kiểu giường công chúa, trên tường có treo một bức tranh, hình như là một bức tranh nổi tiếng thế giới gì đó nhưng cô cũng chỉ nhớ mang máng thôi.

"Uầy, mẹ mẹ, mẹ đi du lịch ở đâu đấy, khách sạn nào mà tốt thế, lần sau con cũng đi." Thủy An Lạc hưng phấn nói.

"Cái con nhóc thối này, cái đầu tiên nhìn thấy phải là người mẹ xinh đẹp này của con mới đúng chứ?" Long Man Ngân đặt điện thoại xuống, cười nhạo con gái mình.

Long Man Ngân nói xong lại thấy Sở Ninh Dực đang bước xuống cầu thang từ camera của Thủy An Lạc, bà giật mình rồi vội vàng tắt camera.

"Ể? Mẹ, mẹ ơi? Lại biến đâu mất rồi?" Thủy An Lạc hốt hoảng hỏi, còn kiểm tra điện thoại của mình lại một lượt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 34: Cao quý
"Đường truyền mạng chỗ mẹ kém quá, thôi nói đi vậy." Long Man Ngân dịu dàng nói.

Thủy An Lạc chẳng chút nghi ngờ gì cả, thấy Sở Ninh Dực đi xuống cô liền lóc cóc chạy thẳng lên gác. Cô nói chuyện với mẹ còn lâu mới để Sở Ninh Dực nghe được.

Tất nhiên, Thủy An Lạc cũng không nói cho mẹ cô biết chuyện bút ghi âm, bởi vì cô không muốn để bà lo lắng cho mình, hơn nữa giờ chiếc bút kia cũng bị Sở Ninh Dực lấy đi mất rồi, có nói cũng bằng không.

Thủy An Lạc và mẹ cũng chẳng nói chuyện được lâu, hình như bên chỗ mẹ cô có việc gì đó nên cô đành luyến tiếc dập điện thoại.

Thủy An Lạc nằm trên giường nhìn cái điện thoại mới của mình, trong danh bạ chỉ có vài số điện thoại ít ỏi mà cô còn nhớ được, thế nên cô đành đăng một dòng trạng thái lên QQ để người khác biết mà chủ động gửi số điện thoại cho mình.

Xong xuôi đâu vào đấy Thủy An Lạc mới quẳng điện thoại lên giường, chạy đi tìm cậu con trai “mất tích” nãy giờ của mình, giờ này mà không thấy cậu nhóc đâu thì chắc Sở tổng lại bế cu cậu đi rồi.

Thủy An Lạc ra ngoài, liếc mắt nhìn xuống nhà nhưng không thấy ai. Cô nghĩ chắc cũng chỉ ở trong phòng ngủ hoặc phòng làm việc trên lầu này thôi.

Thủy An Lạc đi sang phòng ngủ của Sở Ninh Dực, bên trong cũng không có ai, nhìn cách bày biện bên trong, dường như nó chẳng khác gì so với trước lúc cô rời đi cả. Thủy An Lạc biết, chẳng qua Sở tổng chỉ lười bảo người ta sắp xếp lại thôi, với tính cách của anh ta, một khi anh ta đã quen với cái gì rồi thì cũng chẳng dễ dàng thay đổi được. Thế nên, đây chỉ là vấn đề về thói quen thôi chứ chẳng liên quan gì tới nhớ nhung hay nhung nhớ gì hết.

"Nhìn gì thế?" Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đi lên liền trông thấy Thủy An Lạc đang đứng ngây người ở cửa phòng anh.

Thủy An Lạc hơi cứng người lại, tận sâu trong tâm khảm bỗng dấy lên một cảm giác: Hựm, sao cứ lần nào cô đang nghĩ lung tung là y như rằng lại bị bắt ngay tại trận thế nhỉ?

Rõ ràng cô có làm gì đâu!

Thủy An Lạc ngượng ngùng cười: "Tôi, tôi tìm Tiểu Bảo Bối."

"Thủy An Lạc, mặt cô đỏ lên rồi kìa." Sở Ninh Dực thản nhiên nói rồi ôm Tiểu Bảo Bối lướt qua cô đi vào phòng.

Thủy An Lạc cúi gằm đầu xuống, câu đó sao nghe cứ như đang châm chọc mình thế nhỉ.

"Chuyện là..." Thủy An Lạc ngấp nghé ngoài cửa không dám bước vào, bởi vì Sở Ninh Dực xưa nay không thích người khác bước vào khu vực riêng tư của anh ta, chuyện gì chứ chuyện này thì cô nhớ rõ lắm.

Cô còn nhớ, hồi kết hôn chưa được bao lâu cô từng chạy tới phòng làm việc của Sở Ninh Dực để gọi anh ta xuống ăn cơm, nhưng lúc đó mới chỉ gõ cửa thôi chứ chưa được sự cho phép của anh ta mà cô đã tiến vào, kết quả lúc đó anh ta liền nổi khùng lên, đó là lần đầu tiên cô thấy Sở Ninh Dực tức giận, cả tháng sau đó cô chẳng dám nói chuyện với anh ta nữa.

Anh ta từng nói, cô phải biết học cách tôn trọng người khác.

Câu đó lúc ấy không nặng cũng chẳng nhẹ, nhưng lại như một cái tát giáng thẳng vào mặt cô.

Lúc được mới gả vào nhà họ Sở, Sở Ninh Dực đối xử với cô không tính là tốt, nhưng cũng chẳng phải là tệ, thế nên cô thật lòng muốn coi Sở Ninh Dực là chồng mình, một người có thể thành chỗ dựa cho cô. Nhưng từ sau lần đó, Thủy An Lạc mới hiểu ra rằng, cô quá ngốc, Sở Ninh Dực lấy cô cũng chỉ vì người ta nói bọn họ môn đăng hộ đối mà thôi.

"Đứng ngoài đó làm gì? Vào đây." Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối vào xe của bé con, quay đầu lại thấy Thủy An Lạc vẫn đang ngấp nghé ngoài cửa thì không khỏi cau mày nói.

"Không cần, không cần đâu." Thủy An Lạc cười hì hì đáp.

"Là thế này, tôi muốn hỏi, liệu tôi có thể đến bệnh viện của tập đoàn Sở Thị để thực tập không? Vì không có báo cáo thực tập thì trường không cho tốt nghiệp."

Hàng lông mày của Sở Ninh Dực càng nhíu chặt lại: "Cô tính đứng mãi ngoài đấy nói chuyện hả?"

Sự e dè một cách thái quá của Thủy An Lạc tự dưng khiến Sở Ninh Dực cảm thấy bực bội.

Thủy An Lạc tuy bước vào phòng nhưng vẫn đứng dựa sát vào bức tường cạnh cửa: "Vị trí nào ở bệnh viện cũng được."

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai đang cầm món đồ chơi rồi lại ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, sau đó anh dần dần di chuyện lại gần chỗ cô.

Thủy An Lạc cúi gằm đầu xuống đất không chịu nhìn anh ta. Sở Ninh Dực lại một lần nữa dồn cô vào tường, anh cúi xuống nhìn cô gái đang co đầu rụt cổ giả vờ làm con rùa đen trong lòng mình: "Cô sợ cái gì? Sợ tôi mắng cô à?"

Dù sao trí nhớ của Sở Ninh Dực cũng rất tốt, đối với phản ứng này của cô nàng, anh chỉ cần nghĩ lại một chút là có thể nhớ ra. Trước đây anh không để ý tới, nhưng xem ra từ lúc ấy là cô đã dần dần bắt đầu giữ khoảng cách với anh, không còn vội vàng chạy đến hỏi han ân cần mỗi khi anh về nhà nữa.

Khoảng cách gần thế này khiến Thủy An Lạc cảm thấy bất an, thế nên cô dứt khoát đẩy anh ra, lách người qua cánh tay anh rồi cười hì hì nói: "Sao có thể như thế được, tôi việc gì phải sợ anh chứ? Chuyện tôi nói anh suy nghĩ xem nhé, không được thì tôi tìm cách khác."

Sở Ninh Dực nhíu mày lại, đang định nói gì đó thì điện thoại trên bàn bỗng reo lên, anh đi tới cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình thì anh bèn cầm nó đi tới phòng làm việc.

Thủy An Lạc hơi bĩu bĩu môi trước hành động đó của Sở Ninh Dực, cô cẩn thận bế con trai dậy rồi đẩy cái xe của cu cậu ra ngoài: "Mình về thôi con."

"Nha… nha…” Tiểu Bảo Bối trưng nụ cười không răng của mình ra, cười khì khì giơ món đồ chơi trong tay ra đưa cho mẹ chơi cùng.

***

Sở Ninh Dực vào tới phòng làm việc mới bắt máy.

"Nói đi, tôi đang nghe đây." Sở Ninh Dực vừa nói vừa mở hòm thư điện tử lên, tìm cái mail mà người bên kia gửi cho mình.

"Theo tình hình trước mắt, An Giai Tuệ quả thật đã chuyển một lượng lớn cổ phiếu của Thủy gia ra ngoài. Xem ra chuyện Thủy thị đổi chủ cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nếu cậu muốn thôn tính Thủy thị thì đây là cơ hội tốt nhất đấy.” Người ở đầu dây bên kia khẽ cười nói.

"Nếu như trong khoảng thời gian này mà Thủy Mặc Vân xảy ra chuyện, vậy con gái ruột của ông ta sẽ là người duy nhất thừa kế tài sản. Tuy rằng Long Man Ngân ra đi đã hơn một năm, nhưng Thủy Mặc Vân cũng đâu phải là kẻ ngốc, đến bây giờ ông ta vẫn chưa cho An Giai Tuệ một thân phận chính thức. Cho nên, cô nhóc con mà cậu mang về cũng coi như là một thứ hữu dụng đấy, tôi đã bảo thằng nhóc nhà cậu sẽ không làm..."

"Tôi đã xem báo cáo rồi, cậu nói nhảm hơi nhiều rồi đấy, mau đi thu mua lại đống cổ phiếu mà Thủy thị đã bán ra đi." Sở Ninh Dực nói rồi dập đụp máy, nguyên nhân anh đón Thủy An Lạc về rất chỉ đơn giản, chỉ vì cô là mẹ của con anh, nhưng mà hình như không có ai nhìn nhận theo hướng đó thì phải.

Nhưng thế thì cũng đâu liên quan gì tới anh?

Sở Ninh Dực xử lý xong việc đi ra liền thấy Thủy An Lạc đang chơi với con trai trên giường. Cậu nhóc cứ cười ha hả suốt, cái chân nhỏ quẫy đạp liên hồi.

"Gọi mami đi, gọi mami đi nào..."

"Nha... nha..."

"Ôi, bé ngốc của mẹ ơi." Thủy An Lạc nói rồi lật người nằm xuống bế bé con giơ lên cao, "Lúc nào con mới biết gọi mẹ đây?"

Sở Ninh Dực đứng ngoài cửa nhìn hai mẹ con cười đùa với nhau, đây dường như là mối quan hệ mà anh không thể xen vào được. Đó là thế giới nhỏ được cô và con tạo lên, một thế giới chỉ có mẹ và con trai là đủ, không cần tới sự tồn tại của một người được gọi là ba như anh. Vì thế cho nên, ngay từ đầu cô nhóc này đã loại anh ra ngoài, anh không phải chồng cô, mà chỉ là chồng trước, không phải là cha của con trai cô, mà chỉ là một người đã ly hôn xong thì chẳng còn quan hệ gì với cô và những người xung quanh cô nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 35: Là mẹ anh
"Cuối tuần này cô đến bệnh viện thực tập đi, cứ theo Thiến Thần trước đã. Cô ấy làm ở khoa ngoại, vừa hay phù hợp với hướng đi của cô." Sở Ninh Dực nói xong liền xoay người bỏ đi.

Theo Lâm Thiến Thần, nghiêm túc mà nói thì đó là chị họ của Thủy An Kiều chứ không phải là chị họ cô. Có điều, Lâm Thiến Thần này là người hay là quỷ thì Thủy An Lạc vẫn chưa nói chắc được. Lâm Thiến Thần vẫn luôn đối xử rất tốt với cô, nhưng chính điều đó lại khiến cô cảm thấy không được thoải mái.

Tiểu Bảo Bối chơi một lúc liền ghé vào lòng mẹ thiếp đi, dù sao thằng bé cũng chỉ là trẻ con, suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ, Thủy An Lạc cũng không nhịn được mà ngủ theo.

Cả căn nhà nhất thời yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng kim đồng hồ vẫn nhẹ nhàng chuyển động chứng minh thời gian vẫn đang trôi đi trong không gian yên tĩnh này.

***

Lúc Thủy An Lạc tỉnh dậy, trời đã ngả về Tây. Cô dụi cặp mắt còn nhập nhèm vì ngái ngủ của mình, vừa bước ra cửa liền thấy người đàn ông đang ngồi ở ban công nhìn ra bên ngoài.

Thủy An Lạc cẩn thận bước tới đứng tựa bên cửa, tầm mắt khẽ quét qua chiếc bàn mây bên cạnh, trên bàn tán loạn toàn giấy tờ văn kiện, có thể thấy suốt cả buổi chiều anh chỉ ngồi đây làm việc. Xét đến việc Sở Ninh Dực đã sắp xếp công việc cho mình, Thủy An Lạc cảm thấy cô có làm người giúp việc ở đây cũng không có gì không ổn, chí ít cô cũng không phải là người ngồi không mà hưởng.

"Tôi chuẩn bị đi nấu cơm, anh có muốn ăn gì không?" Thủy An Lạc lịch sự hỏi.

Tầm mắt của Sở Ninh Dực cuối cùng cũng thu lại, anh ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc đang đứng ngấp nghé trước cửa ban công, "Vì lần đó tôi mắng cô nên cô mới bắt đầu xa lánh tôi đấy à?"

Cho đến giờ anh mới biết, thì ra cô vợ trước của mình cũng là người biết hờn giận.

Hửm....

Cái chủ đề gì thế này?

Sở Ninh Dực đứng dậy chậm rãi bước về phía cô, vẫn dùng chiêu dồn tường trước sau như một kia ép Thủy An Lạc vào tường: "Ngoài phòng khách và phòng bếp ra, cô không bao giờ chịu chủ động bước vào bất cứ đâu trong căn nhà này, tất cả là bởi vì... hồi đó tôi mắng cô vì chuyện cô bước vào phòng làm việc của tôi."

Đây không phải câu nghi vấn, mà là khẳng định.

"Chuyện này cũng rất bình thường thôi mà. Đây cũng đâu phải nhà của tôi đâu." Thủy An Lạc cười ha hả, sau đó thì chạy thoát khỏi vòng vây của anh, "Nhớ dùng xong bút ghi âm thì đưa cho tôi, tôi đi nấu cơm đây."

Đây cũng đâu phải nhà của tôi.

Sở Ninh Dực ngẫm lại lời này của cô, thì ra không biết từ khi nào người không coi cô là người xa lạ là anh, còn cô thì đã sớm tự coi mình là người ngoài rồi.

***

Dạo gần đây, An Phong Dương trừ việc ở nhà với vợ chưa cưới đang mang thai ra thì cũng chỉ biết lên mạng hóng chuyện.

Vì đang mang thai nên Mân Hinh bị An Phong Dương cưỡng chế bắt không cho tới trường đi làm nữa. Cô vốn chỉ là một giáo viên tiểu học, không hiểu sao xui xẻo thế nào lại chọc đúng cha nội này.

"Anh Sở đang nghĩ gì thế, anh ấy đang lợi dụng cô Thủy à?" Mân Hinh mới có thai chưa lâu nên bụng cũng chưa thấy gì lắm. Lúc này cô đang ngồi cạnh An Phong Dương nhìn anh ta lướt web, trông hoàn toàn không giống người đang mang thai chút nào.

"Không thể nói là lợi dụng được, Sở Ninh Dực chẳng việc gì phải đi lợi dụng một cô bé cả. Chẳng qua, vừa khéo gộp chuyện đứa bé với vụ nhà họ Thủy lại làm một thôi." An Phong Dương nói rồi tay kéo Mân Hinh vào trong lòng mình.

"Nhưng người ngoài như em nhìn vào thì chuyện này chẳng khác nào là lợi dụng cả? Hay anh cũng biết chuyện gì?"

"Oan uổng quá bà xã à, có nói thế nào thì Lạc Lạc cũng là bạn nối khố của anh, sao anh có thể nhìn con bé bị tổn thương được. Sở Ninh Dực thực sự không có ý đó đâu. Con người cậu ta làm gì cũng đều rất rõ ràng." An Phong Dương trả lời, tay vẫn chăm chỉ lướt web, chỉ có điều hai hàng lông mày bất giác hơi nhíu lại.

Vụ bức ảnh kia không hề dịu xuống mà bên dưới còn xuất hiện rất nhiều bình luận bất lợi cho Thủy An Lạc, có lẽ đây cũng là chuyện mà Sở Ninh Dực không lường trước được.

"Có phải ý đó hay không em không biết, nhưng nếu để cô Thủy trông thấy những tin tức này, em chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy tổn thương lắm đấy." Mân Hinh lạnh nhạt liếc An Phong Dương một cái rồi đứng dậy.

"Các anh muốn làm gì thì làm, nhưng cũng phải suy nghĩ cho con gái nhà người ta nữa chứ."

An Phong Dương ngẩng lên nhìn vợ chưa cưới của mình đi vào phòng ngủ, lại cúi đầu nhìn xuống những bình luận có thể nói là thóa mạ kia. Có kẻ nói, Thủy An Lạc không biết xấu hổ, ôm con người khác quấn lấy chồng trước của mình. Có người còn nói, Thủy An Lạc làm như vậy hoàn toàn là do bà mẹ lăng nhăng của cô dạy. Còn có người nói...

An Phong Dương càng xem càng nhíu mày thật chặt, anh cũng không ngờ chỉ một bức ảnh lại gây ra ảnh hưởng lớn như vậy, thậm chí còn không ai chú ý đến việc Thủy An lạc mới là người bị cưỡng hôn.

An Phong Dương xoa xoa cằm, từ từ lướt lên trên. Anh muốn tìm ra bình luận đầu tiên dẫn lối cho cái suy nghĩ phiến diện này.

***

Thủy An Lạc không phải không biết gì về vụ tin tức kia, nhưng cô vẫn vờ như không biết. Dù sao thì một năm nay, cô cũng đã từng bị ăn chửi khó nghe hơn thế này nhiều, thậm chí lúc cô bị đuổi khỏi Sở gia còn từng bị đánh nữa, lúc đó cũng chẳng có ai bảo vệ cô, hiện giờ cô cũng chẳng cầu ai phải bảo vệ mình, chỉ cần không để ý tới là được.

Bữa tối Thủy An Lạc nấu bốn món mặn một món canh, đều là những món mà Sở Ninh Dực thích, nguyên nhân rất đơn giản, cô chỉ muốn cảm ơn anh thôi.

"Sở tổng, mời dùng, yên tâm, hôm nay tuyệt đối là thật lòng." Thủy An Lạc mỉm cười nói.

Sở Ninh Dực ngồi xuống ghế chính giữa đưa mắt nhìn mấy món ăn trên bàn, nào là củ sen xào chua ngọt, bào ngư xào nấm, cá hấp, gà Tam Bôi, còn có một bát canh trứng cà chua nữa, những thứ này đều là món ăn thanh đạm cả.

Anh chỉ mới thu xếp ổn thỏa việc đi thực tập của cô thôi mà cô đã thôi không đối đầu với anh nữa. Cô nhóc này có phải quá dễ thỏa mãn rồi không.

"Thủy An Lạc, cô có hận tôi không?" Sở Ninh Dực cầm đũa lên rồi đột nhiên hỏi một câu.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đang ngồi ngơ ngẩn trong xe lên, đặt lên đùi mình, lúc nghe thấy anh hỏi câu này cô có hơi sững người, hận ư?

Đã từng... nhưng cái lúc sinh đứa bé này ra cô phải đứng giữa sự sống và cái chết nên tất cả nỗi oán hận trước kia đều đã tan biến hết rồi.

Sau khi sinh con, Kiều Nhã Nguyễn nói cô như hoàn toàn biến thành một người khác. Cô trở nên bình thản với tất cả mọi thứ, cho dù người ta có gây khó dễ cho cô, cô cũng chỉ cười trừ cho qua. Khi đó cô còn giả thần giả quỷ nói một câu: Aiz, dù sao cũng là người từng gặp qua Diêm Vương nên giờ mới thấy bình tĩnh với mọi chuyện như thế.

Nhưng ngay sau khi Thủy An Lạc nói câu đó xong, Kiều Nhã Nguyễn lại bật khóc.

Thủy An Lạc bị khó sinh, lúc ấy bác sĩ đã mấy lần thông báo bệnh nhân sắp tử vong. Long Man Ngân thì hoàn toàn sụp đổ trước tin dữ này, chỉ có mình cô đứng chờ ở cửa phòng sinh lúc đó.

"Không hận, đâu có ai quy định bắt anh phải làm gì đó cho tôi. Hơn nữa lúc đó anh cũng chẳng có ở đây." Thủy An Lạc thản nhiên nói, "Vậy nên Sở tổng à, anh sẽ không tranh con với tôi chứ, chúng ta đã kýcam kết rồi mà."

Nhắc đến chuyện này, Thủy An Lạc còn chưa nuốt xong cơm đã vội vàng mở miệng xin cam đoan.

"Thủy An Lạc, cô có biết trong lúc người vợ đang mang thai, người chồng mà đưa ra quyết định ly hôn thì sẽ vô hiệu không?" Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

"Phụt!!!" Thủy An Lạc phun cơm trong mồm ra, đôi mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng: "Sở tổng, chúng ta đừng đùa vậy nữa, được chứ."

Bỗng cô chợt nghĩ ra chuyện gì đó: "Không đúng không đúng, năm đó không phải là anh nói, là mẹ anh, đúng rồi, là mẹ anh." Thủy An Lạc kích động mở miệng nói. Mọi điều khoản ly hôn hai người chỉ bàn bạc qua điện thoại, nếu không cô đã chẳng nhanh chóng ký vào điều khoản sau khi ly hôn sẽ không dây dưa bất cứ chuyện gì nữa.

Sở Ninh Dực hơi ngước mắt, trong mắt anh giờ chỉ trông thấy sự căng thẳng hiện hữu trên gương mặt cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 36: Topic bị gỡ
Cô ấy... sợ phải tiếp tục cuộc hôn nhân với anh đến vậy sao?

Đây chính là đáp án mà Thủy An Lạc thật lòng nói cho anh biết, không hiểu sao chuyện này lại khiến anh cảm thấy thật phiền lòng.

"Không có gì, ăn đi." Sở Ninh Dực rầu rĩ nói.

Giọng nói mang chút buồn bực này của Sở Ninh Dực khiến Thủy An Lạc cảm thấy thật hoang mang, vì nó khiến cô hoàn toàn không đoán được ý tứ của Sở Ninh Dực.

Trong phòng ăn, ngoại trừ tiếng ê a bập bẹ của Tiểu Bảo Bối ra thì không có bất cứ âm thanh nào khác cả. Thủy An Lạc ngay đến cả ăn cũng phải dè dặt, lát nữa cô nhất định phải lấy bản thỏa thuận ra xem lại một lượt, có giấy trắng mực đen rồi nếu như thực sự phải ra tòa, cô cứ một mực chắc chắn không hề có chuyện đó thì cũng chưa chắc sẽ thua kiện đâu.

***

Bài topic đăng ảnh chụp đã bị ai đó xóa mất.

Thủy An Lạc thoát ra vào lại bao nhiêu lần cũng không thấy, ngay cả những bình luận phản hồi dưới tấm ảnh của cô cũng không thấy đâu nữa cả.

[Thủy An Lạc: Anh Xinh Trai ơi, nghe đâu cái topic mắng chửi em đã bị người ta gỡ rồi à.]

[An Phong Dương: Em Đẹp Gái à, nghe đâu hình như em nghĩ là anh làm hả. ]

[Thủy An Lạc: Không phải nghe nói đâu, mà chính xác là Em Đẹp Gái đây nghĩ như vậy đấy, vì ngoại trừ Anh Xinh Trai ra thì làm gì có ai đủ trình độ làm chuyện đó đâu.]

An Phong Dương ngồi trên sofa, laptop đặt trên đùi, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp trên mu bàn tay. Trình độ này... trừ anh ra thì còn một người nữa đấy. Mà, cái topic đó không phải do anh gỡ đâu, anh còn chưa kịp hành động gì thì đã có người nhanh tay hơn rồi.

[An Phong Dương: Em Đẹp Gái ơi, có phải dù Anh Xinh Trai này có nói là không phải anh làm thì em cũng không tin có đúng không?]

[Thủy An Lạc: Anh Xinh Trai à, anh nghĩ sao?]

Nhìn một hàng Anh Xinh Trai à, Em Đẹp Gái ơi này, An Phong Dương không khỏi cười không ra tiếng. Anh nhìn ảnh đại diện của Thủy An Lạc, ngẫm nghĩ chốc lát rồi nhẹ nhàng gõ phím.

[An Phong Dương: Lạc Lạc, là anh có lỗi với em.]

Thủy An Lạc ôm di động đọc cái tin này thì hơi sửng sốt một chút, sao hôm nay cô cứ cảm thấy cả Sở Ninh Dực và An Phong Dương đều có gì là lạ nhỉ, chẳng đây chính là sự cảm ứng giữa các cặp tình nhân với nhau?

[Thủy An Lạc: Chuyện đó... anh Dương à, em thật sự không hề có ý muốn tranh giành anh Sở với anh. Thế nên anh không phải nói xin lỗi em làm gì.]

An Phong Dương xem xong thì mặt đầy vạch đen.

[An Phong Dương: Con nhóc này, anh cô tình cảm như vậy mà cô không thể tỏ ra cảm động một tí được à?]

[Thủy An Lạc: Cảm động, thực sự quá cảm động anh ơi. Nếu anh không ngại, em lấy thân báo đáp nhé! Thế nào, không cần làm vợ cả làm bồ nhí thôi là được rồi.]

"Ha ha ha ha..." An Phong Dương cười ầm cả lên, con bé Lạc Lạc này vẫn y như trước.

[Thủy An Lạc: Cách xa vạn dặm mà em vẫn nghe được tiếng cười quỷ khóc thần sầu của anh đấy. Anh Xinh Trai à, anh không thể giữ ý một chút được sao?]

Thủy An Lạc và An Phong Dương tán gẫu được một lúc, An Phong Dương nhắn số di động của mình cho Thủy An Lạc, sau đó lại gõ một hàng [...] thách thức sự kiên nhẫn của người ta để kết thúc cuộc trò chuyện.

Thủy An Lạc tin chắc rằng cái topic là do An Phong Dương xóa, dù căn bản là không để ý tới chuyện đó nhưng cô cũng cảm thấy rất vui, cảm giác thoải mái đó vẫn duy trì liên tục cho tới ngày đầu tiên đi thực tập.

Tuy nhiên trong lúc vui vẻ cô vẫn không quên Sở tổng vẫn đang ôm bộ mặt âm trầm, cũng không biết là ai đã chọc đến anh ta nữa.

***

Thứ hai, người Hà Tiêu Nhiên phái tới đã đến từ sớm, Thủy An Lạc gọi bà là thím Vu, cô tỉ mỉ dặn dò hết tất tần tật mọi thứ liên quan đến con trai mình, bao gồm lúc nào thì ăn sữa, những gì phải chú ý khi thay tã, tất cả đều nói lại một lượt, dù sao ngoại trừ mẹ mình thì cô chưa từng giao con mình cho người khác chăm sóc bao giờ. Cho đến khi, thấy được sắc mặt khó chịu của Sở Ninh Dực, Thủy An Lạc mới lưu luyến hôn lên mặt con trai mình một cái, sau đó đi theo Sở Ninh Dực rời khỏi nhà, bởi vì một mình cô thì không thể tự xuống được.

Vào thang máy, Thủy An Lạc liên tục dáo dác nhìn bốn phía: "Sở tổng này, làm hộ tôi một cái thẻ đi như thế thì tôi đỡ phải đi theo anh, đỡ phiền hơn biết bao nhiêu."

Sở Ninh Dực lạnh nhạt liếc cô một cái: "Lúc nào không nghĩ đến chuyện trốn đi nữa thì tính."

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, con trai đã bị giữ lại ở nhà rồi, cô còn chạy thế nào được?

"Nhưng nếu tôi tan làm rồi mà không có anh thì tôi cứ phải đứng chờ mãi à?" Thủy An Lạc tức giận nói.

Sở Ninh Dực thẳng thừng bắn cho cô một ánh mắt "Cô nói coi", khiến cho Thủy An Lạc hận không thể nhào tới một phát cắn chết anh ta.

"Tan làm thì chờ tôi ở cổng bệnh viện, xong việc tôi sẽ qua đón cô." Sở Ninh Dực điềm nhiên nói.

Thủy An Lạc vốn đang cụng cụng đầu vào thành thang máy liền quay phắt lại và dùng một đôi mắt đầy "bi thương" nhìn anh. Sở tổng, xin tha đi, tôi không muốn lại có thêm một vụ ảnh chụp bị tung lên mạng nữa đâu.

"Sở tổng, anh làm vậy không sợ bạn trai của anh... à nhầm, không sợ "bạn gái" của anh giận hay sao?" Thủy An Lạc quyết định sửa lại danh xưng của An Phong Dương, nói bạn trai thì quá bằng trực tiếp bảo Sở Ninh Dực là thụ à, cô có muốn chết sớm đâu?

Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn cô, sao cái con nhóc này lại cứ khăng khăng tin anh và An Phong Dương là một đôi cơ chứ, làm vậy chẳng qua là vì An Phong Dương muốn từ hôn nên tìm đại một lý do mà thôi. Người khác coi là thật hay đùa thì anh không quan tâm, nhưng mà con nhóc này thì tuyệt đối tưởng là thật...

***

Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc đến bệnh viện, đích thân giao cô cho Lâm Thiến Thần rồi mới rời đi.

"Lạc Lạc, sau này em sẽ thực tập ở đây, chị sẽ nói qua nội dung thực tập một chút cho em nghe nhé." Lâm Thiến Thần mỉm cười nói, dường như cô ta không hề bận tâm đến chuyện lần trước cô vừa mới đánh em họ của cô ta xong.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu, trước sự nhiệt tình của cô ta thì Thủy An Lạc cũng chẳng mặn chẳng nhạt gì. Cô chỉ đơn thuần coi cô ta như một người cấp trên mà thôi.

Công việc đầu tiên của Thủy An Lạc là đi theo Lâm Thiến Thần ghi chép lại quá trình khám bệnh, đây là chuyện mà tất cả các sinh viên thực tập đều phải làm, đây cũng là một cách để học hỏi kinh nhiệm.

Sau khi kiểm tra các phòng xong, Thủy An Lạc sắp xếp lại ghi chép của mình. Hiện tại, những hiểu biết của cô quả thật không thể sánh bằng kinh nhiệm của Lâm Thiến Thần. Hơn nữa cô ta chỉ dạy cũng rất nghiêm túc, chí ít là còn chuyên tâm cả giáo viên của cô. Bệnh gì, dùng thuốc gì và vì sao lại dùng như vậy, cô ta đều nói với cô cả, cho nên cứ thế cô đã ghi lại được rất nhiều điều bổ ích.

"Lạc Lạc, mấy cái này không cần vội, sau này em tiếp xúc nhiều sẽ nhớ. Những ca bệnh này bình thường quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy thứ thuốc đó thôi." Lâm Thiến Thần dựa vào bên cạnh bàn làm việc của Thủy An Lạc thấp giọng cười nói.

Thủy An Lạc gật gật đầu nói lời cảm ơn: "Cảm ơn chị."

"Con bé ngốc này, chị là chị họ của em mà, cảm ơn cái gì chứ." Lâm Thiến Thần vẫn cười mỉm như trước.

"Chị họ" - Thủy An Lạc không thích từ này cho lắm, bởi vì người thân đối với cô mà nói chỉ có con trai và mẹ mình thôi.

"Chiều Ninh Dực đến đón em phải không?" Nói xong chuyện công việc, Lâm Thiến Thần cuối cùng cũng chuyển qua việc tư.

Thủy An Lạc gật đầu nhưng lại không chắc chắn đắp: "Có thể."

"Thế là hai người định quay lại với nhau thật hả?" Trong giọng nói của Lâm Thiến Thần không có một chút khác thường nào, như thể cô ta chỉ đang nói chuyện phiếm thôi vậy.

Ngón tay đang viết của Thủy An Lạc thoáng khựng lại, sau đó cô vẫn mỉm cười nói: "Sao có thể thế được, anh ta chỉ thuê em về làm bảo mẫu cho con trai anh ta thôi."

"Ha ha, Ninh Dực không phải là người coi mẹ của con trai mình là bảo mẫu đâu, em nói nghiêm trọng quá rồi. Thôi được rồi, hôm nay cũng chẳng còn việc gì nữa, em cứ nghiên cứu lại ghi chép đi. Mai, khi khám bệnh cho bệnh nhân chị sẽ hỏi lại em đó."

Thủy An Lạc nhìn Lâm Thiến Thần rời đi rồi chọc chọc bút vào cằm ngẫm nghĩ, có thể nói Lâm Thiến Thần là hồng nhan tri kỷ của Sở Ninh Dực, nhưng mà hình như cũng chỉ dừng lại ở bốn chữ "hồng nhan trỉ kỷ" mà thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 37: Tin nhắn bị xóa
Sở dĩ Lâm Thiến Thần vẫn có thể ở lại bên cạnh Sở Ninh Dực, phần lớn nguyên nhân là vì cô ta không có suy nghĩ vượt quá ranh giới với anh, thế nên hai người mới có thể coi như là bạn bè.

Thế mới nói, không phải nam thần nào cũng được mọi phụ nữ yêu mến, chí ít thì Lâm Thiến Thần cũng thật có mắt nhìn người bởi vì người ta không có thích Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc cúi đầu nghiên cứu quyển sổ ghi chép của mình, trên đó có một vài thứ mà giáo viên không dạy trên lớp nhưng mà Lâm Thiến Thần lại nói cho cô biết.

***

Trong phòng họp rộng rãi, Sở Ninh Dực ngồi ở ghế chính giữa, tiếp tục tiến hành cuộc họp dang dở ngày hôm qua.

"Tổng giám đốc, về chuyện giữa anh và tổng giám đốc An với... với... vợ trước, chuyện này có khả năng sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty chúng ta, thế nên phòng quan hệ công chúng của chúng ta cần một lời giải thích với bên ngoài." Quản lý sau khi trình bày xong công việc của mình, khép lại tài liệu liền mở miệng nói.

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, anh nhìn người quản lý kia rồi nở một nụ cười nhạt.

"Thiếu Thành, cậu chạy từ bên thị trường sang phòng quan hệ công chúng từ khi nào thế? Thấy công việc của phòng thị trường ít quá nên muốn nhận thêm việc của phòng khác à?" Nếu đúng là như vậy, anh tuyệt đối sẽ không nghĩ chuyện tận dụng hết giá trị lao động thặng dư của nhân viên là quá đáng đâu, dù sao những ông chủ sáng suốt đều thích làm vậy cả.

Khâu Thiếu Thành cúi đầu gãi gãi chóp mũi, vì trưởng phòng quan hệ công chúng là người mà anh ta đang theo đuổi, nên anh ta mới tiện hỏi giúp cô ấy chút thôi.

"Thực ra tôi còn có chút việc, tôi xin phép đi trước." Khâu Thiếu Thành nói xong liền đứng dậy.

"Bảo Cố Thanh Trần đến đây gặp tôi." Sở Ninh Dực nói rồi cũng đứng dậy. Cố Thanh Trần mà anh vừa nhắc tới chính là trưởng phòng phòng quan hệ công chúng, cũng là em họ của anh.

Khâu Thiếu Thành lau mồ hôi, gật đầu vâng dạ sau đó mới đi ra ngoài.

Sở Ninh Dực đứng bên cửa sổ, nhìn dòng người tập nập bên ngoài, lại vươn tay rút di động trong túi ra, đây là lần đầu tiên anh gọi điện về nhà trong giờ làm việc. Dù gì thím Vu cũng là người trông coi anh từ nhỏ nên lúc nói chuyện với Sở Ninh Dực bà cũng không quá câu nệ.

"Lạc Ninh đâu ạ?"

"Tiểu thiếu gia đã ngủ rồi, cả trưa cứ nháo nhác tìm mẹ khắp nơi, giờ chắc là khóc mệt nên ngủ thiếp đi rồi." Thím Vu cười ha hả nói.

"Khóc cả buổi trưa?" Anh đã nếm cái công lực khóc nhè của thằng bé rồi, có điều lúc ở trước mặt anh thì thằng bé lại rất ít khi khóc.

"Phải, tiểu thiếu gia khóc giỏi lắm, mà trẻ con có khỏe mạnh mới khóc khỏe thế." Thím Vu là người từng trải nên chẳng mấy căng thẳng vì chuyện trẻ con khóc. Trẻ con thỉnh thoảng có khóc một tí đôi khi lại có lợi cho sức khỏe hơn.

Sở Ninh Dực từ bé đã được thím Vu chăm sóc nên tất nhiên anh vô cùng tin tưởng vào bà. Hỏi qua tình hình của bé con một chút, Sở Ninh Dực liền nghe thấy tiếng gõ cửa nên đành kết thúc cuộc gọi.

***

Cho nên, khi Thủy An Lạc gọi về nhà thì đường dây vẫn đang bận. Cô lấy làm lạ bởi vì cái điện thoại bàn ở nhà kia trăm năm không có người gọi đến một lần, sao lại máy bận được nhỉ?

Thủy An Lạc đứng giữa vườn hoa trong bệnh viện, một tay khoanh trước ngực tiếp tục gọi lại lần nữa, lần này cuối cùng cũng gọi được.

"Alo, thím Vu, là cháu đây ạ." Thủy An Lạc nhỏ giọng nói, dù sao cũng không quen biết người ta lắm nhưng lại phải làm ra vẻ là rất quen, nhỡ mà thím Vũ hỏi một câu cô là ai thế chắc cô xấu hổ đến nhảy lầu mất.

"Thủy tiểu thư à, thiếu gia vừa mới gọi về xong."

May mà thím Vu nghe vậy còn nhận ra cô là ai, không chắc xấu hổ chết quá. Nhưng mà... thiếu gia? Là Sở Ninh Dực à?

Cô từng ở trong căn nhà đó một năm, nhưng chưa bao giờ thấy Sở Ninh Dực gọi một cú điện thoại nào về.

"Thím Vu, thằng bé có quấy không ạ?" Thủy An Lạc ngượng ngập cười, vì cô quá hiểu con trai mình, nó mà không quấy không khóc thì mới lạ ấy.

"Ha ha, vẫn ổn, vẫn ổn cả, cô không cần lo lắng, cứ thoải mái đi làm đi, giao cậu nhóc cho tôi thì cô cứ yên tâm."

Thủy An Lạc thấy bà nói vẫn ổn cả là biết đáp án rồi: "Vậy làm phiền thím ạ, tan tầm cháu sẽ cố về sớm." Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn bầu trời bỗng dưng trở nên âm u, trời mùa hè đúng là như trẻ con ấy, trở mặt còn nhanh hơn cả bảo bối nhà cô.

"Vậy cháu đi làm việc đây, thằng bé nhờ vào thím cả." Thủy An Lạc nói xong liền cúp điện thoại.

Thím Vu nhìn điện thoại mà thấy làm lạ, thiếu phu nhân không hỏi xem thiếu gia gọi điện về làm gì sao?

Thím Vu bỗng nghĩ tới cái gì rồi kêu lên một tiếng, lập tức gọi cho phu nhân nhà mình, nếu như vị thiếu phu nhân này không có ý gì với thiếu gia nhà bà, vậy chẳng phải thiếu gia sẽ tiếp tục đâm đầu vào cái cậu An công tử kia hay sao, là hai người đàn ông với nhau đó, ôi, thật đúng là nghiệp chướng mà.

Thủy An Lạc cúp máy xong liền quay lại bệnh viện, cơn mưa tầm tã cũng ào ào đổ xuống.

***

Cố Thanh Trần vừa bước vào phòng làm việc liền thấy anh họ mình đang đứng trước cửa sổ nhìn cơn mưa bên ngoài với vẻ đầy tâm trạng.

"Tổng giám đốc?" Cố Thanh Trần hắng giọng gọi.

Sở Ninh Dực quay đầu lại, đứng tựa người trước cửa sổ nhìn cô gái đang tự giác ngồi xuống vị trí của mình: "Bây giờ em vô năng đến độ phải để người khác chuyển lời giúp à?"

"Em nhờ người chuyển lời hộ lúc nào?" Cố Thanh Trần khẽ thốt lên.

"À, vậy tại sao Thiếu Thành lại hỏi anh chuyện tin tức nên xử lý thế nào?" Sở Ninh Dực nhướng mày, hai tay khoanh trước ngực mang theo chút ý cười.

Cố Thanh Trần trợn tròn mắt, xoay ghế một vòng: "Đó là vì anh ta nhiều chuyện, vậy chuyện đó... Tổng giám đốc đại nhân của chúng ta định xử lý sao đây? Mới tuyên bố come out, ngày hôm sau đã đón vợ trước và con trai về nhà. Anh họ thân yêu à, xin hỏi anh định làm trò quỷ gì vậy? Nam nữ đều ăn à?"

Sở Ninh Dực nhướng mày: "Có gì không thể?"

Cố Thanh Trần suýt rớt cả hàm, ông anh họ nhà cô đúng không phải người mà.

"Vậy bây giờ em phải công bố tin thế nào đây, chị dâu của em rốt cuộc là mẹ của con anh, hay là cái lão còn nữ tính hơn cả con gái kia?"

"Không cần công bố gì hết." Sở Ninh Dực nói rồi bước tới chống hai tay lên bàn.

"Nhóc con, thế mà cũng đòi học làm truyền thông, không công bố gì hết mới là cách tốt nhất để chống lại dư luận."

Khóe miệng Cố Thanh Trần giật giật, dứt khoát đứng dậy bỏ đi. Có điều, mới đi được vài bước cô bỗng quay lại nhìn về phía Sở Ninh Dực: "Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của Thiến Thần, anh không quên đấy chứ."

"Không." Sở Ninh Dực chỉ đáp một chữ, ý bảo cô có thể đi được rồi.

Cố Thanh Trần nhún nhún vai, thấp giọng lẩm bẩm: "Không hiểu anh với Thiến Thần làm sao nữa, quan hệ tốt như vậy sao không tiến đến tình yêu luôn đi?"

Nhìn Cố Thanh Trần bước ra ngoài, Sở Ninh Dực vươn tay cầm quyển lịch để bàn lên, bên trên đã khoanh tròn sinh nhật của Lâm Thiến Thần, anh chẳng có tình cảm nam nữ gì với Lâm Thiến Thần cả và cô ấy cũng vậy. Cho nên anh mới coi Thiến Thần là bạn, nếu cô ấy thực sự có suy nghĩ khác, e là đã chẳng thể cứ ở bên anh lâu như vậy.

Sở Ninh Dực chợt nhớ đến việc đã hứa sẽ tới đón Thủy An Lạc sau khi tan làm, anh không khỏi nhíu mày lại, sau đó cầm di động lên gọi cho cô nhưng mà chẳng có ai bắt máy cả, nên Sở Ninh Dực liền gửi tin nhắn.

[Buổi tối tôi có việc, cô tự về nhà đi, gọi điện bảo thím Vu mở thang máy cho.]

Mà lúc này, Thủy An Lạc đang đi đo nhiệt độ và kiểm tra tình trạng sức khỏe của bệnh nhân nên cũng không mang điện thoại theo người.

Lâm Thiến Thần thấy trên màn hình Thủy An Lạc có cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn thì khóe miệng hơi nhếch lên. Sau đó cô ta liền xóa sạch lịch sử cuộc gọi và cái tin nhắn kia, rồi mới đặt lại di động của Thủy An Lạc lên bàn, cúi người viết một mảnh giấy nhắn rồi ra ngoài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 38: Đàn anh trở lại
Thủy An Lạc kiểm tra xong quay lại thì một bác sĩ thực tập chung phòng làm việc với cô nói: "Vừa nãy bác sĩ Lâm qua đây, nói là phải về trước, có để lại cho cô một tờ giấy cho cô này."

Thủy An Lạc cảm ơn rồi đặt bệnh án xuống bàn, sau đó cầm tờ giấy nhắn lên, trên đó viết buổi tối có việc nên về trước, bảng theo dõi nhiệt độ cơ thể và kết quả kiểm tra cơ bản của bệnh nhân cứ để trên bàn làm việc của cô ta là được.

Thủy An Lạc hơi bĩu môi, sau đó cầm những thứ Lâm Thiến Thần cần chỉnh lý lại rồi đặt qua đó cho cô ta.

"Này, biết gì chưa, chính là cô ta đấy, một năm trước bị Sở Thái tử bỏ, không biết kiếm được đứa con ở đâu ra, sống chết nói đó là của Sở Thái tử, giờ muốn tiến cung lần nữa kia kìa." Y tá A đè thấp giọng nói với đồng nghiệp bên cạnh trước khi Thủy An Lạc kịp ra khỏi cửa.

"Chuyện này có gì lạ đâu, Sở Thái tử là ai chứ, đến đứa ngốc cũng muốn bám lấy anh ấy. Nếu không cô nghĩ sao một đứa vừa mới học xong năm ba đã có thể đến bệnh viện chúng ta thực tập? Nếu không phải cô ta cứ bám riết lấy Sở Thái tử thì đến kiếp sau cũng chưa chắc đã vào được đây đâu." Y tá B cất giọng mỉa mai.

Thủy An Lạc siết chặt bệnh án trong tay, cô cố gắng nhẫn nhịn, bước thẳng ra ngoài.

Dù sao thì cô có nói là do Sở Ninh Dực ép buộc mình đi chăng nữa thì cũng chẳng có ai tin, còn chuyện tới bệnh viện làm thì đúng là cô cầu xin anh thật.

Thủy An Lạc vốn nghĩ đến lúc tan tầm mưa sẽ tạnh, không ngờ trời còn mưa to hơn, cô sờ cái ví kẹp lép của mình, thò tay lấy di động ra nhìn giờ mới biết đã tan làm hơn một tiếng rồi mà Sở Ninh Dực thì vẫn chưa thấy đâu. Nếu như bắt xe về thì cô lại không có tiền, lúc trước tiền sinh hoạt phí đều là mẹ cô cho cộng thêm cả tiền cô đi làm gia sư nữa. Nhưng giờ không có mẹ ở đây, cô cũng lâu rồi không đi dạy, tiền mua sữa bột được trả lại lần trước cô vẫn để ở nhà không động đến, tính để sau này dùng cho Tiểu Bảo Bối nhà mình.

Thế nên, lúc này cô hoàn toàn là một kẻ nghèo kiết xác với hai bàn tay trắng.

Thủy An Lạc đứng trước cửa bệnh viện dáo dác nhìn quanh bốn phía, chẳng lẽ Sở Ninh Dực quên đến đón cô à? Hay anh ta chỉ nói chơi thôi?

Ánh đèn chói mắt đột nhiên đập vào mắt, Thủy An Lạc giơ tay che mắt, chờ chiếc xe kia chậm rãi đi tới, cô mới bực bội mắng: "Không rảnh thì nói với tôi một tiếng, đỡ mất công tôi phải..."

Nhưng khoảnh khắc mà cửa chiếc xe kia mở ra, Thủy An Lạc liền trợn tròn mắt, cô hơi xấu hổ lùi lại, sau khi nhìn rõ được biển số xe qua màn mưa và ánh đèn cô mới biết đó căn bản không phải là xe của Sở Ninh Dực.

"Đàn em, nổi giận cái gì thế, từ xa đã thấy em đứng đây rồi, lên xe đi." Cửa xe được mở ra, một giọng nói tao nhã xen lẫn tiếng cười vọng tới.

Thủy An Lạc lúc này chỉ hận không thể chết luôn đi cho bớt nhục, đây là đàn anh trong trường của cô, không ngờ nam thần khóa trên của cô lại xuất hiện thế này.

Thủy An Lạc giơ tay vuốt đầu mình, cười ha ha nhìn người đàn ông trong xe - Mặc Lộ Túc, đang học tiến sĩ tại đại học y thành phố A, cũng là đàn anh mà Thủy An Lạc kính nể nhất, hiện giờ đang công tác ở bệnh viện của Mặc thị. Mặc Lộ Túc, người cũng như tên, thanh tao nho nhã, cứ như một tiên nhân giáng trần trong phim tiên hiệp vậy.

"Lên xe đi, sao thế?" Mặc Lộ Túc thấy cô cứ đứng ở đó mãi thì hiếu kỳ hỏi, "Đang chờ ai à?"

"Không có, không có ạ." Thủy An Lạc ngượng ngùng cười, cô vội ôm túi của mình bước lên xe, chắc mẩm là Sở Ninh Dực đã quên chuyện đón cô rồi.

Chờ Thủy An Lạc ngồi vào rồi Mặc Lộ Túc mới bắt đầu khởi động xe, sau đó lấy khăn lông trên xe đưa cho cô: "Lau khô tóc đi, đừng để bị cảm."

Thủy An Lạc cảm động, đàn anh của cô lúc nào cũng dịu dàng như vậy.

"Nghe nói em quay lại với Sở Ninh Dực rồi à?" Mặc Lộ Túc thản nhiên hỏi, không nghe ra chút ẩn ý nào.

"Báo chí viết linh tinh đấy, chẳng qua vì anh ta biết đến sự tồn tại của Tiểu Bảo Bối nên mới bảo em tới làm bảo mẫu cho con thôi." Thủy An Lạc vừa lau đầu vừa nói.

"Đưa em đến chỗ trước kia nhé, anh còn nhớ chỗ đó không?"

Mặc Lộ Túc gật đầu, chuyện gì của cô anh cũng đều nhớ rõ cả.

"Thế nên vừa xong em đang đợi anh ta à?" Trong lúc chờ đèn đỏ Mặc Lộ Túc quay ra nhìn Thủy An Lạc, thấy được vẻ mất mát thoáng lướt qua trên gương mặt cô, trái tim anh như bị ai đó bóp một cái, có chút chua xót cùng đau đớn.

"Cũng không phải, em thực tập, tan ca muộn, cho nên đang nghĩ xem nên về thế nào thôi ạ." Thủy An Lạc cười hì hì đáp, cô không muốn để anh thấy dáng vẻ quẫn bách của mình.

Mặc Lộ Túc vươn tay xoa lên mái tóc còn ướt nước mưa của cô: "Ngốc ạ, sau này nhớ mang theo ô trong túi, bây giờ bắt xe còn có thể trả tiền bằng wechat cơ mà? Có thể đón xe..." Mặc Lộ Túc đang nói dở bỗng lại nhìn cô, "Giờ em vẫn chưa có lương à?"

Thủy An Lạc cúi đầu, nếu như câu này là người khác nói cô sẽ cảm thấy người ta đang châm chọc cô. Nhưng là anh thì khác, cô biết anh chỉ đang lo lắng cho cô mà thôi.

"Thực tập ở bệnh viện thứ bảy không cần đi làm, con của chị họ anh đang cần người dạy thêm Toán tại nhà. Nếu không sáng thứ bảy với chủ nhật em tới làm gia sư cho con bé, chỉ dạy sáng thôi, buổi chiều vẫn có thể về trông con." Mặc Lộ Túc dịu dàng mở lời.

Hai tròng mắt Thủy An Lạc sáng lên, cô gật đầu lia lịa ngay tắp lự, nhưng nghĩ tới vấn đề lên xuống khó khăn của mình, Thủy An Lạc lại thấy hụt hẫng.

"Cảm ơn anh, để em về suy nghĩ đã, nếu như làm được, em gọi điện lại cho anh được chứ, anh cho em lại số di động đi, em bị mất điện thoại rồi." Thủy An Lạc nheo mắt cười rồi lấy di động ra, sau đó, đang bật máy lên để lưu lại số thì...

"Hết pin? Đùa mình à?"

"Em đấy, não cá vàng quá cơ, lại quên sạc điện thoại rồi chứ gì?" Mặc Lộ Túc mở miệng cười nói.

Dừng lại ở chốt đèn đỏ tiếp theo, Mặc Lộ Túc lấy bút ra, Thủy An Lạc lập tức cười tít mắt chìa tay ra: "Viết lên tay em cũng được, về em lưu lại sau."

Mặc Lộ Túc nhướng mày rồi viết lên tay cô một dãy số.

"Đáng ra anh phải nói "thôi đọc số của em cho anh, để anh nháy máy cho" mới đúng chứ nhỉ?" Thủy An Lạc nhìn anh viết rồi bĩu môi nói.

"Biết thừa là em không nhớ được mà." Mặc Lộ Túc khẽ cười, viết xong cũng đúng lúc đèn xanh bật sáng, anh lại lái xe đi tiếp.

Thủy An Lạc cười khúc khích, nhìn dãy số trên tay mình: "À, phải rồi, nghe nói dạo trước anh có qua Mỹ tham gia hội thảo học thuật về Tim, anh có thể cho em xem sổ ghi chép của anh được không?"

Mặc Lộ Túc bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng của cô: "Anh có mang cho em rồi đây, trong túi trên ghế sau ấy, tí nữa nhớ lấy nhé, ghi riêng cho em luôn đấy." Mặc Lộ Túc mỉm cười nói.

"Oa, sao anh có thể tốt đến vậy chứ, cô nào mà được anh thích chắc hạnh phúc lắm đấy." Thủy An Lạc kêu ầm lên rồi quay lại lấy cái túi giấy phía sau lên, mở quyển sổ ghi chép bên trong ra xem.

Mặc Lộ Túc không nói gì chỉ khẽ mỉm cười.

Xe dừng lại trước tòa nhà, Thủy An Lạc cẩn thận bọc kỹ quyển sổ ghi chép lại chuẩn bị xuống xe, Mặc Lộ Túc đưa ô cho cô: "Đi chậm thôi, sạc di động xong thì gọi điện cho anh."

"Tuân mệnh." Thủy An Lạc cười tít mắt đáp lại rồi mở cửa cầm ô bước xuống xe.

"Anh đi đường lái xe chậm thôi nhé." Thủy An Lạc nói rồi bật ô chạy thẳng vào sảnh tòa nhà.

Mặc Lộ Túc nhìn cô chạy hẳn vào trong rồi mới nhếch miệng cười, người con gái anh thích... chẳng phải là cô đấy sao.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 39: Cãi nhau
Thủy An Lạc tiến vào sảnh chờ giũ giũ nước mưa trên ô, ngoảnh lại thấy của thang máy đóng chặt thì bĩu môi, cô vẫn phải chờ rồi!

Thủy An Lạc lại nhìn cửa phòng làm việc đang đóng im lìm của nhân viên quản lý của tòa nhà, dù giờ cô có qua đó chắc người ta cũng sẽ không nghe cô đâu, vì cô là thành phần có tên trong sổ đen rồi.

"Kéttttt...."

Tiếng chói tai do bánh xe ma sát với mặt nước truyền tới.

Thủy An Lạc không kìm lòng được ngoảnh đầu lại, có điều còn chưa thấy rõ mặt người ta thì đã bị kéo thẳng vào thang máy luôn rồi.

Vừa vào trong cô liền bị áp lên vách thang máy, cơn đau rát phía sau lưng truyền tới khiến cô phải cau mày lại.

"Sở tổng, vội về nhà đi vệ sinh à?" Thủy An Lạc nhìn người đàn ông với sắc mặt u ám, trên người còn dính vệt nước trước mặt. Chắc là vừa xuống xe anh ta đã chạy thẳng vào đây, hơn nữa với tốc độ kiểu này, ngoại trừ cấp bách như đi vệ sinh ra thì cô thực sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác nữa.

Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc nói vậy, sắc mặt tự động đen hơn một tông nữa.

"Người vừa đưa cô về là ai?" Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi, rõ ràng là đang cố áp chế cơn giận.

"Đàn anh của tôi." Thủy An Lạc trưng ra vẻ mặt vô tội nói.

"Sở tổng, quý nhân như anh bận nhiều việc nên tôi phải tự về lấy thôi." Thủy An Lạc nói xong thì lập tức chuyển tầm mắt, giống như đang muốn che giấu chút ấm ức trong mắt mình. Đối với cô mà nói, không thích thì sẽ không để ý, không để ý đến thì sẽ không thấy ấm ức. Cho nên, giờ cô phải kiềm chế nỗi tủi thân trong mình, người trước mặt không còn là chồng cô nữa rồi, cũng chẳng phải là người thân thiết với cô nhất, thế nên cô không thể thấy ấm ức được.

Đàn anh? Là người đàn ông duy nhất được lưu số trong di động của cô.

"Thái tử gia nhà họ Mặc?"

Thủy An Lạc đẩy Sở Ninh Dực ra, khoảng cách như vậy đối với cô mà nói là một tín hiệu nguy hiểm.

"Đúng vậy." Thủy An Lạc đáp lại, nhìn thang máy đang từ từ đi lên.

Ánh mắt Sở Ninh Dực dừng lại trên cổ tay cô, từ khoảng cách này anh có thể thấy rõ một dãy số trên đó, rõ đến mức chói mắt.

Thang máy lên đến nơi, Thủy An Lạc đi ra trước, nhưng mà vừa mới bước ra đã bị Sở Ninh Dực tóm cổ tay lại, Thủy An Lạc khó hiểu ngoảnh lại nhìn anh.

"Sở tổng, anh vội đi vệ sinh mà sao còn không vào đi?" Thủy An Lạc vẫn nghĩ Sở Ninh Dực đang vội đi vệ sinh thật.

Sở Ninh Dực kéo hẳn cô vào trong nhà rồi mới chịu buông tay ra. Thủy An Lạc nhìn anh như nhìn một tên ngốc, nhưng lúc cúi xuống cô mới kinh hãi, số điện thoại của cô đâu rồi? Cái vệt đen thùi lùi này là cái quỷ gì thế?

Sở Ninh Dực vào phòng tắm rửa tay trước, sau đó mới ra ngoài bế Tiểu Bảo Bối đang ê a trong xe lên, giờ chuyện cấp thiết nhất của anh mỗi khi về nhà là bế thằng nhóc con này, rõ ràng chỉ là một đứa bé nhỏ xíu thôi, vậy mà lúc ôm vào lại thấy yên lòng đến lạ.

"Sở Ninh Dực!!!" Thủy An Lạc nổi giận hét lên, chắc chắn là cha nội này cố tình, đã cho cô leo cây thì chớ còn xóa số điện thoại của cô đi nữa.

"Anh trả số điện thoại lại cho tôi." Khó khăn lắm mới lấy được số của đàn anh, cô sao có thể không biết thẹn mà đi hỏi xin lần nữa được chứ.

Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối ngồi xuống sofa: "Thủy An Lạc, cô nhất định phải gây chuyện với tôi vì số điện thoại của một gã đàn ông khác à?"

Thủy An Lạc bước thẳng qua, không thèm để ý đến sự lạnh lùng trong giọng nói của anh, cô chống nạnh quát: "Sở Ninh Dực! Tôi xin số người khác có liên quan gì đến anh không? Tôi với anh có quan hệ gì à? Ai gây sự với anh, giờ anh phải xin lỗi tôi ngay lập tức!"

"Bắt tôi xin lỗi?" Sở Ninh Dực ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cô càng thêm lạnh lẽo, sau đó đứng dậy từ từ bước tới gần cô.

"Thủy An Lạc, nơi cô đang đứng là nhà tôi, ngủ trên giường của tôi, sinh con của tôi, cô nói xem cô với tôi có quan hệ gì?"

Thủy An Lạc lại lần nữa bị dồn vào góc tường, lần này cô nhanh nhạy lách luôn ra ngoài, gân cổ phản bác: "Cùng lắm cũng chỉ là quan hệ chồng trước vợ trước thôi, đây là chỗ của anh, vậy anh thả tôi đi đi!"

"Thủy An Lạc, sao trước đây tôi không phát hiện ra cô mà cũng mồm mép thế này nhỉ?" Sở Ninh Dực bế con nhìn cô trốn tránh, "hừ" lạnh một tiếng.

"Hưm phư..." Tuy Tiểu Bảo Bối không hiểu đang xảy ra chuyện gì nhưng bé con cũng học cách hầm hè theo ba mình.

Thủy An Lạc đen mặt nhìn cậu con trai, "hừ" cái đầu con đấy, mẹ mới là mẹ đẻ của con đây này.

Tiếc là từ lúc bước chân vào cái nhà này cậu con trai quý hóa của cô đã tạo phản rồi, giờ bé con còn cưng ba mình hơn cả mẹ nữa.

"Những chuyện Sở tổng không biết còn nhiều lắm, dù sao hôm nay anh vẫn phải nói xin lỗi tôi." Thủy An Lạc vẫn tiếp tục gân cổ nói, nếu hôm nay cô không bắt anh ta xin lỗi bằng được thì sau này không biết anh ta còn bắt nạt cô đến mức nào nữa.

"Xin lỗi?" Sở Ninh Dực bế con tiến sát lại gần cô hơn.

"Thủy An Lạc, tôi bảo cô tan làm thì về nhà, cô coi lời tôi nói như gió thổi qua tai đấy à?"

"Sở tổng, chúng ta nói chuyện thế này thật là vô nghĩa, là ai bảo tôi chờ? Hả? Chính mình thất hẹn lại còn đi trách người khác sao?" Thủy An Lạc kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, cô không chịu thua, tuyệt đối không thể chịu thua được.

Sở Ninh Dực thoáng dừng bước, trông cô thế này hoàn toàn không giống như đang nói xạo, điều này khiến anh không khỏi nhíu mày: "Tôi gọi điện cô không bắt máy nên đã nhắn tin bảo cô tối nay tôi có việc bận rồi mà."

Hả? Thủy An Lạc chớp chớp mắt, cô chẳng thấy cuộc gọi nào chứ đừng nói là tin nhắn. Nhưng Thủy An Lạc rất hiểu con người Sở Ninh Dực, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những chuyện mất giá như vậy cả.

Thế là, Thủy An Lạc vội chạy tới bên cạnh bàn, lấy di động của mình ra rồi tìm chỗ sạc pin sạc một chút để bật được máy, sau đó tìm tới tìm lui mấy lượt trong hộp thư đến và nhật ký điện thoại, cuối cùng ngẩng lên nhìn về phía Sở Ninh Dực.

"Tính gạt ai thế, hay Sở tổng anh nhớ nhầm số rồi."

Trong lúc Thủy An Lạc loay hoay với cái điện thoại, Sở Ninh Dực cũng đã lờ mờ đoán ra được chuyện gì đang xảy ra, chờ đến khi Thủy An Lạc lên tiếng anh lại càng xác nhận suy nghĩ của mình. Thế nên, Sở tổng vĩ đại liền rút di động của mình ra, dùng thực tế để chứng minh số điện thoại lưu trong máy anh là chính xác.

"Cô không nhận được?" Sở Ninh Dực nhíu mày.

"Anh tự xem đi, tôi mà nhận được thì có đến mức phải đứng đó chờ đến đông cứng cả người thế không?" Thủy An Lạc quăng cho anh một cái lườm, cô đưa điện thoại của mình cho Sở Ninh Dực xem.

Sở Ninh Dực không đưa tay ra cầm, anh chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay cô. Chắc chắn là anh có gọi điện, tin nhắn thì nhất định đã gửi đi, bên này còn hiển thị là đã gửi thành công, không lý nào cô lại không nhận được.

Nhưng mưa to như vậy mà cô nhóc này lại chờ anh một tiếng đồng hồ trước cổng bệnh viện sao?

"Đợi không được thì phải tự về đi chứ." Sở Ninh Dực hắng giọng nói, đây là sai sót của anh, sau đó anh cũng có gọi lại cho cô nhưng điện thoại đã tắt máy, gọi về nhà thì được báo là cô chưa về nên anh mới vội vàng chúc sinh nhật Lâm Thiến Thần rồi đi luôn.

Chỉ là không ngờ, lúc về tới bệnh viện lại thấy cô đang cười một cách ngu ngốc và trèo lên xe của người khác.

"Anh zai à, cho tôi xin đi. Tôi, một không tiền, hai di động hết pin, anh bảo tôi căng hải về chắc." Thủy An Lạc nói rồi bỗng cảm thấy tranh cãi với Sở Ninh Dực về chuyện này cũng chẳng có gì hay, lập tức phất tay chốt lại, "Thôi dẹp đi, tôi chẳng muốn cãi nhau với anh nữa đâu."
 
Top