Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 50: Cô ta có gì tốt
Thấy ánh mắt không vui của Thủy An Lạc, sắc mặt Lâm Thiến Thần liền đổi.

"Lạc Lạc, em nói vậy là có ý gì?" Lâm Thiến Thần trầm giọng hỏi.

"Tôi có ý gì chẳng lẽ "chị họ" lại không biết?" Thủy An Lạc từ từ tiến sát lại gần cô ta.

"Tối qua chính chị đã động vào điện thoại của tôi đúng không? Chị còn xóa cả cuộc gọi và tin nhắn của Sở Ninh Dực nữa."

“Lạc Lạc, chị hoàn toàn không hiểu em đang nói gì cả." Lâm Thiến Thần tỏ vẻ trách cứ nói.

"Chuyện lần này là sai sót của chị, nhưng sao em có thể vu oan cho chị như thế? Chị động vào di động của em lúc nào?"

Thủy An Lạc chán nản nhìn cô ta: "Nói to như thế để cho ai nghe?"

"Thủy An Lạc!!!"

Thủy Ạc Lạc lập tức nghe thấy giọng nói lạnh lẽo phía sau, không nhịn được rụt cổ lại, sau đó bĩu môi rời đi.

"Ninh Dực, Lạc Lạc nó..." Lâm Thiến Thần tỏ ra vô cùng tức giận, một tay cô ta cứ đấm thùm thụp lên ngực như kiểu có thể bị tức chết bất cứ lúc nào vậy.

Sở Ninh Dực đứng trụ một chân, một tay vẫn còn chống vào khung cửa, hai hàng lông mày nhíu lại cho thấy tâm trạng của anh lúc này rất tệ.

Lâm Thiến Thần có chút bất an trong lòng, dù sao thì cũng đúng là cô ta đã xóa cái tin nhắn kia đi thật.

"Lạc Lạc còn nhỏ, đừng chấp nhặt với cô ấy." Một lát sau, Sở Ninh Dực mới mở miệng nói, sau đó lại lò dò một chân đi về cạnh giường.

Thủy An Lạc đang ở góc cách đó xa xa nghe thấy lời của Sở Ninh Dực, không nhịn được cúi đầu mắng: "Ai nhỏ chứ!" Rõ ràng Sở Ninh Dực tin ả bạch liên hoa kia chứ có tin cô đâu.

***

Thủy An Lạc vùng vằng đi khỏi đó, không ngờ lại va phải người đi trước mặt.

"Ai ui..."

Cô bị va thẳng vào người kia nên chiếc usb trong tay cũng bị rơi xuống đất.

"Cô không sao chứ?" Một người đàn ông mặc đồ đen đội mũ đen cuống cuồng nói, sau đó vội đỡ Thủy An Lạc dậy.

Thủy An Lạc xoa xoa cái mông bị ngã đau của mình rồi ngẩng lên trừng mắt nhìn người kia: "Đi đường không biết..."

Thủy An Lạc còn chưa nói hết đã sững cả người lại, cô kích động chỉ vào người đàn ông trước mặt nói: "Anh, anh chẳng phải là cái người trên tivi..."

Cô nói năng lộn xộn hết cả lên, ngoảnh lại vẫn còn thấy trên tivi đang chiếu bộ phim do người đàn ông trước mặt mình đóng vai chính. Người đàn ông trước mắt cô không phải là ai khác mà chính là ngôi sao lớn tầm cỡ quốc tế rất hot trong thời gian này - Phong Phong.

"Xin lỗi cô, tôi còn có việc." Phong Phong thấy Thủy An Lạc nhận ra mình, sắc mặt liền lạnh xuống vài phần.

Chắc anh ta lại tưởng cô là fan hay gì đó rồi, Thủy An Lạc nhìn dáng vẻ vội vàng rời khỏi của người kia rồi cúi người nhặt usb lên: "Có gì ghê gớm đâu cơ chứ."

Lúc Thủy An Lạc chạy ra khỏi viện thì Phong Phong đang đi tới trước cổng thang máy liền ngoảnh đầu lại, bởi vì anh nghe thấy câu nói kia của cô.

Cô ta đang nói anh không có gì ghê gớm đấy à?

***

Tất nhiên là Thủy An Lạc biết công ty Sở Ninh Dực ở đâu nên cô rất nhanh chóng qua đó giao lại usb cho trợ lý, sau đó còn đặc biệt dặn là cái này dùng cho buổi họp chiều nay nữa.

"Cảm ơn phu nhân đã đưa giúp tới đây." Viên trợ lý cười nói.

"Nhận nhầm rồi, nhiều nhất cũng chỉ là vợ cũ thôi." Thủy An Lạc nói rồi vẫy tay đi thẳng luôn.

Sau khi Thủy An Lạc rời khỏi, Cố Thanh Trần mới đi ra, cô sờ cằm mình nhìn theo bóng dáng mất hút của cô gái kia, "Tổng giám đốc vĩ đại của chúng ta vì cô ta mà bồi thường tám trăm vạn sao? Cô ta thì có gì tốt đâu cơ chứ?"

"Chẳng có gì tốt, nhưng trong mắt Tổng giám đốc cô ấy tốt là đủ rồi." Viên trợ lý cười nói sau đó lại quay về làm nốt phần việc của mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 51: Muốn chọc giận quan tòa à?
Lúc Thủy An Lạc về tới bệnh viện thì Sở Ninh Dực đang họp. Anh chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi tiếp tục trò chuyện với người trên webcam.

"Vấn đề về cắt băng khánh thành cho dự án tòa nhà mới lần này, tôi không muốn dùng ngôi sao nổi tiếng nữa." Sở Ninh Dực vừa nói vừa ngoắc tay gọi Thủy An Lạc lại, sau đó đưa cốc cho cô ý bảo cô đi rót nước cho mình.

Thủy An Lạc kinh ngạc dùng ngón tay chỉ chỉ chính mình, chẳng lẽ anh ta còn bắt cô phải hầu hạ anh ta nữa chắc?

Sở Ninh Dực thản nhiên gật đầu, cô không thấy anh nói nhiều quá đang khát khô cả cổ đây à?

"Những vấn đề liên quan đến việc tuyên truyền cho dự án tòa nhà mới đều ở trong USB cả, mọi người cứ căn cứ vào đó mà sửa sao cho hợp lý là được! Còn khu Hinh Duyệt Gia Viên thì không cần phải tuyên truyền rầm rộ quá đâu." Sở Ninh Dực đưa tay cầm cốc nước Thủy An Lạc đưa tới, rồi lại nhìn trợ lý bên kia đang bật usb lên.

"Lần này..."

Sở Ninh Dực còn chưa nói hết, trên màn hình liền xuất hiện một clip quảng cáo mỹ phẩm do ngôi sao nổi tiếng Phong Phong làm người đại diện, chứ không phải là đề án tuyên truyền mà anh chuẩn bị.

Sở Ninh Dực khẽ nheo mắt nhìn vẻ mặt cũng đang tỏ ra khó hiểu của đám người phía bên kia. Thủy An Lạc cũng nhìn thấy, nhưng lại không nhịn được âm thầm phỉ nhổ, vừa mới nói không muốn để ngôi sao nổi tiếng làm người đại diện cơ mà, đây chẳng phải là một ngôi sao chói lọi đến rực rỡ đấy à?

"Thủy An Lạc!" Sở Ninh Dực gập bụp cái laptop lại, tức giận nhìn cô: "Đây là cái gì?"

"Tôi làm sao mà biết được đây là cái gì, chẳng phải chính anh làm ra nó sao?" Thủy An Lạc bĩu môi, người đàn ông trong video clip kia hình như là...

Trong đầu cô bỗng xẹt qua một hình ảnh, nếu không nhầm thì ban sáng cô có đụng phải một người đàn ông... mà, người đàn ông đó còn là ngôi sao nổi tiếng nữa... hình như chính là người này thì phải.

"A, tôi biết rồi! Buổi trưa lúc ra ngoài có một người va vào tôi, chẳng lẽ lúc đó cái USB mà tôi nhặt lên là của anh ta, vậy..." Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi rồi lập tức rụt cổ lại, hình như cô đánh mất USB của Sở Ninh Dực mất rồi.

Quanh người Sở Ninh Dực bắt đầu tỏa ra khí lạnh, ánh mắt anh nhìn Thủy An Lạc như thể chỉ hận không thể đóng băng cô luôn cho rồi.

"Tôi..." Thủy An Lạc ý thức được chuyện này đúng là do cô sai, không biết những thông tin trong cái USB kia của Sở Ninh Dực trị giá bao nhiêu tiền nữa.

"Chú Sở, lấy đoạn video giám sát ở sảnh viện trưa nay tới cho tôi."

Thấy Sở Ninh Dực gọi điện thoại, Thủy An Lạc vội vàng nói: "Không cần, không cần! Người va vào tôi chính là anh ta đấy!"

Cô vừa nói vừa chỉ vào máy tính, tuy Sở Ninh Dực đã khép máy tính lại nhưng cô vẫn chắc chắn là người kia không sai đâu.

Sở Ninh Dực vẫn nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn: "Thôi, không cần nữa."

Sở Ninh Dực cúp máy xong vẫn tiếp tục nhìn Thủy An Lạc. Thủy An Lạc hơi run lên, cô thật sự không cố ý mà, ai mà biết được có người lại dùng cái USB giống y hệt Sở Ninh Dực đâu chứ.

"Ở trong đó chắc không có cơ mật gì chứ?" Thủy An Lạc nghiêm túc suy nghĩ, mà có cơ mật thật thì bán cô đi cũng chẳng đền nổi.

Thủy An Lạc còn đang nghĩ nghĩ thì cửa phòng bệnh có người gõ cửa. Cô quay đầu lại liền thấy người bước vào chính là cái tên minh tinh ngạo mạn va phải cô lúc trưa.

Lúc Phong Phong nhìn thấy Thủy An Lạc, trong mắt thoáng hiện lên chút ý cười, sau đó anh ta ném chiếc USB trong tay mình tới chỗ Sở Ninh Dực: "Vừa về nhà đã thấy cái này, hình như do cô thư ký quèn này cầm nhầm USB thì phải."

Sở Ninh Dực cau mày nhìn Phong Phong: "Hết chuyện của cậu rồi, biến đi."

Phong Phong nhướn mày: "Đúng là cái đồ qua cầu rút ván."

Phong Phong nói rồi lại nhìn về phía Thủy An Lạc: "Cô nhóc này, tôi thì chẳng có gì ghê gớm lắm đâu nhưng tôi biết chắc cô sắp phải hầu tòa rồi đấy.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 52: Thu mua
Đây chính là cái câu mà cô lẩm bẩm lúc trưa mà, tên này đúng thật là một tên thù dai.

Phong Phong với Sở Ninh Dực vốn là bạn học chung lớp hồi cấp hai, nhưng học hết cấp hai anh ta liền ra nước ngoài du học, mấy năm gần đây mới về nước thôi nhưng mà đã giành được vài giải Ảnh đế rồi. Phong Phong không biết Thủy An Lạc, bởi vì lúc anh ta đi cô mới chỉ là một cô nhóc nên anh ta chẳng có ấn tượng gì cả.

Thủy An Lạc không nhịn được mà cho anh ta một cái lườm, đàn ông đàn ang gì mà nhỏ mọn thế, uổng công là Ảnh đế này nọ, hóa ra ngoài đời cũng chỉ là một gã hẹp hòi mà thôi.

"Cậu biến đi được rồi đấy." Ánh mắt Phong Phong nhìn Thủy An Lạc khiến Sở Ninh Dực cảm thấy khó chịu. Anh biết sở thích của tên này chính là đi chinh phục phụ nữ. Cậu ta muốn chơi đùa thế nào với những cô nàng khác cũng được, anh không quan tâm, nhưng cô gái đó tuyệt đối không bao gồm cả vợ cũ của anh.

"Chậc chậc chậc, bao năm rồi mà cái tính của cậu vẫn y như vậy, uổng công tôi đây có lòng tốt tới thăm."

Thủy An Lạc nghe cuộc đối thoại giữa hai người đại khái cũng hiểu, hóa ra sáng nay cái tên thiếu đòn này tới đây là để thăm Sở Ninh Dực, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

"Có điều, lần này cậu quyết định muốn thu mua lại Viễn..."

"Sao hôm nay cậu lắm mồm thế, có thể biến đi được rồi đấy." Sở Ninh Dực bỗng cắt lời anh ta.

"Thu mua Viễn gì cơ?" Thủy An Lạc hiếu kỳ ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực, chính vì anh đột nhiên cắt lời cái tên chim công ngạo mạn này nên mới càng khiến cô thấy tò mò hơn.

Sở Ninh Dực nhíu chặt hai hàng lông mày lại, nhưng mà lại chẳng nói gì.

"Anh thật sự muốn thu mua lại công ty công nghệ Viễn Tường?" Thủy An Lạc khẽ kêu lên, bảo sao anh ta lại không cho cô vạch mặt hai mẹ con nhà kia, hóa ra là có tính toán với Thủy gia.

Cuối cùng, Phong Phong cũng nhìn ra vấn đề khi thấy cô thư ký quèn kia quay ra chất vấn Sở Ninh Dực, bao nhiêu năm nay chưa một ai dám nói chuyện kiểu đó với Sở Ninh Dực cả.

"Viễn Tường là do một tay ông nội tôi sáng lập, sao anh lại có thể làm thế?" Thủy An Lạc tức giận nói, dù cho ba cô có đối xử tồi tệ với cô đến thế nào đi nữa thì lúc ông nội còn sống, ông vẫn là người thương yêu cô nhất.

Sở Ninh Dực bị cô chất vấn thì sắc mặt càng thêm khó coi: "Thủy An Lạc, cô nên biết cô đang nói cái gì, từ lâu cô đã chẳng còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Thủy nữa rồi!"

"Thủy An Lạc?" Phong Phong lẩm nhẩm cái tên này rồi quay qua nhìn Thủy An Lạc, hình như đang muốn đánh giá cô gì đó.

"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp bao giờ à!" Thủy An Lạc hung hăng trừng mắt với Phong Phong, rồi lại bước tới cạnh giường nhìn thẳng vào Sở Ninh Dực: "Đúng là tôi với nhà họ Thủy chẳng liên quan gì tới nhau nữa cả, nhưng Viễn Tường là tâm huyết cả đời ông tôi, anh không thể làm vậy được."

"Thủy An Lạc, cô vẫn chưa có cái quyền ra lệnh cho tôi phải làm gì đâu?" Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

"Tôi..." Thủy An Lạc hít sâu một hơi rồi mím chặt môi nhìn gương mặt sắc lạnh của ai kia.

"Nếu vậy... đã không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây." Phong Phong cảm thấy nơi này tuyệt đối không thể ở lại lâu, nếu cô gái này là Thủy An Lạc thì anh ta không thể chọc vào rồi, dù gì anh ta cũng không muốn "đấu" với cái tên Sở Ninh Dực dở hơi này.

Nhưng giờ chẳng ai rảnh mà để ý tới anh ta cả, thế nên quý ngài Ảnh đế luôn được mọi người vây quanh đành phải lủi thủi đi về.

Sở Ninh Dực vẫn gõ gõ ngón tay lên máy tính nhìn Thủy An Lạc đang đứng cạnh giường thở phì phò, sở dĩ cô để tâm tới Viễn Tường như vậy là vì người sáng lập ra Viễn Tường chính là Thủy Viễn Tường, cũng chính là ông nội của cô. Vậy nên, anh mới càng không thể để Viễn Tường rơi vào tay hay mẹ con nhà kia được.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực chằm chằm, cả người cô lúc này hệt như sư tử con đang xù lông.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 53: Thái tử gia chân chính
Thủy An Lạc đang đợi câu trả lời của Sở Ninh Dực, nhưng Sở Ninh Dực lại cảm thấy mình không cần thiết cho cô một lời giải đáp nào cả. Từ lúc quyết định đón cô về anh cũng đã quyết định thu mua lại Viễn Tường rồi.

Sở Ninh Dực vẫn cứ im lặng không lên tiếng, còn Thủy An Lạc thì chắc chắn không đủ định lực bằng anh, vậy nên anh không nói thì cô nói vậy.

"Sở Ninh Dực, nếu anh dám thu mua Viễn Tường thì tôi sẽ, tôi sẽ..." Thủy An Lạc hùng hổ mở miệng nhưng nói đến đây mới nhận ra cô chẳng có gì để uy hiếp anh cả, thế nên cũng chỉ có thể lặp đi lặp câu "tôi sẽ, tôi sẽ" như một cái đĩa vấp.

Sở Ninh Dực tựa vào đầu giường nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận của cô, ngược lại tâm trạng lại tốt hơn một chút.

"Cô sẽ thế nào?"

"Tôi..." Thủy An Lạc kiềm chế đến đỏ bừng cả mặt. Cô định nói vài câu độc ác gì đó nhưng nghĩ kỹ lại thì cô có thể nói gì được cơ chứ?

"Dù sao... dù sao thì anh cũng không thể thu mua Viễn Tường được! Nếu không ông nội tôi nhất định sẽ tới tìm anh đấy!" Thủy An Lạc hung hăng nói xong rồi xoay người chạy biến mất.

Sở Ninh Dực bất lực day day trán, hẳn là ông nội của cô đến tìm anh cơ đấy. Cô vợ cũ này của anh quả nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ con.

***

Thủy An Lạc ra khỏi phòng bệnh, cô định tới phòng thực tập nhưng trên đường cứ bị người ta chỉ trỏ này nọ, vẫn là cái chuyện làm lộ thông tin của bệnh nhân kia.

"Không thể hiểu nổi loại người này tới đây làm gì nữa! Cứ kêu Thái tử gia thiết diện vô tư thế mà lại đi đồng ý cho cô ta tới bệnh viện làm, vừa mới đến đã gây họa! Bây giờ có Thái tử gia che chắn rồi nên chuyện lớn như vậy cô ta cũng có phải chịu trách nhiệm đâu, quả nhiên người có ô dù vẫn dễ sống hơn mà."

"Hết cách, ai bảo cô ta là mẹ của Tiểu hoàng tử chứ. Cô có giỏi thì cũng làm mẹ của Tiểu hoàng tử đi."

Hai cô y tá ở quầy lễ tân nhân lúc nhàn rỗi mà vừa làm việc vừa tán phét.

"Tôi nghe đồn, để giải quyết chuyện lần này, Thái tử gia phải..."

Bọn họ còn chưa nói hết liền thấy Thủy An Lạc đứng cách đó không xa, thế nên vội ngậm miệng lại, cúi đầu giả vờ như đang làm việc.

Thủy An Lạc đút hai tay trong túi áo, quả nhiên, nói xấu sau lưng người khác thì đi đâu cũng thấy.

"Có bản lĩnh nói xấu sau lưng người ta, thì cũng phải có bản lĩnh nói tiếp trước mặt người ta chứ." Thủy An Lạc hời hợt nói, khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh miệt rồi mới xoay người rời đi.

***

Thủy An Lạc đi thẳng ra khỏi bệnh viện rồi gọi điện thoại cho Kiều Nhã Nguyễn.

Sau khi Kiều Nhã Nguyễn nghe xong liền nổi cơn tam bành:"Má nó, mấy con khốn nạn, tao đã sớm biết con mẹ Lâm Thiến Thần kia chẳng phải thứ tốt đẹp gì rồi mà."

"Tao không nghĩ Lâm Thiến Thần sẽ làm như vậy, dù sao cô ta cũng để ý tới hình ảnh của mình trước mặt Sở Ninh Dực lắm. Mà, mày nói coi? Sao cô ta lại làm vậy? Vì Thủy An Kiều à?" Thủy An Lạc đập đập cành cây đang chìa ra, buồn bực nói.

"Con đần Thủy An Kiều kia đến tao còn nhìn không nổi nữa là! Không chừng cô ta làm vậy là vì bản thân mình thôi, loại đàn bà kiểu đó âm hiểm lắm! Bề ngoài thì tỏ ra là bạn với mình nhưng ai biết được trong đầu cô ta nghĩ cái gì?" Lúc này Kiều Nhã Nguyễn vừa ăn cơm trưa xong, đang chuẩn bị đổi ca.

"Đúng thế, nhưng mà bây giờ cả bệnh viện đều nghĩ lỗi là ở tao, không phạt tao cũng vì là nể mặt Sở Ninh Dực." Thủy An Lạc nói nói rồi lại đập mạnh lên cỏ: "Tức đến mức đến giờ tao còn chưa ăn cơm nữa."

"Nếu không tao về thành phố A giúp mày nhé?" Kiều Nhã Nguyễn nghĩ đến tính khí của Thủy An Lạc, không nhịn được nói.

"Không cần đâu, mày ở bên đó đang tốt mà, đừng vì tao mà qua bên này." Thủy An Lạc khẽ thở dài, nói sao thì bên kia cũng là sản nghiệp của gia đình Kiều Nhã Nguyễn, cho nên bạn cô cũng sẽ thăng tiến thuận lợi hơn, Thủy An Lạc đâu thể để người ta vì mình mà hủy hoại tiền đồ vậy chứ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 54: Người giám hộ
"Thế Sở Ninh Dực thì sao, anh ta nói gì?" Kiều Nhã Nguyễn đổi ca xong liền xách đồ của mình ra ngoài.

"Hừ, còn đang bận thu mua công ty nhà tao kìa, không rảnh quản tao đâu." Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói. Cô không yêu cầu Sở Ninh Dực phải ra mặt vì mình, nhưng không ngờ được anh ta lại đang thu mua lại Viễn Tường.

"Hở? Anh ta muốn thu mua công ty nhà mày á? Đây là chuyện tốt mà! Dù sao ba mày cũng lẩm cẩm bỏ mẹ... à không, ý tao là dù gì đó cũng không còn là của mày nữa, cứ coi như mua về làm vốn cho con trai mày đi!" Kiều Nhã Nguyễn nhận ra mình lỡ lời liền vội vàng đổi giọng. Cô cũng không cảm thấy chuyện Sở Ninh Dực thu mua lại Viễn Tường là chuyện xấu, dù sao nếu không mua lại, công ty đó có lẽ sẽ rơi vào tay con điên Thủy An Kiều kia mất.

Nghe thấy hai chữ "ba mày", Thủy An Lạc vẫn khó kiềm chế được nỗi đau trong lòng.

"Quan trọng không phải là cái này, tao không quan tâm chuyện Viễn Tường có để lại cho tao hay không, nhưng dù gì đó cũng là tâm huyết cả đời của ông tao mà." Thủy An Lạc thở dài nói.

"Vậy mày muốn nó rơi vào tay Thủy An Kiều chắc, tao nói mày nghe này, bớt ngu đi, để cho nó chẳng bằng để cho con trai mày còn hơn!" Kiều Nhã Nguyễn lớn giọng nói.

"Tao nói chứ, Sở Ninh Dực muốn mua thì mày cứ để anh ta mua đi, dù sao cuối cùng vẫn về tay con trai mày thôi."

"Mày nghĩ nhiều rồi, nhỡ đâu sau này anh ta lấy người khác, có thằng con khác thì con tao cạp đất mà ăn à."

"Ơ, con mày là con trai trưởng đó, Đông cung Thái tử chân chính đó. Ai mà lay chuyển được hả?" Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa mở cửa bước lên xe, chiếc xe này là ba cô mới mua cho.

"Không chịu được thì từ chức đi, cũng có chết đói được đâu." Kiều Nhã Nguyễn đặt điện thoại lên xe vừa nổ máy vừa nói chuyện.

"Tao không đi, tao mà đi thì khác nào là ngầm thừa nhận chuyện này là lỗi do tao, tao có sai đâu cơ chứ!" Thủy An Lạc nóng nảy nói: "Mày đang lái xe đấy à?"

"Ừ, không sao đâu, có tai nghe bluetooth mà." Kiều Nhã Nguyễn nói tiếp: "Nói cũng phải, chuyện này mày nhất định không được khuất phục. Ai sai thì phải công khai xin lỗi mày, chuyện này phải làm cho rõ ràng."

"Đúng thế!" Thủy An Lạc nắm chặt tay nói.

"Mà mày lo lái xe đi, tao đi tìm cái gì bỏ bụng đã." Thủy An Lạc nói xong thì cúp máy.

***

Trong phòng bệnh, Sở Ninh Dực đứng cạnh cửa sổ nhìn về bóng người phía dưới, đôi vai gầy yếu rõ ràng không thể gánh vác nổi chuyện gì, vậy mà cô cứ luôn khăng khăng muốn chống đỡ cả một gia đình.

"Thiếu gia, Thủy phu nhân gọi điện tới."

Không biết chú Sở xuất hiện cạnh Sở Ninh Dực từ lúc nào, trong tay còn cầm một chiếc điện thoại. Thủy phu nhân mà ông nói tới chính là Long Man Ngân, có lẽ trong lòng tất cả mọi người chỉ có Long Man Ngân mới xứng đáng với ba chữ "Thủy phu nhân" này.

Sở Ninh Dực đáp lại một tiếng rồi đưa tay cầm lấy di động: "Gọi cô ấy về đi."

Sở Ninh Dực vừa nói vừa nghe điện, còn chú Sở cũng đã đi ra ngoài gọi Thủy An Lạc.

"Lạc Lạc thế nào rồi?" Giọng nói tao nhã của Long Man Ngân truyền ra từ điện thoại.

"Rất tốt." Sở Ninh Dực hời hợt nói.

"Tôi không ngờ bà lại chủ động gọi điện tới cho tôi."

"Tôi biết, dùng cách này để đưa Lạc Lạc về bên cậu có lẽ không ổn nhưng tôi không có lựa chọn nào khác cả! Tôi không thể mang con bé đi được. Mà, An Giai Tuệ cũng sẽ không chịu buông tha cho con bé đơn giản vậy đâu." Trong giọng nói của Long Man Ngân mang theo vài phần bất đắc dĩ.

"Ninh Dực, Lạc Lạc vẫn còn nhỏ, tôi hy vọng mấy năm tới cậu có thể làm người giám hộ cho con bé, sau này tôi sẽ đưa nó đi!"

"Bà coi chỗ tôi là cái gì? Trạm thu nuôi à? Nếu đã đi vậy thì đừng trở về nữa, bỏ cô ấy lại một lần như thế là đủ rồi!" Sở Ninh Dực càng nói giọng càng lạnh xuống, chắc vì đứng một chân quá lâu nên anh định quay về giường, nhưng không ngờ vừa ngoảnh lại liền thấy Thủy An Lạc đang đứng trước cửa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 55: Cha
Thủy An Lạc nhìn anh chằm chằm, cuộc điện thoại kia không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy hoảng loạn, Sở Ninh Dực đang gọi điện cho ai vậy, vứt bỏ cái gì chứ?

Sở Ninh Dực thấy cô cũng chẳng tỏ ra hoảng hốt hay chột dạ gì mà chỉ bình tĩnh cúp máy, sau đó quăng điện hoại lên bàn: "Qua đây."

"Có chuyện gì cứ nói đi, tôi nghe được." Thủy An Lạc đứng dựa ở cửa mà không tiến vào, lúc này cô chẳng có chút hảo cảm nào với Sở Ninh Dực cả.

"Thủy An Lạc." Sở Ninh Dực cau mày, cô nhóc này cứ muốn chống đối lại anh như thế mãi sao?

"Tôi biết tên tôi là Thủy An Lạc, không cần anh phải gọi." Thủy An Lạc cứng cổ nói.

"Không có việc gì thì tôi về nhà đây."

"Chuyện lần này tôi sẽ xử lý, không cần người ngoài xen vào đâu." Sở Ninh Dực vừa nói vừa ngồi xuống mép giường. Người ngoài mà anh nói không phải ai khác mà chính là Mặc Lộ Túc.

Bước chân của Thủy An Lạc hơi khựng lại, cô cứ tưởng Sở Ninh Dực căn bản sẽ không quan tâm chuyện này cho nên từ lúc chuyện xảy ra đến giờ chẳng thấy anh nhắc tới lần nào.

"Không cần!" Thủy An Lạc mạnh miệng nói rồi xoay người bước đi.

"Thủy An Lạc, đứng lại!" Sở Ninh Dực nổi giận, trong giọng nói đã ẩn chứa cơn tức không thể đè nén.

Thủy An Lạc hơi run lên, cô quả thật không dám tiến lên thêm bước nào nữa. Nếu nói một cách chính xác thì Sở Ninh Dực mới chỉ nổi giận với cô có hai lần kia thôi, nhưng mà Thủy An Lạc vẫn có một nỗi sợ vô hình. Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh, dù trong lòng sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Muốn tôi làm gì?"

"Thủy An Lạc, cô coi lời tôi nói như gió thổi qua tai đấy à? Hay Mặc Lộ Túc rảnh rỗi đến thế?" Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

Chú Sở đứng ngoài cửa nhịn không được lau mồ hồi, câu nói này của thiếu gia rõ ràng là tỏ ý ghen tuông đầy ra đấy, tiếc là thiếu gia nhà ông lại chẳng cảm nhận được gì cả.

"Liên quan gì tới đàn anh của tôi?" Thủy An Lạc cau mày hỏi, Sở Ninh Dực nói vậy khiến cô không vui. Đàn anh đã giúp cô, cô còn chưa kịp cảm ơn người ta thì thôi thế mà Sở Ninh Dực còn nói vậy, như này chẳng phải có ý muốn trách đàn anh của cô hay sao.

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, Thủy An Lạc cũng nhìn lại Sở Ninh Dực.

"Thủy tổng, sao ngài lại tới đây?"

Lúc hai người còn đang trừng mắt với nhau thì bên ngoài vọng tới âm thanh khách khí của chú Sở.

Thủy tổng?

Họ Thủy ở thành phố A không nhiều, mà người được gọi là Thủy tổng thì cũng chỉ có một người thôi.

Đó chính là ba của cô!

Thủy An Lạc nghe tiếng bước chân ngày càng gần, cả người bất giác run lên.

Sau một năm trời, cuối cùng cô cũng chạm mặt rồi.

Chỉ tiếc là... bây giờ cô không thế gọi người đó là ba được nữa, mà người đó cũng chẳng đáng để cô gọi một tiếng ba này.

"Cộp cộp..."

Âm thanh càng ngày càng gần, cả người Thủy An Lạc cũng ngày một căng cứng, như thể bất cứ lúc nào cô cũng có thể đứt hết mạch máu ra vậy.

Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng Thủy An Lạc, trong mắt dần dần hiện một chút cảm xúc có thể gọi là... đau lòng.

Hai tay của Thủy An Lạc bắt đầu run rẩy, suy nghĩ chạy trốn một khi đã xuất hiện trong đầu cô liền giống như cỏ dại mọc lan tràn khắp nơi khiến cô muốn xoay người chạy đi thật nhanh.

Thủy An Lạc quay phắt lại, nhưng trong khoảnh khắc cô vừa mới xoay gót liền đối diện với người đàn ông vừa mới bước vào.

Sợi dây nối liền trong trái tim cô lúc này như bị đứt phựt. Thủy Mặc Vân không hề báo trước, cứ thế đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Những tiếng cười nói, những tiếng mắng nhiếc nghiêm nghị mà cô cố hết sức để quên đi giờ dường như đều sống lại, từng chuyện, từng câu nói cứ vang vọng trong tâm trí cô.

"Lạc Lạc, lại đây." Giọng điệu của Sở Ninh Dực không nặng không nhẹ, nhưng lại đánh một cái thật mạnh vào lòng Thủy An Lạc, giúp cô ổn định lại trái tim đang loạn nhịp của mình.

Thủy An Lạc buông lỏng hai tay, ngoảnh lại nhìn người đàn ông đang đưa tay về phía mình.

Lúc cô bị dồn đến đường cùng thì anh ở tít tận nước ngoài xa xôi.

Giờ đây dù anh ở gần trong gang tấc nhưng mà cô lại chẳng còn thân phận gì để đến gần bên anh nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 56: Cái tát
Ánh mắt Thủy Mặc Vân vẫn hướng về phía Thủy An Lạc.

Đây đã từng là đứa nhỏ mà ông ta đứng từ xa trông con bé chạy từ cổng trường ra...

Giờ ông lại không còn thấy được gương mặt bánh bao phúng phính của nó nữa, thay vào đó là một khuôn mặt nhỏ gầy... trông càng giống mẹ con bé hơn.

Thủy An Lạc bị cha mình nhìn chằm chằm nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng lưng. Cô phải dùng sự thực chứng mình cho Thủy Mặc Vân thấy không có ông ta thì Thủy An Lạc cô vẫn có thể đứng vững trên đôi chân của mình được.

"Thủy tổng sao lại rảnh rỗi tới đây thế này, nếu là để thăm bệnh thì cũng không cần đâu! Dù sao cũng chẳng phải vấn đề gì to tát." Thấy Thủy An Lạc như con sư tử con kiêu hãnh đứng đó, Sở Ninh Dực đứng dậy, lò dò một chân bước tới đặt tay lên vai Thủy An Lạc để trấn an cô.

Cơ thể đang căng cứng của Thủy An Lạc thoáng run lên. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, nhưng anh không nhìn cô mà vẫn nhìn Thủy Mặc Vân như cũ.

Thủy Mặc Vân nghe Sở Ninh Dực nói vậy thì cuối cùng cũng chuyển ánh mắt từ trên người Thủy An Lạc sang anh.

"Lần này tôi tới để đưa Lạc Lạc về, để con bé bên cạnh cậu suy cho cùng cũng chẳng phải kế hoạch lâu dài." Thủy Mạc Vân hời hợt nói.

"Bác trai nói như vậy là có ý gì? Nếu cháu nhớ không nhầm chẳng phải một năm trước chính miệng bác đã tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con với Lạc Lạc rồi mà nhỉ. Giờ bác lấy thân phận gì ra để đón cô ấy về?" Sở Ninh Dực ôm cơ thể căng cứng của Thủy An Lạc sát lại gần mình, rồi lại ngồi xuống giường.

"Ninh Dực, cậu cũng đừng quên thân phận của mình, cậu đã ly hôn với con bé rồi. Giờ lại làm mọi chuyện ầm ĩ hết cả lên như thế này là sao!" Thủy Mặc Vân không vui nói.

"Lạc Lạc, đi về với ba."

Lạc Lạc, đi về với ba!

Lúc mới bị đuổi ra khỏi nhà cô đã hy vọng biết nhường nào rằng một ngày nào đó ba cô sẽ đột nhiên xuất hiện, nắm lấy tay cô rồi nói: Lạc Lạc, về với ba!

Nhưng... Thủy An Lạc của hiện tại đã không cần nữa rồi.

"Ngài Thủy, thật ngại quá, tôi và ngài hình như cũng không thân thiết đến vậy đâu. Ngài vẫn nên gọi tôi là cô Thủy thì hơn." Trước lúc Sở Ninh Dực kịp nói gì Thủy An Lạc đã tranh nói trước.

"Lạc Lạc, con phải về với ba."

"Phải? Sao lại phải?" Thủy An Lạc cười lạnh.

"Bởi vì tôi cản đường con gái của ông à? Cũng đúng, dù sao người cô ta thích cũng là Sở Ninh Dực, xem ra đúng là tôi ngáng đường cô ta thật rồi."

Thủy An Lạc khẽ nói, nhưng sự giễu cợt ẩn giấu trong đó khiến người ta cảm nhận được một nỗi buồn thê lương.

Vì cô cản đường con gái của ông gả vào nhà họ Sở cho nên ông mới "rủ lòng tốt" đón cô về sao, đúng là mỉa mai thật đấy, cùng là con gái nhưng cô lại bị đối xử một cách bất công như vậy.

Ánh mắt Thủy Mặc Vân càng trở nên u ám, không biết là vì bị Thủy An Lạc nói trúng tim đen hay là vì đây không phải là những gì ông nghĩ.

"Ngài Thủy, tôi căn bản là chẳng muốn có quan hệ gì với các người nữa rồi. Nhưng các người lại hết lần này tới lần khác tới kiếm chuyện với tôi. Vậy, nhân hôm nay tôi cũng sẽ nói rõ cho ông biết, từ giờ trở đi bất cứ thứ gì Thủy An Kiều muốn, tôi đều sẽ cướp lại." Thủy An Lạc chậm rãi gằn từng chữ một.

Chát!!!

"Thủy An Lạc!!!"

Cái tát vang dội kèm theo tiếng rống giận dữ của Thủy Mặc Vân vang vọng khắp phòng bệnh.

Sở Ninh Dực vừa thấy vậy đã lập tức đứng dậy, không màng đến vết thương trên chân mình. Anh cúi đầu nhìn Thủy An Lạc vừa bị tát lật mặt, tức giận nói: "Bác trai, bác làm vậy là quá đáng quá rồi đấy!"

Thủy An Lạc bị tát đến ngẩn người, hai tai cô ù đặc, má đau đớn tê rần, nhưng...

Chỗ đau nhất vẫn là nơi được gọi là... trái tim kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 57: Bảo vệ
"Thủy An Lạc, mày nhìn thử xem bây giờ trông mày có ra cái thể thống gì không?" Thủy Mặc Vân tức giận nói.

"Trông tôi làm sao?" Thủy An Lạc cười lạnh, cô ngẩng lên nhìn người đàn ông chảy chung một dòng máu với mình.

"Tôi không trộm, không cướp, không lấy đồ của người khác, tôi làm sao nào?"

"Mày tự nhìn mày đi, đem con tới nhà người khác ở, mà còn mặt mũi ở đó mà nói à?" Thủy Mạc Vân cau mày, sắc mặt càng thêm khó coi.

Hô hấp của Thủy An Lạc ngày càng nặng nề hơn, cảm xúc trong lòng cũng theo đó mà dâng trào.

"Bác trai, mẹ của con tôi ở nhà tôi thì có gì là sai? Nhưng còn ông, ông lấy thân phận gì mà tới đây? Ông ngoại của con tôi à, thật ngại quá chúng tôi không nhận! Hay ông lấy thân phận là ba vợ cũ của tôi, vậy thì càng xin lỗi nhé, giờ ngay đến chức ba vợ ông cũng chẳng phải nữa rồi." Sở Ninh Dực ôm chặt lấy vai Thủy An Lạc, lặng lẽ trấn an nỗi đau đớn tức giận đang bùng lên lúc này của cô.

Thật ra Sở Ninh Dực không phải là một người thích nói nhiều, nhưng đối với những chuyện có liên quan đến Thủy An Lạc thì anh chẳng bao giờ kiệm lời cả.

Sở Ninh Dực vừa nói vừa đè tay trên vai Thủy An Lạc, sau đó kéo cô đi tới ngồi xuống mép giường. Chưa bao giờ Sở Ninh Dực là người để bản thân mình phải chịu thiệt cả.

"Sở Ninh Dực, cậu đang làm gì đây, cứ khăng khăng muốn đối địch với tôi thế sao?" Thủy Mặc Vân kiềm chế lại cơn tức giận của mình. Ông ta nheo mắt nhìn Sở Ninh Dực, trong ánh mắt ấy ẩn chứa vài phần lạnh lẽo.

"Tôi chỉ mong bác có thể nhìn nhận rõ vấn đề, đừng để đến cuối cùng lại hối hận với những gì mình đã làm." Sở Ninh Dực chậm rãi ngẩng lên nhìn Thủy Mặc Vân.

"Sức khỏe bác không tốt nhưng cũng cần để tâm tới công ty nhiều vào, đừng để đến cuối cùng lại đem tâm huyết cả đời của ông Thủy làm của hồi môn cho người khác." Sở Ninh Dực cố tình nhấn mạnh hai chữ "người khác", đây cũng coi như một lời nhắc nhở của anh đối với ông ta.

Chắc vì vừa rồi Thủy An Lạc phải chịu ấm ức nên anh mới nghĩ, giả như Thủy Mặc Vân có thể quay đầu lại kịp thời, cố gắng giữ lấy Viễn Tường, có lẽ anh có thể xét tới việc dừng lại chuyện thu mua Viễn Tường.

Thủy Mặc Vân cau mày: "Cậu nói thế là có ý gì?"

"Ý ở đây là, làm người đến lúc già mờ mắt rồi cũng có thể đeo kính! Hy vọng bác trai nhìn cho rõ, Thủy An Lạc chính là mẹ của con trai Sở Ninh Dực tôi. Tôi không cho phép bất cứ ai động đến cô ấy dù chỉ là một cọng tóc, tất nhiên cũng bao gồm cả ông nữa!"

Lời của Sở Ninh Dực không nặng không nhẹ nhưng từng câu từng chữ đều khiến Thủy An Lạc rung động.

Anh không cho phép bất cứ ai đụng đến cô dù chỉ là một chút. Tuy biết anh làm vậy vì con trai nhưng Thủy An Lạc vẫn thấy cảm động vô cùng. Sở Ninh Dực đối xử với cô không tốt lắm, nhưng anh chưa bao giờ để cô chịu bất cứ thiệt thòi gì trước mặt người khác cả. Ví dụ như lúc, cô đánh Thủy An Kiều thì anh sẽ giải quyết hậu quả cho cô, hay như khi An Giai Tuệ tìm đến tận cửa gây sự thì anh sẽ đứng bên cạnh chống lên một góc trời cho cô, hoặc như lúc này đây...

Thủy Mặc Vân tức đến nỗi ngực phập phồng: "Được lắm Sở Ninh Dực, tốt nhất là cậu có thể bảo vệ được nó cả đời."

Ông ta vừa tức giận lên tiếng vừa trợn mắt trừng Thủy An Lạc rồi quay người đi thẳng.

Cơ thể căng cứng của Thủy An Lạc cũng hoàn toàn được thả lỏng khi bóng người Thủy Mặc Vân khuất dần, khóe miệng run run khẽ nhếch lên, ánh mắt cuối cùng lúc ông nhìn cô chẳng khác nào đang nhìn một đống rác cả.

"Nực cười lắm đúng không, tôi bị chính cha ruột của mình khinh bỉ đến mức này." Thủy An Lạc cười tự giễu, cảm giác nóng rát trên mặt cứ như không tồn tại.

Sở Ninh Dực vỗ một cái lên đầu cô: "Mất mặt cái gì, người sai cũng đâu phải cô, nên nói gì thì cứ nói, sợ gì chứ, trời có sập xuống vẫn còn tôi chống cho cô cơ mà."

Thủy An Lạc sờ sờ đầu, chẳng qua chỉ là vì cả năm sau mới gặp lại ông nên cô không chuẩn bị kịp thôi mà.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 58: Yêu cầu
Thủy An Lạc đưa tay sờ lên mặt mình, một lát sau mới nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu cứ để Viễn Tường trong tay ông ta thì sớm muốn gì cũng sẽ bị hủy hoại bởi Thủy An Kiều thôi, không bằng anh cứ thu mua nó đi."

Đúng như Kiều Nhã Nguyễn từng nói, Sở Ninh Dực thu mua thì tương lai vẫn sẽ về tay Tiểu Bảo Bối nhà cô. Cô là cháu gái duy nhất của ông nội, cho nên Bảo bối cũng là người thừa kế hợp pháp.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, dường như muốn tìm thấy điều gì đó khác trên mặt cô.

"Thủy An Lạc, cô xem tôi là cái gì? Lúc không muốn thì bất chấp mọi thứ để ngăn không cho tôi làm, bây giờ nghĩ thông rồi lại tới tìm tôi! Nghĩ tôi là cái công tắc cô muốn bật muốn tắt lúc nào cũng được chắc?" Giọng nói của Sở Ninh Dực kèm theo vài phần khó chịu.

Thủy An Lạc hơi run lên, quả nhiên ban nãy não Sở Ninh Dực bị úng nước nên mới bảo vệ cô, còn đây mới là cái tên Sở Ninh Dực lúc bình thường này.

Một Sở Ninh Dực chỉ biết bắt nạt cô.

"Nhưng chẳng phải chính anh là người nói thế sao?" Thủy An Lạc cắn răng nói, cô chỉ muốn bày tỏ ý kiến của mình lần nữa thôi mà.

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đang tủi thân một lượt: "Tôi nói này, cô là cái bánh bao bị nhúng nước* đấy à? Cái khí thế lúc đánh đập Thủy An Kiều đâu rồi?"

*Bánh bao bị nhúng nước sẽ mềm mủn ra, thường dùng để áp chỉ những người yếu đuối không có chính kiến.

Thủy An Lạc không nhịn được trợn mắt, bà đây dám đánh Thủy An Kiều nhưng bà đây dám đập Sở Ninh Dực chắc? Bà đây có điên méo đâu.

"Tôi phải về đây! Bảo Bảo còn đang chờ tôi về." Thủy An Lạc buồn bực nói.

"Thủy An Lạc, nếu cô hủy tờ giấy ly hôn kia đi... có lẽ, tôi có thể giúp cô lấy lại Viễn Tường." Sở Ninh Dực hời hợt nói.

Thủy An Lạc mới bước được hai bước lập tức quay đầu nhìn lại: "Đừng có mơ."

Đấy chính là sự đảm bảo cuối cùng để cô có thể giữ được con trai, còn lâu cô mới hủy.

Sở Ninh Dực cau mày, bộ dạng này của Thủy An Lạc đúng là cực kỳ muốn đánh đòn. Trước mặt người ngoài thì chỉ biết làm bánh bao nhúng nước, trước mặt anh lại thành con sư tử xù lông.

"Cô giữ lại nó thì có tác dụng gì?" Sở Ninh Dực cau mày gầm nhẹ.

"Thế anh muốn nó làm gì? Sở Ninh Dực, tôi nói cho anh biết, anh đừng mơ tới việc cướp mất con trai tôi! Bằng không tôi sẽ cắn chết anh đấy!" Thủy An Lạc hầm hè uy hiếp xong liền quay người đi thẳng.

Sở Ninh Dực cau mày nhìn bóng lưng của cô, lông mày càng nhíu chặt.

***

Lúc chú Sở bước vào phòng bệnh thì chỉ thấy Sở Ninh Dực đang cau chặt hai hàng lông mày: "Đồ của Thủy tiểu thư đều ở nhà, thiếu gia chỉ cần đi lấy là được mà."

Sở Ninh Dực lắc đầu, anh muốn Thủy An Lạc tự tay hủy bản thỏa thuận anh chưa từng thấy đã ký tên kia.

"Đưa cô ấy về đi." Sở Ninh Dực nói rồi nằm xuống giường, bị cô nhóc ấy cắn chết chắc cũng không phải là một sự lựa chọn tồi đâu nhỉ.

***

Lúc Thủy An Lạc đang chờ xe thì thấy chú Sở đi ra, ông mỉm cười nói: "Thủy tiểu thư, để tôi đưa cô về."

"Không cần đâu ạ." Thủy An Lạc thấy xe bus tới liền chạy thẳng lên xe: "Chú cứ quay lại chăm sóc cho Sở Ninh Dực đi ạ."

Chú Sở còn không kịp nói gì thì xe bus đã lăn bánh.

Thủy An Lạc lên xe rồi tìm một chỗ trống ngồi xuống, ngồi bên cạnh cô là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai mặc một cây đen. Thủy An Lạc đánh giá người kia một lượt, xác định người này đúng là bị điên, sau đó mới cúi đầu xem đồng hồ trên tay mình, lúc này không biết con trai cô đã dậy chưa nữa.

"Chị dâu, chúng ta lại gặp nhau rồi." Người đội mũ lưỡi trai bên cạnh đột nhiên nói.

Thủy An Lạc hơi run lên rồi quay phắt sang bên cạnh, người kia khẽ ngẩng đầu lên.

Đây không phải là siêu sao Phong Phong thì còn là ai được nữa?

"Phong..."

"Suỵt!!!" Phong Phong vội vàng đưa tay bịt miệng Thủy An Lạc lại.

"Đừng có gọi, khó khăn lắm anh đây mới có cơ hội trải nghiệm cuộc sống bình thường một chút đấy."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 59: Chồng trước cũng là chồng
Thủy An Lạc đưa tay ra đập đập mạnh vào tay anh ta, ý bảo anh ta mau buông ra.

Thấy cô không kích động nữa, Phong Phong mới thả cô ra.

Thủy An Lạc chỉnh lại quần áo của mình rồi cúi đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: "Tôi nói này, anh ăn no rửng mỡ, mua xe về để trưng bày hả?"

"Cô thì biết cái gì, anh đây đang trải nghiệm cảm giác đi xe bus đó. Còn cô thì sao, Sở tổng nhà cô không chở cô đi à? À đúng rồi, người ta vì cứu ai đó mà bị gãy chân mất rồi còn đâu." Phong Phong cưới hít mắt, trông chẳng hợp với bề ngoài lạnh lùng, kiêu ngạo của anh ta gì cả.

Thủy An Lạc nghiến răng nghiến, thằng cha này cố tình chắc luôn.

"Mà này, anh với Sở Ninh Dực có quan hệ gì thế?" Thủy An Lạc tò mò hỏi, từ trước đến giờ cô không hề biết chuyện Sở Ninh Dực có qua lại thân thiết với một người nổi tiếng thế này.

"Nghiêm khắc mà nói thì là quan hệ tình địch." Phong Phong nói rồi dịu dàng quay ra nhìn Thủy An Lạc, thấy cô bỗng nhích xa anh ta ra, anh ta không nhịn được vạch đen đầy đầu.

"Yên tâm, anh đây không để ý tới cô đâu."

Anh đây không để ý tới cô đâu, không để ý tới cô!

Anh... anh... anh... ta...

Biểu tình trên mặt Thủy An Lạc thay đổi như chóng chóng, đầy đủ các loại sắc màu.

"Được rồi, anh ngồi đến bến nào thế?" Thủy An Lạc thân thiết hỏi.

"Bến cuối." Phong Phong nói xong lại cúi đầu, có điều ẩn trong giọng nói ấy lại có một cảm giác bi thương.

Thủy An Lạc hơi sững người, xem ra tên này cũng có nỗi lòng riêng rồi.

Nhưng mà, chuyện này cũng đâu liên quan gì đến cô đâu cơ chứ?

Phong Phong ngẩng lên, nỗi đau buồn trong ánh mắt lúc này như thể được anh thu hết lại: "Cô đó, cô có quan hệ gì với Sở Ninh Dực?"

Thủy An Lạc nhíu mày: "Nói chính xác thì ban nãy anh gọi sai rồi, có thể đổi từ chị dâu thành chị dâu cũ. Chị đây bị người ta bỏ rồi."

"Chậc chậc chậc, vợ cũ à." Phong Phong tặc lưỡi sờ cằm rồi nhìn Thủy An Lạc: "À, tôi nhớ ra rồi, cô chính là cô nhóc hồi xưa suốt ngày chạy sau mông An Phong Dương đúng không?"

Thủy An Lạc đen mặt, người này có biết nói chuyện không thế? Cái gì gọi là chạy sau mông An Phong Dương thế hả?

"Anh là ai?"

"Anh đây trước kia ở cùng khu với nhóc đấy, nhưng lúc anh đi cô mới có từng này thôi." Phong Phong vừa nói vừa giơ giơ tay ước chừng chiều cao.

"Ồ, anh già thế rồi cơ à." Thủy An Lạc đáp trả lại anh ta một câu.

"Khụ..."

Phong Phong luôn độc mồm độc miệng giờ mới phát hiện, anh không những thua Sở Ninh Dực, giờ còn cãi không nổi cô nhóc này nữa.

"Tôi còn trẻ hơn Sở tổng nhà cô đấy." Phong Phong đen mặt nói.

"Làm như trẻ hơn anh ta thì anh không già vậy." Thủy An Lạc lườm lại một cái.

"Thế là cô chịu thừa nhận cậu ta là người nhà mình rồi hả, chẳng phải cô mới nói mình là vợ cũ đấy sao?" Phong Phong "hừ" một tiếng.

Thủy An Lạc nghiến răng, cha nội này bẫy cô đấy à.

Nhưng nếu chịu thua như thế thì cô đâu phải là Thủy An Lạc nữa: "Đúng thế, chịu thôi, chồng trước cũng vẫn là chồng, đường nhiên là nhà tôi rồi."

Phong Phong cười tít mắt gật đầu, lắc lắc điện thoại trong tay: "Không may vừa rồi tôi lại gọi vào máy Sở Ninh Dực, cô nói xem, sao lại trùng hợp thế chứ?"

Phụt!!!

Thủy An Lạc hộc máu bắn xa ba mét, chắc chắn là tên này cố tình.

"Thủy An Lạc?"

Một âm thanh dễ nghe truyền ra từ điện thoại, Thủy An Lạc kinh hãi vội vàng đoạt lấy điện thoại trong tay tên kia rồi tắt bụp, hung hăng uy hiếp: "Phong Phong, anh chết chắc rồi."

Phong Phong vẫn ung dung nhìn cô: "Chị dâu à, à không, chị dâu cũ mới đúng. Chị định làm gì tôi nào?"

Thủy An Lạc hít sâu một hơi mới bình ổn được trái tim đập loạn nhịp vì giọng nói vừa nãy kia, cùng lúc đó khi xe bus thông báo tới bến, cô cười tít mắt đứng dậy: "Không làm gì cả."

Nói rồi cô xách túi ra ngoài, có điều lúc bước tới cửa, Thủy An Lạc hét ầm lên: "Phong Phong đang ở trên xe đấy!!!"

Sau đó chạy biến như một làn khói!
 
Top