Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 40: Nhất thời lỡ tay
Thủy An Lạc buồn bực nhìn vệt đen xì trên cổ tay mình rồi bước lên lầu, xem ra cô vẫn phải xin lại số của đàn anh rồi.

"Thủy tiểu thư, đến giờ cơm rồi." Thím Vu gọi cô.

"Cháu không đói, mọi người cứ ăn đi ạ." Thủy An Lạc mệt mỏi nói, vừa vào phòng đã quăng mình lên giường.

"Thủy An Lạc mày điên rồi sao? Tự dưng đi cãi nhau với anh ta làm gì thế không biết?" Thủy An Lạc lấy gối bịt kín đầu mình lại, điên rồi, chắc chắn cô điên thật rồi.

Thím Vu chùi tay vào tạp dề, ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực đang đứng giữa phòng khách" "Thiếu gia, cậu có ăn cơm không?"

Sở Ninh Dực nhíu mày, anh có thể thấy được sự buồn bực của Thủy An Lạc, cô ấy để ý cái dãy số kia đến thế sao?

"Chờ một lúc nữa đã." Sở Ninh Dực nói sau đó bế cậu ấm vẫn đang bi bô nói lên lầu.

Lúc này, Thủy An Lạc đang lấy xấp tiền trong hộp dưới gầm giường ra, đây là tiền mua sữa lần trước được trả lại, kỳ thực cô chưa từng động đến.

"Bảo bối à, mẹ mượn ít tiền của con nhé, dù sao bây giờ tiền sữa của con cũng do ba con trả, chờ khi nào ba con không cần con nữa, mẹ sẽ trả lại số tiền này cho con nha." Thủy An Lạc nhỏ giọng nói, chuyện xảy ra hôm nay khiến cô hiểu ra một điều, ra khỏi nhà mà không có đồng nào trong người là chuyện quẫn bách đến nhường nào. Tiền chẳng phải thứ tốt lành gì, nhưng ra ngoài mà không có nó thì bạn cũng chỉ biết bất lực mà thôi.

Động tác thận trọng của Thủy An Lạc khiến cho Sở Ninh Dực thấy nhói lòng, anh gần như đã quên mất việc Thủy An Lạc vẫn chỉ là một sinh viên, cô không có bất cứ nguồn thu nhập nào cả. Anh nghĩ, nếu không phải đường cùng, chắc cô vẫn sẽ giữ số tiền mua sữa thừa này lại, giữ đến khi anh lại chán ghét mẹ con họ, đuổi họ đi rồi cô sẽ lấy chỗ tiền này ra để chi tiêu cho Tiểu Bảo Bối.

Sở Ninh Dực quay người rời đi, một lúc sau thì quay trở lại.

Thủy An Lạc vừa lấy 500 đồng ra, số tiền này không nhiều cũng không ít, đủ để cho cô chi tiêu trong vòng nửa tháng, đợi khi nào cô có lương thực tập rồi sẽ bù lại cho con trai sau.

Chỉ là, lúc cô ngẩng lên trên bàn bỗng nhiên xuất hiện một tấm thẻ, Thủy An Lạc hiếu kỳ cúi đầu, không phải cô không nhận ra thứ này, mà là quá quen thuộc, đây là thẻ phụ của Sở Ninh Dực, trước đây anh đưa cho cô dùng, có điều khi ly hôn cô đã trả lại rồi.

"Hửm, Sở tổng, anh định bao tôi đấy à?" Thủy An Lạc cầm thẻ lên, nhìn trên nhìn dưới một lượt, được lắm, vẫn là cái thẻ trước kia cô dùng, khi đó ngân hàng đang có chương trình, cô xin mãi Sở Ninh Dực mới cho cô in hình anime lên thẻ, Sở Ninh Dực lúc ấy, ừm, có vẻ rất bực bội...

Sở Ninh Dực phóng một ánh mắt sắc lạnh qua, Thủy An Lạc ngoan ngoãn im miệng lại, sau đó lại đẩy chiếc thẻ về phía anh: "Thôi, tôi vẫn chưa đến mức cần được bao đâu."

"Cái thẻ ấu trĩ đó của cô không ai thèm." Sở Ninh Dực nói rồi khinh khỉnh bỏ đi.

Thủy An Lạc không nhịn được giật giật khóe miệng. Cái thẻ ấu trĩ đó của cô không ai thèm?

Hừm, trong này có bao nhiêu tiền anh có biết không? Có ai mà không thèm tiền không hả!

Lại còn nói cô ấu trĩ, không phải chỉ in hình Kitty lên thôi sao, người ta cũng là ngôi sao tầm cỡ quốc tế đó, ấu trĩ chỗ nào?

Cuối cùng Thủy An Lạc vẫn xuống nhà ăn cơm. Tiểu Bảo Bối đang ngồi một mình trong xe nghịch súng đồ chơi, thấy mẹ, bé con ngẩng đầu bập bẹ gọi một tiếng, sau đó lại chơi tiếp đồ của mình.

Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực, thím Vu lập tức xới cơm cho cô, Thủy An Lạc cảm ơn bà một tiếng rồi ngẩng lên nhìn về phía Sở Ninh Dực: "Anh có gọi điện với nhắn tin cho tôi thật à? Lúc mấy giờ?"

Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó ném điện thoại qua để cô tự xem.

Thủy An Lạc cẩn thận cầm di động lên, không kiềm lòng được lườm lại một cái. Tên này vênh váo cái gì chứ, chỉ là đưa điện thoại cho cô xem thôi mà, anh ta nghĩ gì thế thế chứ?

"Chồng ơi, em mượn di động anh chơi một tí nhé, di động em hết pin rồi."

"Thủy An Lạc, phải học cách tôn trọng quyền riêng tư của người khác."

Lúc ấy hai người mới kết hôn được nửa năm, Thủy An Lạc nghe Kiều Nhã Nguyễn nói bạn trai bạn gái thường dùng chung điện thoại, thế nên thứ bảy hôm đó sau lúc về nhà cô đã cười tít mắt hỏi anh một câu như thế để rồi nhận lại một câu trả lời đầy phũ phàng.

Cho nên bắt đầu từ khi đó, Thủy An Lạc mới thật sự biết rằng, thật ra anh không hề xem cô là vợ mình mà chỉ là làm một nhiệm vụ của gia tộc mà thôi. Chuyện di động và chuyện phòng làm việc xảy ra trong cùng một tuần, thế nên sau đó Sở Ninh Dực liền thấy một Thủy An Lạc xa cách và tránh né anh, chẳng qua lúc ấy anh không hề để ý tới mà thôi.

Cho nên, lần này Thủy An Lạc vẫn lẳng lặng bỏ điện thoại xuống, không hề mở ra: "Tầm ba đến bốn giờ chiều tôi đi kiểm tra phòng bệnh, di động để trong phòng làm việc, chắc là bị người ta xóa mất rồi."

Thủy An Lạc bình thản nhún vai, sau tin đồn lần trước, cả thành phố A này không biết có biết bao nhiêu phụ nữ hận cô đâu. Tuy An Phong Dương đã xóa topic đó nhưng ít nhiều vẫn sẽ bị ảnh hưởng, còn Sở Ninh Dực thì căn bản là không hề có ý định sẽ xử lý chuyện này. Thế nên, đám con gái ghét cô ở bệnh viện ngấm ngầm xóa mất tin nhắn của cô cũng là chuyện dễ hiểu thôi.

"Mới đi làm ngày đầu mà quan hệ đã kém như vậy." Sở Ninh Dực "hừ" lạnh một tiếng.

"Phải đó, phải đó, một người phụ nữ bị chồng bỏ, lại còn đem theo một đứa con không rõ cha là ai, không biết xấu hổ bám lấy Thái tử gia của thành phố A, anh không biết loại phụ nữ không biết xấu hổ đó sẽ khiến cho đám phụ nữ không biết xấu hổ khác càng thêm căm hận đâu?"

Sở Ninh Dực cuối cùng cũng nhíu mày: "Chẳng phải topic đó đã bị xóa rồi sao?"

Thủy An Lạc cười ha ha hai tiếng rồi cúi đầu ăn cơm tiếp. Tuy topic đã bị gỡ xuống, nhưng sự ganh ghét của phụ nữ rất đáng sợ. Bắt đầu từ lúc sự việc bị lộ ra, cô liền biết hầu hết đám phụ nữ trong cái thành phố A này sẽ nghĩ cô là người thế nào rồi. Không phải là cô không để ý đến, mà là cô bất lực, chỉ có thể làm như không nghe thấy thôi. Chẳng có ai thích bị chửi cả, nhưng có những người phụ nữ sinh ra đã cao giá, họ có thể bật lại, còn cô vốn kém cỏi yếu đuối nên chỉ có thể vờ như không nghe thấy mà thôi.

Sở Ninh Dực nhíu mày, anh tuyên bố come out với An Phong Dương, một là bởi vì An Phong Dương muốn giải trừ hôn ước với Thủy An Kiều mà không có lý do hợp lý. Hai là vì lúc nhìn thấy ảnh chụp của Tiểu Bảo Bối, anh đã biết mình nhất định sẽ đón Thủy An Lạc về, để mẹ anh đỡ cằn nhằn nhiều nên anh quyết định để bà chọn một trong hai người. Còn chuyện tấm ảnh của anh và Thủy An Lạc bị tung ra, hoàn toàn là bởi vì... nhất thời lỡ tay.

Lỡ tay khi anh trông thấy hai chữ "đàn anh" trong điện thoại của cô thôi. Nhưng anh không ngờ chuyện này lại ảnh hưởng lớn tới Thủy An Lạc như vậy. Nếu cô oán giận hay cãi lộn với anh, có khi anh còn thấy thoải mái hơn một chút. Đằng này rõ ràng cô rất khó chịu nhưng lại chẳng nói gì, khiến anh cảm thấy bản thân đã sai thật rồi.

Thủy An Lạc ăn cơm xong liền bế con trai đang giơ tay đòi mẹ lên, hai tay cô đỡ dưới nách thằng bé, để con nhảy nhảy trên đùi mình: "Gọi mami đi, gọi mẹ đi nào."

"A pu... phù... phù..." Bé con vẫn tiếp tục sự nghiệp phun mưa của mình.

"Ngốc lắm, ngốc của mẹ à..." Thủy An Lạc ôm nhóc con đứng dậy, xoay người đi lên tầng.

"Thủy An Lạc." Sở Ninh Dực bỗng mở miệng gọi giật cô lại, Thủy An Lạc tò mò ngoảnh lại nhìn anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 41: Định giới thiệu mùa xuân thứ hai cho em à?
"Chuyện topic kia tôi sẽ công khai nói rõ." Sở Ninh Dực nói rồi lướt qua cô bước lên lầu.

Thủy An Lạc chớp mắt, công khai nói rõ?

Nói gì? Nói cô nhất thời không kiềm chế được nhào vào Sở tổng, thiếu chút nữa hủy hoại chuyện tốt đẹp giữa anh ta và "vợ nhỏ" nhà anh ta à?

Mấu chốt là, đâu phải cô không nhịn được, cô mới là người bị vồ cơ mà.

Sở Ninh Dực bước tới khúc quanh cầu thang, quay đầu lại nhìn cô gái vẫn đứng đờ ra đó: "Còn nữa, sau này đừng có dùng cái cách ngu ngốc như vậy, sẽ không có ai tin cô đâu."

Thủy An Lạc bị nghẹn, tức tối nghểnh cổ nhìn Sở Ninh Dực: "Ai ngu ngốc hả?" Chẳng phải là vì cô không còn cách nào khác mới làm vậy hay sao? Nếu có cách thì việc gì cô phải nửa đêm nửa hôm đi tìm An Phong Dương?

Thủy An Lạc ấm ức không thôi, rõ ràng tại anh ta mà chuyện này mới bị đăng lên, không giúp cô thì thôi còn mắng cô ngốc nữa.

Sở Ninh Dực nhìn vành mắt đỏ lên vì ấm ức của cô nhưng lại bướng bỉnh không chịu thể hiện ra, anh bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi nói: "Nghỉ sớm đi."

Thủy An Lạc đứng trên bậc thang mím môi nhìn Sở Ninh Dực quay người. Cô nhất thời không hiểu nổi Sở Ninh Dực đang nghĩ gì, có điều ngẫm lại thấy cũng đúng, cô đã bao giờ hiểu được cái người tên là Sở Ninh Dực này đâu.

***

Thủy An Lạc ngủ một mạch đến sáu rưỡi, nửa đêm hình như cũng không nghe thấy tiếng khóc của con trai, chuyện này không hợp với tính tình đỏng đảnh khó chiều của thằng nhỏ thì phải.

Thủy An Lạc cào cào mái tóc rối của mình ngồi dậy, bên cạnh cô lúc này nào có thấy bóng dáng của con trai đâu nữa.

"Tiểu Bảo Bối, Tiểu Bảo Bối à?" Thủy An Lạc không kìm được mà chạy vào toilet tìm, nhưng chợt ngẫm nghĩ lại thì thấy mình đúng là ngớ ngẩn thật, con trai cô mới bảy tháng tuổi sao có thể tự mình chạy vào trong toilet được. Vậy chắc là lại bị Sở Ninh Dực bế đi mất rồi.

Trong lúc Thủy An Lạc mơ màng gãi đầu không biết nên làm gì thì di động trên bàn đột nhiên vang lên.

Cô vừa ngáp vừa cầm điện thoại lên: "A lô, em yêu, nhớ anh rồi hả?"

"Nhớ cái đầu mày ấy, mau xem topic bị gỡ mấy hôm trước của mày đi, Sở thị đã có thông báo rõ ràng rồi kìa. Hơn nữa, Sở Ninh Dực còn đích thân xác nhận người trên bức ảnh chụp màn hình kia chính là mày và An Phong Dương nữa kìa." Kiều Nhã Nguyễn kích động nói một tràng.

Thủy An Lạc sững lại một lúc rồi lập tức cúp máy mà mở máy tính lên.

[#1: Tao đi chết đây, Thái tử gia lên tiếng rồi.]

[#2: Không ngờ có thể thấy được một ngày Thái tử gia đích thân mở miệng, oh my god, mau chụp ảnh màn hình, chụp lại ngay.]

[...]

[ #N: Nói đi nói lại, mấy người vẫn chưa nắm được ý của Thái tử gia à? Đó là QQ của vợ trước và QQ đương nhiệm thật kìa, đây là cuộc gặp gỡ bạn bè thân thiết giữa vợ trước và đương nhiệm đấy.]

[ #N+1: Thím bên trên nói chuẩn.].

[#Q: Vậy ra là vợ trước vồ Thái tử gia à?]

[#Q+1: Cũng chẳng trách được, dù sao Thái tử gia cũng đẹp trai thế kia mà, có ai lại không muốn nhào tới cơ chứ.]

[#Q+2: Nhưng mà nếu vậy chẳng phải chứng tỏ cô vợ cũ kia đang ở chung với Thái tử gia hay sao? Vậy Vương gia phải làm thế nào?]

[...]

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng lướt xem các bình luận, từ lúc đăng bài đến giờ cũng chỉ mới nửa tiếng thôi mà đã có hơn mười ngàn bình luận. Các anh chị em thành phố A à, mọi người đi vệ sinh không có việc gì làm nên đều lướt web cả sao?

Thủy An Lạc lúc này chỉ biết mở trừng mắt nhìn topic này được đẩy một phát lên top.

[Sở Ninh Dực: Vài ngày nữa tôi và Thủy An Lạc sẽ tái hôn.]

[Phong Trục Lãng Tử: Ố ồ ồ, chúc mừng chúc mừng.]

Bên dưới là hàng loạt bình luận con tim đang vụn vỡ, nhưng Thủy An Lạc biết người bình luận đầu tiên là ai, chắc chắn chính là cái tên An Phong Dương cợt nhả kia.

Tái hôn?

Cái quái gì nữa vậy?

Lẽ nào đây chính là cái "sẽ giải quyết" mà anh ta nói đấy sao?

Thủy An Lạc nuốt nước bọt, cô nghĩ mình cần phải lên tiếng thôi.

Thủy An Lạc phản hồi trực tiếp vào bình luận của Sở Ninh Dực, thật không biết liệu có bị những con tim tan vỡ kia vùi lấp không nữa.

[Em là áo bông nhỏ của mẹ: Sở tổng, hôn nhân có bẫy đó, cẩn thận nha ~]

Quả nhiên, Thủy An Lạc vừa bình luận xong lập tức bị đại quân "tan nát con tim" vùi xuống dưới. Thủy An Lạc bĩu môi đi rửa mặt, mặc kệ anh ta vậy.

Có điều, lúc Thủy An Lạc quay đi không phát hiện ra là điện thoại cô rung lên bần bật, hơn nữa tần suất rung còn ngày một nhanh hơn.

Rửa mặt xong đi ra, cô phát hiện di động của mình như sắp nổ đến nơi, diễn đàn của cô chưa bao giờ có đến hơn một ngàn bình luận như vậy chứ càng đừng nói đến tốc độc gia tăng lượng theo dõi thế này.

Thủy An Lạc hoảng sợ cầm di động lên, sau đó lại càng thêm kinh hãi.

[Sở Ninh Dực: Vợ trước có chuyện vui, có là bẫy cũng phải nhảy.]

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn trần nhà, Sở tổng, anh bị bệnh à?

***

Tại căn một căn hộ cách đó không xa, An Phong Dương nhìn trò vui mới sáng sớm đã xuất hiện, vỗ đùi đen đét cười ầm lên, vợ chồng nhà này hết chuyện nên làm trò cho người khác đấy à?

Thế là trong lúc Thủy An Lạc đang đỡ trán than khóc, điện thoại lại vang lên.

[Phong Trục Lãng tử: Em Đẹp Gái, em làm tim anh tan nát.]

Thủy An Lạc nhìn những lời này thiếu điều muốn chửi tốc nóc nhà lên luôn.

[Em là áo bông nhỏ của mẹ: Anh Xinh Trai, anh hiểu lầm em rồi, sao em dám tơ tưởng đến Thái tử gia được chứ. Anh ấy tuyệt đối là người của Anh Xinh Trai thôi.]

[Phong Trục Lãng Tử: Em Đẹp Gái, anh ấy làm tổn thương anh như vậy, hay là... em thu nhận anh đi.]

[Em là áo bông nhỏ của mẹ: Anh Xinh Trai, em sợ Sở tổng sẽ giết em mất.]

[Phong Trực Lãng Tử: Ôi, hai ta đều bị bỏ rơi cả, lẽ nào Em Đẹp Gái cũng muốn bỏ rơi anh sao?]

[Sở Ninh Dực: Hai người rảnh lắm hả?]

Cứ Anh Xinh Trai với chả Em Đẹp Gái, nhìn mà ngứa cả mắt.

Sở Ninh Dực nhìn cậu con trai đang nằm trên đùi mình ê a không hiểu nói cái gì thì vươn tay nhéo nhéo gương mặt bầu bĩnh của thằng bé, sao cô nhóc kia với ai cũng có thể nhiệt tình mà chỉ có riêng với anh là lạnh nhạt, thờ ơ đến mức anh hận không bóp chết cô vậy nhỉ.

An Phong Dương và Thủy An Lạc quyết định đăng xuất chuyển màn "đấu khẩu" sang QQ.

[An Phong Dương: Có gì hot thế? Sao tự dưng Sở Ninh Dực lại công khai chuyện sắp tái hôn vậy?]

[Thủy An Lạc: Tám phần là buổi sáng quên uống thuốc thôi.]

[An Phong Dương: Ha ha ha...]

[An Phong Dương: Anh thấy cậu ta không nỡ để em tiếp tục chịu ấm ức thôi. Khai mau, hôm qua đã xảy ra chuyện gì?]

[Thủy An Lạc: Xùy xùy, anh ta không nỡ để em ấm ức á, thế em bị như vậy là do ai? Em thấy không phải là anh ta quên uống thuốc đâu, mà là đến giai đoạn cuối luôn rồi ấy.]

An Phong Dương sờ căm nghiền ngẫm những lời này của Thủy An Lạc.

[An Phong Dương: Lạc Lạc, mai gặp nhau đi. Anh muốn giới thiệu với em một người.]

[Thủy An Lạc: Gì thế, định giới thiệu mùa xuân thứ hai cho em à?]

Thủy An Lạc viết xong còn gửi một cái emo cười xấu xa qua.

An Phong Dương hơi ngẩn ra, nghĩ bụng nhất định phải để cho Sở Ninh Dực đọc được mấy dòng này để cậu ta biết vợ trước của cậu ta lúc nào cũng suy nghĩ về việc muốn tìm chồng mới được

Thủy An Lạc còn đang mải nói chuyện với An Phong Dương thì bên ngoài bỗng vọng tới một giọng nói lạnh còn hơn cả thuốc súng: "Thủy An Lạc!!! Lăn ra đây!"

Thủy An Lạc chớp mắt, ông tổ này lại làm sao thế? Chê mình bôi bác "vợ nhỏ" của anh ta trên diễn đàn à?

[Thủy An Lạc: Thái tử gia triệu kiến rồi, em đi đây.]

An Phong Dương cười tít mắt xoa cằm, tất nhiên là anh ta biết Sở Ninh Dực đang gọi cô, bởi vì anh ta vừa mới chụp lại đoạn mùa xuân thứ hai quăng cho cậu ta mà.

"Mới sớm ra đã cười thô bỉ cái gì đấy?" Mân Hinh bước từ phòng ngủ ra, nhìn người đàn ông đang cười toe toét không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

An Phong Dương lập tức nhảy tới ôm chầm lấy cô: "Sao đã dậy rồi?"

"Không sao, anh vừa mới cười cái gì thế?" Mân Hinh vẫn rất tò mò.

"Anh thấy thương cảm cho Em Đẹp Gái nhà anh thôi." An Phong Dương lại càng ra vẻ thần bí cười, anh đẩy Mân Hinh vào phòng tắm: "Em đi rửa mặt trước đi, để anh làm bữa sáng cho."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 42: Chị cả
Thủy An Lạc bỏ di động xuống đi ra ngoài, Sở Ninh Dực lạnh mặt nhìn cô chằm chằm.

Anh đau lòng cho cô, vì cô mà giải quyết chuyện trên diễn đàn, nhưng cô lại nói tìm mùa xuân thứ hai với một người đàn ông khác, sao anh có thể không giận được chứ.

Nhưng mà... đau lòng?

Sở Ninh Dực bỗng nhíu mày, anh đang thấy đau lòng vì Thủy An Lạc sao? Một năm trước không thấy đau lòng, sao giờ lại đau lòng vì cô? Không, nhất định là vì cô là mẹ của con anh, cho nên mới được anh đưa vào phạm vi bảo vệ của mình.

"Sở tổng, có việc gì thế?" Thấy anh không nói gì, Thủy An Lạc đành phải tự mình gặng hỏi.

Sở Ninh Dực nhìn cô, ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo.

Thủy An Lạc không nhịn được khịt mũi nói: "Chuyện đó, Sở tổng, cảm ơn anh nhé."

Phải! Phải cảm ơn cả họ nhà anh luôn đấy. Không hiểu Sở Ninh Dực đang giúp cô hay muốn gây thêm phiền phức cho cô nữa, chuyện này vốn sắp lặn xuống rồi, anh ta còn khăng khăng chen mồm vào, giờ thì hay rồi, cô lại thành tiêu điểm của cư dân mạng thành phố A này rồi.

"À ~ nhưng tôi rất mong chờ thấy được biểu cảm của Thủy An Kiều lúc thấy tin này đấy. Bị chồng chưa cưới bỏ rơi, giờ cô ta phải chuyển sang mục tiêu mới, chỉ tiếc là mục tiêu mà cô ta thèm khát lại sắp trở thành em rể của cô ta mất rồi, vẻ mặt đó chắc sẽ đặc sắc lắm." Thủy An Lạc cười híp mắt nói, chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ đó của Thủy An Kiều thôi cũng đủ cô vui vẻ mấy ngày liền.

Sở Ninh Dực nhìn ý cười trên khóe môi cô nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy nhức mắt vô cùng. Rõ ràng cô mới là tiểu thư chân chính của nhà họ Thủy, rõ ràng cô có thể có được nhiều thứ hơn... nhưng hiện tại, chỉ cần có thể thấy "bà chị giả" của mình gặp chuyện không vui là cô đã mừng đến vậy rồi.

"Không có tiền đồ." Sở Ninh Dực hận rèn sắt không thành thép nói rồi quay người đi thẳng xuống nhà.

Thủy An Lạc đang vui bỗng sững lại, sao cô lại không có tiền đồ chứ?

"Này, Sở Ninh Dực, anh nói rõ ràng cho tôi, ai không có tiền đồ hả?" Thủy An Lạc đuổi theo truy hỏi, nhưng lúc đuổi kịp anh cô lại bị hụt chân, ngã nhào xuống dưới.

"Thủy An Lạc!!!"

Lúc Thủy An Lạc sắp hôn đất mẹ, giọng nói giận dữ của Sở Ninh Dực vang lên và... cô nhào vào một vòng ngực ấm áp, chỉ tiếc là vẫn không thoát khỏi số phận ngã xuống cầu thang.

Thử hỏi ngã từ năm bậc cầu thang xuống sẽ thành cái dạng gì?

Đáp án là... Sở tổng nhập viện!

***

Hai vị nhà họ Sở đều đã đến, Sở Mặc Bạch chỉ hỏi vài câu, biết con trai vì bảo vệ Thủy An Lạc nên mới ngã từ trên cầu thang xuống, kết quả không cẩn thận lại bị Thủy An Lạc... đè gãy chân.

Thủy An Lạc cúi gằm mặt đứng bên cạnh giường, mặc cho Hà Tiêu Nhiên châm chọc khiêu khích mắng cô xa xả, có điều dù sao bà ấy cũng xuất thân con nhà danh giá, tư chất cao hơn bà mẹ kế của cô nhiều, cho nên dù bà ấy có châm chọc cô thì cũng sẽ không lôi những người vô tội vào, ví dụ như mẹ cô chẳng hạn. Thế nên Thủy An Lạc rất ngoan ngoãn để mặc cho bà ấy mắng mình.

Sở Ninh Dực phải bó bột, anh đưa tay lên bóp trán, rõ ràng là bị tràng lải nhải này của mẹ mình làm cho phát bực.

"Mẹ, mẹ đã nói hơn một tiếng rồi đấy, để con nghỉ ngơi một chút có được không?" Sở Ninh Dực cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng. Cái bộ dạng khúm núm này của Thủy An Lạc làm anh thấy phiền, bình thường chẳng phải cô giỏi cãi lại anh lắm sao? Giờ sao lại biến thành con cừu non ngoan ngoãn thế này?

"Giờ còn chê mẹ phiền, trước đây nó còn nhỏ mẹ không yêu cầu gì ở nó cả, nhưng bây giờ thì sao? Chẳng những không thể chăm sóc cho con, giờ thì hay quá rồi, gãy cả chân luôn rồi."

"Không bằng mẹ gọi An Phong Dương tới đây đi. Cậu ấy biết chăm sóc người khác lắm." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

Sở Ninh Dực vừa dứt lời, Thủy An Lạc lập tức thấy mặt Hà Tiêu Nhiên bỗng xị ra như đống phân.

Tuy Hà Tiêu Nhiên ghét cô, nhưng so với An Phong Dương thì cô dù sao cũng vẫn là phụ nữ!

Cho nên, đây chính là ưu thế của phụ nữ.

"Sở Ninh Dực, giờ ngoài chọc tức mẹ ra thì con còn có thể làm gì nữa không hả!" Hà Tiêu Nhiên tức giận mở miệng, trong giọng nói lại có chút ấm ức.

"Thủy An Lạc, tôi nói cô đấy, đã làm mẹ rồi mà làm gì cũng lóng nga lóng ngóng, tôi thấy Lạc Ninh cứ để tôi chăm sóc sẽ tốt hơn."

Thủy An Lạc quay phắt ra nhìn bà, giờ bà ấy chuyển sang tiết mục cướp con trai cô đấy à?

"Bác gái à, thằng bé ở với cháu vẫn rất tốt, chuyện sáng nay chỉ là ngoài ý muốn, không ai muốn bị ngã cả. Sở tổng cứu cháu là vì phong độ đàn ông của anh ấy, cháu rất cảm kích, nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến chuyện cháu không chăm sóc được con mình cả." Giọng của Thủy An Lạc không lớn nhưng cũng đủ thể hiện cô không hề chịu cúi mình, cặp chân mày hơi nhướng lên cho thấy Hà Tiêu Nhiên đang chạm đến ranh giới của cô.

Kỳ thực Sở Ninh Dực vẫn biết Thủy An Lạc có hai điểm không thể động vào, một là mẹ cô, nhìn cái tên trên diễn đàn của cô đã đủ hiểu rồi; một là con trai cô. Ai động đến hai người này, cô có thể bất chấp tất cả mà liều mạng với kẻ đó.

Hà Tiêu Nhiên không ngờ Thủy An Lạc đột nhiên lại mở miệng cự lại bà như vậy, trong thoáng chốc lại càng không thoải mái.

"Sao hả, bản thân đã sai còn lý luận này nọ nữa à?" Hà Tiêu Nhiên tức giận mở miệng.

"Bác gái, đi đường bằng phẳng chân trái còn có thể đạp lên chân phải đấy thôi, làm liên lụy Sở tổng bị thương là lỗi của cháu, nhưng mà... con cháu thì phải ở bên cạnh cháu." Thủy An Lạc nhìn thẳng vào mắt Hà Tiêu Nhiên gằn từng chữ một, không hề có ý nhượng bộ.

Hà Tiêu Nhiên còn định nói gì đó thì Sở Mặc Bạch đột nhiên vươn tay nắm lấy tay bà. Ông nhìn Thủy An Lạc khẽ cười nhếch mép một cái. Thủy An Lạc bỗng giật mình, dè dặt cúi đầu tiếp tục giả vờ làm một con rùa rụt cổ.

Sao cô có thể quên mất chuyện ông ba chồng cũ của cô không cho phép bất cứ kẻ nào hỗn với vợ ông nhỉ.

"Con bé nói cũng đúng mà, đi đường hai chân còn vấp vào nhau được, chuyện lần này chỉ là tai nạn thôi, để Ninh Dực nó yên tĩnh nghỉ ngơi đi, có Lạc Lạc ở đây chăm sóc nó chúng ta cũng không cần phải lo đâu."

"Để nó chăm em lại càng lo thêm thì có." Hà Tiêu Nhiên xẵng giọng nói.

"Làm như cháu ham hố lắm ấy." Thủy An Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng lại bị Sở Ninh Dực lườm cho một cái.

"Anh Ninh Dực..."

Trong lúc cô đang lẩm bẩm, một tiếng khóc kinh thiên động địa đột nhiên vọng đến.

Thủy An Lạc đang trợn tròn mắt thì đột nhiên tay cô bị người ta cầm lấy. Cô nhìn sang phía Sở Ninh Dực, trông anh rất thản nhiên nhưng mà bàn tay nắm lấy tay cô lại không hề lơi lỏng.

Tay cô vẫn nhỏ như vậy. Giờ khắc này, Sở Ninh Dực bỗng nhớ tới khi ba vợ giao cô cho mình, cảm giác duy nhất lúc đó của anh là: Vẫn còn là con nít sao, tay nhỏ quá. Nhỏ đến mức anh có thể bao trọn tay cô trong bàn tay của mình. Và giờ anh vẫn có thể nắm trọn bàn tay ấy chỉ bằng một bàn tay.

"Anh Ninh Dực, anh sao rồi?" Thủy An Kiều khóc sướt mướt lảo đảo chạy vào đứng cạnh giường.

Thủy An Lạc thật sự bội phục độ dày của da mặt cô nàng này. Cái mặt đó đã bị cô cào rách rồi, vậy mà giờ vẫn còn dám vác tới gặp Sở Ninh Dực. Cô chị hờ này của cô là bại não thật đấy chứ chẳng đùa.

"Thủy An Lạc, có phải chính mày đã hại anh Ninh Dực đúng không? Đồ phụ nữ độc ác." Thủy An Kiều quát ầm lên.

"Tôi nói..."

"Chị mà nói em mình như vậy là không được đâu."

Thủy An Lạc chưa nói xong đã bị chặn họng, có điều... gì thế này?

Chị?

Sở Ninh Dực đang gọi Thủy An Kiều là chị á?

Thủy An Lạc ráng nhịn nhưng cuối cùng chịu không nổi nữa. Cô ngồi thụp luôn xuống bò ra giường bệnh Sở Ninh Dực mà cười ầm lên. Cười đau đến cả bụng, cô không nỡ ngẩng đầu lên nhìn xem gương mặt khóc lóc của Thủy An Kiều lúc này có màu gì nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 43: Chị gái não tàn
Thủy An Lạc cười được một lúc, quyết định thu lại dáng vẻ hả hê trên gương mặt mình lại.

"Anh vừa... vừa gọi em là gì?" Thủy An Kiều run rẩy mở miệng, có thể thấy là đã bị chọc tức.

"Cô là chị của Lạc Lạc, tôi có gọi một tiếng chị cũng không có quá đâu." Sở Ninh Dực đùa nghịch bàn tay bé nhỏ của Thủy An Lạc, giọng nói không nặng không nhẹ nhưng lời lẽ vừa đủ.

Thủy An Kiều đưa tay lên vuốt vuốt ngực, tựa như không tài nào tiếp nhận được sự thật này.

Thủy An Lạc nhìn dáng vẻ hiện giờ của Thủy An Kiều, trong lòng vui đến hoa nở tung xòe. Ai nói cô không để tâm đến chuyện năm đó, cô để bụng muốn chết. Bây giờ thấy cô ta bị ăn quả đắng như vậy sao cô có thể không vui được.

Thế nên, Thủy An Lạc cảm thấy mình cũng chẳng cần nói đỡ cho bà chị hờ kia vài câu làm gì, ngược lại cô càng mong chờ Sở tổng độc mồm độc miệng sẽ lại cho thêm vài lời nữa.

"Anh Ninh Dực, anh đừng để nó lừa, nhất định là nó cố tình làm anh bị thương đấy, tất cả chỉ vì tiền của anh thôi." Thủy An Kiều vuốt vuốt ngực cho nguôi cơn giận, tiếp tục nũng nịu nói.

Thủy An Lạc không hề che giấu lườm cho Thủy An Kiều một cái, thể hiện sự khinh bỉ thẳng thắn nhất đến cô chị ngu ngốc của mình.

Đã thấy nhiều đứa não tàn, nhưng chưa thấy đứa nào não tàn đến độ này.

Nhưng mà ngẫm lại cũng không trách cô ta được, ai bảo mẹ cô ta quá thông minh, một ít IQ cũng tiếc không muốn di truyền lại cho con gái mình.

"Sao chị lại nói vậy, tiền của tôi dù không bị thương tôi cũng vẫn đưa cho cô ấy, không bị thương tôi còn có thể kiếm nhiều tiền hơn cho cô ấy nữa kìa. Chẳng lẽ chị không hiểu được đạo lý đơn giản này à?" Giọng nói của Sở Ninh Dực vẫn thản nhiên như cũ.

Thủy An Lạc sắp nhịn cười đến nội thương mất rồi.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô đang cười tít mắt, vui vẻ như một đứa trẻ được kẹo. Nhưng đối với anh mà nói, cô chẳng phải cũng chỉ là một đứa trẻ thôi sao?

"An Kiều có lòng tốt đến thăm con mà con ăn nói cái kiểu gì vậy hả?" Hà Tiêu Nhiên nhíu mày nói, lập tức được Thủy An Kiều vừa ấm ức vừa nịnh nọt gọi một tiếng bác gái.

"Mẹ, mẹ có chắc là cô ta có lòng tốt tới đây để thăm con không, hay chỉ muốn tới chơi trò ly gián?" Sở Ninh Dực thẳng thừng nói, dứt lời liền lật tay cầm chặt lấy tay Thủy An Lạc nắm trọn trong tay mình rồi ngẩng lên nhìn Thủy An Kiều, ánh mắt càng thêm sắc bén.

Cả người Thủy An Kiều hơi run lên, cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Ninh Dực nhưng lại hung hăng trừng mắt với Thủy An Lạc. Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh Ninh Dực, anh đừng để nó lừa, đứa bé kia còn chưa biết là con hoang của ai đâu."

Thủy An Kiều vừa dứt lời, ngay cả Hà Tiêu Nhiên vừa nói đỡ cho cô ta cũng đổi sắc mặt. Bà rõ hơn ai hết Lạc Ninh đích thực là cháu của bà. Nhưng cháu bà lại bị kẻ khác nói là con hoang, làm sao bà có thể vui cho được.

"An Kiều!" Sắc mặt Hà Tiêu Nhiên trầm xuống.

Thủy An Kiều lại không hề biết bản thân sắp chết đến nơi mà vẫn cứ nghĩ mình thân thiết với Hà Tiêu Nhiên cho nên mở miệng nói: "Bác gái, con nói thật đấy, đâu phải bác không biết mẹ nó là loại người gì."

"Mày nói lại lần nữa xem?" Thủy An Lạc vốn đang cười tít mắt, thấy nghe cô ta nói vậy liền đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh tanh nhìn Thủy An Kiều như hận không thể cứ thế mà đóng băng cô ta lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 44: Gặp chuyện không may
Sở Ninh Dực nhìn sắc mặt lạnh như băng của Thủy An Lạc và lần thứ hai xác nhận bản chất ngu xuẩn của Thủy An Kiều, xem ra bài học lần trước vẫn chưa đủ với cô ta rồi.

Thủy An Lạc đột nhiên thay đổi thái độ khiến Thủy An Kiều sợ hãi, chuyện xảy ra lần trước nhanh chóng hiện ra trong đầu cô ta, khiến cô ta che má mình lại theo bản năng.

"Tóm lại, anh Ninh Dực, anh cứ chờ đó mà bị nó lừa đi." Thủy An Kiều ra sức giậm chân, sau đó rời khỏi căn phòng.

Cô ta vừa đi thì Sở Ninh Dực lập tức bỏ tay Thủy An Lạc ra.

Thủy An Lạc chớp mắt, anh ta làm vậy là để cho Thủy An Kiều trông thấy sao? Mấy phim thần tượng giờ hay có kiểu nam chính rõ ràng thích người ta, nhưng lại cứ dùng một cô gái khác đến để khiêu khích người đó. Thế nên, Sở tổng đại nhân rốt cuộc là anh thích bao nhiêu người thế, Thủy An Lạc giật giật khóe miệng nghĩ.

"Không đúng, Thủy An Kiều sao lại thành ra thế này, hồi trước trông ngoan thế hóa ra đều là giả bộ à? Mất công trước kia mẹ còn nghĩ nó rất ngoan ngoãn hiểu chuyện cơ đấy!" Hà Tiêu Nhiên bực bội nói.

Thủy An Lạc bỗng nhiên hiểu ra, sau đó cúi đầu nhìn Sở Ninh Dực đang buồn chán lôi sách ra đọc. Sở tổng, anh đúng là thần, đi một bước cũng không quên tính toán người khác.

Lần này, Hà Tiêu Nhiên đã hoàn toàn hết hy vọng. Bà tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện để một thằng đàn ông về làm vợ con trai mình. Mà, tìm một người phụ nữ khác cho con trai, nếu như người đó cũng trước sau bất nhất như Thủy An Kiều vậy lại càng mệt não hơn. Nhìn trước nhìn sau cũng chỉ có mình Thủy An Lạc tương đối phù hợp, tuy là con bé khá mềm yếu, dễ bắt nạt nhưng được cái tử tế, trước sau như một.

"Lạc Lạc, Ninh Dực giao cho cô chăm sóc vậy, đừng có mắc "thêm" sai sót gì nữa đấy." Hà Tiêu Nhiên cố tình thêm chữ "thêm" vào, sau đó liền cùng người chồng vẫn im lặng từ nãy đến giờ rời khỏi phòng bệnh.

"Chậc chậc chậc, tôi bảo này, Sở tổng, anh ghét người ta đến mức này cơ à? Còn dùng loại mưu kế nhỏ nhen như vậy, khiến người ta không thể giả bộ làm người tốt trước mặt mẹ anh được nữa rồi." Thủy An Lạc tỏ vẻ thương xót cho Thủy An Kiều.

"Cho dù có tính toán, tôi cũng không cần phải tự làm khó mình mà đi thương xót cho cô ta đâu." Sở Ninh Dực không buồn ngẩng đầu, vẫn lạnh nhạt đọc sách.

Ờ... Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn trần nhà.

"Thấy cô ta như vậy đúng là đã lắm." Thủy An Lạc gật đầu một cách hiển nhiên.

"Nhưng mà việc gì anh phải làm khó cô ta như thế?"

Sở Ninh Dực tiếp tục "hừ" lạnh một tiếng.

Thủy An Lạc quay lưng lại rồi trợn mắt lên, biết hừ lạnh thì giỏi lắm à, cô còn biết trợn mắt đây này.

Sở Ninh Dực chỉ bị rạn xương chân nhẹ, tuy không cần nằm viện nhưng Thủy An Lạc muốn chỉnh anh nên nói: "Sở tổng, anh xem, mama đại nhân của anh bảo tôi chăm nom cho anh. Mà, vừa hay tôi lại làm ở bệnh viện này, không bằng anh hãy hạ mình ở lại đây mấy ngày đi được không?"

Sở Ninh Dực chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cặp mắt đầy vẻ nịnh nọt lại mang theo chút ánh sáng lấp lánh của cô, lại "hừ" thêm một tiếng.

Thủy An Lạc chớp mắt, hừ là có ý gì? Có đồng ý hay là không, nói rõ một câu xem nào.

"Bác sĩ Thủy, bác sĩ Lâm đang tìm cô đấy, cô mau qua đi." Một y tá đứng ở cửa trừng mắt nói.

Thủy An Lạc liếc mắt nhìn vị trí của cô ta, hay lắm, vị trí này tốt thật đấy, chắc cô ta tưởng Sở Ninh Dực không nhìn thấy cô ta nên mới dám trừng mắt nhìn cô như vậy chứ gì.

"Sở tổng, vậy tôi đi làm việc nhé?" Thủy An Lạc cười tủm tỉm chờ anh đáp lại, mãi cho đến khi Sở Ninh Dực không nặng không nhẹ "hừ" thêm một tiếng nữa, Thủy An Lạc mới "yeah" một tiếng rồi tung tăng chạy mất.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 45: Mang tiếng oan
Thủy An Lạc đi tới văn phòng của Lâm Thiến Thần, không biết có phải đám y tá kia rảnh quá không mà cứ nhìn cô suốt cả dọc đường.

"Cốc cốc..." Cửa phòng Lâm Thiến Thần vốn đang mở nhưng Thủy An Lạc vẫn gõ cửa, thấy người trong đó ngẩng lên, cô liền nói: "Bác sĩ Lâm, chị tìm tôi à?"

"Lạc Lạc, em vào đi." Lâm Thiến Thần nhìn cô, sau khi cô vào rồi cô ta liền đẩy đống kết quả kiểm tra trong tay tới trước mặt Thủy An Lạc: "Lạc Lạc, chị nhớ hôm qua đã nhắn người nói với em là cất kỹ cái này, hôm nay giao lại cho chị, sao em lại đặt trên bàn làm việc của chị thế. Em có biết bệnh nhân kia là bệnh nhân đặc biệt không? Chúng ta đã ký thỏa thuận bảo mật thông tin, không thể tiết lộ bệnh tình của người đó ra ngoài được, vậy mà em lại quăng luôn kết quả kiểm tra của ông ta lên bàn chị thế này là sao?"

Thủy An Lạc bị Lâm Thiến Thần quát liền sững ra. Cô cố nghĩ lại, rõ ràng mảnh giấy nhắn mà cô ta để lại cho mình có viết là để trên bàn cô ta mà.

"Nhưng hôm qua chị để giấy nhắn lại cho tôi bảo tôi cứ đặt lên bàn làm việc của chị là được, chứ có nói đây là bệnh nhân đặc biệt hay có thỏa thuận bảo mật thông tin gì đâu." Thủy An Lạc nhíu mày nói.

"Chị để lại giấy nhắn cho em lúc nào? Chị chỉ bảo người chuyển lời với em, cất kỹ kết quả kiểm tra mai đưa lại cho chị thôi." Lâm Thiến Thần phát cáu.

Thủy An Lạc càng nhíu mày chặt hơn, cô chỉ kịp nói "đợi một lát" sau đó chạy thẳng ra ngoài, nhưng lúc cô về phòng thực tập của mình thì lại không tìm thấy mảnh giấy kia đâu nữa.

Thủy An Lạc gãi đầu, giờ phải làm thế nào, chẳng lẽ thành ra cô nói chuyện vô căn cứ à?

Cô biết, những nhân vật lớn khi đến bệnh viện khám đều sẽ ký một thỏa thuận về bảo mật thông tin, vì tình trạng sức khỏe của họ có ảnh hưởng rất lớn, một khi bị lộ ra thì chính phía bệnh viện đã làm trái với thỏa thuận và sẽ bị khởi kiện.

"Hóa ra ngoài đi cửa sau ra thì cũng chẳng có tài cán gì, giờ thì hay rồi, hại bệnh viện chúng ta bị kiện nữa chứ."

"Bó tay thôi, người ta là mẹ của Tiểu hoàng tử, có Thái tử gia che chắn cho mà."

Trước cửa truyền tới tiếng đắc ý và ghen tị của mấy cô gái tối qua.

Thủy An Lạc siết chặt hai tay quay lại nhìn hai người kia: "Tờ giấy kia là các cô viết đúng không?"

"Cô nói gì thế, chúng tôi không hiểu." Cô gái tóc dài cười lạnh nói.

Thủy An Lạc mím chặt môi nhìn hai người bước vào: "Đừng tưởng thủ mất tờ giấy đó rồi thì có thể lấp liếm được, nếu bị kiện, tốt nhất các người nên cầu cho chuyện này không bị tra ra. Nếu không... không cần tôi phải bảo đảm, các cô cũng đừng hòng vào làm việc được ở bất cứ cái bệnh viện nào nữa." Thủy An Lạc lạnh lùng nói xong liền rời khỏi đó.

Cô y tá tóc ngắn hoảng sợ, tuy cô tóc dài cũng sợ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhìn bóng lưng rời đi của Thủy An Lạc: "Kiêu ngạo gì chứ, sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi viện, mày tưởng đi cửa sau thì hay ho lắm chắc?"

Thủy An Lạc hơi dừng lại một chút, nhưng cô cũng không đứng lại hẳn mà bước thật nhanh ra ngoài.

***

Lúc Thủy An Lạc bị gọi tới phòng viện trưởng, Lâm Thiến Thần đang bị viện trưởng trách mắng. Viện trưởng ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, trong ánh mắt ông ta đầy vẻ bực bội.

"Viện trưởng, chuyện này là do tôi không dặn dò kỹ lưỡng, không liên quan gì tới Lạc Lạc cả. Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện này." Thấy Thủy An Lạc bước vào, Lâm Thiến Thần vội nói, cứ như cô ta sợ viện trưởng sẽ vì chuyện này mà trách cứ Thủy An Lạc thật vậy.

"Cô cứ bảo vệ cô ta như vậy, sau này cô ta lại phạm sai lầm tiếp thì sao." Viện trưởng tức giận quát lên.

"Viện trưởng, Lạc Lạc còn nhỏ, em ấy chỉ vừa mới tới viện, thế nên..."

"Thế nên cô ấy phải chịu tiếng oan như vậy à?" Lâm Thiến thần còn chưa nói hết, một âm thanh lạnh lùng đã vang lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 46: Lôi kéo
Thủy An Lạc quay đầu lại, người đứng trước cửa không phải là Mặc Lộ Túc thì còn là ai được nữa?

Anh vẫn đang mặc chiếc áo blouse trắng nên có thể thấy rõ anh đã vội chạy đến đây thế nào, thậm chí còn không kịp thay cả quần áo.

"Bác sĩ Mặc?" Lâm Thiến Thần cau mày.

"Bác sĩ Mặc không lo ở bệnh viện của anh đi sao lại rảnh rỗi chạy tới bệnh viện chúng tôi quản chuyện vậy?" Viện trường đứng dậy, bệnh viện của Mặc thị và bệnh viện Sở thị vốn cạnh tranh gay gắt với nhau nên ông ta cũng chả cần khách khí với anh làm gì.

"Anh Mặc Lộ Túc." Thủy An Lạc thấp giọng kêu, đối với đàn anh luôn đối xử tốt với cô từ năm nhất tới giờ cô luôn có cảm giác ỷ lại vào anh, thế nên lúc tủi thân thế này vừa nhìn thấy anh vành mắt cô liền đỏ lên.

Mặc Lộ Túc tiến vào, đi đến bên cạnh Thủy An Lạc đưa tay vỗ vỗ lên vai cô, trấn an nỗi lo trong lòng cô.

"Viện trưởng Trình, bệnh viện là nơi có liên quan đến sinh mạng con người! Mọi chuyện đều phải xem xét kỹ càng. Vậy sao ông còn chưa kiểm tra bất cứ cái gì đã kết luận là đàn em của tôi sai?" Giọng của Mặc Lộ Túc không lớn không nhỏ nhưng cũng không để ai coi nhẹ.

"Bác sĩ Mặc, anh nói vậy là có ý gì?" Lâm Thiến Thần cau mày lên tiếng.

"Ý trên mặt chữ." Mặc Lộ Túc nói rồi cúi xuống nhìn Thủy An Lạc, "Chỗ anh cũng đang tuyển bác sĩ thực tập đấy, không bằng em theo anh qua đó đi?"

"Bác sĩ Mặc, anh đừng có mà ép người quá đáng! Đây vẫn là bệnh viện của tôi đấy." Viện trưởng nổi giận vì Mặc Lộ Túc hề để ông ta vào mắt.

Thủy An Lạc thấy nhiều vụ lôi kéo rồi, nhưng chưa từng thấy kiểu lôi kéo bá đạo thế này bao giờ! Cô âm thầm nhấn một like cho đàn anh trong lòng. Nhưng mà sao cô có thể đi vào lúc này được, giờ mà đi thì chẳng phải thừa nhận chuyện này là do cô sai sao?

***

Cùng lúc đó, Sở Ninh Dực đang yên lặng xem báo cáo trong phòng làm việc của mình.

"Chuyện thế nào rồi?" Sở Ninh Dực không ngẩng lên, trực tiếp hỏi.

"Diêu tổng quyết định rút đơn kiện, nhưng mà thỏa thuận về bảo mật thông tin chúng ta đã ký nên chỉ có thể bồi thường mà thôi." Quản lý đứng cạnh giường bệnh giải thích.

Nhưng, Sở Ninh Dực vẫn ký tên vào bản thỏa thuận đó rồi giao lại cho nhân viên của mình: "Có vài bài học sẽ cần phải trả giá bằng tiền mặt." Sở Ninh Dực nói xong liền thấy chú Sở đi vào, anh liền xua tay cho vị quản lý kia ra ngoài.

Vị quản lý kia cung kính nhận lấy, thế nên ý của tổng giám đốc là sẽ "trả giá" cho sai lầm của vợ cũ sao?

Đợi vị quản lý kia ra ngoài rồi chú Sở mới tới cạnh giường bệnh nói: "Đã tra rõ rồi ạ, có người cố tình gạt Thủy tiểu thư, cô ấy không hề biết gì về chuyện thỏa thuận bảo mật thông tin."

Sở Ninh Dực cũng chẳng có phản ứng gì nhiều, dẫu sao chuyện này cũng nằm trong dự liệu của anh rồi.

Chú Sở nói xong định ra ngoài, nhưng ra tới cửa ông bỗng ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực: "Chuyện này... bác sĩ Lâm không hề nhắc Thủy tiểu thư cất kỹ giấy tờ. Thật ra tối qua lúc bác sĩ Lâm đi cũng chẳng hề dặn dò gì cả."

Sau khi nghe ông nói vậy, đáy mắt Sở Ninh Dực càng sâu thêm.

Chú Sở khẽ gật đầu rồi đi thẳng ra ngoài.

Hai hàng lông mày của Sở Ninh Dực nhíu chặt lại, nhưng lúc anh ngẩng lên lại thấy chú Sở quay trở lại: "Còn chuyện gì nữa sao?"

"Tôi mới thấy Mặc thiếu gia tới, giờ cậu ấy đang nói chuyện với viện trưởng! Hình như đang lấy lại công bằng cho Thủy tiểu thư hay sao ấy." Lần này nói xong chú Sở đi thật.

Mặc Lộ Túc?

Hàng lông mày nhíu chặt của Sở Ninh Dực dần giãn ra, anh đưa tay nhấn chuông gọi người tới ở đầu giường. Mới một năm không gặp thôi mà không biết từ lúc nào vợ trước của anh lại khiến người khác chú ý đến vậy rồi, thậm chí có người còn muốn lôi kéo cô về bên mình nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 47: Đây là công việc của cô
Thủy An Lạc bị viện trưởng đuổi ra ngoài nên cô chẳng biết bọn họ đang nói gì bên trong nữa. Bác sĩ hay y tá nào đi qua cũng chỉ trỏ cô này nọ, còn về phần bọn họ nói cái gì thì cô chẳng cần nghe cũng biết.

Không biết chờ bên ngoài bao lâu, mãi cho tới khi Thủy An Lạc nghĩ mình đã đếm kỹ được đống bùn đất dưới chân rồi thì cửa phòng của viện trưởng mới mở ra.

Mặc Lộ Túc là người đầu tiên bước ra, Thủy An Lạc vội vàng ngẩng đầu nhìn anh.

Mặc Lộ Túc đưa tay xoa xoa đầu cô: "Không sao, chuyện này bệnh viện sẽ điều tra rõ ràng."

"Cảm ơn anh." Thủy An Lạc buồn rầu nói, cô chẳng cần phải giải thích gì mà Mặc Lộ Túc đã tin cô rồi.

Trong mắt Mặc Lộ Túc xẹt qua một thứ ánh sáng không rõ nghĩa, anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng. Viện trưởng Trình đang nói chuyện với anh thì đột nhiên nhận được một cú điện thoại, ngay sau đó liền bảo phía bên kia đã rút đơn kiện, ngay cả lời khai của Thủy An Lạc cũng được xác nhận là thật. Còn việc chuyện này là do ai làm thì là chuyện nội bộ của bệnh viện bọn họ. Nghe vậy Mặc Lộ Túc liền biết, người có khả năng giải quyết hết tất cả những chuyện này trong vòng một tiếng đồng hồ ngoại trừ người đó ra chắc chẳng còn ai khác.

"Anh còn có việc, đi trước đây." Mặc Lộ Túc mỉm cười chào từ biệt.

Nhưng vừa mới bước qua Thủy An Lạc được mấy bước anh bỗng quay đầu lại: "Thật ra, anh cũng chẳng làm gì cả đâu." Dù sao Mặc Lộ Túc anh cũng chẳng muốn làm mấy chuyện cướp công thế này.

Thủy An Lạc thì chẳng hiểu gì, chỉ nghẹo đầu nhìn đàn anh của mình rời đi. Dạo này thịnh hành kiểu anh hùng làm chuyện nghĩa hiệp không cầu báo đáp thế này à? Lần trước Anh Xinh Trai giúp cô xóa topic kia xong cũng nói không phải mình làm đấy.

Nhưng, Thủy An Lạc còn chưa kịp nghĩ nhiều đã bị Sở Ninh Dực gọi qua.

***

Chuyện được giải quyết, bản thân cũng không bị oan ức nữa nên tâm trạng của Thủy An Lạc rất tốt, lúc thấy Sở Ninh Dực cô còn cười tít cả mắt.

Thủy An Lạc nhét hai tay trong túi áo nhìn nhìn cái người đang nằm trên giường bệnh mà vẫn toát ra khí chất cao quý kia.

"Sở tổng gọi tôi có chuyện gì thế?"

Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn cô gái đang cười híp tịt cả mắt kia, đó là nụ cười đã từng thuộc về anh, mỗi thứ bảy chủ nhật hàng tuần anh đều có thể trông thấy nụ cười ngây ngô này. Nhưng giờ nó lại vì một người đàn ông khác mà nở rộ.

"Tôi đói rồi." Sở Ninh Dực hời hợt nói.

Thủy An Lạc chớp mắt, hình như cô đang nghe nhầm hay sao ấy nhỉ, cha nội này nói gì cơ? Anh ta đói á? Đói thì gọi cô sao?

Thủy An Lạc gật đầu, được lắm, anh là đại Boss, cô phải phục vụ đại Boss cho nên cô quyết định rút di động ra gọi đồ ăn bên ngoài.

"Cô đang làm gì thế?" Sở Ninh Dực cau mày lại.

"Đặt cơm cho ngài ạ, ngài không cần lo, đảm bảo sẽ có trong 30 phút." Thủy An Lạc tiếp tục cười tít mắt trả lời, cô tìm thấy một hàng, sau đó liền order.

"Cô để tôi ăn đồ ăn bên ngoài?"

Đêm đông giá rét cũng chẳng rét bằng cái giọng nói này của anh ta. Thủy An Lạc chớp mắt nhìn chằm chằm anh như thể đang nói: Chẳng phải chính mồm anh kêu đói sao?

"Cô đi nấu đi." Sở Ninh Dực ra lệnh.

Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: "Sở tổng, tôi còn đang làm việc."

"Nhưng tôi là bệnh nhân, còn đây là công việc của cô! Thủy An Lạc, cô đừng quên tại sao tôi lại bị thương thành ra thế này." Sở Ninh Dực "hừ" lạnh nói.

Thủy An Lạc hết cách phản bác, hình như anh ta thật sự cho rằng vì cô nên bản thân mới bị thương như vậy thì phải.

"Nhanh nhanh lên, chiều nay tôi còn có một cuộc họp trực tuyến đấy." Sở Ninh Dực đưa tay ra lấy đống tài liệu trên bàn, thản nhiên giục như không.

Thủy An Lạc hít sâu thở ra mấy bận cuối cùng mới tủm tỉm gật đầu: "Được, anh chờ đó."

Vừa hay cô có thể nhân tiện về nhà xem con trai bảo bối một chút rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 48: Chuyện này có liên quan đến tiền sữa con cô đấy
Thủy An Lạc vừa ra ngoài chưa được bao lâu thì Lâm Thiến Thần đã tiến vào phòng bệnh của Sở Ninh Dực.

Vừa trông thấy cô ta bước vào anh liền đưa tay gập đống giấy tờ lại, cái nhíu mày của anh có thể thấy rõ lúc này tâm trạng của anh không tốt chút nào.

Lâm Thiến Thần hơi sững sờ, vốn dĩ cô ta muốn tới hỏi xem bệnh tình của anh thế nào nhưng mà không hiểu sao lại cảm thấy bất an khi trông thấy sắc mặt anh như vậy.

"Ninh Dực, cậu sao thế?" Lâm Thiến Thần vẫn tỏ ra rất tự nhiên, hào sảng nhưng trong nét mặt vẫn khó tránh khỏi có chút căng thẳng.

"Thiến Thần, chẳng lẽ cậu không thấy cậu cần phải giải thích với mình một chút về chuyện hôm nay à?" Sở Ninh Dực thản nhiên nói, trong giọng nói lại mang theo sự chắc chắn không thể nghi ngờ.

Lâm Thiến Thần mím môi đứng cạnh mép giường bệnh: "Giải thích gì cơ? Chuyện của Lạc Lạc á? Đúng là mình cũng có trách nhiệm về chuyện này. tại tối qua mình vội tới chỗ hẹn quá nên mới không dặn kỹ con bé." Lâm Thiến Thần khẽ thở dài nói.

Sở Ninh Dực nheo mắt lại, rõ ràng anh còn muốn nói gì đó nữa nhưng từ đầu tới cuối vẫn chỉ im lặng nhìn cô ta.

"Cậu nghĩ mình cố tình muốn làm khó Lạc Lạc sao? Mình có nhất thiết phải làm vậy không?" Lâm Thiến Thần cười ha hả vì nghĩ Sở Ninh Dực đang nghi oan cho mình.

"Mình cũng hy vọng cậu không nhất thiết phải làm như vậy." Sở Ninh Dực nói rồi lại cúi đầu nhìn đống giấy tờ trong tay.

Một câu không nặng không nhẹ của Sở Ninh Dực nhưng lại mạnh mẽ như giáng thẳng vào mặt Lâm Thiến Thần một cái tát. Cô ta bặm chặt môi nghĩ bản thân đã đánh giá thấp Sở Ninh Dực. Với khả năng của anh chẳng có chuyện gì là không thể tra ra cả.

***

Lúc Thủy An Lạc về tới nhà, Tiểu Bảo Bối đã ngủ trưa rồi. Thủy An Lạc cảm ơn thím Vu đã đón cô lên rồi đi tới hôn con trai một cái, sau đó mới vào bếp nấu cơm.

"Thủy tiểu thư cần làm gì, cứ nói với tôi một tiếng là được." Thím Vu vội chạy theo cô vào bếp.

"Không cần đâu, cháu tự làm được ạ." Thủy An Lạc đáp, nếu không tự làm không biết Sở Ninh Dực sẽ lại gây chuyện với cô thế nào nữa.

"Thủy tiểu thư này, cô thấy thiếu gia là người thế nào?" Thím Vu đứng cạnh Thủy An Lạc dè dặt hỏi, đây là ý của phu nhân, nhất định phải biết liệu thiếu gia có thật là định quay lại với Thủy tiểu thư hay không.

"Rất đẹp trai, rất nhiều tiền ạ." Vấn đề mấu chốt là còn rất ngang ngược nữa, nhưng Thủy An Lạc không thể nói ra câu này với bà được.

Thím Vu nghe vậy thì đen mặt, cô ấy nói vậy là có ý gì, ý nói thật ra cô ấy có thích thiếu gia nhà bà hả, con gái chẳng phải đều thích đàn ông vừa có tiền lại đẹp mã sao?

***

Thủy An Lạc nấu cơm trưa xong liền để vào hộp giữ nhiệt rồi đem tới bệnh viện. Lúc Thủy An Lạc đến Sở Ninh Dực vẫn còn đang bận làm việc. Tuy bị treo một chân lên nhưng vẫn không ngăn được mị lực toát ra từ con người anh.

"Đại gia à, thức ăn gọi bên ngoài của ngài đây, nhớ trả tiền đấy." Thủy An Lạc đặt hộp cơm xuống xong liền tính rời khỏi đó luôn.

"Đợi đã." Sở Ninh Dực gọi cô lại, tiện tay rút usb trên laptop ra, "Cầm cái này tới công ty đưa cho trợ lý Ngô hộ tôi, cuộc họp chiều này cần có nó.”

Thủy An Lạc liền vạch đen đầy mặt: "Anh zai à, tôi còn phải làm việc nữa, về nhà nấu cơm cho anh đã là..."

"Đi mau đi, lắm lời thế làm gì." Sở Ninh Dực cau mày nói, như thể Thủy An Lạc thốt ra câu nào cũng là thừa thãi vậy.

Thủy An Lạc phát nghẹn vì câu nói bực bội của anh, có phải giờ cô vừa phải làm bảo mẫu cho anh ta, vừa phải làm cả chân chạy việc nữa hay không?

"Này Sở Ninh Dực, anh đừng có mà có đáng." Thủy An Lạc bực tức nói.

"Tôi còn đang trong giờ làm việc đấy!"

"Hôm nay cô nghỉ."

"Ai nói?"

"Tôi nói, mau lên." Sở Ninh Dực đáp lại, càng lúc càng tỏ ra mất kiên nhẫn.

Thủy An Lạc bị anh làm tức đến mức hít thở không thông, cuối cùng quyết định mặc kệ anh ta đi thẳng ra ngoài luôn.

"Thủy An Lạc, chuyện này có liên quan tới tiền sữa của con trai cô đấy." Sở Ninh Dực thản nhiên buông một câu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 49: Ngả bài
Thủy An Lạc đứng sững lại, cô không thể tin nổi ngoảnh mặt nhìn Sở Ninh Dực, không ngờ anh ta lại dùng thủ đoạn kinh khủng như vậy để uy hiếp cô. Hơn nữa, chỉ là một cuộc họp thôi mà, anh ta thiếu tí tiền đó sao?

"Tôi nói này Sở Ninh Dực, bắt nạt một cô gái như tôi anh thấy hay ho lắm hả?" Thủy An Lạc cả giận nói.

"Có sức ở đây phí lời với tôi thì thà dùng nó đi đưa đống tài liệu này đi." Sở Ninh Dực nhíu chặt mày hơn.

Thủy An Lạc đánh giá Sở Ninh Dực một lượt. Cô vẫn đắn đo về độ chân thực việc anh bảo cô đi đưa đống tài liệu này. Thấy anh cứ nhíu mày mãi, Thủy An Lạc liền nghĩ cha nội này chắc chắn không biết thế giới này còn có một thứ gọi là email rồi.

Thủy An Lạc nghĩ Sở Ninh Dực không biết thì để cô dạy vậy, thế là cô liền giành lấy máy tính của anh, sau đó mở email lên.

"Tôi nói anh nghe này…”

Thủy An Lạc đang nói, lúc ngẩng lên không may lại chạm môi vào mặt anh.

Tất cả những thứ cô muốn thốt ra trong phút chốc đều bị chặn lại, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Sở Ninh Dực, ngoài nhịp tim của cô ra, dường như cô không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác cả.

Thủy An Lạc muốn lùi lại, nhưng lại bị tay Sở Ninh Dực giữ chặt vào eo. Anh không dùng quá nhiều sức nhưng vừa đủ để môi cô một lần nữa chạm vào má anh.

"Mặc Lộ Túc tới đây làm gì?" Sở Ninh Dực đè thấp giọng hỏi bên tai cô, nghe thì có vẻ bình thường nhưng thực chất nghe kỹ sẽ thấy trong giọng nói đó có mang theo lửa giận không thể đè nén.

Chân Thủy An Lạc mềm nhũn, rõ ràng người bị gãy chân là Sở Ninh Dực nhưng sao giờ cô cảm thấy chân của mình mới có vấn đề vậy.

Hai tay Thủy An Lạc chống lên ngực Sở Ninh Dực cố đứng dậy, nhưng bàn tay to lớn kia vẫn giữ chặt lấy eo cô.

"Anh ấy tới đây thì có liên quan gì đến anh không hả, Sở tổng?" Thủy An Lạc ngạo nghễ nói.

Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại rồi kéo cô gần mình thêm một chút nữa: "Thủy An Lạc, đừng quên cô là vợ trước của tôi, là mẹ của con trai tôi."

"Sở tổng, vợ trước không phải là vợ, mẹ của con trai có quyền tìm cha dượng cho nó."

Thủy An Lạc cười ha hả rồi cố gắng đẩy cánh tay Sở Ninh Dực ra, hôm nay tâm trạng cô rất tệ, bị Lâm Thiến Thần chơi một vố như vậy, giờ cô thậm chí còn nghi ngờ vụ điện thoại với tin nhắn ngày hôm qua liệu có phải cũng là do Lâm Thiến Thần xóa không nữa. Trước đây, Thủy An Lạc vốn đã chẳng có hảo cảm gì với Lâm Thiến Thần, nhưng xét cho cùng cô và "cô chị họ" này cũng không khác gì nhau mấy nên cô không quá ghét cô ta, có điều giờ xem ra cô đã nghĩ quá tốt cho Lâm Thiến Thần rồi.

Thủy An Lạc đăm chiêu một hồi rồi lại nhìn về phía Sở Ninh Dực: "Tối qua anh có hẹn với Lâm Thiến Thần?"

Vốn dĩ Sở Ninh Dực đã bực sẵn vì bị Thủy An Lạc đẩy ra, lúc này ngẩng lên ánh mắt anh nhìn cô cũng đầy vẻ khó chịu.

"Phải, hôm qua là sinh nhật của cô ấy."

Thủy An Lạc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ra vấn đề, cô đưa tay lấy chiếc usb trên bàn: "Được, tôi đi đưa cho anh."

Sở Ninh Dực khẽ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, một Thủy An Lạc như thế này không phải là Thủy An Lạc mà anh có thể nắm bắt được. Nhưng chỉ cần anh muốn tóm được cô thì sẽ không tồn tại những từ như "hình như" hay "không phải".

***

Thủy An Lạc ra khỏi phòng bệnh của Sở Ninh Dực. Cô cúi đầu nhìn chiếc usb trong tay, trước lúc mang cái này qua bên kia có lẽ cô phải tới hỏi Lâm Thiến Thần xem rốt cuộc chuyện này là sao mới được?

Thủy An Lạc đang định đi tìm Lâm Thiến Thần thì không ngờ lại thấy cô ta tiến về phía mình.

"Lạc Lạc, em cũng không cần để chuyện này trong lòng đâu, đều tại chị không nói rõ với em." Lâm Thiến Thần bất đắc dĩ nói.

"Không phải không nói rõ mà căn bản không nghĩ tới việc phải nói chứ nhỉ?" Thủy An Lạc khẽ nhếch miệng, nhưng cái nhếch miệng này của cô không phải để cười mà để tỏ rõ sự châm biếm trong câu nói của mình.
 
Top