Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 400: Cô bạn tốt Thủy âm hiểm đã login
Đèn xanh một lần nữa vụt sáng, Sở Ninh Dực phóng xe đi.

Tiếng gió thổi xen qua cửa kính, Thủy An Lạc cúi đầu đan chặt ngón tay vào nhau, gò má hơi cúi xuống không còn chút huyết sắc nào.

Anh nói, Thủy An Lạc, em nợ anh một lời giải thích.

Thủy An Lạc biết, cho dù cô có làm gì cũng không thể giấu nổi anh, nhưng cô không ngờ lại nhanh chóng bị anh phát hiện ra như vậy.

Bầu không khí trong xe vô cùng căng thẳng, căng thẳng đến mức khiến Thủy An Lạc gần như hít thở không thông.

Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn gương mặt cương nghị của anh, mấy lần định hé miệng nhưng không tài nào phát ra được âm thanh.

Sở Ninh Dực lái xe thẳng đến ngoại thành chứ không trở về nhà.

Thủy An Lạc thấy anh mở cửa xuống xe, không hề quay đầu lại mà đi thẳng về phía bờ biển.

Móng tay lần thứ hai đâm vào lòng bàn tay, đau nhói.

Sau một lát, Thủy An Lạc đưa tay ra mở cửa xe, bước từng bước về phía bóng lưng cao ngất kia.

Bóng lưng mà cô từng dốc lòng muốn gần gũi.

Nhưng vất vả lắm cô mới tới gần được, lại để chính mình vươn tay đẩy ra.

Cô phải giải thích với anh thế nào đây, bởi vì muốn sống, cho nên mới ra tay trước, diệt trừ kẻ muốn hại mình?

Chuyện đó có khác gì một kẻ mang tội giết người đâu?

Thủy An Lạc thất thểu bước về phía Sở Ninh Dực, khản giọng nói: "Em..."

"Thủy An Lạc, rốt cuộc trong lòng em anh là cái gì?" Giọng nói của Sở Ninh Dực bỗng vang lên, ngay sau đó bả vai Thủy An Lạc liền truyền đến một cơn đau thấu xương.

Đó là cảm giác bị bàn tay cứng như thép của anh siết lấy.

Ánh mắt Sở Ninh Dực đỏ ngầu, toàn thân bị nỗi tức giận vây quanh, chỉ là không biết ngọn lửa phẫn nộ này là do những gì cô làm, hay là bởi vì không được cô tin tưởng.

Thủy An Lạc không dám ngẩng đầu, không dám nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ ngầu của anh.

"Em muốn sống, em chỉ muốn sống." Thủy An Lạc tựa như bị dồn đến tuyệt cảnh, lại như bị anh siết đến đau đớn đến tột cùng nên mới lớn tiếng gào lên.

Thủy An Lạc kêu xong, giọng cô trôi theo tiếng sóng biển ngày một xa.

Thân thể Sở Ninh Dực nháy mắt cừng đờ, lực đạo trên tay không tự chủ được mà lơi lỏng dần.

Không còn sự kìm giữ của anh, Thủy An Lạc ngồi phịch xuống đất, gương mặt không còn chút huyết sắc đầy nước mắt, "Sở Ninh Dực, em không muốn chết lần nữa, em sợ. Anh có biết lúc em ngã xuống đó đau đến thế nào không? Anh biết cảm giác một giây nữa mình sẽ chết đó giày vò em bao lâu không? Anh biết trước khi bị ngất xỉu lên đến bờ em đã sợ đến thế nào không?" Mỗi câu mỗi chữ của Thủy An Lạc đều ra sức gào thét.

Lúc nãy Sở Ninh Dực hỏi cô "Vẫn sợ à?".

Cô sợ chứ, làm sao cô có thể không sợ cho được?

Thân thể Sở Ninh Dực khẽ run lên, anh cúi đầu nhìn cô gái đang phủ phục dưới đất.

"Anh có biết lúc em đau đớn, em đã nghĩ gì không? Em muốn sống, em chỉ muốn được sống, em chỉ muốn sống thôi cũng là sai ư?" Thủy An Lạc gào lớn.

"Cho nên, cuộc gọi đó là em cố tình, em cố tình muốn đánh động đến kẻ kia?"

"Đúng, là em cố tình." Thủy An Lạc nói, lảo đảo đứng dậy, cuối cùng vẫn phải vịn vào tay Sở Ninh Dực mới đứng dậy nổi, "Bởi vì em muốn biết, kẻ hại em rốt cuộc có mấy người? Bởi vì em muốn biết, Lâm Thiến Thần có phải một trong số chúng không?" Thủy An Lạc khản giọng nói, "Em đã cho cô ta cơ hội, em đã hỏi cô ta có phải cô ta không, nhưng cô ta muốn bao che cho kẻ kia, chính cô ta không biết hối cải, cho nên cô ta đáng chết, bởi vì nếu cô ta không chết, thì em sẽ chết!"

Thủy An Lạc áp trán lên cánh tay Sở Ninh Dực, tiếng cười ha hả lại trộn lẫn với những vệt nước mắt lạnh lẽo.

"Sở Ninh Dực, em muốn sống, em không muốn chết thêm lần nữa." Thủy An Lạc tựa vào cánh tay anh, đau khổ vô cùng.

Không phải là cô không cứu Lâm Thiến Thần, là cô ta đã nhiều lần không chịu chừa đường sống cho cô.

Âm thanh thê lương phiêu đãng trong không trung, Sở Ninh Dực từ đầu tới cuối vẫn cứng người không đáp lại.

Cô nghĩ, anh đã thấy được sự âm hiểm độc ác của cô rồi, rồi anh sẽ chán ghét cô thôi, đúng không?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 401: Vừa hay, anh không phải người tốt
Sở Ninh Dực nghe giọng nói đau đớn thống thiết của cô, nó giống như tiếng hót thê lương của một con chim nhỏ bị thương.

Thủ đoạn của cô thật quá cao tay. Ngay tại lúc kế hoạch của anh bước vào giai đoạn thu lưới thì cô đã phá vỡ hết thảy. Ngay từ đầu cô đã phá từng cái một, lợi dụng chuyện này mà đi trước một bước giải quyết mối nguy hiểm tiềm ẩn đối với cô.

"Thủy An Lạc, suy cho cùng em cũng chưa từng tin tưởng anh lấy một lần có đúng không?" Sở Ninh Dực lạnh lùng lên tiếng. Giọng nói của anh ngoài việc khiến người ta thấy lạnh ra thì hầu như chẳng thấy chút ấm áp nào.

"Em tin anh, nhưng chuyện liên quan tới tính mạng em chỉ tin được chính mình!" Giọng nói của Thủy An Lạc đã khàn lạc đi, cô vẫn áp trán mình lên cánh tay anh.

"Anh vừa mới đáp lại tình cảm của em. Tiểu Bảo Bối vừa mới gọi mẹ. Cuộc đời em chỉ vừa mới quay trở lại điểm khởi đầu mà em hằng mong muốn, thế nên em muốn bảo vệ nó!" Thủy An Lạc yếu ớt nói: "Nhưng chỉ khi em còn sống thì những thứ này mới là của em!"

"Lợi dụng chuyện này để giải quyết Lâm Thiến Thần, vậy còn người thật sự muốn giết em thì sao? Em muốn mặc kệ kẻ đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật à?" Sở Ninh Dực hừ lạnh lên tiếng.

Đau lòng, là cảm giác đau đớn đến chết lặng như bị ai cào xé, Sở Ninh Dực chưa từng nghĩ đến việc người mà anh một lòng yêu thương và chiều chuộng lại không có cảm giác an toàn đến vậy.

Anh không muốn Thủy An Lạc tiếp xúc với những thứ này, thế nên anh mới cứ từng bước thực hiện kế hoạch của mình, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn bị cô làm xáo trộn hết cả lên.

Ấy thế mà lý do của cô lại khiến anh đau lòng đến thế.

Cô muốn sống.

Đơn giản thế thôi nhưng lại ẩn chứa biết bao tủi hờn buồn khổ.

Thủy An Lạc nghe anh nói vậy, đôi mắt khẽ nhắm lại, mặc cho nước mắt rơi xuống thấm vào cát trên bờ biển. Khi cô mở mắt ra lần nữa thì trong đó chỉ còn một mảnh lạnh lẽo như băng: "Có thể sẽ là lần sau? Nhưng khi đối diện với một Lâm Thiến Thần luôn muốn đẩy em vào chỗ chết, thì đây có lẽ chính là cơ hội duy nhất của em."

"Thủy An Lạc!" Sở Ninh Dực tức giận quát lên, anh siết lấy bả vai của cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mình. Sở Ninh Dực nhìn khóe miệng lạnh lùng nhếch lên của cô, đây không phải cô gái ngốc nghếch bé nhỏ của anh.

Anh nguyện để cô chỉ làm một cô bé ngốc nghếch chẳng quan tâm đến bất cứ chuyện gì chứ không muốn cô phải gánh chịu những suy nghĩ này.

"Thủy An Lạc, em nhìn cho rõ đi, anh là ba của con em, sau này là chồng của em, bảo vệ em vốn là những chuyện mà anh phải làm! Em có hiểu không hả?" Sở Ninh Dực lắc mạnh vai của Thủy An Lạc.

Anh thừa nhận, những việc không có lý trí mà anh làm, tất cả đều là vì Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc ngẩng lên, nụ cười lạnh lùng của cô cuối cùng cũng nhu hòa đi mấy phần.

"Nhưng em muốn tự mình làm!" Cô muốn chính tay mình đưa kẻ muốn dồn mình vào chỗ chết lên đoạn đầu đài, giọng nói của cô nghe thì dịu dàng nhưng ẩn sâu trong đó là sự kiên định không thể coi nhẹ.

Hai tròng mắt của Sở Ninh Dực càng sâu hơn, nhìn thật kỹ cô gái đang đứng trước mặt mình.

Có lẽ đây mới chính là Thủy An Lạc chăng.

Cuối cùng anh có thể trông thấy bóng dáng của... Long Man Ngân toát ra từ cô rồi.

"Được, anh có thể cho phép em tự mình làm chuyện này. Nhưng điều kiện tiên quyết là, bất kể em làm gì đều phải nói cho anh biết trước. Anh phải bảo đảm được cho sự an toàn của em." Sở Ninh Dực vừa nói vừa đưa tay lên xoa nhẹ trên gò má của cô, trán của hai người áp chặt vào nhau: "Giết người, có anh chống đỡ; phóng hỏa, anh đổ thêm dầu cho em. Nhưng anh phải đảm bảo được sự an toàn của em, vì anh là người không thể thua được."

Thủy An Lạc khẽ ngẩng đầu, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc khiến cô không thể nhìn rõ sắc mặt của anh, nhưng lời hứa của anh thì từng câu từng chữ đều đánh thẳng vào trái tim cô.

Giết người, có anh chống đỡ; phóng hỏa, anh đổ thêm dầu cho em.

Một lời hứa hẹn thật ngang ngược.

Thủy An Lạc vòng tay ôm lấy cổ của Sở Ninh Dực, nước mắt rơi thấm ướt bả vai anh: "Sở Ninh Dực, em xấu xa như thế liệu anh còn cần em không?"

Sở Ninh Dực cũng vòng tay ôm lấy cô thật chặt, anh cúi đầu hôn hết cái này đến cái khác lên cổ Thủy An Lạc: "Vừa hay, anh cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 402: Tình yêu tuyệt vời nhất
Vừa hay, anh cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì.

Thủy An Lạc nghe được câu này thì phì cười một tiếng, nhưng mà cười xong cô lại khóc.

Một người đàn ông như thế này làm sao mà cô có thể không yêu được đây?

Tình yêu tuyệt vời nhất không gì bằng: Em tàn nhẫn, anh cay độc; em là kẻ xấu xa, còn anh cũng vừa hay chẳng phải người tốt đẹp gì.

Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên lưng, trấn an tâm trạng gần như suy sụp của cô.

Thủy An Lạc ngẩng lên, hai tay vẫn quàng lấy cổ của Sở Ninh Dực khàn khàn nói: "Tại sao anh không nói yêu em?"

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, sau đó anh cúi đầu áp đôi môi của mình lên môi cô, dùng hành động thực tế trả lời cho câu hỏi này.

Cánh chim hải âu chao nghiêng rạch ra một mảng chân trời từ đằng xa, cũng như thể rạch tan đám mây đen vẫn luôn bao trùm lấy hai người họ.

Từ nay về sau, nếu em giết người thì đã có anh chống đỡ, em phóng hỏa anh sẽ thêm dầu giúp em.

Khóc xong, tâm trạng của Thủy An Lạc khá hơn nhiều.

Sở Ninh Dực ngồi trên bãi cát, còn Thủy An Lạc thì nằm tựa trên hai chân của anh, nghịch nghịch những ngón tay thon dài của Sở Ninh Dực.

"Anh có cảm thấy em độc ác quá rồi không? Thật ra thì em chưa từng nghĩ đến việc cô ta sẽ bị giết!" Thủy An Lạc khẽ nói.

"Chính cô ta tự nguyện nhận tội thay cho người khác, trách ai được?" Sở Ninh Dực nhàn nhạt lên tiếng, bàn tay phải chậm rãi vuốt ve mái tóc của cô.

"Vậy thủ phạm thật sự là ai? Viên Giai Di, hay là... Lan Hinh?" Thủy An Lạc hời hợt nói.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô, khóe miệng của anh hơi nhếch lên. Anh hơi khom người xuống đặt lên môi cô một nụ hôn. Đáng lẽ anh nên sớm nghĩ đến mới phải, thật ra cái gì cô cũng biết chẳng qua không nói ra mà thôi.

Cô bé ngu ngốc này thật ra mới chính là người thông minh nhất, cái mà người khác nhìn thấy chỉ là cái mà cô muốn để cho họ nhìn thấy thôi.

Thật may là giờ cô đã chịu hoàn toàn mở lòng với anh rồi.

"Tạm thời vẫn chưa có chứng cứ xác thực, vì dù sao thì lúc đó cả hai người bọn họ đều ở bệnh viện cả!" Sở Ninh Dực phân tích cho cô hiểu.

"Thật ra thì lúc em gọi điện cho Lão Phật Gia là lúc mười giờ sáng. Thời gian đó chắc nó chưa đi khám bệnh, vào thời điểm đó thì có khả năng nó ở gần Lan Hinh hơn!" Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực khẽ thở dài: "Sao em có thể chắc chắn được là điện thoại sẽ bị nghe lén?"

Thủy An Lạc lắc lắc đầu: "Em không chắc, nhưng mà em biết bất kể điện thoại có bị nghe lén hay không thì đối với em mà nói cũng không mất mát gì! Nếu bị nghe lén thì em có thể tìm được đồng bọn của cô ta, giải quyết nguy cơ tiềm ẩn trong tương lai. Còn nếu không bị nghe lén thì cứ giải quyết người muốn ra tay hại em, chẳng qua là không tìm được người ẩn trong bóng tối kia mà thôi!"

"Vậy nếu không có đồng bọn thì sao?"

"Vậy thì không hợp lý. Chẳng có lý do gì khiến cô ta lại cam tâm tình nguyện chịu chết thay cho người khác, cuối cùng chẳng phải anh vẫn sẽ giải quyết cô ta sao." Thủy An Lạc tỏ vẻ đương nhiên nói.

Sở Ninh Dực hơi sửng sốt, chốc lát sau mới lên tiếng: "Em có biết em như thế khiến anh cảm thấy rất áp lực không? Anh vẫn thích em là cô bé ngốc nghếch kia hơn!" Ít nhất như thế anh vẫn có thể không chế được cô.

Thủy An Lạc nghiến răng trợn mắt trừng anh, nhưng mà do đôi mắt quá to cho nên chẳng ai thấy đó là đang trừng người cả, giống như hờn dỗi hơn.

Sở Ninh Dực bị ánh mắt này khiêu khích, anh lập tức cúi đầu bắt lấy đôi môi của cô, cứ như thể chỉ khi làm như vậy anh mới có thể thấy yên tâm được.

Thủy An Lạc buồn bực hừ một tiếng nhưng không né tránh sự tấn công của anh. Mãi cho đến khi bàn tay nóng bỏng của anh lần tìm khắp thân thể thì cô mới giật mình tỉnh táo lại. Cô đẩy mạnh anh ra giữ một khoảng cách nhất định, "Có người kìa."

Chắc anh không quên nơi đây là bờ biển đấy chứ, cô không muốn mất mặt ngay ở đây đâu.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, sau đó thấp giọng thì thầm bên tai cô: "Không có ai là được chứ gì?"

Tính kỹ ra thì Sở Ninh Dực cũng được xem là một người cấm dục, bởi vì từ sau khi Thủy An Lạc trở về thì bọn họ mới chỉ ò e í e mỗi một lần, chính là cái hôm cô suýt thì đi theo Long Man Ngân ấy.

Mặt Thủy An Lạc đỏ bừng lên, làm gì có chuyện không hiểu được ý của anh cơ chứ.

Có điều lúc cô còn chưa kịp mở lời phản bác, Sở Ninh Dực đã đứng phắt dậy rồi bế cô đi thẳng về phía chiếc xe bên bờ biển.

"Này này..." Thủy An Lạc khẽ hô lên, cô nhận ra lần này Sở Ninh Dực hoàn toàn không phải đang đùa với mình, đây rõ ràng là tình tiết trong phim cấm trẻ em dưới 18 tuổi mà, mấu chốt ở chỗ... chơi trong xe!

"Chuyện đó Sở tổng à, người ta còn nhỏ mà." Thủy An Lạc bỗng lên tiếng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 403: Không từ chối chính là cho anh hy vọng
Bước chân của Sở Ninh Dực hơi chững lại, trong mắt anh xẹt qua một tia cảm xúc khó hiểu, nhưng ngay sau đó vẫn kéo cửa xe ra rồi ném người vào trong.

"Ái..." Thủy An Lạc kêu lên một tiếng, còn chưa kịp ngồi dậy đã bị ai kia lao vào đè dưới thân.

Cạch...

Đây là tiếng khóa cửa xe.

"Không sao, anh sẽ dạy em trở thành người lớn!" Sở Ninh Dực thấp giọng thì thầm bên tai cô một cách mờ ám.

Thủy An Lạc khẽ rên một tiếng, suýt nữa thì bị giọng nói gợi cảm chết người mang hàm nghĩa đặc biệt của Sở Ninh Dực làm cho kích thích đến bất tỉnh.

Nhưng Sở Ninh Dực đâu cho cô quá nhiều thời gian để bất tỉnh, anh lập tức nhào thẳng tới, đẩy ngã, ăn... ăn rồi lại đẩy ngã!

Động tác này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Ngay lúc Thủy An Lạc cảm thấy mình sắp ngỏm đến nơi thì di động của Sở Ninh Dực bỗng vang lên.

Anh cau mày nhưng không có ý định nghe điện, chỉ muốn tiếp tục tìm kiếm sự thoải mái, ngọt ngào thuộc về riêng mình trên cơ thể của cô.

Thủy An Lạc lại cảm thấy thật phiền não, tại sao cô lại phải học múa chứ, tại sao? Tại sao chứ hả?

Vì eo dẻo xương mềm cho nên Sở Ninh Dực mới có thể tìm mọi tư thế mới mẻ để hành hạ cô thế này.

"Điện, điện thoại..." Ngón tay của Thủy An Lạc bấu chặt vào bả vai của anh, giọng khản đặc kêu lên.

"Kệ nó!" Sở Ninh Dực vẫn tiếp tục làm chuyện của mình.

"Nhỡ mà có chuyện gì thì sao?" Thủy An Lạc mượn lực bám vào bả vai anh mà ngồi dậy, hai chân quắp lấy vòng eo mạnh mẽ của anh còn hai tay đã ôm chặt lấy cổ của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhíu chặt mày, anh đưa tay quờ quờ chiếc di động đáng thương bị ném xuống phía dưới ghế ngồi, bấm nhận: "Alo.." Sở Ninh Dực tức giận bắt máy.

Dám cắt ngang chuyện tốt của anh, nếu không phải là chuyện quan trọng thì tuyệt đối sẽ giết không tha.

Chú Sở ở đầu bên kia nghe được giọng nói bất mãn của Sở Ninh Dực thì sửng sốt một chút sau đó mới mở miệng nói: "Thiếu gia, buổi trưa bác sĩ Lan đã đi ra ngoài, vừa rồi mới quay trở lại bệnh viện."

"Lan Hinh?" Sở Ninh Dực vừa nói vừa xoay người ngồi ngay ngắn lại chỗ ngồi ở băng sau, ôm Thủy An Lạc ngồi lên người anh. Từ nãy đến giờ Sở Ninh Dực chưa từng rời khỏi cô.

Nhưng không thể phủ nhận rằng tin tức này cũng đáng để anh ngưng chuyện đang làm dang dở lại.

"Vâng, tôi phát hiện cô ta xuất hiện cách đồn cảnh sát không xa, sau đó liền bám theo cô ta cả đường về đến bệnh viện." Chú Sở xác nhận nói.

Sở Ninh Dực ừ một tiếng rồi dập máy luôn.

Lúc này Sở Ninh Dực không động đậy gì nữa Thủy An Lạc mới có thể thở một cái. Cô ôm cổ rồi tựa vào ngực anh: "Thật sự là Lan Hinh sao? Nhưng tại sao chứ? Em đâu có thích đàn anh đâu?"

Lúc này Sở Ninh Dực cũng không có ý định tiếp tục nữa, nhưng cũng không ra khỏi người cô. Anh chỉ đưa tay vuốt ve vầng trán ướt mồ hôi của cô, lắng nghe tiếng thở dốc của cô: "Em không thích anh ta, nhưng em cũng chưa từng thật sự từ chối anh ta."

Lời này của Sở Ninh Dực rét thêm mấy phần.

"Nếu từ chối thì chính là thừa nhận, nhưng em sợ nếu thẳng thắn quá em và đàn anh sẽ không thể làm bạn được với nhau nữa!" Thủy An Lạc hơi buồn phiền nói.

"Giữa nam và nữ vốn chẳng tồn tại thứ gọi là tình bạn thuần túy. Em không từ chối anh ta thì chẳng khác nào cho anh ta hy vọng cả!" Sở Ninh Dực thẳng thắn lên tiếng.

Thủy An Lạc càng cảm thấy buồn rầu hơn, nhưng cô chẳng có cách nào phản bác lại lời nói của anh cả.

Sở Ninh Dực đưa điện thoại cho cô, Thủy An Lạc chớp chớp mắt: "Làm gì?"

"Gọi điện hẹn Mặc Lộ Túc ra nói rõ với anh ta đi!" Sở Ninh Dực nói, giọng nói nghiêm túc đến mức không thể xem nhẹ.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn chiếc di động Sở Ninh Dực đưa cho rồi từ từ nhận lấy, chắc cô thật sự nên nói chuyện rõ ràng với đàn anh thôi, nếu không không biết sẽ lại bị ai hại nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 404: Sinh đứa thứ hai là một lựa chọn khá được
Nhưng Thủy An Lạc nhận lấy di động rồi thì cả người liền đần thối. Cô chớp chớp mắt mấy cái: "Em không nhớ số điện thoại của đàn anh."

Sở Ninh Dực cảm thấy rất hài lòng với câu trả lời này của cô.

Thủy An Lạc nhìn ngón tay thon dài của anh lướt lướt trên màn hình, thầm nghĩ người đàn ông của mình đúng là đẹp thật đấy, ngay cả ngón tay cũng đẹp mê hồn.

Sở Ninh Dực bấm gọi xong thì để kệ cho Thủy An Lạc nói chuyện với Mặc Lộ Túc, còn anh vẫn tiếp tục làm chuyện đang làm dở của mình.

Mặc Lộ Túc thấy tên người gọi tới trên màn hình thì hơi nhíu mày nhưng vẫn bấm nghe.

"Alo..."

"A~, anh chậm chút đi, em còn đang gọi điện mà!"

Mặc Lộ Túc nghe tiếng động truyền ra từ đầu bên kia liền siết chặt lấy di động trong tay, đáng lẽ anh nên cúp máy nhưng cuối cùng vẫn không làm thế.

"Lạc Lạc?"

Thủy An Lạc nghe tiếng gọi thì mới giật mình phát hiện điện thoại đã được kết nối, mặt cô bất giác đỏ bừng. Cô đấm một cái vào ngực Sở Ninh Dực rồi mới lên tiếng: "Đàn anh."

"Em không sao thật rồi, thật tốt quá." Mặc Lộ Túc vẫn cố duy trì nụ cười dịu dàng của mình, không muốn để lộ ra nỗi đau đớn trong tim mình.

"Ừm, em không sao đâu, chỉ là do có chút chuyện nên không thể liên lạc được với anh!" Thủy An Lạc lúng túng cười trừ. Cô liếc thấy ánh mắt của Sở Ninh Dực thì hung hăng trừng lại một cái, sau đó mới nói tiếp: "Trưa nay anh có rảnh không, em muốn mời anh ăn cơm!”

"Được đấy, em chọn giờ với địa điểm nhé, chọn xong thì báo lại cho anh là được, giờ anh vẫn còn hai bệnh nhân nữa, cúp trước nhé!" Mặc Lộ Túc nghe thấy những âm thanh vụn vặn ở đầu bên thì không thể chịu được nữa, đành phải cúp máy.

Thủy An Lạc nhìn chiếc di động đã bị ngắt cuộc gọi liền bĩu môi: "Tắt rồi?"

Sở Ninh Dực cầm lấy di động rồi thẳng tay quẳng sang một bên, sau đó xoay người đè ai đó xuống để tiếp tục làm chuyện hay ho còn chưa tới hồi kết kia.

Có lẽ sinh thêm đứa nữa cũng là lựa chọn không tồi.

Địa điểm hẹn là do Sở Ninh Dực chọn, vị trí kia cũng cách bệnh viện của Mặc Lộ Túc không xa, hơn nữa khách sạn này bài trí rất đẹp, rất phù hợp với thuộc tính vung tiền của Sở tổng. Có điều lần này anh chỉ chọn một chỗ bên cạnh cửa sổ chứ không bao trọn phòng.

Lúc bọn họ đến thì Mặc Lộ Túc vẫn chưa tới, Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc đến, nói chính xác hơn là Thủy An Lạc gần như là được bế tới. Sau khi ngồi xuống cô không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh, sau đó dựa luôn vào vai anh không muốn mở mắt ra nữa.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô, thì thầm bên tai: "Ngốc ạ, trừ cái mềm dẻo ra thì trên người em chẳng chỗ nào ổn cả, nhất là thể lực!"

Sở Ninh Dực vừa dứt lời liền bị Thủy An Lạc hung hăng trợn mắt lườm một cái. Cô ngẩng luôn đầu dậy không thèm tựa vào vai anh nữa.

"Anh ở đây em biết nói thế nào với đàn anh hả, anh cứ thế này em thấy kỳ cục lắm!" Thủy An Lạc bắt đầu đuổi người.

Sở Ninh Dực cau mày: "Còn cái gì mà không thể nói với anh?"

Thủy An Lạc chớp chớp mắt rồi chắp hai tay lại, lại một lần nữa dùng cặp mắt to lấp lánh bling bling nhìn anh: "Sở tổng, Sở thiếu, Sở gia, anh Sở, cầu không gian riêng!"

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn bộ dạng chân chó của cô, sau đó lại thấp giọng thì thầm: "Nếu em đồng ý tối nay gọi mấy cái cách gọi này lại một lần nữa, anh sẽ đồng ý với em.”

Đôi mắt xinh đẹp của Thủy An Lạc trố lồi ra, nhìn anh với vẻ không thể tin nổi. Vừa mới làm hơn hai tiếng trong xe mà tối nay anh còn muốn tiếp nữa á?

Anh muốn lấy mạng của cô luôn đấy à?

"Không đồng ý à?" Sở Ninh Dực nhướng mày, rõ ràng có ý nếu không đồng ý thì coi như xong không phải đàm phán gì nữa hết.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 405: Cho một tiếng không gian riêng
Thủy An Lạc mím môi trừng mắt với anh, có vẻ như đang nói, sao anh lại có thể như thế này được nhỉ.

Sở Ninh Dực mỉm cười tựa lưng vào ghế, vẫn ung dung nhìn cô, giờ cái anh có chính là thời gian để "xài" với cô.

Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc bắt đầu đảo quanh.

"Tốt nhất em đừng giở trò với bản thiếu gia, nếu không người hối hận chắc chắn sẽ là em đấy." Sở Ninh Dực chậm rãi nói.

Thủy An Lạc đập trán xuống bàn, cô thừa nhận Sở Ninh Dực nói đúng.

Trong lúc Thủy An Lạc đang miên man nghĩ xem nên làm cách nào để anh rời đi thì di động của Sở Ninh Dực lại một lần nữa vang lên.

Thủy An Lạc tò mò nhìn anh, có vẻ như muốn hỏi xem là ai gọi đấy?

Sở Ninh Dực xoa đầu Thủy An Lạc một cái rồi mới bấm nhận điện thoại.

"Alo..."

"Thiếu gia à, bên quản lý tòa nhà tới nói họ đã tìm thấy quyển sổ mà lần trước thiếu phu nhân đánh mất rồi, hóa ra là nhân viên dọn vệ sinh trông thấy quyển sổ đẹp quá nên giữ lại, giờ phát hiện ra nên đã đưa trả lại."

Qua âm thanh của thím Vu phía đầu bên kia, anh vẫn có thể nghe thấy tiếng Tiểu Bảo Bối đang cưỡi xe gào thét.

Sổ ghi chép?

Sở Ninh Dực liếc sang Thủy An Lạc một cái, sau đó cau mày nói: "Tôi biết rồi, cứ để đó đi."

Thủy An Lạc lại càng thấy tò mò tợn, hình như cô vừa nghe thấy giọng thím Vu thì phải.

Sở Ninh Dực vỗ vỗ đầu Thủy An Lạc, sau đó lên tiếng: "Nhớ phải đáp ứng lời của bản thiếu gia. Bản thiếu gia cho em một tiếng không gian riêng!"

"Hửm?" Thủy An Lạc chớp chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực đứng dậy rời đi, chưa chắc lắm còn nhoài ra cửa sổ nhìn rất lâu, sau đó liền trông thấy anh lái xe rời đi thật.

Thủy An Lạc gãi gãi đầu, sao cô lại có cảm giác Sở Ninh Dực đi rồi cô lại càng thấy bất an hơn nhỉ?

Nhưng Thủy An Lạc chưa kịp nghĩ đến việc tại sao Sở Ninh Dực nhận điện thoại của thím Vu xong lại rời đi luôn thì Mặc Lộ Túc đã tới.

Thủy An Lạc ngẩng lên trông thấy anh, cả người hơi sững lại, cười có chút lúng túng, "Đàn anh."

Mặc Lộ Túc khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống phía đối diện cô.

"Em không sao là tốt rồi!" Măc Lộ Túc lo lắng hỏi: "Vết thương của em đã khá hơn chút nào chưa?"

Thủy An Lạc vội vàng cầm ly nước gật đầu, nhưng mà thật ra là đang căng thẳng không biết câu tiếp theo nên nói thế nào.

"Sao không thấy anh ta?" Mặc Lộ Túc nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Sở Ninh Dực đâu.

Thủy An Lạc nghe giọng liền biết Mặc Lộ Túc muốn nói đến ai, có điều lúc nhắc đến người kia, trong giọng nói của anh đã mang theo mấy phần lạnh lùng.

Suy cho cùng, giữa Mặc Lộ Túc với Sở Ninh Dực vẫn có những mâu thuẫn mà cô không hề hay biết.

Thủy An Lạc cầm menu lên, sau đó giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới. Cô đẩy menu tới cạnh Mặc Lộ Túc: "Đàn anh, hôm nay em mời, anh xem xem muốn ăn gì, coi như em mời cơm an ủi vì làm anh hoảng sợ nhé."

Ngón tay thon dài của Mặc Lộ Túc từ từ vuốt dọc theo menu, nhưng trong lòng cũng đã hiểu rõ vài phần.

Nếu cô đã tỏ rõ lòng mình với Sở Ninh Dực thì với tính khí của người kia sẽ không để Thủy An Lạc tiếp tục gần gũi với anh nữa.

Mặc Lộ Túc không mở menu mà nói luôn: "Sườn xào chua ngọt, cá bạc chiên trứng, gà kung pao, thêm một suất canh gà ác cho cô gái này, hai phần cơm là được rồi."

Anh cứ gọi một món, tay Thủy An Lạc lại siết chặt thêm.

Đó đều là những món mà cô thích ăn.

"Đàn anh!" Thủy An Lạc gọi, "Gọi thêm ít nữa đi, mấy món này anh ăn sao mà đủ được!" Thủy An Lạc vừa nói vừa đưa tay với lấy menu, sau đó cô gọi thêm mấy món nữa rồi mới để nhân viên rời đi.

"Đàn anh..."

"Lạc Lạc, chúng ta ăn cơm trước đã được không?" Mặc Lộ Túc lên tiếng, cắt ngang lời Thủy An Lạc muốn nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 406: Rốt cuộc anh thua ở điểm nào?
Thủy An Lạc mím môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Sở Ninh Dực lái xe về nhà, vừa mới bước chân vào cửa đã bị hai cánh tay nhỏ xíu của con trai ôm chầm lấy bắp chân. Anh cúi đầu thấy con trai đang nhe lợi cươi tươi roi rói với mình liền khom người xuống bế cu cậu nhấc khỏi xe tập đi, sau đó mới nhận lấy quyển sổ do thím Vu đưa tới.

Đây là quyển sổ hồi trước Thủy An Lạc cầm về, không biết nó đã bị dì quét dọn nhét vào đâu mà bề mặt của cuốn sổ có chút vết bẩn không thể lau sạch được, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc đọc.

"Cái này vừa được bên quản lý tòa nhà đưa tới, thiếu gia có muốn cho thiếu phu nhân xem không?"

"Không cần, vật nên trả lại chủ rồi!" Sở Ninh Dực hơi nhếch khóe miệng rồi nhàn nhạt nói.

Thím Vu tò mò nhìn Sở Ninh Dực, không biết thiếu gia nhà bà đang nghĩ gì nữa?

Sở Ninh Dực đem cuốn sổ tung lên tung xuống trong tay mình hai vòng, sau đó giao Tiểu Bảo Bối lại cho thím Vu: "Tối thím nấu cơm nhiều một chút, hội lão Tam tới chơi!" Nói rồi anh liền xoay người rời khỏi nhà.

Tiểu Bảo Bối với bàn tay nhỏ bé về cánh cửa ai đó vừa mới rời đi, sao ba vừa mới về lại không thấy đâu nữa rồi?

Trong khách sạn yên tĩnh, tiếng chuông gió treo trước của thỉnh thoảng vang lên tiếng đinh đang đánh vỡ thời khắc yên lặng này.

Thủy An Lạc cầm đũa cắm cúi ngồi ăn, cô vẫn đang suy nghĩ xem nên mở lời thế nào.

"Lạc Lạc, việc gia sư tại nhà lúc trước nói với em..."

"Đàn anh, anh để em nói trước được không?" Thủy An Lạc bỗng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ôn hòa, nho nhã trước mặt mình, thầm hạ quyết tâm.

"Đàn anh, anh đừng lãng phí thời gian và tình cảm của mình với em nữa!" Thủy An Lạc thẳng thắn mở lời, không hề có chút vòng vo hay ẩn ý nào: "Em không phải là người tốt đẹp gì, không đáng để anh vì em mà làm bất cứ chuyện gì đâu!"

Bàn tay cầm đũa của Mặc Lộ Túc hơi siết lại, nếu cô vẫn giữ im lặng thì có lẽ anh vẫn còn có thể lặng lẽ mà đơn phương, nhưng một khi cô đã nói ra thành lời thì ngay cả việc thích cô cũng không được phép nữa.

"Lạc Lạc, chúng ta cứ như trước kia không tốt sao?" Mặc Lộ Túc có chút nghèn nghẹn cất lời, trong giọng nói cũng mang theo sự bất đắc dĩ không biết phải làm sao.

Thủy An Lạc nhẹ nhàng đặt đôi đũa trong tay xuống rồi cầm lấy ly nước: "Đàn anh, Sở Ninh Dực nói đúng, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề! Em vẫn cho rằng chỉ cần em im lặng thì chúng ta vẫn mãi là bạn của nhau, nhưng nếu sự im lặng của em lại vô hình trung mang cho anh hy vọng, vậy em thà rằng nói rõ ra còn hơn.”

Đầu ngón tay của Mặc Lộ Túc khẽ run, anh hơi rũ mi che đi đôi mắt đang chất chứa nỗi đau vô tận của mình.

"Sở Ninh Dực?" Anh thấp giọng nói: "Anh ta quan trọng với em đến thế sao? Quan trọng đến mức em còn chẳng muốn tiếp tục làm bạn với anh nữa à?"

Thủy An Lạc hít một hơi thật sâu, sau khi nghe thấy câu nói này của Mặc Lộ Túc thì cô đã hiểu, tình bạn của họ đã không thể giữ được nữa rồi.

"Nhưng nếu tình cảm của anh dành cho em không khác gì một tai vạ thì sao?" Thủy An Lạc khẽ nói. Lan Hinh đối phó với cô đa phần cũng là vì Mặc Lộ Túc. Cô không có ý muốn trách anh, nhưng chung quy trong lòng vẫn có chút cảm giác ấm ức thiệt thòi.

Vốn không phải lỗi của cô nhưng cô lại bị tai bay vạ gió.

"Cái gì?" Mặc Lộ Túc lập tức ngẩng đầu, như thể vừa rồi anh chẳng nghe thấy cô nói gì cả.

Thủy An Lạc cũng ngẩng lên rồi khẽ lắc đầu: "Không có gì, em chỉ muốn anh có thể hiểu rằng, đừng nên lãng phí tình cảm cũng như thời gian của bản thân cho em nữa, bởi vì nó chẳng có ý nghĩa gì cả!"

Lời này của Thủy An Lạc rất kiên định, nhưng lại ẩn chứa nỗi xót xa trong đó. Bạn của cô ngoài Kiều Nhã Nguyễn ra thì cũng chỉ có người anh này nữa thôi. Nhưng giờ cô buộc phải chính tay đẩy anh ra xa, vì chỉ có như vậy mới là tốt nhất đối với anh.

Hai tay Mặc Lộ Túc đặt lên bàn, một chốc sau mới từ từ đứng dậy.

"Anh muốn biết, rốt cuộc anh thua ở điểm nào?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 407: Sở tổng à, anh tự luyến cỡ nào thế?
Thủy An Lạc hơi cúi đầu, bàn tay đang nắm ly nước hơi run lên.

"Anh quen em sớm hơn anh ta!" Mặc Lộ Túc chậm rãi nói.

"Nhưng mà chuyện tình cảm đâu phân biệt trước sau!" Thủy An Lạc mở miệng đáp lại.

"Anh đối xử với em tốt hơn anh ta!" Mặc Lộ Túc lại nói.

"Nhưng em không biết tốt xấu!" Thủy An Lạc khổ sở trả lời.

Nếu như thật sự phân thời gian, vậy có lẽ ngay từ hồi học năm nhất cô đã yêu người đàn anh gặp cô lần đầu tiên trong canteen này rồi. Nếu tình yêu có thể phân tốt xấu, vậy chắc giữa cô và Sở Ninh Dực đã không có cuộc hôn nhân kia.

Toàn bộ sức lực của Mặc Lộ Túc dường như đã bị hai câu trả lời này đập vỡ nát, bàn tay đặt để trên bàn siết lại thật chặt, cuối cùng đứng thẳng dậy.

"Nhưng mà Lạc Lạc, thích em là chuyện của anh, còn đồng ý hay từ chối mới là quyền của em!" Mặc Lộ Túc trầm giọng lên tiếng.

"Đàn anh..." Thủy An Lạc đứng dậy, cau mày.

"Bộp..."

Thủy An Lạc còn chưa kịp dứt lời thì Mặc Lộ Túc đã bị ném một quyển sổ vào người, Thủy An Lạc chớp mắt nhìn, đó là...

Sở Ninh Dực lững thững bước tới, anh vòng một tay ôm lấy bả vai của Thủy An Lạc, nói một cách ngang ngược: "Bác sĩ Mặc, vậy xin lỗi anh, thích cô ấy là quyền của một mình tôi."

Ánh mắt Mặc Lộ Túc rơi xuống quyển sổ ghi chép, trong lòng âm thầm xẹt qua một tia trào phúng.

"Thích cô ấy?" Mặc Lộ Túc ngẩng lên, trong ánh mắt của anh đã ngập tràn sự giễu cợt: "Anh thích cô ấy, vậy trước khi hôn lễ diễn ra anh gặp trả lai cô ấy được mấy lần? Anh thích cô ấy, lúc cô ấy xảy ra chuyện thì ngoại trừ việc bỏ đá xuống giếng ra anh còn làm được gì nữa? Anh thích cô ấy, vậy..."

"Đàn anh..." Thủy An Lạc bỗng biến sắc, giọng nói cũng trở nên gay gắt hơn.

Sở Ninh Dực biết cô muốn lên tiếng bảo vệ mình nên chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, để cô bình tĩnh chớ nóng vội, sau đó anh nhìn về phía Mặc Lộ Túc, ý bảo anh ta tiếp tục đi.

"Lúc hai người ly hôn, cô ấy một thân một mình mang thai thì anh đã làm cái gì? Anh thích cô ấy, vậy khi cô ấy phải giằng co sự sống với tử thần thì anh đang ở đâu?"

Thủy An Lạc cắn chặt môi mình, cô muốn lên tiếng phản bác nhưng Sở Ninh Dực lại không cho cô nói.

"Trước hôn lễ tôi gặp cô ấy hai lần, lúc cô ấy xảy ra chuyện tôi lựa chọn ly hôn, lúc cô ấy mang thai tôi thừa nhận tôi hoàn toàn không hề hay biết, khi cô ấy sinh con thì tôi đã quên mất sự tồn tại của cô ấy!"

Từng câu từng chữ của Sở Ninh Dực vô cùng rành mạch.

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, trong lòng cứ nhói lên cảm giác đau đớn.

"Nhưng cũng chính vì những quá khứ đó, mà sau này tôi chỉ có thể yêu thương cô ấy nhiều hơn! Mặc Lộ Túc, cuộc đời mỗi con người không phải sống vì quá khứ, mà là vì tương lai..." Giọng điệu của Sở Ninh Dực rất lạnh lùng, nhưng lại có thể nghe ra ý khác trong đó.

Cuộc đời mỗi người không phải sống vì quá khứ, mà là vì tương lai.

Một người thông minh như Mặc Lộ Túc sao lại có thể không nghe ra ý nghĩa của câu nói đó?

Quá khứ mà anh không buông bỏ được chính là cái chết của mẹ mình.

"Uổng công thích nhưng nào có ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng ngay lúc này đây tôi có thể chắc chắn rằng trong tương lai tôi sẽ là chỗ dựa duy nhất của cô ấy!" Bởi vì quá thương quá yêu, cho nên càng thêm quý trọng.

Thủy An Lạc ngẩng lên, mím chặt môi nhìn người đàn ông cũng đang nhìn mình.

Cả người Mặc Lộ Túc căng cứng đến cực hạn, nhưng anh vẫn lên tiếng: "Ai có thể bảo đảm trong tương lai những chuyện này không xảy ra thêm một lần nữa?"

"Cùng một sai lầm mà phạm lỗi đến hai lần, vậy người đó chỉ có thể là anh mà thôi!" Sở Ninh Dực cười nhạo nói.

Thủy An Lạc không nhịn được mà nuốt nước bọt đánh ực một cái. Sở tổng à, anh tự luyến đến cỡ nào vậy hả?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 408: Cái sự ngốc của em, là anh gọi mà ra chắc
Có vẻ như Mặc Lộ Túc vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Anh cho rằng con đường trong tương lai của hai người sẽ dễ đi lắm sao?" Hai tay Mặc Lộ Túc siết chặt, nhưng vẫn duy trì sự tỉnh táo như lúc đầu.

"Vậy cũng không phiền bác sĩ Mặc đây phải bận lòng!" Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói rồi kéo luôn tay Thủy An Lạc ra ngoài.

Thủy An Lạc bước lảo đảo một cái, có thể thấy rõ được sự tức giận của Mặc Lộ Túc.

Nhưng cô lại chẳng thể có bất cứ cảm giác đau lòng nào, vì như thế chỉ khiến anh càng lún sâu hơn mà thôi.

Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc ra khỏi khách sạn, đẩy luôn cô lên xe.

Lúc này Thủy An Lạc đang cảm thấy có chút suy sụp, nhưng lúc Sở Ninh Dực lên xe rồi cô mới khẽ kêu lên một tiếng: "Ơ gì nhỉ, không phải em là người mời sao? Sao em lại bỏ anh ấy lại đó rồi?"

Sở Ninh Dực hơi sững lại, nhưng ngay lập tức lại khôi phục vẻ tao nhã thường ngày của mình. Lên xe rồi anh mới đưa tay ra xoa đầu cô: "Đồ ngốc, sau này chúng ta phải phân công rõ ràng một chút, anh phụ trách mưu trí, còn em phụ trách việc não tàn cho anh."

Ý anh đang bóng gió rằng, lần này là anh cố tình trả thù.

Rõ ràng là đang bị chửi là ngốc nhưng Thủy An Lạc lại cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.

Trên đời này được mấy người đàn ông có thể nói thẳng với người con gái của mình rằng: "Anh phụ trách mưu trí, còn em phụ trách việc não tàn" đâu cơ chứ.

Cô không cần phải làm gì cả, chỉ cần sống một cách vui vẻ là được, còn mọi phiền não trên thế gian này, anh đều có thể giải quyết được hết.

Lúc Sở Ninh Dực bắt đầu khỏi động xe, Thủy An Lạc liền dựa đầu vào bả vai của anh: "Nhưng mà lần này em muốn tự làm!"

Sở Ninh Dực lái xe, chạy ra khỏi bãi đỗ xe rồi mới cúi đầu nhìn cô gái đang ôm cánh tay anh thật chặt: "Này ngốc, đây là việc phạm pháp đấy, mau buông tay ra đi!" Mặc dù anh rất thích những hành động thân mật của cô, nhưng nếu liên quan đến tính mạng, đặc biệt là mạng sống của cô thì sao anh dám mạo hiểm được?

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, tức giận ngồi thẳng người dậy. Lần nào cũng thế, cứ định nói mấy câu tình cảm là y như rằng bị anh phá sóng ngay được.

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc ngồi bên cạnh thở phì phò, khóe miệng hơi cong lên: "Nhưng nhà mình có một người lòng dạ độc ác là đủ rồi, chứ anh sợ tương lai Tiểu Bảo Bối mà phát ra là không xử lý được đâu."

Lòng dạ độc ác?

Thủy An Lạc quay qua nhìn anh, lời này nói cô có vẻ thích hợp hơn chứ nhỉ.

"Rõ ràng là em tự vệ mà, diệt trừ một mầm họa ngầm cũng hơn là diệt trừ một mối nguy hiểm ở rõ trong chỗ sáng chứ!" Thủy An Lạc bật lại, người ta mà không động chạm đến cô thì cô đâu rảnh hơi mà tốn tâm tốn sức đi gây chuyện với người ta.

"Ngốc ạ, ngoan, mưu kế của em thỉnh thoảng vùng lên để bảo vệ mình thì được, còn chuyện này thì cứ để anh lo!" Suy cho cùng thì anh cũng không muốn tay cô dính đến mạng người.

Còn tay anh thì đằng nào cũng dính đến quá nhiều rồi, thêm vài người nữa cũng chẳng sao.

"Anh có thể đừng gọi em là ngốc mãi như thế nữa được không, bị anh gọi như thế em cũng sắp ngáo theo luôn rồi đấy!" Thủy An Lạc buồn bực lên tiếng.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày: "Cái sự ngốc của em là anh gọi mà ra chắc?"

Thủy An Lạc giận dữ túm chặt quần áo mình, trong lòng đang âm thầm rủa xả. Khi nào mưu trí của cô lại login thì cô phải bẫy anh một vố to mới được, chứ ai lại để anh lần nào cũng bắt nạt mình thế này.

"Mình đi đâu đấy?" Thủy An Lạc nhìn cảnh vật bên ngoài rõ ràng không phải đường về nhà, tò mò lên tiếng hỏi.

"Trung tâm thương mại, hiếm có dịp đi ra ngoài thế này, tranh thủ đang đổi mùa thì mua ít quần áo cho Tiểu Bảo Bối, cả em nữa!" Sở Ninh Dực nhàn nhã nói.

Thủy An Lạc lại lẩm bẩm, không phải người ta thường bảo đàn ông đều không thích đi mua sắm sao? Sao trông tên này còn thích thú hơn cả cô nữa vậy.

"Thế còn chuyện tối nay mời mấy người kia tới nhà ăn cơm thì sao?" Thủy An Lạc vội hỏi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 409: Cô ta làm đệm mông cho em đấy
Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó mới mở miệng nói: "Nếu em định nói về chuyện của Kiều Nhã Nguyễn thì tốt nhất đừng có nói gì cả!"

Khuôn miệng hơi hé ra của Thủy An Lạc lập tức mím lại, Sở tổng có phải thần tiên không, sao lúc nào anh cũng có thể đọc được trước suy nghĩ của cô vậy.

Sở Ninh Dực đưa cô đến trung tâm thương mại trực thuộc Sở Thị, sự xuất hiện của hai người khiến đám nhân viên của trung tâm vừa kinh ngạc vừa sung sướng. Sung sướng là vì bọn họ có thể trông thấy Sở tổng rồi, còn kinh ngạc thì là vì không biết tại sao vợ trước của Sở tổng cũng ở đây?

Không phải là cô ấy chết rồi sao?

Thủy An Lạc buồn bực đi cạnh Sở Ninh Dực, cô phải nghĩ cách để Lão Phật Gia có thể xuất hiện một cách chính đáng mới được.

"Sở Ninh Dực, em nghĩ Viên Giai Di cũng biết chuyện này đấy, nếu thế thật thì anh định tính sao?" Thủy An Lạc ôm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực, nhìn anh với ánh mắt nghiêm túc.

Sở Ninh Dực đang chọn quần áo mùa thu cho con trai bảo bối, nghe thấy tiếng Thủy An Lạc liền cúi xuống nhìn cô, nhưng chỉ lạnh lùng liếc một cái chứ cũng không nói gì.

Thủy An Lạc thấy anh im im như thế, còn mình thì không muốn đi nữa, hai chân cô tê lắm rồi, cuối cùng đôi mắt to tròn y hệt con trai cũng phát huy chức năng ra đa, vừa tìm thấy chỗ để nghỉ một cái cô liền buông tay Sở Ninh Dực ra chạy qua đó, thỏa mãn ngồi xuống.

Sở Ninh Dực quay đầu nhìn cô gái đang ngồi phía bên kia, khóe miệng hơi cong lên nhưng cũng không đi qua đó.

"Ba nghìn vạn không phải là một con số nhỏ, ít nhất trước mắt Viên Giai Di cũng không thể lấy ra được!" Sở Ninh Dực nói rồi tiếp tục tìm quần áo cho con trai.

Đáng nhẽ đây là chuyện phụ nữ nên làm, nhưng khi thấy Sở Ninh Dực chọn đồ cho con, từ góc của cô nhìn qua đó cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui vô cùng.

"Ba nghìn vạn, hóa ra em đáng tiền đến vậy!" Thủy An Lạc chậc chậc lên tiếng.

"Ha, ngốc ạ, em nghe cho rõ đây, cái đáng tiền là mạng của em chứ không phải bản thân em!" Sở Ninh Dực vừa nói vừa giơ bộ đồ trong tay cho Thủy An Lạc xem.

Thủy An Lạc lắc lắc đầu, thằng nhóc kia không thích quần áo có màu sắc quá tối, lần nào mặc xong nhóc con cũng nhất quyết đòi cởi ra.

Sở Ninh Dực vẫn kiên trì, vui vẻ chọn tiếp.

"Thì đó cũng là mạng của em mà!" Thủy An Lạc hầm hừ nói.

"Sai!" Sở Ninh Dực nói rồi cầm lấy một bộ quần áo hình gấu con, quanh lại nhìn Thủy An Lạc: "Nói rõ ra thì sau khi em chết rồi mới đáng giá ba nghìn vạn."

Thủy An Lạc tựa lưng vào ghế ngồi, thấy đám người xung quanh ngày càng ít đi, tò mò nhìn ra phía xa một chút, quả nhiên liền trông thấy có nhân viên đang giải tán mọi người ở tầng này.

"Sở... Sở tổng, anh đang làm gì vậy hả?" Thủy An Lạc giật giật khóe miệng.

"Nhiều người quá, phiền..." Sở Ninh Dực tỏ vẻ thản nhiên nói.

Thủy An Lạc ngay đến sức để cười cũng chẳng còn nữa, người ta là đại Boss, người ta thích là được rồi.

"Ai đó có máu mặt quá ha, nếu muốn bao trọn thì sao không bao cả cái trung tâm thương mại này luôn đi!"

Trong lúc Thủy An Lạc vẫn còn đang âm thầm phỉ nhổ, khinh bỉ Sở tổng thì một giọng nói chói tai bỗng vang lên. Thủy An Lạc sững người, sao cái giọng này nghe có chút quen quen thế nhỉ.

Sở Ninh Dực làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục chọn quần áo cho con trai.

Quả nhiên chỉ một lát sau, Thủy An Lạc liền thấy Ngụy Viên Viên ăn mặc trang điểm lộng lẫy đi tới - chính là cô nàng ngổ ngáo đợt trước.

Ngụy Viên Viên đang hống hách, hung hăng xông tới, vừa trông thấy Thủy An Lạc bỗng kêu toáng lên: "Á!!! Ma!!!" Hét xong cô ta còn chẳng kịp nhặt quần áo mình đánh rơi lên, vội vàng chạy mất dép.

Thủy An Lạc chậc chậc lên tiếng, "Sao lâu như vậy rồi mà vẫn ngu thế nhỉ?"

Sở Ninh Dực chọn được ba bộ quần áo cho con trai, nghe thấy Thủy An Lạc nói vậy liền nhìn về phía cô, "Chính xác, cô ta chỉ là lót mông cho em thôi."
 
Top