Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 430: Con trai tôi biết gọi ba rồi
Thủy An Lạc gãi đầu, xuống giường vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, không biết hai cha con nhà kia lại phát điên cái gì nữa.

Còn thím Vu ở dưới lầu sau khi biết được chuyện, chờ Thủy An Lạc xuống đến nơi bắt đầu càm ràm cô, "Ngủ cạnh trẻ con nhất định phải chú ý, không cẩn thận lật người một cái là đè vào nó luôn, trên bản tin chẳng suốt ngày nói tới việc mẹ đè chết con đấy còn gì, ôi trời ơi…”

Thím Vu ở một bên càm ràm Thủy An Lạc, còn Tiểu Bảo Bối thì ôm bình sữa dựa vào lòng ba nhìn.

Giống như đang nói: Mẹ nghe thấy chưa, ngốc chết đi, không cẩn thận một cái là mẹ đè chết con rồi đấy!

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, cuối cũng cũng hiểu ánh mắt ban nãy Sở Ninh Dực nhìn mình là có ý gì.

Nhưng nghe xong chuyện đó Thủy An Lạc lại thấy toát cả mồ hôi, thế hóa ra vừa rồi cô đè vào người Tiểu Bảo Bối à, nhưng mà cô không biết gì hết ấy.

Thủy An Lạc nghĩ vậy rồi liền đập một cái lên đầu mình. Cô ngồi xuống cạnh Sở Ninh Dực đón lấy Tiểu Bảo Bối, hôn lên mặt nhóc một cái, "Tiểu Bảo Bối, mẹ xin lỗi nhé, mẹ không cố ý đâu."

Tiểu Bảo Bối vẫn đang ngậm núm vú bình, cười tít mắt chấp nhận lời xin lỗi của mẹ, nhưng cái tay vẫn cứ với với về phía bát cơm nhỏ của mình.

Sở Ninh Dực nheo mắt, tóm tay nhóc lại.

Chớp mắt một cái, Tiểu Bảo Bối đã trở lại lòng ba, nhưng tay nhóc vẫn chưa chạm được đến bát cơm nhỏ của mình cơ mà!

Tiểu Bảo Bối lại hừ hừ hai tiếng, dỗi, có bảo nhóc ăn nhóc cũng không thèm ăn nữa!

Thím Vu mắng mỏ một hồi xong lại vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Thủy An Lạc dựa vào sofa nhìn hai cha con kiêu ngạo nhà kia.

Sở Ninh Dực chọc bảo nhóc gọi ba, còn Thủy An Lạc thì vẫn chưa được cầm điện thoại mới nên hoàn toàn không biết tối qua Sở tổng đã làm ra chuyện gì.

Nửa đêm nửa hôm anh nhắn hết một lượt cho tất cả bạn bè cố hữu trên wechat một tin là: [Con trai tôi biết gọi ba rồi!]

Kết quả Sở tổng đợi tới nửa ngày cũng chỉ có vài cán bộ cấp cao trong công ty trả lời lại tin nhắn của anh, toàn kiểu: [Tiểu Thái tử thật thông minh lanh lợi, nhanh thế mà đã biết nói rồi.]

Sở Ninh Dực có thể hình dung ra cảnh đám người này đã bò dậy thế nào để nói mấy lời khen tặng kia, nhưng không cần biết có thật lòng không, chỉ cần khen con trai anh thì anh chấp nhận hết.

Có điều chuyện khiến cả đám nhân viên kia không ngờ tới là, vừa khen Tiểu Thái tử xong thì Thái tử gia nhà họ lại quăng cho một câu: [Nộp đề án gây dựng lại Viễn Tường cho tôi!]

Thế là nửa đêm nửa hôm cả đám nhân viên cấp cao kia đều bị dựng hết cổ dậy, thức đêm thức hôm để lên kế hoạch, đến giờ vẫn chưa được ngủ.

An Phong Dương sáng ra mới trả lời anh, nhưng chỉ nhắn lại hai chữ: [Đồ khốn.]

Sở Ninh Dực hiểu hai chữ này theo nghĩ An Phong Dương đang ghen tị với anh, vì trong vòng ít nhất là một năm nữa cậu ta cũng không thể nghe thấy con mình gọi một tiếng “ba” được.

Phong Phong gửi lại cho anh một cái emo từ nhân vật của anh ta, trên đó có bảy chữ: [Tôi sẽ lặng lẽ nhìn theo cậu.]

Sở Ninh Dực cũng rất hào phóng mà đáp lại: [Cậu cũng chỉ có thể nhìn được thôi.]

Kết quả, buổi sáng ngày hôm đó, điện thoại của Phong Phong đã bị chính anh ta đập vỡ.

Chỉ có Bạch Dạ Hàn là khá điềm tĩnh, anh ta chỉ nhắn lại hai chữ [Chúc mừng].

Sở Ninh Dực thì nghiền ngẫm hai chữ này mất cả một buổi sáng.

Tất nhiên, Thủy An Lạc không hề biết gì về những chuyện này cả, vì cô không có điện thoại, hơn nữa cô cũng chẳng có wechat của Sở tổng vĩ đại.

Tiểu Bảo Bối bị daddy nhà mình trêu đến phiền, không nhịn được quăng cho anh một ánh mắt cảnh cáo, sau đó lại với tay ra tìm mẹ. Ông già này phiền quá, nhóc không muốn nói chuyện với ổng nữa đâu, nhóc chỉ muốn làm một mỹ nam tử yên tĩnh uống sữa thôi.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 431: Lúc ghen trông em cũng đáng yêu lắm
Thủy An Lạc đón lấy con trai, cúi xuống tì trán mình lên trán con, chơi với cu cậu. Sở Ninh Dực với tay lấy điện thoại xem tin nhắn trên wechat trước, sau đó mới đi đánh máy bản dự án quan trọng kia.

Nhưng anh còn chưa kịp làm thì đã nhận được điện thoại của An Phong Dương.

Sở Ninh Dực đưa tay gạt màn hình nhận cuộc gọi, dựa vào sofa nhìn hai mẹ con đang chơi với nhau, nhàn nhạt nói: "Sao thế?"

"Cậu đoán xem vừa rồi lúc tôi bảo người ta dự toán thử vốn đầu tư cho Viễn Tường đã phát hiện được ra chuyện gì nào?" An Phong Dương như thể vừa mới tìm ra lục địa mới, trong giọng nói tỏ rõ cả sự phấn khích.

Sở Ninh Dực hoàn toàn không có hứng thú với mấy chuyện anh đoán, tôi đoán này.

"Nói!" Chỉ đáp lại một chữ rõ ràng rành mạch,

An Phong Dương thầm xì một cái, sau đó mới nói, "Tôi phát hiện ra hơn mười năm trước Viễn Tường đã từng cải tổ lại một lần."

"Mười năm trước?" Sở Ninh Dực nói, nhìn về phía Thủy An Lạc, sau đó quay người đi lên phòng làm việc trên lầu.

"Đúng thế, mười năm trước người đứng đầu nhà họ Thủy là Thủy lão gia đã qua đời. Một năm sau khi ông ấy qua đời, Viễn Tường từng đứng trước nguy cơ phá sản một lần, nhưng mà theo những gì tôi điều tra được thì chính Thủy Mặc Vân đã thu hút đầu tư, thành công vực lại Viễn Tường."

Sau khi quay lại phòng làm việc, Sở Ninh Dực ngồi xuống ghế, khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn.

"Thủy Mặc Vân là một nhân tài." Đáng tiếc bây giờ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.

An Phong Dương cũng không phản bác lại câu này của anh, anh nói tiếp: "Nhưng kỳ quái ở chỗ, không thể tra ra được tin gì từ phía đầu tư cả, hơn nữa tôi đã cho người điều tra sổ sách của công ty Viễn Tường rồi, số tiền đầu tư đó được chuyển từ tài khoản cá nhân của Thủy Mặc Vân vào."

Đây mới là trọng điểm mà anh muốn nói với Sở Ninh Dực.

Những ngón tay đang gõ trên mặt bàn của Sở Ninh Dực thoáng khựng lại, một lúc sau anh mới lên tiếng, "Tôi biết rồi, lúc nào cải tổ tôi sẽ bảo bọn họ chú ý đến chuyện này."

Sở Ninh Dực nói rồi cúp điện thoại, có điều mười năm trước đúng là không phải mốc thời gian tốt đẹp gì.

Mười năm trước cũng chính là cơn ác mộng của anh.

Thủy An Lạc đùa với con trai xong ngẩng lên nhìn về phía Sở Ninh Dực đang đi xuống. Cô nghiêng nghiêng đầu hỏi anh, "Hôm nay em muốn đến bệnh viện một chuyến. Chắc là em có thể ra khỏi nhà đúng không?"

"Đến bệnh viện?" Sở Ninh Dực nhíu mày nói.

Thủy An Lạc cúi xuống, khẽ mím môi, trong lòng cô vẫn có một hoài nghi, nếu không đi gặp Viên Giai Di thì cô sẽ nghĩ mãi tới vấn đề đó mất.

"Ừm, đến bệnh viện." Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

"Nếu em đến để gặp Viên Giai Di thì hoàn toàn không cần thiết đâu." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

"Tại sao? Em chỉ muốn biết rốt cuộc chuyện này có liên quan gì đến cô ta hay không thôi, có phải anh vẫn nghĩ cô ta vô tội đúng không, cho nên mới..."

"Vì cô ta đã ra viện từ sáng sớm nay rồi." Không đợi Thủy An Lạc nói xong, Sở Ninh Dực liền bước đến trước mặt cô, sau đó một tay chống xuống thành ghế đằng sau lưng Thủy An Lạc, trán anh gần như tì hẳn lên trán cô.

Ớ...

Thế nên cái người ta đang nói tới là chuyện này, còn cô thì lòng dạ hẹp hòi nhỏ nhen, xong lảm nhảm rõ nhiều thế kia hả, mất mặt quá đi!

"Có điều, lúc ghen trông em cũng đáng yêu lắm." Sở Ninh Dực nói rồi, tâm trạng vui vẻ cực kỳ, đưa tay lên vỗ vỗ đầu cô.

"Ha ha..." Tiểu Bảo Bối bị kẹp giữa daddy và mami, vì còn đang ôm bình sữa trong tay nên chỉ đập bồm bộp vào thân bình, cái chân nhỏ vẫn đá đá như thể đang nói: Mami ngốc quá đi.

Sở Ninh Dực đặt một nụ hôn lên trán cô, "Nếu muốn gặp cô ta, hôm nay anh sẽ hẹn cô ta tới công ty, vừa hay em có tới đi cùng anh tới luôn."

Hơn nữa quả thật hôm nay anh cũng có chuyện muốn nói với Viên Giai Di.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 432: Mọi người cũng muốn ngó thử 'mẹ nó' xem như nào thôi
Thủy An Lạc nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu, đến công ty với anh cũng được.

Thím Vu biết hai vợ chồng định ra ngoài với nhau lại lải nhải một hồi. Thủy An Lạc tốt tính ngồi nghe, nhưng Sở Ninh Dực thì phát cáu, anh gắt: "Thím Vu..."

Thím Vu như nhận ra điều gì đó nên im bặt, đi bỏ tất cả những gì mà Tiểu Bảo Bối cần dùng trong một ngày vào balo.

Nhưng lúc Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài vẫn với cái tay nhỏ đòi tóm lấy ngựa yêu của mình, không thể quên mất ngựa yêu của nhóc được, giờ người ta cũng là người có xe rồi đấy nhé.

Sở Ninh Dực bế nhóc lên, nheo mắt nhìn cu cậu.

Tiểu Bảo Bối lại chẳng thấy sợ gì cả, vẫn cứ giơ tay ra chỉ vào ngựa yêu của mình ê a muốn đem đi theo.

Vì trên người Thủy An Lạc vẫn còn nhiều vết bầm xanh tím nên lúc ra ngoài cô cố tình chọn một bộ đồ thể thao, có thể hoàn toàn che hết được vết thương trên người cô, còn vết thương trên mặt thì hết cách rồi, may mà cũng không nhiều nên cô cũng không để tâm lắm.

"Ôi này, anh nói xem có khi nào người ta bảo là anh bạo lực gia đình với em không?" Thủy An Lạc cười hì hì hỏi, sau đó vẫn xách ngựa yêu theo mang đi cho thằng nhóc kia.

Sở Ninh Dực nhướng mày, bế con trai vào thang máy, "Bạo lực gia đình? Thế trước đó em phải là người nhà của anh đã, sao nào? Đồng ý tái hôn rồi à?"

Thủy An Lạc nghẹn họng, hình như cô vừa mới nói ra một câu không nên nói thì phải.

Thủy An Lạc cũng học con trai ậm ậm ừ ừ đánh trống lảng cho qua chuyện rồi chạy thẳng vào thang máy, không nhìn anh nữa.

"Già mồm." Sở Ninh Dực hừ lạnh, cũng không ép cô nữa.

Thủy An Lạc quay lưng lại với anh hầm hừ. Cô thèm vào mà già mồm, chẳng qua lần này cô muốn đối xử với bản thân tốt hơn một chút thôi, lần trước lấy anh nhanh quá nên mới bị tổn thương sâu sắc đến vậy đấy.

Sau sự kiện show ân ái từ việc quyên góp xuất hiện trên khắp các mặt báo, Sở Ninh liền cứ thế mà mang vợ đi làm cùng, nhất thời khiến tất cả mọi người trong công ty đều há mồm trợn mắt hết cả lượt.

Có người trông thấy Thủy An Lạc mà như trông thấy quỷ, tránh cho thật xa. Có người lại không nén được tò mò mà muốn nhìn Thủy An Lạc thêm vài cái, muốn xem xem vị Đông Cung Nương Nương dựa vào Tiểu Thái tử đá bay An Vương Gia rốt cuộc trông như thế nào.

Hai tháng nay có rất nhiều tin tức liên quan đến Thủy An Lạc, không phải là cơn bão scandal như hồi trước nữa, mà là cái tin "ba nó à" trước đó không lâu, nhưng thực chất người có thể trông thấy Thủy An Lạc cũng không nhiều.

Sau khi theo Sở Ninh Dực vào thang máy rồi, Thủy An Lạc mới tránh khỏi được những ánh mắt đó. Cô cười tít mắt nói, "Thấy chưa, giờ em cũng vạn người mê rồi đấy nhé."

"Em hiểu lầm rồi, mọi người chỉ muốn xem "mẹ nó" trông như thế nào thôi." Sở Ninh Dực ung dung đáp lại.

Thủy An Lạc đập đầu vào vách thang máy, "mẹ nó" - hai cái chữ này bây giờ chính là tử huyệt của cô, tại sao lúc đầu cô lại đi đâm đầu vào chỗ chết mà nói ra ba cái chữ "ba nó à" đấy cơ chứ?

Thang máy lên đến tầng cao nhất, Sở Ninh Dực đưa bọn họ vào trong. Tiểu Bảo Bối mặc đồ thể thao giống mẹ, đội một cái mũ xinh xinh, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, cộng thêm đôi mắt to tròn long lanh, cái miệng cười toe toét, để lộ ra bốn cái răng sữa trắng tinh, trong nháy mắt đã hạ gục cả đám thư ký trong phòng.

Nhưng ngại vì có Tổng giám đốc ở đó, cho nên không ai dám sán lại gần cả, đành nhìn theo bóng Tiểu Thái tử vào trong văn phòng làm việc của Tổng giám đốc.

"Aaaaa... Tiểu Thái tử đáng yêu quá, muốn ôm một cái quá đi mất." Một cô thư ký gào rú lên.

"Hừ, không phải cô là fan trung thành của Tổng giám đốc à?" Thư ký thứ hai cười khẩy.

"Ôi nha, cái này khác chứ, mà từ giờ trở đi, tôi sẽ là fan trung thành của Tiểu Thái tử, đáng yêu quá đi mất, kawaiiii!!!"

"Rõ hám trai." Cố Thanh Trần cười lạnh một tiếng. Mấy cô thư ký kia vội quay về chỗ của mình. Cố Thanh Trần nhìn về phía văn phòng làm việc của Tổng giám đốc, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 433: Nếu không lại đánh đau tay ra
Sở Ninh Dực đưa hai mẹ con vào trong, Tiểu Bảo Bối liền đòi con ngựa yêu của mình ngay lập tức, sau đó bắt đầu dùng cái chân nhỏ của mình chiếm lĩnh toàn bộ lãnh địa của daddy.

Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc đến chỗ sofa trong phòng khách, "Lát nữa anh có một cuộc họp, chú Sở đã báo với Viên Giai Di rồi, chắc khoảng tầm mười giờ cô ta sẽ đến, em cứ ở đây đợi cô ta là được."

Thủy An Lạc ngồi xuống sofa rồi ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực cười hề hề, "Anh không sợ em bắt nạt cô ta à? Cô ta là người tàn tật đấy, anh biết em đánh người ác đến thế nào mà."

Sở Ninh Dực đứng cạnh sofa, cúi xuống nhìn cô, trong đầu anh hiện lên cảnh cô cưỡi lên người Thủy An Kiều đánh cô ta ở bệnh viện, còn cả cảnh cô tát Lâm Thiến Thần trong Cục Cảnh sát nữa.

Sở Ninh Dực nghĩ vậy rồi cúi người xuống, lại vây cô vào lồng ngực của mình.

Thủy An Lạc vô thức lui về phía sau, Sở tổng, dạo này tần suất anh thả thính có hơi cao rồi đấy.

Gần đây Sở tổng đặc biệt thích "dồn sofa" hoặc "dồn giường" cô. Cô ngồi đâu Sở tổng cũng đều có thể tạo ra một tư thế dồn xx mới ngay được.

"Lúc đánh nhau nhớ gọi cả thư ký ở ngoài vào nữa, nếu không lại đánh đau tay ra." Sở Ninh Dực chậm rãi thì thầm bên tai cô, nhưng câu nói anh thốt ra không hề có ý trách cứ cô.

Thủy An Lạc chớp mắt nhìn anh, nhưng không sao giấu đi được nụ cười đang giương lên trên khóe môi.

Dạo này Sở tổng đối với cô tốt thật đấy, tốt đến mức như muốn chống đối lại cả ông trời luôn ấy.

Cố Thanh Trần đứng ở cửa nhìn hai người gần như dính lấy nhau, đã thế đúng lúc đó cô ta lại nghe được câu mà Sở Ninh Dực vừa nói nữa. Tuy rằng cô ta rất coi thường con nhóc Thủy An Lạc này, nhưng cũng ngưỡng mộ cô vì có thể có được sự yêu chiều như thế này của anh họ.

Cố Thanh Trần trông thấy cảnh hai vợ chồng hú hí với nhau, tự dưng cảm thấy ngứa cả mắt, thế nên liền giơ tay lên gõ cửa.

"Cốc cốc cốc..."

Sở Ninh Dực đang định hôn Thủy An Lạc thì lại bị quấy rầy, hai hàng lông mày cau chặt lại.

Thủy An Lạc cười ha hả chui qua cánh tay anh chạy ra ngoài, nhưng vừa mới ngẩng lên liền trông thấy Cố Thanh Trần đứng ở cửa.

Vẻ mặt của Thủy An Lạc thoáng thay đổi, cô vẫn nhớ Cố Thanh Trần không thích cô.

Tiểu Bảo Bối ê a chạy đến chỗ Cố Thanh Trần, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn cô ta một cái. Đúng vào lúc Cố Thanh Trần định lên tiếng, Tiểu Bảo Bối liền kiêu ngạo nguẩy mông chạy ra chỗ khác.

Sắc mặt Cố Thanh Trần khẽ biến, thằng nhóc này ngứa đòn à.

Sở Ninh Dực quay lại nhìn Cố Thanh Trần, nhíu mày hỏi: "Làm sao thế?"

"Sở tổng, đến giờ họp rồi, còn vài vấn đề liên quan đến chuyện quyên góp cần anh đích thân xử lý." Cố Thanh Trần mỉm cười nói, nhưng nghe giọng thì như đang nghiến răng nghiến lợi nói vậy.

Sở Ninh Dực gật đầu, đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau đó quay sang nhìn Thủy An Lạc, "Anh đi họp trước đã. Em mệt rồi thì vào phòng nghỉ mà ngủ một giấc. Tiểu Bảo Bối cứ giao cho mấy người ở ngoài là được rồi." Sở Ninh Dực lên tiếng.

Cố Thanh Trần cúi đầu khẽ hừ một cái, từ bao giờ mà anh họ cô lại thành ra lắm điều thế này.

Có điều nghĩ đến cái tin nhắn wechat đêm qua anh họ nhà cô gửi cho, cô ta lại bỗng cảm thấy, chỉ cần Thủy An Lạc xuất hiện thì ông anh họ nhà cô chẳng bao giờ bình thường cả.

Sở Ninh Dực quay người rời đi, Cố Thanh Trần quay đi rồi lại ngoái lại, nhìn Thủy An Lạc đang ngồi trên sofa: "Cô giỏi hơn tôi tưởng đấy, có điều tôi vẫn phải xin lỗi cô về chuyện của Thiến Thần, trước đó trong chuyện sao chép báo cáo, tôi đã giúp cô ấy cản anh họ lại."

Tuy rằng Cố Thanh Thần không thích Thủy An Lạc, nhưng cô ta cũng không phải là người không dám đối diện với sai lầm của mình. Nếu như cô đã tin lầm Lâm Thiến Thần, đương nhiên cô ta sẽ xin lỗi Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Cố Thanh Trần, khóe miệng cô cong cong: "Tôi không giỏi như cô nghĩ đâu, tôi chỉ bước từng bước theo con đường của cuộc đời mình thôi. Còn nữa, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 434: Không đánh mà khai
Cố Thanh Trần đang định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ lên tiếng cảnh cáo cô: "Ở bên cạnh anh họ tôi không đơn giản như cô nghĩ đâu. Tôi hy vọng cô có thể bước tiếp trên con đường đời mà cô mong muốn." Cố Thanh Trần nói rồi trực tiếp quay người đi ra ngoài.

Ở bên cạnh Sở Ninh Dực không đơn giản như vậy đâu à, Thủy An Lạc quay sang nhìn con trai đang ê a chạy khắp nơi, chỉ khẽ bật cười, có lẽ cũng không khó khăn đến thế đâu nhỉ?

Tiểu Bảo Bối lê la hết cái văn phòng của daddy xong rồi, hai cái chân ngắn cũn cuối cùng cũng kháng nghị, thế là nhóc liền chạy tới giơ tay lên đòi mẹ bế, nhóc không đi nữa đâu.

Tiểu Bảo Bối đưa tay lên đỡ đầu mình, nhóc chạy mệt quá rồi.

Thủy An Lạc lấy bình sữa của Tiểu Bảo Bối ra, cô quay lại nhìn phòng làm việc của Sở Ninh Dực một lượt, quả nhiên cách bàn làm việc của anh không xa có một cái máy nước.

Vì cô biết Sở Ninh Dực không phải là kiểu người một ly nước cũng bắt thư ký mang vào, thế nên trong phòng làm việc của anh chắc chắn sẽ có máy nước.

"Đợi chút nhé, mami đi rót nước cho con." Thủy An Lạc nói rồi đẩy cái bàn trước mặt ra xa một chút, sau đó với mấy cái đệm trên sofa bên cạnh đặt lót xuống đất. Như thế này thì dù Tiểu Bảo Bối có rơi xuống khỏi sofa cũng không sợ bị đụng đau.

"Ya ya~" Cánh tay ngắn cũn của Tiểu Bảo Bối vung vẩy, rõ ràng là đang muốn nói: Đi đi, đi đi, bản Thái tử đây chờ.

Thủy An Lạc chỉnh xong mấy cái đệm, cầm bình sữa lên đứng dậy đi rót nước cho cu cậu, nhưng cô vẫn phải ngoái lại nhìn vì sợ Tiểu Bảo Bối không chịu ngồi im.

Trong lúc Thủy An Lạc đang đi rót nước thì cánh cửa phòng làm việc bỗng bị ai đó đẩy ra.

Tiểu Bảo Bối vừa mới chuyển từ ngồi sang nằm bò, nghe thấy tiếng động lập tức ngẩng đầu lên nhìn, nhưng thành sofa cao quá nên cu cậu có rướn cổ lên cũng chẳng nhìn thấy gì.

Thủy An Lạc đang rót nước, một giọt nước nóng bắn lên tay cô, bỏng rát.

Cánh cửa phòng làm việc lại được đóng lại, Thủy An Lạc từ từ ngẩng lên, nhìn cô gái đang ngồi trên xe lăn phía đó.

Viên Giai Di mặc một chiếc áo len trắng, đầu gối đắp một tấm chăn cũng màu trắng, mặc dù cô ta không thể đứng dậy đi lại được nữa nhưng vẫn đi một đôi guốc cao gót nhọn màu trắng, từng lọn tóc uốn xoăn buông xuống hai bờ vai.

Thủy An Lạc không thể không thừa nhận, Viên Giai Di là một mỹ nhân.

Tuy rằng cái đẹp ấy là từ phẫu thuật thẩm mỹ mà ra.

Thủy An Lại từ từ đóng nắp bình sữa lại sau đó đi về phía sofa, ngồi xuống bế Tiểu Bảo Bối đặt lên đùi mình.

Ánh mắt của Viên Giai Di dừng lại trên người đứa bé trong lòng cô, trong mắt cô ta hiện lên một tia lạnh băng nhưng lại nhanh chóng biến mất tăm.

"Thủy An Lạc, cô thủ đoạn thật đấy, có thể khiến Sở Ninh Dực dù có phải đeo bám sự tự trách của lương tâm cũng vẫn phải đưa tôi tới chỗ của An Phong Dương." Viên Giai Di cười lạnh.

Thủy An Lạc nhẹ nhàng lắc lắc bình sữa trong tay. Tiểu Bảo Bối đang giơ tay ra đòi giật lấy, vì cậu nhóc đi lâu quá cho nên khát lắm rồi.

Thủy An Lạc cẩn thận thử nhiệt độ của bình sữa, khóe môi cô vẫn cong lên từ nãy đến giờ, "Viên Giai Di, chẳng lẽ thấy tôi sống sờ sờ ra đó mà cô không cảm thấy kỳ lạ à?" Thủy An Lạc nói rồi ngẩng lên nhìn về phía cô ta, trong mắt cô chứa đựng cả sự trào phúng.

Viên Giai Di khoanh tay trước ngực, khóe môi cô ta cong lên cười khẩy, như thể hiểu rõ Thủy An Lạc đang muốn nói cái gì.

"Sao nào, cô nghĩ người muốn giết cô là tôi chứ gì? Hay cô cảm thấy lợi dụng sự việc lần này giết chết một Lâm Thiến Thần còn chưa đủ nên muốn kéo theo cả tôi nữa?" Viên Giai Di cười khẩy nói.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đứng dậy, chậm rãi bước lại gần phía cô ta, sau đó cúi xuống nhìn thẳng vào mặt cô ta, "Tôi chưa bao giờ nói với cô chuyện Lâm Thiến Thần đã chết cả, hơn nữa làm sao mà cô biết được Lâm Thiến Thần chết như thế nào, như thế này chẳng phải là cô đang lạy ông tôi ở bụi này, không đánh mà khai à?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 435: Viên Giai Di mách tội
Viên Giai Di ngẩng phắt lên, ánh mắt cô ta nhìn Thủy An Lạc mang theo cả sự dò xét.

Thủy An Lạc đứng thẳng dậy, đưa bình nước đã thử vừa độ cho con trai đang nhìn mình bằng đôi mắt long lanh đầy mong đợi. Trong lúc Tiểu Bảo Bối đang thỏa mãn uống nước thì Thủy An Lạc lại lên tiếng, "Viên Giai Di, nếu như cô đã muốn tôi chết, vậy thì hai chúng ta thử mở to mắt ra mà xem, xem đến cuối cùng thì ai mới là kẻ chết trong tay ai."

Hai bàn tay của Viên Giai Di siết chặt, trong lòng cô ta đang ầm ầm dậy sóng, một Thủy An Lạc như thế này thật sự nằm ngoài dự đoán của cô ta.

"Thủy An Lạc, mày có quyền gì mà đòi hạ chiến thư với tao?" Viên Giai Di nói với giọng lạnh như băng.

Thủy An Lạc đứng từ trên cao nhìn xuống liếc xéo cô ta một cái, lạnh lùng bật cười thành tiếng: "Viên Giai Di, tao chẳng có quyền gì cả, nhưng tao cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho những kẻ muốn lấy mạng của tao đâu. Tốt nhất là mày nên cầu trời khấn Phật, đừng để tao tìm thấy bất cứ chứng cứ nào chứng minh được là mày có liên quan đến chuyện này, nếu không chúng ta cứ chờ đó mà xem ai mới là người có thể cười đến cuối cùng."

"Ha ha ha..." Viên Giai Di đột nhiên cười lớn, "Thủy An Lạc, mày thực sự tưởng mình là bà Sở thật đấy à? Giết mày? Mày có đáng để tao ra tay không?"

Thủy An Lạc cau mày nghe tiếng cười đầy chế giễu của Viên Giai Di, thêm một lần nữa có thể khẳng định một vấn đề: hung thủ là Lan Hinh.

Đây chính là đáp án mà Viên Giai Di đã cho cô thông qua giọng nói đầy chế giễu của cô ta.

Tiểu Bảo Bối chớp chớp mắt nhìn mami, bàn tay nhỏ thoáng buông lỏng, bình nước trong tay rơi xuống, vừa khéo làm sao lại rơi xuống đúng đùi của Viên Giai Di.

Dám dọa nạt mami của nhóc à, đập chết con mụ xấu xa này!

"Á..."

Tuy rằng bình sữa không to lắm, nước trong bình cũng không nhiều, nhưng lại đập đúng vào chỗ mà Viên Giai Di bị bỏng, thế cho nên Viên Giai Di không chịu nổi liền hét toáng lên, giọng của cô ta vừa chói tai vừa sắc bén.

"Oa..."

Chỉ trong chớp mắt Tiểu Bảo Bối cũng khóc toáng lên, tiếng khóc của nhóc còn to hơn cả tiếng hét của cô ta nữa.

Tiếng hét đó làm nhóc giật mình sợ chết khiếp rồi đây này!

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối lùi về phía sau một bước, thấy cánh cửa văn phòng đột nhiên bật mở, người bước vào không phải là Sở Ninh Dực đang họp thì còn là ai vào đây nữa?

Thủy An Lạc hơi cụp mi mắt xuống, nhìn bình sữa đang lăn lóc dưới đất, mãi cho đến khi cái bình không lăn nữa, ánh mắt cô mới dừng lại theo.

"Chuyện gì thế này?" Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.

Thấy thư ký nói là Tiểu Bảo Bối khóc, anh liền bỏ lại đám người đang họp kia chạy về, không ngờ lại trông thấy cảnh này. Tiểu Bảo Bối khóc lặng cả người, Viên Giai Di đang ngồi trên xe lăn lúc này cũng đang sụt sịt nước mắt ngắn nước mắt dài, chỉ có mỗi cô gái kia là từ đầu đến cuối vẫn nhìn theo bình sữa.

Viên Giai Di khẽ xoa xoa lên đùi, một tay tóm chặt lấy cổ tay của Sở Ninh Dực, tủi thân nói, "Ninh Dực, đùi em đau quá!"

Thủy An Lạc cúi đầu, khẽ vỗ về cậu con trai đang khóc lóc thảm thiết của mình.

Chiếu theo độ cao mà cái bình sữa rơi xuống thì đau là cái chắc.

Tầm mắt của Sở Ninh Dực quét về phía Thủy An Lạc. Thủy An Lạc nhìn trời, nhìn đất, nhìn con trai, nhưng không hề nhìn anh.

"Ninh Dực, em vốn định đến đây tìm anh, nhưng em không biết mình đã đắc tội gì với Lạc Lạc mà vừa mới vào một cái cô ấy liền bảo em muốn hại cô ấy. Sao em phải hại cô ấy chứ? Giờ em thành ra thế này rồi còn hại cô ấy kiểu gì được?" Viên Giai Di khóc tu tu lên, nước mắt tuôn ra như cái vòi nước, không sao mà đóng lại được.

Thủy An Lạc bĩu môi, khóc lắm thế không sợ chết khát à?

Tiểu Bảo Bối lúc này khóc đến mức không thở nổi, vừa khóc vừa nấc lên, Thủy An Lạc xót con, khom người nhặt bình sữa dưới đất lên, cẩn thận lau sạch rồi mới ngẩng lên nhìn về phía Viên Giai Di vẫn khóc suốt từ nãy đến giờ.

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc bằng với ánh mắt thâm sâu, có vẻ như đang đợi lời giải thích từ cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 436: Em bảo bản thiếu gia đi bán sắc đấy à?
Bàn tay đang nắm lấy cổ tay Sở Ninh Dực của Viên Giai Di siết chặt hơn. Trong đầu cô ta đang âm thầm đánh cược với chút cảm giác áy náy cuối cùng của Sở Ninh Dực đối với cô ta, thế nên anh nhất định sẽ không bỏ mặc cô ta đâu.

"Thủy An Lạc, chuyện này là sao?" Sở Ninh Dực cau mày hỏi, chẳng phải đã bảo là đừng có tự mình ra tay rồi còn gì?

Thủy An Lạc nhìn khóe môi Viên Giai Di dần cong lên thành một nụ cười đầy tự tin. Cô cũng nhếch mép cười, nụ cười mang theo ý vị châm chọc.

Viên Giai Di thấy Sở Ninh Dực nói vậy, thầm đắc ý trong lòng, cuối cùng anh vẫn sẽ giúp đỡ cô ta mà thôi.

Thủy An Lạc hơi bĩu môi, còn tỏ ra tội nghiệp tủi thân hơn cả cô ta: "Cô Viên, thằng nhóc còn nhỏ cầm không chắc bình sữa để nó rơi vào chân cô, đó là do chúng tôi không đúng. Nhưng cô cũng đâu thể nói như vậy. Sao tôi có thể vu oan cho cô được chứ?"

So xem ai đáng thương hơn chứ gì?

Tưởng tôi không biết làm chắc?

Sở Ninh Dực thoáng nhướng mày, cô nhóc này không định giả câm giả điếc, cũng không định đối chất với cô ta, mà giờ đang chuyển qua bì xem ai đáng thương hơn đấy à?

Sở Ninh Dực đưa tay ra đón lấy Tiểu Bảo Bối đang khóc lớn, nhẹ nhàng vỗ về cu cậu.

Tiểu Bảo Bối chui vào lòng ba mình, vẫn cứ thút thít, đôi mắt to tròn vẫn ngân ngấn lệ, cánh tay nhỏ bé cứ chỉ vào Viên Giai Di, như thể đang mách với daddy, chính cái bà xấu xa này làm con sợ đấy.

"Ninh Dực..." Viên Giai Di tủi thân lên tiếng.

"Anh sẽ bảo chú Sở đưa em đến bệnh viện thay thuốc, còn về phần Lạc Lạc, chắc tại trước đó cô ấy vừa mới trải qua cơn kinh hãi kia nên có thể vẫn chưa hồi phục lại được." Sở Ninh Dực thản nhiên nói, sau đó gọi chú Sở vào.

Bảo chú Sở đưa cô ta đến bệnh viện?

Vậy còn anh thì sao?

"Ninh Dực, em..."

"Anh còn một cuộc họp, không thể đưa em đi được." Sở Ninh Dực thong thả nói, nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Bảo Bối vẫn đang thút thít. Tiểu Bảo Bối sốt cả ruột, sao cái bà xấu xa này vẫn chưa chịu đi thế này?

"Ninh Dực, anh đi cùng với cô Viên đến bệnh viện đi. Dẫu sao thì cũng tại Tiểu Bảo Bối nhà mình đập lên chân cô ấy mà." Thủy An Lạc dịu dàng nói, đôi mắt to tròn học theo con trai tỏa sáng bling bilng nhìn anh.

Sở Ninh Dực: Giả vờ đi, em cứ giả vờ tiếp đi!

Thủy An Lạc: Đi đi chứ, anh nhất định phải đi, không đi thì làm sao biết được cô ta đang diễn cái gì.

Sở Ninh Dực: Em thế này là đang bảo bản thiếu gia đây đi bán sắc đấy à?

Thủy An Lạc bại trận rút lui, cô hơi cúi cúi nhìn mũi bàn chân của mình, dù sao thì cô cũng đã xác định được hung thủ trong vụ này là ai rồi, những cái khác cô cũng không để tâm nữa.

Nhưng Tiểu Bảo Bối thì không vui, nhóc đập đấy thì sao nào, nhóc đập là vì nhóc ghét cái con mụ xấu xa này, ai bảo mụ ta tự dưng lại dọa mami của nhóc cơ.

Tiểu Bảo Bối nhoài người lên muốn quấy, Sở Ninh Dực cau mày, thấy chú Sở bước vào liền bảo ông đưa Viên Giai Di đến bệnh viện.

Viên Giai Di nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không thể tin nổi. Cô ta run rẩy nói, "Ninh Dực, anh không tin em."

Thủy An Lạc nghĩ bụng, có ngu thì mới tin cô, tưởng mình là Ảnh đế, vờ vịt kiểu gì người ta cũng không nhìn ra chắc?

Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn gương mặt ngập nước mắt của cô ta, anh vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ nói: "Giai Di, không phải là anh không tin em, chỉ là hôm nay anh thật sự có việc không thể đi được thôi."

"Vậy anh để em..."

"Chuyện đó lúc khác nói sau, đợi khi nào vết thương của em khỏi hẳn đã rồi tính." Sở Ninh Dực ngắt lời cô ta, sau đó liền bảo chú Sở đưa cô ta ra ngoài.

Quả nhiên Viên Giai Di không nói gì nữa, Sở Ninh Dực bảo chuyện đó để sau cũng có nghĩa là cô ta vẫn còn cơ hội để xoay chuyển tình thế, chứ không phải nhất định sẽ bị đẩy tới công ty của An Phong Dương.

Lúc Viên Giai Di bị đẩy ra ngoài, trên gương mặt vẫn còn vương nước mắt lại hiện lên một nụ cười đắc ý, kết quả mà cô ta mong muốn chính là cái này, cô ta muốn khiến Sở Ninh Dực vì tự trách mà giữ mình lại.

Chỉ cần cô ta ở lại được rồi, cô ta sẽ có cách để tiếp cận Sở Ninh Dực.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 437: Có khi bản thiếu gia đây lại đồng ý
Thủy An Lạc chắp hai tay sau lưng nhìn cánh cửa phòng làm việc được khép lại, sau đó liền bị Sở Ninh Dực chọc một phát rõ đau vào ót, "Đợi lát họp xong anh sẽ tính sổ với em sau."

Thủy An Lạc "ai ui" một tiếng, nhìn anh cứ thế bế luôn cả Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài.

"Này..." Thủy An Lạc cười tít mắt gọi, sau đó chỉ chỉ vào Tiểu Bảo Bối trong lòng anh, anh định mang cả Tiểu Bảo Bối đi họp cùng luôn đấy à?

Sở Ninh Dực cúi xuống đúng lúc bắt gặp cặp mắt to tròn của con trai, chắc chắn là anh bị Thủy An Lạc chọc tức đến mức ngớ ngẩn luôn rồi, không ngờ còn bế cả Tiểu Bảo Bối ra ngoài theo.

Thủy An Lạc cười há há nhìn anh. Sở Ninh Dực quay lại đặt con lại vào lòng cô, sau đó mới quay người đi ra ngoài.

Thủy An Lạc cúi xuống nhìn con trai đang cười tít mắt: "Ba con cuối cùng cũng bắt đầu hạ phàm rồi." Một Sở Ninh Dực thế này mới khiến cô cảm thấy anh là một người đàn ông bình thường, cũng biết phạm sai lầm, một người đàn ông mà cô có thể lại gần.

"A..." Tiểu Bảo Bối cúi xuống nhìn bình sữa trong tay mami, tiếc thật nhóc còn chưa uống được ngụm nào.

Thủy An Lạc lau lau bình sữa rồi đưa cho cậu nhóc. Nhưng Tiểu Bảo Bối chê bai đẩy ra, nhóc không thèm cái thứ đã đập vào con mụ xấu xa kia nữa đâu.

Khóe môi Thủy An Lạc giật giật, con trai à, chúng ta phải học theo phong cách của tài tử Giang Nam, không thể đi theo phong cách thần tiên không nếm khói lửa nhân gian của ba con được, cho nên cái thói sạch sẽ này của con là không được đâu.

Tới bữa trưa, Sở Ninh Dực họp xong liền đưa hai mẹ con ra ngoài ăn. Chỗ ăn cơm cách đó không xa, chính là một nhà hàng ở tầng dưới của tập đoàn Sở thị, Sở tổng vẫn đặt phòng riêng như cũ.

Sở Ninh Dực gọi món còn Thủy An Lạc thì chơi đùa với Tiểu Bảo Bối. Ánh mắt của nhân viên phục vụ cứ liếc mãi sang phía hai mẹ con, còn Sở Ninh Dực gọi món gì cô ta cũng không nghe rõ. Mãi cho đến khi Sở Ninh Dực không vui gõ gõ lên mặt bàn cô ta mới sực tỉnh.

Quan trọng là vị Tiểu Thái tử này thật đáng yêu quá đi mất, so kawaiii, thế mới khiến cô ta không kìm được mà quay sang nhìn chứ.

Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, Sở Ninh Dực liền vươn tay rót nước. Anh nhìn Thủy An Lạc: "Đang nghĩ gì thế?"

"Chuyện Lan Hinh ấy mà, em nhớ là mình có làm gì chọc đến cô ta đâu. Hơn nữa việc đàn anh thích ai cũng đâu phải là việc mà em có thể kiểm soát được?" Thủy An Lạc hứ một tiếng.

"Em cho anh ta hy vọng, anh ta liền từ chối tất cả những người khác, bao gồm cả Lan Hinh." Sở Ninh Dực đặt cốc trà xuống trước mặt cô, bật cười chế giễu.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, đỡ con trai đứng lên đùi mình, "Nhưng sao em cứ có cảm giác hôm nay bị Viên Giai Di chế nhạo thế nhỉ?"

"Bị chế nhạo đến mức không thể đáp trả, đành để con trai ra mặt xả giận hộ em à?" Sở Ninh Dực phụt cười.

Thủy An Lạc ngẩng lên lườm anh một cái, thôi dẹp nhé, hết cách để nói chuyện vui vẻ với nhau rồi đấy.

"Í..." Tiểu Bảo Bối nghiêng người nhìn ba mình, như đang muốn hỏi: Chuyện gì xảy ra vậy ạ?

"Xem ra giờ em cũng hiểu tại sao khi ấy Viên Giai Di lại đá anh rồi, không biết có bao nhiêu người hận không thể xé rách cái miệng độc địa này của anh cơ chứ?" Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Sở Ninh Dực ngẩng lên thản nhiên nhìn Thủy An Lạc, cái nhìn mang theo cả cơn gió lạnh thổi vù vù sau lưng.

Thủy An Lạc nuốt nước bọt đánh ực một cái, hình như cô lại nói cái gì không nên rồi thì phải.

Sở tổng bị đá, sao có thể nói những câu như thế được chứ?

Kiểu người lạnh lùng, vờ cool ngầu chuyên nghiệp như Sở tổng đây chắc chắn không thích nghe người khác nói là anh bị đá rồi.

Sở Ninh Dực nhấp một ngụm nước, sau đó từ tốn đặt cái cốc xuống, mỗi một cử chỉ của anh đều rất chậm rãi, nhưng ánh mắt của Thủy An Lạc lại không kiềm chế được mà dõi theo từng động tác của anh.

“Xé? Em thử xem? Nếu như là dùng răng của em để xé, có lẽ bản thiếu gia đây sẽ đồng ý đấy.” Sở Ninh Dực nói rất chậm, ánh mắt lại rơi xuống đôi môi cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 438: Dùng... dùng răng xé...
Dùng... dùng răng xé... xé miệng của anh á?

Trong đầu của Thủy An Lạc không kìm được mà tưởng tượng ra cái cảnh đó, sau đó mặt cô liền đỏ như gấc.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn trần nhà, quả nhiên cô của trước đây vẫn còn non lắm.

Còn nữa, ai bảo người đàn ông này kiêu ngạo, lạnh lùng chứ. Ra đây! Cô đảm bảo không đánh chết kẻ đó đâu.

Đây đâu phải là lạnh lùng kiêu ngạo. Đây căn bản là một con sói háo sắc lúc nào cũng chỉ chực đùa giỡn thả thính cộng thêm chê bai cô thì có!

"Hơn nữa, ai bảo với em bản thiếu gia đây là người bị đá?" Sở Ninh Dực hừ lạnh một cái.

"Sở tổng, Sở tổng, Sở đại thiếu, chúng ta đang nói chuyện rất nghiêm túc đấy nhé. Anh đừng có lạc đề nữa có được không?" Thủy An Lạc không định nói tiếp với anh về vấn đề này nữa, vì cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

"Chuyện đó thì có gì hay mà nói?" Sở Ninh Dực nhìn cửa phòng bật mở, nhân viên phục vụ đồ ăn đi vào.

Thủy An Lạc cúi xuống lầm bầm, Sở tổng thiếu ăn đòn, quả nhiên tất cả những lúc dịu dàng chỉ là nhất thời mà thôi!

Hơn nữa, người đàn ông này có bao giờ chịu nghe lời cô đâu chứ?

Sở Ninh Dực nhìn nhân viên phục vụ bê món lên. Chuyện này về anh sẽ giải quyết, anh không muốn cô tiếp tục nhúng tay vào chuyện này nữa.

Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, Sở Ninh Dực liền cầm đũa lên đặt vào tay cô, "Ăn cơm đi."

Thủy An Lạc vừa cầm lấy đôi đũa, điện thoại đặt bên Sở Ninh Dực đã vang lên. Sở Ninh Dực nhìn sang, là số lạ, nhưng anh biết dãy sỗ này. Anh nhíu mày không bắt máy.

Thủy An Lạc cũng liếc sang, đặt Tiểu Bảo Bối ngồi lên đùi, sau đó mới bắt đầu ăn cơm.

Nhưng mà cô vẫn rất tò mò, lẽ nào trước đây anh cũng không nghe điện của mình như thế này à?

Điện thoại của Sở Ninh Dực lại vang lên lần nữa. Anh thoáng cau mày, sau đó đặt đũa xuống cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi.

"Alo..."

Thủy An Lạc cắn cắn đũa nhìn anh nghe điện. Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà vẻ mặt anh có chút khó coi. Một lúc sau anh cúp điện thoại rồi quay sang nhìn Thủy An Lạc, "Ăn cơm đi."

Thủy An Lạc đang định hỏi anh ai đấy nhưng thấy dáng vẻ đó của anh, cô cũng chẳng dám hỏi nữa.

Cả bữa ăn, Sở Ninh Dực không nói thêm câu nào nữa, còn Tiểu Bảo Bối cũng ngoan ngoãn dựa vào lòng mẹ đánh một giấc.

Ăn cơm trưa xong, Tiểu Bảo Bối cũng đã ngủ. Sở Ninh Dực không đưa hai mẹ con cô đến công ty nữa mà về thẳng nhà luôn.

Thủy An Lạc tò mò suốt cả quãng đường, không biết rốt cuộc người gọi điện cho anh là ai, cư nhiên lại dám chọc Sở tổng lạnh lùng không vui.

Sau khi về đến nhà, Sở Ninh Dực liền vào phòng làm việc xử lý công chuyện, bảo cô đi chuẩn bị một chút để tham dự buổi tiệc quyên góp tối nay.

Thủy An Lạc bám lấy cánh cửa phòng ngủ với một đống dấu chấm hỏi trong đầu, nhìn người đàn ông kia bước vào phòng làm việc.

Tò mò, tò mò, tò mò quá đi mất.

Có điều cuộc gọi của Kiều Nhã Nguyễn cũng đến rất đúng lúc, không để cô có thời gian mà tò mò thêm nữa.

Thủy An Lạc về phòng nghe điện thoại. Giọng của Kiều Nhã Nguyễn có hơi khàn khàn, Thủy An Lạc lo lắng hỏi, "Lão Phật Gia, mày làm sao thế?"

"Không sao đâu, Lạc Lạc, tao muốn hỏi mày cái này. Mày có thân với An Phong Dương không?" Kiều Nhã Nguyễn ngồi trên giường trong ký túc xá, đôi mắt sưng đỏ cùng vành mắt đen sì, có thể thấy cô đã một đêm không ngủ rồi.

"Anh Xinh Trai á? Cũng thân." Thủy An Lạc nói. Đột nhiên nhớ ra chuyện tối hôm qua, cô dè dặt hỏi lại, "Chắc không phải là mày thích Anh Xinh Trai rồi đấy chứ? Anh ấy là người có vợ rồi đấy."

"Mày nói vớ nói vẩn cái gì thế?" Kiều Nhã Nguyễn trừng mắt nói, "Thế tao hỏi mày, mày biết nhiều về chuyện nhà anh ta không?"

"Ôi, Lão Phật Gia, chắc không phải mày thật sự..." Bị người ta gì gì rồi đấy chứ!

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 439: Hình như tên là An Kỳ Nhu
"Không phải, không phải, tao chỉ tò mò chút thôi không được hả?" Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng ngắt lời cô.

Thủy An Lạc ngồi bên mép giường, nhìn con trai đang nằm trong nôi ngủ say sưa. Cô đưa tay ra vuốt vuốt cái đầu nhỏ của thằng bé, "Tao cũng không biết gì nhiều về chuyện nhà Anh Xinh Trai đâu, nhưng vẫn xem là thân thiết với anh ấy."

"Giới nhà giàu của thành phố A này chẳng phải cũng chỉ có thế thôi sao? Cùng là người trong giới mà mày lại không biết à?" Kiều Nhã Nguyễn có hơi sốt sắng.

"Tao cũng đâu nhất định phải biết hết đâu. Họ lớn hơn tao nhiều tuổi như thế, hồi còn bé tao toàn chơi với mấy đứa bằng tuổi thôi. Cho dù là cùng giới nhà giàu với nhau thì cũng có cách biệt về tuổi tác chứ?" Thủy An Lạc trợn mắt, "Hơn nữa Anh Xinh Trai cũng lớn hơn tao nhiều mà. Tao nhớ là anh ấy có một cô em gái nhỏ hơn anh ấy hai tuổi, cũng lớn hơn tao nhiều, thế nên tao cũng đâu thể chơi với bọn họ được."

"Em gái?" Kiều Nhã Nguyễn bắt được từ khóa, cả người cô lại khẽ run lên.

"Đúng thế, hình như tên là An Kỳ Nhu thì phải." Thủy An Lạc nghiêm túc nhớ lại, "Nhưng chị ấy cũng mất từ rất lâu rồi." Thủy An Lạc thấy vui vui vì trí nhớ của mình cũng không tồi, còn nhớ được cái tên đó.

"Kỳ Nhu." Kiều Nhã Nguyễn khẽ lặp lại cái tên đó, hóa ra tên của người chị năm đó lại hay đến thế, giống y như con người chị ấy vậy.

Thủy An Lạc nghe ra sự nghẹn ngào trong giọng nói của Kiều Nhã Nguyễn, tim cô bỗng giật thót, "Lão Phật Gia, rốt cuộc mày làm sao thế? Mày đang ở đâu đấy? Giờ tao qua tìm mày luôn." Thủy An Lạc không yên tâm nói.

"Tao không sao." Kiều Nhã Nguyễn vội nói, "Mày có biết tại sao em gái anh ấy lại chết không?"

Thủy An Lạc cau mày, sao hôm nay cái con bé này toàn hỏi những chuyện quái lạ thế nhỉ.

"Chị Kỳ Nhu ấy hả? Tao cũng không rõ lắm, chỉ nhớ có một hôm lúc về nhà, trong khu nhà tao có nhiều người lắm, sau đó mẹ tao mới nói với tao là chị Kỳ Nhu hy sinh vì làm nhiệm vụ rồi. À, trước kia chị Kỳ Nhu là sinh viên của trường cảnh sát." Thủy An Lạc sợ cô không hiểu nên giải thích, "Năm đó tao mới mười ba hay mười bốn tuổi gì đấy, quên rồi, hình như vẫn còn đang học cấp hai."

Thủy An Lạc nói xong, vẫn không thấy Kiều Nhã Nguyễn ở đầu dây bên kia nói gì, không nhịn được liền hỏi: "Lão Phật Gia, mày còn đó không đấy?"

Kiều Nhã Nguyễn vội đưa tay lên lau nước mắt, "Không sao, không sao."

Cô chỉ đang nghĩ đến chuyện năm đó thôi, hy sinh vì nhiệm vụ à, nói trắng ra thì chính là do mình đã hại chết chị ấy.

"Kiều Nhã Nguyễn, giờ mày đang ở đâu? Tao tới chỗ mày ngay đây. Mẹ nó, mày đừng có chạy lung tung đấy." Thủy An Lạc càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó kỳ kỳ nên nói luôn.

"Lạc Lạc, tao không sao thật mà." Kiều Nhã Nguyễn cố gắng kìm nén không để mình bật khóc.

"Mau báo địa điểm cho tao." Thủy An Lạc lại càng thấy bất an hơn, cho nên giọng nói của cô cũng có phần mất kiên nhẫn.

"Ký túc xá."

"Mày đợi đấy, một tiếng sau tao đến." Thủy An Lạc nói rồi liền chạy thẳng vào phòng làm việc nói với Sở Ninh Dực một tiếng là cô đến trường, nói lát nữa anh tới trường tìm cô là được, sau đó liền chạy mất.

Sở Ninh Dực cau mày, nhìn Thủy An Lạc cầm điện thoại chạy mất, cô ấy đang nói chuyện với Kiều Nhã Nguyễn à?

Thủy An Lạc chạy thẳng đến trường. Lúc lên, Kiều Nhã Nguyễn bảo cô mang một két bia lên. Thủy An Lạc nghe ra sự khác thường trong giọng nói của cô, cho nên cũng không phản đối mà xách một két bia lên phòng.

Thủy An Lạc đặt bia lên bàn, thở hồng hộc quay ra đóng cửa, quay lại dựa vào cửa phì phò nói, "Nói đi, hôm nay mà không nói rõ đầu đuôi cho tao biết, thì mày rất có lỗi với số bia mà chị đây mang lên đây cho mày đấy."

Thủy An Lạc nói xong ngẩng lên liền nhìn thấy dáng vẻ đầu bù tóc rồi của Kiều Nhã Nguyễn, đầu tóc bù xù không nói, hai mắt còn sưng đỏ, miệng như thể là bị ai đó vùi dập.

Thủy An Lạc ngẩn ra, trong đầu hiện lên một đống tin tức 18+, cuống cuồng kéo lấy tay cô nàng mếu máo nói: "Lão Phật Gia, không lẽ mày bị người ta..."
 
Top