Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 440: Giờ hối hận rồi sao?
"Ai gia tát chết mày bây giờ." Kiều Nhã Nguyễn khàn giọng đẩy Thủy An Lạc một cái, sau đó đi đến bên bàn ngồi xuống, bật một lon bia ra, còn không quên hỏi một câu: "Có bị dì trông ký túc nhìn thấy không đấy?"

"Không, dì ấy không có ở đây, tao lén vác lên đấy." Thủy An Lạc nói rồi, vẫn đánh giá Kiều Nhã Nguyễn một lượt từ trên xuống dưới, sao nhìn kiểu gì cũng thấy nó giống như vừa bị người ta ấy ấy thế nhỉ.

"Nhìn, nhìn nữa có tin Ai gia đây móc luôn đôi mắt có màu đặc biệt đó của mày ra không." Kiều Nhã Nguyễn nốc bia hừ một tiếng. Vì biết trên người Thủy An Lạc vẫn còn vết thương cho nên tất nhiên Kiều Nhã Nguyễn không cho cô uống cùng mình.

"Thế mày tự nói đi, mày sao thế? Tự dưng dùng cái bộ dạng như bị ai làm nhục như thế, lại còn nhìn tao với cái ánh mắt ai oán đó nữa, đã thế còn mượn bia giải sầu, nói tao nghe xem rốt cuộc mày bị làm sao?" Thủy An Lạc nghiến răng nói, thế này thì đâu thể trách cô nghĩ nhiều cơ chứ.

"Lạc Lạc, nếu như tao nói tao chính là người đã hại chết em gái của An Phong Dương thì mày có tin không?" Nói xong, Kiều Nhã Nguyễn liền tu hết cả một lon bia.

"Mày nói vớ vẩn cái gì đấy? Lúc đấy mày mới bao nhiêu tuổi, cũng tầm tao chứ mấy, hơn nữa nhà mày cũng đâu có ở thành phố A đâu." Thủy An Lạc nằm bò ra bàn, rõ ràng là không tin Kiều Nhã Nguyễn.

Nhưng Thủy An Lạc đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô ngồi thẳng dậy nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang tiếp tục bật một lon khác tu ừng ực, "Chẳng lẽ là..."

Mẹ nói, chị Kỳ Nhu chết vì lao vào cứu người ta, chẳng lẽ...

Kiều Nhã Nguyễn cười cay đắng.

Thủy An Lạc không tin nổi bịt miệng lại, "Nhưng, nhưng sao có thể như thế được? Không phải nhà mày ở tít tận thành phố D sao? Xa xôi như thế thì sao có thể..."

Trong hành lang một bóng người từ từ bước tới, Phong Phong cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay, gọi điện thoại nhưng không cô nhấc máy, cũng không đến bệnh viện, vào thư viện cũng chẳng thấy bóng dáng cô đâu.

Thế nên anh ta đành đến ký túc xá tìm cô, Phong Phong lại một lần nữa tự nhủ với chính mình, anh ta làm như vậy chỉ vì muốn để Kiều Nhã Nguyễn yêu mình mà thôi, sau đó anh ta sẽ đá cô, đá cô một cú thật đau.

Chỉ như thế mà thôi.

Nhưng lúc Phong Phong đi đến cửa phòng ký túc xá của Kiều Nhã Nguyễn liền nghe thấy giọng nói bên trong vọng ra.

"Nghỉ hè năm lớp 7, ba mẹ tao đưa tao đến thành phố A du lịch." Kiều Nhã Nguyễn nằm bò ra bàn, trong tay vẫn nắm chặt lấy lon bia, "Nhưng tao bướng, cứ khăng khăng đòi ngồi xe bus đi chơi, vì trước giờ tao có được đi xe bus bao giờ đâu. Ba mẹ tao không cản được thế nên đành đưa tao lên xe bus ngồi thử một lần cho biết."

"Xe bus á?" Thủy An Lạc đột nhiên nhớ lại lần trước trên xe, lúc hai người nhìn thấy có người đang ăn trộm, nhưng có thế nào Kiều Nhã Nguyễn cũng không chịu cho cô nói ra.

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.

"Mày nhìn thấy ăn trộm à?" Thủy An Lạc trầm giọng nói.

"Đúng thế, tao nhìn thấy ăn trộm, hơn nữa tao còn kêu lên cơ, thế nên..." Kiều Nhã Nguyễn bật cười ha hả, giải quyết nối lon bia thứ hai, cô lại bật lon thứ ba tu tiếp.

"Chị Kỳ Nhu cũng ở trên xe à?" Thủy An Lạc hỏi, dường như cô có thể hình dung ra cảnh tượng lúc bấy giờ.

"Nếu như tao không kêu lên, thằng trộm ấy cũng sẽ không bị dồn vào đường cùng, thẹn quá hóa giận muốn giết tao. Chị ấy cũng sẽ không vì cứu tao mà bị thằng trộm kia dùng dao găm đâm trúng vào tim." Càng nói giọng Kiều Nhã Nguyễn càng khàn đi.

Thủy An Lạc vội đứng lên đi tới ôm lấy cô. Quen Kiều Nhã Nguyễn bao năm nay, cô chưa từng thấy Kiều Nhã Nguyễn như thế này bao giờ cả.

"Đấy không phải lỗi của mày mà, Nhã Nguyễn, không phải là lỗi của mày đâu." Thủy An Lạc nhỏ nhẹ khuyên cô.

Bóng dáng cao lớn ngoài cửa lảo đảo một cái rồi dựa vào tường, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm nhưng từ đầu đến cuối lại không chịu rời đi.

Hối hận rồi sao?

Nhưng tất cả cũng đã muộn rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 441: Quá khứ của Kiều Nhã Nguyễn
Khóe miệng Phong Phong lạnh lùng nhếch lên.

"Mày biết không, khi xảy ra chuyện, ba mẹ đưa tao về thành phố D trước, sau đó bọn họ đến nhà của chị ấy ở thành phố A, nhưng người nhà chị ấy lại không chịu gặp họ. Cho đến một tuần sau, có một người xuất hiện ở nhà tao, anh ta bảo ba mẹ tao đừng đến nhà anh ta nữa. Anh ta bảo ba mẹ tao giấu hết tất cả mọi chuyện về người chị kia với tao, bởi vì đây là nguyện vọng của chị ấy, chị ấy muốn tao được sống vui vẻ." Kiều Nhã Nguyễn nói xong, hoàn toàn suy sụp, khóc nấc lên trong lòng Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc ôm chặt lấy cô, cũng không kìm lòng được mà rơi lệ, thật ra cô cũng không hiểu lắm về Kỳ Nhu, nhưng trong ấn tượng của cô thì đó là một người chị rất dịu dàng.

Một người dịu dàng như vậy, lại thi vào học viện cảnh sát trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

"Nhã Nguyễn, nếu chị Kỳ Nhu muốn người nhà của mày làm vậy, chứng tỏ chị ấy cũng muốn mày sống thật vui vẻ." Thủy An Lạc nhỏ nhẹ khuyên nhủ, tiếng khóc của Kiều Nhã Nguyễn khiến cho cô tan nát hết cả cõi lòng.

Trong đầu có điều gì đó chợt lóe lên, cũng là xe bus, nhưng cô còn chưa nghĩ ra là cái gì thì đã bị tiếng khóc của Kiều Nhã Nguyễn làm cho phân tâm.

Phong Phong đứng ngoài cửa nghe tiếng khóc của Nhã Nguyễn, tâm trạng có chút xúc động, nhưng điều đó lại bị hận ý trong lòng che lấp, cô ta cho rằng khóc một lúc như vậy là có thể chuộc tội được sao?

Nếu như khóc một lần có thể khiến cho Kỳ Nhu trở lại, anh ta cam lòng khóc mù đôi mắt này.

Tiếng khóc của cô khiến anh phiền lòng. Phong Phong quyết định rời khỏi đây luôn. Anh sẽ không để chuyện này được giải quyết một cách chóng vánh như vậy đâu. Những gì Kiều Nhã Nguyễn đã nợ Kỳ Nhu, anh ta nhất định sẽ lấy lại hết.

Kiều Nhã Nguyễn gần như uống cạn hết cả bia, cuối cùng khóc mệt quá mới ngủ thiếp đi.

Thủy An Lạc nghĩ, chắc chuyện này đã đè nén cô ấy suốt bảy năm qua rồi, không ai ngờ được rằng, chuyện mà năm ấy họ cực lực muốn giấu cô ấy, cô ấy lại đều biết hết cả.

Thủy An Lạc đắp chăn cho Nhã Nguyễn xong liền ngồi cạnh. Cô gọi một cú điện cho An Phong Dương, mong anh sẽ ra mặt để nói chuyện với Kiều Nhã Nguyễn, chuyện này không còn ai thích hợp hơn anh nữa cả.

An Phong Dương nghe Thủy An Lạc kể lại, sau một lát mới mở miệng nói: "Thì ra đúng là cô bé đó."

"Anh Xinh Trai, giờ nó thật sự cảm thấy rất tự trách, cho nên em muốn..."

"Ừ, có dịp anh sẽ nói chuyện với cô ấy. Chuyện này vốn không liên quan gì đến cô ấy, là Kỳ Nhu nó..." An Phong Dương nói rồi lại ngừng lại, "Được rồi, chuyện này anh nhớ rồi."

"Cảm ơn Anh Xinh Trai." Thủy An Lạc thật lòng cảm ơn, vì Kiều Nhã Nguyễn.

"Con bé ngốc này, anh mà còn phải cảm ơn gì chứ."

Thủy An Lạc cúp máy rồi quay lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn ngủ rồi mà vẫn còn rơi lệ. Người con gái lúc nào cũng đứng ra bảo vệ cô cũng có một vết thương mà chính bản thân cô ấy cũng không vượt qua được.

Năm giờ chiều, Sở Ninh Dực đến đón Thủy An Lạc.

Thấy Sở Ninh Dực xuất hiện trong ký túc xá của mình, Thủy An Lạc khó tin nói: "Anh, sao anh vào được đây thế?" Chỗ này là ký túc xá nữ, tuy trong thời gian nghỉ hè quản lý cũng không nghiêm ngặt lắm nhưng chỉ vài ngày nữa là vào năm học rồi, đáng ra bác gái quản lý đã phải rung chuông cảnh báo từ sớm rồi chứ nhỉ.

Sở Ninh Dực nhíu mày đánh giá căn phòng sặc mùi bia của Thủy An Lạc, đây là lần đầu tiên anh tới đây.

Ký túc xá có bốn người ở, anh nhớ Thủy An Lạc từng kể, ngoại trừ Kiều Nhã Nguyễn ra, ngay cả hai người bạn cùng phòng còn lại cũng từng bàn tán sau lưng cô, vậy nên khi nhìn quanh căn phòng, gương mặt anh có chút khó chịu.

Ánh mắt rơi vào chiếc giường đối diện với giường của Kiều Nhã Nguyễn, bên trên có hai con gấu con, nhìn có chút quen thuộc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 442: Gấu con
Thủy An Lạc nhìn theo ánh mắt của anh, vội bước tới cản lại tầm nhìn của anh: "Này, nhìn cái gì mà nhìn hả?"

Sở Ninh Dực vươn tay đẩy nhẹ cô ra, đi tới cầm lấy hai con gấu con kia lên, "Đây là..." Là hai con gấu được đặt trên giường ngày bọn họ kết hôn thì phải. Lần đầu tiên nhìn vào phòng tân hôn, anh nhớ mình từng vô cùng khinh bỉ hai con gấu nhỏ này. Sau đó thì không thấy tăm hơi chúng đâu nữa, anh còn tưởng là người hầu đã dọn đi rồi.

Thủy An Lạc vội giật hai con gấu lại, ôm trong lòng mình quay lưng về phía anh ấp úng nói: "Không phải."

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, giữa hai hàng lông mày có chút ý cười. Anh từ từ bước tới sau lưng cô, hơi cúi người xuống ghé bên tai cô nói: "Không phải cái gì? Anh đã nói gì đâu?"

Thì ra, cặp gấu này đã được cô mang đi.

Thủy An Lạc rụt cổ, muốn thoát khỏi hơi thở mờ ám của anh, nhưng phần hông lại đột nhiên bị bàn tay của anh ôm lấy.

Sở Ninh Dực hơi dùng sức, Thủy An Lạc vốn định thoát thân lại ngã thẳng vào ngực anh, lưng cô dính sát vào lồng ngực săn chắc của anh.

Hai tay Sở Ninh Dực vẫn giữ lấy eo cô, anh gác cằm lên vai cô, ghé bên tai cô nói thì thầm: "Sao lại mang đôi gấu này đến đây?"

Để nhìn vật mà nhớ người, nhớ đến anh không được à?

Thủy An Lạc căm tức nghĩ, người đàn ông này lần nào cũng dùng cái giọng điệu mờ ám gấp bội lần để hỏi cô, nhưng lần nào cô cũng không chống đỡ nổi, chẳng có chút tiền đồ nào cả.

Thủy An Lạc ôm chặt đôi gấu trong ngực, cặp mắt to đảo quanh, đang suy nghĩ xem nên trả lời lại câu hỏi của anh thế nào.

Cánh cửa phòng một lần nữa bật mở, bờ môi đang đặt lên gò má của cô thoáng dừng lại chốc lát, ngay cả hàng lông mày mới giãn ra cũng nhíu lại.

Anh không kìm được thầm chửi kẻ vừa đến một câu, hôm nay anh đã bị quấy rầy đến hai lần rồi đấy.

Sở Ninh Dực từ từ buông Thủy An Lạc ra, định quay đầu lại nhìn xem kẻ không có mắt kia là ai?

Mà người đang đứng ở cửa, không phải Phong Phong thì là ai được nữa?

Phong Phong mặc một bộ quần áo màu xám tro, trên gương mặt tinh xảo hiện lên ý cười, có điều nét cười này chưa chạm tới đáy mắt.

Anh ta khoanh tay đứng tựa trước cửa nhìn bọn họ, không hề nghĩ rằng chuyện quấy rối người ta thân mật này là một hành vi bất lịch sự.

Thủy An Lạc nhìn hai tên yêu nghiệt hai bên, một lần nữa mắng bác gái quản lý một lần nữa, bác đã lớn tuổi như vậy rồi, sao còn mê trai đến mức này chứ, hai tên này nói vào là vào được à?

Ánh mắt Phong Phong tia tới mấy chai bia lăn lóc trên bàn và cả cô nàng đang ngủ say như chết trên giường, lông mày nhíu lại, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ bực bội.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, ánh mắt như một con dao sắc nhìn Phong Phong một cách thâm thúy.

Phong Phong làm như hoàn toàn không trông thấy ánh mắt của Sở Ninh Dực, chỉ cất bước đi vào, sau đó sờ lên đống vỏ bia trên bàn, chậm rãi nói: "Nếu như chị dâu không muốn phải giải thích với quản lý những lon bia này từ đâu tới thì tốt nhất là nên đi ngay bây giờ đi."

Đe dọa!

Đây chính là đe dọa trắng trợn!

Nhưng nếu bị bác gái đó biết cô mang bia vào ký túc xá thì chắc cô sẽ lại bị ghi tội mất.

Thủy An Lạc không yên tâm dặn Phong Phong nhất định phải chăm sóc tốt cho Kiều Nhã Nguyễn, sau đó mới đi theo Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực bất đắc dĩ nhìn cô vợ thiếu đầu óc của mình, có anh ở đây, sao có thể để cho cô bị ghi tội được chứ, tiếc là cô hoàn toàn không hề nghĩ tới điều đó.

Lúc xuống lầu rồi Thủy An Lạc vẫn cảm thấy không yên tâm: "Sao em cứ có cảm giác mình đã giao Lão Phật Gia cho một con sói thế nhỉ?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 443: Cuộc gọi của Mặc Lộ Túc
Sở Ninh Dực mở cửa xe đẩy cô vào: "Chuyện của họ để họ tự hành hạ nhau đi."

Hiện giờ Sở Ninh Dực rất ghét sự tồn tại của Kiều Nhã Nguyễn, tuy mới đầu chính cô ấy là người dạy cho anh biết làm sao để nhìn rõ tình cảm của mình.

Nhưng cũng vì đã nhìn thấu tình cảm của mình cho nên Sở Ninh Dực lại càng không thích Thủy An Lạc luôn đặt Kiều Nhã Nguyễn vào nơi quan trọng nhất trong lòng.

Thủy An Lạc sờ sờ cằm, ngẩng đầu nhìn về phía ký túc xá, một lúc sau mới vỗ đùi một cái: "Không đúng, rõ ràng Sở tổng nhà em ghê gớm hơn anh ta mà, sao em phải sợ anh ta chứ?"

Sở Ninh Dực bước lên xe, lạnh lùng liếc cô một cái, trong lòng lặng lẽ bồi thêm một câu: Bởi vì em là đồ ngốc.

Sau đó anh bảo chú Sở lái xe đi.

Sau khi lên xe rồi Thủy An Lạc mới phát hiện ra anh cũng mặc một bộ thể thao màu trắng, rất hợp với bộ đồ thể thao cô đang mặc. Bởi vì vết thương trên người cho nên cô không thể mặc lễ phục được, vì thế Sở Ninh Dực cũng phối hợp với cô, anh cũng không mặc vest.

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ, sự bất mãn trong lòng trong nháy mắt liền tiêu tan hết. Cô cười tít mắt dựa đầu vào vai anh: "Sở tổng, anh định mở tiệc rượu theo style thể thao à?"

Một buổi tiệc trang trọng, không biết đến khi họ bước vào sẽ thành thế nào đây?

Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc cô một cái, vậy ra bây giờ cô ấy mới chú ý đến hôm nay anh mặc gì hả?

Chẳng lẽ trong mắt cô anh không có chút cảm giác tồn tại nào đến thế cơ à?

Cô nàng này... đáng ăn đòn.

"Tâm trạng tốt hơn chưa?"

Thủy An Lạc lắc đầu, lúc này tuy cô có cảm động vì Sở Ninh Dực đã nghĩ cho mình, nhưng chuyện của Kiều Nhã Nguyễn vẫn khiến cô thấy rất thương tâm.

"Không ngờ cái chết của chị Kỳ Nhu lại liên quan đến Lão Phật gia."

Sở Ninh Dực tựa vào ghế, một tay vỗ nhẹ sau lưng cô, không nói gì.

"Phải rồi, trưa nay ai gọi cho anh thế?" Buổi trưa cô vẫn chưa hỏi, nhưng bây giờ thấy tâm trạng của anh khá tốt, chắc là không giận nữa rồi nhỉ.

Sở Ninh Dực thấy cô hỏi vậy, hơi nhíu mày, nghĩ đến những chuyện nói trong điện thoại và cả những gì anh điều tra được chiều hôm nay, anh thấy thật phiền lòng.

Cuộc điện thoại buổi sáng là do Mặc Lộ Túc gọi, rất đơn giản, chỉ là báo cho anh biết tình trạng của Thủy Mặc Vân, nhưng câu nói tiếp theo lại càng đơn giản hơn: Không thấy ông ấy đâu nữa rồi!

Và anh thì hiểu rõ ý của Mặc Lộ Túc, trên đời này Thủy An Lạc ghét nhất việc mình bị bỏ rơi.

Mà cách làm này của Thủy Mặc Vân chẳng khác nào lại vứt bỏ Thủy An Lạc thêm một lần nữa. Mặc Lộ Túc nói chuyện này với anh là bởi vì nói chuyện này cho Thủy An Lạc biết là một việc rất khó khăn.

Anh vừa mới khiến Thủy An Lạc buông lỏng phòng bị với anh được một chút, Mặc Lộ Túc lại nói chuyện này cho anh, sau đó bắt anh chính miệng nói cho Thủy An Lạc rằng cô ấy lại bị ba mình vứt bỏ.

Khóe miệng Sở Ninh Dực hơi nhếch lên, mang theo vẻ giễu cợt.

Mặc Lộ Túc có tính toán gì, anh đều nhìn thấu cả.

Một khi anh nói chuyện này cho Thủy An Lạc biết thì chuyện khi ấy chuyện anh bỏ rơi cô cũng sẽ lại bị khơi ra.

Kết quả sẽ thế nào?

Mối quan hệ vừa mới hòa hoãn của bọn họ sẽ thay đổi ra sao?

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, lúc thấy anh nhếch miệng nở một nụ cười chế giễu liền cảm thấy thật kỳ lạ.

"Không có gì, chuyện công việc thôi." Vậy nên, Sở Ninh Dực vẫn chọn sẽ giấu chuyện này đi.

Chuyện làm ăn của anh đương nhiên Thủy An Lạc sẽ không hỏi đến, vậy nên cô liền ngả đầu lên vai anh nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chiếc xe đi thẳng đến hội trường, chú Sở dừng xe trước cửa, chờ hai người xuống xe rồi mới đánh xe đến bãi đỗ xe.

Buổi tiệc lần này do Sở Thị chủ trì, mục đích là để quyên góp tiền ủng hộ cho vùng thiên tai.

Trong hội trường la liệt trai xinh gái đẹp, hầu như ai cũng mặc trang phục dự tiệc cả, nhất là mấy cô gái. Lúc biết Thủy An Lạc còn chưa có tin xác thực, ai nấy cũng đều ăn bận trang điểm cho mình thật xinh đẹp.

Chỉ tiếc, lúc Sở Ninh Dực khoác tay Thủy An Lạc bước vào thì tất cả mọi người đều sững sờ, kinh ngạc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 444: Con gái không nên dữ dằn như vậy
Cô gái đang mỉm cười xinh xắn trong vòng tay của Sở Ninh Dực kia không phải người đã kêu "ba nó à" ở hiện trường xảy ra tại nạn thì là ai?

Cố Thanh Trần mặc một bộ lễ phục màu xanh nhạt, nhìn thấy quần áo của hai người liền trợn trừng mắt, hai người này đến tham gia buổi tiệc quyên góp thật hay là đến để phá hoại đây hả?

"Xin mọi người yên lặng một chút." Cố Thanh Trần đứng lên phía trước, nói vào mic, "Lần quyên góp này là do Sở Thị chúng tôi đích thân kêu gọi. Số tiền quyên góp được sẽ được sử dụng cho việc xây dựng lại khu vực gánh chịu thiên tai. Chắc hẳn mọi người đều đã xem tin tức trong thời gian vừa qua. Vợ cũ kiêm vợ chưa cưới của Tổng giám đốc chúng tôi - cô Thủy An Lạc đã từng nói, hành động này là để thực hiện lý tưởng sống cao đẹp, hướng tới đỉnh cao của cuộc đời, cho nên tập đoàn Sở Thị chúng tôi cũng lấy danh nghĩa này để hoàn thành việc quyên góp lần này."

Đống thức ăn cho chó này, mọi người chỉ có thể khen một câu "rắc hay lắm".

Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại với chuyện Thủy An Lạc còn sống, hơn nữa còn sống rất khỏe mạnh, Sở tổng người ta đã dựa vào nhân cách vĩ đại của vợ trước mà hoàn thành đỉnh cao cuộc sống một lần nữa rồi.

Đống thức ăn cho chó này, họ phải đớp hết chứ còn biết làm sao giờ!

Cố Thanh Trần nói xong, Thủy An Lạc liền dụi đầu vào vai Sở Ninh Dực, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Sở phu nhân còn trẻ đã có giác ngộ như vậy thật là hiếm có. Số tiền này dù nói thế nào cũng phải góp." Một người đứng phía trước, sau khi hết kinh ngạc liền cười ha hả mở miệng nói.

"Sở tổng và Sở phu nhân bao giờ mới tái hôn? Thế này là mượn cớ quyên tiền bắt chúng tôi ăn một vốc thức ăn cho chó rồi đấy." Một người khác cười nói.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô nàng đang dính lên người mình, thấp giọng nói: "Chỉ cần cô ấy đồng ý, lúc nào cũng được."

"Ai da, vậy là Sở phu nhân còn chưa đồng ý sao?" Những người kia kinh ngạc nhìn Thủy An Lạc, tựa như không ngờ kết quả lại là như vậy.

Thủy An Lạc ngẩng đầu, hung hăng trừng anh một cái, tên này chắc chắn là cố ý đây mà.

"Nhưng Sở tổng chỉ quyên góp có năm trăm vạn, liệu có phải hơi keo kiệt rồi không?"

Vào lúc Thủy An Lạc đang trừng mắt nhìn Sở Ninh Dực, giọng nói của Lạc Hiên đột nhiên vang lên, chỉ có điều giọng nói này mang theo chút lạnh lùng.

Thủy An Lạc chớp mắt, sau đó quay lại nhìn người đàn ông đang bước vào. Lạc Hiên, người con trai yêu nghiệt của ba dượng cô, thiếu chút nữa cô đã quên mất sự tồn tại của anh ta rồi.

Lạc Hiên bước lên một bước, hai tay đút trong túi quần, bộ vest trắng bao bọc lấy dáng người cao thon của anh, gương mặt tuyệt sắc mang theo chút ý cười lạnh nhạt.

Bởi vì anh ta hoàn toàn không thể lường được việc mình sẽ bị Sở Ninh Dực lừa, đã thế còn bị lừa lâu như vậy.

Cố Thanh Trần bước từ trên bục xuống, nhíu mày nhìn người đàn ông vừa bước vào, "Xin hỏi vị tiên sinh này, anh có thiệp mời không?"

Lạc Hiên nhìn Cố Thanh Trần từ trên xuống dưới, tựa như đang đánh giá cô.

Sắc mặt Cố Thanh Trần thoáng lạnh, "Thưa anh, xin hỏi thiệp mời của anh đâu?"

Lạc Hiên hơi cúi đầu, đột nhiên vươn tay nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng nói: "Con gái không nên dữ dằn như vậy đâu."

"Lạc Hiên." Sở Ninh Dực vươn tay kéo Cố Thanh Trần ra đằng sau mình, sau đó đẩy Lạc Hiên một cái, "Chú ý đến cử chỉ của anh một chút."

Thủy An Lạc cũng bị màn này dọa cho khiếp người. Lạc đại gia chạy đến đây để đùa bỡn con gái nhà người ta à?

"Anh làm gì thế hả?" Mất mặt cũng là mất mặt con trai của ba dượng mình, Thủy An Lạc bước qua kéo tay anh ta lại, bực bội nói.

"Lạc Hiên, anh ta chính là Lạc Hiên?" Trong đám đông kia có người bỗng thốt lên.

Lạc Hiên?

Cố Thanh Trần từ từ ngẩng lên, nhìn người đàn ông vừa đùa bỡn mình, ánh mắt hơi lóe lên. Người đàn ông mà được cả giới truyền thông ca tụng là ngòi bút đoạt mệnh, hôm nay theo cô thấy thì chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 445: Ba nghìn van thế nào?
Cố Thanh Trần nhìn anh ta, cô ta đẩy anh họ mình ra, sau đó bước lên đứng trước mặt Lạc Hiên.

Thủy An Lạc cảm thấy có một bóng đen trước mặt, không kìm được ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Cố Thanh Trần mặc một bộ lễ phục màu xanh nhạt, dáng người cô ấy rất đẹp. Chí ít Thủy An Lạc cũng không kìm được mà cúi xuống nhìn nơi nào đó của mình, ngay cả đến lúc có sữa cũng không bằng người ta, mất mặt quá.

Mấu chốt là, trên người Cố Thanh Trần có loại khí chất giống như Sở Ninh Dực, gương mặt tinh xảo của cô ấy ẩn chứa một vẻ cao ngạo át người.

Thủy An Lạc âm thầm than, thế này mới đúng là một phụ nữ mạnh mẽ chứ.

Cố Thanh Trần hơi nhếch miệng, lại bất ngờ vươn tay nâng cằm Lạc Hiên lên, "Vị tiên sinh này, đàn ông không nên háo sắc như vậy, dễ bị đánh lắm." Cố Thanh Trần nói xong, vung tay lên định đánh xuống.

Thân thể Thủy An Lạc không nhịn được mà run lên một cái, còn chưa kịp phản ứng, người đã bị Sở Ninh Dực kéo vào lòng.

Cố Thanh Trần vừa vươn tay lên đã bị bắt lấy. Thủy An Lạc quay đầu lại, chớp mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng không nhịn được mà vỗ tay cho Cố Thanh Trần.

Sở Ninh Dực thấp giọng nói bên tai cô: "Cùng là phụ nữ, em không thấy tự ti à? Gặp chút chuyện cũng chỉ giỏi để người ta bắt nạt mình thôi."

Thủy An Lạc ngẩng đầu trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn Sở Ninh Dực, sau đó nghiêm túc nói: "Đấy là tại cô ấy không có đàn ông bên cạnh."

Tiếng của Thủy An Lạc không hề nhỏ chút nào.

Tất cả phụ nữ có mặt ở hội trường đền nghiến răng nghiến lợi, muốn cắn chết cô quá đi mất.

Còn Cố Thanh Trần đang đứng trên đôi giày cao gót mười phân cũng lảo đảo, ngã nhào vào người Lạc Hiên.

Lạc Hiên vươn tay, ôm lấy eo, đỡ lấy thân thể mất thăng bằng của cô.

Chỉ một câu nói của Thủy An Lạc thôi cũng đã khiến tâm trạng Sở Ninh Dực trở nên tốt vô cùng, "Thế em có đàn ông à?"

"Chẳng lẽ không phải có anh đấy sao?" Thủy An Lạc cười tít mắt nói.

Shhhh...

Xung quanh lần thứ hai vọng đến tiếng hít khí và nghiến răng.

Khoe khoang yêu đương thế này, có để cho người ta sống nữa không?

Hai người muốn mọi người tới quyên tiền hay tới ăn thức ăn cho chó đây hả!

Sở Ninh Dực vươn tay vòng qua eo cô. Cô nhóc này hôm nay thông minh ra rồi, câu nào câu nấy đều khiến anh hài lòng hết.

Cố Thanh Trần được đỡ lấy liền nhanh chóng đẩy Lạc Hiên ra, quay đầu lại trừng mắt nhìn hai kẻ đang rắc thức ăn cho chó kia, sau đó mới quay lại nhìn về phía Lạc Hiên, "Nếu anh Lạc đây đã nghĩ là Sở Thị bỏ ra năm trăm vạn vẫn còn ít, vậy anh định quyên góp bao nhiêu?"

Năm trăm vạn, nếu là quyên góp thì không phải là một con số nhỏ.

Khóe miệng Lạc Hiên hơi nhướng lên, tầm mắt lại hướng về phía Sở Ninh Dực, chậm rãi mở miệng: "Ba nghìn vạn, thế nào?"

Lạc Hiên vừa dứt lời, cả hội trường đều như chết lặng.

Ba nghìn vạn, gấp sáu lần con số của Sở Thị.

Sở Ninh Dực bỗng cảm thấy căng thẳng, anh ngẩng đầu đối diện với ánh mắt chế giễu của Lạc Hiên.

Thủy An Lạc cảm thấy được sự khác thường của Sở Ninh Dực, cũng không kìm được mà ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Hiên. Ba nghìn vạn thực sự là rất nhiều, hơn nữa còn nhiều đúng bằng số tiền mà người ta muốn lấy mạng cô.

Ba nghìn vạn, đó là tiền mua mạng của Thủy An Lạc.

Con số Lạc Hiên vừa thốt ra, không đơn giản chỉ là một số tiền quyên góp.

Vậy ra anh ta biết rồi à.

"Được, Vậy Sở Thị sẽ quyên góp năm nghìn vạn." Sở Ninh Dực chậm rãi mở miệng.

Lạc Hiên nhìn thẳng vào anh, khóe miệng vẫn nhếch lên.

Có người dùng ba nghìn vạn để mạng của Thủy An Lạc, vậy anh dùng năm nghìn vạn để bảo vệ mạng sống của cô, thậm chí kể cả nhiều hơn cũng được.

"Tổng giám đốc..." Cố Thanh Trần bỗng quay phắt lại, nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không thể tin nổi, Sở Thị không thiếu chút tiền này, nhưng quyên góp với con số đó, ai mà theo kịp được chứ?

Sở Ninh Dực chẳng buồn để ý đến Cố Thanh Trần mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lạc Hiên.

Vào lúc cả hội trường ồ lên, ngoài cửa bỗng xuất hiện một bóng người.

Lan Hinh đẩy một chiếc xe lăn bước vào. Trên xe là một bé trai bị băng bó khắp người. Cậu bé nhìn không lớn lắm, đôi mắt to đảo quanh hội trường tựa như đang tìm ai đó, cho đến khi nhìn thấy Thủy An Lạc trong đám đông, khóe miệng cậu bé mới giương lên.

"Cô ơi..."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 446: Lan Hin quyên tặng
Cậu bé kia lớn tiếng kêu lên, khiến cho tất cả mọi người ở hội trường đều phải nhìn qua.

Thủy An Lạc cũng quay lại, nhưng đập vào mắt lại là Lan Hinh trước tiên.

Cô ta đẩy cậu bé tới, khóe miệng hơi nhếch lên: "Lạc Lạc..."

"Đàn chị." Thủy An Lạc bình ổn lại tâm trạng, từ tốn mở miệng chào, sau đó mới cúi đầu nhìn về phía cậu bé đang ngồi trên xe lăn.

"Sao thế, em không nhớ cậu bé này à? Đây chính là đứa bé em đã cứu ngày hôm đó đấy." Lan Hinh mở miệng cười nói, "Biết hôm nay có buổi quyên góp nên cậu bé cứ mong chị có thể dẫn đến gặp em."

Thủy An Lạc bấy giờ mới cúi đầu nhìn kỹ. Đêm hôm đó mưa to quá, trời lại tối đen như mực, cô căn bản không chú ý đứa bé kia trông như thế nào. Hôm nay nhìn mới thấy, cậu nhóc này cũng thật đáng yêu.

Thủy An Lạc ngồi xuống có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhìn cậu, "Con đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Cậu bé gật đầu, vươn tay muốn cầm lấy tay Thủy An Lạc. Cô vội vàng nắm lấy tay cậu nhóc. Cậu liền xấu hổ cười, "Con cảm ơn cô."

Thủy An Lạc nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu nhóc: "Con không sao là tốt rồi." Thủy An Lạc nói xong, không yên tâm ngẩng đầu nhìn về phía Lan Hinh, chỉ có điều ý cười khi nhìn cậu nhóc kia đã thu lại, thay vào đó là một nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Đàn chị, vết thương của thằng bé không sao chứ?"

"Không sao, nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa là ổn, sau đó có thể về được rồi, tiếc là giờ cũng chẳng còn nhà nữa." Lan Hinh bất đắc dĩ nói.

Lạc Hiên và Sở Ninh Dực đồng thời nhìn về phía Lan Hinh, có điều không hề mở miệng.

Thủy An Lạc trấn an nói: "Nhà không còn có thể xây lại, chỉ cần người còn sống là tốt rồi, chị nói có đúng không?"

Lan Hinh gật đầu.

Cậu bé kia cũng gật đầu theo, quay lại nhìn Thủy An Lạc xấu hổ cười cười, "Cô ơi cô có khỏe không? Mọi người nói cô đã xảy ra chuyện, nhưng con không tin."

"Sao lại không tin?" Cô quả thực đã xảy ra chuyện, nhưng luôn có một người sẽ tìm thấy cô ngay lập tức.

Thủy An Lạc nghĩ vậy rồi quay đầu lại nhìn người đàn ông đứng sau mình.

Sở Ninh Dực vươn tay đặt lên vai cô, nhìn vào mắt cô, trong ánh mắt chứa đựng tình cảm sâu đậm.

Cố Thanh Trần thầm gắt một tiếng: "Lại nữa rồi."

"Bởi vì cô là người tốt, cô là anh hùng." Cậu nhóc nghiêm túc nói.

Thủy An Lạc vươn tay xoa đầu cậu bé. Cô đứng dậy quay lại nhìn Sở Ninh Dực mang theo chút đắc ý, bởi vì lần trước khi cô nói mình đã cứu sống được người, thế mà lại bị Sở tổng mắng cho một câu, kêu cô thấy tự hào lắm đấy à.

Nhưng giờ cô cảm thấy rất tự hào!

Trong lúc Thủy An Lạc và cậu bé kia nói chuyện, Lan Hinh lấy một tờ chi phiếu từ trong túi xách ra, sau đó đưa cho Cố Thanh Trần, "Tiền không nhiều lắm, cứ coi như chút lòng thành của chị, hơn nữa Lạc Lạc cũng vì chị nên thiếu chút nữa mới xảy ra chuyện, chị vẫn thấy day dứt lắm."

Lan Hinh nhìn Thủy An Lạc với vẻ áy náy.

Cố Thanh Trần nhìn con số bên trên, tấm tắc nói: "Quả nhiên là người hào phóng."

Sở Ninh Dực liếc một cái, thản nhiên mở miệng: "Ba của Lan Hinh là thương nhân giàu có ở Pháp, chút tiền đó chẳng đáng là gì với cô ấy đâu."

Thủy An Lạc mỉm cười, không nói gì, có điều ẩn sâu dưới cặp mắt hơi rũ xuống là chút trào phúng.

"Giàu có thì không tính, nhưng chút tiền này thì vẫn có." Lan Hinh mỉm cười nói.

Lạc Hiên lạnh lùng liếc qua cô ta một cái, hơi nhếch miệng, "Lan tiểu thư có phải đã cầm nhầm chi phiếu rồi không, rõ ràng trên này ghi thiếu mất một số không rồi thì phải?"

Giọng nói của anh ta nhẹ bẫng, Sở Ninh Dực cúi đầu, tầm mắt rơi xuống đầu ngón tay đang run nhẹ của Lan Hinh.

Lan Hinh khống chế những ngón tay đang run rẩy của mình, quay đầu lại mỉm cười nhìn Lạc Hiên, "Thì ra là anh Lạc. Lan gia nhà chúng tôi đương nhiên đâu thể sánh với Lạc gia được, ba nghìn vạn này, tôi thực sự không bỏ ra nổi."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 447: Ngụy trang
Lan Hinh nói có vẻ bất đắc dĩ, thậm chí còn có chút áy náy.

Lạc Hiên hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Cố Thanh Trần cười nhạt: "Lạc thiếu gia, anh tưởng cả thế giới này đều là nhà anh chắc? Có tiền sao anh không quyên góp ba trăm tỷ đi luôn đi?"

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực, hai người này định kết thù với nhau đấy hả?

Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ lên vai Thủy An Lạc, thân là chủ nhà nhưng lại không hề đứng ra nói đỡ gì cho Lan Hinh cả.

"Thôi bỏ đi, chắc anh Lạc đây cũng chỉ vô tình nói vậy thôi." Lạc Hinh khéo léo nói, sau đó cúi đầu nhìn đứa bé: "Giang Hành, giờ đã gặp được cô rồi, chúng ta cũng nên quay về viện thôi."

Cậu bé gật đầu, sau đó kéo tay Thủy An Lạc nói: "Cô ơi, cô phải chú ý chăm sóc bản thân cho tốt nhé. Sau này khi lớn lên con nhất định cũng sẽ giống như cô, cố gắng giúp người khác bằng hết sức của mình." Đứa bé kiên định nói.

Thủy An Lạc mỉm cười gật đầu, cô cúi xuống xoa đầu cậu: "Đi đi, đợi hai ngày tới đi làm rồi cô sẽ tới thăm con."

Trước khi đi Lan Hinh còn quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc, có chút lo lắng nói: "Lạc Lạc, tụ máu cũng không phải là vết thương nhỏ đâu, em phải chú ý vào đấy."

"Vâng, em cảm ơn." Thủy An Lạc mỉm cười đáp.

Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn Lan Hinh bước đi, ánh mắt càng trở nên thâm thúy.

Biểu hiện của cô ta quá mức bình thường, nhưng trong mắt Sở Ninh Dực thì lại không hề bình thường chút nào.

Bởi vì, anh và Lan Hinh là cùng một loại người.

Thủy An Lạc nhìn Lan Hinh bỏ đi, một lát sau mới thu hồi tầm mắt, thu lại hận ý toát ra từ người mình.

"Thấy chưa, em đã cứu được một đứa bé đấy." Thủy An Lạc cười tít mắt ôm lấy cánh tay Sở Ninh Dực tranh công.

Cô mím môi, sao tên này lại nhìn theo bóng lưng của bà chị khóa trên kia đến đờ ra như thế chứ?

Ai không biết còn tưởng anh để ý đến Lan Hinh rồi đấy?

Nhưng Thủy An Lạc biết anh đang nhìn gì, tựa như đó cũng là điều mà cô đang tò mò.

Một người đàn bà lòng dạ rắn rết, sao có thể ngụy trang bản thân tốt đến vậy?

Thủy An Lạc hiếu kỳ, cho nên lại nhìn sang Sở Ninh Dực.

Anh đưa tay lên xoa đầu cô, cô gái này nhà anh, vẫn còn ngốc lắm.

Thế nên chuyện này cứ để anh tự mình giải quyết đi.

Nói chung, anh sẽ không để cho bất cứ kẻ nào mảy may thương tổn đến cô.

Lạc Hiên nhìn hai người đứng cách đó không xa, khóe miệng hơi nhếch lên, cuối cùng xoay người rời khỏi bữa tiệc.

Sở Ninh Dực nhìn anh ta bước đi, lại thấy ít nhiều cũng phải cảm ơn anh ta đã đến, giúp anh hoàn toàn chứng thực được một việc.

Buổi tiệc quyên góp tiến hành rất thuận lợi, ngoại trừ việc đám con gái ăn mặc đỏm dáng kia không có đất dụng võ nên cô nào cũng nhìn Thủy An Lạc chằm chằm, hận không thể cắn chết cô ra.

Sự xuất hiện phô trương của Thủy An Lạc nhất thời lại dâng lên một làn sóng lớn tại thành phố A.

Có điều lúc Hà Tiêu Nhiên đọc được tin này thì lại thấy không vui, nếu còn sống tại sao không nói một tiếng? Hại họ phải lo lắng lâu như vậy.

Sở Mặc Bạch thấy vợ tức giận liền kéo bà đến bên cạnh an ủi, "Bà thật sự nghĩ là hai đứa nó cố tình không nói cho bà biết đấy à? Chắc chúng nó cũng có nguyên nhân của mình nên mới trốn như vậy, biết đâu giờ mọi chuyện đã được giải quyết xong hết rồi thì sao?"

"Nó thì có chuyện gì?" Hà Tiêu Nhiên hậm hực nói.

Bởi vì chuyện của Lâm Thiến Thần bên phía cảnh sát vẫn xử lý trong yên lặng, chỉ biết là có kẻ bắt cóc xông vào đồn cảnh sát nhưng lại không nói rõ là vì lý do gì, thế nên tất nhiên cũng không ai biết mấy ngày qua Sở Ninh Dực đã lợi dụng truyền thông để làm những gì.

Sở Mặc Bạch biết, nhưng lại chỉ lẳng lặng nhìn.

Giờ xem ra, con trai ông đang làm rất tốt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 448: Nói cho con bé biết, mẹ của con anh hơi ngốc
"Nếu bà lo lắng thì mai bảo hai đứa nó về ăn cơm, đến lúc đấy hỏi rõ cũng chưa muộn mà." Sở Mặc Bạch nói xong liền tắt ti vi đi.

"Sao hả, ông biết gì rồi?" Hà Tiêu Nhiên nheo mắt nhìn chồng mình.

Sở Mặc Bạch trưng ra vẻ mặt vô tội: "Phu nhân nói vậy là có ý gì, vi phu bao nhiêu ngày qua không phải đều ở bên cạnh phu nhân hay sao? Làm sao mà biết được?"

Hà Tiêu Nhiên tức giận trừng ông một cái, sau đó xoay người đi lên lầu.

Sở Mặc Bạch ngồi tựa lưng vào sofa, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Con trai ông rất thông minh, nhưng có lúc thông minh quá ngược lại cũng sẽ bị thông minh hại.

***

Trong suốt buổi tiệc, Sở Ninh Dực không hề buông Thủy An Lạc ra, cho dù là đi toilet, anh cũng đi theo, có điều sẽ đứng chờ ở ngoài cửa.

Cho đến khi Cố Thanh Trần không nhìn nổi nữa, phải chạy thẳng đến cửa phòng vệ sinh tìm người, "Em bảo này, anh có cần phải như thế không? Làm như ai ăn thịt được chị ấy không bằng?"

Cố Thanh Trần nghĩ cô sắp không nhận ra ông anh họ này mất rồi. Giờ thậm chí cả chuyện mất mặt thế này mà anh ấy cũng làm cho được, cô còn có thể nói gì nữa đây?

Sở Ninh Dực tựa vào tường, chẳng thấy có gì không ổn cả, anh phải khiến Thủy An Lạc tin tưởng hoàn toàn vào anh trước khi cô biết chuyện của Thủy Mặc Vân. Chỉ có như thế, cô mới không cảm thấy sợ hãi vì bị bỏ rơi nữa.

"Khó nói lắm, vợ anh chỉ có một, lỡ đâu bị đám người các em bắt nạt thì sao?" Sở Ninh Dực thản nhiên mở miệng nói.

Cố Thanh Trần sắp bị cái giọng điệu thản nhiên này của anh chọc tức đến ói máu luôn rồi, "lỡ đâu bị đám người các em bắt nạt thì sao?"

Nói như thể bọn họ sẽ bắt nạt Thủy An Lạc thật vậy.

Lúc Cố Thanh Trần đang định mở miệng bật lại, lại phát hiện trên gương mặt của ông anh họ mình xuất hiện một nụ cười nhẹ. Cô từ từ ngoảnh lại, quả nhiên liền nhìn thấy cô gái đang đứng ở cửa phòng vệ sinh nhìn về phía họ.

Cố Thanh Trần bỗng muốn cười, anh họ cô, xem ra đã thất thủ thật rồi.

Thất thủ trong chính tay cô vợ trước của anh ấy!

Cố Thanh Trần giậm chân một cái, xoay người bỏ đi.

Thủy An Lạc bước từ toilet ra, vươn tay khoác lấy tay anh, sau đó nhìn theo Cố Thanh Trần, "Anh vừa nói gì với cô ấy thế?"

"Nói cho con bé biết mẹ của con trai anh hơi ngốc, bảo nó đừng bắt nạt em." Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô, sau đó lại đưa tay lên chỉnh lại cặp tóc cho cô.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, anh có chắc chắn là người khác bắt nạt cô chứ không phải chính anh mới là người bắt nạt cô không?

Lúc hai người quay lại hội trường, xung quanh toàn tuấn nam mỹ nữ mặc đồ lộng lẫy. Thủy An Lạc cúi đầu nhìn bộ quần áo thể thao trên người bọn họ. Đúng là ở đâu thì mặc đồ đó, cô đứng đây trông kiểu gì cũng không thấy hợp.

"Sở tổng."

Thủy An Lạc đang định bảo Sở Ninh Dực đi về, phía trước lại có vài người bước về phía bọn họ, ai nấy đều mặc âu phục đi giày da, Thủy An Lạc nhìn đã thấy nhức cả đầu.

Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, coi như chào đáp lại họ.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, rõ ràng chỉ mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản, nhưng khi mặc trên người anh thì lại tựa như anh mới chính là chủ đạo ở đây. Trái lại, những người mặc vest đi giày da này lại có vẻ quá nghiêm túc.

Quả nhiên, con người vẫn phải dựa vào trang phục.

"Xem ra chuyện vui của Sở tổng với cô Thủy đây cũng sắp tới rồi, chỉ là không biết là tình hình hiện giờ của Thủy tổng thế nào rồi?" Người nọ chừng năm mươi tuổi, vẻ mặt khi nhìn Thủy An Lạc có vài phần từ ái.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, nhưng anh vẫn thản nhiên giới thiệu, "Lạc Lạc, đây là chú Lưu, là đối tác trước đây của ba em."

"Cháu chào chú Lưu." Thủy An Lạc lễ phép chào hỏi.

Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy thật kỳ lạ, tại sao lúc người này nhắc đến ba cô, cả người Sở Ninh Dực lại có phần căng thẳng hơn trước thế nhỉ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 449: Nôn mửa
"Sở tổng là người tốt. Những chuyện trước kia đừng bận tâm nữa, sau này có cậu ấy, cháu cũng không phải lo lắng gì nữa rồi." Lưu tổng cười ha hả nói.

Thủy An Lạc khẽ cười đáp lại, không tỏ ra xa cách nhưng cũng không phải là thân mật.

***

Còn lúc này Phong Phong ở trường thì không được ung dung tự tại như bọn họ.

Phong Phong phải trông chừng cô nàng đang ôm bồn cầu nôn mửa sấp mặt kia. Anh ta khoanh hai tay trước ngực đứng bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn, nhìn cô như kiểu sắp nôn cả dạ dày ra ngoài.

Đáng đời!

Phong Phong thầm nghĩ, nhưng khi thấy cô nôn mửa đau đớn vẫn vươn tay vỗ vỗ lưng cho cô.

"Răng Mềm?" Phong Phong nhìn cô gái tựa vào bồn cầu không động đậy, không kìm được nhíu mày lại, "Răng Mềm?" Phong Phong thấy cô không có phản ứng gì bèn xốc cô đứng lên, "Em..."

Còn chưa dứt lời, cúi đầu đã nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của Kiều Nhã Nguyễn.

Tận sâu trong tim như có thứ gì đó bị bóp chặt, đau đến mức hít thở không thông.

Lần đầu tiên anh gặp cô là ở trong bệnh viện, cô mỉm cười rực rỡ như ánh mặt trời. Nụ cười đó khiến anh cảm nhức mắt. Sau đó, anh bắt đầu xuất hiện bên cạnh cô nhiều hơn. Cô chán ghét, giậm chân, nhưng chưa bao giờ khóc trước mặt anh cả.

Lần trước, Thủy An Lạc gặp tai nạn, cô đã khóc, nhưng vì là ban đêm nên anh cũng nhìn không rõ.

Mới đây không lâu, anh nghe thấy tiếng khóc bi thương của cô, nhưng cũng không nhìn thấy nước mắt của cô. Vậy mà lúc này đây, khi trông thấy những giọt nước mắt của cô lăn xuống, anh lại đau đớn đến mức không thể hít thở nổi.

Cô không gào khóc, cũng không khóc nức nở, chỉ lặng lẽ rơi lệ, cả người tựa như một con búp bê không có hơi thở.

"Kiều Nhã Nguyễn, em khóc đấy à?" Phong Phong cúi đầu xuống, nửa ngày sau mới bật thốt ra được một câu.

Kiều Nhã Nguyễn ghé vào bồn cầu, nước mắt từng giọt tí tách rơi xuống bồn cầu, bắn lên từng bọt nước.

Phong Phong hơi hé miệng, cúi người xuống, hai tay vốn đặt trên đầu gối lúc này lại siết chặt. Một lát sau anh bỗng đứng dậy, chẳng phải những gì anh muốn chính là trông thấy cô đau lòng hay sao? Tại sao lại phải lo cho cô làm gì?

Đúng vậy, không cần quan tâm đến cô ta!

Phong Phong xoay người sải bước bỏ đi.

"Ọe..." Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục ôm bồn cầu nôn mửa.

Bước chân Phong Phong khựng lại, khẽ chửi một câu, sau đó lại xoay người đi lấy một cốc nước rồi ngồi xổm xuống cho cô uống.

Kiều Nhã Nguyễn lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn anh ta, "Phong Ảnh đế, anh nói xem con người tại sao lại phải sống?"

"Em điên rồi." Phong Phong mở miệng nói, đỡ cô đứng dậy.

"Thật ra, tôi nên chết sớm đi mới đúng, đáng lẽ phải chết từ cái năm mười bốn tuổi ấy." Kiều Nhã Nguyễn mở miệng cười nói.

"Đừng điên nữa." Phong Phong dìu cô vào phòng, sau đó ném lên giường.

Kiều Nhã Nguyễn bỗng đứng dậy, muốn nôn nhưng lại không kịp chạy vào phòng tắm, cho nên liền nôn hết lên người Phong Phong.

Anh ta không kịp tránh, chỉ cảm thấy bụng ấm ấm. Phong Phong cúi đầu, trong ngực lập tức dâng lên một cảm giác buồn nôn đến cùng cực, muốn lùi lại sau, nhưng không ngờ thân thể lại bị cô ôm chặt cứng.

"Tôi không cố ý, tôi thực sự không cố ý." Kiều Nhã Nguyễn ôm lấy hông anh, không hề biết giờ trông cô đã lộn mửa thành cái bộ dạng gì rồi.

Phong Phong cố chịu đựng cảm giác buồn nôn, xách cổ cô lên, sau đó lôi cô vào phòng tắm, "Kiều Nhã Nguyễn, đợi cô tỉnh lại tôi sẽ giết chết cô."

Kiều Nhã Nguyễn bị kéo vào, chân cứ lảo đảo, thỉnh thoảng lại hụt một bước.

Phong Phong cởi áo cô ra, ném vào trong thùng rác, sau đó mở vòi nước, không hề khách khí nhúng đầu cô vào trong nước, rửa sạch vết bẩn trên mặt cô, một tay thì cởi thắt lưng mình ra, anh không chịu nổi cái cảm giác buồn nôn này, đành phải bảo trợ lý mang quần áo tới.

"Á..."

Ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng thét chói tai, khiến cho Phong Phong phải nhíu mày nhìn qua đó.
 
Top