Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 450: Đừng để cô ấy gần gũi với Phong Phong quá
Sau buổi tiệc, vì lo lắng cho Kiều Nhã Nguyễn nên Thủy An Lạc không về nhà luôn mà quay lại trường trước.

Sau đó liền nhờ vào gương mặt lừa dối phụ nữ trung niên của Sở tổng mà được cho vào.

Nhưng cô ngàn vạn lần không hề ngờ tới vừa mới bước vào cửa đã trông thấy cảnh này.

Áo của Kiều Nhã Nguyễn đã bị lột ra vứt vào trong thùng rác, còn Phong Phong thì đang một tay giữ Kiều Nhã Nguyễn, một tay cởi quần mình.

Sở Ninh Dực nhanh chóng kéo Thủy An Lạc vào lòng mình, áp đầu cô vào lồng ngực, không cho cô nhìn cảnh bán khỏa thân trước mắt nữa.

"Phong Tứ." Sở Ninh Dực trầm giọng mở miệng.

Phong Phong thấp giọng mắng một tiếng, lại phải đưa tay kéo cái quần bẩn lên, sau đó anh ta buông Kiều Nhã Nguyễn ra, dứt khoát lướt qua bọn họ rời khỏi nơi này.

Sở Ninh Dực một tay nắm lấy cánh tay của Kiều Nhã Nguyễn, chờ Thủy An Lạc quay đầu lại liền ném cô nàng cho cô, sau đó quay người đi ra ngoài.

Nửa đêm trên hành lang ký túc xá, tiếng bước chân của hai người vô cùng rõ ràng.

Thủy An Lạc đỡ Kiều Nhã Nguyễn chật vật bước vào phòng tắm lần nữa, chẳng có thời gian suy nghĩ xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, việc cấp bách là phải thu dọn cho Kiều Nhã Nguyễn xong trước đã.

Sở Ninh Dực và Phong Phong bước ra khỏi ký túc xá. Lúc Phong Phong định bước lên xe, Sở Ninh Dực liền gọi giật anh ta lại.

"Cậu có biết cậu đang làm gì không?" Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Động tác nắm cửa xe của Phong Phong hơi khựng lại, sau đó anh ta quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực: "Tôi biết mình đang làm gì hơn bất cứ lúc nào. Sở Đại, đây là chuyện của tôi, tôi mong cậu đừng có nhúng tay vào."

"Nếu như đây là sự trả thù của cậu, vậy tôi có thể nói cho cậu hay, sớm muộn gì cậu cũng sẽ hối hận." Sở Ninh Dực nói rồi lông mày hơi nhíu lại, tình cảm mà cậu ta dành cho Kiều Nhã Nguyễn, có lẽ không giống như cậu ta vẫn tưởng.

Khóe môi Phong Phong hơi nhếch lên, lại xẹt qua một tia lạnh lùng, anh ta không đáp lại lời của Sở Ninh Dực mà cúi người chui vào xe, sau đó phóng thẳng đi luôn.

Sở Ninh Dực duỗi hai tay bên người, ánh mắt nhìn theo Phong Phong càng thêm thâm trầm.

Phong Phong muốn làm gì, anh đều biết cả.

Nhưng thân là một người đứng xem, anh cũng biết, Phong Phong làm như vậy, cuối cùng người đau khổ cũng chỉ có thể là chính cậu ta mà thôi.

Thủy An Lạc vật vã một hồi mới có thể giúp Kiều Nhã Nguyễn tắm rửa xong, sau đó thay cho cô nàng một bộ đồ ngủ sạch sẽ rồi kéo lên giường. Cô cũng ngã xuống giường Kiều Nhã Nguyễn thở phì phì, con bé này đúng là muốn lấy mạng của cô mà, nặng muốn chết.

Đợi đến khi Thủy An Lạc bình thường trở lại, Kiều Nhã Nguyễn cũng đã thiếp đi. Thủy An Lạc ngồi dậy, vươn tay đắp chăn cho Kiều Nhã Nguyễn, "Quá khứ đã qua lâu rồi, sao còn phải dằn vặt bản thân mình như vậy chứ?" Thủy An Lạc khẽ nói, cô cảm thấy đau lòng thay cho Kiều Nhã Nguyễn.

Thủy An Lạc đứng dậy, thấy Sở Ninh Dực vẫn chưa quay lại liền xuống lầu tìm anh, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào cửa xe trước ký túc xá.

"Sở Ninh Dực." Thủy An Lạc khẽ gọi tên anh, sau đó nhảy xuống bậc thang chạy tới, "Anh về trước đi. Trần Thiến Đồng với Tân Nhạc chắc mai mới về. Để Lão Phật Gia ở lại một mình em không yên tâm lắm. Hôm nay em sẽ ở lại ký túc xá."

Sở Ninh Dực đứng thẳng người dậy, lấy từ trong túi ra một chiếc di động, sau đó đặt vào lòng bàn tay cô, "Đi ngủ sớm đi, sáng sớm mai anh đến đón em."

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn chiếc di động trong tay mình, thấy anh nói vậy trong lòng liền cảm thấy ấm áp, không kìm được mà vươn tay ôm lấy anh, khẽ gật đầu mở miệng: "Anh lái xe về chậm thôi nhé."

Sở Ninh Dực vỗ nhẹ cô hai cái, khẽ đặt một nụ hôn lên môi cô, vươn tay vòng qua eo cô, "Lên đi, muộn lắm rồi."

Có điều lúc quay người lên xe, anh lại ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc: "Nói với Kiều Nhã Nguyễn, bảo cô ấy đừng đến gần Phong Phong quá." Nói xong anh liền khởi động xe rời khỏi nơi này.

Bảo cô ấy đừng đến gần Phong Phong quá?

Thủy An Lạc nhìn theo chiếc xe, trong đầu lặp đi lặp lại những lời này.

Anh nói vậy là có ý gì?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 451: Cô bảo ai là dẻ rách
Thủy An Lạc không biết gì về quá khứ của An Kỳ Nhu và Phong Phong, vậy nên dĩ nhiên cô cũng không hiểu ân oán giữa Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong là như thế nào?

Thế nên khi thấy Sở Ninh Dực nói vậy, cô liền cảm thấy rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức không biết rốt cuộc chuyện này là sao nữa.

Thủy An Lạc ôm một bụng thắc mắc lên lầu đi ngủ. Thời điểm nửa đêm nửa hôm thế này quả thực không thích hợp để suy nghĩ nhiều.

Lúc Sở Ninh Dực về đến nhà thì thím Vu và Tiểu Bảo Bối đều đã ngủ cả rồi. Anh cũng không bế Tiểu Bảo Bối về nữa để tránh việc quấy rầy thím Vu nghỉ ngơi.

Về đến phòng, Sở Ninh Dực một mình nằm trên giường. Anh vẫn còn đang nghĩ về chuyện của Lan Hinh, phải làm như thế nào mới có thể khiến Lan Hinh tự động mắc câu đây, chẳng lẽ thật sự phải chờ đến khi cô ta ra tay lần thứ hai sao?

Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn bị tiếng ồn ào bên ngoài hành lang đánh thức. Thủy An Lạc ngồi dậy thò tay gãi gãi mái tóc dài của mình. Cô ngồi thẫn thờ mất nửa ngày mới nhớ ra hôm nay là ngày khai giảng.

"Lão Phật Gia?" Thủy An Lạc đứng dậy đi xem Kiều Nhã Nguyễn thế nào, thấy cô bạn đang rên rỉ kêu nhức đầu.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, quăng lại một câu "đáng đời" rồi liền chạy vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn cuộc đời của mình.

Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, Kiều Nhã Nguyễn trầm giọng kêu một tiếng rồi mới lảo đảo bò dậy đi mở cửa. Sau khi mở cửa xong thì lại bò về giường tiếp tục nằm sải lải ra đó.

Người vừa tới không phải ai khác mà chính là hai người bạn cùng phòng còn lại, một người tên Trần Thiến Đồng, còn một người tên là Tân Nhạc.

Trần Thiến Đồng có vóc người cao gầy nhưng lại mang khuôn mặt đanh đá cay nghiệt. Tân Nhạc lại là một cô gái nhỏ phương Nam, dáng vẻ trông bình thường nhưng lại có cái miệng không chừa một ai.

"Kiều Nhã Nguyễn, mày uống bia trong ký túc đấy à?" Trần Thiến Đồng bực bội lên tiếng, đáng tiếc là vỏ lon đều đã được Phong Phong thu gọn sạch sẽ nên cô ta cũng chẳng tìm được chứng cứ gì.

Thủy An Lạc vừa bước chân ra khỏi phòng tắm đã nghe thấy tiếng trách cứ của Trần Thiến Thần, thấy vậy cô chỉ hời hợt nói một câu: "Uống bên ngoài không được chắc?"

"A, chắc uống ở làng chơi ha." Trần Thiến Đồng cười nhạt.

"Mày nói cái gì đấy hả?" Kiều Nhã Nguyễn từ trên giường đứng phắt dậy. Cô đâu còn thèm quan tâm đến chuyện đầu mình đang đau như thế nào nữa mà trực tiếp xông thẳng đến trước mặt Trần Thiến Đồng. So ra thì Kiều Nhã Nguyễn vẫn cao hơn Trần Thiến Đồng vài phân, vậy nên nhìn từ trên cao xuống cũng có thể gây ra mấy phần áp lực cho người ta.

Trần Thiến Đồng lui về sau một bước, ánh mắt cô ta quét từ trên xuống dưới cái thân thể sực nức mùi bia của Kiều Nhã Nguyễn, sau đó lại cười khẩy: "Tao nói gì mày nghe không hiểu chắc? Đồ gái làng chơi!" Trần Thiến Đồng về nhà suốt hai tháng nay nên cô ta cũng không biết trong hai tháng này thành phố A xảy ra những chuyện gì.

Kiều Nhã Nguyễn muốn xông lên đánh người nhưng lại bị Thủy An Lạc kéo tay cản lại. Cô nhìn Trần Thiến Đồng đang đặt hành lý xuống: "Trần Thiến Đồng này, sao cứ thấy bọn tao là mày lại nói cái câu đó thế? Hay là ý mày là mày cũng muốn làm gái nhưng đáng tiếc chẳng ma nào thèm, nên mày đố kỵ với bọn tao?" Thủy An Lạc cười khẩy một cái không chịu nhường nhịn tí nào. Cô đã từng nhịn, cũng từng để Kiều Nhã Nguyễn nhẫn nhịn, nhưng cái mà hai người nhận lại được chỉ là thái độ chế giễu ngày càng quá quắt của bọn họ.

"Mày..." Trần Thiến Đồng quay phắt lại nhìn Thủy An Lạc, hình như cô ta không ngờ rằng cô lại đốp lại cô ta như vậy. Dù sao trước giờ đều là Kiều Nhã Nguyễn đối nghịch với cô ta, nhưng hôm nay Thủy An Lạc ra chiêu đập lại thì càng khiến lửa giận của cô ta cháy to hơn: "Vênh váo cái gì, chẳng phải chỉ là con đàn bà bị người ta coi như rẻ rách, sinh được đứa con mà còn chẳng biết bố nó là ai thôi sao!" Trần Thiến Đồng ngoa ngoắt nói.

"Trần Thiến Đồng, mày đừng có cái kiểu đã cho giữ lấy thể diện rồi còn không biết đường mà giữ như thế." Lúc này đầu của Kiều Nhã Nguyễn đã nhức lắm rồi, nhưng từ sau khi vào phòng đến giờ Trần Thiến Đồng vẫn cứ toe toe cái mồm của cô ta ra khiến Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy rất khó chịu. Cô thật sự rất muốn xông lên tẩn cho cô ta một trận.

"Sao nào, bị tao nói trúng tim đen, cho nên muốn đánh người chứ gì?" Trần Thiến Đồng tiếp tục cười nhạo.

"Cô bảo ai là rẻ rách?" Trần Thiến Đồng vừa mới dứt lời thì ngay lúc đó dường như có một thanh âm lạnh như băng bỗng vang lên từ phía cửa ra vào.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 452: Quả nhiên vẫn thoải mái như thế
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn về phía phát ra âm thanh lạnh lùng kia thì vừa hay liền trông thấy khuôn mặt đang tỏa ra khí lạnh của Sở Ninh Dực.

Hôm nay anh mặc một bộ vest đen vừa khít người, ngay cả khuy cổ cũng được anh cài cẩn thận gọn gàng. Có lẽ do vừa mới nghe được lời của Trần Thiến Đồng nên lúc này quanh anh toát ra một loại khí dọa người.

Kiều Nhã Nguyễn thấy Sở Ninh Dực đến thì lập tức thấy đầu hết cả đau, lửa giận cũng được dập. Cô khoác tay lên vai Thủy An Lạc nói: "Ây chà chà, đây chính là anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết đấy à? Cái người là ba thằng bé mà cô kêu không biết là ai tới rồi kìa."

Lúc Sở Ninh Dực bước vào thì ánh mắt của Trần Thiến Đồng đã dính chặt lên người anh. Lúc đầu cô ta còn định quay lại xem thằng nào không có mắt dám xen vào chuyện của cô ta, nhưng không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy người kia là Sở Ninh Dực.

Cả người Trần Thiến Đồng hơi run lên, dù có thế nào cô ta cũng không dám nghĩ đến việc Sở Ninh Dực sẽ tới đây.

Tân Nhạc vốn không để ý đến mọi người mà đang mải sắp xếp đồ đạc của mình cũng giật bắn cả người vì giọng nói của Sở Ninh Dực. Lúc này cô ta cũng đang ngơ ngơ ngác ngác đứng bên cạnh giường của mình.

Sở Ninh Dực từ tốn sửa sang lại nút áo của mình, đôi mắt hơi rũ xuống cũng từ từ nâng lên, sau đó nhìn thẳng vào cô gái đứng cách mình không xa. Đôi mắt anh dần trở nên u ám, giọng điệu hời hợt vang lên: "Cô vừa mới nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem!"

Trần Thiền Đồng vốn đứng ở chỗ gần cửa ra vào, nhưng sau khi Sở Ninh Dực đi vào thì cô ta lại lùi dần về phía Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đang đứng ở cạnh giường. Không hiểu Trần Thiến Đồng lùi kiều gì mà đứng đúng giữa ba người bọn họ luôn.

Thủy An Lạc vẫn cười híp mắt nãy giờ, Sở tổng nhà cô mà đã ra tay thì chẳng cần làm gì cũng đủ khiến cho thứ đàn bà chanh chua này sống không bằng chết.

"Tao nói này cô em, sao trông cô em vui vẻ thế hả?" Kiều Nhã Nguyễn nhận thấy cô gái bên cạnh mình đang cười đến sung sướng liền nhỏ giọng nói một câu.

"Hôm nay để cho mày mở mang tầm mắt về cái miệng cực độc của Sở tổng nhà tao, nghe xong đảm bảo sướng hết cả người luôn!" Thủy An Lạc cười toe toét nói.

Kiều Nhã Nguyễn cau mày. Cô biết Sở Ninh Dực thuộc loại lạnh lùng, nhưng trước giờ không hề biết vụ anh còn độc miệng nữa.

Trần Thiến Đồng lúng túng đứng ở giữa, Sở Ninh Dực rõ ràng là người mà cô ta không thể dây vào được.

Dù cho không phải người của thành phố A, dù không phải là người học ngành kinh tế thì cô ta cũng biết Sở Ninh Dực là ai.

Nhưng có vẻ như cô ta đã bị bức đến đường cùng rồi cho nên liền ỷ vào việc nhà mình cũng được coi là một gia đình giàu có mà gân cổ lên nhìn thẳng vào Sở Ninh Dực nói: "Anh có biết tôi là ai không?"

Sở Ninh Dực nhìn cô ta, trong mắt mang theo nụ cười khing miệt: "Cô là ai thì có liên quan gì tới tôi không?"

"Ba tôi là..."

"Muốn biết ba cô là ai thì phải hỏi mẹ cô mới đúng chứ, mà có lẽ bà ấy cũng chẳng biết đâu nhỉ!" Giọng của Sở Ninh Dực vẫn nhẹ nhàng từ tốn, nhưng trong cái nhẹ nhàng ấy lại ẩn chứa cảm giác lạnh thấu xương.

"Phụt..." Kiều Nhã Nguyễn không nhịn được mà phì cả cười. Rõ ràng Sở Ninh Dực đang muốn trả thù vụ ban nãy Trần Thiến Đồng nói Thủy An Lạc không biết ba đứa bé là ai đây mà.

"Anh..." Sắc mặt của Trần Thiến Đồng càng khó coi hơn: "Sở tổng cũng là người khôn ngoan, tốt nhất là đừng để bị con nhỏ này lừa!" Trần Thiến Đồng hừ lạnh.

Sở Ninh Dực bắt chéo hai tay trước ngực, anh bước ngang qua Trần Thiến Đồng rồi đứng trước mặt cô gái còn đang sung sướng xem kịch vui ở phía sau cô ta: "Lạc Lạc, đến đây!""

"Người đàn ông của mày gọi mày kìa!" Kiều Nhã Nguyễn cười híp mắt nói rồi liền đẩy Thủy An Lạc đi.

Thủy An Lạc chớp mắt, cô còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Kiều Nhã Nguyễn đẩy qua chỗ anh.

Thủy An Lạc lướt qua Trần Thiến Đồng, sau đó cổ tay của cô liền bị Sở Ninh Dực nắm lấy, một giây sau thì đã được anh kéo vào trong lòng, một bàn tay ấm áp của anh đặt bên hông cô còn một tay thì nắm lấy cổ tay cô.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt.

Sở Ninh Dực khẽ thì thầm vào tai cô: "Quả nhiên vẫn thoải mái như vậy, nếu không thì hai tay cũng chẳng có chỗ mà bỏ xuống được."

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 453: Sở Ninh Dực trả thù
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, vậy hóa ra Sở tổng coi cô là cái để "kê tay" đấy hả?

Quần áo của người ta thì cần mắc áo, chẳng lẽ đôi tay ngọc ngà của anh cũng cần có giá để kê chắc?

Tất nhiên là Sở Ninh Dực không hề nghĩ đến việc Thủy An Lạc đang nghĩ anh là một kẻ biến thái, thế nên anh lại tiếp tục ngẩng lên nhìn về phía Trần Thiến Đồng.

"Bị cô gái nào lừa gạt cơ?" Giọng điệu của Sở Ninh Dực vẫn hời hợt như cũ, nhưng vẫn nghe ra được là đã thả lỏng hơn nhiều so với ban nãy.

Thủy An Lạc thầm nghĩ, chẳng lẽ là vì cô sao, chẳng lẽ cô thật sự có ảnh hưởng tới đến anh đến vậy cơ à?

Ặc...

Thủy An Lạc không nhịn được rùng mình một cái, Sở tổng à, ngài cứ thế này tiểu nhân sợ mình sẽ bị tổn thọ mất!

Trần Thiến Đồng nhìn dáng vẻ thân mật của hai người nọ, ngọn lửa giận trong lòng lại càng bùng lớn hơn.

Dù có thế nào cô ta cũng không thể ngờ được rằng, Thủy An Lạc đi làm gái bao mà còn có thể được người đàn ông như Sở Ninh Dực để ý đến.

"Hừ... Sở tổng, cô ta chính là ca ve đấy, hơn nữa còn có một đứa con chẳng biết ba nó là ai nữa cơ!" Trần Thiến Đồng ngẩng đầu ưỡn ngực nói một cách vênh váo.

"Không biết ba là ai?" Sở Ninh Dực từ từ lên tiếng, nhưng cũng không kèm theo cảm xúc gì trong đó cả.

Con trai của ông đây sao có thể không biết ba là ai, con trai được pháp luật chứng nhận thì làm gì có chuyện không biết ba là ai cơ chứ?

Lúc Thủy An Lạc mang thai Tiểu Bảo Bối, bọn họ vẫn chưa ly hôn, vậy nên con trai của ông đây là đứa trẻ hoàn toàn hợp pháp. Ấy thế mà hôm nay lại bị người ta nói là không rõ ba là ai.

Tính tình của Sở tổng đây càng ngày càng tốt rồi đấy.

Thủy An Lạc không nhịn được lại run rẩy thêm một cái, trông Sở tổng thế này là hoàn toàn bị chọc giận rồi.

"Đúng thế, không rõ ba ruột là ai! Ai mà chẳng biết lúc cô ta còn đang học năm nhất đã đi làm gái bao rồi chứ! Năm thứ hai đại học thì mang một cái bụng bầu chẳng rõ ba đứa bé là ai. Đã thế cô ta còn chẳng biết xấu hổ mà sinh ra cái loại nghiệt chủng kia."

"Mày..." Thủy An Lạc vừa nghe thấy con trai bảo bối nhà mình bị chửi thì lập tức lửa giận bùng lên.

Nụ cười bên khóe miệng của Sở Ninh Dực càng sâu hơn. Anh vỗ nhè nhẹ lên cổ tay Thủy An Lạc để cô bình tĩnh một chút đừng nóng giận.

"Cô biết rõ ràng như vậy thì hẳn là những lời đồn đại trong trường cũng do cô mà ra đúng không! Có khi lời công kích Lạc Lạc cũng là do cô tung ra ấy nhỉ? Sao cô không nhìn lại mình đi, bản thân cũng chẳng hay ho gì, xà quần với đàn ông lạ trong quán bar xong lại về trường công kích người khác chỉ để giấu giếm sự bẩn thỉu của mình như thế à."

Thanh âm của Sở Ninh Dực không nặng không nhẹ, nhưng lại đủ khiến cho tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng.

Hôm nay vốn là ngày khai giảng, thế nên ở ngoài hành lang trừ sinh viên ra thì có không ít phụ huynh đưa con mình tới nhập học, thế nên lúc này ở bên ngoài hành lang đã có không ít người đang vây lại hóng hớt.

Sắc mặt của Trần Thiến Đồng lập tức tái nhợt: "Anh, anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy hả?"

"Lăn lộn với đàn ông lạ trong quán bar, ngay cả khi mang thai rồi cũng chẳng biết ba đứa bé là ai, cuối cùng đành phải đến bệnh viện phá thai. cô công kích con của Lạc Lạc chẳng qua là vì muốn tìm lại cảm xúc cân bằng cho bản thân mình thôi chứ gì." Giọng Sở Ninh Dực vẫn từ tốn như cũ, nhưng lại để lộ ra một tin quá sốc.

Nụ cười trên mặt Thủy An Lạc dần không giữ nổi nữa, tuy trông Trần Thiến Đồng có chút chanh chua đanh đá, nhưng cô không ngờ cô ta lại là loại người như vậy.

"Anh, anh nói bậy!" Trần Thiến Đồng quát lên.

"Thủy An Lạc đã từng kết hôn, vậy nên việc cô ấy mang thai cũng là chuyện bình thường, còn cô thì sao? Ai da~ chắc cô không biết trong ba người đàn ông tối hôm đó thì ai mới là ba của con cô đâu nhỉ, hoặc có lẽ căn bản là do bọn họ cũng chẳng muốn chịu trách nhiệm với cô." Giọng của Sở Ninh Dực nghe thì rõ là dửng dưng nhưng từng câu anh nói lại ghim thẳng vào lòng những người nghe được.

Tiếng bàn tán xôn xao bên ngoài càng ngày càng lớn dần, có vẻ như bọn họ đang nói trường đại học tại sao lại có loại sinh viên như vậy?

Trần Thiến Đồng bị ép đến đường cùng, chỉ có thể luôn miệng gào lên rằng anh nói bậy.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 454: Cuộc đời dũng cảm cũng cần có đối thủ
Sở Ninh Dực chẳng thèm quan tâm đến việc cô ta kêu gào, anh cúi đầu nhìn Thủy An Lạc: "Đi thay quần áo đi, anh đưa em tới chỗ này."

Thủy An Lạc vẫn còn đang ngây người chìm đắm trong sự kinh hoàng đối với quá khứ hoành tráng của Trần Thiến Đồng, thấy Sở Ninh Dực nói vậy cô liền vội vàng đi tới giường của mình lấy quần áo rồi vào nhà vệ sinh thay đồ.

Ánh mắt Sở Ninh Dực rơi vào Tân Nhạc còn đang đứng cạnh giường. Cô ta lập tức cúi gằm xuống như thể là bị giật mình.

Còn ánh mắt của Kiều Nhã Nguyễn thì lướt qua lướt lại giữa Sở Ninh Dực và hai người bạn cùng phòng của mình, cuối cùng khóe miệng cô hơi nhếch lên. Sở tổng hôm nay tới đây để trả thù đấy hả? E là chuyện gì anh cũng điều tra rõ hết cả rồi nhỉ.

Thủy An Lạc thay đồ xong bước ra, cô đặt quần áo ngủ của mình lên giường rồi chạy đến bên cạnh Sở Ninh Dực: "Đi thôi."

Bàn tay Sở Ninh Dực lại một lần nữa bám dính trên eo của cô rồi ôm cô đi ra ngoài, có điều lúc bước đến cửa thì Sở Ninh Dực lại quay đầu lại nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt đang đứng ở phía bên kia.

"Còn nữa, bản thân mình đã là rẻ rách thì nhớ giấu đi rồi vá cho kỹ lại, đừng có gào lên để cả thế giới này biết cô là đồ rẻ rách như thế nào. "

Sở Ninh Dực nói xong liền ôm lấy Thủy An Lạc còn đang sửng sốt đi ra ngoài.

Trong lòng Kiều Nhã Nguyễn thầm chửi bậy một câu. Cho tới bây giờ cô nàng mới biết hóa ra Sở Ninh Dực có thể nói nhiều như thế, hơn nữa phun châu nhả ngọc, từng lời đều có thể lấy được mạng của kẻ khác.

Kiều Nhã Nguyễn có chút thông cảm nhìn Trần Thiến Đồng đang đứng một bên, e là nhà trường sắp gọi cô ta lên để nói chuyện rồi.

Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực kéo xuống lầu. Lúc cô đang cài dây an toàn thì Sở Ninh Dực cũng bước lên xe. Cô liền hỏi: "Sao anh biết?" Thủy An Lạc còn chưa nói xong đã được Sở Ninh Dực đánh mắt ra hiệu bảo cô nhìn vào cái túi da để phía trước.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt, lúc anh đang lái xe thì cô với tay lấy tập tài liệu rồi mở ra xem. Cô thấy một tấm ảnh và mấy tờ đơn gì đó của bệnh viện.

Thủy An Lạc rút ra, trong tấm ảnh có một cô gái trang điểm diêm dúa đứng giữa mấy người đàn ông, mặc dù cô gái này trang điểm cực kỳ đậm nhưng Thủy An Lạc vừa nhìn đã có thể nhận ra đây chính là Trần Thiến Đồng.

"Tối qua anh bảo chú Sở đi điều tra." Từ lúc Thủy An Lạc bắt đầu kể cho anh nghe về chuyện của Kiều Nhã Nguyễn thì anh đã nghĩ vấn đề này có lẽ là ở mấy người bạn cùng phòng của cô, chỉ là không ngờ lại điều tra ra được chuyện bất ngờ thế này.

Thủy An Lạc nhìn lướt qua mấy tờ đơn kia rồi đem tấm ảnh bỏ về chỗ cũ.

Vậy ra, hôm nay Sở tổng tới đây, nguyên nhân chủ yếu là vì muốn trút giận cho cô hả?

Cảm giác ấm áp dâng lên trong trái tim. Ý của cô khi kể chuyện xưa chỉ là muốn anh biết Lão Phật Gia đã làm những gì cho cô, nhưng không ngờ trọng điểm của anh lại vẫn rơi vào mình.

"Nếu không hợp nhau sao vẫn ở chung một phòng trọ?" Sở Ninh Dực cau mày hỏi.

Thủy An Lạc đem tập tài liệu đặt về chỗ cũ rồi hơi nghiêng đầu nói: "Lão Phật Gia nói, người mạnh mẽ rất cần đối thủ, nếu không thì cô đơn lắm."

Động tác lái xe của Sở Ninh Dực hơi khựng lại, một giây sau thì thì trở về bình thường. Kiều Nhã Nguyễn như thế lại khiến anh muốn nhìn xem, đến cuối cùng cô nàng với Phong Phong sẽ đi đến bước đường nào?

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực lái xe ra khỏi trường học thì tò mò hỏi: "Chúng ta đi đâu thế?"

Sở Ninh Dực nhìn khuôn mặt nghiêng của cô rồi đưa tay lên xoa xoa cái đầu nhỏ của ai kia: "Bán em."

"Hừ, anh cứ thử bán em xem!" Thủy An Lạc gạt tay anh ra, hầm hè nói.

"Nói cũng đúng, bán em rồi anh còn phải bù tiền nữa!" Sở Ninh Dực cười khẽ nói.

Thủy An Lạc bắn một ánh mắt sắc như dao qua chỗ anh. Nhưng đáng tiếc cái liếc mắt này chả có xi nhê gì với Sở Ninh Dực cả, đối với anh mà nói thì cái liếc mắt kia giống ánh mắt ấm ức, giận lẫy hơn.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 455: Bình sữa như em cũng vô ích thôi
Sở Ninh Dực lái xe rời khỏi sân trường rồi tiến thẳng ra đường cao tốc.

Thủy An Lạc lại càng chẳng hiểu gì, nhưng mà cô biết cho dù cô có hỏi thì anh cũng chẳng nói cho cô đâu, vậy nên đành ôm một bụng đầy thắc của mình nhìn chiếc xe dần rời khỏi thành phố A.

"Anh đem em bán thật đấy à? Em không đáng mấy đồng đâu!" Thủy An Lạc nhìn chiếc xe cách thành phố A càng ngày càng xa thì không nhịn được lên tiếng.

Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc cô một cái. Thủy An Lạc nhanh mắt tránh đi, ánh mắt này của anh đương nhiên lợi hại hơn cái liếc mắt phi đao của cô rồi, vậy nên cô cứ ngoan ngoãn mà đợi tới lúc đến nơi đi vậy.

Thủy An Lạc đưa tay sờ bụng mình, cô còn chưa ăn sáng nên bây giờ có chút đói bụng. Đột nhiên di động đặt trong túi của cô reo lên, Thủy An Lạc thò tay lấy ra.

Lúc nhìn thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình, Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực.

"Lan Hinh!"

"Nghe đi..." Sở Ninh Dực hời hợp đáp một câu.

Thủy An Lạc hít một hơi thật sâu, sau đó bấm nhận điện thoại: "Chị Lan Hinh à!" Thủy An Lạc chào một tiếng.

"Lạc Lạc đấy à! Cô bảo chị hỏi em xem sức khỏe của em thế nào rồi. Ngày mai cô có một buổi diễn thuyết đấy, em có thể tới được không?" Lan Hinh nói bằng một giọng điệu vô cùng dịu dàng, trong giọng nói đó còn nghe ra được sự lo lắng.

Thủy An Lạc không nhịn được cười lạnh trong lòng. Cô vẫn luôn cho rằng đây là một người đàn chị tốt bụng, nhưng thực chất người ta lại cứ nhăm nhe muốn lấy cái mạng nhỏ này của cô.

"Chị Lan Hinh, sức khỏe của em khá lên nhiều rồi, nhưng bây giờ em không ở thành phố A! Ninh Dực nói lúc trước em bị hoảng sợ quá độ cho nên mang em ra ngoài chơi cho đỡ buồn rồi, chắc ngày mai em không về được đâu!" Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực gật đầu thì lập tức hiểu ngay được ý của anh, trong lòng âm thầm tự sướng không thôi, cô thông minh quá đi.

"Vậy sao, cũng đúng, chắc là em hoảng sợ lắm! Đi ra ngoài chơi một chút cũng tốt, để chị nói lại với cô vậy!" Lan Hinh tỏ vẻ thấu hiểu tình người nói: "Có Ninh Dực đi cùng thì chị cũng yên tâm rồi, cứ chơi thoải mái đi nhé."

"Vâng, em cảm ơn chị!" Thủy An Lạc nói xong liền kết thúc cuộc gọi, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: "Muốn đi đâu à?"

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày: "Chẳng phải em bị hoảng sợ quá độ đấy sao? Bản thiếu gia đây đưa em ra ngoài giải tỏa tâm trạng một chút."

"Vậy thì không được!" Thủy An Lạc vội lên tiếng.

"Sao lại không được?"

"Tiểu Bảo Bối phải làm thế nào?"

Sở Ninh Dực nhướng mày không trả lời câu hỏi của cô, chiếc xe vẫn lao nhanh vun vút.

Mặc dù anh đã nói cô giết người đã có anh chống đỡ, cô phóng hỏa anh thêm dầu giúp cô, nhưng mà Sở Ninh Dực thật sự không hy vọng Thủy An Lạc sẽ tiếp xúc với mấy thứ này. Cô chỉ cần làm cô gái ngốc nghếch sống cuộc sống bình thường là được rồi.

Đứa con gái ngây thơ mà Long Man Ngân dốc lòng bảo vệ, hiện giờ đã giao cho anh.

"Em nói thật đấy, Tiểu Bảo Bối phải làm thế nào?" Thủy An Lạc lo lắng, thấp thỏm không yên nói.

"Nó cai sữa rồi, cái bình sữa như em giờ cũng thành vô dụng thôi!" Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Cai sữa?

Bình sữa!

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, cô đến chết ngất với cái kiểu ví von này mất thôi!

Chẳng lẽ tác dụng của cô đối với con trai chỉ là làm bình sữa cho nó thôi sao?

Cơ mà cách ví von này hình như hơi quen tai, hình như cô đã nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải!

"Thế giờ mình đang đi đâu đây?" Thủy An Lạc tức giận nói: "Em chẳng mang theo cái gì cả, ngay cả quần áo để thay cũng không mang!"

"Khu resort dưới trướng Sở Thị khai trương, anh phải đi cắt băng khánh thành! Vừa hay có thể qua bên đó ở một khoảng thời gian ngắn, cảnh sắc quanh đấy cũng không tệ lắm." Chủ yếu là cho anh thời gian để giải quyết mấy chuyện ở thành phố A.

Một khoảng... thời gian?

Nhất thời Thủy An Lạc cảm thấy chỉ số thông minh của mình lại ngoi lên được một chút rồi?

"Anh muốn đẩy em đi sao?" Thủy An Lạc nheo mắt nhìn anh hỏi.

Đẩy cô đi, sau đó lại đối phó với Lan Hinh, anh vẫn muốn gạt cô ra ngoài thế này sao.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 456: Anh là người đàn ông của em
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, anh nghiêng mặt liếc cô một cái nhưng lại chỉ với ra sau túm lấy một túi đồ ăn vặt rồi quăng cho cô: "Chẳng phải đói rồi sao? Ăn đi!"

Thủy An Lạc nhận lấy bánh mì con anh đưa cho, hai hàng lông mày của cô vẫn nhíu chặt: "Sở Ninh Dực~"

"Chuyện này cứ quyết định vậy đi, Thủy An Lạc, em phải biết, anh là người đàn ông của em!" Sở Ninh Dực nói một cách cực kỳ nghiêm túc. Nếu cô chưa trở lại bên cạnh anh thì dù cô có thông minh hay nguy hiểm thế nào cũng chẳng liên quan gì đến anh cả. Nhưng một khi đã trở về bên anh vậy thì mọi chuyện của cô sẽ đều do anh tiếp quản hết, kể cả các vấn đề rắc rối này của cô.

Thủy An Lạc nhìn ánh mắt nghiêm túc của Sở Ninh Dực thì lời sắp thốt ra lại nhanh chóng thu lại.

Suốt một năm nay, câu nói mà cô tự nhủ thầm nhiều nhất chính là: Thủy An Lạc, phải tự mình giải quyết chuyện của mình thôi, mày không còn ai để dựa vào nữa rồi.

Nhưng bây giờ lại có người nói với cô rằng: "Thủy An Lạc em phải biết, anh là người đàn ông của em."

Chuyện cô thích Sở Ninh Dực thì không còn gì để nghi ngờ, nhưng giờ cô cũng đã có thể cảm nhận được việc Sở Ninh Dực thích mình rồi.

Vậy nên, không phải đây chính là người đàn ông mà cô có thể dựa vào sao?

Thủy An Lạc suy nghĩ một hồi rồi ôm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực, khẽ nói: "Vâng!"

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái đang ôm lấy cánh tay của mình. Mặc dù anh biết thế này là không ổn nhưng lần này lại không đẩy cô ra, chỉ là quãng đường sau đó lại càng phải tập trung chú ý nhìn đường hơn.

Trải qua sự kiện hồi sáng thì tâm trạng Kiều Nhã Nguyễn khá hơn một chút. Cô thu dọn đồ đạc xong liền tới bệnh viện để đi làm.

Kiều Nhã Nguyễn đeo balo nhìn bốn phía toàn là các phụ huynh đưa con tới trường, trong lòng không khỏi cảm thán, học đến năm thứ tư đại học rồi mà vẫn cần người nhà đưa đón, quả nhiên là nhà con một của thế kỷ mới.

Chỉ là trong lúc Kiều Nhã Nguyễn còn đang mải cảm khái thì lại trông thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh một chiếc xe cách đó không xa.

Cả người cô bỗng cứng ngắc, ngay cả nụ cười trên khóe miệng cũng không kịp thu lại mà mà cứng đờ ngay trên miệng.

Tiềng ồn ào xung quanh xa dần. Kiều Nhã Nguyễn nhìn cái thân hình màu trắng kia tiến gần về phía mình, hai cánh tay buống thõng của cô lúc này đã siết chặt lấy vạt áo, cơ thể cũng không khống chế được mà hơi run lên.

An Phong Dương lững thững bước tới, rồi dừng lại ngay trước mặt cô tầm nửa mét.

"Kiều... Nhã Nguyễn?" An Phong Dương gọi họ của cô lên rồi dừng lại một chút, sau đó mới gọi tên của cô.

Hai tay đang tóm lấy vạt áo của Kiều Nhã Nguyễn không tự chủ được mà siết chặt, thật chặt, chặt đến mức không thể chặt hơn được nữa.

"Vâng..." Cô thấp giọng trả lời, trong giọng điệu có thể nghe ra sự run rẩy.

"Giờ có rảnh không? Chúng ta nói chuyện một chút đi. Hay tôi đưa em đến bệnh viện, hai chúng ta vừa đi vừa nói được không?" An Phong Dương lịch sự mở lời hỏi, cách nói chuyện của anh cũng giống y như con người của anh vậy, tao nhã lại lịch thiệp, có hiệu quả trấn an cảm xúc của người khác.

Nhưng Kiều Nhã Nguyễn một mực cúi gằm mặt. Một đứa con gái tính tình mạnh mẽ như cô vậy mà lúc này lại không thể nào ngẩng lên nhìn thẳng vào An Phong Dương.

"Tôi, tôi..."

"Tôi mới xem qua bảng thành tích của em, nếu Kỳ Nhu biết cô bé mà nó cứu năm đó giờ có thể đạt được thành tựu như thế này thì chắc sẽ vui lắm." An Phong Dương đặt một tay lên vai Kiều Nhã Nguyễn. Giọng anh vẫn dịu dàng, êm ái trấn an tâm trạng không được bình tĩnh của cô lúc này.

Nhưng An Phong Dương càng nói như vậy thì càng khiến nỗi đau trong lòng Kiều Nhã Nguyễn như bị xé toạc ra.

"Nhã Nguyễn, thật ra thì..."

"An Tam!"

Ngay lúc An Phong Dương định mở miệng nói gì đó thì Phong Phong không biết bỗng từ đâu chui ra kéo Kiều Nhã Nguyễn ra sau lưng mình. Anh ta nheo mắt lại nhìn An Phong Dương.

Kiều Nhã Nguyễn lảo đảo một cái mới ổn định lại được cơ thể, nhưng thứ rơi vào tầm mắt của cô nàng lúc này lại là bóng lưng vững vàng của Phong Phong.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 457: Bị cướp người giữa thanh thiên bạch nhật
Phong Phong?

An Phong Dương và Phong Phong nhìn thẳng vào mắt nhau, trong mắt bọn họ mang theo suy nghĩ mà chỉ bọn họ mới có thể hiểu được.

Phong Phong trông thấy bọn họ từ xa, anh ta chẳng kịp nghĩ nhiều đã vội vàng chạy tới.

Anh ta sợ An Phong Dương sẽ nói chuyện năm đó với Kiều Nhã Nguyễn, nếu Kiều Nhã Nguyễn biết anh ta chính là bạn trai năm xưa của Kỳ Nhu thì cô sẽ như thế nào? Cô sẽ nghĩ gì đây?

Nếu như vậy thì liệu kế hoạch của anh ta có thể tiếp tục thực hiện được nữa không?

Phong Phong cuống cuồng lao tới, tất cả chỉ vì kế hoạch của anh ta thôi, hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến nỗi sợ hãi âm thầm trong lòng anh ta cả.

An Phong Dưỡng cau mày: "Phong Tứ?"

"An Tam, chiều nay tôi có giờ dạy, Kiều Nhã Nguyễn là trợ giảng của tôi nên tôi phải dẫn cô ấy đi cùng!" Phong Phong mở miệng nói liền một mạch. Sau đó không đợi An Phong Dương kịp nói gì thêm đã lập tức lôi Kiều Nhã Nguyễn đi.

"Phong Phong! Anh làm cái gì thế hả?" Kiều Nhã Nguyễn cố gắng giằng cổ tay ra khỏi tay anh ta, nhưng lần anh ta lại nắm chặt đến nỗi cô không thể làm gì nổi.

"A... Hình như là Phong Phong kìa..."

"Nghe nói Phong Phong tới trường chúng ta giảng dạy đó, chẳng lẽ chuyện này là thật sao?"

An Phong Dương đứng ở cửa ký túc xá nghe tiếng bàn luận của đám người xung quanh, rồi lại nhìn về phía bóng lưng của hai người vừa mới rời đi.

"Chẳng lẽ Phong Tứ biết Kiều Nhã Nguyễn là ai rồi sao?" An Phong Dương trầm giọng nói thầm. Người biết về đứa bé năm xưa chỉ có An gia bọn họ. Anh cũng chưa bao giờ nói chuyện này cho Phong Phong biết.

***

Lúc này Sở Ninh Dực cũng vừa mới xuống xe, lãnh đạo của khu resort đã đưa người tới để chào đón anh sẵn từ trước.

Một tay Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc còn một tay thì cầm di động đặt bên tai, anh nhàn nhạt nói: "Thế nào?"

An Phong Dương xoay người trở về xe, khởi động máy rồi mới lên tiếng nói: "Tôi vừa mới tới tìm Kiều Nhã Nguyễn, thế mà bị cướp người ngay giữa thanh thiên bạch nhật!" An Phong Dương chế nhạo.

Sở Ninh Dực hừ cười ra tiếng: "Kệ cậu ta đi, không ngã một lần thì cậu ta sẽ không bao giờ biết được bản thân sai ở đâu đâu."

"Nói như vậy thì cậu ta đã biết rồi sao?" An Phong Dương lái xe rời khỏi trường học, trong lòng anh ta vẫn có chút bất an: "Sở Đại, cậu biết năm đó cái chết của Kỳ Nhu cũng là do..."

"Chuyện quá khứ đã qua lâu như vậy rồi, chính cậu ta không muốn bước ra mà thôi. Không ai có thể giúp cậu ta được!" Giọng nói của Sở Ninh Dực vẫn mang theo chút lạnh lùng như cũ.

An Phong Dương sửng sốt một chút, lát sau mới trả lời: "Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm một cơ hội nói rõ ràng với Kiều Nhã Nguyễn, biết đâu có khi chính Kiều Nhã Nguyễn sẽ là người kéo cậu ta ra khỏi cái quá khứ này cũng nên!" An Phong Dương vừa nói vừa nghĩ tới bộ dạng cuống cuồng vừa rồi của Phong Phong, có lẽ chuyện của em gái anh thật sự có thể kết thúc được rồi.

Sở Ninh Dực không nói gì nữa mà dập máy luôn.

Thủy An Lạc tò mò nhìn anh: "Ai thế?"

"Không có gì đâu." Sở Ninh Dực đưa tay lên xoa xoa đầu cô.

"Tổng giám đốc, quản gia Sở và tiểu thiếu gia đã đến rồi! Lễ cắt băng là vào buổi chiều, cậu muốn dùng cơm trước hay đi thị sát công việc trước ạ?" Viên Giám đốc hỏi ý kiến anh.

Thật ra thì mấy chuyện cắt băng này không cần Tổng giám đốc đích thân tới, nhưng mà cậu ấy đã nói sẽ tới dự, lại còn mang theo cả phu nhân tương lai và tiểu thiếu gia đến cùng nữa, vậy nên bọn họ phải tiếp đãi thật cẩn thận, chu đáo mới được.

Tiểu thiếu gia?

Thủy An Lạc thấy Giám đốc nói vậy liền ngẩng lên nhìn về phía Sở Ninh Dực, chẳng lẽ anh đưa cả con trai tới đây à?

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, vẫn chỉ xoa đầu cô: "Anh đi làm việc trước, em qua chơi với Tiểu Bảo Bối đi."

Thủy An Lạc cười tít mắt gật đầu, đối với chuyện này thì cô hoàn toàn không có ý kiến gì hết.

Sở Ninh Dực cho người đưa cô đi rồi mới bắt tay vào việc đi thị sát cùng với Giám đốc.

Nhưng mới bước được vài bước, Thủy An Lạc bỗng đứng sững lại.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 458: Nếu như cậu ta cũng yêu Kiều Nhã Nguyễn thì sao?
Thủy An Lạc hơi cúi đầu, hai bàn tay đang thả lỏng bên người liền siết chặt mấy lần, sau đó cô mới quay đầu lại nhìn về phía Sở Ninh Dực.

"Cuộc gọi vừa rồi là Anh Xinh Trai gọi tới đúng không?" Thủy An Lạc nghiêm túc lên tiếng hỏi.

Sau khi Sở Ninh Dực nói câu: "Chính cậu ta không muốn bước ra mà thôi. Không ai có thể giúp cậu ta được", trong đầu Thủy An Lạc chợt lóe lên khung cảnh trên chiếc xe bus ngày đó.

Hồi đó Sở Ninh Dực cho lộ tin Phong Phong đi xe bus là vì người yêu, khi ấy anh ta cũng chỉ có một lời giải thích như vậy.

Vậy ra, bạn trai của chị Kỳ Nhu chính là Phong Phong, cô có thể hiểu mọi chuyện theo hướng như vậy không?

Nếu như suy đoán này của cô là chính xác, vậy thì giữa Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn...

Thủy An Lạc suy nghĩ một hồi liền cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.

Sở Ninh Dực nói không nên để Kiều Nhã Nguyễn tiếp xúc quá gần với Phong Phong, đây được xem như là lời nhắc nhở của anh dành cho cô sao?

Sở Ninh Dực bước tới rồi lại xoa đầu: "Đừng nghĩ nhiều quá, có lẽ tất cả những chuyện này đều chỉ là hiểu lầm thôi."

Thủy An Lạc lắc đầu, một chuỗi sự kiện đã được cô xâu chuỗi lại, đây tuyệt đối không phải là hiểu lầm.

Sở Ninh Dực thấy tình hình của Thủy An Lạc không được ổn lắm nên sau khi nói lại với Giám đốc xong, anh liền đưa Thủy An Lạc tới phía sau khu resort.

Bởi vì buổi chiều mới chính thức khai trương cho nên lúc này trong khu resort chẳng có vị khách nào cả, phía sau khu resort là một cái sân cỏ. Đây chính là thời điểm cỏ xanh tươi tốt nhất trong năm.

Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực kéo đi, mãi đến khi xung quanh không còn một bóng người nào nữa cô mới dám gạt tay Sở Ninh Dực ra: "Em phải đi nói với Lão Phật Gia!" Thủy An Lạc vừa nói vừa xoay người định đi.

"Lạc Lạc..."

"Anh buông em ra đi, anh ta bị điên à, chuyện có liên quan gì tới Nhã Nguyễn đâu cơ chứ? Anh ta muốn trả thù thì đi mà tìm thằng ăn trộm đã giết chị Kỳ Nhu ấy, giờ tính toán này nọ với Nhã Nguyễn thì có đáng mặt đàn ông không hả?" Thủy An Lạc tức giận nói.

"Nhưng nếu Kiều Nhã Nguyễn không kêu lên thì có lẽ chuyện đó đã không xảy ra!" Sở Ninh Dực nắm thật chặt cánh tay của Thủy An Lạc, tiện đà liền ép người vào lòng mình.

Thủy An Lạc ra sức vùng vẫy, nhưng làm thế nào cũng không thoát được khỏi vòng tay cứng rắn của anh.

Cô mím chặt môi, bàn tay đặt trên lưng anh cũng nắm thật chặt.

"Lạc Lạc, chuyện này đúng là do Phong Tứ dùng sai cách, nhưng mà bây giờ em đi nói với Kiều Nhã Nguyễn thì sao chứ? Em có thể đảm bảo rằng giờ Kiều Nhã Nguyễn không yêu Phong Tứ không?" Sở Ninh Dực thấp giọng nói sát vào tai cô: "Nếu như cô ấy đã thật sự rung động với Phong Tứ, vậy thì người đầu sỏ khiến cô ấy đau khổ chính là em!"

Thủy An Lạc thở hổn hà hổn hển, cứ như thể chỉ khi làm thế mới có thể bình ổn lại lửa giận đang bốc cháy phừng phừng trong cô.

"Tại sao anh không nói với em sớm hơn?" Thủy An Lạc vừa thở hổn hển vừa hỏi, nếu biết trước từ đầu thì có lẽ cô đã có thể ngăn cho những chuyện này không xảy ra rồi.

Nhưng Thủy An Lạc lại nhớ đến cảnh tượng trước cửa nhà hôm qua, sau đó Kiều Nhã Nguyễn lại cùng Phong Phong quay lại. Với tính cách của Kiều Nhã Nguyễn, nếu như Phong Phong không phải là người đặc biệt thì anh ta đã sớm no đòn với cô ấy rồi.

"Anh cũng chỉ vừa mới biết hôm qua thôi, nhưng giờ đã không còn kịp nữa rồi." Sở Ninh Dực trầm giọng nói: "Bây giờ chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng Phong Tứ có thể tự ý thức được là cậu ta đã làm sai rồi thôi!"

"Quay đầu ư? Kể cả anh ta có quay đầu thì người bị tổn thương vẫn là Kiều Nhã Nguyễn!" Thủy An Lạc lớn tiếng hét lên.

"Thế nếu cậu ta cũng yêu Kiều Nhã Nguyễn thì sao?" Hai tay Sở Ninh Dực giữ chặt lấy vai cô. Anh đẩy cô ra tạo thành một khoảng cách nhất định giữa hai người họ rồi chăm chú nhìn vào mắt cô: "Nếu như cậu ta cũng yêu Kiều Nhã Nguyễn, rồi nhận ra sai lầm của mình thì chuyện này có thể giải quyết được rồi, như vậy thì Kiều Nhã Nguyễn sẽ không bao giờ có thể biết được dự tính ban đầu của cậu ta."

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 459: Năm mươi phần trăm khả năng
Thủy An Lạc hơi dừng lại một chút, đôi mắt mê man nhìn Sở Ninh Dực.

Là như vậy sao?

Nhưng ngoại trừ con đường này ra thì dường như bọn họ không còn đường nào khác để đi nữa rồi.

Bởi vì Phong Phong đã trở thành một sự tồn tại đặc biệt trong lòng Kiều Nhã Nguyễn, chỉ riêng điểm này thôi cũng đã định sẵn rằng bọn họ đã thua rồi.

Sở Ninh Dực lau đi những giọt nước mắt tèm nhem trên gương mặt cô: "Không còn lựa chọn nào khác nữa rồi!"

Thủy An Lạc lại rơi nước mắt, chuyện này chỉ có thể trách bọn họ biết quá muộn.

Sở Ninh Dực ôm chặt cô vào lòng rồi dịu dàng an ủi: "Ai cũng không có quyền trách cứ Kiều Nhã Nguyễn, nhưng Phong Phong thì khác! Cậu ta hận Kiều Nhã Nguyễn, nhưng lại càng hận chính bản thân mình, bây giờ cậu ta chỉ đem nỗi hận bản thân chuyển lên người Kiều Nhã Nguyễn thôi, về anh sẽ đi nói chuyện với cậu ta."

Hận chính mình?

Thủy An Lạc không hiểu ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, tại sao lại phải hận chính mình?

Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc ngồi xuống một chiếc ghế tre trắng muốt, hưởng thụ cơn gió nhẹ nhàng ấm áp thổi qua người sau đó nửa quỳ xuống bên cạnh Thủy An Lạc, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: "Cuộc phẫu thuật của Kỳ Nhu là do cậu ta thực hiện."

Giọng của Sở Ninh Dực rất khẽ, nhưng sức nặng của nó chẳng khác nào búa tạ nặng nề đập vào trái tim Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc trợn tròn mắt không thể tin nổi, cô nhìn chằm chằm vào Sở Ninh Dực.

"Mười năm trước, Phong Phong chưa tới hai mươi tuổi đã được truyền thông thành phố A và truyền thông quốc tế ca tụng là Tiểu Thần Y, cậu ta là thiên tài trong ngành y học! Sau khi Kỳ Nhu xảy ra chuyện thì được đưa đến bệnh viện, cậu ta là bác sĩ mổ chính."

Thủy An Lạc hơi run lên: "Anh ta chẳng phải là thần y sao?"

Sở Ninh Dực cười một tiếng, sau đó tiếp tục nắm lấy tay cô xoa nhẹ: "Lúc Kỳ Như được đưa tới bệnh viện thì đã được các bác sĩ tuyên bố qua đời, nhưng mà cậu ta không chịu thừa nhận, kết quả..."

Kết quả là Phong Phong đã tiến hành phẫu thuật, nhưng An Kỳ Nhu vẫn chết. Cậu ta liền đem nỗi hận này cứ thể đổ lên đầu cô bé nhiều chuyện năm đó.

Thủy An Lạc nghĩ rồi lại thầm cười lạnh trong lòng.

Sở Ninh Dực nắm lấy đôi tay hơi lạnh của cô, thấp giọng nói: "Bây giờ cậu ta đã thay đổi nhiều lắm rồi."

"Anh ta làm vậy là để trả thù!" Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.

"Bảy năm nay cậu ta không hề động tới dao mổ, cuộc kiểm tra tư cách bác sĩ hằng năm cũng mặc kệ không quan tâm, nhưng lần này lại chỉ vì muốn về trường Kiều Nhã Nguyễn dạy học, chắc là dạy y."

"Cái này chỉ là để anh ta có thể trả thù Nhã Nguyễn dễ dàng hơn thôi đúng không?" Giọng nói lạnh băng của Thủy An Lạc cắt ngang lời của Sở Ninh Dực, ngay từ lúc đầu cô đã chẳng có hảo cảm gì với tên Phong Phong này rồi, nhưng giờ thì cảm giác lại càng tồi tệ hơn.

Sở Ninh Dực ngừng lại một chút, dường như trong lúc nhất thời anh không biết phải làm thế nào để phản bác lại lời của cô.

Hai người họ không nói gì nữa, Thủy An Lạc cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn đang nắm lấy taymình, cô đã nắm được hạnh phúc của mình rồi, nhưng còn Kiều Nhã Nguyễn thì sao đây?

"Lạc Lạc, nếu Phong Tứ thật sự muốn để Kiều Nhã Nguyễn yêu cậu ta, sau đó vứt bỏ cô ấy thì cậu ta có cả trăm biện pháp nhưng cậu ta lại không làm như vậy, bảy năm trời cậu ta cũng không chạm vào những món đồ cấm kỵ ấy!" Sở Ninh Dực giải thích một cách nghiêm túc.

Mỗi lần vào những lúc như thế này, anh cũng vô cùng nhớ nhung Thủy An Lạc ngốc nghếch đáng yêu kia, vì anh không cần phải tự mình giải thích những chuyện này làm gì cả.

Vì có giải thích cô cũng không hiểu.

Thủy An Lạc ngẩng đầu, cô đưa tay chạm vào khuôn mặt của anh. Sở Ninh Dực nói nghiêm túc như thế, nếu giờ cô nghi ngờ anh thì đó sẽ giống như một tội lỗi vậy.

"Đối với Kiều Nhã Nguyễn thì Phong Phong là sự một tồn tại đặc biệt, vậy nên hiện tại chúng ta chỉ có một con đường này để đi thôi. Bởi nếu không làm như vậy, thì dù có đi con đường nào chúng ta cũng sẽ thất bại một trăm phần trăm, còn làm như thế ít nhất vẫn còn năm mươi phần trăm khả năng thắng, để bí mật này hoàn toàn chìm xuống." Sở Ninh Dực đưa tay chỉnh lại mái tóc đã bị gió thổi tán loạn của cô, dịu dàng nói.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 
Top