Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 470: Đừng quấy rầy anh làm việc
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái đang nằm trên chân mình rồi đưa tay xoa đầu cô, tay còn lại thì mở máy tính ra nhìn bản báo cáo quá trình cải tổ của Viễn Tường do mấy quản lý cấp cao kia gửi tới.

Thủy An Lạc chọc khẽ vào cằm mình: "Thế cũng có nghĩa là nó sẽ bị thôi học đấy nhỉ, đã năm tư rồi?"

"Vậy thì sao chứ, mày có biết ba nó là ai không, người ta có tiền đấy nha!" Kiều Nhã Nguyễn cười khinh miệt một tiếng.

"Tao có biết đâu, tao cũng đâu phải mẹ nó chứ! " Thủy An Lạc nói một cách vô tội, chọc cho Kiều Nhã Nguyễn bật cười.

"Được rồi, không nói linh tinh với mày nữa, chuyện này tao nói với mày rồi, nhớ mà nói lại với người đàn ông của mày đấy."

"Ừ, nói rồi." Thủy An Lạc đáp một tiếng, chờ đầu bên kia cúp máy rồi cô mới cúp máy, sau đó cô nhìn Sở Ninh Dực: "Lan Hinh biết chuyện em từ chối đàn anh rồi, sau đó thì sao?"

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô, cuối cùng thò tay vỗ một phát lên gáy Thủy An Lạc: "Thế này còn chưa đủ, phải để Mặc Lộ Túc đi kích động thêm chút nữa đã, có vậy cô ta mới rơi vào cảnh chó cùng rứt giậu."

"Đàn anh á?"" Thủy An Lạc lập tức ngồi bật dậy rồi cau mày nhìn Sở Ninh Dực, cô vừa mới từ chối đàn anh mà, bây giờ lại đi tìm người ta nhờ cậy, như vậy không khỏi...

Sở Ninh Dực nhìn hàng lông mày xoắn tít vào nhau của cô liền biết trong cái đầu kia đang nghĩ gì.

"Yên tâm đi, chuyện này anh sẽ đi nói với anh ta. Còn lâu anh mới cho hai người có cơ hội gặp nhau." Sở Ninh Dực nói một cách nhẹ bẫng.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, nhưng khi liếc tới những hàng chữ trên màn hình máy tính của anh thì cô hơi sửng sốt, cô nhìn tựa đề Phương hướng cải tổ lại Viễn Tường nói: "Họ nói giờ Viễn Tường căn bản là không cứu nổi nữa rồi."

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc đang cảm thấy mất mát, anh đưa tay ra xoa đầu cô: "Làm sao mà không cứu được, em đừng quên rằng anh với mẹ đã đánh cuộc rồi, anh nhất định sẽ vực dậy được Viễn Tường."

Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu, cô tin anh.

"Vậy em có thể làm gì không?" Cô muốn giúp anh, cũng là giúp chính bản thân mình.

"Ngoan ngoãn nằm im đi, đừng quấy rầy anh làm việc." Sở Ninh Dực vừa dứt lời lại kéo Thủy An Lạc nằm xuống đùi mình.

"Ây da..." Thủy An Lạc vừa nói vừa ngoan ngoãn nằm trên hai chân của anh, tự nghịch tóc mình.

Thủy An Lạc nằm được một lúc lại nhớ ra chuyện gì đó. Cô nhíu mày nói: "Em nhớ cái năm em mười một tuổi, lúc đó Viễn Tường cũng từng đứng trước nguy cơ phá sản một lần, khi đó em chẳng hiểu phá sản có nghĩa là gì, nhưng ba mẹ lại cãi nhau, sau đó ba em bỏ đi, chẳng bao lâu sau thì nguy cơ kia được giải quyết. Nếu như ba tỉnh lại thì tốt quá, biết đâu lần này ba cũng có thể giải quyết một cách gọn nhẹ như thế."

Thủy An Lạc bất đắc dĩ nói, nhưng vào tai Sở Ninh Dực thì lại thành ra có nỗi niềm riêng.

Thủy Mặc Vân đã tỉnh lại, nhưng ông ta căn bản không hề quan tâm gì tới Viễn Tường nữa rồi, nếu không ông ta đã không bỏ đi.

Sở Ninh Dực đưa tay vỗ lên bả vai Thủy An Lạc một cái: "Em ngủ một lát đi, đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện của Viễn Tường anh sẽ giải quyết."

"Ừ." Thủy An Lạc gật đầu rồi vòng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, sau đó nhắm mắt lại.

Ánh mắt nhìn màn hình vi tính của Sở Ninh Dực dần mất tập trung.

Long Man Ngân với Thủy Mạc Vân cãi nhau?

Trong ấn tượng của anh về Long Man Ngân và Thủy Mặc Vân thì cả hai người họ đều không phải kiểu người dễ xảy ra tranh cãi.

Mà An Phong Dương cũng từng nói, Thủy Mặc Vân đã hùn đủ vốn chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn để đổ vào Viễn Tường, sau đó thì Viễn Tường cũng vượt qua được thời kỳ quá độ.

Vậy số tiền đó ông ta lấy được từ đâu?

Sở Ninh Dực suy nghĩ rồi cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, anh phải nói với cô thế nào về những chuyện đen tối của Thủy Mặc Vân đây?

"Thiếu gia..."

"Suỵt..."

Thím Vu bước vào vừa mở miệng nói đã bị Sở Ninh Dực ra dấu im lặng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 471: Nguyên nhân bắt đầu cũng không quan trọng
Sở Ninh Dực cẩn thận bế Thủy An Lạc lên, sau đó đưa cô về phòng, đặt cô nằm xuống bên cạnh Tiểu Bảo Bối, lần này chèn giữa họ một chiếc gối, sau đó mới đắp chăn cho cả hai rồi xoay người đi.

Sở Ninh Dực đóng cửa lại mới quay đầu nhìn về phía thím Vu: "Có chuyện gì vậy?"

"Cậu Mặc tới." Thím Vu nhỏ giọng nói.

Mặc Lộ Túc?

Khóe miệng Sở Ninh Dực hơi nhếch lên. Anh ta đến đúng lúc lắm, đỡ mất công anh phải đi tìm anh ta.

Sở Ninh Dực gật đầu, bảo thím Vu chăm sóc cho hai mẹ con rồi đi ra ngoài.

Bãi biển dưới ánh mặt trời chiều khắp nơi tràn ngập không khí tươi mát.

Mặc Lộ Túc chắp hai tay sau lưng, đứng bên bờ biển nhìn đàn hải âu phía xa xa.

Sở Ninh Dực ung dung đi tới, dừng lại bên cạnh anh ta, cũng nhìn về phía đàn hải âu kia.

"Anh vẫn giống trước kia, cho dù làm chuyện gì cũng thận trọng, buộc tất cả mọi thứ phải nằm trong vòng kiểm soát của mình." Mặc Lộ Túc lạnh lùng mở miệng trào phúng.

Sở Ninh Dực không hề tức giận, vẫn nhìn về phía xa xăm.

"Tôi không nghĩ mình làm vậy là sai." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

"Vậy nên, vì Lạc Lạc nằm ngoài tầm khống chế của anh, đứa bé cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của anh nên anh mới chú ý đến cô ấy à?" Mặc Lộ Túc nói, cuối cùng cũng thu hồi lại tầm mắt của mình, qua ra nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt sắc bén.

"Nguyên nhân bắt đầu không quan trọng, chỉ cần kết quả như chúng tôi mong muốn là đủ rồi." Sở Ninh Dực cũng thu hồi tầm mắt, "Nếu anh đến đây chỉ để nói với tôi những lời này thì hoàn toàn không cần thiết đâu."

Hai bàn tay Mặc Lộ Túc siết chặt, Sở Ninh Dực lớn hơn anh ta năm tuổi, nhưng đứng trước Sở Ninh Dực, anh ta lúc nào cũng như một đứa trẻ.

Khi còn nhỏ, người mà anh kính nể nhất chính là người anh họ này, nhưng người của Mặc gia đều nói là người nhà họ Sở đã hại chết mẹ anh, bảo anh hãy tránh xa người nhà họ Sở ra. Cho nên, nhiều khi anh chỉ có thể lẳng lặng đứng từ xa để nhìn Sở Ninh Dực.

Nhưng bây giờ, đối với anh, trừ nỗi hận ra, hơn thế nữa là vì Sở Ninh Dực đã cướp mất người mà anh yêu nhất.

Lần này Thủy An Lạc bị cắn cho tỉnh ngủ, cơn đau ở ngực khiến cô giật mình tỉnh giấc, thiếu chút nữa đã ném cái tên đầu sỏ kia ra ngoài.

Mà động tác đột ngột của cô cũng khiến cho Tiểu Bảo Bối đang ghé vào ngực cô bị lăn ra ngoài.

Tiểu Bảo Bối bị mẹ mình hất một cái liền biến thành con rùa đen nhỏ đang lật ngửa.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai, lại nhìn ngực mình vẫn còn đang mặc áo ngực. Chắc là cu cậu vất vả lắm mới công chiếm được căn cứ điểm nhưng lại không cởi áo mẹ ra được, thế nên đành gặm thẳng luôn.

Tuy chỉ mới có mấy cái răng ở hàng tiền đạo thôi nhưng lúc cậu nhóc cắn xuống vẫn khá là đau.

Tiểu Bảo Bối vung bàn tay nhỏ bé lên vài cái, thực sự không lật người lại được, òa một tiếng khóc toáng lên.

Thủy An Lạc vội vàng bế cậu nhóc lên. Cô mới người muốn khóc đây đây, đang ngủ thì tự nhiên bị cắn tỉnh.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy, bên ngoài đã rực rỡ ánh đèn.

Thủy An Lạc dỗ cậu con trai đang khóc nhè, đi thẳng đến bên cửa sổ. Cô đứng bên khung cửa chỉ ra mặt biển bao la bên ngoài cho Tiểu Bảo Bối xem, "Nhìn kìa, bên kia có cái gì?"

Tiểu Bảo Bối thút thít, nhìn theo ngón tay của mẹ, sau đó nức nở nói, "Ba ba... ba ba..."

"Ba ba đâu nào?" Thủy An Lạc nhíu mày, sao gọi ba lại dễ hơn gọi mẹ nhỉ? Thằng bé chưa bao giờ chủ động gọi ma ma cả. Có điều sau khi phản bác Tiểu Bảo Bối xong, cô mới nhìn thấy hai bóng người dường như đã đứng ở đó rất lâu rồi.

"Đàn anh?" Thủy An Lạc khẽ kêu lên, sao anh ấy lại ở đây?

Lại còn đứng cùng với Sở Ninh Dực nữa chứ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 472: Ngoai đầu nhìn lại cười đẹp hơn cả ba
"Ba ba~ ba ba~" Tiểu Bảo Bối tinh thần tỉnh táo, bắt đầu vỗ bàn tay nhỏ xíu hưng phấn gọi.

Thủy An Lạc quay mặt nhìn Tiểu Bảo Bối đang hưng phấn, ôm thằng nhóc rời khỏi cửa sổ, "Chỉ thấy ba con là sung sướng thôi. Con là do mẹ sinh mẹ nuôi đấy nhé." Thủy An Lạc lẩm bẩm.

Tiểu Bảo Bối chớp mắt, hoàn toàn không hiểu mẹ mình đang nói gì, vẫn vỗ tay bèm bẹp đòi đi tìm ba.

Thủy An Lạc đặt Tiểu Bảo Bối nằm trên giường, sau đó đi tìm quần áo của mình.

Vì đi gấp quá nên cô không mang theo quần áo gì, may mà Sở Ninh Dực bảo thím Vu mang cho cô vài bộ.

Thủy An Lạc mở va li, lấy ra một chiếc váy len, cúi xuống lại thấy phía dưới có một chiếc váy đen phối với một chiếc áo choàng nhỏ cũng màu đen.

Thủy An Lạc hơi khựng lại, anh đã sớm nghĩ đến chuyện sẽ đưa cô đi thăm mộ rồi.

Tiểu Bảo Bối tốn hết sức lực toàn thân mới xoay người nằm sấp được xuống giường, sau đó chớp mắt nhìn mẹ, bàn tay nhỏ nhắn ê a khua khoắng.

Thủy An Lạc thu hồi tầm mắt, bước qua kéo rèm cửa lại, sau đó thay quần áo.

Tiểu Bảo Bối thấy mẹ đang cởi quần áo, thoáng chốc mắt sáng lên, thân thể bé xíu kia nhanh nhẹn bò qua, lại bị mẹ vươn tay lật lại. Nhóc kêu a a, nhưng chỉ trong chốc lát, mẹ đã mặc xong quần áo mất rồi.

Tiểu Bảo Bối ngẩn ra nhìn mami nhà mình, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra mà mẹ đã mặc quần áo xong rồi.

Thủy An Lạc mặc một chiếc áo len tay dài, có ra ngoài cũng sẽ không quá lạnh, váy dài đến quá đầu gối, cũng không phải lo. Cô buộc tóc lên đơn giản, sau đó quẳng cậu nhóc lên giường thay cho con trai bộ đồ gấu con mà Sở Ninh Dực mua. Mặc xong trông Tiểu Bảo Bối như một chú gấu nhỏ đáng yêu. Thủy An Lạc nhịn không được, cầm di động lên chụp ảnh cho con trai.

"Nào nào, gấu con, quay lại đây nhìn mẹ nào." Thủy An Lạc ghé vào cạnh giường đùa với cậu bé, nhóc con quả nhiên lập tức quay đầu lại. Thủy An Lạc bắt được khoảnh khắc này, chụp ngay được cảnh gấu con ngoái đầu lại nhìn, thực sự đáng yêu muốn chết.

Thủy An Lạc chụp xong liền ngồi bên giường bế gấu con lên, hôn chụt lên mặt nhóc một cái thật mạnh, sau đó bắt đầu chọn ảnh chụp, up lên wechat.

[Nhà có gấu yêu, ngoái đầu nhìn lại cười đẹp hơn cả ba!]

Viết xong, cô chọn thêm chín tấm hình, đừng hỏi tại sao lại là chín tấm, vì trên wechat chỉ cho up tối đa là chín tấm thôi!

Thủy An Lạc xong xuôi liền ôm con trai đứng dậy, "Đi, mẹ con mình đi ăn cơm."

Có điều, trên tường của cô lúc này bắt đầu bùng nổ.

Mân Hinh là người đầu tiên trông thấy ảnh đăng của cô, không nhịn được lưu hết đống ảnh đó lại, kéo An Phong Dương tới xem cùng, sau đó liền bình luận:

[Ôn Hinh: Lạc Lạc, chị sinh con gái xong gả cho bé gấu nhà em nhé, đáng yêu quá đi mất thôi!]

An Phong Dương nhíu mày, "Con gái gả qua kiểu gì cũng bị bắt nạt, con trai của Sở Đại chắc chắn là loại xấu bụng."

"Nhưng không phải Sở Ninh Dực vẫn rất yêu Lạc Lạc đấy sao? Con anh ấy nhất định cũng sẽ như thế." Mân Hinh xoa bụng mình, cười híp mắt nói.

An Phong Dương nghe thấy Mân Hinh nói vậy, suýt nữa thì chửi bậy, rùng hết cả mình, em không biết trước kia anh ta xấu xa đến thế nào đâu.

Người thứ hai nhìn thấy chính là Kiều Nhã Nguyễn. Lúc này cô đang đứng ở góc giảng đường. Tại sao lại là đứng, còn không phải là vì số sinh viên chọn môn tự chọn của tên nào đó bạo phát hay sao, cô có chỗ để đứng đã là tốt lắm rồi.

Quan trọng là tên dở hơi kia còn không cho cô đi, cho nên cô chỉ có thể đứng đằng sau nghịch điện thoại được thôi.

Vậy nên lúc lướt tới bài biết của Thủy An Lạc thì toàn thân đều kích động cả lên.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 473: Bị tịch thu di động
[Lão Phật Gia: AAAAAAA, con rể của má đẹp trai quá!]

Kiều Nhã Nguyễn kích động viết một bình luận, tiện thể lưu hết ảnh Tiểu Bảo Bối lại, sau đó đặt tấm ảnh cậu nhóc ngoái đầu lại nhìn thành màn hình nền.

Phong Phong xuyên qua đám người, vẫn liếc thấy cô đang đứng đằng kia nghịch di động, vừa giảng vừa nhíu mày.

"Ở đây có bao nhiêu bạn biết phân biệt về thể chất âm hàn?" Phong Phong lạnh lùng nói, nhìn đầy một phòng fangirl, lại không thấy người cuối cùng dời mắt lên nhìn mình.

Phong Phong vừa hỏi, cả một phòng fangirl ngây ra, bọn họ cơ bản là không hề nghe, sao mà trả lời được?

Phong Phong đương nhiên là biết những người này có đang nghe hay không, mà anh hỏi câu hỏi này chẳng qua cũng chỉ là để cô nàng nào đó đằng sau kia tập trung lại thôi.

Kiều Nhã Nguyễn còn đang loay hoay với điện thoại di động, gửi tin cho Thủy An Lạc mãi mà không thấy cô trả lời. Kiều Nhã Nguyễn bĩu môi, không biết con nhỏ này đang làm gì nữa?

Có điều trong lúc cô đang cúi đầu nghịch điện thoại lại không hề phát hiện ra đám người trước mặt đã rẽ ra.

Kiều Nhã Nguyễn buồn chán, đang mở cái ảnh gấu con để chỉnh màu chèn chữ, không ngờ di động lại đột nhiên bị người ta lấy mất.

"Này..." Kiều Nhã Nguyễn vụt ngẩng đầu. Vừa hay nhìn thấy tên đầu sỏ cướp di động của mình, cô nhíu mày, vươn tay đòi lại di động: "Trả đây."

Phong Phong cúi đầu liếc một cái, lòng đầy bực bội, hai người này đủ lắm rồi đấy.

Một người thì nửa đêm không ngủ được nhắn tin cho bọn họ báo là con trai mình đã biết gọi ba. Một người thì bắt đầu khoe con, lại còn là cái tên nhóc kiêu ngạo xấu xa kia nữa chứ.

Phong Phong nắm di động trong lòng bàn tay, "Trợ giảng Kiều, nhiệm vụ của em là làm trợ giảng, không phải là để dẫn dắt mọi người nghịch điện thoại di động."

Đám sinh viên nữ vẫn đang cầm di động chụp ảnh liền lẳng lặng cất di động đi.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn mấy cô nàng kia, lại nhìn Phong Phong, "Thầy Phong, muốn trách cũng chỉ có thể trách thầy thôi chứ? Không ở trên sân khấu hào quang bốn phía, cứ nhất quyết chạy đến chỗ chúng tôi làm gì?"

Phong Phong nhíu mày, "Đây là lý do mà em nghịch di động à? Nếu trợ giảng Kiều có thành kiến với tôi như vậy, không bằng hãy trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi đi."

"Câu hỏi gì?" Kiều Nhã Nguyễn khó hiểu nói, bởi vì cô căn bản cũng không hề nghe.

Phong Phong lật tay, đút thẳng di động của cô vào túi quần, "Nếu không nghe được, vậy lát nữa hãy nghe cho tử tế." Phong Phong nghiêm túc mở miệng nói, sau đó xoay người trở lại bục giảng, "Còn nữa, những người đến với buổi học ngày hôm nay, tôi mặc kệ các bạn có chọn môn tự học hay không, khi kết thúc giờ học tôi sẽ nhờ trợ giảng Kiều ghi lại tên các bạn, cứ sau ba buổi học, tôi đều sẽ tổ chức một buổi thi thử, nếu không qua được, tôi nghĩ thành tích môn cuối kỳ của các bạn chắc sẽ bị ảnh hưởng đấy."

Phong Phong nói xong liền bước trở lại bục giảng, sau đó xoay người nhìn một biển nữ sinh lập tức im lặng trong nháy mắt.

Sau đó, không quá năm phút đồng hồ, phòng học rộng rãi cuối cùng cũng trống ra một khoảng.

Dù sao, cho dù có hâm mộ, bọn họ cũng không muốn đánh cược với kỳ thi cuối kỳ của mình.

Phong Phong nhìn xuống dưới, một lát sau mới thản nhiên nói: "Hóa ra là có cả nam sinh."

Câu này của anh không nặng không nhẹ, lại thực sự như vả vào mặt mấy chàng trai kia, bao nhiêu nam sinh như vậy mà bị đám con gái vây xung quanh đến mức hoàn toàn không nhìn thấy ai cả.

Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, vỗ nhẹ lên chân mình, trong lòng lại đang nguyền rủa Phong Phong, sớm muộn gì cũng có một ngày bị người ta gay gắt phê bình, anh ta cứ hống hách đi. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 474: Bay về à?
Ánh trăng chiếu ánh sáng nhẹ nhàng xuống mặt biển, Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối ngồi trên ban công ăn cơm. Cô ăn cơm, Tiểu Bảo Bối uống sữa bột, thỉnh thoảng lại ăn một miếng cháo được mẹ đút cho.

Có điều ánh mắt Thủy An Lạc thỉnh thoảng lại đảo về phía bờ biển, bọn họ đang nói gì vậy? Đã lâu lắm rồi, đã thế cả hai người lại còn chẳng nhúc nhích chút nào, hại cô còn tưởng hai người đó đang đứng ngủ.

Tiểu Bảo Bối cưỡi ngựa yêu đi một vòng rồi quay về, ăn một miếng cháo, sau đó tiếp tục đi tuần tra.

Thủy An Lạc vẫn vừa ăn vừa nhìn về phía bên kia, đầy lòng hiếu kỳ.

Gió biển khẽ thổi, phả vào giọng nói âm trầm của Mặc Lộ Túc.

"Chuyện kia anh còn định giấu cô ấy đến bao giờ?"

"Đó là việc của tôi, không khiến anh phải nhọc lòng. Nếu thực sự muốn bảo vệ cô ấy thì cứ làm theo lời tôi nói." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói, không mang theo chút tình cảm nào bên trong.

Mặc Lộ Túc siết chặt hai tay, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cương nghị bên cạnh mình.

"Người kia thực sự là Lan Hinh à?" Mặc Lộ Túc mở miệng hỏi. Bởi vì trước đó anh đã từng chất vấn Lan Hinh, nhưng đáp án nhận được lại khiến anh khó có thể nghi ngờ cô ta.

"Tại sao lại là Lan Hinh, tôi nghĩ anh hiểu rõ hơn tôi chứ. Tình yêu của anh với cô ấy mà nói là một sự đe dọa, tôi không mong chuyện này sẽ xảy ra một lần nữa." Sở Ninh Dực nói xong liền xoay người bỏ đi.

"Nếu trước kia anh đã chọn bỏ rơi cô ấy, sao hiện giờ lại giành cô ấy khỏi tôi." Mặc Lộ Túc tức giận mở miệng nói, "Các người cướp đi sinh mạng của mẹ tôi còn chưa đủ à? Giờ ngay cả người con gái tôi yêu anh cũng muốn cướp mất."

Tiếng gầm nhẹ của Mặc Lộ Túc theo gió biển bay xa, nhưng Sở Ninh Dực lại nghe rõ mồn một.

Bước chân anh thoáng dừng lại, chậm rãi xoay người lại nhìn người đàn ông đang đứng bên bờ biển.

"Thứ nhất, cái chết của cô, tôi nghĩ giờ tôi có nói anh cũng sẽ không nghe. Thứ hai, tôi chưa từng cướp đi thứ gì của anh, cô ấy vốn thuộc về tôi, chưa bao giờ là của anh cả." Sở Ninh Dực mạnh mẽ phản bác, sau đó xoay người tiếp tục bỏ đi.

Thân thể Mặc Lộ Túc càng đờ ra đó, gió từ trên mặt biển thổi qua người anh dường như cũng bị thân thể cứng đờ của anh chia làm hai mảnh.

Thủy An Lạc ăn cơm xong liền mang bát đũa đến phòng bếp, lúc quay về mới phát hiện ra đã không còn ai.

Thủy An Lạc chớp mắt, nhanh chóng chạy đến lan can nhìn ra mặt biển rộng lớn bên ngoài, sao lại biến đâu mất rồi?

"Cạch..."

Cửa phòng đột nhiên bật mở, nhưng Thủy An Lạc đang hóng hớt nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng khóa cửa.

Tiểu Bảo Bối đang tuần tra trong phòng nhìn thấy ba mình, nhe hàm răng trắng bóc ra rồi nhấc đôi chân ngắn tũn cưỡi ngựa yêu chạy tới, vươn bàn tay nhỏ xíu đòi bế.

Sở Ninh Dực cúi đầu, hơi nhướng mày, thằng nhóc này hôm nay đẹp trai nhỉ.

Sở Ninh Dực cúi người bế cậu nhóc ra khỏi xe tập đi, sau đó nhìn thấy Thủy An Lạc còn đang hóng hớt bên cạnh ban công, theo ánh mắt cô nhìn lại, vừa hay chính là nơi bọn họ vừa mới đứng.

Sở Ninh Dực thả nhẹ bước chân của mình, bước tới đứng sau lưng dõi theo tầm mắt của cô nhìn ra ngoài.

"Kỳ lạ, người đâu mất rồi?" Thủy An Lạc hơi gãi đầu, khó hiểu nói.

"Tìm anh à?" Sở Ninh Dực thấp giọng ghé bên tai cô nói.

"Á..." Thủy An Lạc thấp giọng kêu lên một tiếng, quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực đang ôm Tiểu Bảo Bối lùi lại phía sau, lại khó hiểu nhìn ra bãi cỏ nối đến bờ biển, anh ấy lướt qua bãi cỏ nên mới về nhanh như thế à?

"Anh..." Thủy An Lạc nói, còn chỉ ra bãi cỏ bên ngoài.

Bay trở về à?

Tiểu Bảo Bối thấy dáng vẻ giật mình của mẹ mình liền vỗ tay cười khanh khách.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 475: Mẹ con ngày càng ngứa đòn
Sở Ninh Dực khẽ bật cười, ôm Tiểu Bảo Bối bước ra phòng khách, "Nhìn được bao lâu rồi?"

Sau cơn khiếp sợ, Thủy An Lạc vẫn bước tới, có điều mỗi bước chân đều trở nên thật dè dặt.

"Đừng nhìn nữa, người ta đã đi từ lâu rồi." Sở Ninh Dực thản nhiên nói, sau đó ngồi xuống đặt con trai ngồi lên đùi để ngắm chú gấu con nhà mình. Bộ đồ này đúng là quá đẹp, anh chọn không sai chút nào.

Thủy An Lạc bĩu môi, quay lại từ ban công, "Sao anh ấy lại ở đây? Đến tìm anh à?"

"Sao anh ta đến đây là chuyện của anh ta, nhưng không tìm anh, chẳng lẽ là tìm em chắc?" Sở Ninh Dực quay lại nhìn cô, nhướng mày mở miệng hỏi.

Ách...

Câu hỏi này thật khó trả lời!

Thủy An Lạc hơi nghiêng mặt làm một cái mặt quỷ, sau đó khôi phục vẻ bình thường rồi quay đầu lại nhìn anh, "Không phải anh nói sẽ đưa em đi xem dạ hội sao? Dạ hội đâu hả?"

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc từ trên xuống dưới, thấy cô đã thay quần áo xong, còn cả chú gấu con nhà anh nữa, đột nhiên nhớ ra chuyện hôm nay đã hứa với cô.

Thủy An Lạc bĩu môi nhìn anh, biết ngay là anh quên rồi mà, nếu không đã chẳng đi lâu như thế, mất công cô còn sớm thay quần áo chờ anh về.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy, "Đi thôi, giờ cũng vừa mới bắt đầu thôi."

"Vâng vâng..." Thủy An Lạc nói, vui sướng bước đến trước mặt anh.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đôi chân nhỏ lộ bên ngoài vẫn còn mấy vết xanh tím của cô, lông mày nhíu chặt, "Đổi bộ đồ khác đi."

"Không sao, tối nhìn không ra đâu." Thủy An Lạc nói, cúi đầu nhìn cặp chân của mình, cô tưởng là anh sợ người khác nghĩ rằng cô bị bạo lực gia đình.

"Trời thu tối lạnh lắm, đổi sang mặc quần đi." Sở Ninh Dực cau mày nói.

"Dạ hội mà anh bảo em mặc quần à?" Thủy An Lạc kêu lên, người ta đi tham gia liên hoan đêm đều mặc váy ra biển, người này lại bắt cô mặc quần, muốn nóng chết cô hay sao?

Sở Ninh Dực nhíu mày: "Chẳng lẽ cái anh đang mặc không phải quần?"

Thủy An Lạc phát điên, cô chỉ muốn nói, anh zai à, anh là đàn ông, là đàn ông đó!

"Mặc kệ, em đã mặc quần mấy ngày nay rồi, hôm nay em không mặc đâu." Thủy An Lạc nói xong, mở cửa đi thẳng ra ngoài.

Sở Ninh Dực đối mặt với con trai mình.

"Mẹ con càng ngày càng ngứa đòn." Sở Ninh Dực nhìn con trai nói.

"A pu~" Tiểu Bảo Bối vươn bàn tay nhỏ xíu phun mưa, cũng không biết có phải đang tán đồng ý kiến với daddy nhà mình hay không nữa.

Bước qua bãi cỏ là đến bãi biển, nơi này buổi tối náo nhiệt hơn so với ban ngày rất nhiều.

Thủy An Lạc chạy phía trước, Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đi theo sau.

Cách đó không xa, Mặc Lộ Túc vẫn nheo mắt nhìn theo, thấy Thủy An Lạc mỉm cười, thấy cô và đoàn người nhảy múa bên đống lửa, nụ cười của cô cứ sáng rực lên, càng ngày càng chói mắt.

Nụ cười này, giống hệt như hồi năm nhất đại học, khi trong thẻ mua cơm của anh hết sạch tiền, không thể gọi cơm, cô đột nhiên xuất hiện phía sau.

["Nhanh lên đi, bọn tôi còn đang chờ để gọi cơm đấy."

Một hàng dài chờ gọi cơm, người phía sau sốt ruột lên tiếng.

Trước mặt Thủy An Lạc là một bóng lưng cao lớn, trong tay còn cầm thẻ sinh viên. Thủy An Lạc vốn đang nói chuyện với Kiều Nhã Nguyễn, nghe thấy giọng nói đằng sau liền không nhịn được ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy thẻ cơm của anh còn con số 0 trên đó.

"Dùng của tôi đi." Thủy An Lạc đột nhiên mở miệng nói, tiến lên cà thẻ cho anh.

Nam sinh kia quay đầu lại, cô gái đối diện mở miệng cười, anh lại lạnh lùng như băng, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Cảm ơn."]


<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 476: Anh đã yêu em sâu đậm
Cơn gió trên biển càng lúc càng nóng, hình như do tiết trời thay đổi, thổi vào mặt cũng nóng hừng hực.

Thủy An Lạc xoay một vòng là thấy mệt, bèn ngồi xuống bên bờ cát nhìn đám người đang vây xung quanh đống lửa nhảy múa, lại ngước đầu nhìn Sở Ninh Dực: "Sao anh không qua?"

Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối ngồi xổm xuống, hai bàn tay đỡ lấy cánh tay nhỏ bé của cậu nhóc, để thằng bé tự bước đi. Tiểu Bảo Bối hình như rất thích cát, đi vô cùng hăng hái.

Thủy An Lạc thấy thế liền cởi đôi giày nhỏ của nhóc ra, sau đó dùng cát vùi bàn chân thằng bé xuống.

Sở Ninh Dực bất đắc dĩ nhìn bà mẹ ruột suốt ngày hãm hại con trai mình, đang định mở miệng. Thủy An Lạc lại đột nhiên ngắt lời anh: "Ôi giời ơi, em biết rồi, anh định nói là nhảy cỡn lên trông như mấy đứa ngớ ngẩn chứ gì."

Sở Ninh Dực cười nhẹ nhìn cô, tựa như đang nói: Biết là tốt.

Thủy An Lạc thở dài, như đang than thở anh không biết hưởng thụ cuộc sống.

"Này này, anh bỏ con xuống đi, nhanh lên nào." Thủy An Lạc nói xong, không đợi Sở Ninh Dực bắt đầu, cô đã ôm lấy Tiểu Bảo Bối, sau đó để cậu bé ngồi trên bờ cát, Tiểu Bảo Bối đã được tám tháng tuổi, lúc ngồi đã hoàn toàn không cần ai đỡ, cho nên Thủy An Lạc vừa đặt cậu nhóc xuống liền bắt đầu đắp cát lên người thằng bé.

"Này..." Sở Ninh Dực đang định cản cô lại, lại nghe thấy tiếng cười khanh khách của con trai, anh nhìn ánh mắt ghét bỏ của Thủy An Lạc, từ từ rụt tay lại.

Mẹ thì thích hại con, một thích hại, một thích bị hại, chẳng ai trách được ai.

Thủy An Lạc dù đã định sẽ đắp nửa người cu cậu, nhưng sợ hạt cát rơi chui vào hô hấp của nhóc nên cô chỉ nghịch một chút, rồi bế cậu nhóc ra khỏi đống cát, sau đó phủi lớp cát sót lại trên người nhóc xuống.

Tiểu Bảo Bối cũng bắt lấy một hạt cát, có điều nhóc bắt một hạt rồi lại ném đi, chơi không biết chán.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, nhìn bóng người cách đó không xa, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng không lên tiếng.

"Này, Sở tổng, lần này chắc anh lại kiếm được một mớ đấy nhỉ, nhiều người thế này cơ mà." Thủy An Lạc nói, ngẩng đầu nhìn qua, lại phát hiện ra ánh mắt của Sở Ninh Dực căn bản không đặt trên người bọn họ. Thủy An Lạc nhìn theo tầm mắt của anh, quả nhiên thấy người đang đứng đó không xa.

Thân thể Thủy An Lạc hơi cứng lại, ánh mắt cũng như bị khóa lại bởi bóng người nào đó.

Từ sau hôm đó bọn họ chưa từng liên hệ lại.

Mặc Lộ Túc đương nhiên nhận thấy được ánh mắt của họ, nhưng anh chỉ hơi nhếch miệng, sau đó xoay người rời khỏi chỗ này.

Thủy An Lạc thu hồi lại ánh mắt, rồi lại tiếp tục cúi đầu nghịch cát với con trai.

Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn Thủy An Lạc đang cúi đầu, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mà không nói gì.

"Kể cho anh nghe một vài chuyện của hai người hồi đại học đi." Sở Ninh Dực đột nhiên nói.

Thủy An Lạc nghe vậy, ngẩng đầu lên, có chút bất ngờ nhìn Sở Ninh Dực: "Anh hỏi chuyện này làm gì?"

Hồi đại học, ký ức giữa cô và đàn anh hầu hết đều tập trung vào việc học. Cô cũng không hiểu sao anh ấy lại thích mình.

"Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng." Sở Ninh Dực đương nhiên nói.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, "Sở tổng này, sao giờ anh ghen mà cũng vô lý thế? Hay là anh đã yêu em sâu đậm quá rồi?" Thủy An Lạc càng nói càng thấy vui, Sở Ninh Dực chưa từng nói yêu cô bao giờ.

"Yêu?" Sở Ninh Dực lặp lại chữ này, nhìn ánh mắt tha thiết của Thủy An Lạc.

"Ôi, tổ tông ơi..."

Đáng tiếc Thủy An Lạc còn chưa nghe được câu trả lời của Sở Ninh Dực đã nhìn thấy con trai cô đang vốc cát bỏ vào miệng, khiến cô cả kinh phải lập tức túm cái tay nhỏ xíu của cậu nhóc lại, móc hết cát trong miệng thằng bé ra.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 477: Show tình cảm trên mạng
Vì xảy ra sự kiện Tiểu Bảo Bối nuốt phải cát, đáp án mà Thủy An Lạc mong muốn lại một lần nữa chết yểu.

Để giúp Tiểu Bảo Bối làm sạch khoang miệng, bọn họ phải về phòng sớm.

Tiểu Bảo Bối bây giờ đang lè lưỡi, thứ kia thật là khó ăn, thực sự quá khó ăn.

Sau khi Thủy An Lạc rửa sạch lại khoang miệng cho Tiểu Bảo Bối, cậu nhóc tự mình chơi một lúc liền được mẹ ôm lên giường, miệng ngậm bình sữa nhỏ của mình.

Quả nhiên cái này vẫn ngon hơn.

Thủy An Lạc dỗ Tiểu Bảo Bối ngủ, Sở Ninh Dực vươn tay cầm lấy di động trên bàn, nhìn thấy có mấy tin nhắn wechat, đều do An Phong Dương gửi tới.

Tin thứ nhất là về chuyện của Viễn Tường, chuyện đầu tư bên phía anh ta đã bàn bạc xong, giờ chỉ xem Sở Ninh Dực muốn ra tay lúc nào nữa thôi.

Tin thứ hai là mấy tấm ảnh, nhân vật chính là chú gấu con đã thay áo ngủ đang nằm trên giường kia.

Bên dưới là lời oán trách của An Phong Dương.

[An Tam: Tôi bảo này, vợ chồng các cậu không có việc gì làm à? Ngoại trừ khoe con ra thì không có việc gì khác sao?]

Sở Ninh Dực đọc mấy dòng này, hơi nhíu mày, vươn tay với lấy di động của Thủy An Lạc, sau đó mở wechat lên, phát hiện có tận hơn hai mươi thông báo. Anh mở ra, trượt xuống dưới vài cái mới nhìn thấy bài post trên tường của Thủy An Lạc.

Đẹp hơn ba?

Sở Ninh Dực nhìn mấy chữ này, lại cúi đầu nhìn thằng nhãi con đang thích chí đá chân ôm bình sữa kia, đẹp trai hơn anh chỗ nào?

Anh nhìn lướt qua bình luận bên dưới một chút, toàn là mấy câu thiếu muối đòi con trai anh làm con rể gì đó.

"Anh đang xem gì thế?" Thủy An Lạc quay lại, thấy Sở Ninh Dực đang cầm hai cái di động, sắc mặt âm trầm khó coi bèn hiếu kỳ hỏi.

"Không có gì." Sở Ninh Dực nói xong liền kết bạn với wechat của Thủy An Lạc, sau đó đặt di động xuống, đi vào phòng tắm tắm.

Thủy An Lạc tò mò, quay đầu lại cầm lấy di động, lại thấy một lời mời kết bạn, cô cười tít mắt nhìn người đàn ông đang bước vào phòng tắm. Cô có nên đồng ý kết bạn với anh không? Chẳng lẽ cứ tự động kết bạn như thế à.

Thủy An Lạc ôm di động thầm nghĩ, cô phải đặt cho Sở tổng một cái biệt danh thật đặc biệt mới được.

Tiểu Bảo Bối uống mãi uống mãi, trong tình cảnh không ai để ý đến, nhóc đã ngủ lúc nào không hay. Thủy An Lạc cẩn thận lấy bình sữa ra, sau đó vươn tay lấy chăn đắp lên cho cậu nhóc.

Tiểu Bảo Bối ngủ rồi, Thủy An Lạc vừa hay có thể ngẫm lại cái biệt danh này.

[Anh phụ trách mưu mô, em phụ trách não tàn.]

Đây là câu mà Sở Ninh Dực từng nói với cô, Thủy An Lạc suy nghĩ một lúc, ôm lấy di động của mình đổi ba chữ Sở Ninh Dực thành Sở Mưu Mô.

Sau đó lại cầm lấy di động của anh tìm tên của mình, gõ ba chữ Thủy Não Tàn vào, nhưng nhìn thế nào cũng thấy to gan. Thủy An Lạc nghĩ nghĩ, lại cười tít mắt đổi thành Thủy Thiếu Não.

Sau khi đổi xong biệt danh, Thủy An Lạc nhìn hai chiếc di động, thiếu chút nữa cười đến rút gân, sau đó cẩn thận nhìn người trong phòng tắm còn chưa đi ra, chụp lại màn hình điện thoại, dù sao con trai cũng đã khoe rồi, đã làm phải làm cho trót, khoe yêu đương luôn đi.

Thủy An Lạc chụp màn hình xong, gửi cho mình, sau đó chỉnh sửa lại một chút, lại đăng lên dòng trạng thái.

[Sở Mưu Mô nói với Thủy Thiếu Não: Anh phụ trách mưu mô, em phụ trách não tàn.]

Thủy An Lạc up xong, ôm di động chờ người ta bình luận. Cô không dám đăng bằng di động của Sở Ninh Dực, nếu không nhất định sẽ bị anh dạy dỗ, chưa biết chừng còn nổi giận nữa.

Quả nhiên, Thủy An Lạc mới đăng lên chưa được một phút, An Phong Dương đã nhảy vào bình luận.

[Anh Xinh Trai: Ôi đệch, Em Xinh Gái hôm nay bị làm sao thế? Vong nhập à?]

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 478: Bị Phong tứ đem đi rồi
Thủy An Lạc trợn mắt, có anh mới bị vong nhập ấy, cả nhà anh bị vong nhập.

[Em Xinh Gái trả lời Anh Xinh Trai: Ăn ngay nói thật thôi mà.]

Thủy An Lạc trả lời xong, An Phong Dương đã nhắn thẳng cho cô.

[Anh Xinh Trai: Anh bảo này em gái, bài này đáng lẽ em phải dùng wechat của Lão Đại để đăng mới đúng, bảo đảm có người sẽ tức chết.]

[Em Xinh Gái: Ý anh nói Viên Giai Di à? Nhưng mà em không dám nghịch di động của anh ấy thế đâu, không anh ấy đi ra sẽ bóp chết em mất.]

[Anh Xinh Trai: Không thì sao? Viên Giai Di bây giờ đến anh còn chả muốn nhìn, nếu không phải là vì chú Viên, anh còn lâu mới thèm gặp cô ta.]

[Em Xinh Gái: Sao, cô ta làm gì mà khiến anh tức thế?]

[Anh Xinh Trai: Hơ, gọi điện đe dọa anh, nói là muốn cô ta làm cho An Thị thì đúng là nằm mơ. Anh đây liền cho bay luôn, nghĩ anh đây cần loại người như cô ta chắc?]

Thủy An Lạc nhìn tin nhắn trả lời của An Phong Dương, hơi gật đầu, xem ra Viên Giai Di đúng là chỉ đóng vai người tốt trước mặt Sở Ninh Dực thôi. Không biết là ai cho cô ta dũng khí khiến cô ta nghĩ rằng bọn họ sẽ không nói ra con người thật của cô ta với Sở Ninh Dực nhỉ?

[Em Xinh Gái: Đợt rồi đúng là cô ta có đi tìm Sở Ninh Dực, còn bảo là em khiến cho Sở Ninh Dực phản bội ba cô ta mà đuổi cô ta đi đấy.]

[Anh Xinh Trai: Em phải cẩn thận với con mụ đó đấy, lòng dạ đen tối còn hơn cả than tổ ong. Nhưng ân tình vẫn còn, anh và Sở Đại cũng chẳng thể làm gì cô ta được, có thể tránh được thì tránh thôi.]

Thủy An Lạc một lần nữa mím chặt môi, cô vẫn luôn tránh đấy chứ, nhưng cô ta đâu có cho cô cơ hội tránh đâu.

Thủy An Lạc vừa nói chuyện phiếm với An Phong Dương, vừa trả lời lại đống tin nhắn kêu cô đang khoe khoang yêu đương kia, có điều làm mới lại mấy lần, cô liền nhíu mày.

[Em Xinh Gái: Kỳ lạ, sao Lão Phật Gia nhà em nửa tiếng rồi vẫn chưa bình luận nhỉ, thật là bất bình thường. Anh có nói gì với Lão Phật gia không đấy?"]

[Anh Xinh Trai: Anh thì lại đang nghĩ chắc là chưa kịp thôi? Bị Phong Tứ lôi đi rồi.]

Phong Phong á?

Sắc mặt Thủy An Lạc chợt biến, thấy gõ chữ phiền phức quá nên liền gửi cho anh một đoạn tin nhắn thoại, kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước cho An Phong Dương nghe.

An Phong Dương nhanh chóng gọi lại, Thủy An Lạc kinh ngạc một chút, vội vàng đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.

"Phong Tứ thực sự muốn vậy?" Giọng nói của An Phong Dương không còn cợt nhả như trước mà có chút nghiêm túc.

Thủy An Lạc bước ra ngoài ban công, vuốt lớp rêu xanh bên trên, "Đúng vậy, phiền chết đi được, nhưng Sở Ninh Dực nói, giờ lối thoát duy nhất là để bọn họ tự mình nhận ra trái tim của mình, sau đó bảo Phong Phong đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa."

Ngón tay An Phong Dương nhẹ nhàng gõ lên lớp chăn, tựa như đang suy nghĩ những gì Thủy An Lạc vừa nói.

Thủy An Lạc cũng không lên tiếng, chờ anh trả lời.

Sở Ninh Dực tắm xong đi ra lại không thấy Thủy An Lạc đâu, chỉ thấy con trai đang nằm ngoan ngoãn trên giường. Anh vừa lau tóc, vừa cầm lấy di động đặt bên giường lên, nhìn biệt danh bên trên, khóe miệng anh hơi nhếch lên, cô nhóc kia cũng tự biết mình đấy.

Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ, ngồi trên giường mở newfeed ra xem, quả nhiên nhìn thấy trạng thái mới nhất của Thủy An Lạc, có điều tiêu đề này khiến anh nhướng mày, ngẩng đầu nhìn bên ngoài, ánh mắt hơi tối lại, cuối cùng ngón tay gõ vài cái trên di động rồi đặt xuống đi ra ngoài.

Thủy An Lạc còn đang cúi đầu nói chuyện với An Phong Dương, bên hông đột nhiên bị ôm lấy, thân thể cô bỗng nhiên bị siết chặt, vừa quay đầu lại, đôi môi anh đào đã bị người phía sau bao phủ.

Thủy An Lạc kêu nhẹ một tiếng, định đẩy anh ra nhưng không thể nào lay động được anh, cho đến khi người kia hôn đến thỏa mãn mới thả cô ra, "Đang gọi điện cho ai thế?"

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 479: Bảo anh tắm cùng em à?
"Anh Xinh Trai." Thủy An Lạc mở miệng, không biết có phải do cái hôn vừa rồi hay không mà giọng của cô khàn hơn mấy phần.

Sở Ninh Dực gật đầu, tiếp tục ôm cô, cằm gác lên bả vai cô, không gây trở ngại đến việc cô gọi điện thoại.

Nếu giữa nam nữ còn có tình bạn thuần khiết thì chính là nói về tình cảm của cặp anh em hờ này.

Mà mới vừa nãy, Sở Ninh Dực không hề làm gì khác, mà chỉ trực tiếp sao chép lại trạng thái của Thủy An Lạc, đăng lên dòng trạng thái của mình, và sửa lại xưng hô một chút mà thôi.

[Sở Mưu Mô nói với Thủy Thiếu Não: Anh phụ trách mưu mô, em phụ trách não tàn.]

Viên Giai Di vẫn vô cùng quan tâm Sở Ninh Dực đương nhiên là người đầu tiên thấy được dòng trạng thái này, khóe mắt cô ta giật giật, ngồi trên giường nhìn từng chữ từng chữ, cuối cùng giận dữ kêu lên một tiếng, quăng di động xuống đất,

"Sao thế, làm sao thế?"

Bà giúp việc vội vàng khoác áo chạy vào.

"Ra ngoài, cút ra ngoài!" Viên Giai Di tức giận gào lên, thậm chí còn tóm cả gối quăng ra ngoài.

Bà giúp việc sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng đóng cửa lùi lại, có điều vừa ra ngoài, khóe miệng bà ta đã dâng lên một nụ cười khinh thường. Một kẻ què quặt, nếu không phải do Sở tổng mời bà ta tới chăm sóc cho cô ta, bà ta còn lâu mới đến đây.

Sau khi bà giúp việc đi rồi, Viên Giai Di ra sức túm lấy hai chân mình, Sở Ninh Dực đã thật sự thuộc về người khác rồi sao?

Không, cô không tin!

Một người lạnh lùng như anh sao có thể làm ra chuyện như vậy, nhất định là do con khốn Thủy An Lạc kia tự đăng lên, nhất định là như thế!

Viên Giai Di mặt mày dữ tợn nghĩ, bởi vì cô ta không sao tin nổi Sở Ninh Dực lại đi làm cái chuyện thế này.

Thủy An Lạc nói chuyện điện thoại xong liền lướt lại một lần nữa, nhưng vẫn không thấy Kiều Nhã Nguyễn bình luận, lại trượt đến trạng thái của Sở Ninh Dực. Sau đó, toàn thân cô liền đờ đớ đơ!

Thủy An Lạc chớp mắt, ngẩng đầu lên khó tin nhìn Sở Ninh Dực, "Anh, anh bị hack tài khoản à?"

Thủy An Lạc vừa nói xong đã bị Sở Ninh Dực vỗ một cái vào đầu, con nhóc gợi đòn này, lần nào anh định làm gì đó cho giống tỏ tình, đều bị cô tung chiêu này ra.

"Ngủ." Sở Ninh Dực nói xong liền kéo Thủy An Lạc vào phòng ngủ.

"Này..." Thủy An Lạc bị anh kéo vào, không kìm được mở miệng nói: "Em còn chưa tắm mà!"

Cho đến giờ phút này, Thủy An Lạc mới nhận ra một vấn đề, ở đây chỉ có một gian phòng.

Cũng có nghĩa là bọn họ phải ngủ chung một giường!

Nghĩ đến đây, Thủy An Lạc không kìm được mà nuốt nước bọt, tuy rằng đã ứ ứ hự hự rồi, con cũng đã sinh, thậm chí cả rung lắc các kiểu cũng có rồi, nhưng cô vẫn khó mà nhanh chóng chấp nhận chuyện chung giường chung gối với anh.

Sở Ninh Dực nghe thấy cô nói vậy, quay đầu lại nhìn cô, hơi nhếch miệng, sau đó từ từ tiến lại gần cô, "Ý của em là, muốn anh tắm chung với em à? Tuy anh tắm rồi, nhưng nếu em có nhu cầu, vậy thì..."

"Tạm biệt!" Thủy An Lạc đỏ mặt gắt lên, sau đó nhanh chóng xoay người vào phòng tắm.

Chỉ có điều tiếng cười nhẹ vọng đến từ phía sau của Sở Ninh Dực càng khiến cô thêm quẫn bách.

Cho đến khi Thủy An Lạc đi vào trong, Sở Ninh Dực mới thu hồi nụ cười trên mặt, trong tay vẫn còn giữ di động của Thủy An Lạc. Cô ấy vừa xem di động, hẳn là đang chờ tin của Kiều Nhã Nguyễn đây.

Mà Thủy An Lạc vẫn một mực lo lắng cho Kiều Nhã Nguyễn không hề hay biết rằng, cô đã bị tịch thu mất di động, đến bây giờ vẫn chưa lấy lại được.

Kiều Nhã Nguyễn không đòi được di động, khí phách mở miệng nói một câu không cần rồi trở về phòng ngủ.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 
Top