Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 460: Chắc anh thấy em xấu xa lắm nhỉ?
Thủy An Lạc được anh dịu dàng dỗ dành, cuối cùng cũng không đấu tranh nội tâm vì chuyện này nữa.

"Tại sao anh lại giúp Kiều Nhã Nguyễn?" Thủy An Lạc hiểu Sở Ninh Dực, chuyện không mang lại lợi ích cho mình thì anh sẽ không làm, cũng không tốn công tốn sức mà tính toán như vậy, nhưng mà lần này anh lại suy nghĩ rất nhiều cho Kiều Nhã Nguyễn.

"Vì anh không muốn em phải đau lòng." Sở Ninh Dực vừa nói vừa từ từ nhấc người dậy, khẽ đặt một nụ hôn lên môi cô.

Vì anh không muốn em phải đau lòng!

Ngón tay Thủy An Lạc đang được anh nắm chặt khẽ run lên, dường như tất cả những oán hận từ trước đến giờ của cô đều tan biến.

Mục đích của anh khi suy tính cho Kiều Nhã Nguyễn hóa ra là bởi vì cô.

Tình cảm như thế làm sao cô có thể không xúc động được đây.

"Tại sao anh lại yêu em?" Thủy An Lạc khẽ hỏi, mang theo cảm xúc không xác định để hỏi.

Cô không phải là người tốt nhất, chậm chí còn không được xem là tốt đẹp gì, cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng một người đàn ông hoàn hảo như anh lại cưng chiều cô đến tận mây xanh.

Sở Ninh Dực đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó ôm cô đặt lên hai chân của mình: "Tại sao anh lại yêu em à?" Sở Ninh Dực lặp lại câu hỏi một lần nữa, dường như chính bản thân anh cũng khó mà đưa ra được một đáp án.

Thủy An Lạc vòng tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt mở to nhìn anh chăm chú như thể cô nhất định phải có được câu trả lời.

"Chắc là vì em ngốc quá chăng." Sở Ninh Dực nghiêm túc nghĩ rồi có chút bất đắc dĩ trả lời: "Nhưng mà hình như anh lại bị em lừa rồi. Em biết đấy, anh không thích nhưng lúc em quá thông minh, giống như hồi nãy anh phải giải thích rất nhiều với em ấy." Sở Ninh Dực càng nói lại càng cảm thấy bất đắc dĩ.

Thủy An Lạc nghe câu trả lời của anh xong, hai tay vịn lên vai anh muốn đứng dậy, người đàn ông này yêu cô thật đấy hả?

Nhưng mà cánh tay đang ôm eo Thủy An Lạc lại dùng sức kéo cô xuống, hai tay vòng thật chặt không cho cô rời đi.

"Nếu là em trước kia thì chắc chắn sẽ không móc nối những chuyện này với nhau, tất nhiên anh cũng chỉ mặc kệ cho chuyện này phát triển tự nhiên, em cũng không cần lo lắng, nhưng mà bây giờ..." Sở Ninh Dực nhìn cô, cuối cùng vẫn là thở dài một tiếng.

Từ một lần cô lỡ để lộ cái đầu đầy mưu sâu kế hiểm của mình ra trước mặt anh thì dường như khi đứng trước mặt anh, cô chẳng thèm giấu diếm gì nữa cả, chuyện gì cũng có thể nhìn đến thông thấu, nhưng cũng chính vì thế mà mang đến cho anh không ít phiền toái.

Thủy An Lạc hơi mím môi nhìn Sở Ninh Dực đang bất đắc dĩ: "Chắc anh cảm thấy em xấu xa lắm nhỉ."

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, sau đó nắm tay cô đứng dậy: "Sao có thể như thế được, em như thế này cũng rất tốt, ít nhất có thể tự bảo vệ được mình! Nhưng em phải nhớ kỹ điều này, chỉ cần có anh ở bên thì tất cả những chuyện này đều không phải là chuyện mà em phải lo nghĩ." Sở Ninh Dực vừa nói vừa hôn nhẹ lên trán cô.

Thủy An Lạc mím môi, trong lòng lại thấy rất ngọt ngào.

Anh tốt như thế nào cô đương nhiên sẽ nhớ rõ.

Sở Ninh Dực đưa cô đến phòng khách của khu resort, hơn nữa anh còn hứa với cô rằng sẽ luôn chú ý đến tình hình giữa Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn, chắc chắn sẽ không để chuyện này phát triển đến mức không thể giải quyết được.

Thủy An Lạc gật đầu nhìn Sở Ninh Dực, sau đó cô không nghĩ nhiều về chuyện này nữa.

"Sao tên đó lại đáng ghét như vậy chứ!" Thủy An Lạc vừa giậm chân vừa nói.

Sở Ninh Dực đưa tay lên xoa xoa đầu cô, anh biết chuyện này đã khiến cô bị đả kích rồi.

Anh kéo cô trở về phòng, Tiểu Bảo Bối đang cưỡi ngựa yêu của mình gào thét. Nhóc vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì cái đầu nhỏ lập tức quay phắt ra như cái ra đa. Trông thấy Thủy An Lạc, cái chân ngắn cũn kia liền phi ngay tới.

"Ya~" Tiểu Bảo Bối thò tay ra kéo lấy chân của mami rồi cười tít mắt gọi.

Tiểu Bảo Bối vẫn còn quá nhỏ, mặc dù đã biết gọi mẹ nhưng lần nào cũng cần phải có người mớm lời thì mới có thể gọi được.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 461: Thích gì ở em
Thủy An Lạc bế con trai ra khỏi xe tập đi rồi hôn chụt một cái thật mạnh lên mặt nhóc.

"Mẹ nhớ con chết mất!"

Tiểu Bảo Bối cười khanh khách ôm mặt của mẹ hôn lại.

"Em với con cứ ở đây nghỉ ngơi đi, một lát nữa sẽ có người mang cơm trưa tới. Anh đi xử lý công việc trước đã." Sở Ninh Dực vừa nói vừa đưa tay xoa nhẹ lên mặt con trai một cái.

"Daddy phải kiếm tiền nuôi gia đình, hôn daddy đi nào!" Thủy An Lạc vừa nói vừa nhấc Tiểu Bảo Bối lên cao để nhóc hôn Sở Ninh Dực.

Tiểu Bảo Bối ê a duỗi tay ôm cổ của ba mình, sau đó cực kỳ hào phóng mà hôn chụt một cái lên má của Sở Ninh Dực rồi cười khanh khách lui về lòng mẹ.

Sở Ninh Dực cũng cúi đầu hôn nhẹ lên mặt Tiểu Bảo Bối một cái, rồi lại hôn thêm một cái lên má Thủy An Lạc, sau đó anh mới chịu đi làm nốt việc của mình.

Thím Vu phấn khích ôm di động chụp lia lịa, một nhà ba người này nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu không chịu được.

***

Kiều Nhã Nguyễn bị Phong Phong kéo về phòng làm việc đang dùng ánh mắt phẫn hận nhìn anh ta ung dung ngồi chuẩn bị bài giảng, tên này đến đây chỉ để dạy môn tự chọn, lại còn là tiết buổi tối thì ban ngày móc đâu ra lớp nào có tiết của anh ta chứ?

Phong Phong kéo được Kiều Nhã Nguyễn về thì tâm trạng trở nên tốt chưa từng có, lúc này đọc sách cũng cực kỳ hăng hái. Nhưng xem ra anh ta phải nghĩ cách để Kiều Nhã Nguyễn ở bên anh ta suốt hai tư tiếng đồng hồ mới được, như vậy mới có thể đảm bảo cô nàng không có cơ hội chạm mặt với An Phong Dương, không có cơ hội biết quan hệ giữa anh ta với Kỳ Nhu năm xưa.

Kiều Nhã Nguyễn chống hai tay lên mặt bàn nhìn anh ta bằng ánh mắt tức giận: "Phong Ảnh đế, rốt cuộc anh muốn làm cái gì thế hả? Anh đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sống riêng tư của tôi rồi đấy!"

Phong Phong từ từ ngẩng lên nhìn cô, trong lòng anh ta còn đang âm thầm nghĩ, cái tôi muốn chính là có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của cô đấy.

"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đang theo đuổi em mà, mà muốn theo đuổi một người thì chuyện đầu tiên chính là phải ở cạnh nhau sớm chiều chứ, biết đâu hai chúng ta lâu ngày sinh tình sao?" Phong Phong vừa nói vừa vươn tay gẩy nhẹ cằm của cô một cái.

"Chát..." Kiều Nhã Nguyễn một tay hất văng cái móng vuốt kia ra: "Lâu ngày sinh tình với anh ý hả? Cả đời này cũng không có cửa đó đâu!"

"Chuyện đó thì khó nói lắm, đời này có ai biết được chứ ngờ đâu?" Phong Phong chẳng thèm để ý việc tay mình vừa mới bị hất văng.

Phong Phong thấy Kiều Nhã Nguyễn xoay người định rời đi thì ngay lập tức lên tiếng nói: "Đừng hòng nghĩ tới việc chuồn, thành tích tốt nghiệp của Thủy An Lạc vẫn còn đang nằm trong lòng bàn tay tôi đấy, đề tài luận văn tốt nghiệp của bọn em rất có thể sẽ là do tôi ra đề! Em thì có thể làm được, nhưng tôi đảm bảo Thủy An Lạc sẽ không thể làm được."

Bước chân của Kiều Nhã Nguyễn nhất thời khựng lại, cô thở hổn hển quay phắt lại nhìn Phong Phong, một lát sau mới tạm bình ổn tâm trạng của mình mà khinh bỉ lên tiếng: "Vậy anh có thể nói cho tôi nghe, anh thích điểm gì ở tôi không?

Thích gì ở cô à?

Bỗng chốc trong đầu Phong Phong có rất nhiều từ ngữ lướt qua, nhưng mà đến cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng cười lạnh trong lòng anh ta.

Thích cô ta?

Nằm mơ đi!

Phong Phong từ từ đứng dậy, sau đó bước từng bước đến gần Kiều Nhã Nguyễn.

Cô vẫn đứng tại chỗ không động đậy, cho đến tận khi Phong Phong ép sát vào cô cũng vẫn không hề nhúc nhích tới một phân.

Phong Phong nâng cằm của cô lên, Kiều Nhã Nguyễn lập tức hất tay anh ta ra, nhưng không ngờ lần này cô chỉ vừa mới nâng tay lên đã bị tay còn lại của Phong Phong nắm lấy, sau đó Kiều Nhã Nguyễn có làm cách nào cũng không giằng ra được.

Phong Phong hơi nhếch môi, anh ta tiến tới gần, đồng thời hơi thở ấm áp trên người anh ta cũng ập thẳng vào người của Kiều Nhã Nguyễn, gò má trắng nõn của cô nàng chợt đỏ ửng.

Nóng quá...

Ập tới quá bất ngờ!

Kiều Nhã Nguyễn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh của mình, nhất định không thể để anh ta nhìn ra cô có chỗ nào khác thường.

Hai đôi môi gần nhau trong gang tấc, thế nhưng Phong Phong lại dừng lại không tiếp tục tiến tới nữa: "Thích em ở điểm nào sao?" Anh ta nhẹ giọng lên tiếng, đem không khí mờ ám dồn dập ập đến trên phiến môi anh đào của Kiều Nhã Nguyễn.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 462: Thích tất cả của em
Kiều Nhã Nguyễn muốn tránh đi, nhưng một bên Phong Phong đang cầm chặt cổ tay của cô, cằm cũng bị anh ta nắm chặt lấy.

Cô không còn đường để lui nữa rồi.

Kiều Nhã Nguyễn bình ổn lại suy nghĩ của mình, cố gắng khiến trái tim đang đập loạn nhịp của mình yên ổn trở lại.

"Không nghĩ ra sao? Ngay cả thích tôi ở điểm nào mà anh cũng không rõ, thế mà còn không biết xấu nói thích tôi?" Kiều Nhã Nguyễn bật cười thành tiếng.

"Nếu tôi nói ra được thì sao?" Phong Phong vừa nói vừa nhích sát lại gần cô thêm chút nữa.

Kiều Nhã Nguyễn mím môi thật chặt, nhưng mà khóe mắt vẫn mang ý cười. Lúc Phong Phong còn đang ngây người vì nụ cười của cô thì Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên giằng tay ra rồi đẩy mạnh Phong Phong lùi lại.

Gót chân của Phong Phong hơi dùng sức một chút đã đứng vững lại.

Kiều Nhã Nguyễn thong thả chỉnh lại quần áo của mình, cô nhàn nhạt nói: "Thì tôi thay đổi, anh thích tôi ở điểm nào, tôi sẽ thay đổi điểm đó không được sao?

Phong Phong hơi sững sờ, dường như anh ta không ngờ Kiều Nhã Nguyễn sẽ nói như vậy.

Nhưng làm gì có chuyện Phong Phong rơi vào cảnh yếu thế dễ dàng như thế, sau khi đứng vững lại anh ta nhìn cô gái đang nhìn mình một cách đắc ý: "Vậy thì không khéo rồi, nếu thế em phải thay đổi tất cả mọi thứ trên người mình quá, bởi vì tôi thích tất cả mọi thứ của em!"

Phong Phong nói một cách thâm tình.

"Đệch..." Kiều Nhã Nguyễn tức giận hừ một tiếng, sau đó lui về sau một bước.

"Làm con gái thì nên ý tứ một chút." Phong Phong vừa nói vừa bước lên phía trước một bước.

Lần này Kiều Nhã Nguyễn không đứng yên chờ anh ta nhào đến bắt mình nữa, cô quả quyết lui về sau một bước.

"Sao thế? Sợ tôi à?" Phong Phong cười nhẹ một tiếng.

"À, tôi sợ đứng sát anh quá sẽ bị lây cái ngu. Cái này người ta gọi là gần mực thì đen đấy!" Kiều Nhã Nguyễn lại bật cười ra tiếng, cô nàng nhìn sắc mặt trở nên đen thui như đít nồi của Phong Phong thì tâm trạng bỗng tốt hơn rất nhiều.

"Thật đúng là..."

"Cốc cốc cốc..."

Đúng lúc Phong Phong định mở lời thì tiếng gõ cửa lại vang lên, anh ta cau mày quay lại nhìn.

Không hiểu sao Kiều Nhã Nguyễn lại thở phào một cái nhẹ nhõm, cô thật sự chẳng thích ở một mình với Phong Phong chút nào. Người đàn ông này giống như một con dã thú. Con dã thú bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên ăn thịt con mồi của mình.

"Phong Phong à." Viện trường cười tít mắt bước vào, dường như bà không hề phát hiện không khí khác thường giữa hai bọn họ.

Phong Phong thu lại vẻ mặt không vui của mình sau đó hơi cong môi lộ ra một nụ cười duyên sâu xa không rõ ý tứ.

"Sao Viện trưởng lại đến đây thế này?" Phong Phong hỏi.

"Là thế này, phía bên trường mới nói môn tự chọn của em có lẽ phải tăng thêm hai tiết nữa, lịch là vào buổi sáng thứ bảy, em xem..."

"Tất nhiên là được ạ!" Phong Phong vui vẻ trả lời.

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu cười nhạt, đúng là giỏi diễn kịch.

"Vậy thì tốt quá! Kiều Nhã Nguyễn, em phụ trách phối hợp làm việc với đàn anh nhé, cứ coi như em thực tập luôn đi, còn về việc thực tập bên bệnh viện tôi sẽ liên hệ với bên đó!" Viện trưởng vung tay lên nói thẳng.

Kiều Nhã Nguyễn nghe Viện trưởng nói vậy thì lập tức ngẩng đầu lên, cô nhìn Viện trưởng với ánh mắt không thể tin nổi: "Không đâu, Viện trưởng, em..."

"Kiều Nhã Nguyễn này, trường học giao công việc này cho em là tin tưởng vào em, phải trợ giúp đàn anh cho tốt vào đấy biết không? Đàn anh của em chính là thiên tài của giới y học đấy, đi theo cậu ấy để học hỏi cũng là chuyện rất tốt đối với em đấy!" Viện trưởng nói một các nghiêm túc, sau đó dứt khoát xoay người bước ra khỏi phòng.

"Viện trưởng..." Kiều Nhã Nguyễn gọi lớn, nhưng ai mà ngờ được Viện trưởng chỉ coi như không nghe thấy, thậm chí còn giúp cô đóng cửa phòng lại!

Đóng cửa lại!

Móa, giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà Viện trưởng thẳng tay bán đứng học sinh của mình như thế à.

Phong Phong vẫn ung dung khoanh hai tay trước ngực tựa vào bàn nhìn cô, tâm trạng tốt cực kỳ.

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại vứt cho anh ta một ánh mắt lạnh băng.

Giúp tên này á? Trừ khi bà đây bị điên!

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 463: Bắt hung thủ cho Thủy An Lạc
Phong Phong đang định nói gì đó, nhưng trong laptop bỗng truyền ra tiếng có tin nhắn.

Anh ta quay về phía bàn làm việc của mình rồi mở hộp thư ra, sau đó thì thấy được email là Sở Ninh Dực gửi cho mình.

Cái mail này không dài, đại ý cũng chỉ có ba điều, Phong Phong híp mắt nhìn hàng chữ trên màn hình, trong lòng không khỏi thầm mặc niệm cho Lan Hinh, lần này cô ả chọc phải người không nên chọc rồi.

Sau khi đọc xong Phong Phong liền xóa luôn cái mail đó đi. Anh ta đứng dậy vơ lấy chiếc áo rồi đi ra ngoài: "Đi thôi, tôi đưa em đến bệnh viện lấy đồ, tiện đường thì diễn một vở kịch hay nào!"

Kiều Nhã Nguyễn từ chối theo phản xạ, nhưng người đã bị Phong Phong kéo đi mất rồi.

"Này, anh làm gì thế hả?" Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.

Phong Phong kéo cô nàng xuống lầu, lực tay lớn đến nỗi Kiều Nhã Nguyễn không thể nào tránh thoát.

"Đi giúp cái cô bạn thân ngu đần của em bắt hung thủ mà em không muốn làm sao?" Phong Phong vừa dứt lời thì bước chân đột ngột dừng lại. Kiều Nhã Nguyễn không phản ứng kịp liền đập cả người vào lưng anh ta.

Kiều Nhã Nguyễn khẽ kêu đau một tiếng rồi đưa tay che lại cái mũi của mình, nhìn anh ta với ánh mắt tò mò.

Giúp Thủy An Lạc bắt hung thủ?

Hung thủ gì cơ?

"Ý anh là?" Kiều Nhã Nguyễn còn chưa nói hết lời thì chợt nghĩ đến chuyện Sở Ninh Dực không cho Thủy An Lạc gọi điện báo bình an cho mình, vậy nên khi Phong Phong lại tiếp tục kéo cô đi thì Kiều Nhã Nguyễn cũng không tiếp tục giãy giụa mà nhanh chóng đi theo anh ta đi xuống lầu.

Trên sân thượng yên tĩnh, ngón tay thon dài của một người đàn ông đang gõ nhịp nhàng trên bàn phím, chỉ chốc lát sau anh ta đặt máy tính xuống rồi đứng dậy nhìn phong cảnh phía ngoài.

Khu resort này có một bãi cỏ rất rộng, phía sau sát biển, còn có hồ bơi riêng biệt, được lắp đặt các trò chơi và máy móc thư giãn đầy đủ tiện nghi. Đây là hạng mục đầu tư từ hai năm trước của anh, vì cái gì thì giờ cũng quên mất rồi.

Sau lễ cắt băng, nhóm du khách đầu tiên đã đến, lúc này khu resort có vẻ náo nhiệt hơn một chút.

Thím Vu và Thủy An Lạc mang Tiểu Bảo Bối ra bãi cỏ chơi đùa, vì sau khi ngủ trưa dậy thì thằng bé cứ hô hào nhất quyết đòi ra ngoài chơi. Thế là ba người ra ngoài chơi còn để anh ở lại phòng làm việc của mình.

Sở Ninh Dực quay đầu nhìn chiếc máy tính đã được khép lại của mình, thay vì ngồi chờ chết không bằng anh chủ động bức ép cô ta phải ra mặt thì hơn.

Bất luận có thế nào, anh cũng phải giải quyết chuyện này xong trước khi họ trở về.

"Sở Ninh Dực, Sở Ninh Dực..."

Lúc Sở Ninh Dực đang nhìn máy tính thì đột nhiên nghe tiếng gọi từ phía bên ngoài. Anh quay đầu nhìn lại thì vừa hay trông thấy Thủy An Lạc đang nhảy nhót quơ quơ tay với mình.

Khóe miệng của Sở Ninh Dực hơi cong lên lộ ra một nụ cười dịu dàng.

"Sở Ninh Dực, anh xong việc chưa?" Thủy An Lạc đứng trước của sổ hô lớn hỏi.

Sở Ninh Dực nhoài ra lan can nhìn cô gái đang vui đùa ở phía dưới, có điều lần nào cô cũng gọi cả họ cả tên anh ra, nghe chẳng hay ho tí nào.

Thím Vu đang đi dạo với Tiểu Bảo Bối. Bà ngẩng đầu nhìn về phía hai người họ một cái, lập tức thầm kêu ui chao một tiếng trong bụng. Sau đó bà vội vội vàng vàng lôi di động ra rồi cười híp mắt sung sướng chụp hình.

Người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng dựa vào lan can phía trên, cô gái đứng bên nở nụ cười tươi rói nhìn anh, bức ảnh này mà không chụp lại làm kỷ niệm thì quả thật quá có lỗi với chính bản thân bà quá đi mất.

Thím Vu chụp xong liền ngồi xổm xuống giơ di động cho Tiểu Bảo Bối xem: "Tiểu thiếu gia, mau nhìn xem đây là ai nào?"

Tiểu Bảo Bối chớp chớp mắt, bắp chân treo dưới xe tập đi đá đá, hai cái tay nhỏ vươn ra túm lấy di động khiến thím Vu cuống cuồng thu di động lại.

"A~ a~" Tiểu Bảo Bối vươn cái tay nhỏ xíu ngẳn ngủn muốn đòi di động. Cái ảnh đó nhóc còn lâu mới thèm quan tâm, nhóc chỉ muốn chơi cái thứ đang phát sáng kia thôi.

Thím Vu sợ Tiểu Bảo Bối lỡ tay bấm xóa mất tấm hình của bà cho nên vội vàng tắt di động đi rồi mới đưa cho Tiểu Bảo Bối cầm chơi: "Tiểu thiếu gia, trong cái di động này toàn là hình của ba mẹ tiểu thiếu gia đấy, không được làm mất đâu đấy."

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 464: Kế sách một hòn đá ném chết hai con chim
Tiểu Bảo Bối nghe chẳng hiểu gì, nhóc cầm được di dộng rồi bắt đầu ném chơi, vừa ném vừa cười ngẩng đầu cười tít mắt nhìn thím Vu, như thể trò này chơi vui quá đi ấy.

Thím Vu kêu lên một tiếng. Bà đau lòng nhặt di động của mình lên, nhưng mà dường như Tiểu Bảo Bối chơi đến nghiện luôn rồi, vậy nên nhóc vừa thấy thím Vu nhặt di động lên liền vươn hai cái tay nhỏ ra đòi, nhóc muốn ném chơi tiếp cơ.

"Này, anh không xuống thật đấy à?" Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, cuối cùng không nhịn được nữa liền hỏi anh.

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn cô gái phía dưới: "Em đổi cách gọi êm tai một chút đi, biết đâu bản thiếu gia đây sẽ xuống đấy." Cô cứ một mực gọi anh là Sở Ninh Dực, kêu cả họ cả tên như thế khó nghe chết đi được.

Thủy An Lạc hơi sửng sốt một chút. Cô chớp chớp mắt nhìn người đàn ông đang đứng phía trên.

Đổi cách gọi?

Đôi mắt to của Thủy An Lạc bắt đầu đảo quanh, dường như cô đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Sở Ninh Dực cũng không vội, chỉ đứng yên nhìn cô suy nghĩ.

"Mấy cách gọi hồi trước cũng không tệ đâu, em tham khảo thử xem." Sở Ninh Dực đứng phía trên có lòng tốt cho một gợi ý.

Mấy cách gọi lần trước?

Thủy An Lạc tò mò nhìn Sở Ninh Dực, một tia sáng chợt lóe lên trong cái đầu tinh quái của cô. Thủy An Lạc không nhịn được mà giật giật khóe miệng của mình, anh đang nhắc đến cuộc đối thoại trước khi cô nói chuyện với đàn anh đấy hả.

Sở tổng, Sở thiếu, anh Sở, mấy cách gọi này cô cũng gọi hết cả rồi.

Thủy An Lạc không nhịn được mà run người một cái, sau đó cô quả quyết xoay người đi luôn, thậm chí trước khi đi còn nói: "Vậy được, anh tự chơi một mình trong phòng đi, em... a..."

Thủy An Lạc còn chưa nói xong đã thấy Sở Ninh Dực đột nhiên xuất hiện bên cạnh, khiến cô giật mình sợ hãi kêu to một tiếng, sau đó dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn anh. Cô quay đầu lại nhìn lên sân thượng tầng hai, đôi mắt to tròn tràn ngập kinh hoàng.

Sở Ninh Dực bình tĩnh đứng bên cạnh cô, có hai lầu thôi mà, nhảy xuống chỉ là truyện cỏn con.

Sở Ninh Dực hơi khom người chạm vào gò má của cô: "Sao rồi nào, nghĩ ra chưa?"

Thủy An Lạc muốn lui về sau, nhưng mà dường như Sở Ninh Dực đọc được suy nghĩ của cô nên vòng tay ôm lấy eo của cô, đem người ôm trọn vào lòng mình.

"Cái đó, anh Sở à." Thủy An Lạc cười trừ ha ha: "Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, đừng động thủ." Thủy An Lạc vừa nói vừa cố gắng giãy giụa ra khỏi cái ôm của anh.

Anh Sở?

Cách xưng hô này cũng không tệ lắm, nhưng sao anh lại có cảm giác thay đổi lớn thế nhỉ?

Sở Ninh Dực hài lòng nhìn Thủy An Lạc, sau đó mới kéo cô đi về phía con trai vẫn đang chơi cái trò ném điện thoại di động kia.

"Vừa rồi anh ở trên lầu làm gì thế?" Thủy An Lạc không chống lại được sự tò mò của mình, cuối cùng vẫn mở miệng dò hỏi.

"Để Phong Phong mang Kiều Nhã Nguyễn đến bệnh viện diễn một vở kịch." Sở Ninh Dực hời hợt trả lời.

"Hử?" Diễn hở? Diễn kịch gì?

Sở Ninh Dực nhìn đôi mắt to tròn đang viết rõ hai chữ "tò mò" của cô, khóe môi hơi cong lên, rồi tiếp tục kéo cô đi về phía trước: "Không có gì, chẳng qua chỉ là nói cho Lan Hinh biết cuộc trò chuyện giữa em và Mặc Lộ Túc thôi, để cho cô ta biết em đã từ chối anh ta nhưng Mặc Lộ Túc vẫn nhất quyết không từ bỏ ý định ấy mà."

"Để Phong Phong cùng Lão Phật Gia đi á?" Thủy An Lạc càng quan tâm đến vấn đề này hơn.

Sở Ninh Dực nhướng mày: "Phải tạo điều kiện cho bọn họ trao đổi nhiều hơn thì mới có thể nhanh chóng phát hiện ra tình cảm của mình giành cho đối phương được chứ, đây chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?" Nếu không, chỉ để cho Lan Hinh biết thôi thì anh cũng có rất nhiều cách.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt rồi bật một ngón tay cái về phía Sở Ninh Dực, cái kế sách một hòn đá trúng hai con chim này của anh, cô đúng là phục sát đất rồi.

"Vậy sau khi nói cho cô ta biết rồi thì sao?" Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu hỏi: "Em đâu có ở trong thành phố đâu."

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 465: Tuổi thì không lớn nhưng khả năng phá phách thì không nhỏ
Sở Ninh Dực hơi híp mắt, trong đầu anh xẹt qua một suy nghĩ, cô nhóc này bị ngáo đấy hả, nếu như cô đang ở trong thành phố thì tất nhiên anh sẽ không dùng cách như thế này để chọc giận Lan Hinh rồi.

Cơ mà đần đần thế này cũng tốt, anh thích cô bé này cứ ngốc nghếch như vậy.

"Bốp..."

Sở Ninh Dực vừa đến gần con trai đã bị cậu nhóc ném điện thoại đập trúng chân.

Tiểu Bảo Bối thấy mình ném trúng ba rồi thì đôi mắt to kia liền chớp chớp tỏ vẻ vô tội, như thể nhóc đang nói với daddy của mình rằng: Không phải con cố ý đâu~

Sở Ninh Dực khom người xuống nhặt điện thoại lên, sau đó trả lại cho thím Vu.

Tiểu Bảo Bối lập tức xoay người xòe cái tay ngắn một mẩu của mình ra đòi di động, nhóc vẫn chưa chơi đã mà.

Sở Ninh Dực đưa tay ra nhấc Tiểu Bảo Bối trong xe tập đi ra, sau đó anh quay sang nhìn thím Vu rồi nói: "Thím Vu, thím cứ về trước đi."

"Vâng." Thím Vu vội vàng cất điện thoại đi, mong là không bị ném hỏng.

"A~ a~" Tiểu Bảo Bối nhìn thím Vu chuẩn bị đi thì đôi tay nhỏ bé lập tức túm lại không cho đi.

"Tuổi thì không lớn, nhưng sức phá hoại thì không nhỏ." Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra rồi đặt vào tay của Tiểu Bảo Bối.

Nhóc con nhìn thấy di động đặt trong tay mình thì ánh mắt lập tức phát sáng, móng vuốt nhỏ sờ một cái, rõ ràng là cầm còn không cầm nổi nhưng vẫn nhìn ra được động tác quăng đi rất rõ ràng.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, nhìn cái di động đắt tiền muốn chết của Sở Ninh Dực đang vẽ ra một đường parabol hoàn mỹ trong không khí, sau đó nằm lăn lóc trên mặt đất. Trong nháy mắt Thủy An Lạc cảm thấy đau lòng thay cho cái di động của anh.

Điện thoại di động bị ném đi, Tiểu Bảo Bối cúi cúi nghiêng nghiêng nửa thân trên muốn nhặt di động đang nằm dưới đất lên để ném tiếp.

Thủy An Lạc khom người nhặt điện thoại lên, chắc cũng chỉ có một mình thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này là dám ném cái điện thoại không biết có hàng ti tỉ thứ trong đó của Sở tổng đi thôi.

Nhưng lúc Thủy An Lạc còn chưa kịp trả điện thoại lại cho Sở Ninh Dực thì điện thoại bỗng vang lên. Thủy An Lạc cúi đầu nhìn vừa hay trông thấy cái tên hiển thị trên màn hình.

Giai Di!

Là Viên Giai Di sao?

Thủy An Lạc bĩu môi, trong lòng có chút chua chua, sau đó cô đưa điện thoại cho Sở Ninh Dực: "Điện thoại của Viên Giai Di."

Sở Ninh Dực cúi đầu thờ ơ nhìn một cái, sau đó trong lúc Tiểu Bảo Bối vươn tay ra muốn lấy cái điện thoại thì anh đã bắt máy.

Móng vuốt nhỏ của Tiểu Bảo Bối lập tức thay đổi phương hướng, bàn tay nhỏ múp míp bắt đầu mò di động mà ba đang đặt bên tai.

"Alo..." Sở Ninh Dực mặc kệ bàn tay nhỏ mập mập của con trai lần mò di động của mình.

"Tiểu Bảo Bối đừng quậy nữa nào, ba con phải nghe điện thoại đấy." Thủy An Lạc vừa nói vừa đưa tay muốn bế nhóc. Nhưng móng vuốt của Tiểu Bảo Bối vẫn ra sức nắm lấy điện thoại, con muốn chơi cái đấy cơ.

"Ninh Dưc, em vừa gọi điện đến công ty, bọn họ nói anh không có ở đấy." Viên Giai Di dịu dàng nói, trong giọng nói của cô ta mang theo mấy phần tủi thân.

"Đến khu resort cắt băng khánh thành, có việc gì thế?" Sở Ninh Dực hời hợt trả lời. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai mình, không cho nhóc tiếp tục đụng vào di động của anh nữa.

Người ở đầu bên kia hơi ngừng một chút, sau đó cười khổ một tiếng rồi nói: "Ninh Dực, ngày mai là ngày giỗ của ba em, anh quên rồi sao?"

Sở Ninh Dực nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô ta, cơ thể không nhịn được mà hơi căng thẳng.

Làm sao anh có thể quên ngày giỗ của chú Viên chứ.

Chẳng qua là mấy năm trước, đều là anh và An Phong Dương đi thăm mộ, còn Viên Giai Di thì còn mải bận bay khắp nơi trên thế giới.

"Không quên, sao thế?" Hơi thở quẩn quanh Sở Ninh Dực lạnh đi mấy phần, chỉ cần nhắc tới chú Viên là tâm trạng của anh tự nhiên sẽ bị kéo xuống rất thấp.

Thủy An Lạc ôm con trai của mình nhìn bầu không khí đột nhiên trở nên quái dị kia. Cô càng tò mò không biết Viên Giai Di vừa nói gì với anh nữa?

"Ninh Dực, em muốn ngày mai anh đi thăm mộ ba với em có được không?" Giọng nói của Viên Giai Di đã nhuốm vài phần đau thương.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 466: Tiểu bảo Bối kiêu ngạo
Hai tròng mắt của Sở Ninh Dực hơi sầm xuống, anh cũng không lập tức trả lời lại cô ta.

Tiểu Bảo Bối mãi không lấy được điện thoại di động liền nổi giận. Nhóc con quả quyết đưa tay đánh về phía ba mình không cho ba tiếp tục gọi điện thoại nữa để ba đưa nhóc di động ném chơi.

Sở Ninh Dực đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đánh tới, sau đó mới từ tốn nói: "Không cần đâu, mai anh sẽ đưa mẹ con cô ấy tới đấy. Anh sẽ bảo An Tam tới đón em, em đi với cậu ấy đi."

Đưa... mẹ con cô ấy?

Viên Giai Di ngồi trên xe lăn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bàn tay đặt trên đùi siết chặt lại nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh của mình.

"Được thôi, nếu vậy anh không cần bảo anh Phong Dương tới đón em đâu, em tự đi cũng được." Viên Giai Di khẽ đáp lại, nhưng có thể nghe ra được chút vẻ tội nghiệp trong đó.

"Em đi lại không được thuận tiện lắm, cứ để An Tam qua đón đi." Sở Ninh Dực cau mày, dường như anh không thích người khác làm trái ý mình cho lắm.

"Ừ, vậy anh bận thì cứ làm đi, em đi chuẩn bị một chút!" Viên Giai Di nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó cô ta siết chặt cái di động trong lòng bàn tay của mình: "Thủy An Lạc, mày đừng đắc ý quá sớm, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu?"

Sở Ninh Dực đưa chiếc di động đã ngắt cuộc gọi giao cho Tiểu Bảo Bối. Nhưng lần này nhóc chảnh rồi, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng nằm trong lòng ngực mẹ không thèm để ý đến ba nữa, bây giờ mới đưa, nhóc không thèm nữa.

Sở Ninh Dực nhướng mày, cái thằng nhóc kiêu ngạo ngày nhiều lúc đúng là gợi đòn thật đấy.

Thủy An Lạc hơi rũ mắt, lúc Sở Ninh Dực đón lấy Tiểu Bảo Bối cô mới dè dặt hỏi: "Viên Gia Di à?"

"Ừ, mai là ngày giỗ của chú Viên. Mộ của chú ấy cách đây cũng không xa lắm, ngày mai anh đưa hai mẹ con em qua đó." Sở Ninh Dực trầm giọng trả lời.

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, lần trước Sở Ninh Dực hất đổ bát đũa ở nhà chắc cũng vì lý do này nhỉ, đây cũng là nguyên chính khiến anh rời khỏi quân đội.

"Sao thế?" Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc đang im lặng không lên tiếng liền cau mày hỏi.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn về phía anh rồi lắc lắc: "Không sao, khi nào thì đi, em có phải chuẩn bị gì không?" Thủy An Lạc chớp mắt lên tiếng hỏi, lúc trước vào ngày giỗ của ông nội đều do mẹ chuẩn bị, cho nên cô cũng biết là phải chuẩn bị đồ nhưng cụ thể cần chuẩn bị những gì thì cô lại không rõ lắm.

"Không cần đâu, anh bảo thím Vu chuẩn bị là được rồi." Sở Ninh Dực đưa tay xoa xoa đầu cô: "Em lại nghĩ linh tinh cái gì thế hả?

Thủy An Lạc hơi tránh đi, bĩu môi nhìn anh.

Sở Ninh Dực cũng nhìn cô, một lát sau mới lên tiếng hỏi: "Thím Vu nói với em rồi sao?"

"Chưa nói hết tất cả, nhưng nguyên nhân chủ yếu của việc lần trước anh mắng em còn hất đổ bát đũa thì có nói đại khái một chút, chính là vì chuyện đó." Thủy An Lạc cúi đầu trả lời.

Sở Ninh Dực cũng cúi đầu xuống nhìn Tiểu Bảo Bối trong lòng mình, trong mắt anh dường như lại xuất hiện lại trận hỏa hoạn năm đó, cả người lập tức không nhịn được mà căng cứng.

Tiểu Bảo Bối bị ôm như vậy liền cảm thấy không thoải mái, thân thể nhỏ bé bắt đầu quay quay tìm mẹ.

"Này, anh làm gì thế." Thủy An Lạc nhìn con trai sắp khóc lên liền vội vàng cứu nhóc ra. Cô nhẹ nhàng vỗ về cu cậu, nhíu mày nhìn người đàn ông đang dần tái nhợt kia.

Chuyện đó có ảnh hưởng lớn tới anh đến vậy sao?

Hai tay Sở Ninh Dực siết lại thật chặt, anh nhắm mắt lại, nhưng khi mở ra ánh mắt đã trở nên trong vắt: "Không sao đâu, về đi, tối anh đưa em đi xem dạ hội." Sở Ninh Dực nói rồi liền bước thẳng qua Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đi theo sau anh. Chuyện năm ấy cô cũng đã từng thử đi tìm báo đọc, thậm chí là tin tức về vụ việc đó, nhưng lại chẳng có bất cứ ghi chép nào được giữ lại cả. Thím Vu nói, những chuyện như thế sao có thể có ghi chép lại được, đều bị bên trên xóa sạch từ lâu rồi.

Chuyện mà Sở Ninh Dực nhớ suốt mười năm qua, mọi ghi chép đều bị xóa sạch, rốt cuộc là sự việc bi thương đến thế nào đây?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 467: Đây mới là ảnh đế
Nhưng Sở Ninh Dực không nói thì An Phong Dương cũng không nhắc tới, đó chính là một quá khứ không có ai biết.

Thủy An Lạc hơi thở dài. Cô cúi đầu nhìn cậu con trai đang mông lung buồn ngủ trên vai mình rồi nhanh chóng chạy theo người đàn ông phía trước.

Bệnh viện kẻ đến người đi, Kiều Nhã Nguyễn ôm theo đống đồ ít ỏi của mình rời khỏi đây, có điều lúc rời đi lại trùng hợp thấy Lan Hinh đang đi kiểm tra phòng bệnh.

Trên đường đi, Kiều Nhã Nguyễn đã được Phong Phong thuật lại đại khái mọi chuyện. Cô nàng đã biết rõ chuyện Thủy An Lạc gặp nạn là do Lan Hinh một tay dàn dựng lên, cái cần thiết bây giờ chính là chứng cứ.

Vậy nên khi Kiều Nhã Nguyễn nhìn thấy Lan Hinh thì hơi rũ mắt xuống che đi hận ý chợt lóe lên trong đáy mắt. Lúc cô ngẩng đầu lên thì khuôn mặt đã tươi cười, vui vẻ trở lại.

"Em phải về trường làm trợ giảng thật sao, ở đấy cũng không học được nhiều bằng ở bệnh viện đâu." Lan Hinh khẽ thở dài một cái, hình như là cô ta có ý muốn giữ Kiều Nhã Nguyễn lại.

Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười, nhưng mà nụ cười lại không xuất hiện nơi đáy mắt: "Cũng giống nhau cả thôi mà chị, em cảm ơn. Phong Phong còn đang ở bên ngoài chờ nên em đi trước đây!"

"Phong Phong?" Lan Hinh quả thật có chút tò mò: "Anh ta đi dạy học rồi à?"

"Đúng thế!" Kiều Nhã Nguyễn vẫn mỉm cười: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì em xin phép đi trước nhé."

"Nhã Nguyễn này!" Lan Hinh đột nhiên lên tiếng gọi Kiều Nhã Nguyễn lại, cô ta đi mấy bước đến trước mặt cô nàng: "Lúc trước chị nghe Lạc Lạc nói..." Lan Hinh đang nói dở lại bỗng im bặt, dường như cô ta đang suy nghĩ xem có nên hỏi ra hay không, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua: "Được rồi, nếu em đã quyết định như vậy thì thôi đi đi vậy."

Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười gật đầu, bước qua cô ta rời đi.

Có điều lúc Kiều Nhã Nguyễn đi ngang qua thì một cái kẹp sách trong tay bỗng rớt xuống. Cô thốt lên một tiếng rồi khom người xuống nhặt.

Nhưng Lan Hinh lại nhanh tay hơn Kiều Nhã Nguyễn. Cô ta cúi xuống giúp Kiều Nhã Nguyễn nhặt hết đồ lên. Lúc ánh mắt của cô ta nhìn đến tấm thẻ đề tên ở phía trên thì có hơi sửng sốt một chút.

"Em cảm ơn chị!" Kiều Nhã Nguyễn đưa tay nhận lại đồ của mình rồi nói lời cảm ơn.

"Không có gì." Lan Hinh vừa nói vừa nhìn theo bóng lưng Kiều Nhã Nguyễn rời đi, ánh mắt cô ta càng trở nên thâm trầm. Ngay lúc Kiều Nhã Nguyễn biến mất tại khúc quẹo thì Lan Hinh cũng cất bước đi theo cô ra ngoài.

Kiều Nhã Nguyễn liếc mắt thấy cô ta đi ngay đằng sau mình, cô liền bước nhanh hơn. Lúc cô đi tới bên cạnh xe của Phong Phong thì Lan Hinh lại dừng lại ở một góc ở cửa bệnh viện.

Phong Phong xuống xe nhìn Kiều Nhã Nguyễn ôm đồ trong tay, hơi cau mày lại cầm lấy: "Chỉ có mấy thứ này thôi à?"

"Chả thế thì sao?" Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh một cái rồi giật lại đồ của mình: "Không cần anh quan tâm!" Có điều lúc Kiều Nhã Nguyễn giật lại đồ thì một tấm thẻ lại bị rơi xuống đất.

Phong Phong cau mày nhìn nó rồi cúi người nhặt lên, lúc anh ta thấy cái tên phía trên tấm thẻ thì cười khẩy một cái: "Mặc Lộ Túc tặng à... tôi nói này Kiều Nhã Nguyễn, em vẫn chưa từ bỏ ý định đi sao? Người ta căn bản không hề yêu em đâu."

"Liên quan gì đến anh cơ chứ, thích anh ấy là chuyện riêng của tôi!" Kiều Nhã Nguyễn tức giận đáp trả. Cô bực bội muốn đoạt lại tấm thẻ trong tay anh ta.

Đáng tiếc Phong Phong lại bỗng giơ cao lên, khiến cô vồ hụt một cái.

Kiều Nhã Nguyễn tức giận trợn mắt nhìn Phong Phong: Anh đừng có làm quá, này không giống những gì chúng ta đã bàn!

Cô nhìn Phong Phong với ánh mắt cảnh cáo.

Phong Phong nhướng mày: Bây giờ ông đây làm đạo diễn, muốn diễn thế nào là do ông quyết định.

Kiều Nhã Nguyễn cười khinh một cái: Sao nào, đạo diễn thế này là muốn cưỡng ép đổi tình tiết sao?

Phong Phong cười: Ừ đấy thì sao?

Lúc Kiều Nhã Nguyễn đưa tay muốn giật lấy tấm thẻ thì Phong Phong bỗng đè Kiều Nhã Nguyễn lên trên cửa xe, đôi mắt đã đỏ ngầu lên vì cơn ghen, mặc dù biết bọn họ chỉ đang diễn thôi nhưng Kiều Nhã Nguyễn vẫn bị ánh mắt này dọa sợ.

Vậy ra, thế này mới gọi là Ảnh đế!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 468: Em muốn chết chung một chỗ với tôi đó à?
"Kiều Nhã Nguyễn, anh ta có gì tốt mà khiến em yêu anh ta như vậy chứ?" Phong Phong gầm lên.

"Anh ấy cái gì cũng tốt hơn anh hết!" Kiều Nhã Nguyễn cũng hét lên.

"Ha, một thằng đàn ông bị người ta từ chối mà còn mặt dày quấn lấy người ta thì có gì hay ho chứ?" Phong Phong châm chọc nói.

Kiều Nhã Nguyễn hơi sững sờ, nghe anh ta nói như vậy cứ như thể Phong Phong đang ghen thật, nếu như không biết anh ta là Ảnh đế từ trước thì cô thật sự đã cho rằng anh ta đang... ghen thật!

Kiều Nhã Nguyễn nhìn anh ta đến ngẩn cả người, cánh tay lại bị Phong Phong bấm mạnh một cái.

"A..." Kiều Nhã Nguyễn khẽ kêu lên một tiếng, sau khi tỉnh táo lại mới nhớ lại bây giờ hai người đang trong tình huống gì.

Kiều Nhã Nguyễn bắt đầu vẫy vùng muốn thoát ra khỏi sự trói buộc của Phong Phong: "Anh nói bậy, không có chuyện anh ấy bị người ta từ chối. Anh mới là người bị người ta từ chối." Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.

Đổi kịch bản sao? Ai không biết còn tưởng thế nào chứ?

"Sao nào, em không biết chuyện tên đó bị Thủy An Lạc từ chối thẳng mặt, đã thế còn dùng hết mọi cách để hạ thấp Sở Ninh Dực hả?" Phong Phong dùng sức đè cô xuống rồi dùng âm thanh trầm thấp nói, nhưng từng từ từng chữ đều vô cùng rõ ràng.

Hơn nữa anh ta cũng cũng đâu có nói láo, bị người từ chối là thật, lợi dụng chuyện ba của Thủy An Lạc để hạ thấp Sở Ninh Dực cũng là thật.

"Anh nói bậy!" Kiều Nhã Nguyễn tức giận mở miệng.

Xung quanh ngày càng có nhiều người hóng hớt vây xem. Phong Phong thấp giọng mắng một tiếng, lần đầu tiên anh ta cảm thấy chán ghét thân phận của mình như lúc này. Phong Phong trực tiếp đẩy Kiều Nhã Nguyễn vào xe sau đó nhanh chóng trèo lên rồi lái xe rời khỏi nơi này.

Lan Hinh nhìn chiếc xe đi khỏi rồi mới bước từ trong góc ra.

Mặc Lộ Túc tỏ tình bị từ chối?

Thủy An Lạc thật đúng là khiến cho người ta ngưỡng mộ đến mức đố kỵ.

Có điều cô ta cũng chẳng cần phải đố kỵ lâu nữa đâu, bởi vì rất nhanh thôi cái mạng của Thủy An Lạc sẽ chẳng còn nữa, trên đời này chỉ có thứ cô ta không thèm, chứ không có chuyện người khác có thể làm tổn thương tới người cô ta thích đâu.

Lan Hinh suy nghĩ rồi hơi thở xung quanh không tự chủ được mà tản ra một cảm giác kinh người.

Chiếc xe rời khỏi bệnh viện, Kiều Nhã Nguyễn thấy được bóng dáng Lan Hinh bước ra khỏi bệnh viện từ kính chiếu hậu thì không nhịn được cười khẩy: "Uổng công Lạc Lạc lúc đầu còn nói cô ta là người tốt, không ngờ cô ta lại là loại người lòng lang dạ sói như vậy, còn ác độc hơn cả Lâm Thiến Thần nữa."

Phong Phong nhướng mày, anh ta đã khôi phục lại vẻ tao nhã bình thường của mình, như thể người đàn ông ghen tuông đến điên cuồng lúc nãy chẳng phải là anh ta.

"Ghen là một thứ tình cảm rất đáng sợ!" Phong Phong cười lạnh, nhất là đối với loại phụ nữ cao ngạo như Lan Hinh, một khi cô ta đã bắt đầu ghen tị thì đó chính là trí mạng.

"Đột nhiên tôi cảm thấy mắt của Viện trưởng Kiều mù rồi. Bà ấy cứ thích ai thì y như rằng người đó chẳng phải loại tốt đẹp gì!" Kiều Nhã Nguyễn chậc chậc nói: "Cũng không đúng, bà ấy cũng đâu ưa gì Viên Giai Di, cô ta cũng chẳng phải người tốt."

Phong Phong cười nhạo một tiếng nhưng không đáp lại cô, anh ta cầm di động của mình lên rồi ném qua cho Kiều Nhã Nguyễn: "Báo với Sở Đại là đã xong chuyện rồi đi."

Kiều Nhã Nguyễn đưa tay nhận lấy di động, nhưng mà lại có cảm giác lòng bàn tay nóng như bị bỏng.

Một người đàn ông lại đi ném di động của mình cho một người phụ nữ khác mà chẳng hề có chút do dự nào như vậy, hành động này cũng quá mức mờ ám rồi, nó bao hàm quá nhiều ý nghĩa.

"Anh tự đi mà gọi!" Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa ném trả lại điện thoại.

Phong Phong hơi nhíu mày nói một cách bâng quơ: "Tôi đang lái xe đấy, em muốn chết chung một chỗ với tôi đấy à?"

"Tôi..." Kiều Nhã Nguyễn bị anh ta nói thế mà không có cách nào bật lại được, thế nên cô đành rút điện thoại của mình ra: "Thế cũng không cần của anh, tôi có thể gọi cho Lạc Lạc."

Phong Phong hơi nhún vai, không phản bác lại.

Cô gái này có đôi lúc quá mức thông minh. Anh ta có chút hâm mộ Sở Ninh Dực vì có đôi khi Thủy An Lạc ngu rất đúng lúc, còn người phụ nữ như Kiều Nhã Nguyễn thì quả thật rất khó nắm bắt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 469: Anh còn chưa đến mức muốn ghen với một cô gái đâu
Thủy An Lạc đang cùng Sở Ninh Dực đứng trên ban công diễn lại cảnh kinh điển trong bộ phim Titanic thì di động của cô bỗng vang lên.

Sở Ninh Dực đang đặt cằm trên bả vai của Thủy An Lạc, thấy vậy liền hơi cau mày.

Thủy An Lạc cười khanh khách chui ra từ phía dưới người anh rồi chạy đến phòng khách cầm di động ra, thấy tên người gọi liền vui vẻ nằm ườn ra sofa nghe điện thoại.

"Lão Phật Gia, mày nhớ tao rồi hả?" Thủy An Lạc cười tít cả mắt nói.

"Nhớ~~~" Kiều Nhã Nguyễn ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại: "Nhớ đến nỗi hận không thể bóp chết mày!" Chuyện lớn đến như thế mà Thủy An Lạc chẳng thèm nói với cô một tiếng.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt: "Lão Phật Gia à, thân là người đứng đầu hậu cung chuẩn mực, đáng ra mày phải ban cho tao ba thước vải trắng, hoặc lôi tao ra ngoài chém chứ, sao lại có thể nói mấy lời như kiểu bóp chết nhau như thế hả?" Thủy An Lạc vẫn mỉm cười nói, nhưng mà trong đầu đang hoạt động thật nhanh, Lão Phật Gia giận rồi, cô phải nghĩ cách giải thích thôi.

"Báo với người đàn ông của mày trước một tiếng là chuyện đã giải quyết xong xuôi rồi đi." Kiều Nhã Nguyễn vẫn chưa quên mục đích của cuộc điện thoại này.

Thủy An Lạc bĩu môi rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa theo cô vào đang ngồi bên cạnh, sau đó nhỏ giọng nói: "Lão Phật Gia bảo nó với tên điên kia xong việc rồi."

Sở Ninh Dực nhíu mày tỏ ý đã biết, tiếp theo đến lượt anh phải thực hiện bước thứ hai, cơ mà muốn làm bước này thì vẫn cần tới sự hỗ trợ của Mặc Lộ Túc.

Sở Ninh Dực đưa tay với lấy máy tính xách tay đang đặt trên bàn, sau khi mở ra thì lục tìm cái gì đó.

"Nói đi, tại sao xảy ra chuyện lớn như thế mà mày lại giấu tao? Không phải do mày tự ngã xuống à?" Lúc trước khi biết Sở Ninh Dực không cho Thủy An Lạc gọi điện thì cô nàng đã cảm thấy kỳ lạ rồi, nhưng không nghĩ tới người có liên quan đến chuyện này lại là Lan Hinh.

"Có giấu mày đâu, chẳng qua là không có cơ hội để nói thôi mà? Hơn nữa Sở tổng đã tuyên bố rõ ràng rồi, chuyện này anh ấy bao thầu hết, chẳng cho tao động vào gì cả." Thủy An Lạc nói một cách vô tội đem chuyện này đổ hết lên đầu Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực ngẩng lên, lạnh lùng liếc cô một cái.

Tay của Thủy An Lạc làm ra một tư thế cầu giúp đỡ, nếu như bị Kiều Nhã Nguyễn biết chuyện gọi điện thoại đó thì nhất định đầu của cô sẽ bị đâm thủng mất, sau đó lại còn bị cho to đầu là bại não nữa, trái lại nếu chuyện này do Sở tổng cầm đầu thì cho dù Kiều Nhã Nguyễn có thêm mấy cái lá gan nữa cũng không dám ho he nửa lời đâu.

Sở Ninh Dực âm thầm ghi món nợ này lại, anh nghiêng người đè ai kia xuống ghế sofa.

Thủy An Lạc ôm di động mà hai mắt chớp chớp, lại bị dồn sofa nữa à?

Thủy An Lạc một mực há mồm tạo khẩu hình miệng ý nói Sở tổng hãy bình tĩnh, cô vẫn còn đang nói chuyện điện thoại đó!

"Ha, bây giờ có núi để dựa rồi đúng không, cứ hở tí là lại lôi người đàn ông của mày ra như thế hả?" Kiều Nhã Nguyễn cười khẩy.

"Không phải không phải mà, núi mà thiếp dựa vào trước nay chẳng phải đều là Lão Phật Gia hay sao?" Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì đôi môi đã bị ai kia cắn một cái, Thủy An Lạc nổi giận trợn mắt trừng lại, Sở Ninh Dực vẫn ung dung nhìn cô.

Anh không muốn phải đi ghen tuông với một cô gái đâu!

"Cứ giả vờ đi, tao không tiếc bao tải để cho mày tiếp tục bao biện đâu!" Kiều Nhã Nguyễn cười nhạt.

"Ha ha..." Thủy An Lạc cười giả lả rồi thò tay đẩy Sở Ninh Dực ra để anh đứng dậy, sau đó cô xoay người lại nằm xuống đùi anh, hai chân đặt lên tay vịn của ghế sofa rồi nhàn nhã nói tiếp: "Trần Thiến Đồng thế nào rồi? Hôm nay cũng thật kỳ lạ, Tân Nhạc lại chẳng mở miệng nói câu nào."

"Chuyện của Trần Thiến Đồng bị người đàn ông của mày khơi ra như thế rồi, tao đoán là nó cũng chẳng ở lại trường học được nữa đâu! Quả nhiên, Sở tổng đã ra tay một cái thì biết mặt nhau ngay. Mày nói xem lúc mày học năm thứ hai bị nó bắt nạt thảm hại như thế. Ấy vậy mà chỉ bằng một câu của Sở tổng đã tát một phát cho nó bay về trước giải phóng luôn rồi, nhìn thôi cũng thấy sướng!”

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, cô đây chỉ là không muốn chấp nhặt với loại người như Trần Thiến Đồng mà thôi, hơn nữa mẹ cũng không thích cô tính toán với người khác.
 
Top