Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 500: Chứng cứ ở nơi tôi
Thủy An Lạc bất đắc dĩ, cho nên khi đối diện với Lan Hinh liền tung hết hỏa lực, dù sao một lát nữa cũng sẽ bị Lão Phật Gia dạy bảo, chẳng bằng cô xử lý cái con mụ này cho đã trước đã.

Thủy An Lạc nghĩ vậy, một lần nữa bắn ánh mắt về phía Lan Hinh.

Lan Hinh cười ha hả: "Sao hả, chẳng lẽ đàn em tính đi làm biên kịch đấy à? Câu này mà cũng nói ra được, điện thoại, điện thoại gì chứ?"

"Đàn chị nói vậy là hết hay rồi." Thủy An Lạc mỉm cười nói, từ từ tiến đến gần Lan Hinh, "Ở ngoài hành lang bệnh viện, cuộc điện thoại tôi gọi cho Kiều Nhã Nguyễn để báo cho cô ấy biết là tôi vẫn bình an, chị thật sự không nghe thấy sao?"

"Lạc Lạc, cô đang tự biên tự diễn cái gì vậy, tôi thực sự nghe không hiểu." Lan Hinh mở miệng nói, "Bệnh viện, hành lang, ngày nào tôi cũng đi tuần tra bao nhiêu phòng bệnh, làm gì có thời gian mà đi nghe trộm điện thoại của cô ta chứ?"

"Sau khi nghe được điện thoại, vì không ngờ tới tôi còn sống nên trước đó chị đã hẹn một người đến quán cafe trước cổng bệnh viện. Hắn ta đợi ở đó một tiếng, sau đó nhận được điện thoại của chị, bảo hắn đến trại giam tìm một người tên là Lâm Thiến Thần." Thủy An Lạc tiếp tục nói.

Lần này Lan Hinh không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn cô.

"À, sai rồi, chuyện này phải kể từ lúc chị quay về mới đúng, cứu giúp thiên tai, thật đúng là một cơ hội tốt, hơn nữa chị cũng không thoải mái đúng lúc lắm." Thủy An Lạc nói rồi bước đến cách Lan Hinh chừng nửa mét rồi dừng lại, "Bảo tôi rời khỏi ví trí cũng tốt, dễ dàng ấn giấu người kia, lại càng dễ dàng âm thầm mà xử lý tôi, sau đó còn có thể giúp tôi có được cái danh cứu giúp thiên tai đẹp đẽ, đúng không."

Lan Hinh đứng thẳng lưng, khóe miệng mang theo một nụ cười nhạt, "Cô nghĩ một sát thủ sẽ ngu ngốc đến độ chạy vào ngục giam để đòi tiền chắc? Lời giải thích này của cô quá khiên cưỡng rồi."

"Ba nghìn vạn cơ mà." Thủy An Lạc chép miệng, "Lan Hinh, không ngờ trong lòng cô tôi lại đáng giá đến thế cơ đấy, còn cô thì cũng đã xác định là gã đang cần tiền, cho nên mới đặt ra một món lợi lớn như vậy, đủ để mê hoặc người khác."

Từng lời từng chữ Thủy An Lạc thốt ra đều rõ ràng rành rọt. Người vệ sĩ đứng ở cửa nhíu chặt lông mày nhưng không tiến đến, lão gia có lệnh, trước khi đưa tiểu thư về tất cả đều phải nghe theo Sở Ninh Dực.

"Tôi và Lâm Thiến Thần đã lâu rồi không gặp mặt, cô nghĩ cô ta sẽ chịu gánh tội thay cho tôi sao?"

"Vì sao lại không chứ? Dù sao cô ta cũng hận tôi, nếu tạm thời cô ta không thể ra ngoài được, như vậy thì gánh tội thay cho người đang tự do hành động như cô thì có là gì? Chí ít, cô cũng có cơ hội để giết tôi." Thủy An Lạc nói, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, "Đáng tiếc, chính cô ta cũng không ngờ rằng mình sẽ chết."

Quanh thân Thủy An Lạc toát lên vẻ lạnh lẽo, Kiều Nhã Nguyễn tựa trên vách tường nhìn cô, một Thủy An Lạc như vậy khiến cho cô thấy thật xa lạ, nhưng lại khiến cô cảm thấy yên tâm, cuối cùng cũng không phải lo cô ấy bị bắt nạt nữa rồi.

"Ha ha ha ha ha... một vở kịch tự biên tự diễn mới hay làm sao, vậy chứng cứ đâu?" Lan Hinh trào phúng, bước từng bước đến gần Thủy An Lạc, "Sao hả, lần này vu oan cho tôi không được nên định lôi chuyện lần trước ra để đổ hết lên đầu tôi sao? Ai cũng nói Thủy An Lạc là sát tinh của cái bệnh viện này, đầu tiên là hại bác sĩ hướng dẫn cho mình phải vào tù. Sao hả, giờ ngay cả tôi cũng không định buông tha nữa à?"

Lan Hinh thốt ra thêm một từ, bàn tay của Thủy An Lạc lại siết chặt hơn một chút.

Sở Ninh Dực bước tới bên cạnh Thủy An Lạc, vươn tay cầm lấy bàn tay đang siết chặt của cô, nhìn Lan Hinh đang dồn ép từng bước, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: "Chứng cứ ở chỗ tôi."

"Ha, anh... làm giả chứng cứ à?" Lan Hinh cười nhạo.

"Cái này thì sao?" Sở Ninh Dực nói rồi ném cặp tài liệu trong suốt vẫn cầm trong tay ra trước mặt Lan Hinh
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 501: Lan Hinh, cô nhận tội đi
Cơ thể của Lan Hinh hơi run lên một cái, cô ta nhìn chiếc túi khóa zip trong tay Sở Ninh Dực và cả chiếc di động màu đen đặt trong đó.

Rõ ràng lúc trước cô ta đã ném nó ở hồ nước phía sau bệnh viện rồi cơ mà, sao anh có thể biết được?

"Chắc bác sĩ Lan không lạ gì cái này đâu nhỉ, mặc dù vì bị ngâm nước hơi lâu nên có lẽ đã mất hết giấu vân tay, nhưng mà may sao sim thì vẫn ở trong đấy. Hôm qua các đồng chí cảnh sát hình sự đã điều tra lịch sử cuộc gọi được lưu trữ trong chiếc sim này rồi!" Sở Ninh Dực nói dứt lời liền quẳng cái di động đến cạnh chân của cô ta.

Chiếc di động rơi xuống đất vang lên một tiếng. Lan Hinh cố khống chế trái tim bắt đầu loạn nhịp của mình cúi đầu nhìn xuống, nhưng cô ta lại lập tức ngẩng lên nhìn anh: "Tại sao lại cho rằng đây là điện thoại của tôi, vì muốn vu cáo hãm hại tôi sao?" Lan Hinh cười ha hả.

"Vu cáo hãm hại?" Sở Ninh Dực nhắc lại mấy từ này, anh nhìn chằm chằm vào cô gái đứng trước mặt bọn họ rồi chậm rãi tiến đến gần cô ta: "Cô có đáng không?"

Cao ngạo lại ngông cuồng, đây mới chính là một Sở Ninh Dực mà mọi người quen thuộc.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn sườn mặt cương nghị của anh. Cô khua môi múa mép nói lắm như thế nhưng lại không bằng Sở tổng chỉ cần một câu nói duy nhất cũng đã thể hiện được thái độ của mình: Ông đây nói là cô thì chính là cô, lý do rất đơn giản, ông đây việc đếch gì phải vu oan hãm hại cô chứ!

Người đàn ông của cô quả nhiên vẫn là người ngầu nhất.

Lan Hinh bị thái độ của Sở Ninh Dực kích thích, tâm tư vẫn luôn đè nén của cô ta dường như đã bắt đầu có biến động.

Thủy An Lạc hơi cúi đầu nhìn hai bàn tay đang siết chặt của cô ta. Cô mất công kích thích lâu như thế mà Lan Hinh vẫn bình thản không xi nhê gì. Nhưng Sở tổng mới chỉ nói có một câu mà cô ta đã mất luôn cả sự nhẫn nại suốt từ đầu tới giờ.

Trong mấy chuyện đối phó với người khác thế này thì Thủy An Lạc bày tỏ, cô vô cùng bái phục anh Sở - Sở Đại Đại nhà mình.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn dáng vẻ bội phục của vợ nhỏ nhà mình, liền đưa tay lên xoa đầu cô một cách cưng chiều.

Thủy An Lạc hơi sửng sốt một chút, cái động tác này sao cứ có cảm giác giống xoa đầu chó thế nhỉ?

Kiều Nhã Nguyễn dùng một tay che mặt mình lại, con mẹ nó, Thủy Âm Hiểm ở đâu ra chứ, đây có mà là bản nâng cấp của Thủy Não Tàn, Thủy Mê Trai thì có.

Cơ mà trong đời của một người phụ nữ có gì hạnh phúc hơn việc: Em si mê, anh cưng chiều, em não tàn anh cũng cưng chiều cơ chứ.

"Chỉ vì một chiếc di động vớ va vớ vẩn không thể chứng minh được là của tôi mà muốn định tội tôi sao?" Lan Hinh nghiêm nghị lên tiếng.

Thủy An Lạc thầm sung sướng trong lòng, xem kìa, chẳng phải cô cũng cuống lên rồi đấy sao.

Sở Ninh Dực cười khẩy một cái, anh khinh chẳng thèm nói với cô ta nữa.

"Hơn nữa, nghe lén cái gì chứ? Sao cô có thể chắc chắn được rằng cuộc điện thoại giữa cô và Kiều Nhã Nguyễn đã bị tôi nghe thấy. Cái kiểu vu oan như thế này đúng là quá mức trẻ con rồi đấy!"

Thủy An Lạc hơi nhún nhún vai rồi chậm rãi mở miệng: "Cô không nghe thấy thì tôi cũng có mất gì đâu, cùng lắm thì lại chờ tới khi Lâm Thiến Thần được thả ra rồi lại muốn giết tôi trong lúc tôi đang phòng bị thôi. Nhưng mà nếu khi ấy cô không nghe thấy được cuộc điện thoại đó thì người chết có lẽ không phải Lâm Thiến Thần đâu, mà chính là cô đấy!"

Thủy An Lạc nói bằng giọng rất vô tội.

Cô phải học hỏi anh Sở nhà mình mới được, mình càng bình tĩnh ung dung thì đối thủ sẽ càng hốt hoảng.

Thủy An Lạc cười sung sướng quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực, bày tỏ việc mình đã lĩnh ngộ được chiêu thức mới.

Sở Ninh Dực hài lòng xoa xoa đầu vợ mình, lúc không ngốc thì cũng thông minh ghê lắm. Tuy là cái lúc không ngốc như thế này thì không được nhiều cho lắm.

"Nực cười, không có bằng chứng cũng có thể nói quàng nói xiên!" Lan Hinh giễu cợt.

"Haiz, đúng rồi, lần này tôi bị thương cũng là để cho cô một cơ hội tốt đó. Vậy cô phải cảm ơn Viên Giai Di đi. Nếu không nhờ cô ta thì chắc cô cũng không có được cơ hội tốt như vậy đâu!" Thủy An Lạc vẫn cười tít mắt, tiếp tục phát huy kỹ năng mới học được.

"Không có chứng cứ thì bất kỳ lời nói nào cũng là vu oan cho tôi hết!" Giọng điệu của Lan Hinh trở nên run rẩy, rõ ràng cô ta đã không còn giữa nổi bình tĩnh nữa.

"Lan Hinh, em nhận tội đi!"

Lan Hinh vừa mới dứt lời thì giọng nói già nua của Kiều Tuệ Hòa đã từ ngoài cửa vọng vào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 502: Đây chẳng phải là những gì Sở tổng muốn sao?
Thanh âm của Kiều Tuệ Hòa vừa vang lên, ánh mắt của tất cả mọi người dồn hết về phía bà.

Kiều Tuệ Hòa cất bước đi vào, trong tay bà còn cầm một tập báo cáo với khuôn mặt hiện rõ vẻ vô cùng thất vọng.

Vì bà thật sự không thể ngờ được rằng hai người mà bà xem trọng lại đều là loại người lòng lang dạ sói như vậy.

Thủy An Lạc thấy Kiều Tuệ Hòa đến vội nhìn vào tập báo cáo trong tay bà, chỉ cần tập báo cáo kia có thể chứng minh được việc vừa rồi cô ta định tiêm thuốc "cái chết êm ái" cho cô, vậy thì họ có thể kết tội cô ta rồi.

"Cô, cô..." Cơ thể của Lan Hinh khẽ run lên, cô ta nhìn tập báo cáo trong tay Kiều Tuệ Hòa với ánh mắt không thể tin nổi.

Kiều Tuệ Hòa ném tập báo cáo lên người cô ta, tức giận quát lên: "Lan Hinh, tôi đã dạy cô như thế sao? Bác sĩ là nghề đi cứu người, chứ không phải là cái bàn đạp cho cô đi giết người!"

"Cô ơi, em không có!" Lan Hinh vẫn cố vùng vẫy chống chế.

"Báo cáo giám định đã ở đây rồi, cô vẫn còn muốn chối sao?" Lúc này Kiều Tuệ Hòa cảm thấy vô cùng tức giận và thất vọng.

Lan Hinh vội khom người xuống nhặt tập báo cáo kia lên, sau khi nhìn bảng phân tích thành phần trên đó xong, cô ta không thể tin nổi mà ngẩng lên: "Đây là giả! Đây là giả!" Cô ta lớn tiếng hét lên, bởi vì cái cô ta cầm đến thật sự chỉ là thuốc giảm đau mà thôi.

Thủy An Lạc lại càng cảm thấy khó hiểu, cô ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực nhưng anh chỉ dịu dàng cười rồi xoa đầu cô.

Trong nháy mắt Thủy An Lạc liền hiểu ngay ra được nụ cười của Sở Ninh Dực. Cô ra dấu ok với anh rồi quay đầu nhìn về phía Lan Hinh: "Đàn chị này, trước đây lúc bác sĩ hướng dẫn của tôi bị tung ra chứng cứ cũng nói đấy là giả. Hai người đúng là bạn tốt của nhau vì ngay đến cả cách phủ nhận cũng giống nhau nữa."

Trong lòng Thủy An Lạc thầm thở dài, anh Sở à, anh thật lười quá đi, cả hai lần đều chỉ dùng chung một cách như vậy là sao!

"Sở Ninh Dực, là anh làm đúng không, trên đường đi đưa cho cô chính anh đã đụng tay đụng chân vào bằng chứng có đúng không!" Lan hinh lại lớn tiếng gào lên.

Sở Ninh Dực liếc cô ta một cái, Thủy An Lạc có dự cảm nếu anh Sở mà mở miệng nói thì kiểu gì cũng nói là: Cô có đáng được như vậy không?

"Cô có đáng được như vậy không?"

Ây da... Thủy An Lạc tự like cho mình một cái, cô biết ngay là như thế mà!

"Sở tổng, là điện thoại của tổng giám đốc của chúng tôi!" Cuối cùng, vệ sĩ đứng ở cửa lên tiếng.

Thủy An Lạc chớp mắt nhìn người vệ sĩ đi tới. Người này mặc một bộ vest màu đen, cao tầm hơn một mét tám mươi, còn đeo một cái kính râm rất to. Quan trọng là, anh zai này đẹp trai quá đi.

Một tay của Sở Ninh Dực ụp lên mặt Thủy An Lạc, sau đó đẩy cô về giường để cô nghỉ ngơi cho tốt, dám nhìn thằng đàn ông khác à, đã thế còn nhìn say mê như thế là sao.

Thủy An Lạc kêu ui da một tiếng. Cô chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Sở Ninh Dực vang lên.

"Chắc Lan tổng ra nước ngoài lâu quá, cho nên đã quên mất luật pháp trong nước rồi nhỉ, ở trong nước mà giết người thì phải chịu trách nhiệm đấy!" Giọng của anh cực kỳ lạnh lùng.

"Tôi biết gần đây Sở tổng bận rộn chuyện vực dậy Viễn Tường. Tôi sẽ đầu tư hai trăm triệu tệ, không cần trả lại gì cả. Tôi cũng sẽ bảo đảm để con bé không xuất hiện ở bất cứ đâu trong nước nữa, thế nào?" Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia đanh thép vang lên.

Sở Ninh Dực nhìn Lan Hinh đang trắng bệch cả mặt mũi, ngón tay của anh nhẹ nhàng gõ gõ lên cùi chỏ: "Chỉ ở trong nước?" Hiển nhiên chỉ với mấy điều kiện như vậy không đủ để anh hài lòng.

Người ở đầu bên kia im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Ba trăm triệu, chừng đó đủ để Viễn Tường hoạt động bình thường trở lại rồi. Hơn nữa từ nay về sau con bé chỉ có thể in dấu chân trong địa phận Paris. Tôi sẽ cắt toàn bộ kinh tế của con bé, vậy được chưa?"

"Điều kiện đổi chác của Lan tổng nghe mê người thật đấy!" Sở Ninh Dực khẽ cười, anh cảm thấy khá hài lòng với kết quả này.

"Đây chẳng phải là những gì mà Sở tổng muốn sao?"

Dường như Sở Ninh Dực nghe được âm thanh nghiến răng nghiến lợi của người bên kia, khóe miệng của anh lại từ từ vẽ lên một nụ cười: "Như vậy thì tôi đành thay mặt vợ tôi cảm ơn sự đầu tư không hoàn lại của Lan tổng rồi."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 503: Thả Lan Hinh đi
Đầu tư?

Không cần hoàn lại?

Cái khỉ gió gì thế hả?

Thủy An Lạc đang nằm trên giường, vất vả lắm mới bò dậy được thì lại nghe thấy những lời này.

Vợ tôi?

Chẳng phải là mình đấy sao?

Thủy An Lạc ngoảnh lại mờ mịt nhìn bóng lưng của Sở Ninh Dực.

Còn chưa kịp hiểu gì thì đã nghe thấy An phong Dương đứng bên cạnh khẽ chửi thầm một tiếng.

Thủy An Lạc run lên một cái: "Anh Xinh Trai à, anh sao thế?"

"Người đàn ông của em mưu mô thật đấy!" Không ngờ anh có thể lợi dụng chuyện này để giải quyết dứt khoát luôn vấn đề đầu tư của Viễn Tường, đã thế còn chẳng cần động đến một cắc nào của Sở Thị nữa chứ.

Ấy vậy mà An Phong Dương anh lại chẳng hề hay biết chút gì về cái kế hoạch này cả.

Thủy An Lạc gãi gãi đầu, không may cào phải vết thương liền không nhịn được mà hít vào một hơi: "Anh Xinh Trai, anh đang nói gì đấy?"

"Ngoan, cứ làm con thỏ trong sáng của em đi, đừng có học theo sự nham hiểm của gã đàn ông nhà em!" An Phong Dương trìu mến xoa đầu Thủy An Lạc.

Lan gia không ở trong nước, nhưng thế lực của Lan gia cũng không yếu kém gì so với Sở gia, vốn An Phong Dương còn đang nghĩ không thể tống Lan Hinh vào tù được, bởi vì Lan gia chắc chắn không cho phép chuyện đó xảy ra. Đây là một vấn đề nan giải, nhưng không ngờ cái tên gian trá kia đã sớm liệu được từ trước rồi.

Một hòn đá trúng hai con chim, vừa giải quyết được Lan Hinh lại vừa giải quyết luôn được vấn đề vốn đầu từ của Viễn Tường.

Quả nhiên anh vẫn còn ngây thơ quá, bàn về mấy chiêu trò thâm sâu này thì ai dám tranh danh hiệu với Sở Đại chứ?

Sở Ninh Dực trả lại di động cho anh chàng vệ sĩ đẹp trai kia, sau đó lại nhìn về phía Lan Hinh đang xám nghoét mặt mày: "Mong là cô sẽ cảm thấy vui vẻ với chuyến về nước lần này. Nhưng nếu còn lần sau thì tôi nghĩ kể cả ba cô có bỏ ra năm trăm triệu cũng không ngăn cản được quyết tâm muốn lấy mạng cô của tôi đâu!" Sở Ninh Dực thấp giọng nói bên tai Lan Hinh.

Trước mắt anh không muốn kết thù với Lan gia, hơn nữa đây là cơ hội tốt nhất để có thể giải quyết vấn đề của Viễn Tường. Thời gian cá cược giữa anh và mẹ anh cũng sắp hết hạn rồi, vì cô ngốc nhà anh mà anh đành chấp nhận cuộc làm ăn này thôi.

Cả người Lan Hinh run rẩy kịch liệt. Cô ta nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt bàng hoàng không thể tin nổi: "Đồ ác quỷ!"

"Cô không phải người đầu tiên nói như vậy đâu." Sở Ninh Dực dứt lời liền quay người lại nhìn cô ta bằng một ánh mắt khinh thường.

Lan Hinh được các vệ sĩ đưa đi. Cô ta căm hận nhìn Thủy An Lạc khiến cô khẽ run lên một cái, ê, người làm những việc bất nghĩa đó là chính cô đấy nhé!

Có điều lúc ra tới cửa, Lan Hinh không ngờ lại trông thấy người đàn ông vẫn luôn đứng dựa tường nghịch bật lửa của mình.

Bước chân của cô ta hơi ngừng lại một chút, toàn thân cô ta bị cơn đau xâm chiếm như thể bị ai đó xé nát con tim.

"Tại sao?" Cô ta cất giọng khàn khàn hỏi.

Ánh sáng màu xanh nhạt của ngọn lửa ánh vào đôi mắt của Mặc Lộ Túc, anh đã biết hết mọi chuyện xảy ra trong đó.

Mặc Lộ Túc từ từ ngẩng đầu lên. Anh lạnh lùng nhìn Lan Hinh, không ban phát cho cô ta chút hơi ấm nào cả, như thể đang nói, tất cả những chuyện này đều là do cô ta tự mình chuốc lấy.

"Tôi đã từng nói, đừng đụng vào Thủy An Lạc!" Đó là người mà anh muốn bảo vệ cả cuộc đời này.

Cả người Lan Hinh cứng đờ, trong đôi mắt xanh nhạt mang theo nỗi đau vô tận: "Kể cả là vậy thì cô ta cũng sẽ không yêu anh, vì có một người đàn ông luôn dùng mọi tâm cơ của mình để ở bên vì cô ta mà làm mọi chuyện, và anh ta ghê gớm hơn anh nhiều."

Sau khi Lan Hinh bị đưa đi, căn phòng bệnh lại chìm vào yên tĩnh như trước.

Sở Ninh Dực cũng chẳng vội gì, anh nhìn Kiều Tuệ Hòa rồi không nhanh không chậm lên tiếng: "Sự thật chứng minh, người cháu xem trọng xuất sắc hơn người bà xem trọng nhiều."

Kiều Tuệ Hòa giận dữ trừng Sở Ninh Dực một cái, cuối cùng bà nhìn thẳng vào Thủy An Lạc: "Cứ thả người muốn giết cô đi như thế mà cô cũng đồng ý à?"

Thủy An Lạc sửng sốt, cái gì cơ? Thả Lan Hinh đi á?

Rõ ràng đầu óc Thủy An Lạc vẫn còn ở tình trạng trên mây chưa về kịp, thế nên cô ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt khó hiểu, như muốn hỏi anh: Sao lại thả mất rồi?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 504: Đừng đánh vào đầu, vốn đã ngu lắm rồi
Sở Ninh Dực đưa tay ra xoa đầu cô, như đang muốn trấn an cảm xúc của Thủy An Lạc.

Trong lòng Thủy An Lạc có vài vấn đề muốn hỏi, nhưng cô vẫn nhìn Kiều Tuệ Hòa nói: "Anh ấy quyết định thế nào đều là muốn tốt nhất cho cháu, vì anh ấy sẽ không hại cháu."

Sở Ninh Dực biết trong lòng cô vẫn đang có khúc mắc, nhưng chuyện này anh phải đợi lúc nào không có người thì mới có thể tự mình giải thích cho cô hiểu được.

Nhưng anh không ngờ dù anh hành động như vậy nhưng cô vẫn nói ra câu nói đó.

Hóa ra, yêu cô, chỉ bởi vì sự tín nhiệm toàn tâm toàn ý của cô.

Kiều Tuệ Hòa lại càng không ngờ Thủy An Lạc sẽ trả lời mình như thế, vì lúc bà hỏi câu vừa rồi thì trong mắt cô rõ ràng lóe lên một tia tò mò, vì cô không hề biết chuyện Lan Hinh sẽ được đưa về nhà.

Bà vẫn cho rằng Thủy An Lạc sẽ trách cứ Sở Ninh Dực, nhưng không ngờ cô lại nói như thế.

Kiều Tuệ Hòa liếc nhìn thằng cháu nhà mình, rồi lại nhìn Thủy An Lạc. Trước đây, đứa con gái bé bỏng của bà cũng toàn tâm toàn ý tin tưởng một người đàn ông như vậy, nhưng kết quả nó nhận lại được gì chứ?

Kiều Tuệ Hòa không nói thêm gì nữa, bà ta dứt khoát xoay người đi thẳng.

Thủy An Lạc nhìn theo bóng lưng có phần suy sụp của bà, thở dài nói: "Chắc bà sẽ cảm thấy thất vọng lắm nhỉ, hai quả cháu dâu mà bà chọn đều bị xử lýmất rồi."

"Tiểu Lạc Tử, nếu nhà ngươi không giải thích rõ ràng với ai gia, thì ai gia đây đảm bảo thí sinh ứng cử vị trí cháu dâu bị giết kế tiếp chính là nhà ngươi đấy!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy An Lạc lập tức trở nên vặn vẹo, cái đầu dùng tốc độ sét đánh dúi vào Sở Ninh Dực, cánh tay nhỏ bé bám lấy tay anh ra hiệu: Anh Sở à, cứu em với.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái có lớp băng vải thưa quấn trên đầu, rồi nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang ra sức kéo lấy cánh tay mình, sau đó anh ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn, thờ ơ nhả ra một câu: "Đừng đánh vào đầu, vốn đã ngu lắm rồi."

Cái gì cơ?

Thủy An Lạc bàng hoàng ngẩng đầu nhìn ai kia đang đẩy tay mình ra, nhìn ai kia ném cho mình ánh mắt "tự cầu nhiều phúc" rồi sải bước rời đi, cả người Thủy An Lạc đần thối cả ra.

Anh Sở à, Sở tổng ơi, Sở Đại ới, anh cứ cất bước đi như thế sao?

Thủy An Lạc quay phắt lại nhìn An Phong Dương đã tháo tóc giả ra, cơ mà chỉ thấy anh từ tốn cởi bộ quần áo bệnh nhân ra rồi thảnh thơi quăng nó lại trên giường, sau đó ngáp một cái: "Trời cũng không còn sớm nữa, anh cũng phải về nghỉ sớm đây!"

"Anh Xinh Trai!!!"

Đáng tiếc là Anh Xinh Trai nhà cô đâu thèm để ý đến tiếng kêu gào thảm thiết của cô đâu. Anh ta dứt khoát kéo tay Phong Phong bước ra khỏi phòng bệnh, nhất thời cả cái phòng Vip này chỉ còn mỗi hai người là Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn.

Chân của Kiều Nhã Nguyễn hơi động, Thủy An Lạc lập tức bắn về phía sau một bước, còn hai tay ra sức đẩy về trước: "Dừng dừng dừng, tiểu nhân cần ba phút tự thuật!"

"Muốn trốn tội đấy à?" Kiều Nhã Nguyễn cười khẩy.

"Đúng thế!" Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu một cái. Một thằng chồng lẫn một thằng anh đều không thể dựa vào, tên nào cũng muốn hố bà đây.

"Tao đập chết mày!" Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa giơ tay lên.

Thủy An Lạc xoay người kêu ai ui một cái rồi dứt khoát quỵ luôn xuống mép giường: "Ôi nhức đầu quá đi, khó chịu quá đi mất. Ôi buồn nôn quá, tiểu nhân đã thế này rồi mà người còn muốn ức hiếp tiểu nhân nữa sao."

"Diễn, mày cứ diễn tiếp đi, lần này để bà đây bán sỉ bao cho mày diễn tiếp nhá!" Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa đưa tay túm lấy cái tai của cô: "Dám lợi dụng ai gia à, a!!!"

Thủy An Lạc cố sống cố chết quỳ rạp bên mép giường giả chết, cô còn chưa nghĩ ra lời nào để giải thích mà.

Đang vật lộn Thủy An Lạc bỗng đập bộp tay xuống giường. Cô nghiêng đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn, nhìn một cách nghiêm túc đến lạ thường.

Kiều Nhã Nguyễn cũng nhìn cô, nhìn còn nghiêm túc hơn cả cô.

"Không đúng, mày nói xem tại sao Sở Ninh Dực không giải thích cho tao biết lý do vì sao anh ấy thả Lan Hinh đi mà chuồn luôn như thế? Đã thế còn để mày bám lấy tao thế này là cái kiểu gì?" Thủy An Lạc nhíu mày thắc mắc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 505: Thủy âm hiểu login là vì Sở tổng à?
Kiều Nhã Nguyễn: "Mày bị bỏ rồi!"

"Phắn phắn phắn..." Thủy An Lạc vừa nói vừa quỳ dậy khỏi mép giường. Sau đó cô đi tới cửa sổ nhìn chiếc xe đang phóng ra ngoài, Thủy An Lạc sờ sờ cằm mình.

"Lão Phật Gia, đi, đi bắt gian với tao nào!" Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi xoay người túm lấy cái áo khoác đang vứt trên giường mặc vào rồi kéo Kiều Nhã Nguyễn lén lút chuồn khỏi bệnh viện.

"Không phải chứ, bắt gian cái gì?" Kiều Nhã Nguyễn cau mày đi ra theo.

"Viên Giai Di chứ còn ai vào đây nữa, giờ cũng chỉ còn một mình Viên Giai Di kia nữa thôi. Chắc chắn anh ấy lại đến tìm Viên Giai Di đấy!" Thủy An Lạc vừa nói dứt lời đã kéo Kiều Nhã Nguyễn chạy vào thang máy.

"Tiểu Lạc Tử, giờ thì ai gia đây xem như cũng hiểu rồi, đối với mấy chuyện quan hệ nam nữ của Sở tổng thì chỉ số thông minh của mày bùng nổ luôn quá ha!"

"Không bùng nổ thì có mà mất chồng à!" Thủy An Lạc tựa vào vách tường của thang máy tỏ vẻ đương nhiên nói.

"Đội cái mũ lên, đầu của mày không thể ra gió được!" Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa đưa tay kéo cái mũ trên áo cô lên cho tử tế.

"Yêu Lão Phật Gia nhất!" Thủy An Lạc ôm lấy cánh tay của Kiều Nhã Nguyễn rồi cùng đi với cô nàng ra khỏi thang máy: "Tao không muốn lợi dụng mày đâu, gọi điện báo bình an cho mày là thật mà! Con chuyện Lan Hinh có nghe được hay không cũng coi như tùy duyên thôi. Chẳng qua là hai cái kết quả ấy cũng không tổn thất gì đến tao cả, hơn nữa tao còn có thể gọi điện báo bình an cho mày nữa! Đây chẳng phải nhất cử lưỡng tiện sao?" Thủy An Lạc nghiêm túc giải thích.

"Xem như mày thông minh!" Kiều Nhã Nguyễn đưa tay vẫy xe rồi kéo Thủy An Lạc ngồi lên: "Cơ mà chuyện kia cũng tốt, tránh cho việc Lâm Thiến Thần chui ra rồi lại tìm mày gây sự!"

Thủy An Lạc nói địa điểm xong, cô bắt đầu dựa vai Kiều Nhã Nguyễn thở dài bất đắc dĩ: "Thật ra thì từ lúc cô ta tình nguyện nhận tội thay cho Lan Hinh chứ không chịu nói sự thật thì tao đã biết, cô ta đâu muốn tìm tao gây sự, muốn lấy mạng tao thì có!"

"Bé gái đáng thương của chị..." Kiều Nhã Nguyễn đưa tay xoa đầu Thủy An Lạc một cái: "Thế còn Viên Giai Di kia thì sao?"

"Mặc kệ, cứ giao hết cho Sở tổng giải quyết đi, bây giờ lưng anh ấy đang đeo ơn cứu mạng của cha Viên Giai Di, tao chẳng muốn làm khó anh ấy, còn cả Anh Xinh Trai nữa."

"Thế mà mày còn đi bắt gian?"

"Chuyện này đâu có giống nhau đâu!" Thủy An Lạc vội nói: "Tao phải đi để đảm bảo lúc Sở tổng nhà tao nói chuyện với cô ta không bị cô ta sơ múi cái gì!"

"Nhưng mà sao mày biết được Sở tổng hẹn Viên Giai Di ở nhà cô ta thế?"

"Sáng nay cô ta cũng bị tao kéo xuống bậc thang mà, dù không bị chảy máu, cơ mà tao đoán cái chân tàn tật của cô ta cũng xong đời rồi!" Thủy An Lạc lại dựa đầu vào vai Kiều Nhã Nguyễn: "Vậy nên nhất định Sở tổng sẽ đến nhà cô ta!"

"Chậc chậc chậc, Thủy Âm Hiểm login là vì Sở tổng đấy à?"

"Không phải, còn vì cái mạng của tao nữa đấy!" Thủy An Lạc cười tít mắt trông như con thiểu năng.

Nhưng Thủy An Lạc không hề đoán sai, đúng là Sở Ninh Dực đã hẹn gặp Viên Giai Di thật, nhưng không phải ở nhà cô ta, mà là ở vườn hoa trong khu nhà của cô ta.

Viên Giai Di được người giúp việc đưa xuống tới nơi rồi liền bảo người rời đi.

Cô ta còn chưa biết chuyện ở bệnh viện, nhưng trông thấy dáng vẻ này của Sở Ninh Dực là cô ta đoán ra được là Lan Hinh lại thất bại rồi.

Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn vừa xuống xe, mới đặt chân vào khu nhà đã thấy bóng dáng hai người kia đứng ở vườn hoa. Thủy An Lạc cuống cuồng đẩy Kiều Nhã Nguyễn trốn qua một bên.

Mi mắt của Sở Ninh Dực hơi rung lên, nhưng anh vẫn đứng im ở đó.

"Sao lại ở dưới này thế?" Kiểu Nhã Nguyễn khẽ hỏi.

Thủy An Lạc lắc lắc đầu, cô cũng không biết.

Viên Giai Di nhìn Sở Ninh Dực bằng một ánh mắt ai oán: "Sao nào, giờ ngay đến cả nhà em anh cũng không muốn bước chân vào nữa à?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 506: Tới sớm không bằng tới đúng lúc
Thủy An Lạc chớp chớp mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn, xem đi, còn có người không biết kìa?

"Tránh hiềm nghi!" Sở Ninh Dực hời hợt nói.

Không phải là không cần thiết, mà là tránh hiềm nghi.

Vì không muốn dây dưa bất cứ quan hệ gì với cô ta nữa, cho nên mới muốn tránh để bị nghi ngờ.

Chỉ vì một câu trả lời này mà bàn tay đang đặt trên hai chân của Viên Giai Di siết chặt lại.

"Người đàn ông của mày ngầu quá đi!" Kiều Nhã Nguyễn khẽ thì thầm bên tai cô.

"Phải thế chứ!" Thủy An Lạc sung sướng nghĩ, Sở tổng nhà cô cực kỳ có trách nhiệm đó nha, chỉ cần đối tượng của cái miệng độc địa kia hướng đến không phải là mình, thì anh nói gì cũng hay hết.

"Em đã dùng hết sự kiên nhẫn của anh đối với em rồi đúng không?" Viên Giai Di buồn rầu nói. Cả Lâm Thiến Thần và Lan Hinh đều lần lượt xảy ra chuyện, cô ta đã sớm biết, đến giờ cô ta vẫn chưa bị vạ lây đều là nhờ ba mình cả.

"Phải." Sở Ninh Dực đứng chắp tay, sau khi Viên Giai Di nói xong anh mới quay đầu lại nhìn cô ta: "Đây là lần cuối cùng!"

Viên Giai Di hít một hơi thật sâu, cố gắng để nước mắt của mình không rơi xuống.

Nhưng khi cô ta khẽ nhắm mắt lại thì nước mắt vẫn tuôn rơi, nước mắt của cô ta khiến người khác cảm thấy thật đáng thương.

Chỉ tiếc rằng, người mà cô ta để ý bây giờ đâu còn quan tâm đến nước mắt của cô ta nữa.

"Nếu như năm đó em không chọn sai con đường, liệu có phải cô ta sẽ không xuất hiện trong cuộc đời của chúng ta không?" Viên Giai Di ấm ách nói.

"Là số phận đã định trước, vợ của tôi chỉ có thể là cô ấy!" Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn người phụ nữ đang khóc lóc: "Hoặc có lẽ ngay từ đầu là tôi đã sai, ân tình và tình yêu là hai thứ hoàn toàn khác nhau."

"Anh nghĩ anh sai, nhưng em vẫn thật lòng!" Viên Giai Di lớn tiếng phản bác lại.

"Tôi không cho cái sự thật lòng của cô là phản bội, mà là vì sự nghiệp nên đã bán đứng cả chính bản thân mình. Giai Di, cô biết rõ hơn tôi rốt cuộc tình cảm của cô dành cho tôi là dục vọng chiếm hữu hay tình yêu!" Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Viên Giai Di nhắm mắt lại, nước mắt tuôn ra như cái vòi nước: "Cho nên, anh mới cho rằng người dành cho anh chính là cô ta sao?"

"Phải!"

Chỉ một chữ thôi đã đủ đập vỡ mọi hy vọng của cô ta.

"Anh đi đi, em hiểu rồi, em cũng không cưỡng cầu thứ không thuộc về mình. Từ nay về sau, các người không còn bất cứ quan hệ gì với tôi nữa." Viên Giai Di nhả ra từng câu từng chữ, nước mắt cũng theo thế rơi xuống mu bàn tay.

Thủy An Lạc nhìn hai người bên kia, cô thở dài rồi đứng dậy nhìn Kiều Nhã Nguyễn: "Đi thôi, về bệnh viện thôi!"

"Sao thế, không xem nữa à, không sợ cô ta nhào vào người đàn ông của mày à?"

Thủy An Lạc lắc lắc đầu rồi ôm Kiều Nhã Nguyễn rời đi: "Thật ra thì, tao đã toàn thằng rồi, không phải sao?"

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn hai cái bóng lưng đang rời đi một cách quang minh chính đại kia. Anh không nhịn được mà bật cười rồi lắc đầu một cái, hai cô nhóc kia còn dám đưa lưng về phía bọn họ mà vẫy vẫy tay cơ đấy.

Thủy An Lạc ôm Kiều Nhã Nguyễn vừa đi vừa vẫy tay. Cô thắng áp đảo, cơ hồ dùng cả tính mạng của mình để chứng minh tình yêu của họ.

May mà kết quả cuối cùng cũng được như cô mong muốn, có điều hơi đau thương một chút thôi.

Sau khi Sở Ninh Dực rời khỏi khu nhà của Viên Giai Di thì không lập tức trở về, mà lại đi gặp một người khác nữa... Mặc Lộ Túc.

Có một số việc cứ giấu giếm mãi chưa hẳn đã là tốt, đây là điều mà Thủy An Lạc đã dạy cho anh biết, có lẽ vết thương sẽ đau đớn, nhưng chỉ khi đem nó phơi trước ánh mặt trời thì sau cơn đau vết thương mới lành lại được.

Cô đã dám dũng cảm đối mặt với chuyện của ba mình, vậy thì Mặc Lộ Túc cũng nên học cách đối mặt với chuyện năm đó rồi, vì dẫu sao họ cũng không thể giấu được chuyện này cả đời.

"Thiếu gia!" Chú Sở xuống xe nhìn Sở Ninh Dực: "Vừa rồi Mặc thiếu gia có gọi điện tới bảo chờ cậu ở chỗ cũ."

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, tới sớm không bằng tới đúng lúc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 507: Tin hay không thì tùy anh
Thủy An Lạc về đến bệnh viện liền bảo Kiều Nhã Nguyễn về trước, nếu không ký túc xá sẽ đóng cửa mất.

Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống mép giường, lấy một quả táo, lau qua qua một chút rồi ngoạm luôn một miếng: "Giờ tao có về đến trường thì cũng đóng cửa mất rồi con dở này. Phong mày là phòng VIP chắc không thiếu chỗ cho tao ở lại đâu nhỉ?"

Thủy An Lạc lườm cô nàng một cái, còn cái đứa khốn khổ là cô thì chỉ có thể nằm bò ra để ngủ.

"Này, mày với tên điên kia thế nào rồi?" Thủy An Lạc nằm sấp trên giường nhìn ai kia gặm xong quả táo rồi bỏ đi rửa tay.

"Tao với anh ta thì có quan hệ gì chứ. Tao chỉ mong sao con người này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời tao mà thôi!" Kiều Nhã Nguyễn nói, rửa tay xong cô ra hiệu cho Thủy An Lạc nằm xích qua một bên, sau đó liền nằm xuống bên cạnh: "Hay tao kiếm cho mày ít thuốc giảm đau nhé?"

"Không cần đâu, cũng đỡ đau rồi, lúc chiều vừa mới tiêm xong." Thủy An Lạc vẫn nằm như cũ, cô chống tay dưới cằm nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang khép mắt nằm bên cạnh: "Thật sự không có gì hả?"

"Không có cửa đâu, sao hôm nay mày lắm chuyện thế hả, ngủ đi!" Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng rồi dứt khoát nhắm mắt đi ngủ.

Thủy An Lạc lại nằm bò ra, đầu gối lên hai cánh tay, cô không nhịn được mà thở dài một tiếng trong lòng, trông bộ dạng thế này thì đúng là không có cửa gì thật rồi.

***

Mặt sông tĩnh lặng phản chiếu dáng người cao thon của Mặc Lộ Túc.

Sở Ninh Dực lững thững đi tới bên cạnh anh, hai tay vòng sau lưng mình. Anh nhìn bóng trăng sáng chiếu rọi vào mặt nước kia.

"Lần nào anh cũng khiến tôi phải nhìn anh với con mắt khác." Mặc Lộ Túc giễu cợt nói: "Trên đời này, liệu có chuyện gì mà anh không thể lợi dụng hay không?" Ý của Mặc Lộ Túc là việc Sở Ninh Dực lợi dụng chuyện của Lan Hinh để giải quyết luôn vấn đề tài chính của Viễn Tường.

"Tôi không cho rằng tôi làm như vậy là sai. Đây chỉ giá trị thặng dư mà thôi." Sở Ninh Dực từ tốn trả lời.

Hai cánh tay buông bên người của Mặc Lộ Túc buông ra rồi siết lại mấy lần rồi mới quay ra nhìn Sở Ninh Dực. Thực ra vì người nhà anh không cho phép nên anh cũng không chú ý nhiều tới Sở Ninh Dực. Aanh chỉ biết ông anh họ này của mình làm việc rất nhanh - ác - chuẩn xác và không nể nang ai hết, có thể nói đây là lần đầu tiên anh có thấy rõ được một việc mà người anh họ này của mình làm.

"Người của Sở gia đều làm mấy chuyện như vậy sao? Cũng giống như bà ấy?" Mặc Lộ Túc nghiến răng nghiến lợi gằn tững chữ nói.

Sở Ninh Dực thu lại ánh mắt của mình rồi nhìn thẳng vào anh ta: "Định đối mặt rồi sao?"

Cả người Mặc Lộ Túc cứng đơ như dây cung được kéo căng hết cỡ bất cứ khi nào cũng có thể đứt, anh không lên tiếng.

Sở Ninh Dực cúi đầu rút một tấm danh thiếp của mình ra đưa cho anh, nghĩ một hồi anh lại viết một dãy số và địa chỉ lên đó, sau đó cất bút đi đưa cho Mặc Lộ Túc: "Người này có thể cho anh đáp án mà anh mong muốn, còn việc tin hay không thì tùy anh."

Mặc Lộ Túc chỉ cúi đầu nhìn, mãi vẫn không nhận lấy.

Sở Ninh Dực cũng không rút tay của mình lại.

Bầu không khí lúc này giống như hai bên đang giằng co với nhau.

"Anh không định nói cho Lạc Lạc biết chuyện của ba cô ấy sao." Mặc Lộ Túc đột nhiên lên tiếng hỏi.

Sắc mặt của Sở Ninh Dực bỗng lạnh đi vài phần. Anh đặt tấm thẻ trong tay xuống lan can trước mặt rồi ngẩng đầu cười nhạo một tiếng: "Đây là chuyện của tôi. Mặc Lộ Túc, tôi không thích người khác uy hiếp hay tính toán gì với mình, bởi vì đây không phải là một sự lựa chọn sáng suốt! Còn lý do tại sao tôi vẫn còn dung túng anh thế này chắc anh cũng tự biết rồi đấy!" Sở Ninh Dực lạnh lùng nói, rồi anh lại nhìn Mặc Lộ Túc: "Vậy nên lần này cũng sẽ là lần cuối cùng."

Nói rồi Sở Ninh Dực quay người đi thẳng luôn.

Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn tấm danh thiếp đặt trên lan can, bàn tay buông thõng bên người giờ lại siết chặt. Dường như anh đang cưỡng ép chính mình không được cầm lấy nó, vì anh không biết mình có thể chấp nhận được đáp án đó hay không nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 508: Sở tổng không đến mày cũng đâu lắm trò vạy đâu
Sở Ninh Dực đi tới ven đường, chú Sở nhanh chóng mở cửa xe ra cho anh.

Sở Ninh Dực quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc vẫn đứng im ở đó.

"Còn nữa, nếu thật sự thích cô ấy thì hãy học cách tránh xa cô ấy ra, đừng có gây bất cứ phiền phức gì cho cô ấy nữa!" Sở Ninh Dực nói xong liền khom người bước lên xe.

Sợ dây cung cuối cùng của Mặc Lộ Túc cũng đứt phựt. Anh căm hận nện một cú đấm xuống lan can, bàn tay anh truyền tới cảm giác đau đớn nhưng nỗi đau ấy nào có thể sánh bằng nỗi đau trong tim.

Tình yêu của anh gây ra rắc rối cho cô, mà những rắc rối đó lại hoàn toàn đẩy cô tới gần Sở Ninh Dực.

Thật là đáng châm chọc làm sao, hóa ra chính anh là người đã đẩy cô đến bên Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực lên xe, bảo chú Sở quay lại bệnh viện, rồi mới chỉnh lại quần áo của mình.

"Thiếu gia, chuyện này không cần phải nói lại với lão phu nhân sao?" Chú Sở lo lắng nói.

Sở Ninh Dực chậm rãi ngẩng đầu lên, anh nhìn bóng người càng ngày càng xa dần qua kính chiếu hậu, trong đôi mắt ánh lên một sự sâu xa.

"Chú Sở, từng người của Sở gia vì muốn bảo vệ Mặc Lộ Túc nên mới dung túng cho Mặc gia như vậy, nhưng giờ cũng đến lúc phản kháng lại rồi." Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, người kia đã hoàn toàn biến mất không còn thấy qua gương chiếu hậu nữa: "Cái chết của cô thật sự có liên quan tới bà nội, đây là chuyện mà không ai có thể chối cãi được."

"Thật ra thì Tam tiểu thư..." Chú Sở còn muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng đành im lặng.

Chiếc xe lao đi như bay, hoàn toàn biến mất khỏi màn đêm đen.

Quá nửa đêm Thủy An Lạc bị đau quá nên tỉnh lại, vừa giơ tay lên cô liền đụng trúng Kiều Nhã Nguyễn, khiến cô bạn bừng tỉnh, "Sao thế?"

"Vết thương đau quá." Thủy An Lạc cắn gối run rẩy lên tiếng trả lời, chắc tại đau quá không chịu được nên khóc, thuốc giảm đau đã hết tác dụng mất rồi.

"Chờ một chút, tao đi lấy thuốc giảm đau cho." Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng chạy xuống giường rồi lao thẳng ra ngoài.

Kiều Nhã Nguyễn vừa mới đi ra ngoài thì Sở Ninh Dực đang ngồi xem tài liệu ở cửa liền đứng dậy. Lúc về anh thấy hai cô đang ngủ nên cũng không vào nữa, ngồi luôn ngoài này chuẩn bị cho việc đầu tư cho Viễn Tường ngày mai.

"Sao thế?"

Kiều Nhã Nguyễn không kịp trả lời mà chạy thẳng tới phòng trực lấy thuốc.

Sở Ninh Dực liền bỏ tài liệu trong tay xuống rồi sải bước đi vào, vừa mới đặt chân vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc bị đè nén lại của Thủy An Lạc. Anh bước tới mép giường rồi đưa tay bế cô lên: "Sao thế?"

Thủy An Lạc ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lem nhem toàn vệt nước mắt: "Đau."

Mặt Thủy An Lạc đẫm nước mắt, còn trên trán thì là mồ hôi toát ra do cơn đau.

Sở Ninh Dực đau lòng nhìn cô rồi ôm chặt cô vào lòng, chỉ hận không thể chịu đau thay cô.

Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng quay lại. Cô quyết định tiêm cho Thủy An Lạc luôn vì như vậy thì thuốc sẽ có tác dụng nhanh hơn là tiêm vào bình truyền dịch.

Kiều Nhã Nguyễn rút toàn bộ chất lỏng trong chai thuốc vào kim tiêm, sau đó chuẩn bị tiêm xuống.

Thủy An Lạc sợ đau nên ôm tay lại.

"Đừng có làm trò nữa, mau lên, đầu không đau nữa chứ gì." Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng.

Sở Ninh Dực kéo cánh tay của Thủy An Lạc chìa ra, ý bảo Kiều Nhã Nguyễn mau tiêm đi.

Một tay còn lại của Thủy An Lạc ôm lấy cánh tay của anh, hai mắt của cô nhắm chặt cố chịu hai cơn đau, trong lòng không khỏi mắng chửi Lan Hinh một chập, nếu không phải tại cô ta thì cô còn lâu mới phải chịu cái cảnh này nhé.

Không đúng, là Viên Giai Di!

Đều tại Viên Giai Di hết.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn Thủy An Lạc sau khi tiêm xong vẫn chưa chịu dừng liền khinh bỉ nói: "Lúc Sở tổng không ở đây tao đâu thấy mày lắm chuyện thế này."

Thủy An Lạc ngoảnh lại dùng cặp mắt thỏ con hung hăng trừng Kiều Nhã Nguyễn một cái, bà đây đau thật nên mới khóc đấy nhé? Mày cứ thử đập lủng đầu đi xem có cảm giác thế nào?

Một tay Sở Ninh Dực đè lại chỗ tiêm, một tay còn lại thì nhẹ nhàng vỗ sau lưng Thủy An Lạc để trấn an tâm trạng đang sắp nổi đóa lên của cô. Anh thích cô gái nhà mình làm nũng trước mặt anh thế này đấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 509: Bắt đầu hoạt động trở lại
"Để tôi bảo chú Sở đưa cô về, có tôi ở đây với cô ấy là được rồi." Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn Kiều Nhã Nguyễn nói.

"Phắn nhanh đi, con nuôi của mày đang chờ mày đó!" Thủy An Lạc hầm hè, cô làm màu đấy thì sao, biết thế là được rồi việc gì phải nói ra cơ chứ.

Kiều Nhã Nguyễn vứt cho Thủy An Lạc một ánh mắt khinh bỉ, sau đó vứt kim tiêm vào thùng rác.

Thuốc giảm đau có tác dụng rất nhanh, Kiều Nhã Nguyễn về chưa được bao lâu thì Thủy An Lạc đã hết đau, cả người cứ mơ mơ màng màng nằm trong lòng Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực cúi đầu, cứ hôn mãi lên trán cô.

"Đây là lần cuối cùng anh dung túng cho Giai Di!" Sở Ninh Dực thấp giọng lên tiếng nói.

Thủy An Lạc vòng tay qua ôm anh thật chặt, nhưng mắt vẫn không mở ra: "Em biết, nhưng em vẫn thấy tủi thân lắm." Thủy An Lạc càng làm nũng hơn.

Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên cánh tay của cô, rồi lại nhẹ nhàng hôn lên đôi môi có chút khô nẻ của Thủy An Lạc: "Ngủ đi, mai anh sẽ giải thích cho em chuyện của Lan Hinh!"

Trong thuốc giảm đau có cả thành phần an thần, thế nên dù giờ cô rất muốn biết nhưng vẫn không kháng lại được tính năng của thuốc, cứ thế mà thiếp đi trong lòng anh.

Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ về cô. Anh vừa ngẩng lên liền trông thấy Lạc Hiên đang đứng ở cửa. Hơn nửa đêm mới tới, cá chắc là chẳng phải chuyện hay ho gì.

"Nói." Chỉ một từ vừa đơn giản lại vừa ngang ngược.

Lạc Hiên đứng dựa vào cửa, quăng cái thiệp mời trong tay cho anh: "Nửa tháng nữa ba tôi và dì sẽ tổ chức hôn lễ, tôi nghĩ là cậu cũng nên giải thích một lời cho dì biết chứ nhỉ."

Sở Ninh Dực bắt lấy, nghe cái giọng điệu hả hê đó của anh ta, liền biết chuyện mà anh phải giải thích là chuyện gì.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn một cái, rồi đặt tấm thiệp lên mặt bàn: "Tôi sẽ đưa cô ấy tới."

Lạc Hiên gật gật đầu: "Chúc cậu may mắn nhá!"" Nói xong anh ta quay người đi luôn, nhưng bước được vài bước lại ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực, "Thủ đoạn ghê đấy."

"Cảm ơn!" Sở Ninh Dực hời hợt đáp lại.

"Mong là lúc đối mặt với mẹ vợ, cậu cũng sẽ có cách đối phó tốt như vậy, hai lần bị thương, một lần thì trong trận sạt lở, một lần vì ngã bậc thang, chậc chậc chậc..." Lạc Hiên tặc lưỡi nói xong vui sướng rời khỏi đây.

Sở Ninh Dực nheo mắt lại, càng ôm chặt Thủy An Lạc hơn.

Đối diện với mẹ vợ không thể dùng thủ đoạn là có thể giải quyết được.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc: "Hôn nhân có bẫy, mà cái bẫy này cũng đâu phải chỉ có một cái cơ chứ!" Mới vừa giải quyết được một cái thì lại gặp ngay quả mẹ vợ này. Cái bẫy này có khi còn sâu hơn cả thung lũng Great Rift ở Đông phi ấy chứ.

Thủy An Lạc khịt khịt mũi, dụi tay một cái nhưng vẫn ngủ ngon lành.

Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên trán cô. Nếu đã lựa chọn Thủy An Lạc thì dù mấy cái bẫy kia dù có là thung lũng Great Rift thì anh cũng phải dẫn cô vượt qua cho bằng được.

***

Trời vừa tờ mờ sáng, những người phụ trách việc của Viễn Tường bên cạnh Sở Ninh Dực đã tới, còn cả Phó giám đốc Lưu cũng sắp lành vết thương nữa.

Sở Ninh Dực giao lại tài liệu cho họ: "Mười giờ sáng nay sẽ có một nguồn vốn đầu tư trị giá ba trăm triệu được chuyển đến. Mười giờ một phút, Viễn Tường sẽ chính thức bắt đầu hoạt động trở lại."

"Ba trăm triệu?" Phó giám đốc Lưu giật mình, năm ấy số vốn mà Thủy Mặc Vân lấy được cũng chỉ được có một trăm năm mươi triệu mà thôi.

"Phó giám đốc Lưu chỉ cần phụ trách việc điều hành công ty cho tốt là được rồi, chuyện tiền nong không cần phải bận tâm tới đâu." Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Phó giám đốc Lưu gật đầu: "Chuyện lần này phải cảm ơn Sở tổng nhiều rồi, nếu không có cậu... " Ông không biết nên nói gì nữa hết.

Sau khi họ đi rồi, Sở Ninh Dực còn chưa kịp quay lại đã trông thấy Sở Mặc Bạch và Hà Tiêu Nhiên đang sải bước đi tới.

Anh nhíu mày, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, mới chỉ hơn sáu giờ thôi sao hai người này lại đến đây vào lúc này?
 
Top