Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 510: Sợ mẹ bắt nạt vợ con à?
Sắc mặt của Hà Tiêu Nhiên cực kỳ khó coi.

Sở Ninh Dực hiểu, từ sau khi Thủy An Lạc trở về thì sắc mặt mẹ anh chưa bao giờ tốt cả.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Hà Tiêu Nhiên trầm giọng mở miệng nói, sáng sớm nay bà mới nghe người giúp việc trong nhà nói cho biết chuyện Thủy An Lạc bị thương. Mà người giúp việc là được nghe thím Vu kể lại, thế nên vừa sáng bảnh mắt ra bà đã chạy tới đây luôn rồi.

Sở Ninh Dực hơi nhún vai, mẹ anh trừng mắt nhìn anh một cái rồi lướt thẳng qua anh đi vào phòng.

Sở Ninh Dực nhìn ba mình: Vợ ba sao thế?

Sở Mặc Bạch: Nói cho cùng thì tại tần suất vợ con gặp chuyện cao quá nên vợ ba mới không vui vậy đó.

Lý do này quá hoàn hảo!

Hà Tiêu Nhiên bước vào thì trông thấy Thủy An Lạc đang nằm ngủ trên giường, lớp băng vải trên đầu cô vẫn còn nhuốm máu, khiến bà không khỏi nhíu mày: "Sao lại bị thương nặng như vậy?"

"Lăn từ bậc thang xuống rồi đầu lại bị đập phải bậc cuối cùng." Sở Ninh Dực đáp lại, sau đó kéo chăn đắp ngay ngắn lại cho Thủy An Lạc.

"Con nói xem, con bảo mẹ phải nói con thế nào mới được đây?" Hà Tiêu Nhiên vốn định trách mắng Thủy An Lạc lại gây họa, nhưng thấy cô bị thương thành như vậy nên không biết mở miệng thế nào.

Sở Ninh Dực hơi cúi đầu.

"Được rồi, con nó cũng có muốn thế đâu." Sở Mặc Bạch nói đỡ cho con trai mình: "Ba vừa thấy báo chí đưa tin là hôm nay Viễn Tường sẽ bắt đầu quay lại hoạt động, mà ba có xem qua hóa đơn của Sở Thị rồi, con không đụng vào thật à?"

"Con đã hứa với mẹ là sẽ không động vào tiền cửa Sở Thị rồi, để tránh sau này mẹ lại bắt nạt vợ con. Nhà mẹ đẻ của người ta không thèm động vào tiền của Sở gia đâu." Sở Ninh Dực mỉm cười nhìn mẹ mình.

Hà Tiêu Nhiên suýt thì bị thằng con trai nhà mình chọc tức đến hộc máu.

Rõ ràng đây là người con trai luôn khiến bà tự hào, vậy mà hôm nay lại vì một người phụ nữ khác mà chọc tức bà, Hà Tiêu Nhiên bỗng cảm thấy tủi thân vô cùng.

"Mẹ, mẹ, mẹ, đùa thôi mà, sao tự nhiên mẹ lại khóc thế." Đời này Sở Ninh Dực không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mẹ với vợ mình khóc. Hai người phụ nữ này của anh chỉ cần rơi nước mắt cái thôi là không chịu dừng lại luôn.

Sở Mặc Bạch ho khan một tiếng rồi trừng mắt nhìn con trai.

Thủy An Lạc hơi động đậy, nhưng cô lại thở dài, thật ra thì có chút hiểu được tâm trạng của Hà Tiêu Nhiên. Nếu như có một ngày Tiểu Bảo Bối vì một người phụ nữ khác mà đối xử với mình như vậy thì cô cũng khóc chết cho Sở Ninh Dực xem, chứ làm gì được như mẹ chồng mình thế này chứ.

"Lạc Lạc!" Sở Ninh Dực thấy cô cử động vội ngồi xuống giường đỡ cô dậy.

Thủy An Lạc nằm sấp ngủ cả một đêm nên lúc này cả người đều đau nhức, khó khăn lắm mới lật người ngồi dậy được, lúc dậy không nhịn được mà hít một luồng khí lạnh.

"Mặc Bạch, Ninh Dực, hai người ra ngoài đi.

"Mẹ..."

Thủy An Lạc mãi mới dịu bớt con đau, nhưng chỉ một câu nói này của Hà Tiêu Nhiên thôi cũng khiến cô suýt chút nữa là gãy cả cổ luôn rồi.

"Sao nào, sợ mẹ bắt nạt vợ con à?" Hà Tiêu Nhiên cảm thấy chạnh lòng quá đi mất, không ngờ con trai bà lại vì một người con gái khác mà đề phòng mình như vậy.

Thủy An Lạc xoa nhẹ lên cổ rồi đưa một tay nắm lấy cánh tay Sở Ninh Dực: "Anh với bác trai cứ ra ngoài trước đi. Bác gái sẽ không làm gì em đâu."

Cô nghĩ, lần này Hà Tiêu Nhiên đến đây là muốn làm báo cáo tổng kết năm cho cô, để xem người con dâu như cô có đủ tiêu chuẩn hay không, xem chừng hôm nay đã đến lúc công bố thành tích rồi.

Sở Ninh Dực vẫn không yên tâm nhưng cuối cùng vẫn bị Sở Mặc Bạch kéo ra ngoài, vừa đi ông còn vừa lẩm bẩm: "Những lúc thế này đến ba cũng chẳng dám chọc vào mẹ con đâu."

"Nói cứ như thể ba từng dám làm thế không bằng." Sở Ninh Dực khinh bỉ nhìn ba mình một cái, thấy vợ anh chưa, chỉ cần liếc mắt một cái là lập tức ngoan ngay, chứ người mạnh mẽ như mẹ anh thì đâu thể giải quyết chỉ bằng một ánh mắt được.

Cửa phòng bệnh được khép lại, trong phòng chỉ còn lại mỗi Hà Tiêu Nhiên và Thủy An Lạc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 511: Giải thích đi, em nghe đây
Thủy An Lạc cúi đầu, Hà Tiêu Nhiên đứng bên cạnh giường nhìn cô.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng cũng chiếu vào hai bàn tay đang chồng lên nhau của Thủy An Lạc.

Lúc này cô giống như một đứa bé mắc lỗi đang chờ cô giáo chủ nhiệm tuyên bố hình phạt.

"Tôi cho rằng cô là người không thích hợp nhất với Ninh Dực."

Thôi toi đời, cô chủ nhiệm cất lời rồi.

Những ngón tay đan vào nhau của Thủy An Lạc lại càng siết chặt hơn.

"Có điều, cô lại là người duy nhất có thể khiến con trai tôi không còn tỏ ra lạnh lùng nữa."

Hở?

Thủy An Lạc ngẩng phắt nhìn nhìn bà. Cái cô trông thấy không phải là cái nhìn lạnh lùng như trong tưởng tượng, tuy mặt bà vẫn đanh lại như cũ, nhưng không còn vẻ chê bai, ghét bỏ trước kia nữa.

"Dù cô vẫn ngây ngô như một đứa trẻ giống như hai năm về trước, nhưng suy cho cùng thì tuổi vẫn còn nhỏ, trước đây là do tôi yêu cầu cô quá cao rồi!" Hà Tiêu Nhiên nói xong, sắc mặt của bà ta ôn hòa hơn mấy phần.

Thủy An Lạc hơi mím môi, nhưng vẫn không giấu nổi nét cười trên khóe miệng.

Thế nên cô được bà chấp nhận rồi sao?

Trong cái rủi có cái may, tuy cô không làm gì nhưng tự dưng được mẹ chồng thừa nhận thế này cũng vui quá đi mất.

"Cháu sẽ cố gắng không gây họa nữa ạ." Thủy An Lạc cúi đầu lí nhí nói.

Hà Tiêu Nhiên trông thấy dáng vẻ tội nghiệp của cô liền bật cười.

Thủy An Lạc ngẩng lên chống cằm nhìn mẹ chồng mình cười, nhưng lúc cô ngẩng lên thì Hà Tiêu Nhiên đã thu lại nụ cười trên mặt.

"Tuy là tôi đã chấp nhận cô rồi nhưng bà nội của nó thì chưa đâu. Trước đây bà không ở nhà thì không nói, nhưng giờ muốn qua được cửa của bà thì không dễ dàng thế đâu. Đừng tưởng hai đứa ở bên nhau sẽ là kết thúc viên mãn, nên nhớ người nhà chính là một bộ phận quan trọng để tác thành một cuộc hôn nhân đấy." Hà Tiêu Nhiên trầm giọng nói, vì nhìn bà và chồng có vẻ tình cảm thế thôi nhưng mẹ chồng vẫn luôn là vấn đề bắt ngang trong mối quan hệ của hai người.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, cô thật sự muốn nói rằng chỉ cần Sở Ninh Dực cảm thấy cô tốt là được rồi, không ngờ rằng mẹ chồng của cô lại sắc bén như vậy.

"Nhưng tại sao lại thế ạ?" Thủy An Lạc không hiểu tại sao ngay đến mẹ chồng còn chịu chấp nhận cô rồi mà bà nội lại không chịu.

"Sở gia này không giống như những gì mà cô thấy đâu, sau này rồi cô sẽ biết." Hà Tiêu Nhiên nói xong lại dặn cô phải điều trị vết thương cho tốt, sau đó mới ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi Hà Tiêu Nhiên ra ngoài, Thủy An Lạc nghe thấy bà mắng Sở Ninh Dực thêm mấy câu nữa rồi mới chịu về.

Sở Ninh Dực đi vào, Thủy An Lạc làm cái mặt quỷ với anh, mới sáng sớm đã bị mắng té tát thế này thì ngày hôm nay nhất định là xui xẻo rồi.

Sở Ninh Dực đi tới ngồi xuống mép giường, sau đó lại nhìn lên đầu cô: "Còn đau không?"

Thủy An Lạc lắc đầu rồi ngồi luôn xuống đùi anh, hai tay vòng qua ôm lấy cổ của Sở Ninh Dực: "Giải thích đi, em nghe đây."

Sở Ninh Dực trở tay chống xuống giường, tay còn lại đỡ hông Thủy An Lạc: "Em có chắc là em muốn nghe anh giải thích chứ không phải là đang..." Sở Ninh Dực vừa nói vừa từ từ nhích tới sát bên tai của cô, thấp giọng thì thầm: "Cám dỗ anh không?"

Thủy An Lạc nghe được lời nói đầy mờ ám ấy, lại cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc, cả người bất giác run lên.

Bàn tay đang ôm lấy eo cô của Sở Ninh Dực bỗng siết chặt hơn, giọng có chút đè nén nói: "Đừng cử động."

Thủy An Lạc hơi sửng sốt, rồi cô chớp mắt cúi đầu xuống, sau đó...

Đỏ mặt!

Thủy An Lạc không nhịn được mà nuốt nước bọt đánh ực một cái, cô thề là cô không hề cố ý.

Sở Ninh Dực cố gắng nhịn xuống ngọn lửa bỗng nhiên cháy bùng lên kia. Anh nhìn gương mặt đỏ bừng đang lúng túng cười của Thủy An Lạc lại không nhịn được muốn chọc cô thêm chút nữa. Thế là Sở Ninh Dực lại khẽ thì thầm vào tai cô: "Hay nói đúng hơn là em thật sự đang dụ dỗ anh?"

Giọng của anh trầm quá, gợi cảm quá đi mất.

Thủy An Lạc điên cuồng nuốt nước miếng.

Cô thầm gào thét trong lòng: Mẹ nó, rốt cuộc thì là ai đang cám dỗ ai đây hả?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 512: Ý của Sở tổng là đang khen cô ấy à?
Thủy An Lạc muốn khóc, Sở tổng à, đừng có thả thính con nhà người ta như vậy chứ.

Sở Ninh Dực đặt một nụ hôn lên cổ cô, Thủy An Lạc lại không chịu nổi mà rùng mình một cái.

"Anh thật dùng cách đối phó với Lâm Thiến Thần để đối phó với cô ta à? Thế nên thuốc là do anh bảo chú Sở đổi trên đường đưa đi sao?" Thủy An Lạc có thể nhìn ra lúc đó ngay cả Lan Hinh cũng sững cả người.

"Không phải!" Sở Ninh Dực chậm rãi mở miệng, nhưng vẫn lưu luyến mùi hương trên cơ thể cô: "Lâm Thiến Thần thật sự lấy báo cáo của em, còn Lan Hinh lại thật sự không cầm nhầm thuốc. Cô ta cẩn thận hơn Lâm Thiến Thần! Có lẽ lần này cô ta chỉ muốn thử xem có đúng là chúng ta đang nhằm vào cô ta hay không thôi, tiện thể có thể đổ thêm cho em tội vu khống!"

Thủy An Lạc khẽ đẩy Sở Ninh Dực ra một khoảng nhất định, sau đó cô nhìn thẳng vào mắt anh: "Sau đó thì sao?"

"Cô ta muốn giả, vậy thì anh liền cho cô ta biến thành thật thôi!" Sở Ninh Dực thản nhiên nói: "Vừa hay có thể để bà nội thấy rõ cô ta là hạng người gì."

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, chọc ai thì chọc, đừng chọc phải Sở tổng nhà cô, không là chết chắc luôn.

"Thế anh thả cô ta đi rồi à?" Thủy An Lạc cau mày.

"Ừ, kể cả anh không thả cô ta thì Lan gia cũng sẽ có cách đưa cô ta đi. Nếu vậy tại sao anh không tranh thủ đưa ra điều kiện với Lan gia. Lần này ba trăm triệu tiền vốn mà Viễn Tường cần để cải tổ lại là do Lan gia chi trả."

Thủy An Lạc chớp mắt, sững sờ cả người.

Là ba trăm triệu đó, không phải là con số ba nghìn vạn để lấy mạng cô đâu.

Sở Ninh Dực nhìn cái bộ dạng ngơ ngác đáng yêu của cô, không nhịn được mà hôn chóc một cái lên môi cô: "Yên tâm, từ giờ trở đi cô ta bị cấm túc ở Paris rồi, không thể xuất hiện trong cuộc đời chúng ta được nữa đâu. Anh nghĩ Lan gia sẽ không vì một Lan Hinh mà muốn đối đầu với anh!"

Thủy An Lạc cảm thấy đầu óc của mình mờ mịt vô cùng, không nhịn được mà vươn tay ôm lấy đầu của anh Sở, cái đầu này sao mà siêu quá vậy?

"Làm gì thế?" Sở Ninh Dực tóm lấy tay cô, cau mày nói.

"Em đang quỳ lạy đại thần!" Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

Lan Hinh tính tới tính lui cũng không thể tính được nổi cái bụng đen tối này của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nằm vật xuống, Thủy An Lạc thuận thế nằm luôn trên người anh.

"Quỳ lạy thế nào chẳng phải đều là quỳ cả sao?" Âm thanh mê người của Sở Ninh Dực vang lên.

Quỳ?

Thủy An Lạc nhìn lại tư thế của mình hiện tại, đầu lại nghĩ đến cái tư thế nào đó, lập tức cả người như đang lung lay trong gió.

Thủy An Lạc vùi đầu vào ngực Sở Ninh Dực rồi buồn bực nói: "Sao anh cứ không đứng đắn như thế hả?"

"Thằng đàn ông nào đứng đắn được với vợ mình được thì chỉ có hai trường hợp thôi, một là lên không nổi, hai là..." Sở Ninh Dực nói được một nửa lại dừng lại.

Thủy An Lạc tò mò, cuối cùng không nhịn được ngóc cái đầu lên nhìn anh: "Thứ hai là gì?"

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn bé gái đang tò mò nhìn mình, anh kéo Thủy An Lạc xuống rồi cúi đầu thấp giọng nói bên tai cô: "Là tại vợ xấu quá!"

Hai tay Thủy An Lạc lập tức che kín mặt anh: "Anh chỉ thích người xinh đẹp thôi!"

"Đúng thế, không thì sao mà anh thích em được?" Sở Ninh Dực tỏ vẻ đương nhiên.

Úi cha mẹ ơi, sao lại bất ngờ nói ra câu dễ nghe thế. Thủy An Lạc hơi giật mình nhưng ngay sau đó trong mắt hóa thành ý cười rực rỡ.

Ý Sở tổng là đang khen cô xinh đấy hả?

"Này gái ơi, cười đến mức bị rút gân luôn rồi à." Sở Ninh Dực nhìn cô gái đang ngồi trên người mình cười ngu tâm trạng bỗng tốt lên theo.

Thủy An Lạc cũng không bận tâm, chỉ cần anh khen cô xinh đẹp thôi rồi muốn chọc ngoáy thế nào cũng được.

Cười chán chê xong rồi Thủy An Lạc mới cúi xuống nhìn Sở Ninh Dực, "Anh Sở."

"Hửm?" Sở Ninh Dực nhìn cô gái đang nằm trên ngực mình rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo sống lưng của cô.

"Em muốn đón ba về phía bên này. Hơn nữa hôm nay Viễn Tường quay trở lại hoạt đồng rồi, em muốn báo cho ba biết." Thủy An Lạc thỏ thẻ nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 513: Mẹ em sắp kết hôn rồi
Vừa nghe thấy Thủy An Lạc nói vậy, bàn tay Sở Ninh Dực đang vuốt ve lưng cô lại hơi ngừng lại, nhưng vì Thủy An Lạc vẫn đang mải nói nên cũng không phát hiện ra.

"Ba em còn chưa tỉnh, di chuyển quá nhiều không tốt cho ông ấy đâu!" Sở Ninh Dực nhàn nhạt lên tiếng: "Chờ qua mấy ngày nữa để vết thương của em khá hơn rồi, anh sẽ dẫn em đi gặp ông ấy!"

Thủy An Lạc ngẩng lên: "Di chuyển một lần không sao đâu, anh làm sao biết nhiều bằng em được?" Thủy An Lạc hơi bĩu môi.

"Một người trượt bốn trên tổng số năm môn trong một năm học như em mà cũng không biết xấu hổ nói biết nhiều hơn anh ấy hả?" Sở Ninh Dực nhướng mày hừ lạnh một tiếng.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, thôi coi như cô chưa nói gì đi.

Những ngày kế tiếp, ban ngày thì thím Vu đưa Tiểu Bảo Bối tới bệnh viện thăm Thủy An Lạc, buổi tối lại đưa nhóc về. Thủy An Lạc bị Sở Cai Tù gắt gao trông coi nên chỉ có thể ngoan ngoãn nằm đó dưỡng thương.

Ban ngày Kiều Nhã Nguyễn cũng sẽ đến, Phong Phong cũng tới. Cơ mà Thủy An Lạc đảm bảo tên này hoàn toàn không phải là đến để thăm mình, bởi vì ánh mắt của anh ta dường như chỉ dính chặt vào người Kiều Nhã Nguyễn thôi.

Trong khoảng thời gian Thủy An Lạc nằm viện, sự thay đổi lớn nhất chính là chuyện Tiểu Bảo Bối đã bắt đầu tập đứng, mặc dù mới chỉ đứng được mấy giây thôi nhưng đối với Thủy An Lạc mà nói thì đây chính là sự kinh ngạc quá đỗi vui mừng rồi.

"Tiểu Bảo Bối, nhìn mẹ này, nhìn mẹ này." Thủy An Lạc ngồi trên cái thảm do Sở Ninh Dực mang tới, hai cánh tay đang đỡ lấy Tiểu Bảo Bối từ từ buông ra muốn để nhóc xoay người lại. Ai ngờ Tiểu Bảo Bối vừa mới nghiêng đầu thì cái mông cũng ngồi phệt xuống đất luôn.

Được rồi, xoay người lại thất bại rồi.

Sở Ninh Dực ngồi trên ghế sofa bên cạnh, còn đang mải cầm báo cáo xem, vừa ký vừa nói: "Nó đứng còn chưa vững, em còn bảo nó quay người?"

Thủy An Lạc bĩu môi rồi lại bế Tiểu Bảo Bối đứng dậy, lần này cô để thằng bé đứng đối diện với mình luôn: "Một, hai, ba..."

Thủy An Lạc vừa mới đếm tới ba thì cái mông của Tiểu Bảo Bối lại ngồi phệt xuống đất.

"Được rồi, lần này được hẳn ba giây, có tiến bộ!" Thủy An Lạc vừa nói vừa với lấy táo trong bát con đưa cho nhóc.

Tiểu Bảo Bối há miệng nhận lấy, sau đó nằm luôn trên thảm vừa đá chân nhỏ vừa ăn táo, vì một chút táo này mà nhóc con cũng vất vả quá đi.

"Vết thương đóng vảy hết rồi, em có thể xuất viện chưa?" Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực. Anh ở trong viện cả tuần với cô rồi, công việc gì cũng mang đến đây làm khiến cô thấy mà đau lòng.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn đôi mắt to tròn đang chớp lấy chớp để của Thủy An Lạc. Tính thử thời gian thì cũng sắp tới lúc họ đến Provence rồi, nhưng trước khi đi cô vẫn muốn gặp Thủy Mặc Vân.

"Ừ, để ngày mai đi, mai sẽ xuất viện, sau đó đi gặp ba em một chút rồi chúng ta lên đường tới Provence."

"Provence?" Thủy An Lạc giật mình: "Để làm gì?"

"Mẹ em sắp kết hôn rồi!" Sở Ninh Dực cầm thiệp cưới đặt bên cạnh lên.

"Mẹ em kết hôn á, sao em lại không biết gì hết?" Thủy An Lạc kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi vội vội vàng vàng bế con trai lên, phi tới cầm lấy tấm thiệp cưới, mở ra nhìn thì đúng là tên của mẹ cô có trên đó thật.

Hình nền của tấm thiệp là mẹ cô đang mặc váy cưới. Long Man Ngân là kiểu người xinh đẹp đến sững sờ. Lạc Vân lại là một người trông còn yêu nghiệt hơn của Sở Ninh Dực. Thế nên ảnh cưới của họ càng khiến người ta cảm thấy choáng ngợp.

"Mẹ kết hôn mà chẳng nói gì với em cả." Thủy An Lạc cảm thấy cực kỳ tủi thân. Ngày nào mẹ cũng gọi điện thoại hỏi xem sức khỏe của cô thế nào, nhưng lại chẳng động chạm gì tới chuyện bà sắp kết hôn cả.

"Chắc bà ấy tưởng là anh nói cho em biết rồi đấy." Sở Ninh Dực nhẹ nhàng an ủi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 514: Em tự đi gặp ba
Thủy An Lạc cúi đầu, bế Tiểu Bảo Bối ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực, cảm thấy vô cùng mất mát.

Rõ ràng cô là con gái duy nhất của bà, nhưng kết hôn là chuyện lớn như thế mà bà lại chẳng tự mình nói với cô, chuyện này khiến Thủy An Lạc có cảm giác như mình bị vứt bỏ vậy.

"Ma... ma..." Tiểu Bảo Bối vung hai cánh tay ngắn cũn lên, cái miệng nhỏ gọi gọi.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô: "Đợi khi nào tới đó thì em hỏi thử xem."

"Không muốn đi." Thủy An Lạc vừa nói vừa ôm con trai đặt vào lòng Sở Ninh Dực, sau đó cô đứng dậy đi vào nhà tắm.

Sở Ninh Dực ôm con trai ngẩng đầu nhìn bóng lưng đang đi vào của Thủy An Lạc. Nếu anh nhìn không nhầm thì vành mắt cô đỏ lên rồi thì phải.

Anh cũng không hiểu sao Long Man Ngân lại làm vậy, chẳng phải những chuyện thế này nên để bà tự mình nói với cô biết sao? Cho nên anh cứ đợi mãi, đến cuối cùng vẫn chờ không được mà phải tự mình nói với cô.

Thủy An Lạc vào phòng tắm, nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trên gương. Băng vải trên đầu đã được bỏ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt cũng đã hồng hào hơn. Cô nhận ra từ khi mẹ đưa cô đến bên Sở Ninh Dực, thì hình như cũng đang cố tình muốn xa cách cô thì phải.

Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối đứng ở cửa phòng tắm nhìn cô gái đột nhiên cúi đầu vào bồn rửa tay. Anh biết cô không muốn để họ nhìn thấy mình khóc.

"Ma..." Tiểu Bảo Bối tội nghiệp gọi một tiếng, cứ như thể bé con có thể cảm nhận được mẹ mình đang không vui.

Mãi cho đến khi Thủy An Lạc quả thật không nhịn được nữa phải ngẩng cái mặt toàn nước của mình lên, cô nhìn bản thân mình trong gương bây giờ chẳng khác nào một kẻ điên.

"Họ đều không cần em nữa đúng không? Ba không cần em, giờ ngay cả mẹ cũng chẳng cần em nữa rồi. Nếu đã như thế sao họ còn sinh ra em làm gì?" Thủy An Lạc vừa dứt lời, dòng nước trên mặt trượt xuống lộ ra vết những giọt nước mắt vừa lăn xuống.

"Lạc Lạc..." Sở Ninh Dực trầm giọng nói: "Khi không có câu trả lời chính xác thì mọi suy đoán đều chỉ là giả thiết thôi."

"Em không phải là anh, em không thể lý trí được như vậy!" Thủy An Lạc đột nhiên lớn tiếng hét lên, sau đó cô ngồi xổm xuống đất chôn chặt đầu vào giữa hai cánh tay.

"Oa..." Tiểu Bảo Bối bị tiếng hét lớn tiếng của cô dọa khóc, thân thể bé nhỏ chôn chặt trong ngực của ba, mẹ như vậy đáng sợ quá, hù chết bảo bảo rồi.

Bàn tay của Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ về con trai, anh cau màu nhìn Thủy An Lạc đang ngồi xổm dưới đất.

"Nếu mẹ không quan tâm đến em thì sẽ không để Lạc Hiên tới đây. Nếu bà ấy không quan tâm tới em thì sẽ không bảo Lạc Hiên giám sát anh chặt như vậy."

"Anh nói gì cơ?" Thủy An Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không thể tin nổi.

"Với thân phận của Lạc Hiên thì ngay cả anh muốn mời anh ta cũng chưa chắc đã mời nổi. Nhưng mà anh ta lại luôn bảo vệ em, đồng thời cũng luôn giám sát anh, lí do chỉ là vì muốn thấy em được hạnh phúc. Trừ mẹ em ra còn ai có thể khiến anh ta làm như vậy được nữa?" Sở Ninh Dực vừa nói vừa chậm rãi tới gần rồi đưa tay gạt đi những giọt nước còn đọng lại trên mặt cô.

Thủy An Lạc khịt mũi, cô biết Sở Ninh Dực nhìn thì thì có vẻ lạnh lùng, vô tình, nhưng đối với những người thân hay những người anh quan tâm thì lại cực kì dung túng, anh có thể nuông chiều để cô năm lần bảy lượt bướng bỉnh, thậm chí anh có thể dung túng cho cả mẹ cô, tất cả đều vì đây là những người mà anh quan tâm đến.

"Nếu em thật sự để tâm thì ngay bây giờ có thể gọi điện thoại hỏi xem." Sở Ninh Dực đỡ cô dậy rồi đưa cô ra ngoài.

Thủy An Lạc lắc đầu, cô không gọi, cô muốn đợi tới khi nào gặp được bà rồi sẽ chính miệng hỏi bà.

Tiểu Bảo Bối thút thít vươn tay đòi mẹ bế. Thủy An Lạc lau qua mặt rồi mới đón lấy bé con, sau đó hôn chụt một cái lên mặt nhóc, vỗ nhẹ vào lưng an ủi cu cậu.

"Mai em tự đi gặp ba nhé!" Thủy An Lạc bỗng lên tiếng.

Sở Ninh Dực đang cầm khăn lông quay về phòng tắm liền khựng lại. Anh hơi nheo mắt lại nhưng cũng không nói gì, vẫn bước tiếp vào trong.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 515: Tôi có thể cảm giác cô có thể làm gì được tôi
Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối đưa mắt nhìn nhau, hai đôi mắt thỏ thi xem đứa nào trông vô tội hơn.

Sáng sớm ngày hôm sau, đúng là chỉ có một mình Thủy An Lạc tới bệnh viện chỗ Mặc Lộ Túc.

Lúc cô đi thì Sở Ninh Dực phải tới công ty họp, có một vài công việc mà anh cần phải sắp xếp, nên anh bảo chú Sở đưa cô đi.

Sau khi Thủy An Lạc đến bệnh viện thì đi thẳng thắng đến phòng bệnh của cha mình, nhưng tới cửa thì lại được thông báo hôm nay không phải là ngày thăm bệnh nên cô không thể vào được, thế nên cô chỉ có thể đứng ở ngoài nhìn.

Thủy An Lạc đứng ngoài nhìn người đang nằm trên giường bệnh ở trong phòng, trong lúc nhất thời có quá nhiều lời muốn nói nhưng lại chẳng biết phải mở lời thế nào.

"Mẹ con sắp kết hôn rồi, ba biết không?" Ngón tay của Thủy An Lạc đặt trên mặt kính di qua di lại: "Nhưng con lại chẳng thấy đau lòng chút nào vì ba mới là người khiến mẹ tổn thương nhiều nhất."

Thủy An Lạc nhỏ giọng nói, nhưng mà người bên trong chẳng thế nào đáp lại lời của cô dù chỉ một câu.

Thủy An Lạc không biết tại sao lúc trước ba của cô lại đưa An Giai Tuệ và Thủy An Kiều trở về, còn mẹ cô thì chẳng nói gì mà đồng ý luôn. Nhưng giờ thì Thủy An Lạc hiểu rồi, mẹ không nói vì lúc ấy mẹ đã không còn yêu ba nữa.

"Nhưng mà ba còn có con mà, con sẽ không bao giờ rời xa ba. Ba cũng không bao giờ bỏ rơi con đúng không?" Tiếng nói chuyện của Thủy An Lạc càng ngày càng nhỏ, như thể cô vừa muốn được bảo đảm nhưng lại sợ nhận được đáp án mà mình không mong muốn.

Thật may là người bên trong cũng không thể nói chuyện được.

Thủy An Lạc đứng đó gần nửa tiếng rồi phải rời đi.

"Nghe nói cả tuần này bác sĩ Mặc đều không đi làm rồi đấy. Haiz, những ngày không có zai đẹp để ngắm thì thật là khó sống quá đi."

"Đúng đó, đúng là lâu lắm không đi làm rồi."

Lúc đi ngang qua hai cô y tá kia, bước chân của Thủy An Lạc hơi ngừng lại, đã một tuần rồi không đi làm?

Là từ sau chuyện của Lan Hinh sao?

Thủy An Lạc ôm một bụng tò mò rời khỏi đây. Cô hoàn toàn không hề chú ý tới việc cô vừa mới rời đi thì người đàn ông đang nằm trong phòng bệnh lập tức ngồi bật dậy. Người đó rút các thiết bị y tế trên người mình ra rồi lấy điện thoại gọi: "Sở tổng, Sở phu nhân đã đi rồi!"

"Được." Sở Ninh Dực đáp lại một tiếng, sau khi cúp máy di động vẫn phát đi phát lại lời mà Thủy An Lạc vừa mới nói. Câu nói cuối cùng của cô dường như trở thành tử huyệt của anh. Cái cô sợ nhất bây giờ là Thủy Mặc Vân sẽ vứt bỏ mình lần nữa, nút thắt này phải làm sao có thể cởi ra được đây?

"Tổng giám đốc, vé máy bay đã được đặt xong hết cả rồi!" Thư ký đi vào, khẽ nói.

Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, ra hiệu cho cô để xuống rồi ra ngoài.

Thủy An Lạc đón xe về nhà, suốt dọc đường cô chỉ nghĩ tới việc đàn anh không đi làm. Thủy An Lạc lấy điện thoại ra, tìm số của Mặc Lộ Túc.

[Em không từ chối anh ta thì chẳng khác nào cho anh ta hy vọng cả, không phải sao?]

Thủy An Lạc nhìn điện thoại di động, nhưng trong đầu lại đang nghĩ tới câu nói của Sở Ninh Dực.

"Được rồi, có lẽ không có em anh sẽ sống vui vẻ hơn." Thủy An Lạc cất điện thoại đi rồi lại ngẩn người nhìn bầu trời bên ngoài khung cửa sổ.

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi mà thế giới của cô đã thay đổi quá nhiều, nhưng mà cô lại thích sự thay đổi này, bởi vì cô đã tìm lại được Sở Ninh Dực, tìm lại được người đàn ông mà cô vẫn luôn yêu say đắm.

Xe đến dưới khu nhà, Thủy An Lạc xuống xe, có điều không ngờ người đầu tiên cô thấy sau khi xuống xe không phải là người gác cửa mà là Viên Giai Di đang ngồi trên xe lăn.

Thủy An Lạc hơi bất ngờ, cô đưa tay đóng cửa xe lại.

"Viên Giai Di?" Thủy An Lạc bước tới, cô không trông thấy người giúp việc của cô ta.

"Không phải lo, tôi không có gan đấu với Sở Ninh Dực, nên cũng sẽ không làm gì cô đâu?" Viên Giai Di cười lạnh.

Thủy An Lạc cúi xuống nhìn hai chân của cô ta, thản nhiên nói: "Tôi cũng không có cảm giác là cô sẽ làm gì được tôi."

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 516: Lên đường
Viên Giai Di ngẩng đầu nhìn cô, sự ghen ghét của cô ta đối với cô vẫn còn.

"Thủy An Lạc, cô thật sự may mắn đến mức khiến người khác phải đố kỵ đấy!" Viên Giai Di bặm môi nói.

"Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy thế!" Thủy An Lạc chẳng chút khách khí tiếp nhận sự ngưỡng mộ của cô ta.

Viên Giai Di bị Thủy An Lạc chặn họng, nhất thời cô ta không biết phải nói tiếp thế nào nữa.

Thấy cô ta không nói được tiếp nữa, Thủy An Lạc tốt bụng tiếp lời: "Viên Giai Di, nếu không phải tại cô sai lầm khi phạm phải nguyên tắc của anh ấy, tôi nghĩ dù Sở Ninh Dực không yêu cô nhưng anh ấy cũng vẫn sẽ ở bên cô."

Thủy An Lạc nói ra mấy câu này thà không nói còn hơn, vì nó chỉ khiến Viên Giai Di cảm thấy tức giận hơn mà thôi.

"Tôi phải đi làm phẫu thuật!" Viên Giai Di đột nhiên lên tiếng.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn chân của cô ta: "Ây da, tôi không có tiền!"

"Cái gì?"

"Chẳng phải cô vừa mới nói với tôi cô phải đi phẫu thuật sao? Chẳng lẽ không phải cô tới để đòi tiền tôi sao? Tôi không có tiền!" Thủy An Lạc trưng ra vẻ mặt vô tội nói.

Viên Giai Di phụt cười, nhưng dù có cười thì nước mắt cô ta vẫn rơi xuống.

Cô ta đưa tay lên lau nước mắt: "Thủy An Lạc, tôi sẽ đứng được dậy, có lẽ tới lúc đó, tôi sẽ có thể cạnh tranh công bằng được với cô."

"Anh ấy cũng đâu phải là đồ vật mà tôi phải tranh giành với cô? Hơn nữa anh ấy vốn là của tôi. Cô như vậy chẳng gọi là cạnh tranh đâu, mà là cướp, là cướp trắng trợn luôn đấy!" Thủy An Lạc đút hai tay trong túi áo, lời nói thốt ra rất hùng hồn.

Mấy lần liên tiếp Viên Giai Di bị Thủy An Lạc chăn họng, hình như cách hoạt động não của cô không giống người bình thường.

"Thủy An Lạc, chúng ta sẽ còn gặp lại!" Viên Giai Di mỉm cười nói.

"Thế thì đúng là bi kịch rồi!" Thủy An Lạc tỏ vẻ bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Viên Giai Di không nói tiếp mà chỉ di chuyển xe lăn của mình đi qua đón xe, nhưng có lẽ do cô ta đang ngồi xe lăn cho nên không có cái xe nào dừng lại cả.

Thủy An Lạc đang muốn đi vào, nhưng cuối cùng chỉ thấp giọng mắng một tiếng rồi chạy tới vẫy xe cho cô ta, sau đó lại cùng bác tài xế đỡ cô ta lên xe.

"Đứng lên còn không nổi thì đừng có cậy mạnh, về đến nhà rồi thì bảo người giúp việc xuống đón cô đi, dù gì thì tiền cũng đưa rồi, sao lại không dùng chứ." Thủy An Lạc khinh cô ta ngu ngốc.

Viên Giai Di ngẩng đầu người đã giúp mình lên xe đang đứng ngoài cửa, sau đó cô ta thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Đáng tiếc là người bên ngoài đã xoay người đi vào trong khu nhà, cho nên chẳng hề nghe thấy.

Sau khi Thủy An Lạc về nhà thì phát hiện thím Vu đã giúp họ đóng gói đồ đạc xong xuôi. Đồ của cô với Sở Ninh Dực không nhiều, đa số đều là đồ của Tiểu Bảo Bối, mỗi lần cho nhóc đi đâu thì chẳng khác gì là chuyển nhà.

Thím Vu cứ nói đi nói lại suốt, gì mà ra ngoài nhất định phải để ý đến thằng bé, bên kia khí hậu khác biệt không được để nhóc bị nóng hay nhiễm lạnh.

Thủy An Lạc tốt tính vẫn nghe suốt cả dọc đường. Người chê bai thím Vu dài dòng từ trước đến nay đều là Sở Ninh Dực, không phải là cô.

Tiểu Bảo Bối đang chơi trong xe tập đi, nhóc con hoàn toàn không biết mình sắp đi đâu.

Lúc Sở Ninh Dực trở về thì hai mẹ con đang ngồi trên sofa chống cằm chờ anh.

Cánh cửa nhà vừa được mở ra, hai người đồng thời quay sang. Tiểu Bảo Bối dứt khoát vươn hai cái tay ra kêu bá bá bá bá bá~

Sở Ninh Dực bước tới nhấc bổng Tiểu Bảo Bối lên rồi cúi đầu nhìn hai cái vali hành lý: "Nhiều thế à?"

Thủy An Lạc chống cằm lắc đầu, chỉ một ngón tay vào Tiểu Bảo Bối, ý bảo đều là của thằng tổ tông này hết.

Sở Ninh Dực cau mày: "Không cần thiết phải thế đâu, qua tới bên kia rồi mua cũng được."

"Không được, mấy thứ này thằng bé dùng quen rồi, mấy cái thứ trời tây đó làm sao mà biết được liệu thằng bé có dùng được không?" Thím Vu vẫn còn đang lăm lăm con dao trong tay, bà vừa nghe thấy Sở Ninh Dực nói vậy liền chạy từ bếp ra.

Thủy An Lạc cười ha ha một tiếng, cô biết ngay là kết quả sẽ thế này mà.

Có điều, bất kể là cô muốn trốn tránh hay chấp nhận, cô cũng phải gặp mẹ để biết được đáp án.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 517: Nước dưa hấu đủ chua không?
Vì Tiểu Bảo Bối cũng đi cùng, cho nên Sở Ninh Dực bao nguyên cả khoang hạng nhất.

Thủy An Lạc đi theo Sở Ninh Dực được các vị lãnh đạo của của sân bay nghênh đón tuyệt đối không hề có cảm giác sang chảnh gì, cô chỉ muốn biết như này thì tốn mất bao nhiêu tiền đây hả?

Sở gia, anh thừa tiền như thế thì cứ cho em đi này!

"Sở tổng, mọi thứ đều đã được sắp xếp đâu vào đấy, chỗ chúng tôi sẽ có người phụ trách chăm sóc cho tiểu thiếu gia, xin anh cứ yên tâm."

Sở Ninh Dực gật đầu, sau đó anh ngoảnh lại nhìn cái mặt khó chịu của Thủy An Lạc, "Mặt bị rút gân à?"

Thủy An Lạc lập tức khôi phục vẻ bình thường trong nháy mắt. Cô đáp lại anh bằng một nụ cười ngọt ngào. Không phải mặt cô bị rút gân mà là tim cô đây này, rút phát đau lên được.

Sau khi người phụ trách rời đi, Sở Ninh Dực ngồi xuống cạnh cửa sổ, tiếp viên hàng không đứng ở cửa để bất cứ lúc nào cũng có thể phục vụ họ. Ánh mắt mấy cô nàng này nhìn Sở Ninh Dực mang theo cả sự ái mộ.

Tiểu Bảo Bối lần đầu tiên được ngồi máy bay nên kích động tới nỗi hai mắt cứ đảo quanh, nơi này nhìn một chút, nơi kia liếc một cái.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi tới cạnh Sở Ninh Dực, cô đưa chân đá đá anh.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, nhướng mày.

"Anh nhiều tiền thế cho em không được à?" Thủy An Lạc chề môi nói, chưa nói tới chuyện bao nguyên khoang, lại còn là chuyến bay quốc tế, riêng vụ này thôi không biết đã tốn mất bao nhiêu tiền rồi đây?

Sở Ninh Dực vươn tay cầm lấy tờ báo đặt trước mặt: "Không mất tiền."

"Gạt quỷ chắc?" Thủy An Lạc không tin.

"Đây là sản nghiệp của Sở Thị!" Sở Ninh Dực từ từ ngẩng lên.

Thủy An Lạc sửng sốt mất tầm ba giây, sau đó cô quả quyết ôm Tiểu Bảo Bối ngồi xuống đối diện Sở Ninh Dực. Được rồi, là do cô nghĩ ngợi quá nhiều, Sở tổng thế này làm sao có thể ngồi chung máy bay với người khác cơ chứ?

Tiểu Bảo Bối đang được mẹ bế nhưng vừa ngồi xuống lập tức vươn hai tay với tìm ba. Khi được ba đón lấy, Tiểu Bảo Bối liền nhoài ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Khoang hạng nhất của máy bay Sở thị có thể nói là sang trọng như tiêu chuẩn của khách sạn, chỗ ngồi rộng rãi, phía trước còn có chiếc bàn vuông để đặt các loại đồ vật, ghế ngồi có thể điều chỉnh, buổi tối còn có thể dùng để nghỉ ngơi.

Hơn nữa cả khoang hạng nhất cũng không có quá mười chỗ ngồi.

Trước khi máy bay cất cánh, nữ tiếp viên hàng không thân hình nóng bỏng tươi cười bước tới. Cô ta khom người xuống trước mặt Sở Ninh Dực rồi dịu dàng lên tiếng: "Sở tổng, máy bay sắp cất cánh rồi, mời ngài cài chắc dây an toàn. Có thể để tiểu thiếu gia ngậm núm vú giả nữa, như vậy lúc máy bay cất cánh có thể giảm bớt ảnh hưởng tới tiểu thiếu gia."

Thủy An Lạc ngồi một bên vừa cài chắc đai an toàn vừa nhìn cô gái gần như muốn đè cả người lên Sở Ninh Dực kia. Này, sao cô không nhắc tôi đây hả?

Sở Ninh Dực khẽ gật đầu một cái, một tay anh thắt chặt đai an toàn lại, sau đó nhận lấy bình sữa do nữ tiếp viên kia đưa tới.

"Tôi khát!" Thủy An Lạc đột nhiên mở miệng.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, thấy trên mặt cô gái nhà mình viết rõ chữ "Tôi muốn uống giấm", khóe miệng anh cong lên: "Lấy một cốc nước chanh cho Sở phu nhân đi."

"Tôi không muốn uống nước chanh, tôi muốn nước dưa hấu vừa mới ép!" Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

Sắc mặt nữ tiếp viên kia khẽ biến, nhưng cô ta vẫn giữ được nụ cười chuyên nghiệp của mình, rốt cuộc cũng chịu cách Sở Ninh Dực ra một khoảng nhất định: "Vâng, Sở phu nhân, tôi sẽ lập tức mang lên cho cô ngay!" Nữ tiếp viên dứt lời liền ôm hận đạp giày cao gót rời khỏi đó.

"Nước dưa hấu đủ chua không?" Sở Ninh Dực từ tốn nói.

"Em thích!" Thủy An Lạc vừa hói vừa hừ một tiếng rồi nhìn ra bên ngoài.

Sở Ninh Dực cảm thấy rất hài lòng, cô nhóc này càng ghen tợn thì anh lại càng cảm thấy thỏa mãn.

Tiểu Bảo Bối ôm bình sữa ngồi cười khanh khách, cơ mà nhất định không chịu đặt vào trong miệng.

Sở Ninh Dực cau mày, lúc trước anh đã cố tình tìm hiểu thấy bảo lúc máy bay cất cánh hoặc hạ cánh mà cho trẻ em uống chút nước thì sẽ khá hơn một chút, ai ngờ nhóc con này bây giờ lại không chịu uống.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 518: Nói chuyện với em đi
"Để em." Thủy An Lạc vừa nói vừa đưa tay đón Tiểu Bảo Bối qua.

Thủy An Lạc thử mấy lần, cơ mà lần này có vẻ Tiểu Bảo Bối quyết tâm không chịu uống, vừa cho được một chút vào miệng là lập tức phun ra.

Thủy An Lạc nhìn Tiểu Bảo Bối bằng ánh mắt cảnh cáo. Nhưng nhóc con chỉ cười khanh khách hoàn toàn chẳng sợ mẹ chút nào, móng vuốt nhỏ xíu vẫn đang sờ sờ chén cơm nhỏ của mình.

Máy bay thông báo sắp cất cánh, Thủy An Lạc hết cách đành phải hơi vén áo của mình lên, ánh mắt Tiểu Bảo Bối lóe sáng, cái đầu nhỏ lắc một phát liền chui luôn vào ngực mẹ, cuối cùng ngậm chặt chén cơm của mình.

Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại, thằng nhóc thối, hóa ra đây mới là mục đích của nó.

Tiếc là Tiểu Bảo Bối lại thất bại rồi, vì nhóc đã cai sữa được nửa tháng rồi nên giờ Thủy An Lạc căn bản chẳng còn sữa cho cu cậu bú nữa.

Tiểu Bảo Bối ra sức mà hút, mãi cho đến khi máy bay cất cánh cũng chẳng hút được gì.

"Ui..." Thủy An Lạc bỗng hít một vào một hơi.

"Sao thế?" Sở Ninh Dực vội vội vàng vàng cởi dây an toàn ra rồi đứng dậy bước tới.

"Nó cắn em." Thủy An Lạc đáng thương nói, chắc là do hút đến mỏi mồm không được cái gì cho nên Tiểu Bảo Bối cáu quá, cắn luôn bát cơm nhỏ của mình một phát.

Sở Ninh Dực đưa tay đón con trai về, sau đó cầm bình sữa lên rồi nhét thẳng vào miệng nhóc: "Nhóc còn miệng còn hôi sữa mà đã biết cắn người rồi?"

Tiểu Bảo Bối càng tủi thân tợn, không ngờ cơm của nhóc hết mất rồi! Hết rồi! Hết thật rồi!

Tiểu Bảo Bối hầm hừ đá đá cái chân nhỏ, chắc chắn là bị người cha xấu xa này uống sạch sành sanh rồi.

Thủy An Lạc lấy khăn giấy lau qua một chút rồi mới kéo áo xuống, một tay cô chọc nhẹ lên đầu con trai: "Thằng nhóc xấu xa này, sau này không cho con ăn nữa."

Tiểu Bảo Bối hầm hừ một lúc rồi cũng uống hết bình, chốc lát sau đã ngủ say trong lòng ba rồi.

Sở Ninh Dực kéo cái ghế bên cạnh ra rồi đặt Tiểu Bảo Bối lên trên đó, bắp chân nhỏ xíu kia lại đá đá mấy cái nữa rồi mới chịu chìm sâu vào giấc ngủ.

Nữ tiếp viên hàng không lễ phép đưa nước dưa hấu tới rồi đặt lên mặt bàn trước mặt bọn họ: "Sở phu nhân, nước ép dưa hấu của cô đây."

Thủy An Lạc lạnh nhạt nói một tiếng cảm ơn, sau đó chống cằm ngắm nhìn bầu trời bên ngoài.

Sở Ninh Dực ra hiệu cho cô tiếp viên kia ra ngoài, sau đó anh lại ngồi xuống tiếp tục xem báo.

Thành phố A không có đường bay thẳng tới Provence, cho nên trước đó họ đành phải quá cảnh ở Paris, đáng tiếc đây cũng là một hành trình khá dài. Thủy An Lạc nhàm chán, Sở Ninh Dực lại vẫn cắm cúi xem báo, chẳng hiểu trong đấy có gì hay mà cứ xem suốt như thế.

"Anh đừng xem nữa, nói chuyện phiếm với em đi!" Thủy An Lạc thò tay giật lấy tờ báo, sau đó nằm bò ra bàn bĩu môi nhìn Sở Ninh Dực.

"Nói chuyện gì?" Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô, dịu dàng nói.

"Sáng nay lúc em tới thăm ba, thấy họ nói là cả tuần nay đàn anh không đi làm rồi." Thủy An Lạc dè dặt hỏi.

Bàn tay đang xoa đầu cô của Sở Ninh Dực hơi dừng một chút, sau đó anh nhanh chóng thu hồi lại rồi tiếp tục xem báo: "Sau đó thì sao?" Anh có thể nói chuyện với cô về mọi thứ trên đời, nhưng nếu là về người đàn ông khác thì thứ cho anh không thể tiếp được.

"Đừng xem nữa." Thủy An Lạc lại đưa tay gạt tờ báo trong tay Sở Ninh Dực xuống, nhưng sau đó lại trông thấy vẻ mặt u ám của anh, khóe miệng của Thủy An Lạc hơi giật giật rồi từ từ buông tờ báo ra.

Thủy An Lạc thở dài rồi gục đầu xuống bàn nhìn ra ngoài không nói nữa.

Nhưng mà cô chẳng thể hiểu nổi, hai người họ rõ ràng là quan hệ anh em họ, làm gì mà cứ như thể có thù oán sâu nặng với nhau vậy.

Sở Ninh Dực xem hết một trang báo mà vẫn không thấy cô nói gì tiếp, lúc anh đặt tờ báo xuống liền thấy cô đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài. Tim Sở Ninh Dực đập đánh thịch một cái, đã bảo là nói chuyện với cô rồi, sao tự dưng lại đi trách cô động vào tờ báo của mình chứ. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 519: Em nhỏ hơn anh nhiều tuổi lắm
Sở Ninh Dực từ từ khép tờ báo lại rồi đặt sang một bên.

Ngón tay của Thủy An Lạc khẽ gõ xuống mặt bàn, dường như sợ sẽ quấy rầy anh đọc báo.

Sở Ninh Dực đưa tay ra xoa đầu cô một cái: "Không phải em muốn nói chuyện phiếm sao?"

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn anh, xong bĩu môi một cái: "Có phải là anh cảm thấy em rất trẻ con, cho nên không muốn nói chuyện với em đúng không?"

Đây chính là vấn đề cô vẫn suy nghĩ từ nãy đến giờ. Anh đã hơn ba mươi tuổi, còn cô mới chỉ là cô gái hơn hai mươi mà thôi, ba tuổi đã là một khoảng cách lớn, thế mà giữa hai người họ lại có tận mấy cái khoảng cách lớn như vậy.

Sở Ninh Dực cau mày: "Em nói nhăng nói cuội cái gì thế, anh chỉ cảm thấy giữa chúng ta không cần thiết phải nhắc tới anh ta thôi mà."

"Nhưng thân là một người quen biết, em hỏi câu đó cũng đâu có vấn đề gì đâu. Tại anh nghĩ phức tạp lên đấy chứ." Thủy An Lạc bất mãn nói.

"Lúc trước là ai ngay tới cái tên của Viên Giai Di cũng không cho anh nhắc tới hả?" Sở Ninh Dực nhướng mày.

"Em..." Thủy An Lạc nhất thời không có lời nào để cãi lại cả.

"Sao nào, giờ thì giống nhau chưa?" Sở Ninh Dực cười lạnh.

Thủy An Lạc cười trừ, đứng dậy chạy tới chỗ anh, rồi ngồi thẳng xuống đùi, đưa tay ôm lấy cổ anh: "Nhưng em với anh ấy trong sạch mà."

"Thế chẳng lẽ anh với Viên Giai Di không trong sạch à?" Lời này của Sở Ninh Dực đã có mùi nguy hiểm.

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, mỗi một câu nói của Sở Tổng đều có thể giết cô không toàn thây.

Thủy An Lạc giơ một tay lên rồi nghiêm túc nói: "Em thề, em thật sự chỉ xuất phát từ suy nghĩ của một đứa em khóa dưới thôi."

"Vậy còn anh cũng chỉ xuất phát từ lòng báo ơn thôi thì sao." Sở Ninh Dực tiếp tục hầm hừ, nhưng vòng tay ôm cô lại chẳng hề lơi lỏng.

Thủy An Lạc thu tay lại rồi ra sức lắc lắc cổ anh: "Được, vậy nói qua chuyện khác! Mẹ anh nói với em là, Sở gia không giống như vẻ bề ngoài, thế rốt cuộc là thế nào?"

Sở Ninh Dực đưa tay nắm lấy cổ tay của Thủy An Lạc để ngăn lại mấy hành động dở hơi này của cô lại. Nói thật, anh không thích những hành động quá mức cởi mở, nhưng mà đây là bà xã nhà mình mà, bà xã nhỏ tuổi hơn mình nhiều như thế nên anh đành phải theo cô thôi.

"Sở gia?" Sở Ninh Dực chậm rãi lên tiếng: "Sở gia có cái gì?"

"Em cũng có biết đâu, nhưng em cứ có cảm giác bà ấy nói chuyện thần bí sao ấy!" Thủy An Lạc thấy đôi lông mày của anh hơi nhíu lại, cô liền rụt người lại một cái rồi đàng hoàng hơn.

"Sở gia không có gì thần bí cả, nếu có cái gọi là thần bí thì chỉ có quãng thời gian phát triển mấy năm gần đây thôi, nhưng đó cũng là nhờ năng lực của ba chồng em và chồng em, không có gì thần bí hết!" Sở Ninh Dực nhướng mày nói.

"Í... Anh có thể không tự luyến như thế được không?"

"Đây là sự thật!" Sở Ninh Dực nói với vẻ rất chi là vô tội.

Thủy An Lạc hơi giật giật khóe miệng, làm màu mà không sợ sét đánh chính là Sở tổng, cô phục rồi!

"Lầm bà lầm bầm cái gì đấy hả?"" Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái đang bĩu môi lẩm nhẩm, thế là cắn luôn vào môi cô một cái.

Thủy An Lạc quả quyết lắc đầu rồi cười híp mắt nói: "Em nói anh Sở thật là đẹp trai, đẹp trai nhất vũ trụ này luôn."

"Nói linh ta linh tinh."

"Quả nhiên là có khác biệt mà!" Thủy An Lạc thở dài.

Sở Ninh Dực hơi ngừng lại một chút, có hơi đờ ra.

Quả thật là anh hơn cô khá nhiều tuổi, thế nên anh không hiểu những suy nghĩ và hành động lúc này của cô, càng không hiểu được sở thích của cô.

Sở Ninh Dực nghĩ rồi đưa tay ôm chặt cô vào lòng: "Em hối hận à?"

"Còn lâu đi." Thủy An Lạc lập tức trả lời, sau đó cô ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực: "Em nói cho anh biết, giờ anh có hối hận cũng đã muộn rồi!" Chỉ vì muốn muốn thú nhận mối tình này mà cái mạng nhỏ này của cô suýt mất hai lần rồi, làm sao có thể hối hận được chứ.

"Anh lớn hơn em nhiều tuổi lắm!" Sở Ninh Dực nói thật lòng.

"Trùng hợp ghê, em cũng nhỏ hơn anh nhiều tuổi lắm." Thủy An Lạc cười tít mắt nói. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 
Top