Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 520: Chơi cả rung máy bay á?
Ai quy định lớn thì là sai?

Sở Ninh Dực ôm chặt cô vào lòng, một Thủy An Lạc như thế này mới là lý do khiến anh yêu cô.

"Ngủ một lát đi, còn lâu mới đến!" Sở Ninh Dực trầm giọng nói, nhưng vẫn ôm cô không buông.

"Cứ thế này mà ngủ á?" Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

Sở Ninh Dực nhướng mày, sau đó cúi đầu đòi hỏi cô một nụ hôn sâu, mãi cho đến khi anh dường như sắp cướp hết toàn bộ hô hấp của cô rồi mới chịu buông ra, nhưng vẫn không chịu để cô về chỗ ngồi mà tựa trán vào trán cô: "Còn muốn thế nào nữa? Hay đổi cách ngủ khác nhé?"

Sở Ninh Dực cười cười nói, giọng điệu vừa mờ ám vừa nhiệt tình.

Thủy An Lạc vội vòng tay ôm lấy cổ của anh, sau đó vùi đầu vào ngực anh không cho anh trông thấy khuôn mặt đang đỏ như gấc của mình, buồn bực cười nói, "Đồ háo sắc."

"Mau ngủ đi, trên máy bay bọn mình không chơi rung lắc gì được đâu." Sở Ninh Dực ôm cô thật chặt, vẫn tiếp tục thủ thỉ với cô mấy lời nói mờ ám kia.

"A a a... em ngủ rồi, ngủ rồi!" Thủy An Lạc kêu lên, cái đầu nhỏ chôn càng thêm sâu.

Rung lắc trên máy bay á?

Sở tổng, anh giỏi quá rồi đấy!

Sở Ninh Dực ôm lấy Thủy An Lạc rồi nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, nhìn cô từ từ chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng lại hôn một cái lên gương mặt nhỏ nhắn của cô.

Ai quy định lớn rồi thì chiếm được lợi thế hơn; Ai quy định nhỏ tuổi thì không hiểu chuyện chứ.

Cô gái của anh chưa từng cảm thấy anh là người được lợi. Cô gái của anh cũng không phải là người không hiểu chuyện.

Thủy An Lạc ngủ bao lâu thì Sở Ninh Dực ôm cô bấy lâu, cho dù cánh tay đã mỏi đến tê cứng nhưng anh vẫn nhất quyết không buông cô ra.

Thủy An Lạc ngủ đến nửa đêm thì tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ là một mảng đen nhánh. Cô nặng nề nâng mí mắt lên thì thứ đầu tiên đập vào mắt chính là gương mặt của Sở Ninh Dực vẫn đang cúi xuống nhìn mình.

"Tỉnh rồi à?" Sở Ninh Dực khẽ nói, sau đó lại hôn xuống đôi môi mà anh hôn mãi vẫn không thấy đủ kia.

Thủy An Lạc hơi rụt cổ một chút tránh khỏi nụ hôn của anh: "Em ngủ bao lâu rồi?"

Giọng nói lúc vừa mới tỉnh ngủ của Thủy An Lạc mang theo cảm giác mềm mại dễ chịu.

"Bốn tiếng thôi." Sở Ninh Dực cứ mải nhìn cô suốt, vậy nên hoàn toàn không để ý đến thời gian.

Thủy An Lạc ngáp một cái rồi ngồi dậy khỏi lòng của anh, sau đó lại tiếp tục ngẩn người. Mới bốn tiếng trôi qua, thế có nghĩa là vẫn còn phải bay vài tiếng nữa.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Tiểu Bảo Bối còn đang ngủ say sưa, thằng nhóc này hôm nay ngủ giỏi ghê đấy.

Sở tổng tính toán cũng hay thật, thời gian máy bay cất cánh là bảy rưỡi tối, vừa đúng khoảng thời gian đi ngủ của Tiểu Bảo Bối, cho nên có thể tránh việc cu cậu quấy trên máy bay vì bị chán.

Có điều lúc Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Tiểu Bảo Bối thì lại thấy Sở Ninh Dực đang lẳng lặng xoa bóp cánh tay, Thủy An Lạc giật mình một cái rồi lập tức nhảy xuống khỏi người anh: "Em, em đè anh à?"

Sở Ninh Dực nhìn cô đứng dậy, còn cả cái mặt vô tội của cô nữa, anh thật sự muốn hỏi không phải em đè thì chẳng lẽ ma nó đè chắc.

Thủy An Lạc ngồi thụp xuống rồi kéo tay Sở Ninh Dực tới, một tay nắm lấy bàn tay của anh còn một tay đè lên huyệt hổ khẩu, sau đó cô để cánh tay của Sở Ninh Dực rũ xuống thẳng tắp rồi ra sức mà ấn lên huyệt hổ khẩu, vừa ấn còn vừa đắc ý nói: "Thế nào, anh thấy đỡ hơn chưa? Trước kia ba em toàn ôm em ngủ cả đêm, cho nên em..." Thanh âm kích động của Thủy An Lạc từ từ nhỏ dần rồi biến mất, đến cuối câu thì hoàn toàn chẳng nghe thấy gì nữa.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái đang thả lỏng cánh tay cho mình, anh đưa tay lên xoa đầu an ủi cô.

Thủy An Lạc giúp anh bấm huyệt rất lâu, sau đó khịt mũi một cái, rồi lại tươi cười nhìn anh: "Thế nào rồi, thấy khá hơn chưa?"

"Ừ, ổn hơn nhiều rồi." Sở Ninh Dực kéo cô đứng dậy, "Nếu trường em có thi môn này thì chắc em có thể qua môn được đấy." <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 521: Loạn vai vế
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, khoản này không tính là Y học có được không?

Sở tổng, anh coi thường em đến mức nào thế hả!

"Thế để làm phần thưởng, chuyện đàn anh..." Thủy An Lạc dè dặt chọt chọt ngón tay vào nhau rồi nói.

Sở Ninh Dực lại nhíu mày, lần này cô nhóc này cứ phải khăng khăng hỏi bằng được chuyện của gã đàn anh kia đấy à?

Thủy An Lạc thấy sắc mặt của anh kém đi, liền giơ tay khua khua, "Được rồi, được rồi, em không hỏi nữa là được chứ gì?" Thủy An Lạc nói xong, xoay người ngồi xuống chỗ của mình.

"Chắc anh ta đi tìm chân tướng sự thật về cái chết của cô rồi." Sở Ninh Dực nhấc ly nước trên bàn lên, nhẹ nhấp một ngụm.

"Nguyên nhân cái chết của cô anh? Không phải là do..." Viện trưởng Kiều hay sao?

"Em muốn biết về quá khứ không thể cho ai biết của Sở gia à." Sở Ninh Dực hơi nhún vai, vẻ tươi cười có chút gượng ép.

Thủy An Lạc cười càng ngượng ngập hơn, đâu phải cô nhất định cứ muốn biết đâu mà.

Thủy An Lạc cầm ly nước dưa hấu trong tay, nhấp một ngụm nhỏ.

"Giờ anh nói cái chết của cô không liên quan tới bà nội, em có tin không?" Sở Ninh Dực bỗng cất lời hỏi.

"Hả?" Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực. Lúc này anh đã dựa vào lưng ghế, hai tay đan vào nhau chăm chú nhìn cô, "Em không biết." Thủy An Lạc thành thật trả lời.

Mặc Lộ Túc từng kể với cô về cái chết của mẹ anh, Kiều Tuệ Hòa cũng từng nhắc qua với cô, Sở Ninh Dực còn từng vì chuyện này mà góp ý với cô, cho nên cô thực sự không biết ai mới là người nói đúng.

"Chỉ là em thấy Viện trưởng Kiều hình như không độc ác như đàn anh nói, nhưng bà ấy không thích ông anh, không phải sao?" Thủy An Lạc còn nhớ rõ hôm đó chính cô đã nghe thấy bà nói rằng bà đã hối hận.

Nếu một người phụ nữ không yêu một người đàn ông, vậy thì liệu người đó có quan tâm đến đứa bé đã sinh ra cho người đàn ông đó hay không?

Hay sẽ hận người đó?

Sở Ninh Dực hơi nhếch miệng, nhưng không đáp lại.

Thủy An Lạc thở dài, đẩy chiếc cốc ra rồi lại nằm bò ra bàn, "Nhiều vấn đề quá, chuyện của đàn anh này, còn cả vụ của Lão Phật Gia nữa chứ." Thủy An Lạc chống cằm lền bàn nói, ánh mắt lại di chuyển đến chỗ Sở Ninh Dực, thầm nghĩ: Còn cả anh, cả quá khứ không muốn đối mặt kia của anh nữa.

"Vấn đề của Kiều Nhã Nguyễn không lớn, chỉ cần Phong Tứ hiểu rõ trái tim mình là được rồi." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Thủy An Lạc lại bắt đầu đập đầu xuống bàn, mấu chốt là, cái tên còn đê tiện hơn cả Anh Xinh Trai nhà cô kia căn bản không hiểu nổi trái tim của mình ấy chứ.

"Đừng đập đầu nữa, mất bao nhiêu óc heo mới bồi bổ lại được một ít, đập nữa lại ngáo nữa giờ." Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Thủy An Lạc ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt như kim châm phóng về phía anh.

"Sao anh ra ngoài mà không bị người ta tẩn nhỉ?" Cái miệng độc địa này, thực sự khiến người ta muốn cho anh uống thuốc câm luôn cho rồi.

Sở Ninh Dực nhướng mày: "Ai dám?"

"Ặc..." Thủy An Lạc nghẹn lời, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ là đối thủ của Sở Ninh Dực cả.

"Tâm trạng khá hơn chút nào chưa?" Sở Ninh Dực mở miệng hỏi.

"Nếu như anh chịu im mồm lại, tâm trạng của em sẽ càng tốt hơn đấy." Thủy An Lạc mỉm cười nói, cô thực sự đã chịu đựng cái miệng độc địa này của Sở tổng quá đủ rồi.

Sở Ninh Dực hơi nhún vai, ngậm miệng.

Thế là, mười phút sau...

"Sở Ninh Dực, anh nói chuyện với em đi..."

Sở Ninh Dực quăng một ánh mắt lạnh lùng qua, sau đó tiếp tục đọc báo.

"Sở tổng, anh nói chuyện với em đi mà..."

Sở tổng lại lạnh lùng liếc cô cái nữa, vẫn tiếp tục đọc báo.

"Sở gia, anh Sở, Sở đại đại..."

"Loạn hết vai vế rồi." Sở Ninh Dực hừ lạnh một tiếng. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 522: Thành tích không tốt, lý do không thiếu
Thủy An Lạc lập tức tỉnh cả người, Sở tổng chịu nói chuyện với cô rồi à.

"Loạn chỗ nào?"

"Nếu như anh mà là đại đại*, thì anh chính là anh trai của ba em."

*Đại đại: Thủy An Lạc dùng là từ mạng, thường để gọi những người giỏi giang thể hiện sự tôn sùng. Sở Ninh Dực lại hiểu theo ngôn ngữ địa phương, chỉ người đàn ông có vai vế lớn hơn cùng thế hệ với cha mình.

"Ha ha ha..." Thủy An Lạc cười ngã vào chỗ ngồi, anh Sở nhà cô đáng yêu quá đi mất, ngay cả từ "đại đại" đang thịnh hành thế này mà cũng không biết.

Sở Ninh Dực nhìn cô cười ngặt cười nghẽo, không thèm để ý đến cô nữa mà tiếp tục xem báo.

"Anh đã xem hết mấy lượt rồi đấy." Thủy An Lạc hờn giận mở miệng.

"Anh im miệng thì tâm trạng em sẽ tốt còn gì." Sở Ninh Dực không nặng không nhẹ đáp một câu.

"Em sai rồi được chưa?" Thủy An Lạc nghĩ, yêu đương với một đại đại cảm giác thật lao lực, sao lại nghiêm túc như thế cơ chứ?

"Cứ cho là anh lớn tuổi đi thì em cũng phải cố mà nhịn xuống chứ." Sở Ninh Dực không nhìn cũng biết cô đang nghĩ gì.

Ạch...

Vẻ mặt của Thủy An Lạc có chút ngượng ngùng, Sở tổng, anh đúng là thần mà.

Có điều nửa buổi còn lại Sở Ninh Dực không để ý đến cô, cô cũng không buồn tẻ, bởi vì tiểu tổ tông nhà cô đã tỉnh rồi. Nhóc con ầm ĩ đòi chơi một lúc lâu, đủ để khiến cho cô sức tàn lực kiệt.

Lúc máy bay hạ cánh, người đợi bọn họ ở Paris không phải ai khác, chính là Lạc Hiên.

Lúc máy bay hạ cánh, Tiểu Bảo Bối đã làm ầm lên một trận, giờ thì đang nằm nép trong lòng mẹ thở hổn hển.

"Đi thôi, đến chỗ anh trước, lát nữa anh sẽ sắp xếp trực thăng đến sau." Lạc Hiên thản nhiên nói.

Trực thăng, Thủy An Lạc nghĩ, xung quanh cô trừ cô ra thì tất cả mọi người đều là những nhân vật tai to mặt lớn hô mưa gọi gió hết hay sao ấy nhỉ.

Lạc Hiên sống trong một tòa lâu đài ở Paris. Lúc Thủy An Lạc nhìn thấy tòa lâu đài đó không nhịn được mà nuốt nước bọt đánh ực một cái, anh zai à anh là nhà báo thật hả? Tiền kiếm được nhiều thế cơ à, mua được cả cái lâu đài luôn mới sợ chứ?

Ngược lại, Sở Ninh Dực thì khá là điềm tĩnh, anh chẳng thấy bất ngờ gì về nhà của anh ta cả.

"Sao hả, thích à, tặng em nhé?" Lạc Hiên nhìn bộ dạng của Thủy An Lạc, mở miệng cười nói.

"Không cần." Thủy An Lạc bĩu môi, "Muốn tặng thì anh tặng em tiền mặt đi, em thích cái đó."

Sở Ninh Dực cốc nhẹ lên đầu cô một cái, anh đã để cô phải túng thiếu bao giờ đâu, động một tí là đòi tiền, cái đồ hám tiền này.

Lạc Hiên cười rồi dẫn họ vào trong, người hầu liến thoắng nói gì đó nhưng Thủy An Lạc nghe chẳng hiểu gì cả.

Sở Ninh Dực quay đầu lại thấy Thủy An Lạc đang nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Em thi đỗ tiếng Anh cấp bốn chưa?" Trước kia mới nhìn kết quả học tập của cô, quên mất chuyện này.

Ạch...

Tiếng Anh cấp bốn năm đầu đại học cô có thi một lần, 295, số điểm kinh người.

Sang tới năm hai, cô vẫn thi cấp bốn, còn Kiều Nhã Nguyễn đã thi lên cấp sáu, cô vẫn chỉ được 295 điểm, quá kinh người luôn. Kiều Nhã Nguyễn lúc đó còn nói, không tệ, vẫn giữ vững phong độ?

Tới năm ba, cô đã nộp tiền thi nhưng không đi thi, vì cô sợ ngay đến 295 điểm cũng không giữ nổi nữa.

Sở Ninh Dực nhìn cái bộ dạng này của cô là biết ngay kết quả thế nào rồi, cứ nghĩ đến việc Sở Ninh Dực anh hồi còn đi học còn chẳng biết tới điểm 99 là gì, sao giờ lại lấy phải cô vợ dốt thế này nhỉ.

"Năm, năm tư còn một cơ hội nữa." Thủy An Lạc giơ một ngón tay lên thỏ thẻ nói.

"Sau đó thì sao, có thể qua được không?"

Thủy An Lạc cúi đầu, hoàn toàn từ bỏ: "Không thể."

Sở Ninh Dực nhìn cái đầu của cô, nhất thời cơn tức trôi sạch.

"Điều này chứng tỏ là em rất yêu nước đấy nhé." Thủy An Lạc gân cổ lên cãi.

Lạc Hiên đang nói tiếng Pháp liền dừng lại, phất tay bảo người hầu lui xuống, sao cô nói câu này như thể anh là kẻ bán nước vậy?

"Thành tích không tốt, lý do không thiếu." Sở Ninh Dực hừ một tiếng.

"Hừ hừ..." Tiểu Bảo Bối cũng hừ theo, giống như đang khinh bỉ chính mami của mình.

Thủy An Lạc chụp tay lên đầu thằng oắt nhà mình, tốt nhất là thằng nhóc này cũng học hành không ra gì giống cô để ai kia tức chết đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 523: Long gia
Lạc Hiên đồng tình nhìn Sở Ninh Dực một cái, sau đó dẫn bọn họ đến phòng khách.

Thủy An Lạc vừa vào phòng đã nằm thẳng xuống giường, quả nhiên chỗ nào có giường thì vẫn thoải mái hơn hẳn.

Tiểu Bảo Bối cũng đang bò trên giường, Sở Ninh Dực và Lạc Hiên ra ngoài rồi đóng cửa lại.

"Sao thế, giờ không thể đi được à?" Lạc Hiên đột nhiên xuất hiện ở đây mà không đợi bọn họ ở Provence, riêng điểm này thôi cũng đủ có vấn đề rồi.

Lạc Hiên đặt hai tay lên lan can, sau đó xoay người tựa vào thành lan can, "Người của bà ngoại tôi vẫn còn ở đó, bọn họ sẽ rút trước hôn lễ của dì ấy một ngày, đến lúc đó tôi sẽ đưa hai người qua đó." Lạc Hiên nói.

"Bà ngoại?"

"Long gia ở Rome, cái tên này hẳn cậu đã nghe qua rồi chứ?" Lạc Hiên nhíu mày mở miệng.

Sở Ninh Dực suy nghĩ một chút, "Ý của anh là?"

"Nếu để bà ngoại biết có Lạc Lạc thì sẽ chẳng có lợi gì cho con bé cả. Long gia từ nhiều thế hệ nay đều do phụ nữ đứng đầu. Mẹ tôi là trưởng nữ của nhà họ Long nhưng tiếc rằng tôi lại là con trai. Vậy nên cậu phải biết mọi chuyện sẽ thế nào khi mẹ tôi không có con gái mà dì lại có rồi đấy."

Từ rất lâu về trước Sở Ninh Dực đã từng nghe thấy dòng họ ở thành Rome này, đó là một gia tộc rất thần bí, đã lưu truyền mấy nghìn năm từ trong nước ra đến toàn bộ châu Âu, tới giờ thì được định cư ở Rome, không hề suy bại.

Không những giàu có, mà còn rất thần bí nữa.

Thảo nào, khi nhìn Long Man Ngân anh đã có thể thấy được sự cao sang không gì sánh nổi và tài trí hơn người của bà.

Cũng chẳng trách, khi trí thông minh của cô nàng não tàn nhà anh mà login thì ngay cả anh cũng có thể bị lợi dụng được.

Long gia, cô ấy là con cháu của Long gia.

"Kỳ thực làm người đứng đầu Long gia cũng không tệ, chỉ có điều..."

"Cô ấy ngáo lắm, không hợp đâu." Sở Ninh Dực cắt ngang lời anh ta, người đứng đầu của Long gia như thế nào anh không biết, nhưng trước kia Long Man Ngân không muốn đưa cô ấy về, vậy chắc chắn là không muốn cô ấy trở thành người đứng đầu gì đó.

Lạc Hiên hơi nhún vai, quay lại chống khuỷu tay lên lan can, "Kỳ thực Long gia không có thần bí như bên ngoài đồn đại đâu, họ cũng chỉ là một gia đình như bao gia đình khác mà thôi."

"Mặc kệ bọn họ là gia đình như thế nào, Lạc Lạc mang họ Thủy chứ không mang họ Long. Kể cả sau này tôi có sinh con gái, con gái tôi cũng là người của nhà họ Sở." Sở Ninh Dực dứt khoát nói.

"Không muốn nghe chuyện của Long gia à?" Lạc Hiên mỉm cười mở miệng.

"Thực ra thì, không muốn." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

"Thật đáng tiếc, tôi còn tưởng cậu sẽ nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng nữa cơ."

"Không cần thiết, bởi vì cho dù là tôi, hay là Long Man Ngân thì chúng tôi cũng đều không muốn cô ấy ở lại." Sở Ninh Dực bình thản nói.

Lạc Hiên gật đầu, "Thảo nào mà dì lại dùng trăm phương ngàn kế đưa con bé về bên cậu." Lạc Hiên mỉm cười, quay đầu lại nhìn về phía Sở Ninh Dực, "Mấy ngày tới cậu có thể đưa con bé đi dạo quanh đây, có thể đi riêng với nhau đến Provence xem, mùa này Provence cũng đẹp lắm, về phần con trai cậu, tôi không ngại trông giúp đâu."

"Cảm ơn, tôi sẽ cân nhắc." Sở Ninh Dực nói, xoay người đi thẳng về phòng.

Sắc mặt Lạc Hiên khẽ biến, tên này đúng là lạnh lùng kiêu ngạo thật, quả nhiên mắt nhìn người của dì lúc nào cũng sắc bén.

Lúc Sở Ninh Dực về đến phòng, hai mẹ con không biết lên cơn điên gì, đang ở trên giường chúi đầu vào nhau nghịch. Tiểu Bảo Bối thân thể tuy nhỏ nhưng sức lực lại không nhỏ chút nào, Thủy An Lạc lại cố tình nhường con trai nên cứ liên tục lùi lại phía sau.

Tiểu Bảo Bối cười khanh khách đâm về phía trước.

Thủy An Lạc lại tiếp tục lùi về sau, không hề phát hiện ra cô đã lùi đến mép giường, cho đến khi nửa người đã bị tụt ra khỏi giường rồi cô mới hét lên một tiếng.

"Cẩn thận đấy." Sở Ninh Dực nhanh chóng vươn tay đỡ lấy cô, trừng mắt nhìn hai mẹ con.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 524: Tuần trăng mật có cục cưng
Tiểu Bảo Bối thấy ba, cười khanh khách bò nhanh hơn.

Sở Ninh Dực đỡ lấy Thủy An Lạc, lại vươn tay túm Tiểu Bảo Bối sắp lao xuống khỏi giường.

Con gái Long gia?

Cháu trai Long gia?

Một cô não tàn, một thằng nhóc đang chảy nước dãi.

Sở Ninh Dực nghĩ, Lạc Hiên nói không sai, Long gia thần bí cũng chỉ do bên ngoài đồn đại mà thôi, bọn họ cũng chỉ là người bình thường.

"Muốn ở lại Paris chơi vài ngày không?" Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc đã ngồi vững lại, mở miệng hỏi.

"Không phải đến Provence hay sao?" Thủy An Lạc tò mò nói.

"Hiếm khi đưa em ra nước ngoài, coi như bù đắp tuần trăng mật lần trước." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

"Ha ha..." Thủy An Lạc ngã xuống giường, tuần trăng mật? Đã ly hôn cả năm trời rồi, còn muốn bù đắp tuần trăng mật của hai năm trước sao?"

"Vậy anh bồi thường luôn cho em mấy tháng ly hôn khổ sở đi?"

"Ly hôn khổ sở?" Sở Ninh Dực nhíu mày, ôm con trai nhìn người phụ nữ đang lăn lộn trên giường, sau đó mới mở miệng nói: "Em lắm chuyện quá, Provence có vài thị trấn nhỏ không tệ, anh đưa hai mẹ con đi chơi một vòng."
"Em có cảm giác như anh đang cố gắng kéo dài thời gian không cho em gặp mẹ thì có, có điều nếu anh đưa em đi thì thôi em cũng đồng ý vậy." Thủy An Lạc ngồi xuống, cười tít mắt nói.

"Đồ ngốc." Sở Ninh Dực vươn tay xoa đầu cô, Long gia có Long Man Ngân thay cô chống đỡ, anh cũng không cần thiết phải quá lo lắng.

Chỉ là không biết, liệu Long Man Ngân có nói nguyên nhân này cho cô ấy biết hay không?

"Vậy đến Provence nhé, chỗ đó có hoa Lavender nổi tiếng, em còn chưa nhìn thấy bao giờ đâu." Thủy An Lạc kích động nói, tưởng tượng đang đứng giữa một biển hoa oải hương bạt ngàn thôi đã thấy kích động vô cùng rồi.

Nhưng cô mới chỉ xem qua ảnh thôi.

"Được." Sở Ninh Dực vui vẻ đồng ý.

Thủy An Lạc lại nằm dài ra, vươn tay nắm lấy tay anh, "Tự dưng anh đối xử với em tốt như thế, khiến em vẫn chưa thích ứng kịp này."

Sở Ninh Dực nhìn cô, hơi cúi người, sau đó hôn nhẹ lên môi cô một cái, "Thế bao giờ em định tái hôn với anh?"

Thủy An Lạc đảo cặp mắt to, "Thảo nào người ta thường nói trong lúc yêu đương đàn ông luôn coi bạn là báu vật, em làm báu vật còn chưa thấy thỏa mãn đâu."

Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ đắc ý trẻ con của cô, vươn tay nhéo mũi cô một cái, "Tái hôn rồi anh sẽ đối xử với em tốt hơn nữa."

"Có quỷ mới tin anh, chẳng phải cũng cùng một kết cục thôi sao." Thủy An Lạc lẩm bẩm, đón lấy Tiểu Bảo Bối trong lòng anh, ai oán nhìn, "Em cứ phải một mình trong căn phòng quạnh quẽ, thật giày vò làm sao..."

"Hừm... em đang trách anh lạnh nhạt với em đấy à?" Tiểu Bảo Bối đã ra khỏi lòng anh, hai tay anh chống hai bên người cô, dồn cả cô cả Tiểu Bảo Bối trên giường, chỉ có điều cái giọng lạnh lùng ấy lại mờ ám vô cùng.

Thủy An Lạc vội nhắm mắt, giơ con trai lên trước, không cho anh hôn mình.

Hiện giờ, thủ đoạn của Sở tổng ngày càng cao, cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh.

Tiểu Bảo Bối bị giơ lên, còn tưởng là mẹ để cho mình hôn ba, cho nên cậu nhóc rất không khách khí mà hôn chụt lên mặt ba mình một cái.

Sở Ninh Dực đột nhiên bị con trai hôn, hứng thú liền tan sạch.

Thủy An Lạc cười khanh khách: "Xem đi, Tiểu Bảo Bối yêu anh chưa kìa."

Sở Ninh Dực đứng dậy ngồi xuống giường, nhìn hai mẹ con đang dậy theo.

"Đưa Tiểu Bảo Bối đi cùng hay là giao thằng nhóc cho Lạc Hiên?" Sở Ninh Dực mở miệng hỏi.

Ơ???

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, Tiểu Bảo Bối cũng chớp mắt nhìn mẹ.

Chuyện gì xảy ra thế?

Định bỏ rơi con đấy à?

Đưa cả con trai theo để hưởng tuần trăng mật, người ta đi hưởng tuần trăng mật xong là có cục cưng, còn cô có phải là đi tuần trăng mật có cục cưng luôn rồi không?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 525: Không phải nói dễ lắm sao?
Khi Kiều Nhã Nguyễn biết được quyết định của Thủy An Lạc, cô đang ở nhà ăn sáng.

"Mày bảo sao, Sở tổng định đưa mày đi hưởng tuần trăng mật, còn định mang cả Tiểu Bảo Bối theo á?" Kiều Nhã Nguyễn kinh ngạc kêu lên.

"Ừ, quyết định này không tệ chứ, vợ chồng tao cũng có cục cưng trong tuần trăng mật rồi."

"Chị hai à, hai anh chị ly hôn mấy trăm năm rồi đấy ạ?" Kiều Nhã Nguyễn chán ghét nói.

Thủy An Lạc đứng trên sân thượng trợn mắt, "Nói thật với mày vậy, mẹ tao tạm thời chưa muốn gặp tao, Sở Ninh Dực đang chơi trò đánh du kích, cho nên mới định dẫn tao đi đây đi đó chơi thôi."

"Dì không muốn gặp mày á, tại sao?" Kiều Nhã Nguyễn hiếu kỳ hỏi, "Chẳng lẽ cuối cùng dì cũng nhận ra mày quá ngu, không giống con gái dì rồi à?"

"Có tin là giờ tao bay về giết mày ngay lập tức không." Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ây dà, muốn làm phản đấy à?" Kiều Nhã Nguyễn cười lớn, "Chắc tại mấy nay dì vẫn đang bận cho nên không có thời gian tiếp mày thôi. Mày cứ theo Sở tổng nhà mày đi chơi đi, nhớ chụp nhiều ảnh của Tiểu Bảo Bối với Sở tổng vào nhé."

"Tao thì sao?"

"Hừ, không biết tự lượng sức mình, mày chỉ có thể làm thợ chụp ảnh thôi." Kiều Nhã Nguyễn vừa gặm bánh bao vừa nói, lúc ngẩng lên lại thấy ai đó đang đi tới, liền hừ một tiếng.

Thủy An Lạc tức đến hộc máu, lại không nỡ cúp máy, "Mày đang làm gì thế? Lộp rộp từ nãy đến giờ."

"Ai gia đang ăn chứ làm gì, không được à, bây giờ ở thành phố A mới là tám rưỡi sáng thôi." Kiều Nhã Nguyễn nuốt bánh bao, nhìn người vừa ngồi xuống chỗ đối diện mình và cả những cô gái đang nhìn anh mà không dám lại gần xung quanh, "Tao bảo này, ngôi vị tên khốn nhất kinh thành của Anh Xinh Trai nhà mày sắp không giữ được nữa rồi."

"Sao lại thế?" Thủy An Lạc tựa người vào lan can, nhìn Sở Ninh Dực đang ngủ bù, nhỏ giọng hỏi.

"Mày biết có người mang danh hiệu Ảnh đế đến dạy học đề ra quy củ gì không?" Kiều Nhã Nguyễn nói, không thèm để ý đến vị Ảnh đế nào đó còn đang đen mặt ngồi phía đối diện.

"Ai dám đến gần anh ta, đều sẽ trượt kỳ thi cuối kỳ hết." Thủy An Lạc thản nhiên nói.

"Ôi đệch, sao mày biết?"

"Đúng khốn luôn." Thủy An Lạc thản nhiên nói, "Với sự đê tiện của anh ta, còn có thể nói ra câu nào khác à?"

"Nói hay lắm, câu này tao tán thành." Kiều Nhã Nguyễn cười tít mắt nói, "Nhưng mà mày có thể nói ra được, chứng tỏ là mày cũng khốn lắm luôn đấy."

"Biến, chị đây là thông minh." Thủy An Lạc hừ một tiếng.

"Ha ha, mày thông minh, thông minh quá cơ." Kiều Nhã Nguyễn vừa ăn vừa bâng quơ nói, "Đừng quên chụp ảnh đấy nhé, tao không thích nhìn thấy ảnh của mày đâu, nhìn ba năm trời rồi, ngán muốn chết."

"Lão Phật Gia, tao nghĩ hai ta nên gặp mặt đi." Thủy An Lạc một lần nữa nghiến răng nói.

"Ha ha, Tiểu Lạc Tử, mày nhớ cho kỹ, dù cả thế giới này không cần mày, Lão Phật Gia tao cũng sẽ không bỏ rơi mày." Kiều Nhã Nguyễn cười nói, ngay từ lúc Thủy An Lạc vừa mở miệng, cô đã biết cách làm lần này của Long Man Ngân quả thật đã làm tổn thương tới trái tim yếu đuối của con bé ngốc kia nhà cô rồi.

"Muốn khóc." Thủy An Lạc khịt mũi nói.

"Nín đi, chờ ai gia cúp máy rồi hãy khóc." Kiều Nhã Nguyễn nói, tút một tiếng cúp máy, rồi đặt điện thoại xuống bàn ăn sáng tiếp.

Phong Phong nhìn cô gái mới nãy còn to giọng nói chuyện điện thoại, giờ lại im lặng.

"Không phải cô nói chuyện giỏi lắm à?"

"Thầy Phong, giáo sư Phong, phiền anh tránh xa tôi ra một chút. Tôi không muốn trượt kỳ thi cuối kỳ đâu." Kiều Nhã Nguyễn ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói, tiện đường nhanh chóng cất di động đi, chiếc di động này cô vất vả lắm mới lấy lại được đấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 526: Sự đe dọa của Thủy An Lạc
Di động rung lên.

Phong Phong nhíu mày, câu nói đó của anh không phải dành cho cô.

"Cô là trợ giảng của tôi, cách xa tôi quá mới không đạt." Phong Phong cười nhạo.

Kiều Nhã Nguyễn uống nốt ngụm canh cuối cùng, sau đó chỉ vào đồng hồ trên tay mình, "Giờ là tám giờ bốn mươi lăm, tiết của anh vào buổi tối, xin lỗi, ban ngày là thời gian tự học của tôi, miễn tiếp." Kiều Nhã Nguyễn nói xong, bê khay đồ ăn xoay người đi thẳng.

"Kiều Nhã Nguyễn, tôi phát hiện ra trong bài thi ngoại khoa lần trước của cô, câu duy nhất cô làm sai là câu về tim, hơn nữa câu đó còn rất dễ nữa."

Phong Phong vừa dứt lời, trước mắt Kiều Nhã Nguyễn bỗng hiện lên cảnh tượng một con dao sắc bén xuyên qua trái tim, thân thể cô run lên, bàn tay bưng chiếc khay ăn gần như đã lộ gân xanh.

Phong Phong đứng dậy, từ từ đến gần cô.

Kiều Nhã Nguyễn nghe tiếng bước chân phía sau, bàn tay đang siết chặt từ từ buông lỏng. Lúc Phong Phong tiến tới, cô mỉm cười quay đầu lại, "Nếu môn nào cũng đạt điểm tuyệt đối thì người khác sẽ tự ti lắm, anh nói xem có đúng không." Kiều Nhã Nguyễn nói xong một lần nữa bỏ đi, đặt khay ăn ở vị trí quy định sau đó nhanh chóng rời khỏi canteen.

Phong Phong đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Kiều Nhã Nguyễn, đúng là một lý do hay ho.

Phong Phong cất bước đang định đi ra ngoài, di động trong túi đột nhiên vang lên, anh vươn tay lấy ra, là một tin nhắn.

[Phong Phong, nếu như anh dám làm tổn thương nó dù chỉ một chút thôi, tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời.]

Tin nhắn không ghi tên, giọng điệu này, vừa ngang ngược lại dữ dằn, là ai gửi tới vậy?

Người ái mộ cô ấy?

Phong Phong nhìn bốn phía, ngoại trừ đám fangirl ra thì làm gì có ai khác.

Phong Phong một lần nữa cúi đầu nhìn câu nói bên trên, có vài phần giống giọng điệu của Sở Đại, có điều Sở Đại không đe dọa người khác bao giờ, toàn xuống tay thẳng luôn.

"Thủy An Lạc?" Anh ta từ từ mở miệng, là cô nàng nhìn như con thỏ đế kia à?

"Nếu như anh dám làm tổn thương nó dù chỉ một chút thôi, tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời."

Thật ngông cuồng, vậy để Phong Phong anh thử xem.

Thủy An Lạc gửi tin nhắn xong liền xóa tin vừa gửi đi, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài.

"Lão Phật Gia, trên thế gian này, dù bất cứ ai phản bội lại mày, tao cũng sẽ không rời xa mày." Thủy An Lạc nhỏ giọng nói.

"Sao thế?" Sở Ninh Dực vừa thấy cô nói vậy liền ôm lấy cô từ phía sau, cằm gác lên vai cô.

"Em vừa đe dọa Phong Phong xong." Thủy An Lạc thản nhiên nói.

Sở Ninh Dực nhíu mày: "Nói gì rồi?"

"Nếu như anh dám làm tổn thương nó dù chỉ một chút thôi, tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời."

Sở Ninh Dực lắc đầu, "Đáng ra em phải nói là, chỉ cần cô ấy đau lòng thì anh sẽ mất mạng."

Thủy An Lạc chớp mắt, xoay người nhìn người đàn ông trước mặt mình: "Giết người là phạm pháp đó."

Sở Ninh Dực nhíu mày, "Không phải lo, có chồng em gánh cho em rồi."

"Chủ yếu là, giết anh ta bẩn tay."

Thủy An Lạc nói xong, người sửng sốt lại là Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực ngẩn ra đúng một phút đồng hồ mới ôm chặt cô vào lòng, vợ anh mà độc miệng lên thì đúng là đệ tử ruột của anh.

***

Trong thư viện yên tĩnh, Kiều Nhã Nguyễn nhìn quyển sách trên tay, nhưng thần trí không biết đã bay đến đâu.

Cúi đầu nhìn những nét vẽ nguệch ngoạc trên sách, cô thấy mình phát điên rồi, tốt nhất là nên đổi quyển khác thì hơn, chuyện qua rồi cô không nên nghĩ đến làm gì, giờ cô sống rất tốt, cô đang sống thay chị ấy kia mà?

Kiều Nhã Nguyễn đổi sang quyển Hoàng đế nội kinh, sau đó lại quay về chỗ của mình, lúc này phía đối diện đã có hai nữ sinh nữa đang ngồi.

"Sao trước đây tao học Y làm gì nhỉ, mới khai giảng được mấy ngày mà tao đã sắp phát điên đến nơi rồi." Cô gái đối diện hậm hực nói.

"Chuẩn đấy, chỉ mong mấy hôm nữa tới đợt kêu gọi sinh viên nhập ngũ chắc tao đi đăng ký luôn để đỡ phải học mấy cái môn này quá."

Nhập ngũ?

Cảnh sát?

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn về phía họ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 527: Tin em, thà anh tin máy móc còn hơn
Provence, được gọi là nơi có nụ cười ấm áp nhất.

Trạm đầu tiên, thị trấn Luberon.

Thị trấn Luberon không có nơi nào nổi tiếng, bởi vì chỗ nào của nó cũng nổi tiếng.

Nhất là địa điểm bọn họ đang đứng lúc này, cánh đồng hoa oải hương của tu viện núi Luberon.

Đập vào tầm mắt là một màu tím rung động lòng người, khoang mũi ngập tràn hương thơm.

Thủy An Lạc đứng giữa cánh đồng hoa oải hương, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương thơm trong không khí.

Không hiểu sao, cô lại nghĩ tới thành phố A đầy khói bụi!

Thủy An Lạc run lên, cô đúng là điên rồi, thôi thà tận hưởng cảnh đẹp của nơi này còn hơn.

Vì chuyến đi này, Thủy An Lạc đã cố tình mua một chiếc váy dài màu tím, vừa hay có thể nổi bật giữa biển hoa oải hương nơi đây.

Tiểu Bảo Bối mặc một chiếc quần yếm màu trắng, và một chiếc áo sơ mi cùng màu, áo sơ mi giống hệt kiểu của Sở Ninh Dực, trên đầu còn đội một chiếc mũ hải quân vô cùng đẹp trai, lúc này cậu nhóc đang thích chí ngồi trong xe, được ba mình đẩy đi xung quang thưởng thức cảnh đẹp.

Sở Ninh Dực mặc áo sơ mi trắng, quần dài trắng, hiếm khi thấy anh không phải gò mình trong bộ âu phục thẳng thớm.

Thủy An Lạc cầm máy ảnh đi phía trước, thỉnh thoảng quay lại chụp ảnh cho hai người, không thì lại chụp phong cảnh.

Sở Ninh Dực đẩy Tiểu Bảo Bối, không buồn để ý đến cô nàng đang thích chí vui chơi đến phát cuồng phía trước.

"Anh Sở, anh Sở, nhìn em này." Thủy An Lạc gọi lớn, còn giơ máy ảnh trong tay lên, cái máy tự điều chỉnh tiêu cự này là do Sở tổng tốn cả đống tiền mua cho cô đấy.

Bởi vì Sở tổng nói: Tin em, thà anh tin máy móc còn hơn.

Sở Ninh Dực nhìn ra xa, Tiểu Bảo Bối cũng nhìn theo ba mình.

Tách tách...

Thủy An Lạc chụp lại cảnh hai cha con đứng giữa biển hoa, sau đó tựa như dâng bảo vật trong tay chạy tới: "Thế nào, anh thấy thế nào, có phải em chụp đẹp lắm đúng không."

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn, không phát biểu ý kiến.

"A~ a~" Tiểu Bảo Bối vươn tay kéo váy mẹ, không thể chỉ cho mỗi ba xem được, phải cho con xem với chứ.

"Chờ đã, để mẹ gửi cho mẹ nuôi con đã." Thủy An Lạc nói xong, chỉnh một lúc lại khó hiểu ngẩng đầu lên, "Cái này gửi thế nào đây?"

Sở Ninh Dực bất đắc dĩ nhìn cô vợ ngốc nhà mình, cầm máy ảnh giúp cô tìm chỗ gửi đi, "Sao không có ảnh của em?"

"Lão Phật Gia bảo đã nhìn em suốt ba năm trời đến phát ngán lên rồi, cô ấy ghét bỏ em." Thủy An Lạc bĩu môi nói, sau đó tìm hai tấm ảnh hai cha con siêu đẹp trai gửi đi.

Sở Ninh Dực thấy cô gửi xong, vươn tay cầm lấy máy ảnh, "Đi chơi đi, đừng làm hỏng máy ảnh."

Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, dù sao ảnh cũng đã gửi rồi, cô đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể yên tâm đi chơi được rồi.

Lúc này bên chỗ Kiều Nhã Nguyễn đang là buổi tối, cô đang ngồi ở cuối lớp gật gù chờ Phong Phong tan lớp.

"Ting..."

Tin nhắn wechat.

Kiều Nhã Nguyễn vươn tay ra lấy di động, mở ra quả nhiên nhìn thấy tin Thủy An Lạc gửi tới, mắt chỉ còn thiếu nước bắn tim chíu chíu nữa thôi, mẹ ơi, đây mới là cha con chứ, đáng yêu chết đi được.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn nhìn, cầm di động cúi người ra khỏi phòng học.

Phong Phong đang giảng PPT, thấy cái mặt đầy vẻ mê đắm của cô sau khi nhận được tin nhắn liền đen mặt, một người đẹp trai như anh đứng trước mặt cô cũng chưa thấy cô mê mẩn như thế bao giờ. Anh vì cô mà chạy đến chỗ này dạy học, thế mà cô lại vẫn vứt anh ra sau đầu như thế à.

Kiều Nhã Nguyễn vừa ra ngoài liền gọi điện cho Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc đang hái hoa oải hương, thấy điện thoại của Kiều Nhã Nguyễn thì cúp máy rồi gọi lại cho cô nàng, "Sao hả, đẹp không, đẹp không, sau này mày có thể cùng..." Thủy An Lạc đang nói dở bỗng dừng lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 528: Anh nhạt nhẽo?
Kiều Nhã Nguyễn thấy cô dừng lại, liền mở miệng hỏi: "Sau này làm sao?"

"Sau này chúng ta có thể cùng nhau đi." Thủy An Lạc vội vàng mở miệng, còn không kìm được mà vỗ ngực mình, thiếu chút nữa đã phụt ra hai chữ Phong Phong rồi.

"Xì, bỏ đi, ai mà thèm đi với mày chứ." Kiều Nhã Nguyễn chẹp miệng.

Sắc mặt Thủy An Lạc đen lại, "Lão Phật Gia, tao cho mày hay, mày mà cứ thế nữa là sẽ mất tao đấy."

"Dù sao đến cuối cùng vẫn sẽ về bên tao thôi, sao phải sợ?" Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên nói, bên tai đột nhiên vọng đến tiếng chuông, "Tan lớp rồi, nhớ chụp nhiều ảnh của anh Sở nhà mày với con nuôi tao vào nhé."

"Xì, nằm đấy mà mơ đi." Thủy An Lạc cười phì một tiếng, cúp máy.

Kiều Nhã Nguyễn dập máy, vừa ngẩng lên đã trông thấy Phong Phong đang bước ra khỏi phòng học, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn về phía Phong Phong: "Nếu lịch dạy học của đàn anh đã kết thúc rồi, vậy tôi xin phép về trước."

"Vội cái gì? Sợ tôi ăn thịt cô chắc?" Phong Phong hậm hực mở miệng. Cô nàng này lần nào cũng coi anh như độc xà mãnh thú, cảm giác đó khiến anh có chút bực mình.

"Vội về ngủ anh cũng ý kiến à, anh không biết gương mặt của con gái đáng giá đến thế nào sao? Anh biết mỹ phẩm dưỡng da đắt thế nào không? Anh biết mặt nạ đắt đến thế nào không? Trên thế giới này, không có thứ gì ngăn cản được giấc ngủ làm đẹp của một người phụ nữ cả, hiểu chưa?" Kiều Nhã Nguyễn nói pằng pằng một tràng, sau đó xoay người bỏ đi.

Phong Phong nhìn theo bóng lưng cô, nói trắng ra là không muốn tiếp xúc với mình, cho nên mới tìm một đống lý do như vậy chứ gì.

Nhưng cô càng trốn tránh, anh ta lại càng muốn chơi đùa với cô, vậy nên Phong Phong không hề do dự mà đuổi theo.

***

Thủy An Lạc cúp máy, tiếp tục lựa hoa oải hương. Có người nói có thể dùng ba bó hoa oải hương làm thành vật kỷ niệm, quay về tặng bạn bè.

Tiểu Bảo Bối nằm trong xe phát chán, vươn bàn tay nhỏ bé muốn ba bế lên. Nhóc muốn ra ngoài, nhóc không muốn nằm trong này một mình nữa.

Sở Ninh Dực vươn tay bế cu cậu ra, tiếc là Tiểu Bảo Bối chưa biết đi, cho dù đứng yên cũng chỉ được mấy có giây.

Có điều chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng chơi đùa của Tiểu Bảo Bối. Cậu nhóc chỉ về phía cánh đồng hoa, ý bảo ba bế nhóc qua đó đi.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, cái này có gì hay mà xem, cũng chỉ có cô ngốc Thủy An Lạc kia mới có thể chơi vui vẻ đến thế thôi.

Thấy ba mình vẫn không nhúc nhích, Tiểu Bảo Bối vặn vẹo, ê a đòi đi qua.

Thủy An Lạc từ bên kia nhảy tới, vươn tay ôm lấy Tiểu Bảo Bối, "Nào, mẹ đưa con đi chơi, không để ý đến cái con người nhạt nhẽo này nữa." Thủy An Lạc nói xong liền bế Tiểu Bảo Bối đi vào biển hoa.

Sở Ninh Dực nhíu mày, nhìn hai mẹ con trước mặt, anh nhạt nhẽo?

Cô nhóc kia dám bảo anh nhạt nhẽo á?

Nhưng bắt anh phát rồ như cô ngốc kia ở giữa biển hoa thì đúng là anh không làm được thật.

Cho nên suốt quãng thời gian còn lại, Sở Ninh Dực hoàn toàn biến thành nhiếp ảnh gia cho hai mẹ con họ.

***

Buổi đêm ở thành phố A có chút yên bình, trên đoạn đường từ khu giảng dạy về ký túc xá chỉ có vài ba sinh viên tự học hoặc đi học môn tự chọn về.

Kiều Nhã Nguyễn bước một mình trên đường, bắt đầu thấy nhớ cảm giác bước đi cùng Thủy An Lạc trên con đường này trước kia.

"Sắp tới thời gian kêu gọi nhập ngũ rồi đấy nhỉ?"

"Không phải chứ, chẳng phải tháng mười mới bắt đầu sao? Hơn nữa cho dù có hưởng ứng lệnh triệu tập thì chắc cũng phải chờ hết học kỳ này mới đi được."

Lúc đi ngang qua một nhóm người, Kiều Nhã Nguyễn lại thấy mọi người bàn tán về chuyện này tiếp, khiến cho cô có chút để tâm tới vấn đề này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,842
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 529: Cô đã tử trận
Đúng lúc Kiều Nhã Nguyễn đang ngẩn người, bả vai đột nhiên bị người ta vỗ một cái. Cô nhíu mày quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đẹp trai khiến người ta phát phiền kia.

"Chuyện gì?"

"Còn sớm, đưa cô đi ra ngoài một vòng."

"Này, anh không hiểu tiếng người à? Hay là vừa nãy tôi nói chưa đủ rõ ràng?" Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh một tiếng, tiếp tục bước đi.

"Hôm nay là sinh nhật tôi." Phong Phong đột nhiên mở miệng, có điều trong giọng nói đã không còn sự kiêu ngạo như trước.

Bước chân Kiều Nhã Nguyễn thoáng sững lại, đây là lần đầu tiên cô thấy anh ta nói chuyện nhẹ nhàng như thế với cô. Cô quay đầu lại nhìn anh: "Sinh nhật vui vẻ."

Phong Phong bước hai bước đến trước mặt cô, chìa tay ra: "Quà sinh nhật."

Kiều Nhã Nguyễn nghe mà thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết. Cô từng thấy nhiều kẻ mặt dày rồi, nhưng chưa từng thấy đứa nào mặt dày như cái tên này, không ngờ còn dám chìa tay ra đòi quà cô nữa chứ.

"Không có đúng không, vậy thì ra ngoài đi ăn cơm với tôi đi, coi như là để chúc mừng, thế nào?" Phong Phong nói, không đợi Kiều Nhã Nguyễn trả lời đã kéo cô đi.

"Này..." Kiều Nhã Nguyễn trợn tròn mắt, trình độ vô lại của gã này càng ngày càng thâm hậu rồi.

***

Còn Thủy An Lạc chơi đùa đến tận trưa cuối cùng cũng chịu rời khỏi cánh đồng hoa. Cô được Sở Ninh Dực đưa đến một nhà hàng được gọi là nhà hàng Nghệ Thuật.

Nhà hàng này không lớn, so với những nhà hàng trong nước thì cũng chỉ là một nhà hàng nhỏ, nhưng không gian bên trong lại được bày trí vô cùng tinh tế. Trước khung cửa sổ bằng gỗ được trang trí bằng những dây hoa lượn quanh, tỏa ra hương thơm.

Ngay cả ghế ngồi cũng được khắc hoa văn tinh xảo.

Sở Ninh Dực nói tiếng Pháp trôi chảy với ông chủ nhà hàng. Cô một câu cũng không hiểu, chỉ có thể chống cằm nhìn anh nói.

Giọng anh mát lạnh, có người nói, tiếng Pháp là ngôn ngữ lãng mạn nhất trên thế giới này. Thủy An Lạc có chút đố kỵ khi thấy anh nói chuyện với người khác như vậy.

Tiểu Bảo Bối được Thủy An Lạc bế từ trong xe ra, đặt trên đùi. Cậu nhóc vươn bàn tay nhỏ xíu với lấy bông hoa nhỏ trên mặt bàn, vừa với vừa cười khanh khách.

Sau khi Sở Ninh Dực nói chuyện với người kia xong, Thủy An Lạc nhìn ông ta quay đi, lại chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực đang uống nước, kính nể nói: "Anh Sở, sao cái gì anh cũng biết thế?"

"Bởi vì em chẳng biết gì cả." Sở Ninh Dực trả lời một cách hiển nhiên.

Sắc mặt Thủy An Lạc khẽ biến: Lý do này, cô cho điểm tuyệt đối.

"Vừa rồi anh nói gì với người ta thế?" Thủy An Lạc quả quyết chuyển trọng tâm câu chuyện.

"Giúp em gọi sốt tỏi Aioli và súp hải sản Marseille, đều là món ăn nổi tiếng ở đây cả." Sở Ninh Dực bình thản nói.

"Chờ đã, chờ đã." Thủy An Lạc nghe thấy có vấn đề." Sao lại là gọi giúp em?"

Sở Ninh Dực cười thần bí, tiếp tục từ tốn thưởng thức ly nước trong tay.

"Sốt tỏi gì đó thì em hiểu rồi, không phải là anh làm màu chê người ta có mùi hay sao? Nhưng súp hải sản thì không phải mình em chứ." Thủy An Lạc nhíu mày nói.

Sở Ninh Dực nhíu mày, tựa như đang muốn nói: Em không biết tự suy nghĩ một chút à?

"Có người nói, ăn nhiều súp hải sản sẽ thông minh." Sở Ninh Dực quyết định không để cô tự đoán nữa, nói thẳng đáp án ra luôn.

Thủy An Lạc sửng sốt chừng ba giây mới nhận ra anh có ý gì.

Ai đã từng nói, trong thời gian yêu đường con gái chính là nữ hoàng, đứng ra đây. Cô đảm bảo sẽ không đập chết người kẻ đó!

Thủy An Lạc lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, tức giận nói: "Anh Sở, em cho anh hay, anh mà cứ tiếp tục như thế nữa thì chẳng còn vợ nữa đâu."

"Có em là đủ rồi, vợ viếc gì đó thì có gì quan trọng đâu." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Thủy An Lạc trực tiếp cụng trán xuống bàn, cô tử trận rồi.
 
Top