Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 660: Một cơ hội (1)
Viên Giai Di nghe Thủy An Lạc nói như vậy, gương mặt xinh đẹp lập tức trông như vách tường bị bôi trét đủ mọi màu sắc, cực kỳ khó coi.

Khóe miệng Thủy An Lạc khẽ nhếch lên. Cô cúi xuống nhìn đồng hồ: “Tôi còn có việc, đi trước đây, cô Viên nhớ phải phục hồi chức năng cho tốt vào nhé. Dù sao thì Sở Ninh Dực vẫn đang chờ cô làm người mẫu đại diện đấy!”

Thủy An Lạc rời đi, bỏ lại Viên Giai Di đang giận dữ siết chặt lấy quần áo của mình.

“Thủy An Lạc, tao sẽ chờ để trông thấy cái ngày mày phải khóc!” Viên Giai Di dữ dằn gằn giọng nói. Sau đó cô ta mới từ từ sửa sang lại quần áo của mình rồi bảo y tá đẩy mình đi.

Thủy An Lạc đi đến cửa phòng bệnh, hít sâu một hơi rồi mới đẩy cửa bước vào.

Thằng bé kia đang làm loạn lên đòi ăn thịt. Thủy An Lạc khẽ lắc đầu một cái rồi bỗng có chút hiểu ra lời mà đàn anh từng nói, cái bệnh này của thằng nhóc hoàn toàn là do bố mẹ của nó mà ra.

Thủy An Lạc sải bước đi tới nói: “Ông Lương, bà Lương.”

Người đàn bà kia quay đầu nhìn lại, vừa thấy Thủy An Lạc thì lập tức hét the thé lên: “Tại sao lại là cô, cô tới đây làm gì?”

Thủy An Lạc bị cái âm thanh này đâm vào màng nhĩ phát đau. Bác sĩ đi qua đi lại cũng không nén nổi tò mò mà dừng bước lại xem sao, nhưng lại chẳng có ma nào vào giúp cô cả.

Thủy An Lạc hơi ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, sau đó mới chậm rãi nói: “Viện trưởng Kiều bảo tôi qua đây xem tình trạng thằng bé thế nào. Nếu như bà Lương không muốn trông thấy tôi thì mời bà tránh ra, tôi kiểm tra xong rồi sẽ đi.”

“Bệnh viện của mấy người là thứ bệnh viện gì vậy hả? Tôi sẽ không để thứ tội phạm giết người như cô động vào con trai tôi đâu!” Người đàn bà chanh chua kia vẫn tiếp tục the thé.

Tội phạm giết người?

Thủy An Lạc gập mạnh tập bệnh án trong tay mình lại: “Bà Lương, bà làm như thế này là đang cản trở bác sĩ chữa bệnh cho con trai của bà đấy!”

Thủy An Lạc lạnh lùng lên tiếng. Cô cúi đầu nhìn người phụ nữ còn thấp hơn mình mấy phân: “Bà Lương, giờ Viện trưởng Kiều đang chờ kết quả báo cáo của tôi để chọn ra phương pháp trị liệu tốt nhất cho con bà, hiện tại bà cứ như vậy...”

“A a a... Cô ta nói con sẽ chết. Con không muốn chết, con không muốn chết đâu.”

Thằng bé kia đột nhiên lớn tiếng khóc lóc ầm ĩ cả lên.

Người đàn bà kia bắt đầu xô đẩy Thủy An Lạc: “Mày mau cút ra ngoài, cút khỏi đây nhanh, bác sĩ gì cái loại mày! Mọi người mau đến đây mà xem, cô ta dám nói con trai tôi sẽ chết đây này. Bệnh viện của các người làm ăn cái kiểu gì đấy hả...”

Thủy An Lạc cố gắng hít thở sâu để mình không cầm tập bệnh án trên tay đập thẳng vào mặt bà ta.

“Làm loạn cái gì đấy?”

Giọng nói của Kiều Tuệ Hòa bỗng vang lên.

Da đầu của Thủy An Lạc lập tức tê dại. Cô đang cố gắng nghĩ lại, từ đầu tới cuối cô chưa từng nói một câu nào rằng thằng bé kia sẽ chết cả.

“Viện trường Kiều tới rồi, cô ta là cái thể loại bác sĩ thực tập gì vậy hả, vừa mới bước vào đã nói con trai tôi sẽ chết là cái kiểu gì!” Người đàn bà hoàn toàn chẳng còn vẻ chanh chua đanh đá nữa, mà thay vào đó bà ta nói với vẻ đáng thương tội nghiệp.

Kiều Tuệ Hòa lạnh lùng liếc về phía Thủy An Lạc. Cô chỉ ôm tập bệnh án, môi hơi mím lại, hoàn toàn không mở miệng cãi lại.

“Lặp lại tất cả những điều mà cô nói từ lúc bước chân vào đây cho tôi.” Kiều Tuệ Hòa bỗng lên tiếng.

Thủy An Lạc hơi sững sờ, cô nghiêm túc nghĩ lại xem từ lúc bước vào mình đã nói gì sau đó lặp lại một lần nữa, cũng xác nhận lại rằng cô không hề nói ra những lời nói như thế kia.

“Cô ta nói láo, rõ ràng vừa nãy cô ta không hề nói như vậy!” Người đàn bà kia lại bắt đầu ngang ngược không biết lý lẽ mà gào lên.

Thủy An Lạc hít một hơi thật sâu, sau đó chăm chú nhìn người đàn bà trước mặt mình: “Bà Lương, tôi tự nhận thấy từ lúc tôi bước vào đây đến giờ chưa hề nói một câu nào như những lời mà bà vừa nói cả, nhưng nếu bà đã không chịu phối hợp như vậy, tôi đành...”

“Quay về, chép lại hai lần Y đức!”

Thủy An Lạc còn định nói gì nữa, nhưng không khí tỏa ra từ quanh người Kiều Tuệ Hòa nói với cô rằng, nếu còn mở miệng nữa thì sẽ không đơn giản chỉ là hai lần chép phạt đâu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 661: Một cơ hội (2)
Đôi vợ chồng nhà này cố tình làm khó Thủy An Lạc, đây là sự thật mà cả cái bệnh viện này đều có thể thấy rõ.

Nhưng Viện trưởng Kiều có thấy cũng chẳng ngăn cản, mà thậm chí hình như còn đang thêm dầu vào lửa. Vậy nên thái độ của mọi người đối với cô lại càng kém hơn. Tất nhiên là trừ các bác sĩ của phòng nhân sự ra, vì họ không dám.

Thủy An Lạc quay lại phòng làm việc của mình, cả quãng đường trở về ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ cô.

Thủy An Lạc thở dài, lần đầu tiên cô cảm nhận được quan hệ căng thẳng giữa bác sĩ và bệnh nhân, nhưng rõ ràng cô không phải là người sai, thế mà vẫn bị trách cứ.

Sau khi Thủy An Lạc trở về, phòng nhân sự cũng đã chuẩn bị xong máy tính cho cô, phòng làm việc cũng đã được quét dọn sạch sẽ. Thủy An Lạc bĩu môi, may quá, không phải cả cái bệnh viện này đều đối nghịch với cô.

Một bác sĩ trẻ đi vào, ném luôn quyển sách đang cầm trên tay xuống bàn, “Y đức mà cũng không biết, chép cho cẩn thận vào đi!”

Bác sĩ kia nói xong cười nhạo một tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Trong góc, một người đàn ông đang khom lưng cẩn thận ghi lại: Bác sĩ ngoại khoa Lưu Kiều vào ngày X tháng X đã chế giễu bác sĩ Lạc.

Người đàn ông ghi lại xong xuôi lại hài lòng tiếp tục quan sát, bởi vì ai ghi chép được càng nhiều thì tiền thưởng cuối năm sẽ tăng gấp bội.

Thủy An Lạc nhìn bác sĩ kia vênh váo rời đi, sau đó lại cúi đầu nhìn quyển sách cũng không quá dày, nhưng cũng không thể gọi là mỏng được kia, chép hai lần xong chắc tay cô tàn luôn mất thôi.

Thủy An Lạc nằm bò trên bàn nghĩ ngợi một hồi, hay là lên mạng tìm tư liệu về bệnh nhồi máu cơ tim cấp tính để nghiên cứu tiếp nhỉ. Dù sao thì thằng bé cũng chỉ là người vô tội.

Loại bệnh này khởi nguồn từ châu Âu, bên kia chắc chắn có phương pháp chữa trị chuyện nghiệp hơn. Nhưng có một số trang web nước ngoài cô lại không thể vào được.

Thủy An Lạc đang nghĩ cách để vào được mạng, cô cúi đầu nhìn điện thoại đang đặt trên bàn, “Chắc giờ gọi cho anh ấy cũng được đấy nhỉ.”

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi rồi quyết định cầm điện thoại lên, sau đó tìm số di động của Sở Ninh Dực, lần này cô nhìn thật kỹ rồi mới bấm gọi đi, di động reo lên tiếng thứ hai thì đã có người bấm nhận.

“Alo...” Thanh âm của ai kia vẫn cứ tao nhã như vậy.

“Em muốn hỏi anh một chuyện, có một trang web em không thể nào vào được, anh có thể vào được không?” Thủy An Lạc nói thẳng luôn nguyên do luôn, cô có việc nên mới gọi cho anh đấy.

“Trang web đồi trụy hả?” Sở Ninh Dực đặt bút trong tay xuống rồi khẽ cười nói.

Thủy An Lạc lầm bầm trong lòng, quả nhiên trông đầu Sở tổng chỉ có ba cái thứ đồi trụy đó thôi.

“Một trang web nước ngoài, liên quan đến bệnh nhồi máu cơ tim cấp tính.” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi trả lời.

Sở Ninh Dực vừa nghe Thủy An Lạc nhắc đến bệnh này liền biết ngay cô muốn tra cứu vì đứa bé kia.

“Chờ một chút, em có MSN* không?”

*MSN: Là một phần mềm chat quốc tế, xuất hiện muộn hơn QQ.

“Đó là cái gì?” Thủy An Lạc cũng sửng sốt.

Sắc mặt của Sở Ninh Dực khẽ biến, anh trầm giọng: “Skype, cái này có biết không?”

Thủy An Lạc vẫn mông lung chẳng hiểu gì. Cô lặng lẽ tra cứu trên mạng một chút, cuối cùng không nhịn được mà nói luôn: “Tụi em còn nhỏ lắm, đều dùng QQ cả, ai lại đi dùng cái thứ cổ lỗ sĩ...”

“Tút tút...”

Thủy An Lạc nhìn di động bị tắt ngúm, bỗng đần cả người.

Từ từ tua lại lời bản thân vừa nói...

Tụi em còn nhỏ lắm, đều dùng QQ cả, ai lại đi dùng cái thứ cổ lỗ sĩ...

Tụi em còn nhỏ.

Còn nhỏ.

Nhỏ.

Hình như lại lỡ mồm nữa rồi.

Thủy An Lạc đập đầu xuống bàn, sao cô lại quên mất chuyện Sở tổng để ý nhất là vấn đề tuổi tác giữa hai người cơ chứ. Lần này thì thôi xác định rồi, chắc chắn anh sẽ không giúp cô nữa rồi.

“Tít tít...”

QQ trên máy tính bỗng vang lên tin yêu cầu xác nhận kết bạn. Cô ngẩng lên nhìn tên: Abbott.

Cái gì vậy trời? Định ức hiếp một đứa còn chưa qua nổi tiếng anh cấp bốn như cô đấy hả?

Từ chối!

Nhưng Thủy An Lạc vừa ấn từ chối kết bạn thì điện thoại lại vang lên. Thủy An Lạc nhìn tên hiển thị cuộc gọi, suýt thì ném luôn cả điện thoại ra ngoài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 662: Một cơ hội (3)
Lần này Thủy An Lạc không hề do dự mà lập tức bấm nhận cuộc gọi: “Anh Sở, cái đó là...”

“Add đi.”

Sở Ninh Dực thẳng thừng ra lệnh. Thủy An Lạc hơi ngẩn ra. Âm thanh thông báo của QQ lại vang lên lần nữa. Lần này mặc kệ có là ai thì Thủy An Lạc cũng đều phải kết bạn.

“Add rồi, add rồi.” Thủy An Lạc giở giọng nịnh hót lấy lòng.

“Còn nữa, dẫu là nước biển thì cũng có nồng độ của nó, não em chắc chứa toàn nước tinh chất thôi hả, ngoài hidro ra chắc chẳng còn gì nữa đúng không? QQ xuất hiện còn sớm hơn cả MSN đấy.” Sở Ninh Dực nói rồi lại kiêu ngạo dập điện thoại.

[Dẫu là nước biển thì cũng có nồng độ của nó, não em chắc chứa toàn nước tinh chất thôi hả, ngoài hidro ra chắc chẳng còn gì nữa đúng không?]

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, anh Sở à, bản lĩnh mắng người của anh lại tăng thêm một bậc rồi.

Thủy An Lạc bị Sở tổng vĩ đại đả kích mà cô lại không biết nên cãi lại thế nào. Cô bỗng cảm thấy hôm nay cô đã quá khách khí với Viên Giai Di rồi, phải như Sở tổng thì mới gọi là ác này.

Lần trước còn nói não cô có thể nghe được cả tiếng biển, giờ cư nhiên lại nói trong đầu cô chỉ có nước lọc không kìa.

Chẳng phải cô chỉ nói một câu anh già thôi sao? Có đến mức phải trả thù cô như vậy không?

Trên QQ nhanh chóng có tin nhắn tới, nhưng có mấy chữ trong câu kia cô lại không biết.

Lần này cô nhờ Sở tổng giúp đúng là tự mình tìm ngược, thế nên cô quyết định mở phần mềm dịch ra, tuy không thể chính xác hoàn toàn nhưng chắc cũng có thể hiểu được đại khái.

Người này là một bác sĩ ở châu Âu, đặt biệc có nghiên cứu sâu rộng về bệnh nhồi máu cơ tim cấp tính, biết cô là vợ của Sở Ninh Dực liền rất hào phóng trả lời mọi câu hỏi của cô.

Để chat với người nọ, cô đều phải dùng phần mềm chuyển ngữ dịch sang tiếng anh rồi mới gửi qua, tuy đọc thì vẫn hiểu nhưng đúng là đã làm khó người ta rồi.

Cuối cùng chỉ có một chữ “thank you” cuối cùng là Thủy An Lạc tự mình gõ vào. Cô nhìn những gì mình vừa ghi chép lại được. Mấy thứ này cô có bới tung cả mạng intenet lên cũng chẳng kiếm được đâu.

Cuộc trò chuyện của Thủy An Lạc vừa kết thúc, Sở Ninh Dực liền nhận được điện thoại của bạn tốt nhà mình.

Sau khi hai người hỏi han nhau vài câu xong, Abbott cười nói: “Mà Sở này, cô vợ của cậu dễ thương thật đấy.” Vì cả quá trình nói chuyện với nhau, trừ câu “thank you” cuối cùng ra thì cô chẳng nói đúng câu nào cả.

Sở Ninh Dực tựa lưng vào ghế, hơi đung đưa, “Khi nào rảnh thì tới đây chơi đi, tôi mời cậu ăn cơm.” Sở Ninh Dực có thể tưởng tượng ra được cuộc trò chuyện của cô với Abbott. Dù sao thì anh cũng chẳng trông mong gì nhiều vào một người còn thi chưa qua nổi cấp bốn như cô.

“Được, vừa hay có thể gặp được cô vợ dễ thương của cậu.” Abbott cười đáp lại.

Sở Ninh Dực cúp máy xong liền đặt điện thoại lên bàn, anh nhìn email mới được gửi tới, ánh mắt lại hơi nheo lại.

Lúc Thủy An Lạc còn đang chỉnh sửa lại các vấn đề thì có ai đó gõ cửa. Cô ngẩng lên nhìn, thấy người đang đứng ở cửa liền vội vàng đứng dậy, “Viện trưởng Kiều.”

Kiều Tuệ Hòa cất bước đi vào, bà cúi đầu nhìn đống giấy nháp trên bàn mà Thủy An Lạc cẩn thận che lại.

“Vẫn đang nghĩ cách à?”

Thật ra bệnh tình của thằng bé kia tuy không phải là ca bệnh khó nhất, nhưng lại là ca rắc rối nhất mà bà từng gặp. Vấn đề rắc rối nằm ở tính tình của thằng bé, đây chính là nguyên nhân lớn nhất khiến căn bệnh phát tác.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu: “Viện trưởng, cháu mong là có thể cách ly đứa bé và ba mẹ nó ra một thời gian.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

“Tại sao?”

Thủy An Lạc nắm chặt giấy nháp trong tay, ngẫm một hồi cô mới nói: “Tính tình của thằng bé quá nửa là do bắt chước ba mẹ nó. Hơn nữa ba mẹ thằng bé lại quá chiều chuộng nó, cho nên khi có ba mẹ ở đó thằng bé sẽ cho rằng mình có thể làm nũng, rồi quấy nhiễu, thế nên cháu nghĩ là...”

“Nhưng một khi cách ly thằng bé và ba mẹ nó ra, nếu cô không khống chế được cảm xúc của nó thì nó sẽ chết, hậu quả này cô có gánh nổi không?” Kiều Tuệ Hòa nghiêm túc nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 663: Một cơ hội (4)
Vấn đề này, đến cuối cùng Thủy An Lạc vẫn không thể đưa ra câu trả lời được.

Kiều Tuệ Hòa lại nhìn những bản nháp trong tay của Thủy An Lạc: “Giáo dục trong nước và nước ngoài rất khác nhau, thế nên đừng dập khuôn lại những gì đã học được!” Kiều Tuệ Hòa nói xong liều quay người đi: “Còn nữa.”

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn lên.

“Nếu cô có thể giải quyết tốt được chuyện lần này, có lẽ tôi sẽ có cái nhìn khác về cô đấy.” Kiều Tuệ Hòa dứt lời rồi ra khỏi phòng làm việc của Thủy An Lạc luôn.

Thủy An Lạc ngẩn người đứng đó, trong lòng không kìm được mà có chút vui sướng, mặc dù chuyện này có độ thử thách rất lớn, nhưng ít nhất thì cô cũng có một cơ hội rồi.

Sự vui sướng của Thủy An Lạc dường như không chịu ở yên trong lòng, hai tay cô nắm chặt vào nhau, không nhịn được mà đi lại vòng vòng, cuối cùng cô quyết định ngồi xuống nghiêm túc chép sổ Y đức.

Kiều Tuệ Hòa đứng ở cửa nhìn cô gái tự mình sung sướng ở trong phòng thì khóe miệng hiếm thấy mới cong lên được một chút.

Quả nhiên là giống y như bà năm đó.

Chỉ có điều cô lại không biết con đường sau này vẫn chẳng dễ đi chút nào.

Buổi chiều trước khi tan làm, Thủy An Lạc lại vòng qua phòng bệnh của thằng nhóc mập họ Lương kia. Nhưng lần này cô còn chưa kịp bước vào thì đã bị chặn lại ngay trước cửa. Bà Lương béo núc ních đứng chắn ngang ở cửa phòng bệnh, hoàn toàn không có ý để cô đi vào.

Thủy An Lạc cũng không ép buộc gì, nhưng cô nghe được tiếng ho khan vang ra từ trong phòng bệnh. Đã bắt đầu ho khan rồi sao, Thủy An Lạc cau mày. Sau đó trước sự hùng hổ của bà Lương cô dứt khoát xoay người rời đi.

Có điều người tính không bằng trời tính, không ngờ tan làm cô lại đụng mặt với Viên Giai Di ngay ở cổng.

Cô ta đã thay quần áo, tuy tóc vẫn còn hơi ướt, nhưng lớp trang điểm vẫn hoàn hảo như cũ, có thể thấy là cô ta đã trang điểm lại.

“Cô Thủy đấy à, trùng hợp ghê!” Viên Giai Di mỉm cười lên tiếng.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn đồng hồ. Sở Ninh Dực nói sẽ đến đón cô nên chắc anh cũng sắp tới nơi rồi.

“Trùng hợp gì đâu, dù sao thì chắc cô Viên cũng chờ tôi ở đây lâu lắm rồi đấy nhỉ!” Thủy An Lạc lạnh nhạt đáp lời, nhưng vẫn chẳng cúi đầu nhìn cô ta lấy một cái. Cô sợ nhìn rồi mắt mình sẽ bẩn mất.

“Sao nào? Cô Thủy đang chờ ai vậy? Lát nữa Dạ Hàn sẽ đến đón tôi, hay là để tôi tiễn cô một đoạn nhé.” Viên Giai Di vẫn giả lả nói như thể chẳng hề bận tâm tới sự thờ ơ của cô.

Bạch Dạ Hàn?

Cuối cùng Thủy An Lạc cũng cúi đầu nhìn Viên Giai Di. Nếu cô nhớ không lầm thì hình như An Phong Dương từng nói, thật ra trong nhóm của bọn họ chẳng ai thích cô ta cả, trong đấy cũng bao gồm của Bạch Dạ Hàn. Bắt đầu từ khi nào mà quan hệ của cô ta với Bạch Dạ Hàn lại tốt như vậy?

Thủy An Lạc còn đang mải nghĩ thì một chiếc xe đã dừng lại ngay trước cửa. Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn thì thấy một người đàn ông mặc vest, đi giày da bước xuống. Lúc biết đó là Bạch Dạ Hàn cô có chút sửng sốt.

Nhưng Bạch Dạ Hàn cũng chỉ liếc cô một cái rồi thôi. Anh ta đi qua đỡ Viên Giai Di đứng dậy rồi đưa cô ta vào xe.

Lúc Bạch Dạ Hàn quay lại lấy xe lăn, anh ta lại nhìn thẳng vào Thủy An Lạc, “Cô Thủy, nếu cô thật sự muốn tốt cho Sở Đại, vậy nhân lúc còn chưa gây ra tổn thương gì cho cậu ấy thì xin cô hãy rời xa cậu ấy đi.” Âm thanh của Bạch Dạ Hàn không lớn, nhưng đủ để khiến Thủy An Lạc nghe thấy rõ ràng.

Thủy An Lạc đứng yên tại chỗ nhìn Bạch Dạ Hàn nhét xe lăn vào cốp, sau đó rời đi.

Nhân lúc còn chưa gây ra tổn thương?

Sống lưng của Thủy An Lạc phát lạnh, không biết là vì cơn gió vô tình thổi qua hay là vì lời nói của anh ta.

“Bíp bíp...”

Tiếng còi xe vang lên, Thủy An Lạc giật mình tỉnh táo lại.

Sở Ninh Dực hạ cửa kính xe xuống: “Nghĩ cái gì đấy? Mau lên xe đi.”

Thủy An Lạc có chút giật mình rồi vội vàng chạy tới mở cửa xe, nhưng trong tâm trí cô lại vang vọng câu nói vừa rồi của Bạch Dạ Hàn.

Chú Sở lái xe, Sở Ninh Dực cũng buông tài liệu đang cầm trong tay xuống. Anh về trước giờ tan làm nên đành phải đem việc về nhà làm nốt.

“Rốt cuộc thì em làm sao thế hả?”

“Vừa nãy em mới gặp Bạch Dạ Hàn đấy!” Thủy An Lạc nhìn thẳng về phía trước thẳng thắn nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 664: Một cơ hội (5)
Sở Ninh Dực đang cầm tài liệu hơi khựng lại, “Sau đó thì sao?”

“Anh ta tới đón Viên Giai Di. Quan hệ của bọn họ tốt như thế từ lúc nào vậy?” Thủy An Lạc hơi nghẹo đầu của mình rồi tò mò hỏi.

“Chắc bỗng thấy hợp ý!” Sở Ninh Dực cho một câu giải thích không rõ ý.

Thủy An Lạc hơi bĩu môi, anh đã không nói thì cô sẽ không hỏi.

“Đúng rồi, báo cho anh một tin tốt này!” Thủy An Lạc bỗng túm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực hưng phấn lên tiếng: “Viện trường Kiều nói, chỉ cần em có thể giải quyết được chuyện của nhóc mập kia thì bà sẽ thay đổi cách nhìn về em đấy.”

Nhóc mập.

Sở Ninh Dực nhướng mày. Anh còn chưa kịp nói gì đã thấy Thủy An Lạc tháo balo xuống, sau đó lấy một quyển sách và một quyển sổ ra.

Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc đảo quanh, cuối cùng cô thò tay với lấy tập tài liệu trên đùi Sở Ninh Dực đặt trên hai chân mình, xong xuôi bắt đầu chăm chú chép phạt Y đức.

Sở Ninh Dực cau mày, anh cầm quyển sổ kia lên: “Đây là cái gì?”

“Y đức đó, đều do nhóc mập kia làm cả, hại em phải chép phạt hai lần.” Thủy An Lạc vừa nói vừa giật lại quyển vở rồi lại cắm cụi chép phạt. Chiều nay cô mới chỉ chép được gần một nửa thôi đó.

Sở Ninh Dực nhìn cái dáng vẻ hận đến nghiến răng nghiến lợi của cô liền đưa tay lên xoa đầu Thủy An Lạc: “Chép đi, hồi xưa Viện trưởng Kiều của các em bị chép mười lần đấy.”

“Hả?” Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Viện trưởng Kiều cũng phải chép cái này á?” Cô không dám nghĩ tới chuyện ai có thể khiến người mạnh mẽ như Viện trưởng phải đi chép phạt.

Sở Ninh Dực khẽ gật đầu: “Cố mà nắm thật chắc cơ hội này. Bà nội thật sự rất coi trọng em đấy!” Sở Ninh Dực vốn cũng không định nói cho cô biết thái độ của bà nội đối với cô, nhưng mà khi trông thấy dáng vẻ này của cô thì vẫn không nhịn được mà nói ra để cô vui hơn một chút.

“Thật á?” Kiều Tuệ Hòa coi trọng cô ấy hả? Cô đâu có nhìn ra đâu, toàn thấy bà muốn chỉnh mình thì có.

Thủy An Lạc không đợi Sở Ninh Dực nói gì nữa mà hăng say tập trung vào việc chép phạt.

Xa Tiểu Bảo Bối cả ngày, nên về tới nhà Thủy An Lạc không tiếp tục chép phạt nữa mà ở bên nhóc con đang có tâm trạng không tốt kia. Trước đây mỗi lần mọc răng tình trạng của thằng bé không nghiêm trọng như vậy, nhưng lần này mọc mấy cái răng một lúc nên cu cậu thảm thương vô cùng.

May mà được thím Vu chăm sóc chu đáo nên nhóc cũng đã hạ sốt rồi.

Thủy An Lạc ôm lấy khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn rồi hôn lên: “Nhìn xem bảo bối nhà chúng ta này, thật đáng thương quá đi!”

Tiểu Bảo Bối bĩu môi, cái đầu nhỏ hơi lắc lắc, con thật sự đáng thương lắm mami à.

Thủy An Lạc bế con, nhìn người vừa vào nhà đã bước thẳng vào phòng làm việc, rồi lại cúi đầu nhìn con trai, “Con làm tổn thương trái tim thủy tinh của daddy con rồi kìa.”

Trái tim thủy tinh là cái gì?

Không quen, mặc kệ!

Tiểu Bảo Bối tiếp tục tựa vào lòng mẹ tủi thân, nhưng vẫn nghịch ngón tay của mình.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi lên lầu, vừa đi vừa nhẹ giọng dỗ dành: “Xem như nể mặt cụ đã cho mẹ một cơ hội, con cũng cho daddy một cơ hội được không.”

Tiểu Bảo Bối không thèm quan tâm, vẫn tiếp tục nghịch ngón tay múp míp của mình.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đến cửa phòng làm việc của Sở Ninh Dực, sau đó gõ nhẹ một cái, chờ đến khi anh nhẹ nhàng đáp một tiếng cô mới bế Tiểu Bảo Bối đi vào: “Anh Sở, anh đang bận à.”

Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt chỉ có một ý là: Em mù à!

Nhưng kể cả thế thì Thủy An Lạc vẫn phát hiện ánh mắt của Sở tổng vĩ đại có hơi liếc về phía con trai nhà mình.

Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đen nhánh bắt đầu đảo quanh, cuối cùng nhìn thẳng vào daddy đang làm việc phía đối diện.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 665: Một cơ hội (6)
Mặc dù Sở Ninh Dực đang cúi đầu xem tài liệu, nhưng chốc chốc anh vẫn liếc về phía Tiểu Bảo Bối.

Tiểu Bảo Bối liếc nhà daddy nhà mình một cái, sau đó lại cúi đầu nghịch ngón tay của mình tiếp. Luận về lạnh lùng thì hai vị tổ tông này mà đặt cạnh nhau chắc chắn là kỳ phùng địch thủ.

Thủy An Lạc bĩu môi, sau đó bước qua đặt Tiểu Bảo Bối xuống ghế sofa, sau đó mới ôm bụng nói: “Ôi đau bụng quá, anh trông con nhé, em phải đi vệ sinh cái đã!” Thủy An Lạc vừa nói vừa chạy biến đi như một làn khói, nhìn chẳng giống người bị đau bụng tí nào.

Thủy An Lạc lao ra ngoài xong lại cẩn thận bám vào cửa, cơ hội thì cô đã tạo ra cho Sở tổng rồi đó, nhưng có thể nắm chắc được nó hay không thì phải xem Sở tổng của chúng ta.

Tiểu Bảo Bối bị quẳng lên sofa, mắt bắt đầu đảo quanh. Sau đó cái thân hình nhỏ nhắn bắt đầu cựa quậy, tay tì xuống sofa, bò tới mép ghế. Cu cậu nhìn ngó một hồi nhưng vẫn chẳng thấy mami nhà mình đâu cả.

Sở Ninh Dực đang âm thầm quan sát con trai thấy thằng nhỏ nhà mình chuẩn bị rớt xuống liền bước tới dùng một tay túm lấy cổ áo của Tiểu Bảo Bối, giữ nhóc lại thật chặt.

Tiểu Bảo Bối bỗng bị nhấc lên, tay chân nhỏ nhắn cứ thế khua khoắng loạn lên trong không khí, trông chả khác nào một con rùa đem bị người ta giữ chặt cái mai nhỏ cả.

“A...” Tiểu Bảo Bối kêu lên, thân thể nhỏ xíu ra sức vũng vẫy.

Sở Ninh Dực hơi chuyển tay mình, ôm cả người Tiểu Bảo Bối vào lòng.

Tiểu Bảo Bối và daddy mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Thủy An Lạc đang bám ở cửa nhìn lén thấy vậy thì bật cười ngốc nghếch, quả nhiên ở chung với nhau chính là biện pháp tốt nhất để giải quyết mọi vấn đề. Cô vẫn nên đi chép phạt Y đức tiếp thì hơn.

Cánh ta bé xíu của Tiểu Bảo Bối vung vung, hình như đang muốn đánh ba mình. Sở Ninh Dực đưa tay nắm lấy cái móng nhỏ của nhóc. Thằng nhóc này muốn tạo phản đấy à?

“A...” Tiểu Bảo Bối ra sức cứu lấy cái tay nhỏ của mình, đáng tiếc chút sức đấy so với daddy nhà nhóc mà nói thì chẳng khác nào kiến càng húc cây cả.

Sở Ninh Dực buông móng vuốt nhỏ của nhóc ra. Anh khẽ vỗ lên đầu con trai, coi như là làm hòa với con trai rồi nhé.

Dù sao thì con trai thương mẹ, anh mừng còn chẳng kịp.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhắn của Tiểu Bảo Bối tỏ rõ vẻ khinh bỉ daddy nhà mình, nhưng lần này không phản đối ba ôm nhóc vào lòng nữa.

Lúc Sở Ninh Dực bế con trai ra ngoài thì Thủy An Lạc đang nói chuyện điện thoại với Kiều Nhã Nguyễn. Cô thấy anh đi tới liền dùng khẩu hình ra hiệu cho anh rằng đây là do Kiều Nhã Nguyễn chủ động gọi đến.

Sở Ninh Dực cau mày không lên tiếng mà bế thẳng con trai xuống lầu.

Có một số việc anh phải nói rõ ràng với cô mới được. Tuy rằng anh rất khó chịu về chuyện cô với Kiều Nhã Nguyễn quá mức thân thiết, nhưng anh đâu định hạn chế mọi hành động của cô.

“Tao không biết nữa, bệnh của thằng nhóc mập kia vốn đã khó giải quyết rồi, giờ lại thêm cái tính tình của nó nữa lại càng khó hơn!” Thủy An Lạc nằm bò trên tay vịn cầu thang bất đắc dĩ nói.

“Cái này thì tao không giúp được mày rồi. Tao chẳng biết gì về bệnh tim cả. Nếu không mày thử hỏi Phong Ảnh đế coi sao. Anh ta cũng nắm khá rõ về căn bệnh tim này đấy!” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa liếc nhìn Phong Phong đang vào nhà, sau đó dứt khoát ném luôn di động cho anh ta: “Tiểu Lạc Tử có chuyện muốn hỏi anh!”

Phong Phong hơi nhíu mày rồi đưa tay bắt lấy điện thoại, thấy Kiều Nhã Nguyễn lên lầu liền nghĩ, cô gái này tự dưng lại nhẫn nhục chịu đựng khiến anh ta cảm thấy không bình thường chút nào. Chuyện này chẳng phù hợp với tính cách của cô nàng gì cả.

“Nhóc con, chuyện gì thế?” Từ sau khi Phong Phong thay đổi cái nhìn về Thủy An Lạc liền gọi cô là nhóc con luôn.

“Nhồi máu cơ tim cấp tính!” Thủy An Lạc nói thẳng tên bệnh.

Phong Phong cởi áo khoác ra khoác lên sofa: “Đáng ra một bác sĩ thực tập như cô đâu có quyền tiếp xúc chữa trị cho căn bệnh này đâu nhỉ.”

“Nhưng bây giờ thì tôi có đó!” Thủy An Lạc bất đắc dĩ trả lời: “Đây là cơ hội duy nhất để tôi có thể được công nhận!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 666: Một cơ hội (7)
Phong Phong ngồi xuống sofa: “Chúng ta làm giao dịch đi.”

“Cái gì?” Thủy An Lạc nói với giọng phòng bị.

“Cô nói cho tôi biết Răng Mềm thích gì, còn nữa, tại sao cô ấy lại bài xích chuyện liên quan đến bệnh tim, sau đó tôi sẽ nói cho cô biết phải làm thế nào, thấy sao?” Phong Phong cười híp mắt nói.

Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc đảo đảo, rồi cô vịn vào thành cầu thang đi xuống nhà: “Được, đồng ý!”

Tâm trạng Phong Phong tốt lên, cảm thán trong lòng, cô nhóc này thật ra cũng không tệ lắm.

Thủy An Lạc nói cho Phong Phong biết một chút về sở thích của Kiều Nhã Nguyễn. Phong Phong lại nói cho cô một vài điểm quan trọng trong quá trình chữa bệnh.

Thủy An Lạc ngồi dưới đất nghiêm túc ghi chép lại, đa số những điểm này không khác lắm so với những gì mà Abbott đã nói với cô. Nhưng cách mà Phong Phong nói lại rất phù hợp với cách chữa trị trong nước.

Sở Ninh Dực ngồi trên sofa chơi với Tiểu Bảo Bối, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía Thủy An Lạc đang nghiêm túc học tập. Xem ra cô thật sự nghiêm túc với chuyện tình lần này, có lẽ là vì muốn được công nhận, hoặc có lẽ chỉ đơn thuần muốn cứu đứa bé kia.

Trước đây anh từng nói, để cô tới bệnh viện chính là xem mạng người như cỏ rác, nhưng thật ra chỉ khi tới bệnh viện rồi cô mới chính là cô. Cô rất nghiêm túc với Y học, nghiêm túc và xem trọng nó hơn trong suy nghĩ của anh nhiều.

Tuy chỉ hạn định trong các căn bệnh về tim thôi.

Nhưng một nghề cho chín còn hơn chín nghề, cô làm được đến thế đã là tốt lắm rồi.

“Nhưng hôm nay lúc tôi về thì thấy thằng bé bắt đầu ho khan, tôi nghi là bị biến chứng rồi.”

“Viêm phổi cũng là một trong những biến chứng của nhồi máu cơ tim cấp tính. Nếu thằng nhỏ béo ú kia vẫn không thể khống chế tâm trạng của nó thì nhóc con à, cô từ bỏ đi!” Phong Phong nghiêm túc nói.

Từ bỏ sao?

Đàn anh cũng nói là từ bỏ.

Thủy An Lạc cúp máy xong liền nằm bò ra bàn: “Vậy nên điều quan trọng nhất bây giờ là em phải khống chế được tâm trạng của nhóc mập đó hả?”

Nhưng mà hiện tại cô còn chẳng có cách nào đến được gần thằng bé thì phải làm sao. Ba mẹ thằng nhóc đó quá khó nhằn.

“Không được thì kệ đi.” Sở Ninh Dực cau mày lên tiếng: “Sau này còn cơ hội mà.”

“Không được!” Thủy An Lạc bỗng đứng phắt dậy, chỉnh sửa lại sổ ghi chép trong tay: “Nhất định em sẽ tìm được cách, nhóc béo đó chưa đến mức hết cứu nổi cơ mà!”

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đang lạch bạch chạy lên lầu, cái bộ dạng ngốc nghếch từ trong xương này đúng là phù hợp với cô thật.

***

Phong Phong nhìn điện thoại trên tay, khóe miệng thoáng cong lên, thích nhất đàn ông biết nấu nướng sao? May ghê, cái này thì anh ta biết.

Không tin là mình không hạ gục được cô ta!

Phong Phong suy nghĩ một hồi, nói làm là làm, anh ta đặt di động xuống rồi đi vào bếp. Cái tủ lạnh vừa mở ra đã thấy sạch sẽ còn hơn cả cái mặt của anh ta. Gần đây bọn họ chỉ ăn đồ ăn đặt nhà hàng đưa tới, cho nên cái tủ lạnh này bày ra cũng chỉ cho có.

Phong Phong gọi điện thoại cho trợ lý yêu cầu mua rau dưa và thịt đến. Chuyện này khiến người trợ lý đáng thương kia kinh hoàng tới mức suýt thì quăng cả điện thoại của mình đi.

“Tứ Gia, cậu không sao đấy chứ?”

“Mau mang tới đây cho tôi đi, nói lảm nhảm nhiều như vậy làm gì. Còn nữa, sao còn chưa đưa tin sống chung lên vậy hả?” Phong Phong đóng tủ lạnh lại rồi tiện mồm hỏi một câu.

“Sắp rồi, nhưng tôi cảm thấy nếu cậu mà tung tin đó ra thì chắc chắn cô Kiều sẽ khai đao với cậu đấy!” Trợ lý nuốt nước bọt trả lời.

“Yên tâm đi, lúc tôi đây cầm dao phẫu thuật cho người khác thì cô ta còn đang đóng bỉm đấy!” Phong Phong cười khẩy nói, sau đó cúp máy chờ nguyên liệu nấu ăn được mang tới.

Phong Phong lên lầu, Kiều Nhã Nguyễn đang ngồi trong phòng làm việc làm bài, anh ta ngồi xuống cạnh bàn nhìn cô: “Dạo gần đây biết điều quá đấy nhỉ.”

“Chẳng phải anh yêu Kiều Nhã Nguyễn à? Đây chẳng phải là Kiều Nhã Nguyễn đấy sao!” Kiều Nhã Nguyễn chớp chớp mắt trả lời một cách khôn khéo.

Sắc mặt của Phong Phong đen lại. Thấy cô cười híp mắt, anh ta liền tiến sát lại gần cô, thấp giọng thì thầm bên tai: “Đáng tiếc, bất kể em có thành ra cái bộ dạng gì thì tôi cũng vẫn sẽ thích em.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 667: Một cơ hội (8)
Nụ cười giả dối của Kiều Nhã Nguyễn dần nứt ra.

Gã đàn ông nào càng nói lời ngon tiếng ngọt thì càng nguy hiểm.

Kiều Nhã Nguyễn đứng phắt dậy rồi đẩy thẳng Phong Phong ra: “Đệch, anh bị điên rồi đúng không? Đây là cầm tù nhau đấy anh có biết không hả?”

Mặc dù con gái nói bậy thì không hay lắm, nhưng mà Phong Phong lại thích Kiều Nhã Nguyễn như vậy, vì trông cô rất có sức sống.

“Cứ cho là đúng thế thì sao? Em định tố cáo tôi chắc?” Phong Phong nói như thể chẳng hề sợ cô chút nào: “Giờ cả thành phố A này đều biết em là vợ chưa cưới của tôi rồi, thế này cũng chỉ xem là sống chung thôi, sao có thể gọi là cầm tù nhau được?”

“Sống chung em gái nhà anh!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói rồi lại đẩy anh ta ra: “Phong Ảnh đế, thỏa thuận ba tháng đúng không? Chúng ta ký, sau ba tháng tôi cầm tiền đi, anh không được phép làm phiền tôi nữa, thế nào?”

Phong Phong nhìn cô gái đang vỗ bàn nhìn mình, hai hàng lông mày thoáng nhíu lại: “Ba tháng bốn nghìn vạn, vậy nếu tôi cho em hết tài sản của tôi đổi lấy cả đời của em thì em thấy sao?”

“Không ký thì dẹp đi, chó ngoan không cản đường, tôi đi đây!” Kiều Nhã Nguyễn cười khẩy nói.

Phong Phong nhướng mày rồi đưa tay nắm lấy cổ tay của Kiều Nhã Nguyễn, hôn lên đôi môi anh đào của cô. Kiều Nhã Nguyễn lập tức giãy giụa, nhưng lại bị Phong Phong đẩy luôn lên trên bàn làm việc.

“Kính koong...”

Tiếng chuông cửa giải cứu Kiều Nhã Nguyễn. Phong Phong nghe thấy tiếng chuông mới chịu thả người ra nhưng lại thấp giọng nói: “Hôm nay tôi tha cho em, sau này cứ chửi bậy một câu thì tôi sẽ hôn em một lần!” Phong Phong nói xong định ra ngoài mở cửa.

“Biến thái!”

“Một lần...”

“Con bà nhà anh!”

“Hai lần...” Phong Phong sung sướng vừa đi vừa đếm.

Kiều Nhã Nguyễn cầm luôn cái ống đựng bút ném thẳng vào lưng anh ta.

Lưng của Phong Phong bị đập trúng, anh ta bỗng dừng lại, ngón tay đang đưa ra cũng từ từ thu lại. Anh ta quay lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang chống nạnh đứng sau lưng mình.

“Sao nào, muốn một cú home run* luôn đấy à?” Phong Phong nhướng mày, đôi mắt đào hoa mang theo ý tứ khác.

*Home run là 1 thuật ngữ bóng chày, chỉ cú đánh cực mạnh và cao khiến bóng bay ra khỏi cầu trường. Home run cũng đồng nghĩa với ăn điểm trực tiếp, và là cú bóng đẹp nhất mà cầu thủ bóng chày nào cũng mơ ước ghi được.

Kiều Nhã Nguyễn giật giật khóe miệng của mình. Cô từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cái gã này.

Phong Phong cười, rồi quay người đi xuống lầu, “Nhớ đấy, hai lần cộng với một cú home run.”

Kiều Nhã Nguyễn tức điên lên, thầm chửi anh ta một chập trong lòng.

***

Sau bữa tối, Thủy An Lạc ngồi dưới đất bò ra giường chép phạt Y đức.

Lúc này Sở Ninh Dực đang trông thằng con vẫn tỉnh như sáo của mình. Anh quay lại thì thấy Thủy An Lạc đã ngủ thiếp đi mất. Mới tám giờ hơn, cô chưa bao giờ ngủ sớm như vậy cả, có thể thấy đúng là cô không chống đỡ nổi nữa rồi.

Sở Ninh Dực bước tới bế cô lên giường. Anh cúi xuống nhìn đống đơn thuốc dày cộp mà cô đang tập chép, chữ của cô khá đẹp, nhưng về sau càng viết càng nguệch ngoạc.

Tiểu Bảo Bối phi ngựa chạy tới, tay nhỏ kéo kéo chân daddy, mắt chớp chớp như đang hỏi: Sao mami lại ngủ mất rồi ạ?

Thím Vu pha thuốc xong mang vào. Sở Ninh Dực nhận lấy, sau đó bế Tiểu Bảo Bối từ trong xe ra, dỗ tổ tông nhà mình uống thuốc. Cuối cùng anh bế con và cầm cả quyển Y đức của Thủy An Lạc vào phòng làm việc.

Thủy An Lạc ngủ một mạch tới sáng hôm sau, không hề biết chiếc điện thoại của mình bị Lão Phật Gia oanh tạc sắp nổ đến nơi, ngủ đến mức trời đất thay đổi cũng không biết luôn.

Thủy An Lạc tỉnh dậy thấy Tiểu Bảo Bối vẫn đang nằm ngủ trong nôi bên cạnh. Cô ngơ ngác ngồi dậy rồi với lấy điện thoại theo thói quen, thấy điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ và mấy chục tin nhắn, cô bỗng ngẩn cả ra.

Thủy An Lạc vội mở tin nhắn ra xem, hầu hết đều là:

[Thủy An Lạc, tổ sư mày]

[Thủy An Lạc, ai gia đây phải bán mày vào kỹ viện.]

[Thủy An Lạc, mày ngứa người rồi có đúng không?]

Thủy An Lạc ngơ ngác chẳng hiểu gì, chuyện gì xảy ra vậy?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 668: Một cơ hội (9)
Thủy An Lạc chẳng kịp đánh răng rửa mặt mà vội gọi lại luôn.

Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng ra nói gì thì người bên kia đã tức giận gào lên.

“Tiểu Lạc Tử, ai gia cho mày một cơ hội, giờ nói thì xem như là tự thú.”

Gần đây có nhiều người cho cô cơ hội ghê.

Thủy An Lạc thò tay gãi gãi cái đầu mình, một suy nghĩ lóe lên trong đầu, hình như hôm qua cô có một cuộc giao dịch gì đó với tên điên kia thì phải.

Thủy An Lạc bước xuống giường, “Chuyện đó à, đổi mày lấy chút lợi ích ấy mà!” Thủy An Lạc quyết định thẳng thắn luôn.

“Tiểu Lạc Tử, mày nói xem có phải mày bị ngớ ngẩn không? Bà đây không đáng tiền như thế cơ à? Sao mày không biết đường đổi chác nhiều thêm một chút hả?” Kiều Nhã Nguyễn tức giận mắng.

Bước chân của Thủy An Lạc khựng lại, cố gắng không cười phá lên mà chỉ cười xòa một tiếng: “Tất nhiên là mày đáng giá rồi. Mày nghĩ mà xem nhé, nếu giờ tao có thể dùng cách của anh ta để lấy lòng được Viện trưởng Kiều, thì tao với Sở Ninh Dực có thể tái hôn được rồi, mà hai đứa tao tái hôn được vậy tiền của Sở tổng chẳng phải sẽ là của mày sao?” Thủy An Lạc vừa bước vào nhà vệ sinh vừa dỗ cô.

“Nói cũng đúng.” Kiều Nhã Nguyễn hoàn toàn không hề cảm nhận được rằng bản thân đang bị Thủy An Lạc che mắt, cứ cho là người ta có thể kết hôn đi, nhưng như thế thì đâu có nghĩa là tiền của Sở tổng sẽ thành của cô đâu.

Thủy An Lạc cười ha hả, vất vả lắm mới dỗ được Lão Phật Gia, nhưng lúc cô còn chưa kịp kéo quần lên thì đã thấy Sở Ninh Dực đứng trước cửa cười như không cười nhìn mình.

“Á...” Thủy An Lạc giật mình ngồi thụp xuống: “Anh, anh đứng đấy từ lúc nào thế?”

Sở Ninh Dực từ từ bước tới, hai tay Thủy An Lạc siết thật chặt vạt áo của mình để che lại chỗ cần phải che.

Sở Ninh Dực đi đến gần Thủy An Lạc, hai tay của anh chống lên vách tường phía sau bồn cầu, cúi xuống nhìn cô gái vẫn còn đang ngồi trên bồn cầu kia.

Thủy An Lạc thầm kêu rên trong lòng, Lão Đại à, đến ngay cả dồn bồn cầu anh cũng phải thử một chút hay sao?

“Em tái hôn với anh, thì tiền của anh thành tiền của Kiều Nhã Nguyễn sao?” Sở Ninh Dực thong thả nói, giọng anh không lớn, không lạnh, chỉ nhàn nhạt.

Nhưng mà chính cái thanh âm nhàn nhạt đó lại khiến Thủy An Lạc cảm thấy lạnh toát cả sống lưng, quả nhiên là anh nghe thấy mất rồi.

Mắt Thủy An Lạc đảo quanh nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng vào anh.

Chuyện này phải giải thích thế nào đây?

“Thủy An Lạc, anh cho em một cơ hội!” Sở Ninh Dực cúi đầu kề sát sát vào trán cô, hai tay vẫn đè ở phía sau bồn cầu.

Lại một cơ hội nữa?

Hình như hai ngày nay cơ hội của cô hơi nhiều thì phải?

“Anh Sở, anh xem trong này nặng mùi như vậy, hay anh chờ em ra ngoài rồi nói được không?” Thủy An Lạc cười gượng, vấn đề ở chỗ không mặc quần thì cô không có cảm giác an toàn.

Nhất là khi bị dồn bồn cầu thế này nữa chứ...

Nhưng Sở Ninh Dực hoàn toàn không có ý định di chuyển, trái lại còn ngày càng áp sát vào Thủy An Lạc.

Hơi thở của anh phả vào mặt cô, Thủy An Lạc có muốn tránh cũng chẳng còn chỗ nào mà tránh cả.

“Không muốn?” Sở Ninh Dực hừ lạnh.

Thủy An Lạc càng lúng túng hơn, chốc lát sau cô bỗng lên tiếng: “À, ý của em là, chờ em với anh Sở tái hôn xong, anh Sở yêu em như thế, mà Kiều Nhã Nguyễn giúp đỡ em nhiều như vậy thì anh Sở nhất định sẽ báo đáp cô ấy, anh nói xem có đúng không?”

Thủy An Lạc cười chân chó*. Đừng nói là chân chó, giờ chỉ cần Sở Ninh Dực chịu rời khỏi đây thì kể cả có là chân dê cô cũng làm.

*Chân chó: Ninh nọt, xu nịnh.

“Yêu em?” Sở Ninh Dực nghiền ngẫm hai chữ này, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rồi buông cô ra, xoay người rời đi.

Sắc mặt Thủy An Lạc khẽ biến, anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh không yêu cô sao?

“Thủy An Lạc, để anh nhắc em một chuyện, giờ đã là tám giờ hai mươi mốt phút, em chỉ còn ba mươi chín phút nữa thôi đấy.” Lúc ra đến cửa, Sở Ninh Dực ngoảnh lại nhắc cô.

Nhưng đúng lúc anh ngoảnh lại thì…!!!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 669: Một cơ hội (10)
Lần này Thủy An Lạc dùng tốc độ nhanh nhất để kéo quần lên, mặt đỏ rần.

Sở Ninh Dực hơi nhếch mép một cái, tỏ ý đã trông thấy hết rồi.

Trong lòng Thủy An Lạc âm thầm phỉ nhổ Sở Ninh Dực, sau đó mới rửa mặt xong đi ra ngoài. Cô xác định là lại tới muộn rồi, đã thế quyển Y đức còn chưa chép xong, quả này nói sao với Viện trưởng Kiều đây?

Tiểu Bảo Bối đã tỉnh ngủ, biết mẹ sắp đi làm thì cái miệng lại bĩu ra.

Giờ Thủy An Lạc có chạy cũng không kịp nên cô cũng không vội nữa. Sau khi ăn sáng với Sở Ninh Dực xong, cô lên lầu lấy quyển đơn thuốc của mình xuống, sau đó mới theo Sở Ninh Dực đi làm.

Giờ cô cũng đã có thể tưởng tượng ra tấn bi kịch đang chờ mình hôm nay rồi.

Hình như hôm qua Sở Ninh Dực thức đêm hay sao ấy mà giờ dưới mắt anh hằn lên vết thâm quầng.

Thủy An Lạc thấy anh vẫn đang phê tài liệu, không nhịn được nói: “Anh thức đêm mà cũng không làm xong à?” Làm tổng giám đốc cũng đáng thương thật đấy, Sở tổng nhà cô hình như đã hai đêm không ngủ rồi thì phải.

Sở Ninh Dực ngẩng lên liếc cô một cái nhưng không lên tiếng, rồi lại cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.

Nhưng ánh mắt đó là có ý gì chứ?

Thủy An Lạc bĩu môi, không thèm hỏi nữa.

Chú Sở đưa Thủy An Lạc tới bệnh viện trước. Lúc cô nhảy vào bệnh viện đã thì đồng hồ đã chỉ gần mười giờ.

Thủy An Lạc nhận mệnh đi thay quần áo của mình rồi bò đi tìm Kiều Tuệ Hòa, sau đó đặt tập chép phạt Y đức của mình lên bàn bà: “Viện trưởng Kiều, cháu...”

“Tôi bảo cô chép phạt Y đức, chứ không phải bảo cô phải thức đêm chép phạt để rồi ngày hôm nay đi làm muộn thế này!” Kiều Tuệ Hòa trầm giọng lên tiếng.

Hả?

Thủy An Lạc ngẩng phắt lên nhìn bà. Tối qua cô còn chưa chép được bao nhiêu thì hình như khoảng bảy tám giờ gì đó đã thiếp đi mất rồi mà.

“Cháu không thức đêm ạ.” Thủy An Lạc nhỏ giọng lên tiếng, nhận lại quyển sổ Kiều Tuệ Hòa ném tới.

“Sau này làm việc phải phân cho rõ chuyện nào chính chuyện nào là phụ, ra ngoài đi!” Kiều Tuệ Hòa chán ghét nói.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu rồi ôm sổ đi ra ngoài. Lúc ra đến cửa cô mới mở cuốn vở chép phạt của mình ra xem, trong đó rõ ràng viết nhiều hơn cô viết rất nhiều, nhưng nét chữ thì lại rất giống chữ của cô.

Thủy An Lạc đi tới phòng làm việc của mình, đột nhiên nghĩ đến chuyện hình như Sở Ninh Dực cả đêm không ngủ. Vậy ra là anh chép cái này cho cô sao, thế nên anh cũng không hề nhắc tới chuyện có khả năng cô sẽ bị mắng, đó là vì anh biết cô sẽ không bị mắng hả. Thế nên lúc ở trên xe anh mới nhìn cô như vậy?

Thủy An Lạc đặt quyển sổ xuống, đang định gọi cho Sở Ninh Dực thì có người lên tiếng.

“Bác sĩ Thủy, Lương Khiêm cấp cứu, Viện trưởng Kiều gọi cô qua đó kìa!” Một y tá đứng ở cửa gọi Thủy An Lạc.

Lương Khiêm?

Là nhóc mập kia.

Thủy An Lạc chẳng kịp gọi điện nữa mà chạy thẳng ra ngoài luôn.

Lúc Thủy An Lạc thay quần áo xong vào phòng phẫu thuật thì ca mổ cũng đã bắt đầu. Kiều Tuệ Hòa thấy cô bước vào rồi mới nói, “Vỡ tim.”

Thủy An Lạc hơi run lên, lại thêm biến chứng rồi sao?

“Viện trưởng Kiều, hôm qua cháu có nghe thấy thằng bé bị ho khan, e là biến chứng dẫn đến viêm phổi rồi!” Thủy An Lạc khẽ lên tiếng.

Kiều Tuệ Hòa khẽ ngẩng đầu rồi quay sang nhìn Thủy An Lạc: “Chắc chắn?”

Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu một cái: “Chắc chắn ạ!”

Kiều Tuệ Hòa vừa tiến hành phẫu thuật vừa nói: “Chú ý tình trạng phổi của bệnh nhân.”

Thủy An Lạc đứng bên cạnh Kiều Tuệ Hòa, chú ý đến từng thao tác của bà, thầm ghi lại trong lòng.

Cuộc phẫu thuật khéo dài đến tận ba giờ chiều mới kết thúc. Kiều Tuệ Hòa xét cho cùng vẫn là người đã có tuổi, thế nên suýt nữa không chịu nổi nữa mà ngã quỵ.

Thủy An Lạc đưa tay ra đỡ lấy Kiều Tuệ Hòa suýt chút nữa thì ngã xuống. Lúc ra ngoài cô mở miệng xin: “Viện trưởng Kiều, cháu có thể lấy đoạn video của cuộc phẫu thuật lần này không ạ?”
 
Top