Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 680: Tai tiếng Sở gia (7)
Phong Phong giơ tay ra bắt lấy, anh ta đã quen với kiểu bạo lực này của cô rồi.

“Tôi chỉ nhắc nhở các em thôi mà.” Phong Phong thản nhiên nói.

Kiều Nhã Nguyễn lại lườm anh ta một cái rồi mới hỏi Thủy An Lạc, “Giờ mày đang ở đâu?”

“Bệnh viện, chuyện của nhóc mập kia vừa mới khởi sắc, Viện trưởng Kiều cũng vừa mới chấp nhận tao thì lại xảy ra chuyện này.” Thủy An Lạc nói rồi kéo trang tin tức kia xuống, cuối cùng đành tắt hẳn đi, xem nữa chắc cô điên mất.

Kiều Nhã Nguyễn cũng thấy sốt ruột, quan trọng là cô không ngờ đàn anh lại là người như vậy.

“Thế Viện trưởng Kiều vẫn ổn chứ?” Kiều Nhã Nguyễn không yên tâm hỏi.

“Vừa mới qua cơn nguy hiểm xong. Tao nghĩ chuyện lần này chắc chắn là một đả kích rất lớn với bà.” Thủy An Lạc đứng dậy nhìn ra ngoài, tầm nhìn của chỗ này rất tốt, hầu như có thể nhìn được hết cả cổng bệnh viện.

“Nhưng tao nghĩ Sở gia ai cũng tài giỏi như thế, sao lại có...” Kiều Nhã Nguyễn không nói hết câu.

Thủy An Lạc tựa đầu vào cửa sổ, cô cũng không biết tại sao lại có một quá khứ như vậy nữa.

Mẹ chồng không chỉ nói một lần rằng Sở gia có quá khứ của Sở gia, nhưng cô không ngờ, quá khứ này không phải lẳng lặng lộ ra mà lại bị người ta vạch tung ra như vậy.

Thủy An Lạc hơi ngẩng lên nhìn thấy Mặc Lộ Túc đang xuống xe ở cổng viện, cô vội nói: “Tao có chuyện dập máy trước đã nhé.” Nói xong cô xông ra ngoài.

Kiều Nhã Nguyễn nghe tiếng điện thoại tắt, quay qua nhìn Phong Phong, “Chuyện này của Sở gia anh cũng biết à?”

“Em thật sự cho rằng trên đời này có chuyện gì mà không ai biết sao? Trong giới thượng lưu của thành phố A này có ai mà không biết, chẳng qua Sở Mặc Bạch ra tay quá ác nên không ai dám nhắc đến thôi. Thật không ngờ qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn bị Mặc Lộ Túc lôi ra, đó lại là người duy nhất mà Sở gia sẽ không động đến.”

Vì cảm thấy hổ thẹn với Sở An Tâm cho nên mới phóng túng Mặc Lộ Túc như vậy.

“Đó chẳng phải là anh em của anh sao? Anh cứ mặc kệ như thế à?” Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói.

“Tôi chướng mắt Mặc Lộ Túc từ lâu rồi. Lần này anh ta dám chạm tới giới hạn của Sở Đại, cứ chờ đấy bị xử lý đi, sao tôi phải quan tâm chứ?” Phong Phong nghiến răng nghiến lợi nói, đã thế anh ta còn nhìn Kiều Nhã Nguyễn bằng một ánh mắt sâu xa khác.

Kiều Nhã Nguyễn cũng chẳng thèm để tâm tới ánh mắt ấy của anh ta.

“Tôi phải trở về.” Kiều Nhã Nguyễn trầm giọng nói. Cô không thể để Thủy An Lạc một mình vào lúc này được.

Phong Phong lạnh lùng nhìn cô: “Em tưởng em là mẹ Thủy An Lạc thật đấy à? Có chút chuyện vớ vẩn thế thôi mà em cũng phải xuất hiện sao? Cái bệnh thánh mẫu này của em nặng quá rồi đấy?”

“Dừng xe, tôi muốn xuống.” Nói rồi cô đưa tay ra muốn mở cửa.

Phong Phong nắm chặt lấy cánh tay cô, rồi chốt cửa lại, “Kiều Nhã Nguyễn, cứ lần nào tôi bảo em thánh mẫu là em lại rồ lên, có bệnh mà còn không cho người khác nói nữa à?”

“Tôi có bệnh thì có liên quan gì tới anh hả?” Kiều Nhã Nguyễn rõ ràng là đã bị chọc điên, cô cố gắng vùng vẫy tránh khỏi sự kìm kẹp của anh ta.

Mà có vẻ như Phong Phong cũng bị sự giằng co này của cô chọc tức. Anh ta gắt lên: “Rốt cuộc em coi cô ấy là gì hả? Chẳng lẽ chỉ là một con nhỏ yếu đuối cần được bảo vệ thôi sao?”

Phong Phong hét lên xong, cả xe bỗng trở nên im phăng phắc.

Ngoại trừ tiếng vọng của anh ta ra.

Một con nhỏ yếu đuối cần được bảo vệ.

Trong đầu Phong Phong bỗng vụt lên một hình ảnh.

Bảy năm trước, chẳng phải cô cũng chỉ là một cô bé yếu đuối đấy sao, hơn nữa Kỳ Nhu lại chính là người đã bảo vệ cô.

Thế nên, mỗi khi Thủy An Lạc bị tổn thương, cô luôn coi Thủy An Lạc như mình năm ấy, còn mình thì lại trở thành Kỳ Nhu khi xưa.

Bệnh, đây chính là bệnh!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 681: Tai tiếng Sở gia (8)

Thân thể Kiều Nhã Nguyễn run rẩy kịch liệt, ngay cả sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

Phong Phong giữ lấy vai cô trầm giọng gọi, “Kiều Nhã Nguyễn?” Nhưng Kiều Nhã Nguyễn như chịu phải một cú sốc lớn, đột nhiên nghiêng đầu cắn lên cổ tay anh ta.

Phong Phong hít sâu một hơi, nhưng lại không hề rút tay ra.

Mùi máu tươi từ từ xộc tới, ánh mắt Kiều Nhã Nguyễn dần trở nên rã rời, sức lực ở miệng cũng bớt đi mấy phần, cuối cùng cô nhả cổ tay đã in hằn vết cắn rớm máu của anh ta ra, ngẩng đầu đờ đẫn nhìn người đối diện, ngay sau đó thì ngã xuống bất tỉnh trong lòng Phong Phong.

Phong Phong nhìn cô gái đã ngã vào trong lòng mình. Trợ lý cũng quay lại bất an nói: “Đến bệnh viện nhé?”

“Không cần, quay lại khách sạn đi.”

Cô ấy vì chuyện đó mà biến thành như vậy, anh ta hẳn nên cảm thấy thỏa mãn mới đúng?

Nhưng vì sao khi trông thấy cô ấy như vậy lại chỉ có cảm giác đau lòng?

Kiều Nhã Nguyễn, suy cho cùng tôi vẫn sa vào em sao?

***

Ánh sáng mặt trời ban trưa rọi xuống người mang theo cảm giác ấm áp.

Mặc Lộ Túc đến trước cửa bệnh viện, còn chưa kịp bước vào đã bị Thủy An Lạc kéo ra ngoài.

Trên đường, dòng người qua lại tấp nập. Họ cũng sẽ không vì một tin tức mà thay đổi nề nếp làm việc của mình mà chỉ coi tin tức kia như một câu chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu mà thôi.

Thủy An Lạc kéo Mặc Lộ Túc đến bên lề đường, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Anh còn tới đây làm gì? Nghĩ Viện trưởng còn chưa bị anh làm cho tức chết nên quay cho thêm một dao nữa à?” Có lẽ vì vô cùng thất vọng cho nên giọng nói của cô có hơi lạnh lùng.

Hai tay Mặc Lộ Túc siết chặt, anh vội vàng tới bệnh viện chỉ là để tìm cô, nói cho cô biết, chuyện tin tức đó không phải do anh làm.

Nhưng lời chất vấn đột ngột của Thủy An Lạc lại khiến anh muốn bật cười.

“Đàn anh, đây đều là những chuyện anh muốn sao? Người đang nằm trong kia là bà ngoại của anh, sinh mệnh của anh là nhờ có bà ấy mới có thể tồn tại. Tập đoàn Sở Thị, Sở Ninh Dực là anh họ anh, hai người chảy chung một dòng máu đấy.” Thủy An Lạc thấp giọng nói đầy vẻ thất vọng.

“Hừ...” Mọi tâm tư muốn giải thích đều bị đè xuống, “Bà ngoại?” Mặc Lộ Túc cười nhạt, “Cả đời này nỗi sỉ nhục lớn nhất của anh chính là làm cháu ngoại của nhà họ Sở. Đừng nói với anh về quan hệ máu mủ gì đó, em chẳng qua cũng chỉ quan tâm đến Sở Ninh Dực mà thôi.”

Mặc Lộ Túc nói xong, hai tay bắt lấy bờ vai của Thủy An Lạc: “Tại sao lại là anh ta? Anh quen em trước anh ta, anh đối xử với em tốt hơn anh ta cơ mà!” Lúc hỏi câu này, giọng điệu của Mặc Lộ Túc đã trở nên điên cuồng.

Bả vai Thủy An Lạc bị anh ta túm phát đau nhưng cô không mở miệng kêu thành tiếng mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh nói: “Bởi vì anh ấy chưa từng nghĩ đến chuyện hại ai cả.”

Giọng nói của cô từ tốn, từng chữ từng chữ rành rọt truyền vào tai Mặc Lộ Túc.

“Ha ha ha...” Mặc Lộ Túc đột nhiên bật cười, hai tay từ từ thả vai cô ra, “Không hại ai, ha ha... anh ta không hại ai?” Mặc Lộ Túc nhếch miệng cười, bước hai bước đột nhiên quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc: “Nếu như em đã nghĩ chuyện này là do anh làm, vậy thì chính là anh làm. Từ nay trở đi, thành phố A này, có anh thì không có Sở Ninh Dực, có Sở Ninh Dực thì sẽ không có anh. Chuyện này, anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng, để cho em thấy Sở gia đến cùng là hạng người gì.”

Mặc Lộ Túc nói xong liền quay người nhanh chóng bỏ đi.

Một mình Thủy An Lạc đứng trong gió thu, nhìn Mặc Lộ Túc lên xe, nhìn chiếc xe của anh dứt khoát phóng mất.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 682: Tai tiếng Sở gia (9)
Em đã nghĩ chuyện này là anh làm, vậy chính là anh làm.

Câu này có ý gì?

Bàn tay duỗi bên người Thủy An Lạc hơi siết chặt, tâm trạng vốn bất an giờ lại càng phức tạp hơn.

Thủy An Lạc cứ nghĩ mãi, một trận gió thu thổi qua, tựa xuyên thấu qua quần áo phả vào lưng cô, lạnh đến thấu xương.

Cô thất thần quay trở lại bệnh viện, được y tá báo cho biết, nhóc mập đang tìm cô.

Thủy An Lạc cố gắng khiến vẻ mặt của mình trông khá hơn một chút, sau đó mới tiến vào phòng bệnh của cậu nhóc kia.

“Sao thế, nhớ chị rồi à?” Thủy An Lạc mở miệng cười nói.

Nhóc mập kiêu ngạo hừ một tiếng, có chút hả hê nói: “Bà cô xấu xa, bọn họ ai cũng nói cô đẩy ngã một bà già hả, cô tiêu rồi.”

Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật, thật muốn đập cho thằng mập này một phát ghê.

“Hôm nay đã uống thuốc chưa? Chị đây hôm nay rất bận, em phải học cách khống chế tính khí của mình đi, còn phải uống thuốc đúng giờ nữa, biết chưa?” Thủy An Lạc vừa điều chỉnh lại tốc độ truyền dịch cho cậu nhóc, vừa mở miệng nói.

“Vì đẩy ngã bà cụ kia nên cô phải đền tiền hả?” Nhóc mập nói với vẻ vui sướng.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn thằng nhóc, trông thế thôi chứ cũng không khiến người ta chán ghét cho lắm, “Đúng rồi, phải đền tiền, cho nên chị phải đi làm đây.”

Quả nhiên, thế giới của trẻ con vẫn tốt hơn nhiều.

Thủy An Lạc ở với cu cậu một lát rồi đi. Cô phải nhanh chóng đến thăm Kiều Tuệ Hòa.

Có điều lúc cô vừa đến phòng bệnh của Kiều Tuệ Hòa thì đúng lúc Hà Tiêu Nhiên lại bước ra.

“Cô tới đúng lúc lắm, bà đang muốn gặp cô đấy, vào đi.” Hà Tiêu Nhiên thấp giọng nói.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu, đẩy cửa bước vào. Sở Mặc Bạch không có ở đây, chắc cũng bởi vì chuyện kia nên đã đi rồi.

“Viện trưởng Kiều.” Thủy An Lạc thấp giọng gọi, “Cháu vừa qua thăm Lương Khiêm, hôm nay tâm trạng cậu bé rất tốt.”

Kiều Tuệ Hòa gật đầu, chỉ chiếc ghế bên cạnh giường bảo cô ngồi xuống.

Thủy An Lạc nghe lời bước qua.

“Giờ cô đã hiểu những gì tôi nói với cô chưa? Sở gia không hào nhoáng như cô tưởng đâu, bởi vì lúc nào nó cũng thể rơi vào cảnh hai bàn tay trắng.” Kiều Tuệ Hòa khàn giọng nói.

Thủy An Lạc vươn tay với lấy chiếc cốc trên bàn, thử độ ấm rồi mới đưa cho Kiều Tuệ Hòa, “Cháu tin Sở Ninh Dực sẽ giải quyết được.”

“Ha ha, chuyện mà ba nó cũng không dám công khai, nó sẽ giải quyết thế nào?” Kiều Tuệ Hòa cầm lấy cốc nước, khẽ cười thành tiếng.

“Cháu tin anh ấy.” Thủy An Lạc nghiêm túc mở miệng nói.

“Tin? Một người đàn ông từng vứt bỏ chính mình?” Kiều Tuệ Hòa cười nhạt.

Thủy An Lạc cúi đầu, hai tay đan vào nhau tựa như đang suy nghĩ đến những gì Kiều Tuệ Hòa nói, “Khi tin cháu không phải là con ruột của ba cháu được tung ra, mọi thứ sụp đổ trong chốc lát, lại cộng thêm việc bị ông ấy vứt bỏ, đúng là họa vô đơn chí, cho nên cháu hiểu cảm giác đó như thế nào. Giờ Viễn Tường vừa mới vào guồng, theo như lời bọn họ nói thì cháu vẫn là tiểu thư nhà họ Thủy như trước. Nhưng Sở gia lại xảy ra vụ bê bối này, chẳng lẽ giờ cháu lựa chọn vứt bỏ Sở Ninh Dực mới là cách làm chính xác sao?” Thủy An Lạc từ tốn nói, hai bàn tay không đan vào nhau nữa. Cô ngẩng lên nhìn Kiều Tuệ Hòa.

Kiều Tuệ Hòa tựa lên gối đầu nhìn cô chăm chú, chờ câu tiếp theo của cô.

“Chính vì cháu hiểu được cảm giác đó, nên sao cháu có thể để anh ấy nếm chịu cảm giác ấy được.” Thủy An Lạc hơi nhếch miệng, nghiêm túc nói.

Kiều Tuệ Hòa có thể nhìn ra được sự nghiêm túc của cô, cho nên cũng tin mỗi câu nói của cô đều là sự thật.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 683: Tai tiếng Sở gia (10)
Bà nghĩ, bà đã hiểu tại sao cháu trai mình lại thích cô gái này rồi.

Chờ Kiều Tuệ Hòa ngủ rồi, Thủy An Lạc mới đi.

Sau khi bước ra ngoài cô liền gọi một cuộc điện thoại.

“Chú Lưu, là cháu đây.” Thủy An Lạc thấp giọng nói, “Giờ còn bao nhiêu người của Sở thị ở Viễn Tường ạ?” Thủy An Lạc vừa đi vừa hỏi.

“Còn mười bảy người.” Chú Lưu cũng biết chuyện của Sở Thị, cho nên giọng nói khá trầm thấp.

“Bảo bọn họ quay về đi, có điều thời gian này chắc chú sẽ phải vất vả hơn đấy.” Những người mà Sở Ninh Dực cử tới đây giúp cô đều là những thành phần tinh anh của Sở Thị, cũng chính là những người mà lúc này Sở Thị đang cần nhất.

“Ừ, chú cũng đang nghĩ vậy, lần này Sở Thị xảy ra chuyện lớn như vậy, Viễn Tường về tình về lý đều không thể bỏ mặc được.” Chú Lưu thấp giọng nói: “Chú sẽ điều bọn họ về hết, còn về chuyện những doanh nghiệp điện tử hủy hợp đồng với Sở Thị, bên phía chúng ta sẽ tận lực bù đắp.”

“Cháu cảm ơn chú.” Thủy An Lạc khản giọng nói.

Cô nói thêm mấy câu nữa với chú Lưu rồi cúp máy, cô cũng chỉ có thể giúp anh được như vậy nữa thôi.

Đúng sáu giờ, chú Sở đến bệnh viện đón cô về.

Thủy An Lạc lên xe nhưng không thấy Sở Ninh Dực, không kìm được mở miệng hỏi: “Anh ấy lại tăng ca ạ?”

Chú Sở gật đầu: “Vẫn còn đang họp.”

Thủy An Lạc tựa vào lưng ghế, đúng vào lúc chú Sở bắt đầu lái xe đi, cô lại bỗng hỏi: “Vẫn không khống chế được ạ?”

Chú Sở bất đắc dĩ cười.

Thủy An Lạc không hỏi tiếp nữa, chỉ nhìn ra bầu trời bên ngoài kia.

Sau khi xuống xe, cô bảo chú Sở theo mình lên nhà, một lúc nữa cô còn muốn đi ra ngoài, cần chú ấy đưa mình đi.

Thủy An Lạc bước vào nhà, không để ý đến cánh tay nhiệt tình của con trai mà đi thẳng vào bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, nhanh chóng nấu cơm.

Thím Vu và chú Sở nhìn nhau, không hiểu sao chuyện lớn đến thế này rồi mà Thủy An Lạc còn có tâm trạng để nấu cơm?

Thủy An Lạc mất hơn nửa tiếng đồng hồ để làm bốn món mặn một món canh, cẩn thận cho vào hộp, sau đó bế Tiểu Bảo Bối vẫn mải miết lượn quanh người cô lên.

“Chú Sở, chúng ta đến công ty, chắc chắn là anh ấy lại không định ăn cơm đâu.” Thủy An Lạc cười nói.

Thím Vu và chú Sở lại nhìn nhau, cuối cùng cả hai đều bật cười, lúc này dù cho có than vãn thì cũng có ích gì đâu, còn không bằng làm chuyện gì đó thực tế hơn.

Thủy An Lạc trước khi đi còn xách theo cả xe tập đi của con trai, đạo cụ này rất quan trọng.

Chú Sở thở dài một tiếng, đưa hai mẹ con đến công ty.

Thủy An Lạc đã nghĩ rồi, nhà ai chẳng có chút bê bối, dù cho có bị tuồn ra thì cũng có làm sao?

Như vậy cũng tốt, vừa hay có thể cho bọn họ nhìn rõ một số người.

Thủy An Lạc ôm con trai rồi lấy di động nhắn tin cho Phong Phong. Anh ta là Ảnh đế, sức ảnh hưởng trên mạng khác với người bình thường như bọn họ.

Cho nên cô định nhờ Phong Phong dùng sức ảnh hưởng của mình để đánh lạc hướng truyền thông vào lúc này.

Có điều điểm này Sở Ninh Dực tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, người ta chỉ muốn giải quyết bằng thực lực. Cô không thông minh như vậy, cô thích những cách đơn giản.

Lúc Phong Phong nhận được tin nhắn của Thủy An Lạc, Kiều Nhã Nguyễn đã tỉnh lại từ lâu, có điều vẫn chẳng thèm để ý đến anh ta.

Phong Phong xem xong tin nhắn, khóe miệng hơi nhếch lên, “Girl mưu mô log in rồi này.” Phong Phong nói xong, đứng dậy ném di động cho Kiều Nhã Nguyễn vẫn đang ngồi trên sofa lướt web, sau đó bước qua bàn làm việc mở laptop lên.

[Tên điên kia, dùng weibo của anh post câu này đi: Trong những bệnh di truyền được phát hiện ra đến thời điểm hiện tại, không có bệnh nào có tên là “Đánh bạc” cả.]

Kiều Nhã Nguyễn đọc xong tin nhắn này, vừa thấy vui lại vừa thấy mất mát.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 684: Tai tiếng Sở gia (11)
Có lẽ là bởi vì, Thủy An Lạc căn bản không cần đến sự bảo vệ của cô nên cô mới thấy mất mát như vậy.

Phong Phong post bài lên weibo xong, thấy Kiều Nhã Nguyễn vẫn đờ ra đó, nhưng anh không đứng dậy.

Nhất thời cô ấy bỗng không còn ai để bảo vệ, chắc thấy hụt hẫng lắm.

Nhưng đây chính là điều mà anh muốn. Cô không phải là Kỳ Nhu, mà Thủy An Lạc cũng không phải Kiều Nhã Nguyễn năm đó. Nếu cô ấy không thoát ra được thì bệnh chỉ ngày một nặng thêm mà thôi.

Kiều Nhã Nguyễn đặt di động của anh xuống, sau đó đứng dậy định ra ngoài.

Phong Phong nhổm người dậy. Kiều Nhã Nguyễn trầm giọng mở miệng nói: “Đừng đi theo tôi!”

Phong Phong hơi sững lại một chút, nghĩ trên người cô không có tiền cũng không có hộ chiếu, chạy cũng chẳng thoát, hơn nữa giờ cô đang cần thời gian để suy nghĩ, anh cho cô là được.

Mùa thu ở Mỹ lạnh hơn ở trong nước nhiều, Kiều Nhã Nguyễn chỉ mặc một chiếc áo len đơn giản cho nên khi gặp phải gió lạnh cô không kìm được mà xoa xoa cánh tay của mình, lang thang trên đất nước xa lạ này.

Có lẽ cô thực sự nên từ bỏ việc bảo vệ Thủy An Lạc đi thôi, giờ cô ấy đã có người cần phải bảo vệ, cũng đã có người che chở cho cô ấy rồi.

Nhưng tại sao khi nghĩ vậy, trong lòng cô lại thấy trống rỗng thế này?

“Đoàng đoàng...” Tiếng súng đột nhiên vang lên, Kiều Nhã Nguyễn bị giật mình, còn chưa quay đầu lại đã cảm thấy một cơn gió vút qua mặt mình, người kia đã nhanh chóng khống chế cô.

Kiều Nhã Nguyễn theo phản xạ có điều kiện hạ thấp eo xuống, cái chân thon dài đá về sau qua vai mình đá thẳng vào đầu gã kia. Nhưng kẻ đó cũng không phải dạng vừa, cú đá này của Kiều Nhã Nguyễn dùng hết sức lực, tên kia mới chỉ run lên một cái. Gã muốn tóm Kiều Nhã Nguyễn lại một lần nữa, bắt làm con tin.

Thân thể Kiều Nhã Nguyễn trượt về phía sau một chút, trong lòng không kìm được chửi một tiếng. Cô chỉ đi ra giải sầu thôi mà, đây là cái chỗ khỉ gió nào mà còn để cô gặp cả cảnh đấu súng thế này.

Kiều Nhã Nguyễn lùi lại mới nhìn rõ dáng vẻ của kẻ kia. Gã cao lớn thô kệch râu ria xồm xoàm, thực sự không phù hợp với thẩm mỹ của cô.

Đúng vào lúc gã kia đang chĩa súng định bắn cô, một bóng người mặc quân phục màu xanh đột nhiên xuất hiện đẩy cô sang một bên, mà người theo sau anh ta cũng đã nổ súng về phía gã kia.

Đầu của Kiều Nhã Nguyễn được người nọ dùng bàn tay ấm áp dày rộng bảo vệ, cho nên khi ngã xuống cô cũng không bị thương. Dưới ánh trăng, cô có thể thấy được hàng mày kiếm và đôi mắt sâu của người đàn ông này, cánh môi mỏng như cánh ve, “đẹp trai” không đủ để miêu tả người này.

“Trung đội, đã giải quyết xong.” Người phía sau mở miệng nói.

Người được gọi là Trung đội đỡ Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy, hơi nhếch miệng, “Cô nhóc, thân thủ tốt đấy.”

Kiều Nhã Nguyễn nhìn quân hàm Trung tá sáng loáng trên vai anh ta, là một quân nhân của Trung Quốc.

Có điều Kiều Nhã Nguyễn chưa kịp mở miệng đã bị người khác kéo vào trong lòng.

“Kiều Nhã Nguyễn, cô muốn chết đấy hả, tản bộ mà cũng lang thang đến tận khu dân nghèo được.” Phong Phong gầm lên.

Kiều Nhã Nguyễn bị quát điếc cả màng nhĩ, lướt qua bả vai cao lớn của Phong Phong, chỉ nhìn thấy bóng lưng đang rời đi của người đàn ông kia.

“Nhìn cái gì đấy?” Phong Ảnh đế một lần nữa bị bơ, không kìm được nhìn theo ánh mắt cô. Lực lượng Duy trì Hòa bình của Trung Quốc? Tại sao họ lại ở đây?

“Ai mà biết đây là khu dân nghèo chứ, anh giàu như thế tự nhiên lại ở khách sạn ở gần khu dân nghèo làm gì?” Kiều Nhã Nguyễn đẩy thẳng tay anh ta ra, sau đó xoay người bước đi.

Phong Phong đuổi theo, trầm giọng nói, “Sau này đừng đi ra ngoài một mình nữa, thấy đám Duy Hòa đó thì chạy đi.”

“Duy Hòa? Đó chính là quân đội Duy Hòa*?” Kiều Nhã Nguyễn mở miệng hỏi, quay đầu lại nhìn về phía bóng người đã sớm biến mất kia.

* Quân đội Duy Hòa: Quân đội duy trì hòa bình.

“Cũng đâu liên quan gì đến em đâu, mau về thôi.” Phong Phong ôm cô quay về khách sạn.

Kiều Nhã Nguyễn thu hồi tầm mắt của mình, đúng vậy, chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô cả, không phải sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 685: Tai tiếng Sở gia (12)
Thủy An Lạc đến phòng làm việc của Sở Ninh Dực, toàn bộ công ty đều đang tăng ca, Sở Ninh Dực không có ở đây. Chú Sở nói anh đã họp với những cán bộ cao cấp của công ty cả một ngày rồi.

Thủy An Lạc đặt hộp cơm xuống, sau đó ôm Tiểu Bảo Bối và chiếc xe tập đi của cậu nhóc chậm rãi đi đến bên ngoài phòng họp, cẩn thận mở cửa ra, đặt Tiểu Bảo Bối vào trong xe tập đi, sau đó đẩy cậu nhóc vào trong, đóng cửa lại.

Thủy An Lạc mỉm cười, sau đó xoay người đi về phía văn phòng của Sở Ninh Dực. Nếu cô gõ cửa nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng Tiểu Bảo Bối thì khác.

Tiểu Bảo Bối bị mẹ đẩy vào, cái đầu nhỏ xíu quay lại nhìn, có chút ngơ ngác.

Mẹ đâu rồi?

Mà trong nháy mắt cánh cửa phòng họp được mở ra, toàn bộ mọi người đều sững lại, không thấy người đâu mà chỉ nghe thấy tiếng trẻ con bi bô nói.

Sở Ninh Dực vốn đang nhíu mày nghe cấp dưới báo cáo, tai lại nghe thấy tiếng ê a của Tiểu Bảo Bối, anh liền ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy bé con đang đứng ở cửa.

Tiểu Bảo Bối như cảm nhận được ánh mắt của ba mình, cái đầu nhỏ xíu đang nhìn cánh cửa quay lại, nhìn thấy ba một cái liền cất tiếng gọi: “Bạ bạ~”

Tiểu Bảo Bối vừa gọi vừa cưỡi ngựa yêu của mình phi tới.

Vốn bình thường đã đáng yêu rồi, hôm nay còn được ăn bận rất bảnh chọe, cặp chân ngắn cũn cứ nhảy nhót như vậy khiến cho không khí của phòng họp thả lỏng không ít.

Sở Ninh Dực đứng dậy, không đợi Tiểu Bảo Bối đến gần đã nhanh chóng bước qua bế cậu nhóc từ trong xe tập đi lên.

Thằng bé tới đây, cũng có nghĩa là Thủy An Lạc đưa thằng bé đến.

“Bạ bạ~ bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối được daddy nhà mình bế lên, cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ ba mình, thân thiết gọi mãi.

Tâm trạng u ám cả ngày trời của Sở Ninh Dực cuối cùng cũng tốt hơn vài phần.

“Nghỉ một tiếng, mọi người đi ăn cơm đi.”

“Tống giám đốc, cổ phiếu đang tăng trở lại.” Đúng vào lúc Sở Ninh Dực định ra ngoài, trợ lý riêng của anh đột nhiên lên tiếng.

Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bắt đầu kiểm tra lại số liệu trong laptop của mình.

Cố Thanh Trần cũng nhìn vào máy tính của mình, nhưng không phải cô nhìn số liệu mà là xem tình hình dư luận hiện giờ.

“Nửa tiếng trước, Phong Phong đã post một bài viết, mọi người thử đọc xem.” Cố Thanh Trần nói, tất cả mọi người đều bắt đầu mở trang web ra.

[Trong những bệnh di truyền được phát hiện ra đến thời điểm hiện tại, không có bệnh nào có tên là “Đánh bạc” cả.]

Một bài viết, ở nơi khác có lẽ không có tác dụng gì lớn, nhưng ở thành phố A lại đủ để xoay chuyển hoàn cảnh xấu trước mắt của Sở Thị.

Trên đời này không có căn bệnh di truyền nào tên là “Đánh bạc” hết, con của người mê đánh bác không nhất định là dân cờ bạc.

Sở Ninh Dực vươn tay với lấy điện thoại trên bàn, gọi cho Phong Phong.

Phong Phong khẽ cười: “Bài post đầu tiên của tôi ủng hộ cậu cũng không có tác dụng mấy, đây là công lao của bà xã cậu.”

Lúc chuyện vừa mới xảy ra, anh đã post bài ủng hộ Sở Thị. Lúc đó bài post của anh cũng nhận rất nhiều gạch đá, có điều anh cũng không để ý. Nhưng anh không ý thức được rằng, dùng weibo của anh giải thích lại có tác dụng hơn việc ủng hộ kia.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cậu con trai đang cười tủm tỉm nghịch ngón tay, trái tim lại cảm thấy mềm nhũn.

“Tuổi trẻ đúng là tốt thật, tiếp xúc nhiều với internet hơn chúng ta, đầu óc cũng nhanh nhạy hơn nhiều.” Một vị quản lý cao cấp mở miệng cười ha hả nói. Công ty bọn họ đã giải thích trên mạng bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn bị chửi rủa, vậy mà chỉ cần một câu của Thủy An Lạc đã đủ để giải quyết hầu hết vấn đề.

Cố Thanh Trần hơi cúi đầu, tuy không muốn nhưng lần này cô phải công nhận rằng Thủy An Lạc đã làm rất tốt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 686: Tai tiếng Sở gia (13)
“Mọi người nghỉ một chút đi, lát còn phải bàn xem tiếp theo nên giải quyết vấn đề thế nào. Tôi nghĩ nếu đã có người muốn đối địch với Sở Thị thì mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, sau đó ôm Tiểu Bảo Bối rời khỏi phòng họp.

“A...” Tiểu Bảo Bối đột nhiên nổi giận, vươn tay đánh lên vai ba mình một cái, ba lại quên ngựa yêu của con rồi kìa.

Sở Ninh Dực nhíu mày. Mọi người trong phòng họp nhìn trời nhìn đất, tuyệt không dám nhìn tổng giám đốc. Tiểu Thái tử thật là uy vũ, chắc đây là người đầu tiên dám đánh tổng giám đốc của bọn họ như vậy.

Sở Ninh Dực quăng một ánh mắt tới khiến tất cả liền nhanh chóng lầm lũi bước ra. Anh cúi người xách ngựa yêu của cậu nhóc lên, sau đó ôm cu cậu đi ra ngoài.

Cố gắng đưa mắt thương lượng với con trai mình: Để cho ba chút mặt mũi chứ?

Tiểu Bảo Bối kiêu ngạo nghịch ngón tay: Không thích!

Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối trở lại phòng làm việc. Thủy An Lạc bày thức ăn ra xong, vừa quay người lại đã bị Sở Ninh Dực vòng một tay ôm lấy, hôn lên đôi môi anh đào của cô.

“Ưm...” Thủy An Lạc hơi giật mình, cặp mắt to chớp chớp nhìn người đàn ông đang gần trong gang tấc, Tiểu Bảo Bối còn ở đây đấy!

Vì cảm động quá nên Sở Ninh Dực mới không kìm lòng được tiến tới hôn cô.

Tiểu Bảo Bối được ba mình bế, cặp mắt to chớp chớp, sau đó ôm lấy đầu ba mình hôn bẹp một cái.

Thủy An Lạc phì một tiếng bật cười, phá vỡ nụ hôn này.

Trán của Sở Ninh Dực tựa lên trán cô, “Ngốc ạ.” May mà cô ấy không tỏ ra bi quan với anh, nếu không anh không biết mình có thể kiềm chế được tính khí nóng nảy của mình không nữa.

Thủy An Lạc cười tít mắt nhìn anh, vẫn chưa biết bài post kia có tác dụng gì hay không, cô kéo anh qua: “Nào, em tự mình xuống bếp đó, mau ăn cơm đi, vừa mới hâm nóng lại xong.”

“Lại tiệc cay à?” Sở Ninh Dực nhướng mày, ôm Tiểu Bảo Bối ngồi xuống sofa.

Thủy An Lạc trừng anh một cái, tên này tuyệt đối là cố ý, không phải chỉ có mỗi lần đó thôi sao? Có cần phải nói mãi thế không?

Sở Ninh Dực đón lấy đôi đũa cô đưa tới, nhìn cô ngồi xuống mặt đất, nhịn không được mà nhíu mày: “Đứng dậy đi.” Công ty không giống ở nhà, dưới đất không trải đệm.

“Thôi không thích, sofa khó chịu lắm.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, như thế này có thể vừa dựa vào chân anh vừa ngồi ăn, vừa thoải mái lại tiện.

“Đứng dậy để anh lấy đệm lót cho em đã.” Sở Ninh Dực bất đắc dĩ mở miệng.

“Được.” Thủy An Lạc cười nói, lập tức đứng dậy, nhìn Sở Ninh Dực lấy cái đệm đặt xuống đất, sau đó mới ngồi xuống.

“Này, Sở Ninh Dực, em kể cho anh nghe một truyện cười nhé.” Thủy An Lạc tủm tỉm nói.

“Em coi chồng em là loại người gì thế hả? Anh đâu có yếu ớt như vậy.” Sở Ninh Dực gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào miệng cô, “Ăn đi.”

Thủy An Lạc đang định nói gì đó, cửa phòng làm việc đột nhiên bật mở. Trong khi Sở Ninh Dực đang nhíu mày thì bát cơm trước mặt Thủy An Lạc đã bị người ta cướp mất.

“Tôi sắp chết đói rồi, từ sáng đến giờ chưa được hột cơm nào.” Cố Thanh Trần nói, không chút khách khí lấy luôn cả đôi đũa của Thủy An Lạc, bắt đầu ăn.

Thủy An Lạc nhìn bàn tay trống rỗng của mình, lại quay đầu nhìn Sở Ninh Dực, trên gương mặt nhỏ nhắn viết đầy mấy chữ ấm ức: “Của em mà.”

Từ sáng đến giờ cô cũng đã ăn uống gì đâu chứ!

Sở Ninh Dực xoa đầu cô, nhíu mày nhìn cô em gái đang ăn như thuồng luồng trước mặt: “Em không biết tự gọi cơm cho mình à?”

“Gọi rồi mà chưa tới đấy chứ. Chị dâu à, em đặt một phần cơm hải sản đấy, lát nữa cho chị ăn nhé.” Cố Thanh Trần vừa ăn vừa mở miệng nói.

Thủy An Lạc hơi khựng lại một chút, chờ được đến khi được gọi một tiếng “chị dâu” này, cô bỗng cảm thấy cũng không đói lắm.

Cô ấy vừa mới gọi mình là... chị dâu!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 687: Tai tiếng Sở gia (14)
Hôm nay cô không những nhận được sự chấp nhận của Viện trưởng Kiều mà còn hạ được cả Cố Thanh Trần nữa à?

“Đừng cười, xấu lắm.” Cố Thanh Trần đột nhiên phì cười thành tiếng, trông cô nhóc này cũng khá dễ thương đấy chứ.

Sắc mặt Thủy An Lạc khẽ biến, vươn tay đoạt lấy bát cơm trong tay Cố Thanh Trần: “Xấu thì cô đừng ăn nữa.”

Cố Thanh Trần né ra, Thủy An Lạc cũng không định thực sự muốn đoạt lại, tuy là đói muốn chết nhưng chắc chắn hôm nay họ mệt mỏi hơn cô nhiều, hẳn là đói lắm, cho nên cô sẽ không thực sự tranh miếng ăn với Cố Thanh Trần.

Sở Ninh Dực gạt cho cô gần nửa bát cơm. Thủy An Lạc cười tủm tỉm lắc đầu: “Anh ăn trước đi, trước khi đi em đã ăn một ít rồi, không đói lắm, lát nữa mọi người còn phải họp, em chờ đại tiệc hải sản của cô ấy cũng được.”

Cố Thanh Trần lần này thực sự nghiêm túc nhìn Thủy An Lạc, thấy cô đứng dậy đến cạnh bình lọc nước rót nước, sau đó thấy một tay cô đặt lên vùng dạ dày của mình.

Cô nghĩ, cô đã hiểu tại sao anh họ lại bỏ qua một Lâm Thiến Thần tốt hơn Thủy An Lạc rất nhiều, khăng khăng chỉ cần cô nhóc này rồi.

Thủy An Lạc đứng bên cạnh bình lọc nước uống ba ly nước xong mới rót nước quay về chỗ bọn họ.

Sở Ninh Dực đút cho cô ăn, cô mím môi lắc đầu: “Em muốn ăn hải sản cơ, em phải để bụng để ăn hải sản.”

Cố Thanh Trần hơi cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia ước ao, bọn họ đều đã qua cái tuổi yêu đương thuần khiết như vậy rồi.

Sở Ninh Dực nhíu mày, không làm khó cô nữa.

Thủy An Lạc tựa bên người Sở Ninh Dực, hai tay khẽ bưng lấy cái cốc. Nghĩ Cố Thanh Trần cũng không phải người ngoài, cô liền mở miệng nói: “Anh Sở, em có chuyện muốn nói với anh.”

“Ừ?” Sở Ninh Dực vừa ăn cơm vừa đáp lại ý bảo cô cứ nói đi.

Thủy An Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Em thanh minh trước đã, em thấy anh ấy xuất hiện ở cổng bệnh viện, sợ anh ấy đến chọc giận Viện trưởng Kiều cho nên em mới bước ra cản anh ấy lại, em không chủ động tìm anh ấy đâu!” Thủy An Lạc nhấc tay thề thốt.

“Cho nên, kết luận lại là, em vẫn gặp anh ta?” Sở Ninh Dực nhíu mày.

“Em có lý do đầy đủ mà.” Thủy An Lạc vội vàng mở miệng, “Anh rốt cuộc có muốn nghe hay không hả?”

“Cũng chẳng muốn lắm, chẳng qua là em muốn nói thôi.” Sở Ninh Dực thẳng thừng đáp.

Thủy An Lạc cụng đầu xuống bàn, trong lòng chửi thầm anh một tiếng, sau đó mới mở miệng nói: “Em nghĩ chuyện lần này không phải do đàn anh làm đâu.” Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực biến sắc, một lần nữa mở miệng: “Nhưng anh ấy khẳng định vẫn còn muốn thứ khác, hơn nữa còn quyết tâm muốn tra bằng được chuyện này.”

Thủy An Lạc nói xong, rụt cổ lại, cô chỉ muốn nói mấy câu này thôi.

Cố Thanh Trần chép miệng: “Sao chị biết là không phải do anh ta làm, trên thế giới này, trừ anh ta ra còn ai hận Sở gia như thế nữa?”

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, đàn anh nói câu đó ý muốn nói là không phải anh ấy.

Còn cô, cô chọn tin tưởng.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn. Thủy An Lạc một lần nữa rụt cổ lại làm rùa đen, không nói thêm gì nữa.

Vụ bê bối lần này tuy đã được giải quyết phần nào những mọi chuyện sẽ không kết thúc như vậy, có lẽ thực sự không phải do Mặc Lộ Túc, nhưng tuyệt đối không thể không liên quan đến anh ta.

“Cơm của em vẫn chưa tới hả?” Sở Ninh Dực đột nhiên mở miệng, rõ ràng đã có chút bực bội.

Cố Thanh Trần trưng ra vẻ mặt vô tội, không biết là buổi tối đưa cơm thường chậm hơn à?

Thủy An Lạc thấy bọn họ cơm nước xong xuôi liền phất tay, “Hai người đi họp đi, lúc nào cơm đến thì bảo em, em xuống lấy là được.”

Cố Thanh Trần đứng dậy, gật đầu rồi mới đi.

Sở Ninh Dực cúi đầu đặt lên môi Thủy An Lạc một nụ hôn, “Mười giờ họp xong anh sẽ đưa em về.”

“Ừm.” Thủy An Lạc mỉm cười gật đầu, nhưng bờ môi còn vương chút mùi cơm của anh chỉ khiến cô cảm thấy đói hơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 688: Sự đe dọa từ một tin nhắn (1)
Thủy An Lạc thấy anh ra ngoài rồi mới nhớ ra cô quên chưa nói với anh chuyện Mặc phu nhân tới tìm cô rồi.

Nhưng chắc cũng không quan trọng đâu.

Thủy An Lạc nghĩ vậy liền nằm bò ra bàn, đói chết cô mất.

Còn đang mải suy nghĩ, trước mặt đột nhiên có một bát mì, Thủy An Lạc bỗng ngẩng phắt lên: “Chú Sở.”

“Mau ăn đi, thiếu gia vừa mới bảo tôi mua cho cô đấy.” Chú Sở hiền từ nói.

Thủy An Lạc gật đầu. Tiểu Bảo Bối được ba đưa đi họp, còn một mình cô có thể yên tâm ngồi ăn. Cô còn tưởng Sở Ninh Dực không để ý tới, thì ra đã sớm bảo chú Sở xuống dưới mua cho cô rồi.

Thủy An Lạc mở hộp đồ ăn ra, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Chú Sở nhìn mà có chút đau lòng, liên mồm bảo cô ăn từ từ thôi.

“Chú Sở, còn có hải sản nữa mà.” Thủy An Lạc vừa ăn vừa nghĩ đến hải sản của cô.

Ăn được nửa bát mì hải sản mới đến, Thủy An Lạc thỏa mãn ăn đại tiệc của mình.

Chờ Thủy An Lạc ăn xong, lúc tản bộ trong phòng làm việc cô mới mở miệng hỏi, “Chú Sở, ông của Sở Ninh Dực coi đánh bạc như mạng, đó là chuyện trước hay sau khi ông ấy kết hôn ạ?”

Chú Sở hơi sững sờ, hình như thực sự không ngờ tới Thủy An Lạc lại đột nhiên hỏi vậy, chỉ khó hiểu nói: “Thiếu phu nhân?”

“Cháu nhiều chuyện ấy mà, thấy chú đã theo nhà họ lâu rồi nên cháu muốn nói chuyện với chú chút thôi.” Thủy An Lạc tủm tỉm cười nói.

Khóe miệng chú Sở hơi giật giật, sao tự dưng lại thành người Đông Bắc rồi?

“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Lúc tôi đến Sở gia làm quản gia, thiếu gia đã ra đời rồi. Tôi chỉ nghe các cụ trong nhà nói là sau khi lấy lão phu nhân thôi.”

“Sau khi lấy nhau à.” Thủy An Lạc hơi gật gù, “Quan hệ của họ không tốt ạ?”

“Chuyện này thì tôi không biết thật.” Chú Sở xấu hổ cười. Ông thu dọn vỏ hộp trên bàn liền ra ngoài, nếu không ông không biết thiếu phu nhân nhà mình sẽ lại hỏi cái gì nữa.

Lông mày Thủy An Lạc nhíu chặt, nói vậy thì cũng như không nói mà.

Viện trưởng Kiều sinh cho Sở lão gia ba đứa con, theo lý mà nói, nếu không có tình cảm, một đứa chưa chắc đã sinh, đằng này lại còn ba.

Nhưng có người mình yêu rồi, sao lại còn đi đánh bạc? Có thế nào thì trông Viện trưởng Kiều cũng không giống người vô trách nhiệm.

Thủy An Lạc đang suy nghĩ, di động bỗng vang lên một tiếng. Cô vươn tay với, là một tin nhắn, thấy vậy cô liền mở ra xem.

[Ngăn Mặc Lộ Túc lại đi, nếu không người bị thương sẽ là Sở Ninh Dực. Tôi nghĩ chắc Lâm Thiến Thần không vui đâu.]

Một tin nhắn, khiến Thủy An Lạc hoảng sợ đến mức đánh rơi cả di động.

Cả người cô khẽ run lên... Lâm Thiến Thần, đã bao nhiêu lâu rồi không ai nhắc đến cái tên này.

***

Lúc này, trong phòng làm việc của Mặc gia nằm ở thành Đông đã trở thành một đống hỗn độn.

Dưới đất là đống tài liệu rơi rớt, Mặc Doãn hơi cúi đầu, trong ánh mắt đã mang theo vẻ bực bội.

“Con điên rồi sao?” Mặc Doãn nói, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Mặc Lộ Túc phần nhiều kế thừa vẻ bề ngoài của ba mình. Hai người đứng cùng một chỗ trông phải giống nhau tới bảy tám phần.

“Con đã nói mọi chuyện con sẽ tự điều tra, tại sao ba phải làm như vậy?” Mặc Lộ Túc tức giận mở miệng nói.

Mặc Doãn nhìn con trai mình, cười lạnh thành tiếng: “Tự mình điều tra? Ba thấy con đã bị con ranh của Sở Ninh Dực kia làm cho mê mẩn không biết mình là ai nữa rồi. Ba chỉ dùng chuyện này để nhắc nhở con thôi, đừng quên mẹ con đã chết như thế nào.”

Bàn tay đè lên mặt bàn của Mặc Lộ Túc chậm rãi siết chặt, “Con đã bảo tự mình điều tra thì nhất định sẽ tra ra rõ ràng, đừng động tới Lạc Lạc. Nếu không ba không chỉ mất mình mẹ, mà sẽ mất cả con nữa đấy.” Mặc Lộ Túc tức giận đe dọa, sau đó giận dữ xoay người bỏ đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 689: Sự đe dọa từ một tin nhắn (2)
Mặc phu nhân vừa hay đang bưng trà tới, bị Mặc Lộ Túc đụng phải thiếu chút nữa thì ngã ngửa. Mặc Lộ Túc khẽ gật đầu, vẫn tiếp tục bước ra ngoài.

“Lộ Túc, Lộ Túc, mẹ làm đồ ăn đêm cho con này.” Mặc phu nhân lớn tiếng gọi.

“Đừng gọi nữa, mặc kệ nó.” Mặc Doãn dường như cũng đang tức giận, ngồi trên ghế phẫn nộ quát.

Mặc phu nhân bê trà vào, đặt lên bàn, “Anh nổi giận với con nó làm gì? Nó muốn tự mình điều tra thì cứ để nó làm đi. Em thấy cô bé kia cũng biết trước biết sau, sẽ không ngăn cản Lộ Túc đâu.” Mặc phu nhân nói xong liền bước ra phía sau Mặc Doãn, nhẹ nhàng bóp vai cho ông ta.

Mặc Doãn cười lạnh một tiếng, không nói gì.

Cho dù Mặc Lộ Túc có tra được, ông ta cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho nhà họ Sở như thế đâu, cái gia đình đã hại chết người phụ nữ mà ông ta yêu nhất.

“Được rồi, em đi nghỉ trước đi.” Mặc Doãn có chút bực bội nói.

Mặc phu nhân khẽ thở dài, “Mặc Doãn, đã qua bao nhiêu năm rồi, An Tâm cô ấy...”

“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, cô chỉ là người phụ nữ tôi đưa về để Lộ Túc có một gia đình mà thôi, đừng có mà nhắc đến An Tâm.” Mặc Doãn tức giận quát.

Bàn tay Mặc phu nhân thoáng sững lại, gương mặt hiện lên vẻ đau thương, “Em nhớ rồi, em vẫn nhớ mà. Em ra ngoài trước đây, anh cũng đi nghỉ sớm đi.” Mặc phu nhân nghẹn ngào nói, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

Mặc Doãn đau đầu, gạt hết những văn kiện còn nằm trên bàn xuống đất. Ông ta cầm di động gọi một cuộc điện thoại, “Mọi chuyện làm đến đâu rồi?”

“Mặc tổng, người đã tìm được rồi, chỉ còn chờ lệnh của ngài thôi.”

“Được, ba ngày nữa ra tay, tôi muốn xem khả năng của Sở Ninh Dực đến đâu.” Mặc Doãn nói xong, cạch một tiếng cúp máy.

Mặc phu nhân bước tới cửa, sự tủi thân trên mặt thoáng chốc đã thu lại, chỉ còn vẻ lạnh lẽo. Bà ta đã ở bên cạnh Mặc Doãn hơn hai mươi năm. Để giữ gìn địa vị của mình, bà ta đã phải coi Mặc Lộ Túc như con trai mình. Vậy mà gã đàn ông tàn nhẫn kia lại bóp chết từng đứa con của bà ta.

Để có được vị trí ngày hôm nay, bà ta đã đánh mất quá nhiều, cho nên bà ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào làm lung lay địa vị của bà ta đâu.

Trong căn phòng làm việc yên tĩnh, Sở Ninh Dực nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ôm Tiểu Bảo Bối vẫn đang hưng phấn tiến vào. Thủy An Lạc đang nằm trên sofa ngủ, có điều dường như cô ngủ không được yên ổn bởi vì lông mày cô vẫn luôn nhíu chặt.

Sở Ninh Dực không đánh thức cô dậy mà chỉ giao Tiểu Bảo Bối cho chú Sở, còn anh thì cẩn thận bế Thủy An Lạc lên, ôm cô đi xuống lầu.

Mặc Lộ Túc đứng bên ngoài tập đoàn Sở Thị, từ trong xe nhìn ra ngoài, hai tay siết chặt lấy vô lăng.

Sở Ninh Dực cẩn thận đặt Thủy An Lạc vào xe, trong lúc ngẩng đầu đón lấy Tiểu Bảo Bối liền nhìn thấy Mặc Lộ Túc cách đó không xa, đôi mắt anh sắc bén, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó vẫn bước lên xe, bảo chú Sở lái đi.

[Trong không gian đen kịt, hơi lạnh bắt đầu tụ lại từ bốn phía.

Cô gái không ngừng chạy trốn, nhưng hơi lạnh vẫn cuốn lấy tiến vào trong cơ thể cô, ăn mòn xương tủy của cô.

“Lạc Lạc... Lạc Lạc...”

Giữa không trung đột nhiên vọng đến tiếng nói quen thuộc. Cô bỗng dừng bước, đứng yên một chỗ nhìn quanh bốn phía.

“Lạc Lạc... Lạc Lạc...”

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Lâm Thiến Thần, vô số những gương mặt của Lâm Thiến Thần đang tiến lại gần cô.]

“Á!!!

Một tiếng thét chói tai xé rách màn đêm. Thủy An Lạc bật dậy, lồng ngực bởi cơn thở dốc kịch liệt mà phập phồng lên xuống.

Đèn trong phòng nháy mắt bật sáng, bờ vai ướt sũng mồ hôi của cô được ai kia ôm lấy.
 
Top