Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 670: Một cơ hội (11)
Kiều Tuệ Hòa thấy khó hiểu quay qua nhìn cô: “Học tập?”

“Cũng không phải, cháu muốn dùng nó để nói chuyện với Lương Khiêm.” Thủy An Lạc trả lời bà.

Chân mày của Kiều Tuệ Hòa càng nhăn chặt lại, nhưng hình như vì cạn kiệt thể lực không thể chống đỡ nổi nữa nên bà ngồi luôn xuống băng ghế ngoài hành lang, ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc vẫn đang đứng cạnh mình.

“Nhỡ đâu lại chọc thằng bé kích động, hậu quả này...”

Thủy An Lạc hơi mím môi: “Cháu biết, nhưng thưa Viện trưởng, giờ tim thằng bé cũng bị vỡ mất rồi, nếu lại có những biến chứng khác nữa, chẳng phải hậu quả vẫn sẽ như nhau sao?”

Có vẻ như Kiều Tuệ Hòa cũng đang nghĩ tới chuyện này.

“Cô phải nghĩ cho kỹ vào, giữa việc thằng bé tự chết và bị kích động dẫn đến tử vong là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đến lúc đó có khi cô thật sự phải cởi bỏ bộ quần áo này đấy.”

Kiều Tuệ Hòa nghiêm túc nói chuyện này với Thủy An Lạc. Có lẽ đây là lần đầu tiên Kiều Tuệ Hòa có thể dùng thái độ nghiêm túc mà nói chuyện với cô, hoàn toàn không hề xen lẫn chút định kiến riêng nào.

Thủy An Lạc vặn xoắn hai bàn tay vào nhau, rõ ràng là cô cũng đang xoắn xuýt về chuyện này, dẫu sao thì đây cũng là chuyện liên quan đến mạng người.

“Ninh Dực nói, bất cứ chuyện gì chỉ cần có năm mươi phần trăm thành công cũng đáng giá để làm hơn so với chuyện không có phần trăm nào!” Thủy An Lạc trầm giọng lên tiếng trả lời: “Viện trưởng, cháu có thể ký cam kết chịu rủi ro. Một mình cháu sẽ đứng ra chịu trách nhiệm về việc này.”

Kiều Tuệ Hòa chăm chú nhìn Thủy An Lạc. Bà dường như thấy được bản thân mình lúc còn là bác sĩ thực tập năm xưa.

Nhưng khi ấy chẳng có ai ở bên ủng hộ bà cả, chỉ có người tới làm khó bà. Bà bước được đến ngày hôm nay đều dựa vào chính mình cả.

Ít nhất sau lưng Thủy An Lạc còn có một Sở Ninh Dực.

Kiều Tuệ Hòa không trả lời cô, mà lại hỏi một vấn đề khác: “Cô xem trọng cơ hội tôi cho cô đến vậy sao? Cô để tâm đến Ninh Dực đến thế cơ à?”

Thủy An Lạc khẽ động, sau đó lại cúi đầu nghĩ về vấn đề này: “Cháu rất coi trọng cơ hội lần này, vì ngoài cơ hội này ra, bà sẽ không cho cháu cơ hội nào khác nữa. Nói theo kiểu vĩ đại không vụ lợi thì cháu thấy trước khi mỗi sinh mạng mất đi đều đáng được cố gắng bảo vệ. Nói hơi ích kỷ một chút thì, cháu đang chiến đấu với chính mình, cháu muốn cố gắng một lần.”

Kiều Tuệ Hòa khẽ gật đầu, sau đó chống xuống thành ghế đứng dậy: “Vậy thì cứ làm đi!”

Thủy An Lạc lập tức ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng của người vẫn luôn cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ kia, cô không ngờ Kiều Tuệ Hòa sẽ đồng ý một cách đơn giản như vậy.

Vì nhóc mập vừa phẫu thuật xong nên cần phải tĩnh dưỡng. Thủy An Lạc liền tạm gác việc nói chuyện thằng bé sang một bên.

Nhưng mỗi lần cô tới phòng bệnh kiểm tra định kỳ cho thằng nhóc thì lại không thể tránh được việc phải đấu khẩu với hai người ba người mẹ ngu ngốc của thằng bé một hồi.

Việc này khiến mỗi lần Thủy An Lạc về đến nhà nhìn thấy con trai mình là lại xúc động, nhìn bảo bối nhà cô mà xem, nghe lời biết chừng nào.

Thủy An Lạc tính thời gian, đã hơn một tuần không thấy Lão Phật Gia đâu rồi. Tiểu Bảo Bối lúc này không cần ai đỡ cũng có thể đứng được hơn mười giây. Có điều mỗi lần trông thấy daddy là thằng bé không chịu đứng yên nữa mà cứ thích làm cái giá trang trí bám vào chân ba cơ, ôm mãi không chịu buông luôn.

Thủy An Lạc cơm nước xong xuôi liền ngồi xuống thảm trong phòng khách, rồi lại bắt đầu viết viết vẽ vẽ, trên đó là kế hoạch tác chiến cho ngày mai.

“Này, mai anh thật sự có thể đưa ba mẹ nhóc mập kia đi được à? Em cần họ biết mất một tuần cơ.” Thủy An Lạc cắn bút hỏi.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày: “Yên tâm, mai anh sẽ bảo chú Sở đưa họ tới trường đại học, tìm cho họ một giáo sư già để dạy họ đạo làm ba mẹ.”

“Phụt...” Thủy An Lạc không nhịn nổi mà phun hết cả ra, cô nuốt nước bọt nói với vẻ không chắc chắn: “Vị giáo sư... già đó bao nhiêu tuổi cơ?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 671: Một cơ hội (12)
Sở Ninh Dực cúi xuống ôm lấy cậu nhóc vẫn đang bám chặt chân mình như con gấu koala, ngẫm nghĩ về vấn đề này, “Tám mươi đổ lên đi, anh muốn tìm cho bọn họ giáo sư tốt nhất.”

Thủy An Lạc cười khinh khích, anh nói vậy làm cô hình dung ra cảnh một lão hòa thượng suốt ngày cứ tụng tụng tụng bên tai bọn họ.

Thủy An Lạc vẫn tiếp tục chuẩn bị cho kế hoạch ngày mai, “Phải rồi, dạo gần đây Lão Phật Gia với cái gã điên kia thế nào rồi? Mất tăm mất tích chẳng thấy đâu luôn?”

“Phong Tứ qua Mỹ quay phim nên Kiều Nhã Nguyễn cũng bị đóng gói mang đi theo rồi.” Sở Ninh Dực nói xong lại thấy điện thoại đang để trong túi áo rung lên. Anh đứng dậy nhấc “vật trang trí” trên chân mình lên, “Ngủ sớm đi, cuộc chiến của em ngày mai là bắt đầu rồi đấy.”

Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn anh cười, lần này nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu, cô không tin một người đã hai mấy tuổi như cô lại không xử lý nổi một thằng nhóc mười mấy tuổi.

Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối lên lầu, tâm trạng nhóc con hôm nay rất tốt, cứ nằm trên giường dạng chân ra chơi suốt.

Sở Ninh Dực lấy điện thoại ra, thấy tin trên điện thoại xong liền gọi ngay lại.

Lúc này, An Phong Dương đang ở trong phòng làm việc nhìn tấm ảnh trên máy tính, nhận điện thoại của Sở Ninh Dực xong mới nói: “Dạo gần đây quả thật Bạch Nhị rất thân thiết với Viên Giai Di. Trước đó cậu ta có gặp Lưu tổng, cũng chính là Phó Giám đốc hiện giờ của Viễn Tường ấy.”

Sở Ninh Dực đứng bên giường, mắt vẫn để ý tới Tiểu Bảo Bối, nhưng tâm trí lại đang nghĩ tới chuyện khác, “Sau đó thì sao?”

“Gần đây hình như cậu ta cũng không nhận vụ án nào cả, nhưng bận gì thì lại không thể tra ra được.” An Phong Dương nói rồi đứng dậy bước tới bên cạnh cửa sổ, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, “Hay là chúng ta tìm cậu ta nói chuyện thử xem.”

“Cậu ta sẽ không nói đâu, mục đích của cậu ta là muốn Lạc Lạc rời xa tôi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Hình như cậu ta với Lạc Lạc cũng đâu có xích mích gì với nhau đâu nhỉ?” An Phong Dương cau mày suy nghĩ, “Chuyện kiện tụng lần trước tôi có mặt trong suốt cả quá trình, Lạc Lạc không làm gì sai cả mà.”

Sở Ninh Dực gõ nhẹ ngón tay lên thành cửa sổ. Anh cũng cũng có thể chắc chắn rằng sau đó Thủy An Lạc và Bạch Dạ Hàn cũng không hề gặp riêng nhau lần nào.

Sở Ninh Dực nghe thấy tiếng phòng bên cạnh mở cửa liền biết Thủy An Lạc cũng đã lên rồi.

“Chuyện này cứ tính thế trước đã, để sau tôi nói chuyện đàng hoàng với cậu ta xem sao vậy.” Nói rồi anh dập điện thoại.

Sở Ninh Dực nhìn Tiểu Bảo Bối chơi một hồi rồi cuối cùng cũng thiếp đi. Anh kéo chăn lên đắp cho cậu nhóc, sau đó lấy gối chặn khắp nơi để đề phòng cu cậu lăn lung tung, xong đâu vào đấy rồi mới đi ra ngoài.

Thủy An Lạc về phòng đang định đi tắm, lại bị Sở Ninh Dực ôm lấy từ phía sau.

Cô hơi giật mình nhưng cũng không đẩy anh ra: “Sao thế?”

“Sau chuyện này, bọn mình tái hôn đi.” Sở Ninh Dực thấp giọng thì thầm bên tai cô, chỉ có như vậy anh mới có thể chắc chắn được rằng cô sẽ không rời xa mình nữa.

Thủy An Lạc bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra giờ hai người họ vẫn đang trong tình trạng sống chung bất hợp pháp với nhau à.

Tại dạo gần đây hạnh phúc quá nên cô suýt thì quên mất chuyện họ vẫn chưa tái hôn với nhau.

“Vậy anh cầu hôn trước đi.”

Sở Ninh Dực nhíu mày, nắm chặt lấy vai cô kéo lại về phía mình, “Cũng có phải là kết hôn đâu.”

Thủy An Lạc sừng sộ lên: “Thế lần đầu tiên kết hôn anh cũng đâu có cầu hôn em hả.”

Sở Ninh Dực lại càng cau mày chặt hơn, anh chưa từng làm cái chuyện cầu hôn này bao giờ cả.

“Dù sao nếu anh không cầu hôn thì lần này em tuyệt đối sẽ không kết hôn với anh đâu.” Thủy An Lạc kiêu căng nói, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia hụt hẫng. Để che đi ánh mắt này của mình cô nhanh chóng xoay người chạy vào phòng tắm, thậm chí lần này còn khóa trái cả cửa lại.

Cầu hôn sao?

Lần đầu tiên trong đời Sở tổng vĩ đại phải gãi đầu khó hiểu, sao cái cô gái này lại phức tạp quá vậy?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 672: Một cơ hội (13)
Cũng chẳng phải tiện miệng mà Thủy An Lạc mới nói tới chuyện cầu hôn như vậy. Có người nói, càng thích một người thì sẽ càng muốn được trải nghiệm tất cả những điều mà cặp tình nhân nào cũng có.

Lần đầu tiên kết hôn, mẹ hỏi cô: Có thích không?

Cô gật đầu, thế là cô được gả cho Sở Ninh Dực.

Mà trước khi kết hôn, câu nói duy nhất mà người đàn ông này nói với cô chính là: Em chính là Thủy An Lạc à?

Việc chuẩn bị hôn lễ, thử váy cưới, viết thiệp mời đều là do người khác làm, cô chỉ như một đứa ngốc đứng nhìn, còn anh lại chẳng hề xuất hiện.

Thủy An Lạc nhìn mình trong gương, giờ nghĩ lại, khi ấy cô ngốc thật, không ngờ còn háo hức trông ngóng việc tiến hành hôn lễ, còn anh lại chỉ nói với cô rằng... anh bận.

Không phải là bận, mà là không bận tâm đến.

Thế nên dù lần này anh đã dốc hết sức vào chuyện tình cảm của hai người rồi, nhưng cô vẫn muốn bù đắp lại tất cả những gì đã khiếm khuyết khi xưa.

Sau khi Sở Ninh Dực quay lại phòng ngủ của mình, anh cố gắng nhớ lại lần kết hôn đầu tiên của hai người, lại phát hiện ra một người có trí nhớ tốt như anh cư nhiên lại chẳng nhớ được điều gì cả.

Anh cũng không hề bỏ sót ánh mắt hụt hẫng ban nãy của cô, mà những điều anh không hề nhớ được ra kia thật ra cũng chính là những thứ mà anh không hề để tâm tới.

Cô là một cô gái nhạy cảm, sao có thể không cảm nhận ra được?

Nhưng việc cầu hôn?

Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn con trai, nếu như đã cầu hôn thì anh phải lên kế hoạch tổ chức một buổi cầu hôn khó quên nhất cả đời này của cô mới được.

Anh muốn bù đắp lại cả lần đầu tiên cho cô nữa.

***

Sáng hôm sau, Thủy An Lạc dậy từ rất sớm, lúc tới bệnh viện thì quả nhiên cặp vợ chồng nhà kia không còn ở đó nữa.

Sở tổng ra tay thì đúng là hiệu quả, công việc chất lượng hơn thật.

Có điều, Thủy An Lạc cảm thấy hôm nay cô ra ngoài đúng là không xem lịch, vì chưa kịp bước vào phòng nhóc mập thì đã lại trông thấy Viên Giai Di. Lần này người ta xuất hiện còn có đôi có cặp nữa.

“Bác sĩ Thủy yêu nghề thật đấy.” Viên Giai Di cười ha hả nói.

“Đâu thể bằng được cô Viên, yêu nghề đến mức đi gãy cả chân, tiếc là dù đã gãy chân rồi nhưng cũng chỉ giữ được ai kia mỗi nửa tháng.” Thủy An Lạc thong thả nói. Cô cũng chẳng thèm quan tâm đến Bạch Dạ Hàn đang lạnh lùng nhìn mình.

“Nhưng, nửa tháng đó, người anh ấy ở bên chẳng phải vẫn là tôi đấy sao?” Viên Giai Di đắc ý đáp trả.

Thủy An Lạc gấp tập bệnh án đang cầm trên tay lại, cúi xuống nhìn Viên Giai Di đang ngồi trên xe lăn, “Ở bên cô nửa tháng thì sao? Người ở bên anh ấy nửa đời còn lại là tôi đây này.” Thủy An Lạc cười tít mắt, “Ngay cả khi anh ấy còn chưa thích tôi mà cô cũng không có cách nào khiến anh ấy hồi tâm chuyển ý được, chẳng lẽ cô không cảm thấy như vậy rất thảm thương sao?”

“Miệng lưỡi cô Thủy đây lúc nào cũng sắc bén thế này à?” Bạch Dạ Hàn bỗng lên tiếng nói đỡ cho Viên Giai Di.

Thủy An Lạc siết chặt tập bệnh án trong tay lại. Trước đây cô từng nghĩ Bạch Dạ Hàn là anh em của Sở Ninh Dực, cho nên cô cũng muốn được anh ta thừa nhận. Nhưng giờ nghĩ lại, quả nhiên cô đã quá ngốc nghếch rồi.

“Cũng không được tính là miệng lưỡi sắc bén gì đâu, có điều không biết tại sao anh Bạch đây lại làm thế này nhỉ. Người ta thường nói thà hủy cả ngôi chùa cũng không phá vỡ một cuộc hôn nhân, chẳng lẽ anh Bạch đây không muốn người anh em của mình được hạnh phúc đến thế sao?” Thủy An Lạc bật cười. Cô từng sợ Bạch Dạ Hàn, nhưng giờ thì việc đó hoàn toàn không cần thiết nữa rồi.

Bạch Dạ Hàn không ngờ mình lại bị phản bác như vậy, Thủy An Lạc như thế này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh ta.

“Hạnh phúc? Cô nghĩ cô là niềm hạnh phúc của cậu ấy sao?”

“Tôi không phải, chẳng lẽ anh Bạch đây nghĩ là anh chắc?” Thủy An Lạc cười khẩy.

“Cô!” Bạch Dạ Hàn nhíu chặt hai hàng lông mày.

Thủy An Lạc ôm lấy tập bệnh án của mình, nhìn vị luật sư vừa bị mình chọc tức phát điên lên kia, tâm trạng bỗng như được nâng lên một tầng cao mới. Cô lạnh lùng nhìn Bạch Dạ Hàn nói, “Sao nào, hay là bị tôi nói đúng rồi?”

“Thật đúng là không ngờ, trước đây tôi đã quá xem nhẹ cô rồi.” Bạch Dạ Hàn ngày càng cảm thấy phản cảm với cô gái này hơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 673: Một cơ hội (14)
Thủy An Lạc bật cười ha hả, “Không phải anh xem nhẹ tôi đâu, là các người đã khiến tôi nhìn rõ được điều này, khi một người đã coi thường mày, thì kể cả mày có lấy lòng, nịnh nọt người đó đến thế nào, trong mắt người đó cũng chỉ như một trò cười. Còn tôi thì lại không muốn làm cái trò cười này nữa mà thôi.” Thủy An Lạc gằn từng câu từng chữ nói.

Ánh mắt của Bạch Dạ Hàn trở nên sâu xa hơn.

Thủy An Lạc lại tiếp tục, “Nếu như thật sự là vì anh thích Sở Ninh Dực nên mới đối chọi với tôi, thì kể cả đến cuối cùng thua dưới tay anh tôi cũng cam tâm tình nguyện, vì dù sao thì cấu tạo nam nữ cũng không giống nhau mà. Nhưng nếu tôi thua dưới tay Viên Giai Di thì tôi sẽ cảm thấy bản thân mình thất bại lắm. Còn thua anh thì tôi nghĩ tôi cũng chẳng có gì đáng gọi là thất bại cả.”

Thủy An Lạc càng nói, sắc mặt của Bạch Dạ Hàn càng trở nên khó coi hơn.

“Được rồi, tôi phải đi nói chuyện với bạn nhỏ trong phòng đây. Hai người cùng thích Sở Ninh Dực thì có thể từ từ thương lượng xem làm thể nào để xử lý được tôi đi, sau đó lại phải nghĩ cách để xử lý cả đối phương nữa nhé, vì dù sao thì Sở Ninh Dực cũng không thích chơi... 3P đâu.”

Nói rồi, Thủy An Lạc nghênh ngang quay người đi thẳng vào phòng bệnh.

Bạch Dạ Hàn nhìn theo bóng lưng của Thủy An Lạc. Anh ta thật sự không ngờ mình lại bị một con nhóc lúc nào cũng khúm núm dạ vâng chế nhạo như vậy.

Sau khi vào phòng, Thủy An Lạc đóng sầm cửa lại luôn.

“Mập, kiểm tra sức khỏe nào.” Thủy An Lạc gọi lớn, không có đôi vợ chồng nhà kia ở đây, cuối cùng cô cũng có thể cứng rắn xử lý thằng nhóc này được rồi.

“Cô dám gọi tôi là mập à.” Vết thương trước ngực của nhóc mập kia vẫn chưa lành, nhưng cứ động một cái thì thằng bé vẫn lên cơn lên như thường.

Thủy An Lạc đặt tập bệnh án trong tay xuống, vươn tay đè lên cơ thể mập mạp của cậu nhóc, mở lời đe dọa, “Bớt gây chuyện với chị đi, ba mẹ em không ở đây, không có ai chống lưng được cho em đâu.”

Nhóc mập nhìn ngó xung quanh, quả nhiên không thấy ba mẹ đâu thật, thế là nó liền khóc toáng lên, động đến vết thương.

Thủy An Lạc nhìn thằng nhóc khóc ngày càng ghê kia liền kiểm tra vết thương của nó, may mà chưa rách toác ra, “Đừng khóc nữa, chị nói thật đấy, càng khóc sẽ càng đau hơn thôi.”

“Cô là đồ bác sĩ xấu xa.” Nhóc mập gào lên.

Thủy An Lạc bất đắc dĩ nhìn thằng bé, “Mập này, chuyện hôm đầu tiên em vu oan cho chị, chị còn chưa tính sổ với em đâu đấy?”

Chắc có lẽ vì không có ba mẹ ở đây, nên thằng bé cũng không dám khóc lóc om sòm lên nữa, có điều chốc chốc hết mắng Thủy An Lạc là bác sĩ xấu xa thì lại bảo cô là đồ phù thủy.

Thủy An Lạc cũng không để bụng chuyện này. Sau khi tiêm thuốc giảm đau cho thằng bé xong, cô ngồi xuống cạnh giường định nói chuyện tử tế với nhóc. Thật ra thì nhóc mập này cũng không phải là một đứa trẻ hư, chủ yếu là vì được ba mẹ chiều nên mới thành ra như vậy thôi.

Sau khi Thủy An Lạc và nhóc mập nói chuyện với nhau xong, cô cảm thấy rất hài lòng, vì nhóc mập chịu phối hợp hơn cô nghĩ. Lúc đang kéo rèm ra cho nhóc mập, Thủy An Lạc ngó ra khuôn viên bệnh viện lại thấy có hai người hình nhưng đang tranh cãi với nhau dưới đó.

“Đàn anh? Viện trưởng Kiều?” Thủy An Lạc hơi mím môi. Cô thấy Viện trưởng Kiều ngồi đó, còn người đang không khống chế được tính khí của mình chính là đàn anh. Thủy An Lạc thắc mắc, kéo rèm lên rồi cô mới quay lại nói với nhóc mập, “Em ngủ một giấc đi, lát nữa chị lại tới xem em nhé.”

“Bà cô xấu xa, đi mau đi.” Nhóc mập kiêu căng nói, nhưng mắt thì vẫn cứ liếc về phía cô.

Thủy An Lạc làm bộ muốn đập nhóc, thằng bé liền nhắm mắt lại.

Ra khỏi phòng bệnh, cô ôm một bụng tò mò ra phía sau khuôn viên.

Vì cô thấy tâm trạng của Viện trưởng Kiều không tốt. Đúng, vì cô lo lắng cho Viện trưởng cho nên mới đi thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 674: Tai tiếng Sở gia (1)
Thủy An Lạc đi xuống rồi ra thẳng vườn hoa, còn chưa kịp đến gần cô đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mặc Lộ Túc.

“Chẳng lẽ tôi nói sai à? Không phải vì ông ta nợ tiền cờ bạc, bà vì muốn bảo vệ cái gọi là Sở gia mà dâng con gái mình cho người ta hay sao.” Mặc Lộ Túc lạnh lùng nói.

Trong đáy mắt của Kiều Tuệ Hòa xẹt qua một tia đau thương. Nhưng bà cũng nhanh chóng thu nó lại, vẫn ngạo mạn ngẩng cao đầu như trước.

“Mẹ cậu là con gái tôi, tôi là mẹ của nó, so với một thằng con trai chưa từng được gặp mẹ mình như cậu, thì tôi mới là người đau khổ hơn đấy.” Kiều Tuệ Hòa bình thản nói.

“Ha, đau khổ?” Giọng Mặc Lộ Túc các lúc càng lạnh, anh quay người nhìn lên bầu trời.

Thủy An Lạc không nhịn được lùi lại một bước, có vẻ như cô không thích hợp đứng đây để nghe chuyện này, tốt nhất cô nên đi thì hơn.

“Chẳng qua bà chỉ muốn vì Sở Ninh Dực mà thôi.”

Tiếng hét của Mặc Lộ Túc khiến bước chân của Thủy An Lạc bỗng khựng lại, chuyện này thì có liên quan gì tới Sở Ninh Dực?

Lúc Sở An Tâm được gả cho Mặc gia hình như Sở Ninh Dực còn chưa được hai tuổi mà.

“Bà vì con trai bà, vì cháu trai bà, vì muốn sống một cuộc sống cơm áo vô lo, nên thà rằng bán con gái của mình đi.”

“Đủ rồi!” Kiều Tuệ Hòa bỗng đứng bật dậy, một người vốn bình tĩnh như bà lúc này tâm trạng cũng đã bắt đầu gợn sóng.

Cả người Thủy An Lạc khẽ run lên, cô theo phản xạ mà tránh đi.

“Không có người mẹ nào vì một đứa con mà đi hại đứa con khác của mình cả. Nếu không phải đã cùng đường, có chết tôi cũng sẽ không gả gái tôi cho cái loại người như ba cậu.” Kiều Tuệ Hòa kích động nói.

“Nói thật dễ nghe, cùng đường à, Sở Cẩm Niên nghiện cờ bạc thành thói, tập đoàn Sở Thị lúc nào cũng đứng trước nguy cơ phá sản, nhưng bà lại vì người con trai đang làm từ thiện ở nước ngoài của mình mà chọn hy sinh con gái mình, chẳng phải bà chỉ muốn cung cấp tiền cho ông ta thôi sao?”

Thủy An Lạc càng tò mò tợn, Sở Cẩm Niên là ai?

Nếu cô không nhầm thì Viện trưởng Kiều chỉ có một người con trai, mà người đó cũng chính là ba của Sở Ninh Dực cơ mà.

Tin này có hơi quá tải với cô rồi thì phải.

Sở Thị từng phá sản sao?

Sở gia cả một nhà đều là nhân tài cả, sao có thể để công ty phá sản được?

Kiều Tuệ Hòa siết chặt hai tay, giờ ngay đến câu “Là mẹ cậu tự nguyện” bà cũng không thể thốt ra nổi, vì chính bà đã ngầm cho phép con gái mình tự nguyện, là bà đã nhìn nhầm con người của Mặc Doãn.

“Ha ha...” Mặc Lộ Túc bật cười, “Sở gia, nhìn thì có vẻ vẻ vang lắm nhưng cũng chỉ là một gia đình ăn thịt người mà thôi. Nhưng có vẻ như không ai biết nó lại từng có một quá khứ bẩn thỉu như vậy đâu nhỉ.”

Cơ thể Kiều Tuệ Hòa trở nên căng cứng, nhưng bà lại không lên tiếng đáp trả.

“Rồi các người sẽ bị báo ứng, các người nhất định sẽ gặp quả báo.” Mặc Lộ Túc nói rồi liền quay người đi thẳng.

Thủy An Lạc thấy anh đi tới, muốn tránh đi nhưng không kịp.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thủy An Lạc cảm thấy thật lúng túng.

Ánh mắt Mặc Lộ Túc lóe lên một tia dị thường, nhưng hơn thế lại là lo lắng.

Cô ấy trông thấy dáng vẻ vừa rồi của anh rồi.

Có điều cũng tốt, dù sao thì trong lòng cô ấy, từ lâu anh đã chẳng phải là người tốt đẹp gì nữa rồi.

“Đàn anh...” Thủy An Lạc khẽ gọi.

Mặc Lộ Túc nhún nhún vai, “Em thấy hết rồi đấy.” Anh nói như thể không hề cảm thấy mình làm gì sai cả.

Thủy An Lạc không lên tiếng, chỉ ôm chặt tập bệnh án của mình.

“Vì là anh ta cho nên dù anh ta đã giấu em về chuyện của ba mình thì cũng vẫn không sao ư?” Mặc Lộ Túc hỏi, có chút thê lương.

Thủy An Lạc lại siết chặt tay mình, “Đàn anh, không phải vì người đó là anh ấy, mà là vì nguyên nhân khiến anh ấy làm như vậy. Anh nói anh thích em nhưng chính anh lại không hiểu rốt cuộc em đang sợ hãi điều gì?” Thủy An Lạc khẽ nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 675: Tai tiếng Sở gia (2)
Mặc Lộ Túc hé miệng định nói gì đó, nhưng lại không nói ra mà lướt thẳng qua cô rời đi.

Thủy An Lạc thở dài, cô với đàn anh giờ ngay đến bạn bè cũng không thể làm được nữa rồi.

“Tới đây đi.”

Lúc Thủy An Lạc còn đang mải nhìn theo bóng lưng của Mặc Lộ Túc, Kiều Tuệ Hòa bỗng lên tiếng.

Thủy An Lạc thấy lạnh toát cả sống lưng, đây có gọi là nghe lén bị bắt được không?

Thủy An Lạc quay lại, từ từ bước tới chỗ bà.

Lúc này tâm trạng của Kiều Tuệ Hòa rõ ràng cũng đã bình thường trở lại.

Thủy An Lạc đứng cạnh bà nói, “Tâm trạng của Lương Khiêm cũng đã khá hơn nhiều rồi, cháu nghĩ qua vài ngày nữa chắc có thể dẫn thằng bé từ từ chấp nhận phương pháp trị liệu chính thức.”

Kiều Tuệ Hòa khẽ gật đầu, bà ngồi trên ghế nhìn về phía xa xăm.

“Nghe thấy hết rồi hả.” Kiều Tuệ Hòa bỗng lên tiếng.

Thủy An Lạc cúi đầu, giờ mà nói là không nghe thấy thì đúng là giả dối quá.

“Ông nội của Ninh Dực nghiện cờ bạc, coi việc đánh bạc như mạng sống của mình, đặt cả Sở Thị thua không nói, còn mất mạng vì cá cược. Có nhớ tôi từng nói, điều tôi hối hận nhất chính là gả vào Sở gia không?” Kiều Tuệ Hòa bỗng nói.

Thủy An Lạc khẽ gật, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, chết rồi, hôm đó cô giả vờ ngủ nên mới nghe trộm được mà.

Nhưng giờ có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.

“Để cháu đi rót cho bà một cốc nước ấm.” Thủy An Lạc thấy sắc mặt bà nhợt nhạt vội nói.

Kiều Tuệ Hòa lắc đầu, đưa tay lên đỡ trán mình.

“Cô không tò mò chuyện của An Tâm à?” Kiều Tuệ Hòa bỗng hỏi, “Qua chuyện của An Tâm có thể thấy rõ được bản chất của người nhà họ Sở thế nào nhất đấy.”

Thủy An Lạc vẫn đứng đó, cuối cùng cô lắc đầu: “Cháu không nghĩ rằng chuyện của cô ấy có thể đại diện được cho cả Sở gia, dù cho là bác Sở hay Ninh Dực, vì họ đều rất tốt.”

Kiều Tuệ Hòa lắc đầu, nhìn thẳng vào dáng vẻ nghiêm túc của Thủy An Lạc.

Cuối cùng lại xua tay: “Đi làm việc đi, tôi muốn ở đây một mình.”

Thủy An Lạc gật đầu, quay người rời đi.

“Cô gái.”

Kiều Tuệ Hòa cất tiếng khiến Thủy An Lạc không nhịn được ngoảnh lại.

Bà ngẩng lên nhìn cô gái đang thắc mắc nhìn mình, “Cô đã làm tốt lắm rồi, so với tôi năm ấy thì tốt hơn nhiều.”

Mặt Thủy An Lạc mới đầu còn đang ngơ ngác sau bỗng biến sắc không thể tin nổi, bà... thừa nhận cô rồi sao?

Mở cờ trong lòng.

Trong tâm trí của Thủy An Lạc chỉ có bốn chữ này thể hiện được tâm trạng của cô lúc này thôi.

Người ngay từ đầu phản đối mình nhất, giờ lại nói với mình rằng: Cô đã làm rất tốt rồi.

Thủy An Lạc không nhịn được mà vành mắt đỏ lên, nhưng động tác trên tay đã bán đứng tâm trạng kích động của cô.

“Cháu cảm ơn bà.” Thủy An Lạc thành thật nói.

Cảm ơn sự thừa nhận của bà, cảm ơn vì câu nói ấy của bà.

Kiều Tuệ Hòa lại xua tay, bảo cô đi đi.

Thủy An Lạc quay người ôm tập bệnh án, cố không chạy phóng đi. Cô phải đi lấy điện thoại, sau đó gọi điện kể cho Sở Ninh Dực, Lão Phật Gia và mẹ chuyện này.

Kiều Tuệ Hòa bỗng ho khụ một tiếng, bàn tay già nua nắm lấy tay vịn của ghế.

Thủy An Lạc vừa đi được mấy bước, nghe thấy tiếng ho phía sau bèn quay lại nhìn thì thấy Kiều Tuệ Hòa đã ngã khỏi ghế.

“Viện trưởng Kiều.” Thủy An Lạc hốt hoảng kêu lên rồi chạy nhanh tới, “Viện trưởng Kiều.”

Thủy An Lạc quăng tập bệnh án trong tay ra rồi đỡ Kiều Tuệ Hòa dậy, “Viện trưởng Kiều, bà vẫn ổn chứ ạ?”

Kiều Tuệ Hòa muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bất tỉnh nhân sự.

Thủy An Lạc cuống cuồng gọi người đưa Kiều Tuệ Hòa vào phòng cấp cứu.

Cô đứng chờ bên ngoài, bên tai chốc chốc lại truyền tới tiếng cười chế giễu.

“Đúng là tai tinh, ai dẫn dắt cô ta cũng đều gặp đen đủi cả. Giờ ngay đến cả Viện trưởng Kiều cũng không thoát khỏi cô ta nữa kìa.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 676: Tai tiếng Sở gia (3)
Tiếng bàn tán cứ vang mãi bên tai như không có hồi kết.

Đúng lúc này, ngoài hành lang bỗng truyền tới tiếng bước chân, Thủy An Lạc quay lại liền trông thấy Sở Mặc Bạch đầu tiên, còn Hà Tiêu Nhiên và Sở Ninh Dực thì đi phía sau ông.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Thủy An Lạc khẽ run lên. Trong ấn tượng của cô, Sở Mặc Bạch luôn là một người đàn ông dịu dàng nho nhã, cô chưa bao giờ thấy ông nói câu gì nghe nghiêm nghị như thế này cả.

Đám bác sĩ, y tá đang chờ xem kịch vui đổ dồn hết ánh mắt về phía Thủy An Lạc, vì lúc Viện trưởng Kiều xảy ra chuyện thì chỉ có Thủy An Lạc là đang ở cùng bà thôi.

Sở Ninh Dực bước tới bên cạnh nắm lấy vai cô, khẽ nói: “Em không sao chứ?”

Câu hỏi của anh bỗng khiến cô cảm thấy lòng mình ấm áp hơn.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn thẳng vào ánh mắt quan tâm của Sở Ninh Dực, rồi lại lắc đầu, “Em không sao, là Viện trưởng Kiều...”

“Cô Thủy đây đúng là không phải dạng vừa đâu, ai tiếp xúc với cô cũng đều gặp xui hết hay sao ấy nhỉ.” Tiếng cười nhẹ của Viên Giai Di khẽ truyền tới, “Tôi vừa thấy cô với Viện trưởng ở sau vườn. Sao thế, cãi nhau à?”

Thủy An Lạc đi qua Sở Ninh Dực, nhìn người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn, cố gắng hít sâu một hơi rồi mới nói: “Chẳng lẽ cô Viên đây tới bệnh viện không phải là để phục hồi chức năng mà là để giám sát tôi à? Phòng phục hồi chức năng đâu có nhìn được ra sau khuôn viên của bệnh viện đâu?”

Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, quay lại lại nhìn Viên Giai Di đang ngồi trên chiếc xe lăn kia, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng.

Viên Giai Di khẽ run lên, cúi đầu giấu đi ánh mắt dị thường của mình.

Sau đó cô ta lại ngẩng lên, lúc này trong mắt chỉ còn lại ý cười.

“Tất nhiên tôi chỉ nhìn thấy thôi chứ không có ý gì khác cả, hay cô Lạc đang sốt sắng chuyện muốn bà chấp nhận cô.” Viên Giai Di trưng ra vẻ mặt vô tội nói.

Thủy An Lạc cố gắng hít thật sâu, nhìn gương mặt vô tội của người phụ nữ kia, khi Sở Ninh Dực định nói gì đó, cô liền giật tay anh lại.

“Bản lĩnh tự cho mình là đúng của cô Viên đúng là càng ngày càng cao siêu rồi đấy, nhìn từ xa như thế mà cũng biết được chúng tôi nói gì với nhau sao?” Thủy An Lạc trầm giọng nói, “Hơn nữa, vào những lúc như thế này mà cô Viên lại muốn tới đây để gây xích mích ly gián, đầu cô toàn H20 đấy à?”

H2O?

Sở Ninh Dực nhướng mày, cô nhóc này học cũng nhanh thật.

“Cô!”

“Đủ rồi.” Sở Mặc Bạch bỗng lên tiếng, “Viên Giai Di, đây là chuyện của gia đình chúng tôi, không liên quan gì đến một người ngoài như cô hết, cút.”

Lời nói của Sở Mặc Bạch không nặng không nhẹ, nhưng lại uy nghiêm vô cùng.

Viên Giai Di có to gan đến mấy cũng không dám ho he gì với Sở Mặc Bạch cả.

Cô ta lủi thủi rời đi, nhưng tiếc là Sở Ninh Dực ngay đến một ánh mắt cũng chẳng thèm ban cho cô ta.

Sở Ninh Dực ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Viện trưởng Kiều và...” Thủy An Lạc đang nói dở lại ngẩng lên dè dặt nhìn về phía Sở Mặc Bạch, thấy mặt ông nghiêm nghị như vậy cô cũng chẳng dám giấu, đành phải nói thật: “Viện trưởng Kiều và đàn anh đã có tranh cãi với nhau.”

“Mặc Lộ Túc?” Sở Ninh Dực hừ lạnh một tiếng. Anh biết ngay là chuyện này có liên quan tới Mặc Lộ Túc mà. Trên đời này, người có thể khiến tâm trạng của bà nội kích động như vậy cũng chỉ có mình anh ta mà thôi.

“Để anh đi tìm anh ta.”

“Sở Ninh Dực.” Thủy An Lạc vội kéo giật anh lại.

Lúc Sở Mặc Bạch nghe thấy cái tên Mặc Lộ Túc, cơ thể ông nhất thời có chút căng thẳng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 677: Tai tiếng Sở gia (4)
Bước chân của Sở Mặc Bạch hơi loạng choạng, Hà Tiêu Nhiên thấy vậy liền đưa tay đỡ lấy ông.

Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, lúc này thần sắc của anh cũng đã có chút khác lạ.

Thủy An Lạc không dám nói gì tiếp nữa, chỉ có thể đợi kết quả cấp cứu của Kiều Tuệ Hòa.

Trong lúc họ đang chờ đợi thì thấy chú Sở cuống cuồng chạy tới nói gì đó với Sở Ninh Dực.

Sắc mặt Sở Ninh Dực khẽ biến, anh nói với Sở Mặc Bạch một tiếng rồi rời đi luôn.

Thủy An Lạc lại càng cảm thấy khó hiểu. Dưới sự cho phép của Sở Mặc Bạch, cô chạy theo anh, tiếc là ra tới nơi cô cũng chỉ thấy được bóng chiếc xe của anh mà thôi.

Thủy An Lạc khẽ mím môi, đang định quay trở lại thì một chiếc xe phía trước bỗng dừng lại, cô liền dừng bước nhìn lên.

Cửa sổ xe phía sau trượt xuống, Thủy An Lạc hơi cúi đầu nhìn thấy người phụ nữ trong xe.

Trông người phụ nữ này không còn trẻ nữa, nhưng da dẻ lại được bảo dưỡng rất tốt. Bà ta mặc một chiếc áo khoác màu xám tro đậm, trang điểm xinh đẹp, dưới khóe mắt còn có một nốt ruồi nhỏ rất đẹp.

“Cô Thủy, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?” Người phụ nữ kia mỉm cười lên tiếng.

Thủy An Lạc tự nhận thấy cô chưa từng gặp người này bao giờ cả.

“Bác là?”

Người kia vẫn không xuống xe, nhưng tài xế đã bước xuống mở cửa cho cô.

Thủy An Lạc vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng đó nhìn bà ta.

“Tôi là mẹ của Mặc Lộ Túc.” Người kia tự giới thiệu, ra hiệu bảo Thủy An Lạc lên xe, “Chắc cô Thủy đã từng nghe Lộ Túc nói về tôi rồi chứ nhỉ.”

Mẹ của Mặc Lộ Túc?

Nghe nói đó là người đối xử với anh ấy rất tốt, là viên thư ký từng cặp kè với ba anh đó sao?

Đúng là Mặc Lộ Túc có từng kể với cô thật, vào sau buổi tiệc của Sở gia.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu, “Đàn anh có từng nói, nhưng không biết bác tìm cháu có chuyện gì ạ?” Vì nhìn bà rất ôn hòa, điềm đạm nên Thủy An Lạc cũng không cảm thấy dè chừng.

“Có chút chuyện nói ở đây không được tiện lắm, phía trước có một quán cafe, chúng ta tới đó ngồi một chút được không?” Mặc phu nhân dịu dàng lên tiếng.

Thủy An Lạc mím môi, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Quán cafe kia quả thật rất xa, xe phải đi tầm khoảng năm phút mới tới nơi.

Thủy An Lạc theo Mặc phu nhân vào trong, vì đang là buổi trưa nên trong này có hơi nhiều người. Mặc phu nhân vừa bước vào thì bồi bàn lập tức dẫn bà vào một góc yên tĩnh nhất.

Thủy An Lạc cởi áo blouse trắng của mình ra, khoác lên thành ghế.

“Cháu muốn uống gì? Có phải con gái thường thích uống capuchino đúng không nhỉ?” Mặc phu nhân vẫn nhẹ nhàng hỏi.

“Bác gái, không cần đâu, cho cháu nước lọc là được rồi. Bác có chuyện gì muốn nói ạ?” Thủy An Lạc vào thẳng vấn đề.

Có vẻ như Mặc phu nhân không nghĩ cô sẽ thẳng thắn như thế. Bà chỉ mỉm cười, nốt ruồi xinh đẹp nơi khóe mắt càng hiện rõ hơn, nụ cười của bà không chỉ đẹp, mà còn dịu dàng nữa.

“Lạc Lạc, bác có thể gọi cháu như vậy được không?” Mặc phu nhân dịu dàng lên tiếng.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu.

“Trước đây bác từng nghe Lộ Túc nhà bác nhắc đến cháu. Bác cảm thấy nó rất nghe lời cháu, thế nên hôm nay mới đường đột tới tìm cháu, hy vọng cháu có thể giúp bác khuyên Lộ Túc.” Giọng nói của Mặc phu nhân mang theo chút bất đắc dĩ.

Thủy An Lạc càng chẳng hiểu gì, “Khuyên đàn anh ấy ạ?”

“Phải, chuyện của mẹ Lộ Túc đã trôi qua rất lâu rồi. Bác với bác trai đều không muốn nói tiếp tục tìm hiểu về sự thật của chuyện đó nữa, dù sao thì Sở gia...” Mặc phu nhân ngập ngừng, tỏ ra khó xử, “Cháu có hiểu cho bác không? Bác không muốn Lộ Túc phải chịu tổn thương, nó là một đứa trẻ tốt.”

“Nhưng bác gái, cháu nghĩ là bác tìm nhầm người rồi. Chuyện này cháu nghĩ nếu anh ấy đã muốn làm thì không ai có thể ngăn cản được anh ấy đâu ạ.” Thủy An Lạc nói rồi đứng dậy muốn rời khỏi đây.

“Không đâu, cháu có thể.” Mặc phu nhân bỗng đứng dậy, giọng nói đã xen chút kích động.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 678: Tai tiếng Sở gia (5)
Thủy An Lạc khoác áo blouse trắng lên vai, quay lại nhìn Mặc phu nhân đang trong cơn kích động.

Bà đứng dậy đi qua bàn, nắm lấy cổ tay Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc cau mày muốn hất ra.

“Bác gái, bác đang làm gì vậy?”

“Lạc Lạc, bác biết đây là một yêu cầu quá đáng, nhưng nó thật sự chỉ nghe lời cháu thôi.” Mặc phu nhân tỏ ra đau buồn vì lo lắng cho con trai mình.

Cùng là người làm mẹ, khi thấy dáng vẻ này của Mặc phu nhân, Thủy An Lạc nhất thời cũng không thể khiên cưỡng nói lời từ chối bà được.

“Bác gái, những lời này cháu đều đã nói cả rồi, nhưng anh ấy không nghe cháu, anh ấy...”

“Sáng ngày hôm nay, rất nhiều công ty truyền thông đã cùng đưa tin, Chủ tịch tiền nhiệm của tập đoàn Sở Thị mê cờ bạc hơn mạng sống của mình, từng kéo đổ cả tập đoàn Sở Thị...”

Trên tivi của quán cafe truyền ra giọng nói rõ ràng rành mạch của một phóng viên.

Thủy An Lạc bỗng quay phắt lại, đồng thời đã bỏ lỡ ánh mắt của Mặc phu nhân.

“Về vấn đề cổ phiếu của tập đoàn Sở Thị đang bắt đầu rớt giá, là vì có người đã lấy danh nghĩa của Sở Thị ra để đánh cược, chính vì lẽ đó nên niềm tin của mọi người về Sở Thị đã bị giảm sút nghiêm trọng...”

Thủy An Lạc siết chặt hai tay, trên màn hình xuất hiện hình ảnh Sở Ninh Dực đang được chú Sở và vệ sĩ hộ tống vào tập đoàn Sở Thị.

Anh vẫn đứng thẳng người, không nhìn rõ mặt, nhưng Thủy An Lạc có thể tưởng tượng ra được sắc mặt của anh lúc này đang khó coi đến thế nào.

Đánh bạc là chuyện không chấp nhận được ở bất cứ nơi nào trong đất nước này, hậu quả của nó là đã khiến không biết bao gia đình tan cửa nát nhà.

Vậy nên, tất cả những gì mà dính tới điều này đều sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người, vào lúc này có giải thích thế nào cũng chỉ tốn công vô ích.

Mặc phu nhân thu lại sự khác thường trên gương mặt mình rồi lại bước tới trước mặt Thủy An Lạc, “Lạc Lạc à, cháu cũng thấy rồi đấy, nếu cứ tiếp tục truy cứu chuyện này, có lẽ người thật sự bị liên lụy chỉ có thể là đám người Ninh Dực mà thôi.”

Ánh mắt Thủy An Lạc trở nên kiên định hơn, cô vừa đi ra ngoài vừa nói, “Cháu sẽ nói chuyện với anh ấy.” Nhưng không phải là để nói về chuyện quá khứ, cô chỉ muốn hỏi tại sao anh ấy phải làm như vậy?

Mặc phu nhân nhìn Thủy An Lạc rời đi, bỗng lớn tiếng nói: “Lạc Lạc, cháu nhất định phải cản nó lại.” Nói rồi khóe miệng bà ta nhếch lên, vốn còn tưởng rằng sẽ còn phải tốn lời với cô, không ngờ lại có thể nhanh chóng thuyết phục được như vậy.

Sau khi Mặc phu nhân ra ngoài, tài xế liền mở cửa xe cho bà ta.

“Phu nhân, tổng giám đốc vừa gọi cho bà.”

“Tôi biết rồi.”

Mặc phu nhân cầm điện thoại nghe: “Phải, em đã nói chuyện với cô Thủy rồi, yên tâm đi, nhất định Lộ Túc sẽ tiếp tục điều tra chuyện này. Tới lúc đó nó sẽ biết mẹ nó bị người nhà Sở gia hại chết như thế nào.”

Sau khi Mặc phu nhân nói chuyện với Mặc Doãn xong, ánh mắt bà ta hiện lên một tia lạnh lẽo.

Mặc Doãn muốn Mặc Lộ Túc tiếp tục điều tra, vì ông ta luôn tin chắc rằng An Tâm là bị Kiều Tuệ Hòa hại chết, ông ta muốn Mặc Lộ Túc đối địch với Sở gia.

Nhưng sao bà ta có thể để Mặc Lộ Túc điều tra tiếp được. Một khi sự thật năm ấy bị lộ ra, vậy mọi nỗ lực của bà ta trong bao nhiêu năm qua chẳng phải đều sẽ thành công cốc hết sao.

Thế nên, bà ta chủ động nói với Mặc Doãn rằng chỉ cần để Thủy An Lạc ngăn cản Mặc Lộ Túc, Mặc Lộ Túc nhất định sẽ tiếp tục điều tra, nên hãy để bà ta đi tìm gặp cô.

Những những điều mà bà ta nói với cô thì lại hoàn toàn ngược lại.

Thủy An Lạc quay trở lại bệnh viện. Sau khi nhận được tin Kiều Tuệ Hòa đã qua cơn nguy hiểm và được đưa vào phòng bệnh, cô mới thấy yên tâm trở lại phòng làm việc của mình, lấy điện thoại ra gọi cho Sở Ninh Dực. Nhưng cô chờ mãi vẫn chẳng thấy ai nhấc máy cả.

Mãi đến khi cô gọi đến cuộc thứ năm mới có người nghe máy.

“Sở Ninh Dực...” Thủy An Lạc lo lắng nói.

“Thiếu phu nhân, thiếu gia đang họp, cậu ấy bảo tôi báo lại với cô, xin cô đừng lo lắng.” Chú Sở ở đầu dây bên kia nói.

Thủy An Lạc ngồi xuống bật máy tính lên, nhìn đống bê bối của Sở Thị hiện trên màn hình, sao cô có thể không lo lắng được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 679: Tai tiếng Sở gia (6)
Thậm chí có người còn lôi cả ảnh một nhà ba người của họ ra, sau đó PS thành cảnh Sở tổng bán vợ bán con.

“Chú Sở, chuyện lần này có phải là rất nghiêm trọng không?” Thủy An Lạc khẽ hỏi.

Chú Sở khẽ thở dài, không đáp lại.

Sao có thể không nghiêm trọng được, chuyện này liên quan tới cả tình hình quốc gia, liên quan tới chuyện bị người đời phỉ nhổ đấy.

Ngón tay của Thủy An Lạc trượt trượt trên con chuột, tin ngày một nhiều, trước giờ cô không bề biết hóa ra thành phố A này lại có lắm kẻ tọc mạch như vậy.

“Thiếu phu nhân, năm rưỡi tôi tới đón cô. Thiếu gia dặn cô đừng đi tìm Mặc thiếu gia.” Chú Sở nghiêm túc nói.

Tay Thủy An Lạc thoáng khựng lại, chuyện này chẳng phải vốn từ Mặc Lộ Túc mà ra sao?

Thủy An Lạc dập điện thoại, nhìn tin tức trên trang mạng kia.

Cô không biết xem cổ phiếu, nhưng phía dưới có phân tích của chuyên gia, cô chỉ biết, cửa ải mà lần này Sở Thị phải vượt qua không hề đơn giản hơn hai mươi năm trước chút nào.

“Đại Vương bảo ta đi tuần núi...”

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Thủy An Lạc cúi xuống nhìn. Sau lần Sở tổng nói cái bài “Kịch một vai” buồn thảm kia không hợp với đứa ngốc như cô, cô liền đổi sang cái bài “Tuần núi” ngốc nghếch này.

Vừa trông thấy tên hiển thị trên màn hình, Thủy An Lạc vội bắt máy, “Lão Phật Gia!!!” Thủy An Lạc nói như sắp khóc đến nơi.

“Nín ngay cho ai gia, trước tiên hãy nói xem đã xảy ra chuyện gì?” Tin này lớn đến nỗi Kiều Nhã Nguyễn ở tận Mỹ mà còn biết.

Thật ra thì dù ở Mỹ nhưng người ta vẫn lướt tin trong nước đó mà!

Kiều Nhã Nguyễn đang ở Hollywood, trong phòng nghỉ của một studio siêu ngầu, nhưng tiếc là cô chẳng có hứng thú gì với nói cả. Nếu không phải có người giám sát thì cô đã chạy từ lâu rồi.

Thủy An Lạc bla bla bla kể lại chuyện này một mạch.

“Mày nói xem, đàn anh sao vậy chứ?” Thủy An Lạc nói với giọng khàn khàn.

“Yêu quá hóa hận đấy.” Kiều Nhã Nguyễn cũng thở dài, “Tao không ngờ anh ấy lại là người như vậy.”

Phong Phong vừa quay xong, trên người vẫn đang mặc một bộ đồ da bó sát người, chưa tẩy trang. Nghe thấy giọng của Kiều Nhã Nguyễn, anh ta bật cười: “Em vẫn nghĩ tên đó là người tốt à?”

“Câm cái miệng của anh lại đi.” Kiều Nhã Nguyễn hung hăng nói, sau đó đứng dậy tránh xa anh ta ra, “Thế giờ mày định làm thế nào?”

“Tao cũng không biết nữa.” Thủy An Lạc nói rồi lại lướt tin, “Bên truyền thông cũng điên rồi, bọn họ cho rằng Sở Ninh Dực sẽ trở thành Sở Cẩm Niên thứ hai mới sợ chứ.”

“Cái đám người đau trứng ăn nhiều dưa muối rảnh rỗi đấy mày quan tâm làm gì.”

Phong Phong tẩy trang thay quần áo xong, nói chuyện với bạn bè mấy câu rồi đưa Kiều Nhã Nguyễn về, vừa đi anh ta vừa lạnh lùng nói: “Gọi quốc tế đường dài đắt lắm đấy.”

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng lên, khinh bỉ nhìn anh ta: “Kẻ Bắt Cóc kia, anh không hiểu tiếng người hả? Có hiểu câm miệng là gì không?”

Phong Phong cau mày, đẩy Kiều Nhã Nguyễn lên xe. Từ lúc đưa cô tới Mỹ đến giờ, anh ta liền bị cô gọi là Kẻ Bắt Cóc. Anh ta cũng không phản đối, chỉ cần có thể giữ cô ở lại bên mình thì kể cả có thành tội phạm bắt cóc cũng có sao?

“Mặc Lộ Túc dám làm như vậy thì chính là muốn vạch trần chuyện nhà Sở gia ra cho cả thế giới biết, nói trắng ra thì đây chính là cuộc tranh chấp giữa anh em họ với nhau.” Phong Phong dựa vào lưng ghế, nhàn nhạt nói.

Kiều Nhã Nguyễn lại trừng mắt với anh ta, sau đó cô mới nói với Thủy An Lạc: “Tao nghĩ là Sở tổng có thể...”

“Tôi nói em nghe, hình tượng của Sở gia bên ngoài trước giờ đều rất tốt, còn Mặc gia thì hầu hết vụ bê bối nào cũng lộ cả rồi. Thế nên lúc này dù tin của Mặc gia có bị tung ra thì cũng chỉ gọi là nhắc lại chuyện cũ thôi.”

“Anh câm miệng lại thì chết đấy à!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi cầm gối vứt thẳng vào mặt Phong Phong.
 
Top