Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 710: Chuyện người họa sĩ (2)
Ăn sáng xong, Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc đến bệnh viện trước. Hôm nay Kiều Nhã Nguyễn cũng đến bệnh viện cho nên anh không cần phải lo lắng lúc cô đi làm sẽ xảy ra vấn đề gì.

Thời tiết không được tốt lắm, nhưng tâm tình của Thủy An Lạc tốt vô cùng.

Suốt cả đường đi, Thủy An Lạc ngồi trong xe hưng phấn nhìn ra ngoài của sổ. Cô liên tục nhìn đồng hồ của mình, chẳng mấy chốc nữa là cô có thể gặp được Lão Phật Gia nhà mình rồi.

Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn dáng vẻ hưng phấn của ai kia: “Thủy An Lạc! Em đừng quên ai mới là người quan trọng nhất!” Sở Ninh Dực cười lạnh một tiếng nhắc nhở.

Thủy An Lạc quay đầu lại, vừa thấy Sở Ninh Dực thì trong đầu lập tức hiện lên vài hình ảnh không được nhân tính lắm kia. Thủy An Lạc lập tức ngoan ngoãn ngồi thẳng lên, sau đó nghiêm trang nói: “Anh Sở, anh yên tâm đi, trong lòng em anh tuyệt đối quan trọng hơn Lão Phật Gia nhiều, em thề luôn đó!”

“Thề cá trê chui ống!” Thanh âm của Sở Ninh Dực càng lạnh lùng hơn.

Trong lòng của Thủy An Lạc tiếp tục âm thầm phỉ nhổ ai kia: Sở tổng, cái tính tình hâm hấp này của anh chắc chắn không ai biết. Một người đàn ông sao lại cứ đi so đo ba cái chuyện cỏn con như này chứ.

Xe đến bệnh viện, Thủy An Lạc vội vội vàng vàng đi xuống. Lúc cô xuống rồi lại nghĩ ra cái gì đó mà cười híp mắt quay đầu lại, sau đó dứt khoát chui vào trong xe, ôm lấy cổ của Sở Ninh Dực rồi dùng sức hôn một cái: “Chú Sở à, cháu cực kỳ yêu chú đấy, thề!”

Thủy An Lạc nhìn gương mặt bắt đầu biến thành cái màu còn khó nhìn hơn cả màu cầu vồng thì cười tít mắt chạy biến đi.

Chú...Sở?

Cô nhóc ngứa đòn này!

Cơ mà, yêu, cô nói cô yêu anh sao?

Sắc mặt khó coi của Sở Ninh Dực vì một chữ cỏn con này mà cũng dần trở nên khá hơn.

Thôi, lần này bỏ qua cho cô vậy.

“Chú Sở, đi thôi!” Sở Ninh Dực cầm tài liệu đang đặt bên cạnh lên xem rồi bảo chú Sở lái xe đi.

Thủy An Lạc đi tới cửa bệnh viện lại quay lại nhìn người đang rời đi, trên mặt cô thoáng qua một chút buồn rầu. Lúc nào thì anh mới có thể nói với cô một chữ yêu này đây?

Thủy An Lạc hất mấy suy nghĩ không nên có kia ra khỏi đầu, sau đó đeo cái balo nhỏ của mình lên lưng đi vào bệnh viện.

Nhưng Thủy An Lạc lại không thể ngờ được, đứng trước cửa phòng làm việc của cô là một người mà cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy dù chỉ một chút.

“Mặc phu nhân!” Thủy An Lạc vừa lễ phép lại vừa xa cách lên tiếng chào hỏi.

Mặc phu nhân hơi bất ngờ, lần trước cô vẫn còn gọi bà ta là bác gái, tại sao lần này lại thay đổi cách xưng hô như vậy?

“Lạc Lạc, hôm nay bác tới đây...”

“Nếu Mặc phu nhân tới đây để khám bệnh thì tôi có thể giúp bà lấy số, trước mắt thì tôi vẫn chưa được phép khám bệnh cho bệnh nhân!” Thủy An Lạc nhanh chóng mở miệng nói. Cô không hề muốn nghe mấy câu đi khuyên Mặc Lộ Túc của bà ta nữa.

Trong mắt Mặc phu nhân rõ ràng xẹt qua một tia kinh ngạc, còn Thủy An Lạc lại không thèm để ý đến chuyện đó.

Mặc phu nhân nhanh chóng thu hồi lại sự kinh ngạc trong ánh mắt của mình. Bà ta cười khổ một tiếng: “Lạc Lạc, bác không phải đến đây để khám bệnh, chỉ là bác hy vọng cháu có thể khuyện nhủ Lộ Túc một chút. Đã mấy ngày liền nó không chịu về nhà, cứ tiếp tục như vậy bác sợ nó...” Mặc phu nhân nói, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

Thủy An Lạc thở dài, cô đưa tay mở cửa phòng làm việc ra rồi đi vào rót cho Mặc phu nhân cốc nước: “Mặc phu nhân, tôi với anh Mặc chẳng qua chỉ là quan hệ giữa đàn anh và đàn em, bà đã coi trọng tôi quá rồi!” Thủy An Lạc lạnh nhạt lên tiếng.

Mặc phu nhân hơi rũ mắt che đi sự khác thường trong đó.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại kêu vang, Mặc phu nhân tỏ vẻ áy náy với Thủy An Lạc rồi cầm di động của mình lên: “Lộ Túc, mẹ đang... tút... tút...” Mặc phu nhân còn đang định nói gì đó thì di động đột nhiên tắt ngúm. Bà ta cầm di động ấn ấn một hồi nhưng cũng chẳng thấy phát sáng gì cả.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn: “Hết pin ạ?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 711: Chuyện người họa sĩ (3)
Mặc phu nhân thở dài: “Ừ, lúc bác đi ra ngoài lại quên mất không sạc điện thoại, không biết Lộ Túc gọi điện tìm bác làm gì nữa?”

Thủy An Lạc lục sạc điện thoại trong balo của mình ra, sau đó đưa cho bà ta.

Mặc phu nhân nói cảm ơn, nhưng nhận lấy sạc điện thoại rồi mới phát hiện chân sạc với máy không cùng loại.

“Lạc Lạc, bác có thể mượn điện thoại của cháu để gọi cho Lộ Túc được không?” Mặc phu nhân nhẹ giọng lên tiếng nhờ giúp đỡ.

“Vâng!” Thủy An Lạc cũng không từ chối, cô mở mật mã di động của mình ra rồi đưa nó cho Mặc phu nhân, sau đó vào trong thay quần áo.

Mặc phu nhân nhận lấy điện thoại di động rồi lại nhìn Thủy An Lạc đang quay lưng nhìn về mình, thấy cô quả thật không quay đầu lại bà ta mới nhanh chóng mở ra hộp thư đến của cô để xem trộm.

Hộp thư đến của Thủy An Lạc cũng chẳng có nhiều tin nhắn. Hơn nữa cái tin nhắn uy hiếp cô vẫn ngay ngắn hiện ngay đầu tiên, vậy ra cô không xóa tin nhắn này. Như vậy thì tin nhắn sau đó mà bà ta gửi thì sao?

Cô không nhận được sao?

Mặc phu nhân siết chặt bàn tay của mình, chẳng trách tại sao cô vẫn không chịu đi khuyên nhủ Mặc Lộ Túc.

Thủy An Lạc quay đầu lại, Mặc phu nhân cũng vừa đặt di động lại lên trên bàn: “Được rồi, để bác về nhà rồi gọi điện thoại cho Lộ Túc sau vậy. Chứ nếu bác dùng điện thoại của cháu thì sợ Sở Ninh Dực sẽ lại hiểu lầm mất!”

Thủy An Lạc có chút tò mò, chuyện này với Sở Ninh Dực thì có liên quan gì đến nhau?

Cơ mà không dùng nữa cũng tốt.

“Lạc Lạc, thật sự bác không muốn làm khó cháu đâu, chỉ là bác không muốn thấy con của mình đau lòng. Cháu có hiểu cho bác không?” Mặc phu nhân than ngắn thở dài nói.

“Mặc phu nhân, anh Mặc đã là người lớn rồi, tôi nghĩ tự bản thân anh ấy biết mình phải làm gì, nên làm cái gì!” Thủy An Lạc từ từ gạt bàn tay của bà ta ra khỏi người mình: “Thật xin lỗi, tôi còn phải làm việc, không thể tiếp tục trò chuyện với Mặc phu nhân được.”

Mặc phu nhân hết cách, đành thở dài rời đi.

Lúc Kiều Nhã Nguyễn tới thì đúng lúc thấy Mặc phu nhân đi ra.

“Ui chao, đã bắt đầu khám bệnh rồi cơ à?” Kiều Nhã Nguyễn chậc chậc lên tiếng nói.

Thủy An Lạc trợn trừng mắt. Cô dọn dẹp hồ sơ bệnh lý trên bàn: “Mẹ kế của đàn anh đấy, nếu mày cố gắng thì người đó sẽ trở thành mẹ chồng của mày đó!”

“Được rồi, giờ tao hết cảm giác với đàn anh rồi!” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền dứt khoát nằm lăn trên giường khám bệnh: “Được phết, cũng có phòng làm việc riêng cơ đấy!”

Thủy An Lạc xì một tiếng, sau đó bước qua dùng hai tay đè lên mép giường rồi nhìn chằm chằm cô gái đang nằm trên đó: “Ai chà, hết cảm giác với đàn anh rồi sao, là vì có người khác để có cảm giác rồi chứ gì?”

Kiều Nhã Nguyễn bỗng ngồi bật dậy, một tay chống lên đầu gối của mình: “Mày cảm thấy chị đây là loại con gái sẽ động tâm với kiểu đàn ông đó sao?”

Thủy An Lạc ôm lấy ngực mình rồi lui về phía sau: “Thế chẳng lẽ mày động tâm với con gái sao?”

“Đúng thế!” Kiều Nhã Nguyễn lả lơi liếc mắt nhìn Thủy An Lạc một cái: “Vậy nên, bé cưng à, mau mau hầu hạ ai gia đi nào!”

Thủy An Lạc vội lui về sau một bước, tránh khỏi móng vuốt của cô bạn thân.

“Này, nói chuyện nghiêm túc nào!” Thủy An Lạc nói xong rồi dùng một tay quàng lên bả vai của Kiều Nhã Nguyễn: “Tao cảm thấy chuyện cô của Sở Ninh Dực là một chuyện lớn, hoàn toàn không đơn giản như những gì đàn anh nói với tao đâu!”

“Nói thế nào?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa nhảy xuống đi lục đồ ăn trong phòng làm việc của Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc xoa xoa cái cằm của mình, sau đó nghiêm túc trả lời: “Mày nghĩ xem, nếu quả thật chỉ đơn giản như những gì đàn anh nói, Viện trưởng Kiều vì Sở gia mà mà đem con gái gả cho người cô ấy không yêu, lại còn không chấp nhận cho con gái mình ly dị, tiếp đó lại hại chết con gái của mình. Nếu chuyện chỉ đơn giản như thế thì đâu có chuyện biết bao người nhảy vào điều tra mà vẫn không điều tra ra được đúng không?”

Kiều Nhã Nguyễn lục được mấy cây kẹo que trong balo của Thủy An Lạc liền bóc vỏ ra rồi bỏ vào miệng mình: “Chuyện này, đúng là khó mà nói!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 712: Chuyện người họa sĩ (4)
Thủy An Lạc bĩu môi, kiểu gì thì kiểu cũng cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình.

“Bác sĩ Thủy!”

Thủy An Lạc nghe thấy có người gọi mình liền ngẩng lên nhìn, một y tá đang đỡ một bệnh nhân có cánh tay toàn là máu đi vào.

“Bên ngoại khoa không đủ người, bệnh nhân này đành nhờ cô sơ cứu giúp nhé!” Y tá kia nói xong thì đỡ người đàn ông đó đi vào, sau đó quay lưng rời đi luôn

“Này, tôi nói...”

Thủy An Lạc kéo Kiều Nhã nguyễn: “Kệ đi!”

Thủy An Lạc vừa nói vừa cúi đầu nhìn bệnh nhân vừa được đưa vào. Người này mặc một chiếc áo khoác màu nâu, tóc rất dài, bả vai rũ xuống, không có cảm giác kỳ quặc gì, nhìn dáng vẻ thì người này tuổi tác cũng không nhỏ, bộ râu quai nón râm rạp cùng với đôi mắt thâm thúy hoàn toàn không giấu nổi sự trải đời của chủ nhân nó.

Tay phải của người đàn ông kia còn cầm một túi bút vẽ, cái túi kia nhìn có vẻ đã cũ nát lắm rồi, nhưng từ lúc bước vào đến giờ người này cũng không hề buông nó ra.

Có lẽ đó là món đồ rất quan trọng đối với người đàn ông này.

Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn tức giận phừng phừng đi lấy dụng cụ xử lý vết thương đến cho mình thì nhẹ giọng nói: “Đừng tức giận mà, coi như là cơ hội học tập đi, có chỗ nào mà thực tập sinh không bị bắt nạt như thế đâu chứ?”

Người đàn ông kia ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, khóe miệng khẽ cong lên.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn miệng vết thương trên cánh tay người nọ, có vẻ như là bị thứ gì đó đập vào, rồi lại bị dao sắc rạch qua.

Thủy An Lạc cau mày nhìn: “Ông có thể bỏ đồ của mình xuống trước được không, như thế sẽ thoải mái hơn một chút!”

“Không cần, cô cứ băng bó sơ qua là được rồi!” Người đàn ông kia nói, giọng rất trầm.

Thủy An Lạc khẽ ngẩng lên nhìn người đàn ông có bộ râu quai nón này, giọng nói của ông ta rất dễ nghe.

Thủy An Lạc không tiếp tục làm khó bệnh nhân của mình nữa. Cô dùng oxy già rửa sạch miệng vết thương trước, sau đó bắt đầu cẩn thận bôi thuốc.

Từ đầu đến cuối lông mày của người đàn ông này chẳng nhíu lại dù chỉ một chút, cứ như thể cái vết thương này đối với ông ta mà nói thì chẳng xi nhê gì.

Thủy An Lạc quấn băng vải cho ông ta xong xuôi, Kiều Nhã Nguyễn đã lấy sẵn thuốc hạ sốt chỉ chờ Thủy An Lạc ngẩng đầu lên là có thể đưa luôn cho cô bạn thân.

Thủy An Lạc cười khẽ, Kiều Nhã Nguyễn luôn nói cô yếu đuối, nhưng mà lần nào người giúp đỡ cô cũng đều là Kiều Nhã Nguyễn.

Tiếc là người đàn ông kia cũng không nhận lấy đơn thuốc, ông ta chỉ đơn giản nói cảm ơn rồi lại cầm túi bút vẽ của mình rời đi.

“Chậc chậc chậc, may mà không phải ông chú kỳ quái nào đó!” Kiều Nhã Nguyễn khoác tay lên vai của Thủy An Lạc nói.

Thủy An Lạc buông dụng cụ trong tay xuống rồi hơi xoa xoa cằm của mình: “Tao có cảm giác phía sau người này có cả một câu chuyện đấy, cái túi vẽ tranh hình như dùng nhiều năm lắm rồi?”

“Nhìn bề ngoài thì không phải ba mươi cũng phải hai mươi mấy năm rồi, lại còn thường xuyên dùng nữa chứ!” Kiều Nhã Nguyễn bĩu môi lên tiếng trả lời.

Thủy An Lạc cúi đầu thu dọn đồ đạc trên bàn, trên thế giới này có quá nhiều người có những câu chuyện cũ.

Kiều Nhã Nguyễn đè lên bả vai của Thủy An Lạc đang dọn dẹp rồi nói: “Mày có biết làm sao anh ta bị thương không?”

“Tao làm sao mà biết được?” Thủy An Lạc dọn đồ xong xuôi: “Lát nữa mày đi cùng tao đến thăm nhóc mập kia đi!”

“Là vì bảo vệ cái túi vẽ kia đấy, vừa nãy mày không để ý sao, cái túi kia có dấu vết từng bị giằng xé, cho nên cái túi đó nhất định là do một người cực kỳ quan trọng tặng cho ông ta!”

“Chị hai à, mày không đi làm cảnh sát hình sự thì đúng là uổng phí tài năng quá đấy!” Thủy An Lạc cười ha hả rồi hất tay của cô bạn thân ra để đi rửa tay

“Haiz, mày phải tin tưởng ánh mắt quan sát của chị đây chứ?” Kiều Nhã Nguyễn nói.

May mà phòng vệ sinh ở ngay bên trong phòng làm việc, cho nên Thủy An Lạc có thể nghe rõ.

“Tin lắm, tin lắm, nhưng mà những chuyện đó thì cũng có liên quan gì đến chúng ta đâu?” Thủy An Lạc vừa rửa tay vừa nói: “Thay vì để ý tại sao ông ta lại bị thương thì tao càng muốn chuyên tâm vào bệnh tình của nhóc mập hơn!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 713: Chuyện người họa sĩ (5)
Kiều Nhã Nguyễn chậc một tiếng: “Cái này thì ai gia không giúp được cưng rồi!”

Thủy An Lạc rửa tay xong đi qua một bên vừa lay tay vừa cẩn thận dò hỏi: “Lão Phật Gia, tại sao mày lại chán ghét bệnh về tim như thế?”

Nhiều năm trôi qua rồi, tại sao cô ấy lại vẫn không chịu buông tha cho chính mình chứ?

Động tác ngậm kẹo cây của Kiều Nhã Nguyễn hơi ngừng lại một chút, trước mặt lại lóe lên cảnh tượng năm xưa.

Thủy An Lạc nhìn sắc mặt Kiều Nhã Nguyễn thay đổi như vậy trong lòng lại cảm thấy nặng nề.

“Không có gì, chỉ là tao không thích thôi!” Kiều Nhã Nguyễn tỉnh táo lại rồi dùng cái vẻ sao cũng được mà nói.

Rõ ràng lý do không phải là không thích, mà là đến bây giờ vẫn không dám đối mặt.

Bởi vì nguyên nhân cái chết của chị Kỳ Nhu chính là bị đâm xuyên qua tim.

Thủy An Lạc muốn nói gì đó, nhưng cô chợt phát hiện bản thân cô chỉ là một người ngoài cuộc, dẫu có nói gì cũng chỉ phí công vô ích.

“Vậy tao đi trước xem tình hình nhóc mập thế nào đây, buổi trưa cùng ra ngoài ăn cơm nhé!”

“Đi đi, đi đi!” Kiều Nhã Nguyễn dứt lời liền dứt khoát ngồi trước máy tính của Thủy An Lạc bắt đầu nghịch máy tính.

Thủy An Lạc ôm tập bệnh án đi tới cửa lại quay đầu nhìn người đang ngồi chơi máy tính. Rốt cuộc thì đến bao giờ Kiều Nhã Nguyễn mới chịu thật sự buông tha cho bản thân mình, không để chuyện của chị Kỳ Nhu chèn ép nữa đây?

Thủy An Lạc rời đi, nụ cười trên mặt của Kiều Nhã Nguyễn từ từ thu lại, sau đó cô nhìn hình ảnh trò chơi trên màn hình máy tính mà ngẩn người.

Bệnh tim sao, có chút ký ức bắt đầu từ từ gợi lại trong đầu cô.

“Kiều Nhã Nguyễn, em có biết là bây giờ đa số các loại bệnh đều có quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp đến tim không! Em cứ thế bỏ trống toàn bộ câu hỏi liên quan đến tim mạch là muốn làm gì đây?” Thầy chủ nhiệm tức giận nhìn cô sinh viên xuất sắc đang đứng trước mặt mình.

Kiều Nhã Nguyễn hơi cúi đầu, rồi hời hợt nói: “Bệnh tim là chết!”

“Có bệnh gì mà không chết hả, em nói như thế thì em còn làm bác sĩ làm cái gì?” Thầy chủ nhiệm càng cảm thấy tức giận hơn: “Kiều Nhã Nguyễn, có phải em có chuyện gì khó nói không, nếu em có thể nói ra thì chắc thầy Hứa có thể giúp em...”

“Không có ạ, chỉ là em không thích thôi!” Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn thẳng vào thầy chủ nhiệm.

“Em, em, em làm tôi tức chết mất! Thành tích của em có tốt như nào đi chăng nữa cũng không có cách nào trở thành một bác sĩ tốt được em biết không hả?” Thầy chủ nhiệm lớn tiếng trách mắng.

Không có cách nào trở thành một bác sĩ tốt?

Ký ức đi kèm với tiếng rống giận của thầy chủ nhiệm mà dừng lại, Kiều Nhã Nguyễn ôm đầu gối của mình mà ngẩn người, có lẽ là vậy đi, các môn học khác cô có cố gắng như thế nào chăng nữa, nhưng nếu không thể liên hệ với mảng tim mạch thì Kiều Nhã Nguyễn vẫn chẳng thể nào trở thành một bác sĩ giỏi.

Nhưng mà trái tim.

Lại chính là một cửa ải biết bao năm nay Kiều Nhã Nguyễn không thể vượt qua được.

Kiều Nhã Nguyễn ôm chặt hai chân của mình rồi chôn đầu vào giữa chân, cả người có chút run rẩy.

“Hôm nay em dám bỏ đứa con này thì giữa chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa!” Tiếng nói tức giận của một người đàn ông từ ngoài hành lang vọng vào trong phòng.

Kiều Nhã Nguyễn khẽ ngẩng đầu lên, cái tình huống phim máu chó cũ rích như thế ai còn dùng?

Cô nghĩ nghĩ một hồi rồi thu lại vẻ bi thương trên mặt, sau đó hóng hớt đi ra ngoài.

“Đứa bé ở trong bụng em, có giữ hay không giữ chẳng liên quan gì đến anh hết!” Người phụ nữ kia không hề yếu thế mà rống lại.

Kiều Nhã Nguyễn bĩu môi, vừa mới ra khỏi cửa đã thấy hai thân hình đứng ở hành lang cách đó không xa. Rất nhanh, người phụ nữ kia nói xong liền rời đi. Gã đàn ông đứng quay lưng về phía Kiều Nhã Nguyễn nên cô không thấy được mặt anh ta, có điều cô rất tò mò không biết anh chàng này có đuổi theo hay không.

Người đàn ông đó không đuổi theo, mà chỉ một mực đứng đó.

“Này, anh không đuổi theo à, không đuổi thì con của anh cũng...” Kiều Nhã Nguyễn còn chưa nói hết câu thì thấy người đàn ông kia quay đầu lại lộ ra ánh mắt âm trầm. Cô lập tức tự giác kéo khóa miệng của mình rồi xoay lưng quay về phòng làm việc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 714: Chuyện người họa sĩ (6)
Má!

Cái thế giới này sao nhỏ bé quá vậy!

Tại sao gặp ai không gặp lại gặp đúng người đàn ông kia chứ?

Có lạnh lùng băng giá thì cũng thôi đi, không ngờ lại còn là một người đàn ông không biết chịu trách nhiệm. Quả nhiên những tên đàn ông có phẩm chất tốt đều bị loại não tàn như Thủy An Lạc chiếm hết rồi.

Lúc Thủy An Lạc quay về thì thấy Kiều Nhã Nguyễn đang ôm máy tính cùng đồng đội chém giết.

“Nhóc mập kia thế nào rồi?” Kiều Nhã Nguyễn vừa chơi vừa lên tiếng hỏi.

Thủy An Lạc lấy nước, vừa uống vừa lên tiếng trả lời: “Tình hình khá tốt, chỉ là không biết phía Sở tổng bên kia có thể kéo dài được mấy ngày. Tao chỉ sợ ba mẹ nó mà về thì thôi xong đời!”

“Gặp cái kiểu bệnh nhân thế này cũng chỉ có mày mới ngu như vậy, người bình thường thì vứt bỏ từ lâu rồi. Ai mà nghĩ tới chuyện đem ba mẹ nó kéo đi chỗ khác chứ!” Kiều Nhã Nguyễn bật cười thành tiếng.

Thủy An Lạc uống nước xong thở dài một tiếng, lời thế này đàn anh cũng từng nói rồi, nhưng mà lý do cô không từ bỏ không chỉ vì để giành được sự đồng ý của Kiều Tuệ Hòa, mà còn là vì nếu không cố gắng mà đã từ bỏ thì đâu khác nào không tôn trọng sinh mệnh chứ.

“Buổi trưa đi đâu ăn cơm?” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhìn cái người đang chơi trò chơi điên cuồng kia.

“Mày qua quán ăn đối diện mua phở xào đi, đừng làm phiền ai gia chơi game!” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa ghét bỏ xua tay để cô bạn thân mau đi.

Thủy An Lạc bị ruồng bỏ nhưng vẫn cầm balo lên: “Mày chơi đến điên luôn đi, có cho hạt tiêu không?”

“Có, cho cái loại siêu cay ý!” Kiều Nhã Nguyễn nói xong thì Thủy An Lạc đã đi ra ngoài.

Đối diện bệnh viện có không ít quán ăn nhỏ, mà quán ăn này quả thật không tệ cho nên lúc Thủy An Lạc đến thì trước mặt đã có mười mấy người đang xếp hàng, Thủy An Lạc cũng chỉ có thể qua đó xếp hàng cùng.

Có điều lúc Thủy An Lạc xếp hàng thì lại thấy được người họa sĩ kỳ quặc hồi nãy đang ngồi ăn bánh bao trên bồn hoa cách đó không xa.

“Là ông ta à?” Thủy An Lạc tò mò nghĩ, ánh mắt vẫn không rời khỏi người nọ, cho đến khi xếp hàng đến lượt mình thì Thủy An Lạc đổi lời từ mua hai suất thành ba suất.

Thủy An Lạc mua xong phở xào liền xách qua.

Cánh tay bị thương của người họa sĩ đó hơi rũ xuống, tay không bị thương thì cầm một cái bánh bao chậm rãi ăn.

Thật ra thì trông ông ta thật sự rất nhàn nhã.

Thủy An Lạc đứng trước mặt người đó, đợi lúc người ta ngẩng đầu lên thì cô bèn đưa hộp phở xào nguyên vị trong tay mình tới trước mặt người ta: “Mời ông ăn đó!”

Người họa sĩ kia hơi sững sờ, trong mắt lộ rõ vẻ khó hiểu.

Thủy An Lạc đặt hộp phở xào xuống bồn hoa, sau đó hơi nghiêng đầu rồi mới nói: “Ăn no bụng thì mới có sức để vẽ tranh chứ?”

Người họa sĩ hơi cong môi: “Cô gái nhỏ, tên cô là gì thế?”

“Tôi tên là Người Tốt!” Thủy An Lạc cười cong cong khóe mắt mắt trả lời, sau đó thì xoay người quay trở về bệnh viện.

Cánh tay cầm bánh bao của người họa sĩ kia hơi dừng lại một chút, trong đôi mắt thâm thúy dần dần hiện ra một vài hình ảnh.

[Trên cây cầu bắc ngang qua sông, một cô gái đang đứng trên đó nhìn ánh chiều tàn phía xa xa, đằng sau cô gái là một cậu bé đang di chuyển thoăn thoát cái bút vẽ cho cô gái ấy một bức họa.

Cuối cùng khi cô gái ấy quay đầu lại thì thấy bộ dạng cô chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, mái tóc dài tung bay trong gió, hàng chân mày lá liễu với đôi mắt lưu ly xinh đẹp, còn có một chiếc miệng anh đào nhỏ nhắm xinh đẹp lại mọng nước.

“Cậu đang vẽ tôi đấy à?” Cô gái kia nói xong liền chạy tới. Cô vòng qua nhìn bản vẽ có một cái bóng mơ hồ xuất hiện trên nền giấy, còn có bầu trời ngả về chiều ở phía xa xa: “Cậu giỏi thật đấy!” Cô gái kia khẽ kêu lên.

Cậu trai kia có chút ngượng ngùng mà thò tay gãi gãi đầu.

“A, cậu chính là kiểu người ở ven đường vẽ cho người ta vài bức tranh, sau đó lại kiếm tiền lộ phí để đi ngao du khắp nơi đúng không? Tôi hâm mộ nhất những người như vậy đấy!” Cô gái kia thật sự hưng phấn nói.

Cậu trai nọ không trả lời, cậu ta chỉ cảm thấy cô gái này thật xinh đẹp.

Cô gái ấy cúi đầu xuống rồi rút trong túi xách của mình lấy năm trăm tệ ra: “Cho cậu đấy, đây là tiền công cậu vẽ tôi!”

“Không cần đâu...”

Cô gái nọ lại cười: “Cho cậu làm lộ phí đi đường đó, tôi là người tốt đó nha!” Cô gái cười thật tươi rồi cầm bản vẽ chạy đi.]

Người họa sĩ nọ cúi đầu nhìn hộp đồ ăn đặt trên bồn hoa, trái tim đau đớn như bị xé nát: “An Tâm!” Một tiếng nỉ non nhẹ nhàng thoát ra từ cái miệng ẩn trong bộ râu rậm rạp của ông ta, mang theo cảm giác đau xót khôn nguôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 715: Chuyện người họa sĩ (7)
Sở Ninh Dực xử lý chuyện công ty xong xuôi, tới chiều liền đến bệnh viện thăm Kiều Tuệ Hòa.

Sức khỏe của Kiều Tuệ Hòa vẫn rất kém, có lẽ là bởi vì vẫn còn chuyện ứ đọng trong lòng của bà.

Lúc Sở Ninh Dực đi vào thì Kiều Tuệ Hòa đang ngủ, hàng lông mày của bà nhíu lại thật chặt, dễ dàng thấy được tâm tình của Kiều Tuệ Hòa lúc này có bao nhiêu bất ổn.

Hộ lý khẽ gật đầu với Sở Ninh Dực một cái, bên ngoài trời lúc này có cơn mưa nhỏ cho nên hộ lý đã đóng cửa sổ lại.

Theo khung cửa sổ dần dần bị đóng chặt là những tiếng tí tách bên ngoài nhỏ đi rất nhiều.

Sở Ninh Dực vẫy tay để người hộ lý đi ra ngoài, sau đó anh nhẹ nhàng kéo chăn lên một chút cho Kiều Tuệ Hòa.

“Cháu tới đấy à.” Kiều Tuệ Hòa còn chưa mở mắt nhưng dường như bà biết người tới là ai.

“Bà nội.” Sở Ninh Dực đỡ Kiều Tuệ Hòa ngồi dậy rồi giúp bà điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái.

Kiều Tuệ Hòa ngồi dựa lưng vào gối rồi nhìn Sở Ninh Dực, sau đó mới từ từ nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt của anh: “Không ngờ đã nhiều năm trôi qua rồi mà vẫn làm khổ cháu như vậy.”

Sở Ninh Dực nhẹ nhàng nắm lấy tay của Kiều Tuệ Hòa rồi lên tiếng khuyên lơn: “Bà nội, Lộ Túc đã trưởng thành rồi, không nên cứ để cậu ấy sống mãi trong thù hận như vậy. Cháu nghĩ đây cũng không phải điều mà cô hy vọng.”

“Cô của cháu, nói cho cùng vẫn là do bà hại chết, nếu như năm đó bà để nó đi theo người họa sĩ kia thì có lẽ đã không xảy ra những chuyện như sau này rồi!” Kiều Tuệ Hòa cười khổ nói.

“Đó là quyết định của cô.” Sở Ninh Dực nhẹ giọng nói.

“Không, đó là quyết định mà chúng ta ép nó!” Kiều Tuệ Hòa vừa dứt lời lại bắt đầu ho khan: “Là vì bà quá ích kỷ, chỉ nghĩ tới ba của cháu!”

Sở Ninh Dực hơi cúi đầu: “Năm đó bà nội đồng ý, chẳng phải cũng là vì chú đã thật lòng cam kết sẽ đối xử tốt với cô mà đúng không?”

“Cam kết? Cái đó rõ ràng là cái thứ mạt hạng nhất!” Kiều Tuệ Hòa cười nhạt. Bà dựa vào thành giường nhìn cơn mưa mùa thu đang dần nặng hạt.

Sở Ninh Dực im lặng chỉnh lại chăn cho bà: “Chuyện người kia chết là ngoài ý muốn, là ngoài dự đoán của chúng ta. Năm đó bà nội nói với cô chuyện người đó qua đời cũng chỉ vì hy vọng cô có thể từ bỏ quá khứ mà cùng chú sống một cuộc sống tốt đẹp, cũng không có ý ép cô phải chết!”

Năm đó, người họa sĩ kia nghe nói lúc lên núi tuyết vẽ thực vật đã bị ngã xuống vách núi mà chết.

Kiều Tuệ Hòa cũng nghĩ nếu bà đem chuyện này nói cho đứa con gái vừa mới sinh con xong thì con gái bà có thể từ bỏ ý định bấy lâu mà cũng Mặc Doãn bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhưng mà ai mà ngờ được Sở An Tâm lại vì chuyện này mà bị chứng trầm cảm, sau đó là tự sát.

“Nhưng bà nội, cháu vẫn có một nghi ngờ, liệu cô có thật sự tự sát không?” Sở Ninh Dực đột nhiên hỏi.

Dù khi đó còn rất nhỏ nhưng anh vẫn nhớ, lần anh theo chân mẹ mình đến thăm cô thì quả thật tâm tình của cô không tốt nhưng không kém đến mức để thành bệnh trầm cảm. Hơn nữa lúc đó chú đối xử với Tiểu Lộ Túc cũng rất tốt, lúc cô nhìn thấy cũng sẽ cười.

Lúc ấy thì làm sao có thể đột nhiên biến thành trầm cảm lại còn đến mức tự sát chứ?

Kiều Tuệ Hòa nghe Sở Ninh Dực hỏi như vậy thì bàn tay đang nắm chăn của bà hơi siết chặt lại, sau đó từ từ thu lại ánh mắt của mình rồi nhìn thằng về phía Sở Ninh Dực: “Tại sao cháu lại nói như vậy?”

“Bà nội, năm đó...”

“Cốc cốc cốc...”

Có người gõ cửa phòng bệnh, đồng thời cũng cắt đứt lời của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực quay đầu lại thì thấy người đến chính là cô gái nhỏ nhà mình đang dán khuôn mặt nhỏ nhắn lên cửa mà cười híp mắt.

Thấy cô đến thì tâm tình Sở Ninh Dực tốt hơn mấy phần, anh ngoắc ngoắc cô lại.

Thủy An Lạc ôm tập bệnh án đi vào, hoàn toàn không có chút ngang ngược nào như lúc bình thường ở bệnh viện, dẫu sao thì chỉ cần có Sở Ninh Dực ở đây thì cô cứ ngu ngơ là được rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 716: Chuyện người họa sĩ (8)
Thủy An Lạc bước qua ngoan ngoãn đứng bên cạnh Sở Ninh Dực.

Kiều Tuệ Hòa nhìn hai người họ, tâm tình vốn không được tốt lắm cuối cùng cũng khá hơn một chút.

“Sao thế?” Kiều Tuệ Hòa có chút ấm ách nói.

“À, đây là báo cáo sức khỏe của Lương Khiêm ngày hôm nay ạ. Cháu làm xong rồi!” Thủy An Lạc nói xong thì đưa tập bệnh án cho bà: “Nhưng bà thấy đỡ chưa ạ?” Mặc dù biết sức khỏe của Kiều Tuệ Hòa không tốt, nhưng Thủy An Lạc thật sự không biết tìm ai ký tên giúp cô cả, vì trong cả cái bệnh viện này không một ai muốn dính tới cô.

Kiều Tuệ Hòa đưa tay nhận lấy rồi nhìn lướt qua một lượt, sau đó bà đưa tay ra hiệu muốn lấy bút. Thủy An Lạc vội vội vàng vàng đưa cái bút của mình ra. Kiều Tuệ Hòa ký xong thì đưa kẹp bệnh án trả lại cho Thủy An Lạc.

“Qua mấy ngày nữa sẽ có một viện trưởng mới, đến lúc đó bà sẽ bảo người đó hướng dẫn cháu!” Kiều Tuệ Hòa nói xong ho khan mấy tiếng. Sở Ninh Dực vội vàng vỗ lưng giúp bà.

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, trong lòng có chút tự trách.

Dường như chỉ cần là người có quan hệ với cô thì cuối cùng cũng sẽ bị cô hại.

Mặc dù Kiều Tuệ Hòa không phải do cô làm hại, nhưng mà cũng xảy ra chuyện sau khi nhận phụ trách cô, quả nhiên cô là sự tồn tại khắc sư mà.

Kiều Tuệ Hòa ho xong thì vẫy tay để hai người họ rời đi, bà muốn nghỉ ngơi.

Sở Ninh Dực còn chưa nói xong, nhưng rõ ràng Kiều Tuệ Hòa đã quên mất việc đó.

Vào giờ khắc này Sở Ninh Dực mới giật mình, bà nội quả thật đã già mất rồi.

Bà không phải là thần, cũng sẽ có mấy tật của người già đã có tuổi.

Sở Ninh Dực đỡ Kiều Tuệ Hòa nằm xuống xong thì đợi đến khi bà nội ngủ anh mới kéo Thủy An Lạc đi ra ngoài.

Tâm trạng của Thủy An Lạc có chút thấp thỏm, cô ôm tập bệnh án cứ buồn buồn không vui.

“Sao thế?” Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng bệnh rồi nhìn cô gái đang buồn rầu ủ rũ.

Thủy An Lạc đi tới bên cửa sổ nhìn cơn mưa mùa thu đang rơi bên ngoài, cuối cùng không nhịn được mà đưa tay ra hứng mứa, nhưng lại lập tức bị người khác nắm cổ tay kéo lại.

Sở Ninh Dực cau mày rút khăn tay từ trong ví ra, rồi lặng lẽ lau nước mưa dính trên tay cô, vừa lau vừa không vui nói: “Mưa mùa thu rất lạnh, em là bác sĩ mà không biết sao? Hôm nay cơ thể đã không tốt, vậy mà còn không biết quý trọng?”

Sở tổng kiêu ngạo lập tức chuyển thành nói nhiều chỉ trong một giây.

Thủy An Lạc được lau nước trên tay, nhưng lại khiến trái tim cô thấy ấm áp.

Sở Ninh Dực lau sạch sẽ hai tay cho cô, sau đó cầm cái tay nhỏ lạnh băng của cô ủ giữa đôi tay ấm áp nóng rực của mình.

“Chậc chậc chậc, ban ngày ban mặt giữa chốn công cộng thì đừng rải thức ăn cho chó được không?” Kiều Nhã Nguyễn tựa vào vách tường cách đó không xa nói. Cô còn đang ở đây đây này. Chỉ là đi vào ký tên một cái thế quái nào vừa đi ra đã định rắc thức ăn cho chó rồi?

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, lập tức quay đầu trợn mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang đứng bên kia.

Sở Ninh Dực thu lại trạng thái nói nhiều lại, quay về làm tổng giám đốc lạnh lùng: “Sao cô lại ở đây?”

Chậc chậc chậc...

Kiều Nhã Nguyễn đáng thương kêu một câu tan nát cõi lòng, này này này, chẳng phải Ngọc hoàng đại đế ngài đem cái thân Thái hậu của tôi kéo về đây sao? Thế mà bây giờ lại hỏi một câu tại sao tôi ở chỗ này?

“Tôi, tôi đi ngang qua!”

Tự nhân thấy thân là một người phàm trần không thể đấu lại được với tiên nhân, Kiều Nhã Nguyễn quả quyết lựa chọn phương án nịnh hót tiên nhân cho an toàn.

Biểu tình của Sở Ninh Dực vẫn lạnh nhạt như cũ. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay mình rồi lên tiếng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, để tôi bảo chú Sở đưa cô về.

Kiều Nhã Nguyễn quả thật muốn rống thật to, sông còn chưa đi qua đâu đó, Sở tổng vĩ đại liệu ngài rút ván có hơi sớm quá hay không?

“Trước hết để chú Sở đưa mày qua chỗ tao một chuyến đã, đồ đạc lần trước của mày còn chưa lấy hết đi đâu, mấy cái mặt nạ kia cũng sắp hết hạn mất rồi!” Thủy An Lạc vội lên tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn chỉ hận luyện sắt không thành thép mà nhìn Thủy An Lạc, cuối cùng cô tức giận xoay người đi.

Thủy An Lạc trưng ra vẻ mặt vô tội, chớp chớp mắt quay sang nhìn Sở Ninh Dực: “Sao thế?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 717: Chuyện người họa sĩ (9)
Sở Ninh Dực chỉ cười không nói.

Buổi chiều mưa nhỏ nhưng đến giờ tan tầm thì lại mưa tầm tã.

Thủy An Lạc thu dọn lại đồ đạc. Sở Ninh Dực vẫn ngồi ở cái băng ghế đối diện cô xem tài liệu. Người này cứ như vậy ở cùng với cô cả một buổi chiều, chuyện tốt duy nhất là nguyên chiều nay chẳng có ai đến tìm cô gây phiền toái cả.

Vậy nên Sở tổng chính là một vị thần, chỗ anh ở người phàm tuyệt đối không dám càn rỡ.

“Em đi vệ sinh một lát, xong là có thể về được rồi!” Thủy An Lạc nói xong không đợi Sở Ninh Dực lên tiếng đã xoay người chạy ra ngoài.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu dậy từ tập tài liệu, sau đó anh đưa tay cầm lấy điện thoại di động của cô đang đặt trên bàn. Trong điện thoại vẫn chỉ có một cái tin nhắn kia, mà anh ngày hôm nay cũng không nhận được bất kỳ tin nhắn uy hiếp nào.

Thủy An Lạc đi ra khỏi phòng vệ sinh, lúc đứng bên ngoài rửa tay không hiểu sao cô cứ có cảm giác có người đang nhìn mình. Thủy An Lạc không nhịn được mà quay đầu lại xem xét một chút, phòng vệ sinh rất yên tĩnh.

Cô vừa rửa tay vừa lắc lắc cái đầu, chắc là do cô nghĩ nhiều quá mà thôi.

Thủy An Lạc trở lại phòng làm việc rồi đi qua lấy cái balo nhỏ của mình: “Đi thôi!”

Sở Ninh Dực gật đầu rồi đứng dậy ôm cô đi ra ngoài.

Mưa bên ngoài rất lớn, chú Sở lấy ô che cho hai người họ.

Sở Ninh Dực nhận lấy ô trong tay chú Sở, sau đó thì mở ra rồi che cho Thủy An Lạc khỏi dính mưa, kéo cô đi về phía chiếc xe.

Nhưng lúc bước lên xe, Thủy An Lạc không hiểu tại sao lại nhìn về phía bồn hoa cách đó không xa, người họa sĩ kia đã không còn đó nữa.

“Nhìn gì thế?” Sở Ninh Dực đang đẩy cô lên xe thấy vậy thì lên tiếng hỏi.

Thủy An Lạc khe khẽ lắc đầu, sau đó khom người chui vào: “Không có gì.”

Sở Ninh Dực cũng không để ý nữa, sau khi anh lên xe thì thu ô lại, chú Sở cũng nhanh chóng lái xe đi.

Thủy An Lạc vẫn chưa từ bỏ ý định mà quay đầu nhìn lại.

“Rốt cuộc thì em đang nhìn cái gì vậy hả?” Sở Ninh Dực đem cái đầu của cô kéo phắt lại, lần này thật sự thấy không vui.

“Một người họa sĩ!” Thủy An Lạc không thấy người đâu thì có chút tuyệt vọng: “Buổi sáng người đó bị thương ở cánh tay, em giúp sơ cứu vết thương. Buổi trưa lúc em đi mua đồ ăn thì người kia vẫn còn ở đó. Em cứ tưởng giờ ông ấy vãn còn ở đó.”

“Họa sĩ?” Sở Ninh Dực cau mày, anh không có hảo cảm với cái nghề này tí nào.

“Đúng vậy.” Thủy An Lạc vừa thở dài vừa nói, chắc có thể là người ta đi trú mưa rồi đi.

“Nam hay nữ?” Sở Ninh Dực trầm giọng lên tiếng.

Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật, có chút không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Sở Ninh Dực: “Người ta đã là một ông lão rồi, anh cũng vừa phải thôi chứ!”

Sở Ninh Dực đưa tay kéo ai kia vào lòng mình, sau đó cúi đầu gặm nhẹ một cái lên đôi môi cô: “Chẳng phải đó cũng là đàn ông sao? Em lại đi quan tâm người đàn ông khác hả?”

Thủy An Lạc có chút bó tay, vừa định nói chú Sở vẫn còn ở đây. Nhưng thật đáng tiếc, cô đã đánh giá quá thấp năng lực của những người bên cạnh Sở tổng. Cô còn chưa kịp mở miệng lên tiếng thì chú Sở đã bình tĩnh kéo vách ngăn giữa hai khoang lên.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt, cả người rơi vào trạng thái ngu si. Chú Sở, chú không cần phải phối hợp hoàn hảo như vậy đâu!

“Bình tĩnh, bình tĩnh, anh Sở à, trị giá PH của anh hình như hơi thấp, lên nào, lên nào!” Thủy An Lạc cười híp mắt vỗ vỗ bả vai của anh. Sở tổng như này thật khủng khiếp, sắp biến thành thùng axit đến nơi rồi.

Sở Ninh Dực dứt khoát đem người kéo vào trong lòng mình, sau đó thấp giọng nói: “PH của em cao lắm mà, không bằng chúng ta trung hòa một chút đi?”

Trung hòa?

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, anh zai à anh đùa giỡn người khác cứ tự nhiên như ruồi thế hả?

Cái này thì phải trung hòa thế nào?

Hôm này Thủy An Lạc cảm thấy không phải do đầu óc cô quá đen tối, mà ý trung hòa của Sở tổng chính là như vậy!

“Hôm nay em có gặp người nào không?” Sở Ninh Dực vẫn ôm lấy cô như vậy rồi đột nhiên thay đổi đề tài!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 718: Chuyện người họa sĩ (10)
Hả?

Hình như chủ đề thay đổi hơi nhanh rồi thì phải.

Hơi thở của Sở Ninh Dực thì mập mờ, nhưng mà vấn đề anh hỏi lại nghiêm túc như thế khiến Thủy An Lạc cảm thấy Sở tổng phân liệt mất rồi.

Thủy An Lạc muốn lui về phía sau, nhưng mà bàn tay nóng bỏng như đốt của của anh lại ngăn cảm phía sau lưng của cô, cản lại đường lui duy nhất.

Gặp người nào ý hả?

Thủy An Lạc nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Mặc phu nhân?”

Mặc phu nhân?

Sắc mặt của Sở Ninh Dực hơi đổi một chút, bàn tay đang nắm lấy eo nhỏ của cô hơi lỏng ra.

“Sao bà ta lại biết mà tìm đến em?”

Rốt cuộc Sở tổng cũng trở nên nghiêm chỉnh lại rồi.

Thủy An Lạc thở phào nhẹ nhõm: “Bà ấy muốn bảo em khuyên nhủ đàn anh đấy, bảo anh ấy đừng điều tra nữa! Ngoài ra thì cũng không nói gì khác nữa cả!” Thủy An Lạc ăn ngay nói thật: “Em có cảm giác bà ấy thật sự lo lắng cho đàn anh!”

“Hừ...”

Ây da...

Tiếng hừ của Sở tổng khiến cô cảm thấy đau gan: “Sao thế?”

Triệu Thu mà lại thật lòng quan tâm đến Mặc Lộ Túc sao, chỉ một điểm này anh mãi mãi không tin.

Triệu Thu, bây giờ là Mặc phu nhân nhưng trước kia chính là trợ lý của Mặc Doãn.

Ngay từ lúc còn bé, Sở Ninh Dực chưa bao giờ có hảo cảm với người đàn bà này. Cho đến tận bây giờ cũng vậy, ở trong mắt anh thì người đàn bà kia tâm cơ quá sâu.

“Không có gì, sau này bà ta có tìm đến em cứ thoải mái đuổi đi là được!” Thủy An Lạc vừa nói vừa đưa tay xoa đầu của cô.

Sau khi hai người về đến nhà thì thấy Tiểu Bảo Bối đang ngồi trên thảm chơi đồ chơi, cái miệng nhỏ vẫn còn đang hô to gọi nhỏ kêu bạ bạ, ma ma~

Tiểu Bảo Bối nghe thấy tiếng mở cửa của cái đầu nhỏ lập tức xoay qua, thấy người bước vào là mẹ mình thì cái tay nhỏ liền đập xuống đất như đang muốn đứng lên.

Thủy An Lạc thấy nhóc làm động tác như vậy cũng không vội vàng đi tới, mà là đứng đó chờ bé con tự đứng.

Nhưng Tiểu Bảo Bối thử đến hai lần mà đều thất bại cả, cái mông nhỏ đập xuống đất còn cái miệng nhỏ thì bắt đầu bẹp ra muốn khóc.

Thủy An Lạc vội vội vàng vàng đi tới bế con trai của mình lên, sau đó hôn một cái lên khuôn mắt nhỏ nhắm ú na ú nầm của nhóc: “Bé ngốc, cũng biết khóc cơ đấy!”

Tiểu Bảo Bối cười khanh khách ôm cổ mẹ âu yếm.

“Trời thu rồi, cứ mưa là lại trở lạnh, càng ngày càng lạnh rồi!” Thím Vu đi ra khỏi phòng bếp, miệng than thở nói.

“Vẫn còn tốt.” Thủy An Lạc vừa nói vừa ôm Tiểu Bảo Bối ngồi xuống ghế salon, vừa quay đầu lại thì cô đã thấy Sở Ninh Dực đang bước lên lầu nghe điện thoại.

“Haiz, ba của con bận rộn đến nỗi chẳng có thời gian quan tâm chúng ta. Hai mẹ con mình đáng thương quá đi!” Thủy An Lạc ôm con trai than thở.

Bước chân lên lầu của Sở Ninh Dực ngừng lại. Anh quay lại lạnh lùng lườm ai kia đang ngồi trên ghế sofa một cái.

Nếu như anh nhớ không lầm thì nguyên một buổi chiều nay anh đã ở chung với cô rồi cơ mà, cái đồ vong ân phụ nghĩa này.

“Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối đứng trên hai chân của Thủy An Lạc, bé con cười tít mắt dùng ngón tay chỉ chỉ người đang đứng trên cầu thang nhìn hai mẹ con nhóc.

Thủy An Lạc thấy vậy thì quay đầu lại, sau đó lập tức hộc máu nhìn người đàn ông đang đứng kia. Cô chỉ tiện mồm nói chơi chơi một chút thôi mà, thế nào mà anh lại dừng lại thật vậy?

Sở Ninh Dực cho cô một ánh mắt “Buổi tối xử lý em” rồi mới tiếp tục lên lầu nghe điện thoại.

“Ừ, chuyện này tôi biết rồi, bên kia cậu chứ cho người giám sát là được!” Sở Ninh Dực nói xong thì người cũng đã quẹo vào phòng ngủ, theo cánh cửa bị đóng lại thì giọng nói của anh cũng bị ngăn trở.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối ngồi yên xuống rồi mở ti vi: “Không biết ba của con lại muốn hại ai nữa đây!”

“Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối ngồi trên đùi của mẹ vừa nghịch cái tay nhỏ bé của mình vừa gọi, trong miệng không ngừng tuôn ra những thanh âm hơi kỳ quái.

Thủy An Lạc vừa xem ti vi vừa cầm điện thoại tới gọi cho Kiều Nhã Nguyễn, đáng tiếc tổng đài lại báo đầu bên kia đang bận.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 719: Chuyện người họa sĩ (11)
“Máy bận?” Thủy An Lạc nói xong thì để luôn máy điện thoại lên trên mặt bàn, đợi lát nữa rồi gọi lại sau vậy.

Di động của Kiều Nhã Nguyễn quả thực là đang bận, bởi vì đã bị Phong Phong chiếm đóng.

Kiều Nhã Nguyễn đem điện thoại di động ném trên giường, trên mặt thì đắp mặt nạ vừa xem tiểu thuyết, hoàn toàn không thèm quan tâm đến ai kia

“Tôi nói này Rằng Mềm, em câm đấy à?” Ai kia rốt cuộc cũng bắt đầu trở nên nóng nảy.

Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng nhìn di động của mình một cái, sau đó tiếp tục đọc tiểu thuyết.

“Há mồm ra sẽ bị khí độc chui vào!” Kiều Nhã Nguyễn lật qua một trang khác, rề rà nói.

“Răng Mềm, em đang làm gì thế?” Người đàn ông đầu bên kia cau mày. Bên cạnh anh ta dường như có người nói chuyện, có thể thấy vẫn còn đang ở trường quay.

“Nói chuyện với một con heo!” Kiều Nhã Nguyễn đầy thâm ý mà nói, có chút ghét bỏ.

“Tôi nói này, chắc em ngứa da rồi đúng không. Cứ cẩn thận tiểu gia về sẽ xử lý em đấy!” Phong Phong cười lạnh.

“Ha, vậy bây giờ anh bay về luôn đi!” Kiều Nhã Nguyễn cười khẩy một cái sau đó dứt khoát cúp điện thoại.

Cô chắc là điên mất rồi nên mới có thể nhận điện thoại của anh ta, lại còn nghe anh ta nói nhảm nhiều như vậy.

Tân Nhạc cũng đang đắp mặt nạ, ngẩng lên nhìn Kiều Nhã Nguyễn vừa mới cúp máy: “Hai người yêu nhau thật đấy à?”

“Ha, bà nghĩ tôi ngu chắc?” Kiều Nhã Nguyễn nói xong lại tiếp tục đọc tiểu thuyết của mình.

Tân Nhạc hơi nhún vai, cách hai người này ở chung với nhau còn chẳng phải là cách mà mấy đôi tình nhân ở bên nhau đấy sao?

Chẳng qua là chính bản thân Kiều Nhã Nguyễn không biết mà thôi.

Nếu không thì tại sao phải nhận điện thoại của người ta chứ?

Thủy An Lạc ăn cơm tối xong lại gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn, nhưng máy vẫn trong chế độ bận.

Sở Ninh Dực đứng ở phòng khách làm đại thụ cho con trai. Tiểu Bảo Bối ôm chân của ba mình bước từng bước chậm chạp, cái bộ dạng kia y như sợ nhóc ngã xuống vậy.

Thủy An Lạc ngồi xuống thảm, trên bàn là ghi chú mà cô mang về, có vẻ như cô chưa từ bỏ ý định mà vẫn tiếp tục gọi lại.

“Đừng gọi nữa, thời gian này chắc Kiều Nhã Nguyễn đang nói chuyện điện thoại với Phong Tứ rồi!” Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng chưa từ bỏ ý định của cô liền nói, một tay còn đem đồ trang sức trên chân mình túm lên ôm vào lòng.

Tiểu Bảo Bối được ba bế lên, cái tay nhỏ xíu cứ chỉ thẳng vào di động mà mẹ mình đang cầm rồi hô lên: “Đừn gọi, đừn gọi...”

Tuy rằng Tiểu Bảo Bối nói không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể hiểu được, bé con đang bắt chước ba mình nói hai chữ đầu tiên kia.

Thủy An Lạc để di động xuống rồi đón lấy Tiểu Bảo Bối: “Con phải nói mẹ là mỹ nhân, mỹ nhân...”

Sở Ninh Dực: “...”

Tiểu Bảo Bối: “...”

Bà xã à, da mặt em cũng dày quá rồi đấy!

Mami à, con còn nhỏ lắm, mẹ đừng có lừa gạt con!

Vẻ mặt hai bố con nhìn giống nhau y xì đúc, nhưng lại mang ý nghĩa khác nhau.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt nhìn hai bố con họ: Chẳng lẽ cô không phải là mỹ nhân sao?

Sở Ninh Dực bế cậu Sở nhỏ nhà mình rồi lên lầu.

“Này...” Thủy An Lạc kêu lên một tiếng, nhưng đáng tiếc hai bố con nhà kia còn chẳng thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái.

Thủy An Lạc xoay người lại tiếp tục đọc bút ký của mình: “Ai cha, hóa ra tự kỷ khen mình một chút là có thể để anh chủ động bế con trai đi tắm, như vậy tốt lắm, tốt lắm!”

Thím Vu nói không sai, quả nhiên trời thu cứ mưa là trở lạnh. Nửa đêm Thủy An Lạc bị lạnh mà tỉnh dậy, đây đúng là chuyện kinh khủng mà.

Nhưng mà lúc cô tỉnh lại thì phát hiện không biết tự lúc nào mình đã bị chuyển qua phòng ngủ chính, đáng tiếc người bên cạnh lại không có ở đây.

Thủy An Lạc ngáp một cái rồi đứng dậy. Cô nhìn Tiểu Bảo Bối đang đắp cái chăn dày của mình thì đưa tay sờ cái tay bé xíu đặt dưới chăn của nhóc, thấy vẫn ấm Thủy An Lạc mới yên tâm đi ra ngoài tìm Sở Ninh Dực.

Đèn ở thư phòng vẫn sáng, vậy ra anh vẫn còn đang bận làm việc!
 
Top