Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 700: Nghiêm hình bức cung (1)
“Đàn anh, chuyện đã qua ai cũng muốn biết rõ, nhưng phương thức không chỉ có một, anh thực sự tin chắc rằng những gì ba anh nói cho anh biết đều là sự thật sao?” Thủy An Lạc trầm giọng nói.

Nếu những gì Mặc Doãn nói với con trai mình là thật thì sẽ không để Mặc phu nhân đến tìm cô, sau đó ngăn cản Mặc Lộ Túc thăm dò chuyện quá khứ, không phải sao?

Trong ánh mắt Mặc Lộ Túc hiện lên vẻ mê man, có vẻ như anh chưa bao giờ suy nghĩ đến điều mà Thủy An Lạc nói.

Viên Giai Di nhíu mày, bảo trợ lý đẩy mình đi. Cô ta vẫn đang nghĩ, rốt cuộc thì Thủy An Lạc với Mặc Lộ Túc đang nói với nhau về chuyện gì chứ?

Có điều, cô ta cúi đầu nhìn bức ảnh chụp trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. Bọn họ có nói gì cũng chẳng liên quan gì đến cô ta cả. Cô ta chỉ cần những tấm ảnh này thôi.

***

Sở Ninh Dực vừa mới đến công ty đã phải đối mặt với gã Triệu tổng mà cô em họ đang muốn làm người tốt dẫn đến.

Triệu tổng nhìn qua cũng đã lớn tuổi, khoảng năm mươi trở lên, lúc này đang cúi đầu khom lưng trước bàn Sở Ninh Dực vì chuyện ngày hôm qua.

“Sở tổng, gần đây việc làm ăn không dễ dàng, cho nên mới gặp chuyện đã sợ hãi thu tay thu chân về. Chuyện ngày hôm qua đúng là do bọn tôi đã quá lỗ mãng.” Triệu tổng ha ha mở miệng cười.

Lông mày Sở Ninh Dực hơi nhíu lại, thể hiện tâm trạng của anh đang không tốt, vô cùng không tốt. Nếu biết đến công ty sẽ phải đối mặt với mấy thứ này, anh thà ở nhà chơi với con trai còn hơn.

Cố Thanh Trần đứng một bên nghịch điện thoại. Cô chỉ có tác dụng là đưa người ta đến. Triệu tổng này chính là một trong số đó, đằng sau còn có bao nhiều người muốn ký kết lại với Sở Thị. Cô lười đi ứng phó, chỉ cần ông anh họ nhà cô giết gà dọa khỉ là được.

Gã Triệu tổng này vừa hay lại là người đầu tiên đến, vậy cũng chỉ có thể làm con gà này thôi, thực sự không còn cách nào khác.

“Sở tổng, cậu xem, sau này hợp tác chúng tôi sẽ tăng thêm ba phần trăm lợi nhuận cho Sở Thị, thế nào?” Triệu tổng tiếp tục nịnh nọt mở miệng.

Sở Ninh Dực càng cảm thấy phiền. Di động lại vang lên, anh cầm lên, nhìn thấy tin nhắn bên trên liền mở từng tấm ảnh ra xe, càng xem sắc mặt càng khó coi vô cùng.

“Vô cớ hủy hợp đồng, tôi mong Triệu tổng có thể nhanh chóng chuyển khoản tiền bồi thường gấp năm lần giá trị hợp đồng đến tài khoản của Sở Thị.” Sở Ninh Dực nói rồi dời mắt từ màn hình di động lên nhìn người đàn ông cách đó không xa, “Triệu tổng coi Sở Thị chúng tôi là gì? Ba phần trăm?” Sở Ninh Dực cười nhạo, “Chỉ cần là đơn phương hủy hợp tác với Sở Thị chúng tôi, Sở Thị sẽ không bao giờ suy tính đến chuyện hợp tác lại.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, nhìn về phía Cố Thanh Trần bên cạnh.

Cố Thanh Trần hiểu ý, cuối cùng cũng cất di động của mình đi, nhìn Triệu tổng mặt mày xắm ngắt.

“Triệu tổng, chắc là ông cũng nghe rõ rồi chứ, xin mời.” Cố Thanh Trần mỉm cười mở miệng.

Thân thể Triệu tổng hơi run lên, bỗng nhiên chỉ vào Sở Ninh Dực cả tiếng nói: “Một thằng ranh như mày có gì mà vênh váo. Ba mày năm đó cũng không dám nói năng với tao như vậy đâu.”

“Ông có thể đi nói câu này với ba tôi, tiễn khách.” Sở Ninh Dực cười nhạt, cầm di động đứng dậy đến bên cạnh cửa sổ, nhận cú điện thoại vẫn kêu từ nãy đến giờ.

Cuộc gọi được kết nối, nhưng Sở Ninh Dực không hề mở miệng, nghe tiếng cửa phòng được mở ra, sau đó đóng lại.

“Ninh Dực?” Cuối cùng, Viên Giai Di bên kia cũng không nhịn được mà mở miệng trước, “Những bức ảnh em gửi cho anh, anh đã xem chưa?” Viên Giai Di dè dặt hỏi.

Hai hàng lông mày của Sở Ninh Dực ẩn chứa sự phẫn nộ, nhưng vẫn bình thản mở miệng nói: “Rồi thì sao?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 701: Nghiêm hình bức cung (2)
Viên Giai Di không ngờ rằng Sở Ninh Dực sẽ phản ứng một cách bình thản như vậy.

Vì dù sao Sở Ninh Dực cũng rất quan tâm tới Thủy An Lạc. Nếu anh không quan tâm cô thì Viên Giai Di cũng đâu hận đến thế.

“Lúc em vừa tới bệnh viện thì trùng hợp thấy hai người bọn họ đứng ở vườn hoa lôi lôi kéo kéo. Em thấy Thủy An Lạc hình như đau lòng lắm. Mặc Lộ Túc thì một mực dỗ dành cô ấy, có phải hai người họ lại xảy ra chuyện gì không?” Viên Giai Di giả vờ quan tâm hỏi.

Sở Ninh Dực nghe cô ta nói vậy thì sự tức giận giữa hai lông mày của anh lại bất ngờ nhạt đi một chút. Anh trầm giọng nói: “Giai Di, tôi tưởng sau bao nhiêu chuyện xảy ra như thế, cô phải biết sai lầm của mình rồi chứ.”

Thanh âm của Sở Ninh Dực trầm thấp, không rõ là buồn hay vui.

Tay của Viên Giai Di siết chặt quần áo của mình, trong giọng nói còn ẩn chứa cảm giác tủi thân: “Anh cho rằng em đang vu oan cho cô ấy sao? Tấm hình kia anh có thể tìm người đi xác nhận xem có phải là thật hay không mà?”

“Không cần, chẳng qua tôi hy vọng cô hiểu được rằng, đừng làm mấy cái chuyện vô bổ chẳng có ý nghĩa gì như này!” Tất nhiên là Sở Ninh Dực nhìn ra được tấm ảnh này là thật hay giả, nhưng đó cũng là vấn đề của anh và Thủy An Lạc, không hề liên quan gì đến người ngoài cuộc như cô ta.

“Hay là anh không còn tin em nữa. Ninh Dực, chúng ta cùng nhau lớn lên, ba em chăm sóc anh như con trai ruột của mình, chẳng lẽ em lại không hy vọng anh có được hạnh phúc hay sao? Nhưng sao anh lại đối xử với em như thế này hả?” Viên Giai Di nói bằng cái giọng nghèn nghẹn nức nở.

“Đủ rồi!” Sở Ninh Dực trầm giọng cắt đứt cái giọng ẽo ợt yếu đuối của cô ta: “Giai Di, cô phải học cách trưởng thành, học cách tự giải quyết chuyện của mình đi!” Sở Ninh Dực nói xong liền dứt khoát cúp máy.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn di động trong tay mình. Cô ngốc kia phải giải thích với anh về chuyện này mới đúng chứ?

Đã bảo là không gặp nhau nữa rồi cơ mà?

Đã bảo là không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa rồi cơ mà?

Sao giờ cô lại nuốt lời hết thế này?

Có điều Sở Ninh Dực cũng rất vui lòng làm ra cái chuyện đi túm đuôi tóc nhỏ của cô gái của mình thế này. Dẫu sao đi nữa thì nghiêm hình bức cung cũng có rất nhiều cách. Có lẽ hôm nay anh lại có lý do tóm cô về phòng ngủ của mình rồi.

Viên Giai Di nhìn điện thoại di động đã tắt ngóm, tức giận nện xuống hai chân của mình. Ssao anh lại bình tĩnh như vậy, không tin cô ta thì thôi, nhưng sao Sở Ninh Dực lại tin tưởng con khốn Thủy An Lạc kia như vậy chứ?

Viên Giai Di suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhấc máy gọi thêm một cú điện thoại nữa.

“Chẳng phải đã nói sẽ để Thủy An Lạc rời khỏi Sở Ninh Dực rồi sao? Tại sao còn chưa ra tay?”

***

“Chứng cứ gì? Anh muốn cô ta đi còn phải cần chứng cứ gì nữa?” Viên Giai Di không thể khống chế tâm tình của mình mà rống lên thật to.

Đầu bên kia trở nên yên lặng.

Một lúc lâu sau, sau khi Viên Giai Di đã bình tĩnh lại mới giật mình phản ứng lại được. Cô ta vội lên tiếng: “Dạ Hàn, thật xin lỗi anh! Vừa rồi là tại em bị kích động quá. Em sợ bọn họ sống chung với nhau quá lâu thì chuyện sau này càng khó giải quyết nên mới vậy!”

Đầu bên kia vẫn im lặng không nói gì, sau đó cúp máy.

Viên Giai Di mím môi lại thật chặt. Bạch Dạ Hàn đã đồng ý giúp cô ta quay trở lại bên Sở Ninh Dực, nhưng lại chậm chạp mãi không chịu ra tay. Anh ta cứ lấy lý do phải tìm chứng cứ gì đó khiến trong lòng cô ta tức giận không thôi. Nhưng sao cô ta dám thật sự trở mặt với Bạch Dạ Hàn được.

“Thủy An Lạc! Tao tạm tha cho mày đấy!” Viên Giai Di vừa âm trầm nói vừa bảo trợ lý đẩy mình đi.

Cuối cùng Mặc Lộ Túc vẫn không đi quấy rầy Viện trưởng Kiều nghỉ ngơi. Thủy An Lạc tiễn anh đến tận cửa của bệnh viện.

Mặc Lộ Túc quay đầu lại nhìn cô, sau đó trầm giọng lên tiếng: “Chuyện này anh sẽ điều tra rõ ràng, anh sẽ không để mẹ của mình phải hy sinh vô ích đâu!”

Thủy An Lạc gật đầu: “Em tin anh!”

Mặc Lộ Túc đưa tay ra định xoa đầu Thủy An Lạc, nhưng đến cuối cùng dường như lại nhớ tới điều gì đó mà thu tay của mình lại, chỉ nói: “Anh đi trước đây!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 702: Nghiêm hình bức cung (3)
Ba giờ chiều, Thủy An Lạc nhận được điện thoại của Kiều Nhã Nguyễn. Cô nàng đã về đến thành phố A, nhưng ngồi máy bay chẳng dễ chịu gì cả cho nên Kiều Nhã Nguyễn cần về ký túc xá điều chỉnh lại hậu quả của lệch múi giờ cái đã.

“Đi đi, đi đi, mày về tới thành phố A rồi thì trong lòng tao cũng bớt lo lắng hơn rồi!” Thủy An Lạc cưới híp mắt nói.

“Chậc chậc chậc, lời này ai gia thích nghe.” Kiều Nhã Nguyễn cười lớn rồi đáp lại Thủy An Lạc. Cô nàng nhìn người đàn ông đi qua bên cạnh mình, tên này đang đeo kính râm, bóng lưng vẫn cao ngất như trước: “Chảnh thật!” Nói kiểu gì thì kiểu vẫn cũng vẫn là người chung một nước, ấy thế mà cả chuyến bay dài mười mấy tiếng người này cũng chẳng thèm đáp lại cô câu nào cả.

“Mày nói gì đó?” Thủy An Lạc không biết cái câu chảnh kia Kiều Nhã Nguyễn đang nói ai.

“Không có gì, bây giờ tao phải rời khỏi sân bay đã, vừa nghĩ tới chuyện đi xe bus từ sân bay về tới ký túc xá mất tận ba tiếng khiến gan của tao đang đau chết đi được đây!” Kiều Nhã Nguyễn đeo cái balo nhỏ của mình đi ra ngoài, căn bản cô cũng chẳng mang hành lý gì.

“Nếu không thì mày ráng chờ một lát, tao xin anh Sở cho người đem xa giá đi đón mày nhé!” Thủy An Lạc vui vẻ chân thành nói.

“Thôi đừng, ai gia sợ tổn thọ lắm. Ai gia cùng lắm cũng chỉ là một Thái hậu thôi, còn người ta chính là Ngọc hoàng đại đế đó! Đó là tiên nhân, ai gia đụng vào không nổi đâu!” Kiều Nhã Nguyễn bày tỏ cách này của Thủy An Lạc quá là đáng sợ rồi.

“Không sao đâu, anh Sở nhà tao hạ phàm rồi!”

“Có hạ phàm thì cũng là tiên gân đạo cốt, ai gia tốt nhất không nên chơi ngu thì hơn!” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa đi đến chỗ bán vé xe bus của sân bay.

“Hay là để tao xin nghỉ đi đón mày nhé, để tỏ lòng tiểu nhân nhớ nhung người biết nhường nào!”

“Đệt, thấy cái gương mặt giả nai đến không thể nai hơn, lại còn cái vẻ nịnh nọt này của nhà ngươi thì ai gia cũng chẳng muốn lên xe của nhà người đâu!” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa mua vé xe bus rồi đi chờ xe tới.

“Trái tim tiểu nhân tan nát cả rồi!” Thủy An Lạc kêu rên.

“Tự mình khâu lại đi.” Kiều Nhã Nguyễn chẳng hề nể mặt mà nói phũ.

“Này, mày như thế chẳng có chút tình cảm chị em gì cả!” Thủy An Lạc chậc một tiếng: “Ba tiếng chứ gì, sợ quái gì, ngủ một giấc là xong!”

Kiều Nhã Nguyễn còn đang định mở miệng nói gì nữa, bỗng thấy một chiếc xe Chevrolet màu đen dừng lại trước mặt cô. Kiều Nhã Nguyễn hơi ngửa người về phía sau để nhìn rõ người bên trong là ai.

“Về nội thành hả? Tôi đưa cô về!”

Cuối cùng thì anh zai nhà binh suốt dọc đường lạnh lùng kia cũng chịu nói với cô một câu rồi.

Kiều Nhã Nguyễn bĩu môi, hóa ra còn biết cô cơ đấy, thế mà ở trên máy bay còn giả vờ lạnh lùng làm cái thá gì.

“Thật ngại quá, tôi mua vé mất rồi, tôi tự về thì tốt hơn!” Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh trong lòng, giờ đổi lại người lạnh lùng lại thành cô.

Người đàn ông kia dường như cũng không để ý, chỉ khẽ gật đầu một cái rồi kéo cửa kính xe lên, phóng đi.

Thủy An Lạc tò mò hỏi: “Mày vừa nói chuyện với ai đấy?”

“Một người nào đó, cực kỳ đẹp trai, cực kỳ lạnh lùng, là anh zai nhà binh cực kỳ hấp dẫn!” Kiều Nhã Nguyễn chậc chậc trả lời, thấy xe bus của sân bay đã đến liền nhảy lên.

“Sao thế, tình địch của tên điên kia xuất hiện rồi à?”

“Má, chuyện này thì có liên quan gì tới tên đó hả?” Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ: “Không nói với mày nữa, chị đây buồn ngủ rồi.”

Thủy An Lạc nhìn di động trong tay mình đã tắt ngúm liền bĩu môi: “Nếu chẳng liên quan đến thì mày thấy zai đẹp đã sớm nhảy bổ và con nhà người ta từ tám đời nào rồi ấy.”

Bởi vì chiều nay Kiều Nhã Nguyễn sẽ không tới bệnh viện tìm cô, cho nên Thủy An Lạc không để chuyện này trong lòng nữa. Cô đi xem tình trạng của nhóc mập xong liền bắt đầu chôn mình trong phòng làm việc tập viết bút ký lúc trước Viện trưởng Kiều đưa cho, chờ Sở Ninh Dực đến đón sau giờ làm.

Thủy An Lạc nhìn qua tài liệu lại bắt đầu ngây người, nếu hôm nay Sở Ninh Dực biết cô gặp đàn anh thì liệu có nói trong đầu cô chỉ có mỗi H2O không nhỉ?

Tuy lần này đúng là tình cờ gặp thật, nhưng cuộc nói chuyện sau đó lại do cô chủ động nhắc tới, dù mục đích của cô là để bảo vệ Kiều Tuệ Hòa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 703: Nghiêm hình bức cung (4)
Sáu giờ một phút chiều, điện thoại của Sở Ninh Dực gọi cho cô. Thủy An Lạc thấy tên người gọi tới hiển thị trên màn hình liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi bắt máy: “Cho em năm phút, em ra ngay đây!”

Sở Ninh Dực nhìn di động trong tay mình, khóe miệng khẽ nhếch. Buổi tối nay chắc chắn cái mà anh cho cô không phải là năm phút đơn giản như vậy rồi.

Không tới năm phút sau Thủy An Lạc đã chạy ra, mở cửa lên xe.

“Mệt chết em mất!” Thủy An Lạc vừa nói vừa đưa tay nhận lấy khăn giấy Sở Ninh Dực đưa tới rồi lau cái trán nhễ nhại mồ hôi của mình: “Lão Phật Gia về rồi đấy!” Thủy An Lạc hưng phấn nói.

“Thì sao?” Sở Ninh Dực nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô không nhịn được thò tay nhéo một cái.

“Cũng không sao, chỉ là em thấy vui thôi.” Thủy An Lạc thản nhiên nói, sau đó thì gạt tay anh ra rồi bắt đầu lục lọi tìm đồ trong cái balo nhỏ của mình.

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc từ lúc lên xe cứ bận rộn không ngừng: “Tìm gì thế?”

“Sổ ghi chép, lúc trước em lén ghi lại cho Lão Phật Gia ấy mà!” Thủy An Lạc cười híp mắt trả lời: “Hay anh đưa em tới trường trước đi, em muốn đưa cho Lão Phật Gia.”

“Thủy An Lạc, có phải Kiều Nhã Nguyễn về rồi là trong đầu em chỉ còn có cô ấy thôi có đúng không?” Sở Ninh Dực bắt đầu nghĩ, liệu có phải anh đã ra một quyết định sai lầm rồi hay không, tự dưng kéo tình địch của mình trở lại làm cái gì cơ chứ.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Không phải mà!”

Sắc mặt của Sở tổng đỡ đen hơn chút.

“Nó không về thì trong đầu em cũng chỉ toàn là nó thôi!”

Thủy An Lạc vừa mới dứt lời đã bị Sở Ninh Dực thẳng tay phất đầu một cái.

Thủy An Lạc xoay đầu lại nhìn khuôn mặt đang trở nên âm trầm của Sở Ninh Dực, sau đó không nhịn được bĩu môi, cái đồ nhạt nhẽo, anh không biết đâu là nói đùa đâu là nói thật à?

Còn Sở Ninh Dực thì đang nghĩ, cái cô nhóc gợi đòn này, xem ra là đang ngứa thịt đây mà, tối nay phải nghiêm hình bức cung là một chuyến. Cái chính là phải để chính cô thừa nhận xem ai mới là người quan trọng nhất trong lòng cô nữa.

Mặc dù sắc mặt Sở Ninh Dực rất khó coi, nhưng mà vẫn đưa Thủy An Lạc qua trường học một chuyến, còn anh đứng phía dưới ký túc xá chờ cô.

Thủy An Lạc quay lại rất nhanh, vì Kiều Nhã Nguyễn còn đang ngủ, nếu cô dám to gan đánh thức Kiều Nhã Nguyễn dậy thì cứ chờ đó bị bóp chết đi.

Sở Ninh Dực nhìn cô gái đang leo lên xe, sự hưng phấn khiến khóe mắt Thủy An Lạc cong lên hết cỡ, vậy nên Kiều Nhã Nguyễn quan trọng với cô đến thế nào là chuyện rõ mồn một.

Bởi vì Kiều Nhã Nguyễn đã đứng ra bảo vệ cô ở thời điểm cô cần một người để dựa vào nhất, cho nên Kiều Nhã Nguyễn cứ thế mặc định trở thành một trong những người quan trọng nhất của Thủy An Lạc.

Không phải chị em ruột, nhưng lại là sự tồn tại còn thân thiết hơn cả chị em ruột.

Mà rất không may ở một chỗ, người khiến cô tổn thương lại chính là anh.

“Sở Ninh Dực!” Hình như là vì đồ cũng đã đưa xong rồi, nên lúc này Thủy An Lạc bắt đầu ủ rũ: “Em muốn thẳng thắn với anh một chuyện!”

“Ừ ~” Sở Ninh Dực khoanh hai tay trước ngực, lạnh nhạt ừ một tiếng rồi chờ đợi cô mở miệng. Mặc dù anh biết thừa Thủy An Lạc muốn nói đến chuyện gì, nhưng mà anh vẫn cố tình giả vờ như không biết gì cả.

Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc bắt đầu đảo quanh chỗ mà Sở Ninh Dực không thấy được, nghe nói chỉ cần đầu thú sẽ được khoan hồng, chắc là lần này cô cũng có thể được khoan hồng đấy nhỉ.

“Hôm nay em có một chút chuyện ngoài ý muốn!” Thủy An Lạc vừa nói vừa len lén ngẩng đầu liếc mắt thăm dò người đàn ông đang ngồi cạnh mình.

Sở Ninh Dực nhìn cô bình thản không một gợn sóng, nhưng điều này lại khiến Thủy An Lạc hơi hoảng, thôi toi đời rồi, cứ mỗi lần Sở tổng bình tĩnh như vậy là y như rằng sâu trong nội tâm của Sở tổng vĩ đại đã bắt đầu dậy lên sóng gió kinh hoàng rồi.

Thủy An Lạc không nhịn được mà nuốt nước bọt đánh ực một cái, xem ra hôm nay cô toi thật rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 704: Nghiêm hình bức cung (5)
Chiếc xe chạy thẳng một mạch về nhà, Sở Ninh Dực cũng không tiếp tục hỏi vấn đề ngoài ý muốn kia là chuyện gì.

Nhưng anh càng như vậy thì trái tim nhỏ bé tội nghiệp của Thủy An Lạc lại càng run rẩy.

Dù sống hay là chết thì ít nhất cũng phải cho cô một câu nói chứ?

Dựa vào sự hiểu biết của Thủy An Lạc đối với Sở Ninh Dực thì chắc chắn anh biết tỏng hết rồi, cho nên mới biểu hiện bình tĩnh như vậy.

Nhưng Thủy An Lạc vừa về đến nhà đã bị con trai quấn lấy, vậy nên cô cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà suy đoán tâm tư của Sở Ninh Dực nữa. Tiểu Bảo Bối gần đây thích không dựa vào ngoại vật mà vẫn có thể đi lại hoạt động, cho nên Thủy An Lạc cơ hồ mỗi tối ăn xong cơm đều phải tập đi bộ với con.

Con nhà người ta đều là đến một tuổi mới học đi, nhưng bảo bối nhà cô mới được mười tháng đã bắt đầu nung nấu ý đồ rồi.

Thủy An Lạc đỡ cánh tay nhỏ bé của con trai dạy nhóc bước đi. Tiểu Bảo Bối thích chí lắm, cố gắng bước từng bước về chỗ ba mình, vì để giúp nhóc có thể đi thẳng cho nên Sở Ninh Dực chỉ có thể liên tục đổi chỗ dưới sự yêu cầu hỗ trợ của Thủy An Lạc.

Tiểu Bảo Bối cười khanh khách, đuổi theo không biết mệt.

Cuối cùng Tiểu Bảo Bối còn chưa giận mà Sở tổng đã nổi giận rồi, vậy mà vẫn chưa xong hả?

Sở tổng quyết định ngồi xuống sofa luôn không thèm động đậy nữa. Tiểu Bảo Bối nhào qua ôm lấy bắp chân của ba tiếp tục hóa thân làm đồ trang sức.

Thủy An Lạc lau mồ hôi ngồi bệt xuống đất. Cô nhận lấy nước do thím Vu đưa tới uống ừng ực mấy hớp đã hết sạch: “Ngày mai anh đến bệnh viện thăm bà nội của anh một chút đi, lần này bà bị bệnh nặng thật đấy!” Thủy An Lạc mở miệng nói.

Sở Ninh Dực cau mày gật đầu.

Thủy An Lạc đặt cốc nước xuống, sau đó đứng dậy lên lầu đi tắm.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đôi mắt to tròn trong suốt của con trai, sau đó bế nhóc lên rồi vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo Bối: “Ngủ!” Tiểu ma đầu này không ngủ thì làm sao mà anh có thể nghiêm hình bức cung được?

“A~” Tiểu Bảo Bối vỗ vỗ cái tay nhỏ bé gạt tay của ba mình ra. Con còn chưa tắm đâu, chưa tắm thì ngủ kiểu gì được hả?

Sở Ninh Dực ôm con trai yêu sạch sẽ nhà mình lên lầu. Cái chuyện tắm rửa này có lần đầu tiên thì ắt có lần thứ hai, cho nên đối với chuyện tắm giặt cho con trai hiện giờ Sở tổng chỉ có muốn làm hay không thôi, chứ không có chuyện không làm được.

Hôm nay vì để nhóc con này có thể mau chóng ngủ một chút mà Sở tổng quyết định tự mình tắm rửa cho Thái tử nhà mình.

Thủy An Lạc tắm rửa xong xuôi bước ra định ôm con trai đi tắm, nhưng lại phát hiện con trai nhà mình đã được ba nó tắm rửa sạch sẽ lại còn mặc áo ngủ gấu con.

Tiểu Bảo Bối đang sung sướng bò qua bò lại trên giường của ba mình, mỗi lần nhóc con bò đến mép giường đều bị bàn tay của ba túm lại.

Sở Ninh Dực đang gọi điện thoại, một chân còn ngăn lại tuyến đường Tiểu Bảo Bối có thể ngã xuống.

“Ngày kia, hẹn ông ta buổi trưa ngày kia gặp mặt.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Thủy An Lạc đứng ở cửa hơi sửng sốt một chút, hẹn ai thế?

Sở Ninh Dực ngoắc ngoắc ngón tay bảo Thủy An Lạc vào, đến khi cô bế con trai lên thì mới đứng dậy đi ra ngoài: “Không cần đâu, chờ tôi gặp cậu ta rồi hẵng nói.”

Thủy An Lạc bĩu môi, chẳng qua cô chỉ đến ôm con trai về phòng ngủ thôi, cũng đâu phải tới nghe lén điện thoại của anh đâu chứ, đâu cần thiết phải đi ra ngoài?

Tiểu Bảo Bối ê a tựa vào lòng mẹ mình, miệng nhỏ bắt đầu há ra ngáp.

Thủy An Lạc bế nhóc đi ra ngoài: “Đi, chúng ta đi ngủ nào!”

Có điều Thủy An Lạc chỉ vừa mới đi tới cửa thì cánh tay của cô đột nhiên bị người đang đứng ở cửa nắm lấy, nhưng tiếc là người ta cũng không nhìn cô.

“Chuyện này không cần phải nói cho Mặc Lộ Túc. Nếu Mặc Doãn đã âm thầm hẹn gặp tôi thì cũng không cần phải để Mặc Lộ Túc biết.” Thanh âm của Sở Ninh Dực vẫn trầm thấp như cũ.

Mặc Doãn?

Thủy An Lạc sửng sốt. Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của người đang nói chuyện điện thoại. Anh vừa nói là đi gặp Mặc Doãn sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 705: Nghiêm hình bức cung (6)
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối dỗ cho nhóc ngủ, không tiếp tục quấy rầy Sở Ninh Dực gọi điện thoại nữa.

Tiểu Bảo Bối tập đi bộ nguyên cả một tối, nên vào lúc này vật vã không bao lâu đã dần chìm vào giấc ngủ.

Tiểu Bảo Bối ngủ rồi, đúng lúc Sở Ninh Dực cũng cúp điện thoại.

Thủy An Lạc không nhịn được mà tò mò lên tiếng hỏi: “Anh đi gặp Mặc Doãn sao?”

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày rồi đưa tay quăng điện thoại di động của mình cho Thủy An Lạc, sau đó đón lấy Tiểu Bảo Bối.

Thủy An Lạc vội vàng đưa tay đón lấy chiếc di động, sau đó thì cứ thế nhìn anh ôm Tiểu Bảo Bối xoay người về phòng ngủ.

“Vậy anh cho con đi ngủ đi, em đi nghỉ đây!” Thủy An Lạc nói xong định quay lại phòng của mình, không thể chỉ vì một chút không có tự trọng mà bị anh đuổi đi được.

“Điện thọai anh đưa em là để em cầm chơi à? Tự nhìn đi!” Sở Ninh Dực lạnh giọng nói.

Thủy An Lạc hơi ngừng lại một chút, thật ra lúc đầu cô tưởng anh hết tay cầm điện thoại nên mới quăng cho mình thôi.

Thủy An Lạc cúi đầu tò mò mở di động của Sở Ninh Dực ra xem. Sở tổng cực kỳ tự tin vào bản thân mình cho nên di động của anh chưa bao giờ cài mật mã, vừa mở ra đã thấy màn hình nền là ảnh của Tiểu Bảo Bối đang chảy nước miếng nằm dưới đất.

Đối với chuyện đích thân chụp hình cho con trai mình thì Sở Ninh Dực cực kỳ nhiệt tình, có vẻ như tương lai hai ba con có thể vì chuyện mấy cái ảnh này mà xảy ra đại chiến cũng nên.

Đúng không?

Khi Thủy An Lạc thấy tin nhắn hình trong hộp thư đến thì cô chỉ có một cảm giác duy nhất, đó chính là thiên lôi cuồn cuộn đang nhè thẳng cái đầu của cô mà nện xuống.

Quả nhiên anh đều biết cả.

Hơn nữa góc chụp của bức hình này quá mức mập mờ. Lúc ấy thật ra cô chỉ đang đấu tranh với cái tin nhắn uy hiếp bản thân mình mà thôi.

Sở Ninh Dực cẩn thận đặt Tiểu Bảo Bối vào trong nôi, chân nhóc đá đá mấy cái rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Sở Ninh Dực kéo chăn nhỏ qua đắp kín cho con trai. Anh còn chưa đứng dậy thì đã lên tiếng nói: “Đứng lại cho anh!”

Động tác xoay người muốn chạy của Thủy An Lạc nhất thời cứng ngắc như bị người ta điểm huyệt đạo, ngay cả biểu cảm nơi khóe miệng cũng trở nên cứng đờ.

Sở Ninh Dực từ từ đứng dậy đi ra ngoài. Thủy An Lạc vẫn giữa nguyên động tác mũi chân chạm đất như cũ, môi của cô mím lại thật chặt, như thể đang nghĩ xem cô có nên liều mạng chạy trốn hay không.

Nhưng Thủy An Lạc còn chưa tính ra được kết quả thì cả người đã bị Sở Ninh Dực tha về.

Cạch...

Bịch...

Thanh âm cũng không lớn lắm đâu nha ~!

Cái trước là tiếng cửa bị đóng lại.

Cái sau là tiếng người cô bị đập vào tường khi bị dồn tường.

Mà đứng phía trước cô thì chính là cái người chẳng chút nhân tính nào đang dồn tường cô kia.

Sở Ninh Dực nắm lấy cằm của Thủy An Lạc, sau đó quay trái quay phải nhìn: “Anh nói cái đầu này của em đúng thật là...”

“Lại bảo chỉ có H20 không thôi chứ gì, chẳng có gì thú vị cả.” Thủy An Lạc gà chết không sợ nước sôi cãi lại.

“Không, lần này anh không nói cái đó!” Sở Ninh Dực cúi đầu cắn lên đôi môi của cô một cái: “Cái đầu này của em đúng là không phụ cái họ của mình!”

Họ của cô?

Cô họ gì ý nhỉ?

Thủy An Lạc bỗng ngu người, hoàn toàn không nhớ ra họ của mình là gì.

Thủy An Lạc, họ của cô chính là thủy nha!

Má!

Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc lập tức trợn trừng, đây chẳng phải đang nói trong đầu cô toàn là nước thôi sao?

Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng nổi nóng vừa ngốc vừa đáng yêu của cô thì tâm tình liền tốt hơn, nhưng sắc mặt vẫn đen sì như cũ.

“Tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn hả? Ừ ~” Sở Ninh Dực kề sát vào môi của Thủy An Lạc.

Hơi ngứa ngứa...

Thủy An Lạc không nhịn được mà rụt cổ mình, cái chữ cuối cùng của anh vào lòng người quá khiến cô không hiểu sao có chút chột dạ. Mặc dù Thủy An Lạc cũng chẳng biết trong lòng mình đang chột cái gì?

“Chuyện ngoài ý muốn này là có nguyên nhân mà!” Thủy An Lạc cẩn thận lên tiếng, nhưng mà vì Sở Ninh Dực dựa vào quá gần cho nên toàn hộ hơi thở của cô đều bị anh thu hết vào miệng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 706: Nghiêm hình bức cung (7)
Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng khô nóng. Thủy An Lạc muốn tránh đi nhưng người kia thật sự ép cô quá chặt, vách tường phía sau lại quá cứng, vậy nên cô không sao để thoát được cả.

“Nguyên nhân?” Thanh âm của Sở Ninh Dực vẫn trầm thấp như cũ.

Nhưng tất cả những thứ này đối với Thủy An Lạc mà nói thì là một loại hành hạ, là loại hành hạ đến từ cái thú vui chơi ác của Sở tổng.

Trong ba cái chuyện tình tứ thế này thì chả cần nghĩ cũng biết cô là bại tướng.

Cô một tấm lòng mãnh liệt muốn phản công, nhưng mỗi lần nhào lên chiến đấu thì kết cục cũng chỉ có chờ nộp mạng.

“Sở tổng, cầu khoảng cách nửa mét, nếu không tim đập nhanh quá sẽ thành bệnh tim mất!” Thủy An Lạc khẽ ngẩng đầu, đôi môi anh đào của cô lại vừa khéo lướt qua khóe môi mỏng lạnh của anh.

“Yên tâm, bản thiếu gia cấp cứu cho em!” Sở Ninh Dực vừa dứt lời thì bàn tay vốn giữ chặt lấy cái eo nhỏ của cô liền chậm rãi di chuyển tới bầu ngực bên trái của Thủy An Lạc.

Thình thịch thình thịch...

Thủy An Lạc không nhịn được mà nuốt nước bọt, anh Sở, anh đang công khai trêu ghẹo con gái nhà lành đấy à!

“Nói đi, anh nghe đây!” Sở Ninh Dực vừa công khai trêu đùa con gái nhà lành nhưng không biết tốt xấu nhà mình, một vừa thấp giọng thì thầm lên tiếng.

Hai tay của Thủy An Lạc ôm chặt hông của Sở Ninh Dực để tránh cho mình ngã xuống.

“Sức khỏe của Viện trường Kiều không tốt, nhưng mà đàn anh lại nhất quyết đòi đi tìm Viện trưởng Kiều đối chất, thế nên em mới cản anh ấy lại ở cửa!” Thủy An Lạc còn đang nói tiếp thì bàn tay ai kia đã lần theo vạt áo ngủ mềm mại trượt vào bên trong chạm đến cơ thể cô.

Tay của anh hơi lạnh, Thủy An Lạc không nhịn được mà khẽ run lên một chút, có chút tức giận ngẩng đầu trừng anh: “Còn định để em nói nữa không hả?”

Sở Ninh Dực nhướng mày, tiếp đó là hôn lên cái cổ mịn màng của cô: “Miệng em vẫn còn trống cơ mà.” Ý anh là em cứ nói tiếp đi.

Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, cái bộ dạng thế này thì cô phải nói tiếp thế nào đây?

Thấy cô một mực không chịu lên tiếng, Sở Ninh Dực lại có chút không nhịn được mà dứt khoát ôm cô đứng dậy, sau đó sải bước đi về phía chiếc giường, rồi lại tiếp tục áp giường ai kia.

“Đây không phải là lý do để em với anh ta có thể đi đến vườn hoa mà ôm nhau!” Sở Ninh Dực vừa tác oai tác quái trên cổ của cô, vừa trầm giọng nhắc nhở cô còn chưa giải thích cho xong đâu.

Ôm?

Thủy An Lạc bày tỏ, anh zai à, cái cách dùng từ này của anh với phong cách bình thường của anh chẳng hợp nhau tí nào cả.

Nhưng Sở Ninh Dực làm như vậy khiến suy nghĩ của Thủy An Lạc cũng trở nên rối loạn, phải làm sao mới có thể trả lời câu hỏi này của anh đây, vậy nên trước khi suy nghĩ của cô bị anh không chế hoàn toàn thì Thủy An Lạc quyết đoán xoay mình lại.

Sở Ninh Dực đang vùi đầu cày cuốc khai hoang lập địa ở bờ vai của cô nên nhất thời không kịp phản ứng lại mà bị cô phản công.

Nhưng vấn đề này cũng chẳng cản trở đến chuyện Sở tổng tiếp tục chăm chỉ làm việc, trái lại thế này càng hợp ý anh hơn, vì anh có thể thể chiêm ngưỡng trọn vẹn khuôn mặt đã đỏ bừng lên của cô.

“Sau đó em mới nói với anh ấy vài chuyện. Em bảo anh ấy, chuyện này có rất nhiều cách giải quyết, không cần phải chọn cách khiến Viện trường Kiều đau khổ nhất!” Thủy An Lạc muốn ngăn lại cái tay không đứng đắn của anh, nhưng vừa cầm vào thì bàn tay gặp kích thích mà phát động tấn công, cuối cùng Thủy An Lạc tức giận mà dứt khoát nằm luôn lên người của Sở Ninh Dực, cắn mạnh lên vai anh.

Nhưng lần này lại đến Sở Ninh Dực ngừng lại, cái cô nói là yêu cầu Mặc Lộ Túc đổi cách khác, chứ không phải yêu cầu Mặc Lộ Túc dừng lại sao.

Chỉ vì một tin nhắn mà Thủy An Lạc liên tục gặp ác mộng, nhưng không hề bị uy hiếp.

Vậy nên lúc Mặc Lộ Túc ôm lấy cô là bởi vì khi ấy Thủy An Lạc đang tự đấu tranh với nỗi sợ hãi của bản thân mình sao?

Thủy An Lạc cắn rồi lại thấy Sở Ninh Dực bất động, cô ngây người, chẳng lẽ cắn anh đau quá rồi sao?

“A...” Lúc Thủy An Lạc còn đang mải thắc mắc thì một trận xoay trời chuyển đất ập đến. Thủy An Lạc lại một lần nữa bị Sở Ninh Dực đặt dưới thân: “Sao nào, hay là em vẫn chưa từ bỏ ý định muốn trở thành nữ vương công*?”

*Nữ vương công: cá tính mạnh mẽ giống như nữ vương, kiều người cao ngạo lại tràn đầy ưu thế, không thể không khiến cho người khác thần phục dưới mị lực của mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 707: Nghiêm hình bức cung (8)
Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc bắt đầu đảo quanh, cuối cùng dùng giọng chắc nịch dứt khoát gật đầu: “Đúng!”

Sở Ninh Dực cười, một nụ cười yêu nghiệt.

Ngay lập tức, Thủy An Lạc bị nụ cười này làm cho say đắm.

Thế này là sao?

Đồng ý hay là không đồng ý hả?

“Chúng ta còn chưa tái hôn đâu, em như thế này là phạm pháp đấy!” Sở Ninh Dực từ tốn nói, anh đem hơi thở của hai chữ phạm pháp nhẹ nhàng phả vào bên tai cô.

Lại một lần nữa Thủy An Lạc không chịu nổi kích thích mà run lên.

Trong lòng Thủy An Lạc có đến mấy chục nghìn con lạc đà Alphaca chạy như điên. Cái người đàn ông này vừa dụ dỗ cô phạm tội, rồi lại nói cô phạm pháp là sao!

“Nhưng...” Sở Ninh Dực từ từ lên tiếng, như đang cố tìm đường thoát cho chuyện này: “Chỉ cần em có thể nói năm mươi lần câu bản thiếu gia quan trọng hơn Kiều Nhã Nguyễn, biết đâu tối nay bản thiếu gia sẽ phạm pháp với em!”

Năm mươi lần cái gì cơ?

Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc bày tỏ: Sở tổng, anh nói ngôn ngữ tiên giới, em dịch không nổi đâu!

Sở Ninh Dực vừa dứt lời thì chính bản thân cũng hơi giật mình.

Không ngờ anh lại nói ra cái câu ngây thơ như vậy.

Những đây rõ ràng là những lời mà chính miệng anh đã thốt ra.

Hóa ra trong lúc vô tình thì sức ảnh hưởng cô gái này đối với anh đã vượt xa khỏi tầm kiểm soát của anh mất rồi.

Nhưng dù có vậy anh cũng không hề cảm thấy chán ghét nó.

Thình thịch...

Trái tim của Thủy An Lạc đập rộn lên như sấm. Cô trợn tròn mắt nhìn Sở Ninh Dực để biểu đạt suy nghĩ của mình: Sở tổng, anh rút lại những lời mình vừa nói đi, em sẽ làm như hoàn toàn không nghe thấy gì hết.

Nhưng Sở Ninh Dực lại rất rõ ràng, lời nói cũng nói ra rồi, anh nhất định phải lấy được câu trả lời.

“Nghe không hiểu sao?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa nhẹ nhàng hạ môi gặm nhấm nhẹ nhàng trên xương hồ điệp xinh đẹp của cô.

Thủy An Lạc không nhịn nổi mà run rẩy cả người, Sở Ninh Dực lập tức tận dụng cơ hội này để lột sạch quần áo trên người cô.

Mùa thu trong phòng không bật máy sưởi, may mà vì Tiểu Bảo Bối ở đây cho nên máy điều hòa vẫn đang hoạt động.

Nhưng kể cả có như vậy thì Thủy An Lạc vẫn bị hơi lạnh đột ngột xông tới làm cho cơ thể hơi co rúm lại.

Sở Ninh Dực cởi áo ra, nằm đè lên người cô, chặn hết những luồng hơi lạnh bất ngờ ập tới lại cho cô.

Có lẽ cách này vẫn có tác dụng, khiến căn phòng không bật máy sưởi mà vẫn từ từ ấm lên.

Đôi môi nóng bỏng của Sở Ninh Dực thi thoảng lại chạm vào cơ thể của Thủy An Lạc: “Nói, còn chưa chịu nói sao?”

Hai tay của Thủy An Lạc ôm thật chặt lấy tấm lưng trần của anh, cô mím môi trừng mắt nhìn người đàn ông đang chơi xấu trên ngực mình, đây quả thực chính là nghiêm hình bức cung, hơn nữa cái biện pháp này chẳng khác gì đang tra tấn cô cả.

“Ối...” Thủy An Lạc hơi há miệng, nhưng âm thanh bật ra lại là âm thanh mà ngay cả chính cô cũng không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng chính cái thanh âm này lại đốt lên sự hưng phấn của Sở Ninh Dực.

Môi của anh chậm rãi rời đi, sau đó trầm giọng thì thầm nói ra những lời cực kỳ xấu hổ bên tai của cô

Cuối cùng...

Thủy An Lạc vinh quang bại trận.

“Nói, em nói...” Thủy An Lạc vội vàng mở miệng lên tiếng: “Anh quan trọng hơn Kiều Nhã Nguyễn. Anh quan trọng hơn Kiều Nhã Nguyễn!”

Hu hu...

Cô muốn khóc quá đi, cái người này điên rồi sao?

“Hai lần, còn thiếu bốn mươi tám lần nữa!” Sở Ninh Dực vẫn ung dung lên tiếng nhắc nhở.

Hả?

Thủy An Lạc nhìn anh bằng vẻ không thể tin nổi, chẳng lẽ phải nói đủ năm mươi lần thật à?

Tâm tình Sở Ninh Dực cực kỳ tốt, để tránh cho cô bị lạnh anh đã thò tay kéo chăn đắp cho cả hai người.

Ý tứ chỉ có một: Không vội, chúng ta cứ từ từ mà nói, thời gian còn nhiều lắm.

Thủy An Lạc bày tỏ, Sở tổng nhà cô điên rồi, hơn nữa không phải chỉ điên một chút thôi đâu.

“Anh quan trọng hơn Kiều Nhã Nguyễn. Anh quan trọng hơn Kiều Nhã Nguyễn. Anh quan trọng hơn Kiều Nhã Nguyễn. Anh quan trọng hơn Kiều Nhã Nguyễn...”

Thủy An Lạc mở miệng nói từng câu một, nhưng trong lòng cũng lặp đi lặp lại một câu nói: Anh nhỏ nhen hơn Kiều Nhã Nguyễn nhiều!!!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 708: Nghiêm hình bức cung (9)
Niệm đủ năm mươi lần xong thì miệng lưỡi của Thủy An Lạc cũng khô khốc.

“Được chưa?” Cô ấm ức nói, đây tuyệt đối không phải do kích thích quá mức gây nên mà là do nói liên tục không ngừng mới bị như thế.

Chẳng qua là lúc Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì người đàn ông phía trên người cô đột nhiên xoay người lại, anh đặt cô lên người mình tỏ ra lòng dạ rộng lượng mà nói: “Bây giờ thì bản thiếu gia có thể cùng em phạm pháp rồi, nhớ rõ, trong lòng của em chỉ có thể có một người, đó chính là bản thiếu gia đây!”

Thủy An Lạc ngồi cưỡi trên người Sở Ninh Dực, có chút nghi ngờ lên tiếng hỏi: “Anh thật sự không trở mặt đấy chứ?”

“Trước khi em hết sức thì tuyệt đối không!” Sở Ninh Dực một lời hai ý mà nói.

Mà cô gái đáng thương ngây thơ tới mức tin chính mình có thể làm nữ vương công hoàn toàn không nhận ra ý nghĩa sâu xa của Sở tổng vĩ đại.

Vì vậy dưới ánh trăng dịu dàng, ai đó dùng nửa giờ làm nữ vương công đổi lấy nguyên một đêm làm đế vương công.

Thủy An Lạc bày tỏ, cả đời này cô nhất định không bao giờ tin lời của cái tên lừa đảo Sở tổng này thêm một lần nào nữa.

Nửa đêm Tiểu Bảo Bối tỉnh lại, chẳng biết mơ thấy cái gì mà cái thân mũm mĩm của nhóc lồm cồm bò dậy.

Thủy An Lạc thấy con trai bò dậy không nhịn được căng cứng cả người. Sở tổng của chúng ta bị cái sự căng chặt bất thình lình của ai kia tác động đến, vậy nên cứ thế mà... kết thúc lần nghiêm hình bức cung này.

Cái tay bé xíu của Tiểu Bảo Bối vỗ lên cái gối nhỏ của mình, đôi mắt to tròn đảo quanh nhìn ba mẹ của mình, một khắc sau thì nằm xuống ngủ tiếp.

Khóe miệng của Sở Ninh Dực giật một cái: “Thế là sao?”

Thủy An Lạc cũng ngu cả người, con trai cô dậy để cứu cô một bàn này à?

Bị Tiểu Bảo Bối quậy một trận như vậy xong Sở tổng chẳng còn tí hứng trí gì nữa. Anh cau mày rời khỏi cơ thể của Thủy An Lạc, nhưng mà vẫn không yên tâm liếc nhìn Tiểu Bảo Bối đang cong cái mông tròn vo ngủ trong nôi.

“Phụt...” Thủy An Lạc không kìm được mà bật cười, nhưng cô lập tức bị Sở Ninh Dực lườm cho một cái, đành phải im miệng.

Chắc chắn con trai chỉ ngủ mơ thôi, Sở Ninh Dực đứng dậy ôm Thủy An Lạc đang chẳng muốn động đậy chút nào kia đi tắm.

“Tin nhắn kia là ai gửi cho anh thế?” Thủy An Lạc buồn ngủ lắm rồi, nhưng cảm thấy chưa ngủ được.

Bởi vì vấn đề này còn chưa hỏi rõ ràng thì cô không cách nào ngủ ngon được.

Sở Ninh Dực xả nước ra rồi ôm cô bước vào.

“Em nói gì cơ?”

Thủy An Lạc nhắm mắt lại suy nghĩ, thời gian như thế, người có thể có mặt ở bệnh viện vào lúc đấy, lại còn có cả số điện thoại của Sở Ninh Dực thì dường như chỉ có một mà thôi.

Viên Giai Di.

Cô ta đúng là âm hồn bất tán.

“Lần trước cô ta còn tới đây nói xin lỗi em, quả nhiên là em nghĩ tốt cho cô ta quá rồi!” Thủy An Lạc có chút nóng giận nói.

“Lần trước?” Sở Ninh Dực cau mày.

“Lầm trước là lúc chúng ta chuẩn bị đi Provence ấy!” Thủy An Lạc lên tiếng trả lời.

Ngón tay thon dài của Sở Ninh Dực nhẹ nhàng gõ lên bờ vai của Thủy An Lạc, sau lần trước cũng chính là khoảng thời gian bọn họ rời đi, trong lòng Viên Giai Di lại có sự thay đổi, là ai đã khiến cô ta thay đổi suy nghĩ như vậy?

Bạch Dạ Hàn sao?

Sở Ninh Dực nghĩ, xem ra anh phải tranh thủ thời gian tìm Bạch Dạ Hàn nói chuyện thôi.

Sở Ninh Dực còn muốn hỏi gì đó nữa, nhưng anh cúi đầu thì thấy người trong lòng mình đã gật gù ngủ mất, đành nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vầng trán của cô.

“Lần này, dù là ai anh cũng sẽ không để người đó đưa em rời khỏi anh nữa đâu!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, đợi chuyện của cô giải quyết xong xuôi thì anh nên lo chuẩn bị cho việc cầu hôn và kết hôn mới được, chỉ có nhanh chóng cột cô lại bên cạnh anh một cách hợp pháp thì anh mới có thể yên tâm thật sự.

Thủy An Lạc đang chìm trong giấc mộng nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên, không biết là bởi vì cô đã vượt qua được ác mộng, hay là vì câu nói không biết có nghe được hay không kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 709: Chuyện người họa sĩ (1)
Lúc trời sáng, Thủy An Lạc bị bàn tay nhỏ của con trai mình đánh thức.

Cô vừa mới mở mắt ra đã thấy Tiểu Bảo Bối đang há miệng cười lộ ra mấy cái răng sữa bé xíu, đôi mắt to lúc này đã cười cong tít thành hình trăng lưỡi liềm.

Thủy An Lạc ôm con trai lăn trên giường một vòng: “Sao con lại có thể đáng yêu như vậy chứ hả?” Thủy An Lạc vừa nói vừa dùng sức hôn mạnh lên má của Tiểu Bảo Bối một cái, sau đó mới đứng dậy ôm nhóc con đi rửa mặt.

Thủy An Lạc đánh răng rửa mặt xong đi ra, Sở Ninh Dực vẫn còn đang trong phòng làm việc. Cô không biết là Sở Ninh Dực thức dậy từ lúc mấy giờ, chỉ biết lúc cô tỉnh dậy thì chăn đệm bên người đã lạnh.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối từ từ bước tới, cô định hỏi anh xem cô có thể giúp gì được hay không.

“Chuyện này tôi biết rồi, phải để cho mấy người đó biết rằng Sở Thị không phải trung tâm từ thiện, kể cả bọn họ có tự sát thì cũng chẳng liên quan gì đến Sở Thị chúng ta cả!” Sở Ninh Dực nói xong liền dập điện thoại rồi vứt luôn lên bàn.

Tin tức mới nhất chính là Triệu tổng hôm qua vừa mới đi cầu xin Sở Ninh Dực, bởi vì vốn không đủ mà tiền nợ Sở Thị còn chưa trả được nên đã tuyên bố phá sản. Triệu tổng kia không chịu nổi đả kích này nên đã nhảy lầu tự sát.

Nhất thời dư luận xuất hiện hai chiều ý kiến, một bên nói chính Sở Thị đã ép ông ta đến đường cùng, một bên khác thì nói đây là do ông ta tự làm tự chịu, chính ông ta nhè lúc người ta nguy nan nhất lựa chọn hủy hợp đồng, sau đó công ty của ông ta không có tiền trả tiền bồi thường hợp đồng thôi, giờ sao có thể trách người ta sai được.

Sở Ninh Dực lại đứng dậy cầm di động lên, xoay người đi đến cạnh cửa sổ: “Chú Sở, sắp xếp người chăm sóc cho người nhà của Triệu Phi!”

Sở Ninh Dực cất di động đi rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời tờ mờ sáng, bắt đầu từ lúc nào mà anh lại biến thành người tốt bụng như vậy?

Chỉ vì cô gái ấy, một người chỉ vừa mới xuất hiện trong cuộc đời của anh, lại khiến anh thay đổi cả cách hành xử của mình.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi vào, cô nhìn anh đang đứng bên cửa sổ đang suy tư chuyện gì đó.

“Vào đi!” Ngay lúc Thủy An Lạc định xoay người rời khỏi phòng để tránh quấy rầy đến anh thì Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng.

Bước chân của Thủy An Lạc hơi khựng lại, có chút lúng túng cười trừ một tiếng: “Là vì chuyện kia à?”

Sở Ninh Dực quay người lại nhìn Thủy An Lạc đang bước vào, ra hiệu cho cô nhìn máy tính của mình.

Thủy An Lạc đưa Tiểu Bảo Bối cho Sở Ninh Dực bế rồi tò mò cúi đầu nhìn.

[Giết gà dọa khỉ, Sở Thị từ chối cầu xin tha thứ!]

Thủy An Lạc nhìn đầu đề bài báo, mờ mịt chẳng hiểu gì.

Sở Ninh Dực tỏ ý cô cứ xem tiếp đi, tin tức bài báo này nói ngày hôm qua Triệu tổng có đến Sở thị cầu xin tha thứ nhưng lại bị Sở Ninh Dực đuổi đi. Mà cái ông Triệu tổng này lại nhảy lầu tự sát ngay tối qua.

Sau khi Thủy An Lạc xem xong thì sắc mặt cũng chẳng thay đổi gì mấy, trái lại cô còn ngẩng lên nhìn về phía Sở Ninh Dực rồi hỏi: “Sau đó thì sao? Lại là anh sai?”

Sở Ninh Dực cười khẩy: “Nói Sở Thị sai, một lũ nhàm chán, bất cứ phương diện kinh tế nào cũng muốn móc nối với người của Sở Thị. Đám người giống như một lũ khỉ kia sẽ không đi khiêu chiến chuyện mà một con gà đã làm!”

Thủy An Lạc toát mồ hôi đầm đìa, may quá, may quá, may mà cô không chọn làm người đối địch với Sở Thị. Dẫu sao thì cô cũng được xem là có móc nối với kinh tế của Sở tổng mà.

Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, cố gắng vận dụng trí thông minh đã lâu lắm không log in của mình. Chiêu này của Sở tổng thật tuyệt, nếu sau này đàn anh mà còn có động thái gì nữa thì sau một chiêu giết gà dọa khỉ này của Sở tổng sẽ không có bất cứ một người nào dám tùy tiện hủy hợp đồng với Sở Thị nữa.

Bởi vì Sở Thị... từ chối sự cầu xin tha thứ.

Nếu bàn vế lòng dạ đen tối, Sở tổng thứ hai ai dám nhận thứ nhất?

Dù sao thì Thủy An Lạc cũng cảm thấy bội phục.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn bài báo kia, trong mắt càng thêm thâm trầm.
 
Top