Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 690: Sự đe dọa từ một tin nhắn (3)
Dưới ánh đèn, căn phòng tối om trong thoáng chốc trở nên rõ ràng.

Sở Ninh Dực vươn tay đặt lên bờ vai ướt nhẹp của cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình, yên lặng vỗ về tâm trạng bị ác mộng quấy nhiễu của cô.

Thủy An Lạc tựa vào ngực anh, cặp mắt vốn sáng sủa giờ phút này lại chứa đầy vẻ kinh hoàng vô tận.

Lồng ngực cô vẫn phập phồng kịch liệt, ánh mắt đảo quanh khắp gian phòng.

Phòng ngủ của Sở Ninh Dực vẫn sạch sẽ như trước, rèm cửa màu xám đậm tầng tầng lớp lớp ngăn trở tất cả mọi thứ bên ngoài.

Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng thở hổn hển của cô cùng với tiếng trấn an nhẹ nhàng từ Sở Ninh Dực đan vào nhau.

Thân thể cô hơi run rẩy, dù vậy vẫn không thể nào khống chế được tâm trạng của mình.

Cô cho rằng, lừa mình dối người bằng giấc ngủ thì sẽ không phải suy nghĩ nhiều nữa. Nhưng cô đã đánh giá bản thân quá cao rồi. Vì dù đã chìm sâu trong giấc ngủ, cô vẫn tỉnh lại vào giữa đêm hôm thế này.

Không biết qua bao lâu, tiếng thở dốc mới tan dần, ánh mắt sợ hãi của Thủy An Lạc dần dần tập trung trở lại.

Sở Ninh Dực cảm nhận được thân thể cô đã buông lỏng, hơi cúi đầu, đặt một nụ hôn lên vầng trán rịn mồ hôi của cô: “Sao đột nhiên lại mơ thấy ác mộng thế?”

Trong không gian yên tĩnh, giọng nói của anh bỗng vang lên.

Thủy An Lạc hơi run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Lúc này trên gương mặt anh là hai quầng thâm nhạt màu, đã hai ngày liền anh không được ngủ, đến hôm nay mới thiếp đi được một lúc.

Cô sao có thể nói cho anh biết mình mơ thấy ác mộng gì, khiến anh tiếp tục thức cùng mình được?

Thủy An Lạc nghĩ vậy rồi hít sâu một hơi, sau đó lắc đầu: “Em quên mất rồi.”

Chân mày nhíu chặt của Sở Ninh Dực không hề giãn ra chút nào. Anh chỉ xoay người tắt đèn, ôm cô cùng nằm xuống.

Sở Ninh Dực có thể cảm nhận được, trong khoảnh khắc Thủy An Lạc nằm xuống, gần như đã dùng tốc độ nhanh nhất chui vào ngực anh.

Cho nên không phải là cô ấy đã quên mất, mà là không muốn anh phải lo lắng.

Sở Ninh Dực không khỏi cảm thấy chua xót, siết chặt vòng tay ôm lấy cô chặt hơn, sau đó mới nhắm mắt lại.

Thủy An Lạc vùi mình vào lòng Sở Ninh Dực, lại không dám nhắm mắt.

Cô nằm yên không nhúc nhích, lý trí lại càng trở nên rõ ràng hơn.

Tiếng tim đập văng vẳng bên tai, đối với cô mà nói đó là âm thanh duy nhất trong căn phòng này.

Chủ nhân của tin nhắn đó là ai, cô hoàn toàn không biết.

Nhưng cô khẳng định người đó hiểu rõ cô như lòng bàn tay, nếu không sẽ không gửi tin nhắn như vậy cho cô.

Mà hiện giờ người duy nhất khuyến khích cô ngăn cản đàn anh tra xét việc này, chỉ có một, đó chính là Mặc phu nhân.

Chẳng lẽ là bà ấy?

“Có phải hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”

Giọng nói của Sở Ninh Dực đột nhiên vang lên, khiến Thủy An Lạc giật mình một cái.

Anh ấy... vẫn chưa ngủ à.

“Không có.” Thủy An Lạc rầu rĩ mở miệng, cô không muốn anh phải lo lắng.

Ngón tay mang theo hơi ấm của Sở Ninh Dực nhẹ nhàng di chuyển trên vai cô, từng chút một chạm vào trái tim cô.

Thủy An Lạc muốn hỏi Mặc phu nhân là người thế nào, nhưng lại không muốn khiến anh phân tâm vào lúc này nên chỉ có thể nhẫn nại, chờ sau khi vụ bê bối của nhà họ Sở kết thúc triệt để, cô hỏi cũng được.

Sở Ninh Dực sao có thể không cảm nhận được cô đang có tâm sự, anh hỏi, cô lại chọn cách giấu giếm.

“Chuyện Lương Khiêm thế nào rồi?” Thấy cô không nói, Sở Ninh Dực liền đổi sang chuyện khác, giúp cô giảm bớt áp lực.

Lương Khiêm?

Thủy An Lạc ngẩng đầu, trong bóng đêm thích ứng một chút mới nhìn rõ được gương mặt của anh.

“Dạo này cũng đỡ rồi, thằng bé đã có thể kiềm chế được tính tình của mình, hơn nữa đang được điều trị nên không có vấn đề gì cả.” Thủy An Lạc thấp giọng nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 691: Sự đe dọa từ một tin nhắn (4)
Sở Ninh Dực có ý nói sang chuyện khác, tâm trạng bị ác mộng quấy rầy của Thủy An Lạc cũng dần dần được giải tỏa, sau đó từ từ ngủ thiếp đi lần nữa.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái đang nhẹ nhàng hít thở trong lòng. Sau khi chắc chắn là cô đã ngủ mới chậm rãi đứng dậy, sau đó vươn tay lấy di động trên bàn của cô.

Sở Ninh Dực mở khóa màn hình của cô, đầu tiên là kiểm tra nhật ký cuộc gọi, sau đó mới mở tin nhắn ra.

Thứ đầu tiên anh thấy chính là tin nhắn mà Thủy An Lạc nhận được tối nay.

Bàn tay cầm chiếc di động của Sở Ninh Dực thoáng siết chặt, đốt ngón tay bắt đầu trắng bệch.

Một dãy số từ từ in sâu trong đầu anh, một lát sau anh chậm rãi đặt chiếc di động xuống, chỉ có vẻ băng lãnh trong ánh mắt là vô cùng rõ ràng.

Lâm Thiến Thần không chết dưới tay Thủy An Lạc, lại chết vì cú điện thoại trí mạng kia, mà kẻ đã gửi tin nhắn nắm rất rõ nhược điểm này của Thủy An Lạc.

Là ai?

Ai đang ngăn cản Mặc Lộ Túc tra xét tất cả những chuyện này.

Trong đầu Sở Ninh Dực hiện lên một vài người nhưng đều bị chính bản thân anh phủ định.

***

Trong nước đang là nửa đêm thì bên Mỹ lúc này đang là ban ngày, Kiều Nhã Nguyễn vẫn cứ vậy.

Có điều cô không ngờ sau đó lại nhận được điện thoại của Sở Ninh Dực.

Kiều Nhã Nguyễn mới đầu còn hơi sửng sốt một chút, sau đó vội vàng bắt máy: “Sở tổng.”

“Tôi đã đặt vé máy bay cho cô rồi, ba tiếng sau sẽ bay.” Sở Ninh Dực đứng bên cửa sổ, hơi vén rèm cửa lên, nhìn đèn đường bên ngoài.

Kiều Nhã Nguyễn nằm mơ cũng muốn trở lại, cho nên khi nghe vậy cô gần như hưng phấn đến mức quên mất lý do tại sao.

“Được được, cảm ơn Sở tổng.” Kiều Nhã Nguyễn vui sướng mở miệng, có điều đang vui dở mới hoàn hồn lại, “Sở tổng, tự dưng anh bảo tôi về, sao giống lần anh bảo tôi đến bệnh viện thực tập thế? Tiểu Lạc Tử lại bị bắt nạt rồi à?”

“Hôm nay Lạc Lạc bị đe dọa, tôi cần cô ở bên cô ấy.” Sở Ninh Dực nói, mắt anh hơi rũ xuống, lúc này, người cần ở bên cô ấy hẳn nên là anh mới đúng.

Nhưng hành động tối nay của cô đã nói lên tất cả, cô ấy mong anh đặt toàn bộ tâm tư vào chuyện của Sở Thị, không muốn rước thêm phiền toái cho anh.

“Đe dọa? Là ai đã đe dọa nó?” Kiều Nhã Nguyễn đứng phắt dậy, thứ sức mạnh muốn bảo vệ Thủy An Lạc bên trong cơ thể lại bắt đầu trỗi dậy.

“Chưa biết, tôi sẽ điều tra, cô chỉ cần trở về thôi.”

“Được, tôi sẽ thu dọn đồ đạc ngay lập tức, nhưng Phong Ảnh đế thì sao?”

“Tôi sẽ nói với cậu ấy.” Sở Ninh Dực nói rồi hạ rèm cửa xuống, sau đó xoay người đi về phía cửa sổ. Đèn trong phòng không bật nhưng anh đứng trong bóng tối căn bản không cần đến đèn.

“Sở tổng, anh cứ yên tâm làm việc của mình. Tôi bảo đảm sẽ bảo vệ con bé không rụng đến một sợi tóc.” Kiều Nhã Nguyễn vỗ ngực cam đoan, lòng dạ gần như đã bay về nước.

“Cảm ơn.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, sau đó cúp máy.

Kiều Nhã Nguyễn ngẩn người đứng đờ ra đó. Cô vừa nghe thấy anh nói gì cơ?

Sở tổng vĩ đại mà lại nói “Cảm ơn” với cô á?!

“Làm gì đấy?” Phong Phong vỗ một cái lên đầu Kiều Nhã Nguyễn. Anh ta vẫn đang mặc bộ đồ hôm qua vì hiện giờ anh ta đang quay cùng một cảnh phim.

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại, thu lại vẻ khiếp sợ trên mặt, nghiêm túc nói: “Tôi phải về nước.”

“Sáng ra chưa tỉnh ngủ à?” Phong Phong cười nhạo suy nghĩ phi thực tế này của cô, nhưng ngay giây tiếp theo, di động của anh đã được trợ lý đưa tới.

“Điện thoại của Sở tổng.”

Kiều Nhã Nguyễn nhìn anh ta nghe điện thoại, trong lòng thầm nghĩ: Vênh váo nữa đi, có giỏi thì vênh váo trước mặt Sở tổng xem nào!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 692: Sự đe dọa từ một tin nhắn (5)
Quả nhiên, Phong Phong vừa nghe điện thoại xong sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn cũng mang theo mấy phần dò xét.

Phong Phong nhanh chóng cúp máy, lạnh lùng liếc Kiều Nhã Nguyễn. Cô cũng không chịu thua nhìn lại, ai sợ ai chứ.

Có điều ngay sau đó, Phong Phong không theo lẽ thường nhượng bộ cho cô quay về thu dọn đồ đạc mà lại nhanh chóng vươn tay dồn cô vào vách tường.

Xung quanh toàn là nhân viên công tác và những minh tinh khác. Phong Phong vừa làm vậy đã có không ít tiếng huýt sáo vang lên như đang chờ xem kịch hay.

Kiều Nhã Nguyễn giãy giụa một cái, trừng mắt tức giận nhìn anh ta, “Anh làm gì thế hả?!”

“Biết đi đường vòng cứu nước tìm đến Sở Đại rồi cơ à?” Phong Phong vươn tay nâng cằm cô lên, tức giận mở miệng nói.

Kiều Nhã Nguyễn hơi sửng sốt một chút, lẽ nào Sở tổng không nói lý do à?

Nhưng mà, đã đứng trước mặt Phong Phong, cô sẽ không bao giờ chịu thua, “Thì đã sao, chỉ cần tôi có thể đi được là được, quá trình như thế nào, đối với tôi không quan trọng.”

Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười nói xong, sắc mặt Phong Phong càng thêm khó coi.

“Phong Ảnh đế, để tôi nhắc cho anh nhớ, sắp đến giờ Sở tổng đặt vé máy bay cho tôi rồi, thời gian không còn nhiều nữa đâu.” Sắc mặt anh ta càng khó coi, tâm trạng của Kiều Nhã Nguyễn lại càng vui vẻ.

Phong Phong nhíu chặt mày, tức giận ra sức cắn lên môi cô một cái, bởi vì anh còn chưa quay xong ở bên này cho nên không thể bốc đồng quay về như vậy được.

Phong Phong để lại một dấu răng rõ ràng trên bờ môi anh đào của cô, trầm giọng mở miệng nói: “Đừng tưởng quay về thành phố A thì em có thể thoát được, trời cao Hoàng đế xa, sớm muộn gì em cũng sẽ lại rơi vào tay tôi thôi.”

Kiều Nhã Nguyễn cười khẩy, chỉ cần cô đi rồi, chuyện tương lai ai mà nói trước được.

Phong Phong cho dù không muốn nhưng lại không thể làm trái ý của Sở Ninh Dực, cho nên vẫn phải bảo trợ lý đưa cô đi.

Lúc Kiều Nhã Nguyễn được đưa đi, đúng là còn vui vẻ hơn chim non biết cất cánh, nhất thời khiến Phong Phong thấy ê cả răng.

Chỉ là, nhưng mà, nhưng...

Kiều Nhã Nguyễn lên máy bay, còn đang cảm thán trước việc Sở tổng đặt vé VIP cho mình, liền nhìn thấy ngồi bên cạnh mình là một người đàn ông mặc quân phục, cô sững sờ cả người.

Trên mu bàn tay anh ta còn quấn băng gạc, đó là vết thương vì bảo vệ đầu của cô mà quệt xuống đất.

Trên vai là quân hàm trung tá sáng lóa.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn thấy gương mặt của người nọ, khóe miệng ngượng ngùng giật giật, “Thật trùng hợp.”

Người đàn ông kia quay qua nhìn cô chỉ khẽ gật một cái, sau đó liền nhắm mắt lại, trông có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Kiều Nhã Nguyễn cũng không phải người dễ gần. Người ta không nói chuyện với cô, tất nhiên cô cũng sẽ không để ý tới người ta nữa, cho nên liền nhìn ra ngoài cửa sổ.

***

Tờ mờ sáng hôm sau, ánh mặt trời len lỏi qua tấm rèm cửa dày, chỉ có vài tia sáng mỏng manh lọt được vào trong phòng.

Tiểu Bảo Bối đã sớm tỉnh dậy nhưng không hề quấy khóc, một mình ngồi trên giường nghịch cái chân của mình.

Trên giường lớn, một đôi tình nhân vẫn nhẹ nhàng ôm nhau ngủ.

Thím Vu lặng lẽ mở cửa, nhìn hai người đang ngủ, từ từ bước qua bế Tiểu Bảo Bối lên, rồi lại rón rén đi ra ngoài.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày một chút, vẫn không hề tỉnh lại.

Thím Vu săn sóc thay đồ cho Tiểu Bảo Bối. Cậu nhóc vui vẻ bi bô ngoài phòng khách, không hề gây phiền phức cho thím Vu làm bữa sáng, chỉ ngoan ngoãn ôm bình sữa của mình.

Thím Vu vừa làm cơm vừa quay đầu lại trông bé con trong phòng khách. Bà đã làm giúp việc cho bao nhiêu người rồi, chưa từng thấy đứa bé nào ngoan ngoãn như Tiểu Bảo Bối, cho nên cũng khó trách thím Vu thương cậu nhóc như bảo bối của mình.

Tiếng điện thoại di động vang lên phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng. Sở Ninh Dực vươn tay cầm di động lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 693: Sự đe dọa từ một tin nhắn (6)
“Nói đi.” Sở tổng có chút bực bội, hiếm lắm mới được ôm vợ ngủ, chẳng ai thích bị đánh thức vào sáng sớm thế này cả.

“Lão Đại, Triệu tổng của Tập đoàn Thiên Thành hôm qua định hủy hợp đồng với Sở Thị giờ lại muốn mời anh ăn cơm đấy.” Cố Thanh Trần vừa ngáp vừa nói.

“Em tưởng anh rảnh lắm à?” Sở Ninh Dực cười nhạt.

Những kẻ đã chủ động hủy hợp đồng với Sở Thị ngày hôm qua, anh sẽ không hợp tác lại với họ nữa.

Cố Thanh Trần biết ngay là sẽ nhận được những lời này, đáng tiếc người ta đã gọi điện đến tận chỗ cô rồi, nên cô đành phải kiên trì thêm một chút vậy, “Chúng ta đã hợp tác với tập đoàn Thiên Thành gần mười năm rồi, nếu...”

Sở Ninh Dực cuối cùng cũng đứng dậy, anh không muốn đánh thức Thủy An Lạc nên bước vào phòng tắm.

“Hợp tác gần mười năm, chỉ mới một ngày đã đòi hủy giao kèo với em, người như thế mà em cũng dám tin à?” Sở Ninh Dực cười nhạt.

Cố Thanh Trần không nói tiếp nữa, bản thân cô cũng chẳng ôm hy vọng gì.

Khi Sở Ninh Dực rửa mặt xong, bước ra đã nhìn thấy Thủy An Lạc đang ngồi đờ ra trên giường.

Anh bước tới giường ngồi xuống: “Sao thế?”

Ánh mắt không có tiêu cự của Thủy An Lạc dần tập trung lại, sau đó ngẩng đầu nhìn vào gương mặt của anh, cuối cùng lắc đầu đứng dậy xuống giường, chạy về phòng rửa mặt.

Sở Ninh Dực thấy cô đi ra ngoài, vươn tay lấy di động cô để trên bàn, cài đặt điện thoại sang chế độ chuyển tiếp rồi ra ngoài dùng bữa sáng.

Sáng nào có thím Vu bữa sáng cũng phong phú.

Thủy An Lạc quăng tâm trạng bi thương hôm qua ra sau đầu, vẫn ngồi bên bàn cơm khen thím Vu nức nở sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang làm vật trang trí ôm lấy chân Sở Ninh Dực.

Thằng nhóc không dùng xe tập đi nữa mà vịn vào chân ba mình đứng dậy.

Cái chân nhỏ xíu thỉnh thoảng thử bước đi mấy bước, hoàn toàn coi chân của ba mình thành cái tay vịn.

Có điều Tiểu Bảo Bối rất cẩn thận, đi thử, nhưng cũng không thả tay ra, như vậy có ngã cũng không sấp mặt.

Sở Ninh Dực đã quen với việc làm tay vịn của con trai, cho nên vẫn từ tốn ngồi ăn như trước.

“Chuyện công ty có phải đã khá hơn rồi đúng không?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi.

Sở Ninh Dực gật đầu, vừa gắp cho cô ít thức ăn vừa mở miệng nói: “Anh bảo Kiều Nhã Nguyễn về nước rồi. Chắc là buổi chiều cô ấy sẽ về đến nơi. Chờ đến lúc đó anh sẽ bảo cô ấy đến thẳng bệnh viện gặp em.”

“Lão Phật Gia về rồi?” Mắt Thủy An Lạc bỗng sáng lên.

Sắc mặt Sở Ninh Dực khẽ biến, đến bản thân anh xuất hiện trước mặt cô, ánh mắt cô cũng không sáng lên như thế bao giờ.

Sở tổng vĩ đại đột nhiên cảm thấy mình đã ra một quyết định sai lầm, sao lại lôi Kiều Nhã Nguyễn về làm gì chứ?

Thủy An Lạc cúi đầu, nhưng từ động tác có thể thấy tâm trạng vui vẻ của cô, chuyện hôm qua cô sợ Sở Ninh Dực phân tâm nên không muốn nói với anh. Nhưng cô có thể nói với Kiều Nhã Nguyễn, như vậy cô sẽ không thấy áp lực nữa.

Thủy An Lạc càng hưng phấn, sắc mặt Sở Ninh Dực càng khó coi, lại càng thêm căm hận chủ nhân của tin nhắn kia, anh nhất định sẽ tìm được kẻ đó.

Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Bảo Bối chỉ có thể bĩu môi tạm biệt ba mẹ, nhìn họ ra khỏi nhà.

Xe của chú Sở đã đỗ ngay bên dưới, cho nên hai người có thể xuống luôn tầng một mà không cần xuống tầng hầm.

Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc từ lúc vào thang máy đến giờ vẫn cứ tủm tỉm cười. Anh vỗ một cái lên gáy cô, “Em đang muốn nhắc nhở anh nên đá ngay Kiều Nhã Nguyễn đi đấy à?”

“Đừng mà đừng mà.” Thủy An Lạc vội vàng ôm lấy cánh tay Sở Ninh Dực, tuy vui vẻ nhưng vẫn có chút lo lắng, “Ý của đàn anh ngày hôm qua là anh ấy còn có thể làm chuyện khác nữa, anh ấy sẽ làm gì?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 694: Sự đe dọa từ một tin nhắn (7)
Mặc Lộ Túc sẽ làm gì?

Người em họ kia của anh sao?

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn người con gái đang lo lắng cho mình, hôn lên môi cô một cái.

“Có thể làm gì được?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, “Trước sau chẳng qua cũng chỉ có thể làm đảo lộn Sở gia một lần, vừa hay, có những thứ công khai ra cũng chưa hẳn đã là chuyện xấu.”

Thủy An Lạc nhìn vẻ tự tin của anh, bắt đầu suy nghĩ, không phải hôm qua cô đã xen vào việc của người khác đấy chứ?

“Vậy em yên tâm rồi.” Thủy An Lạc nhẹ nhàng vỗ ngực mình nói.

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, dắt cô bước ra khỏi thang máy, thấp giọng ghé bên tai cô nói, “Lo cho anh đến thế cơ à?”

“Em lo cho tiền của em thôi?" Thủy An Lạc trợn mắt nói, người đã bị đẩy lên xe.

Thủy An Lạc ngồi trong xe nhìn Sở Ninh Dực bước vòng qua lên xe,“Sau chuyện lần này Viện trưởng Kiều sẽ về hưu sao? Sức khỏe của bà hình như không được tốt lắm.”

“Chắc là vậy.” Sở Ninh Dực đưa tay lên bóp trán, nhìn Thủy An Lạc đang tựa lên vai mình: “Có một số việc đừng bắt bản thiếu gia đây phải dặn dò ra lệnh mãi, không được...”

“Không được gặp đàn anh, không được đi tìm anh ấy chất vấn, không được nói anh ấy đừng làm gì cả.” Thủy An Lạc nói, nghiêm túc giơ tay lên thề, “Anh Sở, em xin thề, chỉ cần không phải chuyện ngoài ý muốn, em tuyệt đối sẽ không chủ động đi tìm anh ấy.”

Ngoài ý muốn?

Chủ động?

Sở Ninh Dực không hề hài lòng với sự cam đoan này của cô, ánh mắt nhìn cô trái lại còn nguy hiểm hơn.

“Em chơi chữ với bản thiếu gia đấy à?” Sở Ninh Dực hừ lạnh.

Thủy An Lạc gân cổ nói: “Thành phố A lớn như vậy, anh không thể lược bỏ hết xác xuất ngoài ý muốn được. Em có thể đảm bảo không chủ động đi tìm anh ấy đã là tốt lắm rồi.”

“Có thể không cho em đi làm nữa, xác suất đó sẽ thành không.”

“Anh Sở, anh Sở, em đảm bảo, ở bệnh viện cũng tuyệt đối bằng không, đúng, bằng không.” Thủy An Lạc cuống cuồng giơ tay lên bày tỏ sự trung thành của mình.

Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc cô, Thủy An Lạc cười lấy lòng.

“Nhưng nói vậy cũng không đúng, anh đã biết chuyện năm đó thì tại sao không chủ động nói cho anh ấy biết? Còn muốn anh ấy tự tìm hiểu một cách tiêu cực như vậy làm gì.” Thủy An Lạc như phát hiện ra chuyện khác thường, thắc mắc hỏi.

Sở Ninh Dực hài lòng nhìn cô, giống như đang chờ cô thốt ra câu hỏi này.

Sở Ninh Dực đưa tay lên xoa đầu cô, hài lòng mở miệng: “Chưa đến nỗi ngốc lắm, anh còn tưởng em sẽ không bao giờ nghĩ đến vấn đề này cơ.”

Thủy An Lạc không để ý đến lời chế nhạo của anh về mình, chỉ tò mò tiếp tục nhìn anh.

Sở Ninh Dực nhíu mày, “Cho dù anh nói, em nghĩ liệu anh ta có tin không? Giờ anh ta chỉ tin vào những gì anh ta tra ra được thôi, cho dù đó là thật hay giả.”

Thủy An Lạc hơi mím môi, tình hình hiện giờ đúng là như vậy.

Trong lúc Thủy An Lạc thở dài, điện thoại của Sở Ninh Dực báo có tin nhắn. Anh lấy ra xem, là một dãy số lạ, ánh mắt anh có một tia xẹt qua, sau đó nhân lúc Thủy An Lạc đang lơ đãng liền trượt mở nội dung tin nhắn.

Một bức ảnh hiện lên - là bức ảnh Lâm Thiến Thần ở nhà xác.

Nếu không phải buổi sáng anh đã cài đặt chế độ chuyển tiếp thì người nhìn thấy hình ảnh này bây giờ sẽ là Thủy An Lạc.

Giờ lại gửi tấm ảnh này tới?

Xe đến cổng bệnh viện, Thủy An Lạc mở cửa xuống xe, “Em đi vào trước đây.” Nói xong, cô đóng cửa xe quay người đi vào.

Nhưng trong khoảnh khắc cô quay đi thì lại bỗng dừng lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 695: Sự đe dọa từ một tin nhắn (8)
Nếu như trên thế giới này tồn tại từ “ngoài ý muốn” thì cũng chẳng khác gì với xác suất nó sẽ xảy ra cả.

Bước chân của Thủy An Lạc còn chưa vững, vừa nhìn thấy người đàn ông kia cô liền phải tựa vào thành xe.

Đang là mùa thu, cánh cửa truyền tới cảm giác lành lạnh.

Hơi lạnh thấm vào lòng bàn tay Thủy An Lạc, lan tỏa dần lên cánh tay.

Người đàn ông phía đối diện cũng vừa mới bước từ trên xe xuống, giữa bọn họ chỉ cách nhau một cái lề đường.

Thủy An Lạc vịn vào cửa xe, cuối cùng cũng ổn định được bước chân của mình.

Còn Mặc Lộ Túc có hơi sửng sốt, nhưng anh vẫn cất bước đi tới.

Chân mày thanh tú của Thủy An Lạc nhíu chặt, anh ấy như thế này, cô thấy thật xa lạ.

Anh vẫn là anh, vẫn là gương mặt tuấn tú ấy, nhưng lại không giống anh trước đây. Lúc này anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, so với vẻ công tử sạch sẽ hồi trước thì có thêm chút cảm giác bức bách khó nói thành lời.

Sở Ninh Dực vốn định rời đi, không ngờ lại gặp phải Mặc Lộ Túc ở cổng.

Anh cúi đầu nhìn chiếc điện thoại còn chưa cất đi trong tay mình, còn cả đoạn tin nhắn phía dưới yêu cầu Thủy An Lạc ngăn cản Mặc Lộ Túc lại, thì ra, mục đích là như vậy!

Sở Ninh Dực mở cửa xuống xe.

Tiếng mở cửa rõ ràng không lớn, nhưng thân thể Thủy An Lạc lại bị âm thanh này làm cho giật mình.

Cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông vừa xuống xe.

Sở Ninh Dực bước xuống, đi tới bên Thủy An Lạc.

Trái tim cô nhảy lên theo bước chân của hai người. Trời đất chứng giám, đây thực sự là ngoài ý muốn.

Sở Ninh Dực bước tới bên cạnh Thủy An Lạc, khiến cho độ ấm xung quanh cô hạ xuống vài phần.

“Em...”

Thủy An Lạc còn chưa thốt nên lời, Sở Ninh Dực đã vươn tay cầm lấy tay cô, “Em vào trước đi.”

Thủy An Lạc mím môi, nhìn anh, lại nhìn về phía Mặc Lộ Túc, hai người này ở cạnh nhau liệu có choảng nhau không đây?

Mặc Lộ Túc dừng bước bên cạnh Thủy An Lạc, ánh mắt rơi xuống cánh tay cô, trong mắt xẹt qua một tia khó chịu.

Không khí chỗ này khiến người ta thấy bí bách vô cùng. Thủy An Lạc kiên quyết lựa chọn tiếp thu ý kiến của Sở Ninh Dực, gật đầu với Mặc Lộ Túc sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.

Thủy An Lạc đi được một đoạn lại quay lại nhìn, hai người đàn ông kia cứ đứng nhìn nhau như thế, không ai nói một lời.

Sau khi Thủy An Lạc đi rồi, hai người cũng không hề mở miệng.

Chiều cao của Mặc Lộ Túc không khác với Sở Ninh Dực là mấy, nhưng đứng trước Sở Ninh Dực lúc nào cũng thấy thiếu hụt cái gì đó.

“Không ngờ Sở tổng cao ngạo như vậy mà cũng làm những việc của một ông chồng nhị thập tứ hiếu* thế này.” Mặc Lộ Túc cười khẩy lên tiếng.

*Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo của tác giả Quách Cư Nghiệp. Ông chồng hay bạn trai Nhị thập tứ hiếu thường được dùng để chỉ những người đàn ông chiều chuộng/nghe lời bạn gái/vợ mình.

Sở Ninh Dực tựa vào cửa xe, hai tay khoanh trước ngực, trong ánh mắt không hề có chút dao động nào, chỉ lạnh nhạt nhìn anh, “Sau đó thì sao? Anh còn định làm gì nữa?”

“Tôi muốn gì anh sẽ biết ngay thôi. Cho dù lần này anh có áp chế được mọi chuyện thì cũng đã sao, điều đó cũng không thể nào thay đổi được sự thực là Sở Thị đã mục rữa từ bên trong rồi.” Mặc Lộ Túc lạnh giọng nói.

Sắc mặt Sở Ninh Dực vẫn thản nhiên, không hề thấy chút tức giận nào, chỉ đứng thẳng người dậy, “Tôi chờ bước tiếp theo của anh đấy.” Nói xong, anh kéo cửa xe, ngồi thẳng vào trong.

Chú Sở khởi động xe, phóng đi.

Sở Ninh Dực nhìn người đàn ông đang đứng trong gió thu qua gương chiếu hậu, lông mày hơi nhíu lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt điện thoại.

“Thiếu gia, Cố tiểu thư nói, tổng giám đốc Triệu đã đợi sẵn ở công ty rồi.” Chú Sở mở miệng nói.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, “Từ lúc nào mà nó lại nhiệt tình như thế nhỉ?”

Di động trong tay vang lên âm báo tin nhắn, Sở Ninh Dực không mở ra xem, nhưng lại siết chặt di động trong tay.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 696: Sự đe dọa từ một tin nhắn (9)
Rèm cửa phòng bệnh VIP đã sớm được vén lên.

Ánh sáng trời thu xuyên qua cửa sổ rọi sáng cả căn phòng, nhưng không thể nào xóa đi vẻ thê lương xung quanh Kiều Tuệ Hòa.

Thủy An Lạc đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn bà ngồi thẫn thờ trong phòng. Cô cố gắng đè nén sự chua xót đang lan ra trong lòng, nhẹ nhàng gõ cửa một cái: “Viện trưởng.”

Động tác của Kiều Tuệ Hòa dường như chậm chạp hơn so với bình thường. Bà quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc đang đứng ở cửa, trong giọng nói có chút khản đặc: “Vào đi.”

Thủy An Lạc nhận được sự cho phép rồi mới bước vào.

“Cháu vừa qua thăm Lương Khiêm, tình trạng của cậu bé rất tốt.” Thủy An Lạc thấp giọng mở miệng nói, muốn cho Kiều Tuệ Hòa được yên tâm.

Kiều Tuệ Hòa khẽ gật đầu, “Ngồi đi.”

Thủy An Lạc ngoan ngoãn ngồi xuống băng ghế bên cạnh giường bệnh của Kiều Tuệ Hòa.

“Cháu biết vì sao bà lại thích Thiến Thần với Lan Hinh như vậy không?” Kiều Tuệ Hòa đột nhiên mở miệng hỏi. Bà đang nhìn ra bên ngoài nên không chú ý tới khi mình nhắc đến tên Lâm Thiến Thần, thân thể Thủy An Lạc thoáng run lên một cái.

Thủy An Lạc cúi đầu, che giấu sự khác thường trong mắt mình.

“Bởi vì họ thông minh ạ?” Thủy An Lạc khẽ nói.

“Đúng vậy, bởi vì chúng thông minh. Hai đứa nó luôn biết mình muốn cái gì.” Kiều Tuệ Hòa cuối cùng cũng thu lại tầm mắt.

Tia nắng xuyên qua lớp kính, rọi vào một bên mặt hơi cúi của Thủy An Lạc, mang theo chút cảm giác hơi mộng ảo.

“Còn cháu lại giống hệt ta năm đó, ba mẹ đặt đâu thì ngồi đấy, lúc nào cũng bảo sao nghe vậy không dám đấu tranh cho điều mình muốn.” Câu này của Kiều Tuệ Hòa có chút tàn nhẫn.

Thủy An Lạc siết chặt hai tay, cho nên, ngay từ đầu bà ấy đã chán ghét không muốn thừa nhận hôn lễ của cô và Sở Ninh Dực, thậm chí cũng không muốn gặp cô lấy một lần.

“Bởi vì thích, cho nên mới không phản đối đấy ạ.” Thủy An Lạc nói, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Tuệ Hòa.

“Thích?” Kiều Tuệ Hòa bật cười thành tiếng, “Năm đó, lần đầu tiên ta gặp ông ấy, cũng là theo chân ba mẹ mình. Ninh Dực rất giống ông ta, đẹp mã đến mức khiến người ta vừa mới gặp lần đầu tiên thôi đã thấy rung động rồi.”

Trái tim Thủy An Lạc đập thịch một tiếng, cô biết Kiều Tuệ Hòa đang muốn kể cho cô nghe chuyện của bà, nhưng lúc này, cô cần phải làm một người nghe đúng nghĩa.

“Cho nên, bà cũng thích ông đúng không ạ?” Thủy An Lạc dè dặt hỏi.

“Đúng vậy, giống như cháu năm đó, ngây ngốc đồng ý lấy ông ta. Đáng tiếc, ông ta không phải Ninh Dực, ông ấy kém xa Ninh Dực. Ông ấy cũng xuất thân từ gia đình danh giá, từ nhỏ đã được nâng niu bợ đỡ, lúc mới kết hôn, quan hệ của hai chúng ta cũng tốt lắm. Nhưng dần dần, ông ấy bắt đầu quen biết một đám bạn bè xấu, rồi bắt đầu học được cách đánh bạc.”

Thủy An Lạc cả kinh trong lòng, yên lặng lắng nghe.

Ông nội của Sở Ninh Dực hẳn là một phú nhị đại* đích thực, nói trắng ra là kiểu con nhà giàu ăn chơi.

*Phú nhị đại: Chỉ con cái sinh ra trong gia đình giàu có.

“Lúc ba ông ta còn sống, Sở gia còn có khả năng trả nợ cho ông ta. Nhưng sau khi ba ông ta mất, Sở gia chỉ còn toàn những người không biết gì về kinh doanh. Ba của Ninh Dực lại chẳng để tâm đến nghiệp làm ăn. Bà không thể hại con mình giống như mình khi xưa, cho nên liền ủng hộ nó làm chuyện mình thích.”

Thủy An Lạc nghĩ, Kiều Tuệ Hòa mới là bi kịch lớn nhất do Sở gia gây ra.

Vừa phải lo cho con cái có một gia đình không phải lo toan, vừa phải đối mặt với người chồng cờ bạc của mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 697: Sự đe dọa từ một tin nhắn (10)
“Sau này, ông ta nợ nần ngày càng chồng chất, bị người ta mưu hại mất mạng, nhà họ Sở cũng bị ông ta làm cho sụp đổ, rồi ông ta chết.” Kiều Tuệ Hòa cười ha hả, “Đây chính là người mà năm đó ta đã muốn lấy, đây là báo ứng khi ta biết ông ta ham mê cờ bạc mà vẫn không chọn bỏ đi.”

Hai câu cuối cùng của Kiều Tuệ Hòa chất chứa sự lạnh lẽo xâm nhập đến tận xương tủy.

Thủy An Lạc biết, bà hận người đàn ông mình đã yêu từ cái nhìn đầu tiên kia vô cùng.

Cho nên, khi Thủy An Lạc quen Sở Ninh Dực giống y như bà trước đây, đồng thời cũng đồng ý lấy anh, Kiều Tuệ Hòa chỉ dùng ánh mắt khinh thường, trào phúng để nhìn cô.

Ngay từ đầu, bà đã coi Thủy An Lạc là mình trong quá khứ, con người ấy khiến bà chán ghét, thậm chí hối tiếc không ngừng.

Thủy An Lạc bỗng cảm thấy có chút oan uổng, nguyên nhân cô bị bà nội của Sở Ninh Dực ghét là thế sao?

“Nhưng cháu hạnh phúc hơn bà nhiều lắm, bởi vì Ninh Dực mạnh mẽ hơn người đàn ông kia.” Kiều Tuệ Hòa nói rồi bỗng ho khan kịch liệt: “Khụ khụ khụ...”

“Viện trưởng.” Thủy An Lạc vội vàng đứng dậy vỗ lưng cho bà, một tay bưng nước ấm đưa đến bên môi bà.

Kiều Tuệ Hòa ho mãi, nước trong ly từ từ hiện lên tơ máu. Thủy An Lạc vụt ngẩng đầu, “Viện trưởng?”

Kiều Tuệ Hòa vươn tay kéo Thủy An Lạc đang định đi gọi người khác tới lại, khản giọng nói; “Sức khỏe của bà tự bà biết thế nào, không cần gọi ai cả. Bà mệt rồi, cháu ra ngoài trước đi.”

Thủy An Lạc đỡ Kiều Tuệ Hòa yếu ớt nằm xuống, trong lòng vẫn không nỡ. “Viện trưởng, hay bà cứ đi kiểm tra đi.”

Kiều Tuệ Hòa phất tay, ý bảo Thủy An Lạc ra ngoài.

Cô cúi đầu nhìn ly nước còn lẫn tơ máu, ánh mắt đầy vẻ lo lắng nhưng vì Kiều Tuệ Hòa vẫn cự tuyệt nên đành phải ra ngoài.

Thủy An Lạc cẩn thận ra khỏi phòng bệnh, trong lòng thở dài thay cho quá khứ của Kiều Tuệ Hòa.

Cô khẽ khép cửa phòng lại. Nhìn qua cửa sổ, Kiều Tuệ Hòa có vẻ như đã thiếp đi, sự chua xót trong lòng dường như bắt đầu trở nên đau nhói.

Thủy An Lạc thở dài quay lại, thiếu chút nữa đụng phải Mặc Lộ Túc vừa hay đang bước tới. Cô đột nhiên lùi lại một chút, thân thể va vào tay nắm cửa đằng sau đau điếng.

“Đàn anh?” Thủy An Lạc khẽ kêu.

Mặc Lộ Túc chỉ nhìn cô một cái rồi mở miệng nói, “Yên tâm, anh không đến tìm em đâu.”

Câu này, đầy vẻ châm chọc.

Bàn tay đặt sau lưng của Thủy An Lạc nắm chặt tay nắm cửa, mắt ánh lên vẻ bất đắc dĩ. Sau đó cô mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Mặc Lộ Túc, “Viện trưởng Kiều giờ đang nghỉ ngơi, không thể gặp anh được.”

Mặc Lộ Túc cúi đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn cô nhưng không hề bước đi.

Ngón tay mảnh khảnh của Thủy An Lạc giữ lấy tay nắm cửa, một lúc sau cô mới mở miệng nói: “Đàn anh, em có lời muốn nói với anh.”

“Nếu như em định nói chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, vậy anh chỉ có thể nói, không cần thiết.” Giọng nói của Mặc Lộ Túc trầm thấp, suy cho cùng anh cũng vẫn không thể nào lạnh lùng với cô được.

Cửa sổ hành lang đang mở, lúc này gió thu thổi tới mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, xuyên thấu qua da thịt, thấu vào xương.

Thủy An Lạc từ từ buông tay nắm cửa ra, rồi nhét tay vào túi áo blouse của mình.

Cô ngẩng đầu, trong ánh mắt đầy vẻ trấn tĩnh, từ tốn mở miệng nói: “Chuyện quá khứ, em không có quyền xen vào, em chỉ có vài câu muốn nói với anh thôi.”

Thủy An Lạc nói rất nghiêm túc, cho dù mẹ nuôi của anh có mong cô ngăn cản anh, nhưng nếu Sở Ninh Dực đã muốn anh tự đi tìm đáp án, vậy cô tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 698: Sự đe dọa từ một tin nhắn (11)
Mặc Lộ Túc không đáp lời ngay.

Hành lang rõ ràng có bác sĩ bệnh nhân đi đi lại lại, nhưng Thủy An Lạc lại cảm thấy yên tĩnh đến dọa người.

Cô đang chờ, bởi vì cô không biết đàn anh có cho cô cơ hội nói chuyện hay không.

Thủy An Lạc nhìn thì có vẻ bình tĩnh, chỉ có bàn tay đã rịn mồ hôi đang đút trong túi áo nói lên tâm trạng thực sự của cô lúc này.

Bởi vì giờ phút này đây cô hoàn toàn không thể hiểu nổi đàn anh. Cô không biết anh sẽ chọn thế nào, là tiến vào quấy rầy Viện trưởng Kiều đang bệnh nặng, hay là đồng ý đi theo cô ra ngoài nói chuyện, cả hai cô đều không dám chắc.

Nhưng cô có thể chắc chắn một điều, cô tuyệt đối sẽ không cho phép Mặc Lộ Túc đi vào gặp Kiều Tuệ Hòa.

Ánh mắt Mặc Lộ Túc nhìn Thủy An Lạc càng thêm sâu xa, chỉ có đầu ngón tay hơi run nhè nhẹ tiết lộ rằng tâm trạng anh không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.

Cô gái mà anh thích, chỉ vì một người đàn ông khác mà cật lực bảo vệ người đàn bà đầy tội lỗi trong kia.

Mặc Lộ Túc xoay người bỏ đi. Tâm trạng căng thẳng của Thủy An Lạc lúc này mới thả lỏng hơn. Cô hơi dựa vào cửa phòng bệnh, ổn định lại tâm trạng của mình rồi mới đi theo Mặc Lộ Túc.

Đúng lúc này, Viên Giai Di đến khám lại vừa hay trông thấy Mặc Lộ Túc và Thủy An Lạc một trước một sau đi ra ngoài. Cô ta hơi nhướng mày, “Trùng hợp ghê.” Nói rồi cô ta bảo trợ lý đẩy mình theo sau.

Tiết trời hôm nay và tâm trạng của con người rõ ràng chẳng ăn khớp gì với nhau cả.

Thủy An Lạc đi ra sau, nhìn người đàn ông đang đứng trong vườn hoa, bóng lưng anh vẫn cao lớn như trước. Trước đây trong mắt cô đàn anh như ánh mặt trời sáng lạn. Vậy mà giờ, cô không thể nào tìm thấy điều đó từ con người của anh.

Thủy An Lạc từ từ đi tới, dừng bước bên cạnh anh.

“Đàn anh, có rất nhiều cách để điều tra chuyện này, tại sao anh cứ nhất định phải tìm Viện trưởng Kiều?” Thủy An Lạc khẽ nói.

“Bởi vì... như vậy mới có thể khiến bà ta đau khổ.” Mặc Lộ Túc lạnh lùng mở miệng, ánh mắt vẫn nhìn về phía xa xăm.

Câu trả lời của anh khiến trong lòng Thủy An Lạc dâng lên một cơn tức giận. Cô phẫn nộ chất vấn: “Nhưng nếu đến cuối cùng điều anh tra ra lại không liên quan gì đến bà ấy thì sao? Những đau khổ đó anh lấy gì để đền bù đây?”

“Không thể có chuyện đó được!” Mặc Lộ Túc đột nhiên nhìn về phía cô, sự lạnh lẽo trong ánh mắt không hề thu hồi mà cứ thế nhìn thẳng vào mắt Thủy An Lạc.

Tiếng gào của Mặc Lộ Túc nhanh chóng biến mất nhưng tiếng vang vẫn quanh quẩn trong không gian.

Thủy An Lạc bị sự lạnh lẽo trong mắt anh làm sợ hãi, cũng bị tiếng gào này kinh động.

Một đàn anh như vậy, chẳng khác nào một gã đã mất đi lý trí.

“Lộ Túc, sao anh lại trở nên thế này?” Thủy An Lạc buồn rầu nói, “Đó là bà ngoại của anh, là bà ngoại ruột thịt của anh. Vì mẹ mình mà anh lại hại mẹ của bà ấy phải đau lòng, đây là điều mà anh mong muốn sao?”

“Lạc Lạc, người thay đổi là em hay là anh?” Mặc Lộ Túc đột nhiên túm lấy bả vai cô, cặp mắt như diều hâu nhìn chằm chằm vào cô, “Em bao che cho bà ta như vậy, không phải là vì bà ta là bà nội của Sở Ninh Dực hay sao, chứ đâu phải vì...”

“Em không bao che bà ấy. Em làm như vậy là bởi vì em cũng là một người mẹ. Em hiểu được tình cảm của người mẹ đối với con mình. Càng bởi vì, em không muốn sau này anh phải hối hận.” Thủy An Lạc tức giận ngắt lời anh, giọng nói sắc bén hoàn toàn lấn áp giọng nói của anh.

Những âm thanh sắc nhọn và trầm thấp vang lên trong không gian đan thành những âm điệu khó mà phân biệt, cứ thế phiêu đãng bên tai bọn họ.

Thủy An Lạc không hề sợ hãi nhìn vào ánh mắt tựa như diều hâu của Mặc Lộ Túc, mặc cho cơn đau nhức trên vai đang lan ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 699: Sự đe dọa từ một tin nhắn (12)
Mặc Lộ Túc nghe cô gào lên như vậy, bàn tay đang siết lấy bả vai cô dần dần buông lỏng.

Không khí căng thẳng cũng vì động tác này mà thoáng dịu đi vài phần.

“Lộ Túc, em biết chuyện của mẹ anh đã dồn nén anh rất lâu rồi. Nhưng anh có từng nghĩ tới, anh là con trai của mẹ anh, nhưng mẹ anh cũng là con gái của bà ngoại anh không.” Thủy An Lạc vừa gào lên nên giọng nói có chút khản đạc, cho nên âm điệu của cô lúc này đã hơi run rẩy.

Mặc Lộ Túc từ từ thu bàn tay đặt trên vai cô lại, buông thõng bên người, toàn thân như sắp sụp xuống.

Thủy An Lạc nhìn người đàn ông đang từ từ ngồi xuống, cúi mình ngồi xuống theo, cô vươn tay cầm lấy tay anh.

Có trời mới biết, cô phải khắc chế tâm trạng thế nào mới có thể nói ra những lời bảo anh tiếp tục điều tra.

Tin nhắn đó, tựa như một thứ ma chú vang lên bên tai cô, chỉ cần cô nói ra một lời ủng hộ anh thôi, tin nhắn đó sẽ lại xuất hiện trước mắt cô.

Hơi thở Thủy An Lạc dần trở nên thật nặng nề, bàn tay túm lấy tay anh cũng mạnh thêm mấy phần.

Hai tay Mặc Lộ Túc ôm lấy đầu mình, bởi vì anh đang nghĩ đến những gì Thủy An Lạc nói, anh sẽ vì mẹ mình làm làm tổn thương đến mẹ của bà ấy sao?

Thủy An Lạc biết, Mặc Lộ Túc bản tính lương thiện, chỉ cần lúc này nói ra một câu khiến anh có thể yên tâm, anh ấy nhất định sẽ dao động.

[Ngăn Mặc Lộ Túc lại đi, nếu không người bị thương sẽ là Sở Ninh Dực. Tôi nghĩ chắc Lâm Thiến Thần không vui đâu.]

Từng chữ rõ ràng, cứ lặp đi lặp lại xuất hiện trước mắt cô, bất kể cô có mở mắt hay nhắm mắt nó cũng đều hiện hữu rõ ràng.

Cái bóng của Lâm Thiến Thần từ từ trôi nổi trước mắt, với gương mặt bầm tím và đôi mắt vô thần.

Bàn tay Thủy An Lạc run rẩy kịch liệt, cô phải nói, nhưng cô nên nói gì đây?

Muốn anh ấy buông tha?

Hay muốn anh ấy tiếp tục?

Tin nhắn như lời nguyền rủa quanh quẩn trong đầu cô: Buông tha đi, để cho anh ấy được yên lòng.

Nhưng anh ấy phải biết được sự thật, trả lại sự trong sạch cho Sở gia, rửa sạch tội bán đứng con gái của họ.

Có vẻ như vì cảm nhận được sự khác thường của Thủy An Lạc, Mặc Lộ Túc bỗng ngẩng đầu, một tay bắt lấy cánh tay đang run rẩy kịch liệt của cô: “Lạc Lạc? Lạc Lạc?”

Thân thể Thủy An Lạc run lẩy bẩy, tất cả những hình bóng trước mắt vào giờ khắc này như đều tan vỡ cả.

Thủy An Lạc hít thở dồn dập, nhìn Mặc Lộ Túc vẫn lo lắng cho mình, nét mặt của anh lúc này cho cô biết, cho dù tiếp đây cô có nói gì, anh cũng đều sẽ tin tưởng, mà lời cô nói ra, có thể sẽ quyết định hướng đi của mọi chuyện.

Một bên là Sở Ninh Dực, một bên là cơn ác mộng.

Sắc mặt thống khổ của Thủy An Lạc bộc lộ rõ ràng sự giằng co của cô.

Viên Giai Di đứng từ xa nhíu mày nhìn, tò mò nghĩ, rốt cuộc cô ta bị làm sao vậy?

Chuyện gì có thể khiến cô ta đau khổ giày vò như vậy?

Mặc Lộ Túc ôm lấy bả vai cô, muốn đỡ cô đứng dậy: “Lạc Lạc...”

“Đừng cử động.” Thủy An Lạc bỗng lớn tiếng kêu lên.

Mặc Lộ Túc cúi đầu, nhìn cổ tay nổi đầy gân xanh của cô, anh càng cảm thấy lo lắng hơn.

Thủy An Lạc nhắm chặt hai mắt, mặc cho mọi thứ xẹt qua trong đầu. Được một lúc, cô mới chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt không còn giãy giụa đau khổ mà là sự thả lỏng chưa từng có từ trước đến giờ.

“Đàn anh...” Thủy An Lạc nghẹn ngào thốt lên, lực đạo nắm lấy tay anh dần giảm bớt, sau đó tự mình đứng dậy, nhìn người đàn ông đang lo lắng cho mình, giọng nói thốt ra rõ ràng mà kiên định.
 
Top