Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 770: Đây không gọi là bắt cóc (1)
Kiều Tuệ Hòa đi tới trước mặt Triệu Thu, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang thở hổn hển trên mặt đất.

“Thế nhưng, cô cảm thấy cô có thể ra khỏi thành phố A được à?” Kiều Tuệ Hòa trầm giọng mở miệng nói.

“Vậy còn phải xem các người có muốn Thủy An Lạc sống hay không.” Giọng nói của Triệu Thu vẫn run rẩy như trước, dường như đau đớn sắp chiếm lấy toàn bộ tư duy của bà ta.

Mặc Doãn sinh lòng ngoan độc muốn giết bà ta nhưng Mặc Lộ Túc lại không cho phép, bởi vì anh không thể để cho Thủy An Lạc xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn được.

Thân thể Kiều Tuệ Hòa hơi run rẩy, cuối cùng bà trầm giọng nói: “Để cô ta đi.”

Sở Mặc Bạch từ đầu đến cuối chưa hề lên tiếng, nhìn Triệu Thu lảo đảo đứng dậy, sau đó khập khiễng bước đi, trong ánh mắt dâng lên một tầng khí lạnh, lẳng lặng đuổi theo.

***

Thủy An Lạc tỉnh lại, bốn phía là một mảnh đen kịt. Cô vươn tay sờ soạng, dưới thân là lớp chăn mềm mại, không phải cô bị bắt cóc à?

Trong phòng có mùi hương quen thuộc. Thủy An Lạc từ từ đứng dậy, nhịn không được nhìn bốn phía. Ánh trăng từ khe cửa sổ đóng chặt rọi vào, cô từ từ thích ứng với bóng tối bên trong, vươn tay chạm vào tất cả những thứ trên giường, gối đầu, tủ đầu giường, còn có ngăn kéo, càng sờ càng thấy quen thuộc.

Thủy An Lạc bỗng đứng dậy, cho dù trong bóng đêm cô cũng biết nên đi đâu để bật đèn. Cô quen thuộc chạy tới cửa, sau đó cách một tiếng ấn công tắc bật đèn.

Đèn trong phòng trong nháy mắt sáng lên. Thủy An Lạc tựa ở cửa nhìn không gian quen thuộc này. Đây là phòng của cô, căn phòng mà trước khi rời khỏi Thủy gia cô đã từng ở.

Chỉ là, khung cửa sổ trước kia của cô đã bị người ta dùng tấm gỗ đóng lên, đại khái là để phòng cô chạy trốn.

“Ba, ba...” Thủy An Lạc mở cửa phòng đi ra ngoài. Bên ngoài đèn sáng rực, phòng khách hình như có người. Cô để chân trần nhanh chóng chạy xuống, “Ba, ba...” Thủy An Lạc cất tiếng gọi, nhưng lại dừng bước lại ở khúc quanh cầu thang.

Trong phòng khách dưới nhà của cô đang có mười gã áo đen đứng ở các vị trí quanh nhà. Trên sofa có một người đang ngồi. Cho dù đã bị lưng ghế che mất hơn phân nửa nhưng Thủy An Lạc vẫn nhận ra đó không phải là ba cô.

Bắt cóc cô đến nhà cô?

Đây là tiết mục gì thế?

Thủy An Lạc bước từng bước chậm rãi xuống lầu, trong lòng còn đang mải suy nghĩ xem người đang ngồi trên sofa rốt cuộc là ai?

“Tiểu thư, mau đi giày vào đi.” Thủy An Lạc đang đi xuống, một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, đồng thời ngồi xổm xuống đặt một đôi dép đầu con mèo dưới chân cô.

Đây không phải người hầu của nhà cô, căn nhà này từ khi ba cô bỏ đi đã không còn ai ở nữa, cho nên người hầu cũng đã sớm giải tán hết rồi.

“Bà là ai?” Thủy An Lạc mặc cho phụ nữ xỏ dép cho mình, bám lấy thành cầu thang nhìn về kia bóng lưng phía dưới.

“Bà tưởng cháu sẽ muốn bỏ chạy cơ.” Người ngồi trên sofa cuối cùng cũng lên tiếng.

Là phụ nữ!

Hơn nữa còn là một người phụ nữ đã lớn tuổi!

Thủy An Lạc cười nhạt: “Đây là nhà tôi, sao tôi phải trốn? Hơn nữa, cho dù tôi muốn chạy trốn, bà nghĩ tôi là đối thủ của mấy người này được chắc?” Thủy An Lạc nói rồi mang dép lê đi xuống, định xem là ai đã đưa cô về đây.

Có bốn người vệ sĩ gác cửa, toàn bộ đều mặc vest đen, đeo kính đen, đứng nghiêm trang. Trước cửa sổ đại sảnh có hai người, cửa phòng bếp có hai người, lối lên cầu thang cũng có hai người, bên cạnh người kia cũng có bốn người đang đứng. Dưới tình huống này, thử hỏi cô làm sao mà trốn được đây? Bay ra ngoài chắc?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 771: Đây không gọi là bắt cóc (2)
“Chào Tiểu thư!”

Vệ sĩ áo đen đồng loạt mở miệng khiến Thủy An Lạc giật bắn cả mình.

Má, muốn hù chết cô đấy à?

Cuối cùng Thủy An Lạc cũng bước tới cạnh ghế. Cô thấy một cụ bà tóc bạc trắng đang ngồi trên sofa, dù vậy nhưng tinh thần của bà thoạt nhìn rất tốt, quả thực có thể dùng bốn chữ tinh thần phấn chấn để hình dung.

Cụ bà tóc bạc trắng nhưng cặp mắt lại không có chút tì vết gì của năm tháng. Nếu không phải trên mặt còn có nếp nhăn, cô sẽ tưởng bà ấy cố ý nhuộm tóc bạc.

Hơn nữa, mắt của bà ấy... màu tím!

Mắt tím!

Thủy An Lạc đột nhiên nghĩ đến Lạc Hiên.

“Rốt cuộc bà là ai?” Thủy An Lạc ngồi luôn xuống chiếc ghế đơn, nhìn người phụ nữ đã lên kế hoạch bắt cóc mình.

Bà ta cũng đang quan sát cô, nhìn từ trên xuống dưới một lượt dường như rất hài lòng, nhưng khi nhìn vào mắt cô thì có vẻ hơi thất vọng.

Bà ta mỉm cười, “Cháu rất giống bà.”

“Đây không phải là lý do để bà bắt cóc tôi.” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.

Thế nhưng, bà ấy vừa nói gì cơ?

Rất giống?

“Đó sao có thể gọi là bắt cóc được? Đây là nhà cháu không phải sao. Bà tới làm khách, còn cháu là chủ nhân của nơi này.” Bà cụ mỉm cười nói.

“Hơ, tôi là chủ nhân, hay là bà đang chim khách chiếm tổ tu hú. Bà có dám bảo những người này đi hết đi không?” Thủy An Lạc nói rồi nhìn qua đám vệ sĩ, một tên này thôi cũng có thể giết chết cô luôn đấy biết không hả?

Bà cụ vươn tay bưng chiếc chén trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó mở miệng nói: “Cháu nên cảm ơn bà mới đúng, nếu không có bà, chắc cháu đã bị người ta bắt đi mất rồi. Đấy mới gọi là bắt cóc thực sự.”

Thủy An Lạc nghĩ đến chuyện nhìn thấy một bóng người giống ba mình, rồi sau đó bị người ta đánh ngất đi.

“Không phải người của bà đánh tôi ngất xỉu à?”

“Tất nhiên là không rồi, bà chỉ cứu cháu thôi.” Bà cụ tỏ ra vô tội nói.

Thủy An Lạc bán tín bán nghi nhìn bà ta, “Vậy làm sao bà biết tôi là ai? Làm sao biết chỗ này là nhà của tôi?”

“Mà vừa hay, bà cũng đang định bắt cháu.”

Phụt!

Thủy An Lạc phun máu. Má, bà cụ này đang đùa với cô đó hả?

“Vậy nên bà vẫn muốn bắt cóc tôi?”

“Đã bảo không phải là bắt cóc mà. Trẻ con mà sao khó dạy thể hả?” Trông bà tỏ ra rất vô tội, “Bà muốn đưa cháu về đây, mà đúng lúc lại gặp cháu lúc cháu bị người ta bắt cóc thôi.” Nói rồi bà cụ ngẩng lên đánh giá xung quanh, “Căn nhà này cũng không tệ lắm.”

Thế nhưng Thủy An Lạc hiện giờ không có thời gian để bàn luận về nhà cửa với bà ấy, cô tức giận hỏi: “Rốt cuộc thì bà muốn làm gì?”

“Nhóc con, với bề trên thì phải lễ phép một chút. Hôm nay cháu suýt nữa bị đám người kia bắt cóc. Chính bà đã cứu cháu đấy nhé.” Bà cụ nói với vẻ bất đắc dĩ, “Cái đứa gì đó tên Triệu Thu định sáu giờ sẽ bắt cóc cháu. Ở giữa còn có một người tên Bạch Dạ Hàn định đón đầu đưa cháu đi trước. Mà lúc năm giờ, còn có một người muốn bắt cháu nữa, cháu đoán xem là ai?”

Bà cụ như một đứa trẻ ham chơi, cái vẻ tinh quái lúc này chẳng phù hợp với tuổi của bà chút nào.

“Bạch Dạ Hàn?” Thủy An Lạc không nghe thấy câu nói sau cùng của bà, chỉ nghe được những lời này.

Cô và Bạch Dạ Hàn, rốt cuộc có thù gì với nhau vậy hả?

“Không không không, nhóc con, cháu sai trọng điểm rồi, cháu phải đoán xem người bắt cóc mình là ai chứ?” Bà cụ tinh nghịch kéo cô về đúng đường.

Thủy An Lạc tựa lưng vào ghế nhìn bà cụ đang chớp mắt nhìn mình, trong lòng lại xoay vần đủ thứ suy đoán về thân phận của bà ấy.

Mắt tím, giống cô, hơn nữa còn có thể tự do ra vào nhà cô, mấu chốt là, bà ta rất có quyền lực.

Bà ngoại!

Trong đầu cô hiện lên hai chữ này, người mà mẹ từng bảo cô phải trốn tránh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 772: Đây không gọi là bắt cóc (3)
Thủy An Lạc nhìn người phụ nữ vừa xỏ giày cho cô giờ đang đặt một ly nước xuống trước mặt cô. Đây là chiếc cốc trước kia cô vẫn thường dùng, ba vẫn giữ nó lại.

Hơn nữa bà cụ cũng biết điều này.

“Ở thành phố A có bao nhiêu người muốn bắt cóc tôi như vậy, sao tôi biết là ai được?” Thủy An Lạc bưng cốc lên, tỏ ra vô tội nói.

Ánh mắt bà cụ ánh lên một tia sáng, nhưng lại nhanh chóng biến mất.

“Sao hả, cháu đắc tội với nhiều người như thế cơ à? Sao ai cũng muốn bắt cóc cháu thế?” Bà cụ cố tình cười ha hả nói, “Đúng rồi, còn chưa nói cho cháu biết, bà là Long Nhược Sơ.”

Long Nhược Sơ, quả nhiên là bà ngoại của cô.

Thủy An Lạc hơi rũ mắt, che giấu sự khiếp sợ trong mắt mình. Lúc ngẩng lên cô vẫn cố cười thật tươi nhìn thẳng vào bà, “Hình như chúng ta đâu có quen nhau nhỉ? Bà mời tôi về đây làm gì?” Thủy An Lạc cố ý dùng từ “mời”, rõ ràng nghe thật trào phúng.

Long Nhược Sơ mỉm cười. Bà tựa vào sofa nhìn Thủy An Lạc đang ngồi cách mình không xa, “Tiếc thật, không phải mắt tím.”

Thủy An Lạc nheo mắt, cô định nói là có Lạc Hiên mắt tím đấy, thế nhưng cô vẫn nhịn xuống.

“Nhóc con, theo bà đi, Sở Ninh Dực không hợp với cháu đâu.” Long Nhược Sơ nghiêm túc mở miệng nói.

“Nực cười ghê.” Thủy An Lạc cười xùy một tiếng, “Chẳng lẽ bà lại hợp với tôi? Anh ấy là ba của con tôi, không hợp với tôi thì còn ai hợp với tôi được nữa?”

“Nhóc con, trên đời này, cháu là người đầu tiên dám ăn nói với bà như thế đấy.”

“Vậy hả, thế thì thật vinh hạnh cho tôi quá.” Thủy An Lạc nói rồi đứng luôn dậy định bỏ đi.

Thế nhưng cô vừa cất bước, vệ sĩ bên cạnh Long Nhược Sơ đã tiến lên, ngăn cản đường đi của cô.

Thủy An Lạc nghiến răng, cúi đầu nhìn bà cụ đang cười tít mắt kia, “Đây mà không phải là bắt cóc à?”

“Tất nhiên là không phải rồi, có điều cháu chưa thể đi được, cháu phải theo bà về Rome đã.” Bà cụ cũng không bảo vệ sĩ lui ra, chỉ nhìn cô nhóc đang tức giận kia nói, “Sở Ninh Dực không phù hợp với cháu, cháu nên có một nửa hoàn hảo hơn.”

“Hơ, bà tưởng mình là nguyệt lão* chắc?” Thủy An Lạc nói xong liền định đẩy người vệ sĩ kia ra. Nhưng anh ta quá to con, cô đẩy cũng chẳng có tác dụng gì cả, đành quay về ghế ngồi thở phì phò.

*Nguyệt lão: vị thần cai quản chuyện tình yêu đôi lứa.

“Bà không phải là nguyệt lão, nhưng Sở Ninh Dực không phù hợp với cháu. Cháu có thể bị bắt, đây chính là sai sót của cậu ta.” Cuối cùng bà cụ cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút.

“Canh giữ ở bên ngoài bệnh viện, chờ bắt cháu là người của Triệu Thu. Với cháu phải đề phòng bất cứ tình huống nào, điểm ấy đáng ra Sở Ninh Dực nên sớm nghĩ tới. Cậu ta đã quá tự tin cho nên đã lơ là để cháu một mình rời khỏi bệnh viện.”

“Đó là do tôi tự mình yêu cầu!” Thủy An Lạc cắn răng nói.

“Người đang chờ để đón đầu cháu, cũng không phải là người xa lạ gì, đó là anh em của Sở Ninh Dực. Anh em của cậu ta lại muốn bắt cóc cháu, đây cũng chính là sai sót của cậu ta.”

“Đó là chuyện riêng của chúng tôi.” Thủy An Lạc tức giận mở miệng.

“Còn về bóng người mà cháu trông thấy ở Hậu Hải, có lẽ sự thật ngay đến cả ba cháu cũng muốn cháu rời khỏi nơi này.”

Thân thể Thủy An Lạc hơi run lên, cô không thể nào mà tin nổi, vậy ra, người cuối cùng muốn đưa cô đi thật sự là ba sao?

“Đó là ba tôi, đâu liên quan gì đến bà.” Thủy An Lạc hoàn toàn nổi giận.

Trừ người của Triệu Thu ra, bất kể là Bạch Dạ Hàn, hay là ba, việc họ muốn làm đều khiến cô cảm thấy hoang mang vô cùng.

Không hiểu sao, cô có thể cảm nhận được, chuyện này có liên quan đến Sở Ninh Dực.

Hơn thế nữa, nó còn liên quan tới cả Viên Giai Di và cả ba cô nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 773: Đây không gọi là bắt cóc (4)
“Nhóc con, giận dữ chẳng có gì tốt cả, đi lên nghỉ ngơi đi.” Long Nhược Sơ cười nói rồi bảo người phụ nữ kia đưa cô lên.

Thủy An Lạc nhìn đám vệ sĩ xung quanh, giận dữ xoay người lên lầu. Trông chờ Long Nhược Sơ thả mình ra căn bản là không có khả năng, còn không bằng nghĩ biện pháp liên hệ với Sở Ninh Dực.

Nhưng liệu Sở Ninh Dực có biết rằng cô đang ở trong ngôi nhà của chính mình hay không đây?

Bà cụ Long Nhược Sơ này thật thông minh, ai có thể nghĩ tới việc cô sẽ bị bắt cóc về chính căn nhà của mình cơ chứ.

Thủy An Lạc về đến phòng, sầm một tiếng đóng cửa phòng lại. Cửa sổ trong phòng đã bị đóng đinh bịt kín, cô muốn nhảy cửa sổ là chuyện bất khả thi. Nhưng bên ngoài toàn là người của Long Nhược Sơ đang canh chừng, cô muốn chạy, khả năng lại càng không lớn.

Dưới lầu, Long Nhược Sơ từ từ buông chiếc chén trên tay xuống.

“Một đứa trẻ thông minh, đáng tiếc không phải là mắt tím, mong con bé có thể sinh được một đứa con gái có mắt màu tím.”

Người hầu hơi khom lưng xuống bên cạnh bà ta, “Tông chủ, Tôn tiểu thư thông minh lanh lợi. Con gái của tiểu thư nhất định cũng sẽ thông minh, lanh lợi như cô ấy.”

“Tư liệu của Sở Ninh Dực đã tra được chưa?” Long Nhược Sơ bỗng lên tiếng hỏi.

Người hầu lắc đầu, “Trừ việc anh ta là tổng giám đốc của tập đoàn Sở Thị ở thành phố A này ra thì quá khứ của anh ta hoàn toàn không tra được.”

Khóe miệng Long Nhược Sơ hơi nhếch lên, bà thản nhiên nói: “Cũng là một nhân vật ghê gớm đấy. Tiếc là con bé ở bên cạnh cậu ta không có kết cục tốt đẹp, cho nên nó phải đi theo ta.”

Người hầu cũng không tiếp lời nữa.

***

Lúc Kiều Nhã Nguyễn biết được chuyện Thủy An Lạc mất tích thì vừa hay đang tranh cãi với Phong Phong ở cổng trường học về vấn đề điện thoại.

Thấy Phong Phong nghe điện thoại xong cả người cứ bồn chồn, nhìn anh cúp điện thoại xong cô liền đi theo anh lên xe.

“Chuyện gì thế?”

“Cô nhóc kia mất tích rồi, từ năm giờ chiều đến giờ đã mất liên lạc không có tung tích gì nữa cả.” Phong Phong mở miệng nói, báo với tài xế một địa chỉ bảo anh ta lái qua, lại nheo mắt suy nghĩ.

“Sao có thể như thế được, năm giờ nó còn chưa tan ca mà, bệnh viện phải sáu giờ mới tan.” Kiều Nhã Nguyễn lo lắng mở miệng nói.

“Sáu giờ?” Phong Phong nghe Kiều Nhã Nguyễn nói vậy, đột nhiên nghĩ đến cuộc đối thoại anh vô tình nghe được lúc rạng sáng, sáu giờ, cửa bệnh viện, sau đó còn có sự xuất hiện của... Bạch Dạ Hàn.

“Shit!” Phong Phong thấp giọng mắng một tiếng, bảo tài xế đổi lại phương hướng, sau đó gọi điện thoại cho Sở Ninh Dực.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, lúc này tâm trạng của Sở Ninh Dực đang kém vô cùng, một câu cũng không nói, chỉ nghe điện thoại.

“Hẳn không phải là người của Triệu Thu, kế hoạch của bọn họ là sáu giờ, nhưng mà...”

“Tôi biết rồi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói rồi cúp thẳng điện thoại.

Phong Phong nhìn di động trong tay mình, anh ta còn chưa nói hết mà. Nhưng có khả năng việc này có liên quan tới Bạch Nhị. Sở Đại, cậu không thể nghe tôi nói hết câu được à?

“Sở tổng nói gì?” Kiều Nhã Nguyễn vội vàng mở miệng.

“Nếu như là Triệu Thu, việc này còn dễ nói, nhưng nếu không phải thì lần này to chuyện rồi, Thủy An Lạc có đắc tội với ai không?”

“Sao nó có thể đắc tội với ai được? Chẳng phải suốt ngày chỉ quanh quẩn bên Tiểu Bảo Bối với Sở tổng thôi đấy sao, có đắc tội với người ta cũng là Sở tổng mới đúng chứ.” Nói rồi Kiều Nhã Nguyễn càng thấy sốt ruột hơn. Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Thủy An Lạc mấy lần nhưng đều tắt máy.

Mà lúc này, ngoài việc nóng ruột ra cô cũng không biết phải làm thế nào nữa cả.

Cùng lúc đó, Sở Ninh Dực cúp điện thoại xong liền ngả ra tựa vào lưng ghế, cơn gió thu thổi qua mặt anh, đứng đối diện xe không phải là ai khác, mà chính là Bạch Dạ Hàn.

Chú Sở đi tới, thấp giọng nói gì đó bên tai Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, “Phế đám đó rồi vứt ra ngoài.”

“Rõ.” Chú Sở đáp lời, xoay người bước đi.

“Còn nữa.” Sở Ninh Dực lại tiếp tục lên tiếng, “Báo cho Mặc Doãn, Lạc Lạc không nằm trong tay Triệu Thu, ông ta muốn thế nào thì tùy.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 774: Đây không gọi là bắt cóc (5)
Chú Sở có hơi giật mình, nhưng trong nháy mắt liền hiểu ra ngay ý của Sở Ninh Dực.

Cho dù Triệu Thu không bắt được thiếu phu nhân, nhưng nếu bà ta đã có suy nghĩ này thì cũng đáng chết.

Chú Sở bỏ đi, nơi này một lần nữa yên tĩnh trở lại, giữa hai người ngoại trừ tiếng gió thổi ra thì dường như không có bất cứ âm thanh nào khác nữa cả.

“Bạch Nhị, tôi tự nhận thấy tôi chưa từng làm gì có lỗi với cậu cả.” Sở Ninh Dực trầm giọng lên tiếng, chỉ có điều giọng nói của anh lại lạnh lùng vô cùng.

Bạch Dạ Hàn hơi cúi đầu, giấu đi sự khác thường trong đáy mắt.

“Sở Đại, tôi không định tổn thương đến cô ta, và cô ta thực sự không nằm trong tay tôi.” Bạch Dạ Hàn trầm giọng nói.

“Cậu chỉ nghĩ đến chuyện phái người bắt cô ấy đi thôi chứ gì.” Nói rồi, Sở Ninh Dực tung luôn một nắm đấm đánh vào mặt Bạch Dạ Hàn.

Bạch Dạ Hàn nhất thời không kịp né, liền bị cú đấm này của Sở Ninh Dực đánh ngã ra đất. Anh ta ôm lấy khóe miệng mình, áo lại bị tóm lên, “Bạch Dạ Hàn, nếu cậu thực sự coi tôi là anh em thì đã không có suy nghĩ như vậy. Tôi cho cậu hay, cô ấy, Thủy An Lạc - là người phụ nữ mà Sở Ninh Dực tôi nâng niu trong tay.” Sở Ninh Dực nói xong, lướt qua anh ta, sau đó xoay người bỏ đi.

Bạch Dạ Hàn lau đi vết máu ở khóe miệng đứng dậy, nhìn Sở Ninh Dực lên xe bỏ đi, tức giận mở miệng: “Cậu ở bên cô ta sớm muộn gì cũng sẽ hối hận, bởi vì ba của cô ta có thể là kẻ đã sát hại...” Bạch Dạ Hàn còn chưa nói xong, xe Sở Ninh Dực đã lao đi như một mũi tên.

Cách đó không xa Viên Giai Di hơi nheo mắt nhìn về phía bên này, ba của Thủy An Lạc đã sát hại ai?

Đáng tiếc, Bạch Dạ Hàn không nói nốt nửa câu còn lại.

Ba của Thủy An Lạc là kẻ mang tội giết người?

Viên Giai Di nghĩ, khóe miệng hơi nhếch lên. Nếu như cô ta có thể tìm được chứng cớ này, nhà họ Sở tuyệt đối sẽ không chấp nhận con gái của một người mang tội giết người làm con dâu nhà mình nữa đâu.

***

Cả một buổi tối, người của Sở Ninh Dực gần như đã lật tung cả thành phố A lên mà vẫn không tìm thấy bóng dáng Thủy An Lạc đâu cả, chỉ có thể xác nhận được một điều duy nhất là cô vẫn chưa rời khỏi thành phố A.

Thủy An Lạc cả đêm không ngủ được, cứ nhìn lên trần nhà. Giờ ngoài cửa phòng của cô còn có hai người đang canh gác, trừ việc không bị trói, không bị ném xuống hầm ra thì cô cũng có khác gì là bị bắt cóc đâu.

Cô phải làm thế nào để liên lạc được với bên ngoài bây giờ?

Sở Ninh Dực dù có thông minh đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không nghĩ tới việc cô lại bị nhốt ở trong căn nhà này đâu.

Ánh mặt trời rọi vào qua khe cửa, Thủy An Lạc đứng dậy đi tới bên cửa sổ, khe cửa hẹp đến nỗi, một tờ giấy cũng không nhét qua nổi.

“Sở Ninh Dực...” Thủy An Lạc đứng ở cửa sổ lớn tiếng kêu lên, nhưng đáp lại cô trừ tiếng vọng ra thì chẳng còn âm thanh nào khác nữa. Thủy An Lạc trì trán lên cửa sổ, phải làm thế nào bây giờ?

“Nhóc con, đừng kêu nữa, không ai nghe thấy đâu.” Bên dưới vang lên tiếng cười khẽ của Long Nhược Sơ.

Thủy An Lạc mím chặt môi, “Bà nói ba tôi muốn đưa tôi đi cơ mà, ba tôi đâu?” Thủy An Lạc trầm giọng hỏi.

“Chắc ba cháu nghĩ, cháu ở cùng với bà sẽ an toàn hơn cho nên đã đi rồi.” Trong giọng nói của Long Nhược Sơ vẫn mang theo ý cười thản nhiên, “Ba cháu có chuyện cần làm. Nhóc con ạ, ở bên cạnh bà là sự lựa chọn tốt nhất rồi, tối hôm nay bà sẽ đưa cháu đi.”

Tối hôm nay?

Thủy An Lạc cảm thấy thật hoảng sợ, sao cô có thể đi được đây?

Nơi này có Sở Ninh Dực, còn có Tiểu Bảo Bối, hơn nữa cô còn chưa cởi bỏ được khúc mắc của mình cơ mà.

“Bà cảm thấy bà có thể đưa tôi đi được chắc? Chỉ cần ra khỏi chỗ này, Sở Ninh Dực sẽ nhanh chóng phát hiện ra bà.” Thủy An Lạc cười lạnh thành tiếng.

“Nhóc con, đánh cược không, nếu như tối hôm nay bà có thể đưa cháu rời khỏi chỗ này, cháu sẽ hoàn toàn cắt đứt với cậu ta nhé, thế nào?” Long Nhược Sơ khẽ bật cười, nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 775: Đây không gọi là bắt cóc (6)
Thủy An Lạc tựa trán lên cửa sổ, một lúc lâu vẫn không nói gì.

Long Nhược Sơ đứng bên dưới vẫn chờ cô mở miệng.

“Tại sao tôi phải cược với bà, anh ấy sẽ tìm được tôi.” Vào lúc Long Nhược Sơ cho rằng cô sẽ không nói gì nữa, Thủy An Lạc lại lên tiếng.

“Tin tưởng mù quáng là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời này.” Long Nhược Sơ cúi đầu cười.

“Bà cũng hiểu rõ bản thân mình quá đấy, tự tin mù quáng còn là chuyện ngu xuẩn hơn nữa cơ.” Thủy An Lạc thản nhiên mở miệng nói.

Long Nhược Sơ không giận trái lại vẫn cười, tiếp tục nằm phơi nắng trên ghế.

“Vậy hai ta cứ chờ xem.”

***

Trong căn hộ, cả phòng khách lặng thinh không một tiếng động.

Tiểu Bảo Bối ngoan ngoãn tựa trong lòng Kiều Nhã Nguyễn, cặp mắt to vẫn lấp lánh đảo quanh. Nhóc muốn tìm mẹ, nhưng sắc mặt ba thật khó coi nên nhóc cũng chẳng dám ho he gì nữa.

Sở Ninh Dực vẫn đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Những nơi có thể tìm anh đều đã tìm cả rồi, không thể nào không thấy được.

An Phong Dương cùng cô vợ đang bầu tám tháng của mình ngồi trên sofa, cũng đang cau mày.

Phong Phong nheo mắt, “Có khả năng không phải bắt cóc hay không?”

Sau khi Phong Phong lên tiếng, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh ta.

Kiều Nhã Nguyễn liền hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì?”

“Nếu những kẻ muốn bắt cóc Thủy An Lạc đã không thành công thì rất có khả năng đây không phải là bắt cóc.” Nói rồi, Phong Phong ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực đang quay đầu lại nhìn anh.

Sở Ninh Dực tựa trước cửa sổ, “Lúc đó Lạc Lạc nói là nhìn thấy ba cô ấy, Thủy Mặc Vân đã quay lại thành phố A.”

“Thủy Mặc Vân quay về thành phố A tại sao phải đưa Lạc Lạc đi?” An Phong Dương nhíu mày không giải thích được, “Chuyện này căn bản rất kỳ lạ.”

Lông mày Sở Ninh Dực càng lúc càng nhíu chặt, nếu là Thủy Mặc Vân thật sự liên quan đến chuyện năm đó, vậy thì mục đích ông ta mang Thủy An Lạc cũng rất rõ ràng.

Thế nhưng nếu như là như vậy...

Sở Ninh Dực nghĩ, không hiểu sao lại cảm thấy phiền não hơn.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn chiếc vòng cổ trong tay mình. Cô còn có thời gian bỏ lại chiếc vòng này, chứng tỏ người đưa cô ấy đi không hề có ý định làm thương tổn cô.

Thủy Mặc Vân, là ông ấy sao?

***

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thủy An Lạc nhìn mặt trời lặn xuống, căn phòng dần chìm vào bóng tối.

“Sở Ninh Dực, anh mà không tìm được em là anh xong đời đấy.” Thủy An Lạc không hề muốn đi cùng Long Nhược Sơ chút nào, mặc kệ bà ta làm vậy vì mục đích gì.

Thủy An Lạc đi tới đi lui trong phòng. Bỗng nghĩ tới điều gì đó, cô khựng lại, đây là phòng của cô cơ mà.

Thủy An Lạc nghĩ vậy, vội vàng kéo từ dưới giường của mình ra một cái hộp, bên trong lấp đầy đồ chơi, sách vở, đồ đạc linh tinh cô không dùng đến nữa.

Thủy An Lạc tìm mãi, rốt cuộc cũng tìm được chiếc điện thoại di động cô từng dùng trước đây. Những vì hơn hai năm không động đến, di động cũng đã cạn sạch pin rồi. Thủy An Lạc cẩn thận nhìn bên ngoài, tìm cục sạc rồi nhanh chóng sạc pin vào.

Bên trong di động chỉ có một cái sim cũ. May mà Long Nhược Sơ chỉ tịch thu di động của chứ không cắt wifi trong nhà.

Thủy An Lạc cẩn thận vừa khởi động máy vừa nhìn ra ngoài. Di động đời cũ nạp điện chậm rì rì, Thủy An Lạc căng thẳng đến mức trán ứa mồ hôi lạnh, chỉ mong có thể nhanh nhanh chút thôi.

***

Trong căn hộ, thời gian vẫn trôi qua từng giây mòn mỏi, Sở Ninh Dực bỗng ngẩng đầu.

“Tôi biết rồi.” Nói rồi anh nhanh chóng xoay người rời khỏi nhà.

Những người còn lại chỉ biết nhìn nhau. Bởi vì Mân Hinh đang mang thai nên Kiều Nhã Nguyễn ở lại cùng cô. An Phong Dương và Phong Phong cùng theo anh ra ngoài.

Sở Ninh Dực xuống lầu, leo thẳng lên xe. Người lái xe là Phong Phong, cũng chỉ có bọn họ mới có thể bắt Phong Phong làm tài xế được thôi.

“Có một nơi duy nhất chúng ta chưa tìm ở thành phố A này.” Sở Ninh Dực trầm giọng lên tiếng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 776: Đây không gọi là bắt cóc (7)
Phong Phong ngồi ở ghế lái liếc mắt nhìn nhau với An Phong Dương đang ngồi trên ghế phụ, trong nháy mắt liền hiểu rõ.

Nơi duy nhất chưa tìm đến, chính là nhà của Thủy An Lạc, nhà cũ của Thủy An Lạc.

Phong Phong khởi động xe, đi về phía Thủy gia.

***

Ting...

Thủy An Lạc dùng sức bịt chiếc di động trong tay lại, cúi đầu nhìn điện thoại khởi động, hai tay run run, từng giây từng phút chờ di động khởi động xong.

“Nhanh lên nào, nhanh lên nào, xin mày đấy.” Thủy An Lạc nhỏ giọng mở miệng nói. Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần bên tai, cô nhoài ra rút sạc điện thoại, sau đó vứt xuống dưới gầm giường rồi chui vào chăn, ôm chặt lấy chiếc điện thoại di động vào trong ngực.

Cửa phòng bị mở ra, cô nhắm chặt hai mắt mình lại, cố gắng làm hơi thở của mình bình ổn trở lại.

“Tông chủ, tiểu thư hình như đang nghỉ ngơi.” Người hầu lên tiếng.

Long Nhược Sơ đứng ở cửa nhìn cô gái đang nhắm mắt nằm trên giường, khóe miệng hơi cong lên: “Cháu tưởng làm như vậy thì có thể kéo dài thời gian được à?”

“Hừ, căn bản không cần kéo dài thời gian. Bà cũng chẳng thể đưa tôi đi được.” Thủy An Lạc vẫn không mở mắt, giọng nói có chút run rẩy.

Long Nhược Sơ hơi nhíu mày: “Cháu đang làm gì thế?”

“Tông chủ, bên ngoài có hai người tới.” Bên ngoài đột nhiên có người mở miệng nói.

Long Nhược Sơ có chút sửng sốt, có vẻ như đang nghĩ đến điều gì đó.

“Trông tiểu thư cho kỹ, đừng để con bé kêu lên, càng không được cho nó đi ra ngoài.” Long Nhược Sơ nói rồi nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng.

Hai người?

Thủy An Lạc bỗng mở mắt, là Sở Ninh Dực sao?

Sở Ninh Dực, Anh Xinh Trai, là các anh à?

Thủy An Lạc đang muốn đứng dậy, vệ sĩ kia đã đi tới. Thủy An Lạc lập tức mím môi: “Yên tâm, tôi không kêu, anh đứng xa tôi ra một chút.” Thủy An Lạc sầm giọng nói.

Vệ sĩ hơi nhíu mày.

“Đừng đến gần tôi, tôi chưa mặc quần áo. Tôi cũng là cháu gái của Tông chủ gì đó nhà các người, là tôn tiểu thư của Long gia đấy. Anh dám tới gần tôi, tôi sẽ bảo bà ngoại móc mắt anh ra.” Thủy An Lạc dữ tợn đe dọa.

Vệ sĩ nhíu mày, có chút khó xử, nhưng thấy Thủy An Lạc thực sự không kêu lên liền dừng bước lại đứng bên cạnh giường.

Thủy An Lạc bỗng trùm chăn kín người, sau đó nhìn xuống chiếc di động vừa mới khởi động, mới được một ít pin. Cô không kịp nghĩ nhiều, chỉ có nước mở cách liên hệ đơn giản nhất trên đất liền là QQ ra. Biết Sở Ninh Dực không dùng QQ, cho nên cô chỉ có thể gửi cho Kiều Nhã Nguyễn.

[Tiểu Lạc Tử: Tao đang ở nhà tao, cứu mạng...]

Thủy An Lạc vừa nhấn gửi đi, di động đã đen ngòm.

Thủy An Lạc nhịn không được mà chửi má nó, rốt cuộc là gửi đi được chưa thế hả?

Còn dưới lầu lúc này, Sở Ninh Dực và An Phong Dương đã tiến vào trong.

Long Nhược Sơ đi từ trên lầu xuống, vẫn nở một nụ cười ấm áp.

“Mắt tím.” An Phong Dương thấp giọng ghé bên tai Sở Ninh Dực nói.

Mắt tím, Long gia.

Sở Ninh Dực đương nhiên biết, chuyện mà Long Man Ngân vẫn một mực giấu giếm, suy cho cùng vẫn không thể giấu nổi.

Chủ mẫu của Long gia đã tìm đến tận đây rồi.

“Ai da, đây chẳng phải là nhà của Em Đẹp Gái của tôi sao? Đổi chủ từ lúc nào mà tôi không biết thế này?” An Phong Dương cố tình mở miệng nói.

Sở Ninh Dực chỉ nhìn người phụ nữ đang từ từ bước xuống lầu, ý cười nơi khóe miệng có chút gì đó trào phúng.

Long Nhược Sơ mỉm cười: “Tôi là họ hàng xa của Thủy gia, đến ở nhờ mà thôi. Các cậu là ai?”

“Long phu nhân nói như vậy khó tránh khỏi có chút không được thật thà đấy, không bằng chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi.” Sở Ninh Dực lạnh lùng lên tiếng. Anh vừa bước vào cửa đã đoán được người này là ai, chỉ là không ngờ bà lại tới nhanh như vậy.

Ánh mắt Long Nhược Sơ lóe lên một cái nhìn chết chóc, nhưng ánh mắt đó cũng nhanh chóng biến mất.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 777: Đây không gọi là bắt cóc (8)
Long Nhược Sơ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực. Bà đã thấy ảnh chụp của Sở Ninh Dực, nhưng chưa từng gặp anh bao giờ.

Sở Ninh Dực đã thẳng thắn như vậy, bà cũng không ngại mà nói thẳng ra nữa.

“Cậu không thích hợp với Lạc Lạc, tôi muốn đưa nó đi.” Long Nhược Sơ nói luôn.

An Phong Dương tự động ngồi xuống, nhẹ nhàng vắt chéo chân, “Long phu nhân, bà đang dùng thân phận gì để nói câu này thế?”

Sở Ninh Dực cất bước định lên lầu, nhưng vệ sĩ của Long Nhược Sơ đã lập tức xông tới, ngăn cản đường đi của anh.

Sở Ninh Dực đanh mặt lại, “Long phu nhân, cô ấy là vợ tôi, chỉ có thể ở bên cạnh tôi.”

“Sai rồi, chỉ là vợ trước thôi.” Long Nhược Sơ đăm chiêu nói, “Tôi không biết Man Ngân đã nói gì với cậu, nhưng Lạc Lạc là người của Long gia chúng tôi. Tôi nhất định phải đưa nó đi.”

“Người phụ nữ của tôi, đừng kẻ nào mơ tưởng đến việc đưa cô ấy đi.” Sở Ninh Dực mở miệng gằn từng chữ một, vẫn tiến về phía trước.

“Cậu có thể thử xem.” Long Nhược Sơ nói, vệ sĩ bên cạnh bà ta lập tức rút súng chĩa vào anh.

Trong phòng ngủ, Thủy An Lạc không nhịn được mà xốc chăn lên, vệ sĩ kia thoáng kinh ngạc liền tiến tới.

“Làm gì thế, tôi có kêu lên đâu.” Thủy An Lạc trợn mắt mở miệng nói, ngẩng đầu lên lại thấy Phong Phong đang chui vào trong phòng tắm của cô.

Thủy An Lạc nghĩ, đây là lần đầu tiên cô trông thấy Phong Phong mà lại thấy anh đáng yêu như vậy.

Phong Phong ra hiệu cho cô đừng nói gì. Thủy An Lạc hiểu ý, quả quyết dời tầm mắt.

Vệ sĩ nhíu mày, Thủy An Lạc giả vờ bình tĩnh ngồi yên trên giường, vươn tay quạt gió, “Này, anh đừng đứng gần như vậy mà nhìn tôi có được không? Tôi không kêu, không chạy, anh cho tôi vào phòng tắm thay quần áo một cái được không hả?”

Vệ sĩ kia bất động, vẫn đứng nghiêm bên cạnh giường.

Má nó!

Thủy An Lạc thầm mắng một câu, giờ Phong Phong lên đến đây rồi, nói cách khác Sở Ninh Dực và Anh Xinh Trai đang ở dưới kéo dài thời gian, cô có ngu đâu mà đi lôi hết đám người dưới kia lên đây cơ chứ.

Nhưng bọn họ làm sao mới có thể lẳng lặng mà hạ gục tên vệ sĩ này đây?

Thủy An Lạc kêu rên, Sở tổng anh có ngốc không, tại sao không cho Anh Xinh Trai lên, bảo cái tên Phong Phong này lên thì làm ăn được gì hả. Anh ta đâu có đánh đấm được như Anh Xinh Trai của cô đâu.

Phong Phong ra hiệu bảo cô nói chuyện với vệ sĩ, anh từ phía sau động thủ.

Thủy An Lạc suy nghĩ một lúc, liền ngồi xếp bằng trên giường, ngẩng đầu nhìn gã vệ sĩ kia: “Này, anh bao nhiêu tuổi rồi?”

...

Một mảnh im lặng.

“Ê, anh có bạn gái chưa?”

...

Hoàn toàn lặng im.

“Này, anh kết hôn chưa?”

Rốt cuộc, tên vệ sĩ này cũng nhíu mày, vị tôn tiểu thư này sao lại lắm mồm thế nhỉ?

Thủy An Lạc tiếp tục nói chuyện với anh ta, ngay cả lần đầu tiên của người ta đã có hay chưa cũng đem ra hỏi.

Ngay vào lúc tên vệ sĩ không nhịn được nữa, Phong Phong nhanh chóng tiến lên, bổ vào cổ anh ta một nhát. Người vệ sĩ bị đau nhưng không té xỉu ngay lập tức. Thủy An Lạc thấy thế, nhanh chóng nhảy dựng lên kéo chăn trùm lên đầu anh ta, ấn anh ta xuống giường. Phong Phong bổ thêm một nhát nữa mới đánh anh ta ngất xỉu được.

Thủy An Lạc thở phì phò, trán lấm tấm mồ hôi hột: “Tôi biết ngay mà, gọi cái tên ăn hại nhà anh đến làm gì cơ chứ, đánh một cú mà không chết nổi.”

“Đi nhanh lên, lát nữa bọn chúng mà chạy lên là có muốn chạy cũng không thoát được nữa đâu.” Phong Phong kéo cô đứng dậy, rồi lại quay trở lại phòng tắm.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn cái cửa sổ nhỏ xíu, nếu như cứ thế này đi ra ngoài, cô có bị ngã chết không?

“Tên điên kia, tôi không dám đâu.” Hai chân Thủy An Lạc run lên, nếu như Sở tổng nhà cô ở đây còn đỡ, thế nhưng Sở tổng nhà cô không có ở đây.

Phong Phong nhìn cô khinh bỉ, “Thế cô cứ ở đây luôn đi.”

Thủy An Lạc cắn răng, tức tối nhìn anh ta chằm chằm, đợi cô thoát được cô sẽ tính sổ với anh ta sau.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 778: Đây không gọi là bắt cóc (9)
“Nhanh, bọn Sở Đại chống đỡ không được bao lâu đâu.” Phong Phong nói rồi nhảy lên cửa sổ trước, dùng hai chân trụ vào bức tường, vươn tay xuống kéo Thủy An Lạc: “Nhanh lên nào.”

Thủy An Lạc cắn răng, chân trần đứng trên bồn cầu, túm lấy cánh tay Phong Phong, trước lúc sắp gãy tay đến nơi thì được anh kéo lên, thế nhưng độ cao trên này đã vượt quá độ cao của tầng ba, cô nhảy xuống liệu có ngã chết không đây?

Phong Phong đỡ lấy thân thể Thủy An Lạc, hai chân từ từ trượt xuống. Hình như biết Thủy An Lạc đang căng thẳng, còn không quên mở miệng nói: “Nhóc con, cô phải giảm cân đi.”

Thủy An Lạc: “...”

Phì phì phì, cô mới có bốn mươi hai cân thôi đấy nhé? Mới có bốn mươi hai cân thôi nha!

“Hừ, Lão Phật Gia nặng hơn tôi nhiều.” Thủy An Lạc nghiến răng nói, lại cẩn thận chú ý từng bước dưới chân Phong Phong. Lúc này cô đang ngồi trên vai Phong Phong.

“Người ta cao hơn cô mà. Đồ chân ngắn nhà cô, tự giác chút đi.” Trán Phong Phong đẫm mồ hồi nhưng vẫn biết bao che cho người phụ nữ của mình.

Vút vút vút...

Một mũi tên bắn trúng con tim nhỏ bé của Thủy An Lạc.

Thằng cha này dưỡng môi bằng thạch tín đấy à.

Mỗi một bước đi của Phong Phong đều rất thận trọng. Cho đến khi xuống phía dưới anh ta mới cẩn thận đỡ Thủy An Lạc xuống đất, sau đó nhìn quanh bốn phía. Đại khái là bởi vì bên trong cấp thiết hơn cho nên vệ sĩ trong sân hầu như đã tập trung hết trong đó rồi.

Thủy An Lạc để chân trần, bước trên mặt đất không khỏi có chút lạnh.

Phong Phong quan sát tình hình xong, khom lưng cõng Thủy An Lạc lên, “Đi thôi.”

“Anh Sở thì sao?” Thủy An Lạc vội vàng mở miệng nói.

“Cô phải an toàn thì bọn họ mới rút lui được chứ. Nếu không cô nghĩ xem tại sao không để Anh Xinh Trai của cô đi cứu cô?” Phong Phong cười nhạo, “Nơi nào có hai người bọn họ thì đừng ai hòng manh động.”

Thủy An Lạc nghe anh ta nói vậy, như thấy được cả sự ngưỡng mộ trong đó.

Cô biết thời gian Sở Ninh Dực làm lính, An Phong Dương chính là đồng đội hợp tác ăn ý nhất của anh. Cô còn biết sau khi Sở Ninh Dực xuất ngũ, An Phong Dương cũng dứt khoát rời khỏi quân đội. Sau đó Sở Ninh Dực trở về Sở Thị, còn An Phong Dương tiếp nhận An Thị.

Hai người bọn họ, làm gì cũng đồng bộ cả.

Đây cũng là lý do vì sao trước đây nhiều người mong muốn Thái tử và Vương gia ở bên nhau như vậy, bởi vì không ai có thể phá hoại cặp CP tuyệt vời nhất này được.

Hai người chỉ đứng cạnh nhau thôi đã có sức uy hiếp đến thế rồi, không biết rốt cuộc trước kia họ còn thế nào nữa?

Thủy An Lạc được Phong Phong cõng lên xe, “Này, anh hâm mộ bọn họ lắm à? Vậy sao trước đây không cùng bọn họ nhập ngũ?” Thủy An Lạc nói xong lại phát hiện sắc mặt Phong Phong thay đổi, cô hơi mím môi, “Coi như tôi chưa hỏi gì đi.” Nói xong cô nhanh chóng chui vào trong xe.

Sao lại không đi lính?

Hai tay Phong Phong siết chặt, nhưng cũng nhanh chóng thả lỏng ra. Anh ta mở cửa xe chui vào, sau đó quay ra bên ngoài huýt sáo một tiếng rồi nhanh chóng khởi động xe rời khỏi nơi này.

Người trong biệt thự nghe thấy tiếng huýt sáo liền biết Phong Phong đã đưa được người đi.

Sở Ninh Dực và An Phong Dương từ từ đứng dậy, động tác chỉnh lại ống tay áo của hai người y hệt nhau. Cuối cùng Sở Ninh Dực cũng ngẩng đầu lên, “Long phu nhân, tôi không quan tâm ở Rome bà có thế lực thế nào, nhưng tại thành phố A này thì Sở Ninh Dực tôi đây vẫn là người định đoạt. Người phụ nữ của Sở Ninh Dực này, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào đưa đi.”

Long Nhược Sơ vẫn mỉm cười, “Chàng trai trẻ, hiện giờ nói những lời này có phải quá sớm rồi không. Một năm sau, nếu cậu vẫn có thể nói ra được những lời này thì đó mới là thật.”

Sở Ninh Dực nhếch miệng, “Cảm ơn Long phu nhân đã dạy cho tôi bài học này, tôi sẽ nhớ kỹ.” Nói rồi, Sở Ninh Dực nhanh chóng quay người bỏ đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,843
Điểm cảm xúc
5,553
Điểm
113
Chương 779: Đây không gọi là bắt cóc (10)
Long Nhược Sơ nheo mắt nhìn bọn họ bỏ đi.

“Sở Ninh Dực, An Phong Dương.” Long Nhược Sơ nhếch miệng nói.

Người hầu thấp giọng mở miệng: “Tông chủ.”

“Không cần lên xem, nhóc con kia bị đưa đi rồi.” Long Nhược Sơ ngồi xuống nói, “Mong là sau khi chuyện đó bị lôi ra, bọn họ vẫn có thể đồng tâm hiệp lực như vậy mà đối xử tốt với con bé.” Long Nhược Sơ vươn tay day day thái dương của mình: “Nói cho Thủy Mặc Vân biết, người đã bị đưa đi rồi.”

“Vâng.” Người hầu mở miệng nói, xoay người đi gọi điện thoại.

Long Nhược Sơ nhìn về phía cánh cửa, trong lòng hạ quyết tâm: Sở Ninh Dực, đây là cơ hội cuối cùng tôi trao cho cậu. Nếu cậu khiến con bé phải đau lòng, tôi nhất định sẽ đưa nó rời khỏi nơi này.

Thật ra bà không thích Lạc Hiên cho lắm, có thể là vì Lạc Hiên là con trai, hoặc có lẽ là vì đôi mắt tím của anh giống y hệt bà.

Bà mong Thủy An Lạc có đôi mắt tím, như vậy cô có thể tiếp quản được vị trí của bà. Đáng tiếc Thủy An Lạc lại không có.

Mà Lạc Hiên là con trai, không thể kế thừa vị trí của bà được.

Sở Ninh Dực và An Phong Dương đi ra, xe của chú Sở cũng vừa tới.

Sở Ninh Dực gọi cho Phong Phong. Phong Phong nhìn thấy tên người gọi liền ném cho Thủy An Lạc: “Anh Sở của cô đấy.”

Thủy An Lạc vội vàng cầm lấy di động, vừa bấm nghe, không đợi Sở Ninh Dực mở miệng đã khóc toáng lên.

Thủy An Lạc vẫn khóc mà không nói lời nào. Tiếng khóc của cô khiến trái tim Sở Ninh Dực tan nát. Anh bảo chú Sở đi nhanh hơn đuổi kịp xe của Phong Phong. Xe vừa dừng lại, Thủy An Lạc đã mở cửa xuống xe.

Sở Ninh Dực vừa xuống xe, trong lòng đã bị một quả pháo nhỏ lao tới, may mà có anh chắn, cho nên dù bị cô lao tới cũng không bị đập vào cánh cửa phía sau anh.

Thủy An Lạc lao vào anh, ôm thật chặt, như thể chỉ cần buông ra một giây thôi anh sẽ biến mất.

Sở Ninh Dực cảm nhận được sự run rẩy của cô, cúi đầu ở đặt lên trán cô một nụ hôn, “Ngốc ạ, không sao nữa rồi.”

Thủy An Lạc cứ rúc trong ngực anh thút thít mãi. Đối mặt Long Nhược Sơ, cô không sợ, thế nhưng lúc này cô lại sợ, sợ tối hôm nay nếu như anh không đến, phải chăng cô sẽ bị đưa đi?

Đám An Phong Dương nhìn nhau, cuối cùng chọn tránh mặt đi, để lại không gian cho hai người.

Chú Sở lái xe, Phong Phong ngồi ở ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

An Phong Dương ngồi trên ghế phụ quay đầu lại nhìn anh: “Mệt à?”

Phong Phong đột nhiên mở mắt ra, “Vừa nãy, cô ấy hỏi tôi, tại sao năm đó không theo các cậu cùng vào trường quân đội.”

An Phong Dương hơi sững sờ, một lát sau mới mở miệng nói: “Hối hận không? Vì Kỳ Nhu mà bị người ta đâm một dao đó.” An Phong Dương ủ rũ mặt mày nói.

Đêm trước hôm thi tốt nghiệp trung học, bọn họ đã hẹn sẽ cùng nhau lập đội ba kiếm khách ở trường quân đội. Thế nhưng, đêm hôm đó Kỳ Nhu mới học lớp mười, trên đường về nhà lại gặp phải cướp. Ba người bọn anh hợp lực đánh bại tên cướp đó. Phong Phong cuối cùng còn cản một dao cho Kỳ Nhu, cho nên kỳ thi tốt nghiệp anh không tham gia được.

Đây cũng là lý do vì sao khi Kỳ Nhu mất, nhà họ An không ai trách cứ Phong Phong cả.

“Hối hận không ngăn cản cô ấy thi vào học viện cảnh sát thôi.” Phong Phong nói rồi lại nhắm mắt lại.

“Phong Tứ, Nhã Nguyễn là một cô gái tốt. Quá khứ đã qua rồi thì hãy cho nó qua đi, đừng làm tổn thương cô ấy.” An Phong Dương nói xong cũng nhắm hai mắt lại, để bầu không khí trong xe rơi vào yên lặng.

Người ở bên đường cuối cùng cũng khóc đủ. Sở Ninh Dực lau nước mắt cho cô, tựa trên xe ôm chặt lấy cô, ghé bên tai cô hứa hẹn: “Đây là lần cuối cùng, anh tuyệt đối sẽ không để em rơi vào cảnh nguy hiểm này nữa.”

Thủy An Lạc ngẩng đầu, cặp mắt vừa khóc xong sáng long lanh, nhìn thẳng vào anh nghiêm túc nói: “Sở Ninh Dực, chúng ta, tái hôn đi!”
 
Top