[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,843
- Điểm cảm xúc
- 5,553
- Điểm
- 113
Chương 770: Đây không gọi là bắt cóc (1)
Kiều Tuệ Hòa đi tới trước mặt Triệu Thu, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang thở hổn hển trên mặt đất.
“Thế nhưng, cô cảm thấy cô có thể ra khỏi thành phố A được à?” Kiều Tuệ Hòa trầm giọng mở miệng nói.
“Vậy còn phải xem các người có muốn Thủy An Lạc sống hay không.” Giọng nói của Triệu Thu vẫn run rẩy như trước, dường như đau đớn sắp chiếm lấy toàn bộ tư duy của bà ta.
Mặc Doãn sinh lòng ngoan độc muốn giết bà ta nhưng Mặc Lộ Túc lại không cho phép, bởi vì anh không thể để cho Thủy An Lạc xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn được.
Thân thể Kiều Tuệ Hòa hơi run rẩy, cuối cùng bà trầm giọng nói: “Để cô ta đi.”
Sở Mặc Bạch từ đầu đến cuối chưa hề lên tiếng, nhìn Triệu Thu lảo đảo đứng dậy, sau đó khập khiễng bước đi, trong ánh mắt dâng lên một tầng khí lạnh, lẳng lặng đuổi theo.
***
Thủy An Lạc tỉnh lại, bốn phía là một mảnh đen kịt. Cô vươn tay sờ soạng, dưới thân là lớp chăn mềm mại, không phải cô bị bắt cóc à?
Trong phòng có mùi hương quen thuộc. Thủy An Lạc từ từ đứng dậy, nhịn không được nhìn bốn phía. Ánh trăng từ khe cửa sổ đóng chặt rọi vào, cô từ từ thích ứng với bóng tối bên trong, vươn tay chạm vào tất cả những thứ trên giường, gối đầu, tủ đầu giường, còn có ngăn kéo, càng sờ càng thấy quen thuộc.
Thủy An Lạc bỗng đứng dậy, cho dù trong bóng đêm cô cũng biết nên đi đâu để bật đèn. Cô quen thuộc chạy tới cửa, sau đó cách một tiếng ấn công tắc bật đèn.
Đèn trong phòng trong nháy mắt sáng lên. Thủy An Lạc tựa ở cửa nhìn không gian quen thuộc này. Đây là phòng của cô, căn phòng mà trước khi rời khỏi Thủy gia cô đã từng ở.
Chỉ là, khung cửa sổ trước kia của cô đã bị người ta dùng tấm gỗ đóng lên, đại khái là để phòng cô chạy trốn.
“Ba, ba...” Thủy An Lạc mở cửa phòng đi ra ngoài. Bên ngoài đèn sáng rực, phòng khách hình như có người. Cô để chân trần nhanh chóng chạy xuống, “Ba, ba...” Thủy An Lạc cất tiếng gọi, nhưng lại dừng bước lại ở khúc quanh cầu thang.
Trong phòng khách dưới nhà của cô đang có mười gã áo đen đứng ở các vị trí quanh nhà. Trên sofa có một người đang ngồi. Cho dù đã bị lưng ghế che mất hơn phân nửa nhưng Thủy An Lạc vẫn nhận ra đó không phải là ba cô.
Bắt cóc cô đến nhà cô?
Đây là tiết mục gì thế?
Thủy An Lạc bước từng bước chậm rãi xuống lầu, trong lòng còn đang mải suy nghĩ xem người đang ngồi trên sofa rốt cuộc là ai?
“Tiểu thư, mau đi giày vào đi.” Thủy An Lạc đang đi xuống, một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, đồng thời ngồi xổm xuống đặt một đôi dép đầu con mèo dưới chân cô.
Đây không phải người hầu của nhà cô, căn nhà này từ khi ba cô bỏ đi đã không còn ai ở nữa, cho nên người hầu cũng đã sớm giải tán hết rồi.
“Bà là ai?” Thủy An Lạc mặc cho phụ nữ xỏ dép cho mình, bám lấy thành cầu thang nhìn về kia bóng lưng phía dưới.
“Bà tưởng cháu sẽ muốn bỏ chạy cơ.” Người ngồi trên sofa cuối cùng cũng lên tiếng.
Là phụ nữ!
Hơn nữa còn là một người phụ nữ đã lớn tuổi!
Thủy An Lạc cười nhạt: “Đây là nhà tôi, sao tôi phải trốn? Hơn nữa, cho dù tôi muốn chạy trốn, bà nghĩ tôi là đối thủ của mấy người này được chắc?” Thủy An Lạc nói rồi mang dép lê đi xuống, định xem là ai đã đưa cô về đây.
Có bốn người vệ sĩ gác cửa, toàn bộ đều mặc vest đen, đeo kính đen, đứng nghiêm trang. Trước cửa sổ đại sảnh có hai người, cửa phòng bếp có hai người, lối lên cầu thang cũng có hai người, bên cạnh người kia cũng có bốn người đang đứng. Dưới tình huống này, thử hỏi cô làm sao mà trốn được đây? Bay ra ngoài chắc?
“Thế nhưng, cô cảm thấy cô có thể ra khỏi thành phố A được à?” Kiều Tuệ Hòa trầm giọng mở miệng nói.
“Vậy còn phải xem các người có muốn Thủy An Lạc sống hay không.” Giọng nói của Triệu Thu vẫn run rẩy như trước, dường như đau đớn sắp chiếm lấy toàn bộ tư duy của bà ta.
Mặc Doãn sinh lòng ngoan độc muốn giết bà ta nhưng Mặc Lộ Túc lại không cho phép, bởi vì anh không thể để cho Thủy An Lạc xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn được.
Thân thể Kiều Tuệ Hòa hơi run rẩy, cuối cùng bà trầm giọng nói: “Để cô ta đi.”
Sở Mặc Bạch từ đầu đến cuối chưa hề lên tiếng, nhìn Triệu Thu lảo đảo đứng dậy, sau đó khập khiễng bước đi, trong ánh mắt dâng lên một tầng khí lạnh, lẳng lặng đuổi theo.
***
Thủy An Lạc tỉnh lại, bốn phía là một mảnh đen kịt. Cô vươn tay sờ soạng, dưới thân là lớp chăn mềm mại, không phải cô bị bắt cóc à?
Trong phòng có mùi hương quen thuộc. Thủy An Lạc từ từ đứng dậy, nhịn không được nhìn bốn phía. Ánh trăng từ khe cửa sổ đóng chặt rọi vào, cô từ từ thích ứng với bóng tối bên trong, vươn tay chạm vào tất cả những thứ trên giường, gối đầu, tủ đầu giường, còn có ngăn kéo, càng sờ càng thấy quen thuộc.
Thủy An Lạc bỗng đứng dậy, cho dù trong bóng đêm cô cũng biết nên đi đâu để bật đèn. Cô quen thuộc chạy tới cửa, sau đó cách một tiếng ấn công tắc bật đèn.
Đèn trong phòng trong nháy mắt sáng lên. Thủy An Lạc tựa ở cửa nhìn không gian quen thuộc này. Đây là phòng của cô, căn phòng mà trước khi rời khỏi Thủy gia cô đã từng ở.
Chỉ là, khung cửa sổ trước kia của cô đã bị người ta dùng tấm gỗ đóng lên, đại khái là để phòng cô chạy trốn.
“Ba, ba...” Thủy An Lạc mở cửa phòng đi ra ngoài. Bên ngoài đèn sáng rực, phòng khách hình như có người. Cô để chân trần nhanh chóng chạy xuống, “Ba, ba...” Thủy An Lạc cất tiếng gọi, nhưng lại dừng bước lại ở khúc quanh cầu thang.
Trong phòng khách dưới nhà của cô đang có mười gã áo đen đứng ở các vị trí quanh nhà. Trên sofa có một người đang ngồi. Cho dù đã bị lưng ghế che mất hơn phân nửa nhưng Thủy An Lạc vẫn nhận ra đó không phải là ba cô.
Bắt cóc cô đến nhà cô?
Đây là tiết mục gì thế?
Thủy An Lạc bước từng bước chậm rãi xuống lầu, trong lòng còn đang mải suy nghĩ xem người đang ngồi trên sofa rốt cuộc là ai?
“Tiểu thư, mau đi giày vào đi.” Thủy An Lạc đang đi xuống, một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, đồng thời ngồi xổm xuống đặt một đôi dép đầu con mèo dưới chân cô.
Đây không phải người hầu của nhà cô, căn nhà này từ khi ba cô bỏ đi đã không còn ai ở nữa, cho nên người hầu cũng đã sớm giải tán hết rồi.
“Bà là ai?” Thủy An Lạc mặc cho phụ nữ xỏ dép cho mình, bám lấy thành cầu thang nhìn về kia bóng lưng phía dưới.
“Bà tưởng cháu sẽ muốn bỏ chạy cơ.” Người ngồi trên sofa cuối cùng cũng lên tiếng.
Là phụ nữ!
Hơn nữa còn là một người phụ nữ đã lớn tuổi!
Thủy An Lạc cười nhạt: “Đây là nhà tôi, sao tôi phải trốn? Hơn nữa, cho dù tôi muốn chạy trốn, bà nghĩ tôi là đối thủ của mấy người này được chắc?” Thủy An Lạc nói rồi mang dép lê đi xuống, định xem là ai đã đưa cô về đây.
Có bốn người vệ sĩ gác cửa, toàn bộ đều mặc vest đen, đeo kính đen, đứng nghiêm trang. Trước cửa sổ đại sảnh có hai người, cửa phòng bếp có hai người, lối lên cầu thang cũng có hai người, bên cạnh người kia cũng có bốn người đang đứng. Dưới tình huống này, thử hỏi cô làm sao mà trốn được đây? Bay ra ngoài chắc?