Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 880: Quả bom không hẹn giờ (4)
Sở Ninh Dực nhanh chóng bước tới, giơ tay bắt lấy chiếc điện thoại sắp rớt xuống đất.

Thủy An Lạc định giật lại di động, lại cố gắng áp chế sự kích động của mình, dù sao anh cũng không biết dãy số đó.

“Anh, sao anh lại quay về rồi?” Thủy An Lạc né tránh ánh mắt của anh, mở miệng hỏi.

Sắc mặt Sở Ninh Dực càng thêm khó coi, “Sao hả, anh không được về à?”

“Không hẳn là thế.” Thủy An Lạc hận không thể bứt luôn đầu lưỡi mình ra. Cô điên rồi hay sao mà lại đi hỏi câu này.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn di động của cô, bên trên có một dãy số vừa được nhập vào.

Anh nheo mắt, xác nhận dãy số này anh chưa từng thấy bao giờ.

“Của ai đây?”

Sở Ninh Dực mở miệng, giọng nói không còn chút ấm áp nào.

Thủy An Lạc cúi mặt, cặp mắt to đảo quanh, phải nói sao bây giờ?

Nói thật?

Cô sẽ bị bóp chết.

Nói dối?

Bị anh vạch trần thì cũng bị bóp chết.

Im lặng?

Nếu như vậy...

“Em cứ thử xem, anh có thể gọi luôn vào số này ngay bây giờ đấy.” Sở Ninh Dực nói, bước qua Thủy An Lạc lắc lắc chiếc di động trong tay.

Thủy An Lạc vốn đang cúi đầu, giờ thì đã gục hẳn xuống.

Trong lòng không kìm được mà rủa thầm: Anh giỏi lắm, anh trâu lắm, giỏi thì anh gọi đi!

Có điều Thủy An Lạc vừa rủa xong đã nghe thấy tiếng di động được kết nối. Cô liền ngẩng phắt lên, hai tay bám lên cánh tay anh, vội vàng mở miệng nói: “Anh Sở, đừng gọi nữa, mau cúp đi, mau cúp đi.”

Thủy An Lạc vừa nói vừa vươn tay nhanh chóng bấm vào nút đỏ trên màn hình, cúp máy.

Điện thoại đã bị cúp trước khi bên kia nghe máy. Thủy An Lạc cầm lại di động của mình.

Sở Ninh Dực từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt.

Trong lòng Thủy An Lạc không kìm được mà dùng hết tất cả những câu chửi tinh túy nhất thử trên người Sở Ninh Dực.

“Chẳng phải anh đi rồi sao?” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.

“Anh nghĩ em nên giải thích chuyện này trước đi đã.” Sở Ninh Dực nói rồi ngồi xuống sofa, kéo máy bàn lại, quả nhiên là dãy số kia.

“ Thủy An Lạc...”

Giọng nói không nặng không nhẹ, không có hơi lạnh, nhưng thanh âm ấy lại khiến người ta thấy sợ hãi.

“Em chỉ muốn lưu dãy số đó lại, nhỡ sau này...”

“Em không cần phải làm thế.” Sở Ninh Dực cười nhạt, mọi số lạ gọi đến máy cô đều sẽ chuyển đến số của anh.

“Tại sao?” Thủy An Lạc thắc mắc.

Nhưng cô chỉ nhận lại được ánh mắt lạnh như băng của Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực đứng dậy bước lên lầu, hận không thể đập cho anh một cái. Cô nghĩ gì làm nấy, có điều Sở Ninh Dực tự dưng quay lại làm cái khỉ gì chứ.

Cánh tay đang vung lên giữa không trung của Thủy An Lạc đột nhiên thu lại, vỗ thẳng vào mặt mình.

Đau... đau quá đi mất!

Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn cô nàng đứng dưới lầu, trong đầu chỉ có hai chữ: Não tàn!

Không ngờ anh lại đi cãi nhau với cái thứ não tàn này!

Anh điên rồi chắc?

Sở Ninh Dực vươn tay day trán mình, anh đúng là điên mất rồi.

Thủy An Lạc đứng dưới nhìn Sở Ninh Dực mang vẻ mặt không còn gì lưu luyến bước lên lầu, không kìm được mà vươn tay gãi gãi đầu. Sở tổng, vẻ mặt cuối cùng của anh là có ý gì vậy?

Anh đang thương hại cô đấy à?

“Còn không lăn lên đây đi, định ngủ luôn ở phòng khách à?” Sở Ninh Dực lên đến tầng hai liền nói vọng xuống.

Thủy An Lạc: “...”

“Không được ngủ phòng khách à?” Bọn họ đang cãi nhau đấy được không?

Sở Ninh Dực nghe thấy cô cãi lại, bước lên bậc thang cuối cùng, sau đó quay đầu lại nhìn cô nhóc não tàn kiêu ngạo đang đứng dưới lầu.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, tức giận như một chú ếch nhỏ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 881: Quả bom không hẹn giờ (5)
Sở Ninh Dực nhìn cô gái đang đứng dưới lầu, khóe miệng khẽ cong lên.

Tim Thủy An Lạc đập thịch một tiếng.

Cô có dự cảm: Anh Sở độc miệng sắp online rồi.

“Chuyện đó, chuyện đó...” Trước khi Sở Ninh Dực mở miệng, Thủy An Lạc đã kịp thời chặn họng rồi nằm thẳng cẳng ra sofa, “Em cứ thích ngủ ở đây đấy.”

Sở Ninh Dực cười lạnh một cái rồi lại quay người đi xuống.

Thủy An Lạc thấy vậy lập tức ôm gối ôm, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Sở Ninh Dực đi tới chỗ sofa, nhìn cô gái đang vờ chết trên đó.

Thủy An Lạc nhắm chặt mắt. Cô không muốn nghe anh Sở nói gì hết.

Sở Ninh Dực ngồi xổm xuống bên cạnh sofa, một tay của anh chống lên mép ghế còn một tay thì gác trên đầu gối của mình.

Thủy An Lạc quay lưng về phía anh, hai phiến môi mím lại thật chặt.

Cô có một thắc mắc, tại sao ngay cả việc cãi nhau cũng không theo lẽ thường là thế quái nào hả?

Tại sao lại như thế cơ chứ?

Tại sao?

Tại sao?

Hơi thở ấm áp của Sở Ninh Dực phả vào cổ của Thủy An Lạc.

“Em có chắc là muốn ngủ dưới này tối nay không?” Sở Ninh Dực khẽ hỏi một câu.

Thủy An Lạc kiên quyết không lên tiếng, cô ngủ rồi!

Sở Ninh Dực chẳng đợi cô đáp lại đã bế thốc cô lên.

Thủy An Lạc giật mình vội vàng kêu lên: “Em không lên!”

Sở Ninh Dực nhướng mày, rõ ràng như đang nói: Em nghĩ nhiều quá rồi đấy.

Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc dậy đi thẳng ra ngoài, sau đó mới thả người xuống.

Mặc dù bên ngoài cũng có lò sưởi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được những cơn gió rét lạnh.

Sở Ninh Dực thả Thủy An Lạc xuống, sau đó đứng dựa vào cửa nhìn cô: “Em ngủ ở đây đi, để xem nếu nước trong đầu em đóng đá lại thì em có thể thông minh hơn được một chút không!”

Nước trong đầu đóng lại thành đá?

Thủy An Lạc suýt chút nữa thì bị câu nói này của Sở Ninh Dực làm cho lạnh chết!

Má, cô biết ngay Sở tổng mà mở miệng là chẳng được câu nào tử tế mà!

“Đóng đá rồi sẽ không sợ bị nổ chết nữa!” Sở Ninh Dực hừ lạnh.

Thủy An Lạc: “....”

Được rồi, Sở tổng, anh đúng là đồ thù dai!

“Đóng đá rồi mà còn bị nổ thì sẽ thành bụi luôn!” Thủy An Lạc khẽ run lên, phải biết rằng bây giờ trên người cô chỉ có một bộ đồ lông dê thôi.

Sở Ninh Dực nhướng mày, vẫn khoanh hai tay trước ngực, dựa lưng vào cửa: “Cứ để lạnh thế đến lúc nào cái đầu em nó sáng ra thì vào!”

“Hứ...” Thủy An Lạc hừ một cái rồi xoay người định bỏ đi, nhưng đáng tiếc cô không cầm thẻ thang máy theo.

Thủy An Lạc tức giận mà đá cửa thang máy một chút, sau đó quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực: “Đưa thẻ cho em!”

Sở Ninh Dực nhướng mày: “Bảo em ngủ chứ ai bảo em đi đâu.”

“Anh muốn em chết rét à!” Thủy An Lạc nổi giận.

“Chết rét cũng tốt lắm, chết rét cho bớt lo!” Sở Ninh Dực cười khẩy.

Thủy An Lạc nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn anh. Nhưng giờ cô đang thật sự rất lạnh, vì cửa sổ bên ngoài vẫn còn đang mở toang hoang ra kia kìa.

Mở!

Thủy An Lạc sững ra, cô nhớ là sau bữa tối...

[”Trời càng ngày càng lạnh, quản lý tòa nhà chẳng bao giờ chịu đóng cửa sổ ở ngoài cả, để tôi ra ngoài đóng vào.”]

Sau bữa cơm tối, rõ ràng thím Vu đã đích thân đi đóng cửa sổ lại rồi cơ mà.

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng vẫn không nhịn được tò mò mà đi về phía bên đó.

“Quay lại cho anh!” Sở Ninh Dực thấy cô bước đi thì lập tức nắm lấy cổ tay Thủy An Lạc kéo lại. Chỗ cửa sổ đó làm sao được như ở đây, ra đó đứng là lạnh thấu xương luôn.

Thủy An Lạc bị kéo lại liền quay đầu nhìn Sở Ninh Dực đang nhíu chặt lông mày.

Chậc chậc chậc, sao anh không đắc ý tiếp đi, chẳng phải muốn em chết rét luôn đấy sao?

“Thủy An Lạc, em họ Thủy thì cái đầu của em cũng theo họ của em luôn đấy à? Chỗ đó có thể đi được sao?” Nói rồi anh kéo luôn cô vào nhà, cô vợ não tàn này của anh đúng là không thể thả ra ngoài được.

“Không phải, rõ ràng hồi tối thím Vu đã đi đóng cửa sổ ở ngoài vào rồi mà!” Thủy An Lạc bị kéo vào, liền lớn tiếng nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 882: Quả bom không hẹn giờ (6)
Thủy An Lạc kêu lên xong cũng đúng lúc bị Sở Ninh Dực kéo vào đến cửa nhà.

Cánh cửa vẫn chưa đóng lại nên gió rét bên ngoài vẫn có thể len lỏi luồn qua.

Sở Ninh Dực bước tới, đứng ở cửa ngó ra chiếc cửa sổ đằng kia.

Gió từ cửa sổ thổi vào, Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc vào hẳn nhà rồi mới tự ra ngoài xem thế nào.

Thủy An Lạc bám trên cửa nhìn theo Sở Ninh Dực. Trước lúc Sở Ninh Dực kịp quay lại, cô đã khóa luôn cửa nhà lại.

“Hứ... để xem anh vào nhà kiểu gì!” Lúc này tâm trạng của Thủy An Lạc bỗng tốt hẳn. Cô cười tít mắt chạy lên nhà đi ngủ luôn.

Sở Ninh Dực không phải không nghe thấy tiếng cô khóa cửa lại, chỉ là anh không thèm để ý đến cô mà thôi.

Cánh cửa sổ mở toang, từ đây nhìn xuống, chỉ thấy một con đường đèn đuốc sáng trưng.

Mảng tuyết đọng dưới tay, có một chỗ khuyết.

Sở Ninh Dực lại nhìn xuống, đây là tầng thứ mười tám, không hiểu tự tin về bản thân đến đâu mà lại có gan trèo lên trèo xuống ở cái chỗ như thế này cơ chứ?

Thủy An Lạc quay về phòng ngủ nhưng vẫn cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Ngay đến cả cửa phòng cô cũng khóa lại rồi, chắc anh sẽ không vào đây đâu nhỉ?

Muốn cho cô ngủ ở ngoài á?

Ha ha...

Tự anh đi mà ngủ!

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng mọi phiền não về cuộc cãi vã ban nãy cũng bay sạch, cô liền sung sướng đi ngủ.

Nhưng trong phòng tắm bỗng truyền ra tiếng động rất nhỏ, Thủy An Lạc bỗng thấy kinh sợ.

Ngay sau đó, khi Thủy An Lạc còn chưa kịp ngồi dậy thì cánh cửa phòng tắm bất ngờ bị ai đó mở ra.

“Sở Ninh Dực?” Thủy An Lạc sợ hãi kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng nhảy xuống giường. Sau đó cô vọt vào phòng tắm nhìn cánh cửa sổ vẫn còn đang đung đưa: “Anh...”

“Anh điên đấy à?”

Ở đây là tầng mười tám, tầng mười tám đó!

Anh trèo cửa sổ vào nhà sao?

Thủy An Lạc nghĩ đến đây thì lập tức thấy rợn hết cả tóc gáy.

Cái con người này!!!

“Sở Ninh Dực...” Thủy An Lạc trầm giọng kêu lên một tiếng. Nhìn người đàn ông đã thảnh thơi nằm xuống giường, cô liền xông tới ngồi luôn lên người anh đập thùm thụp lên ngực Sở Ninh Dực: “Anh điên rồi à, đây là tầng mười tám đấy, anh có biết không hả?”

Sở Ninh Dực mặc kệ cho cô đập mấy cái lên người mình như muỗi đốt inox. Anh đưa tay túm lấy cái eo nhỏ của cô, còn một tay thì kê dưới gáy của mình: “Không sao, anh chỉ thử xem xác suất lớn đến đâu thôi.”

“Vậy anh có tính đến xác suất anh bị rơi xuống đó lớn đến thế nào không hả?” Thủy An Lạc tức giận nói.

“Dù sao sớm muộn gì cũng là người sắp bị nổ chết rồi mà.” Sở Ninh Dực thản nhiên đáp lại.

Thủy An Lạc: “....”

Sở tổng, anh thù dai như thế có đáng mặt đàn ông không hả?

Thủy An Lạc trừng mắt nhìn anh, không nói gì nữa. Sở Ninh Dực hơi dùng sức, lật luôn người đè cô xuống dưới người mình.

“Ban nãy em nghĩ gì thế?”

Khóe miệng của Thủy An Lạc khẽ giật, đây là thần tiên, là một thần tiên thích tính toán với một kẻ phàm trần như cô.

“Em chẳng nghĩ gì cả!” Thủy An Lạc vừa nói vừa đẩy đẩy anh ra: “Tránh ra, em muốn đi ngủ!”

“Sao thế, không nhốt anh bên ngoài nữa à?” Sở Ninh Dực cười nói.

“Đó là do gió đóng cửa lại, anh biết đấy, gió lớn mà!” Thủy An Lạc mặt dày bốc phét.

Sở Ninh Dực cười lạnh một tiếng khiến Thủy An Lạc run lên.

“Câu trả lời kia đối với em quan trọng như vậy cơ à?” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng hỏi.

Thủy An Lạc bị anh đè dưới người nhưng may mà Sở Ninh Dực khống chế cơ thể khá tốt nên cô không bị đè nặng đến mức khó thở.

“Cũng không nhất định là phải biết cho bằng được.” Thủy An Lạc nghĩ, chỉ là khi ấy cô đang bị kích động cho nên mới thành ra như vậy thôi.

“Vậy thì em không cần biết, cứ làm những chuyện em phải làm, làm những chuyện trong khả năng của mình là được rồi!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi anh đào của cô: “Em biết chuyện lớn nhất mà em có thể giúp anh là gì không?”

Thủy An Lạc chớp mắt rồi nương theo câu hỏi của anh mà nói: “Là cái gì?”

“Bảo vệ Thủy An Lạc cho tốt!” Sở Ninh Dực thấp giọng thủ thỉ bên môi cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 883: Quả bom không hẹn giờ (7)
Thủy An Lạc ngẩn ra.

Anh nói: Bảo vệ Thủy An Lạc cho tốt.

Thủy An Lạc.

Trong tim cô bỗng như có một dòng nước ấm áp chảy qua.

Chắc có lẽ đây chính là lời mà mỗi một người đàn ông, nhất là cái kiểu đàn ông tự cao tự đại như Sở tông sẽ thốt ra.

“Viên Giai Di sẽ hận anh đấy!” Thủy An Lạc vòng tay ôm lấy cổ anh, khẽ nói.

Sở Ninh Dực gật đầu, tất nhiên anh biết điều này vì Viên Giai Di đã gọi điện cho anh rồi.

Hơn nữa, khi đối diện với chuyện của thầy, anh thật sự cảm thấy rất hổ thẹn với Viên Giai Di.

“Gần đây anh không tìm được dấu vết của Viên Giai Di. Người của anh có khả năng sẽ phải đi theo em.” Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.

“Anh từng nghĩ đến việc giết cô ta à.” Đây không phải một câu hỏi mà là một câu nói khẳng định.

Sở Ninh Dực thoáng khựng lại, sau lại ngồi dậy.

Thủy An Lạc cũng nương theo anh mà ngồi dậy rồi nắm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực: “Đêm hôm đó, người bị chết rét ngoài ngoại thành là...”

“Em cứ tập trung đi cứu người là được rồi, chuyện giết người thì đừng quan tâm, đừng nên hỏi.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đưa tay xoa nhẹ lên mặt cô: “Ngủ đi, anh đi tắm đã.”

Thủy An Lạc ngồi ở đầu giường nhìn theo bóng lưng Sở Ninh Dực.

Thế lần cãi vã này của họ lại cứ thế mà kết thúc đấy à?

Cô còn chảnh chọe cái gì, trong khi anh đã vì cô mà xuống tay với cả con gái của thầy mình cơ chứ?

Sở Ninh Dực bước vào phòng tắm, Thủy An Lạc nhìn cánh cửa đã đóng lại mà trong lòng vẫn miên man suy nghĩ.

Trong nôi truyền tới tiếng động, cô quay đầu lại thì thấy Tiểu Bảo Bối đã tỉnh. Nhóc đang chơi với cái chuông gió của mình.

Thủy An Lạc bước tới bế con trai lên: “Sao dạo này con chẳng chịu ngủ tử tế gì cả thế?”

Tiểu Bảo Bối được mẹ bế liền sung sướng cười tít mắt.

Cô sờ sờ cái mông múp míp của Tiểu Bảo Bối, thấy vẫn khô ráo, hơn nữa nhóc cũng không khóc nên chắc là không phải vì tè dầm mà tỉnh lại, chắc chỉ tự dưng bị tỉnh dậy thôi.

Tiểu Bảo Bối luôn miệng gọi mẹ, cái đầu nhỏ cứ xoay xoay cho đến khi cu cậu nghe thấy những âm thanh truyền ra từ phòng tắm, cái miệng nhỏ khẽ cong lên, chắc là vì biết ba đang ở nhà cho nên lại càng vui hơn.

Thủy An Lạc ôm con trai nằm xuống giường: “Tổ tông à, con mới ngủ được có một tiếng sao tự dưng lại tỉnh thế?”

“Bạ bạ~ bạ bạ~” Tiểu bảo Bối hô lên, cái tay ngắn ngủn cứ nhất quyết chỉ về hướng phòng tắm, con muốn đi tìm daddy cơ!

Thủy An Lạc đảo mắt, cuối cùng đành bế con trai đứng lên: “Đi, mình đi tìm ba con nào!”

Sở Ninh Dực đang tắm thì nghe được tiếng bước chân bên ngoài, nhưng anh cũng chẳng để ý nhiều, vẫn tiếp tục tắm.

Thủy An Lạc cẩn thận mở cửa phòng tắm ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là thân hình cuồn cuộn cơ bắp mê người của anh. Thủy An Lạc không nhịn được mà nuốt nước bọt đánh ực một cái, trong đầu ngập các hình ảnh cấm trẻ dưới mười tám tuổi.

“Bạ bạ~ bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối kích động gọi.

Thủy An Lạc giật mình một cái rồi lập tức đặt Tiểu Bảo Bối vào lòng Sở Ninh Dực, sau đó ánh mắt của cô cố định chỉ nhìn phần từ cổ đổ lên của anh mà cười gian nói: “Người ta đòi tìm bạ bạ cơ!”

Cả người Sở Ninh Dực toàn là nước. Anh bế con trai cau mày lại nhưng hai cái tay ngắn ngủn béo múp của Tiểu Bảo Bối lại có ôm lấy cổ ba mình, không hề để bụng chuyện giờ người daddy nhà mình đang ướt nhẹp.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cậu con quý hóa đang cười tít cả mắt, thôi được rồi, tắm chung với con trai cũng không vấn đề gì.

Ra ngoài rồi Thủy An Lạc vẫn ngoái lại nhìn về phía phòng tắm một cái. Sau đó cô chạy tới giường cầm điện thoại lên, thấy Kiều Nhã Nguyễn gửi cho mình một tin nhắn.

[Chuyện kia tao đã đi hỏi hộ mày rồi, đúng là Viên Giai Di biến mất ngày hôm đó. Nhưng ngoài ngoại thành quả thật cũng chỉ có một người đàn ông bị chết rét thôi, chắc chắn không phải là Viên Giai Di rồi.]

Thủy An Lạc xem xong liền xóa tin nhắn luôn, sau đó mới đặt điện thoại lên bàn như cũ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 884: Quả bom không hẹn giờ (8)
Lúc Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối trần như nhộng bước ra khỏi phòng tắm thì Thủy An Lạc đang ngồi trên giường xem tivi. Anh quay đầu nhìn thử một cái thì chỉ là một bộ phim thần tượng nhạt nhẽo.

Tiểu Bảo Bối được ba đặt lên giường, thân thể múp míp lập tức vặn vẹo định đứng lên, sau đó xiêu vẹo nhấc chân định đi sang chỗ mẹ mình.

Thủy An Lạc đứng dậy đi lấy quần áo ngủ và tã mới cho con trai, sau đó giúp Tiểu Bảo Bối mặc vào.

“Nói mẹ nghe coi, sao dạo này con lại có tinh thần thế hả?” Thủy An Lạc mặc quần áo cho Tiểu Bảo Bối xong, cúi đầu hôn lên chụt lên môi cu cậu một cái.

Sở Ninh Dực ngồi xuống mép giường, Tiểu Bảo Bối lập tức leo lên lưng anh.

“Bạ bạ~”

“Ừ.” Sở Ninh Dực hời hợt đáp lời một câu, mà Tiểu Bảo Bối cứ gọi suốt, anh cũng lười chẳng quan tâm nữa.

Hậu quả của việc Tiểu Bảo Bối có tâm trạng tốt chính là hai người cũng phải chơi cùng để nhóc vui.

Thủy An Lạc xem tivi, Sở Ninh Dực xem tài liệu. Tiểu Bảo Bối bò qua bò lại giữa hai người, chốc thì chọc ba, lúc đi thì đùa mẹ.

“Ma ma~”

“Ừ?” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang chổng mông bò tới.

Nhóc leo lên người mamni nhà mình, hai cái tay ngắn cũn giang ra ôm mặt mami, sau đó hôn chụt một cái.

Sở Ninh Dực trông thấy cảnh này, không hiểu sao lại thấy gai hết cả cắt?

Anh vươn tay nhấc câu con trai về lòng mình, ai mà ngờ cái chân của Tiểu Bảo Bối lập tức nhè thẳng ba mình mà đá đá.

Thủy An Lạc hơi giật mình. Sở Ninh Dực liền nắm luôn cái chân nhỏ của Tiểu Bảo Bối lại, nheo mắt nhìn cu cậu.

Tiểu Bảo Bối cười khanh khách, cuối cùng thì daddy với mami cũng phải chơi với nhóc rồi.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai rồi kề sát trán của mình vào trán của nhóc.

“Không biết có phải là bị ốm không nữa, gần đây nó cứ tăng động thế nào ấy.” Thủy An Lạc có chút lo lắng nói. Trước đây Tiểu Bảo Bối một khi đã ngủ là sẽ ngủ thẳng đến sáng luôn, nhưng bây giờ mới ngủ được có một tiếng đồng hồ đã tỉnh rồi.

Sở Ninh Dực cũng sờ thử trán con trai, không nóng, nhiệt độ vừa phải.

“Mai đưa thằng bé tới viện kiểm tra thử xem.” Sở Ninh Dực quyết định luôn.

Thủy An Lạc gật đầu: “Thế còn vụ náo loạn ở bệnh viện ngày hôm nay thì sao, anh không cần giải quyết sao?”

“Người bên phía bệnh viện sẽ xử lý.” Sở Ninh Dực nói xong liền túm Tiểu Bảo Bối tới, “Hôm nay có người gọi điện cho em đã nói gì với em vậy?”

Thủy An Lạc bĩu môi, cô còn tưởng anh sẽ không hỏi đến chứ.

“Đại khái thì nói là tiếc vì em không ở bệnh viện, vì nếu như em mà có mặt thì người xảy ra chuyện chắc chắn chính là em!” Thủy An Lạc mím môi kể lại: “Nhưng mà giọng nói của người kia rất kỳ lạ, cứ như là...” Thủy An Lạc nghiêm túc suy nghĩ để tìm được một cách giải thích phù hợp nhất: “Giống như giọng nói bị một tấm vải thưa cản lại ý, cứ khàn khàn một cách kỳ lạ.”

“Máy biến âm?”

Thủy An Lạc lắc đầu: “Không phải, chắc là giọng nói bình thường thôi, nhưng hình như dây thanh quản của người đó từng bị có vấn đề.”

Thủy An Lạc nghĩ mãi nhưng cũng không nghĩ ra nổi vết thương do cái gì mới có thể tạo ra một giọng nói giống như vậy.

Dây thanh quản từng có vấn đề.

Sở Ninh Dực cố gắng nghĩ xem có biết ai như vậy không, nhưng lại không có manh mối gì cả.

Chắc có lẽ anh không biết người đó.

“Nói tóm lại thì Sở tổng à, em nghĩ là em bị kéo vào mất rồi, thế nên anh xem thế nào...”

“Ngủ, suốt ngày chỉ biết ba cái trò khôn lỏi!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đè cô nằm xuống. Tiểu Bảo Bối mới lúc nãy còn đang tỉnh táo, lúc này đã dựa vào lòng ba mà ngủ thiếp đi rồi.

Thủy An Lạc bị đè xuống nhưng vẫn cố gắng nói thêm câu gì đó, có điều rõ ràng Sở Ninh Dực đâu cho cô cơ hội làm thế.

Cô muốn đặt mình nằm ngoài vòng nguy hiểm, nhưng lại không biết, mình mới là căn nguyên của nguy hiểm.

Cô là điểm yếu của ba, cũng là điểm yếu của Sở Ninh Dực.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 885: Quả bom không hẹn giờ (9)
Nhưng sao hai người đàn ông cứ một mực bảo vệ cô này lại không thấy rõ được cơ chứ?

Rõ ràng là cô bị vạ lây cơ mà?

Là bị vạ lây đó!

Ba cô không trả lời tin nhắn, hỏi chuyện Sở Ninh Dực thì anh cũng không muốn nói cho cô biết.

Thủy An Lạc nằm trên giường nhìn Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối xuống rồi lại nhìn lên trần nhà.

Một người đàn ông tự đại thì gọi là hết thuốc chữa.

Vậy nếu hai người đàn ông tự đại thì gọi là gì?

Thế gọi là hết cứu triệt để hả.

Thủy An Lạc nghĩ, cả ba lẫn người đàn ông của cô đều tự đại đến nỗi hết cứu nổi rồi.

Sở Ninh Dực ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc còn đang ngẩn người ra đó, anh liền với tay tắt tivi đi.

“Vẫn chưa chịu ngủ à?”

“Anh còn chưa xin lỗi em!” Thủy An Lạc hầm hừ nói.

“Lại muốn cãi nhau đấy à?” Sở Ninh Dực cười nhạt.

Thủy An Lạc vẫn cứng đầu: “Anh nói em không tin anh!”

“Đây là sự thật!”

“Sở Ninh Dực! Sao anh cứ nói chuyện vô lý như thế hả!” Thủy An Lạc đã có chút nóng nảy.

Nhưng Sở Ninh Dực hoàn toàn không có ý định tiếp tục giằng co với cô nữa mà dứt khoát nằm xuống đi ngủ.

Thủy An Lạc mím chặt môi lại rồi lấy cái gối đập vào người anh, sau đó đứng dậy bò xuống giường.

“Em đi đâu đấy?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Anh tự đi mà làm người ủng hộ chủ nghĩa nam quyền của anh đi. Em ra phòng khách ngủ!” Thủy An Lạc nói xong liền dứt khoát mở cửa đi ra ngoài.

Sở Ninh Dực đưa tay lên nhéo nhéo cái trán của mình, sau đó lại nằm xuống.

Thủy An Lạc về phòng ngủ của mình lăn thẳng ra giường, sau đó mới kéo cái hộp ở dưới gầm giường ra, trong đó là đồ cô mang theo khi tới đây.

Sau khi tìm thấy quyển bút ký, Thủy An Lạc bấm mã mở khóa, trong đó có rất nhiều trang đã được viết kín mít, đây cũng là quyển nhật ký mà cô viết lâu nhất, bắt đầu từ ngày đầu tiên kết hôn cho đến cái ngày ly hôn ấy.

Trong đó còn kẹp cả bản thỏa thuận ly hôn của họ khi ấy.

Thủy An Lạc mở ra, khi ấy chính nhờ cái này mà cô và Sở Ninh Dực mới lại bắt đầu lại với nhau.

Tuy rằng mới đầu hai người gặp lại nhau là vì quyền nuôi con.

“Sở Ninh Dực, anh là đồ đầu heo!” Nói rồi Thủy An Lạc lại kẹp bản thỏa thuận ly hôn vào đó, cẩn thận đặt vào hộp.

Thủy An Lạc cất gọn cái hộp đi rồi dứt khoát kéo chăn lên đi ngủ.

Cái tên Sở Ninh Dực đầu heo kia không chịu nói cho cô biết vậy thì cô tự đi tìm hiểu là được chứ gì.

Cô chắc chắn không để cho quả bom hẹn giờ đó nổ chết mình đâu.

Dẫu sao thì cô vẫn sợ chết lắm.

Sau khi Thủy An Lạc giận dỗi bỏ đi, Sở Ninh Dực cũng mãi chẳng ngủ được,

Anh cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Thủy An Lạc lại không thể giống như vợ của An Phong Dương cơ chứ, cứ yên ổn sống ở nhà không để tâm đến bất cứ chuyện gì không được sao?

Nhưng kết quả của chuyện này anh vẫn chưa thể xác định được, làm sao anh có thể kéo cô cùng lao vào nguy hiểm chứ.

Sở Ninh Dực nghĩ mãi, càng nghĩ càng thấy trong chuyện này Thủy An Lạc rõ ràng là bên đuối lý, vậy nên cũng chẳng thèm tốn nơ-ron thần kinh mà đi quản cô nữa.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Thủy An Lạc thức dậy từ sớm để chuẩn bị đưa Tiểu Bảo Bối đến bệnh viện một chuyến.

Điên thoại di động của cô vẫn còn để ở trong phòng ngủ chính. Lúc cô vào, Sở Ninh Dực vẫn còn đang ngủ, Tiểu Bảo Bối cũng đang say giấc nồng.

Cô cẩn thận cầm điện thoại của mình lên, thấy không có thông báo cuộc gọi nhỡ nào thì mới yên tâm.

Nhưng khi Thủy An Lạc vừa mới sờ tay vào di động thì tiếng chuông điên thoại bất thình lình vang lên inh ỏi. Sở Ninh Dực cau mày một cái rồi xoay người ngủ tiếp. Thủy An Lạc ôm ngực chạy ra ngoài nghe điện thoại: “Alo, sư phụ à!”

Thủy An Lạc vừa chạy ra đến cửa thì người bên kia cũng nói xong.

Bước chân của cô khựng lại: “Anh nói cái gì cơ? Nhóc mập chết rồi á?”

Lương Khiêm chết rồi, nhưng hôm trước, lúc họ rời khỏi bệnh viện thằng bé vẫn còn đang tốt lắm cơ mà.

“Sao lại thế được?” Một tay của Thủy An Lạc bám lấy cánh cửa, cô không thể tin nổi vào điều mình vừa nghe thấy mà hỏi lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 886: Quả bom không hẹn giờ (10)
Sở Ninh Dực nghe thấy Thủy An Lạc nói nhóc mập đã chết thì lập tức tỉnh dậy.

Lương Khiêm chết rồi?

Nhanh thế sao!

“Tối qua bệnh tình của thằng bé bỗng chuyển biến xấu, lúc đưa đến phòng cấp cứu thì cũng đã muộn mất rồi!” Lý Tử trả lời.

Thủy An Lạc dựa người lên cửa thở dốc, một lúc lâu sau những cảm xúc ồ ạt trong lòng cô mới dần ổn định lại được: “Nguyên nhân khiến tình trạng trở nên nguy kịch là gì?”

“Thằng bé cãi vã với ba mẹ, nhưng đến tận lúc này thì ba mẹ nó vẫn cho rằng tội lỗi là do bệnh viện!”

“Khốn nạn, bọn họ bị điên rồi à? Ngay từ đầu là do bọn họ hại thằng bé, giờ còn hại nó mất cả mạng mà vẫn đổ tội cho người khác được sao?” Thủy An Lạc tức giận nói: “Một lát nữa em sẽ đến!”

“Trước hết em đừng tới vội!” Lý Tử bỗng lên tiếng ngăn lại.

Bước chân của Thủy An Lạc hơi khựng lại: “Có ý gì?”

“Giờ ba mẹ của Lương Khiêm đang chỉ đích danh em hại chết con trai bọn họ!”

“Do em hại chết?” Thủy An Lạc tựa như phải cố gắng hết sức mình để nén được cơn giận xuống mà thốt được trọn vẹn câu này ra khỏi miệng.

“Chỉ đích danh em luôn đấy, tạm thời em đừng tới bệnh viện nữa. Hôm qua vừa mới ồn ào một trận rồi. Anh nghĩ chắc hôm nay sẽ còn loạn nữa mất.” Lý Tử đưa tay lên bóp bóp cái trán của mình: “Được rồi, chuyện này cứ giao lại cho sư phụ đi.”

Thủy An Lạc mím môi: “Sư phụ, thật xin lỗi, em lại hại anh rồi!” Thủy An Lạc rầu rĩ nói.

“Tất nhiên là thế rồi, nếu không thì làm sao xứng với cái danh Sát thủ của em được chứ!” Lý Tử trêu cô.

Thủy An Lạc cúp điện thoại, vừa quay lại đã thấy Sở Ninh Dực đứng ngay đằng sao làm cô giật bắn cả mình: “Anh làm gì thế?”

“Lương Khiêm chết rồi?” Sở Ninh Dực lên tiếng hỏi.

Thủy An Lạc dựa vào cánh cửa rầu rĩ không vui nói: “Ừ.”

Hơi lạnh bắt đầu lan từ lòng bàn chân lên đến tận tim, sau đó nó lan ra cả huyết quản của Thủy An Lạc.

Sở Ninh Dực vô nhẹ lên vai cô: “Em cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, chuyện này cứ để anh xử lý.”

“Là vì em sao?” Thủy An Lạc ủ rũ nhỏ giọng nói.

Chuyện ngày hôm qua, rồi còn cả chuyện hôm nay nữa, từng sinh mạng của những người xung quanh cô cứ lần lượt biến mất, mà nguyên nhân là điều mà cô có muốn cũng không thể trốn tránh được.

Sở Ninh Dực hơi ngẩn ra: “Em nghĩ gì thế...”

“Không cần an ủi em đâu, em biết mà, chuyện hôm qua là bởi vì em mới xảy ra, cả chuyện hôm nay cũng là vì em cả.” Thủy An Lạc lớn tiếng nói.

Sở Ninh Dực lập tức đẩy Thủy An Lạc ra một chút rồi đóng cửa lại để tránh tiếng ồn làm Tiểu Bảo Bối giật mình.

“Em nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Thân là bác sĩ chẳng lẽ em không biết...”

“Em không biết gì hết! Em chỉ biết có người vì em mà chết. Bọn họ vì em nên mới mất mạng!” Thủy An Lạc hét lên, như đã phải chịu đựng đến cực hạn.

Thím Vu đứng dưới cầu thang nhìn họ mà chẳng hiểu gì, trong tay bà vẫn còn đang lăm lăm con dao chặt thịt.

Trong phòng ngủ cho khách trống trải trên lầu hai truyền ra tiếng khóc rấm rứt của Thủy An Lạc.

Tiếng khóc không lớn, nhưng những âm thanh nghèn nghẹn ấy lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Không dữ dội nhưng lại có thể thấy rõ được sự sợ hãi của cô trong đó.

Sở Ninh Dực chậm rãi ngồi xuống, khẽ khàng vỗ về lên lưng cô.

Nước mắt của Thủy An Lạc cứ rơi lã chã.

Sở Ninh Dực không nói gì mà để yên cho cô khóc thoải mái. Có đôi lúc sự sợ hãi chỉ có thể được giải quyết được bằng cách khóc lên như thế.

Vậy nên nếu cô muốn khóc anh sẽ để cho cô khóc thoải mái.

Thím Vu đứng ngó nghiêng một lúc rồi mới lắc đầu cầm dao trở lại bếp, xem ra hai người họ cũng không phải cãi nhau, nên bà đâu cần lo lắng nữa.

Sở Ninh Dực nhẹ nhàng để cô tựa vào lòng mình, vỗ về an ủi cô, từ từ để cô vơi bớt những áp lực trong lòng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 887: Tuyệt sát (1)
Thủy An Lạc khóc một hồi rồi thiếp đi mất. Sở Ninh Dực liền bế cô dậy quay về phòng ngủ.

Sở Ninh Dực nhìn cô ngủ sâu rồi mới đứng dậy ra ngoài. Sau khi xuống lầu, anh bật tivi, thấy tin xong lại tắt tivi đi.

Sở Ninh Dực cầm điện thoại đang đặt trên bàn lên gọi cho An Phong Dương và Phong Phong, duy chỉ không gọi Bạch Dạ Hàn.

Lúc An Phong Dương tới còn mang theo cả Mân Hinh. Vì cô sắp sinh nên quả thật anh không yên tâm để Mân Hinh ở nhà một mình được.

Sở Ninh Dực cũng không có ý kiến gì về chuyện này, vừa hay có thể để Mân Hinh ở cùng với Thủy An Lạc

Trong phòng làm việc, An Phong Dương cứ xoay xoay mãi tập tài liệu trong tay, còn Phong Phong thì ngồi trên sofa xem tin trên điện thoại, Sở Ninh Dực đứng bên cửa sổ nhìn con đường bên dưới, không ai lên tiếng nói chuyện.

“Ra tay với Em Đẹp Gái để uy hiếp cậu, đây đúng là cách đơn giản nhất nhưng cũng là cách có hiệu quả nhất.” An Phong Dương từ từ khép lại tập hồ sơ trong tay: “Nhưng kẻ đó muốn uy hiếp cậu để làm gì? Gần đây cậu lại nắm được thóp của ai à?”

Ngón tay của Sở Ninh Dực gõ gõ lên bàn.

“Nếu như không phải là tôi thì các cậu đoán xem, sự an nguy của Thủy An Lạc có thể uy hiếp được ai?” Sở Ninh Dực từ tốn nói.

An Phong Dương và Phong Phong quay ra nhìn nhau.

Một lát sau, An Phong Dương đột nhiên lên tiếng: “Thủy Mặc Vân.”

An Phong Dương vừa dứt lời, cả căn phòng bỗng yên tĩnh trở lại.

Phong Phong cau mày nhưng vẫn cắm cúi vào chiếc di động trong tay: “Thủy Mặc Vân? Ha, lần này thì có kịch hay rồi đây. Ông ta biến mất suốt thời gian dài như vậy là để trốn nợ sao?”

Phong Phong nói xong liền bị An Phong Dương giật lấy cái di động rồi đập cho một cái.

Phong Phong giơ tay chặn lại, giờ trong đầu anh ta chỉ toàn là hình bóng của con bé chết tiệt kia, không thể nghĩ đến cái gì khác được cả.

“Tại sao lại phải uy hiếp Thủy Mặc Vân?” An Phong Dương không thể hiểu nổi.

“Đây cũng là cái mà tôi muốn biết! Chắc chắn Thủy Mặc Vân không đơn giản chỉ là một kẻ ngu ngốc, là trò cười của cả cái thành phố A này như những gì mà chúng ta thấy đâu. Xem ra, là chúng ta mới là những kẻ vẫn luôn bị đùa bỡn thì đúng hơn.” Sở Ninh Dực nói xong liền quay trở lại vị trí của mình ngồi xuống.

Phong Phong dựa lưng vào sofa cười khẩy nói: “Cuộc đời đâu đâu cũng là kịch hết, chẳng qua phải xem không biết có phải là Ảnh đế không thôi.”

“Vậy Phong Ảnh đế giúp bọn này nhìn thử xem, Thủy Mạc Vân đang diễn vở kịch gì thế?” An Phong Dương hừ lạnh một tiếng.

Phong Phong xoay xoay cái di động trong tay mình rồi mới mở miệng nói: “Tôi có một vấn đề vẫn thắc mắc bao lâu nay, Thủy An Kiều là chị của Thủy An Lạc, Long Man Ngân hẳn là người phụ nữ kinh khủng nhất mà chúng ta từng gặp, vậy thì tại sao bà ấy lại phải nhẫn nhịn nhiều năm như thế?”

“Chuyện này chỉ có thể chứng tỏ được rằng Thủy Mặc Vân có vấn đề, chúc mừng cậu, cái này chúng ta ai cũng biết hết cả rồi!” An Phong Dương cười khinh bỉ.

“Thế mới là vấn đề đấy, chuyện này các cậu ai cũng biết, thế sao giờ mới phát hiện ra?” Phong Phong nhàn nhạt nói.

“Muốn nói cái gì thì nói nhanh!” Sở Ninh Dực ghét nhất là cái thái độ cà lơ phất phơ này của Phong Phong.

“Rất đơn giản, vị Ảnh đế Thủy Mặc Vân này chính là người mà ngay đến tôi cũng không thể theo kịp! Vấn đề của ông ta rất lớn nhưng lại có thể che giấu suốt hai mươi mấy năm thậm chí ba mươi năm mà không lộ một chút gió nhờ sự vờ vịt vô tri của ông ta!” Phong Phong nói: “Sở Đại, đây là điều mà cậu không làm được.”

Lời này của Phong Phong chính là sự thật.

Vậy nên Sở Ninh Dực cũng không phản bác.

Anh biết Long Man Ngân cũng đâu phải mới ngày một ngày hai, nhưng mãi tới tận thời gian gần đây mới phát hiện ra vấn đề.

Lí do là vì Thủy Mặc Vân làm việc rất cẩn thận, kín kẽ.

Trên đời này làm gì có bức tường nào mà không lọt gió, thế nhưng Thủy Mặc Vân lại có thể đem vấn đề này giấu kín suốt mấy chục năm.

“Tôi nhớ lúc trước cậu đã từng nói rằng chuyện kết hôn của cậu với Thủy An Lạc là do một tay Long Man Ngân thúc đẩy. Lý do là vì để sau khi bà ấy rời đi thì còn có người có đủ khả năng để bảo vệ con gái mình!” An Phong Dương vừa suy nghĩ vừa nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 888: Tuyệt sát (2)
Khóe miệng của Sở Ninh Dực hơi nhếch lên lộ ra một sự chế giễu.

“Nói ngược lại thì mọi chuyện này đều do một tay Thủy Mặc Vân sắp xếp, để chuẩn bị cho hôm nay, lúc ông ta bị uy hiếp thì có một người đủ năng lực để bảo vệ con gái mình, để cho ông ta không còn lo lắng khi làm việc sau này nữa!”

Trước đó Long Man Ngân cùng từng tự thừa nhận rằng bà có dụng ý khác.

Nhưng Thủy An Lạc lại xảy ra chuyện vào đúng lúc này, không khỏi quá trùng hợp rồi sao.

Ngay sau màn cầu hôn thế kỷ đó của anh.

“Đệch...”

An Phong Dương bất ngờ kêu lên, lần này thì ngay cả Phong Phong cũng buông chiếc di động đang cầm trong tay xuống.

Đây mới cái gọi là cẩn thận sắp xếp từng bước này.

Bọn họ đi từng bước một nhưng lại không đề phòng Boss chính, cũng chính là Thủy Mặc Vân.

“Đúng là đòn tuyệt sát, cả lũ bọn mình đều bị chơi vòng vòng rồi!” Phong Phong vẫn cợt nhả nói.

“Mặc kệ ông ta là người tốt hay người xấu, nhưng trên đời này An Phong Dương tôi chắc chỉ phục duy nhất một Thủy Mặc Vân mà thôi!” An Phong Dương vừa nói vừa vỗ mạnh xuống mặt bàn.

“Nhưng rất có khả năng ông ta lại là hung thủ giết chết thầy các cậu đấy, chậc chậc chậc, thật là...”

“Cậu cảm thấy nếu năm đó ông ta là người giết chết thầy thì liệu ông ta có giữ lại hai cái mạng của tôi với Sở Đại không?” An Phong Dương đột nhiên lên tiếng, nói rồi mới lại phản ứng lại được: “Không sai, đây chính là điều mà tôi chưa từng nghĩ tới! Nếu quả thật là ông ta thì chắc chắn ông ta sẽ không ngu tới nỗi giữ lại mạng sống của tôi với Sở Ninh Dực, lại càng không thể đưa con gái của mình đến bên Sở Ninh Dực được.”

Phong Phong nhún vai coi như thừa nhận cách giải thích này.

Sở Ninh Dực tựa lưng vào ghế, mười đầu ngón tay đan vào nhau kê dưới cằm anh.

Thủy Mặc Vân thực sự là đại Boss sao?

Lúc Thủy An Lạc tỉnh lại, nhất thời không biết mình đang ở đâu?

“Em tỉnh rồi à.” Mân Hinh ngồi cạnh mép giường, mỉm cười nhìn cô nói.

“Chị dâu?" Thủy An Lạc ngẩn người một chút rồi vội vàng ngồi dậy.

Bụng của Mân Hinh lúc này đã to lắm rồi, muốn ngồi cho thoải mải thì phải ngồi nghiêng nghiêng mới được.

“Sáng nay chị thấy tin rồi, vừa hay An Phong Dương cũng qua đây nên chị đi với anh ấy tới đây với em luôn.”

“Cảm ơn chị dâu, em không sao đâu!” Thủy An Lạc cô sẽ không bị đánh bại một cách đơn giản như vậy đây, tuyệt đối không.

Mân Hinh mỉm cười rồi thân thiết nắm lấy tay Thủy An Lạc: “Ừ, không có việc gì thì tốt rồi. Mấy chuyện ồn ào thế này thật ra cũng bình thường thôi! Trước kia còn có người đến gây rối ở trường học của bọn chị, đúng hay sai gì mình tự hiểu rõ là được em ạ!”

Thủy An Lạc hơi cong môi, đúng hay sai tự mình hiểu rõ, vậy phải đi đâu để tìm được công bằng đây?

Người phía sau tấm màn kia mới là hung thủ thật sự, không moi được kẻ đó ra thì cô sẽ chẳng bao giờ tìm được sự công bằng cho mình.

“Chị dâu, em thật sự không sao đâu. Anh của em cũng ẩu quá đi mất! Bụng chị đã lớn thế này rồi mà còn để chị ra ngoài là sao?” Thủy An Lạc vừa nói vừa đứng dậy đi xuống giường.

“Anh em cũng không yên tâm để chị ở nhà một mình, vừa hay anh ấy có việc phải tới gặp Sở Đại. Còn chị lâu lắm rồi cũng chưa gặp em nên theo tới luôn!” Mân Hinh cười dịu dàng, xoa bụng mình: “Chờ đến ngày dỡ hàng là được rồi.”

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang ngủ. Thằng nhóc này cuối cùng cũng chịu bình thường lại rồi sao?

“Cũng phải, nhưng mà lúc em sinh Tiểu Bảo Bối thì mẹ em cứ nói rằng thằng bé nhỏ quá không dễ nuôi. Lúc ấy hoàn toàn nhìn không ra thằng nhóc này mập chỗ nào đâu. Mẹ em còn lo sinh ra rồi còn không sống nổi nữa cơ!” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai rồi hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc.

“Bây giờ chẳng phải đang tốt lắm đấy sao?” Mân Hinh vừa nói vừa cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối rồi đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt đang yêu của nhóc: “Càng ngày càng giống Sở Đại.”

Mân Hinh nói xong định đứng dậy, Thủy An Lạc vội càng đi qua đỡ lấy cô, nhưng khi Thủy An Lạc chạm đến ngón tay của Mân Hinh thì đột nhiên cảm nhận được cảm giác khác thường, cô không nén nổi tò mò mà cúi đầu nhìn một cái.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 889: Thả tôi ra - Đại boss online (1)
Những ngõn tay của Mân Hinh rất đẹp, thon dài trắng nõn.

Nhưng mà đầu ngón tay của Mân Hinh lại khiến Thủy An Lạc cảm thấy rất kỳ, cảm giác khi chạm vào giống như đầu ngón tay của anh Sở vậy.

Tay của anh Sở bị như thế do thường xuyên phải sử dụng máy tính, nhưng Mân Hinh lại là giáo viên cơ mà.

“Chị dâu dạy môn gì thế?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.

“Toán, sao thế?” Mân Hinh đứng dậy rồi xoa xoa cái bụng tròn vo của mình.

Thủy An Lạc lắc đầu: “Em chỉ thắc mắc chút thôi, may mà không phải tiếng Anh đấy, nếu không nhìn thấy chị chắc em sẽ thấy đau đầu lắm.”

“Em đi rửa mặt đã nhé chị dâu, giờ chị có được dùng máy tính không, hay em bật cho chị...”

“Không cần đâu, trước giờ chị có nghịch máy tính bao giờ đâu, chị không biết dùng.” Mân Hinh vừa mỉm cười vừa nói: “Em cứ đi đi, để chị đi xem họ xong việc chưa.”

Thủy An Lạc cười cười nhìn Mân Hinh đỡ bụng đi ra ngoài, nhưng sau khi Mân Hinh đi khuất thì nụ cười trên mặt cô dần thu lại. Mặc dù vết chai không rõ lắm nhưng Thủy An Lạc cảm nhận được rất rõ tay của Sở Ninh Dực như thế nào, đó chắc chắn là vết chai trên tay của những người dùng máy tính nhiều.

Một người trên tay có vết chai của người dùng máy tính nhiều mà lại nói mình không biết sử dụng máy tính, thật kỳ lạ!

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi khẽ lắc đầu, cuối cùng cô quyết định không nghĩ nữa mà xoay người đi vào phòng tắm.

Lúc Thủy An Lạc rửa mặt xong thì Sở Ninh Dực cũng đã quay về phòng ngủ. Anh nói cho cô biết đám người An Phong Dương đã đi rồi.

Sau khi Thủy An Lạc thấy anh thì lập tức bước qua nắm lấy tay Sở Ninh Dực, thậm chí còn cố tình xoa lên đầu ngón tay của anh để xác nhận cảm giác của mình thêm một lần nữa.

“Em làm gì thế?” Sở Ninh Dực cau mày hỏi, “Kích động đến phát điên rồi à?”

“Là vết chai do gõ bàn phím!” Thủy An Lạc xác nhận lại một lần nữa.

Sở Ninh Dực đưa tay áp lên cái trán của Sở Ninh Dực: “Sốt hả?”

Thủy An Lạc gạt tay của anh ra: “Sao Anh Xinh Trai của em vẫn chưa chịu kết hôn với chị Mân Hinh thế, con của họ cũng sắp ra đời rồi mà.”

Sở Ninh Dực xoay người đi ra, anh cứ tưởng cô định hỏi gì khác cơ.

“Này, anh vẫn chưa trả lời em cơ mà!” Thủy An Lạc vội vàng chạy theo ra ngoài.

“Đấy là chuyện riêng của bọn họ, anh không có quyền hỏi!” Sở Ninh Dực hời hợt nói.

“Nhưng mà em phát hiện một vấn đề!” Thủy An Lạc đi theo nhưng không ngờ Sở Ninh Dực lại bất thình lình dừng chân lại. Cô không kịp dừng lại nên đập luôn cả mũi vào lưng anh: “Sao tự dưng anh lại dừng lại thế?”

“Em vừa mới bảo vấn đề gì?”

Thủy An Lạc ôm lấy cái mũi của mình, cái mà cô định nói với anh đã bị cú đâm này ném tới tít tận đâu đâu rồi.

“Em muốn nói với anh là, chuyện lần này để em tự giải quyết!” Thủy An Lạc nghĩ mãi cũng không nhớ chuyện cô định nói với anh là gì, vậy nên đành nói sang chuyện khác.

Sở Ninh Dực nhướng mày, anh tựa vào cầu thang nhìn cô: “Tự em giải quyết á, vậy định giải quyết thế nào?"

“Nếu ba mẹ Lương Khiêm muốn diễn kịch tiếp mà em lại hô cut thì thật là có lỗi với bọn họ quá. Em không thể để Lương Khiêm chết một cách oan uổng như thế được. Còn về người đứng sau lưng thì em giao cho anh đấy anh Sở.” Thủy An Lạc không ngốc, cô biết mình có thể làm được những gì, và gì thì không.

Sở Ninh Dực vẫn đứng dựa vào lan can. Hết lần này tới lần khác, cô gái đứng trước mặt anh luôn khiến anh cảm thấy thật bất ngờ.

Ai nói phải yêu oanh oanh liệt liệt, đau đớn tan nát tim gan thì mới có thể biết rằng có yêu người đó hay không.

Từ một Thủy An Lạc bó tay bó chân đến độ một bữa cơm cũng phải tự nấu cho đến bây giờ cô đã có thể đứng trước mặt anh nói cái gì cô có thể tự làm, cái gì giao cho anh làm rồi.

Sở Ninh Dực có thể nhìn rõ từng bước tiến của cô, còn gì đáng giá hơn là dùng cách này để xác định mình có yêu một người hay không chứ.

“Em đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe không vậy.” Thủy An Lạc tóm chặt lấy cánh tay của anh, cất tiếng gọi.
 
Top